1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phúc hắc không phải tội - Quân Minh Ngã Tâm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51

      Tô Tiểu Đại rất nghe lời chồng, cho gặp Lạc Vũ Minh là trời sập cũng dám gặp. phần đúng, phần là sợ , phần khác là ngại phiền, cho nên tốt nhất khỏi gặp.

      Thành phố C lớn , mặc dù Lạc Vũ Minh chẳng tìm vào nữa, nhưng lúc mà ra ngoài săn tin vô tình gặp , nhìn tay ôm mấy lả lơi, Tô Tiểu Đại bèn lùi xa vạn dặm, bốc hơi khỏi mặt đất…

      Gần đây thành phố C có chuyện lớn, phải tỷ phú kết hôn, mà là thành phố C được chọn làm địa điểm tổ chức diễn đàn kinh tế thế giới lần thứ mười, các vị quan chức ở đây đều bận rộn, thân là tổng giám đốc công ty L&S, hiển nhiên Lăng Duy Trạch cũng bị công việc quay như chong chóng.

      Có diễn đàn kinh tế có tay to mặt lớn tham dự, cho nên Tô Tiểu Đại dù chẳng am hiểu gì cũng phải đến tham gia, gả chồng theo chồng. Nhưng chồng hoàn toàn để ý , giao sang tay cho Dương nữ vương trông chừng. lần lạ, hai lần quen, ít nhiều cũng thích ứng được những trường hợp như vậy rồi. Dù sao chồng cũng , có chuyện gì mình chấp hết, nghe xong cảm thấy hết sợ gặp nọ gặp kia.

      Chỉ là thời khắc mà Lạc Vũ Minh xuất , tay nắm tay mỹ nữ, Tô Tiểu Đại cả kinh, thiếu chút nữa vứt luôn ly nước xuống đất.

      “Cậu bị trúng tà hả?” Dương Trừng Trừng thấy thái độ kỳ quặc của bèn , “Lạc Vũ Minh đâu phải cậu chưa từng thấy qua?”

      …” Tô Tiểu Đại kéo áo Dương Trừng Trừng, thấp giọng trả lời, “bồ cũ của… chồng mình kìa, cái đó đó.”

      Dương Trừng Trừng cũng hạ thấp lượng: “Mình biết. Mà ta lấy Lạc Vũ Minh rồi còn gì?”

      Tô Tiểu Đại lắc lắc đầu, kinh hãi! Quả nhiên chuyện tình cảm cẩu huyết vô biên, bạn cũ lại lấy em trai mình!

      cần để ý bọn họ.” Dương Trừng Trừng lơ đãng .

      có gia đình, mà hai kẻ này còn tán tỉnh vợ chồng , nhắc đến chỉ muốn…

      Mà có lẽ bọn họ cũng nhau gì, cái vòng tiền tài gia tộc luẩn quẩn, đại đa số tình cảm chân thành là điều xa xỉ, lợi ích gia tộc, lợi ích cá nhân mới là quan trọng. Có nhiều kẻ bằng mặt nhưng bằng lòng, trước mặt người ta giả vờ ân ái, sau lưng lại tách nhau ra, cho nên Lạc Vũ Minh như thế, cũng ít ngạc nhiên.

      Tô Tiểu Đại thè lưỡi cười thích chí, may cho chồng phải là người tồi tệ! Lại còn rất thương nữa, may quá ~~~

      Nhưng mà, chạy trời khỏi nắng. Lạc Vũ Minh mặt dày tỏ ra thân thiết, bước tới , khẽ mỉm cười ôn hòa: “Chị dâu, lâu gặp.” Trong mắt mang ý mỉa mai khiến Tô Tiểu Đại có chút bực mình.

      Câu chị dâu nặng chẳng nhưng đủ khiến người xung quanh thay đổi sắc. Vài kẻ bắt đầu bàn luận xôn xao. Tô Tiểu Đại hơi cứng nhắc đáp: “À… chào em.”

      cũng phát được, sắc mặt của Linda tốt. Lại còn có vẻ khó hiểu trước việc này. Chỉ là Dương nữ vương khí thế ngút trời, trước sau khéo léo, chị cười quyến rũ tiếng: “Ơ hay, vị này lạc chị Lạc sao? xinh đẹp! lạc à, tôi còn tưởng lần trước cái tóc đỏ với mới là vợ , ai ngờ phải, thực làm khó xử rồi!”

      Nét mặt Linda càng lạnh hơn, còn Tô Tiểu Đại nhảy nhót trong lòng. Quả nhiên Dương nữ vương thể trêu chọc.

      Linda cong môi: “ Dương cứ đùa.”

      Dương Trừng Trừng ngả ngớn: “Chị Lạc đừng để bụng nha…”

      Tuy rằng ngoài mặt ta có vẻ điềm tĩnh, nhưng càng quan sát kỹ, càng thấy ta thông minh rất nông. Nghĩ gì mà bỏ rơi kẻ đầy tiềm lực như Lăng Duy Trạch để tiến đến với họ Lạc kém chất lượng kia. Chỉ là tai nạn giao thông nhoi, nếu vẫn sống, lẽ hiển nhiên, mọi thứ có thể được gầy dựng lại. Chỉ biết lợi ích trước mắt, ngu xuẩn mà.

      Lạc Vũ Minh cảm thấy Dương Trừng Trừng tát vào mình mấy tát. Vốn định châm chọc Tô Tiểu Đại tí, nhưng mà…

      Từ xa có người bước tới, lại như cũ, mỉm cười.

      trai!”

      Lăng Duy Trạch tỏ ra nghe thấy, cũng nhìn thấy, chỉ hướng về phía vợ mình: “Đói chưa, đưa em ăn lót dạ?”

      thanh của tính là quyến luyến, nhưng mang theo những dịu dàng khiến Tô Tiểu Đại cười tít mắt, còn Linda tái nhợt . gật đầu, kéo tay Lăng Duy Trạch: “ thôi!!” Sau đó hai vợ chồng ngún nguẩy bỏ .

      Lạc Vũ Minh toan nổi giận, nếu phải do Linda kéo tay lại, ngoan cố đuổi theo rồi. Nhìn cảnh tượng này, Đào Dục xuất , khỏi cười mỉa tiếng: “ Lạc, thiện ý nhắc nhở, đừng thấy sang bắt quàng làm họ. A Trạch có thân thích gì với họ Lạc đâu.”

      Dứt lời, Đào Dục dịu dàng nhìn sang Dương nữ vương: “Mình đến với nhau thôi em…”

      Học tập cặp đôi vừa nãy, cả hai người bọn họ cũng ngún nguẩy bỏ . Đối với Lạc Vũ Minh, chị chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung là: Tép tôm nhãi nhép.

      Tự rước lấy nhục, cơ hồ Lạc Vũ Minh kìm được phẫn nộ của mình, may là có Linda liên tục nhắc nhở : “Chốn đông người, đừng gây thị phi.”

      Lạc Vũ Minh gia nhập giới thượng lưu là nhờ học qua khóa bổ túc lễ nghi, nhưng xuất thân bằng góc so với Lăng Duy Trạch. Ngoảnh mặt nhìn bóng lưng ưu nhã của , dày vò của nàng lại trỗi dậy, vừa đau lòng, vừa cam tâm.

      Mà bên này, Tô Tiểu Đại được dâng thức ăn tận miệng, lại còn được lau dầu mỡ cho: “Tí nữa bận, tốt nhất em bám váy Dương Trừng Trừng, chạy lung tung.”

      “Dạ em biết mà. Nhưng chồng ơi…”

      “Hả?”

      rất ghét bọn họ sao?”

      Lăng Duy Trạch đáp ngay nghĩ: “Chúng nó đủ tư cách để ghét.”

      Ghét người là đại biểu chú ý người, nhà họ Lạc đến giờ trong mắt đều là đáng nhắc tới, cho nên có tư cách đó.

      Tô Tiểu Đại hỏi nữa, chỉ cảm thấy chua xót thay . Nhưng cũng khuyên can , chỉ cần dù bất cứ chuyện gì xảy ra, vẫn ở mãi bên , mãi là vợ nép vào lòng cần che chở, thương.

      Ăn hết thức ăn, Tô Tiểu Đại trịnh trọng cùng chồng mình cam kết: “ này, dù mai sau thế nào chăng nữa, em đều ở bên , yên tâm nhé!”

      Nhìn nghiêm túc, khiến Lăng Duy Trạch muốn cười phá lên mà châm chọc. Tuy nhiên, trong lòng thực ấm áp. vuốt ve gò má , giọng bảo: “Bé ngốc nghếch.”

      là phụ nữ, chẳng cần gồng gánh gì hết. Chỉ cần ngày ngày bình an vui vẻ, biết , biết sống bên là tốt rồi. Tô Tiểu Đại cười khúc khích, đứng dậy khoác tay chồng mình, hứng khởi : “Tốt lắm, thôiiii~” ai quan tâm , mãi quan tâm !

      Bên tai thanh trong trẻo, tay được ấy ôm chặt làm càng thấy xúc động. tự mắng mình là thằng ngốc, chỉ bấy nhiêu đó mà… chịu nổi rồi. khảm vào sinh mệnh của , bao giờ chia lìa.

      Bữa tiệc chính thức bắt đầu, Lăng Duy Trạch dắt tới đại sách, người chủ trì đứng đọc diễn văn xong tuyên bố tiệc bắt đầu.

      chính là công việc lương cao, chỉ ôm tay , nghe và người khác chuyện, thi thoảng mỉm cười lấy lệ. Càng nghe càng hiểu bọn họ cái gì, liền len lút quan sát bốn phía, tìm kiếm Dương nữ vương. Thế mà đột nhiên bắt gặp Lạc Vũ minh và nhóm Linda đến. Lăng Duy Trạch tự nhiên cũng nhìn thấy, bèn cùng viên quan chính phủ vài câu, sau đó họ xin phép rời . Lần này biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng nhìn đám người kia xuất .

      Đối phương là người đàng ông trung niên, dẫn đầu nhóm người, tới chỗ vợ chồng Lăng Duy Trạch, mỉm cười hòa ái: “A Trạch, giới thiệu chút sao?”

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52

      “A Trạch, giới thiệu chút sao?”

      Tô Tiểu Đại nhìn bọn họ lượt. Mà ông chú này, ngoại hình cũng thực tồi, Lạc Vũ Minh và ông ta vài phần giống nhau như đúc. Người đàn bà ôm tay ông ta hẳn là vợ, nếu như đoán sai, bọn họ là người của nhà họ Lạc, còn ông ta, là người cha mà Lăng Duy Trạch bao giờ thừa nhận.

      À, đáng nhắc tới chính là, bên cạnh ông chú kia còn có người, vẻ ngoài tinh xảo, gương mặt lạnh lùng khiến Tô Tiểu Đại nhớ đến nhân vật trong Anime. Rốt cuộc là ai thế nhỉ?

      Khụ, nghĩ xa quá rồi, bây giờ trước hết phải ứng phó với đám người này rồi hẵng tính. nhìn Lăng Duy Trạch, vui buồn biểu lộ ra, càng khiến chẳng biết nghĩ gì. Nhưng đối với ông chú, Lăng Duy Trạch khinh thường làm ngơ như cư xử với Lạc Vũ Minh. trầm mặc vài giây, sau đó điềm nhiên mở miệng: “Ông Lạc, tôi nghĩ chúng ta có thân thiết đến mức ông đủ tư cách gọi thẳng tên của tôi!”

      Lời vừa ra, mọi người ai cũng sửng sốt, trừ Lạc Triết. Nhưng đợi ông ta trả lời, người đàn bà bên cạnh cười thâm sâu, trong mắt chẳng là ghen tỵ hay chán ghét.

      “Ông à, tôi còn tưởng đứa bé này được nuôi dạy đàng hoàng, ngờ thấy ba mình còn gọi là ông Lạc, đáng buồn cười làm sao!”

      Thanh Đỗ Như Mai có phần chói tai, đâm thủng màng nhĩ Tô Tiểu Đại. Dám mắng chồng à? Ranh giới hiền lành cuối cùng cũng bị chạm, khi Lăng Duy Trạch chưa đáp, xen ngang.

      bọn tôi được nuôi dạy, chắc bà được nuôi dạy đàng hoàng hả? Tôi nghe người khác năm đó bà là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình ông Lạc đó!”

      Dứt lời, Tô Tiểu Đại cũng có phần giật mình. ra cũng có thể cay nghiệt như vậy, nhưng để tâm, ai bảo dám động đến chồng làm gì. Dù sao cũng ít kẻ biết tình, tuy rằng Đỗ Như Mai quen Lạc Triết trước Lăng Tô Mạn, nhưng Lăng Tô Mạn và ông ta vẫn còn danh nghĩa vợ chồng hợp pháp, bà ta nhảy vào như vậy quả là chuyện đàng hoàng. Nỗi đau bị xát muối, nét mặt Đỗ Như Mai sa sầm, bà ta nghẹn họng : “Mày còn mà dám…”

      Bà ta chưa kịp chửi bới, Lạc Triết liền lớn tiếng cắt ngang: “Như Mai!”

      Nếu phải bà ta ở cạnh Lạc Triết lâu như vậy, ông ta sớm tống cổ bà ta cho khuất mắt rồi. Con đàn bà học hằn, chợ búa, chẳng coi ông ta ra gì.

      Từ được dạy bảo lễ nghi khiến Lăng Duy Trạch trong trường hợp này cải vã với bọn đàn bà rách việc, nhưng nhìn vợ mình vì mình mà ra mặt, lòng bất giác rối tinh rối mù. ôm lấy eo , phong thái vô cùng kiêu ngạo: “Em , chớ vô lễ.”

      Nghe giống như lời răn dạy, nhưng giọng Lăng Duy Trạch ôn hòa, thậm chí có chút trách cứ. Tô Tiểu Đại vốn phải là kẻ đanh đá chua ngoa, ai bảo động tới chồng sao nhịn được chứ?!

      kéo kéo tay Lăng Duy Trạch, cười : “Chồng ơi, em khát nước.” muốn đứng ở đây, muốn trông thấy bản mặt của đám người ấy, biết nhất định cũng vậy, cho nên muốn cùng bỏ .

      Lăng Duy Trạch gật đầu: “Ngại quá, trước.”

      Lạc Triết thấy bọn họ có ý nấn ná, bèn trầm mặc giây lát, sau đó mở miệng: “A Trạch, hôm nào chúng ta lại gặp nhau.”

      Lăng Duy Trạch chẳng thèm ừ tiếng, mà chỉ dửng dưng nắm tay đưa trong ánh mắt của mọi người.

      ban công yên tĩnh, Tô Tiểu Đại vừa uống nước ép, vừa nhoài người ban công, quan sát chồng mình. Tuy rằng quan tâm, nhưng thực quan tâm sao?

      ổn chứ?”

      sao, chỉ là nhớ tới ông ngoại.” Lạc Triết chẳng đáng, nhưng ông ngoại bị lão ta hại chết, đây mới là điều canh cánh trong lòng.

      Tô Tiểu Đại đặt thức uống sang bên, nhàng ôm lấy hông , vùi mặt vào lòng , thào : “, xin đừng khổ sở.”

      chẳng làm được gì giúp Lăng Duy Trạch, chỉ biết an ủi như vậy. muốn hiểu dù sao chăng nữa cũng luôn ở cạnh .

      Khẽ vuốt ve bờ lưng mịn màng, tim của dần dần bình ổn lại.

      thể bỏ qua cho chúng nó.”

      Thù hận tốt, tuy nhiên, loại người ấy càng nhởn nhơ càng nung nấu ý định báo thù. Tô Tiểu Đại Lăng Duy Trạch làm gì, nhưng vẫn ủng hộ: “ muốn gì làm nấy, và chớ gây hại đến bản thân. Em còn chờ nuôi suốt đời đó, nhớ chưa?”

      Những lời ngây ngô của luôn khiến Lăng Duy Trạch an lòng. vòng tay ôm chặt lấy : “Yên tâm, có việc gì đâu.” manh động, bởi lẽ lúc này có vợ, có gia đình, tương lai có đứa con, cho nên thận trọng. Chờ mọi thứ giải quyết ổn thỏa, liền cùng sống vui vẻ qua ngày, phát triển kinh tế, để vợ và con hạnh phúc cả đời. sớm thôi, kết thúc tất cả, lúc ấy toàn tâm toàn ý dành thương trọn vẹn cho .

      Sau bữa tiệc chết giẫm, Tô Tiểu Đại bài trừ cả nhà họ Lạc, đặc biệt là con mụ vợ đanh đá của ông ta.

      biết có phải do sức ảnh hưởng của diễn đàn kinh tế hay mà gần đây ông lớn so với trước kia càng bận tối mắt tối mũi. Thân làm heo con, chỉ ăn rồi ngủ, Tô Tiểu Đại đành ở nhà mình chờ chồng về. Cũng may là mẹ chồng từ nước ngoài trở lại, hẹn con dâu cùng dạo phố.

      Lăng Tô Mạn là họa sĩ. Tuy nổi tiếng như cồn, nhưng rất được nhiều người biết đến. Bà thường làm việc cho phòng tranh triển lãm ở Pháp. Hai mẹ con gặp nhau, ôm hôn, hỏi thăm đủ điều.

      “A Trạch có tốt với con ?” Bà hỏi.

      Nhất tới chồng dấu, Tô Tiểu Đại đương nhiên gật đầu liên tục, “ ấy tốt với con lắm. Nhưng mà gần đây hơi bận rộn.”

      Lăng Tô Mạn đương nhiên biết con trai mình bận rộn vì cái gì: “Tiểu Đại, uất ức cho con rồi.”

      Tô Tiểu Đại nghe xong liền lắc đầu: “Con chỉ sợ ấy ngã bệnh thôi.”

      Lăng Tô Mạn mỉm cười an ủi: “ sao, A Trạch tự biết chừng mực.” A Trạch lựa chọn con bé này quả sai, tuy rằng chẳng xinh đẹp, chẳng giỏi giang, nhưng thương chồng, lo cho chồng là chuyện tốt.

      Rốt cuộc, mẹ chồng nàng dâu tìm nhà hàng để ăn trưa. Vừa xuống xe ghé vào trong, lại đụng phải người ngờ tới.

      Tô Tiểu Đại định thần nhìn lại, đây phải là kẻ ngày đó theo Lạc Triết bên cạnh ư? Đàn ông mặt lạnh như tiền, so với Lăng Duy Trạch cũng điển trai ngang ngửa. Chỉ là quá lạnh lùng ! Nhưng ta đứng trước mặt bọn họ làm gì, nào có quen biết nhau đâu?

      Tô Tiểu Đại nghi ngờ nhìn , nhưng chỉ thấy hăn cúi người lễ phép: “Bà Lăng, chủ tịch chúng tôi cho mời bà.”
      B.Cat thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53

      “Bà Lăng, chủ tịch chúng tôi cho mời bà.”

      “Cậu là…?”

      Gã đàn ông lại khom người cái: “Tôi là Khánh Cẩn, trợ lý của tổng giám đốc Lạc.”

      Lăng Tô Mạn nghe xong, lạnh nhạt cắt ngang: “Nhờ cậu nhắn giùm Lạc Triết, tôi với ông ta chẳng có gì để gặp mặt. Hi vọng ông ta đừng làm phiền gia đình tôi.”

      Lời đều ra, đương nhiên là từ chối, nhưng Khánh Cẩn lập tức rời , chỉ liếc nhìn Lăng Tô Mạn bằng đôi con ngươi tĩnh mịch: “Thưa bà, trốn tránh được lần, tránh được cả đời.”

      Vốn biết tính khí của Lạc Triết, nếu như hôm nay bà , rất có thể bỏ qua. Lăng Tô Mạn thầm thở dài, bảo con dâu: “Tiểu Đại theo mẹ chuyến nhé.”

      Tô Tiểu Đại gật gật đầu, dù sao cũng chẳng thể bỏ mẹ đơn độc. Nhỡ chuyện gì xảy ra biết ăn làm sao!

      Vì vậy, lúc Lăng Tô Mạn và ngồi vào xe, Khánh Cẩn liền chạy . Càng chạy càng thấy hoang vu, trong đầu Tô Tiểu Đại bất giác nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng xấu phim truyền hình, hơi lo lắng nhìn bà: “Hay là con gọi thông báo cho Trạch câu?”

      Lăng Tô Mạn nghe xong, chỉ cười trấn an: “ cần thiết. Chỉ là dùng bữa cơm thôi, đừng nghĩ nhiều.”

      Thành phố C nhà họ Lăng ăn sâu bén rễ, Lạc Triết giở trò tồi tệ đừng mong sống sót rời khỏi đây. Bà biết, nên càng chẳng sợ sệt gì.

      Rẽ qua nhiều con đường, xe rốt cuộc đỗ ở dãy biệt thự trước mặt. Khánh Cẩn xuống xe mở cửa cho hai mẹ con họ, dẫn đường vào trong. Trước khi vào cửa, Tô Tiểu Đại còn nghe trầm giọng : “Xin bà yên tâm.”

      Xin yên tâm? Mà yên tâm cái gì? Tô Tiểu Đại có phần hiểu.

      Lăng Tô Mạn trong lòng phức tạp nhìn căn nhà. Nơi đây lúc sinh thời, cha bà tặng quà làm của hồi môn cho hai vợ chồng. vẫn giữ lại, vẫn ở chỗ này chờ bà, vừa nghĩ đến cha, hốc mắt bà khỏi rát. Là bà có lỗi với người cha quá cố!

      Tâm trạng Lăng Tô Mạn chập chờn khiến Tô Tiểu Đại lo lắng, kéo tay bà, khẽ hỏi: “Mẹ ổn chứ?”

      Nghe thấy giọng của con dâu, cảm xúc của bà cũng dần lắng xuống. Bà miễn cưỡng cười tiếng: “Vào thôi con.”

      Khánh Cẩn sớm mở cửa đón bọn họ. Ở đây, từng nhà gia đình hạnh phúc của bà.

      Phòng khách xa hoa, Tô Tiểu Đại thấy người ngồi ghế sa lon sang trọng, hai bên còn có hai người giúp việc đứng chờ.

      Lạc Triết trông thấy bọn họ, vội vàng đứng dậy cất lời: “Tiểu Mạn, em đến rồi ư?”

      Nếu phải con nhà quyền quý, thẩm thấu lễ nghĩa thanh cao, Lăng Tô Mạn muốn dùng ly trà ném vào mặt . Làm sao còn mặt mũi tìm bà, làm sao dám bén mảng ở thành phố C, làm sao giống như chủ nhân chân chính mà ngồi vào cái ghế đó?

      Lăng Tô Mạn nhìn con dâu, ưu nhã : “Ngồi con.”

      Mà Tô Tiểu Đại bấy giờ len lén nhắn tin cho Lăng Duy Trạch, báo cáo tình hình. Đối với thái độ lạnh nhạt của Lăng Tô Mạn, Lạc Triết quan tâm, chỉ cười, như là chồng nuông chiều vợ: “Tiểu Mạn, chúng ta ăn cơm trước nhé!”

      “Gọi tôi là bà Lăng. Còn nữa, tôi đến đây phải để ăn, muốn gì ngay.”

      Tô Tiểu Đại vốn là đứa tham ăn, nhưng giờ có dọn ra, cũng ăn nổi.

      Lạc Triết trầm mặc giây lát, rồi mở miệng: “Vợ của A Trạch đấy à? đứa bé ngoan.”

      Tô Tiểu Đại cũng chẳng buồn lên tiếng.

      “Nếu ông chỉ vớ vẩn đừng làm tốn thời gian chúng tôi nữa, chào.”

      Lạc Triết khẽ cúi đầu, thanh có chút khàn khàn: “Tiểu Mạn, em thể tha thứ cho tôi sao?”

      Trong ký ức của , Tiểu Mạn vĩnh viễn là dịu dàng, cười đến ưu nhã. Và nhiều…

      Nếu bàn về tình cảm, biết Đỗ Như Mai. Chỉ cần ở bên cạnh Lăng Tô Mạn, còn ai xiêu lòng được? vừa muốn Tiểu Mạn, vừa muốn tiền tài danh vọng. Cho nên tình đem lên bàn cân mà , chính xác là đủ trọng lượng.

      25 năm, lừa mọi người, lừa tất cả. cần quyền lực, giàu sang, bà vẫn có thể cho . Đó là chuyện sớm muộn, nhưng lại phá hủy nhà họ Lăng, bức tử cha vợ. Mà giờ phút này, vẫn còn mặt mũi để những lời tởm lợm ấy sao?

      “Lạc Triết! Ông cần tôi tha thứ? Thế ông bảo, ông hại cha tôi, hại gia tộc tôi, hại con ruột ông gặp tai nạn giao thông, năm đó nằm giường bệnh, chưa biết sống chết. Ông cam tâm ư? Nực cười hai từ tha thứ rẻ mạt của ông.”

      Lăng Tô Mạn đúng, nhưng kẻ làm chuyện lớn câu nệ tiểu tiết. A Trạch bị tai nạn phải do bày kế, mà chỉ muốn Lạc Vũ Minh nghĩ biện pháp kéo A Trạch về tay mình, ngờ, Lạc Vũ Minh lại muốn giết A Trạch.

      “Tôi… chưa từng muốn hại chết con.”

      “Nhưng ông ngầm cho phép. Ông đê tiện!”

      Chuyện cũ được khơi lại, Lạc Triết cũng ngổn ngang, nhưng chẳng biết mình lầm lỗi cái gì: “Tiểu Mạn, lúc tôi ở nhà họ Lăng làm trâu làm ngựa, em có nghĩ đến tôi hay ?”

      “Ông vì nhà chúng tôi bỏ ra nhiều công sức, nhưng Lạc Triết, cha tôi có bạc đãi ông sao?” Lăng Tô Mạn gầm lên phẫn nộ.

      Bọn họ kết hôn, lão Lăng tổ chức lễ cưới linh đình, cũng thừa nhận thân phận Lạc Triết, trao quyền lực của nhà họ Lăng. Trừ lão Lăng và A Trạch, đều cơ người khác. Chưa ở vị trí cao nhất, nhưng chẳng lẽ vì thế mà cam tâm, hãm hại nhà họ Lăng, dồn lão Lăng đến đường chết? Tất cả cũng chỉ là viện cớ, là ngụy biện mà thôi.

      Quả , kẻ có đầy tham vọng như Lạc Triết, muốn bước lên trời vĩnh viễn đều cam tâm. Với thân phận ở rể, phải chủ nhân của gia tộc, đối với còn ý nghĩa gì? muốn thâu tóm độc chiếm cho riêng mình!

      Lăng Tô Mạn cảm thấy buồn nôn khi nhìn mặt Lạc Triết, muốn dây dưa bàn cãi, cho nên lạnh lùng cười khẩy: “Ăn được phá cho hôi, con người ông mãi mãi chỉ là hạng bần hèn như thuở còn nghèo khó thôi. A Trạch còn sống, nhà họ Lăng được nó dựng dậy lần nữa. Thứ vốn thuộc về nó, nó đoạt hết thảy về, ông chưa?”

      Vừa nghĩ tới bao nhiêu cố gắng bị tước đoạt, cái gì áy náy, cái gì lỗi lầm đều bị Lạc Triết gạt phăng. vất vả, hao tổn tâm cơ để giành lấy, cho phép mình thua cuộc, !

      nhìn bà cười: “Tiểu Mạn, tôi còn là kẻ trắng tay nghèo khổ nữa. Em nên nhớ lấy điều này.”

      Lăng Tô Mạn cũng thản nhiên đứng dậy: “Chúng tôi mong chờ bản lĩnh của ông. Tiểu Đại, thôi con.”

      nợ mẹ con bà cái gì, gây tội với nhà họ Lăng cái gì, A Trạch cũng đòi lại sót. Đây vừa là trách nhiệm, cũng vừa là nỗi hận thù.

      Lạc Triết, ông chờ .
      laulaB.Cat thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54

      Rốt cuộc, diễn đàn kinh tế cũng kết thúc hoàn mỹ. Thành phố C tiễn nhóm quan chức cấp cao, lần nữa bình ổn lại, Tô Tiểu Đại cũng lắm về tin tức của nhà họ Lạc, càng có ý định thăm dò, nhưng gần đây Lăng Duy Trạch rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi, điều này khiến vui vẻ.

      Chỉ là Dương Trừng Trừng bảo, Lạc Triết và bà Lạc kia rồi, còn sót lại tên Lạc Vũ Minh. muốn rủa sao chóng cho rảnh rợ. Mà nhà họ Lăng với nhà họ Lạc cũng ghét nhau ra mặt, cho nên Tô Tiểu Đại vốn cần phải khách sáo làm gì nữa. Khi trông thấy kẻ kinh tởm kia, Lạc Vũ Minh quấn quít với đẹp, chỉ thản nhiên xoay người bỏ . Chỉ là tránh được Lạc Vũ Minh, nhưng tránh được vợ . Thấy Linda đứng cạnh xe mình, Tô Tiểu Đại khỏi nghĩ nàng ta đúng là hồn bất tán mà.

      “Có việc gì vậy, Lin?”

      Linda tựa vào chiếc Volkswagen Beetle màu hồng của Tô Tiểu Đại, sắc mặt cũng tốt lắm. Mà Lạc Vũ Minh đằng kia cũng chỉ nhìn Linda chằm chằm.

      Tô, tôi mời bữa cơm, được chứ?” Mặc dù mọi người bắt đầu gọi Lăng, bà Lăng, nhưng Linda chính là muốn gọi như thế. Có lẽ trong lòng nàng ta, danh hiệu kia chỉ xứng với nàng.

      “Ồ ngại quá, tôi có thời gian.”

      Khóe môi Linda hơi cong, giọng có phần van nài: “ muốn biết A Trạch gần đây làm gì ư?”

      Tô Tiểu Đại rất muốn cười cợt, những lời này quá sặc mùi ngôn tình ba xu rồi. phải thánh mẫu, là phụ nữ bình thường, còn là phụ nữ có chồng, ai thích con ả nào đó dám gọi chồng mình bằng tên A Trạch thân thiết chứ?

      “Ồ, chồng tôi làm gì tôi biết hết, chắc cần tôi biết đâu.”

      Mặc dù Tô Tiểu Đại cự tuyệt, nhưng Linda vẫn kiên trì : “ bữa cơm đơn giản thôi, chuyện về nhà họ Lạc, Tô có hứng thú ?”

      Tô Tiểu Đại liếc nhìn Linda lúc, rồi chẳng biết nghĩ gì, mới mở miệng đáp: “Vậy .”

      Cuối cùng, bạn cũ và vợ cả, ngồi chung mâm cơm.

      Chẳng biết vô tình hay ý, họ ở phòng ăn bên ngoài rốt cuộc lại chạm mặt Lạc Vũ Minh. Dĩ nhiên, vẫn tình tứ với ả nọ. Tô Tiểu Đại chợt cảm thấy Linda đáng thương…

      “Bối Bối, chào hỏi vợ em.”

      Nghe qua lời này, người ngoài đều thấy muối mặt, huống gì Linda. Nhưng nàng chỉ bình thản ngồi đó.

      “Cha gọi về vào ngày mai, chúng tôi trước.”

      Lạc Vũ Minh cười khinh thường, cũng thêm gì, chỉ đưa người tình nghênh ngang quay bước.

      Ngồi vào bàn ăn, chọn món, hai người im lặng nhìn nhau, lát sau, Linda mới mở miệng: “Ban đầu ta đối với tôi rất tốt.”

      đẹp thế này đàn ông nào mà chả đối tốt, Tô Tiểu Đại thầm đồng ý, nhưng rồi chợt suy nghĩ, ơ thế gọi mình ra đây để kể khổ à? Thôi dẹp , có nhu cầu nghe. bị điên, rảnh đâu tự ngược đãi cảm xúc của chính mình! Nhưng Linda tung thôi đành hứng vậy.

      Linda đúng, lúc mới bắt đầu, Lạc Vũ Minh đối xử với nàng tốt. Khi Lăng Duy Trạch gặp tai nạn giao thông, công ty của nhà nàng cũng gặp biến cố, đột nhiên ta xuất bên cạnh nàng. với nàng, chỉ cần nàng gả cho , thay nàng lo liệu công ty. Linda phải người thừa kế, hơn nữa còn có đứa em trai, nhưng nàng thể trơ mắt nhìn công ty sụp đổ, vậy nên nàng lựa chọn kết hôn với .

      Chỉ là trong lòng nàng còn Lăng Duy Trạch, có lẽ như thế là thiếu công bằng với Lạc Vũ Minh, nhưng nàng chẳng còn biện pháp nào khác.

      Lúc vừa kết hôn, nàng muốn gì được đó, cung phụng, chiều cưng như thể bà hoàng. Nàng thầm nghĩ, cũng phải quá tệ. Nhưng lâu sau, khi Lạc Vũ Minh ôm khác xuất trước mặt nàng, nàng mới biết mọi chuyện chỉ là mưu. đến gần nàng chỉ vì nàng là người phụ nữ của Lăng Duy Trạch. cưới nàng, chỉ vì muốn thấy Lăng Duy Trạch trắng tay đau đớn. Ngay cả biến cố của công ty nàng cũng do gây nên.

      “Tôi muốn ly hôn, nhưng tên đểu cáng kia chấp nhận. muốn tôi cả đời phải trói buộc với , vì tôi là người mà A Trạch thương .”

      Nghe đến đây, Tô Tiểu Đại thầm cảm thán, sao tên Lạc Vũ Minh này lại biến thái như vậy. Nghĩ chút, Tô Tiểu Đại lựa lời an ủi nàng ta: “Chắc có biện pháp ly hôn mà.”

      Nhưng câu tiếp theo của Linda khiến Tô Tiểu Đại suýt nữa ném cái bát vào mặt nàng ta. Bởi vì Linda vừa khóc vừa nỉ non rằng: “ Tô, tôi A Trạch, xin trả ấy lại cho tôi!”
      B.Cat thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55

      Tô Tiểu Đại nhìn Linda như thể thấy người ngoài hành tinh, nàng gì? Trả Trạch cho nàng ta? Bị ngốc à?

      Lin, chúng tôi kết hôn.” Đây là thể chối cãi.

      Nhưng Linda khóc đến mờ mịt, tựa hồ nàng quên cái gọi là lý trí, nàng kéo Tô Tiểu Đại siết chặt lấy tay : “A Trạch tôi, van xin tác hợp cho hai chúng tôi lần nữa, Tô!”

      Tô Tiểu Đại bị những lời này chọc cho nổi đóa, sao mọi chuyện lại có thể cẩu huyết đến mức này? Lin, có phải bình thường xem rất nhiều phim thần tượng ??? Mặc dù Lăng Duy Trạch chưa từng , nhưng biết được chân tình của thông qua những hành động, có hay , chẳng phải dùng miệng mà diễn tả được. Hơn nữa chồng cũng thích Linda, bằng chứng là thấy mặt nàng ta, Lăng Duy Trạch còn thèm nhìn.

      Lin, và chồng tôi chia tay, xin nhắc lần nữa cho !” Tô Tiểu Đại vừa nén giận , vừa cố gắng đẩy Linda ra khỏi mình, cứ cấu tay như vậy, rất đau.

      , ấy tôi, rời khỏi ấy , van xin đấy!” Linda giống như bệnh thần kinh loại, chẳng những buông mà còn siết chặt, đau đến mức Tô Tiểu Đại thét ầm lên ở quán ăn.

      tự mà ăn !” Tô Tiểu Đại rốt cuộc cũng thoát được móng vuốt của Linda. Con mụ này, đúng là hận muốn chết nên mới dùng hết sức cấu đau điếng. Tô Tiểu Đại đứng dậy bỏ , đằng sau Linda lại chạy theo.

      “Tôi có thể giúp A Trạch phá hủy nhà họ Lạc, chỉ cần rời khỏi ấy!”

      Tô Tiểu Đại nghe xong, phức tạp nhìn Linda. biết gần đây bận rộn là vì cớ này, cũng biết Linda lừa , vì tại nàng ta ở nhà họ Lạc. Thế nhưng đây phải là tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm, càng phải thể loại ngôn tình cẩu huyết, chỉ là phụ nữ bình thường, cho nên bực mình lẩm bẩm: “Để hai vợ chồng tôi thảo luận rồi báo cáo kết quả cho , hừ!”

      Dù quen biết hai năm nhưng đây là lần đầu tiên đến công ty của Lăng Duy Trạch, rất bận rộn, phải muốn gặp là gặp ngay được. Chưa kể tình huống dở khóc dở cười với nhân viên lễ tân mình là vợ ấy, nhân viên bĩu môi tin, cho vào. Thẳng đến lúc gọi điện cho tiếng ta mới rối rít xin lỗi rồi hướng dẫn đường lên.

      Lăng Duy Trạch cử trợ lý riêng đứng ở thanh máy chờ, vừa thấy Tô Tiểu Đại bước ra, liền chào đón: “Thưa bà, tổng giám đốc còn họp, xin bà đến phòng nghỉ ngơi chờ tổng giám đốc tới, tôi mua thức ăn cho bà.”

      Tô Tiểu Đại gật đầu cái, rồi hỏi: “Khi nào ấy mới họp xong?”

      Nam trợ lý dừng lại chút: “Đại khái còn khoảng ba giờ.”

      chứng minh, có lừa , thực toàn bộ hơn ba giờ, Tô Tiểu Đại mỏi mòn chờ chồng dấu, nhìn thấy với dáng vẻ mỏi mệt, bao nhiêu tức giận với Linda cũng liền tiêu tan. đứng dậy chạy đến bên .

      đói chưa, em hâm cơm cho ?” Cũng may trong phòng có lò vi sóng tiện dụng. đưa thức ăn vào trong, đợi năm phút, sau đó mang ra ngoài.

      Mặc dù có tâm trạng ăn, nhưng Lăng Duy Trạch lại rất đói bụng. ngồi xuống, ăn miếng rồi hỏi : “Em ăn chưa đấy?”

      Tô Tiểu Đại gật đầu, đau lòng nhìn đôi mắt thâm quầng gấu trúc, đưa cốc nước sang cho : “Em ăn rồi, mà trông phờ phạc quá.”

      Tùy tiện ăn thêm ít nữa rồi ngừng, Lăng Duy Trạch cầm khăn giấy lau miệng, kéo vợ ở bên rơi vào lòng, mệt mỏi tựa cằm lên vai : “Em tới đây làm chi?”

      Trước kia mời thỉnh Tô Tiểu Đại đều đến, giờ tự dưng chạy đến, hẳn là có gì đó bất thường xảy ra.

      “Hôm nay Linda đến tìm em.”

      Lăng Duy Trạch lim dim ôm cũng giật mình mở mắt, người nhà họ Lạc tung tích đều được kiểm soát, nhưng Linda . Nào phải còn vương vấn nàng ta, mà là cho dù có theo dõi cũng được lợi ích gì.

      ta tìm em làm gì?”

      Tô Tiểu Đại cắn cắn môi, rồi ậm ừ đáp: “ ta bảo, van em trả lại cho ta, còn có, ta ta.”

      Nếu chẳng phải còn hơi sức, giờ phút này Lăng Duy Trạch muốn cười nhạo tiếng, nàng ta lấy đâu ra tự tin đó vậy? Ảo tưởng!

      “Và em trả lời ra sao?”

      Tô Tiểu Đại tức giận đấm cái: “ nghĩ em gì? Chẳng lẽ ta ?!”

      Ôi, vợ cưng nổi giận, nhưng lại thích tính cách đơn thuần này của . Nghe xong, chỉ cười: “ ai em còn biết?” Dứt câu, bàn tay đứng đắn luồn vào áo Tô Tiểu Đại.

      xấu hổ bắt lấy tay , nghiêm túc bổ sung: “Linda còn có thể giúp phá hủy nhà họ Lạc, chỉ cần em bỏ kìa.”

      Đừng nghĩ Tô Tiểu Đại bù lu bù loa. Tuy rằng hơi ngốc nhưng khi , dù đơn đau thế nào cũng chấp nhận lời từ biệt. Hiểu tính ương ngạnh ấy, Lăng Duy Trạch khẽ cười, ôm chặt lấy : “ cần ta. chỉ muốn em…”



      Chương 56
      Ai, nhàm chán mà , công ty của Tô Tiểu Đại hôm nay nhàn rỗi, có việc gì làm. Tất cả mọi người đều chết dí trong phòng máy lạnh, chẳng biết có phải gần đây thời tiết nóng quá hay luôn cảm thấy cả người còn chút sực nào, làm chuyện gì cũng đều chán ngắt.

      Nguyệt nhìn Tô Tiểu Đại chẳng khác nào đóa hoa héo nằm bẹp bàn, liền chọc chọc gương mặt , đùa tiếng: “Trông cậu uể oải thế, đừng là mang thai đấy chứ!”

      Tô Tiểu Đại vuốt ve tay của Nguyệt: “Cậu mới mang thai kìa.” Chỉ là, nghe xong giật mình suy nghĩ lại, hình như trễ hơn ba tuần nay rồi.

      Thấy Tô Tiểu Đại đột nhiên nhảy dựng làm Nguyệt cũng nghi ngờ theo: “Lẽ nào… là ?”

      Đúng là… đúng là như vậy. Gần đây xảy ra quá nhiều việc nên cũng chẳng bận tâm lắm, nay có người nhắc mới để ý tới nó. nhìn Nguyệt, giọng lắp ba lắp bắp: “Mình… trễ ba tuần rồi.”

      Nét mặt Nguyệt nghe xong vô cùng hưng phấn: “Nhất định là có rồi, ra ngoài mua que thử thai mau!”

      Cuối cùng, Tô Tiểu Đại cầm que thử thai, ngồi bồn cầu. Bên ngoài bị Nguyệt thúc giục, bên trong kiên nhẫn đọc giấy hướng dẫn sử dụng rồi làm theo. Kết quả sau khi đẩy cửa ra, Tô Tiểu Đại lẩm bẩm : “Hai… hai vạch.”

      Hai vạch sao? Chúc mừng cậu, Tiểu Đại, cậu trúng thưởng rồi! Nguyệt vội vàng ôm lấy Tô Tiểu Đại, như thể chồng ôm vợ: “Cậu có em bé rồi!”

      Tô Tiểu Đại vừa mừng vừa sợ: “ sao?”

      “Ừ, 100% là . Cậu nên báo tin vui cho Lăng Boss thôi!”

      Tô Tiểu Đại liếm môi chút: “Chồng mình thành phố Y chưa về.” Sáng nay Lăng Duy Trạch bảo muốn đến thành phố Y vài ngày, dặn tự chăm sóc bản thân tốt, chờ trở về. Cúi đầu nhìn đồng hồ mới biết, chuyến bay khởi hành từ lâu.

      “Nếu thế chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thử chứ?” Tô Tiểu Đại chợt đề nghị. Cái này là tin quan trọng nên phải chuẩn, bằng cuộc vui thành cuộc lừa đảo khó coi lắm đây.

      “Được được, mình xin nghỉ với cậu buổi, chúng ta !”

      Vào bệnh viện, sau khi kết thúc cuộc khám thai, cầm giấy tờ ra, mặc dù đa số xem hiểu, nhưng phôi thai còn sống rồi mấy chữ kia, vẫn biết, hóa ra là mang bầu .

      Nguyệt cuống cuồng chồm lấy nó: “Thế nào, có ?”

      Tô Tiểu Đại ngơ ngác gật đầu: “Ừm… có. Nhưng hỏi qua bác sĩ .”

      là muốn mang thai đứa bé này sao?” Làm bác sĩ khoa sản, thực bà chứng kiến quá nhiều ca nạo phá, sinh non rồi. Bệnh nhân trước mắt này dáng dấp bé, lại cùng phụ nữ khác, xem chừng tình huống cũng chẳng xê dịch là bao.

      Tô Tiểu Đại nghe xong, phản ứng kịp: “Tôi… mang thai ư?”

      Thấy vẻ mặt khiếp sợ của làm bác sĩ đâm ra tức giận: “Đúng, vậy muốn phá thai phải ?” Giới trẻ thời nay là đổ đốn, chút ý thức giữ mình cũng có, huống chi phá thai lại gây tổn hại rất nhiều cho cơ thể…

      Tin này vừa mừng vừa sợ, nhưng ai lại muốn phá thai. Tô Tiểu Đại vô thức đưa tay che chở bụng mình: “Con tôi, đây là con của tôi, cho phá.”

      Nét mặt biến chuyển của Tô Tiểu Đại khiến chân mày nữ bác sĩ giãn ra: “ kết hôn?”

      Tô Tiểu Đại kiên định gật đầu. Dĩ nhiên là kết hôn rồi, chỉ là sáng nay tháo nhẫn ra quên đeo vào thôi. Vừa nghĩ đến trong bụng mình có em bé, liền toét miệng tươi cười: “Bác sĩ, con tôi vẫn khỏe chứ?”

      Ngay cả thái độ bác sĩ cũng chuyển biến vô cùng ôn hòa, nhân ái: “Ừ, chúc mừng bà mẹ trẻ, con phát triển rất tốt!”

      Kế tiếp, Tô Tiểu Đại thông báo cho ba mẹ mình tin vui này. Hai ông bà nếu phải ở quá xa lập tức bay tới thành phố C mất rồi.

      Lăng Tô Mạn lúc vừa hay tin cũng gấp gáp ngay: “Tiểu Đại, con ở yên đó chờ mẹ đến đón con.”

      Dương nữ vương thét ầm chói tai, lập tức lái xe chạy tới bệnh viện. Chúc mừng, Tô Tiểu Đại giờ đây là quốc bảo.

      “Mẹ có cháu nội à?” Lăng Tô Mạn mừng rỡ nắm tay .

      “Vâng…ạ.”

      Sau đó, quốc bảo ngây ngô được ba người phụ nữ cẩn thận hộ tống trở về nhà. Vừa về đến nhà, ba người phụ nữ lại bắt đầu bận rộn. Lăng Tô Mạn ngừng gọi điện khắp nơi hỏi thăm phải chú ý ăn cái gì, bổ cái gì, trong tay còn ngừng ghi chép cái gì. Dương Trừng Trừng gọt trái cây cho ăn, Nguyệt cùng chuyện phiếm, chăm sóc thay phiên dồn dập khiến Tô Tiểu Đại biết nên khóc hay nên cười.

      “Chỉ là mang thai mà, mẹ và các cậu đừng khẩn trương, đừng khẩn trương.”

      Quả cũng khẩn trương muốn chết, chỉ là bản năng làm mẹ ngừng nhắc nhở phải bình tĩnh nào.

      “Con thông báo cho A Trạch chưa?”

      Đây chính là đứa cháu đầu lòng của nhạ họ Lăng, A Trạch nhất định rất vui mừng. Tô Tiểu Đại mỉm cười: “ ấy còn bay mà mẹ.”

      Lăng Tô Mạn nhớ ra, đúng là hôm nay con bà đến thành phố Y rồi. sao, bà thay nó chăm sóc Tô Tiểu Đại và cháu bà tốt.

      Lời vừa dứt câu, điện thoại Tô Tiểu Đại vang lên. có chút hưng phấn, thầm nghĩ đây nhất định là Lăng Duy Trạch. Nhưng cầm lên lại thấy dãy số xa lạ. Do dự chút, bèn ấn phím nghe.

      “Xin chào!”

      Tô, là tôi.”

      Là Linda? Trời ạ, làm phiền quá đấy.

      “Chào .”

      Bên kia Linda cười tiếng: “ Tô, tôi trở về thành phố Y. Tiện thể thông báo, loại cầu đó, A Trạch đồng ý với tôi rồi.”








      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :