1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phúc hắc không phải tội - Quân Minh Ngã Tâm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57

      Tô Tiểu Đại hoài nghi mình có phải vì mang thai mà thính lực giảm xuống hay , bèn hỏi lại: “ cái gì?”

      Linda nhàng cười tiếng, Tô Tiểu Đại cũng có thể tưởng tượng lúc này nàng ta có bao nhiêu vui sướng: “Tôi rồi, chỉ có tôi mới đủ khả năng giúp A Trạch lật đổ nhà họ Lạc, cho nên A Trạch còn phải lựa chọn tôi ư?”

      Lựa chọn nàng? Đây là có ý gì? Giờ phút này, đầu óc Tô Tiểu Đại trống rỗng, cái gì cũng nghe thấy, chỉ biết rằng Linda rất nhiều.

      “Tô Tiểu Đại, cuối cùng A Trạch cũng là của tôi.”

      Rồi nàng ngắt máy.

      “Thế nào, A Trạch gì với con?” Lăng Tô Mạn bước tới hỏi.

      phải Trạch, mà là Linda mẹ à…” Giọng Tô Tiểu Đại vô cùng sầu não.

      “Linda? ta gì?” Bà ngạc nhiên khi nghe đến cái tên của con bé kia.

      ta bảo Trạch đồng ý quay lại với ta rồi…” Giờ phút này, Tô Tiểu Đại thực rất muốn khóc.

      Phụ nữ có thai sao có thể chịu được kích động, vì vậy Lăng Tô Mạn vội vàng luống cuống trấn an Tô Tiểu Đại: “ sao hết, đừng lo, mẹ lập tức gọi điện cho nó, con phải tin tưởng nó, hiểu ?”

      Gọi điện chút, bẵng lát sau, Lăng Tô Mạn gấp rút chạy tới, bà đau lòng lau nước mắt cho Tô Tiểu Đại: “A Trạch điện thoại liên lạc được, nhưng mẹ thông báo cho trợ lý của nó rồi, chờ nó họp xong chúng ta cùng nó chuyện ràng có được con?”

      Mà Tô Tiểu Đại cứ rấm rức khóc, cứ buồn bã suy nghĩ Lăng Duy Trạch cần mình nữa, rồi lại khổ sở gào lên: “Mẹ, ấy cần con nữa, thực bỏ rơi con rồi!”

      Lăng Tô Mạn thấy con dâu dễ bị tác động nên cũng ráng sức khuyên nhủ: “Nó dám đâu, có mẹ ở đây, con yên tâm !”

      Còn mặc dù mọi người khuyên lơn hết lời nhưng vẫn cố chấp bù lu bù loa, tự cho mình là kẻ bất hạnh nhất thế gian, rốt cuộc khóc mãi và đuối sức thiếp từ bao giờ.

      Lúc này, Lăng Duy Trạch rốt cuộc gọi điện thoại tới. Lăng Tô Mạn muốn đánh thức Tô Tiểu Đại mệt mỏi ngủ say, nên bà nhận điện thoại thay , hỏi là chuyện rắc rối gì xảy ra khiến bà đau đầu. Sau khi nghe hết câu chuyện mẹ kể, Lăng Duy Trạch có chút sững sờ, để rồi khôi phục tinh thần lại, ngay cả người dù bất cứ việc gì mặt cũng đổi sắc như cũng phải ngỡ ngàng rồi lắp ba lắp bắp: “Mẹ , Tiểu Đại mang thai ư? Chúng con sắp có con … hở mẹ?”

      Nhắc tới đứa bé, Lăng Tô Mạn cũng rất mừng rỡ: “Đúng vậy, nó tới bệnh viện kiểm tra rồi.”

      Chỉ là nếu phải Linda chen vào, càng mừng rỡ hơn. phải bà làm mẹ mà thiên vị, nhưng bất kể thế nào, bà đều tin tưởng con trai, bởi lẽ tính tình của nó ra sao bà đều quá rành rọt. Con bà là đứa khôn ngoan, nó hẳn vì thứ bỏ như Linda mà làm những chuyện tổn thương Tô Tiểu Đại. Chỉ trách con bé trẻ người non dạ, dễ bị xỏ mũi dắt !

      “Ngày mai chờ nó tỉnh dậy, con tìm cách giải thích cho nó nghe. Khóc lóc cả buổi tối đấy, là…”

      Vừa nghe đến dâu khóc cả buổi, Lăng Duy Trạch liền đau lòng, người đâu khờ dại thế biết!

      “Vâng, con hiểu rồi, mẹ.”

      Quả nhiên ngày nghĩ gì đêm mơ đó, Tô Tiểu Đại nằm mơ thấy Lăng Duy Trạch bỏ mình mà theo Linda, còn Linda hướng về phía cười, sau đó dẫn Lăng Duy Trạch cao bay xa chạy, và chật vật đuổi theo, dù đuổi thế nào cũng đuổi kịp.

      “Lăng Duy Trạch, tên khốn kiếp, đứng lại!”

      Đột nhiên thét lên khiến Lăng Duy Trạch vừa bước vào giật hết cả mình, liền sà xuống giường, ôm vào trong ngực: “Tiểu Đại, về rồi, đừng khóc, ở đây!”

      Tô Tiểu Đại giương đôi mắt đẫm lệ mông lung, nhìn đèn tường nhàn nhạt chiếu sáng. Khuôn mặt quen thuộc ra khiến có chút mù mờ, vẫn nghĩ đây là mộng, bèn thút thít khóc: “ cùng với Linda luôn , trở lại làm gì nữa?”

      Lăng Duy Trạch hôn lên những giọt nước mắt xinh đẹp ấy: “ có theo ai đâu…”

      Môi hôn ấm áp khiến Tô Tiểu Đại dần dần tỉnh lại, vòng ôm chặt chẽ khiến đầu óc tỉnh táo hơn: “Chồng ơi…”

      “Ừ, này.”

      “Linda gọi điện cho em, bảo quay lại với ta rồi…”

      Nghe giọng điệu ngờ nghệch này, trong chớp mắt gương mặt thoáng qua tia lạnh lẽo: “ ta vậy em cũng tin cho được?”

      “Nhưng…”

      Lăng Duy Trạch ôm vào trong ngực: “ nhưng nhị gì hết, đúng là ta có liên quan đến nhà họ Lạc, nhưng thề chưa từng làm chuyện có lỗi đối với em! bảo em nhất định phải tin tưởng mà?”

      Mặc dù từ trước tới nay, thề thốt là thứ mà bao giờ tin lấy.

      “Vâng!” Tô Tiểu Đại rốt cuộc cũng bình tâm lại, giọng trả lời, “em tin .”

      “Chuyện cũng sắp đến hồi kết, khoảng thời gian này em dưỡng thai cho tốt, mặc kệ nghe thấy cái gì cũng chớ để trong lòng. bao giờ bỏ rơi em và con đâu!”

      Nhắc tới con, Lăng Duy Trạch nén được chút vui mừng lộ ra ngoài, khẽ mỉm cười, bàn tay vuốt ve chiếc bụng còn bằng phẳng: “Ở đây thực có con của chúng ta rồi hả?”

      Nhìn ánh mắt rạng ngời của chồng mình, Tô Tiểu Đại tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều so với ban nãy. đặt tay mình lên tay , cùng nhau cảm nhận niềm hạnh phúc: “Dĩ nhiên, là con chúng ta.”

      Lăng Duy Trạch cười, cẩn thận ôm vào trong ngực: “Ngoan ngoan. Phải tin , biết chưa?”

      Tô Tiểu Đại gật đầu rồi nhủ thầm với bản thân rằng, dù mọi chuyện thế nào, nhất định luôn tin tưởng , nhất định là thế!
      B.Cat thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58

      Hôm đó, Lăng Duy Trạch dỗ Tô Tiểu Đại ăn chút cơm lót dạ, rồi lại dịu dàng ở bên cạnh cho đến khi ngủ thiếp lần nữa, lúc bấy giờ mới lập tức ngồi máy bay trở lại thành phố Y. biết có phải bị đứa bé giày vò hay mà Tô Tiểu Đại thể chất gặp phải nhiều vấn đề trở ngại, mới mang thai hơn tháng mà nôn nghén, khẩu vị cũng tệ , vui buồn thất thường, ăn ngon, ngủ ngon, chồng ở bên cạnh, mỗi lần nhắc tới chỉ thấy bao nhiêu là thảm hại!

      Nhìn bộ dáng của , Lăng Tô Mạn thay xin nghỉ việc, dù thế nào nhà họ Lăng cũng dư sức nuôi con dâu này. Sau hai tháng trời, đại đa số Lăng Duy Trạch hầu hết trú tại thành phố Y, thỉnh thoảng vội vàng trở về nhà chuyến, hai vợ chồng gặp mặt cũng chẳng có cơ hội chuyện nhiều, chỉ vài bữa lại tiếp tục thành phố Y.

      Tuy có chồng nhưng cũng có mẹ chồng ở đây, bằng Tô Tiểu Đại cảm thấy mình rất thảm. Mẹ chồng đặc biệt mời chuyên gia khoa sản kinh nghiệm phong phú đến chăm sóc . Tô Tiểu Đại giống như bao người khác, thường xuyên bị ốm nghén, ăn bao nhiêu cũng nôn ra, cho nên cơ thể cũng theo đó gầy .

      “Tiểu Đại, uống ít súp con.”

      Tô Tiểu Đại ôm gối co người salon, trong tay cầm remote chuyển kênh liên tục, nhìn mẹ chồng bưng súp thơm ngon đến, trông thích đấy nhưng vẫn ăn nổi: “Mẹ ơi, con có thể ăn được ?”

      Lăng Tô Mạn bưng súp dụ dỗ nàng dâu : “Uống vài hớp cũng được mà, cần ăn hết đâu.”

      Thấy mẹ chồng ôn hòa cư xử, mặc dù dạ dày chua loét nhưng Tô Tiểu Đại vẫn cố mỉm cười đón lấy: “Mẹ để con tự uống ạ.”

      Con dâu chịu uống, Lăng Tô Mạn mừng rỡ tươi cười, đưa tay vuốt ve gò má : “Có ngon ?”

      Dù là muốn nôn ra, nhưng hiểu tâm ý của mẹ cũng cố gắng nuốt xuống, nhàng gật đầu cái: “Ngon lắm mẹ ạ. Mà… Trạch bao giờ mới trở lại?”

      thực rất nhớ !

      “Chóng thôi, nhiệm vụ chính của con là dưỡng thai cho tốt, nó về nhanh thôi mà!”

      Tô Tiểu Đại nhoẻn miệng cười: “ hở mẹ?”

      Lăng Tô Mạn ừm tiếng: “Mẹ lừa con đâu!”

      Đột nhiên, TV phát tin tức, dâu cả nhà họ Lạc muốn ly hôn, thu hút rất nhiều phóng viên, ký giả. Ở lễ ký giả, Linda khóc đến nghẹn ngào, bộ dáng thoạt trông vô cùng dằn xé. Chỉ là tại sao ngồi bên cạnh ta, lại là Lăng Duy Trạch?

      Gương mặt Tô Tiểu Đại trắng bệch nhìn mẹ chồng: “Kìa, mẹ…”

      Lăng Tô Mạn vội trấn an: “ bảo con phải tin tưởng nó mà, nhớ chưa?”

      màn hình, ký giả hội sắp đến hồi kết, lúc Tô Tiểu Đại chuyển bị chuyển kênh đột nhiên có phóng viên khác bước lên, lần này đối tượng là Lăng Duy Trạch.

      “Xin hỏi ngài Lăng, ngài và Lâm có quan hệ thế nào, vì sao vì Lâm mà ngài trợ giúp việc ly hôn ạ?”

      Lăng Duy Trạch tầm mắt hạ xuống, sau đó thản nhiên đáp: “Chúng tôi là bạn bè, thế thôi.”

      Nhưng câu trả lời này hiển nhiên làm thỏa lòng phóng viên, ta định hỏi tiếp, tuy vậy Linda chủ động khoát lấy cánh tay Lăng Duy Trạch, mỉm cười quyến rũ: “Mọi người đừng hỏi nữa, tổng giám đốc Lăng và tôi từng nhau bảy năm, cám ơn mọi người đến dự.”

      Tâm trạng Tô Tiểu Đại chùn xuống, bảy năm, đúng là bảy năm có . Mặc dù tin tưởng , nhưng lại cách nào thôi sợ hãi, thôi nghĩ đến nó. Báo chí rầm rộ đưa tin, tuy chẳng muốn xem, mà các tin tức cứ liên tục ùn ùn kéo tới thực khiến mệt mỏi.

      Khi Dương Trừng Trừng tìm , là lúc xem thời TV, tựa đề màu nâu đỏ đập thẳng vào mắt, cái gì mà Kim Đồng – Ngọc Nữ, nối lại tiền duyên?

      Dương Trừng Trừng đem ấn tắt TV, còn cau mày : “Hóng mấy thứ vớ vẩn này làm gì?”

      “Ừm… chán nên xem bừa thôi.”

      Dương Trừng Trừng thở dài, ngồi xuống cạnh : “Chớ tin những thứ kia!” Nhà họ Lăng và nhà họ Lạc chiến tranh ngầm, nhà họ Dương mặc dù tránh được, nhưng nhà họ Đào vẫn bị cuốn vào, ai bảo chỉ có Tô Tiểu Đại chịu cảnh vườn nhà trống, ngay cả Dương Trừng Trừng cũng chẳng khá khẩm là bao.

      có gì đâu, Đào Dục cũng ở cạnh chồng cậu mà.”

      “Mình chỉ là rất nhớ ấy.”

      Chuyện thành ra như vậy, Tô Tiểu Đại lại mang thai, tâm lý vui buồn thất thường cho nên Dương Trừng Trừng cũng chẳng biết sao mà an ủi.

      Buổi tối, Tô Tiểu Đại ăn ít cơm, sau đó trở về giường nghỉ ngơi. là nghỉ ngơi chứ ra rất khó ngủ.

      Hôm nay mẹ chồng có việc bận ra ngoài, buổi tối chỉ có y tá và bà bác ở đây, toàn bộ gian yên tĩnh càng làm thấy buồn bã. tự chủ được, nước mắt rơi xuống.

      Sao vẫn chưa về, em chờ lâu rất lâu…

      Rạng sáng hai giờ, Lăng Duy Trạch xuống phi trường ở thành phố C, cùng trợ lý dặn dò chút, sau đó liền vội vã trở về nhà.

      Bấy giờ chắc mọi người say ngủ, Lăng Duy Trạch mở khóa rồi nhàng vào phòng của mình, đến khi trông thấy thân hình nho vùi trong chăn, mới biết, hóa ra mình nhớ như vậy.

      đứng lặng nhìn nhắm chặt đôi mắt, ngủ yên tĩnh, nhưng hàng mi vẫn còn vương nước mắt bất giác khiến cõi lòng quặn thắt. rón rén cởi quần áo, trèo lên giường, cẩn thận ôm vào ngực. hôn lên má , thầm , xin lỗi em.

      Kể từ lúc mang thai thường dễ dàng tỉnh giấc, cho nên lúc có ai đó ôm , cũng giật mình ngay. Hơi thở đàn ông quen thuộc khiến biết kẻ đó là , ra còn mơ à? làm sao về ngay lúc này được.

      Lăng Duy Trạch càng ôm siết hơn.

      Bị ôm chặt như vậy khiến Tô Tiểu Đại tỉnh hẳn, ngước mắt nhìn, câu hỏi có chút mông lung: “Duy Trạch?”

      Lăng Duy Trạch vỗ về bờ vai bé của , khẽ đáp: “Là đây.”

      , rốt cuộc cũng quay về…
      B.Cat thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59

      Cho đến khi Tô Tiểu Đại tỉnh lại là buổi trưa. Mặc dù còn muốn ngủ tiếp nhưng dạ dày reo ầm ĩ khiến phải trở mình thức giấc. Vừa mở mắt ra, thấy Lăng Duy Trạch ngồi bên cạnh rồi.

      sững sờ nhìn , rồi vuốt chóp mũi của , cười hỏi: “Biết là ai chưa?”

      … về rồi đấy à?”

      Lăng Duy Trạch nhàng ôm vào trong ngực: “Ừ, về.”

      nữa sao?” Giọng Tô Tiểu Đại hơi buồn chút.

      , mọi chuyện kết thúc rồi. Từ nay về sau vĩnh viễn ở cạnh em, có được hay ?”

      lời giữ lời đấy!” Tô Tiểu Đại khẽ run, yếu ớt vùi mặt vào người Lăng Duy Trạch.

      hứa.”

      Tô Tiểu Đại ôm chặt thắt lưng của , thầm : “ mà bỏ em nữa em với con giận luôn.”

      Nụ cười ngờ nghệch của khiến Lăng Duy Trạch cảm thấy cõi lòng ấm áp, vỗ về , rồi mỉm cười: “Được.”

      Hai người bọn họ chuyện trò lúc, rốt cuộc cũng thôi quyến luyến mà bước ra ngoài. Lăng Tô Mạn nhác trông thấy hai đứa trẻ rời khỏi phòng ngủ nụ cười môi bà càng tươi thêm: “Mau tới đây, hẳn là Tiểu Đại đói bụng rồi. Mẹ vừa nhớ bác nấu nhiều đồ ăn ngon lắm đấy.”

      Mặc dù là vợ chồng nhưng bị mẹ chồng và bà bác kia nhìn chăm chăm khiến Tô Tiểu Đại cũng đỏ bừng gương mặt. Khẩu vị của vẫn như cũ, rất tệ, nhưng bởi vì Lăng Duy Trạch quay về nên mọi thứ cũng khá khẩm hơn. Lăng Duy Trạch cau mày nhìn nửa tiếng ăn chưa xong bát cơm , liền có chút bận tâm: “Em ăn ít thế?”

      “Em muốn ăn.”

      Lăng Duy Trạch : “Ăn thêm , trông em gầy như vậy.” Trước kia chỉ cần ở đâu có đồ ăn ở đó có Tô Tiểu Đại, hơn nữa còn tham ăn và ăn nhiều là đằng khác. Nhưng bây giờ

      Lăng Tô Mạn cũng khuyên lơn: “Phải đấy, con ăn thêm , sáng con chưa ăn bữa sáng mà?”

      Tô Tiểu Đại rầu rĩ quệt miệng nhìn hai người: “Con ăn vô.”

      Lăng Duy Trạch nghĩ cách khác, ép ăn thử vài miếng. Nhưng sau khi ăn xong Tô Tiểu Đại chạy vào nhà vệ sinh và nôn.

      Nhìn Tô Tiểu Đại mãnh liệt nôn nghén khiến Lăng Duy Trạch như đứng đống lửa, trước hết tìm cách ru ngủ rồi tìm mẹ bàn bạc về vấn đề này. Thấy con trai mình cuống quít như gà mắc tóc, Lăng Tô Mạn liền bật cười trấn an: “Đây là thể trạng rồi con à, có người mang thai ăn uống rất được, có người triền miên ốm nghén. Con đừng quá lo.”

      Lăng Duy Trạch bất đắc dĩ nhìn về phía mẹ: “Thế hết cách rồi.”

      Lúc Tô Tiểu Đại tỉnh dậy lần nữa phát chồng mình bận rộn mấy tháng qua lại làm, tay cầm sách tay ôm giường, vậy nên tò mò hỏi: “ làm sao?”

      Lăng Duy Trạch lắc đầu, đặt quyển sách xuống: “Ngày mai .”

      Tô Tiểu Đại vui mừng: “Vậy chúng ta dạo lát nha!”

      Lăng Duy Trạch đưa mắt ngắm thời tiết ôn hòa, sau đó trả lời được.

      Rời khỏi chung cư cao cấp bên ngoài chính là đường phố phồn hoa. Nhìn dòng người ngược xuôi hối hả, tâm trạng Tô Tiểu Đại càng thêm thư thái. mải mê quan sát khắp nơi, đột nhiên lọt vào tầm mắt phụ nữ có dáng người cùng cách ăn vận rất giống Linda, khiến cho nhớ tới vài chuyện cũ.

      và Linda…” Tô Tiểu Đại ngập ngừng .

      Linda? thấy những tin tức kia à? Chẳng sao hết, biết tin .

      “Gậy ông đập lưng ông.” Lăng Duy Trạch trả lời như vậy.

      Tô Tiểu Đại nhất thời nghe xong, hiểu ý tứ kia cho lắm. Lăng Duy Trạch cùng ngừng lại ở ven đường, sau đó giải thích vấn đề.

      Khi bị Tô Tiểu Đại từ chối cầu vô lý đó, Linda tìm đến Lăng Duy Trạch để đề nghị, nội dung cũng chẳng khác khác biệt là bao. Nhưng trái với cự tuyệt, Lăng Duy Trạch lại đồng ý với Linda.

      đồng ý là giả. Cốt chỉ để Linda trà trộn trong nhà họ Lạc, gây chú ý cho đám người bên đó, tạo điều kiện cho Khánh Cẩn hoạt động – trong ứng ngoài hợp. Trợ lý Khánh Cẩn bên cạnh Lạc Triết là tay trong của , từ nhà họ Lăng nuôi dưỡng – từ nhi cha mẹ, lại được nhà họ Lăng dạy dỗ đàng hoàng, đưa lên đỉnh cao của quyền lực khiến luôn mang ơn. Năm đó phải ngoài ý muốn Khánh Cẩn trở về làm trợ thủ của , nhưng chuyện may ấy xảy ra khi ta chưa kịp về nước. May mắn Khánh Cẩn lộ diện, vì mục đích phá hủy nhà họ Lạc nên mình chơi nước cờ dài.

      Lạc Triết là cáo già, dễ dàng tin tưởng người khác, tuy nhiên Khánh Cẩn quá xuất sắc, bối cảnh sạch , lai lịch gọn gàng khiến lão ta tìm ra chút sơ hở. Tựa như Lạc Triết ngủ đông 5 năm ở nhà họ Lăng, Khánh Cẩn cũng ngủ đông ở nhà họ Lạc gần 5 năm, chờ thời cơ lật đổ lão.

      ra người đó là người của á?” Tô Tiểu Đại tròn xoe mắt.

      Lăng Duy Trạch nhìn về phương xa: “Ừ, gọi Cẩn.” Trong lòng chưa bao giờ xem Khánh Cẩn như tay sai hoặc người làm, đối với , là phần máu thịt của nhà họ Lăng.
      Tranglinh0808B.Cat thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 60

      Sáng hôm sau, Tô Tiểu Đại tỉnh giấc thấy Lăng Duy Trạch chuẩn bị rời giường làm. mè nheo cho , cũng nỡ, nhưng cũng còn cách nào khác. Lăng Duy Trạch vỗ đầu , an ủi: “Em ở nhà dưỡng thai cho tốt, tối trở về với em.”

      Tô Tiểu Đại nắm lấy gấu áo của , bộ dạng như đứa bé sắp bị vứt bỏ: “ đừng mà.” Chồng chỉ mới trở lại ngày, muốn cách xa .

      Nhìn Tô Tiểu Đại đáng thương như vậy, Lăng Duy Trạch bất đắc dĩ rằng: “Hôm nay để , ngày mai ở nhà với em, được ?”

      Tô Tiểu Đại cắn môi, biết mình cư xử trẻ con nhưng cũng vì quá nhớ thôi. Tranh thủ khi còn đắn đo, đột nhiên nghĩ ra biện pháp, bèn kéo kéo tay : “Vậy em đến công ty cùng nhé, em thề quấy rầy làm việc đâu!”

      Lăng Duy Trạch ôm vào trong ngực: “ phải sợ em quấy rầy, mà sợ có thời gian chăm sóc em.”

      Này chẳng thành vấn đề, Tô Tiểu Đại vỗ ngực cam đoan: “ yên tâm, em tự lo cho mình tốt, cho em theo với!”

      Vợ đều như vậy, Lăng Duy Trạch nếu còn từ chối nữa chẳng biết xử lý làm sao, bèn gật đầu đồng ý: “Ừ, vậy em sửa soạn .”

      Tô Tiểu Đại nghe xong, vui mừng đến nỗi hấp tấp nhảy xuống giường, quên béng vấn đề mình là phụ nữ có thai. Lăng Duy Trạch vừa nhìn thấy hành động đó, sợ đến tối mặt: “ đứng đàng hoàng, ở nhà luôn nhé!”

      Tô Tiểu Đại mỉm cười nịnh nọt: “Dạ dạ em biết rồi.”

      đường đến công ty, Lăng Duy Trạch cẩn thận từng li từng tí trông nom Tô Tiểu Đại, mặc dù trông bừng bừng khí thế nhưng dù sao thân thể tại cũng khỏe lắm. Đây phải lần đầu tiên tới đây, tuy nhiên khi bị bao nhiêu ánh mắt nhân viên đổ dồn về phía mình khiến cũng hơi khó xử. Thẳng cho đến khi bọn họ vào tầng thang máy chuyên dụng những ánh mắt tò mò kia mới được ngăn cách với bên trong. Tô Tiểu Đại than thở, quả nhiên mình là phận dân đen, bỗng dưng được nhìn chăm chú lại chịu được.

      Ra khỏi thang máy, Lăng Duy Trạch nắm tay Tô Tiểu Đại về phía phòng làm việc, thấy tổng giám đốc xuất , trợ lý vội vàng chạy tới đưa cho xấp tài liệu dày.

      Lăng Duy Trạch đưa vào trong, để nghỉ ngơi ở đây rồi : “ có cuộc họp, nếu có việc gì em xem TV, đừng chơi máy tính, tránh phóng xạ. Tủ lạnh có nước uống, nhưng phải lấy ra để ở ngoài lát cho tản lạnh , cần gì gọi điện thoại nội bộ, phòng trợ lý có người trực, hiểu chưa?”

      Nghe chồng mình lải nhải khiến Tô Tiểu Đại chẳng biết nên khóc hay nên cười, nhón chân, hôn vào gương mặt điển trai của Lăng Duy Trạch: “Biết rồi mà, em cũng đâu phải là đứa bé, mau .”

      Lăng Duy Trạch muốn mỉa mai , chỉ số IQ của em còn thua mấy đứa con nít, nhưng nghĩ lại thấy độc mồm quá nên thôi.

      “Ngoan, chờ quay lại, buổi trưa cùng em ăn cơm.”

      Tô Tiểu Đại gật đầu được, lúc này Lăng Duy Trạch mới yên lòng.

      Làm phụ nữ có thai vất vả, dù ăn nổi nhưng vẫn bị đói. mơ màng ngủ bị tiếng bụng đói đánh thức, sau khi mở mắt mới phát lúc này 12 giờ, khó trách đói bụng. Nằm giường mãi cũng đau lưng, Tô Tiểu Đại nhổm dậy ra khỏi phòng, liền thấy chồng mình ngồi ghế nghe nhóm người kia báo cáo.

      Thấy Tô Tiểu Đại bước tới, Lăng Duy Trạch giơ tay ra hiệu dừng lại, sau đó đón lấy : “Đói à?”

      Tô Tiểu Đại vâng ạ, sau đó lại muốn trở vào trong: “ sao đâu, làm xong việc .”

      Lăng Duy Trạch ngăn cản, bảo Tô Tiểu Đại ngồi ghế sofa chờ: “ bảo trợ lý đem cơm, rất nhanh mang tới.”

      Khẩu phần của bây giờ rất đặc biệt, được đầu bếp riêng lập thực đơn dưỡng thai cho ăn để hạn chế việc nôn ọe.

      “Rồi, tiếp tục , kệ em. Em muốn đọc báo.”

      “Ừ, chờ tí thôi.” Lăng Duy Trạch cười, sau đó quay lại bàn bạc công việc.

      20 phút trôi qua…

      Hôm nay Tô Tiểu Đại ăn rất tốt, ăn hết cả chén cơm khiến Lăng Duy Trạch khi kết thúc công việc vào xem vui đến phát rồ: “Em giỏi quá, ăn hết sạch luôn kìa, muốn ăn nữa ?”

      Dứt lời gắp thêm rau xào cho .

      Tô Tiểu Đại lắc đầu nguầy nguậy: “Ăn nữa là em nôn đó.”

      “Vất vả cho em rồi!” Lăng Duy Trạch an ủi .

      nhoẻn miệng cười: “Cho nên phải đối xử với em và con cho tốt.” Tô Tiểu Đại mong mình sinh bé đầu lòng, nhưng dù hay trai cũng thành vấn đề cả.

      “Này còn cần em nhắc chắc!”

      Hai vợ chồng tán gẫu thêm vài câu phía ngoài có tiếng gõ cửa, Lăng Duy Trạch lên tiếng : “Cậu vào .”

      Trợ lý của đẩy cửa ra, lập tức báo cáo: “Thưa tổng giám đốc, thành phố Y vừa có tin tức.”

      “Và?”

      “Cảnh sát vừa bắt quả tang Lạc thị trốn thuế, rửa tiền trái phép, buôn bán lừa đảo, tội danh dồn hết về tổng giảm đốc Lạc thị - Lạc Triết.”

      Chuyện nằm trong tính toán, nhưng nghe xong tâm trạng có chút chấn động, phất phất tay dặn dò trợ lý: “Cứ như thế mà làm.”

      Nam trợ lý tuân lệnh rời .

      Tô Tiểu Đại bèn thức thời hỏi: “ ta vừa , Lạc thị sụp đổ ư?”
      B.Cat thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61

      “Lạc thị sụp đổ?” Tô Tiểu Đại giọng nghi vấn, mà chỉ thấy Lăng Duy Trạch mảnh im lặng. Lát sau, dắt tay vào phòng nghỉ ngơi, mở TV và chuyển đến kênh tin tức vào 12 giờ trưa.

      Chữ to xuất màn ảnh: “Tổn giám đốc công ty Lạc thị - Lạc Triết bị bắt.” Nhìn lão ta tí sức sống, như vậy có thể rằng, Lạc thị hoàn toàn đổ nát rồi.

      Tâm trạng Lăng Duy Trạch rất phức tạp, bởi việc con trai đưa cha ruột vào tù là chuyện trái với luân thường đạo lý, nhưng hết thảy cũng do lão ta từ đầu tự chuốc lấy mà thôi. Gieo nhân nào, ắt gặt quả nấy.

      Vì hiểu buồn bực của lúc này, Tô Tiểu Đại khẽ nắm tay , an ủi: “Kết thúc này chỉ là chuyện sớm muộn, đây là điều tốt, phải sao?”

      Lăng Duy Trạch gật đầu, đúng vậy, đây là điều tốt, tất cả nên kết thúc như thế. Cuộc sống của cũng trở về quỹ đạo ban đầu, xem như trút bỏ gánh nặng bao năm qua.

      Mấy ngày sau đó, Lăng Duy Trạch và Tô Tiểu Đại cùng nhau đến thành phố Y. So với thành phố phồn hoa mảnh đất Y coi là quá lớn, cũng chính vì lớn nên Lạc thị gần như làm trùm, tựa hồ chiếm cả nửa kinh tế ở đây. Lần này Lạc thị sụp đổ cũng khiến thành phố Y vô cùng biến động.

      Tới nơi, người ra đón bọn họ chính là Khánh Cẩn. tự mình lái xe đưa hai vợ chồng tới khách sạn an bài.

      Sau khi sắp xếp Tô Tiểu Đại góc ổn thoả, hai người đàn ông bắt đầu thảo luận công việc, rất nhiều thứ Tô Tiểu Đại nghe mà hiểu, chỉ biết nhàm chán cầm bừa quyển sách lên đọc giết giờ. Chẳng biết bao lâu, cổ có chút mỏi, mới nhìn sang bọn họ đằng kia.

      “Thiếu gia, mười giờ sáng mai Lạc thị tổ chức họp hội đồng quản trị, cậu nắm trong tay 56% cổ phần cho nên cậu giành quyền tiếp quản Lạc thị, thưa thiếu gia.”

      Lăng Duy Trạch nghiêm túc gật đầu, rồi khép tập tài liệu trong tay: “Chuẩn bị tốt cho hội nghị ngày mai.”

      Khánh Cẩn cung kính đáp: “Vâng.”

      Chính xử lý hoàn tất, bấy giờ Lăng Duy Trạch mới buông lỏng đầu óc, nhíu mày nhìn Khánh Cẩn: “ Cẩn này, đừng gọi tôi là thiếu gia nữa, nhà họ Lăng tan rã lâu rồi.”

      Khánh Cẩn nghe xong ngẩn ra, lát sau mới chậm rãi lắc đầu: “, chỉ cần thiếu gia còn đây, nhà họ Lăng vẫn luôn tồn tại.”

      Lăng Duy Trạch tin tưởng lòng trung thành của ta, bằng an tâm khi chơi ván cờ mạo hiểm như thế. Nhưng nhà họ Lăng tan rã chính là tan rã, về sau chỉ muốn sống cuộc đời tự do, với mẹ, với người mình , và đứa con tương lai của nữa. Nhà họ Lăng là chuyện của quá khứ, thoát ly rồi. cũng mong Khánh Cẩn bị trói buộc trong đó, vì chưa từng coi ta là kẻ dưới hoặc tôi tớ trong nhà.

      Lăng Duy Trạch mỉm cười : “ Cẩn, từ nay chúng ta nên vì cuộc sống của mình, tôi cũng thế, cũng thế nhé.”

      Đúng vậy, nhà họ Lăng mất, về sau đừng nên nặng lòng nữa, hãy tìm đến những tháng ngày hạnh phúc thôi.

      Ngày mai tới rất nhanh, trong cuộc họp cấp cao này, người người cùng nhau thảo luận. Tình hình trước mắt là Lạc Triết vào tù, Lạc Vũ Minh tung tích, Lạc thị hoàn toàn bị rối loạn. Lăng Duy Trạch với 56% cổ phần trong tay chính thức là chủ nhân mới, đổi tên Lạc thị thành L&S.

      Tan họp, hai người đàn ông vào phòng làm việc riêng, bàn bạc tiếp công việc. Lăng Duy Trạch ngồi ở bàn nhìn trợ lý, trợ lý liền hiểu ý lấy ra tập tài liệu, đưa cho . Lăng Duy Trạch đẩy chúng đến chỗ Khánh Cẩn, ta nghi ngờ mở ra nhìn chút, sau đó dứt khoát đóng lại, đẩy nó trở về: “Thưa cậu, cái này tôi thể nhận.”

      được bổ nhiệm làm tổng giám đốc công ty L&S, có 15% cổ phần đứng tên ta. Lăng Duy Trạch : “Những ngày qua thực vất vả cho rồi.”

      Khánh Cẩn nghiêm túc nhìn : “Đó là phận của tôi thưa cậu.”

      Lăng Duy Trạch lắc đầu: “Nếu nhận lấy, tôi đem bán công ty này ngay.”

      Vừa nghe Lăng Duy Trạch muốn bán , nội tâm Khánh Cẩn vô cùng xao động. nhíu mày lẩm bẩm: “Nhưng đây là Lăng thị mà?!”

      “Cho nên càng phải nhận lấy, và thay tôi giữ gìn nó tốt.”

      Khánh Cẩn trầm mặc hồi, sau đó quyết định ký tên vào giấy: “Được.”

      “Tôi cho , nếu có tổn thất phải chịu trách nhiệm đấy.” Lăng Duy Trạch cười, viện ra lý do tùy tiện. vậy cho Khánh Cẩn chớ suy nghĩ nhiều, chứ thực ra, công ty này muốn nhường cho ngay từ đầu mà vụ lợi rồi.

      Khánh Cẩn quả quyết đáp: “Xin cậu yên tâm!” để Lăng thị xảy ra sơ sót dù chỉ là chút.

      Rốt cuộc chuyện cuối cùng được giải quyết xong, Lăng Duy Trạch cảm thấy lòng mình nhõm. ngồi ghế xoay nhìn Khánh Cẩn, rồi nhìn sang Tô Tiểu Đại nằm im đọc sách ghế salon, tim của chưa từng thỏa mãn và bình yên như vậy.

      tới cửa sổ, mắt ngắm nhìn thành phố xinh đẹp này. Ở đây ngày mai trở thành L&S, Lạc Triết vào tù. Tất cả đều kết thúc trong êm thắm. Ngay lúc mông lung nghĩ ngợi chuông điện thoại của tay trợ lý reo, bắt máy, sau đó đáp trả vài câu rồi về phía Lăng Duy Trạch.

      “Thưa tổng giám đốc, Lạc Triết muốn gặp .”

      Lăng Duy Trạch nhìn tay trợ lý, rồi nhìn sang Tô Tiểu Đại gật gù lim dim cắm mặt vào sách chẳng biết còn thức hay ngủ, sau đó hạ giọng đáp: “Vậy gặp. Tiễn lão ta đoạn, thành vấn đề.”
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :