1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu - Khinh Mặc Vũ (109/1043)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 76: Mộc Thương sợ rắn

      Edit: Đinh Lam


      "Nha đầu." Đế Dạ Hiên nắm lấy tay Phượng Thiên Vũ, kéo , Phượng Thiên Vũ liền nằm trong vòng tay của .

      "Mộc Thương, các ngươi làm gì làm ?"

      Phượng Thiên Vũ trông thấy Đế Dạ Hiên mỏi mệt, quay đầu nhìn về phía Mộc Thương, hai người này biết làm cái gì a, mà trông mệt mỏi đến như vậy?

      "Dò đường ."

      "Dò đường gì?"

      Mộc Mộc nghe thấy Mộc Thương trả lời, tò mò chạy tới, nàng ở chỗ này hơn năm, tuy rằng ra ngoài, nhưng hoàn cảnh chung quanh như thế nào, nàng đều được nghe từ người ngoài nên biết cũng ít nha, Lạc Nhật thành là biên giới phân cách giữa Nhật Viêm quốc và Vân Thương quốc, nơi đây tập trung rất nhiều loại người, cộng thêm tình kì bí về ban đêm, vốn là tòa thành trọng yếu liền biến thành nơi có ai quản lý, biết Hoàng Đế hai nước suy nghĩ cái gì nữa!

      "Nơi giao giới(tiếp giáp) giữa Nhật Viêm quốc và Vân Thương quốc được thiên nhiên bình chướng(che chắn), gọi tắt là kết giới, chúng ta phải vượt qua Tuyết Vực, mới có thể tiến vào Đế Hoàng Thành, hai chúng ta dò đường chính là tìm con đường nhanh nhất có thể." Mộc Thương cầm lên chén nước, ngửa đầu hơi uống cạn.

      rất khát nước a.

      "Đợi chút, Tuyết Vực?" Phượng Thiên Vũ nhìn mặt trời nhô cao ở bên ngoài, mặt trời chói chang như thế này, tại sao lại có nơi Tuyết Vực, hơn nữa hai người này phải chỉ dò đường thôi sao, sao lại chật vật đến như vậy?

      "A, A Vũ, ta nghe qua, kết giới thiên nhiên bình chướng ngăn cách hai nước Vân Thương quốc và Nhật Viêm quốc là do khí trời tạo thành, tại Nhật Viêm quốc chính là thời điểm mặt trời treo cao, còn Vân Thương quốc là cao nguyên Tuyết Vũ."

      Mộc Mộc thấy Phượng Thiên Vũ chưa hiểu, nên có lòng tốt giải thích, kỳ nàng chỉ nghe qua thôi chứ chưa tận mắt nhìn thấy.

      "Vậy các ngươi làm sao lại chật vật như thế?"

      Đế Dạ Hiên nghe vậy, mắt liếc Mộc Thương, lời nào.

      "Ha ha. Hiểu lầm. Hiểu lầm!" Mộc Thương gượng cười hai tiếng, muốn nhiều lời.

      Phượng Thiên Vũ thấy vậy nên cũng hỏi nhiều, dù sao Dạ Hiên cũng cho nàng biết, Mộc Mộc thấy bọn họ mệt mỏi, lại xuống phòng bếp chuẩn bị ít đồ ăn.

      ra Mộc Thương có làm cái gì... ừm…chuyện là thế này, bọn ở trong sơn động của Tuyết Vực, trông thấy quả trứng, xuất phát từ lòng hiếu kỳ mới bước lên tính sờ thử, ai dè còn chưa kịp đụng vô quả trứng bị đoàn quân mãng xà tấn công, kịp suy nghĩ liền nhảy lên ôm lấy Đế Dạ Hiên .

      Đế Dạ Hiên vốn thèm để ý, vung tay lên liền nhanh chóng giải quyết xong, hà tất để trong lòng, chính là người nào đó mực ôm chặt lấy , khiến cả tay thể nào động được, cái người kia như con bạch tuộc quấn chặt lấy , ngoại trừ nha đầu, thích những người khác đụng vào , bệnh sạch a.

      Coi như điều này cũng có thể chấp nhận , Đế Dạ Hiên tốt bụng nhắc nhở Mộc Thương là sử dụng thuấn gian di động, tốc độ nhanh hơn so với bọn mãng xà này, thế mà cái con bạch tuộc này, chỉ chớp chớp mắt, vẫn quấn chặt lấy buông, tức giận Đế Dạ Hiên đá bay ra ngoài, trong lòng thầm mắng câu: "Mẹ kiếp, chừng đó tuổi đầu rồi mà còn sợ mấy con mãng xà."

      Thu thập xong mãng xà, vẫn trông thấy Mộc Thương, Đế Dạ Hiên đành phải tìm , Đế Dạ Hiên có bệnh sạch nên thay quần áo, Mộc Thương vì thấy mình quá xấu hổ nên chạy trốn.

      "Hặc hặc. . ngờ. nhìn ra ngươi lại sợ mãng xà a!" Mộc Mộc ôm bụng, cười khoái trá, nàng từ phòng bếp ra liền nghe được chuyện cười, , đại nam nhân. . cái tinh linh, có thiên phú của thiên nhiên, có thể sai khiến được cây cỏ mà lại sơ mãng xà, nàng chết cũng nghĩ tới a.

      "Có gì tốt đẹp mà phải cười?" Mộc Thương đen mặt, cũng muốn a, hơn nghìn năm, cái gì cũng sợ, duy chỉ có sợ rắn.

      Phượng Thiên Vũ khóe miệng run rẩy, nàng biết Dạ Hiên vì cái gì mà vừa về đến nơi lại mặt đen như vậy, nếu là nàng, xác định băm thành trăm mảnh vứt cho bọn mãng xà ăn a!

      "Nha đầu, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi!" Đế Dạ Hiên gắp khối rau xanh mơn mởn, nhíu mày, có ngon bằng nha đầu làm!

      "Vội vã như vậy sao?" Vừa bới cơm Mộc Mộc ngẩng đầu, hỏi, nàng muốn.

      "Ngươi yên tâm, ta thay ngươi tìm người kia!" Phượng Thiên Vũ an ủi nàng hai tiếng.

      Mộc Mộc hai lời, tới cửa, tay thò ra bên ngoài.

      đạo kết giới màu lam xuất , ngăn cách nàng.

      Mộc Mộc giống như cam lòng, tới nơi này hơn năm, nàng mặc dù cũng thích chỗ này, dù sao ra ngoài nàng cũng biết làm gì, thế nhưng bây giờ nàng rất muốn được ra ngoài, nàng muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, nàng muốn cùng với Phượng Thiên Vũ.

      Đôi vươn tay ra, sử dụng toàn bộ linh lực của cao cấp Linh Tôn, đánh vào kết giới, Phượng Thiên Vũ quái dị nhìn Mộc Mộc, nàng làm gì đó?

      "Kết giới vô hình." Đế Dạ Hiên thoáng nhìn qua, rồi mở miệng .

      "Dạ Hiên, kết giới vô hình là cái gì?"

      Phượng Thiên Vũ thấy Mộc Mộc cố hết sức lực, rất muốn giúp nàng.

      Đế Dạ Hiên giữ chặt tay của nàng, lắc đầu: "Nha đầu, kết giới vô hình là dành riêng cho nàng ấy, trừ phi người kia xuất , bằng có cách nào hóa giải được, chúng ta chỉ có thể nhìn chứ thể giúp được!"

      Phịch tiếng,linh lực của Mộc Mộc bị dội ngược lại, thân thể lui về phía sau vài bước.

      Phượng Thiên Vũ thấy vậy, tiến lên đỡ nàng, xuất ra viên đan dược, đưa cho nàng.

      Mộc Mộc ăn đan dược, cam lòng, chuẩn bị tiến lên, Phượng Thiên Vũ lôi kéo nàng trở lại: "Mộc Mộc, ly biệt khó cưỡng."

      "A Vũ."

      Mộc Mộc hít mũi cái, ôm chặt lấy nàng: "A Vũ, nhất định phải đem người đó về gặp ta!"

      "Ta biết rồi." Phượng Thiên Vũ vỗ vỗ lưng của nàng, coi như là nàng nhưng nàng vẫn cố gắng.

      "Ừ."

      . . . . .

      Mấy người cơm nước xong xuôi, sửa sang lại chút, cất bước ra ngoài.

      "Mộc Mộc, ta trở lại." Phượng Thiên Vũ nhìn nữ tử thanh tú trước mặt, gặp nhau duy chỉ ngày, nàng cũng nỡ rời xa.

      Mộc Mộc giữ chặt tay Phượng Thiên Vũ, lưu luyến rời.

      "Mộc tỷ, . tốt!" tiểu nhị vội vã chạy tới, Mộc Mộc chưa kịp hoàn hồn, bị tiểu nhị đụng vào, từ bên trong cửa té ra ngoài.

      Mộc Mộc đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm dính quần áo, trời ạ, nàng chỉ có bộ này thôi nha, mặc đồ cổ trang bất tiện, tại lại bị tên này đụng trúng, là. .

      "Kêu la cái gì hả, thấy ta bận hay sao?" Mộc Mộc mất hứng, nghiêm nghị hỏi.

      Tiểu nhị lời nào, cúi đầu nhìn nhìn cánh cửa, lại nhìn nhìn nơi Mộc Mộc đứng, lắp bắp : "Mộc tỷ. Ngươi. Ngươi. . !"

      "Ngươi cái gì mà ngươi, có rắm mau thả ."

      "Ngươi có thể ra ngoài?" Tiểu nhị hơi thẳng ra.

      "Ách, ra?"

      Mộc Mộc cúi đầu nhìn chỗ nàng đứng, sửng sốt nửa ngày.

      Tiểu nhị quơ quơ tay trước mặt nàng, thấy nàng có phản ứng, thấp giọng lẩm bẩm câu: "Mộc tỷ, ngươi sao chứ, lẽ hóa ngu luôn rồi?"

      "A, ta ra, ta rốt cuộc ra được rồi, tốt quá, ta tự do rồi aaa." Mộc Mộc cao hứng chạy xung quanh vài vòng, nàng rốt cuộc cũng ra rồi, phải suốt ngày ở trong đó nữa rồi.

      "A Vũ, ta được tự do rồi." Mộc Mộc kéo tay Phượng Thiên Vũ, hưng phấn .

      Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn tay của mình, khóe miệng co giật, mẹ kiếp, hưng phấn thôi sao còn bóp tay nàng đau như vậy a, tiểu nương hưng phấn này có biết bây giờ có thể bóp chết người hay ?

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 77: Người kia lại là ngươi

      Edit: Đinh Lam


      " đúng nha, ta sao có thể ra được?" Mộc Mộc sau khi cao hứng, lấy lại tinh thần, nhớ lại.

      Nàng lôi kéo tay A Vũ cáo biệt, sau đó bị tiểu nhị va chạm, rồi lại ra được?

      Mộc Mộc vòng quanh Phượng Thiên Vũ ba vòng, sau đó kéo tay Phượng Thiên Vũ chạy vào trong khách điếm.

      Sau đó buông tay Phượng Thiên Vũ, chạy ra bên ngoài, rất hiển nhiên, kết giới, chết tiệt kết giới xuất .

      Nàng lại lôi kéo tay Phượng Thiên Vũ ra bên ngoài, gặp bất kỳ khó khăn nào, cứ như bình thường mà .

      "A di, nghĩ tới, người đó lại là ngươi nha." Mộc Mộc thể nào tin được, A Vũ lại chính là cái người nàng chờ a.

      "Ách. Kỳ , ta cũng biết đây là có chuyện gì!" Khóe miệng Phượng Thiên Vũ tiếp tục co rút, nàng biết.

      Đế Dạ Hiên cùng Mộc Thương càng nghĩ tới.

      Phượng Thiên Vũ nhìn khách điếm bốc khói nghi ngút, lôi kéo quần áo Mộc Mộc.

      "A Vũ, làm sao vậy?"

      Phượng Thiên Vũ chỉ chỉ khách điếm.

      Mộc Mộc ràng cho lắm, nhìn theo hướng ngón tay của A Vũ, chỉ thấy từng trận khói trắng bay lên.

      Cúi đầu nhìn về phía tiểu nhị, Mộc Mộc hít hơi, kiềm chế, nhất định phải kiềm chế, phải hòa ái dễ gần, đúng, hòa ái dễ gần, hít sâu, Mộc Mộc mỉm cười hỏi: "Vừa nãy ngươi muốn cho ta chuyện gì cơ mà?"

      Tiểu nhị sững sờ, Mộc tỷ, ngươi đừng có cười được ?

      "Ta, vừa mới muốn , phòng bếp. . Phòng bếp bốc cháy." Tiểu nhị xong, nhanh như chớp chạy về phòng bếp, phải đối mặt với khuôn mặt tươi cười kinh khủng của Mộc tỷ, thà bay vào dập lửa còn hơn.

      "Chết tiệt, ngươi đứng lại đó cho ta." Mộc Mộc hét lớn tiếng cũng chạy theo vào.

      (Tác giả: Thân ái Mộc nương, ngươi sợ Phượng Thiên Vũ chạy sao? . . . Mộc Mộc: A, đa tạ nhắc nhở ! )

      Phượng Thiên Vũ, Đế Dạ Hiên, Mộc Thương, người nhìn ta, ta nhìn người, đều thấy được trong mắt đối phương chính là im lặng, thở dài, chuẩn bị tiến lên hỗ trợ. . .

      Mộc Mộc vừa chạy vào lại thần tốc chạy ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mộc Thương đem Phượng Thiên Vũ kéo bay vào, sau đó dặn dò Phượng Thiên Vũ: "A Vũ, ngươi nhất định thể , chờ ta!" xong lại tiếp tục chạy vào phòng bếp!

      Đế Dạ Hiên cùng Mộc Thương cũng vào.

      Phượng Thiên Vũ lắc đầu, ba người tiến vào phòng bếp, chỉ thấy Mộc Mộc chuẩn bị dùng linh lực để đập lửa.

      "Mộc Mộc, nên dùng linh lực." Phượng Thiên Vũ vừa xong, Mộc Mộc bị linh lực đè ép bay ra ngoài.

      "Ách, A Vũ, ta. . !" Mộc Mộc kinh ngạc.

      "Ngu ngốc!"

      Phượng Thiên Vũ im lặng, cái này là. ."Mộc Mộc, tránh ra."

      Hai tay Phượng Thiên Vũ sử dụng sinh mệnh chi linh tạo ra kết giới, hai tay chuyển động, nguồn nước từ trong lòng đất ngừng tuôn ra, ngọn lửa nhanh chóng biến mất.

      Rất nhanh, đại hỏa được dập tắt, Mộc Mộc tới, ho khan hai tiếng: "A Vũ. Ngươi lợi hại."

      Từ trong đáy lòng Mộc Mộc cảm thán, Nha Nha đấy, có thể khống chế nước a.

      Phượng Thiên Vũ im lặng, quay người ra khỏi phòng bếp.

      "Ngươi ra cho ta." Mộc Mộc hung dữ nhìn xem tiểu nhị, sau đó cũng ra ngoài.

      . . .

      ", tại sao lại bốc cháy?" Mộc Mộc cầm lấy cây gậy, ra dáng bà chủ .

      Tiểu nhị phàn nàn tiếng, rồi cũng ra: "Cũng biết là ai, ràng là có đem cây củi dập lửa vứt vào trong đống củi, lại ai phát ra, sau đó lửa lại bốc lên."

      "Ách."

      Mộc Mộc nhớ tới lúc nãy nàng ở trong phòng bếp có cầm cây gậy, nhìn rất vô dụng, tiện tay ném , má ơi, phải là nàng vứt đó chứ?

      Phượng Thiên Vũ nhìn qua nét mặt của nàng liền biết tác giả của vụ hỏa hoạn là nàng, biết phải cái gì cho phải. . . !

      "Mộc tỷ, phải là ngươi vứt chứ?" Tiểu nhị nghi hoặc hỏi, trong phòng bếp ngoại trừ mấy sư phụ nấu đồ ăn cùng chỉ có Mộc tỷ ra vào thôi?

      Mấy vị sư phụ ra ngoài rồi, chỉ còn Mộc tỷ với , lại có ném, vậy chỉ còn Mộc tỷ thôi!

      "Tiểu Tam, ngươi mau trở về , sắc trời tối, mấy thứ kia lại chuẩn bị xuất rồi, nhanh về nhà nghỉ ngơi . . . !" Mộc Mộc vừa vừa đẩy Tiểu Tam ra khỏi khách điếm, sau đó phịch tiếng, đem cửa khách điếm đóng lại!

      "A Vũ, ta cùng các ngươi có được hay ?" Mộc Mộc đáng thương .

      Phượng Thiên Vũ im lặng, coi như là nàng đồng ý, nàng cũng theo thôi. . . !

      "Ừ."

      Đế Dạ Hiên có nhiều lời, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng cái, Mộc Thương hừ tiếng, rảnh mà để ý.

      Bốn người lại lần nữa chuẩn bị, sau đó rời khỏi khách điếm.

      Cát vàng bay lên, Lạc Nhật thành, vài người hối hả cất bước , gió thổi qua, biến mất, tựa như chưa từng xuất .

      "A Vũ, ngươi có nhiều quần áo ?"

      Mộc Mộc nhìn nhìn y phục của mình, qua được thiên nhiên bình chướng là tới Tuyết Vực, nàng mặc như thế này chỉ sợ chết cóng.

      "Ừ." Phượng Thiên Vũ gật đầu, từ trong gian lấy ra bộ y phục, thuận tay đưa cho Mộc Mộc.

      "Cảm ơn A Vũ." Mộc Mộc cười cười, nhanh như chớp chạy .

      . . . .

      Trở về, Mộc Mộc thay xong quần áo, tuy rằng phải như Phượng Thiên Vũ khuynh thành tuyệt sắc nhưng chí ít cũng là mỹ nhân thanh thuần.

      Mộc Thương nhìn Mộc Mộc, lại nhớ tới Đa Linh, khóe miệng vô tình vẽ lên đường cong, rèn luyện xong, có thể trở về nhìn Đa Linh rồi.

      Bốn người lấy tốc độ cực nhanh vượt qua bình chướng, bước vào Tuyết Vực, vừa tiến vào, từng cơn gió lạnh bắt đầu thổi qua, Hoàng liệm phát ra đạo ánh sáng tím, quanh thân Phượng Thiên Vũ liền ấm áp ít, Mộc Thương sợ, Đế Dạ Hiên có Phượng liệm, Mộc Mộc cũng phải là người yếu ớt.

      Ánh mắt Phượng Thiên Vũ khẽ đảo qua nền tuyết trắng, chuyển động sao?

      Phượng Thiên Vũ tươi cười xinh đẹp: "Mộc Thương, ta có chuyện muốn với ngươi."

      Tuy rằng trong lòng Mộc Thương rất nghi ngờ, nhưng vẫn tới, cất tiếng hỏi: "Chuyện gì?"

      Phượng Thiên Vũ ngưng tụ lực lượng, đến phía sau lưng Mộc Thương, nhấc chân, đạp. .

      "Phượng Thiên Vũ ngươi. . ." Nằm ở mặt tuyết, Mộc Thương phẫn nộ hét lên, nữ nhân đáng chết, động kinh sao?

      "Mộc Thương, ta nhắc nhở ngươi a, có! Mãng xà! Rắn a!" Phượng Thiên Vũ từng chữ từng chữ , làm Mộc Mộc cũng kinh sợ, có mãng xà, vậy A Vũ đạp qua bên đây làm gì?

      Mộc Thương: ". . . Phượng Thiên Vũ ta hận ngươi!"

      xong chạy quanh bốn phía.

      (Kỳ rất muốn chạy đến bên người Đế Dạ Hiên, lại nhìn thấy ánh mắt giết người kia, Mộc Thương bất đắc dĩ, đành phải chạy vòng quanh bốn phía)

      Nằm ở dưới tuyết, mãng xà bị Mộc Thương dẫm lên, hiểu được bản thân phải xuất , mãng xà thân như tuyết trắng, đôi mắt đỏ rực như máu, dưới lớp tuyết ngụy trang từ từ thò đầu ra, nhìn từ phía xa, giống như là những viên tuyết nằm dưới những là cây.

      Mộc Mộc kinh ngạc, nàng tuy rằng sợ rắn, nhưng nhiều như vậy, nàng cũng cảm thấy buồn nôn!

      Phượng Thiên Vũ đoán sai, Hồng Lăng bay ra, bay đến Mộc Thương chạy toán loạn kia, kéo phát, đưa thoát khỏi nơi đó.

      Đế Dạ Hiên thấy vậy, tay vung lên, hỏa liên thoáng xuất , mấy con mãng xà tuyết liền chết sạch.

      đùa giỡn, từ trong gian lấy ra Đoạn Hồn, đem linh lực ngưng tụ thành mũi tên, bắn ra!

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 78: Thái Tử Vân Thương quốc

      Edit: Đinh Lam


      Mũi tên linh lực bay tới, mãng xà tuyết biến mất.

      Mộc Mộc cũng cam chịu rớt lại phía sau, sử dụng linh lực đánh chết mãng xà.

      Chỉ có duy nhất Mộc Thương, đứng ở phía sau lưng bọn họ!

      Cứ như vậy tiến lên, đường bước ra khỏi Tuyết Vực, hồi cũng đến được thành trấn phụ cận.

      Tuyết Vực có mãng xà tuyết hung hãn, dưới tình huống lúc nãy bị tiêu diệt nửa, nhưng tại chúng chỉ ngủ đông mà thôi.

      ít thương đội nhìn xác rắn che kín khu Tuyết Vực, khỏi kinh ngạc, mãng xà d.,i.,e.,n d.,a.,n l.,e q.,u.,y d,.o.,n tuyết là động vật kịch độc, nhiều xác rắn như vậy, lại thấy bất kì thi thể người nào, phải là cao thủ như thế nào mới có thể làm được như vậy?

      . . . .

      "Dạ Hiên, nơi này là chỗ nào của Vân Thương quốc?" Phượng Thiên Vũ đối với Vân Thương quốc hề quen biết, nhưng nàng vẫn nhớ kĩ Vân Ế là người của Vân Thương quốc.

      "Tuyết thành, đây là tòa thành lạnh nhất của Vân Thương quốc, Đô thành Vân Thương quốc bây giờ là chim hót hoa nở, trái ngược với nơi đây vạn dặm đóng băng". Đế Dạ Hiên nhìn người đường, đều ăn mặc áo ấm kín mít, nhàng ra.

      "Chúng ta trực tiếp tiến đến Đô thành, cần lưu lại." Đế Dạ Hiên xong, gọi ra Kinh Lôi, ôm eo Phượng Thiên Vũ, nháy mắt bay lên lưng Kinh Lôi, Mộc Mộc mới được ra ngoài, Mộc Thương là tinh linh, hai người đều có ma thú, dưới áp bức của chủ nhân mình, Kinh Lôi đành phải áp tải thêm hai người nữa .

      Đế Dạ Hiên nhìn Kinh Lôi ngoan ngoãn nghe lời, mím môi cười cười, nếu là Phượng Viêm, tuyệt đối đồng ý!

      Kinh Lôi bay qua tòa thành phủ kín tuyết, trực tiếp tiến về Đô thành, lưu lại bất kì phút giây nào.

      Kinh Lôi phi hành đêm, khi mặt trời vừa ló dạ tiến vào Đô thành, bốn người tìm khách điếm, nghĩ ngơi.

      "A Vũ, ta nghỉ ngơi trước." Mộc Mộc mệt mỏi , nàng rốt cuộc cũng biết thế nào là di,e.n da!n l!e qu.y d*o*n tòa thành vạn dặm đóng băng, đến Đô thành rồi, hoa nở thơm nha!

      Mẹ kiếp, Thần Thú phải phi hành đêm, đúng là vạn dặm a, ngày nàng trở về cũng "vạn dặm" như vậy sao?

      "Ừ."

      Phượng Thiên Vũ tiện tay cầm chìa khoá, ném cho Mộc Mộc, mình và Đế Dạ Hiên cũng tới căn phòng, cả đêm ở trung nàng cũng mệt mỏi rồi.

      Vẻ mặt của Mộc Thương nặng nề, nhanh chóng cầm chìa khóa vào gian phòng.

      . . .

      Sáng sớm ánh nắng chan hòa, đường phố, người đến người , phồn hoa náo nhiệt.

      Trà lâu bên cửa sổ, Mộc Mộc cầm lấy khối bánh ngọt, nhìn người phía dưới, lắc đầu: " Đúng là sinh hoạt dưới chân thiên tử là tốt, có ai biết người dân của vạn dặm đóng băng sinh hoạt khổ sở như thế nào!"

      "Ngươi cũng hiểu những thứ này?" Mộc Thương liếc nhìn nàng, trông thấy móng vuốt của nàng vươn ra cầm lấy khối bánh ngọt cuối cùng: "Mộc Mộc, ngươi là heo sao?"

      "Ngươi mới là heo."

      Mộc Mộc đoạt lấy bánh ngọt, phản bác, dám mắng nàng là heo!

      "A Vũ, ngươi mang mặt nạ làm gì?" Mộc Mộc tò mò nhìn Phượng Thiên Vũ, giữa ban ngày ban mặt, mang mặt nạ làm gì chứ?

      Đế Dạ Hiên nâng chung trà lên, nhàng nhấm nháp, : "Phòng sắc lang."

      Mộc Mộc im lặng, tham muốn của d*i*e*n d*a*n l*e q*u*y d*o*n tên nam nhân này cũng quá mạnh mẽ rồi, nhưng mà A Vũ đúng là người nhìn người thích mà, mang mặt nạ cũng sai.

      Phía dưới đường, đột nhiên hồi náo loạn, hết thảy mọi người tự giác đứng lên nhường thành con đường, số người lại châu đầu ghé tai bàn luận.

      "Ai, ngươi nghe gì chưa? Thái Tử trở về?"

      "Đúng vậy a, nghe là quay về để tham dự cuộc thi gì đó, rồi lại tiếp tục nơi nào nữa đó.

      "Nghe lần này Thái Tử Vân Nguyệt thành mang về nữ tử."

      "Người nào a, phải là tìm được tiểu công chúa đó chứ?"

      " biết. . !

      Phượng Thiên Vũ chuyển ly trà, cười tiếng, tiểu công chúa?

      " là hoành tráng." Mộc Mộc nghe những thanh từ xa truyền vào, cảm thán cái, hổ là Thái Tử a!

      Vài phút sau, đường xuất ba con ngựa trắng như tuyết, rèm xe ngựa đều được d’i’e’n d’a’n l’e q’u’y d’o’n làm bằng tơ tằm trăm năm, nhìn thoáng qua xe ngựa cũng đủ biết phải là vật phàm.

      Phía sau xe ngựa còn có cỗ kiệu, theo sát phía sau.

      "Cung nghênh Thái Tử điện hạ."

      Hết thảy mọi người ngay ngắn quỳ xuống, chờ xe ngựa chạy nhanh qua.

      Cái ly trong tay Phượng Thiên Vũ đột nhiên bay ra, rất có kỹ thuật, "vô ý" trúng ngay vào cỗ kiệu kia.

      "Dạ Hiên, ta trượt tay, phải làm sao bây giờ?" Phượng Thiên Vũ ngoái đầu nhìn về phía Đế Dạ Hiên, mắt to vô tội nhìn.

      Mộc Thương khinh bỉ, trượt tay, trượt tay mà bay xa vậy sao?

      Mộc Mộc tiếp tục ăn bánh ngọt, có ai tranh giành với nàng, ngon a.

      Chiếc ly thẳng tắp bay về phía cỗ kiệu, trong kiệu nữ tử cảm nhận được cỗ khí tức bay về phía đây, phi thân ra, bàn tay bé dứt khoát tiếp được chiếc ly.

      Ngước mắt nhìn về phía cửa sổ của trà lâu, trông thấy nữ tử đeo mặt nạ, nâng chén, gật đầu.

      Tất cả mọi người kinh sợ, này khỏi cũng quá dễ nhìn ?

      Đôi mắt mùa thu trong vắt, làn da tuyết trắng, môi mỏng khêu gợi, dáng người xinh đẹp uyển chuyển, thân màu xanh biết, mái tóc phiêu phiêu trong gió được vấn kết đơn giản.

      tình vừa xảy ra, xe ngựa phía trước cũng ngừng lại.

      "Thanh Loan, có chuyện gì sao?" Giọng trầm thấp dễ nghe từ xe ngựa truyền ra, nhưng có bước ra, nghĩ đến năng lực của Thanh Loan, nên cũng lo lắng.

      "Thái tử điện hạ, sao." Thanh Loan xong, quay mặt nhìn về phía nữ tử đeo mặt lạ, rồi quay người tiến vào cỗ kiệu.

      Đây chỉ là việc mà thôi, thái tử điện hạ có truy cứu coi như xong, xe ngựa cùng cỗ kiệu lần nữa tiếp tục đến Hoàng Cung.

      Phượng Thiên Vũ nhìn xe ngựa xa, nỉ non câu: "Nữ tử thú vị."

      Lông mày Đế Dạ Hiên chau lại, công chúa Minh giới Thanh Loan sao lại tới nhân gian, chẳng lẽ cũng vì Thần Ma lệnh xuất trong học viện Đế Hoàng sao, trước là Thiếu chủ Ác Ma Thâm Uyên rồi đến U Minh ảo cảnh, bây giờ d:i:e:n d:a:n l:e q:u:y d:-O:n là công chúa Minh giới, xem ra phải nhanh chóng quay về Ma giới chuyến, cũng biết tên gia hỏa Phượng Viêm kia làm trò gì nữa!

      "Dạ Hiên, chàng sao vậy?" Phượng Thiên Vũ cười yếu ớt cái: "Dạ Hiên chàng có nghe bọn họ đến cuộc thi ?"

      "Muốn vào Đế Hoàng Thành, nhất định phải thông qua cuộc thi đấu." Đế Dạ Hiên chậm rãi : "Nha đầu, ta phải thời gian."

      "Ừm." Phượng Thiên Vũ cũng chẳng suy nghĩ liền trả lời, lần trước nàng bị thương, Dạ Hiên vội vàng chạy đến, nàng biết việc của Dạ Hiên chưa xử lý xong, chỉ chờ Dạ Hiên thôi, nghĩ tới lại được ở chung với nhau lâu như vậy.

      "Ngươi muốn nơi nào?" Mộc Mộc ăn xong bánh ngọt, cảm thấy mỹ mãn, rồi lên tiếng hỏi.

      "Về nhà." Đế Dạ Hiên lành lạnh phun cho nàng hai chữ.

      "Nha đầu, ra ngoài nàng nhớ phải mang theo mặt nạ có biết ?"

      Đế Dạ Hiên bây giờ giống như bà tám a, quả nhiên ăn vào quả liền biến người thông minh thành kẻ ngốc.

      "Ừ, ta đeo mà."

      Phượng Thiên Vũ lên tiếng, chỉ cần thông qua cuộc thi là có thể vào Đế Hoàng Thành, cũng d~i~e~n d~a~n l~e q~u~y d~o~n biết những thế nhân muốn tiến vào Đế Hoàng Thành rút cuộc là những người như thế nào, còn khối Thần Ma lệnh trong cái học viện gì gì kia nữa chứ!

      Bốn người ăn cơm xong, rồi dạo quanh Đô thành của Vân Thương quốc, ghé vào cửa hàng đấu giá ma thú, Mộc Mộc có ma thú, Phượng Thiên Vũ muốn đấu giá cho nàng cái, nhưng mà ma thú cao nhất trong đây chỉ có hai con ma thú Đế Vương mà thôi, cân nhắc liên tục, Phượng Thiên Vũ vẫn cảm thấy đẳng cấp của ma thú này vẫn quá thấp.

      Lúc trở về Mộc Thương tặng cho nàng câu: “Ngươi cho rằng Huyền thú với Thần Thú là dưa muối ngoài đường hay sao”!

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
      Chuyện bên lề:

      Hơn 2 tháng thôi, mình chỉ mới bước chân vào con đường edit còn rất nhiều bỡ ngỡ và thiếu sót, cảm ơn tất cả mọi người theo dõi và ủng hộ bộ truyện của mình nhé. dòng cmt ngắn thôi cũng giúp mình có thêm động lực để tiếp.

      số bạn mang truyện mình nơi khác mình cũng hok có ý kiến gì, chỉ mong số bạn ghi giúp mình tên nguồn thôi. Mình cũng thích đặt pic chống copy vì lúc đọc rất là khó chịu là độc giả mình hiểu điều này, vì thế mong các bạn tôn trọng thành quả lao động của mình.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 79: Bị nữ nhân vây đánh

      Edit: Đinh Lam


      "A Vũ, rồi sao?" Mộc Mộc bưng đĩa bánh, bò lên nóc nhà, ngồi bên cạnh Phượng Thiên Vũ.

      " rồi."

      "A Vũ, ngươi lo lắng sao?"

      "Lo lắng cái gì?"

      " tìm tiểu tam sao a?"

      Phượng Thiên Vũ nghe xong liền trầm mặc, Đế Dạ Hiên có tiểu tam, nghĩ tới thôi cũng nổi cả da gà a.

      " ."

      "Được rồi, A Vũ ngươi tin tưởng , nhưng tin tưởng lời nam nhân , heo mẹ đều có thể lên cây rồi."

      "Ta thấy ngươi mới là heo mẹ, cả ngày đều ăn, sợ béo chết a?" Mộc Thương tới, thình lình tuôn ra câu.

      Nàng là heo hóa thành sao?

      "Ngươi mới là heo mẹ, cả nhà ngươi đều là heo mẹ, bổn nương xinh đẹp đáng như thế này, làm sao có thể là heo mẹ." Mộc Mộc khí thế hùng hồn phản bác, mắt ngươi để lên trán à, thấy ta là đại mỹ nhân hay sao!

      Phượng Thiên Vũ cúi đầu, lại tới nữa!

      "Các ngươi trò chuyện tiếp , ta tu luyện."

      Phượng Thiên Vũ xong, lưu loát đứng dậy, đến gian phòng.

      Mộc Mộc cùng Mộc Thương vốn ưa nhau, hừ tiếng, phòng ai nấy về!

      . . . .

      gian Hồng Liên.

      Phượng Thiên Vũ ngồi ở Hồng Liên, linh khí trong gian tự động tràn vào trong cơ thể nàng, thời điểm Thanh Ngư cùng Mạc Sầu phải tốn công sức hấp thu linh lực đối với nàng lại đơn giản đến mấy lần.

      Tuyết Ảnh đứng ở bên, nhìn xem nữa tử nhắm nghiền hai mắt tập trung ngồi tu luyên Hồng Liên, có nên cho mẫu thân biết chuyện này nhỉ?

      Được rồi, cũng cần gấp gáp, về sau cũng chưa muộn!

      Phượng Thiên Vũ thở ra ngụm khí, cảm nhận được nguồn linh lực bên trong, lông mày khỏi nhíu lại, vẫn chưa thể đột phá đến cao cấp Linh Tông, xem ra càng về sau tu luyện lại càng khó hơn nữa.

      "Mẫu thân, làm sao vậy?" Tuyết Ảnh qua, thuận tay đưa đến ít quá trám cho nàng.

      "Tu luyện đình trệ."

      "Tu luyện đình trệ, mẫu thân có thể luyện đan, thể chất của mẫu thân có chỗ bất đồng, cần hấp thu linh khí, linh khí vẫn tự động tiến vào cơ thể của mẫu thân mà”.

      "Ừ, Ảnh nhi, mấy ngày nữa Vân Thương quốc trận thi đấu, khi thông qua, chúng ta được tiến vào Đế Hoàng Thành, lúc đó ngươi cần phải ra ngoài." Phượng Thiên Vũ suy nghĩ chút, rồi ra.

      Ảnh nhi là Cấm Kỵ Thần Thú, mặc dù đều bị người khác coi là Siêu Thần Thú, con người luôn có lòng tham vô đáy, nếu để cho bọn họ biết được, nghĩ mọi biện pháp đến đoạt được Ảnh nhi, tuy nàng sợ phiền toái, nhưng bây giờ là thời điểm nhạy cảm, phiền toái, nếu tránh được nên tránh.

      "Mẫu thân, yên tâm , ta ra đâu!"

      "Ừ, ta ra ngoài trước nhé."

      Phượng Thiên Vũ vừa trở lại gian phòng, Mộc Mộc liền chạy vào, thở ra hơi : "A Vũ. Mộc Thương. Mộc Thương . bị đám nữ nhân vây lại, ngươi nhanh cứu !"

      "Nữ nhân vây lại?" Phượng Thiên Vũ khóe môi hơi co rút, rót chén nước đưa cho Mộc Mộc: "Yên tâm, có thuấn gian di động, những nữ nhân kia làm gì được đâu."

      Mộc Mộc cầm chén nước, hơn uống cạn, vỗ vỗ cái bàn: "Ta làm sao lại quên cái này nhỉ, cần lo lắng a!"

      "Nhưng mà, hình như có nữ tử tên là Thanh Loan gì đấy chuyện với Mộc Thương hỏi về ngày hôm qua ngồi cạnh nữ tử đeo mặt nạ." Mộc Mộc xong, nhìn Phượng Thiên Vũ, ngày hôm qua người mang mặt nạ ngồi cùng Mộc Thương phải là A Vũ sao?

      Nàng kia tìm A Vũ làm gì?

      "Nàng tìm ta?" Phượng Thiên Vũ giọng hỏi, nữ tử kia tìm nàng làm cái gì, mà thôi, xem liền biết!

      ", mang ta xem thử."

      "Ừm."

      Mộc Mộc để cái chén trong tay xuống, mang Phượng Thiên Vũ xuống lầu, mới vừa bước chân xuống lầu trông thấy Mộc Thương chuyện cùng thanh y nữ tử.

      Hôm nay Phượng Thiên Vũ mặc bộ áo bào màu trắng, mái tóc đen nhánh được cột cao theo kiểu nam nhân, mặt quên đeo mặt nạ, cả người tản ra hơi thở lười biếng, làm cho người ta trong khoảng thời gian ngắn thể đoán được là nam hay nữ.

      Thanh Loan liếc nhìn nữ tử vừa xuống, yếu ớt mỉm cười: " nương hảo khí chất".

      " biết Thanh Loan nương tìm ta là có chuyện gì?" Phượng Thiên Vũ nhanh chóng thẳng vào vấn đề, mới gặp nhau ngày hôm qua, hôm nay liền đặc biệt đến tìm nàng, nhanh như vậy, tin tức của Thái Tử là nhạy bén nha.

      "Phượng nương, chúng ta có thể đến nơi khác chuyện được ?"

      Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn người chung quanh, trầm giọng : "Ừ".

      Bốn người tới căn phòng tao nhã lịch trong trà lâu, trong gian phòng chỉ có Phượng Thiên Vũ cùng Thanh Loan, Mộc Thương biết đâu, còn Mộc Mộc càn quét sức hấp dẫn của món ăn!

      "Phượng nương là người của Vân Thương quốc sao?"

      " phải."

      "Vậy nương có biết về tiểu công chúa của Vân thương quốc ?"

      Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu: "Ta là người của Đông Dạ quốc, chuyện về tiểu công chúa của Vân Thương quốc cũng được nghe qua. biết Thanh Loan nương hỏi ta vấn đề này làm gì?"

      "Thanh Loan là chỉ hiếu kỳ, hôm nay tuy thể nhìn thấy được dung mạo của nương, nhưng Thanh Loan cũng mất hứng, Phượng nương, ngày khác gặp lại." Thanh Loan mỉm cười, đứng dậy rời .

      Phượng Thiên Vũ nhìn bóng lưng biến mất, biết suy nghĩ cái gì?

      Nếu như nàng tin tưởng nàng ta đến chỉ vì muốn hỏi nàng có biết tiểu công chúa của Vân Thương quốc và muốn nhìn dung mạo của nàng, nàng chính là heo rồi!

      . .

      Thời gian trôi nhanh như nước chảy, bên trong gian Hồng Liên, Phượng Thiên Vũ vừa mới mở mắt, mấy ngày nay, buổi tối nàng tu luyện, ban ngày luyện đan, kỹ thuật thuần thục ít, chẳng qua là linh lực có dấu tiến triển, xem ra nàng cần phải cố gắng hơn nữa rồi.

      "Ảnh nhi, hai ngày nay nhìn ngươi có tinh thần a, ngươi sao chứ?" Phượng Thiên Vũ vỗ vỗ mặt Tuyết Ảnh, Ảnh nhi hảo hảo đứng ở trong gian, bộ dáng trông tội nghiệp, phải vì huấn luyện Thanh Ngư cùng Mạc Sầu nên mệt mỏi đó chứ?

      "Mẫu thân, ta sao, có lẽ độ kiếp sắp đến rồi!" Tuyết Ảnh vô lực , hai ngày nay dự trữ lực lượng, khi độ kiếp bắt đầu, Tử Thiên Lôi kiếp phải là chuyện đùa giỡn, tùy thời mà có thể lấy mạng của đấy!

      Độ Kiếp?

      "Ảnh nhi, vậy hai ngày này ngươi phải nghĩ ngơi tốt đó, đến lúc đó dễ dàng ứng phó hơn."

      "Ừ, mẫu thân, ta biết."

      Phượng Thiên Vũ cùng Tuyết Ảnh hàn huyên hồi, mới rời khỏi gian, bên ngoài trời sáng, từ gian trữ vật Phượng Thiên Vũ lấy ra kiện áo màu đỏ, đến gian phòng Mộc Mộc.

      Mộc Thương khẳng định thức dậy, chỉ Mộc Mộc vẫn còn nằm ỳ giường.

      Gian phòng của Mộc Mộc sát vách nàng, vài ba bước chân đến, Phượng Thiên Vũ trực tiếp đẩy cửa, bước vào.

      Nhìn người nằm chổng bốn vó lên trời, cái trán Phượng Thiên Vũ rơi xuống ba đường hắc tuyến, cái tướng ngủ này. . . Nàng dám khen tặng !

      "Mộc Mộc, dậy ."

      ". ."

      "Mộc Mộc "

      "Um. Ta ngủ mà" trong lúc ngủ mơ màng Mộc Mộc đáp lời, xoay thân kẹp chặt lấy cái chăn, tiếp tục ngủ.

      Mộc Thương cầm lấy lồng bánh bao thơm nức, kinh nghiệm đầy mình : "Ngươi gọi như vậy đến sáng mai cũng được, xem ta."

      Mộc Thương đưa cái bánh bao đến trước mũi Mộc Mộc, chiếc mũi lập tức phản xạ, hít lấy hít để, sau đó Mộc Thương di chuyển bánh bao qua trái qua phải, chiếc mũi cũng lập tức dời theo!

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      thêm chương nữa nhéhttp://***************.com/images/smilies/icon_bird.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_bird.gif

      Chương 80: Khó ra được

      Edit: Đinh Lam


      Mộc Thương đem bánh bao tới trước mũi Mộc Mộc, thả xuống, sau đó ngồi qua bên!

      "Ba, hai, !". Vừa dứt lời, Mộc Mộc nằm giường bỗng ngồi bật dậy, đứng lên!

      để ý lễ nghi phép tắc, cầm lấy chiếc bánh bao nóng hổi nhồm nhoàng ăn.

      Ngồi ở bên, Phượng Thiên Vũ bó tay luôn, mẹ kiếp, điều này cũng có thể làm được sao!

      "A Vũ, mới sáng sớm ngươi gọi ta có việc gì ?" Ăn xong bánh bao, Mộc Mộc phủi phủi tay cất giọng hỏi, mắt liếc nhìn lồng bánh bao được để bàn kia, sau đó vô tội nhìn Phượng Thiên Vũ, nàng còn muốn ngủ đấy!

      "Hôm nay trận thi đấu bắt đầu." Phượng Thiên Vũ im lặng , sao nàng lại cho nàng ta cùng chứ!

      "Ách, đúng nga, thiếu chút nữa là ta quên mất rồi!"

      Mộc Mộc cầm thêm bánh bao, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, ra là thế, khó trách lúc nàng ăn bánh bao mà cứ thấy quên quên cái gì đó!

      Mộc Thương thèm so đo với nàng, ở trong lòng thầm nghĩ, đại tỷ ngươi căn bản phải là thiếu chút nữa quên, mà là ngươi quên!

      . .

      Sửa sang lại chút, Phượng Thiên Vũ, Mộc Thương cùng Mộc Mộc đến nơi tổ chức cuộc thi.

      thể , Đô thành của Nhật Viêm quốc thể nào so sánh được với Đô thành của Vân Thương quốc.

      Hôm nay ngay tại trung tâm của Đô thành diễn ra cuộc thi đấu. Quy mô hoành tráng thế kể xiết. Đặc biệt, thể đến bộ ban giám kháo chính là Hoàng Thượng đương triều của Vân Thương quốc và giáo sư đến từ Đế Hoàng Thành.

      "Tiểu thư, cuộc thi hôm nay có thể thông qua sao?"

      Thanh Ngư hít vào ngụm khí, lâu mới ngửi được những hương vị quen thuộc này, mấy ngày này, nàng cùng Mạc Sầu bị tiểu công tử huấn luyện rất là đặc biệt a, chính là biến thái đó, đem nàng cùng Mạc Sầu mệt chết chết lại đến vài lần, còn có nhiều lần suýt bị tiểu công tử hại chết a !

      Tuy rằng cách huấn luyện của tiểu công tử có chút biến thái hơn người, cũng nhờ vậy mà thực lực của nàng cùng Mạc Sầu tiến bộ lên ít, nàng từ trung cấp Linh Sư thăng đến cấp thấp Linh Tôn(có cái gì sai sai ở đây, nếu ta nhớ nhầm lần đánh nhau với tên nhị hoàng tử Thanh Ngư là cấp thấp Linh Tướng mà), còn Mạc Sầu tiến thẳng vào hàng trung cấp Linh Tôn.

      "Thanh Ngư, thể khinh địch biết , đây đơn giản chỉ là cuộc thi, đợi tí nữa nhìn tỷ tỷ làm gì phải làm y chăng như thế có biết ." Mộc Mộc nắm vai Thanh Ngư, tư tưởng bề bắt đầu phát tác, mười phần tự tin .

      Từ khi Thanh Ngư ra, Mộc Mộc cùng với nàng chuyện phiếm, tính cách của Mộc Mộc rất thoải mái cởi mở, còn Thanh Ngư có chút thẹn thùng, Thanh Ngư được Mộc Mộc khai sáng, tính cách cũng cởi mở hơn rồi!

      Mộc Thương cùng Mạc Sầu ngai ngán lắc đầu, ai ba nữ nhân thành cái chợ?

      ! Hai nữ nhân này cùng đủ thành cái sân khấu rồi!

      "Cảm ơn Mộc Mộc tỷ, ta cố gắng hơn!"

      Mấy người cười cười vui vẻ đến địa điểm thi đấu, lại phát được đạo ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Thanh Ngư.

      "Thái tử điện hạ, làm sao vậy?"

      thân nam trang, Thanh Loan nhìn bạch y nam tử đứng bên cạnh , lại nhìn theo tầm mắt của , chỉ thấy bóng dáng màu lam nhạt!

      Vân Thương , mày kiếm khẽ nhíu lại, khuôn mặt ngàn năm hàn băng thoáng qua tia kinh ngạc, nữ tử kia có dung mạo giống với mẫu hậu của đến bảy phần, mặc dù chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng tuyệt đối nhìn lầm.

      "Thanh Loan, ta vừa trông thấy nữ tử có dung mạo rất giống với mẫu hậu của ta!"

      Thanh Loan cười yếu ớt, lôi kéo tay của , chạy về phía tước, vừa chạy vừa : "Vậy ngươi còn đứng lấy làm gì, phải nhanh chóng xác định chứ!"

      Vân Thương cúi đầu, nhìn bàn tay bé nắm lấy cổ tay mình, lông mày nhăn lại, nhưng cũng thêm điều gì, lúc ở Vân Nguyệt thành, Thanh Loan cứu mạng, vì vậy đối với Thanh Loan có thêm vài phấn dung túng, tuy biết như vậy là tốt, nhưng có cách nào khác, Thanh Loan có thể cứu được , xem ra thân phận của nàng đơn giản, nhưng nàng vẫn luôn muốn ở bên cạnh , luôn viện cớ cho chính mình là chỉ báo đáp ân tình của nàng mà thôi, nhưng bây giờ, thể kiểm soát được tâm tình của chính mình nữa?

      Hôm nay là cuộc thi tuyển chọn người bước vào Đế Hoàng Thành, người đến người đặc biệt nhiều, mà khoảng cách đến nhóm người Thanh Ngư lại xa, vì thế để mất dấu!

      " thấy!" Thanh Loan nhìn những người chung quanh, nữ tử mặc y phục màu xanh ít, nhưng tướng mạo đều như nhau, Vân Thương lớn lên cực kỳ tuấn mỹ, muội muội của cũng phải là mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc, ít nhất cũng là nương thanh tú!

      "Thanh Loan, được rồi, chúng ta thôi, cuộc thi bắt đầu!" Vân Thương cụp mắt xuống, che tia thất vọng trong mắt, tiểu muội, nhiều năm như vậy, muội lớn như thế nào rồi, sao muội vẫn chưa xuất , huynh vẫn luôn luôn tìm kiếm muội!

      "Nhưng mà, Thái Tử. ." Thanh Loan nhìn bộ dáng của , trong lòng cũng chua xót vài phần, trong lòng hung hăng đem lão thiên ra mắng chửi vài chục lần, tại sao người luôn hy vọng tìm kiếm muội muội của mình như thế, vì sao ông trời cho ít hy vọng, để rồi lại thêm thất vọng, có hy vọng rồi lại thất vọng là khổ đau như thế nào a!

      " thôi!" Vân Thương về phía trước, hôm nay là cuộc thi tuyển chọn cho học viện Đế Hoàng, chừng đến lúc đó có thể vào Đế Hoàng Thành có thể tìm ra Thiên Hoàng Điện, như lời Quốc Sư của Đông Dạ quốc với Vân Ế, đại lục này ruy xét mọi nơi nhưng vẫn có manh mối, chỉ còn duy nhất nơi, đó là Đế Hoàng Thành, muốn tiến vào đó xem chút.

      "Thái Tử điện hạ, Vân công tử hôm nay có ?" Thanh Loan nghiêng đầu, nhìn hỏi.

      " !"

      "Ách "

      . .

      Giờ phút này trong hội trường tràn ngập người, Thanh Ngư bĩu môi cùng Mộc Mộc chạy ra lấy số.

      "Mộc Mộc tỷ, tỷ thử xem vì sao tiểu thư lại muốn vào Đế Hoàng Thành?" Thanh Ngư tại cầm dãy số tay rồi cất giọng hỏi.

      Mộc Mộc lắc đầu: "Có thể là muốn trở nên mạnh mẽ hơn!"

      " ra là thế."

      "Thanh Ngư, lấy được số chưa?"

      "Được rồi."

      "Chúng ta trở về !"

      Thanh Ngư cùng Mộc Mộc cầm lấy dãy số về, Vân Thương cùng Thanh Loan cũng đến.

      "Thái Tử, người đến rồi?" nô tài chạy ra đón chào.

      "Ừ." Vân Thương khẽ trả lời, cũng thêm lời nào!

      "Thái Tử, xin ngài hãy theo nô tài, Hoàng Thượng đợi Thái Tử điện hạ đó ạ!"

      Công công xong, nhìn thoáng qua Thanh Loan đứng bên cạnh Vân Thương, quay người cất bước, sớm nghe Thái Tử từ Vân Nguyệt thành mang về mỹ nư dung mạo như hoa như ngọc, quả nhiên là danh bất hư truyền a!

      Dòng người hối hả, Thanh Ngư cùng Vân Thương sánh vai bước !

      "Tiểu thư, số lấy về!"

      Thanh Ngư cao hứng chạy tới, giương lên dãy số trong tay.

      "Ừm."

      Phượng Thiên Vũ nhìn thoáng qua dãy số, gật đầu, nhìn biển người trong hội trường này, cái này Đế Hoàng Thành quả nhiên là nơi tốt, nhiều người muốn tiến vô như vậy, quả nhiên đúng là nơi ngọa hổ tàng long a.

      "Mộc Thương, có gì ăn ?" Mộc Mộc ngồi ở ghế, nhìn hội trường: "Khi nào mới bắt đầu a?"

      " có." Mộc Thương dứt khoát trả lời, mới sáng sớm ăn nguyên lồng bánh bao hấp, bây giờ lại muốn ăn nữa, muốn gì được đó sao?

      --- -----đường ranh giới---- ---

      Mọi người thấy Vân Thương thái tử này thế nào!!
      Mấy chương sau hấp dẫn đây.
      Gặp lại mọi người vào thứ hai tuần sau nhé

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :