1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phúc hắc không phải tội - Quân Minh Ngã Tâm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18

      Lúc Lăng Duy Trạch đến nửa giờ trôi qua, Hình Dương thấy bước tới nên “nhiệm vụ cũng hoàn thành”: “Tiểu Đại, Lăng đến rồi tôi về đây, Lăng, hẹn gặp lại.”

      Lăng Duy Trạch gật đầu, nếu như bây giờ có ánh đèn Tô Tiểu Đại có thể nhìn thấy sắc mặt so với lọ nồi còn đen hơn. Sau khi Hình Dương bước , trong nhà rốt cuộc cũng còn lại hai người, thấy vậy liền lên tiếng: “ đến!” Mặc kệ như thế nào, bất chấp hiểm nguy tháng mười hai đêm khuya gió rét vẫn tới đây, trong lòng quả có phần cảm động tuy rằng ngày thường ta luôn bắt nạt .

      Nhưng giọng điệu của khá bực mình: “Trễ vậy em và ta còn gặp nhau à?”

      Do lớn giọng chất vấn nên cũng gào lại: “Mắc mớ gì , có phải bạn trai đâu mà hỏi han?” Dứt lời chính cũng bị giọng ác liệt của mình hù dọa, tối nay phát cuồng hay sao mà dám to tiếng với Lăng Duy Trạch chứ?

      Bất ngờ là trả đũa như lúc trước, trái lại chỉ nhìn bằng ánh mắt sâu thẳm, đứng trầm mặc hồi lâu rồi mở miệng: “Em à, em là kẻ vô lương tâm, vừa mới xuống máy bay thôi mà vội vàng gặp em.” Chất giọng ấy có chút mê đắm.

      Thấy mang theo nồng đậm mỏi mệt trong lời khiến Tô Tiểu Đại cảm thấy áy náy, ta tốt bụng đến giải vây cho sao còn quá đáng như này? Tuy rằng có hơi bất mãn với nhưng dáng vẻ của đúng là khiến mềm lòng. Quả nhiên đáng giá con người thể chỉ sớm chiều, thể trông mặt mà bắt hình dong, ra cũng dễ khiến kẻ khác lung lay…

      Kỳ thực cố ý dùng loại giọng điệu ấy, trước giờ luôn kiêu ngạo ngút trời, có lẽ tối nay quá mệt mỏi, cũng có lẽ ngoài ý muốn gặp được người ấy nên tâm trạng sao bình ổn được. Lắc đầu cái, đem cảm xúc mang tên Tương Mạc đuổi , giọng trở lại lạnh nhạt: “Đứng ngây ra làm gì, mau thu dọn đồ đạc.”

      Tô Tiểu Đại đen mặt, nhất định vừa nãy là gặp ảo giác. Lăng Duy Trạch làm sao yếu ớt, uất ức, nũng nịu được chứ? Cảm giác áy náy trong cũng tan biến sạch sành sanh!

      “Thu dọn đồ đạc làm gì?”

      Lăng Duy Trạch “hừ” tiếng theo thói quen: “Chẳng lẽ phải ở đây? Tất nhiên thu dọn đồ đạc đến nhà .” Tối lửa tắt đèn kiểu này đoán chừng cũng chẳng dám ngủ mình, nếu dám chăng nữa cũng yên tâm. là người phụ nữ của phải có trách nhiệm đảm bảo cho cuộc sống an toàn, vậy thôi.

      Tô Tiểu Đại vừa định phản đối, trễ như vậy tới nhà ta làm gì? Nhưng khi nhìn căn phòng tối om này vẫn khuất phục thực tàn khốc, dù sao ta cũng gặp nhau nhẵn mặt, biết ta cư xử với thế nào, ngược lại ít lần xâm phạm cơ thể ta… khó mà được người khác gạt bỏ hiềm khích trước kia để giúp đỡ mình, còn chọn lựa cái gì nữa chứ? Cái tính cao ngạo ngang ngược coi trời bằng vung của ta chắc cũng ảnh hưởng lắm, ừm.

      Cứ thế, vớ bừa bộ quần áo và mỹ phẩm dưỡng da, Tô Tiểu Đại bỏ chúng vào túi xách và leo vào xe . Ngồi cạnh mới thấy cận cảnh đôi mắt thâm quầng của , chợt thấy lòng áy náy, sau đó bèn giọng xin lỗi: “Ban nãy xin lỗi .” Mặc dù đối với ta bất mãn ngùn ngụt nhưng còn chưa tới mức phải dùng thái độ cáu gắt để chuyện, như vậy quá đả thương ta rồi.

      Lăng Duy Trạch lạnh lùng liếc ngang ánh mắt: “Em là thông minh biết để đâu cho hết.” có để bụng gì đâu, huống chi đúng, tại chỉ là bạn trai hờ.

      Gân xanh trán lại nổi, thôi, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn nào!

      “Hơn nữa tôi và Hình Dương chỉ là bạn bè.” biết tại sao, Tô Tiểu Đại cảm thấy mình vẫn nên giải thích cho ta nghe tí. Lăng Duy Trạch gì mà chỉ ừ tiếng, trong lòng vẫn thoải mái được. cũng vốn lường trước có lá gan để làm ra những chuyện động trời nên việc này xem như xong , cứ thế, cả hai trầm mặc về đến nhà .

      Tô Tiểu Đại sớm biết chính là nhà có gì ngoài điều kiện, nếu làm sao tậu nổi con BMW sáng chói này? Ngoại hình của sang trọng, chỉ là thành phố C này tất đất tất vàng, thế mà căn biệt thự của lại vô cùng xa hoa lãng phí khiến kẻ thường dân như Tô Tiểu Đại tâm hồn cũng phấn khích trào dâng.

      Nhà tư bản, đúng là nhà tư bản mà, khó trách ta luôn ngạo nghễ kiêu kỳ, hóa ra là ý trời cả. Khi theo vào trong càng ngạc nhiên và kích động, căn biệt thự này rộng rãi, xa hoa với biết bao nhiêu là phòng ốc.

      “Chỉ người mà ba thất, hai sảnh, là quá xa xỉ mà!” Hơn nữa còn là loại đắt tiền chết người, các vật dụng trong nhà cũng thế.

      Đúng là có xa xỉ, nhưng vẫn làm ra vẻ thản nhiên, bởi vì mọi thứ ở đây đều do phải tự kiếm tiền mua, cho nên dù phung phí cũng chẳng tính là gì. Tuy vậy, lúc này mệt lả người, rất cần phải nghỉ ngơi nên tùy tiện trỏ vào căn phòng: “Em vào phòng mẹ ngủ , mẹ chưa quay về nên đồ đạc đều còn mới cả.” Ba năm trước kể từ khi nhà họ Lăng tan rã, mẹ mạch ra nước ngoài còn trở lại, chỉ là giờ đây bà cũng sắp trở lại rồi.

      Nhìn bơ phờ mỏi mệt, Tô Tiểu Đại bỗng cảm thấy áy náy: “Vậy ngủ nhé, tôi tắm rồi ngủ đây.”

      Gật đầu cái, Lăng Duy Trạch xoay người bước vào phòng mình, hôm nay là lần đầu tiên trông thấy rã rời lên ràng gương mặt điển trai ấy, giống bộ dạng vua chúa hằng ngày. còn khí thế bức người, ngược lại ta có phần yếu đuối. Rốt cuộc gặp phải chuyện gì vậy nhỉ?

      Tô Tiểu Đại đột nhiên nghĩ mỗi khi làm về, ngày nào cũng phải đối mặt với căn biệt thự hoa lệ nhưng bóng người, tâm trạng ta thế nào nhỉ? Ngay cả kẻ vô tâm vô tư như Tô Tiểu Đại cũng biết đau lòng ta có ? biết điều đó, nhưng chỉ biết người dù cho cứng cỏi sâu thẳm bên trong cũng phảng phất góc khuất yếu mềm. A, nghĩ vớ vẩn làm gì, Lăng Duy Trạch là ai chứ? Tốt nhất vẫn nên tranh thủ tắm rửa và nghỉ ngơi. Ôm theo đồ đạc của mình, vào căn phòng mà vừa chỉ định.

      Đây là căn phòng sạch , bày biện xa xỉ nhưng nét bày trí tao nhã dễ thấm vào lòng người. Ha ha, ngủ ở nơi này chắc chắn rất thoải mái, Tô Tiểu Đại đột nhiên nảy sinh cảm giác hâm mộ bà Lăng Tô Mạn – phụ nữ mà chưa từng gặp mặt. Chỉ là vừa nghe ta bà ấy vẫn chưa trở về, đây là nhà của bà ấy mà, sao lại về nhỉ? Ừm, phòng ngủ vẫn còn mới tinh, giống như trước giờ vẫn có người ở.

      Đêm khuya, Tô Tiểu Đại tắm xong lấy chăn gối trong tủ ra chuẩn bị trèo lên chiếc giường to nằm ngủ chợt trông thấy quyển album đầy hấp dẫn đặt ở đầu giường. Mặc dù biết thể tùy tiện động vào đồ của người khác nhưng vẫn muốn nhìn xem bên trong có ảnh gì, sau khi lật ra vô cùng hối hận.

      Ông lớn của tôi, Lăng Duy Trạch từ bé ngạo nghễ như vậy, lớn lên cũng vậy, chính điều này khiến cho người ta ấm ức. So với vẻ mặt ngố rừng của ta bao giờ cũng chững chạc và quý phái. Lật từng trang từng trang, Tô Tiểu Đại chăm chú xem ảnh Lăng Duy Trạch thời thơ ấu, trời ơi, thiếu niên với vẻ điển trai ai sánh bằng, đây có phải tinh hóa thành người nhỉ? phải mấy đứa bé sơ sinh đáng khi trưởng thành ngày càng xấu sao? chính là ví dụ chân thực nhất. Lúc ba mẹ sinh ra trông xinh xắn quá, ba mẹ còn lo lớn lên trở thành tuyệt đẹp, thế mà đời như mơ… tuy xấu như Chung Vô Diệm nhưng tuyệt đẹp chẳng có cửa rồi, mẹ đôi khi nghĩ lại vẫn còn cảm thán.

      Nhưng tại sao cái chân lý này áp dụng với Lăng Duy Trạch hoàn toàn vô phương chứ? Điều đó càng khiến cho đám thường dân như Tô Tiểu Đại càng thêm tức giận. Bên cạnh còn có trẻ xinh đẹp, người này hẳn là mẹ rồi. lật hết quyển album mà cứ nghĩ đến vấn đề, vì sao trong ảnh thấy xuất ba? gia đình bình thường đều có ba có mẹ chụp cùng, nghi hoặc khiến trở nên rối rắm. Mà hình như trước giờ ta cũng chẳng nhắc tới ba mình, chỉ mẹ là Lăng Tô Mạn, đây là gia đình đơn thân ư?

      Tô Tiểu Đại rơi vào trầm ngâm, hoàn toàn để ý đến tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài. Lăng Duy Trạch vào, trông thấy và quyển album lật dở, vậy là bước tới nhanh chóng giật nó lại từ tay .

      “Tiểu Đại, mẹ em dạy em rằng thể động vào đồ người khác khi chưa được đồng ý sao?”

      Tô Tiểu Đại khẽ mím môi, biểu cảm gương mặt là thế nào, bởi vì đáy mắt vẫn bình thản, giống tức giận nhưng cũng phải vui vẻ. Nghĩ về những bức ảnh kia, Lăng Duy Trạch, ba đâu rồi? câu hỏi này suýt chút bật thốt khỏi miệng nhưng vẫn kịp thời kìm lại.

      Tuy có hơi ngốc nghếch nhưng biết mỗi người đều có bí mật riêng tư, gọi là bí mật được tiết lộ, nếu Lăng Duy Trạch muốn từ lâu, đâu cần qua hơn năm tháng mà vẫn buồn nhắc tới. ra ta cũng có bí mật, quyển album thấy ảnh của ba, rốt cuộc là có chuyện gì vậy nhỉ? Gia đình ta xảy ra điều gì, những câu hỏi ấy luôn xoay tròn trong suy nghĩ của .
      cô gái bạch dươngCaocaomap thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19

      Gió bắc se lạnh, trong cái giá rét mùa đông ở đây, Tô Tiểu Đại cùng mọi người đón Nguyên Đán, đây cũng là lần thứ nhất đón Nguyên Đán ở đây nên khá là có ý nghĩa. Nhưng mùa đông nơi này lại khiến cho Tô Tiểu Đại thích ứng kịp, vốn là người phương Nam, chút ít rét mướt làm lạnh như cắt vào da thịt, hơn nữa nơi sống là ở Cửu Hàn, vì thế nhiệt độ lạnh lẽo càng tăng thêm gấp bội.

      Cũng may còn tháng nữa là có thể nghỉ đông, cũng có thể quay về ngôi nhà ấm áp thân thương, nghĩ tới đây, quả lâu gặp ba mẹ, Tô Tiểu Đại chợt cảm thấy lòng mình ấm áp vô cùng. Hôm nay là Nguyên Đán, ngày đoàn tụ tình thân, Tô Tiểu Đại cũng muốn làm phiền Dương Trừng Trừng mặc dù ở nhà chị đón rất nhiều cái Nguyên Đán. Tuy nhiên tại còn là đứa bé, thể nào bám váy chị mãi được. Vừa vặn Lăng Duy Trạch bảo đến đón , mà dù gì ta cũng gắn bó hơn nửa năm, giờ sang năm mới xem như có chút quyền ưu đãi của bạn trai hờ, theo ta được vỗ béo, vậy là theo thôi.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, hóa ra Tô Tiểu Đại và ta đóng giả lâu như thế, luôn tự hỏi bao giờ mới được thấy mặt của mẹ ta, ta trước sau vẫn bảo bà ấy còn ở nước ngoài chưa về, hơn nữa diễn xuất của còn chưa tốt nên vẫn chần chờ chút. Nhưng biết vì sao mà điều này thành thói quen, cũng muốn phản kháng vội vàng kết thúc nữa, thôi, dù sao lúc này vẫn chưa có người , xem như giúp ta phen. Nghĩ kỹ lại hơn nửa năm nay cũng ăn ít của ta, đây chính là há miệng mắc quai, còn kêu ca gì.

      Chỉ là bây giờ đứng ở ven đường chờ Lăng Duy Trạch khiến kìm được mà mắng thầm , rốt cuộc ta bộ hay sao mà lâu khiếp, lạnh sắp chết cóng rồi đây. ngừng hà hơi vào đôi bàn tay, a a, Lăng Duy Trạch đáng ghét! lát sau, chiếc BMW quen thuộc dừng ở trước mặt , rồi vội vàng trèo lên xe, phù, may quá, trong xe ấm.

      “Em thông minh thế, bảo ở trong nhà chờ dẫn xác ra đường!” biết não bộ được cấu tạo bằng gì nữa, trong nhà có mở điều hòa nóng chịu, hai ra đây đứng để rét lạnh, đúng là hết thuốc chữa!

      Sớm biết thói dạy đời của ta, Tô Tiểu Đại bèn bĩu môi: “ tìm chỗ dừng xe mất công nên tôi đứng chờ .”

      Nhìn thấy run rẩy, đầu ngón tay cũng đỏ bừng, Lăng Duy Trạch bỏ qua nữa, còn đưa cho đôi găng tay ấm áp: “Em mang vào .”

      Tô Tiểu Đại khách sáo nhận lấy, đây là vật chuyên dụng cho mùa đông. Kể từ khi Lăng Duy Trạch biết sợ lạnh mua đôi găng tay Hello Kitty giữ ấm, đặt trong túi xách , để trong xe .

      thể phủ nhận điều, nếu dạy đời , bắt nạt Lăng Duy Trạch chính là người tốt. ta rất tốt, rất chu đáo, rất quan tâm, rất lịch . Giả mà biết ta rất hung hăng, rất nguy hiểm, rất đen tối thích ta mất, chỉ là cuộc đời bất hạnh, biết con người là thế nào.

      “Chúng ta đâu dùng bữa nhỉ?” Theo chân tổng giám đốc Lăng, luôn được vỗ béo cho nên lúc ăn cơm là lúc thích Lăng Duy Trạch nhất.

      Nhìn Tô Tiểu Đại vừa nhắc tới đồ ăn hai mắt sáng rỡ lên, Lăng Duy Trạch lạnh nhạt : “Hôm nay ăn cơm, em với đến dự tiệc.”

      Cái gì cơ? Dự tiệc? Tô Tiểu Đại sững sờ, dự tiệc trong truyền thuyết là đám mỹ nữ chân dài xinh đẹp, đàn ông điển trai ngời ngời, đôi bên cùng nhau chuyện trò, cùng nhau khiêu vũ ở nơi tiệc tùng thượng lưu? Rất dễ nhận thấy kẻ thường dân như chưa từng tham gia bao giờ, mà lại càng muốn tham gia.

      “Tôi !” Mặc dù ở tiệc có nhiều món ngon nhưng thích tham dự tiệc mà mình thấy choáng ngợp, vì cảm giác ấy chẳng dễ chịu chút nào.

      Lường trước việc đồng ý, Lăng Duy Trạch thản nhiên đáp: “Em giúp lần này, em là bạn của mà, biết chưa?”

      Tô Tiểu Đại chịu được trước cầu xin của kẻ khác, huống hồ người cầu xin lại chính là tên đàn ông kiêu ngạo coi trời bằng vung. Hiển nhiên Lăng Duy Trạch cũng sớm biết tính tình ra sao, do đó thi thoảng nhường bậc cũng chẳng ảnh hưởng gì nên cứ thế mà triển thôi.

      Quả nhiên Tô Tiểu Đại bị mắc câu, khổ sở nhìn Lăng Duy Trạch: “Nhưng tôi chưa từng đến đấy bao giờ.”

      Lăng Duy Trạch quan tâm: “ sao hết, em theo là ổn thôi, lần này là sinh nhật của ông nội Đào Dục, Dương Trừng Trừng cũng đến mà.”

      Nghe thấy có Dương nữ vương tham gia, Tô Tiểu Đại bị dao động mạnh: “Vậy nếu tôi nhỡ làm gì hỏng hóc đừng trách tôi nhé.”

      “Ừ, em đừng nghĩ nhiều, chuyện gì cũng có ở đây.” Ông ấy muốn gặp , chỉ cần có mặt là ổn. Về phần làm hỏng hay , ít nhất ở thành phố C này người của Lăng Duy Trạch còn chưa tới lượt kẻ khác dạy đời.

      Chẳng biết sao lúc bấy giờ Tô Tiểu Đại đột nhiên cảm thấy Lăng Duy Trạch là chỗ dựa rất vững chắc cho người khác, hây, dù gì cũng giúp giả bạn lâu như thế, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, chung là có qua có lại thôi.

      Chỉ là Lăng Duy Trạch vẫn là Lăng Duy Trạch, ôn hòa biểu được biến mất, vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn trang phục ủ ấm như con gấu kia ghét bỏ lại treo lơ lửng gương mặt: “ phải đưa em tân trang nhan sắc, trông em thế này cứ như…”

      Hừ, tân trang cơ đấy, tên Lăng Duy Trạch quỷ quái, vừa nãy hạ mình lúc nhờ giúp đỡ đâu rồi, xoay người cái bắt đầu ghét bỏ . Việc tân trang nhan sắc như cực hình, đợi trang điểm xong, làm tóc xong, mặc váy dạ hội xong như lột xác hẳn. Ngắm mình trong gương, Tô Tiểu Đại có phần kinh ngạc, ra cũng có thể chói lọi như vậy. Thế là tự tin nhìn Lăng Duy Trạch. Thấy bước tới, chị nhân viên trang điểm mỉm cười: “Ngài Lăng, xem có hài lòng ?”

      Ngài Lăng là khách VIP của bọn họ, những bữa tiệc lúc trước của nhà họ Lăng đều do bọn họ đảm nhiệm khâu trang điểm. Tuy bây giờ nhà họ Lăng còn, nhưng Lăng Duy Trạch vẫn còn đó, bọn họ vẫn là ưu tiên cho hàng đầu. Tuy những gì mà đạt được ngày hôm nay so ra vẫn kém hơn lúc trước khi nhà họ Lăng còn hùng mạnh, nhưng chỉ bấy nhiêu của đủ khiến kiêu ngạo từ cao mà nhìn xuống.

      Lăng Duy Trạch ngắm trang phục quần là áo lượt người , kiểu tóc nhã nhặn, dáng vẻ quý phái, chậc, đúng là rực rỡ nhất đêm nay. hơi nén cười bình phẩm: “Tiểu Đại, quả nhiên người đẹp nhờ lụa.”

      Tô Tiểu Đại quệt miệng ngó chằm chặp, gã đàn ông này, vì ai mà phải như vậy cơ chứ? Thế mà ta còn dám công kích ? Hất mặt lên trời, ỷ vào giày cao gót ba tấc mạ vàng đứng cao hơn bình thường chút mà kênh kiệu: “Hừ, là do tôi có nét đẹp tiềm !”

      Lăng Duy Trạch lần nữa lại cười, nhìn bộ dạng bùng nổ của Tô Tiểu Đại, quyết định công kích nữa. chìa tay về phía : “ thôi, Tô xinh đẹp.”

      Đây là lần đầu tiên Lăng Duy Trạch khen ngợi khiến hơi sửng sốt, mặc vào chiếc áo khóac mà nhân viên phục vụ đưa cho, sau đó khoác tay Lăng Duy Trạch, thản nhiên cười: “Vâng, thưa ngài Lăng.”

      Tô Tiểu Đại nở nụ cười rạng rỡ khiến phút chốc đứng ngẩn ngơ, sau khi hồi phục tinh thần lại nhìn , rồi gã đàn ông ưu tú khẽ nhếch môi cười quyến rũ. Tiệc ổn định ở thành phố C tại khách sạn hạng nhất của nhà họ Đào. Xuống xe, đưa chìa khóa cho người giữ xe, Lăng Duy Trạch đưa Tô Tiểu Đại vào trong. Quả hổ danh khách sạn năm sao, ngoài trừ tráng lệ, Tô Tiểu Đại tình tìm được từ nào khác để hình dung. ra nhà Đào Dục lại lắm tiền nhiều của như thế.

      “Em ngốc ơi, cần ngó qua ngó lại làm gì.” Giọng của Lăng Duy Trạch khiến giật mình, ngẩng đầu nhìn , thể thừa nhận rằng giây phút này Lăng Duy Trạch lại càng kiêu ngạo và tôn quý, như là trời sinh sang trọng, đến cử động cũng vô cùng tao nhã. Tô Tiểu Đại nuốt nước bọt, a, ta như vậy khiến cho Alexander [1] quá . Nhưng nếu đến đây rồi phải làm xong chuyện, Tô Tiểu Đại cố gắng giữ lưng mình thẳng tắp, hi vọng làm ta mất thể . Nhìn ông , tại làm sao ông có thể đào ra người chuyên nghiệp đóng giả bạn như tôi chứ? Tô Tiểu Đại cư xử tự nhiên, ra ở thời điểm mấu chốt ngay cả đồ ngốc cũng phát huy hết ưu thế sở trường.

      [1]Alexander: Áp lê sơn đại (cách đọc trại của Trung Quốc), nghĩa là áp lực như núi.

      Bữa tiệc tổ chức tại sảnh lớn, lúc hai người xuất các nhân viên đều khom người chào đón: “Ngài Lăng, Tô, xin mời.”

      Lăng Duy Trạch gật đầu, nắm tay bước vào thế giới vốn phải của . Mới vào cửa, người bồi bàn đem áo khoác của hai người bọn họ cởi xuống, quả nhiên cảnh tượng hoa lệ đến đáng sợ, nếu phải do Lăng Duy Trạch đỡ ở eo đảm bảo ngã từ giày cao gót ba tấc xuống đất.

      “Cẩn thận tí, cái con ngốc nghếch này!” Lăng Duy Trạch nhắc nhở, gương mặt vẫn ưu nhã kiêu ngạo.

      “A Trạch, hai người đến!” Nhìn theo thanh, Tô Tiểu Đại trông thấy Đào Dục nhã nhặn trong bộ vest trắng, thoắt chốc sải mấy bước tới trước mặt bọn họ.

      Lâu rồi gặp , cũng mỉm cười chào hỏi: “Đào Dục, lâu gặp.”

      Đào Dục quan sát , hôm nay thay da đổi thịt, ta cười: “Tô Tiểu Đại, khác với ngày thường đấy, thay da đổi thịt.”

      Tô Tiểu Đại cũng lười tranh luận với , hừ hừ, đương nhiên là ca ngợi rồi, quả nhiên miệng mồm độc địa y hệt Lăng Duy Trạch. Còn thay da đổi thịt, ngày thường rất xấu xí hả? Chỉ cần mặc trang phục đắt tiền là thay da đổi thịt? Vớ vẩn!

      “Tiểu Đại, cậu tới rồi!” Nghe được giọng này, Tô Tiểu Đại cảm thấy vui vẻ liền buông tay Lăng Duy Trạch mà sà vào lòng Dương nữ vương.

      “Trừng Trừng, mình rất nhớ cậu.” Tô Tiểu Đại thân mật lôi kéo Dương nữ vương, mấy nay chị vẫn luôn bận rộn, gần đây bận càng thêm bận, ràng làm chung công ty mà tháng thể thấy nhau. Cách ăn mặc thời thượng của Tô Tiểu Đại khiến Dương Trừng Trừng vô cùng ngạc nhiên, chị cười, sờ mặt : “Cậu đẹp đấy.”

      Tô Tiểu Đại cảm động, ít nhất Dương nữ vương vẫn là chị em tốt, giống hai tên ôn thần độc miệng kia. Nhưng chờ đáp lời bên tai vang lên giọng : “Tô Tiểu Đại, mà cũng ở chốn này sao?”

      Ai vậy nhỉ? Quay đầu nhìn lại thấy người vừa thốt ra là Chu Manh Manh, và bên cạnh nàng ta tất nhiên là bạn trai cũ của – Dương Kiến.
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20

      “Tô Tiểu Đại, đúng .” thân váy hồng Chu Manh Manh kéo Dương Kiến đến, vừa nãy nàng nhìn thấy kẻ đứng cạnh Dương Trừng Trừng rất giống Tô Tiểu Đại, ai ngờ chính là ta. Chậc chậc, ngờ ta lại có thể xuất ở nơi này, chắc là bám váy Dương Trừng Trừng mà đến rồi. Nghĩ vậy, trong ánh mắt của Chu Manh Manh lên đầy vẻ khinh bỉ.

      Tô Tiểu Đại thực muốn gì với Chu Manh Manh, nhưng vẫn là lịch xã giao: “Chu Manh Manh, lâu gặp.” Về phần người bên cạnh nàng ta đáng để chú ý.

      Chu Manh Manh cười nhạo tiếng, nhìn về phía Đào Dục: “Đào Dục à, tiệc của nhà họ Đào sao ai cũng có thể tới vậy?” Ngụ ý là gì cần cũng biết.

      Tô Tiểu Đại bị nàng đá đểu câu đỏ bừng cả mặt, Chu Manh Manh đáng chết, giờ là lúc nào còn muốn gây rối. giẫm phải đuôi bọn họ, tại sao bọn họ lại cắn chứ? Thấy biểu cảm khinh thường của Chu Manh Manh khiến Lăng Duy Trạch nhíu mày cái, con rượu nhà họ Chu là do tay ai nuôi dạy thế này? Nhìn bên cạnh nàng ta còn có gã đàn ông lúng túng, hẳn là bạn trai cũ của Tô Tiểu Đại rồi. Mặc dù Tô Tiểu Đại nhắc tới nhưng nhìn sơ lượt cũng lờ mờ đoán ra.

      thể rằng, mặc dù Tô Tiểu Đại được điểm nào tốt, nhưng gã kia lại càng được điểm nào tốt, dĩ nhiên thể xứng đôi với . Về phần làm sao hiểu điều này đây vẫn còn là bí mật. Chưa đợi Lăng Duy Trạch mở miệng, thân là chủ nhà Đào Dục bèn lên tiếng: “Chu Manh Manh, Tô Tiểu Đại là khách của tôi.”

      Chu Manh Manh kinh ngạc, ta bao giờ có quan hệ với Đào Dục, hơn nữa bữa tiệc trịnh trọng như thế còn chủ động mời ta đến dự? Mặt khác, Dương nữ vương thấy con ả họ Chu kia chính là kẻ thù đội trời chung, nhìn thôi cũng buồn nôn, thế mà chị còn phải chứng kiến thêm cảnh Đào Dục liếc mắt đưa tình với nàng ta. bực mình.

      (Đào Dục: Tôi nào có liếc mắt đưa tình, thấy tôi nhíu mày sao???)

      Dương Trừng Trừng “hứ” tiếng lạnh tanh: “Những lời này phải để tôi , Đào Dục, sao có thể tùy tiện mời mọc chứ? Trước khi mời phải biết chọn lọc cho kỹ, tránh có kẻ làm ô nhiễm khí nơi đây.”

      Dương Trừng Trừng chuyện luôn luôn gài móc câu, quả nhiên Chu Manh Manh tức giận đến đỏ bừng mặt, nàng ta dậm chân nũng nịu với Đào Dục: “Đào Dục, xem ta!”

      Đào Dục ngán ngẩm : “Trừng Trừng, nể mặt tôi, hôm nay là sinh nhật lần thứ 70 của ông nội tôi đấy.”

      Lời này nghe vào tai Dương nữ vương chính là thiên vị, được lắm Đào Dục, năm đó vì con ả chết bầm kia mà chia tay tôi rời khỏi Trung Quốc, tại vẫn còn thích ả ta. thích như vậy làm gì có chuyện muốn cùng tôi giảng hòa chứ? Nhưng trong trường hợp này, Dương nữ vương thể tuôn ra những lời mình nghĩ nên chỉ có thể cáu gắt nhìn hai người bọn họ, chị giận đến run cả hai tay.

      Trông thấy bạn mình tức giận chẳng thành lời, Tô Tiểu Đại nắm chặt lấy tay Dương nữ vương: “Chu Manh Manh, giữa chúng ta có hiềm khích, phải theo đuôi tôi đến bao giờ mới chịu thôi?”

      Tô Tiểu Đại bình sinh là cục đất, nhưng nhỡ mà ai chọc tới bạn thân của im lặng nữa đâu. Trong lòng , Dương Trừng Trừng là người quan trọng, tuyệt đối cho ai chọc tới! ra Đào Dục có ý thiên vị Chu Manh Manh, đối với nàng ta nào có tình cảm nam nữ gì, chỉ là hai nhà có giao dịch qua lại, ngay cả cũng chẳng biết tại sao Dương Trừng Trừng lại căm ghét nàng ta như thế. Nhưng đây là tiệc sinh nhật của ông nội, thân là chủ nhà, muốn mọi người gây gổ nhau.

      Năm ấy, Chu Manh Manh cho biết, Dương Trừng Trừng cùng cãi vã là vì chị người khác rồi, tức, vì vậy mới bỏ ra nước ngoài.

      Tô Tiểu Đại ngày thường mềm yếu nay dùng chất giọng nghiêm nghị với Chu Manh Manh, để ý Dương Kiến lén lút kéo nàng lại, Chu Manh Manh dợm bước muốn tiến lên cảm nhận được ánh mắt sắc bén nhìn mình. Lăng Duy Trạch tới, ôm lấy bả vai Tô Tiểu Đại rồi nhìn về phía Chu Manh Manh: “ biết Chu muốn ý kiến gì với bạn của tôi?”

      Bạn ư? Trông ta điển trai, gương mặt kiêu ngạo sắc xảo, khí chất hơn người mà lại chọn Tô Tiểu Đại làm bạn ? Điều này thể nào! Chu Manh Manh nhất thời có phần kinh ngạc.

      Nghe thấy những lời mà Lăng Duy Trạch , Dương Kiến tái nhợt gương mặt, ấy… từ khi nào cũng có bạn trai, mà bạn trai lại xuất sắc như thế?

      là ai?” Chu Manh Manh chưa từng gặp qua Lăng Duy Trạch, nhưng người tự nhiên phát ra ngạo nghễ, quyền quý khiến nàng ta thể nào đối xử như đối xử khinh thường với Tô Tiểu Đại.

      Lăng Duy Trạch hất cằm, liếc mắt kiêu ngạo nhìn nàng ta, giống như vị thần trời trông xuống bọn người phàm dốt nát: “Lăng-Duy-Trạch.”

      Lăng Duy Trạch? Chu Manh Manh tìm kiếm trong đầu cái tên này, tổng giám đốc công ty tài chính chứng khoán L&S, và Tô Tiểu Đại là bạn của ta? Chu Manh Manh thể tin vào tai mình nữa.

      Tô Tiểu Đại cũng có chút mờ mịt, Chu Manh Manh vừa nãy còn bộ dạng láo toét muốn đem ăn tươi nuốt sống, giờ lại trợn mắt kinh ngạc như thể vừa nuốt vào miệng con ruồi. Xem ra Lăng Duy Trạch cũng hay quá , Chu Manh Manh láo toét thế mà còn phải xuống nước với ta nữa là.

      Ừm, ngốc nghếch cũng là niềm hạnh phúc, Lăng Duy Trạch thản nhiên tiếp: “ Chu, nếu có ý kiến hay bất mãn gì với bạn tôi có thể trực tiếp tìm tôi, còn gọi ông già đến tìm tôi cũng được.”

      Giờ phút này Tô Tiểu Đại có ngốc chăng nữa cũng cảm nhận được khí thế bức người của ông lớn, quan sát thấy Chu Manh Manh khúm núm, trong lòng tự dưng dễ chịu hẳn ra. Ôi, Lăng Duy Trạch là đẹp trai! chỉ vỏn vẹn hai câu mà khiến cho nàng ta đổ mồ hôi, nàng biết làm thế nào có người cứu tinh. Quản gia già tới, kính cẩn hướng Lăng Duy Trạch chào cái: “Lăng thiếu gia, lão gia mời cậu và Tô lên lầu.”

      Lăng thiếu gia? Người quản gia này lớn tuổi như vậy mà gọi ta là Lăng thiếu gia, đây cũng phải xã hội phong kiến mà. Tô Tiểu Đại bụng đầy nghi hoặc, mà Lăng Duy Trạch gật đầu cái, vòng tay ôm lấy eo : “Mình thôi em.”

      Cứ như vậy, hai người bọn họ rời để lại đám người trợn mắt nhìn. Được giải vây, Chu Manh Manh muốn nấn ná thêm, nàng ta kéo tay Dương Kiến: “Đào Dục, tôi và Dương Kiến trước.”

      Đào Dục nhìn Chu Manh Manh hoảng hốt mà thầm nghĩ, chậc, A Trạch đúng là, cho dù Chu Manh Manh biết là người của nhà họ Lăng lúc trước nhưng do khí chất cao quý trời sinh vẫn co thể áp đảo nàng ta, về khoản này Đào Dục thể nể phục. Tuy rằng nhà họ Lăng tan rã từ ba năm trước, mà Lăng Duy Trạch chỉ cần nhấc tay nhấc chân cũng làm mất phong thái của nhà họ Lăng.

      “Chu Manh Manh, sau này còn muốn chọc Tô Tiểu Đại cũng nên dùng cái đầu để nghĩ, người nhà họ Lăng có ai để có thể chọc tới nổi đâu, hiểu chưa?” Bởi vì nếu chọc Tô Tiểu Đại chính là gián tiếp chọc tới Lăng Duy Trạch, mà chọc đến Lăng Duy Trạch hậu quả thế nào ắt . Mặc dù còn nhà họ Lăng phồn thịnh làm chỗ dựa vào ba năm gầy dựng của vẫn phải là người dễ trêu.

      “Nhà họ Lăng? bảo…” ta chắc chỉ là trùng hợp thôi, phải là người của nhà họ Lăng, chắc chắn vậy.

      Đào Dục mỉm cười, nụ cười vẽ sâu khóe môi: “Thành phố C này chỉ có nhà họ Lăng.” Mặc dù giờ nó trở thành quá khứ.

      Chu Manh Manh trở nên khiếp sợ, nhà họ Lăng ngày trước? ngờ Tô Tiểu Đại lại có bạn trai là người của nhà họ Lăng, ngờ… Dương Trừng Trừng đứng nhìn dáng vẻ loạng choạng bước của Chu Manh Manh mà trong lòng tia hả giận, bởi lẽ chị cũng khiếp sợ trước thông tin mà chị vừa tiêu hóa. Chị quay sang Đào Dục: “Lăng Duy Trạch, ta là người của nhà họ Lăng ư?”

      Đào Dục trịnh trọng gật đầu: “Ừ. A Trạch trước kia là Thiếu Đông.”

      Dương nữ vương càng tức cười, ta quả nhiên là người của nhà họ Lăng, lại còn là Thiếu Đông của nhà họ Lăng, ta… trời ạ, thế giới này là ảo diệu!

      Mà với Tô Tiểu Đại, khi bị ông quản gia đưa lên lầu cùng Lăng Duy Trạch, trong lòng cũng thấp thỏm thôi.

      “Mời hai vị vào.” Ông quản gia mở cửa, Tô Tiểu Đại theo bước vào, cho đến khi ánh nhìn sắc bén lướt qua mới giật mình.

      Đứng trước mặt bọn họ là ông lão, gió sương dày dạn nhiều năm khắc mặt ông ta những dấu vết thể phai mờ, và chính đôi mắt trải đời kia khiến Tô Tiểu Đại tự chủ mà kính nể. Lăng Duy Trạch cùng cúi người chào: “Ông nội.”

      Tô Tiểu Đại kinh ngạc, ông nôi, đây là ông nội của Lăng Duy Trạch ư? Nếu vậy tại sao lại ở nhà của Đào Dục, hơn nữa còn chưa nghe về ông nội, mới chỉ về ông ngoại thôi mà?

      Đào Tử Hồng nhìn con bé xinh đẹp trước mắt nhưng đủ ưu tú bèn hỏi: “A Trạch, con chọn con bé này?”

      Nghe giọng dường như có chút bất mãn, Tô Tiểu Đại thấp thỏm nuốt nước bọt, đây rốt cuộc là diễn tuồng gì vậy? cẩn thận nhìn ông lão cái nhưng lại bị ánh mắt uy nghiêm dọa cho sợ cuống lên. Tiếp theo, ông lão khẽ lắc đầu bảo: “A Trạch, con là người của nhà họ Lăng trước kia, thể chọn lựa bừa bãi như thế.”

      Ông lão ràng bất mãn với , mà người của nhà họ Lăng trước kia là cái quỷ gì? Khí thế cao quý của ông lão khiến phải kính nể bậc.
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 21

      Ông lão cứ nhắc đến nhà họ Lăng ngày trước khiến Lăng Duy Trạch trong mắt thoáng qua tia tối tăm, khẽ chớp mắt rồi ngẩng đầu : “Ông à, nhà họ Lăng là dĩ vãng, tại nhà họ Lăng chỉ có mẹ cháu và cháu, tương lai còn có thêm ấy.”

      Mặc dù hiểu bọn họ rốt cuộc cái gì, nhưng nhìn thái độ trịnh trọng của Lăng Duy Trạch cũng khiến từng tế bào người khẩn trương theo. Mà lời của ta cũng rất đỗi bình thường, tại nhà họ Lăng chỉ có con và mẹ con, tương lai còn có thêm ấy. Trong phút chốc, Tô Tiểu Đại chợt hình thành loại ảo giác, giống như là bọn họ thương mến nhau từ lâu, phải dắt tay nhau sống đến trọn đời vậy. Ặc, đúng, bọn họ ràng là người hờ, có lẽ trước mặt ông lão này ta cũng diễn trò thôi.

      Trông thấy đôi mắt kiên định của Lăng Duy Trạch, Đào Tử Hồng bất đắc dĩ thở dài, sau hồi lâu ông lão mới phất phất tay: “Thôi thôi, cháu vui vẻ là được rồi. Con bé Tô, lên trước cho ông xem nào.”

      Con bé Tô? Là gọi sao, Tô Tiểu Đại nghi ngờ nhìn Lăng Duy Trạch, ta gật đầu cái, bàn tay khẽ đẩy tiến lên. thấp thỏm đến trước mặt ông lão, chỉ thấy ông lão cau mày nhìn , cuối cùng lại thở dài cái: “Ai, vẫn đủ tư cách làm người của nhà họ Lăng, chỉ là tính nết lương thiện.”

      Nghe lời đánh giá của Đào Tử Hồng, Tô Tiểu Đại cảm thấy có chút mù mịt, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy? già trẻ rơi vào trạng thái trầm ngâm, ai cho lý do cả. Lát sau, ông lão bèn mở miệng: “A Trạch, hi vọng lựa chọn của con là đúng.”

      Lăng Duy Trạch cười khẽ: “Ông nội, cháu mắc mỗi những hai lần.” Cuộc đời mình, chỉ cho phép được lần thất bại.

      Thần sắc trong đôi mắt khiến ông lão cảm thấy vui mừng. Tuy nhà họ Lăng Sụp đổ, nhưng đời sau của dòng họ bị suy sụp theo, Lăng Phong, ông ở trời cũng có thể yên tâm rồi. Nghĩ đến ông bạn già mất, tâm trạng Đào Tử Hồng có chút nặng nề, ông lại phất tay: “Tốt lắm, các cháu .”

      Lăng Duy Trạch và Tô Tiểu Đại lại kính cẩn cúi đầu: “Vâng.”

      Cả hai còn chưa tới cửa giọng ông lão vang lên: “A Trạch, người kia cháu định xử trí thế nào?” Bất kỳ ai dám phản bội nhà họ Lăng phải trả cái giá lớn, mặc dù người kia có quan hệ với Lăng Duy Trạch nhưng cũng thể cho qua, huống chi tại Lăng Duy Trạch là do tay nhà họ Lăng nuôi lớn.

      đứng ở cửa, đưa lưng về phía ông lão, cũng xoay người lại nhưng thanh của vô cùng kiên định: “Thưa ông, ai có thể chà đạp nhà họ Lăng. Ông ta thiếu cháu bao nhiêu, cháu đòi lại gấp đôi.”

      Ừ, nhà họ Lăng sụp đổ, tuy nhiên đồng nghĩ với việc cũng sụp đổ theo. Nhà họ Lăng mãi mãi kiêu ngạo như vậy. Sau Tết ở nước ngoài, bị tai nạn giao thông, ông ngoại qua đời, cũng gắng gượng mình chống chọi. Và giờ còn cái gì đủ sức đánh ngã nữa, mà tự nhiên cũng bỏ qua cho ông ta – kẻ đẩy nhà họ Lăng xuống vực thẳm.

      Ông lão mỉm cười, quản gia mở cửa, Lăng Duy Trạch và cùng nhau rời khỏi căn phòng. Cuối cùng cũng được ra ngoài, Tô Tiểu Đại thở phào nhõm, ôi, căng thẳng chết mất! Chỉ là chuyện này là như thế nào nhỉ, quả rất tò mò.

      “Duy Trạch, tôi hiểu xảy ra cái gì, đó là ông nội hả? Còn nữa, nhà họ Lăng ngày trước là gì thế?”

      Nghe hai người bọn họ trò chuyện chẳng hiểu mô tê gì, giống như ân oán của nhà giàu, phức tạp quá . Lăng Duy Trạch liếc nhìn cái: “Đó là ông nội Đào Dục, có thể xem như ông nội .”

      Ông ngoại cùng Đào Tử Hồng có quan hệ thân thiết, sau khi nhà họ Lăng sụp đổ, đối với , nhà họ Đào cũng có công gầy dựng lại nên ông nội Đào Dục xem như là ông của . Mặc dù cho lắm, nhưng đại khái biết hai nhà có quan hệ tốt vì thế Lăng Duy Trạch mới gọi ông lão kia là ông: “Nhà họ Lăng là sao nhỉ?”

      Hôm nay cứ ngừng bị nhắc tới vấn đề nhạy cảm này khiến Lăng Duy Trạch muốn nổi cáu: “Sau này em nghe.” Nhà họ Lăng phải sớm chiều mà cho xong được, khi có dịp giải thích tường tận với .

      “Ừ.” Cũng may Tô Tiểu Đại phải là loại người thích hỏi han nhiều, ta cái gì chính là cái đó thôi.

      Thấy hai người bọn họ xuống lầu, Đào Dục và Dương nữ vương liền đến gần bọn họ, nhìn Dương nữ vương đầy ngạc nhiên, Tô Tiểu Đại chợt đâm ra nghi hoặc sao chị lại ngó chòng chọc mình như thế chứ?

      Dương Trừng Trừng giống như kính sợ với Lăng Duy Trạch: “Ngài Lăng, tôi có thể đưa con bé này ăn gì ?”

      gật đầu, ăn lót dạ cũng tốt, theo chị ta cũng yên tâm. Thấy đồng ý, Tô Tiểu Đại liền được chị kéo ra sảnh ở ngoài trời, đường còn nghe rất nhiều lời bàn tán.

      “Này này, hôm nay có Thiếu Đông của nhà họ Lăng ngày trước đến đấy.”

      “Nhà họ Lăng ngày trước? ta đúng là họ Lăng, nhưng chẳng phải nhà họ Lăng tan rã sao? Hơn nữa những người ấy dễ dàng dộ liện đâu.”

      “Thôi , tan rã là tan rã mà!”

      nghe nửa nửa , rốt cuộc chẳng biết bọn họ gì bởi vì Dương Trừng Trừng lôi mạch khỏi đấy. Đứng trước sảnh vắng lặng, Tô Tiểu Đại quệt miệng hỏi: “Gì thế? Thức ăn ở đâu?”

      Dương nữ vương tức muốn hộc máu, vừa mở mồm ra là chỉ biết ăn ăn ăn, cái cảm giác bất lực sắt rèn được thành thép trong lòng chị chợt dâng trào. Chị cốc đầu Tô tiểu Đại cái đau điếng: “Ăn, chỉ biết ăn, lúc nào rồi mà ăn hả?”

      Tô Tiểu Đại nhăn nhó sờ trán: “Đau quá, có chuyện gì vậy?”

      Điều này đối với Tô Tiểu Đại mà , Dương Trừng Trừng cũng rơi vào bất đắc dĩ. Chị muốn trách , ngay cả chị gia đình danh giá cũng chỉ mới nghe qua nhà họ Lăng trước giờ rất bí , huống chi là kẻ ngu si đần độn ở Giang Nam xa tít mù khơi như Tô Tiểu Đại. Kéo ngồi xuống ghế sofa, lúc này chị mới hỏi: “Tiểu Đại, cậu rốt cuộc có biết Lăng Duy Trạch là ai ?”

      Tô Tiểu Đại ngốc nghếch trả lời: “Còn là ai chứ, ta chính là người sáng lập ra công ty!”

      Dương Trừng Trừng vỗ trán, chị biết nên tức giận vì ngu ngốc của hay nên hận thấu xương, sao lại may mắn thế biết? Người của nhà họ Lăng lại xem trọng ? Điều này khó mà tưởng tượng được.

      “Vậy cậu có biết nhà họ Lăng trước kia ?”

      Tô Tiểu Đại lắc đầu, hôm nay là lần thứ mười mấy nhắc đến cái cụm từ này rồi, nhưng nhà họ Lăng ngày trước là gì nhỉ?

      biết? Lăng Duy Trạch chẳng cho Tô Tiểu Đại biết ư? Nhưng vì hạnh phúc của con bé ngốc, chị muốn về thân phận của Lăng Duy Trạch để con bé còn biết phải quyết định thế nào.

      Nhà họ Lăng ở thành phố C từng là thần thoại, lúc Dương Trừng Trừng chưa được sinh ra gia tộc bí đó tồn tại rồi. khoa trương chút nào, bọn họ ở thành phố C giống như thánh thần vật, trong tay nắm các kinh tế huyết mạch, thậm chí còn ảnh hưởng cả nước và ngoài nước. Phàm là người ở thành phố C, nếu có danh tiếng mặt mũi ai biết đến nhà họ Lăng. Phàm là người ở thành phố C, nếu muốn làm gì mà được đồng ý của nhà họ Lăng ngàn lần được. Bạn có thể đối đầu với bất kỳ ai, nhưng khó mà đối đầu với nhà họ Lăng. Ít nhất bọn họ có thể khiến cho bạn rơi vào con đường cùng ở thành phố C này.

      Nhưng những người trong gia tộc này khá bí và kín tiếng, họ giao thiệp với cánh nhà báo, giới truyền thông, cũng tham gia bất kỳ bữa tiệc hội hè nào, cứ như thế tất cả mọi người chỉ biết đó là người của nhà họ Lăng nhưng lại chưa từng thấy mặt qua. Bọn họ ngày càng bí , và bắt đầu từ lúc nào mà gia tộc bọn họ trở thành loại dấu hiệu tinh thần, ai mà ngẩng đầu nhìn bọn họ. Điều khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là ba năm trước, nhà họ Lăng bí rốt cuộc cũng lộ diện, nhưng lần này lộ diện cũng chính là đổ nát.

      Nắm bắt thời cơ, cảnh sát dùng việc bắt các loại tội phạm kinh tế mà dẫn người đến nhà họ Lăng, đó cũng là lần đầu tiên Dương Trừng Trừng thấy được gia chủ của nhà họ Lăng ấy – ông lão bình thường nhưng đầy kiêu ngạo và quyền quý. Việc nhà họ Lăng sụp đổ ở thành phố C thậm chí còn làm kinh động cả nước ngoài, thành phố C lại lần nữa xào xáo và mãi đến năm nay mới bắt đầu ổn định lại.

      Tuy nhà họ Lăng tan rã nhưng cái bóng nó để lại ở thành phố C vẫn quá lớn, đối với người khác thể phai mờ. Cho nên nhắc tới nhà họ Lăng, ai vì nó biến mất mà dám xem thường. Nhưng điều khiến Dương Trừng Trừng nghĩ đến. Lăng Duy Trạch lại là người của nhà họ Lăng, hơn nữa còn là Thiếu Đông – chức vị từng đứng ở đỉnh cao nhất của đàn ông.

      “Cậu bảo là, Lăng Duy Trạch nhà còn giàu hơn cậu?” Ôi, Dương nữ vương vốn có tiền, vậy mà ta có thể khiến cho chị ngả mũ đúng là phải dạng vừa đâu.

      Dương Trừng Trừng nhếch môi cười nhạo tiếng: “Nhà mình tính là gì, so với nhà họ Lăng như rồng với tôm ấy.” Chỉ tiếc là nhà họ Lăng còn tồn tại nữa.

      Khi nghe xong, Tô Tiểu Đại cũng chẳng có cảm tưởng gì, bởi vì tiền tài đối với ý nghĩa lắm, đủ ăn đủ mặc là tốt rồi. mặc kệ thân thế của Lăng Duy Trạch cao quý xa hoa ra sao, trong mắt ta luôn là gã đàn ông nguy hiểm, độc mồm thường bắt nạt .

      Cho nên mới , là kẻ ngốc cũng có phước của kẻ ngốc.

      “À thế tại ta là hoàng tử sa cơ nhỉ?”

      Dương Trừng Trừng suy tư lát: “Làm gì có, tập đoàn L&S giờ cũng quy mô lắm đấy, vươn cả trong nước lẫn thị trường ở Mỹ.” So với phồn thịnh của nhà họ Lăng ngày trước đúng là thua sút nhiều, nhưng chỉ là người của nhà họ Lăng luôn kiêu ngạo và bản lĩnh, dù mất ta cũng rơi vào vực thẳm, ngược lại còn dùng ba năm đầy biến cố ấy làm lại từ đầu. Giờ tài chính của hoàn toàn độc lập, chuyện này thực khiến Dương Trừng Trừng nể phục thôi.

      Nhìn bạn mình tràn đầy sùng bái, Tô Tiểu Đại vẫn có cảm giác lắm. Ừ, ra Lăng Duy Trạch bản lĩnh đầy người, hoàng tử sa cơ còn có thể bắt đầu từ đống đổ nát là đáng gờm nhỉ. Đứng từ xa hướng về phía , chợt nghĩ điều, kẻ từng đứng đỉnh cao của danh vọng như ta, quyền uy và ngạo mạn, nay lần ngã xuống có phải là rất đau hay ?
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22

      Lăng Duy Trạch tới chỗ các đứng, thấy tới, Dương Trừng Trừng lập tức ngừng . Người của nhà họ Lăng, vậy mà trước kia chị còn xưng tôi gọi , thể tưởng tượng được.

      “Hai người tám hết chuyện chưa?”

      Trước kia biết xem như liên quan, giờ biết rồi Dương Trừng Trừng vẫn có vài phần kính nể, chị vội vàng đáp lời: “Xong rồi.”

      Chỉ là chị khó mà tin được bạn trai của con bé ngốc kia chính là người của nhà họ Lăng, thế giới này là ảo diệu vô cùng, nghe xong tin như sét đánh ngang tai vậy. Lăng Duy Trạch mỉm cười rồi nhìn sang Tô Tiểu Đại: “Ừ, thế tôi đưa ấy ăn chút gì đó.”

      Dương nữ vương gật đầu lia lịa: “Hai người , ngài Lăng.”

      “Dương Trừng Trừng, gọi tôi là Lăng Duy Trạch thôi.” Nhà họ Lăng vốn còn tồn tại, chị cần thận trọng như vậy, hơn nữa chị lại là bạn thân của Tô Tiểu Đại, càng cần giữ khoảng cách làm gì. Chị hiểu ý tứ của nhưng vừa nghĩ đến gia thế đáng gờm kia trong lòng đâm ra cẩn thận. Có lẽ suy nghĩ này chỉ có mình chị mới cảm nhận vậy, phàm là nếu biết ai là người nhà họ Lăng đối phương luôn sinh ra cả nể, vì nguyên nhân nào khác.

      “Ừ, ờ, hai người trước .” Dương nữ vương còn phải tốn thêm mớ thời gian để tiêu hóa này.

      Lăng Duy Trạch gật đầu rồi kéo tay quay gót bỏ . Mặc dù chẳng biết nhà gã đàn ông nguy hiểm hiển hách cỡ nào, nhưng trông thấy Dương Trừng Trừng cứ e dè kính nể Tô Tiểu Đại khó hiểu. Đối với , có đủ ăn đủ mặc là tốt rồi, cần tốn nhiều năng lượng để ngẫm nghĩ quá nhiều về vấn đề ấy.

      “Ngài Lăng.”

      “Chào ngài Lăng.”

      “A, ngài Lăng.” đường , biết có bao nhiêu kẻ chào hỏi Lăng Duy Trạch, thậm chí có người còn khoa trương hướng về phía mà cúi chào. chỉ thấy Lăng Duy Trạch được thoải mái lắm, tuy nhiên dáng vẻ ta vẫn lạnh nhạt như cũ, gì, chỉ hơi gật đầu, nét mặt cao cao tại thượng tạo khoảng cách với người khác.

      đưa Tô Tiểu Đại tới khu ăn uống, trong tay cầm chiếc đĩa: “Em ăn tráng miệng , tiệc chính tí nữa bắt đầu.”

      “Ừ.” Tô Tiểu Đại sắp chết đói tới nơi, còn chờ cái gì, liền nhanh tay gắp nhiều loại thức ăn vào đĩa.

      Mắt thấy chiếc đĩa sắp bị thức ăn chất chồng thành núi, kìm được móc câu: “Em là lợn hả, ăn để kịp chết à?”

      Tô Tiểu Đại “hừ” tiếng, thèm tranh luận với . Trong miệng tận hưởng hương vị ngon lành của bánh pho mát, trời ơi, hổ là khách sạn năm sao, ngay cả đầu bếp tay nghề cũng cao ngất ngưởng: “ ăn à?”

      Lăng Duy Trạch lắc đầu, nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc của còn muốn ngăn cản nữa, dù sao ăn thế này vẫn xem là ăn như hổ đói, hơn nữa có ở đây, lễ tiết chỉ là chuyện tầm phào, muốn ăn bao nhiêu ăn .

      “Dương Trừng Trừng cho em biết rồi sao?” Lúc chị ta kéo Tô Tiểu Đại ra góc là sớm biết chị ta gì, chỉ là con bé này vẫn phản ứng, hay là chị ta với ?

      “À, là cái chuyện nhà họ Lăng ngày trước ấy hả?”

      Lăng Duy Trạch tiếp tục gật đầu, chị ta quả nhiên , mà việc ấy sớm muộn cũng phải để Tô Tiểu Đại biết, chỉ là tại tò mò với phản ứng của khi nghe được tin này thôi.

      ra nhà lúc trước giàu lắm, giàu hơn nhà Dương nữ vương nhỉ?” Tô Tiểu Đại vừa ăn vừa đáp. Chính thái độ bàng quan của khiến trở nên kinh ngạc.

      “Chỉ vậy thôi sao?” Nhà họ Lăng ngoại trừ giàu đổ vách ra còn quyền lực rất đáng gờm, cái loại quyền lực ăn sâu bén rễ từ lâu đời, thế là con bé này chỉ bảo là giàu hơn nhà Dương Trừng Trừng?

      Tô Tiểu Đại kỳ quái nhìn : “Nếu là sao?” chỉ là thường dân bé, biết Dương nữ vương rất giàu, nhưng Lăng Duy Trạch còn giàu hơn Dương nữ vương, mà nhà họ Lăng ngày trước lại giàu hơn Lăng Duy Trạch, nhưng vì sao họ giàu lại biết, biết tưởng tượng nổi, mà tưởng tượng nổi lãng phí tế bào suy nghĩ của não làm gì.

      Lăng Duy Trạch sững sờ, sau đó bật cười thành tiếng. Đúng là vậy mà, có thể mong đợi con bé này suy nghĩ cao siêu chứ, đối với , ăn no mặc ấm, tiền lương ổn định cho dù trái đất nổ tung cũng liên quan gì đến . Những sinh vật đơn bào đều đơn giản như vậy thôi nhỉ? Tô Tiểu Đại liếc nhìn , đột nhiên nghĩ có khi nào làm tổn thương lòng tự tôn của . Trong tiểu thuyết và cả TV thường con em thế gia đều là đối tượng nhạy cảm, à, ban nãy hình như hơi trả lời tùy tiện phải.

      cẩn thận dò xét Lăng Duy Trạch: “Ừm, ra bây giờ tốt nhất đời luôn.” Điều đó là , đẹp trai, nhà giàu, có siêu xe riêng, còn điểm nào để chê chứ? Ngoài xã hội đầy những kẻ tiền, xe, nhà mà còn xấu trai quá là tuyệt vời. lại cười, đây xem như là lời an ủi. Con bé ngờ nghệch, đương nhiên là tốt rồi, tuy kiêu ngạo nhưng vì nhà họ Lăng sụp đổ mà suy sụp theo, ngược lại còn tay trắng làm nên tất cả.

      “Em này, cho dù có là ai và làm gì trong mắt em vẫn là Lăng Duy Trạch?”

      Tô Tiểu Đại bèn hỏi: “Nếu như thế nào? Chẳng lẽ biến thành Lý Duy Trạch sao?”

      Được rồi, quyết định hỏi thêm gì nữa. Kẻ ngốc thường vô tư lắm, nếu có thể chỉ mong mãi tươi cười, đơn thuần như vậy, mặc kệ về sau nảy sinh chuyện gì.

      Nhìn Tô Tiểu Đại ăn uống dính đầy bơ ở khóe môi, Lăng Duy Trạch tạm thời dạy đời nữa, chỉ là dạ tiệc sắp bắt đầu, thể ăn nữa. đưa khăn giấy cho : “Lau miệng ngay, cấm ăn nữa đấy, cẩn thận bung hết chỉ may áo.”

      Tô Tiểu Đại trợn mắt, đừng điêu, nào có béo như vậy? Ghét, ghét, ghét quá mất. Chẳng quan tâm ta xuất thân ra sao, đối với ta luôn là gã đàn ông ác độc hay bắt nạt mà thôi. Nhưng chỉ là gào thét nội tâm, vẫn ngoan ngoãn nhận lấy khăn lau miệng rồi ôm lấy cánh tay của , duy trì tư thế thanh lịch cùng bước về phía trước.

      Tiệc sinh nhật lần thứ 70 của gia chủ nhà họ Đào rốt cuộc bắt đầu, cùng Dương nữ vương và Lăng Duy Trạch đứng ở dưới sảnh, Tô Tiểu Đại quan sát ông lão cùng đôi vợ chồng bước lên bục cao. Mặc dù 70 tuổi nhưng ông lão vẫn rất minh mẫn, thần sắc sáng lạn, ông lướt mắt qua đám người bên dưới, cuối cùng dừng lại người của và Lăng Duy Trạch.

      “A Trạch, con tới đây.”Ông lão vào micro.

      Lăng Duy Trạch quay sang nhìn : “Em bám váy Dương Trừng Trừng cho tốt vào, chạy đâu.”

      Tô Tiểu Đại gật đầu cái, lúc này mới yên tâm bước lên sàn.

      Ánh mắt của mọi người tập trung về nhà họ Đào và gã đàn ông điển trai, Đào Tử Hồng cất giọng: “Đầu tiên, tôi cảm ơn các vị đến mừng thọ của kẻ hèn này.”

      Ông lão vừa dứt lời, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay, thành phố C lần nữa lại xáo bài, vốn là cùng nhà họ Lăng có quan hệ mật thiết, nhà họ Đào nghiễm nhiên trở thành đệ nhất gia tộc ở thành phố C. Mặc dù năm ấy phồn thịnh bằng nhà họ Lăng, nhưng nhà họ Đào cũng dễ khinh thường, có thể những ai được mời đến tiệc này xem như là niềm vinh dự.

      “Hi vọng mọi người hôm nay đều vui say hết mình, tuy nhiên, tôi muốn giới thiệu người, A Trạch, tới đây.” Ánh mắt ông lão lướt qua Lăng Duy Trạch.

      Vợ chồng họ Đào nhường chỗ cho Lăng Duy Trạch và Đào Dục cùng đứng cạnh ông lão.

      “Lăng Duy Trạch, từ giờ trở thằng bé là cháu nội của nhà họ Đào chúng tôi.” Giọng ông lão vang vang khắp đại sảnh.

      Mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao, đại đa số bọn họ cũng đều biết là người của nhà họ Lăng ngày trước, nhưng bọn họ có nghe qua nhà họ Lăng và nhà họ Đào tình nghĩa cạn, nay ông lão lại tuyên bố là cháu trai của nhà họ Đào người này chỉ có thể là Lăng Duy Trạch. Hóa ra đây chính là người nhà họ Lăng trong truyền thuyết, được xem như cháu nội nhà họ Đào, mà Đào Tử Hồng đúng là hết lòng che chở cho người của nhà họ Lăng.

      Nhưng điều khiến bọn họ kính nể phải là nhà họ Đào, ngược lại là bản thân Lăng Duy Trạch. Được gặp đúng là may mắn của bọn họ, quả nhiên người nhà họ Lăng thần thái bất phàm, cao ngạo lẫn tôn quý, dù tan rã nhưng vẫn khiến người đời nhớ mãi. Tô Tiểu Đại nhìn gã đàn ông phát ra ánh hào quang lấp lánh ở sàn, ôi, đúng là ta tỏa sáng nhất đêm nay.

      Đứng cạnh Tô Tiểu Đại, Dương Trừng Trừng có chút lo lắng : “Này Tiểu Đại, cậu có thấy giữa cậu và ta khác biệt quá lớn ?”

      Ngay cả khi chị biết thân phận thực của ta khoảng cách càng thêm kéo dãn, là bạn của ta chẳng lẽ cảm nhận được gì? Chỉ sợ cả hai bền vững.

      “Khác biệt?” Tô Tiểu Đại bắt đầu suy nghĩ vấn đề này, ừ, ngay từ lúc khởi đầu vốn chênh lệch khác biệt rồi. đây, ngoại hình có, tài cán có, tiền bạc có, chỉ là ta phải người của nhau sao phải lo chứ?

      “Đúng vậy, cậu cảm thấy ta còn là ta à?” Gã đàn ông chói lóa như vậy, chẳng biết con bé có áp lực chứ chị áp lực lắm đấy.

      Tô Tiểu Đại cau mày, nghe hiểu ý của Dương nữ vương: “ ta còn có thể là ai? Lăng Duy Trạch chứ ai.”

      dù có làm sao ta chỉ là Lăng Duy Trạch, mặc kệ ta nhà giàu đổ vách, mặc kệ ta bao người kính nể, đối với ta vẫn chỉ là Lăng Duy Trạch mà thôi.
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :