1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phúc hắc không phải tội - Quân Minh Ngã Tâm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67

      Lạc Vũ Minh bị đánh cho choáng váng, đau đớn cuộn mình mặt đất, mà Lăng Duy Trạch muốn xông lên đánh tiếp, liền bị Đào Dục ngăn lại: “A Trạch, cậu bình tĩnh chứ!”

      Lăng Duy Trạch cách nào bình tĩnh, 5 ngày được nhìn thấy , biết sống thế nào, bụng có đau , có muốn ăn gì , còn mang thai đứa bé, ngộ nhỡ có điều gì bất trắc phải làm sao bây giờ?!

      cố nhẫn nại để chờ giây phút đón Tô Tiểu Đại về, nhưng tại có ở đây, mọi thứ chuẩn bị đều do ta làm cho hỏng mất!

      Lạc Vũ Minh lăn dài đất, thở hổn hển : “Tao… tao thực lừa mày, chính nơi này, Linda giám sát Tô Tiểu Đại!”

      Linda? Cái tên ngoài ý muốn khiến nổi đóa. Chẳng phải ta ở Mỹ ư? Tỉnh táo lại, từ cao nhìn xuống Lạc Vũ Minh: “Mày mày và ta bắt cóc vợ tao?”

      Chuyện tới nước này còn gì để giấu, Lạc Vũ Minh nghiêm túc gật đầu: “Là ta tới tìm tao, làm như vậy mới có thể cứu ba tao…”

      Lăng Duy Trạch nhíu mày: “ ta muốn mày cứu ông già?”

      Lạc Vũ Minh suy nghĩ chút: “ ta muốn dẫn vợ mày sang Mỹ, để chia cắt chúng mày đấy.” cũng phải ngờ nghệch trong việc này, mục đích của Linda cũng biết , nhưng đôi bên cùng có lợi, dại gì mà hợp tác?

      ta bao lâu rồi?”

      “Chắc cũng… kha khá thời gian.”

      Kha khá thời gian? Tim Lăng Duy Trạch chợt lạnh buốt, , ta dám trực tiếp đến sân bay, vì nơi đó có cảnh sát bao vây.

      với cảnh sát, còn có người của tôi, tại phong tỏa và tìm kiếm ở sân bay, nhà ga, bến xe, tìm ngay, tìm Linda ngay lập tức!”

      Lúc bấy giờ, Linda run rẩy dẫn Tô Tiểu Đại ra tới bến xe, nàng biết Lăng Duy Trạch cắm chốt ở sân bay nên dám liều lĩnh. Trước hết Linda muốn đưa Tô Tiểu Đại rời khỏi thành phố C, chỉ cần rời khỏi được có người tiếp ứng nàng, rồi nàng thành công tẩu thoát.

      Linda kéo Tô Tiểu Đại đến phòng bán vé, vì phòng ngừa chạy trốn nên nàng kéo cánh tay của , tay còn quấn chiếc khăn choàng, bên trong giấu con dao sắc bén: “Mày tốt nhất ngoan ngoãn, nếu tao đâm dao vào bụng mày, lúc đó đừng trách sao con mày chết yểu!”

      Linda giở trò uy hiếp làm Tô Tiểu Đại sợ đến thất thần, mấy ngày nay bị ta đối xử tệ cũng khiến suy yếu, bụng cũng có chút đau. Linda dám làm thế chắc chắn và con cùng chết.

      Nhưng thể ngồi chờ chết được, nhất định phải tìm cách chạy trốn, nếu chờ khi tới Mỹ, có lẽ vong mạng bên ấy. Đáng được ăn mừng là, thành phố C bến xe nhiều, nên việc sắp xếp tìm kiếm cũng dễ dàng hơn. Mà xe Tô Tiểu Đại lên lại xe đẩy đứng. Hình Dương được phân phó đến chỗ này, theo trực giác của cảnh sát thường thấy tội phạm lựa chọn xe đẩy đứng để trốn thoát, cho nên sắp xếp lực lượng tìm kiếm ở gần đây.

      Tô Tiểu Đại bị Linda cải trang, đeo kính râm to, đội mũ, đeo khẩu trang, nếu phải người quen chắc chắn nhìn ra được. Sau khi mua vé xong, Linda và Tô Tiểu Đại ngồi ở ghế chờ, vì chuyến xe phải 10 phút nữa mới khởi hành khiến Linda thấp thỏm yên.

      Lúc này Hình Dương mang theo người xông tới, cảnh sát xuất làm cho gian phòng rộng lớn trở nên xôn xao hỗn loạn, Tô Tiểu Đại cũng nghe thấy thanh, kinh ngạc nhìn sang, trời ạ, Hình Dương, là Hình Dương!

      Nhưng con dao nằm ngay bụng khiến vẻ mặt Tô Tiểu Đại trở nên cứng nhắc, Linda cũng ngờ cảnh sát nhanh chóng tìm đến như vậy, nhìn bọn họ phân tán lực lượn, Linda túm áo Tô Tiểu Đại, gằn khẽ: “ vào toilet với tao!”

      Cũng may toilet nằm ở góc khuất, chỉ cần vào trong đợi bọn họ rời khỏi là tốt rồi. Tô Tiểu Đại vã mồ hôi lạnh, thầm nghĩ phải tìm cách khiến cho Hình Dương chú ý. Lúc di chuyển, Tô Tiểu Đại cố ý trượt chân chút, sau đó hô to lên tiếng.

      Linda bị dọa cho hoảng sợ, thấy Tô Tiểu Đại hô lên khiến đám cảnh sát đằng kia chú ý, Linda lập tức kéo Tô Tiểu Đại nhanh hơn vào toilet.

      “Hai phía trước xin dừng bước!”

      Nghe được giọng , đến gần, nhìn kỹ dáng dấp xác định, đây là Tô Tiểu Đại. Cho dù có đeo kính râm cùng khẩu trang nhưng vẫn nhận ra. Đối phó với bắt cóc, giằng co phải cách bởi họ có thể gây tổn hại cho con tin bất cứ lúc nào, cho nên Hình Dương giả vờ biết: “Hai , xin mời hợp tác, cho tôi xem chứng minh thư.”

      Lòng bàn tay Linda đều là mồ hôi, nàng ta run rẩy thò tay vào túi lấy ra hai cái chứng minh, sau đó đưa cho Hình Dương.

      “Mời hai tháo kính râm và khẩu trang ra để tôi nhìn mặt.”

      “Thưa , em tôi muốn toilet, có thể để chúng tôi vào trước ?” Linda sợ hãi, cố tìm cách viện cớ.

      Hình Dương quay sang với đồng nghiệp nữ: “Tiểu Diệp, cậu vào trong với hai đây.”

      “Vâng!”

      Thấy cho , Linda mới lén lút thở phào tiếng, nhưng khi Linda vừa xoay lưng lại Hình Dương nhanh như chớp bắt lấy cổ tay Linda vặn ngược ra ngoài khiến nàng ta hét ầm lên, con dao rơi xuống đất, còn Tiểu Diệp lao tới đỡ lấy Tô Tiểu Đại.

      Rốt cuộc cũng được an toàn, Tô Tiểu Đại yếu ớt hít thở, Hình Dương giao Linda cho đồng nghiệp khác, sau đó tới bên , tháo kính xuống: “, Tiểu Đại!”

      Tô Tiểu Đại hoảng hốt nhìn Hình Dương, trước khi ngất xỉu trong ngực Tiểu Diệp, còn cố gắng : “Đưa tôi…vào bệnh viện…”

      Hình Dương thấy ngất xỉu cuống quít hét to: “Gọi xe cấp cứu, mau!!!”









      Chương 68

      Sau khi Tô Tiểu Đại nhập viện, Lăng Duy Trạch cũng vội vàng chạy tới, cứ thế ngồi bên giường chờ . ngủ suốt ngày đêm, Lăng Duy Trạch cũng ngồi đó suốt ngày đêm. Nghe được tin này, Lăng Tô Mạn và Dương Trừng Trừng cũng đều có mặt, nhìn thấy con trai mỏi mệt, hai mắt thâm quầng, tay nắm tay Tô Tiểu Đại buông, Lăng Tô Mạn có chút đau lòng, giọng khuyên bảo: “A Trạch, con về nghỉ , ở đây để mẹ với con bé này trông nó cho. Khi nào nó tỉnh, mẹ gọi ngay cho con.”

      Dương Trừng Trừng cũng ừm tiếng: “Đúng đấy, về , cả ngày đêm ngủ rồi mà.”

      Lăng Duy Trạch lắc đầu, muốn về, phải đợi tỉnh lại, nếu người đầu tiên mở mắt ra nhìn phải là , lại khóc biết làm sao bây giờ!
      bướng bỉnh như thế, Lăng Tô Mạn cũng miễn cưỡng, chỉ còn cách ngồi chờ đợi cùng .

      Khi Tô Tiểu Đại tỉnh lại, nhìn thấy trước mắt ba người quen thuộc, nhất thời biết phản ứng ra sao.

      … mắt đỏ… hết rồi.”

      Lăng Duy Trạch vội vã lắc đầu: “ sao, người em thế nào, đau chỗ nào, khó chịu chỗ nào, cho nghe!”

      Tô Tiểu Đại lắc đầu, sờ sờ cái bụng, ừ, đau, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi: “Con mình sao chứ?”

      “Nó tốt lắm, em nghỉ ngơi vài hôm là ổn thôi.”

      Thấy đôi vợ chồng trẻ cần trút bầu tâm , Lăng Tô Mạn hiểu chuyện bèn kéo tay Dương Trừng Trừng đứng lên: “Con ở đây trông nó, mẹ với Tiểu Trừng mua thức ăn.”

      Lăng Duy Trạch gật đầu, sau đó phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ. Im lặng hồi, Lăng Duy Trạch mới áy mở miệng: “Xin lỗi em…”

      Tô Tiểu Đại nghe xong, liền đưa tay vỗ về gương mặt , an ủi: “Em dũng cảm lắm, em có khóc.”

      ràng là nên cười, nhưng Lăng Duy Trạch lại thấy cay cay sống mũi, ôm vào lòng, thào khẽ: “Do sai, may là em bình an vô , …”

      Cổ họng Lăng Duy Trạch nghẹn đắng, thốt nên lời nào được nữa.

      “Em sao đâu, đừng khóc. Có ở đây, cái gì em cũng sợ!” Tô Tiểu Đại cười hì hì .

      em. chỉ muốn cho em nghe như vậy, em.”

      Tô Tiểu Đại quả cảm thấy cuộc đời mình viên mãn, vì cuối cùng cũng nghe được ba tiếng em. Cho nên, mọi phiền muộn mấy ngày qua đều được vứt ra sau đầu, buồn nghĩ nữa. Làm sinh vật đơn bào cũng có lợi thế, đó là, cái gì cũng nghĩ ngợi lâu, tịnh dưỡng cho tốt rồi lại vui vẻ sống tiếp.

      Vợ có chuyện gì, cũng dư dả thời gian, quay lại xử lý những con người đó. Sau khi cùng ăn cơm rồi dỗ cho ngủ trưa, rốt cuộc Lăng Duy Trạch cũng bắt tay vào việc.

      Lạc Triết là tử phạm, theo lý thuyết loại phạm nhân này được xuất ngục, nhưng vì thế lực nhà họ Đào và thế lực của quá lớn nên phía cảnh sát cũng nhượng bộ cho. Khi thấy đem trả tội phạm, bấy giờ bọn họ mới thở phào nhõm. còn Lạc Vũ Minh , tất nhiên bỏ qua cho như lời cam kết, nhưng cũng hoàn toàn buông tha, để ở tù vài năm, học cách làm người.

      Còn Linda, sau khi về Trung Quốc lấy chồng cũng thuộc quốc tịch Trung Quốc, cũng may ta chưa kịp sửa quốc tịch thành Mỹ, nếu lại phải nhì nhằng phiền phức.

      Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt tiều tụy của Linda, thầm nghĩ, mấy ngày qua ta ở trong này chắc cũng khó chịu lắm đây.

      Vừa trông thấy Lăng Duy Trạch xuất , Linda kích động hét lên: “A Trạch, đến cứu em sao?”

      Lăng Duy Trạch chậm rãi ngồi xuống ghế, nhìn nàng: “ thực khiến tôi bất ngờ đấy, Linda ạ.”

      Linda liếm môi, trả lời lạc đề : “A Trạch, em muốn về nhà!” Đúng, nàng phải về nhà, nơi này hợp với thân phận tôn quý như nàng, lại còn rất bẩn.

      Lăng Duy Trạch cười nhạo Linda là đồ não phẳng: “ nghĩ bắt cóc vợ tôi xong rồi, còn muốn có đường ra?”

      Linda vẫn nghĩ Lăng Duy Trạch còn rất thương mình, nên lại hùng hồn : “Em có tổn thương ta!”

      Lăng Duy Trạch nổi nóng: “Là vì chưa kịp!”

      lời của khiến Linda nghẹn họng, đúng là nàng muốn đưa sang Mỹ rồi mới từ từ tra tấn cho sống dở chết dở. Nghĩ tới đó, nàng lại bắt đầu khóc lên: “Nhưng A Trạch, cũng vì em quá !”

      “Lâm Linda, nghe cho , tôi chưa từng , tôi chỉ Tô Tiểu Đại, mong đừng mơ tưởng nữa! 7 năm chỉ là trách nhiệm, vì tôi ngủ với , nên tôi chấp nhận ở bên . Nhưng đứng núi này trông núi nọ, hơn hết, tôi giúp ly hôn, giúp lấy lại cổ phần, đó là cách cư xử tử tế nhất rồi. Còn sao? muốn hãm hại người tôi thương, cho nên lần này còn đường thoát đâu.”

      Linda nghe xong ù tai, tủi nhục đan xen đau đớn, Linda nhìn Lăng Duy Trạch, đôi mắt đẫm nước mắt, ngay cả cơ thể cũng run lên: “ chưa từng em?”

      “Chưa từng.” Lăng Duy Trạch lạnh lùng .

      … muốn em ngồi tù ư?”

      “Còn thế nào nữa?” làm sao có thể để kẻ gây ra tội ác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, điển hình là Lạc Triết, “ nên cảm thấy may mắn vì đây là Trung Quốc, ở nhiều quốc gia khác, bắt cóc xử tử hình.”

      Gương mặt Linda trắng bệnh: “ thể buông tha em sao?”

      Lăng Duy Trạch điềm nhiên dứng dậy: “ thể.” làm cái gì cũng nên nhận lại cái đó. Có vay- có trả!

      Linda bật cười ha ha, quả nhiên phải tôi, người rốt cuộc là ta, mãi mãi cũng phải tôi!

      tại sức khỏe Tô Tiểu Đại cũng có gì trở ngại, bác sĩ cam đoan chỉ cần dưỡng thai cho tốt có vấn đề gì. Tịnh dưỡng thời gian rốt cuộc cũng xuất viện.

      Thời gian còn sớm, lại cận kề cuối năm, khắp thành phố đều chuẩn bị đón năm mới, Lăng Duy Trạch giúp cẩn thận ngồi vào trong xe.

      Chồng lái xe , Tô Tiểu Đại nhàm chám lật lật tạp chí, đột nhiên trông thấy tin, bèn hỏi: “Lạc Triết …”

      “Ông ta qua đời mấy hôm rồi.” Lăng Duy Trạch cầm quyển tạp chí đặt sang chỗ khác.

      “Về sau có việc gì chứ?”

      “Việc gì em nhỉ?”

      “Em chỉ sợ…” Tô Tiểu Đại e dè.

      Lăng Duy Trạch mỉm cười: “Kiếm tiền nuôi em và con phải việc sao?”

      véo cánh tay Lăng Duy Trạch: “ là!”

      “Thưa bạn vợ, nhiệm vụ kế tiếp của bạn là cùng mình ngày đêm lăn lộn vui vẻ, bạn vợ chuẩn bị tinh thần chưa?”

      Nhìn gương mặt điển trai cùng ánh mắt kiên nghị của , tâm trạng Tô Tiểu Đại vô cùng hạnh phúc. Thừa lúc đèn đỏ, hôn bẹp lên má cái, tươi cười ngọt ngào: “Thưa bạn, mình chuẩn bị tốt rồi!”

      Đời người là kỳ diệu, Tô Tiểu Đại vốn chưa từng nghĩ tới mình cưới người hoàn mỹ như vậy làm chồng, mà ta lại còn rất chiều chuộng nữa. Và tương lai, bọn họ cùng đón bảo bối đáng .

      Mãi mãi như thế, từ nay về sau, hạnh phúc cả đời.

      HẾT.
      cô gái bạch dươngB.Cat thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67

      Lạc Vũ Minh bị đánh cho choáng váng, đau đớn cuộn mình mặt đất, mà Lăng Duy Trạch muốn xông lên đánh tiếp, liền bị Đào Dục ngăn lại: “A Trạch, cậu bình tĩnh chứ!”

      Lăng Duy Trạch cách nào bình tĩnh, 5 ngày được nhìn thấy , biết sống thế nào, bụng có đau , có muốn ăn gì , còn mang thai đứa bé, ngộ nhỡ có điều gì bất trắc phải làm sao bây giờ?!

      cố nhẫn nại để chờ giây phút đón Tô Tiểu Đại về, nhưng tại có ở đây, mọi thứ chuẩn bị đều do ta làm cho hỏng mất!

      Lạc Vũ Minh lăn dài đất, thở hổn hển : “Tao… tao thực lừa mày, chính nơi này, Linda giám sát Tô Tiểu Đại!”

      Linda? Cái tên ngoài ý muốn khiến nổi đóa. Chẳng phải ta ở Mỹ ư? Tỉnh táo lại, từ cao nhìn xuống Lạc Vũ Minh: “Mày mày và ta bắt cóc vợ tao?”

      Chuyện tới nước này còn gì để giấu, Lạc Vũ Minh nghiêm túc gật đầu: “Là ta tới tìm tao, làm như vậy mới có thể cứu ba tao…”

      Lăng Duy Trạch nhíu mày: “ ta muốn mày cứu ông già?”

      Lạc Vũ Minh suy nghĩ chút: “ ta muốn dẫn vợ mày sang Mỹ, để chia cắt chúng mày đấy.” cũng phải ngờ nghệch trong việc này, mục đích của Linda cũng biết , nhưng đôi bên cùng có lợi, dại gì mà hợp tác?

      ta bao lâu rồi?”

      “Chắc cũng… kha khá thời gian.”

      Kha khá thời gian? Tim Lăng Duy Trạch chợt lạnh buốt, , ta dám trực tiếp đến sân bay, vì nơi đó có cảnh sát bao vây.

      với cảnh sát, còn có người của tôi, tại phong tỏa và tìm kiếm ở sân bay, nhà ga, bến xe, tìm ngay, tìm Linda ngay lập tức!”

      Lúc bấy giờ, Linda run rẩy dẫn Tô Tiểu Đại ra tới bến xe, nàng biết Lăng Duy Trạch cắm chốt ở sân bay nên dám liều lĩnh. Trước hết Linda muốn đưa Tô Tiểu Đại rời khỏi thành phố C, chỉ cần rời khỏi được có người tiếp ứng nàng, rồi nàng thành công tẩu thoát.

      Linda kéo Tô Tiểu Đại đến phòng bán vé, vì phòng ngừa chạy trốn nên nàng kéo cánh tay của , tay còn quấn chiếc khăn choàng, bên trong giấu con dao sắc bén: “Mày tốt nhất ngoan ngoãn, nếu tao đâm dao vào bụng mày, lúc đó đừng trách sao con mày chết yểu!”

      Linda giở trò uy hiếp làm Tô Tiểu Đại sợ đến thất thần, mấy ngày nay bị ta đối xử tệ cũng khiến suy yếu, bụng cũng có chút đau. Linda dám làm thế chắc chắn và con cùng chết.

      Nhưng thể ngồi chờ chết được, nhất định phải tìm cách chạy trốn, nếu chờ khi tới Mỹ, có lẽ vong mạng bên ấy. Đáng được ăn mừng là, thành phố C bến xe nhiều, nên việc sắp xếp tìm kiếm cũng dễ dàng hơn. Mà xe Tô Tiểu Đại lên lại xe đẩy đứng. Hình Dương được phân phó đến chỗ này, theo trực giác của cảnh sát thường thấy tội phạm lựa chọn xe đẩy đứng để trốn thoát, cho nên sắp xếp lực lượng tìm kiếm ở gần đây.

      Tô Tiểu Đại bị Linda cải trang, đeo kính râm to, đội mũ, đeo khẩu trang, nếu phải người quen chắc chắn nhìn ra được. Sau khi mua vé xong, Linda và Tô Tiểu Đại ngồi ở ghế chờ, vì chuyến xe phải 10 phút nữa mới khởi hành khiến Linda thấp thỏm yên.

      Lúc này Hình Dương mang theo người xông tới, cảnh sát xuất làm cho gian phòng rộng lớn trở nên xôn xao hỗn loạn, Tô Tiểu Đại cũng nghe thấy thanh, kinh ngạc nhìn sang, trời ạ, Hình Dương, là Hình Dương!

      Nhưng con dao nằm ngay bụng khiến vẻ mặt Tô Tiểu Đại trở nên cứng nhắc, Linda cũng ngờ cảnh sát nhanh chóng tìm đến như vậy, nhìn bọn họ phân tán lực lượn, Linda túm áo Tô Tiểu Đại, gằn khẽ: “ vào toilet với tao!”

      Cũng may toilet nằm ở góc khuất, chỉ cần vào trong đợi bọn họ rời khỏi là tốt rồi. Tô Tiểu Đại vã mồ hôi lạnh, thầm nghĩ phải tìm cách khiến cho Hình Dương chú ý. Lúc di chuyển, Tô Tiểu Đại cố ý trượt chân chút, sau đó hô to lên tiếng.

      Linda bị dọa cho hoảng sợ, thấy Tô Tiểu Đại hô lên khiến đám cảnh sát đằng kia chú ý, Linda lập tức kéo Tô Tiểu Đại nhanh hơn vào toilet.

      “Hai phía trước xin dừng bước!”

      Nghe được giọng , đến gần, nhìn kỹ dáng dấp xác định, đây là Tô Tiểu Đại. Cho dù có đeo kính râm cùng khẩu trang nhưng vẫn nhận ra. Đối phó với bắt cóc, giằng co phải cách bởi họ có thể gây tổn hại cho con tin bất cứ lúc nào, cho nên Hình Dương giả vờ biết: “Hai , xin mời hợp tác, cho tôi xem chứng minh thư.”

      Lòng bàn tay Linda đều là mồ hôi, nàng ta run rẩy thò tay vào túi lấy ra hai cái chứng minh, sau đó đưa cho Hình Dương.

      “Mời hai tháo kính râm và khẩu trang ra để tôi nhìn mặt.”

      “Thưa , em tôi muốn toilet, có thể để chúng tôi vào trước ?” Linda sợ hãi, cố tìm cách viện cớ.

      Hình Dương quay sang với đồng nghiệp nữ: “Tiểu Diệp, cậu vào trong với hai đây.”

      “Vâng!”

      Thấy cho , Linda mới lén lút thở phào tiếng, nhưng khi Linda vừa xoay lưng lại Hình Dương nhanh như chớp bắt lấy cổ tay Linda vặn ngược ra ngoài khiến nàng ta hét ầm lên, con dao rơi xuống đất, còn Tiểu Diệp lao tới đỡ lấy Tô Tiểu Đại.

      Rốt cuộc cũng được an toàn, Tô Tiểu Đại yếu ớt hít thở, Hình Dương giao Linda cho đồng nghiệp khác, sau đó tới bên , tháo kính xuống: “, Tiểu Đại!”

      Tô Tiểu Đại hoảng hốt nhìn Hình Dương, trước khi ngất xỉu trong ngực Tiểu Diệp, còn cố gắng : “Đưa tôi…vào bệnh viện…”

      Hình Dương thấy ngất xỉu cuống quít hét to: “Gọi xe cấp cứu, mau!!!”









      Chương 68

      Sau khi Tô Tiểu Đại nhập viện, Lăng Duy Trạch cũng vội vàng chạy tới, cứ thế ngồi bên giường chờ . ngủ suốt ngày đêm, Lăng Duy Trạch cũng ngồi đó suốt ngày đêm. Nghe được tin này, Lăng Tô Mạn và Dương Trừng Trừng cũng đều có mặt, nhìn thấy con trai mỏi mệt, hai mắt thâm quầng, tay nắm tay Tô Tiểu Đại buông, Lăng Tô Mạn có chút đau lòng, giọng khuyên bảo: “A Trạch, con về nghỉ , ở đây để mẹ với con bé này trông nó cho. Khi nào nó tỉnh, mẹ gọi ngay cho con.”

      Dương Trừng Trừng cũng ừm tiếng: “Đúng đấy, về , cả ngày đêm ngủ rồi mà.”

      Lăng Duy Trạch lắc đầu, muốn về, phải đợi tỉnh lại, nếu người đầu tiên mở mắt ra nhìn phải là , lại khóc biết làm sao bây giờ!
      bướng bỉnh như thế, Lăng Tô Mạn cũng miễn cưỡng, chỉ còn cách ngồi chờ đợi cùng .

      Khi Tô Tiểu Đại tỉnh lại, nhìn thấy trước mắt ba người quen thuộc, nhất thời biết phản ứng ra sao.

      … mắt đỏ… hết rồi.”

      Lăng Duy Trạch vội vã lắc đầu: “ sao, người em thế nào, đau chỗ nào, khó chịu chỗ nào, cho nghe!”

      Tô Tiểu Đại lắc đầu, sờ sờ cái bụng, ừ, đau, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi: “Con mình sao chứ?”

      “Nó tốt lắm, em nghỉ ngơi vài hôm là ổn thôi.”

      Thấy đôi vợ chồng trẻ cần trút bầu tâm , Lăng Tô Mạn hiểu chuyện bèn kéo tay Dương Trừng Trừng đứng lên: “Con ở đây trông nó, mẹ với Tiểu Trừng mua thức ăn.”

      Lăng Duy Trạch gật đầu, sau đó phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ. Im lặng hồi, Lăng Duy Trạch mới áy mở miệng: “Xin lỗi em…”

      Tô Tiểu Đại nghe xong, liền đưa tay vỗ về gương mặt , an ủi: “Em dũng cảm lắm, em có khóc.”

      ràng là nên cười, nhưng Lăng Duy Trạch lại thấy cay cay sống mũi, ôm vào lòng, thào khẽ: “Do sai, may là em bình an vô , …”

      Cổ họng Lăng Duy Trạch nghẹn đắng, thốt nên lời nào được nữa.

      “Em sao đâu, đừng khóc. Có ở đây, cái gì em cũng sợ!” Tô Tiểu Đại cười hì hì .

      em. chỉ muốn cho em nghe như vậy, em.”

      Tô Tiểu Đại quả cảm thấy cuộc đời mình viên mãn, vì cuối cùng cũng nghe được ba tiếng em. Cho nên, mọi phiền muộn mấy ngày qua đều được vứt ra sau đầu, buồn nghĩ nữa. Làm sinh vật đơn bào cũng có lợi thế, đó là, cái gì cũng nghĩ ngợi lâu, tịnh dưỡng cho tốt rồi lại vui vẻ sống tiếp.

      Vợ có chuyện gì, cũng dư dả thời gian, quay lại xử lý những con người đó. Sau khi cùng ăn cơm rồi dỗ cho ngủ trưa, rốt cuộc Lăng Duy Trạch cũng bắt tay vào việc.

      Lạc Triết là tử phạm, theo lý thuyết loại phạm nhân này được xuất ngục, nhưng vì thế lực nhà họ Đào và thế lực của quá lớn nên phía cảnh sát cũng nhượng bộ cho. Khi thấy đem trả tội phạm, bấy giờ bọn họ mới thở phào nhõm. còn Lạc Vũ Minh , tất nhiên bỏ qua cho như lời cam kết, nhưng cũng hoàn toàn buông tha, để ở tù vài năm, học cách làm người.

      Còn Linda, sau khi về Trung Quốc lấy chồng cũng thuộc quốc tịch Trung Quốc, cũng may ta chưa kịp sửa quốc tịch thành Mỹ, nếu lại phải nhì nhằng phiền phức.

      Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt tiều tụy của Linda, thầm nghĩ, mấy ngày qua ta ở trong này chắc cũng khó chịu lắm đây.

      Vừa trông thấy Lăng Duy Trạch xuất , Linda kích động hét lên: “A Trạch, đến cứu em sao?”

      Lăng Duy Trạch chậm rãi ngồi xuống ghế, nhìn nàng: “ thực khiến tôi bất ngờ đấy, Linda ạ.”

      Linda liếm môi, trả lời lạc đề : “A Trạch, em muốn về nhà!” Đúng, nàng phải về nhà, nơi này hợp với thân phận tôn quý như nàng, lại còn rất bẩn.

      Lăng Duy Trạch cười nhạo Linda là đồ não phẳng: “ nghĩ bắt cóc vợ tôi xong rồi, còn muốn có đường ra?”

      Linda vẫn nghĩ Lăng Duy Trạch còn rất thương mình, nên lại hùng hồn : “Em có tổn thương ta!”

      Lăng Duy Trạch nổi nóng: “Là vì chưa kịp!”

      lời của khiến Linda nghẹn họng, đúng là nàng muốn đưa sang Mỹ rồi mới từ từ tra tấn cho sống dở chết dở. Nghĩ tới đó, nàng lại bắt đầu khóc lên: “Nhưng A Trạch, cũng vì em quá !”

      “Lâm Linda, nghe cho , tôi chưa từng , tôi chỉ Tô Tiểu Đại, mong đừng mơ tưởng nữa! 7 năm chỉ là trách nhiệm, vì tôi ngủ với , nên tôi chấp nhận ở bên . Nhưng đứng núi này trông núi nọ, hơn hết, tôi giúp ly hôn, giúp lấy lại cổ phần, đó là cách cư xử tử tế nhất rồi. Còn sao? muốn hãm hại người tôi thương, cho nên lần này còn đường thoát đâu.”

      Linda nghe xong ù tai, tủi nhục đan xen đau đớn, Linda nhìn Lăng Duy Trạch, đôi mắt đẫm nước mắt, ngay cả cơ thể cũng run lên: “ chưa từng em?”

      “Chưa từng.” Lăng Duy Trạch lạnh lùng .

      … muốn em ngồi tù ư?”

      “Còn thế nào nữa?” làm sao có thể để kẻ gây ra tội ác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, điển hình là Lạc Triết, “ nên cảm thấy may mắn vì đây là Trung Quốc, ở nhiều quốc gia khác, bắt cóc xử tử hình.”

      Gương mặt Linda trắng bệnh: “ thể buông tha em sao?”

      Lăng Duy Trạch điềm nhiên dứng dậy: “ thể.” làm cái gì cũng nên nhận lại cái đó. Có vay- có trả!

      Linda bật cười ha ha, quả nhiên phải tôi, người rốt cuộc là ta, mãi mãi cũng phải tôi!

      tại sức khỏe Tô Tiểu Đại cũng có gì trở ngại, bác sĩ cam đoan chỉ cần dưỡng thai cho tốt có vấn đề gì. Tịnh dưỡng thời gian rốt cuộc cũng xuất viện.

      Thời gian còn sớm, lại cận kề cuối năm, khắp thành phố đều chuẩn bị đón năm mới, Lăng Duy Trạch giúp cẩn thận ngồi vào trong xe.

      Chồng lái xe , Tô Tiểu Đại nhàm chám lật lật tạp chí, đột nhiên trông thấy tin, bèn hỏi: “Lạc Triết …”

      “Ông ta qua đời mấy hôm rồi.” Lăng Duy Trạch cầm quyển tạp chí đặt sang chỗ khác.

      “Về sau có việc gì chứ?”

      “Việc gì em nhỉ?”

      “Em chỉ sợ…” Tô Tiểu Đại e dè.

      Lăng Duy Trạch mỉm cười: “Kiếm tiền nuôi em và con phải việc sao?”

      véo cánh tay Lăng Duy Trạch: “ là!”

      “Thưa bạn vợ, nhiệm vụ kế tiếp của bạn là cùng mình ngày đêm lăn lộn vui vẻ, bạn vợ chuẩn bị tinh thần chưa?”

      Nhìn gương mặt điển trai cùng ánh mắt kiên nghị của , tâm trạng Tô Tiểu Đại vô cùng hạnh phúc. Thừa lúc đèn đỏ, hôn bẹp lên má cái, tươi cười ngọt ngào: “Thưa bạn, mình chuẩn bị tốt rồi!”

      Đời người là kỳ diệu, Tô Tiểu Đại vốn chưa từng nghĩ tới mình cưới người hoàn mỹ như vậy làm chồng, mà ta lại còn rất chiều chuộng nữa. Và tương lai, bọn họ cùng đón bảo bối đáng .

      Mãi mãi như thế, từ nay về sau, hạnh phúc cả đời.

      HẾT.
      phương miucô gái bạch dương thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :