1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phúc hắc không phải tội - Quân Minh Ngã Tâm ( Hoàn - 68c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42

      đẹp chính là đẹp, ngay cả giọng cũng dễ nghe như vậy. dùng đôi mắt ngấn nước nhìn Lăng Tô Mạn, điều này khiến khỏi tò mò, người này rốt cuộc là ai nhỉ? Tại sao lại dùng vẻ mặt tìm thấy mẹ thất lạc nhiều năm, nếu nhớ lầm Lăng Duy Trạch chính là con .

      Lăng Tô Mạn ngẩn người, đến khi khôi phục tinh thần ôn hòa mặt lắng xuống, thay vào đó là biểu cảm lạnh nhạt.

      “Linda, lâu gặp.”

      còn có tên khác là Linda? Tên tiếng nghe có vẻ xa hoa.

      Nàng ta điềm đạm cắn môi, bộ dạng cố nén nước mắt khiến người ngoài nhìn vào có chút nhẫn tâm. Nhưng tại sao mẹ chồng lại phản ứng như ghét bỏ. Bà thèm quan tâm Linda mà chỉ quay sang hỏi Tô Tiểu Đại: “Ăn xong chưa con?”

      Tô Tiểu Đại tuy rằng khờ khạo nhưng vẫn rất thức thời, được bà ra lệnh, liền ngoan ngoãn đứng dậy cầm lấy túi xách rồi dắt tay mẹ chồng . Thấy Lăng Tô Mạn phớt lờ mình, Linda càng bi thương hơn, điều này khiến Tô Tiểu Đại muốn ôm lấy nàng ta mà khuyên can, an ủi.

      Tuy nhiên, Linda vẫn đứng bất động lâu giống như hạ quyết tâm, sau đó thừa dịp bọn họ còn chưa xa mà đuổi theo, chắn trước mặt hai mẹ con bọn họ.
      Bấy giờ nước mắt nàng ta mới tuôn rơi, ngay cả sinh viên khoa tự nhiên như Tô Tiểu Đại cũng nghĩ tới thành ngữ: Hoa lê đái vũ.

      Lăng Tô Mạn có chút tức giận, gắt lên: “Linda, làm gì thế?”

      Linda run rẩy đôi môi, lát sau mới thốt được câu: “Bác , là cháu có nỗi khổ tâm.”

      Nỗi khổ tâm, có thể mỗi người ai cũng có việc khó, nhưng nhìn con dâu đơn thuần này, Lăng Tô Mạn lắc đầu cho qua: “Xin giới thiệu, đây là vợ của A Trạch - Tô Tiểu Đại. Con dâu, chào Linda con.”

      “Xin chào Linda!” Tô Tiểu Đại lễ phép chào hỏi.

      Lăng Tô Mạn thêm gì nữa, chỉ lặng lặng đưa rời khỏi quán trà. Cho đến khi ngồi vào trong xe, Tô Tiểu Đại câu cũng chẳng dám ý kiến, quả nhiên mẹ con chính là mẹ con, bộ dạng hắc ám của mẹ chồng chỉ hơn chứ kém Lăng Duy Trạch tí nào. Cảm xúc tồi tệ qua , Lăng Tô Mạn nhìn sang con dâu rất băn khoăn: “Ngại quá, vừa rồi dọa con giật mình nhỉ?”

      Tô Tiểu Đại liền vội vàng lắc đầu, chưa đến nỗi hù dọa nhưng chỉ làm có chút ngạc nhiên. Linda kia rốt cuộc là ai vậy, có thể khiến mẹ chồng tức giận: “Mẹ ơi, Linda là ai thế?”

      Đây là câu hỏi nằm trong dự kiến, tuy nhiên bà muốn để con trai trình bày vấn đề này còn hơn. Bà thở dài, nắm lấy tay của : “Đợi buổi tối A Trạch chính miệng kể con nghe nhé, mặc kệ sau đó phát sinh cái gì, con phải nhớ, con là vợ của nó, kẻ khác có chỗ chen chân, hiểu ?”

      Tô Tiểu Đại tiếp tục gật đầu, là mẹ đề phòng người thứ ba? Nghĩ đến Linda, đề phòng cũng được, bởi ta xinh đẹp như vậy cơ mà. Tóm lại lời mẹ chồng là đúng nhất.

      “Con hiểu mà, mẹ yên tâm ạ.”

      Lăng Tô Mạn vui mừng nhìn , hi vọng vợ chồng chúng nó có thể hòa thuận hạnh phúc, cả đời này, bà mong gì hơn nữa.

      Thử váy cưới là việc rất rườm rà, giằng co buổi chiều, rốt cuộc Tô Tiểu Đại cũng hoàn tất nhiệm vụ. Cùng mẹ chồng dùng cơm tối, thẳng khi về nhà Tô Tiểu Đại mệt mỏi ngồi phịch ghế salon động đậy.

      Lăng Duy Trạch về hơi trễ, trước kia đóng giả làm bạn hờ, vốn biết có bao nhiêu là chuyện phải lo. Nhưng từ khi đính hôn, mới phát thực rất bận, nhất là gần đây càng thêm loay hoay mỗi ngày đều muộn hơn chín giờ mới về. Như hôm nay chín giờ ba mươi về cũng coi là sớm rồi.

      “Mừng về !”

      Công tác ngày, Lăng Duy Trạch cũng có chút mệt mỏi, thế nhưng vừa mở cửa trong thấy nơi salon của ngồi ở đấy, lại cảm thấy bao nhiêu mỏi mệt đều đáng giá. bước đến, ngồi xuống ôm vào lòng.

      “Em vất vả rồi!”

      Tô Tiểu Đại bơ phờ gật đầu: “Tất nhiên, cứ thử váy áo từ trưa đến chiều xem.” Hừ, cũng cần giống , cứ thử lại đổi, ai bảo là cá móc treo quần áo, mặc gì vào cũng dễ nhìn hết.

      Lăng Duy Trạch cười trêu trọc : “Em khỏe như voi í, mệt gì mà mệt.”

      Nếu như lúc này còn sức lực, Tô Tiểu Đại muốn cào lưng : “ có lương tâm , em vì ai mới như vậy chứ?”

      Thấy xù lông nhím, Lăng Duy Trạch cười khẽ, sau đó nắm lấy tay : “Dù sao chuyện trọng đại cả đời, vất vả cũng đáng, em nhỉ?”

      Hừ hừ, mới nghe được câu lọt tai đấy. Chỉ là nhớ đến buổi chiều, bất mãn đối với tạm thời được để sang bên.

      “Trạch, em muốn hỏi điều này.”

      Ôm mềm mại vào lòng, Lăng Duy Trạch tâm trạng vẫn thoải mái. biết hỏi gì vì ban chiều mẹ gọi điện báo cho hay.

      “Ừm, hỏi .”

      Thấy gật đầu, Tô Tiểu Đại mới giải trừ nghi vấn: “ quen Linda sao?”

      “Có quen.” Lăng Duy Trạch quanh co, dù sao sớm muộn cũng biết, chi bằng thẳng ruột ngựa còn hơn bị kẻ khác gièm pha lung tung. Mặc dù rất thích nhắc đến ta.

      Thấy Lăng Duy Trạch thẳng thắn thừa nhận, Tô Tiểu Đại thở phào nhõm, dù là cái gì cũng mong người thân thiết với mình giấu giếm. Đùa nghịch ngón tay , hỏi: “Linda rốt cuộc là ai nhỉ?”

      “Muốn biết hửm?”

      “Tất nhiên rồi.” Đây phải nhảm, muốn hỏi. Mỹ nữ đẹp vậy cùng chồng mình có qua lại, ai cũng đều cảm thấy nguy hiểm rình rập, phải đồ ngốc đâu, hừ hừ!

      Lăng Duy Trạch trầm mặc, ôm chặt hơn, sau đó bắt đầu kể chuyện bé nghe.
      Giống như Tô Tiểu Đại, và Linda nhau bảy năm, từ thời 18 tuổi đến năm 25 vẫn bên nhau rời. và Linda đặc biệt gì, bọn họ là bạn cùng lớp thời đại học, 18 tuổi năm ấy thi đậu vào trường X nổi tiếng ở Mỹ với thân phận người Trung Quốc, điểm số cao cùng với vẻ ngoài điển trai khiến mọi người đều bị thu hút.

      Mà lúc đó trong lớp còn có kẻ được người khác chú ý chính là Linda.

      Tuy gốc gác người Hoa nhưng ông của Linda di dân sang Mỹ, cho nên nàng ta được sinh ở Mỹ, mặc dù trong người chảy dòng máu Trung Quốc, tuy nhiên nàng ta chưa từng về đây.

      Ban đầu, Lăng Duy Trạch cảm thấy nàng có gì đặc biệt, chẳng qua xinh đẹp, nhưng phải kiểu xinh đẹp khiến động lòng nên chỉ xem như bạn bè đối đãi bình thường. Tuy nhiên Linda rất chú ý Lăng Duy Trạch, nàng tìm mọi lý do để tiếp cận , cùng ăn cơm, cùng nghiên cứu bài tập, cùng tản bộ, cùng du lịch, nhưng từ đầu đến cuối, Lăng Duy Trạch tìm được điểm thu hút của Linda đối với mình nên cũng chẳng để tâm lắm.

      Sau đó, quan hệ bọn họ biến chất khi trong buổi tiệc giáng sinh, bị chuốc say rượu. Sáng hôm sau thức dậy thấy Linda nằm thẹn thùng trong người mình, cộng thêm ít sắc đỏ vương vãi giường, mới biết, mọi chuyện đơn thuần là say rượu.

      Nhưng lập tức hứa hẹn gì với Linda, mà chỉ muốn nàng cho thêm chút thời gian để suy nghĩ kỹ. Mặc dù ở nước ngoài nhưng tư tưởng khá hướng nội, bạn đời với rất quan trọng, hoặc cần, hoặc chính là cả đời.

      Linda có chút thất vọng về , nhưng vẫn tự nhiên đồng ý với đề nghị ấy.
      Mấy hôm sau, Lăng Duy Trạch suy nghĩ rất nhiều, lần đầu tiên khiến hơi rối rắm. Dù ở trình độ này nhưng thân là đàn ông thể trốn tránh. Nếu phải ở cạnh người mà mình mặn mà, lại cam lòng. Rồi gặp được Linda.

      “Chúng ta đâu đó nhé ?” Mấy ngày thấy, nàng hình như tiều tụy chút, điều này khiến hơi áy náy, lập tức đồng ý cầu của nàng ta.

      Dừng lại ở bờ sông Delaware yên tĩnh, Lăng Duy Trạch chờ đợi Linda chất vấn hoặc cái gì khác, nhưng nàng lại hỏi han gì, chỉ lẳng lặng về lý tưởng, hoài bão. Có lẽ bầu khí quá tốt đẹp, có lẽ tiếng mẹ đẻ thân thiết giúp tâm hồn rộng mổ, có lẽ Linda đánh vào lòng , vì vậy mới : “Linda, tôi chịu trách nhiệm, chúng ta ở cùng chỗ.”

      Là đàn ông hẳn nên có bản lĩnh, cho dù từng muốn phớt lờ vì đó là nông nỗi, nhưng chung quy vẫn làm được. Mà Linda tồi, gia cảnh cao quý, được nuôi dạy cẩn thận, làm phu nhân của nhà họ Lăng tương lai cũng phải được.

      Mặc dù chẳng thương đậm sâu, nhưng là kẻ hiểu chuyện, nếu chấp nhận đối xử với nàng ta tốt. Cứ như vậy bất tri bất giác, bọn họ nhau được bảy năm. con số ngắn dài, cả đời người có mấy cái bảy năm? Đối với Linda, nảy sinh tình theo kiểu tim đập nhanh hay sét đánh trúng, mà là chậm rãi và tiếp tục, cho đến lúc kết hôn, đến lúc già , đến lúc lìa đời, nhưng cuối cùng tai nạn giao thông đổi thay tất cả.
      Sau khi tỉnh dậy, nhà họ Lăng đổ nát, còn nàng ta lấy con riêng của cha mình, đau khổ chăng? Khổ chứ, bảy năm người rời ta mà , cũng nên khổ, cũng nên đau, nhưng vẫn có cảm giác được giải thoát, có lẽ chính là , miễn cưỡng chỉ được vỏ ngoài, bên trong cũng vẫn rỗng tuếch.

      Tất nhiên Linda lấy ai, Lăng Duy Trạch cũng cho Tô Tiểu Đại nghe, bởi vì đó là chuyện bất đắc dĩ, mong can hệ đến đám người ấy.

      Cuối cùng, nghe xong mọi thứ, Tô Tiểu Đại trợn trừng mắt lắp bắp: “ mến nhau cả bảy năm trời?” Này quá là nhiệm màu , quả nhiên cuộc sống nhiệm màu ghê gớm!
      Mai Trinh thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43

      ? Giống Tiểu Quả ấy à?” Lăng Duy Trạch nghi hoặc nhìn Tô Tiểu Đại, đó là cái gì? Được rồi, thứ lỗi cho Lăng thiếu tuổi thơ bất hạnh, chưa từng xem qua Long – Dương Quá. ngờ mình vô thức đề cao bạn cũ của chồng, ác, nhưng cũng chỉ thuận miệng mà gọi thôi.

      “Chính là rất đẹp, rất thuần khiết.”

      Lăng Duy Trạch sáng tỏ: “Vậy sao?”

      Là phụ nữ có chung bệnh, thấy đẹp đều hỏi chồng hoặc bạn trai rằng ta có xinh đẹp ? Bình thường lúc này đàn ông đều rất khó làm người. xinh đẹp , phụ nữ bảo đứng núi này trông núi nọ, có vợ mà còn để lọt vào mắt bóng hồng khác. xinh đẹp , phụ nữ cũng vặn xoắn lại, quá dối trá rồi! Đành thừa nhận, phụ nữ điểm này đúng là loài sinh vật khó chịu.

      Mà Tô Tiểu Đại cũng phải tiên mắc đọa trời, làm khó dễ ai, càng tỏ ra kiểu cách, nhưng lúc này khó tránh khỏi vấn đề này. Bạn cũ của chồng mình vô cùng xinh đẹp, tuy rằng kết hôn rồi.

      ấy đẹp lắm.” Cho dù là ai khi biết bạn cũ ‘tốt tướng’ hơn mình cũng thoải mái lắm, chồng quen ‘sơn hào hải vị’ rồi, quay sang ‘cháo trắng rau dưa’ có vừa miệng nổi ?

      Lăng Duy Trạch là kẻ lười thăm dò tâm tư phụ nữ, hơn nữa ngốc như vậy, chỉ cần ăn no mặc ấm còn nghĩ nhiều cái gì. vùi mặt vào hõm cổ Tô Tiểu Đại, lơ đãng trả lời: “Ừm, đẹp muốn chết.”

      Tô Tiểu Đại buồn bực, hừ, cũng biết đàn ông chỉ cần thấy đẹp là mê mệt ngay. Còn Lăng Duy Trạch biết ghen tỵ nên bèn giở giọng trêu trọc: “Sao nào? đúng mà?”

      dùng ngón trỏ đâm bờ vai của : “Bạn cũ đẹp vậy lấy em làm chi?”

      Giọng chua như thế, nếu biết chính là đồ ngốc à? rất mừng là đằng khác, biểu này chứng minh thích , quan tâm , nhưng chính là muốn xem bộ dạng xù lông nhím của nên vẫn cao ngạo đùa cợt: “Lỗi do em mà ra, năm lần bảy lượt sàm sỡ, chiếm đoạt . miễn cưỡng để em chịu trách nhiệm là may mắn lắm rồi.”

      Cái gì gọi là ăn đòn tại Tô Tiểu Đại cần ăn đòn, mặc dù đuối lý với nhưng ỷ mình là phụ nữ nên có quyền lợi la hét om sòm, nằm trong lòng giương nanh múa vuốt: “Ôi oan uổng cho , tội nghiệp cho , đừng cưới em, cấm cưới em đấy!”

      Lăng Duy Trạch nhìn , chợt cười. Trước kia đóng vai người hờ, Tô Tiểu Đại mặc dù so sánh với mối quan hệ của những cặp đôi bình thường đều rất giống, tuy nhiên vẫn duy trì khoảng cách. Từ khi chủ động tấn công, ngày càng thân mật với , cũng ra dáng phụ nữ lắm rồi.

      Cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi . Mút , như vậy cũng tốt, cần hoa hậu, cũng cần phụ nữ khôn khéo lợi hại, chỉ cần người ở bên , làm vui là đủ. So với Linda, Tô Tiểu Đại bằng nàng ấy. đẹp, thông minh, tương xứng gia thế, càng biết lễ nghi giao tiếp, thế nhưng… vẫn thấy mình Tô Tiểu Đại, còn Linda chỉ vì trách nhiệm.
      Khụ, nụ hôn, sau khi hôn có chuyện xảy ra, độc giả hiểu được mà.

      Kết thúc vận động, Lăng Duy Trạch ôm vợ tắm.

      “Ưm…~” Tô Tiểu Đại ngâm mình hưởng thụ ‘cung phụng’ của Lăng đại thiếu, tự chủ mà ngâm nga thành tiếng.

      Loại thanh này đối với đàn ông chính là loại kích thích rất lớn, Lăng Duy Trạch được thế càng tận tụy vuốt ve sờ soạng hơn.

      “Dễ chịu hả em?”

      “Ừm….”

      Lăng Duy Trạch nheo mắt, đem vây ở trong lòng, giọng quyến rũ: “Vậy gả cho được chưa?”

      “Được…” Tô Tiểu Đại theo bản năng trả lời, sau đó phát ra ngày càng táo bạo nên mở đôi mắt, bắt lấy tay , “cái tên vô lại này!”

      vô lại với vợ vô lại với ai?”

      ngờ gọi mình là vợ, Tô Tiểu Đại xấu hổ đỏ bừng mặt: “ đúng là…”

      Nhắc đến vợ, Lăng Duy Trạch sực nhớ chuyện, hôm nay ghé qua phòng nhân làm việc chút, thấy được nữ nhân viên bật QQ máy tính còn chưa kịp tắt, vô tình nhìn thấy nội dung bên trong, cái gì mà vợ vợ chồng chồng khiến cảm thấy ngán cực kỳ.

      Nhưng rồi mới ngẫm, ông đây từ ngày đính hôn cũng chưa từng nghe vợ gọi mình tiếng chồng ơi, quả nhiên ông đây bị tước quyền chính đáng, vì thế vấn đề này in sâu trong đầu .

      “Tiểu Đại, chẳng phải em nên gọi là chồng sao?”

      … cũng có gọi em là vợ nữa đâu?”

      À, ừm, hình như vậy, Lăng Duy Trạch giống đứa bé ngoan biết sai, vội vàng đổi lời: “Vợ!~”

      Tuy rằng biết mặt dày, nhưng có phải thay đổi nhanh quá hay ? Tô Tiểu Đại rảnh đôi co vì lợi dụng thừa nước đục thả câu mình.

      “Ghét, với nữa.”

      Mà Lăng Duy Trạch cũng định bỏ qua cho , tay kéo xuống bồn tắm, mà cơ thể cũng có dấu hiệu… tức cảnh sinh tình khiến Tô Tiểu Đại đỏ bừng mặt.

      dùng dằng: “ làm gì đấy!?”

      thanh vừa giãy giụa, vừa nũng nịu, thừa dịp này vây hãm , đâu gối chen vào giữa đôi chân mảnh mai.

      “Gọi ?”

      gọi, gọi.” Nếu là lúc trước mếu máo cầu xin rồi.

      Gã đàn ông im lặng đẩy sâu vào.

      “Á…” Bị đánh úp, Tô Tiểu Đại hoảng hồn kêu thét lên.

      “Chịu gọi chưa đấy?” hỏi, vừa hỏi vừa động đậy ngừng.

      Bình thường bé cổ thấp họng, nay bỗng dưng cứng cỏi lạ thường: “Em gọi đâu!!!”

      Rất tốt, Lăng Duy Trạch mỉm cười, sao vẫn còn nhiều thời gian mà, nắm lấy eo thon của , tiếp tục cố gắng.

      “Được rồi!” Tô Tiểu Đại lắp bắp, “em gọi, chồng… chồng ơi, chồng!” mà còn như vậy chết mất.

      Lăng Duy Trạch nghe nhưng vẫn mặc kệ, tốc độ nhanh hơn, làm thêm lát nữa mới buông tha : “Ngoan lắm, vợ.”

      Sáng hôm sau cũng như cũ, Tô Tiểu Đại nằm bẹp giường oán trách: “Em đến công ty kiểu gì đây?”

      Lăng Duy Trạch ăn vận chỉnh tề nhìn người quấn trong chăn: “ có phép tắc, gọi chồng.”

      Vẻ mặt rất gian xảo làm cụp đuôi nghe theo: “Chồng…”

      hôn lên má : “Ngoan quá, xin phép nghỉ giúp em rồi, ngủ nhé, vợ!~”

      tình loại xưng hô kỳ dị này khiến chịu nổi, nhưng Lăng Duy Trạch có vẻ rất thích thú. Tiếp tục kiếp người của kẻ bắt nạt và kẻ bị bắt nạt.
      Bà Lăng có thể xin nghỉ, nhưng ngài Lăng còn phải nuôi sống cả nhà nên phải làm, tạm biệt vợ , ngài Lăng thong thả lái xe .

      Đến lúc tỉnh giấc, rửa mặt mũi xong hai giờ chiều, nhận được cuộc điện thoại từ số máy lạ.

      “Xin chào, là Tô phải ?” Đầu dây bên kia nhàng hỏi.

      Giọng nữ xa lạ: “Phải, còn là…?”

      Người đầu dây ngừng lát, sau đó bản thân: “Tôi là Linda, xin hỏi có rảnh rỗi cùng tôi ra ngoài uống cà phê được chứ?”

      Linda, cái tên này… chẳng phải bạn cũ của chồng sao?

      Linda?” Nhớ đến thái độ vui lúc mẹ chồng giới thiệu , cho nên cảm nhận được nàng ta đối với mình rất khó chịu. Chỉ là vì sao muốn tìm uống cà phê nhỉ? Rốt cuộc nàng ta định làm gì đây?
      Mai Trinh thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44

      Mặc dù Tô Tiểu Đại thích ngồi hàng ngồi quán, cũng thực muốn , nhưng xe Linda đỗ dưới lầu, hơn nữa ban ngày ban mặt, ta còn dám làm gì mình sao? Nghĩ vậy, Tô Tiểu Đại sửa soạn tí rồi cùng ta đến quán cà phê. Xe chạy khoảng 20 phút đến nơi, đó là quán cà phê sang trọng, cách con đường chính là công ty của Lăng Duy Trạch. Dù rằng chưa từng vào trong nhưng cũng biết địa điểm chồng mình làm việc, chỉ là công việc cụ thể biết gì thôi.

      Nhân viên phục vụ bưng nước uống ra, Linda ưu nhã nếm thử, còn Tô Tiểu Đại nhàng hớp ngụm. ràng đều là uống nước nhưng thần thái cả hai lại khác nhau xa, Linda rất có nét đoan trang. Nàng ta khuấy ly cà phê, mỉm cười : “ Tô, ngại quá lại làm phiền .”

      Khách sáo là tốt, nhưng ra vẻ khách sáo mãi khiến người ta thấy tự nhiên, Tô Tiểu Đại cũng mỉm cười đáp lời: “Ôi sao, tìm tôi có việc gì thế?”

      Linda trả lời, chỉ là nụ cười mặt nàng ngày càng nhạt, trầm mặc hồi mới mở miệng: “Tôi chỉ muốn xem người ấy kết hôn là như thế nào thôi.”

      Giọng của nàng hơi thấp, vừa có chút mùi vị bi thương, ngay cả Tô Tiểu Đại ngơ ngác cũng cảm nhận được.

      “Tôi biết như vậy rất mạo muội, nhưng Tô có thể nghe tôi vài câu chứ?”

      Tô Tiểu Đại ngày thường mọi người đều biết, chỉ cần cầu quá đáng, vốn từ chối người khác. Huống chi là đẹp thỉnh cầu.
      “Ừ, .”

      Được đồng ý của Tô Tiểu Đại, Linda bắt đầu hồi tưởng. Nàng ta cũng văn vẻ dông dài, chỉ là đầy đủ chuyện cũ hơn Lăng Duy Trạch từng, điều này khiến cảm giác giữa bọn họ từng thời tình thâm nghĩa nặng.

      nhìn ra kẻ như Lăng Duy Trạch, lúc sinh nhật Linda lại tặng cho nàng 999 đóa hồng lãng mạn như thế.

      Ngồi im lắng nghe, trong lòng có chút thoải mái, bởi ai lại thấy dễ chịu khi chồng mình và bạn cũ thân thiết đến dường ấy. Tất nhiên, Tô Tiểu Đại cũng nén cơn bực dọc xuống, nghe là để hiểu con người trước kia của hơn, và hơn nữa cũng phải người mất lịch . Chẳng biết đến bao lâu mà trời bên ngoài chuyển tối, Linda rốt cuộc trình bày xong, nước mắt tuôn rơi.

      Tô Tiểu Đại thấy vậy cũng chịu khó đưa nàng ta miếng khăn giấy, ngờ đây chính là tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết ngoài đời thực.

      Linda lau nước mắt: “Vì bất đắc dĩ tôi mới rời khỏi ấy, nếu như chẳng phải vì công ty nhà tôi xảy ra chuyện, tôi nhất định bỏ rơi .”

      Nếu như Lăng Duy Trạch có giấy kết hôn với , tất nhiên rất đồng tình. Cơ mà tại là chồng , cũng ngu ngốc như số người khác đem chồng dâng hai tay cho tình địch, phòng cháy hơn chữa cháy, tổ ấm gia đình quan trọng lắm, đừng hòng giành chồng !

      Tô, khiến cười chê rồi.”

      Thấy nàng ta nín khóc, Tô Tiểu Đại thở phào cái, lắc lắc đầu. Nhưng câu tiếp theo của Linda khiến đổi ngay sắc mặt.

      Tô, tôi mạo muội hỏi chứ Trạch ?”

      Mình ấy ? Vấn đề này lần nữa lại bày ra trước mắt, hơn nữa người hỏi là bạn cũ của chồng càng làm thoải mái.

      cũng thi thoảng nghĩ mình có hay . Đáp án vẫn là biết, nhưng có thể chắc chắn rằng tại rất quan tâm , trong đầu cũng chỉ có , toàn tâm toàn ý sống yên bình với cuộc hôn nhân này.

      “À Linda, chúng tôi là vợ chồng rồi.”

      Ý tứ Tô Tiểu Đại rất ràng, mặc kệ hay kết hôn, người khác đừng mong chia rẽ.

      Lời này khiến sắc mặt Linda trắng bệch.

      “Thực ngại quá, Tô.”

      Cuối cùng, tạm biệt Linda, Tô Tiểu Đại rời khỏi quán cà phê mà đến công ty của . Bất tri bất giác, chợt cảm thấy quá chênh lệch.

      Thấy vợ trẻ đứng chờ mình, chưa đợi tan ca quyết định về sớm. Từ xa thấy ngước nhìn cái gì. Bước nhanh qua đó, kéo tay : “Làm gì vậy?”

      Chất giọng quen thuộc khiến Tô Tiểu Đại khôi phục tinh thần, xoay người nhìn Lăng Duy Trạch, trong mắt đầy u sầu cùng lo lắng, nhìn , đôi tay đặt lên bờ vai : “Sao thế?”

      “Hôm nay Linda tới tìm em.” Sinh vật đơn bào thành khai báo.

      Linda tìm vợ mình? Linda từng liên lạc lần, nhưng gạt phắt gặp. Có phải trước kia đối xử với nàng ta quá tốt nên bây giờ nàng ta đủ dũng khí để đến gặp Tô Tiểu Đại?

      ta gì?”

      Tô Tiểu Đại lắc đầu uể oải: “ có gì, chỉ là em mới biết con người lãng mạn ghê gớm, mua cả du thuyền mừng sinh nhật ấy?”

      Lăng Duy Trạch làm gì mờ ám sao phải sợ, hơn nữa đó là chuyện cũ, bèn cười ha ha: “Nếu em muốn cũng thành vấn đề.”

      phủ nhận làm nhiều việc, dù rằng động lòng nhiều đối với Linda. Nhưng chỉ cần hứa cố thực cho tốt. sớm là quá khứ, giờ phút này chỉ có vợ mình, người khác đừng mong có tư cách.

      Tô Tiểu Đại bĩu môi: “Em mà thèm vào!”

      “Vì cái chuyện vớ vẩn này mà cũng dỗi hả?” Tính khí Tô Tiểu Đại càng lúc càng lớn, nhưng sao, thích. Đây chính là được ghen, còn gì sung sướng bằng vợ mình quan tâm mình?

      Tô Tiểu Đại cúi đầu, đưa chân đá hòn sỏi ven đường: “Trạch, em hỏi điều nha?”

      Khẽ vuốt mái tóc hơi rối của , : “Em hỏi .”

      “Nếu như Linda trở lại tìm , làm gì?”
      Mai Trinh thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 45


      “Nếu Linda muốn nối lại tình xưa, làm thế nào?”

      Nhìn Tô Tiểu Đại buồn buồn, Lăng Duy Trạch muốn bật cười. Nhóc con, từ bao giờ lại nghĩ nhiều như vậy? trán , ôm vào lòng: “ và em kết hôn rồi, ngốc ạ.”

      Nhưng tại bị đặt vào tình thế nghĩ được: “Em ngộ nhỡ đấy!” Đầu năm kết hôn cuối năm ly hôn, bị tình địch chen vào, vừa nghĩ đến xinh đẹp, Tô Tiểu Đại cảm thấy vô cùng ấm ức.

      Lăng Duy Trạch dở khóc dở cười: “ có chuyện đó xảy ra.”

      Mặc kệ là ai, chỉ cần gả cho toàn tâm toàn ý. Ban đầu vì Linda, nhưng tại chỉ còn mình Tô Tiểu Đại, làm sao có thể cùng người đàn bà khác dây dưa mập mờ?

      Cam kết vốn đáng tin, chính cũng cần cam kết nhưng mà việc hôm nay khiến khó mà an lòng được. Nhìn ủ rũ, Lăng Duy Trạch bất đắc dĩ cười, lại hôn trán khẽ: “ còn cần người từng phản bội sao? Hơn thế, nếu muốn làm loạn, chẳng phải mẹ trước hết trừng trị ?”

      Quả thực muốn lựa chọn Linda, cho dù bây giờ độc thân chăng nữa trở lại ngày xưa là việc thể nào. Tự tôn của , kiêu ngạo của cho phép quay đầu, dĩ nhiên quan trọng nhất, còn tình cảm với nàng ta dù chỉ tí.

      “Hừ, đúng! dám léng phéng, em liền mách mẹ trừng trị .”

      Hơn nữa chỉ người mẹ mà còn là hai người mẹ, cho biết cái gì gọi là song kiếm hợp bích.

      Bất giác, tâm trạng Tô Tiểu Đại trở nên tốt hơn, nhưng vì từ trước đến nay chưa từng bận tâm, suy nghĩ nhiều như vậy, điểm này có chút giống bản thân từng. Thấy mỉm cười sáng lạn, Lăng Duy Trạch cũng thở phào nhõm, quả nhiên vẫn là ngốc đáng . cúi đầu, trỏ trán hăm dọa: “ mà bị mẹ trừng trị em bị ‘trừng trị’.”

      Giọng điệu của trầm thấp mập mờ khiến Tô Tiểu Đại đỏ mặt, cấu thắt lưng : “Dám sao?”

      Lăng Duy Trạch khẽ cười: “Được rồi, ăn tối thôi, với IQ hai số của em đừng nghĩ ngợi linh tinh, chuẩn bị hôn lễ cho tốt là ổn.”

      Tô Tiểu Đại xù lông nhím: “ mới thông minh hai số đấy!”

      Cứ như thế, hai người vừa châm chọc nhau vừa rời khỏi công ty, chuyện này cũng chẳng tính là to tát gì, mà Linda cũng thấy liên lạc với . Bất tri bất giác, đến ngày cử hành hôn lễ.

      Dương Trừng Trừng làm phù dâu, còn Tô Tiểu Đại làm dâu. Khỏi phải , hồi hộp đến mức nào dù rằng ở cùng hơn tháng. Trong tiệc cưới, bị chuốc cho say tí bỉ mặc dù Lăng Duy Trạch khướt rượu hộ rất nhiều lần, bởi lẽ đây là ngày vui với cả khách khứa quá nhiều. Cuối cùng, trở thành bà Lăng danh chính ngôn thuận, Tô Tiểu Đại còn dám tin tất cả mọi thứ đều là !

      tậu căn hộ mới, là do Đào Dục giới thiệu. Cụ thể tiền bao nhiêu Lăng Duy Trạch với . Nhà rất to, gần công ty, thiết bị trong nhà đại, sang trọng, chỉ là dường như khá rộng phải. Lăng Duy Trạch cần dọn dẹp, mỗi ngày có nhân viên dọn vệ sinh đến. tại đúng là rộng rãi, nhưng chờ có con rồi, lớn chút nào, ở đủ hay mới là vấn đề cần chú ý.

      Đứa con?

      “Em chưa muốn sinh em bé quá sớm đâu.” Tô Tiểu Đại mơ màng lẩm bẩm.

      Lăng Duy Trạch nghe xong cảm thấy bất mãn liền đưa tay véo mũi : “Sinh con có gì tốt?”

      làm gì đấy….”

      Nếu như bình thường, Lăng Duy Trạch để cho ngủ, nhưng hôm nay có chuyện nên được ngủ nữa: “Ngoan, dậy mau.”

      Tô Tiểu Đại vẫn còn mê ngủ: “ sao?”

      Tô Tiểu Đại được lãnh đạo dàn xếp, cho nghỉ suốt tháng ăn mừng kết hôn, nhưng Lăng Duy Trạch tốt số thế này, hậu kết hôn càng thêm bận rộn, tuần trăng mật gần như sắp quên béng . Chỉ là Tô Tiểu Đại để ý lắm, dù sao chưa từng nghĩ mình hưởng tuần trăng mật, cả ngày ở nhà ăn ngủ, ngài Lăng sớm về khuya, mà bà Lăng lại thảnh thơi ăn ngủ.
      Thấy vợ mình cứ vật vờ như vậy, Lăng Duy Trạch hừ tiếng rồi đưa tay sờ soạng bên eo , cho nhột chết em.

      làm gì đấy…”

      Tô Tiểu Đại tỉnh hẳn, cũng náo loạn nữa, chỉ nhàng sờ mũi : “Còn dám ghét , đuổi ?”

      Tô Tiểu Đại cười nịnh nọt: “Tiểu nhân nào dám ghét bỏ ngài đâu!”

      “Biết là tốt, rời giường thôi em.” Lăng Duy Trạch véo eo , .

      nhìn đồng hồ, mới tám giờ sáng nên thắc mắc: “ đâu mà sớm vậy ?”
      Khóe môi Lăng Duy Trạch nhếch lên, chậm rãi từng chữ: “Hưởng tuần trăng mật.”

      Hưởng tuần trăng mật? Nhìn dâu ngu người, Lăng Duy Trạch muốn cười to, cho đến bây giờ chưa từng quên mất chuyện này, kẻ khác có, vợ cũng phải có. Chỉ là bận rộn công việc, tại mới được rảnh rỗi mà đưa tận hưởng cuộc sống hôn nhân.

      , vậy tìm người khác cùng nhé?”

      Lãnh thổ chủ quyền thể xâm phạm, dĩ nhiên chủ quyền của chồng cũng thể xâm phạm, Tô Tiểu Đại ngay cả hỏi đâu cũng quên, lập tức xốc chăn nhảy dựng: “ dám, em bảo mẹ trừng trị !”

      Nhìn biến mất sau cửa phòng tắm, Lăng Duy Trạch lại cười, nàng mệt muốn xỉu, hai ba nàng chắc chết quá…

      Hậu kết hôn, Tô Tiểu Đại mới phát , chồng mình là người toàn năng. Cứ rời khỏi nhà là chỉ việc sửa soạn bản thân, còn lại chồng lo hết. Chờ trang điểm xong, lúc lên máy bay mới biết là bọn họ hưởng tuần trăng mật.

      Chính là nơi trời xanh mây trắng, rừng dừa bóng cây, nước trong thấy đáy nằm ở Ấn Độ Dương. Đào nguyên bạt ngàn, san hô rực rỡ, cá nhiệt đới bơi đầy, xích đạo ngập tràn sức sống đại dương nguyên thủy Maldives! Đây cũng là ước mơ tha thiết của từ bao năm qua! Đến khi máy bay vững vàng cất cánh, Tô Tiểu Đại còn vui mừng kích động nắm lấy tay chồng: “Maldives, ơi, chúng ta tới Maldives!”

      Vợ vui chồng cũng vui, nhưng mà vẫn muốn kiêu ngạo chuyện: “Kỳ thực thích cùng con heo như em Maldives, nhưng ai bảo giấy tờ em là vợ , đành miễn cưỡng chịu khổ.”

      thế, nhưng biết, trừ chiếc siêu xe Volkswagen Beetle nguyện vọng ra còn muốn du lịch Maldives, chuyện này đối với cũng chẳng khó khăn gì, chỉ cần vui vẻ, đều có thể làm được.

      Ngài Lăng vẫn kiêu ngạo như cũ khiến người khác muốn nện chết , nhưng vừa nghĩ đến Maldives thơ mộng Tô Tiểu Đại nhoài người hôn lên mặt cái: “Chồng tốt với em nhất!”

      Maldives đổi được câu ngọt ngào của vợ, tiếc.

      Thế là hai người bọn họ bắt đầu cuộc trăng mật hành trình.
      Mai Trinh thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46

      Maldives kỳ thực cách Trung Quốc xa, thế nhưng lúc máy bay hạ cánh xuống thủ Male bên ngoài trời đầy sao.

      Từ thành phố S bay đến Male tốn 7 giờ đồng hồ của bọn họ, nhưng Tô Tiểu Đại hề cảm thấy mệt mỏi gì, ngược lại còn có chút kích động.

      Hít hít thở, ngẩng đầu nhìn bầu trời tinh khiết, Tô Tiểu Đại vẫn chưa dám tin, bèn hỏi người bên cạnh lần nữa: “Chúng ta đến Maldives rồi hả?”

      Đây phải lần đầu tiên Lăng Duy Trạch tới Maldives. Nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu ôn hòa, là địa điểm tốt để nghỉ ngơi, cho nên trước kia , mẹ và Linda cũng tới, nhưng giờ đây có dâu theo cùng khiến cảm thấy lần này trải nghiệm hoàn toàn mới. Khẽ véo mũi , đùa: “Nào phải, đây là Châu Phi, đem em bán.”

      Biết Lăng Duy Trạch giỡn, Tô Tiểu Đại cười khúc khích ôm lấy tay chồng mình: “ dám bán em, em mách mẹ trừng trị !”

      Lăng Duy Trạch có phần hối hận khi ra câu ấy, để giờ đây hở tí là đòi mách mẹ… chỉ là càng lúc càng thấy đáng , vậy thôi.

      Thời gian còn sớm, bọn họ trước ăn tối, nghỉ ngơi, hôm sau bắt đầu dạo. Lăng Duy Trạch sắp xếp ổn thỏa, ngoài sân bay có người chào đón bọn họ từ lâu.

      Theo chồng lên xe, Tô Tiểu Đại ngồi bên trong nhìn ngắm bên ngoài: “Ở đây xe hơi dường như rất ít nhỉ?”

      Lăng Duy Trạch gật đầu, đưa tay vòng lấy eo , cằm tựa vào bờ vai bé: “Ừ, chỗ này diện tích lớn, cho nên người dân có thói quen đạp xe hoặc tản bộ.”

      Tô Tiểu Đại vô cùng ngạc nhiên, ra còn có đất nước như thế? Tốt quá, ai cũng ý thức bảo vệ môi trường, khó trách khí hậu Maldives trong lành đến vậy. (A Li: Dịch tới đây làm mình nhớ lại chuyện, ở Bắc Kinh, khí sạch được đóng hộp và bán ở siêu thị, ai muốn hít khí sạch phải mua mới được, há há)

      So với tiếng tăm lừng lẫy của đảo Thiên Đường, Lăng Duy Trạch lại thích đảo Thái Dương hơn, phòng chuẩn bị sẵn nhưng đảo Thái Dương phải ngồi thuyền hơn bốn giờ. tại còn sớm, hai người họ vừa ngồi suốt bảy giờ bay nên sợ mệt, liền quyết định trước hết đưa đảo Thiên Đường, chỉ cách thủ đô Male 9,6km, nơi đó cũng tệ lắm.

      Chốc lát bọn họ tới, Tô Tiểu Đại còn chưa kịp cảm thán phong cảnh đẹp bị lôi vào bên trong quán rượu.

      Đó là nhà sàn, bên dưới mênh mông nước, Thủy Thượng ốc, nghĩa là tòa nhà xây mặt biển. Dẫn đường cho Lăng Duy Trạch là hai người bồi bàn, Tô Tiểu Đại trợn mắt nhìn, đây quả là gian phòng xa hoa. hưng phấn đến mức quên mất chồng mình là ai, nhìn chỗ này, nhìn chỗ kia, trời ơi cái gì cũng đầy đủ, có phòng khách , nhà kho, phòng ngủ, ban công, bồn rửa mặt, bồn tắm to…

      Tô Tiểu Đại chạy ra ban công, thấy có hai chiếc ghế dài, vui vẻ tưởng tượng ban ngày nằm phơi nắng, ban đêm nằm ngắm sao, tựa vào ban công còn có thể thấy nước biển trong vắt, đàn cá bơi lội tung tăng, Tô Tiểu Đại sung sướng quá đáng!!!

      Trông hệt như đứa trẻ hiếu động, Lăng Duy Trạch mỉm cười, sắp xếp đồ đạc hoàn tất, bước ra ban công ôm vào lòng.

      “Thích ?”

      Đều cưới, cũng ở cùng chỗ, Tô Tiểu Đại thành thói quen với những hành động thân mật của , chỉ cuống cuồng đáp: “Thích lắm, cảnh đẹp tuyệt vời!”

      Lăng Duy Trạch trước nay chưa từng có cảm giác này, thứ cảm giác người ta thỏa mãn là mình cũng thỏa mãn. cúi đầu, men theo ánh trăng chiếu rọi bờ môi kiều diễm ấy, thanh bẫng: “Thích là tốt rồi.”

      Chỉ cần có thể, em muốn, đều cho.

      chuyên gia tâm lý từng , ngôn ngữ cơ thể là loại phương thức biểu đạt tình , cho nên Tô Tiểu Đại thầm nghĩ, mặc dù , thương chết sống lại, nhưng sau khi đính hôn, đối với thân mật, cưng chiều, dù có ngốc cũng hiểu được đó là .

      Cứ như vậy, đôi vợ chồng trẻ đón buổi tối đầu tiên ở Maldives lãng mạn như thế. Sáng hôm sau, mơ mơ màng màng ngủ bị chồng xách đến đảo Thái Dương. Khi tắm xong cũng vừa tỉnh giấc, lười biếng nằm giường.

      “Đói chưa, dậy mau chúng ta dùng cơm!”

      Tô Tiểu Đại lười biếng vòng đôi tay qua cổ , làm nũng: “Ôm em hóng gió tí được ?”

      Lăng Duy Trạch phát sau khi cưới Tô Tiểu Đại vẫn rất ngây ngô, nhưng cũng ngày càng có nét đằm thắm của phụ nữ rồi. cười, sau đó nhàng bế mang ra ban công.

      Nép trong ngực , gió ấm mơn man, miễn cưỡng cở mắt nhìn bốn phía, lần nữa bị Maldives chinh phục, hơn nữa phát bọn họ như ở giữa lòng đại dương, vì khắp nơi đều là biển, xung quanh chập chùng sóng nước.

      “Biển, là biển…”

      Trong ngực thân người mềm mại, ánh nắng dịu dàng, tất cả những điều này làm tâm trạng Lăng Duy Trạch thoải mái cực kỳ. vuốt ve gò má của , vì giải thích: “Ừ, đây là đảo Thái Dương, nhà gỗ dựng biển, đương nhiên là nhiều biển rồi. Thấy cầu thang đằng kia , nó có thể trực tiếp thông qua biển.

      Tô Tiểu Đại kinh ngạc nhìn cầu thang bên trái ban công, ông lớn của tôi ơi, sao lại có thể thông qua biển chứ?! Khó trách nhiều người thích du lịch đến Maldives, vì đây chính là thiên đường mặt đất!

      “Sao nhiệm màu quá vậy !”

      Nhìn khung cảnh xa hoa lãng mạn, đột nhiên Tô Tiểu Đại nghĩ ra vấn đề: “ này… chắc tốn nhiều tiền lắm hả?” Quả nhiên lãng mạn cũng phải có tiền, nếu nằm mơ .

      Lăng Duy Trạch thản nhiên đáp: “ nhiều, là khách quen, có thẻ VIP nên được giảm giá.”

      Theo quan niệm của Tô Tiểu Đại, giảm giá chính là tiện nghi, nhưng nào biết đêm phòng này là 500 USD, hơn nữa những người có tiền chưa chắc ở được.

      Tô Tiểu Đại sống tiết kiệm. hỏi tại sao shopping, phụ nữ chẳng phải thích quần áo phấn son, còn cũng chẳng phải nuôi nổi vợ. Lúc ấy bĩu môi quở trách , rằng phung phí. làm lĩnh lương, tiền lương đủ mua đồ rồi, cần gì cho.

      biển vừa tiện lại vừa , ăn bữa cơm vẫn phải ngồi thuyền, chỉ là Tô Tiểu Đại ngờ chồng mình còn biết lái du thuyền, nhìn đeo kính mắt, nhàn nhã phong lưu, Tô Tiểu Đại hoang mang tột độ, biết vì sao mình và ấy lại đến được với nhau???

      Bọn họ vào bờ, mà là ở nhà gỗ biển. Căn này so với căn lần trước to hơn, Lăng Duy Trạch cho biết, bọn họ dùng cơm ở đây.

      Giao lại thuyền, Lăng Duy Trạch nắm lấy tay , ung dung rời .

      biết có phải quan hệ bất đồng hay , Lăng Duy Trạch càng nhìn càng có loại cảm giác đẹp mắt, chẳng lẽ đây chính là ‘người tình trong mắt hóa Tây Thi’ trong truyền thuyết hay sao? ghét bỏ ban đầu bị mai sạch .

      Mặc dù đảo trai xinh đẹp vô kể, nhưng Lăng Duy Trạch và Tô Tiểu Đại lại thấy hứng thú gì, ấy à? Dáng người cùng phong thái khỏi bàn, cho dù tùy tiện mặc quần áo biển cũng hao tổn nửa điểm đẹp trai của .
      Mà Tô Tiểu Đại cũng thế, áo đôi T-Shirt, quần sọc ngắn, tuy dáng vẻ quá gợi cảm nhưng nụ cười sáng lạn kia khiến trở nên đáng rất nhiều, đối lập hoàn toàn với những mỹ nữ bikini nóng rực.

      Khi bọn họ vui vẻ sóng đôi gã đàn ông khác vô tình chú ý bọn họ, hạ kính râm xuống, ánh mắt kinh ngạc dõi theo Lăng Duy Trạch, sau đó chuyển hướng đến Tô Tiểu Đại.

      Thay vì vào tiệc Buffett đông nghịt, bọn họ quyết định chọn nhà hàng Italy. Tô Tiểu Đại kén ăn, ăn mỳ Ý, cùng nhau dùng cơm ở ban công. Vị trí này đặc biệt tốt, vừa nhìn thấy bãi biển, vừa nhìn được cảnh biển. Dưới nước cá bơi lội, ném vụn bánh mì xuống biển, Tô Tiểu Đại hào hứng nhìn chúng tranh giành thức ăn.

      Ăn cơm xong, dùng khăn lau khóe môi cho vợ mình: “Sao em giống trẻ con thế?”

      Tô Tiểu Đại cười cười, mặc lau miệng cho . Mỳ Ý ngon tuyệt, gió biển ấm áp, đối diện là người đàn ông của đời mình, có cảm giác tốt đẹp, Maldives, hổ được gọi là quần đảo Thiên đường!
      Mai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :