1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu - Khinh Mặc Vũ (109/1043)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 118: Nữ phu tử Diệu

      Edit: Đinh Lam


      Thanh Loan ngồi ở bên cũng phì cười!

      "Mộc Mộc, đừng lo lắng, khi Dạ công tử trở về, ta cho biết, có người mực rất nhớ !"

      Mặt Mộc Mộc đỏ lên, mạnh miệng : "Người nào lo lắng cho !"

      Mấy người cãi nhau ầm ĩ, rồi tan học sau đó Dạ Huyễn Ngọc mới trở về!

      Mộc Mộc thấy trở về, muốn hỏi khi nãy đâu, suy nghĩ chút, sao làm như vậy được, nàng vốn là cái gì của đâu.

      Thời gian cứ thế trôi qua!

      Đêm, mưa phùn phiêu tán, chỉ chốc lát lại hóa thành cơn mưa xào xạt, Phượng Thiên Vũ đứng ở bên cửa sổ, nhớ lại lời của Bạch Liên, ngươi ràng có Vô Hận rồi, tại sao còn muốn trêu chọc Thần Hoàng.

      Vô Hận, ta và ngươi đến cùng là quan hệ như thế nào, còn có Thần Sáng Thế là người nào, đệ tử, rốt cuộc tất cả những thứ này đều có liên quan với nhau sao?

      suy nghĩ nhiều, đem cửa sổ buông xuống, lắc mình tiến vào gian, ngày trải qua quá nhiều việc, nàng lại chú ý tới trong màn mưa đêm, có đôi mắt tưởng niệm nhìn nàng... !

      Minh U thấy nàng buông cửa sổ, quay người rời , cũng biết tại sao lại tới đây, chỉ là muốn được nhìn thấy nàng, quản chi những việc kia!

      Nhung nhớ thành hoạ, Ác Ma Thâm Uyên bóng tối vô biên, mà vẫn như cũ chỉ mong được trông thấy nụ cười của nàng... !

      ... ...

      Ngày hôm sau lại tiếp tục, Phượng Thiên Vũ từ trong gian ra, thoải mái vươn tay, mặt tràn đầy vui vẻ, cả đêm hấp thu linh khí thiên địa, rốt cuộc cũng đột phá lên cao cấp Linh Tông rồi!

      Mở cửa phòng, sau cơn mưa, khí đặc biệt mới lạ, chung quanh lá cây còn đọng lại những giọt sương trong suốt, tươi mát khác biệt!

      "Thiên Vũ!" Thanh Loan mặc bộ áo bào dành riêng cho đan viện, khuôn mặt phong tình tràn đầy vui vẻ: "Thiên Vũ, việc lần trước ngươi muốn hỏi ta sao?"

      Phượng Thiên Vũ nghe vậy, nhíu mày: "Ngươi hy vọng ta hỏi?"

      nương này lại muốn thế nào đây, nàng hỏi, nương này còn chạy tới đây hỏi tại sao nàng thắc mắc.

      " phải!" Thanh Loan vội vàng lắc đầu rồi : "Ta chỉ là muốn cho Vân Thương mà thôi!"

      Thân phận của nàng nếu bị Vân Thương phát , nhất định rất chán ghét nàng!

      Phượng Thiên Vũ gật đầu: "Yên tâm , biết đâu!"

      "Chỉ mình ta thấy thôi, những người khác đều trông thấy đâu!"

      "Thiên Vũ, cám ơn ngươi!"

      Thanh Loan mỉm cười, khó mới có thể gặp được bằng hữu như vậy!

      ... ... ...

      Mấy người ăn điểm tâm, nhớ tới những lời của viện chủ ngày hôm qua, đều muốn cúp học đâu, bọn muốn nhìn chút phu tử mới là người như thế nào?

      Trong phòng học, mọi người đều an tĩnh chờ phu tử mới đến, hôm nay vẫn như cũ Phượng Thiên Vũ mang theo mặt nạ, chẳng qua là thân áo đỏ đổi thành áo trắng, ba ngàn sợi tóc thắt gọn sau lưng, nàng chỉ im lặng ngồi như vậy, lại cho người ta khí thế mãnh liệt, như vương giả cao cao tại thượng... !

      Từng thanh thanh thúy truyền đến, tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, tiếng ngọc va chạm thanh thúy càng phát ra mạnh hơn!

      Ánh mắt của mọi người vội vàng tập trung đến cửa lớp, nữ tử khoát mình bộ trường bào màu xanh mây bay, mà hông nàng chính là đeo cặp ngọc linh, đầu tóc đen búi gọn đơn giản, khuôn mặt lạnh lùng chút biểu lộ đảo nhìn những người ngồi bên dưới, nhìn đến Phượng Thiên Vũ đeo mặt nạ có chút dừng lại, nhưng vẫn gì sau đó thu lại ánh mắt!

      "Từ hôm nay, ta chính là phu tử dạy các ngươi về linh lực, ta là Diệu !"

      Đơn giản mà , giới thiệu tên cùng vấn đề học!

      Mọi người cả kinh, có người trực tiếp ra: "Cái gì, nữ phu tử?"

      Diệu đưa tầm mắt nhìn qua, lạnh giọng hỏi: "Chuyện này rất kinh ngạc sao, trường học được có nữ phu tử à?"

      "Phu tử, phải là có, mà là nghĩ tới khóa học vận dụng Linh lực lại do nữ phu tử dạy!"

      Phượng Thiên Vũ nhìn thoáng qua nữ tử được gọi là phu tử, thực lực nàng, Học viện Đế Hoàng này quả nhiên là cường giả khắp nơi... !

      "Hôm nay, các ngươi lo ôn lại đạo lí về Linh lực , ngày mai ta kiểm tra!" Diệu xong, thẳng ra ngoài, nếu phải đồng ý với Thanh Viễn, nàng cũng chẳng muốn tới nơi đây làm phu tử đâu!

      "Thiên Vũ, nàng là phu tử của chúng ta sao?"

      Mộc Mộc nhìn Diệu thình lình ra câu rồi bỏ , nên nàng thình lình hỏi ra câu !

      Phượng Thiên Vũ vỗ trán: "Chính là nàng"

      Mộc Mộc tiếp tục đánh giá: "Cái này cũng tính là phu tử sao?"

      Thời gian tuần nhanh cũng nhanh, chậm cũng chậm!

      Đan ngoài viện, Thanh Ngư bị nhóm người chặn lại... ...

      Thanh Ngư nhìn những người trước mặt mình, nhíu mày : "Các ngươi làm gì?"

      người trong đó đánh giá Thanh Ngư từ xuống dứoi, ánh mắt tùy ý, sau nửa ngày mới lên tiếng: "Tuy rằng quá xinh đẹp, nhưng cũng đủ cho Đại thiếu gia tạm chấp nhận, cũng ta vui vẻ chút !" Dứt lời, liền muốn kéo Thanh Ngư qua bên mình!

      Thanh Ngư lui ra phía sau bước, quát: "Tránh ra!"

      Mấy người nhìn nhau: "Ơ, còn rất cay nha, gia rất thích!"

      người trong số đó đưa tay chộp lấy Thanh Ngư, Thanh Ngư né tránh,sử dụng linh lực đánh trả lại!

      Thấy Thanh Ngư triển khai linh lực, những người kia cũng có chút tức giận, bắt đầu vận dụng linh lực, Thanh Ngư tại mới là cao cấp Linh Tướng, mà trong nhóm người này thấp nhất là Linh Tôn, Thanh Ngư sao có thể trở thành đối thủ của bọn !

      Có người thấy Thanh Ngư chống lại được, vội đánh ra chưởng vào bên vai Thanh Ngư, hai người kia lập tức tiến lên, che miệng Thanh Ngư, cưỡng ép Thanh Ngư đến nơi khác!

      Hai đệ tử trong đan dược trông thấy Thanh Ngư bị ba tên nam nhân kia lôi , biết chuyện tốt, vội vàng chạy đến thông báo cho nhóm Phượng Thiên Vũ... !

      " tốt, tốt... !" Hai người vì chạy quá mau, đến trước phòng học đều thở hồng hộc: "Thanh Ngư nương, vừa mới, vừa mới bị nhóm người vũ viện cưỡng ép bắt rồi!"

      Phượng Thiên Vũ cùng Vân Ế, Vân Thương lập tức đứng lên, hỏi tiếng, thẳng đến vũ viện, Diệu vừa mới vào cửa, trông thấy có mấy người chạy ra ngoài, Diệu thấy vậy, nhìn về phía hai người còn thở hổn hển: " xảy ra chuyện gì?"

      Giờ phút này Mộc Mộc, Thanh Loan, Mạc Sầu, Mộc Thương cũng ở phía sau, Dạ Huyễn Ngọc chẳng muốn động, vì vậy vẫn ở lại trong phòng học

      Diệu nghe hai người kia xong, đạm mạc vứt lại câu: "Tự học!". Rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng học

      Phượng Thiên Vũ lấy tốc độ nhanh nhất, mà những người kia lôi kéo Thanh Ngư lại tương đối chậm, vì vậy khi mấy người tiến vào vũ viện, Phượng Thiên Vũ vừa vặn trông thấy, phi thân lên, tiến vào vũ viện, cản lại bọn !

      Người trong Vũ viện rất nhiều, vừa nhìn thấy nữ tử hồng y khí thế như bá vương, liền hẹn mà dừng lại, sắp có kịch vui để xem rồi!

      Hồng Lăng vung lên, trực tiếp quấn lấy eo Thanh Ngư, tại kéo phát, Thanh Ngư liền bay đến bên người Phượng Thiên Vũ!

      "Tiểu thư!" Thanh Ngư cao hứng kêu lên, nàng biết tiểu thư nhất định tới cứu nàng mà.

      Phượng Thiên Vũ cười nhạt tiếng: " có sao chứ?"

      Thanh Ngư lắc đầu, nàng có việc gì!

      Giờ phút này Vân Thương cùng Vân Ế cũng chạy đến, trông thấy Thanh Ngư vẫn bình an vô đứng ở bên cạnh Phượng Thiên Vũ, tâm cũng liền hạ xuống!

      "Ngươi là người nào, lại dám cướp người của ta?" Bị mấy người để ý tới tên nam nhân hung hãn bước lên.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 119: Vân gia nhị thiếu gia


      Edit: Đinh Lam


      Phượng Thiên Vũ nhìn mấy người trước mắt, sát ý lóe lên trong mắt, khóe môi khẽ nhếch: "Động vào người của ta, ngươi muốn chết!"

      Dưới lớp mặt nạ là khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt đen sâu như mực phát sáng dịu kì, nếu như hôm nay hai người kia trông thấy, nàng dám nghĩ tới Thanh Ngư gặp phải chuyện gì, dù cho có giết hết bọn chúng, Thanh Ngư cũng về được, may, Thanh Ngư có việc gì, nhưng cũng có nghĩa là nàng bỏ qua cho bọn chúng. . . !

      "Ngươi là ai? Lại dám đắc tội với Nhị thiếu gia Vân gia?"

      Trong đám người vây lại, có người thấy Phượng Thiên Vũ lại dám đắc tội với thiếu gia Vân gia của Đế Đô, khỏi có chút tò mò!

      " biết, hẳn là tân sinh đan viện , biết trời cao đất rộng, nhưng ta nghĩ người kia biết !" người khác đám người vây lại giọng kênh kiệu , chỉ tay vào Vân Thương: " chính là Thái Tử của Vân Thương quốc!"

      Người Vân gia?

      Mắt lạnh của Phượng Thiên Vũ nhíu lại, Vân gia Đế Đô, tại Đế Hoàng Thành cũng còn e ngại Vân gia sao, ngoại trừ gia tộc của mẫu thân nàng còn ai vào đây được. . . ?

      "Ngươi biết Vân Thanh là ai ?" Phượng Thiên Vũ mím môi, nhìn nam nhân vừa mới chuyện kia!

      Vân Phách khẽ giật mình, lại nhớ tới phụ thân cũng từng kể về chuyện của nữ nhân kia, là của , nhưng nữ nhân kia quá ngu ngốc, tại nơi thần thánh như Đế Hoàng Thành chịu ở, lại thích chạy tới cái nơi thế tục kia, cái loại nữ nhân đó sao có đủ tư cách làm của , với lại, nàng cùng Vân gia sớm còn quan hệ, ngoại trừ gia gia cùng nãi nãi nhớ thương nàng, còn người nào nhớ tới nàng nữa?

      "Nữ nhân ngu ngốc kia a, chỉ sợ sớm chết rồi, nhưng ngươi làm sao lại biết nàng?" Thấy Phượng Thiên Vũ ra tay ngăn cản , cảm thấy rất có hứng thú với nữ nhân này nhưng sao nàng lại còn nhận thức được nữ nhân kia nữa!

      "Im ngay, cho phép ngươi vũ nhục phu. . . Nàng!"

      Thanh Ngư biến sắc, nghiêm nghị quát, nàng từng được nghe Hoàng hậu nương nương về thân phận của phu nhân, mà người này lại là người của Vân gia, sao có thể vũ nhục phu nhân được!

      Vân Thương cùng Vân Ế nghĩ tới Thanh Ngư lại có phản ứng lớn đến như thế, nghi hoặc bắt đầu dâng lên!

      Còn có Phượng Thiên Vũ, mặc dù kích động như Thanh Ngư, nhưng sát khí quanh thân lại càng nồng đậm hơn trước.

      Điều này chính là nàng rất tức giận, Thanh Ngư cũng thế, vậy Vân Thanh là người như thế nào, xem ra nàng chắc chắn có quen biết với người tên Vân Thanh kia, nhưng sao Phượng Thiên Vũ có thể nhận thức được nàng?

      "Đúng ?" Phượng Thiên Vũ cười lạnh tiếng: "Chỉ sợ ngươi lại chết trước nàng!"

      Dứt lời, linh lực quanh thân tăng vọt lên, đầu tóc đen tung bay dưới khí thế nồng đậm kia, hai mắt híp lại!

      Vung tay lên, đạo linh lực cường hãn liền đánh úp về phía Vân Phách!

      Vân Phách cũng nghĩ tới, nữ nhân này biết là người của Vân gia nhưng vẫn ra tay, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn kịp phản ứng, mắt thấy linh lực tới gần, tranh thủ thời gian phóng ra linh lực để ngăn cản!

      Chẳng qua là, chỉ là cao cấp Linh Tướng làm sao có thể chống đỡ với sức mạnh của cao cấp Linh Tông!

      Vì vậy chưởng này đối với cũng khiến chật vật bị thương tuy nặng nhưng cũng !

      Những người đứng bên cạnh Vân Phách, khi trông thấy Vân Phách bị thương mới hồi phục lại tinh thần, cảnh giác nhìn xem Phượng Thiên Vũ!

      ràng nữ nhân này chỉ dùng chiêu khiến Vân Phách bị thương, còn rất dễ dàng, nàng. . . Nàng đến cùng có bao nhiêu lợi hại?

      "Ngươi, ngươi lại dám đả thương ta, ta muốn giết ngươi!"

      Vân Phách thể tin sờ lên khóe miệng, trông thấy máu tưới dính bàn tay, cỗ khí đột kích vọt tới: "Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh giết nữ nhân này cho ta!"

      lớn đến như vậy, còn có người nào dám đánh đâu, dù có người bất mãn với , nhưng ai dám đụng vào Vân gia, vì vậy quen hoành hành ngang ngược rồi. . . !

      Phượng Thiên Vũ nghe vậy, liếc nhìn những người bên cạnh , những người này dám đánh chủ ý lên Thanh Ngư nàng đơn giản mà bỏ qua, nhưng bây giờ nàng muốn hảo hảo chuyện với thiếu gia của Vân gia. . . !

      Nghĩ đến như thế, Phượng Thiên Vũ nhàng bước lên, chậm rãi tới, muốn giết nàng?

      Rất tốt, nàng muốn nhìn xem giết nàng như thế nào?

      Mọi người ngàn vạn lần hy vọng Phượng Thiên Vũ đừng vì Vân Phách là người của Vân gia mà bỏ qua cho , các ngươi biết đấy, nàng cũng từng huyết tẩy Phượng gia rồi mà!

      Nhìn nàng bước đến đây, người có thực lực cao nhất trong nhóm Vân Phách vội vàng lui về phía sau, cảm giác được thực lực của nữ nhân này cao hơn chỉ là giai thôi đâu!

      Nếu động thủ với nàng, đơn giản chính là lấy trứng chọi với đá, tự rước lấy nhục!

      Vân Phách từ mặt đất đứng lên, thấy Phượng Thiên Vũ cũng ngốc, biết nàng muốn giết , nhưng quy định của Học viện là được tự ý ẩu đả, nhanh chóng triệu hoán ra ma thú của , nhất giai Đế Vương Đại Địa Hùng, đẳng cấp còn bằng Bạch Hồ của Thanh Ngư đâu!

      Phượng Thiên Vũ hừ lạnh tiếng: "Ngươi muốn dùng thứ này để ngăn ta?"

      Vân Phách đắc ý cười, đây chính là phụ thân cố ý khế ước cho đó, so với cấp bậc ngang hàng ma thú này lợi hại ít!

      "Như thế nào đây? Sợ rồi sao, sợ quỳ xuống cầu xin bản thiếu gia, chừng bản thiếu gia cao hứng lại tha thứ cho ngươi!"

      Phượng Thiên Vũ nghe thấy vậy cười lạnh tiếng, ngày trước, ở trong Thánh Điện nàng giao chiến với ít ma thú, tại lại sợ , cầu xin ?

      Nằm mơ!

      Khi ma thú vừa mới bước ra, dãn tới chú ý ít người, ngay cả Đông Ngự Hoàng cùng Đông Ngự Phong cũng chạy tới!

      Phượng Thiên Vũ điểm mũi chân, bay đến giữa trung, trong tay cầm theo Thí Huyết, đâm thẳng trực tiếp ngay giữa trán của Đại Địa Hùng!

      thân áo đỏ chiếu rọi khắp nơi, màu đỏ của máu, quỷ dị, rồi lại hấp dẫn người nhìn!

      "Đại Địa Hùng, xé nàng cho ta!"

      Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, Đại Địa Hùng vươn móng vuốt của mình ra chọp tới Phượng Thiên Vũ, như muốn nghiền nát nàng!

      Phượng Thiên Vũ thấy vậy, mũi chân điểm cái liền đứng đầu của nó!

      Ngay sau đó, Thí Huyết trong tay lưu tình chút **** đầu của nó!

      Mọi người trợn mắt kinh sợ, nàng, nàng chỉ dựa vào thanh đao có thể đả thương được Đại Địa Hùng. Đại Địa Hùng quá ngu ngốc? Hay tại nàng quá lợi hại?

      Đại Địa Hùng ngu ngốc ư? Nó là Đế Vương ma thú rồi đó. . . !

      Phượng Thiên Vũ lạnh lùng rút ra Thí Huyết, lại tiếp tục đâm xuống thêm đao!

      Thân hình to lớn của Đại Địa Hùng giãy giũa vì đau đớn, như thể chịu thêm được nữa, ánh mắt hướng tới Phượng Thiên Vũ!

      Mà Phượng Thiên Vũ cũng làm theo nguyện ý của nó, phi thân đến trước mặt Địa Địa Hùng, ý niệm khẽ động, Đoạn Hồn xuất ở trong tay!

      Ngón tay chạm vào dây cung Đoạn Hồn, ngưng tụ lực lượng, ba mũi tên màu đỏ dần dần xuất , nhắm ngay chính giữa cái trán, Phượng Thiên Vũ kéo mạnh dây cung, buông tay, mũi tên như gió bay vút ra ngoài!

      "Cái này. . . Đây là cái vũ khí gì?" Trong đám người có người kinh ngạc : " lợi hại, ràng dùng mũi tên, đem linh lực ngưng tụ thành mũi tên, Thần khí a!"

      Lời này vừa dứt, mọi người nhìn Phượng Thiên Vũ đầy hâm mộ càng thêm hiếu kì, người này lại có được Thần khí?

      Bọn còn biết ma thú của Phượng Thiên Vũ còn là Cấm Kỵ Thần Thú và đỉnh cao Thần Thú, nếu biết được chắc bọn họ phải thổ huyết mất. . . ?

      Đông Ngự Hoàng luôn cùng sư phụ ở trong Quy Vân Sơn, cho nên đối với những biến hóa của Phượng Thiên Vũ rất đỗi ngạc nhiên, mà giờ khắc này, Đông Ngự Phong lại rất hoài nghi, Phượng Thiên Vũ, nháy mắt huyết tẩy Phượng gia kia chính là phế vật trước đây sao?

      Biến hóa này cũng quá lớn !

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 120: Cử quốc chu chi

      Edit: Đinh Lam


      Đứng ở bên, Đông Ngự Phong vẫn tiếp tục hoài nghi, tiếng thét của Đại Địa Hùng cùng Vân Phách càng lúc càng to kéo về với thực tế!

      Chỉ thấy, Đại Địa Hùng oai phong lẫm liệt nằm mặt đất, mũi tên giữa trán biến mất, máu chảy ngừng!

      Mọi người ngay ngắn lui về phía sau vài bước, nữ nhân này quá kinh khủng!

      Diệu vừa đến nơi trông thấy màn như vậy, theo sau còn có Thanh Viễn, nàng muốn gặp , nên mới đến muộn, nghĩ tới chuyện lại xảy ra theo chiều hướng này?

      "Ngươi. . Ngươi dám giết ma thú của bản thiếu gia, ta tha cho ngươi!" Vân Phách đứng lên, hai mắt đỏ tươi nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, giết nữ nhân này, khó giải được mối hận trong lòng!

      "Dừng tay!" Thanh Viễn ra, nghiêm nghị quát: "Vân Phách, ngươi muốn làm gì?"

      Vân Phách ở trong Học Viện hoành hành ngang ngược coi như xong , bây giờ còn muốn giết người, tuy rằng Phượng Thiên Vũ đánh chết ma thú của , nhưng mà tính tình nương này đạm mạc nếu phải Vân Phách chọc giận nàng trước, sao nàng lại rãnh đuổi từ đan viện tới vũ viện được chứ!

      Lúc này Vân Phách tức đến xì khói, nhưng cũng dám càn rỡ trước mặt Thanh Viễn, đành phải ra: "Phượng Thiên Vũ, ta bỏ qua ngươi!"

      Phượng Thiên Vũ cười cười, sợ Thanh Viễn, nhưng nàng sợ!

      "Ta , bỏ qua ngươi sao?"

      "Ngươi muốn thế nào?"

      Lúc này Vân Phách mới phát , nữ nhân này quả thực để ai vào trong mắt, nhất định phải với phụ thân mới được!

      Diệu nhíu mày, muốn tiến lên vài bước, lại bị Mộc Thương ngăn cản bằng câu!

      "Nàng muốn giết người, các ngươi bảo vệ được!"

      Kỳ Mộc Thương rất đúng rất đúng đấy, nếu Phượng Thiên Vũ muốn giết Vân Phách, cho dù viện trưởng cũng thể ngăn cản được nàng!

      "Thiên Vũ, coi như xong !"

      Thanh Viễn thân là viện chủ đan viện, nếu ngăn cản lại cũng được!

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày: "Nếu ta đáp ứng sao?"

      phải là nàng cho viện chủ cái mặt mũi, mà là Vân Phách chọc tới nàng!

      "Hừ, đáp ứng? Đứng ở trong vũ viện của ta mà dám om sòm, ngươi còn chưa đủ tư cách!" đạo thanh khinh thường truyền đến, Vũ Thiên thân trường bào màu đen, hai tay chắp sau lưng, cất bước tới, theo còn có nữ tử dung mạo diễm lệ!

      Mọi người thấy vậy đều vội vàng nhường ra con đường!

      Vũ Thiên tới, nhìn Đại Địa Hùng nằm mặt đất, nhìn Phượng Thiên Vũ, cuối cùng nhìn về phía Thanh Viễn, châm chọc ra: "Học Viện cấm đệ tử ẩu đả, mà ngươi là đệ tử của đan viện lại chạy đến vũ viện đánh người, Thanh Viễn, ngươi có nên cho ta lời giải thích hay ?"

      Thanh Viễn cười cười, hơi chút chột dạ: "Vũ Thiên, cho ngươi lời giải thích cũng được, nhưng trước tiên ngươi có nên hỏi lại "đệ tử hiếu học" của ngươi chút ?”

      Mọi người nghe vậy, lại tiếp tục lui về sau vài bước, hai viện chủ luôn bất hòa là chuyện mà ai cũng biết, chỉ sợ tí nữa hai ngươi đấu khẩu xong lại giao chiến cho nhau, gây tai họa cho bọn , đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết!

      "Vân Phách, ngươi làm cái gì?"

      Vũ Thiên nhìn Vân Phách, trong mắt đều là bất mãn, như phải là là người của Vân gia, có nằm mơ cũng được tiến vào Học viện Đế Hoàng!

      "Ta. Ta có. có làm cái gì!"

      Vân Phách ở dưới ánh mắt của Vũ Thiên, ấp a ấp úng cả buổi, mới được câu như vậy.

      xác định có làm cái gì, nếu phải nhìn trúng cái nha đầu kia(Thanh Ngư), cũng làm những cái việc này đâu, ai ngờ rằng lại chọc đến cái nữ nhân kinh khủng kia, hại chết cả ma thú của !

      cái gì, có nghĩa là ai cái gì!

      " có làm cái gì?" Thanh Ngư cười lạnh tiếng: "Thiếu gia, ngươi dám làm mà dám nhận, ngươi xác định làm cái gì với ta sao, ta với ngươi vốn quen biết, vậy mà các ngươi ở trước đan viện, ỷ đông hiếp ít, bắt ta đến vũ viện làm cái gì? Nếu phải tiểu thư đến kịp thời, chừng phát sinh ra chuyện gì rồi!"

      Thanh Ngư nhìn người trước mặt, lửa giận trong mắt bùng lên, bọn muốn làm gì nàng sao nàng lại biết, tại nam nhân này lại còn làm cái gì, nếu cần , nàng thiến luôn!

      "Ngươi câm miệng!"

      Vân Phách phẫn nộ quát tiếng, nữ nhân này lại dám ra

      Thanh Ngư xong tất cả mọi người đều minh bạch, Vân Phách là hạng người nào, ai mà biết, con người chính là hổn đản, vô lại.

      Ỷ vào mình là người của Vân gia, gây chuyện khắp nơi, tưởng rằng mình là con ông cháu cha ngon lắm sao!

      Sắc mặt Vũ Thiên có chút khó coi, phải biết Vân Phách là người như thế nào, chẳng qua Vân Phách là người của Vân gia, cho nên mới nhắm mở mắt làm ngơ!

      Chẳng qua hôm nay lại gây chuyện đúng vào cái người sợ trời sợ đất này, đuổi đến tận vũ viện!

      Nhìn nộ khí đầy mặt Thanh Ngư, Vũ Thiên mím môi, vui : " nương, cơm có thể ăn bậy, nhưng chớ lung tung!"

      Ánh mắt Vân Thương tối sầm lại, cất bước qua, nặng : "Tuy rằng Vân Thương quốc chúng ta thể so sánh với Đế Hoàng Thành, nhưng nàng là công chúa của Vân Thương quốc cũng để cho các ngươi uy hiếp hay sao!"

      "Nếu , cử quốc chu chi( biết nên thuần việt như thế nào nữa)!"

      Vân Thương rất , nhưng khiến cho mọi người chấn kinh tại chỗ, kể cả Vũ Thiên!

      Cử quốc chu chi, đại biểu chính là cả quốc gia gặp được người này(Vân Phách) giết chừa thủ đoạn ." Tên Vân Thương này xa lạ với bọn họ, tuy bọn họ ở Đế Hoàng Thành, nhưng danh tiếng của cũng vang đến tận nơi đây, tuổi nhưng mưu lược thua kém bất kì ai, đưa giang sơn quy về mối!

      Vân Thương chính là người được làm được, nhìn về phía Vũ Thiên, "Vì vậy ngươi hãy chú ý lời của ngươi, ta tin tưởng, Học viện Đế Hoàng cũng ngươi mà đắc tội với quốc gia!"

      Mộc Mộc PHỐC bật cười tiếng: "Có ít người, thích cậy già lên mặt!"

      Lời nàng vừa ra, mọi người càng thêm trầm mặc, sao năm nay đan viện lại thu được nhóm quái vật luôn vậy?

      Sao viện chủ lại ngăn cản?

      Vũ Thiên liên tiếp bị châm chọc, tuy rằng có thể chịu đựng Vân Thương, nhưng có nghĩa phải chịu đựng nữ nhân này, vì vậy chút suy nghĩ, tay đưa lên chưởng đánh ra, khí thế ngút trời!

      Phượng Thiên Vũ vốn giơ tay ngăn cản, nhưng cấp bậc của Vũ Thiên cao hơn nàng rất nhiều, vì vậy nàng thể ngăn cản lại được!

      Đằng sau, đạo kim sắc nhanh chóng bao trùm lấy toàn bộ Mộc Mộc, vừa vặn đụng đến linh lực của Vũ Thiên!

      Kim quang nhàn nhạt tản , bóng dáng Dạ Huyễn Ngọc xuất ở trước mặt mọi người, tay nắm eo Mộc Mộc, còn tay kia chính là ngăn cản linh lực của Vũ Thiên, sắc mặt của bây giờ chính là lạnh đến dọa người!

      "Vũ Thiên, ngươi to gan, dám đả thương nàng?"

      Mắt lạnh Dạ Huyễn Ngọc quét qua, nhìn thẳng vào Vũ Thiên, cảm thấy nhàm chán trong phòng học kia nên mới qua đây nhìn chút, lại nghĩ tới vừa đến nơi lại thấy tên Vũ Thiên này dám ra tay đánh nữ nhân của ?

      Nữ tử bên người Vũ Thiên nhìn thấy Dạ Huyễn Ngọc lúc, thần sắc kích động, lập tức ra: "Dạ công tử, xin người đừng hiểu lầm, là nữ nhân đó bất kính với phụ thân trước, vì vậy phụ thân mới ra tay!"

      mũi tên linh lực của Phượng Thiên Vũ bay : "Phụ thân ngươi ra tay đánh lén, ta cũng muốn thử tư vị đó như thế nào đây!"

      Vũ Ảnh Nhi lại càng hoảng sợ, nhưng ngại Dạ Huyễn Ngọc đứng ở trước mặt, ra vẻ nhu nhược : "Ngươi sao có thể ra tay tổn thương ta, là ngươi đến cửa vũ viện làm ầm ĩ, phụ thân chỉ muốn các ngươi rời , vậy mà các ngươi còn vũ nhục phụ thân, bây giờ còn muốn ra tay đả thương ta, các ngươi đừng nên quá đáng!"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 121: Sống bằng chết

      Edit: Đinh Lam


      Vừa dứt lời, khóe mắt Vũ Ảnh Nhi còn rơi xuống giọt nước mắt, điềm đạm đáng , hoa lê đẫm mưa*, nếu là nam nhân bình thường, chỉ sợ sớm an ủi!

      *: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả kiều diễm của người con .
      Rất hiển nhiên, nam nhân bên người Phượng Thiên Vũ đều tầm thường, vì vậy cũng chẳng ai thèm quản Vũ Ảnh Nhi!

      "Thôi , ngươi có thiên phú đổi trắng thay đen đó!" Mộc Mộc từ trong ngực Dạ Huyễn Ngọc ra: "Quả nhiên đúng với câu thượng bất chính hạ tắc loạn, cha thế nào nữ nhi như vậy!"

      Mộc Mộc là người của thế kỉ 21, cho nên chuyện rất thẳng thắn chút lưu tình, nghe thấy những lời ấy mặt Vũ Ảnh Nhi liền biến sắc!

      Vũ Ảnh Nhi điềm đạm đáng nhìn Dạ Huyễn Ngọc, giọng cất ra khiến cho người ta phải nổi da gà: "Dạ công tử!"

      Mộc Mộc nhức cả màng nhỉ, thò tay vuốt vuốt cái trán, quả nhiên, nơi có mỹ nam có hoa si*!

      *: Mê trai

      Dạ Huyễn Ngọc đứng ở đây, Vũ Thiên dám lộn xộn, biết thân phận của Dạ Huyễn Ngọc, làm sao dám làm địch nhân của , nhưng Vũ Thiên vẫn cứ nhìn chằm chằm Mộc Mộc, ánh mắt đục ngầu lộ vẻ toan tính, Dạ Huyễn Ngọc là người tôn quý như vậy, chỉ có nữ nhi của mới xứng đáng!

      Phượng Thiên Vũ nhìn thoáng qua Vân Phách bị Vân Ế ngăn lại, hừ lạnh tiếng: "Như vậy , ta xem như nể mặt người Vân gia, giết ngươi!"

      Vân Phách sững sờ, nữ nhân này phải vẫn muốn sống chết với sao?

      Sao bây giờ lại giết nữa, quả nhiên, nàng ta cũng biết sợ Vân gia cơ đấy!

      Nghĩ như vậy, Vân Phách cũng bớt lo lắng hơn, thăm dò hỏi: "Ngươi, ngươi giết ta?"

      Diệu cùng Thanh Viễn đồng thời nhíu mày, có cảm giác gì đó rất là lạ, nhưng lại biết lạ ở điểm nào... !

      Mà nhóm người Mộc Thương vẫn nhìn vẻ mặt đáng thương của Vân Phách, Mộc Mộc vẫn im lặng lắc đầu, nam nhân này hết thuốc chữa!

      A Vũ bỏ qua ?

      Chỉ sợ lát nữa muốn chết cũng được !

      Khi Vân Phách thăm dò hỏi, Phượng Thiên Vũ khẽ gật đầu: "Đương nhiên ta giết ngươi rồi, ta được làm được, chỉ là... !"

      Phượng Thiên Vũ chút rồi đột nhiên ngừng lại!

      Tâm Vân Phách lại xiết chặt, chẳng lẽ nàng lại đổi ý muốn giết rồi sao?

      muốn vậy đâu, Vân Phách vội vàng cất tiếng hỏi: "Chỉ là cái gì?"

      Phượng Thiên Vũ cười cười, rồi : "Chỉ là muốn ngươi...sống bằng chết!"

      "Ngươi... !" Vân Phách kinh hãi, tiếng còi báo động vang lên từng hồi!

      Phượng Thiên Vũ tay cầm Thí Huyết, bước từng bước qua, áo đỏ xinh đẹp, tóc đen bay lên, nếu lấy mặt nạ xuống, chỉ sợ người ở đây nên lời.

      Uy áp của Linh Tông khiến Vân Phách thể động đậy, Phượng Thiên Vũ chỉ bộc phát ra uy lực của Linh Tông, chứ có phát ra uy áp thực của cao cấp Linh Tông!

      Ánh mắt kinh ngạc của mọi người liền lộ ra kinh sợ, Phượng Thiên Vũ đưa tay, Thí Huyết chém sắt như chém bùn, cứng rắn chặt đứt hai tay của Vân Phách!

      Trong ánh mắt nàng chính là nghiêm túc, tuyệt tình cùng lạnh lùng!

      Thần sắc Mộc Mộc cũng tốt hơn những người ở đây, đây chính khí thế của Tử Thần đặc công của thế kỉ 21 đó ư!

      Vân Phách há miệng nên lời, ánh mắt trợn trừng nhìn Phượng Thiên Vũ như nhìn thấy ma quỷ, vốn bị Phượng Thiên Vũ phong bế huyệt đạo, thể phát ra thanh!

      Nhưng mà, vẫn chưa xong, ngay khi ánh mắt hoảng sợ của Vân Phách buông xuống, Phượng Thiên Vũ thản nhiên : "Nếu như tay ngươi còn, ta nghĩ hai chân của ngươi cũng cần nữa đâu, bằng tương xứng, tương xứng liền dễ coi, dễ coi ta liền hài lòng, hài lòng ta cũng biết còn có thể làm cái gì!"

      Vừa mới dứt lời, Thí Huyết vung lên, hai chân Vân Phách bay ra hai nơi, như muốn chọn nơi nào tốt nhất để nghĩ ngơi!

      Lúc này đây, Phượng Thiên Vũ giống như Tu La khát máu, băng lãnh vô tình, như Tử Thần đến từ địa ngục, chiêu duy nhất chặt đứt đường sống của địch nhân, nhưng trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi !

      Trong đám người Đông Ngự Phong nhíu mày, phải biết nàng lãnh huyết, nhưng thấy nàng như vậy, làm sao có thể bắt được lòng nàng, làm sao có thể để nàng hồi tâm chuyển ý đây?

      Vân Phách run rẩy, ở bên dưới từng đợt máu nóng lan chảy ra ngoài, ngay giờ phút này đây mới hiểu được câu sống bằng chết của Phượng Thiên Vũ, rất sợ, rất sợ nữ nhân ma quỷ đứng trước mặt đây!

      Phượng Thiên Vũ ngửi thấy mùi khai nồng nặc, chán ghét đứng người lên, lui về phía sau vài bước, dưới mặt nạ, đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn lại!

      Nam nhân này bị nàng hù sợ đến mức đái cả ra quần rồi!

      là đủ vô năng đấy, cái này, Phượng Thiên Vũ xử lý xong cũng chẳng còn tâm tình, quay đầu lại nhìn Thanh Ngư: "Thanh Ngư, chúng ta thôi!"

      Tất cả mọi người ở đây đều phải mù lòa, tự nhiên cũng trông thấy Vân Phách vì quá sợ hãi mà đái cả ra quần, sau đó mọi người bắt đầu tản !

      Đến Thanh Viễn cùng Diệu cũng muốn ở lại đây, cuối cùng cũng theo Phượng Thiên Vũ bước ra khỏi vũ viện!

      Nhóm người Phượng Thiên Vũ rời , mọi người đứng xem cuộc vui cũng bắt đầu tản ra, mặc dù có ít người cảm thấy Phượng Thiên Vũ làm quá phận, nhưng khi nhớ tới những việc ác mà Vân Phách thường hay làm, cũng cảm thấy, đáng đời !

      Vũ Ảnh Nhi nhìn bóng lưng Dạ Huyễn Ngọc rời , nhìn bên cạnh là Mộc Mộc, biết hai người chuyện gì, khóe môi Dạ Huyễn Ngọc nhàng cong lên, như là cười... !

      Hai mắt Vũ Ảnh Nhi tối sầm lại, kẻ nào dám tranh đoạt Dạ Huyễn Ngọc của nàng, kẻ đó phải chết!

      thể , đắc tội với ai cũng được nhưng chớ đừng đắc tội với nữ nhân và tiểu nhân, đúng là ông bà sai!

      ... ...

      Trở lại đan viện, Vân Ế liền đem Thanh Ngư lôi , mà Phượng Thiên Vũ bị Diệu cùng Thanh Viễn gọi lại, mọi người thấy có việc gì, cũng trở về sân !

      Trong gian phòng tao nhã lịch , Thanh Viễn nhíu đôi lông mày: "Phượng nha đầu, với tư cách của ngươi hôm nay sợ bị Vũ Thiên cùng Vân Phách trả thù hay sao, ngươi sợ sao?"

      Phượng Thiên Vũ bật cười, sợ?

      Cho tới bây giờ nàng đều biết chữ sợ viết như thế nào, mà trong từ điển của nàng tuyệt bao giờ có chữ này!

      "Sợ, ta làm như vậy!"

      Sở dĩ hôm nay nàng giết Vân Phách chính là muốn dẫn dụ người của Vân gia tới đây, như vậy, nàng cần đến cái nhà kia nữa rồi!"

      Diệu đứng ở bên, dung nhan có chút biểu lộ, giống như cả thế giới này chẳng quan hệ gì đến nàng!

      Thanh Viễn cười : "Nha đầu, bất kể như thế nào ngươi cũng là đệ tử của ta, ta cũng để cho Vũ Thiên làm khó dễ ngươi, nhưng về phần Vân gia... !"

      Thanh Viễn tiếp, Phượng Thiên Vũ tất nhiên hiểu , Vân gia là nàng gây vào, vì thế đây coi như là ân oán cá nhân của nàng!

      "Đa tạ!" Phượng Thiên Vũ lễ phép !

      Thanh Viễn gật đầu, tán thưởng nhìn Phượng thiên Vũ, nương này khí thế cũng bức người, khiến người ta thể dời mắt!

      "Nếu còn việc gì, ta xin cáo từ!"

      "Đợi !"

      Ngay khi Phượng Thiên Vũ muốn bước ra khỏi cửa, Diệu lại cất giọng!

      Phượng Thiên Vũ dừng bước, quay đầu lại, nhìn về phía Diệu : "Chuyện gì?"

      Diệu nhìn nàng, bờ môi khẽ mấp máy hai cái, sau đó tươi cười rồi : " sao!"

      Phượng Thiên Vũ kinh hãi, nếu nàng đoán sai, hai chữ Diệu vừa mới kia chính là tên kiếp trước của nàng, Tuyết Cơ!

      Nhưng tại sao phu tử lại biết được điều này, còn xác định chính là nàng?

      Nhìn Diệu thêm lần nữa, rồi Phượng Thiên Vũ ra ngoài!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 122: Thủy Lạc Thần xuất

      Edit: Đinh Lam

      Ra khỏi gian phòng, Phượng Thiên Vũ về sân , hôm nay khi Vũ Thiên hạ thủ với Mộc Mộc, nàng cảm nhận được rất ràng thực lực của Vũ Thiên cao hơn nàng chỉ là cấp bậc!

      Nếu như lần sau lại tiếp tục xung đột, nếu có Dạ Huyễn Ngọc, hoặc có Thanh Viễn, nàng sao có thể cam đoan được bọn họ gặp tổn thương?

      "Tiểu thư!"

      Thanh Ngư cùng Mộc Mộc từ nơi khác tới, đứng trước mặt Phượng Thiên Vũ: "Tiểu thư, viện chủ tìm người có chuyện gì vậy?"

      Phượng Thiên Vũ lắc đầu: " có chuyện gì!"

      "A Vũ, Thanh Ngư mẫu thân của ngươi là người của Vân gia, có vậy?"

      Nếu mẫu thân A Vũ là người của Vân gia, như vậy hôm nay A Vũ làm như vậy đều có nguyên nhân!

      "Ừm!" Phượng Thiên Vũ gật đầu: "Thanh Ngư, vai của ngươi bị thương có nặng ?"

      "Tiểu thư, ta sao!" Thanh Ngư cười lắc đầu, hiểu hỏi: "Tiểu thư, người xem tên Vân Phách cho người đến tìm chúng ta hay ?"

      Thanh Ngư theo tiểu thư của mình lâu như vậy, nàng hiểu tại sao Phượng Thiên Vũ lại làm như vậy! Tiểu thư chính là muốn người Vân gia đến gặp tiểu thư.

      "Yên tâm, bọn họ nhất định tới, còn bây giờ, các ngươi nhớ cẩn thận chút!"

      Khi trở về Vân Phách nhất định gào thét cáo trạng rồi, bây giờ việc của nàng chính là ngồi chờ bọn họ đến mà thôi!

      "Tốt rồi, A Vũ, hôm nay ta có nghe được tin tức, nghĩ tới trong học viện lại có hội đấu giá, chúng ta tới đó nhìn chút nhé!"

      Mộc Mộc rất cao hứng, đấu giá hội a, nhất định có rất nhiều bảo vật !

      Hai mắt Phượng Thiên Vũ tỏa sáng: "Có bán dược liệu sao?"

      Đấu giá hội tất nhiên là phải có đấu giá dược liệu rồi, gần đây nàng muốn luyện chế viên đan dược cần đến đóa hoa Tuyết Liên nghìn năm, trong gian của Ảnh nhi lại có, bây giờ ở trong Học Viện lại thể ra ngoài tìm, bây giờ có hội đấu giá quá tốt rồi!

      Mộc Mộc suy nghĩ chút, mới lên tiếng: "Ta cũng biết, dù sao cũng có việc gì, chúng ta liền xem !"

      "Ừm!"

      Phượng Thiên Vũ gật đầu, vừa vặn buổi tối cũng có việc gì, xem cũng sao!

      . . . . .

      Buổi tối, nhóm người Phượng Thiên Vũ đều đến hội đấu giá, Dạ Huyễn Ngọc chính là bảng hiệu, chọn được căn phòng ồn ào, lại dễ dàng trông thấy toàn bộ hội đấu giá!

      Trong phòng, Dạ Huyễn Ngọc nhìn xuống phía dưới, ánh mắt đảo qua, lại trông thấy trong đám người xuất bóng dáng màu trắng, ánh mắt híp híp, Thủy Lạc Thần?

      phải ở Tiên giới hay sao, sao giờ lại có mặt ở đây?

      Lại ở ngay hội đấu giá này?

      "Dạ Huyễn Ngọc, ngươi nhìn cái gì?" Mộc Mộc nhìn theo ánh mắt của , cũng nhìn thấy bóng dáng trắng tuyết!

      "Đó là ai a?"

      "Mấy vị, mau mau dùng trà a!" Gã sai vặt vội vàng bưng những ly trà đặt bàn, quay người chuẩn bị rời ... !

      "Chờ chút!" Dạ
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :