1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phúc hắc không phải tội - Quân Minh Ngã Tâm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 45

      “Nếu Linda muốn nối lại tình xưa, làm thế nào?”

      Nhìn Tô Tiểu Đại buồn buồn, Lăng Duy Trạch muốn bật cười. Nhóc con, từ bao giờ lại nghĩ nhiều như vậy? trán , ôm vào lòng: “ và em kết hôn rồi, ngốc ạ.”

      Nhưng tại bị đặt vào tình thế nghĩ được: “Em ngộ nhỡ đấy!” Đầu năm kết hôn cuối năm ly hôn, bị tình địch chen vào, vừa nghĩ đến xinh đẹp, Tô Tiểu Đại cảm thấy vô cùng ấm ức.

      Lăng Duy Trạch dở khóc dở cười: “ có chuyện đó xảy ra.”

      Mặc kệ là ai, chỉ cần gả cho toàn tâm toàn ý. Ban đầu vì Linda, nhưng tại chỉ còn mình Tô Tiểu Đại, làm sao có thể cùng người đàn bà khác dây dưa mập mờ?

      Cam kết vốn đáng tin, chính cũng cần cam kết nhưng mà việc hôm nay khiến khó mà an lòng được. Nhìn ủ rũ, Lăng Duy Trạch bất đắc dĩ cười, lại hôn trán khẽ: “ còn cần người từng phản bội sao? Hơn thế, nếu muốn làm loạn, chẳng phải mẹ trước hết trừng trị ?”

      Quả thực muốn lựa chọn Linda, cho dù bây giờ độc thân chăng nữa trở lại ngày xưa là việc thể nào. Tự tôn của , kiêu ngạo của cho phép quay đầu, dĩ nhiên quan trọng nhất, còn tình cảm với nàng ta dù chỉ tí.

      “Hừ, đúng! dám léng phéng, em liền mách mẹ trừng trị .”

      Hơn nữa chỉ người mẹ mà còn là hai người mẹ, cho biết cái gì gọi là song kiếm hợp bích.

      Bất giác, tâm trạng Tô Tiểu Đại trở nên tốt hơn, nhưng vì từ trước đến nay chưa từng bận tâm, suy nghĩ nhiều như vậy, điểm này có chút giống bản thân từng. Thấy mỉm cười sáng lạn, Lăng Duy Trạch cũng thở phào nhõm, quả nhiên vẫn là ngốc đáng . cúi đầu, trỏ trán hăm dọa: “ mà bị mẹ trừng trị em bị ‘trừng trị’.”

      Giọng điệu của trầm thấp mập mờ khiến Tô Tiểu Đại đỏ mặt, cấu thắt lưng : “Dám sao?”

      Lăng Duy Trạch khẽ cười: “Được rồi, ăn tối thôi, với IQ hai số của em đừng nghĩ ngợi linh tinh, chuẩn bị hôn lễ cho tốt là ổn.”

      Tô Tiểu Đại xù lông nhím: “ mới thông minh hai số đấy!”

      Cứ như thế, hai người vừa châm chọc nhau vừa rời khỏi công ty, chuyện này cũng chẳng tính là to tát gì, mà Linda cũng thấy liên lạc với . Bất tri bất giác, đến ngày cử hành hôn lễ.

      Dương Trừng Trừng làm phù dâu, còn Tô Tiểu Đại làm dâu. Khỏi phải , hồi hộp đến mức nào dù rằng ở cùng hơn tháng. Trong tiệc cưới, bị chuốc cho say tí bỉ mặc dù Lăng Duy Trạch khướt rượu hộ rất nhiều lần, bởi lẽ đây là ngày vui với cả khách khứa quá nhiều. Cuối cùng, trở thành bà Lăng danh chính ngôn thuận, Tô Tiểu Đại còn dám tin tất cả mọi thứ đều là !

      tậu căn hộ mới, là do Đào Dục giới thiệu. Cụ thể tiền bao nhiêu Lăng Duy Trạch với . Nhà rất to, gần công ty, thiết bị trong nhà đại, sang trọng, chỉ là dường như khá rộng phải. Lăng Duy Trạch cần dọn dẹp, mỗi ngày có nhân viên dọn vệ sinh đến. tại đúng là rộng rãi, nhưng chờ có con rồi, lớn chút nào, ở đủ hay mới là vấn đề cần chú ý.

      Đứa con?

      “Em chưa muốn sinh em bé quá sớm đâu.” Tô Tiểu Đại mơ màng lẩm bẩm.

      Lăng Duy Trạch nghe xong cảm thấy bất mãn liền đưa tay véo mũi : “Sinh con có gì tốt?”

      làm gì đấy….”

      Nếu như bình thường, Lăng Duy Trạch để cho ngủ, nhưng hôm nay có chuyện nên được ngủ nữa: “Ngoan, dậy mau.”

      Tô Tiểu Đại vẫn còn mê ngủ: “ sao?”

      Tô Tiểu Đại được lãnh đạo dàn xếp, cho nghỉ suốt tháng ăn mừng kết hôn, nhưng Lăng Duy Trạch tốt số thế này, hậu kết hôn càng thêm bận rộn, tuần trăng mật gần như sắp quên béng . Chỉ là Tô Tiểu Đại để ý lắm, dù sao chưa từng nghĩ mình hưởng tuần trăng mật, cả ngày ở nhà ăn ngủ, ngài Lăng sớm về khuya, mà bà Lăng lại thảnh thơi ăn ngủ.
      Thấy vợ mình cứ vật vờ như vậy, Lăng Duy Trạch hừ tiếng rồi đưa tay sờ soạng bên eo , cho nhột chết em.

      làm gì đấy…”

      Tô Tiểu Đại tỉnh hẳn, cũng náo loạn nữa, chỉ nhàng sờ mũi : “Còn dám ghét , đuổi ?”

      Tô Tiểu Đại cười nịnh nọt: “Tiểu nhân nào dám ghét bỏ ngài đâu!”

      “Biết là tốt, rời giường thôi em.” Lăng Duy Trạch véo eo , .

      nhìn đồng hồ, mới tám giờ sáng nên thắc mắc: “ đâu mà sớm vậy ?”
      Khóe môi Lăng Duy Trạch nhếch lên, chậm rãi từng chữ: “Hưởng tuần trăng mật.”

      Hưởng tuần trăng mật? Nhìn dâu ngu người, Lăng Duy Trạch muốn cười to, cho đến bây giờ chưa từng quên mất chuyện này, kẻ khác có, vợ cũng phải có. Chỉ là bận rộn công việc, tại mới được rảnh rỗi mà đưa tận hưởng cuộc sống hôn nhân.

      , vậy tìm người khác cùng nhé?”

      Lãnh thổ chủ quyền thể xâm phạm, dĩ nhiên chủ quyền của chồng cũng thể xâm phạm, Tô Tiểu Đại ngay cả hỏi đâu cũng quên, lập tức xốc chăn nhảy dựng: “ dám, em bảo mẹ trừng trị !”

      Nhìn biến mất sau cửa phòng tắm, Lăng Duy Trạch lại cười, nàng mệt muốn xỉu, hai ba nàng chắc chết quá…

      Hậu kết hôn, Tô Tiểu Đại mới phát , chồng mình là người toàn năng. Cứ rời khỏi nhà là chỉ việc sửa soạn bản thân, còn lại chồng lo hết. Chờ trang điểm xong, lúc lên máy bay mới biết là bọn họ hưởng tuần trăng mật.

      Chính là nơi trời xanh mây trắng, rừng dừa bóng cây, nước trong thấy đáy nằm ở Ấn Độ Dương. Đào nguyên bạt ngàn, san hô rực rỡ, cá nhiệt đới bơi đầy, xích đạo ngập tràn sức sống đại dương nguyên thủy Maldives! Đây cũng là ước mơ tha thiết của từ bao năm qua! Đến khi máy bay vững vàng cất cánh, Tô Tiểu Đại còn vui mừng kích động nắm lấy tay chồng: “Maldives, ơi, chúng ta tới Maldives!”

      Vợ vui chồng cũng vui, nhưng mà vẫn muốn kiêu ngạo chuyện: “Kỳ thực thích cùng con heo như em Maldives, nhưng ai bảo giấy tờ em là vợ , đành miễn cưỡng chịu khổ.”

      thế, nhưng biết, trừ chiếc siêu xe Volkswagen Beetle nguyện vọng ra còn muốn du lịch Maldives, chuyện này đối với cũng chẳng khó khăn gì, chỉ cần vui vẻ, đều có thể làm được.

      Ngài Lăng vẫn kiêu ngạo như cũ khiến người khác muốn nện chết , nhưng vừa nghĩ đến Maldives thơ mộng Tô Tiểu Đại nhoài người hôn lên mặt cái: “Chồng tốt với em nhất!”

      Maldives đổi được câu ngọt ngào của vợ, tiếc.

      Thế là hai người bọn họ bắt đầu cuộc trăng mật hành trình.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46

      Maldives kỳ thực cách Trung Quốc xa, thế nhưng lúc máy bay hạ cánh xuống thủ Male bên ngoài trời đầy sao.

      Từ thành phố S bay đến Male tốn 7 giờ đồng hồ của bọn họ, nhưng Tô Tiểu Đại hề cảm thấy mệt mỏi gì, ngược lại còn có chút kích động.

      Hít hít thở, ngẩng đầu nhìn bầu trời tinh khiết, Tô Tiểu Đại vẫn chưa dám tin, bèn hỏi người bên cạnh lần nữa: “Chúng ta đến Maldives rồi hả?”

      Đây phải lần đầu tiên Lăng Duy Trạch tới Maldives. Nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu ôn hòa, là địa điểm tốt để nghỉ ngơi, cho nên trước kia , mẹ và Linda cũng tới, nhưng giờ đây có dâu theo cùng khiến cảm thấy lần này trải nghiệm hoàn toàn mới. Khẽ véo mũi , đùa: “Nào phải, đây là Châu Phi, đem em bán.”

      Biết Lăng Duy Trạch giỡn, Tô Tiểu Đại cười khúc khích ôm lấy tay chồng mình: “ dám bán em, em mách mẹ trừng trị !”

      Lăng Duy Trạch có phần hối hận khi ra câu ấy, để giờ đây hở tí là đòi mách mẹ… chỉ là càng lúc càng thấy đáng , vậy thôi.

      Thời gian còn sớm, bọn họ trước ăn tối, nghỉ ngơi, hôm sau bắt đầu dạo. Lăng Duy Trạch sắp xếp ổn thỏa, ngoài sân bay có người chào đón bọn họ từ lâu.

      Theo chồng lên xe, Tô Tiểu Đại ngồi bên trong nhìn ngắm bên ngoài: “Ở đây xe hơi dường như rất ít nhỉ?”

      Lăng Duy Trạch gật đầu, đưa tay vòng lấy eo , cằm tựa vào bờ vai bé: “Ừ, chỗ này diện tích lớn, cho nên người dân có thói quen đạp xe hoặc tản bộ.”

      Tô Tiểu Đại vô cùng ngạc nhiên, ra còn có đất nước như thế? Tốt quá, ai cũng ý thức bảo vệ môi trường, khó trách khí hậu Maldives trong lành đến vậy. (A Li: Dịch tới đây làm mình nhớ lại chuyện, ở Bắc Kinh, khí sạch được đóng hộp và bán ở siêu thị, ai muốn hít khí sạch phải mua mới được, há há)

      So với tiếng tăm lừng lẫy của đảo Thiên Đường, Lăng Duy Trạch lại thích đảo Thái Dương hơn, phòng chuẩn bị sẵn nhưng đảo Thái Dương phải ngồi thuyền hơn bốn giờ. tại còn sớm, hai người họ vừa ngồi suốt bảy giờ bay nên sợ mệt, liền quyết định trước hết đưa đảo Thiên Đường, chỉ cách thủ đô Male 9,6km, nơi đó cũng tệ lắm.

      Chốc lát bọn họ tới, Tô Tiểu Đại còn chưa kịp cảm thán phong cảnh đẹp bị lôi vào bên trong quán rượu.

      Đó là nhà sàn, bên dưới mênh mông nước, Thủy Thượng ốc, nghĩa là tòa nhà xây mặt biển. Dẫn đường cho Lăng Duy Trạch là hai người bồi bàn, Tô Tiểu Đại trợn mắt nhìn, đây quả là gian phòng xa hoa. hưng phấn đến mức quên mất chồng mình là ai, nhìn chỗ này, nhìn chỗ kia, trời ơi cái gì cũng đầy đủ, có phòng khách , nhà kho, phòng ngủ, ban công, bồn rửa mặt, bồn tắm to…

      Tô Tiểu Đại chạy ra ban công, thấy có hai chiếc ghế dài, vui vẻ tưởng tượng ban ngày nằm phơi nắng, ban đêm nằm ngắm sao, tựa vào ban công còn có thể thấy nước biển trong vắt, đàn cá bơi lội tung tăng, Tô Tiểu Đại sung sướng quá đáng!!!

      Trông hệt như đứa trẻ hiếu động, Lăng Duy Trạch mỉm cười, sắp xếp đồ đạc hoàn tất, bước ra ban công ôm vào lòng.

      “Thích ?”

      Đều cưới, cũng ở cùng chỗ, Tô Tiểu Đại thành thói quen với những hành động thân mật của , chỉ cuống cuồng đáp: “Thích lắm, cảnh đẹp tuyệt vời!”

      Lăng Duy Trạch trước nay chưa từng có cảm giác này, thứ cảm giác người ta thỏa mãn là mình cũng thỏa mãn. cúi đầu, men theo ánh trăng chiếu rọi bờ môi kiều diễm ấy, thanh bẫng: “Thích là tốt rồi.”

      Chỉ cần có thể, em muốn, đều cho.

      chuyên gia tâm lý từng , ngôn ngữ cơ thể là loại phương thức biểu đạt tình , cho nên Tô Tiểu Đại thầm nghĩ, mặc dù , thương chết sống lại, nhưng sau khi đính hôn, đối với thân mật, cưng chiều, dù có ngốc cũng hiểu được đó là .

      Cứ như vậy, đôi vợ chồng trẻ đón buổi tối đầu tiên ở Maldives lãng mạn như thế. Sáng hôm sau, mơ mơ màng màng ngủ bị chồng xách đến đảo Thái Dương. Khi tắm xong cũng vừa tỉnh giấc, lười biếng nằm giường.

      “Đói chưa, dậy mau chúng ta dùng cơm!”

      Tô Tiểu Đại lười biếng vòng đôi tay qua cổ , làm nũng: “Ôm em hóng gió tí được ?”

      Lăng Duy Trạch phát sau khi cưới Tô Tiểu Đại vẫn rất ngây ngô, nhưng cũng ngày càng có nét đằm thắm của phụ nữ rồi. cười, sau đó nhàng bế mang ra ban công.

      Nép trong ngực , gió ấm mơn man, miễn cưỡng cở mắt nhìn bốn phía, lần nữa bị Maldives chinh phục, hơn nữa phát bọn họ như ở giữa lòng đại dương, vì khắp nơi đều là biển, xung quanh chập chùng sóng nước.

      “Biển, là biển…”

      Trong ngực thân người mềm mại, ánh nắng dịu dàng, tất cả những điều này làm tâm trạng Lăng Duy Trạch thoải mái cực kỳ. vuốt ve gò má của , vì giải thích: “Ừ, đây là đảo Thái Dương, nhà gỗ dựng biển, đương nhiên là nhiều biển rồi. Thấy cầu thang đằng kia , nó có thể trực tiếp thông qua biển.

      Tô Tiểu Đại kinh ngạc nhìn cầu thang bên trái ban công, ông lớn của tôi ơi, sao lại có thể thông qua biển chứ?! Khó trách nhiều người thích du lịch đến Maldives, vì đây chính là thiên đường mặt đất!

      “Sao nhiệm màu quá vậy !”

      Nhìn khung cảnh xa hoa lãng mạn, đột nhiên Tô Tiểu Đại nghĩ ra vấn đề: “ này… chắc tốn nhiều tiền lắm hả?” Quả nhiên lãng mạn cũng phải có tiền, nếu nằm mơ .

      Lăng Duy Trạch thản nhiên đáp: “ nhiều, là khách quen, có thẻ VIP nên được giảm giá.”

      Theo quan niệm của Tô Tiểu Đại, giảm giá chính là tiện nghi, nhưng nào biết đêm phòng này là 500 USD, hơn nữa những người có tiền chưa chắc ở được.

      Tô Tiểu Đại sống tiết kiệm. hỏi tại sao shopping, phụ nữ chẳng phải thích quần áo phấn son, còn cũng chẳng phải nuôi nổi vợ. Lúc ấy bĩu môi quở trách , rằng phung phí. làm lĩnh lương, tiền lương đủ mua đồ rồi, cần gì cho.

      biển vừa tiện lại vừa , ăn bữa cơm vẫn phải ngồi thuyền, chỉ là Tô Tiểu Đại ngờ chồng mình còn biết lái du thuyền, nhìn đeo kính mắt, nhàn nhã phong lưu, Tô Tiểu Đại hoang mang tột độ, biết vì sao mình và ấy lại đến được với nhau???

      Bọn họ vào bờ, mà là ở nhà gỗ biển. Căn này so với căn lần trước to hơn, Lăng Duy Trạch cho biết, bọn họ dùng cơm ở đây.

      Giao lại thuyền, Lăng Duy Trạch nắm lấy tay , ung dung rời .

      biết có phải quan hệ bất đồng hay , Lăng Duy Trạch càng nhìn càng có loại cảm giác đẹp mắt, chẳng lẽ đây chính là ‘người tình trong mắt hóa Tây Thi’ trong truyền thuyết hay sao? ghét bỏ ban đầu bị mai sạch .

      Mặc dù đảo trai xinh đẹp vô kể, nhưng Lăng Duy Trạch và Tô Tiểu Đại lại thấy hứng thú gì, ấy à? Dáng người cùng phong thái khỏi bàn, cho dù tùy tiện mặc quần áo biển cũng hao tổn nửa điểm đẹp trai của .
      Mà Tô Tiểu Đại cũng thế, áo đôi T-Shirt, quần sọc ngắn, tuy dáng vẻ quá gợi cảm nhưng nụ cười sáng lạn kia khiến trở nên đáng rất nhiều, đối lập hoàn toàn với những mỹ nữ bikini nóng rực.

      Khi bọn họ vui vẻ sóng đôi gã đàn ông khác vô tình chú ý bọn họ, hạ kính râm xuống, ánh mắt kinh ngạc dõi theo Lăng Duy Trạch, sau đó chuyển hướng đến Tô Tiểu Đại.

      Thay vì vào tiệc Buffett đông nghịt, bọn họ quyết định chọn nhà hàng Italy. Tô Tiểu Đại kén ăn, ăn mỳ Ý, cùng nhau dùng cơm ở ban công. Vị trí này đặc biệt tốt, vừa nhìn thấy bãi biển, vừa nhìn được cảnh biển. Dưới nước cá bơi lội, ném vụn bánh mì xuống biển, Tô Tiểu Đại hào hứng nhìn chúng tranh giành thức ăn.

      Ăn cơm xong, dùng khăn lau khóe môi cho vợ mình: “Sao em giống trẻ con thế?”

      Tô Tiểu Đại cười cười, mặc lau miệng cho . Mỳ Ý ngon tuyệt, gió biển ấm áp, đối diện là người đàn ông của đời mình, có cảm giác tốt đẹp, Maldives, hổ được gọi là quần đảo Thiên đường!

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47

      Thấm thoát, bọn họ vui chơi cũng hơn mười ngày.

      tại, chỉ mình Tô Tiểu Đại nằm ghế dài ở đảo Thái Dương mà phơi nắng, lắng nghe sóng biển vỗ vào bờ, thỏa mãn ngắm nhìn cảnh đẹp, vô cùng đắc ý. Còn vì sao nằm mình do người chồng dấu lặn xuống nước rồi, học qua khóa bổ túc môn lặn cho nên thể theo, chỉ biết nằm phơi nắng chờ chồng mình đội rong biển ngoi lên mà thôi. :))

      mơ màng nhắm mắt, đột nhiên Tô Tiểu Đại phát có người che mất ánh mặt trời, vậy là lồm cồm mở mắt mới thấy gã đàn ông xa lạ cầm bó hoa tươi hướng về phía . Tô Tiểu Đại sợ hết hồn, vội vàng ngồi dậy, lịch đưa tay, thử dùng tiếng Trung vắn tắt chào hỏi.

      “Xin chào!”

      Lạc Vũ Minh quan sát mặt ngô ngố kia, hoàn toàn trái ngược với đại đa số mỹ nữ phơi thây cát. nàng này mặc bikini gợi cảm, hơn nữa còn khoác thêm áo sơ mi dài vào. Đương nhiên, ờ, thân thể khô quắc của ta kiểu gì mặc bikini cũng chẳng lọt, nhan sắc bình thường, trừ đôi mắt linh động, to tròn ra, cả người chẳng còn điểm gì để tán dương hết. Chậc, ta thầm nghĩ, Lăng Duy Trạch, mày bị đả kích quá lớn nên khẩu vị cũng xuống cấp như vậy rồi hả?

      ta lịch lãm cúi người, cười mỉm: “Hân hạnh được làm quen, người đẹp!”

      Nghe được tiếng Trung, Tô Tiểu Đại thở phào nhõm. May mắn phải người nước ngoài, bởi có biết tiếng đâu!

      cười gật đầu: “Chào .” Đây là người thể đến gần trong truyền thuyết ư? ta chói lóa quá! Xem xét cũng phải vì dáng dấp của mà muốn tán tỉnh, chắc là chỉ qua đây hỏi đường thôi nhỉ?

      Lạc Vũ Minh ngược lại tỏ ra quen thân, ngồi vào ghế bên cạnh (vốn dĩ của Lăng Duy Trạch), tiếp tục câu chuyện: “Người đẹp, tên là Lạc Vũ Minh, biết có vinh dự được biết tên em ?”

      Nếu như chính là vợ của Lăng Duy Trạch, tất nhiên thông tin về nắm mười mươi, chỉ là muốn giả vờ hay giả vờ thôi.

      “À… tôi tên Tô Tiểu Đại.”

      Thế đấy, thất vọng, còn tưởng ta đẹp tựa tiên trời, ngờ mặt mũi bình thường, thùy mị đoan trang càng , chẳng qua… Lăng Duy Trạch cũng dở hơi như vậy.

      Lạc Vũ Minh kéo lấy tay , đặt nu hôn theo cách chào hỏi của người ngoại quốc: “Người đẹp, có thể mời em ly ?”

      Tô Tiểu Đại như bị sét đánh, giật vội tay về giấu sau lưng: “Xin lỗi, tôi tiện lắm, tôi phải đây…”

      Nếu mà để Lăng Duy Trạch biết được dám cùng người đàn ông khác uống rượu, còn đem băm vằm rồi đổ xuống biển Maldives mới lạ đó. Phải biết tại dịu dàng, cưng chiều, nhưng đừng quên bản tính khó dời. muốn chọc giận , huống chi thân là có chồng, còn uống iếc cái gì, mà đối tượng lại là người xa lạ nữa chứ!

      Đoán trước từ chối, giả vờ tiếc nuối cười cười, sau đó dâng cho đóa hồng đỏ thắm: “30 hoa, tặng em.”

      Chưa đợi phản ứng, Lạc Vũ Minh phất tay rời , còn lời tạm biệt.

      Chuyện này… là cái khỉ gì vậy? ngu người hẳn, cầm bó hoa mà nghĩ ngợi, rốt cuộc đặt nó sang bên, tiếp tục tắm nắng.

      Đến khi Lăng Duy Trạch trở lại thấy cảnh tượng sửng sốt, dâu vẫn là dâu, cái ghế vẫn là cái ghế, chỉ là bó hoa chướng mắt này ở đâu ra? Trực giác của giống đực bảo vệ lãnh thổ khiến lập tức ngửi được mùi ‘-tầm-thường’.
      véo sống mũi : “ về rồi đây.”

      lim dim thấy quay lại, bèn đưa tay ôm lấy : “Vậy hả? Đáy biển đẹp lắm đúng ?”

      Lăng Duy Trạch đặt máy ảnh sang bàn , rồi ôm chặt , mình ngồi ghế tựa, còn tựa vào lòng : “Tối cho em xem ảnh.” Ngụ ý, có chuyện quan trọng cần giải quyết gấp.

      “Cái quỷ này đào đâu ra đấy?” Vừa hỏi vừa chỉ bó hoa.

      “Ặc, em cũng chẳng biết, có người nam đưa cho em.”

      Quả nhiên, đàn ông! Lăng Duy Trạch cau mày: “ mới tí mà em ‘thành tinh’ rồi hả?”

      Tô Tiểu Đại nổi đóa, em thành tinh cái gì??? So với , cả ngày được bao nhiêu phụ nữ vây quanh, từ ta đến Tây, còn chưa tính sổ mà giờ dám…

      “Hừ, kỳ quá, em có hứng thú với ta!”

      ?”

      Tô Tiểu Đại buồn bực gật đầu: “, ta mời em uống rượu, em còn chẳng nữa kìa. Em em có chồng rồi.”

      Biểu của khiến Lăng Duy Trạch rất hài lòng, quyết định truy cứu vợ mình nữa, chỉ là có kẻ dám tơ tưởng vợ ? quái dị chết được! véo hông : “Xấu như em mà cũng có kẻ coi trọng, mắt nhìn người tệ y hệt !”

      Đấy, lại bị chồng công kích, bắt nạt. Tô Tiểu Đại xù lông, bấm móng tay vào người : “Mắt em cũng tệ lắm, lấy ai lấy lại lấy làm chồng!”

      Cứ như vậy bọn họ cãi cọ cho đến lúc bay về Trung Quốc.

      Trở lại công ty, còn vui vẻ tặng quà lưu niệm mang từ đảo Maldives cho đồng nghiệp Nguyệt – nhân vật từng xuất ở mấy chương trước (nhưng lâu quá chắc quên rồi nhỉ?)

      Nàng ta rất hí hửng nhận lấy, còn luôn miệng khen lấy chồng giàu sung sướng làm sao.

      Thẳng cho đến trưa, Tô Tiểu Đại nhận được 30 đóa hồng do người chuyển phát đem đến, bưu thiếp viết khá ngắn gọn: “30 đóa hồng dành tặng em, người đẹp họ Tô.”

      có ký tên.

      Điều này khiến Tô Tiểu Đại kinh hãi. Gã đàn ông đẹp mã ở Maldives còn biết cả nơi làm việc của ? Trời ạ!

      Mà Nguyệt đứng bên luôn mồm liếng thoắng: “Vợ chồng các cậu lãng mạn thế là cùng, kết hôn mà còn tặng hoa, , hai ba, cả 30 hoa, có biết nghĩa là gì ?”

      “Là gì?” Tô Tiểu Đại ngu ngơ hỏi.

      “Đón nhận tình của !”




      Chương 48

      “Hãy đón nhận tình của ?” Nếu như còn độc thân, nhất định Tô Tiểu Đại cảm thấy lãng mạn đến chết, nhưng vấn đề là còn độc thân, có chồng rồi, đừng dọa người ta như vậy chứ. Chẳng phải chỉ gặp ở Maldives lần, thế nào lại tìm ra công ty luôn rồi…

      Chuyện này mà để chồng biết được xong đời, giờ phút này chỉ cảm thấy mình cầm củ khoai nóng muốn bỏng tay, liền vội vàng đưa sang cho Nguyệt: “Tặng cậu, thích lấy .”

      Nguyệt được phen cả kinh: “Của chồng cậu tặng mà???”

      Tô Tiểu Đại vừa định giải thích, chợt nghĩ tới Nguyệt cũng ít có nhiều chuyện nên bèn ngậm lại, ấp úng qua loa: “Dù sao cũng là bó hoa, cậu đem cắm vào lọ bàn làm việc .”

      lãng mạn gì hết, lãng mạn xíu nào! Nguyệt cầm bó hoa rời , trời ạ, Tô Tiểu Đại khù khờ vớ được ông chồng lãng mạn tốt tính, đây là cuộc sống thiếu công bằng.

      Tô Tiểu Đại từ trước đến giờ vốn rất vô tư, cũng biết nghĩ nhiều, lát sau tan việc cũng quên béng mất bó hoa ai tặng, tặng ai.

      Hôm nay ngài Lăng gọi điện bảo tối bận xã giao với khách hàng, vừa đúng muốn cùng Dương Trừng Trừng họp mặt, vậy nên quá tiện lợi rồi. Dương nữ vương ở công ty, bảo đến quán bar Màu Cam chờ chị.

      Màu Cam đối với Tô Tiểu Đại cũng là chỗ quen, hơn nữa sau này mới biết nó là do Đào Dục mở, vì thế nơi đó là quán bar duy nhất được Lăng Duy Trạch cho phép vui chơi. Cái gì cũng trông non, chỉ là chẳng sao, vì quen bị trông nom (lẫn bị bắt nạt) rồi.

      Lại bà Tô, mặc dù có chiếc siêu xe riêng nhưng vẫn nhờ xe chồng. muốn gây chú ý với mọi người, bằng Nguyệt là kẻ đầu tiên xử đẹp .

      Màu Cam mặc dù vào hoạt động nhưng lượt khách nhiều, chỉ là chỗ tốt chính là chỗ yên tĩnh. dễ dàng vào, nhân viên phục vụ trong quán bar đều biết vị này là vợ chính thức của Lăng Duy Trạch, chưa kể còn gọi điện căn dặn hôm nay có vợ đến cho nên bọn họ đều cố gắng tiếp đãi chu đáo.

      Vừa vào cửa, tay quản lý nghênh đón: “Kính chào bà Lăng.”

      Lần đầu tiên được gọi là bà Lăng, Tô Tiểu Đại có cảm giác mình già dặn lắm, sửa lưng quản lý: “Gọi tôi là Tô được rồi.”

      Tay quản lý cười cười: “Ngài Lăng thông báo ạ.”

      Được rồi, sếp lớn mở miệng, dân đen như cũng ngưng ý kiến là vừa.

      Sau đó, đưa đến phòng được Dương nữ vương đặt sẵn. tới đâu, từ quầy rượu đến hành lang, chỉ cần nơi nào có nhân viên, nơi đó họ liền cung kính cúi chào. Điều này khiến Tô Tiểu Đại cảm thấy hơi mất tự nhiên.

      Chờ lúc, rốt cuộc Dương Trừng Trừng xuất . Vừa trông thấy chị, liền trách: “Cậu muộn lắm đấy!”

      Dương Trừng Trừng véo má Tô Tiểu Đại: “Mệnh cậu tốt .” Nhìn gương mặt ngây ngô của , rồi chợt nghĩ đến mình, khi ngốc vui vẻ chơi đùa, chị phải cày bừa với xã hội khắc nghiệt ngoài kia, mệt chết được.

      “Trăng mật thế nào, vui ?”

      Nhắc tới trăng mật, Tô Tiểu Đại cười khoe hàm răng: “Maldives đẹp tuyệt vời!”

      Nhìn gương mặt thỏa mãn kia, Dương Trừng Trừng cười, đột nhiên nghĩ đến chuyện hài hòa vợ chồng: “Chắc cũng làm ít chuyện xấu nhỉ?”

      Ánh mắt mờ ám của chị khiến Tô Tiểu Đại đỏ bừng mặt: “Đâu có, đâu có!”
      “Hắc hắc, Lăng đại thiếu kỹ thuật tồi chứ?”

      Dương Trừng Trừng tò mò, Tô Tiểu Đại suýt cháy thành than, đấm vào người chị: “Sao cậu ngày càng vô sỉ giống ấy vậy?”

      Dương Trừng Trừng tỉnh ngộ, hóa ra Lăng đại thiếu bề ngoài nhã nhặn chứ bên trong cũng… vô sỉ kém gì ai.

      “Có gì đặc sắc nào?” Dương Trừng Trừng thuận mồm hỏi, mặc dù Maldives là lãnh địa đẹp đẽ, nhưng cùng Lăng Duy Trạch cơ hội ngắm trai đẹp hoàn toàn bằng .

      Tô Tiểu Đại bí xị: “Người khác tặng hoa có tính ?”

      Dương Trừng Trừng kinh hãi, tí sặc nước. Có kẻ dám ở trước mặt Lăng thiếu quyến rũ vợ , ai mà dũng như vậy?

      , khụ… hay giả đấy?”

      Tô Tiểu Đại trịnh trọng gật đầu: “. Càng đáng sợ hơn là ta gửi hoa đến công ty mình.”

      Chuyện có chút kỳ lạ rồi, Dương Trừng Trừng nào nhớ tới cơm nước nữa: “Là người sao?”

      lắc lắc đầu: “Mình chắc lắm, ta ký tên, nhưng bó hoa 30 bông hệt như hồi ở Maldives vậy. Người quen của mình đều biết mình kết hôn, chắc chỉ có thôi…”

      “Cậu cậu có chồng chưa?”

      “Đương nhiên.” rất an phận, làm sao có thể léng phéng với trai lạ chứ.

      “Được rồi, kệ . Bỏ qua bên, chúng ta ăn cơm xong ra sàn nhảy .”

      Tô Tiểu Đại gật đầu, quyết định kệ , xem như cuộc sống có vài điều bất thường.

      Lát sau…

      Oan gia ngõ hẹp, chính tại nơi này, khi Lạc Vũ Minh lúc ôm mỹ nữ trong tay, lại tình cờ bắt gặp Tô Tiểu Đại. trố mắt, thậm chí còn tin đó là . tươi cười đuổi mỹ nữ chỗ khác, xong liền bước xuống lầu, bọn nhảy nũng nịu cũng kiềm được mà mắng mỏ sau lưng.

      quan sát lúc, vừa nhìn thấy Tô Tiểu Đại cùng lạ mặt chui tọt khỏi sàn nhảy, liền tới đón chào.

      Tô, trùng hợp quá.”

      Tô Tiểu Đại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng , khỏi ngạc nhiên mà há hốc mồm, thể tin nổi, đó là gã đàn ông từng gặp ở Maldives.

      “Tiểu Đại, ta là…?”

      Tô Tiểu Đại tranh thủ thời gian giải thích ngay: “Chính là người tớ gặp ở Maldives, Lạc!”

      Nhìn Tô Tiểu Đại nháy nháy mắt, Dương Trừng Trừng liền hiểu, ta là kẻ tặng hoa cho . Sao lại trùng hợp như vậy, lại còn gặp mặt vô cớ ở nơi này? Chị bắt đầu hoài nghi mục đích thực của .

      Chỉ là Dương Trừng Trừng hoài nghi sai rồi. Lạc Vũ Minh đến thành phố C phải vì Tô Tiểu Đại, hôm nay chơi bời, ghé vào Màu Cam chỉ vì danh tiếng đây là quán bar nổi trội ở đây, đơn thuần đúng dịp.

      tươi cười: “ Tô, chúng ta có duyên nhỉ? Vô tình gặp gỡ nhau dòng đời xuôi ngược lần hai.”

      Khóe môi Tô Tiểu Đại giật giật, lời kịch sao mà sến súa thế???

      “À… đúng là… có duyện .” Nếu nhớ lầm mình có chồng, nếu quên, chiếc nhẫn cưới tay cũng minh chứng điều đó. Đầu tiên là Lăng Duy Trạch cưới , sau đó lại đến trai đẹp tặng hoa, làm quen. nghĩ mình có đủ hấp dẫn để lôi kéo người khác đâu…

      Tô nhận được hoa chưa?”

      Tô Tiểu Đại mờ mịt gật đầu, vẻ mặt gợi tình của có ý gì vậy…

      Dương Trừng Trừng tỏ ra thân thiết, cũng cười theo : “ biết Lạc tặng hoa cho bạn tôi là ý gì đây?”

      Tô Tiểu Đại thầm cảm thán, quả nhiên là chị em tốt, trong nháy mắt ra tiếng lòng của .

      Mà Lạc Vũ Minh cười tựa cười, nhưng lời vừa ra lại khiến Tô Tiểu Đại sốt vó: “Đương nhiên là tôi thích ấy rồi.”

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 49

      “Đương nhiên bởi vì tôi thích Tô rồi.”

      Tô Tiểu Đại kinh hãi nuốt ngụm nước bọt, sau đó khô cằn mở miệng: “ Lạc biết đùa.”

      Nhưng Lạc Vũ Minh cũng theo kịch bản của , ngược lại bày ra vẻ thâm tình: “ Tô, tôi nghiêm túc đấy.”

      Tô Tiểu Đại im lặng, làm sao biết thời điểm này lại có lực hút như nam chân chứ? Có thể khiến cho chàng đẹp trai thích quả là quá khủng khiếp rồi. đưa ngón tay có đeo nhẫn cưới, kiên quyết nhấn mạnh: “Tôi kết hôn thưa !” Đây là , phải viện cớ này nọ đâu nhé.

      Nhưng thế giới vẫn có tinh thần kiên trì bất khuất, Lạc Vũ Minh khẽ nhíu đôi mày: “Tôi để bụng đâu.”

      Được lắm, đẹp trai, thắng! Tô Tiểu Đại kéo tay Dương Trừng Trừng: “À bái bai Lạc, chúng tôi bận rồi, xin kiếu trước!”

      Lạc Vũ Minh hề ngăn cản, chỉ rất phong độ mà cười cười: “Lần sau gặp lại nhé Tô.”

      Gặp lại cái khỉ mốc, để cho ông lớn nhà mà biết chuyện tày đình này chỉ có nước nhảy lầu mới rửa hết tội!

      Dương Trừng Trừng bị Tô Tiểu Đại kéo về phòng, cho đến khi vào trong, mới ngồi xuống thở phào nhõm: “Sợ đấy, thái hậu.”

      Dương Trừng Trừng nhún vai: “Mình ngờ còn có kẻ xem trọng cậu!”

      “Làm ơn, mình đâu có tệ hại đến thế!”

      Dương Trừng Trừng miệng cười nhưng lòng cười: “Chẳng lẽ cậu muốn cùng ta phát sinh chuyện gì?”

      Tô Tiểu Đại lắc đầu ngay lập tức. nào thương , ta, phát sinh cái quái gì!

      “Về sau, cậu nên giữ khoảng cách với .”

      tiếp tục gật đầu chấp thuận.

      Tục ngữ có câu, chạy được hòa thượng, chạy được chùa, hôm sau Tô Tiểu Đại vừa tan tầm thấy Lạc Vũ Minh đứng trước công ty. Tô Tiểu Đại hoảng hồn cầm cặp táp che mặt, đáng tiếc động tác đủ nhanh, ta vừa thấy liền nhanh chóng tiến gần áp đảo: “ Tô, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

      Tô Tiểu Đại vô cùng bất lực đáp: “À…ừ, chào .”

      Thế nào lại đến tìm nữa vậy?! Trời ạ. Đối diện với ánh mắt của Lạc Vũ Minh, Tô Tiểu Đại cảm thấy rất mất tự nhiên.

      “Tôi muốn mời em dùng cơm, ngại chứ?” tươi cười hỏi.

      Nếu là kẻ khác, Tô Tiểu Đại đồng ý, vì được dắt ăn tốn tiền mà, nhưng riêng , thôi ngay. Chỉ thấy ngại ngùng từ chối: “Xin lỗi , tôi phải về nấu cơm cho chồng tôi ăn. mình .”

      Ý tứ ràng, nghe lần hiểu, thế nhưng Lạc Vũ Minh vẫn mắt điếc tai ngơ, nhẫn nại hỏi tiếp: “Vậy khi nào em rỗi?”

      “Hôm nào đó rỗi…” Tô Tiểu Đại trả lời qua quýt nhằm kết thúc câu chuyện.
      Lạc Vũ Minh cũng tiện ép , để mất thời gian, quyết định dừng tại đây. tin đối với sức hấp dẫn của , còn thể tự mình sa vào lưới.

      “Được, hôm khác tôi lại đến, chào em.”

      Nhưng Tô Tiểu Đại rất khổ sở. Đầu tuần đến cuối tuần đều nhận được 30 đóa hoa hồng, ngày nào cũng thấy ở dưới công ty đợi , muốn chọc người ta nổi nóng à?! Chàng đẹp trai thần kinh bất ổn hay sao, thân là phụ nữ có chồng mà vẫn muốn ve vãn làm gì chứ!

      Quả nhiên, chiều nay vừa tan việc, chiếc xe hơi thể thao màu đỏ lại đỗ trước công ty. Tô Tiểu Đại bất đắc dĩ tới, lý do nào cũng dùng, lần này biết viện cớ sao đây?

      “Em có thời gian chưa?”

      Tô Tiểu Đại cảm thấy mệt mỏi quá mức với chuyện vớ vẩn này, bèn nhất trí thẳng cho nghe rồi liên quan nữa. Nhìn xung quanh, người người lui tới, lại còn có đồng nghiệp của mình, Tô Tiểu Đại bất đắc dĩ thở dài tiếng: “Được rồi, chúng ta thôi.”

      Nhưng mà khi tới nơi…

      Thành phố C thiếu gì chỗ, lại chui vào nhà hàng của Đào Dục mở, bị Đào Dục nhìn thấy núi lửa phun trào ngay.

      “Hay đổi địa điểm được ?”

      Lạc Vũ Minh tỏ ra nghi ngờ: “Em thích nơi này à?”

      Tô Tiểu Đại càng muốn giải thích, chỉ phiền não : “ thôi.”

      Cầu mong đừng gặp phải Đào Dục, nhưng đáng tiếc, chứng minh, Tô Tiểu Đại hôm nay vận số tốt.

      Lạc Vũ Minh mời tới phòng ăn tầng bảy, nơi này đương nhiên ghé qua, là cùng Lăng Duy Trạch, tầng này chi phí thấp nhất cũng 5 con số, chàng đẹp trai này có vẻ chịu chơi nhỉ? Nổi bần bật khi tán tỉnh phụ nữ có chồng mới lạ đời!

      thể Lạc Vũ Minh rất biết gợi chuyện, khác hẳn ông chồng nhà , lúc nào cũng khí thế bức người. Cuối cùng, Tô Tiểu Đại mải mê ăn uống mà quên luôn mục đích chính. Bởi mới , kiểu gì cũng là sinh vật đơn bào.

      Đến lúc định hình lại mới thấy Lạc Vũ Mình nhìn chằm chằm mình, bỗng thấy ngượng, bèn ăn nữa. Nghĩ chút, sau đó nghiêm túc : “Hi vọng sau này đừng tới tìm tôi nữa.”

      Biết Tô Tiểu Đại từ chối, vẫn thản nhiên hỏi lại: “Sao vậy?”

      Này còn cần giải thích ư, “tôi kết hôn rồi, là có chồng rồi đó.” Ý tứ như thế mà vẫn vờ hiểu.

      “Tôi ngại em kết hôn đâu.”

      Ông nội ơi, ông ngại nhưng tôi ngại, ông là trai trẻ, tôi là phụ nữ có chồng, cả ngày cứ dở hơi tặng hoa, ai mà chịu cho xiết.

      Thấy chẳng khác nào nước đổ lá khoai, bỗng nhấn mạnh thêm: “Quan trọng là tôi có tình cảm với , tôi rất chồng mình, chúng ta có tương lai đâu.”

      lời này khiến Lạc Vũ Minh đổi sắc, tựa hồ đánh trúng cái gì ở , ngay cả cười cũng cười nữa. thừa dịp Tô Tiểu Đại thiếu phòng bị, chộp vội lấy tay : “Nhưng tôi thực rất thích em!”

      buông tay tôi ra!” bắt đầu phản ứng kịch liệt.

      Lạc Vũ Minh đồng ý buông tay, nhưng bỗng nhiên đứng dậy bước tới, trực tiếp đem ôm vào trong ngực: “Tôi thích em, xin em đừng chối từ tôi, xin em đấy!”

      Đột ngột bị ôm, Tô Tiểu Đại hoàn toàn sửng sốt, cố gắng giằng co với , cùng lúc đó ngoài cửa truyền tới thanh lạnh lùng.

      biết ngài đây ôm đủ chưa, có thể buông vợ tôi ra được rồi?”

      Tô Tiểu Đại khiếp sợ quay đầu, chẳng ai khác ngoại trừ Lăng Duy Trạch. Thời điểm đó đẩy mạnh ra, sau đó cuống cuồng chạy tới bên người , chẳng biết làm sao.

      thề, làm gì có lỗi với hết. Nhưng bấy giờ nhìn gương mặt lạnh lùng kia, nhất thời biết giải thích thế nào, gấp gáp đến độ nước mắt chực tuôn rơi.

      Sững sờ qua , Lạc Vũ Minh hồi phục tinh thần, sửa sang cổ áo hơi xốc xếch của mình rồi mỉm cười với Lăng Duy Trạch: “ trai, lâu gặp!”
      travy thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50

      Lạc Vũ Minh câu “ trai” khiến Tô Tiểu Đại hoàn toàn kinh ngạc, nhìn Lăng Duy Trạch rồi lại nhìn sang Lạc Vũ Minh tươi cười, cái… cái gì? trai? Kỳ thực biết lại có người thân là ???

      “Mày cũng xứng?”

      Lăng Duy Trạch lạnh lùng nhìn kẻ trước mắt, sau đó dắt tay Tô Tiểu Đại rời .
      Nụ cười môi Lạc Vũ Minh cũng chùn xuống rồi biến mất hẳn.

      *

      Tối nay, Lăng Duy Trạch tay có chút lạnh, Tô Tiểu Đại thấp thỏm nhìn . gì, chỉ lặng lẽ dẫn ra bãi đỗ xe, lấy xe rồi : “Lên .” Sau đó chẳng ừ hử gì nữa. Ngồi ở ghế phụ, hoang mang nghĩ, tức giận ư? Nhưng thực giữa và Lạc Vũ Minh chẳng có gì cả.

      “Chồng à… đừng hiểu lầm em.”

      Mỗi lúc gọi bằng chồng, xem chừng rất vui vẻ. Chỉ là lần này dường như mất hiệu lực, ngay cả liếc cũng chẳng buồn liếc mắt, chỉ lẳng lặng : “Về nhà tính sau.” Khiến dám mở miệng.

      Nhìn tình hình này, Tô Tiểu Đại bỗng chốc rơi nước mắt. Nhưng nét mặt lạnh lùng của làm dám khóc lên, chỉ có thể cúi đầu, cắn môi, kìm nén cảm xúc. Lăng Duy Trạch biết khóc, tuy nhiên giận . biết làm chuyện gì có lỗi với mình, nhưng từ bao giờ lại quen biết Lạc Vũ minh, và còn cùng dùng cơm nữa?

      Xuyên suốt đường về, đôi vợ chồng trẻ hề năng câu. Thẳng khi về đến nhà, mới phát ra Tô Tiểu Đại sướt mướt khóc.

      Nhìn giống như đứa bé con phạm lỗi chờ tha thứ, Lăng Duy Trạch thần thở dài, nhưng lập tức ôm lấy .

      “Em ngồi xuống .”

      Tô Tiểu Đại chẳng dám khóc to tiếng, chỉ im lặng thút thít ghế sofa. Còn đứng nhìn , lạnh nhạt hé môi: “Em giỏi lắm rồi, dám gặp tên đàn ông khác sau lưng nhỉ?”

      Nghe vậy, vừa nức nở vừa : “ hiểu lầm em. Là đột nhiên ôm em, em… chẳng làm gì xấu cả!”

      “Rốt cuộc có vấn đề gì, em trình bày cho ?”

      Và Tô Tiểu Đại bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện, sót lời.

      “Là vậy, em và hoàn toàn liên quan nhau…”

      “Em biết mình sai chưa?”

      “Biết, biết biết!” Tô Tiểu Đại gấp gáp trả lời, sai chỗ nào cũng được miễn là nhận tất .

      “Còn dám lén cùng người ta ăn cơm nữa ?”

      dám ạ.”

      Thái Tô Tiểu Đại có thái độ cải tạo tốt Lăng Duy Trạch quyết định bỏ qua, ôm vào lòng, khẽ lau nước mắt: “Đồ ngốc, khóc đến sắp ngập nhà rồi.”

      Thấy giận mình nữa, Tô Tiểu Đại sinh thói làm nũng: “Vừa nãy, hức, còn ghét bỏ em mà?”

      Lăng Duy Trạch hừ tiếng: “Vậy em thấy khác ôm , em chịu nổi ?”

      “Em xin lỗi …”

      mếu máo khóc, Lăng Duy Trạch đành lòng, chỉ vuốt lưng , thầm căn dặn: “Đừng gặp mặt ta nữa, hiểu ?”

      “Nhất định bao giờ gặp nữa!” Lần sau mà thấy , tìm cách bốc hơi khỏi chỗ đó ngay tức khắc.

      Nhưng mà, nhớ lại chuyện ban nãy…

      với có khúc mắc gì ư?” Trí tò mò của phụ nữ lại nổi lên.

      “Em muốn biết?”

      “Vâng.” rụt rè đáp.

      Trầm mặc hồi, mở miệng ra những điều mà chẳng khi nào muốn nhắc tới nữa. Đây là câu chuyện cũ, về nhà họ Lăng, chẳng khác gì tình tiết rẻ tiền trong phim thần tượng.

      Nhà họ Lăng mấy đời chỉ có con, đến Lăng Tô Mạn ra đời lại là bé . Do đó, bà rất được cha mẹ mình thương, càng chiều chuộng hơn. Mọi việc đều do lão Lăng sắp xếp, gồng gánh, cốt chỉ để con mình sống những tháng ngày vô tư, vui vẻ. Lão Lăng dự liệu tìm gia đình trâm thế phiệt để gả con mình vào, nhưng người tính bằng trời tính, ra Lăng Tô Mạn có bạn trai, khi còn ở giảng đường đại học.

      Càng đáng ngạc nhiên người bạn trai này là con của gia đình bình thường, thậm chí có chút nghèo khổ. Hôn nhân là chuyện cả đời, dĩ nhiên lão Lăng phái người dò hỏi cặn kẽ. Cũng may dù giàu có nhưng ta cần cù chăm chỉ, giữ lễ giáo, khuôn phép. Mặc dù lão Lăng tổng thể hài lòng, nhưng thấy con mình ta cũng đành quan sát thời gian, rồi ưng thuận.
      Lăng Tô Mạn là con , mà nhà họ Lăng lại cần đàn ông thừa kế, kẻ cưới bà hẳn vì nơi này mà dốc sức. Cho nên Lạc Triết lúc đó được người trong gia tộc coi trọng.

      Lạc Triết rất chịu khó, sau mấy chục năm liền bước lên trời. Tuy rằng Lạc Triết biểu an phận thủ thường nhưng lão Lăng vẫn luôn hoài nghi . Cuối cùng, thấy chẳng có việc gì, ông thử tin lần, nhưng đó chính là sai lầm thể cứu vãn của ông. Nước cờ hiểm tống táng nhà họ Lăng, tống táng luôn cả tính mạng của lão.

      Lúc Lăng Tô Mạn biết chồng mình giao bằng chứng cho cục cảnh sát, bà mới hoàn toàn suy sụp. Lạc Triết có con riêng bên ngoài, lão Lăng mất trong trại giam, con trai ở nước Mỹ bị tai nạn giao thông chưa biết sống chết, nhà họ Lăng sụp đổ, Lăng Tô Mạn túng quẫn trốn biệt tích.

      Mà giờ phút kẻ nằm mê man giường bệnh lại chẳng biết, thế giới quyền uy của tan tác tựa mây trời.

      “Cha … cha phản bội nhà họ Lăng ư?”

      “Đừng sỉ nhục hai chữ kia, có cha.”

      rất nể ông ta, nể cái tính ngậm đắng nuốt cay để làm trò bỉ ổi ấy. Cam chịu bên mẹ 25 năm, cung cúc tận tụy với mọi người 25 năm, để rồi, giẫm nát tất cả. Miễn cưỡng thời trước cũng có thể gọi là người cha tốt, bởi hầu hết sống ở nước ngoài cùng ông ngoại, thời gian ở cạnh ông ta cũng chẳng có là bao. Dù rằng ghét, nhưng từ khi biến cố xảy ra, thầm hứa với lòng khiến cho ông ta chết có chỗ chôn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :