1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu - Khinh Mặc Vũ (109/1043)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 104: Hắc y nam tử

      Edit: Đinh Lam
      Thanh Loan trông thấy thời cơ đến, giơ thanh loan đao lên, linh lực cường hãn tràn ra, bay thẳng đến Bạch Liên.

      Diễm Hỏa Phượng Hoàng cũng phát ra công kích!

      Nguy hiểm từ hai phía đánh tới, trong lòng Bạch Liên quýnh lên, coi như là nàng có thể ngăn lại công kích của Thanh Loan, nhưng còn hỏa diễm của Hỏa Phượng Hoàng ....

      Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở chỗ này sao?

      , nàng cam lòng!

      Đột nhiên, đạo khí tức khủng bố từ phía Tây Nam của Vô Sinh Nhai kéo tới, trực tiếp xuyên thẳng qua kết giới, nhanh chóng ngăn lại kích kia, đồng thời cũng đem Bạch Liên bảo hộ ra sau lưng!

      Thất Dạ cả kinh, móng vuốt nhắn lập tức vung ra vài vết cào!

      Đế Dạ Hiên cũng ngừng lại, cái di động, liền đến bên người Phượng Thiên Vũ!

      Nguyệt Ma cùng Minh U cũng nhìn về phía người vừa mới tới!

      thân hắc y, chiếc mũ rộng vành che toàn bộ khuôn mặt, vẫn im lặng đứng ở nơi đó, trong tay có bất kỳ vũ khí nào!

      Hai mắt Minh U tối sầm lại, dùng bất kỳ vũ khí nào ngang nhiên trực tiếp đón nhận công kích của Hỏa Phượng Hoàng, có thể trực tiếp xuyên thấu qua kết giới của đỉnh cao Siêu Thần Thú, thực lực của phải mạnh đến như thế nào, tại sao lại phải bảo hộ Bạch Liên?

      Gió thổi lên, Vô Sinh Nhai tĩnh lặng, tất cả mọi người chăm chú đứng nhìn nam tử áo đen kia!

      Từ lưng U Minh Điệp, Phượng Thiên Vũ nhìn nam tử, biết vì sao, nước mắt cứ theo khóe mắt mà chảy xuống, nhay xuống khỏi lưng U Minh Điệp, từng bước đến trước mặt nam tử!

      "Vô Hận!"

      Thân hình nam tử cứng đờ, dưới mũ rộng vành là đôi mắt màu đen nồng đậm u buồn, Tuyết Nhi, ra nàng vẫn còn nhớ ta!

      Đột nhiên, Phượng Thiên Vũ phun ra ngụm máu tươi, té xuống mặt đất!

      Nam tử cả kinh, vốn định chạy lên đón nàng, nhưng bước chân vẫn thể động!

      Tuyết Nhi, Vô Hận còn là Vô Hận trước kia nữa rồi, mà nàng, cũng còn là Thanh Khâu hài tử như ngày xưa nữa rồi!

      Đế Dạ Hiên rất nhanh ôm lấy nàng, thay nàng lau nước mắt!

      Nhìn nam nhân đứng cách đó xa, nam nhân này rất kỳ quái, phản ứng của nha đầu còn kỳ quái hơn, rút cuộc là người nào?

      Nam nhân liếc nhìn mấy người trước mặt: "Đế Quân, những người này, ta mang !"

      Đế Dạ Hiên cũng lời nào, thực lực của nam nhân này rất sâu, nhìn ra được, nếu phải giao chiến, phần thắng chưa chắc thuộc về !

      Ngay dưới ánh mắt mọi người, nam tử áo đen mang theo những người kia rời , trước khi , ánh mắt nhìn thoáng qua Phượng Thiên Vũ nằm trong ngực Đế Dạ Hiên, cái nhìn kia, bao hàm rất nhiều thứ, bất đắc dĩ, vương vấn, cảm giác tên cũng dấy lên !

      "Mẫu thân sao chứ?"

      Tuyết Ảnh thu hồi Ngân Thương, qua, giọng hỏi, đôi mắt đỏ vẫn suy nghĩ, nam nhân vừa rồi cho cảm giác rất rất là kì quái, rồi cả phản ứng của mẫu thân cũng vậy !

      "Tạm thời có việc gì!"

      Đế Dạ Hiên ôm Phượng Thiên Vũ, bay tới học viện Đế Hoàng, đầu tóc bạc cũng biến trở về màu đen, đáp ứng Thánh Nhiêu, khi bước chân vào học viện được lộ ra hình dạng như vậy!

      Diễm Hỏa Phượng Hoàng bay về hướng khác, Thất Dạ cùng Tuyết Ảnh đều trở về gian!

      "Mộc Thương, chúng ta trở về, hay là tìm Dạ Huyễn Ngọc cùng Mộc Mộc?"

      Thanh Loan thu hồi lại loan đao, cất tiếng hỏi, vực Sinh Nhai sâu bao nhiêu bọn họ đều biết, càng biết bây giờ Dạ Huyễn Ngọc cùng Mộc Mộc như thế nào rồi?

      biết Dạ Huyễn Ngọc có cứu được Mộc Mộc hay ?

      Mộc Thương nhìn thoáng qua bóng dáng Đế Dạ Hiên, nhìn đến vết thương người Thanh Loan rồi cất tiếng: "Trở về rồi hãy !"

      Bây giờ Phượng Thiên Vũ hôn mê, Thanh Loan lại bị thương, bọn còn sức lực để tìm người, chỉ có thể mau chóng trở về dưỡng thương, chờ khi nào Phượng Thiên Vũ bình phục trở lại mới có thể tiếp tục tìm Mộc Mộc.

      "Được rồi, Vân Thương, chúng ta thôi!"

      Thanh Loan thu hồi U Minh Điệp vào gian, đoàn người bay trở về học viện.

      Khi đoàn người trở về học viện, chỉ thấy quanh sân mảnh hỗn độn.
      Khuôn mặt Đế Dạ Hiên khẽ chau lại, ôm Phượng Thiên Vũ tiến vào gian phòng.

      Vân Thương cùng Thanh Loan nhìn qua, thầm nghĩ xảy ra chuyện rồi, Thanh Ngư cùng Vân Ế đâu rồi?

      Ngay lúc này, Vân Ế cùng Thanh Ngư cầm theo thùng nước ra!

      Vân Thương vừa trông thấy bọn họ, cất bước tiến lên: "Vân Ế, Thanh Ngư, các ngươi có sao chứ?"

      Thanh Ngư lắc đầu: "Ca ca, chúng ta có việc gì, tiểu thư đâu rồi?"

      Vân Ế cũng gật đầu: "Yên tâm , chúng ta có việc gì!"

      "Sao chung quanh lại biến thành thế này. . ?"

      Thanh Loan cùng Mộc Thương tới, trước kia đều rất sạch mà, sao bây giờ lại thành mớ hỗn độn rồi.

      "Phượng Thủy Linh tới!"

      Vân Ế ngay lập tức giải thích, khi bọn họ vừa rời Phượng Thủy Linh liền tiến tới gây chuyện, thiếu chút nữa làm Thanh Ngư bị thương, cũng may nhanh chóng ngăn đón. . !

      " có việc gì là tốt rồi!"

      Vân Thương cũng muốn hỏi nhiều, bước lên hỗ trợ hai người dọn dẹp lại sân !

      "Thanh Loan tỷ, tiểu thư cùng Mộc Mộc tỷ đâu rồi?"

      Thanh Ngư nhìn nhìn chung quanh, thấy tiểu thư nhà mình, cũng thấy Mộc Mộc tỷ, hồi chuông báo động trong lòng khẽ vang lên, chẳng lẽ tiểu thư cùng Mộc Mộc tỷ gặp phải chuyện gì rồi sao?

      "Thanh Ngư, đừng lo lắng, Thiên Vũ bị thương, trong phòng. . !"

      "Ta xem!"

      Thanh Ngư vừa nghe thấy tiểu thư mình bị thương liền sợ hãi muốn nhanh chóng gặp người.

      Thanh Loan chưa kịp hết bị Thanh Ngư cắt lời!

      "Ngươi từ từ hãy , Đế công tử chữa thương cho Thiên Vũ rồi!"

      Thanh Loan giữ chặt Thanh Ngư lại: "Trước tiên ở đợi ở đây , đừng quấy rầy Đế công tử!"

      Lúc này Thanh Ngư mới tĩnh tâm trở lại, đúng vậy a, bây giờ nên quấy rấy hai người bọn họ a

      Nhưng mà Đế công tử là ai vậy?

      lẽ là Quốc sư đại nhân?

      Khi Thanh Ngư cùng Thanh Loan trò chuyện về tình ngày hôm nay, hai mắt Mộc Thương chăm chú nhìn vào Vân Ế từ xuống dưới, lông mày khỏi nhăn lên, cảm thấy được cỗ khí tức rất kì quái, Vấn Ế có chuyện gì sao?

      Bị Mộc Thương nhìn chằm chằm như vậy, Vân Ế hơi chột dạ, tay trái nhàng dấu về phía sau lưng!

      Mộc Thương thấy vậy, lông mày càng nhíu chặt lại!

      "Cái gì, Mộc Mộc tỷ ngã xuống vực?"

      Nhưng lúc này, lại nghe thấy Thanh Ngư kinh hô tiếng, Thanh Loan tỷ Mộc Mộc tỷ rơi xuống vực ư, cái kia, cái kia chết đó chứ?

      Thanh Loan thở dài: "Đừng lo lắng, Dạ Huyễn Ngọc cũng lao xuống luôn rồi, Mộc Mộc gặp phải chuyện gì đâu!"

      "Ừm!"

      Thanh Ngư gật đầu, rồi lại dọn dẹp sân , hy vọng tiểu thư cùng Mộc Mộc tỷ gặp phải chuyện xấu gì!

      . .

      Đêm, ánh trăng lạnh lẽo như nước, rải đầy sân !

      Bên ngoài sân, Vân Thương, Thanh Ngư, Thanh Loan đều đứng chờ, ánh mắt lo lắng nhìn vào gian phòng của Phượng Thiên Vũ!

      Rốt cuộc, cửa cũng mở ra!

      Tuyết Ảnh bước ra khỏi cửa, cất giọng thông báo!

      "Mẫu thân sao, các ngươi yên tâm!"

      xong, lại xoay người bước vào!

      Mấy người nghe vậy, cũng rất muốn vào xem, nhưng nghĩ đến cái người nam nhân vẫn còn trong kia, thôi để sau vậy!

      "Vân Ế cùng Mộc Thương đâu rồi?"

      Thanh Loan lên tiếng hỏi, hai người kia lại đâu rồi?

      "Vân Ế hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm, chắc bây giờ ở trong phòng, còn Mộc Thương biết!"

      Thanh Ngư trả lời, sau đó nhìn về phía Thanh Loan: "Thanh Loan tỷ tìm bọn họ có chuyện gì ?"

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 105: Vân Ế gặp chuyện

      Edit: Đinh Lam

      Thanh Loan lắc đầu: " có việc gì, chỉ cảm thấy hai người bọn họ giống như ngày thường mà thôi."

      Vân Thương ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Thanh Loan, Thanh Ngư mau về phòng nghỉ ngơi !"

      Thanh Loan lè lưỡi: "Thanh Ngư, ta về trước!"

      "Ừ, ta đứng ở đây thêm chút nữa!"

      ... ...

      Bóng đêm vây kín căn phòng, từng trận thanh rên rĩ vang lên, ừ. . .

      Nam nhân thống khổ vặn vẹo với từng cơn hành xác... !

      Mộc Thương đẩy cửa, ánh trăng chiếu vào, bước từng bước đến gian phòng !

      "Người nào?"

      Vân Ế cảnh giác?

      Mộc Thương nhìn nam nhân tựa lên vách tường, tóc đen tán loạn, mồ hôi che kín khuôn mặt tuấn mỹ!

      "Ngươi quả nhiên là gặp chuyện... !"

      Vân Ế cắn răng: "Đừng... đừng cho ai biết!"

      Mộc Thương cầm lấy cánh tay trái Vân Ế sau đó vạch lớp áo lên liền lập tức kinh sợ!

      cánh tay, từng dải khí màu đen tuyền kéo dài lên , giống như những con rắn quấn chặt lấy tay !

      "Sao lại như vậy?"

      Bây giờ, khối băng Mộc Thương cũng lo lắng thôi, nếu như có đoán sai, khi những dải khí màu đen lan đến ngực, chính là lúc sinh mạng của Vân Ế kết thúc.

      Vân Ế thu tay lại cánh tay, đem tay áo buông xuống, khuôn mặt trắng bệch phờ phạc : "Khi các người , Phượng Thủy Linh tới đây, sau đó vì ngăn lại công kích của nàng ta nên bây giờ mới như thế này.”

      Vân Ế giọng kể lại, giọng điệu bình thản như người gặp nạn phải là vậy!

      Mộc Thương ngồi nền nhà, nhìn chằm chằm vào : "Ngươi có biết khi dải hắc khí lan đến ngực, còn cách nào để cứu chữa, vậy mà ngươi còn muốn ta được cho ai biết!"

      " thể cho mọi người biết, Phượng nương bị trọng thương, rồi Mộc Mộc cùng Dạ Huyễn Ngọc sống chết còn , ta muốn gây thêm phiền phức cho mọi người!"

      Vân Ế xong, đôi lông mày lập tức nhíu chặt hơn, mồ hôi rơi khuôn mặt càng ngày càng nhiều... !

      Mộc Thương nhìn bộ dạng này của Vấn Ế, đưa tay đặt lên vết thương, đạo linh lực xuất , bao trùm lấy miệng vết thương, giúp giảm bớt thống khổ, đây là điều duy nhất mà có thể làm được!

      Cảm giác đau đớn dần giảm xuống, cánh môi khẽ nhếch: "Mộc Thương, cám ơn!"

      Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Ế vừa bước chân ra khỏi phòng liền trông thấy Đế Dạ Hiên cùng Phượng Thiên Vũ ngồi trong sân, chỉnh đốn lại thần sắc, rồi chậm rãi qua!

      "Phượng nương, khỏe hơn chưa?"

      Đế Dạ Hiên vốn là thèm để ý, lại đột nhiên ngẩng đầu, hắc mâu tinh khiết nhìn chằm chằm vào Vân Ế.

      Tại sao lại có tà khí của Ác ma thâm uyên?

      "Tốt hơn nhiều rồi, nhưng sao sắc mặt ngươi lại tái nhợt như vậy, là bị thương sao?”

      Phượng Thiên Vũ nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Vân Ế rồi cất giọng hỏi, nàng nghe Thanh Ngư , ngày hôm qua Phượng Thủy Linh đến tìm!

      " có việc gì, tại hôm qua tu luyện có chút nóng vội, có việc gì đâu!"

      Vân Ế vừa trả lời, vừa mở quạt xếp trong tay, rồi nhàng ngồi xuống: "Quốc Sư đại nhân lâu gặp!"

      "Ừm!"

      Đế Dạ Hiên gật đầu, khẽ lên tiếng!

      "Ai, Vân Ế ngươi tới rồi sao, mau nếm thử món bánh đậu xanh do ta với Thanh Ngư mới làm xong nè!"

      Thanh Loan cùng Thanh Ngư bưng hai dĩa bánh đậu xanh bước đến, đặt ở bàn đá, vui vẻ : "Các ngươi nếm thử !"

      Phượng Thiên Vũ tiện tay cầm bánh đậu xanh tay Thanh Loan rồi cắn cái!

      "Rất được, các ngươi cũng thử xem !"

      Phượng Thiên Vũ xong, rồi đưa cho Đế Dạ Hiên khối ăn thử!

      Đế Dạ Hiên vui vẻ tiếp nhận, cắn cái: "Ừm!"

      Thanh Loan chỉ cười cười, cũng gì!

      Thanh Ngư đem khối bánh đậu xanh đến trước mặt Vân Ế: "Ngươi cũng ăn thử !"

      Vân Ế liếc nhìn Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên, rồi sau đó đưa tay cầm lấy khối bánh đậu xanh đưa đến bên miệng: “Có ngon vậy?"

      Dứt lời, cắn cái!

      Lập tức, Vân Ế liền đứng hình!

      "Thanh Ngư, cái này là nàng làm sao?"

      Vân Ế nghi ngờ hỏi, hương vị của đậu xanh vẫn còn quanh quẩn trong miệng !

      Thanh Ngư lắc đầu: "Là Thanh Loan tỉ làm đó, phần ta làm đưa cho tiểu thư ăn rồi, như thế nào, ăn ngon sao?"

      Vân Ế bình tĩnh chậm rãi đem miếng bánh nuốt xuống, rồi nhanh chóng cầm lấy ly trà: "Mùi vị cũng tệ lắm, nàng cùng Thanh Loan khổ cực rồi, cũng ăn chút !"

      "Ừm!"

      Thanh Ngư nghe vậy, cầm lấy khối đậu xanh cắn cái, trong nháy mắt liền xoay người phun ra!

      "Thanh Loan tỷ, tỷ cho muối thay đường hay sao vậy?"

      Vân Ế đưa ly trà đến trước mặt Thanh Ngư.

      Phượng Thiên Vũ: "..."

      Thanh Loan mỉm cười: "Là lần đầu ta làm, biết a!"

      "Thanh Ngư, lần sau nhờ muội chiếu cố ta nhé!"

      "Ừm, Thanh Loan tỷ, lần sau muội giúp tỷ!"

      "Đúng rồi, Thiên Vũ, Mộc Mộc bọn họ... !"

      Thanh Loan ngồi xuống phiến đá, vực Sinh Nhai sâu thấy đáy, Mộc Mộc... !

      Phượng Thiên Vũ buông bánh đậu xanh xuống: "Thanh Loan, chúng ta tìm!"

      Nàng cũng rất lo cho Mộc Mộc, nhưng tại nàng muốn tìm hiểu chút về nam nhân kia, nếu nhầm, thời điểm nàng trông thấy bức tranh trong Hoàng Điện kia trong đầu nàng bỗng lên hắc y nam tử.

      Nhưng hành động ngày hôm qua của nàng bình thường, Vô Hận?

      Chúng ta quen biết nhau từ ngàn năm trước rồi sao, tại sao nàng chút hình ảnh nào về , quan hệ trước kia giữa nàng và là như thế nào đây ?

      Mà ngày hôm qua nàng như bị cỗ tâm tình tên khống chế, tựa như cảm giác rất rất quen thuộc thúc đẩy nàng!

      Chắc chắn nàng và có quen biết, nhưng sao lại phải bảo hộ Bạch Liên...?

      "Nha đầu, đừng quá lo lắng, còn có người kia nữa, ta nghĩ hai người bọn họ gặp nguy hiểm gì đâu!"

      Đế Dạ Hiên cho rằng nàng lo lắng, liền lên tiếng an ủi!

      Dạ Huyễn Ngọc, con trai của Thần Vương của Thần Giới, lợi hại của , nha đầu còn chưa biết đâu!

      "Dạ Hiên, ta có chuyện muốn hỏi chàng!"

      Phượng Thiên Vũ nở ra nụ cười, Hồng Liên nhàn nhạt phát ra những dải tinh quang, ba ngàn sợi tóc được cột gọn sau lưng, khóe miệng cong lên thành nụ cười khuynh đảo!

      nụ cười thiên địa biến sắc!

      "Nha đầu, nàng muốn hỏi cái gì ta biết, đến tối ta giải thích hết với nàng có được ?"

      Đế Dạ Hiên đem nàng ôm vào trong ngực, dung nhan tuyệt thế mỉm cười, nếu như nha đầu sợ, cần gì phải che giấu... !

      "Tốt!"

      Phượng Thiên Vũ gật đầu, tựa đầu vai Đế Dạ Hiên, hai mắt híp lại, vết thương của nàng khá nặng, thực lực của nàng cùng với Bạch Liên quá chênh lệch, nàng yếu như thế này lấy cái gì mà bảo vệ những người bên cạnh, chỉ khi nàng nào mạnh lên nàng mới làm được, nàng bây giờ, quá yếu... !

      "Tiểu thư, ngày hôm qua... phải là, Phượng Thủy Linh nàng ta rất kỳ quái, lúc trước ở Phượng gia nàng ta cũng có mạnh đến như vậy được, ngày hôm qua khi Vân Ế cùng nàng giao thủ, thực lực của nàng phải chỉ là chênh lệch giai đâu, thực lực có thể ngang ngửa với tiểu thư, giống như là bỏ qua gian đoạn vậy?"

      Chương 106: U Minh quả


      Edit: Đinh Lam

      Thanh Ngư vốn muốn nhiều chuyện, thế nhưng mà, linh lực của Phượng Thủy Linh gia tăng quá nhanh!

      Vân Ế quơ quạt xếp, cười : "Phượng nương, kỳ ta cũng rất tò mò về vấn đề này!"

      Khi ở Đông Dạ quốc, ràng Phượng Thủy Linh bị mất hai tay, đan điền cũng bị hủy, thế nhưng ngày hôm qua khi cùng nàng giao thủ, tay của nàng chỉ hoạt động cực kì tốt, linh lực còn mạnh hơn gấp mấy lần khi còn ở trong Phượng phủ!

      "Nàng tự nguyện bị Quỷ Linh cắn nuốt, đồng thời cũng hấp thu được sức mạnh của Quỷ Linh, rất bình thường!"

      Đế Dạ Hiên vòng tay qua Phượng Thiên Vũ eo, mười ngón giao nhau, đếm xỉa !

      "PHỐC!"

      Thanh Loan phun ra ngụm nước trà!

      "Ngươi cái gì? Bị Quỷ Linh thôn phệ(cắn nuốt)?"

      Thanh Loan hoảng sợ kéo Thanh Ngư qua bên mình, tỉ mỉ kiểm tra nàng!

      "Thanh Loan tỷ, làm sao vậy, ta sao, ngày hôm qua nàng có đụng trúng ta!"

      Thanh Ngư cũng biết tại sao Thanh Loan lại đột nhiên làm như vậy, cho rằng nàng lo lắng, liền nhanh chóng giải thích, ngày hôm qua Vân Ế mới phải giao chiến với Phượng Thủy Linh, Phượng Thủy Linh có đụng tới nàng, chớ đừng đến việc làm nàng bị thương!

      "Ta cho các ngươi biết, nếu như các ngươi bị Quỷ Linh thôn phệ làm bị thương, miệng vết thương giống như những con rắn quấn quanh vết thương, từ miệng vết thương lan rộng dần, khi lan đến ngực chính thức biến thành Quỷ Linh!"

      "Hí!"

      Thanh Ngư hít hơi mạnh, khủng bố như vậy sao?

      Điều này cũng khiến cho Phượng Thiên Vũ hứng thú!

      "A? Lợi hại như vậy sao, có cái gì đó có thể giải được nó ?"

      Thanh Loan lắc đầu: "Cái này... !"

      Phượng Thiên Vũ ngước mắt: " có?"

      Vân Ế nhàng dấu tay trái ra sau lưng, trong mắt lên nụ cười lạc lõng... !

      "Cũng phải là có, chẳng qua là có cũng vô dụng!"

      "Ai nha, Thanh Loan tỷ, tỷ ràng chút , rút cuộc là có hay có?"

      Thanh Ngư thấy Thanh Loan hồi có, hồi lại có, cũng khỏi bắt đầu hiếu kỳ!

      "Minh giới U Minh quả, là tà khí khắc tinh của Ác Ma thâm uyên, chuyên dùng để trị những vết thương do Quỷ Linh tạo thành!"

      Ngay khi Thanh Loan ấp úng, Đế Dạ Hiên cất giọng !

      Thanh Loan nhìn nam tử tôn quý đạm mạc, rồi im lặng nhìn lên trời: Làm sao ngươi biết?

      Vừa nghe tới đó Vân Ế liền lên tiếng hỏi, trong mắt lên đạo ánh sáng: "Thanh Loan, có sao?"

      Mọi người nghe xong, ánh mắt liền tập trung nhìn Vân Ế, sao lại kích động như vậy... ?

      Thanh Loan gật đầu: "Đúng là có, nhưng Vân Ế, sao ngươi lại kích động như vậy?"

      "Ha ha!"

      Vân Ế sờ sờ cái mũi: "Ta đây phải sợ về sau lỡ có ai bị thương như thế còn biết cách mà chữa trị chứ. Ha ha”

      Phượng Thiên Vũ nghi ngờ nhìn , nàng cảm thấy hôm nay Vân Ế rất kì quái?

      "Nhưng ngươi biết lại biết hai, U Minh quả sinh trưởng ở trong cùng những sơn cốc của Minh giới, còn có tam giai Thần Thú Đại Địa Chi Hùng thủ hộ, muốn hái nó sao, rất khó!"

      Thanh Loan xong, lại lắc đầu: "Hơn nữa muốn dùng U Minh quả để trị liệu miệng vết thương, những sợi hắc khí phải chưa được lan rộng tới ngực bằng dù có dùng cả trăm quả U Minh cũng tốn công vô ích.

      "Thanh Loan, sao người lại biết như vậy?"

      Vân Ế nhìn nàng từ xuống dưới lượt, rất hiếu kỳ, hiểu U Minh quả, còn biết có Thần Thú nào bảo hộ nữa... !

      "Ta... Ta... !"

      "Ngươi đần a, ta đọc sách biết chứ sao!"

      Thanh Loan nên lời, ấp úng viện cớ!

      Vân Ế thu hồi quạt xếp, nhìn Thanh Loan: "Vậy ngươi cho ta biết cuốn sách đó tên là gì , để ta cũng nghiên cứu chút?"

      sách có ghi sao? Có quỷ mới tin... !

      Phượng Thiên Vũ nheo mắt lại, cũng để ý đến mọi người chuyện.

      Mộc Mộc, ngươi nhất định được xảy ra việc gì... !

      ... ... ... ...

      Vực Sinh Nhai, nền đất trống, Mộc Mộc mở mắt ra, đập vào mắt là băng sơn mỹ nam!

      "Nhìn đủ chưa, đứng lên!"

      Dạ Huyễn Ngọc bất mãn đẩy người còn nằm phía ra!

      Chết tiệt, xui xẻo cứu người còn bị trượt chân nữa chứ, đều là nữ nhân đáng chết này, biết ngày ăn những cái gì mà nặng như heo!

      "A, ta đây liền đứng lên!"

      Mộc Mộc vội vàng đứng lên, bởi vì nằm quá lâu, lại bất ngờ đứng dậy, liền cảm thấy say xẩm mặt mày, hai chân mền nhũn!

      "A...... !"

      Dạ Huyễn Ngọc buồn bực kêu lên tiếng, nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt, khuôn mặt vẫn có chút cảm xúc.

      Mộc Mộc nháy mắt, lại nháy mắt, rồi rất nhanh đứng dậy, chân cũng mềm nhũn nữa!

      Trời ạ, nàng lại có thể làm chuyện đó... !

      Nàng lại lỡ hôn cái tên băng sơn này?

      "Nữ nhân chết tiệt!"

      Dạ Huyễn Ngọc nghiến răng nghiến lợi hô lên: "Ngươi muốn sống nữa có đúng ?”

      "Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta phải cố ý, lúc nãy chân ta có khí lực, thực xin lỗi!"

      Bình thường Mộc Mộc vốn rất kiêu ngạo đặc biệt rất khó nhận sại, nhưng nay mặt còn có chút đỏ ửng... !

      Dạ Huyễn Ngọc từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ bụi bám người: "Còn có lần sau, ta giết ngươi!"

      Nữ nhân đáng chết, lại dám hôn , nghìn năm qua, đây là lần thứ nhất... !

      "Ta cam đoan, tuyệt đối có lần sau!"

      Mộc Mộc nhanh chóng trả lời, nhưng trong lòng lại nghĩ như vậy, nam nhân thúi tha, chỉ là lỡ hôn cái thôi mà? Có mất miếng thịt nào đâu, ế, chẳng lẽ là lần đầu tiên của ?

      Thế nhưng mà nam nhân cổ đại đều là ba vợ bốn nàng hầu mà? Huống chi lớn lên còn tuấn như vậy, coi như là lần đầu tiên , thua thiệt cũng vẫn là nàng mà, cũng là nụ hôn đầu tiên của nàng đó, còn là nữ hài tử nữa chứ... !

      "Ngươi suy nghĩ gì?"

      Dạ Huyễn Ngọc đảo mắt nhìn quanh mọi nơi, quay đầu lại, đột nhiên phát cái đầu heo nào đó nhìn chằm chằm !

      "Ta muốn nhờ ngươi kéo ta qua đoạn này thôi, ta được!"

      Mộc Mộc đáng thương nhìn , mắt lớn long lanh như có chứa thêm chút nước!

      Co được dãn được mới là hảo hán!

      Dạ Huyễn Ngọc bất đắc dĩ, kéo nàng : " thôi!"

      "Mà đâu a?"

      Mộc Mộc nhìn chung quanh, rồi lên tiếng hỏi, bốn phía đều là bụi cỏ dại, bọn biết đâu đây?

      Dạ Huyễn Ngọc là bó tay rồi: " vậy ngươi ở đây chờ chết .”

      Mộc Mộc bừng tỉnh đại ngộ, tủm tỉm cười : "Ai muốn dừng lại ở chỗ này, chúng ta thôi!"

      "Cảm ơn ngươi để ý nguy hiểm đến cứu ta!"

      Tuy rằng nàng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng bây giờ trở thành ân nhân cứu mạng của nàng, nếu có nam nhân này, chỉ sợ bây giờ nàng thịt nát xương tan rồi!

      Vì thế nhất định phải lời cảm ơn với !

      Vô Sinh Nhai sâu hơn vạn trượng như vậy, nam nhân này vì cứu nàng mà nhảy xuống, xem ra nên nhìn bề ngoài mà đánh giá nha, thực có vô tình đâu.

      Dạ Huyễn Ngọc nghe xong, cũng quay đầu lại: "Đừng hiểu lầm, ta phải là muốn cứu ngươi, mà ta hứng thú với cái dây cổ của ngươi, cho nên mới phải cứu ngươi mà thôi... !"

      Bởi vì Dạ Huyễn Ngọc đưa lưng về phía Mộc Mộc, cho nên Mộc Mộc cảm thấy mất tự nhiên!

      Mộc Mộc nắm tay, cái gì mà có tình người, nam nhân này quả nhiên là vô tình, thế mà nàng còn nghĩ tốt bụng hiệp nghĩa cứu nàng nữa đấy... !

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 107: Cực phẩm hoa ăn thịt người

      Edit: Đinh Lam

      Mộc Mộc cầm Thập Tự Giá cổ, biết tại sao lại hứng thú với cái này…!

      "Đúng rồi, sao ngươi lại có được Thập Tự Giá thế?"

      Dạ Huyễn Ngọc ở phía trước, khi hỏi những lời này hai mắt hơi lóe sáng, biết là suy nghĩ cái gì!

      "Cái này a, ta sinh ra nó từ trời rơi xuống đó!"

      Mộc Mộc nghe hỏi, cũng giấu giếm ra, nãi nãi từng kể cho nàng nghe, ngày đó mẹ nàng sinh non, chưa kịp đưa đến bệnh viện, liền sinh ngay ở trong nhà, nãi nãi ra ngoài nhà, bỗng nhiên nghe thấy nên nóc nhà có tiếng động, khi nhìn lên thấy sợi dây xâu treo lủng lẳng ở phía , khi ấy nãi nãi rất sợ hãi, cứ cho rằng đó là thứ đồ bẩn thỉu, nghĩ tới lại chính là Thập Tự Giá!

      nhiều thế hệ trôi qua gia tộc nàng vẫn giữ được nét truyền thống của bao đời đó chính là gia tộc trừ ma diệt quỷ, cho nên đối với những thứ này luôn rất cảnh giác, nãi nãi từng nàng sinh ra nó liền xuất , như vậy nó có mối quan hệ nào đó với nàng nên từ đó nàng luôn đeo nó bên mình.

      "Ngươi là người ở đâu?"

      Mặt Dạ Huyễn Ngọc chút biểu tình tiếp tục hỏi, nhưng trong lòng là vạn trượng gợn sóng, phải cần cực mạnh như thế nào mới có thể khiến cho hồng thạch phải chọn nàng làm chủ nhân ngay khi nàng vừa mới sinh ra... !

      Mộc Mộc nhìn bóng lưng của , cả buổi mới ra được câu: "Ngươi điều tra hộ khẩu ta à?"

      hồi hỏi nàng lấy cái này từ đâu ra, hồi lại hỏi nàng là người ở đâu, ê ê chờ chút hỏi nhà nàng ở đâu, người nhà có người nào đó...

      Tuy Dạ Huyễn Ngọc hiểu những lời cổ quái của nàng, nhưng cũng hỏi lại, yên tĩnh bước về phía trước... !

      "Dạ Huyễn Ngọc, sao ngươi lại hứng thú với cái này?”

      Dạ Huyễn Ngọc , nhưng có nghĩa là nàng hỏi.

      "Ngươi nhảm nhiều quá!"

      Dạ Huyễn Ngọc đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía nàng...

      Mộc Mộc cúi đầu, phát dừng lại, liền đụng vào ngực của Dạ Huyễn Ngọc!

      "Ài, Dạ Huyễn Ngọc sao
      [​IMG]

      Chương 108: Tháng đến


      Edit: Đinh Lam
      "Nữ nhân quản tốt chính ngươi !"

      Dạ Huyễn Ngọc dài dòng nữa, nhanh chóng xông lên đâm mạnh vào bụng của cự mãng!

      Chung quanh đây cây cỏ rất nhiều, dù có thể triệu hoán được ma thú nhưng cũng thể giao chiến, có khi lại hạn chế lại hành động của mình!

      Cự mãng sống hơn hai trăm năm, rất có linh tính, biết Dạ Huyễn Ngọc tìm ra điểm yếu của nó, thân rắn bắt đầu chuyển động cuốn thành vòng tròn, chỉ chừa lại cái đầu để đối phó với Dạ Huyễn Ngọc!

      "Ài, quái vật sao?"

      Mộc Mộc nghiến răng nghiến lợi nhìn cự mãng chiến đấu, ta tin có cách nào đối phó được với ngươi.

      Dạ Huyễn Ngọc thấy vậy, thu hồi kiếm trong tay, song thủ kết ấn, từng đạo kim quang bay về phía cự mãng, uy lực còn muốn mạnh hơn so với đạo kim quang lần trước!

      Mộc Mộc lấy hai tay che lại ánh sáng, mắt to mở ra, trông thấy đầu cự mãng máu chảy khắp nơi, đầu tách ra khỏi thân thể!

      "Dạ Huyễn Ngọc, ngươi lợi hại như vậy, sao từ sớm giết nó luôn ?"

      Dạ Huyễn Ngọc quay đầu lại nhìn nàng cái: "Ta thấy ngươi suốt ngày cứ nhao nhao nên mới thèm cứu ngươi!"

      Mộc Mộc bĩu môi, xú nam nhân, nàng nhao nhao hồi nào hả?

      "Mộc Mộc?"

      Dạ Huyễn Ngọc đưa lưng về phía Mộc Mộc, gọi tên nàng!

      Mộc Mộc khẽ giật mình: "Có chuyện gì?"

      Tự nhiên lại gọi tên nàng có chuyện gì chứ?

      "Kiếp trước của ngươi là heo đúng ?"

      "Dạ Huyễn Ngọc, ngươi dám mắng ta?"

      Dạ Huyễn Ngọc nghe xong, xoay người, mắt xanh nhìn chằm chằm vào nàng: "Ngươi thấy thời tiết nơi đây chuẩn bị thay đổi hay sao, hay ngươi muốn đứng ở đây chờ chết!"

      Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn mây đen giăng kín bầu trời, trong lòng thầm mắng tiếng: "Nguy rồi, nếu nàng nhớ lầm, ngày nàng bị bắt là ngày 13, ngày hôm qua, hôm nay, hôm nay là ngày rằm chính là ngày , chết tiệt, sao nàng có thể quên mất việc này chứ!"

      Rất nhanh đuổi theo Dạ Huyễn Ngọc, Mộc Mộc đáng thương lôi kéo tay áo của !

      Dạ Huyễn Ngọc dừng bước lại, mày kiếm cau lại: "Chuyện gì?"

      "Dạ Huyễn Ngọc, chúng ta hãy từ từ được , tìm nơi nào đó nghĩ ngơi có được ?"

      Mộc Mộc lại phát ra, giọng điệu của nàng chỉ có chút cầu xin mà còn xen thêm vài phần làm nũng!

      "Ngươi mệt rồi sao?"

      Dạ Huyễn Ngọc nhìn nàng như sắp khóc, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: " lên!"

      Mộc Mộc nhìn bóng lưng của , trong lòng từng trận ấm áp tràn ra: "Ta còn hơi sức để được nữa, trời sắp tối rồi, còn chuẩn bị mưa nữa, chúng ta tìm nơi nào đó để nghĩ ngơi tốt hơn đó?"

      Dạ Huyễn Ngọc nhìn xem nàng, biết suy nghĩ gì, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Được!"

      "Cảm ơn, chúng ta mau tìm nơi nghỉ ngơi thôi!"

      Mộc Mộc lôi kéo Dạ Huyễn Ngọc nhanh về phía trước, nơi có tiếng nước chảy thể đến, cỏ cây cùng trùng độc chiếm đại đa số ở đây, có mong tìm ra được cái sơn động. !

      Nhất định phải tìm được trước khi trời tối!

      Dạ Huyễn Ngọc nhìn bộ dạng gấp gáp của nàng, ràng cho lắm, nàng gấp cái gì, cũng chưa chắc là trời mưa!

      Đúng là trời cao phụ lòng người, hai người nhanh chóng tìm được sơn động thạch bích!

      "Dạ Huyễn Ngọc, ngươi lên trước !"

      Mộc Mộc nhìn cái sơn động cao hơn hai mét, rồi cất tiếng với Dạ Huyễn Ngọc!

      Chết tiệt tháng , ài, trời còn chưa tối vậy mà linh lực của nàng dần hao cạn!

      Dạ Huyễn Ngọc nghe vậy, như cười như cất giọng hỏi: "Ngươi thể lên?"

      " nhảm, ta lên được sớm lên rồi!"

      Hai tay Mộc Mộc chống nạnh, xú nam nhân này trông thấy bây giờ nàng còn chút linh lực nữa hay sao!

      Quay đầu thoáng nhìn qua sắc trời, thần sắc Mộc Mộc cứng lại, tới rồi. !

      "Dạ Huyễn Ngọc, nhanh lên!"

      Dạ Huyễn Ngọc nghe Mộc Mộc hối thúc, nhìn sơn động, giây sau hai người đứng trước cửa sơn động!

      "Này, ngươi làm sao vậy, ngay cả lên cái sơn động mà cũng được ư?”

      Mộc Mộc vẫy vẫy tay: "Vào thôi. Vào rồi hẵn !"

      Dứt lời, nàng xoay người tiến vào trong sơn động!

      Dạ Huyễn Ngọc thấy vậy cũng theo!

      Đột nhiên, hồi tiếng quỷ dị truyền đến, như gọi ai đó trở về?

      Dạ Huyễn Ngọc khẽ giật mình, nhìn người phía trước, rồi cất giọng : "Ta ra ngoài chút, ngươi ở đây đợi ta!"

      xong nhanh chóng quay người rời , bỗng cánh tay lại bị người bắt lấy!

      Mộc Mộc ngẩng đầu, hai tay hơi run run nắm chặt lấy tay : "Nhanh trở về?"

      Dạ Huyễn Ngọc kéo tay nàng ra, mắt xanh nhìn nàng!

      Nàng sợ sao?

      " rất nhanh!" Dứt lời, người thấy!

      Sơn động coi như khô ráo, khắp nơi đều là lá khô!

      Mộc Mộc ngồi đống lá khô, hai tay ôm chặt lấy chân, vùi đầu tại giữa hai chân: "Dạ Huyễn Ngọc, ngươi phải mau mau trở về!"

      …..

      Bên dưới gốc cây của Vô Sinh Nhai, hai gã bạch y nam tử đứng chờ ở nơi đó.

      "Ngươi xem điện hạ sớm ra ngoài chứ?"

      người cầm lấy cây sáo nhìn về phía người bên cạnh: "Với thực lực của điện hạ, nơi đây thể trói buộc được điện hạ đâu!"

      Người kia lại lắc đầu: "Điện hạ nhất định vẫn còn, nếu như chỉ có mình điện hạ chắc chắn người ra ngoài rồi, ngươi đừng quên lần này bên cạnh điện hạ còn có người nữa đó!"

      "Ai ya, biết điện hạ suy nghĩ gì nữa, lại cứu người, ta nhớ có lần có nữ nhân bắt lấy y phục của người xin cầu cứu, mà người cũng chẳng thèm đếm xía nhìn người ta cơ mà!"

      "Đúng đấy, chẳng lẽ điện hạ động tâm rồi?"

      "Hình như các ngươi rất quan tâm đến chuyện của ta?"

      Ngay khi hai gã bạch y chuyện, cách đó xa bóng dáng dần dần đến.

      "Điện hạ, chúng ta nào dám hiếu kì chuyện của người a!"

      Hai người lập tức tới, trong lòng thở dài, sớm đến muộn đến lại đến đúng lúc hai người bọn họ nhiều chuyện chứ?

      Điện hạ cố tình?

      "Tìm ta có chuyện gì?"

      Hai tay Dạ Huyễn Ngọc thả đến sau lưng, quay đầu lại thoáng nhìn qua sơn động!

      biết bây giờ nàng thế nào rồi?

      "Bạch Dạ, ngươi với điện hạ !"

      Nam nhân cầm cây sáo đẩy đẩy nam nhân bên cạnh: "Ngươi chuyện của nàng hơn ta mà.”

      "Hắc Viêm, mau!"

      Dạ Huyễn Ngọc kiên nhẫn , nha đầu chết tiệt kia vẫn còn ở sơn động, lúc nãy vội quên mất lập kết giới cho nàng!

      "Điện hạ, thuộc hạ trông thấy Bạch Liên Cung chủ qua lại với Uyên Vương Ác Ma Thâm Uyên!"

      Hắc Viêm nhàng , nhưng bọn họ biết người của Thần Giới cùng người của Ác Ma Thâm Uyên là đại biểu cho điều gì rồi

      "Ta biết rồi!"

      Hai mắt màu đen của Dạ Huyễn Ngọc chợt lóe lên, tay tự giác mà nắm chặt lại, người tổn thương nha đầu chính là Bạch Liên!

      Tuy rằng khi nhảy xuống vực có kịp nhìn kĩ, nhưng mà chính bản thể Đằng Xà cũng muốn bỏ qua cho !

      Bạch Liên, ngươi liên thủ cùng với Uyên Vương Ác Ma Thâm Uyên, hậu quả như thế nào? ngươi là người hiểu nhất!

      "Các trưởng lão của Thần Giới có biết ?"

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 109: Hồng mâu Mộc Mộc
      (chính xác là màu đỏ, mắt đỏ nha)

      Edit: Đinh Lam

      "Điện hạ, thuộc hạ chỉ trông thấy mà thôi, có chứng cứ xác thực nên với các vị trưởng lão”.

      Hắc Viêm hơi cúi đầu, nghĩ ra tại sao Liên cung Cung chủ lại lui tới Ác Ma Thâm Uyên!

      "Chưa cần cho bọn họ biết, làm chuyện gì rồi cũng lộ ra, tại chưa tìm ra được người kia, chưa thể động đến Bạch Liên!"

      Hai tay Dạ Huyễn Ngọc khoanh trước ngực, cho dù các trưởng lão biết Bạch Liên qua lại với Ác Ma Thâm Uyên sao, có thể làm được cái gì, chẳng lẽ muốn mạng của các trưởng lão cùng với Bạch Liên.

      Như vậy cũng có nghĩa là chiến thắng!

      "Dạ, điện hạ, thuộc hạ xin cáo lui trước!"

      Bạch Dạ cùng Hắc Viêm đồng thanh trả lời, bọn họ đến nơi đây chỉ là muốn thông báo chuyện này mà thôi.

      "Chờ chút, Tiên Xuyên thiếu chủ có ?

      Dạ Huyễn Ngọc nhíu mày, đến đây được mấy ngày, cái tên Thủy Lạc Thần này biết làm cái gì nữa?

      "Cái này... !"

      "Cái này cái gì?"

      "Điện hạ, Tiên Xuyên thiếu chủ ... !" Bạch Dạ ấp úng, đẩy Hắc Viêm: "Ngươi !"

      "Điện hạ, Tiên Xuyên thiếu chủ tháng này tài chính của đủ nên muốn xa nhà... !"

      Hắc Viêm cùng Bạch Dạ vừa xong, ngay ngắn câu cáo lui rồi nhanh như tia chớp bay ra ngoài!

      Tài chính chưa đủ, muốn xa nhà?

      Dạ Huyễn Ngọc bó tay rồi, ràng cha tiên phong đạo cốt, đường đường là Tiên Xuyên thiếu chủ, sao lại tiền như mạng thế nhỉ?

      Thôi kệ , thoát khỏi suy nghĩ, Dạ Huyễn Ngọc xoay người bước trở về sơn động!

      Dạ Huyễn Ngọc vừa trở lại sơn động, chứng kiến mảnh đen kịt, trông thấy Mộc Mộc ngồi đống lá khô, rồi bước tới: "Sao lại châm lửa?”

      Mộc Mộc nghe thấy giọng của , lui về sau lui, vẫn ngẩn đầu: "Ta, ta mệt, muốn châm lửa, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi chút !"

      Mặt Dạ Huyễn Ngọc co lại, vung tay lên, lá khô tụ tập lại chỗ, dùng linh lực tạo thành ngọn lửa, nhìn ngọn lửa trước mặt rồi cất giọng : "Nơi này rất ẩm ướt, ngươi có linh lực hộ thể, mau lại đây sưởi ấm chút ."

      Mộc Mộc nghe thấy vậy, thân thể liền cứng ngắc, phát linh lực của nàng biến mất rồi sao?

      " cần, ta vẫn rất tốt, ngươi cứ sưởi ấm !"

      Dạ Huyễn Ngọc nghe xong, khuôn mặt băng sơn xuất vòng bất mãn, vừa mới giữ chặt tay của nàng chuẩn bị đem nàng kéo qua...

      "Đừng đụng ta... !"

      Mộc Mộc vẫn dám ngẩng đầu lên, giọng run rẩy: "Đừng đụng ta, cách xa ta chút ... !"

      Khi nghe được câu kia Dạ Huyễn Ngọc vốn muốn nổi giận, nhưng trực giác mách bảo có điều khác thường.

      Ngồi xổm người xuống, cưỡng ép kéo hai tay nàng ôm chân ra: "Ta ngươi, cái nữ nhân này ngươi... !"

      Uống nhầm thuốc còn chưa kịp ra, Dạ Huyễn Ngọc liền kinh sợ!

      Chỉ thấy trước mắt, trán Mộc Mộc đều là tầng tầng mồ hôi, lông mi xinh đẹp rung động từng hồi, đôi mắt màu đen linh động biến mất, thay vào đó là đôi mắt màu đỏ rực cực kì quỷ dị, bờ môi tím bầm đen sẫm... !

      Mộc Mộc vung tay Dạ Huyễn Ngọc: "Tránh ra, đừng đụng ta, đừng đụng ta, chết đấy, chết đấy!"

      Từng giọt lệ thay nhau chảy xuống, nhưng phải là nước mắt mà là những giọt máu những giọt máu tươi đỏ rực... !

      Tóc nàng có chút tán loạn, quần áo lại là màu trắng, tại nơi hoang vắng như thế này nếu để người ta đụng phải, chỉ sợ bọn họ phải hét lên: "Có quỷ!"

      "Đây là có chuyện gì?" Dạ Huyễn Ngọc kéo nàng lại, thay nàng lau những giọt huyết lệ, động tác ôn nhu như che chở khối trân bảo!

      Trân bảo của ... !

      Mộc Mộc cúi đầu, dám nhìn , nỉ non : "Trăng tròn, mau !"

      Dạ Huyễn Ngọc nghe vậy, cất bước về phía cửa động, ngẩng đầu nhìn ánh trăng màu đỏ quỷ dị, tháng này trăng quỷ dị!

      Chẳng lẽ là có quan hệ với Mộc Mộc?

      Ánh trăng chan hòa vạn vật.

      Là tháng đến!

      "A __!"

      tiếng thét lên lôi kéo suy nghĩ của Dạ Huyễn Ngọc!

      Bước vào bên trong, Mộc Mộc như bị nổi điên mất khống chế: ", mau !"

      Dạ Huyễn Ngọc tiến lên vài bước, đứng thẳng ở trước mặt nàng, lời nào, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơn giận của !

      Mộc Mộc lui về phía sau bước, đọng lại hai bên khóe mắt là những giọt huyết lệ: "Ngươi là đồ đần sao? mau a!"

      Dứt lời, hai tay ôm lấy đầu, lại gấp gáp hô lên, nàng sắp làm chủ được bản thân mình nữa đâu, sắp rồi sắp biến hóa rồi.

      Mồ hôi tuôn ra như mưa, mà cái kia dần dần cũng đến cực hạn!

      Dạ Huyễn Ngọc trông thấy vậy, lấy ra viên Dạ Minh Châu, chiếu sáng cả sơn động, ngay tiếp theo sơn động như biến thành huyết trì.

      Đứng giữa huyết trì chính là Mộc Mộc, những vũng máu trong nước như hóa thành những móng vuốt sắc nhọn đả thương nàng, nhưng những vết thương chảy máu dần dần hồi phục, vòng tròn khép kín, cứ như vậy, miệng vết thương vừa khép lại lại bị tổn thương, tuy bên ngoài có bất kì dấu vết nào, nhưng cũng chỉ có nàng mới có thể hiểu và cảm nhận được hết đau đớn này, như những mũi dao tử thần sắc nhọn đâm vào người nàng, cắt từng miếng thịt của nàng, khép lại, rồi lại tổn thương... !

      Máu càng ngày càng nhiều, bỗng nhiên hóa thành cái đầu lâu há miệng cắn lên bả vai của nàng!

      Đau, thấu tận xương cốt!

      Dạ Huyễn Ngọc đứng ở bên cạnh, nhìn huyết Trì ngừng mở rộng, đứng im nhìn huyết trì lan rộng về phía , chưa từng lui bước về phía sau, cũng muốn lui lại!

      Như cảm nhận được cỗ hơi thở sống khác, những đám máu trong huyết trì như điên cuồng cắn xé lao đầu về phía Dạ Huyễn Ngọc.

      Cơn gió thổi quá, mùi máu phiêu đãng!

      Hai mắt Mộc Mộc híp lại nhìm đám quái vật tấn công người Dạ Huyễn Ngọc, lập tức hét lớn: " cho phép đụng , Dạ Huyễn Ngọc ngươi ra mau, nếu rơi vào huyết trì này ngươi mãi mãi thoát được đâu”.

      Dạ Huyễn Ngọc nghe vậy, môi mỏng hơi câu, khóe miệng cong lên thành đường cong, mắt xanh rộng lớn như bầu trời: "Ta muốn nhìn thử xem năng lực của ta và nó ai hơn ai!"

      Dứt lời, suy nghĩ liền nhảy vào huyết trì, trường bào vàng nhạt lập tức hóa thành màu đỏ.

      "Dạ Huyễn Ngọc, ngươi điên rồi sao?"

      Mộc Mộc giãy giụa lấy, huyết lệ ngừng rơi xuống, muốn qua, nhưng lại bị những móng vuốt chộp lấy, thể động đậy!

      Dạ Huyễn Ngọc như nghe thấy lời nàng, nháy mắt đến trước mặt của nàng, trong tay những đạo kim quang diện, bay ra tấn công những móng vuốt tấn công nàng!

      Cơ thể Mộc Mộc có thể di chuyển, máu đỏ nhìn chằm chằm : "Sao ngươi lại đâm đầu vào đây?"

      "Bọn làm gì được ta!"

      Dạ Huyễn Ngọc lau nước mắt của nàng, tâm nhói lên!

      Nghe như vậy, Mộc Mộc cái này mới nhìn đến những đám quái vậy vây thành vòng tròn xung quanh bọn họ, dám tiến lên, như rất e ngại Dạ Huyễn Ngọc!

      Mộc Mộc thể tin nhìn những vật kia, trong lòng phập phồng bất định, từ năm nàng 12 bắt đầu, hàng năm nàng đều phải trải qua ngày như vậy, bao nhiêu bùa chú của gia tộc cũng khiến nó sợ hãi, tại sao bây giờ lại e ngại Dạ Huyễn Ngọc?

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
      mọi ng thấy thế nào có phải tình cảm 2 chị bắt đầu nảy nở rồi đúng hok

      Chương 110: Ta chờ nàng


      Dạ Huyễn Ngọc hai lời, bá đạo đem nàng ôm vào trong ngực, mắt xanh thoáng nhìn qua những vật kia, trầm mặc !

      Mộc Mộc khẽ giật mình, nhưng vẫn tựa đầu vào ngực , : "Dạ Huyễn Ngọc, cám ơn ngươi!"

      Trong ao mảnh huyết hồng, hai người ôm nhau hài hòa, ấm áp.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 112: Nàng trở về bên cạnh ta

      Edit: Đinh Lam

      Linh lực màu vàng bao trùm toàn bộ những đường hắc khí, ngăn cản bành trướng của nó!

      Thất Dạ thu hồi móng vuốt, mắt vàng khẽ chớp: "Chủ nhân, độc của được chế trụ!"

      Phượng Thiên Vũ gật gật đầu, ôm lấy thân thể mềm mềm nho : "Thất Dạ, khổ cực ngươi rồi!"

      "Chủ nhân, có việc gì nữa ta ngủ tiếp đây!"

      Thất Dạ ngáp cái to, gần đây nó lúc nào cũng muốn ngủ hết!

      "Ừ, trở về !"

      Nhìn thoáng qua Vân Ế, biết độc được chế trụ nên nàng cũng có chút yên lòng: "Thanh Ngư, Mộc Thương, các ngươi hãy ở lại chăm sóc tốt, ta tự tìm Mộc Mộc!"

      Phượng Thiên Vũ xong, nhìn Vân Thương: "Thanh Loan rất nhanh trở về, cần lo lắng!"

      Nàng Thanh Loan lấy U Minh quả rồi, nam nhân này chắc lo sợ Thanh Loan phải giao chiến với Thần Thú bảo hộ đây!

      Vân Thương nghe vậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng dáng nho màu đỏ, biết suy nghĩ cái gì!

      ... ...

      Thời gian cứ thế trôi qua, Phượng Thiên Vũ xuống dưới vực Vô Sinh Nhai, nhìn cánh rừng rậm trước mắt, khóe mắt híp lại: " khu rừng chết nguyên thủy".

      Cất bước thẳng về phía trước, trận gió thổi qua, chớp mắt bóng dáng đứng trước mặt nàng, vẫn là thân hắc y cùng với chiếc mũ rộng vành!

      Bước chân Phượng Thiên Vũ dừng lại, mắt lạnh nhìn nam nhân ở trước mắt, cảm giác thân quen lại ập đến, nhưng bị nàng ép xuống!

      "Ngươi là ai?"

      Thực lực của nam nhân này rất mạnh, đến gần nàng như vậy mà nàng vẫn phát ra được... !

      "Tuyết Nhi, cần tìm bọn họ, bọn họ có việc gì!"

      Nam nhân áo đen trả lời vấn đề của nàng, chỉ câu như vậy!

      Phượng Thiên Vũ ngốc, hiểu bọn họ trong miệng chính là đến Mộc Mộc và Dạ Huyễn Ngọc, trong lòng thêm chút yên tâm, trực giác mách bảo nam nhân này lừa nàng!

      "Vô Hận?"

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày, thăm dò kêu lên tiếng!

      Nam nhân áo đen khẽ giật mình, tùy tiện : " lâu như vậy, nàng gọi tên ta nhưng còn ỷ lại vào ta nữa rồi!”

      "Ta nhớ việc trước kia, cũng nhớ được ta và ngươi rốt cuộc có quan hệ như thế nào!"

      Phượng Thiên Vũ bình tĩnh , trong lòng bắt đầu suy đoán, nàng ỷ lại vào ?

      Như vậy là có quan hệ gì?

      " nhớ được cùng sao, rất nhanh nàng trở về bên cạnh ta, chỉ khi nàng nhớ lại được những việc về Thần Hoàng, vì vậy ta đợi, đợi nàng bỏ cơ thể này, trở lại thân thể được đóng băng trong ba mươi ba trọng thiên!"

      Nam nhân cất giọng phong thanh vân nhạt, mà khiến Phượng Thiên run sợ trong lòng, cơ thể đóng băng trong ba mươi ba trọng thiên?

      Trong trí nhớ của nàng từng xuất hình ảnh nữ tử hồng y nằm ngủ trong quan tài băng, là thân thể trước đây của nàng!

      phải nàng biến mất khi thiên địa pháp tắc buông xuống hay sao?

      "Trở lại bên cạnh của ngươi? Bỏ qua cơ thể này?" Phượng Thiên Vũ cười lạnh tiếng: "Ta biết ngươi cái gì, ta quên những người bên cạnh ta!"

      Nam nhân nghe vậy khẽ cười tiếng: "Tuyết Nhi, nàng trở lại!"

      Hai tay Phượng Thiên Vũ nắm chặt, từ trong gian lấy ra Đoạn Hồn, lạnh lùng : "Mặc kệ ngàn năm trước là như thế nào, tất cả mọi chuyện là dĩ vãng rồi, Thần Hoàng cũng thế, ngươi cũng thế, tất cả chỉ là quá khứ mà thôi!"

      Nam nhân khẽ động, đến trước mặt Phượng Thiên Vũ: "Tuyết Nhi, đây là lần đầu tiên nàng dùng vũ khí với ta!"

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày: "Nếu như ngươi thích, về sau ta đều làm như vậy!"

      Ngụ ý chính là nếu ngươi về sau còn nhúng tay vào chuyện của nàng, chắc chắn nàng thủ hạ lưu tình!

      Nam nhân nghe thấy vậy, thân hình khẽ động, liền biến mất ở tại chỗ, nhưng giọng vẫn vương vấn bên tai nàng: "Tuyết Nhi, ta chờ nàng trở lại, chờ nàng và trở thành kẻ địch!"

      Thanh phiêu đãng trong khí, xa xa dần biến mất!

      Phượng Thiên Vũ đem Đoạn Hồn thu hồi vào trong gian, tiếp tục bước chân vào rừng rậm, Vô Hận, mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, ta đều phụng bồi đến cùng!

      ... ...

      "Dạ Huyễn Ngọc, chờ chút!"

      Rừng rậm bên kia, Mộc Mộc dựa vào cây đại thụ, nhìn nam nhân trước mặt, hô tiếng!

      Nam nhân này biết thế nào là thương hương tiếc ngọc a, sau vụ huyết trì, cơ thể nàng còn chưa được hồi phục, nam nhân này còn muốn nhanh như vậy, quả nhiên, chuyện tối ngày hôm qua đều là giả dối mà... !

      Dạ Huyễn Ngọc quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: " thế nào?" Nữ nhân này cứ đường là hô to gọi , cứ đợi lát rồi đợi thêm lát!

      "Ta hình như vừa nghe được có tiếng người !"

      Mộc Mộc qua, tiếp tục : "Giống như có người nào đó cái gì Tuyết Nhi đó!"

      Dạ Huyễn Ngọc nghe xong, đưa tay sờ lên trán của nàng: " có phát sốt a?"

      Mộc Mộc cảm thấy đầu có ba con quạ bay qua a, chút lưu tình gạt tay Dạ Huyễn Ngọc ra: "Ta , thính lực của ta rất là tốt đó!"

      Dạ Huyễn Ngọc biết thính lực của nàng tệ, nhưng ở nơi hoang vu vắng vẻ như thế này làm gì có tiếng người chuyện được?

      "Dạ Huyễn Ngọc, chúng ta mau, nhất định là A Vũ tìm chúng ta đó!"

      Mộc Mộc hưng phấn lôi kéo , lại phát ra sắc mặt của người nào đó tươi tỉnh chuyển sang u!

      "Hừ!"

      Dạ Huyễn Ngọc từ trong lỗ mũi hừ ra cái, nữ nhân chết tiệt, biết cao hứng cái gì!

      "Ha ha" Mộc Mộc gượng cười hai tiếng: "Dạ Huyễn Ngọc, chúng ta nhanh !"

      Nam nhân này nổi điên cái gì biết?

      Dạ Huyễn Ngọc cũng có làm khó nàng, bản thân cũng rất nhanh thẳng về phía trước!

      Mộc Mộc thấy vậy, bĩu môi, làm cái mặt quỷ, rồi theo sau!

      ...

      "Hưu...hưu...!" Hai tiếng, hai mũi tên linh lực màu đỏ gim thẳng vào thân cây, mà ngay bên dưới hai mũi tên đó chính là hai con rắn với đầy đủ màu sắc rực rỡ!

      Phượng Thiên Vũ buông tay, nhìn thoáng qua hai con rắn độc kia, thở dài: " mang theo Mộc Thương, là quyết định sáng suốt a!"

      Nếu Mộc Thương ở đây, chỉ sợ chạy toán loạn cũng ngất xỉu mất!

      Giải quyết xong bọn rắn, Phượng Thiên Vũ tiếp tục thẳng về phía trước, bộ áo đỏ như lửa, mặt nạ bán nguyệt, cùng thanh cung đỏ rực tay, cứ như thế mà bước sâu vào trong rừng rậm!

      "A Vũ!"

      Mộc Mộc trông thấy bóng dáng màu đỏ kia, liền cất giọng hô to lên, màu đỏ, A Vũ rất thích màu đỏ, cũng chỉ có A Vũ mới có thể đem màu đỏ biến thành màu lạnh lùng vô tình!

      Phượng Thiên Vũ tươi cười, nhìn hai người phía trước, chân bước nhanh, nỗi lo lắng trong lòng nàng bây giờ mới có thể buông xuống!

      "Mộc Mộc!"

      Mộc Mộc mỉm cười, ôm lấy nàng: "A Vũ, rốt cuộc cũng nhìn thấy ngươi rồi!"

      Phượng Thiên Vũ vừa cười vừa : " có việc gì là tốt rồi!" Ngước mắt nhìn thoáng qua nam nhân lạnh lùng kia: "Cảm ơn ngươi!"

      Nàng tất nhiên phải cảm ơn rồi, mặc dù biết có chút ý đồ với Mộc Mộc, nhưng ít nhất khi Mộc Mộc gặp nguy hiểm lao người xuống cứu nàng, giúp Mộc Mộc hoàn hảo tổn hao gì, cái này mới là quan trọng nhất!

      Dạ Huyễn Ngọc chỉ gật đầu, gì!
      Last edited: 12/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :