1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu - Khinh Mặc Vũ (109/1043)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 71: Đoạn Hồn cung

      Edit: Đinh Lam

      "Hàn Duệ, ngươi đừng nóng giận, là cái thanh cung này đặt ở đây rất nhiều năm, lại có người nào sử dụng được nó, nên lần này mới lấy nó ra làm phần thưởng!"

      Hàn Duệ tin, nhìn ra thanh cung này tuy rằng bất phàm, nhưng tin là ai sử dụng được nó?

      "Lão gia hỏa, ngươi có gạt ta chứ?"

      "Ngươi yên tâm, cái cung này tuyệt đối là cung xịn đó."

      Phượng Thiên Vũ nhìn vào thanh cung!

      Giờ phút này thanh cung ở trong phòng bắt đầu rung rẩy chuyển động.

      Hàn Duệ dừng lại cuộc tranh luận, nhìn về phía thanh cung kia!

      "Lão gia hỏa, nó làm sao vậy?" Hàn Duệ nghi ngờ hỏi, từng nghe qua Thần khí cũng có linh trí như con người, nó có thể cảm nhận được chủ nhân của mình, bọn ở đây đều là lần đầu tiên trông thấy nó, ai là chủ nhân của nó đây?

      "Ta biết, cho tới bây giờ nó chưa từng như vậy?" Hội trưởng sờ sờ đầu mơ hồ , cái thanh cung này vẫn luôn im lặng nằm trong kho, nếu phải cái thanh cung này cho ai dùng nó, hôm nay nó vẫn phải nằm ở đây a!

      Phượng Thiên Vũ từng bước tiến gần về thanh cung, nàng như nghe được nó gọi nàng, ảo giác, nhất định là ảo giác!

      " nương, đừng qua, nó làm nương bị thương đó." Hội trưởng lo lắng , nhớ lại ngày đó chỉ mới đụng nó cái, tay liền bị thương, lần này đưa nó xa như vậy, biết nó lại làm ra chuyện gì nữa đây, vốn cũng có mong chờ nó có thể nghe hiểu, ai biết, lần này đụng nó, nó có làm tổn thương bọn họ hay , nhớ lúc ấy luôn với nó câu: "Ngươi có linh tính!"

      Phượng Thiên Vũ giống như là nghe thấy, tiếp tục tới!

      Hàn Duệ nóng nảy, tiến lên muốn kéo Phượng Thiên Vũ trở về, ai biết từ thanh cung kia bắn ra mũi tên, Đế Dạ Hiên trông thấy, di động cái, liền đến trước mặt Hàn Duệ, chuẩn bị ra tay hủy cái mũi tên kia, ai ngờ rằng, mũi tên được nửa đường bỗng chốc dừng lại, như suy nghĩ điều gì, rồi tự động biến mất!

      Chuyện gì xảy ra đây?

      Phượng Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào thanh cung, cất giọng : " là sư phụ của ta, ngươi được đả thương ?"

      Thanh cung rung rung rồi cũng trờ về yên tĩnh, giống như là tiểu hài tử ngoan ngoãn nghe lời.

      Phượng Thiên Vũ bó tay rồi, thò tay ra, cầm lấy nó, nhìn thanh cung đỏ tươi như máu, Phượng Thiên Vũ thản nhiên : "Từ nay về sau, ngươi gọi là Đoạt Hồn nhé!"

      Đoạn Hồn cung?

      Tâm Đế Dạ Hiên chợt nhảy dựng lên, cái tên này sao nghe quen tai đến như vậy?

      Thanh cung tay Phượng Thiên Vũ yên tĩnh bỗng rung rung lên hai cái.

      Phượng Thiên Vũ cười cười, nó là cho nàng biết rằng nó rất thích cái tên này sao?

      Đột nhiên, bức tranh xuất trước mắt Phượng Thiên Vũ, hoa nở, chim hót phong cảnh hữu tình, nữ tử tinh nghịch dùng cung bắn những mũi tên về phía nam tử đứng trong màn sương mù trắng đằng xa kia, ai biết, khi mũi tên đến trước mặt nam tử, lại khẽ cong lại, sau đó lại nằm im mặt đất.!

      Nữ tử im lặng, thè lưỡi, nhìn thanh cung trong tay: "Đoạn Hồn, mất mặt chết rồi, ngươi là Đoạn Hồn, lỡ may ngươi bắn trúng chàng, ngươi mất hồn thiệt đó?"

      Phượng Thiên Vũ cả kinh, phục hồi lại tinh thần, nhìn thanh cung trong tay, tất cả đều là im lặng, ông trời, ngươi muốn với nàng, đây là vũ khí kiếp trước của nàng sao. . . !

      Đoạn Hồn nằm trong tay như biết trong lòng Phượng Thiên Vũ suy nghĩ điều gì, lại rung rung lên hai cái.

      Phượng Thiên Vũ thầm mắng tiếng, động cái em nhà ngươi!

      Sau đó, tiện tay ném nó vào trong gian, quay đầu, thấy ba người vẫn nhìn mình, phong khinh vân đạm (gió mây bay) : "Phần thưởng ta cầm, chúng ta ra ngoài thôi!"

      ra cái thanh cung này rất hợp ý nàng nha, Thí Huyết là vũ khí cận chiến, còn Đoạn Hồn là công kích từ xa, rất tồi!

      Hội trưởng phục hồi lại tinh thần, bước chân ra ngoài, nghĩ tới cái thanh cung này lại nguyện ý với Phượng Thiên Vũ!

      "Phượng nương, thong thả!" Hội trưởng vui mừng , người tuổi trẻ bây giờ quả quá là mạnh mẽ, đúng là tre già măng mọc mà!

      Phượng Thiên Vũ lại đứng hàn huyên vài câu, rồi sau đó ra bên ngoài đấu trường, bên ngoài vây kín người, thấy bọn họ ra liền tự động mở ra con đường!

      "Các ngươi có phải nương này giành chiến thắng hay ? Trong đám người vang lên tiếng hỏi!

      " biết. . ."

      "Đợi khi hiệp hội dán thông báo, lúc đó chúng ta biết ngay thôi mà?

      ...

      Ba người trở lại trong sân, trông thấy Thanh Ngư cùng Mạc Sầu đứng, còn Tuyết Ảnh tu luyện.

      "Tiểu thư, người trở về?"

      Thanh Ngư cao hứng chạy lên, tò mò hỏi: "Tiểu thư, phần thưởng là cái gì vậy?"

      Phượng Thiên Vũ gì, nàng suy nghĩ làm cách gì để Thanh Ngư cùng Mạc Sầu mạnh hơn nữa!

      "Thanh Ngư, Mạc Sầu, đây là Tẩy Tủy Đan, các ngươi hãy ăn nó , ta muốn thực lực của các ngươi phải được tăng lên ."

      Thanh Ngư cùng Mạc Sầu tiếp nhận đan dược, hổ thẹn cúi đầu, tiểu thư bây giờ là trung cấp Linh Tông rồi, thế mà bọn vẫn giậm chân tại chỗ, thực là. . . !

      Phượng Thiên Vũ vẫy tay, gọi Tuyết Ảnh.

      "Mẫu thân, có chuyện gì?"

      Phượng Thiên Vũ đưa ngón tay chỉ về phía Thanh Ngư cùng Mạc Sầu, : "Hai người bọn họ giao cho ngươi!"

      "Ta muốn thực lực của bọn nhanh chóng được tăng lên!"

      "Mẫu thân yên tâm, cứ giao cho Ảnh nhi." Tuyết Ảnh lạnh lùng , quay người lôi kéo Thanh Ngư cùng Mạc Sầu tiến vào gian Hồng Liên!

      Thanh Ngư cùng Mạc Sầu còn biết chờ bọn họ là những cuộc huấn luyện biến thái như thế nào đâu. . . !

      "Nha đầu, vi sư có công chuyện rồi, phải về Dược Tông trước , quấy rầy nha đầu đâu!" Hàn Duệ xong, bay người ra khỏi sân , sợ chính là mục tiêu tiếp theo của nha đầu!

      Nhìn sư phụ chạy bay ra khỏi sân, Phượng Thiên Vũ nhịn được nhíu mày, nhìn về phía Đế Dạ Hiên: "Dạ Hiên, sư phụ bị làm sao vậy?"

      "Là bị nàng hù dọa!"

      Đế Dạ Hiên qua, ngồi bên cạnh nàng: "Nha đầu, nếu như ta có chuyện gạt nàng, nàng có tức giận ?"

      Phượng Thiên Vũ ngắm nhìn , thể thừa nhận nam nhân này khiến cho thiên hạ phải điên cuống, lâu, nàng mới lên tiếng: "Dạ Hiên, nếu như ta có chuyện gạt chàng, chàng có tức giận ?"

      " , mỗi người đều có bí mật, nhưng là bí mật của ta làm tổn thương đến nàng, vì vậy ta lựa chọn chính là dấu diếm!" Đế Dạ Hiên nhìn Phượng Thiên Vũ, đôi mắt đen nhánh tựa như tự thủy nhu tình(ôn nhu như nước), nàng là ánh sáng của đời , độc ngàn năm cuối cùng cũng tìm ra ánh sáng của đời mình!

      "Dạ Hiên, câu trả lời của chàng cũng là câu trả lời của ta."

      Phượng Thiên Vũ thản nhiên , suy nghĩ của Dạ Hiên giống nàng !

      "Nha đầu, ngày mai chúng ta Đế Hoàng Thành nhé."

      Phượng Thiên Vũ suy nghĩ chút, sớm cũng tốt, lại nhớ tới Đông Thanh vẫn bị giam giữ ở đây, liền đứng dậy, vào trong phòng.

      "Dạ Hiên, ngày mai chúng ta khởi hành, ta gặp Đông Thanh.

      "Tốt, nha đầu, nàng !"

      "Ừ!"

      Phượng Thiên Vũ vào nhà, trông thấy Mộc Thương dựa vào cây cột bên cạnh, Đông Thanh bị trói ném mặt đất, trông thấy Phượng Thiên Vũ tiến đến, liền ô ô muốn chuyện!

      Mộc Thương mở khăn bịt miệng nàng ra, ném sang bên.

      "Phượng Thiên Vũ, ngươi lập tức thả bổn công chúa ra ngay, bằng , hậu quả ngươi gánh vác nổi đâu!"

      "Thực ồn ào!"

      "Đông Thanh này, dám trêu chọc ta cũng phải trả giá nhiều, ngươi cho rằng ngươi là công chúa là to lớn lắm hay sao? Là ta phải kính sợ ngươi sao? Ngươi đừng quên đây là thế giới của cường giả vi tôn." Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Đông Thanh, nàng cùng nữ nhân này cừu oán, vậy mà nữ nhân này lại muốn giết nàng, bây giờ còn bắt nàng thả nàng ta , nghĩ đến lại thấy mắc cười!

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 72: Ma Sư đến từ đại 1

      Edit: Đinh Lam
      "Phượng Thiên Vũ, ta van cầu ngươi, ngươi thả ta , ta cam đoan với phụ hoàng." Đông Thanh khóc lóc cam đoan.

      Băng sương phủ kín đôi mắt Phượng Thiên Vũ: "Đông Thanh, còn lần sau nữa đâu."

      Dứt lời, đạo ánh sáng màu đỏ xẹt qua, Đông Thanh mở trừng hai mắt.

      Mộc Thương khẽ giật mình, nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, nữ nhân này quả nhiên là hóa thân của ma quỷ!

      "Mộc Thương, nàng giao cho ngươi xử lý." Phượng Thiên Vũ lười biếng bước ra khỏi phòng, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, quả nhiên, Phượng Thiên Vũ nàng bất kể là kiếp trước hay tại , những người muốn giết nàng, đều thể tồn tại.

      . . . . .

      Mộc Thương xử lý xong hết thảy, Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên cũng đợi , nhóm ba người xuất phát đến Đế Hoàng Thành.

      Lạc Nhật thành. .

      Là tòa thành duy nhất giao nhau giữa Nhật Viêm quốc và Vân Thương quốc, cát vàng đầy trời, Phượng Thiên Vũ nhíu mày, nơi đây cho nàng cảm giác rất kỳ quái.

      "Nha đầu, chúng ta tìm chỗ nghĩ ngơi trước ." Đế Dạ Hiên thản nhiên , Lạc Nhật thành khi mặt trời lặn trăng lên cao chính là thời điểm của rồng rắn lẫn lộn, cùng Ác Ma Thâm Uyên là nơi được nhiều người lai vãng đến nhất.

      "Ta cũng nghĩ vậy." Phượng Thiên Vũ nhìn chung quanh, thời gian tuy còn sớm, nhưng từng ngôi nhà cũng khép chặc cửa, vị gõ mõ cầm đèn chung quanh: "Trăm quỷ ngoài đường, bầu trời tối đen, nên ra ngoài”.

      "Đợi chút, vị này. Gõ mõ tiên sinh, thời gian còn sớm, như thế nào ngươi lại…. ?" Phượng Thiên Vũ chỉ chỉ những ngôi nhà khép chặt cửa rồi sau đó chỉ chỉ vào !

      Gõ mõ tiên sinh nhìn thấy nương xinh đẹp cùng với hai vị nam tử dáng dấp phi phàng kia, rồi gấp gáp : " nương, các ngươi sao lại còn ở bên ngoài, nhanh tìm chỗ dừng chân ."

      "Chúng ta là người ngoài đến, tại còn chưa kiếm được chỗ thích hợp để nghĩ qua đêm?" Mộc Thương thản nhiên , cũng thích nơi này đâu.

      " nương, phía trước cách đây xa có khách điểm, bây giờ vẫn còn mở cửa đó, các ngươi mau ." xong, tiếp tục gõ mõ bước .

      "Dạ Hiên, chàng là người học cao biết rộng, chàng xem nơi này bị làm sao vậy?"

      "Nha đầu, trước chúng ta kiếm chỗ dừng chân , đợi lát nữa cho nàng biết, được ?" Đế Dạ Hiên ôn nhu , dắt tay Phượng Thiên Vũ lên phía trước.

      Ba người vừa tới khách điểm, ngước nhìn lên bảng hiệu, chỉ toàn là mạng nhện bao phủ phiêu phiêu trong gió, Phượng Thiên Vũ khóe miệng co rút, đại ca, khách điểm thế này còn muốn kinh doanh sao. Ba người đứng ở cửa ra vào, chuẩn bị lên, cánh cửa được mở ra.

      "Nếu như đến nơi này, vì sao ba vị còn chưa bước vào?" Đứng trước cửa là vị nữ tử, chiếc áo màu đen kết hợp với quần đùi ngắn đầu gối, đôi mắt to xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, cổ mang sợi dây chuyền, sợi dây chuyền có gắn khối đá hình chữ thập, giữa khối đá hình chữ thập có khảm viên bảo thạch đỏ tươi, nhóm người Đế Dạ Hiên cũng biết đó là đồ vật gì!

      Phượng Thiên Vũ sững sờ, cách ăn mặt của nữ tử này chẳng lẽ cũng là người của thế kỉ 21 sao?

      Linh hồn xuyên , giống, có khi xuyên cả thân thể?

      Các tổng bộ lẽ cũng nghiên cứu những thứ này, nàng biết chắc chắn đường hầm gian tồn tại, chẳng qua là biết cửa thông đạo nằm ở đâu thôi.

      Nữ tử nhìn Phượng Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào mình, khỏi tùy tiện : "Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ a?"

      Mộc Thương nhìn nàng từ xuống thấp, mặt mày cau lại, mỹ nữ, sao nhìn ra?

      "Nhìn ngươi ăn mặc hở hang như thế, chắc phải là loại người tốt đẹp gì." Mộc Thương nhàn nhạt mở miệng.

      "Ngươi biết cái gì." Nữ tử lớn tiếng phản bác, trợn trừng mắt, đại nàng ăn mặc như thế này là chuyện rất bình thường, quả nhiên, đúng là cổ nhân cỗ hũ mà.

      "Được rồi, vào thôi." Phượng Thiên Vũ che trán, sao nơi nào cũng nhao nhao hết thế nhỉ?

      Nữ tử tuy rằng tùy tiện, nhìn thoáng qua cũng hiểu, bất đắc dĩ : "Lại tới nữa, các ngươi mau vào."

      Ba người bước vào căn phòng rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, nữ tử cũng như vậy, bắt chéo hai chân, cất giọng: "Hôm nay các ngươi mới tới đây à?"

      Phượng Thiên Vũ ngước mắt, thản nhiên : "Ta tới cũng lâu rồi!"

      Nữ tử hiểu, mê mang nhìn về phía Phượng Thiên Vũ.

      "Thế kỷ 21." Phượng Thiên Vũ thấy nàng nhìn mình, rồi tiếp tục .

      Nữ tử vừa nghe xong liền kích động, bay người ôm chặt Phượng Thiên Vũ, nước mắt nước mũi rơi xuống: "Duyên phận a, duyên phận a, nghĩ tới nơi đây chim ỉa phân, gà đẻ trứng lại gặp được đồng hương a.

      Phượng Thiên Vũ bất đắc dĩ, xuyên tới nơi như thế này, đúng là…..

      Nàng ghét thân mật này, có nghĩa là ai cũng ghét. .

      Đế Dạ Hiên nhìn nữ tử giả khóc ôm chặt Phượng Thiên Vũ, khuôn mặt tuấn mỹ bỗng chốc đen lại...suy nghĩ trong đầu bây giờ chính là, chỉ phòng ngừa sắc lang, còn phải phòng ngừa nữ sắc sói nữa!

      "Đúng rồi, ngươi sao lại tới nơi đây?" Nữ tử ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời ngập tràn nước mắt.

      Phượng Thiên Vũ lắc đầu, Dạ Hiên ở đây sao nàng được.

      Nữ tử nhìn thoáng qua hai nam nhân đứng bên cạnh, kéo tay Phượng Thiên Vũ: ", chúng ta tới nơi khác ." xong, chạy nhanh lên lầu.

      "Các nàng biết nhau sao?" Đế Dạ Hiên nghi ngờ hỏi, là lần đầu tiên chứng kiến ngoài trừ Thanh Ngư nàng lại thân mật cùng người khác.

      Mộc Thương: "Đại ca, ngươi biết, ta càng biết được rồi”.

      Lầu hai

      Nữ tử ngồi ở giường, nhìn Phượng Thiên Vũ: "Ngươi chút , ngươi xuyên qua như thế nào?"

      Phượng Thiên Vũ ngước mắt: "Chết rồi, hồn xuyên."

      Nữ tử há to mồm: "Tỷ tỷ, chỉ có bốn chữ, thể nhiều hơn nữa sao?"

      " có, chính là như vậy." Phượng Thiên Vũ nhìn nàng cái, nàng cũng thể cho nàng ấy biết mình là đặc công, trong lúc thi hành nhiệm vụ mà xuyên tới đây.

      "Ngươi sao lại xuyên tới đây, còn xuyên cả thân thể?"

      Nữ tử đứng dậy, bất đắc dĩ thở dài hơi, ra: "Ta vốn là Ma Sư chuyên xua đuổi ma quỷ, ngày đó quỷ hồn làm loạn, các Ma Sư chúng ta buộc phải xuất động, ta phụ trách trong khu rừng, vốn từ đầu rất là yên ổn, về sau biết chuyện gì xảy ra, đạo ánh sáng lóe lên, rồi sau đó ta thấy ta đứng ở nơi này, khi đó nơi đây có ai cả, ta ở chỗ này sinh sống, dần dần về sau ta cũng hiểu được đây là nơi như thế nào, sau đó chậm rãi tu luyện, ta vẫn luôn tìm cách để trở về với đại."

      Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn nàng: "Cao cấp Linh Tôn, thực lực cũng bình thường, còn có thể xua đuổi ma quỷ, ngươi có bao giờ nghĩ tại sao ngươi lại xuyên tới nơi đây ?"

      Linh hồn nàng ở đại cùng với thân xác ở nơi đây vốn là , chuyện nàng xuyên đến nơi đây là điều dễ hiểu, nhưng, nữ nhân này là sao? lẽ chỉ là trùng hợp?

      " biết, nhưng sống ở đâu phải theo đấy, chắc chắn có biện pháp quay trở về." Nữ tử suy nghĩ chút, nàng cũng biết tại sao nàng lại xuyên đến đây, lẽ đạo ánh sáng đó hại chết người!

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 73: Ma Sư đến từ đại 2

      Edit: Đinh Lam

      "Ngươi muốn trở về?"

      "Cũng phải là muốn trở về, chẳng qua là cảm thấy nơi đây thích hợp với ta." Lông mày nữ tử nhăn lại, dù sao nơi này cũng có đồng bọn của nàng!

      "Vậy sao ngươi vẫn mực ở nơi này?"

      Phượng Thiên Vũ khó hiểu, nếu như nàng muốn trở về, phải là tìm biện pháp sao, làm sao cứ ở trong khách điếm này?

      Nữ tử nghe vậy, nổi giận đùng đùng, hung hãn : "Ngươi hỏi thôi, đến lại khiến ta tức giận."

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày: "Làm sao vậy?"

      "Ta vừa mới đến nơi đây cũng muốn ra ngoài, ai biết được rằng ta thể ra ngoài được, chỉ có thể đứng ở cửa ra vào mà thôi, có lần ta mơ thấy có người với ta rằng, người đến dẫn ngươi rời khỏi nơi đây, hảo hảo chờ đợi." Nữ tử xong nhìn về phía Phượng Thiên Vũ: "Đợi a, đợi cũng đợi năm rồi, có thấy ai đến, ngươi có tức hay chứ!"

      Phượng Thiên Vũ chuẩn bị cái gì đó, đột nhiên lôi kéo nữ tử chạy xuống lầu.

      "Dạ Hiên." Phượng Thiên Vũ chạy đến dưới lầu nhìn bầu trời bên ngoài khỏi sửng sốt.

      Bên ngoài mây đen giăng kín bầu trời, cuồng phong nổi lên bốn phía, ít sương đen phiêu lãng lượn lờ như người đường, dừng lại trước từng ngôi nhà rồi gõ cửa, thấy ai mở cửa rồi hậm hực ly khai.

      Đây là chuyện gì?

      Chẳng lẽ là có Quỷ Hồn?

      Nữ tử nhìn đám sương mù phiêu đãng bên ngoài, ngồi ở ghế, nhàm chán : "Quản cái khỉ gió nhà tụi nó, hai canh giờ sau bọn nó ."

      năm nay đều là như vậy, nàng nhìn quen luôn rồi, coi như là thăm dò hoạt động của bọn nó , có người mở cửa bọn nó cũng chẳng làm được gì.

      Đột nhiên hai cái màu đen mắt mũi dính sát vào cửa, hít hà, khi thấy bên trong có người, cơn thèm thuồng lại nổi lên. Ngon quá

      Thơm quá, nhân nhục thơm quá. . !

      Hai tay Đế Dạ Hiên ngưng tụ số lực lượng, kiên nhẫn nhìn đoàn sương đen bên ngoài, nghĩ tới Uyên Vương lại tùy ý để cho những ác linh cấp thấp ra ngoài ăn thịt người như vậy?

      Nữ tử quay đầu, liếc mắt nhìn Đế Dạ Hiên: " có tác dụng đâu, linh lực bình thường đả thương được bọn nó!"

      Đế Dạ Hiên có trả lời, đóa hỏa liên mang theo linh lực cường đại bay ra phía bên ngoài.

      Đầu tiên chỉ có đóa hỏa liên, trong nháy mắt liền hóa thành vô số đóa, kết lại thành mảng lưới lửa, từ giữa trung đè xuống.

      Những đám sương đen bị lưới hỏa liên đè xuống, đều kêu gào thảm tiếng, sau đó biến mất.

      Nữ tử kinh ngạc, nhìn cảnh tượng bên ngoài rồi bước đến bên cạnh Phượng Thiên Vũ, lấy tay đụng đụng nàng, thấp giọng : "Nam nhân của ngươi cường đại!"

      "Nhưng mà chắc chắn ngày mai càng nhiều hơn nữa." Nữ tử im lặng , khi vừa tới nơi đây, nàng cũng cho rằng chỉ cần tiêu diệt những đám sương mù này là xong, lúc ấy nàng còn có linh lực, chiến đấu với bọn nó phải hết ba canh giờ, toàn bộ thể lực đều bị tiêu hao, vốn tưởng rằng cứ như vậy mà kết thức, ai ngờ rằng ngày hôm sau lại càng nhiều hơn, từ đó về sau nàng liền mặc kệ, mỗi ngày đều , ngày hôm sau cũng chỉ như vậy, nàng phải người ngu!

      "Ác linh chính là ma khí tà ác ngưng tụ mà thành của Ác Ma Thâm Uyên, bọn nó là cấp thấp nhất, có ý nghĩ, chỉ biết ăn thịt người, nếu gặp phải ác linh cao cấp tu luyện thành hình người, thịt người còn là hứng thú của bọn nó." Đế Dạ Hiên thản nhiên , đôi mắt đen nhánh dần dần biến thành màu tím, đôi đồng tử Luân Hồi mở ra, nhìn thấu hết thảy mọi luân hồi của vạn vật thế gian.

      Mắt tím nhìn thẳng tắp về phía nữ tử đứng bên cạnh Phượng Thiên Vũ, bức tranh lên, trong gian phòng hoa lệ, nam tử mặc bộ quần áo quái dị, đôi mắt đen nhánh, mà người nữ tử kia cười cười với , đột nhiên, nam tử đó quay đầu về nơi, câu môi khẽ cười!

      Đế Dạ Hiên cả kinh, chẳng lẽ nam tử kia chính là ?

      Nam tử trong bức tranh quay đầu, đôi mắt đen liền hóa thành màu đỏ.

      Đế Dạ Hiên dừng lại, mắt tím chẫm rãi biến mất, đôi mắt trở về bình thường.

      Mang theo đôi mắt phức tạp, những thứ vừa mới nhìn thấy phải là kiếp trước của nữ tử này, cũng phải kiếp này, chẳng lẽ nàng gặp cơ duyên xảo hợp từ nơi này đến cái chỗ kia?

      như vậy nàng thủy chung rời ?

      "Dạ Hiên, chàng suy nghĩ gì?"

      Phượng Thiên Vũ nhìn , chẳng lẽ Dạ Hiên lại phiền toái điều gì sao?

      "Nha đầu, có việc gì!" Đế Dạ Hiên vừa cười vừa , chỉ cần nha đầu ở bên cạnh là tốt rồi, những thứ khác đều quan trọng.

      "Ngủ ngủ, ngày mai còn dậy sớm a!" Nữ tử đánh ngáp dài, đối với ba người ra: " lầu có gian phòng, phòng bếp có đồ ăn, các ngươi cứ tự nhiên!"

      Mộc Thương im lặng, cái gì mà bọn cứ tự nhiên, nàng phải là chưởng quầy sao?

      cách ngờ, Phượng Thiên Vũ chỉ gật đầu, tới nhà bếp, lấy ra ba bát mì.

      lâu lắm, mì sợi cũng nấu xong, phía vắt mì có cho thêm quả trứng gà, vắt mì nhìn rất ngon mắt, như muốn mời chào mọi người mau đến ăn.

      " nghĩ tới nha đầu còn biết nấu ăn nha!" Đế Dạ Hiên nhìn bát mì trước mắt, cao hứng .

      Mộc Thương cầm lấy chiếc đũa, vén lên mì lên, mang theo tia nghi hoặc nhìn về phía Phượng Thiên Vũ: "Ngươi xác định cái này có thể ăn?"

      Nữ tử từ lầu xuống, vừa trông thấy bóng trắng, lao đến, túm chặt lấy bát đũa trong tay Mộc Thương, gắp lấy ít mì bỏ vào trong miệng, ràng, "Ngươi. Ngươi muốn.. ăn, ta ăn!"

      Mộc Thương im lặng nhìn lên trời, mẹ ơi, cái nữ nhân này nhanh a, so với thuấn gian di động còn muốn nhanh hơn, mặc cảm a!

      "Ăn ngon, ta rất lâu chưa được ăn mì trứng gà đâu nhé!" Nữ tử tự đáy lòng , tới nơi này năm rồi, mùi vị của mì trứng gà nàng đều quên, mặc dù ở đại món ăn này rất đỗi bình thường, nàng cũng biết nấu ăn, có thể nàng cũng rất ưa thích, nhưng nàng vẫn làm!

      "Ngươi quỷ đói đầu thai a?" Mộc Thương nhìn tướng ăn của nàng, khỏi tức giận .

      Nữ tử cắn mì sợi, quay đầu liếc nhìn Mộc Thương, trầm tư nửa ngày, rồi rất nghiêm túc ra: "Ta nghĩ kiếp trước ta chính là như vậy."

      Mộc Thương cười ngất.

      Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên kiên trì, tiếp tục ăn.

      Từ trong gian Phượng Thiên Vũ lấy ra ít quả, đưa cho Mộc Thương: "Ăn cái này."

      Mộc Thương cầm lấy, bắt đầu ăn, thêm gì nữa.

      "Đúng rồi, ngươi tên gì vậy?" Phượng Thiên Vũ ăn mì xong liền cất tiếng hỏi, tới nơi này cũng được lúc rồi, nàng còn biết nàng tên gì?

      "Mộc Mộc, ba điểm thủy, mảnh gỗ cây." Mộc Mộc ra tên của mình, vẫn rất nghiêm túc giải thích ý nghĩa tên của mình.

      Mộc Thương nghe vậy, cái trán liền xuất ba đường hắc tuyến, và nàng đúng là xung đột.

      "Phượng Thiên Vũ."

      "Khục khục. Khục khục!" uống nước mì, Mộc Mộc đột nhiên ho khan đứng lên, ràng là làm cho bị nghẹn rồi.

      "Đáng đời." Mộc Thương thèm để ý chút nào .

      "Ngươi. Ngươi là. ." Mộc Mộc lần hai ho khan, tiếp tục : "Ta biết ngươi là ai!"

      "Lên lầu ." Nhàn nhạt ba chữ lại để cho Mộc Mộc ngừng .

      Thu thập xong, Phượng Thiên Vũ lôi kéo Mộc Mộc lên lầu, chỉ để lại Đế Dạ Hiên cùng Mộc Thương.

      Nhìn hai người lên lầu, Đế Dạ Hiên khó chịu, đây là lần thứ hai nha đầu bỏ lại .

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 74: Ta biết ngươi

      Edit: Đinh Lam

      Nhìn hai người chạy lên lầu, mặt Đế Dạ Hiên thể đen hơn được nữa. " biết bọn họ có quen nhau nữa?" Mộc Thương vừa cắn miếng trái cây vừa .

      "Ngươi biết cái gì?" Lầu hai, Phượng Thiên Vũ kéo Mộc Mộc vào căn phòng , nghi ngờ cất giọng hỏi?

      "Ta biết ngươi." Mộc Mộc tùy tiện , trước kia là Ma Sư nàng cũng từng nghe qua.

      "Ngươi làm sao lại biết ta?" Phượng Thiên Vũ cho là nàng biết thân phận giờ của nàng.

      "Trong đội ngũ của ta từng có người nhắc đến ngươi, Phượng Thiên Vũ, nữ, 23 tuổi, Vương bài đặc công của nước Z." Mộc Mộc bình thản , nhưng thực ra trong lòng nhảy loạn, vì sao ư, Phượng Thiên Vũ chính là thần tượng của nàng a.

      Phượng Thiên Vũ khoát tay: " cần nữa, những thứ này ngươi về sau được nhắc nữa biết ? Hừng đông ngày mai chúng ta rời khỏi đây, ngươi muốn làm như thế nào?"

      "Còn có thể làm như thế nào, vẫn phải đợi a!" Mộc Mộc bĩu môi, bất mãn .

      Hai người hàn huyên hồi rồi mới xuống lầu, Đế Dạ Hiên quay lưng về khách điếm, mắt miên man nhìn bên ngoài biết suy nghĩ cái gì.

      "Dạ Hiên." Phượng Thiên Vũ xuống lầu, trông thấy bóng lưng kia, tràn đầy tịch, làm cho người ta nhìn thấy liền đau lòng.

      "Nha đầu, nghỉ ngơi thôi." Đế Dạ Hiên cười tiếng, nha đầu, còn biết xuống sao.

      Phượng Thiên Vũ thấy như thế, thêm gì nữa, gật đầu: "Ừ."

      Đế Dạ Hiên qua, áo choàng màu đen biến thành màu lam, đúng là người đẹp mặc cái gì cũng đẹp nha.

      Màu đen, khí phách, màu trắng, thanh tao, màu đỏ, kinh diễm, màu lam, tư vị mới mẻ khác.

      Phượng Thiên Vũ khẽ thở dài cái, xem ra nàng chọn đúng bông hoa đào rồi a.

      "Nha đầu, thôi."

      "Ừ."

      Mộc Thương nhìn hai người thân mật rời , hừ tiếng, trong nháy mắt di động đến căn phòng, đẩy cửa, ngủ!

      "Dạ Hiên, chàng an phận ." Trong phòng truyền ra thanh của Phượng Thiên Vũ.

      "Nha đầu, nàng mê người như vậy, ta an phận như thế nào được?" Giống như là cười, cũng giống như thanh bị đè nén truyền ra, ngay sau đó, kết giới liền xuất .

      Phượng Thiên Vũ nhìn người ở mình, nhíu mày: "Dạ Hiên, chàng xác định là chàng muốn chơi?"

      Đế Dạ Hiên khẽ cười: "Ừ."

      Phượng Thiên Vũ lấy hai tay choàng vào cổ , đem đầu của ép xuống, sau đó hôn lên.

      Đế Dạ Hiên khẽ giật mình, chỉ là muốn dọa nha đầu chút thôi mà, , thề đó.

      Cảm nhận được hương vị ngọt ngào truyền đến, Đế Dạ Hiên phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng phản công, lửa nóng nhanh chóng phủ lên, triền miên liếm mút.

      Hơi thở Phượng Thiên Vũ hỗn loạn, thầm mắng tiếng, sớm biết như vậy nên trêu chọc rồi.

      lâu, Đế Dạ Hiên mới buông Phượng Thiên Vũ ra, đầu chôn vào hõm cổ của nàng.

      Ngửi mùi thơm mát người nàng, môi mỏng khẽ cười: "Nha đầu, nàng chỉ là của ta."

      Khóe miệng Phượng Thiên Vũ kéo ra: "Nếu ta vừa ý với người khác làm sao bây giờ?"

      "Giết." Nhàn nhạt chữ, bao hàm cả cưng chiều và bá đạo.

      Phượng Thiên Vũ im lặng, giật giật thân thể, nặng nha, quả thực có chút thoải mái.

      "Nha đầu, chớ lộn xộn." thanh Đế Dạ Hiên khàn khàn phát ra, nha đầu quả thực chính là tinh trêu người mà.

      Nghe được thanh đè nén, Phượng Thiên Vũ ngoan ngoãn dám lộn xộn, cảm nhận được nơi nào đó của Đế Dạ Hiên biến hóa, Phượng Thiên Vũ mặt đỏ lên, ngượng ngùng.

      Đế Dạ Hiên thấy nàng ngoan ngoãn im lặng, trở mình nằm cạnh nàng, ôm Phượng Thiên Vũ vào trong ngực, đôi mắt màu đen tĩnh mịch tràn ngập nhu tình nhìn nàng, cuối cùng là hạ môi xuống thơm vào cái trán mềm mại: "Nha đầu, ngủ !"

      Đế Dạ Hiên chỉ muốn đừa giờn chút, Phượng Thiên Vũ sao dễ bị trêu chọc như vậy, có qua có lại mới toại lòng nhau nha, dám đùa giờn với nàng ư! Chàng được lắm.

      Phượng Thiên Vũ tròn mắt nhìn Đế Dạ Hiên: "Dạ Hiên, ta muốn ngủ."

      "Nha đầu, ngày mai còn phải dậy sớm xuất phát, ngủ ."

      Phượng Thiên Vũ cười cười, ngón tay xoa xoa ngực Đế Dạ Hiên, đầu ngón tay ngả ngớn, bởi vì trong tư thế ôm, Phượng Thiên Vũ trực tiếp hôn cổ Đế Dạ Hiên, rồi khẽ cắn.

      "Ừ."

      Đế Dạ Hiên kêu lên tiếng buồn bực, kéo thiên hạ làm loạn trong ngực ra: "Nha đầu, nàng làm loạn gì thế?"

      Lửa nóng còn chưa biến mất, nha đầu lại quay lại châm lửa.

      Phượng Thiên Vũ cười nhạt , đầu ngón tay cởi bỏ áo bào của , thẳng đến khi nửa trần trụi, đầu ngón tay ôm lấy cổ của , chủ động hôn lên.

      "Nha đầu, nàng. ." Đế Dạ Hiên còn chưa có xong, liền bị Phượng Thiên Vũ ngăn cản.

      Vừa muốn há miệng, tạo ngay cơ hội cho Phượng Thiên Vũ tiến vào, nàng hôn rất sâu, rất sâu.

      Đế Dạ Hiên trở mình cái, đem nàng áp dưới thân, bàn tay to của di chuyển đến hông nàng, nhàng xé ra, đai lưng buộc ở bên hông nhanh chóng bay lên trung.

      Khi đai lưng mất rơi mặt đất, áo ngoài Phượng Thiên Vũ cũng thuận thế chảy xuống, xương quai xanh trắng nõn tinh xảo như như .

      Yếu hầu Đế Dạ Hiên chuyển động, miệng lưỡi khô nóng nhìn mỹ nhân nằm dưới thân, nhớ tới lần trước bị nàng trêu ghẹo, hai mắt Đế Dạ Hiên tối sầm lại, cúi đầu cắn xuống, theo phản xạ, Phượng Thiên Vũ khẽ động, dòng điện từ chân xuyên thẳng lên đỉnh đầu.

      Đế Dạ Hiên dời môi xuống dưới, áo ngưởi nàng đều rơi xuống, chỉ còn lại chiếc áo yếm.

      Đế Dạ Hiên ngẩng đầu, buồn cười, nhìn bộ dáng của nàng, ngón tay thon dài nhàng gở những sợi tóc rối, thấp giọng : "Nha đầu chịu thua chưa?"

      Phượng Thiên Vũ nghe vậy nhìn về phía , thể , nam nhân này chỉ đẹp mắt, dáng người cần phải bàn cãi, Phượng Thiên Vũ cười cười: "Nhận thua, chàng nằm mơ ?"

      tại hai người khiêu khích lẫn nhau, đây phải là cuộc luận võ, vì thế độ khó càng cao.

      "Tốt." Đế Dạ Hiên lên tiếng.

      Đôi tay thòn dài ôm lấy thân hình nàng, làm cho hai thân thể nửa trần truồng dính sát vào nhau, chút khe hở.

      Sau lưng, tiếng sợi dây được gỡ ra, Phượng Thiên Vũ chỉ nghe phịch tiếng, nàng yếu ớt suy nghĩ, phải là muốn cái kia chứ?

      lẽ phải nhận thua sao?

      Ngay lúc Phượng Thiên Vũ rối rắm suy nghĩ, cái yếm bị Đế Dạ Hiên cầm tay, lần này thực là trần trụi rồi.

      Thân thể Phượng Thiên Vũ lúc trước có thể là gầy, về sau được chăm sóc tốt hơn, thân hình cũng đầy đặn hơn, nở nang hơn. Đế Dạ Hiên nhìn làn da trắng như tuyết của nàng, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra hai rặng mây đỏ ửng.

      Phượng Thiên Vũ nhìn thấy, nở nụ cười.

      Đế Dạ Hiên thấy nàng cười mình, cúi đầu xuống người nàng, cắn cái.

      Phượng Thiên Vũ chịu thua kém, bàn tay tại phía sau lưng sờ soạng dần dần lên phía .

      Đế Dạ Hiên hô hấp dồn dập: "Nha đầu."

      "Nhận thua, nhận thua ta dừng lại a." Phượng Thiên Vũ cao hứng , thế nhưng là ngay sau đó nàng liền cười nổi.

      Đế Dạ Hiên hôn lên ngực của nàng, đầu lưỡi khẽ liếm, chết tiệt, nha đầu.

      Phượng Thiên Vũ toàn thân mềm yếu, Đế Dạ Hiên, chàng dám làm như vậy a?

      Dù sao, nàng cũng là người văn minh đại của thế kỉ 21, chẳng lẽ còn sợ ư, XXOO liền XXOO, ai sợ ai chứ!

      Tán thành với suy nghĩ , Phượng Thiên Vũ quyết định tới cùng, đôi tay từ sau lưng Đế Dạ Hiên nhàng xuống dưới, thẳng đến bên hông, bàn tay bé bắt đầu khởi động vẽ vẽ thành từng vòng.

      Thân hình Đế Dạ Hiên cứng đờ, hoa diễm trong hai mắt nhảy loạn.

      Đó là sắc dục!

      đường xuống dưới, buông hai tay ôm phần hông của Phượng Thiên Vũ ra, khẽ thở dài cái, trở mình nằm thẳng, đem Phượng Thiên Vũ ôm vào trong lòng, nha đầu, quả nhiên phải người bình thường, đành phải thỏa hiệp a.

      Phượng Thiên Vũ nằm ở lồng ngực của , nghe nhịp tim đập loạn của liền dám trêu chọc nữa.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 75: Nháy mắt giết

      Edit: Đinh Lam

      Hai người ôm nhau ngủ, đêm mộng đẹp.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Phượng Thiên Vũ mở to mắt, trông thấy trong phòng người, nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua, khuôn mặt khỏi đỏ lên, sau đó mặc quần áo tử tế xuống lầu.

      Ban ngày, Lạc Nhật thành phi thường náo nhiệt, có lẽ người tới nơi này cũng quen rồi.

      Trong khách điểm ồn ào nhộn nhịp, có ăn, có cười, Phượng Thiên Vũ nhìn chung quanh vòng, nhìn thấy Đế Dạ Hiên cùng Mộc Thương, chuẩn bị rời ...

      người trông thấy Phượng Thiên Vũ, bước tới.

      " nương là người ngoài đến đây sao?" gã đại hán khôi ngô nhìn Phượng Thiên Vũ.

      "Đúng vậy a, bằng nương ngồi xuống đây uống chút rượu với huynh đệ chúng ta ?" gã nhìn Phượng Thiên Vũ từ đầu xuống chân, cất giọng buồn nôn .

      "Tránh ra." Phượng Thiên Vũ nghiêm nghị, khuôn mặt lạnh lùng còn vẻ kiên nhẫn.

      "Ơ, rất cá tính nha!" gã sờ lên chòm râu: "Gia rất thích!"

      Mấy người kia nổi danh là cường hào ác bá ở Lạc Nhật thành này, đều là những kẻ ăn ngồi rồi, chuyên môn khi dễ những kẻ yếu, hôm nay tất nhiên là rất vừa mắt với Phượng Thiên Vũ...

      Những người khác đều tiếp tục ăn uống, có bao nhiêu người chú ý đến bọn , tình cảnh như thế này sớm thành quen rồi!

      "Lý gia, đây chính là khách quý của Mộc tỷ, Lý gia muốn đắc tội với Mộc tỷ sao ?" Ở quầy tính tiền, tiểu nhị trông thấy bọn ve vãn khách quý mà sáng nay Mộc tỷ căn dặn, liền vội vàng tới.

      Nam tử cầm đầu nhíu mày: "Cái này... !"

      Mộc tỷ là nhân vật dễ trêu chọc, đương nhiên biết , chẳng qua là!

      "Lão đại, nghe vài ngày sau, lão đại của chúng ta trở lại rồi, còn sợ nàng ta sao!" Gã khôi ngô nam tử vừa nãy cất tiếng .

      Tên Lý gia vừa nghe xong, thèm suy nghĩ: "Đem nàng mang về cho bổn đại gia!"

      Mầy gã kia vừa nghe xong, vui vẻ : "Dạ."

      Tiểu nhị trông thấy tình huống ổn , vội vàng tìm Mộc tỷ!

      Phượng Thiên Vũ mắt lạnh liếc nhìn những gã trước mặt, cước đá bay gã vừa bước lên.

      "Ngươi... !"

      Nam tử cầm đầu ngờ tới Phượng Thiên Vũ lại là võ giả, trong khoảng thời gian ngắn vẫn còn ngây ngẩn cả người!

      Đúng lúc này, cái di động nhanh, người trong đó bỗng nhiên trợn mắt, die.n d.an l.e qu,y do,n cam lòng phải tới Diêm Vương báo danh.

      "Ngươi... Các ngươi nhanh bắt lấy nàng!"

      Nam tử cầm đầu luống cuống hét lên, thực lực của nữ nhân này nhìn ra, còn cao hơn so với bọn !

      người trong số đó muốn triệu hồi ma thú, đạo ánh sáng màu đỏ hoa lệ bay qua, còn kịp làm gì mà cứ như thế chết !

      Trong khách điếm bây giờ là mảnh hỗn loạn, bọn cũng có nghĩ tới cái nữ tử này lại lợi hại đến như vậy!

      Mấy người còn lại d,ie,n d,an. l,e q.uy d,on hoảng sợ, nữ nhân này sao lại lợi hại như thế?

      " mau!"

      Nam tử cầm đầu hoảng sợ hô lên, rất nhanh chạy thẳng ra bên ngoài!

      "Muốn ?"

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày, Hồng Lăng xuất , bay về phía cái bàn, trói chặt những chiếc đũa bàn, những chiếc đũa bắn ra khí thế như chẻ tre bay về phía những người chạy trốn!

      Vài người té mặt đất, nhúc nhích, chiếc đũa găm sâu vào trong thân thể.

      Nháy mắt giết, toàn trường yên tĩnh!

      Là cần bao nhiêu thực lực mới có thể dùng chiếc đũa giết người, còn là nháy mắt giết chết!

      Mộc Mộc vừa bước đến, nhìn những người nằm mặt đất, nhanh chóng phân phó người xử lý đống thi thể kia.

      "A Vũ, ngươi sao chứ?"

      Mộc Mộc lo lắng hỏi, nhớ tới khuôn mặt dọa người của Đế Dạ Hiên, khỏi rùng mình cái, nam nhân kia vừa mới ra ngoài A Vũ liền gặp chuyện, nàng chắc chắn là người đầu tiên bị giết a.

      "Ta sao." Phượng Thiên Vũ thu hồi Hồng Lăng, nhìn chằm chằm vào Mộc Mộc, : "Ta có việc gì, ngươi biết Dạ Hiên cùng Mộc Thương đâu ?"

      Nhìn nàng có việc gì, Mộc Mộc mới lên tiếng: "Bọn họ ra ngoài!"

      "Bọn họ lúc nào vậy?"

      "Bọn họ ra ngoài cũng được lúc rồi!"

      "Có gì ăn ?"

      Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt hỏi, Dạ Hiên cùng Mộc Thương chung nàng cũng lo lắng.

      "Có a, ngươi ngồi xuống trước !" Mộc Mộc xong chạy nhanh về phía nhà bếp.

      Phượng Thiên Vũ nhàm chán ngồi chờ ghế, nhớ tới những hình ảnh lúc trước, khỏi nhíu mày, khó chịu, sao cứ đứt quãng như vây? Dạ Hiên, có chút hình ảnh của Dạ Hiên, nhưng thể nhìn được? Vì sao a?

      "A Vũ, cơm đến rồi!"

      Mộc Mộc dẫn người đem đồ ăn đặt ở mặt bàn, sau đó mình cũng ngồi xuống!

      "Mộc Mộc, ăn hết sao?"

      Phượng Thiên Vũ nhìn thức ăn đầy bàn, mở miệng hỏi!

      " có việc gì, cứ ăn !" Mộc Mộc xong, cầm lấy chiếc đũa gắp miếng thịt, nàng ăn thịt là vui đâu.

      "Ừm!"

      Hai người vui vẻ ngồi ăn, ăn cơm xong, Phượng Thiên Vũ mang ít thức ăn tiến vào gian.

      "Mẫu thân " Tuyết Ảnh nhìn thấy người tới, khuôn mặt lạnh lùng nhắn lộ ra vẻ vui vẻ.

      "Ảnh nhi, Thanh Ngư cùng Mạc Sầu như thế nào rồi?"

      Tuyết Ảnh cong lên miệng: "Mẫu thân yên tâm, bọn có việc gì!"

      "Ừm!"

      Phượng Thiên Vũ buông đồ ăn, ngồi xuống: "Ảnh nhi, ngươi nhớ ra điều gì phải ?"

      Mặc dù là số hình ảnh đứt quãng nhưng chung quy nàng vẫn nhớ ? Như vậy Ảnh nhi cũng có thể nhớ được ít rồi?

      Đôi mắt Tuyết Ảnh híp lại, thể nhớ tới người nam nhân kia!

      "Ảnh nhi, ngươi muốn gì?"

      " nam nhân dung mạo." Tuyết Ảnh giống như nhớ lại, lâu, mới ra hai chữ: "Thần Hoàng."

      Phượng Thiên Vũ cả kinh, trong trí nhớ của Ảnh nhi xuất , xem ra kiếp trước nàng rất người nam nhân kia a!

      Cửu Thiên thần tôn, Thần Hoàng!

      Phượng Thiên Vũ đứng lên, sờ đầu Tuyết Ảnh đầu, : "Ảnh nhi, mẫu thân ra ngoài trước!"

      "Ừ, mẫu thân, ngươi yên tâm, ta huấn luyện bọn họ tốt." Thấy mẫu thân nhìn về phía ao sen, Tuyết Ảnh khẽ cười .

      "Tốt." Phượng Thiên Vũ xong, rời khỏi gian.

      Tuyết Ảnh nhìn hai người tu luyện xa kia, cánh tay vòng trước ngực, huấn luyện như vậy có nhàng quá hay ?

      Mẫu thân rất hy vọng vào hai người này, xem ra cần phải tăng thêm khó khăn mới được!

      Bằng lại phụ tấm lòng của mẫu thân mất... !

      Vì vậy trong khi hai người hồn nhiên tu luyện vẫn chưa phát ra, nhờ vào ánh mắt tràn đầy hy vọng của tiểu thư nhà bọn họ độ biến thái của tu luyện lại được tăng lên... !

      Phượng Thiên Vũ trở lại gian phòng, lấy đan đỉnh ra, luyện chế đan dược.

      Linh lực và đan dược, nàng phải đồng thời tu luyện, thiếu trong hai thứ đều được, nghe trong Đế Hoàng Thành linh lực thấp nhất là cấp thấp Linh Tôn, còn chưa tính đến những người trong học viện Đế Hoàng đâu!

      ... ...

      Thời gian trôi qua, Phượng Thiên Vũ đem đan dược vừa được luyện chế ra cất vào trong bình sứ, sau đó cất vào trong vòng tay Hoàng liệm.

      Trong lúc vô tình nàng phát được vòng dây Hoàng liệm được Dạ Hiên tặng còn có thể chứa đồ được nữa, đúng là đồ của Quốc Sư đều bất phàm mà.

      "A Vũ, bọn họ trở về."

      Mộc Mộc đẩy cửa ra, cảm nhận được khí tức của nàng, liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy, khí tức sao lại hỗn loạn như vậy?"

      " có việc gì, mới tu luyện xong!" Phượng Thiên Vũ xong, bước ra khỏi gian phòng.

      Mộc Mộc thấy vậy, lắc đầu, A Vũ ngươi là kẻ cuồng tu luyện a!

      Phượng Thiên Vũ xuống lầu, thấy hai người ngồi ghế nghỉ ngơi, lúc này người trong khách điểm nhiều lắm, chỉ có vài người!

      "Dạ Hiên, Mộc Thương, các ngươi làm gì vậy?"

      Phượng Thiên Vũ nhìn Mộc Thương cùng Đế Dạ Hiên thân bụi bặm liền cất tiếng hỏi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :