1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phúc hắc không phải tội - Quân Minh Ngã Tâm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 23

      tại ở Trung Quốc cái gì khó khăn nhất? Chính là mua vé khó khăn nhất. Lúc trước còn là học sinh, Tô Tiểu Đại còn có thể đến quầy vé bảo là học sinh mua vé nên được ưu tiên, giờ đến trường nữa, đương nhiên muốn mua phải tranh giành máy vi tính.

      “A a a!!!” Nghe thấy tiếng gào thét của Tô Tiểu Đại, Nguyệt biết lại thất bại trong việc tranh vé.

      thành công nữa à?”

      Tô Tiểu Đại mặt như đưa đám: “Ừ, giờ chỉ còn vé đứng thôi, đen .” Đây là điều khốn khổ gì thế này, giây đồng hồ ngay cả ghế cứng cũng mất sạch, muốn đứng về nhà đâu, suốt cả mười mấy giờ đồng hồ chứ ít gì?

      Nguyệt nhún nhún vai: “Vậy cậu mua vé máy bay , dù sao chồng cậu cũng giàu có mà.” Hừ hừ, cái con bé Tô Tiểu Đại này có tài nguyên cực phẩm mà biết tận dụng, đúng là muốn chọc tức nàng đây mà.

      Tô Tiểu Đại bĩu môi, kháng cự : “Chồng gì mà chồng, ta có tiền nhưng cũng nào phải tiền của mình?” Đừng nghĩ luôn ngốc nghếch, tuy rằng luôn bị sếp lớn bắt nạt nhưng ở phương diện tiền bạc vẫn độc lập về tài chính. Cho nên dù là có bạn trai, cũng chưa từng lệ thuộc vào ta, chưa từng đòi hỏi người ta mua cái này cái kia cho mình, huống chi Lăng Duy Trạch và vốn chẳng phải người . Dĩ nhiên, những lúc mời cơm ta tốn kha khá tiền, vì địa điểm thường ở các nhà hàng cao cấp, dân đen bé như làm gì có tiền chi nổi chứ.

      Ai, đến cuối năm vé máy bay cũng đắt đỏ, làm sao chịu bỏ nhiều tiền để mua nó chứ? Đành chịu, Tô Tiểu Đại còn cách nào khác là mua vé đứng, lại suy nghĩ đến việc phải chen chúc với hàng tá người đông đúc, hơn nữa còn đứng suốt mười mấy giờ, vừa nghĩ vậy đôi chân bắt đầu bủn rủn hết cả. Mỗi người nguyên tắc, Nguyệt cũng quá kinh ngạc mà chỉ trêu chọc Tô Tiểu Đại câu: “Ha ha, may mà nhà mình ở đây, cần khổ sở như các cậu.”

      Nhìn Nguyệt bỏ đá xuống giếng, cho dù là ngày mai có thể lãnh lương cuối năm cùng tiền thưởng, Tô Tiểu Đại cũng vui mừng nổi.

      “Hừ, mình với cậu nữa.” A, chỉ là tưởng tượng ngày mai phải xác túi lớn túi để chen chúc xe lửa, chợt cảm thấy cuộc sống đầy tuyệt vọng. Mặc kệ gió rét, bước chân nặng nề lê lết đường phố, Tô Tiểu Đại rốt cuộc cũng quay về nhà: “Chào Hình Dương.”

      Hình Dương chuẩn bị đổ rác, trông thấy Tô Tiểu Đại tra chìa khóa vào cửa bèn hỏi: “ tan việc rồi à?”

      Tô Tiểu Đại phờ phạc gật đầu: “Ừ.”

      Từ lần bị cúp điện, bọn họ vẫn duy trì mối quan hệ hàng xóm tốt đẹp, mặc dù Hình Dương bận rộn thi thoảng mới về nhà, nhưng đôi khi bọn họ vẫn cùng dùng cơm. Hoặc có việc nặng Tô Tiểu Đại làm được, cũng nhờ gã giúp tay. Và Tô Tiểu Đại giờ chỉ xem gã như người bạn tốt, ngoài ra còn gì thêm.

      “Trông uể oải thế?”

      Tô Tiểu Đại nhún vai: “Là tại vé xe đấy, được rồi, trời lạnh, đổ rác .”

      Hình Dương gật đầu cái và cầm túi rác bước vào thang máy, Tô Tiểu Đại cũng mở cửa vào nhà. Chỉ chốc sau, chuông cửa lại vang lên, Tô Tiểu Đại mở cửa thấy Hình Dương. Gã bước vào, ngồi xuống ghế salon: “ mua được vé xe hả?”

      Tô Tiểu Đại ngồi ôm gối: “Ừ, còn về nhà kiểu gì?” Gia đình Hình Dương cũng ở phương nam, tuy gần tỉnh nhưng cũng là tỉnh lân cận.

      “Tôi lái xe về.”

      Mặt buồn như đưa đám: “Vậy là tốt, còn tôi chỉ mua được vé đứng, phải đứng về nhà đấy.”

      Nhìn ũ rũ như vậy, Hình Dương có chút đành lòng, gã ngẫm nghĩ rồi : “Nếu tôi đưa về luôn?”

      Nghe xong lời Hình Dương khiến Tô Tiểu Đại giật mình: “ sao?”

      Gã gật đầu: “Ừ, nhưng chưa xác định được ngày nào, ít nhất trước khi năm mới sang tôi cũng về.” Bởi vì trong cục còn có chút chuyện bận rộn, chính gã cũng biết bao giờ mới làm xong.

      Tô Tiểu Đại vui vẻ đáp: “ thành vấn đề, chỉ cần tôi có mặt ở nhà để kịp đón giao thừa thôi.” muốn nếu đứng suốt mười mấy giờ đồng hồ, ngủm củ tỏi.

      Nhìn thấy tươi cười như vậy cũng khiến Hình Dương trở nên thoải mái hơn, sai, gã chính là thích xem bé con mỉm cười đơn thuần.

      Giải quyết xong vấn đề thứ nhất, Tô Tiểu Đại quyết định muốn đền đáp Hình Dương: “Để cảm ơn tôi làm cơm tối mời .” Mấy lần bọn họ dùng cơm chung chưa từng xuống bếp, hôm nay trổ tài nấu nướng mặc dù còn kém xa gã lắm, nhưng để biểu lòng thành muốn tự tay làm cơm.

      Thấy Tô Tiểu Đại hăng hái, tất nhiên Hình Dương cũng từ chối: “Vất vả cho rồi.”

      Tô Tiểu Đại phẩy tay, cười đáp: “ có gì, tôi nấu bữa thịnh soạn.”

      Trong đôi mắt của dường như tỏa sáng, tuy rằng mặt mũi bình thường nhưng nhìn lâu dễ sinh thiện cảm, nhất là nụ cười tươi tắn ấy khiến kẻ khác phải vấn vương mãi trong lòng. Chỉ là bọn họ là bạn bè, Hình Dương muốn nghĩ quá nhiều, bèn : “Ừ, vậy tôi ngồi chờ nấu ăn đấy.”

      Tô Tiểu Đại cười tiếng: “ ở phòng khách xem TV , tôi bắt tay vào việc đây.”

      Hình Dương gật đầu, gã nhìn tựa như chú thỏ trắng tinh nghịch, nhảy vài bước tới nhà bếp. Đáng như thế làm sao có người nào lại ghét được nhỉ? Nghe thấy thanh “cộc cộc” vang lên trong bếp, Hình Dương tiếp tục chuyển kênh, chẳng có gì để xem, nhàm chán quá mất. Ban nãy bảo làm bữa thịnh soạn, gã cũng rất mong đợi đây, lần đầu tiên gã được ăn cơm phụ nữ khác nấu trừ mẹ gã ra. lúc gã suy nghĩ vẩn vơ có tiếng chuông đổ, nhìn khay trà gã thấy màn hình điện thoại của nhấp nháy, gã vội cầm điện thoại chạy vào bếp: “Tiểu Đại, có điện thoại này.”

      bận rửa rau thái thịt, Tô Tiểu Đại chút nghĩ ngợi liền đáp: “Tôi bận dở, nghe hộ tôi .”

      Hình Dương gật đầu, nhìn màn ảnh thoáng lên tên “Lăng đen thui”, ai vậy nhỉ? Gã ấn phím trả lời.

      “Alo?”

      Lăng Duy Trạch nghe được giọng nam hơi sửng sốt chút, khỏi nghi ngờ liệu mình có ấn nhầm số điện thoại , quan sát kỹ đây chính là số của chứ ai khác.

      là..?” Mặc dù trong lòng cực kỳ khó chịu nhưng người trước giờ luôn có thói quen lịch như vẫn kiên nhẫn hỏi lại câu với đối phương.

      “A, tôi là bạn của Tô Tiểu Đại, tên là Hình Dương. ấy nấu cơm, xin hỏi tìm ấy có việc gì ?”

      Hình Dương? Thằng cha hàng xóm của Tô Tiểu Đại? Vì sao gã ta lại ở nhà ? Còn nữa, Tô Tiểu Đại nấu cơm cho ai ăn? loạt nghi vấn khiến Lăng Duy Trạch cau mày. Trước mặt người ngoài, cũng biểu lộ cảm xúc làm gì, chỉ thuận miệng đáp câu: “ có gì, cứ như thế , hẹn gặp lại.”

      “A, hẹn gặp lại.” có chuyện gì quan trọng à?

      Nhìn Hình Dương vừa ngắt máy, Tô Tiểu Đại vừa nấu ăn vừa hỏi: “Ai thế?”

      “Tôi cũng biết ai, tôi bảo nấu cơm rồi ta ngắt máy.” Lòng hiếu kỳ của Hình Dương cũng rất nhiều, rốt cuộc “Lăng đen thui” là ai?

      “Ừ.” Chắc là có việc gì rồi. Tô Tiểu Đại quan tâm lắm, tiếp tục nấu ăn.

      Mà bên kia, người ngồi trong phòng làm việc càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó đúng, tuy biết Tô Tiểu Đại chưa đủ bản lĩnh để phủi sạch quan hệ vào thời điểm này để đến với đẹp trai hàng xóm, nhưng tại sao bạn trai chính thức như còn chưa được ăn cơm do nấu lần nào, vậy mà thằng cha hàng xóm kia lại có cửa nhảy vào nhỉ?

      (Ngài Lăng, ngài xác định ngài là bạn trai chính thức sao?)

      Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Lăng Duy Trạch cầm chìa khóa xe rời khỏi phòng làm việc, trước khi còn ghé ngang bàn trợ lý dặn dò câu: “Hội nghị dời sang sáng mai, tôi bận tí việc bên ngoài.”

      Ông lớn Lăng Duy Trạch lầm lũi bỏ , chính điều này khiến trợ lý phải tò mò. Chẳng phải ông lớn luôn coi công việc bằng trời, sao tự dưng lại dời ngày chứ? ta ngẫm nghĩ rồi nhớ lại hình như cũng có lần nọ, ông lớn cũng lầm lũi bỏ vào buổi trưa, và hội nghị bị trì hoãn. Thế là thế nào vậy?

      Lúc bát canh sườn hầm cách thủy được bưng lên bàn cơm Tô Tiểu Đại cũng thoải mái ngồi vào ghế, tay tháo tạp dề đặt sang bên, chắp tay : “Món ăn đơn giản, đừng để ý ha ha.” Bàn về khoản nấu nướng, đúng là kém xa Hình Dương nhưng dù gì cũng do tự nấu, chắc hẳn tệ lắm.

      Hình Dương cũng chắp tay theo : “Tiểu Đại, chúng ta có thể ăn rồi?”

      Tô Tiểu Đại vung tay: “Ăn thôi.” Cả hai bắt đầu dùng bữa.

      lúc cắn miếng sườn xem mình ninh nhừ chưa chuông cửa vang, đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau tay, với Hình Dương: “ ăn , tôi xem ai đến nhà .”

      Hình Dương gật đầu, biết Hình Dương ở đây, cũng ra trực tiếp mở cửa mà cần nhìn qua camera làm gì.

      “Lăng Duy Trạch, sao lại tới đây?”

      Thấy bộ dạng kinh ngạc của khiến cực kỳ khó chịu, cúi đầu nhìn lạnh tanh: “Sao vậy? thể tới à?” Hương thức ăn tỏa ra càng khiến vui.

      Tô Tiểu Đại lắc đầu, phải thế, bình thường đến gọi điện thoại mà?

      vào , ngoài trời lạnh lắm.”

      Lăng Duy Trạch hừ tiếng, xem như em có lương tâm, chỉ là em đủ can đảm để đuổi tôi ra ngoài đâu, tôi chắc đấy.

      Nhìn người vừa đến, Hình Dương nhận ra đó là bạn trai của Tô Tiểu Đại, vậy là gã đứng dậu chào: “ Lăng tới à? Chúng tôi ăn cơm, tới kịp lúc lắm vào dùng bữa luôn nhé.”

      Cởi áo khoác đưa cho Tô Tiểu Đại, thấy Hình Dương bày ra hiếu khách của chủ nhà càng được vui, bèn nhàng nắm lấy tay : “Em à, em mời Hình dùng cơm lúc nào sao biết nhỉ?”

      Hình Dương nghe xong biết mình vừa rồi lấn át chủ nhà nên ngượng ngùng gãi đầu : “ Lăng, làm phiền rồi.” Chỉ là tại sao đột nhiên gã lại thấy chướng mắt khi hai người bọn họ nắm tay nhau?

      Lăng Duy Trạch tiếp tục duy trì điềm đạm của mình, nhưng ngược lại càng siết chặt tay hơn: “ Hình đừng khách sáo.”

      là giọng Lăng Duy Trạch rất dễ nghe, hòa nhã nhưng Tô Tiểu Đại và Hình Dương chợt cảm thấy lạnh người, khi trông thấy nụ cười nở đôi môi của bọn họ thầm nghĩ chắc mình bị ảo giác rồi. Đối với người có chút hiểu Lăng Duy Trạch, biết rằng tức giận. Nụ cười khóe môi càng sâu càng nguy hiểm, Tô Tiểu Đại khỏi rùng mình, thôi xong, bữa cơm này dẫn đến án mạng hay sao?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24

      Tất nhiên án mạng thể nào xảy ra, bởi vì Lăng Duy Trạch đến nỗi vì bữa cơm mà trả thù bọn họ. Xác thực mà đem Hình Dương để trong mắt tí nào, đối với , Tô Tiểu Đại sớm thuộc về , người khác đủ bản lĩnh cướp được. cười khẽ tiếng, lay Tô Tiểu Đại, giọng dịu dàng như nước: “Em à, lấy bát đũa cho .”

      Nghe thấy thanh dịu dàng kia khiến Tô Tiểu Đại rùng mình, chạy như bay đến phòng bếp tựa như chạy trốn để lấy bát đũa cho , thế là cả ba người bắt đầu bữa tối. Lăng Duy Trạch gì, ngồi thong dong cầm đũa ăn cơm. Nhìn thấy hơi thở cao sang tản mát ra từ phía , nội tâm của Hình Dương đột nhiên xuất chút mất tự tin, thứ cảm giác mà gã chưa từng có. Lăng Duy Trạch chẳng làm gì cả, nhưng cho dù là ngồi im cũng đủ tỏa sáng hơn bất kỳ kẻ khác. Nhìn lại Tô Tiểu Đại ngồi cạnh Lăng Duy Trạch, gã nhất thời thấy chướng mắt. Chướng mắt ư? Sao gã lại có suy nghĩ này? Cố gắng trấn định lại, Hình Dương thả lỏng tâm trạng của mình.

      Lăng, lần nữa xin lỗi vì làm phiền.” Đối với Tô Tiểu Đại, Hình Dương tất nhiên cần những lời khách sáo ấy, nhưng khi đối với Lăng Duy Trạch, Hình Dương vẫn phải , dù sao cũng nên gây hiểu lầm dù chỉ là nhất.

      Lăng Duy Trạch nghe xong mỉm cười: “ Hình đừng khách sáo, Tiểu Đại và cũng là hàng xóm mà.” Ừ, là hàng xóm, và cũng chỉ có thể là hàng xóm.

      Hình Dương cười theo: “Tôi với ấy chính là bạn tốt.” Gã biết mình rất ưa thích Tô Tiểu Đại, mặc dù gã biết đây là loại cảm giác ưa thích gì. Cho nên tuy có bạn trai, thứ xúc cảm mơ hồ này gã cũng muốn giữ cho riêng mình, chỉ cần vượt quá giới hạn là bạn tốt được rồi. Thế nhưng khi nhìn thấy hai người bọn họ thân mật, trong lòng của gã tại sao lại dễ chịu tí nào?

      Giữa hai người đàn ông gợn sóng, Tô Tiểu Đại vẫn vô tư ăn uống. Lăng Duy Trạch trước sau như thôi, hiền hòa dễ gần, thân thiện với mọi người, ừ, được đấy. Hơn nữa và Hình Dương là bạn tốt mà, ta cũng làm khó dễ gì đâu. cũng rất ưa thích Hình Dương, cùng với Hình Dương khiến cảm thấy vui vẻ lắm, nặng nề, cho nên bao giờ cũng mong mình là bạn tốt với gã, ý muốn rù quến gã cũng tiêu tan.

      Ăn miếng gỏi ngó sen, Lăng Duy Trạch hơi kinh ngạc. Mặc dù tính là ngon nhất nhưng đối với chỉ số thông minh của Tô Tiểu Đại mà nhận thức mùi vị này cũng tệ: “Em nấu đấy à?”

      “Ừ, đúng rồi, ăn thấy ngon hả?” Tô Tiểu Đại mở to mắt nhìn Lăng Duy Trạch đầy kỳ vọng, chờ lời đánh giá của . Phàm là hai người dùng cơm, mọi thứ đều do Lăng Duy Trạch quyết định địa điểm, đại đa số đều là những món đắt tiền ở nhà hàng. Đến giờ, khái niệm cơm nhà đối với hai người bọn họ hầu như có, càng lúc càng bị ta tập thành thói quen ăn hàng ăn quán.

      Thấy tràn đầy mong đợi, Lăng Duy Trạch mỉm cười bình phẩm: “Ừ, cũng khá ngon.” Đây là món ăn bình thường trong gia đình, thậm chí chưa từng thử qua, tất nhiên so được với các món điệu nghệ ở nhà hàng nhưng lại cảm nhận thấm thía hương vị – hương vị ấm áp của gia đình.

      Rất khó được tán thưởng khiến Tô Tiểu Đại vô cùng vui vẻ, gắp miếng sườn bỏ vào bát : “Ha ha, nếm thử món này .”

      Kẻ độc mồm như cũng khen ngợi đủ chứng tỏ nấu nướng tệ rồi, quả nhiên thứ càng hiếm mới quý giá, vất vả lắm mới được khen ngợi, còn nhớ suốt ngày chỉ giỏi chê cười thôi.

      Thấy Tô Tiểu Đại vô thức lấy làm trung tâm, mặc kệ gã đàn ông đối diện gạt sang bên, Lăng Duy Trạch vui vì việc nấu cơm cho kẻ khác ăn cũng dần dần tan biến. Bắt gặp khung cảnh đôi tình nhân hạnh phúc, cả nụ cười lung linh môi Tô Tiểu Đại càng khiến Hình Dương thêm buồn man mác. Chẳng lẽ, gã… thích ? Gã giật mình trước suy nghĩ này, nhìn lúm đồng tiền lúng liếng kia khiến gã cúi đầu cười não nề, đúng rồi, gã thích , nhưng gã ý thức được mình thích đơn thuần và vui vẻ này từ bao giờ.

      Ấy thế mà quá muộn, Hình Dương phát quá muộn, bọn họ gặp nhau quá muộn, gã sớm biết có bạn trai, chỉ là dối lòng theo cách nhìn bình thường vốn thuộc về ai cả. Nhưng chính là , ấy vĩnh viễn thuộc về mình, toi đời mối tình đầu của mình, chưa bắt đầu vội kết thúc, mình đúng là rất bi thảm mà.

      Hình Dương im lặng lên tiếng khiến Tô Tiểu Đại chợt nhận ra có tí xem thường gã, thế là rối rít : “Hình Dương, ăn cơm , làm sao thế?” Ôi trời, bữa cơm này ràng là cảm ơn Hình Dương, nhưng việc Lăng Duy Trạch đến đây khiến quên béng mất, có lỗi với Hình Dương quá . Nghe thấy giọng của , Hình Dương khôi phục tinh thần, mỉm cười cái: “Ừ.”

      Thấy Hình Dương cười, Tô Tiểu Đại lúc này mới yên tâm quay đầu nhìn Lăng Duy Trạch: “ Hình tốt lắm, tôi kịp mua vé xe lửa để về quê đón năm mới ấy đồng ý đưa tôi về.”

      Trong quan niệm của Tô Tiểu Đại, Hình Dương chính là người tốt, đàn ông tốt, bạn bè tốt, mặc dù trùng hợp là rất thích những người ôn hòa như Hình Dương. Tuy nhiên khi càng thân quen, càng thấy gã ta thích hợp làm bạn hơn là làm người , mối quan hệ hàng xóm tại giữa bọn họ khiến rất hài lòng. Nghe trình bày xong, ánh mắt hơi nhếch lên tí: “A, vậy sao, em mua được vé xe cũng bảo tiếng?”

      Tô Tiểu Đại sớm quen với dịu dàng giả tạo của rồi, chẳng lấy làm kinh ngạc trước thái độ ấy làm gì. Về phần tại sao với là bởi có phải bạn trai của đâu, chuyện này làm sao có thể nhờ ta giúp được. ra chính là như thế, lệ thuộc vào ba mẹ, lệ thuộc vào Dương Trừng Trừng nhưng lại rất ít lệ thuộc vào người khác, cho dù có quen nhau với Dương Kiến bảy năm nhưng có việc gì cũng tự tìm cách giải quyết, giải quyết được mới cầu cứu Dương Trừng Trừng.

      “Do gần đây em thấy rất bận.” Hơn nữa loại chuyện cỏn con này càng nên làm phiền ta.

      Lăng Duy Trạch đưa tay vuốt tóc : “Là lỗi của , nên bỏ bê em.”

      Nhìn ánh mắt thâm tình của Lăng Duy Trạch cùng với ấm áp đầu mình, con tim của Tô Tiểu Đại khỏi đập thình thịch, cổ họng hơi khô khốc, muốn nhắc nhở ta rằng có diễn cũng đừng diễn quá như vậy. Thấy Lăng Duy Trạch hề che giấu cưng chiều với , tâm trạng Hình Dương càng thêm tồi tệ. Mặc kệ thế nào chăng nữa, Lăng Duy Trạch đối với tốt như thế gã mừng thầm cho , bởi lẽ bọn họ chính là bạn tốt mà.

      Trong đáy mắt của nhìn thấu hết nét mặt của Hình Dương, quả nhiên là gã ta thích Tô Tiểu Đại. Chỉ là rồi, Tô Tiểu Đại thuộc về , những người khác đủ tư cách để mơ ước. Rốt cuộc Lăng Duy Trạch thôi diễn cái trò thâm tình, lúc này mới thở phào nhõm. ta làm gì thế, mặc dù trước mặt mọi người bọn họ luôn giả vờ đóng kịch, nhưng ánh mắt dịu dàng kia khiến … khó quen.

      Hình, cám ơn , chỉ là làm phiền nữa, tôi có thể đưa ấy về quê. Tuy nhiên tôi vẫn rất cảm ơn quan tâm ấy thay tôi.”

      Bạn trai chính chủ thế, Hình Dương còn biết làm gì thêm: “À đừng khách sáo, tôi và ấy là bạn bè mà, phiền đâu.”

      Đối với ý kiến của Lăng Duy Trạch, Tô Tiểu Đại cũng chẳng bận tâm, dù sao có xe về là tốt rồi, còn kén cá chọn canh làm gì.

      “Tiểu Đại, cám ơn với Hình em.” Lăng Duy Trạch lên tiếng nhắc nhở .

      “Cám ơn , Hình Dương.” Vậy cũng tốt, cần làm phiền đến Hình Dương, nhà và nhà gã xem là thuận đường, còn phải lượn quanh vèo vèo, vừa đúng có Lăng Duy Trạch xuất , cũng muốn làm gã về nhà trễ nãi, vẹn toàn đôi bên.

      Tô Tiểu Đại cười hồn nhiên khiến lòng Hình Dương khẽ đau , nhưng đây mới chính là Tô Tiểu Đại, đúng ? có mưu mô, ngơ ngác, ngu ngơ, rất là tốt.

      “Ừ, được, cứ thế nhé. Tôi dùng bữa xong rồi, quấy rầy hai người nữa, tôi đây.” tại Hình Dương cần thời gian ngẫm nghĩ, bởi vì gã biết nếu ở lại đây gã kiên trì nổi.

      Hình thong thả nhé.”

      “Tôi tiễn .” Tô Tiểu Đại cũng đứng dậy, cảm thấy công việc của Hình Dương rất bận rộn, có mấy lúc ngủ, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi thư giãn nên hãy để cho gã về nhà ngủ thôi. Hình Dương rất khổ sở, đúng vậy, người ta thân mật với nhau ở đây gã lại còn xen vào làm gì chứ, theo chân bọn họ gật đầu cái, gã xoay người bước .

      Hình Dương , trong nhà cũng chỉ còn lại hai người, Tô Tiểu Đại ngồi vào ghế, : “Hình Dương khá tốt, thường giúp đỡ tôi lắm.”

      Lăng Duy Trạch sớm dùng bữa xong, nhìn Tô Tiểu Đại ăn cơm mà vẫn quên lảm nhảm bèn hỏi: “Tiểu Đại, tại sao có chuyện gì em cũng nghĩ đến đầu tiên?”
      Caocaomap thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 25

      Chuẩn bị đồ đạc, sắp xếp đâu vào đấy cả, ngày mai bước sang năm mới rồi. Hôm nay Lăng Duy Trạch rốt cuộc cũng có thời gian đưa về nhà, cho nên sáng sớm Tô Tiểu Đại ngồi ở nhà chờ đến. Hôm qua Hình Dương về quê, mặc dù định nhờ vả chuyến nhưng bị ông lớn gạt ngang. Vì muốn gấp gáp về nhà nên dám có ý kiến với quyết định của , thể làm gì khác hơn ngoài việc ở nhà mong đợi . Cũng may Lăng Duy Trạch từ trước đến giờ là người biết giữ chữ tín, tối qua gọi điện bảo chuẩn bị hành lý , để ngày mai đưa về, hoan hô!

      Tô Tiểu Đại nghĩ vẩn vơ chợt nhớ tới câu hỏi của : “Tiểu Đại, tại sao có chuyện gì em cũng đều tìm đến trước?”

      Ngay lúc ấy cũng biết giải thích làm sao, chỉ buột miệng đáp: “Tôi sợ làm phiền .” Kết quả bị Lăng Duy Trạch liếc mắt lạnh lùng, nhưng rồi lại im lặng. Chỉ là tại cảm thấy có gì đúng lắm, giọng của như thế nào đây? Quái dị, đó chính là giọng điệu của bạn trai quan tâm bạn mình. Trăm mối tìm ra đáp án, Tô Tiểu Đại suy diễn lung tung nữa, mắt thấy đồng hồ điểm bảy giờ sáng chuông cửa vang lên. Lăng Duy Trạch ấy mà, bao giờ cũng đúng giờ cả.

      vào nhà, nhìn thấy đồ đạc bị dọn sạch còn phòng khách trống của lên tiếng hỏi: “Tiểu Đại, em muốn xách hành lý về quê đón Tết, hay em muốn dọn nguyên cái nhà em chỗ khác vậy?”

      Tô Tiểu Đại cười khỏa lấp: “Là đón Tết, đón Tết đấy. Thôi phí thời gian nữa, chúng ta thôi.”

      Nhìn bộ dạng ngu ngốc của , Lăng Duy Trạch cũng đành cởi khoác ra, bắt đầu làm osin chân tay miễn phí cho . Con bé ngốc này tu bao nhiêu kiếp, hưởng bao nhiêu phước đây? Muốn được tự mình đưa về nhà, mà còn phải nai lưng ra khuân vác đồ đạc từ lầu xuống lầu dưới. Hờ, xem như giữ ở bên cạnh phải chịu giá cao , Lăng Duy Trạch chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.

      Hổn hển thở gấp, cuối cùng Tô Tiểu Đại cũng yên vị trong xe cùng với mớ hành lý lỉnh kỉnh, mệt chết được, Tết đến đúng là nhàn hạ tí nào. nghĩ đến ba mẹ dấu ở nhà liền cảm thấy vất vả này cũng là đáng giá, dĩ nhiên còn cảm kích luôn cả gã đàn ông điển trai quý phái vừa dọn đồ dọn đạc cho nữa kìa.

      Cau mày nhìn ghế sau đầy ắp đồ, đóng cốp xe lại, hỏi : “Hết rồi đúng ?”

      Ôm túi ngồi ở cạnh vị trí tài xế, Tô Tiểu Đại ngừng lấy tay quạt quạt trong khí để mặt bớt nóng: “Hết rồi, làm phiền quá.” Ha ha, làm người hờ cũng có ưu đãi nhỉ? tệ, tệ! tâm trạng vô cùng tốt vì thế ngỡ như Lăng Duy Trạch cả người tỏa hào quang lấp lánh, khả ái ai sánh được.

      Lăng Duy Trạch lái xe , bắt đầu hành trình về quê đón Tết: “Em chắc là em dọn nhà?” Thế nào ăn Tết mà mang cả tá đồ như vậy nhỉ? Khoa trương nhất là có cả chiếc giường xếp.

      Tô Tiểu Đại cười khúc khích: “Tất nhiên phải rồi, tại vì khi ở trường đại học có rất nhiều món tôi chưa kịp chuyển về nhà, đừng sợ, tôi phải chạy trốn đâu.” Sau khi tốt nghiệp đưa hết thảy vào chung cư, có vô số thứ vô dụng nhưng còn tiếc rẻ chưa chịu ném , vừa đúng lần này đưa về nhà cho nên mượn nước đẩy thuyền luôn thể.

      Lăng Duy Trạch hừ tiếng rồi mỉa : “Chân ngắn như em chạy trốn kiểu gì chứ?”

      Việc đả kích sớm thành thói quen rồi, Tô Tiểu Đại cũng sớm luyện xong chiêu thức “mình đồng da sắt, mặt cốt thép bê tông” nên đau khổ lắm, chỉ giọng lầm bầm: “Ừ, có là chân dài thôi đấy.” Mà ra bên dưới chiếc quần tây phẳng phiu kia là cả đôi chân dài thẳng tắp khiến bao người ước ao ghen tỵ, mà cũng ngoại lệ.

      Tai của Lăng Duy Trạch rất thính, đương nhiên nghe được con bé ấy lầm bầm cái gì, chẳng biết có phải tại mưa dầm thấm đất hay cũng quen với việc ngốc nghếch hết thuốc chữa. Thôi , con bé được thông minh, cũng chẳng buồn cầu cao nữa, như vậy lâu dài cũng thành thói quen. Thời gian đúng là thần kỳ, thói quen thói quen, hai người bọn họ ở trong tiềm thức sớm trở thành thói quen của nhau rồi.

      “Đôi khi là người rất tốt đấy!” Tô Tiểu Đại bằng cả lòng chân thành. Mặc dù Lăng Duy Trạch thường hay bắt bẻ , ác độc với , công kích tinh thần , bắt nạt , nhưng lại thường đưa ăn ngon, khi bị cúp điện cũng đến nhà cứu giúp . Lúc này đưa về quê, xem ra cũng hẳn là người xấu.

      Người tốt? lăng Duy Trạch đúng là lần đầu tiên nghe người khác đánh giá cao về mình. tình mà hiếm khi giúp đỡ ai, dù sao đối với danh phận người nhà họ Lăng ngày trước, mấy người có đủ tư cách cầu xin , mà bây giờ trừ Đào Dục ra cũng chỉ có vài người bạn , cho nên từ khía cạnh khác mà dựa vào bản chất của cũng thể coi người tốt lành. Nhưng có bị ngu mới để cho gã hàng xóm kia lợi dụng cơ hội cuỗm , ngờ con bé ngốc cũng có kẻ để mắt đến, việc đời đúng là khó liệu, lòng người khó dò. Ừ , làm vậy phải vì thích , chỉ đơn thuần muốn người khác phá hỏng kế hoạch của mình.

      Tuy vậy những suy nghĩ sâu xa này cần để cho biết, là người đơn giản quá mức mà.

      “Hừ, xem như em có lương tâm.”

      Tô Tiểu Đại là thế, nếu ai giúp dù chỉ là việc , luôn nhớ đến ơn của họ. Nhưng khi giúp người khác, chỉ cảm thấy đó là chuyện bình thường đáng kể tới. Cho nên nếu Lăng Duy Trạch giúp đỡ , cũng thấy là người tốt. Chỉ là thể giúp được cái gì ngoài việc đưa tay vỗ ngực: “ yên tâm , tôi nhất định biểu tốt để giúp lừa được mẹ .”

      Khó có dịp được Tô Tiểu Đại chủ động bàn chính , hơn nữa giống những lần trước đầy vẻ miễn cưỡng, thái độ này khiến Lăng Duy Trạch có chút hài lòng, kế hoạch của quả nhiên vẫn có hiệu quả.

      “Đấy là nghĩa vụ của em, em thử làm hỏng xem có dễ dàng bỏ qua cho em ?”

      Hừ, đúng là gã đàn ông độc địa, thời điểm tốt bụng ngắn ngủi chưa từng thấy trở về con người nguy hiểm. Giá mà cả ngày có thể dịu dàng như vậy tốt quá rồi. Thôi được rồi, cũng quen rồi.

      “Tôi biết, còn cần à?”

      Lăng Duy Trạch đáp, chỉ liếc nhìn cái và thầm mắng, con bé ngốc nghếch.

      Thời gian từng phút trôi , chiếc xe xé gió lướt làm cho người ta lưu luyến thành phố. Bất tri bất giác Tô Tiểu Đại ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy qua tám giờ đồng hồ, lộ trình cũng hơn mộ nữa. Nhìn Lăng Duy Trạch đáy mắt mệt mỏi, Tô Tiểu Đại chợt thấy muốn giúp , phải lái thêm bốn giờ nữa mới đến nhà.

      “E hèm, hay để tôi thay lái cho?”

      Lăng Duy Trạch liếc cái, vẻ mặt giống như vừa trông thấy người ngoài hành tinh: “Em sao?”

      Bị xem thường, Tô Tiểu Đại cực kỳ khó chịu, hai lời bắt đầu tìm kiếm trong túi của mình, lát sau đem ra tấm thẻ: “Hừ hừ, tôi có bằng lái đấy.”

      nghi ngờ đáp lời: “Em mua bằng phải ?”

      Nếu như phải Lăng Duy Trạch lái xe đánh bay ra khỏi cửa như trong phim gấu Teddy rồi: “ quá đáng lắm, năm hai đại học lúc nghỉ hè tôi thi đấy.”

      “Được rồi, nhưng chốt lại em thể lái xe, còn chưa chán sống đâu, chân em ngắn như này chẳng biết đạp phanh tới hay .” Lăng Duy Trạch tiếp tục công kích .

      “Này, tuy rằng tôi có xe hơi nhưng tôi lái qua xe của Dương Trừng Trừng nhé!”

      Đó là Dương Trừng Trừng chán sống, muốn đem tính mạng ra đùa giỡn. Quán tính hoài nghi chỉ số thông minh hai chữ số của mặt, mặt khác đem tính mạng mình giao cho kẻ khác, tai nạn giao thông lần là quá đủ rồi.

      Nghĩ đến ba năm trước thoát chết sau vụ tai nạn thảm khốc, đáy mắt chợt lên tia tối tăm khiến Tô Tiểu Đại cũng cảm giác được: “ lái thôi, tức cái gì, tôi cũng chỉ lo cho mệt mỏi đấy.”

      Tô Tiểu Đại giọng làu bàu khiến Lăng Duy Trạch từ cơn ác mộng trở lại thực tế: “Sao em học được lái xe vậy?” Trong quan niệm của , Tô Tiểu Đại khờ khạo, việc lái xe cần IQ cao thích hợp với .

      Nhắc tới việc này, Tô Tiểu Đại có chút phấn khởi: “Bởi vì tôi có giấc mơ .”

      Thấy đôi mắt ngời sáng của khiến Lăng Duy Trạch có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn theo thói quen đả kích : “Bé ngốc cũng có mơ ước?”

      Tô Tiểu Đại lười phải hừ hừ nữa, phớt lờ : “Bởi vì tôi mơ ước ngày nào đó mình có thể lái chiếc Volkswagen Beetle màu hồng, ha ha, chắc trông tôi oai lắm.”

      Volkswagen Beetle màu hồng? Lăng Duy Trạch tưởng tượng ra mà muốn buồn nôn: “Đúng là hợp với phong cách em.”

      “Ừ, tôi cũng cảm thấy rất oai đấy.”

      Lăng Duy Trạch muốn rằng, phải khen em đâu, nhưng nhìn bé nở nụ cười đành im lặng. Thôi, cứ để sống trong thế giới mơ ước .

      “Còn có mơ ước gì ?”

      Mơ ước? Lăng Duy Trạch tự hỏi mình. Từ bé sinh ra ở nhà họ Lăng, là ông trời con, có gì muốn mà lại có được, cho nên nghĩ kỹ chút, dường như chẳng có mơ ước gì.

      Lúc nhà họ Lăng còn phồn thịnh, lấy nó làm mục tiêu, giống như mẹ và ông ngoại từng mong đợi có thể xuất sắc tiếp quản cơ nghiệp, nhưng chưa đến lượt sụp đổ. Nhà họ Lăng sụp đổ làm mục tiêu của cũng mất , chính vì ý chí kiên cường của mình và kiêu ngạo ai sánh được, dựa vào trợ giúp của nhà họ Đào mà làm lại từ đầu. Chờ đến khi trả thù xong, vậy làm gì? Lần đầu tiên , Lăng Duy Trạch cảm thấy mờ mịt.

      có mơ ước.” Đúng, có mơ ước, ra cuộc đời hề có mơ ước.

      Trái ngược với vẻ tĩnh lặng của , Tô Tiểu Đại vẫn ầm ĩ: “ đùa tôi chắc, làm sao có ước mơ chứ? Có kẻ mơ ước căn phòng to, mơ chiếc BMW, người khác lại mơ ước gia đình êm ấm, cho nên ai cũng đều có ước mơ cả.”

      Chỉ là phòng ốc, xe cộ, thậm chí mọi thứ đều có. Vẻ ngoài điển trai, thành đạt trong nghiệp, còn có rất nhiều người hâm mộ , cho nên: “Ha ha, thứ thiếu chính là nhà đấy, này cũng xem như là ước mơ, hiểu ?”

      Thiếu nhà? Lời Tô Tiểu Đại vừa giống như cây kéo vừa cắt đứt sợi dây trong đầu .

      Rất nhiều người nghi hoặc tại sao lại lựa chọn Tô Tiểu Đại, trừ lý do đặc biệt ra giống như từng bảo với Đào Dục, chưa từng muốn sống độc cả đời. Nếu nhất định phải kết hôn, Tô Tiểu Đại cũng phải có điểm gì tốt. Thế nhưng chưa từng nghĩ qua nhà… gia đình .

      nhà, ra cái này cũng là ước mơ…” Lăng Duy Trạch chợt lẩm bẩm.
      Caocaomap thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 26

      nhà cũng có thể là mơ ước sao?” Giọng của Lăng Duy Trạch có chút mơ hồ, tuyệt đối giống ngày thường lạnh nhạt.

      Chẳng biết tại sao, mặc dù Lăng Duy Trạch luôn bắt nạt , nhưng lại thấy khó chịu khi nhìn thấy lộ ra dáng vẻ yếu ớt này, cố gắng tạo khí vui vẻ.

      “Tất nhiên, vì nhà mà phấn đấu nhé.” Ít nhất cũng nghĩ như vậy đấy, có ước mơ vĩ đại, cái gì duy trì hòa bình thế giới, cứu vớt địa cầu, mấy thứ đó giao cho vĩ nhân làm . chỉ thích có ba, có mẹ, tìm người mình để kết hôn và hai người cùng nhau xây dựng gia đình.

      Trông thấy ánh mắt sáng lạn của Tô Tiểu Đại, dần dần chợt nhận ra mình giống như người trong sương mù tìm được phương hướng. Hồi lâu, bật cười: “Tiểu Đại, chẳng lẽ em đúng là giả ngu?”

      ngờ ngày thường ngờ nghệch như vậy lại có nhiều suy nghĩ thấu đáo, mà với kẻ thông minh là nhưng lại u mê lâu đến thế. Người tài vẻ ngoài đần độn? Hừ, đây rốt cuộc là khen hay chê đây? ta xem thường những học sinh lớp khoa học tự nhiên giọng điệu ăn kém cỏi, hầy, thôi , dù gì ta bắt nạt cũng chẳng phải ngày ngày hai, hơn nữa nhìn ta cười vui vẻ cũng khiến tâm trạng nhõm hơn nhiều. biết vì sao có cảm giác khác thường này, tóm lại quen thấy ta ủ rũ.

      Tất nhiên là Lăng Duy Trạch cuối cùng vẫn để lái xe, đường liền bốn giờ đồng hồ, rốt cuộc bọn họ đến quê nhà của Tô Tiểu Đại. So với thành phố C lừng lẫy phương bắc thành phố T mộc mạc kém xa, chỉ là cảnh vật ở đây yên bình xinh đẹp khiến người ta nhìn vào dễ lưu luyến.

      Về quê, lòng càng trở nên vui vẻ, tựa mặt sát kính nhìn phong cảnh bên ngoài, kiêu ngạo với Lăng Duy Trạch: “Này, quê tôi tệ chứ?” Mặc kệ rời nhà bao lâu, mặc kệ chốn thành thị có nhiều cám dỗ, đối với chỉ có thành phố T mới đích thực là nhà.

      Lăng Duy Trạch gật đầu: “Ừ, tệ. Chỉ là hoài nghi chốn đất lành chim đậu này tại sao lại nảy sinh ra người có chỉ số IQ giống em?” Nhưng mà đúng là chỗ tốt.

      Tôi tức giận, tôi tức giận, được tức giận. Tô Tiểu Đại xoa ngực thầm trong lòng, vẫn là hận muốn đem bóp chết ta, nào có kém cỏi như vậy!!! Hừ hừ, so đo với ta nữa, nhìn phía trước quen thuộc, cũng sớm bỏ ngoài tai lời châm chọc của .

      “Rẽ trái, rẽ trái, chung cư trước mặt !”

      Theo hướng Tô Tiểu Đại chỉ dẫn, lái đến chung cư cửa Nam, toan lái xe vào trong lại thét: “Khoan , dừng ở đây, tôi có tí chuyện muốn ý kiến.”

      Cũng may ven đường có xe, giống thành phố C muốn tìm chỗ tùy tiện dừng là cả vấn đề. Tạm tắt máy, quay sang nhìn Tô Tiểu Đại: “Chuyện gì?”

      ngập ngừng mở miệng: “Tôi muốn giúp tay… à, chuyện này…”

      !” Muốn giúp tay mà làm quái gì phải ngại ngùng như vậy? Khó hiểu!

      Tô Tiểu Đại gãi đầu: “Mấy hôm trước, ba mẹ gọi điện hỏi tôi bao giờ về nhà. Rồi sau đó, hai người hỏi đến Dương Kiến…”

      “Sau đó thế nào?” Dương Kiến? Tô Tiểu Đại có bạn trai, ừm…. ra cũng để tâm lắm.

      Tô Tiểu Đại gật gật: “Sau đó tôi còn chưa việc chúng tôi chia tay nhau, cho nên ba mẹ vẫn còn tưởng chúng tôi nhau, muốn tôi dẫn ta về nhà.”

      và Dương Kiến bên nhau từ cấp hai đến cấp ba, thời điểm đại học mới bắt đầu cho gia đình biết. Bởi vì đôi bên điều kiện thích hợp, cùng quê, lại học cùng trường, cùng lớp, cho nên người lớn trong nhà đều hết sức mừng rỡ, mấy năm nay cả hai bên đều rất thân thiết nhau. Nhất là mẹ còn đặc biệt có thiện cảm với Dương Kiến, cho nên khi chia tay lâu nhưng vẫn chưa thể mở miệng với ba mẹ.

      Mặc dù phải lỗi của , nhưng mỗi lần nghe điện thoại từ mẹ đều rất mệt mỏi trong lòng, sợ gia đình biết thất vọng. Hơn nữa Dương Kiến dường như cũng chẳng cho ba mẹ biết, nếu với mối quan hệ thân thiết giữa mẹ và mẹ , hẳn là việc này phải đến tai mẹ. Vì vậy giấu được chút nào hay chút ấy. Nhưng mấy hôm trước mẹ gọi điện bảo đưa Dương Kiến về nhà , lâu gặp , nhớ rồi. Cuộc đời khốn khổ, bảo tìm Dương Kiến ở cái chốn nào đây?! Từ đó suy ra, chỉ có thể nhờ vả người trước mặt, hi vọng mẹ thấy ta đẹp trai, phong độ quên tiệt tên Dương Kiến kia để thở phào nhõm lần.

      “Cho nên?”

      Nghe đoạn đối thoại quen thuộc, Tô Tiểu Đại khỏi cảm khái cười người chớ vội cười lâu, lần trước còn cười nhạo ta cơ đấy.

      “Cho nên tôi muốn nhờ giúp!”

      Lăng Duy Trạch xoa cằm nhìn : “Đến lượt giả làm bạn trai em rồi à?”

      Tô Tiểu Đại bất đắc dĩ gật đầu, nếu biết làm thế nào chứ?

      Lăng Duy Trạch cười thầm trong lòng, kiểu này đúng là tổ đãi mà. định cho biết lần này chính là lần ra mắt của , chưa kịp cất lời sắp xếp tình huống quá là hợp ý . Chỉ là còn lâu mới ra tính toán của mình, ngược lại còn bày ra bộ dạng miễn cưỡng: “Giúp giúp, nhưng mà em cũng phải có gì đó gọi là trả lễ.”

      Thấy đồng ý, liền quả quyết: “ cứ yên tâm! Về sau có việc cứ nhờ vả tôi, chết từ nan!”

      Thấy bộ dạng ngốc nghếch của Tô Tiểu Đại, chỉ muốn cười phá lên. Đúng là ngốc mà, dường như ở cạnh cuộc đời bớt tẻ nhạt nhiều lắm: “Giờ chúng ta vào nhà được chưa?”

      Tô Tiểu Đại gật đầu, sau đó gọi điện thông báo là bọn họ sắp về tới nhà. Nhìn gương mặt nghiệt của , hầy, chỉ còn biết cầu nguyện cho qua cửa này thôi.

      Cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian để lo lắng, chỉ huy Lăng Duy Trạch phóng xe , xa xa, thấy ba mẹ đứng dưới lầu, trong khoảng thời gian ngắn, trừ hạnh phúc ra còn nghĩ được điều gì khác. đợi dừng xe hẳn, vội vàng mở cửa phóng như bay xuống đường, ôm lấy ba mẹ: “Ba mẹ, con về rồi đây!”

      Hai vợ chồng ôm lấy đứa con : “Về là tốt, về là tốt, ba nhớ con lắm!” Ông Tô thương nhất là , nếu cương quyết ở thành phố C sao ông nỡ lòng để con rượu sống mình ở ngoài chứ.

      Bà Tô cũng rất vui, nhưng so với con bà mong chờ chàng rể tương lai của mình hơn: “Thằng Kiến đâu, phải về cùng con sao?” Ngẩng mặt nhìn chút bà thấy thanh niên điển trai trẻ tuổi đứng cạnh xe hơi, ai vậy nhỉ?

      Lời này của bà Tô khiến sực nhớ mình bỏ quên Lăng Duy Trạch, vậy là vội vàng chạy đến bên cạnh kéo tay , giọng : “Xin lỗi , ha ha….”

      Lòng có chút xao động. Ban nãy nhìn gia đình bọn họ sum họp, chợt khiến nhớ tới mẹ , đúng là lâu được gặp bà. để ý tối tăm trong đáy mắt phẳng lặng của , Tô Tiểu Đại hít sâu hơi, kéo đến trước ba mẹ, giọng thấp thỏm: “Ba, mẹ, đây là bạn trai mới của con – Lăng Duy Trạch.”

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 27

      Gì cơ? Bạn trai mới? Nghe qua như sét đánh ngang tai, hai ông bà lùi về sau vài bước, họ nhìn con của mình rồi lại nhìn sang người trẻ tuổi xa lạ kia, nhất thời chẳng nên lời.

      Bà Tô càng thể tin được, mấy ngày trước bà còn cùng mẹ Dương Kiến dạo phố, thế nào con bà lại đưa bạn trai mới về, hơn nữa còn là kẻ điển trai như vậy. Thấy phản ứng kinh ngạc của bọn họ, Lăng Duy Trạch ho khan cái rồi cúi chào: “Hai bác, cháu là Lăng Duy Trạch, bạn trai của ấy.”

      Bà Tô vốn là người mê phim Hàn, nay chính vì dáng vẻ lịch lãm và cử chỉ tao nhã của mà bỗng dưng đâm ra hâm mộ, bởi lẽ so với những diễn viên trong phim càng điển trai hơn nhiều, hấp dẫn hơn nhiều. Bắt gặp vợ mình ánh mắt lấp lánh, ông Tô giả vờ ho: “Tiểu Lăng, ừ. Đừng đứng ở đây nữa, vào nhà trước .”

      Lăng Duy Trạch ung dung gật đầu, hoàn toàn gấp gáp hay khẩn trương, ngược lại Tô Tiểu Đại còn kéo tay : “Chờ tí, giúp em mang đồ vào luôn thể.”

      Mọi người lúc này mới nhớ ra Tô Tiểu Đại còn mang chài mang lưới từ xa theo về, Lăng Duy Trạch cởi áo khoác, ngăn lại hai ông bà vừa định xắn tay xách hành lý của : “Bác trai, bác , hai bác vào nhà , đồ đạc để cháu và Tiểu Đại xách là được rồi.”

      Đối với biểu của Lăng Duy Trạch, ông bà Tô hài lòng cực kỳ, bởi vì nhìn quần áo cùng tác phong kia chính là từ sống trong nhung lụa, bây giờ có thể chủ động làm việc, đứa bé ngoan. Còn khá khẩm ra sao lát trò chuyện mới biết, dù sao Dương Kiến cũng quen thuộc bốn năm nay, phải câu bạn trai mới là có thể khỏa lấp.

      Cuối cùng trừ bà Tô, cả ba người đều dọn dẹp hành lý. Đợi tất cả mọi thứ được đâu vào đấy, mọi người đều mệt mỏi, thở hổn hển.

      “Tiểu Lăng, vất vả cho con rồi.” Ngồi ghế salon, ông Tô bắt đầu đánh giá người trẻ tuổi. kiêu căng, trái lại ôn hòa, vừa nhìn là biết ngay con nhà danh giá, mặc dù ông cho rằng con mình có thể xứng với bất kỳ kẻ nào, tuy nhiên… thằng nhóc này gia cảnh tốt quá!

      Mặc dù mệt gần chết nhưng Lăng Duy Trạch vẫn duy trì lễ phép, nhận lấy khăn giấy Tô Tiểu Đại đưa để lau mồ hôi trán, sau đó đem quà cáp dâng lên: “ chút lòng thành, mong hai bác nhận cho.”

      Nhìn Lăng Duy Trạch giống như ảo thuật ra đống quà, Tô Tiểu Đại khỏi bội phục, quả nhiên là Lăng Duy Trạch, thậm chí cái gì cũng chuẩn bị xong xuôi hết cả. Ba mẹ cũng khách sáo, vui vẻ nhận quà, bà Tô nhìn bộ mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền, khỏi mặt mày hớn hở: “Tiểu Lăng, cháu khách sáo rồi.” Thằng bé cũng hào phóng, bộ mỹ phẩm này trị giá hơn cả vạn khiến bà ao ước bấy lâu, ngờ lại có thể đem tặng bà, trùng hợp quá mất.

      Lăng Duy Trạch mỉm cười: “Bác đừng vậy, đây là việc cháu phải làm.” Như lúc trước, vốn tính toán cơ hội để ra mắt hai ông bà, quà tặng dĩ nhiên thể thiếu, nhìn ba mẹ vui vẻ, lựa chọn của chắc chắn là đúng rồi. Cá nhân Tô Tiểu Đại cũng cảm kích phen bởi vì ba mẹ rất vui đấy!

      Chỉ là vui vẻ vui vẻ, nhưng trước hết bọn họ muốn biết ràng, con ngốc của họ có khi nào vì tìm được bạn trai nên đưa người này đến đóng giả hay ? Bà Tô nháy mắt với ông Tô, sau đó kéo tay con mình: “Ông ơi, ông chuyện với Tiểu Lăng , tôi với con bé bận tí việc.”

      Lăng Duy Trạch gật đầu: “Bác cứ tự nhiên ạ, cháu ngồi cùng bác trai là được rồi.”

      Bà Tô mỉm cười, rồi lôi Tô Tiểu Đại về phòng. đợi đặt mông lên giường, bà Tô véo tai con : “Mẹ, mẹ, tí, mẹ làm gì véo con!!!” Ghét quá, vừa mới quay về bị véo tai.

      Nhìn con ôm lấy lỗ tai, bộ dáng ngốc nghếch, bà Tô càng thêm kiên định ý nghĩ của mình, búng trán cái: “, có phải con thuê người kia về gạt ba mẹ hay ?” Nhất định là như vậy mà. cùng Dương Kiến chia tay dám với bọn họ, sau đó thuê người để che mắt bọn họ.

      ngờ mẹ mình có trí tưởng tượng phong phú, Tô Tiểu Đại bèn khỏa lấp : “Mẹ xem phim truyền hình nhiều quá rồi hả? Sao thuê được người như ấy chứ?”

      Bà Tô sững sờ, suy nghĩ chút thấy cũng phải. Bề ngoài có thể gạt người, quần áo có thể gạt người, nhưng khí chất lẫn phong cách lẫn được, bởi vậy… đứa bé kia từng hành động, từng cử chỉ đều giống bọn lừa gạt. Chỉ là nhìn con ngốc nghếch, bà Tô vẫn cảm thấy có phần hư cấu: “Được, chuyện này. Tại sao con với Dương Kiến cãi nhau?”

      và Dương Kiến ở cùng chỗ, hai người đều làm việc tại thành phố C, hai nhà cơ hồ sắp thành thông gia, nghĩ đến việc con bà đột nhiên đưa bạn trai mới về ra mắt. Nhắc đến Dương Kiến, tâm trạng lại được vui, cúi đầu xoa tay: “Chúng con chia tay rồi.”

      Cái gì? Chia tay? Bà Tô dám tin vào con : “ yên lành sao lại chia tay, chẳng lẽ con bắt cá hai tay?” Đừng nghĩ bà Tô lớn tuổi mà biết những cụm từ trẻ tuổi gần đây bọn nhóc hay dùng.

      Chuyện liên quan đến danh dự, tất nhiên Tô Tiểu Đại làm thánh mẫu ôm hết tội lỗi: “ ràng là bắt cá hai tay!” Lúc đó rất khiếp sợ để đối mặt với thực tàn nhẫn, cảm tình bảy năm, kết quả trước khi tốt nghiệp đại học tháng chia tay. Đừng thấy bây giờ thản nhiên như thể có gì, phải mất nhiều thời gian để trở lại bình thường đấy.

      Bà Tô kiểu gì cũng tưởng tượng được mọi thứ ra thế này, Dương Kiến càng giống loại người như vậy, nhưng bà biết con mình phải kẻ láo. Bà ngồi cạnh Tô Tiểu Đại, kéo tay : “Rốt cuộc là sao hả con?”

      Nhìn mẹ trưng ra bộ mặt làm bỏ qua, Tô Tiểu Đại thở dài cái, đành đem đầu đuôi câu chuyện . Chỉ mới trôi qua nửa năm mà tựa như đời dằng đặc vậy. Nghe xong, bà Tô tức giận vô cùng. Đừng nghĩ bà xem thường con , nhưng thử gây oan ức cho con bà xem, bà nhất định phải đòi lại công bằng!

      được, mẹ phải đến nhà thằng đểu cáng đấy để cho ra lẽ!” Dám khinh khi con bà à? Bà phải dở nóc nhà nó!

      Tô Tiểu Đại vội ôm lấy mẹ: “Thôi bỏ , sao hết, có gì ghê gớm đâu mẹ!”

      Bị con ôm chặt, cánh tay gầy của khiến bà hơi chua xót: “Con , sao chịu sớm với mẹ hả?”

      Tô Tiểu Đại rất đau lòng, nhưng để mẹ yên tâm, hít mũi, cố nén nước mắt mà cười khúc khích: “Hết khổ là sướng thôi, tại Trạch rất tốt với con mà!” Tạm thời lợi dụng ấy, chỉ cần ba mẹ vui vẻ là tốt rồi.

      Nghĩ tới thằng nhóc ngoài kia, bà Tô cũng cảm thấy được an ủi phần nào, chỉ là bà chưa thể tin hoàn toàn: “ phải con thuê để gạt mẹ sao?”

      Tô Tiểu Đại bất đắc dĩ ôm lấy cánh tay bà làm nũng: “ phải mà, con quen biết qua Dương Trừng Trừng đấy.”

      Dương Trừng Trừng, con bé nhà rất giàu, tuy vậy lại làm bạn với con bà, còn đặc biệt che chở cho nó, nếu thông qua Dương Trừng Trừng người như vậy cũng phải. Mặc dù bà tức giận về thằng Dương Kiến đểu cáng, nhưng… hạnh phúc của mới là quan trọng nhất.

      “Nó đối với con tốt ?” Bà cảm thấy con bà và Lăng Duy Trạch có chênh lệch rất lớn.

      Đối với câu hỏi này, Tô Tiểu Đại thuộc lòng hết đáp án rồi. Huống hồ bọn họ là giả, nhưng ta đối với tốt lắm.

      Nhìn ánh mắt sáng ngời của Tô Tiểu Đại, bà Tô lúc này mới yên tâm: “Được, cố mà giữ cho tốt đấy.”

      Thấy mẹ thả lỏng hơn, Tô Tiểu Đại gật gật đầu, tay giơ quả đấm: “Mẹ yên tâm !” A, láo là khó, nhìn bộ dạng phấn khởi của mẹ, thể tưởng tượng ra lúc mà mẹ biết như thế nào? Nghĩ tới đây Tô Tiểu Đại giật mình, nhưng chỉ đành nhắm mắt tới đâu tính tới đó.

      Mà phía ông Tô cũng hạ nước cờ cuối cùng, dù sao ông cũng muốn truy cứu nhiều. Vấn đề cơ bản hỏi xong, ông cũng có chút hài lòng, đúng là đốt đuốc soi mới gặp được đứa bé ngoan như vậy. Cơ mà thằng nhóc là bạn trai của con ông sao?

      Kết thúc cuộc “thẩm vấn”, bà Tô và con ra phòng khách. Quan sát Lăng Duy Trạch, bà thấy rất hài lòng, hừ, để tên Dương Kiến kia đứng núi này trông núi nọ , con nhà bà thiếu người thương mến đâu. Nhìn hai mẹ con Tô Tiểu Đại vui vẻ, Lăng Duy Trạch biết hoàn thành nhiệm vụ được giao. Bà Tô nhiệt tình bước đến: “Tiểu Lăng đói bụng chưa, chờ chút, bác chuẩn bị cơm cho các con.”

      Lăng Duy Trạch gật đầu: “Vất vả bác quá.” Bôn ba cả ngày quả thực rất đói bụng, chỉ là phòng bếp là việc thể giúp đỡ, cũng muốn tham gia vào. Thức ăn có sẵn, chỉ hâm nóng và chuẩn bị bày ra bàn. Vậy là có bữa tối ngon lành, vẫn như cũ phải là món cao sang mỹ vị nhưng nhìn vào rất kích thích muốn ăn.
      Ông Tô nâng đũa, : “Tiểu Lăng, cháu ăn nhiều chút nhé.” Mặc dù vợ ông tình, nhưng ông biết bà hài lòng với thằng rể tương lai, huống chi ông cũng ngoại lệ.

      Rốt cuộc được ăn cơm mẹ nấu, Tô Tiểu Đại cảm động vô cùng. Nhìn ba mẹ tươi cười, lại càng đội ơn Lăng Duy Trạch hơn, gắp cho đồ ăn nhiều tí: “ ăn , Trạch.”

      Thấy hai đứa bé tình cảm tốt đẹp, bà Tô vô cùng mừng rỡ, lại gắp thêm thức ăn cho : “Cháu ăn tự nhiên nhé, thử xem tay nghề bác ra sao.”

      Gia đình Tô Tiểu Đại nhiệt tình khiến cảm thấy dễ chịu, hương vị ngon lành của thức ăn, trong lòng chợt xúc động. Ba năm rồi, ba năm mới có thể ngồi cùng bàn được người lớn quan tâm, giống lúc ông ngoại còn sống…

      Cơm tối chốc kết thúc, trời về đêm, Lăng Duy Trạch tất nhiên thể về thành phố, chỉ còn biết đợi đến ngày mai. Mặc dù rất muốn ở lại vui vẻ, nhưng sắc trời tối, cần phải nghỉ ngơi nên đứng dậy tạm biệt: “Hai bác, còn sớm, cháu tìm khách sạn đây ạ.”

      Nghe xong lời này, bà Tô đồng ý: “Thằng bé này là, giờ làm gì còn khách sạn nào nữa!”

      Ông Tô cũng bàn theo: “Đúng vậy, ở khách sạn sao thoải mái bằng ở nhà được!”

      Tô Tiểu Đại cũng cảm thấy thế, tuy nhà so được với biệt thự của , nhưng dù gì cũng đầy đủ tiện nghi. Hơn nữa nắng gió bụi đường cả ngày, sao có thể bảo ra khách sạn ngủ chứ? Người lớn đều vậy, cũng tiện từ chối, thể làm gì khác hơn là đồng ý thôi. Chỉ là bà Tô cười tủm tỉm câu tiếp theo mới khiến ba người bọn họ giật mình: “Phòng khách bác còn chưa dọn dẹp, tối nay cháu ngủ với Tiểu Đại nhé.”
      Caocaomap thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :