1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phúc hắc không phải tội - Quân Minh Ngã Tâm ( Hoàn - 68c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37

      Khi tỉnh giấc, sáng hôm sau phát cả người mình quần áo, mà lại còn nằm trong ngực gã đàn ông trần trùi trụi, mà cái đó vẫn còn nằm trong cơ thể bạn, bạn phản ứng thế nào đây? Tô Tiểu Đại chính là thét ầm chói tai.

      “A a a a a a a !!!”

      Bị Tô Tiểu Đại gào thét, Lăng Duy Trạch cau mày, mở mắt nhìn cái, sau đó nhắm mắt, đem ấn vào trong ngực: “Em câm miệng ngay cho .”

      Cơ thể nóng rực khiến nhiệt độ toàn thân cũng nóng theo, hai người nằm dính chặt nên cũng dám động đậy, chỉ run run đẩy lồng ngực : “Duy… Duy Trạch… …” Xảy ra chuyện như vậy, còn dám ngủ, cái tên khốn kiếp này!

      Nghe được giọng của có chút nức nở, Lăng Duy Trạch dần dần tỉnh táo lại. buông lỏng Tô Tiểu Đại ra, giương đôi mắt đỏ nhìn , rồi nhàng rút ra, đứng dậy, lời nào vào nhà vệ sinh.

      Tô Tiểu Đại uất ức vô cùng, đây xem như chưa có chuyện gì phát sinh ư? Cũng chỉ thua thiệt mà thôi, ta còn làm ra bộ dáng như phạm lỗi vậy? Hai đùi lạnh lẽo khiến vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, tâm trạng rối ren vô cùng.

      Đây là kế hoạch của , đương nhiên cũng sớm nghĩ xong, áp dụng với Tô Tiểu Đại mà chính là hai chữ: Đổ thừa.

      Vội vã tắm rửa sạch , Lăng Duy Trạch hiên ngang ra khỏi nhà vệ sinh, vẻ mặt nghiêm túc chẳng lời cũng chẳng thèm để ý đến Tô Tiểu Đại. thản nhiên lấy quần áo treo trong tủ mặc vào, sau khi ăn vận chỉnh tề mới nhìn sang .

      “Lần đầu tiên, sàm sỡ .”

      “Lần thứ hai, cưỡng hôn .”

      “Lần thứ ba, cưỡng bức . Em xem em có phải nên chịu trách nhiệm với ?”

      Tô Tiểu Đại bị đến hồ đồ, nhìn ăn mặc phẳng phiu, còn mình chui trong drap giườn, ở khoảng thời gian ngắn khiến vô cùng lúng túng: “… xảy ra việc gì?”

      Lăng Duy Trạch hừ tiếng: “Em đêm qua lại say xỉn. Đồ bợm nhậu.”

      Uống say? Lại uống say à? Nuốt nước bọt cái, hướng đến Lăng Duy Trạch chứng thực: “Chẳng lẽ, em đối với …” Ai đó rằng đây chỉ là lừa đảo , làm ơn.

      Lăng Duy Trạch tỏ ra bị tổn thương nặng nề: “Nếu chẳng lẽ là làm em trước?”

      Tô Tiểu Đại hoàn toàn ngây người, trời ơi sao là bộ dạng này, sao lại biến thành bộ dạng này? ràng quyết tâm được say xỉn, nhưng hôm qua là sinh nhật , khi vui mừng liền quên béng mất. Tô Tiểu Đại cố gắng kìm nén, khẽ cắn cắn môi nhìn Lăng Duy Trạch: “Em… em xin lỗi…”

      Đây chính là say rượu hại thân trong truyền thuyết sao? vậy còn liên lụy đến người khác, nhưng bây giờ quan trọng nhất là phải tìm cách trấn an Lăng Duy Trạch :)))) Lần này thiếu nợ quá nhiều rồi, đếm xuể nữa!

      Nhìn biểu cảm của , Lăng Duy Trạch biết là thành công, nhưng còn bi thương, chết tâm, đến bên khoanh tay kiêu ngạo: “Xin lỗi là xong hả?”

      Nhìn là biết nếu hôm nay giao cho cái gì đừng hòng bỏ qua, dáng vẻ này khiến có chút rùng mình.

      “Em… em… vô cùng xin lỗi !” Tô Tiểu Đại áy náy , hi vọng ấy rộng lượng bỏ quá cho , về sau nhất định tái phạm.

      Thấy Tô Tiểu Đại ngoan ngoãn vào khuôn phép, Lăng Duy Trạch thôi tính toán, đá văng đôi dép, nhảy lên giường, áp sát .

      Gương mặt mỗi lúc gần, Tô Tiểu Đại tự chủ dựa vào đằng sau nhưng bị bàn tay nắm chặt gáy khiến chẳng động đậy được. Hai người quá gần, gần đến nỗi môi sắp chạm vào môi rồi.

      … muốn làm gì đấy?” Đừng bảo là giết người diệt khẩu??? cần, vẫn chưa chán sống.

      Lăng Duy Trạch cười nhạt, giọng có chút khàn khàn dụ dỗ: “Em còn hỏi sao? Thế nào, em định quất ngựa truy phong chắc? Ăn quỵt cũng phải có cơ sở tí.”

      Hơi thở của làm nhiễu loạn suy nghĩ của Tô Tiểu Đại, liền lắp bắp: “Em… em có.”

      “Hừ, có là tốt. Mọi việc đều có cái giá. Trước kia em sàm sỡ , cưỡng hôn , có thể tính toán với em. Nhưng lần này em đúng là quá đáng lắm!”

      Giọng của Lăng Duy Trạch thê lương khiến cảm giác mình rất quá đáng, vô cùng quá đáng, đành phải tiếp tục mở mồm xin lỗi: “Xin lỗi , xin lỗi nhiều, nhưng em cố ý hãm… hại đâu. phải tin tưởng em. Là em say xỉn.”

      Quyết buông tha, lạnh nhạt đáp: “ như em, ngộ sát chắc phải ngồi tù nhỉ?”

      Đúng vậy, áy náy lương tâm quá, Tô Tiểu Đại xuống nước: “Vậy… em bồi thường bằng cách nào?” Chỉ cần có thể làm được nhất định làm, như thế buông tha chứ?

      Lăng Duy Trạch từ cao nhìn xuống, nét mặt vô cùng trinh tiết: “Em chịu trách nhiệm .”

      Chịu trách nhiệm?

      Mặc dù xâm phạm , nhưng vẫn là đàn ông mà, có tổn thất gì quá lớn, vậy là hạ quyết tâm cãi tới: “Tuy em… làm chuyện có lỗi với , mà là đàn ông, cũng phải trai nhà lành, có… hư hao gì đâu mà đòi bồi thường?”

      Lăng Duy Trạch híp mắt: “Sao em biết phải là trai nhà lành?” Lúc cần thiết, có thể làm trai nhà lành, làm cả năm cũng được chỉ cần giải quyết xong phi vụ này.

      “Hả?” Tô Tiểu Đại ngờ lại như vậy. gần ba mươi tuổi chẳng lẽ chưa cái đó cái đó sao? Gạt người, mới tin đấy.

      “Em chẳng tin đâu.”

      Lăng Duy Trạch dĩ nhiên phải, nhưng hôm nay phải là. Nhìn Tô Tiểu Đại kiên cường bất khuất, cười mỉm chi: “Được, dù sao em muốn trốn nợ đúng ?”

      “Cũng phải… nhưng em chịu trách nhiệm kiểu gì? lẽ hỏi cưới ?” Đàn ông chịu trách nhiệm với phụ nữ, nhưng phụ nữ sao có thể chịu trách nhiệm được chứ.

      Chờ lời này lâu, Lăng Duy Trạch bèn tỏ ra chật vật: “Nếu vậy, dù gì cũng mất trong sạch, thôi phải em lấy , mà là gắng gượng cưới em.”

      Tô Tiểu Đại bị dọa cho sửng sốt: “Kết hôn? đùa giỡn gì đấy?”

      Nét mặt vô cùng nghiêm túc: “Nhìn giống đùa giỡn sao? Tô Tiểu Đại, chẳng lẽ em chỉ muốn chơi qua đường rồi bỏ ư?”

      Lời này ràng là của phụ nữ mới đúng, Lăng Duy Trạch quá nghiêm túc rồi! Nhưng chưa từng nghĩ đến việc lấy làm chồng, đối với dân đen như là điều gì đó rất xa xôi.

      Nếu như Tô Tiểu Đại biết mọi thứ phát sinh thành như vậy, thề uống giọt rượu. Nếu ông trời cho thêm cơ hội, nhất định dù chết cũng xâm phạm đến . Nhưng mà đời vốn dĩ có thuốc hối hận, dù hối hận thế nào cũng vô ích thôi. ta muốn cùng kết hôn? bị di dân lên sao hỏa còn dễ nghe hơn nhiều.

      “Em chịu trách nhiệm ? Chịu ?” Lăng Duy Trạch nhịn được bèn thúc giục .

      Giờ phút này rất muốn phát điên, làm thế nào đây hả? Vừa nghĩ đến tương lai cùng ông lớn kiêu ngạo, ác ôn, bụng đen sống cùng chỗ, cả người nổi đầy da gà.

      “Nhưng em muốn kết hôn với !”

      Tô Tiểu Đại dám giỡn mặt với ? Lăng Duy Trạch giận quá hòa cười: “Em ngon lắm, có tương lai lắm, sáng sủa lắm. Để gọi điện thoại hỏi mẹ em xem nam nữ ấy ấy rồi nên làm gì cho đúng.”

      bước xuống giường toan lấy điện thoại, Tô Tiểu Đại hoảng hồn gấp gáp ôm lấy eo của : “Đừng mà , đừng gọi điện thoại!”

      Để mẹ biết, còn phải trực tiếp xách cổ dâng cho Lăng Duy Trạch sao? Trời ơi, chết rồi!
      Mai Trinh thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38

      Lăng Duy Trạch có ý gọi điện thoại, chỉ muốn làm dáng chút thôi, bởi vì biết điểm yếu của Tô Tiểu Đại là ở chỗ nào. Nhưng này sáng sớm cứ cọ cọ vào người , nghĩ là tượng đá sao?

      Giờ phút này để ngăn cản Lăng Duy Trạch, làm gì còn tâm trí để ý đến những thứ này, ôm chặt eo của , người cái chăn cũng tuột xuống, lộ ra cảnh xuân tươi đẹp. lúc bọn họ vẫn còn ồn ào, cửa phòng ngủ nhàng hé mở, sau đó người phụ nữ xa lạ vào, gương mặt đầy kinh ngạc nhìn bọn họ áo quần xốc xếch.

      “A Trạch?”

      Đột nhiên có người đến, Tô Tiểu Đại mới ý thức được thân thể trần như nhộng, vậy là hét tiếng theo bản năng và lấy cái chăn trùm lại, trong nháy mắt sắc mặt ửng đỏ như quả cà chua, nhưng vẫn kìm được mà quan sát người phụ nữ kia, đúng là rất xinh đẹp.

      Thấy bà ấy, Lăng Duy Trạch sững sờ tại chỗ, vội vàng gỡ tay Tô Tiểu Đại khỏi thắt lưng mình, khôi phục tinh thần, quên mất thần thái ưu nhã, có chút chật vật xuống giường, kích động chạy đến bên bà ấy, ôm lấy tay bà ấy vào lòng: “Mẹ…”

      Lăng Duy Trạch vừa mở miệng khiến kinh ngạc thôi, mẹ ư? Đây là mẹ của ? Trời ạ sao lại trẻ trung và xinh đẹp như thế?

      Lăng Tô Mạn khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt hơi xúc động, bà vỗ về lưng con trai mình: “Vốn định cho con bất ngờ, nhưng ngoảnh lại đúng là con cho mẹ màn kinh hỉ.”

      Thân thể Lăng Duy Trạch khẽ run, níu chặt tay mẹ, chỉ sợ để ý mẹ lại biến mất, ba năm qua mẹ quay về. Mẹ rốt cuộc chịu bỏ qua khúc mắc, từ đó về sau còn mình nữa rồi! tựa đầu vào người mẹ, chẳng khác nào đứa bé: “Mẹ về rồi!”

      Tô Tiểu Đại chưa từng nhìn thấy kích động như vậy, thông thường mà , trước mặt kẻ khác luôn ưu nhã lạnh lùng, trước mặt luôn dạng kiêu ngạo, nhưng chưa bao giờ giống như đứa bé lạc đường tìm được mẹ, liền đau đớn bấu chặt lấy bà buông.

      Vành mắt của Lăng Tô Mạn cũng ửng đỏ: “Xin lỗi con, A Trạch, mẹ nên bỏ rơi con ở đây.” Ba năm trước người kia phản bội bà, cũng phản bội nhà họ Lăng, hại cha bà qua đời. Nhà họ Lăng suy sụp, trong khoảng thời gian ngắn bà cảm thấy mọi thứ sụp đổ, bà cách nào đối diện cho nên bỏ ra nước ngoài. năm qua mới bắt đầu tìm cách liên lạc với con trai, là bà nhu nhược, yếu mềm, dám chấp nhận tình cảnh ấy, bỏ mặc con trai độc nhất đương đầu mình với sóng gió. Là bà có lỗi với !

      Ánh mắt Lăng Duy Trạch cay cay, chỉ là ở độ tuổi này cho phép khóc lóc, nhưng chưa bao giờ trách móc mẹ, là con trai của bà, vì bà quá sức chống chọi rồi, mặc kệ, chỉ cần bà có cuộc sống vui vẻ mãn nguyện.

      Hai mẹ con gặp nhau rất xúc động, rất vui vẻ, nhưng nhìn giường còn có Lăng Tô Mạn bèn hỏi: “ bé là…”

      Được mẹ nhắc nhở, mới nhớ ra Tô Tiểu Đại. biểu cảm thế nào thấy hết rồi, điều này khiến hơi ào não, nhưng vậy làm tới luôn, cải thiện lại tâm trạng, giả vờ ngây thơ : “Hừ, đây là người muốn vứt bỏ con trai mẹ đấy.”

      Lăng Tô Mạn ngạc nhiên, vứt bỏ con trai của bà? A Trạch rất ít khi dùng giọng trẻ con để chuyện, nghĩ đến cũng như đùa giỡn, đây chính là Tô Tiểu Đại mà nó từng qua? bé đáng , chỉ là cảnh tượng này quá…

      tại mới là kẻ đáng thương nhất, bọn họ gặp mặt nhau rồi, chỉ còn biết nấp trong drap giường cho đỡ xấu hổ.

      “Cháu là Tiểu Đại à?” Lăng Tô Mạn nhìn mỉm cười.

      Bà ấy biết ? Tô Tiểu Đại có chút giật mình, chắc là về với bà ấy. Dù sao cũng là bạn hờ, kể cho người lớn làm gì, khiến hết sức lúng túng. Bị bạn trai hờ xxx giường, còn muốn vứt bỏ là cái quái gì thế?

      “Bác , là… là cháu đây ạ.” Quá mất mặt mà, lần đầu tiên gặp mẹ lại trong tình cảnh này, Tô Tiểu Đại muốn tìm cái lỗ để chui vào.

      Nhìn ra Tô Tiểu Đại xấu hổ cùng lúng túng, Lăng Tô Mạn đưa tay kéo con trai ra ngoài: “Mẹ con mình thôi, để cho Tiểu Đại sửa sang quần áo.”

      Lăng Duy Trạch vuốt vai mẹ, vẻ mặt ôn hòa: “Mẹ ở phòng khách đợi con, con vài lời với ấy .”

      Bà gật đầu: “Được thôi.”

      Mẹ , Lăng Duy Trạch liếc nhìn cái: “Em suy nghĩ cho kỹ, còn nữa, mẹ bắt quả tang em rồi đó, nàng dâu xấu xí.”

      Tô Tiểu Đại chu mỏ, hừ, ai là nàng dâu xấu xí. mới xấu xí, cả nhà mới xấu xí, chỉ là mặc kệ như thế nào đồng ý giúp đỡ rồi, bây giờ là thời điểm ấy sao?

      Tuy nhiên mở màn có chút mất thể diện, kỳ kèo mè nheo lâu Tô Tiểu Đại mới bước khỏi phòng ngủ, còn biết đối mặt với hai mẹ con thế nào, kết quả chỉ gặp được mẹ .

      Thấy ra, Lăng Tô Mạn bèn ngoắc ngoắc tay: “Cháu ngoan tới đây, để bác nhìn chút.” Con trai bà đối với đứa bé này có rất nhiều cảm tình, cũng là lần thứ hai nó dẫn vào nhà khác.

      Tô Tiểu Đại thấp thỏm bước đến, ngồi xuống cạnh bà, ngắm gương mặt tinh xảo xinh đẹp, thầm tán dương: “Bác à, bác quá xinh đẹp.”

      Đúng là di truyền từ mẹ, ngoại hình Lăng Duy Trạch hoàn toàn kế thừa từ mẹ , mặc dù gương mặt có dấu vết của tháng năm, nhưng bà vẫn diễm lệ, cao quý giống như phu nhân nơi hoàng thất.

      Lăng Tô Mạn nắm tay , cười : “Cháu cũng rất xinh đẹp mà.”

      “Bác quá lời.” Gặp được người lớn thân thiết, Tô Tiểu Đại tự chủ cũng làm nũng, cười khúc khích, mặc dù biết bà ấy xã giao nhưng trong lòng vẫn rất vui mừng. Mẹ của đúng là người tốt, tuyệt đối giống , chỉ biết đả kích , bắt nạt .

      Quả lời của bà có phần khách sáo, bà xuất thân từ nhà họ Lăng, mỹ nhân muôn hình muôn vẻ gặp qua, còn đứa bé này sắc sảo, quyến rũ, nhưng từ đôi mắt kia tỏa ra nét tinh khiết hiền lành, may mắn là A Trạch chọn được người như vậy.

      Cha mẹ vợ càng xem con rể càng thích, mẹ chồng đối với con dâu cũng thích, A Trạch đúng là cho bà kinh hỉ, kéo tay , họ bắt đầu tìm hiểu nhau.

      “Tiểu Đại, cháu mấy tuổi rồi?”

      “Cháu 23.” thành trả lời.

      Còn trẻ như vậy, “cùng A Trạch kém 6 tuổi, chỉ là cũng tốt, đàn ông lớn hơn chút hiểu được cháu, bảo vệ, lo lắng cho cháu tốt hơn.”

      Nghe xong chỉ muốn châm chọc, Lăng Duy Trạch là tên ác ma, ngày nào bắt nạt ngày đó mừng hết lớn, chỉ là ra, bác vui đâu.

      “Con và A Trạch quen nhau được lâu chưa?” Con trai bà chỉ qua lần về , cho nên bà cũng chẳng biết nhiều.

      Chuyện này… là khảo sát thị trường sao? Tim Tô Tiểu Đại đập thình thịch, muốn dối, nhưng hứa là giúp

      nuốt nước bọt, đáp: “Dạ gần năm.”

      Lăng Tô Mạn sáng tỏ gật đầu, nắm lấy tay có chút cảm động: “Cháu à, cảm ơn cháu ở cùng nó lâu như vậy.” Khi bà tuyệt vọng, đau khổ, chắc hẳn con bà cũng như vậy. Bà chỉ còn biết trốn tránh nơi nước ngoài, còn phải gánh vác trách nhiệm, cho nên bà vô cùng cảm kích đứa bé này có thể đón nhận , nếu đơn tịch mịch lắm.

      Phản ứng của bà khiến Tô Tiểu Đại hơi ngạc nhiên, ngây ngô khoát tay: “ có gì đâu, ấy cũng đối với cháu rất tốt.”

      Lăng Tô Mạn vui vẻ gật đầu: “Tốt quá, nếu nó bắt nạt cháu, cháu tìm đến bác , bác nhất định giúp cháu, có được ?”

      Tô Tiểu Đại tươi cười kéo tay bà làm nũng: “Vậy bác giữ lời nhé, ấy thường xuyên bắt nạt con lắm.”

      Cho dù là có con, nhưng bà chưa từng được con nũng nịu, giọng non nớt của Tô Tiểu Đại khiến lòng bà tan chảy hẳn ra: “Ừ, chúng ta cùng nhau đối phó nó.” Có được con dâu này gả vào nhà họ Lăng, bà cũng nên vứt bỏ quá khứ, lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.

      Nhìn Lăng Tô Mạn hài lòng, trong lòng cũng hãnh diện thay. Hắc hắc, thấy bà quý mến chưa kìa, Lăng Duy Trạch còn bảo là nàng dâu xấu xí, mới phải, thế là trót lọt vượt qua nhiệm vụ mà phân phó!
      HenlunMai Trinh thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39.

      lúc Tô Tiểu Đại trò chuyện cùng Lăng Tô Mạn rất vui Lăng Duy Trạch biến mất rất lâu quay trở lại, chỉ là nhìn hai người sau lưng , nháy mắt Tô Tiểu Đại cả kinh.

      “Ba, mẹ, sao ba mẹ lại ở đây?” Ông trời ơi, xuất ảo giác rồi hả? ở thành phố T xa xôi mà sao gặp được ba mẹ ở quê cơ chứ?

      Bà Tô thấy con bình yên vô , kìm được đưa tay gõ đầu cái: “Con còn dám , xảy ra việc lớn như vậy mà dám gạt người trong nhà?”

      Ngẩn ra lát, Tô Tiểu Đại mới biết mẹ chuyện mấy hôm trước bị ép buộc, chỉ là bảo Lăng Duy Trạch đừng cho họ ư? thế nào lại tiết lộ bí mật, tức giận nhìn .

      Lăng Duy Trạch vốn có ý định đó, nhưng giờ đây có biến, cần ba mẹ giúp đỡ phen, thể làm gì khác hơn là mời người lớn qua gặp mặt, hơn nữa vừa rồi còn sân bay đón bọn họ đấy.

      Tô Tiểu Đại giả vờ nũng nịu: “Mẹ, có việc gì đâu?” ~

      Ông Tô cũng đau lòng nhìn con rượu: “Con cưng à, con sao chứ?”

      Vì để cho ba mẹ yên tâm, Tô Tiểu Đại mỉm cười tươi, Lăng Tô Mạn giờ mới biết vì sao con mình thích này, ắt hẳn là do tính đơn thuần ngây thơ thu hút.

      trán Tô Tiểu Đại để trách phạt, bà Tô quan sát người phụ nữ đứng sau con mình, nghĩ đến mục đích hôm nay, bà bèn kéo tay Lăng Tô Mạn: “Đây có phải chị thông gia ? Trông chị còn trẻ quá.”

      Thông gia? Tô Tiểu Đại cứng đờ xoay người lại nhìn thấy mẹ mặt mày hớn hở cùng hàn huyên với bác , ánh mắt chất vấn lại bắn về phía Lăng Duy Trạch, với mẹ em cái quái gì thế?

      Mặc kệ bên, Lăng Duy Trạch giống như có việc gì xảy ra, chỉ hướng về người lớn mà mỉm cười ấm áp: “Hai bác, vừa đúng dịp mẹ cháu cũng trở về, khó khi người thân đông đủ, hai bác ở lại dùng cơm trước nhé?”

      Con bà nó, vốn dĩ định đẩy nhanh thế này, nhưng mẹ về nước bất ngờ quá khiến bó tay chịu trói. Dù sao tuổi tác cũng , nhưng Tô Tiểu Đại mới chỉ 23, mà có ý muốn kết hôn với nên nghĩ cách làm dần dần tiếp nhận mình. Tại tên Hình Dương kia mà bị dao động… vì vậy, đánh nhanh thắng nhanh.

      Sau khi dùng cơm xong, hai người họ kéo nhau ra góc chuyện.

      Tô Tiểu Đại nghĩ mình thể kết hôn với , mặc dù, mặc dù, thời gian dài như thế cảm xúc trong thay đổi rất nhiều, nhưng biết thích mình. Bởi vì ngốc nghếch, hậu đậu, còn quá ưu tú thông minh, vậy cả hai làm sao có thể hòa hợp?
      Tô Tiểu Đại ngày thường đúng là hơi đần, nhưng ở phương diện đại này, đầu óc ràng hơn ai hết.

      Lăng Duy Trạch gật đầu, kéo Tô Tiểu Đại tới phòng khác, người hầu cửa cung kính lui .

      Nơi này giống như mô hình thu của căn hộ, có sảnh, có phòng ngủ, có nhà vệ sinh, Lăng Duy Trạch ngồi vào ghế sa lon, gọi khẽ: “Lại đây.”

      Tô Tiểu Đại lẽo đẽo ngồi xuống cạnh .

      So với gương mặt ủ dột của thản nhiên hơn rất nhiều: “Em có gì cần cứ .”

      Tô Tiểu Đại hít sâu hơi, mỗi lần Lăng Duy Trạch nghiêm túc đều làm cho người ta có cảm giác bị áp lực mạnh mẽ, chỉ là đây là chuyện lớn cả đời, sao có thể mở miệng.

      muốn kết hôn với em?” Là , phải chỉ để lừa gạt mẹ ?

      Lăng Duy Trạch trả lời mà chỉ hỏi lại: “Em nghĩ xem? bảo em chịu trách nhiệm chỉ là đùa giỡn thôi ư?”

      Hừm… chịu trách nhiệm, hai chữ này cứ như điểm yếu chết người khiến phản bác được. Nhưng đối với hôn nhân mong đợi và nguyên tắc đặt ra, tức giận hét to: “Chúng ta thể kết hôn, em biết chẳng em!”
      Mai Trinh thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40

      thể , ở xã hội tạp nham như bây giờ, Tô Tiểu Đại còn giữ vững được ý chí, đúng là rất khó.

      Kết hôn nhất định phải sao? tại có bao nhiêu kẻ vì lợi ích mà kết hôn, căn biệt thự, chiếc xe hơi, vật chất, tiền bạc, nhưng với Tô Tiểu Đại cầu hôn nhân phải có tình . bị Lăng Duy Trạch nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, nuốt nước bọt, định cái gì lên tiếng cắt ngang.

      “Em có ?”

      Em có ? Những lời này vang vọng trong đầu Tô Tiểu Đại, chưa từng nghĩ có ngày Lăng Duy Trạch hỏi câu này. Mà cùng lúc đó, sâu thẳm nơi con tim cũng phát ra tiếng lòng: Còn mình có ta ?

      , Tô Tiểu Đại cũng . Nhưng biết trong sinh mệnh của thể thiếu , vô tri vô giác tựa như khí, giống như nước hòa tan vào cuộc đời này, để cho cách nào rời bỏ , nhưng hay còn mờ mịt.

      cúi đầu đáp: “Em… biết.”

      Tô Tiểu Đại vì thẹn thùng mà đỏ mặt, điều này khiến khẽ mỉm cười. Tựa như kẻ thôi miên, Lăng Duy Trạch hạ giọng, mở lối cho : “Vậy em ghét sao?”

      Ghét? đúng, Tô Tiểu Đại theo bản năng lắc đầu lập tức. Mặc dù thường ngày luôn bắt nạt , dùng ngôn từ đả kích , sửa lưng , thế mà vẫn ghét tí nào. Bởi trong nội tâm luôn hiểu , ra Lăng Duy Trạch đối với mình rất tốt, lúc lâu, định thần lại người tựa vào từ bao giờ.

      Câu trả lời khiến hài lòng, vì vậy tâm trạng mềm như bông. Thoải mái, dễ chịu, quan sát cúi đầu e thẹn, duỗi cánh tay ôm vào ngực, môi mỏng khẽ áp xuống cánh môi . Tô Tiểu Đại ngây người, có lẽ từng hôn qua Lăng Duy Trạch, nhưng hề ở trạng thái tỉnh táo như lúc này, chỉ biết mở to đôi mắt cảm nhận nóng bỏng mà gieo cho .

      mút khe khẽ, đầu lưỡi len lỏi vào khoang miệng, dây dưa dứt. Bàn tay siết chặt eo thon của Tô Tiểu Đại, gian ngập tràn mờ ám.

      Mặc kệ Tô Tiểu Đại ngu người ra, Lăng Duy Trạch chuyên tâm hôn, đến khi cũng khép đôi mi lại, theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ

      Chẳng biết bao lâu, khi cảm thấy mình khó thở mới buông tha , chỉ còn biết nằm trong lòng mà hít thở khó khăn.

      Giọng Lăng Duy Trạch bởi vì vừa hôn mà khàn khàn, nghiêm túc ra lệnh: “Đàng hoàng gả cho , bằng đừng trách tại sao biển mặn.”

      Cứ như vậy, Tô Tiểu Đại cùng Lăng Duy Trạch đính hôn như là chuyện trần ai lạc định, thương gì chẳng biết nhưng phản đối của vô hiệu hóa.

      Tại nhà hàng sang trọng, bên trong phòng trang điểm, nắm tay Tô Tiểu Đại, Dương Trừng Trừng vẫn có chút khó tin: “Muốn kết hôn sao?”

      Đây cũng quá nhanh , nhưng mà cái này chưa phải điều kinh sợ nhất, kinh sợ nhất chính là khi bữa tiệc đính hôn kết thúc, hai tháng sau bọn họ tiến đến kết hôn. mới có 23 tuổi mà Lăng tổng lại gấp gáp như vậy ư, chị cũng chưa từng nghĩ mình kết hôn với Đào Dục mặc dù ngỏ ý rất nhiều lần rồi.

      quen với , Tô Tiểu Đại chỉ bĩu môi: “Nếu hôm nay cậu tới làm chi?”

      Mấy ngày qua Tô Tiểu Đại vô cùng rối rắm, bất đắc dĩ lén lút kháng nghị cùng Lăng Duy Trạch nhưng cũng vô ích, Lăng Duy Trạch chỉ lần uy hiếp , nếu dám gả cho , hiển nhiên tiêu đời. Nhưng chính nụ hôn ngược dòng ấy khiến mềm lòng, nhịp tim đập rất nhanh, trong nội tâm có thanh cho biết: “Thừa nhận , ra mình thích ấy. Mình quan tâm ấy, chính bởi như vậy mà còn kháng cực quyết định này nữa.

      Mặc dù đối với tình cảm của Lăng Duy Trạch, Tô Tiểu Đại còn mập mờ nhưng tại hết hơi sức để phản đối, hừ, kết hôn kết hôn, cũng muốn hại mình tiêu đời đâu.

      Tiến gõ cửa bên ngoài lịch vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ trong Tô Tiểu Đại, nhân viên trang điểm mở cửa, cung kính gập người chào: “Ngài Lăng.”

      Lăng Duy Trạch gật đầu, nhìn về phía trang phục của Tô Tiểu Đại, thể người đẹp vì lụa, trông rất khả ái xinh đẹp.

      “Đến giờ bắt đầu rồi.”

      Bị Lăng Duy Trạch nhìn chằm chằm, Tô Tiểu Đại ngại ngùng ho khan cái: “Vâng.” Chỉ là chẳng biết tại sao hôm nay quá điển trai, âu phục trắng cao quý, đặc biệt kiểu tóc càng làm cho thêm quyến rũ.

      Thấy chị em tốt của mình liếc mắt đưa tình, Dương Trừng Trừng len lén cười, vỗ vai Tô Tiểu Đại: “Được rồi, ông lớn, nhiệm vụ hoàn thành, con bé này giao trả cho .”

      Tô Tiểu Đại xấu hổ : “Ghét quá.”

      Dương Trừng Trừng nhún vai: “Khách sáo làm gì, mình đây.” Dứt lời liền rời khỏi phòng trang điểm, chuẩn bị tìm tên Đào Dục kia bàn chuyện.

      Tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa, Lăng Duy Trạch bước lên phía trước ngắm nhìn , còn nhã nhặn vươn tay mời mọc: “Quý xinh đẹp, thôi.”

      Tô Tiểu Đại được khen thấy thích, vì thế càng cười tươi như hoa: “Khởi giá.”
      Trông đắc chí làm lòng như có ai cầm sợi lông vũ trêu chọc, chỉ cười khẽ tiếng: “Hiểu rồi, công chúa của tôi.”

      thanh dịu dàng của Lăng Duy Trạch khiến tim đập thình thịch, công chúa, có thể là công chúa sao? Nháy mắt, Tô Tiểu Đại cảm thấy mình đúng là người hạnh phúc nhất đời.

      Tuy nhiên Tô Tiểu Đại rất căng thẳng, thấy vậy bèn trấn an: “Yên tâm, mình chấp hết.”

      kiện đính hôn này chính là chuyện lớn ở thành phố C, trước là thiếu chủ họ Lăng, nay là tổng giám đốc L&S, hơn nữa đối tượng đính hôn phải là thiên kim quyền quý mà là cá nhân chẳng tiến tăm gì, người bình thường, đây cũng là điều khiến quan khách áp lực. Bọn họ chỉ biết dài cổ chờ xem mặt người nào mà may mắn đến vậy.

      Tô Tiểu Đại được đưa tới lễ đài, nhìn bên dưới đông nghịt quan khách, vốn khẩn trương giờ đầu óc cũng có chút trống rỗng, lời của MC dẫn chương trình cũng chẳng lọt vào tai, cho đến khi Lăng Duy Trạch chạm vào tay , mới giật mình: “Tiểu Đại, vài câu .”

      Mic nhét vào tay , nhìn phía dưới cả biển người, còn thốt được cái gì, vậy là dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lăng Duy Trạch.

      Người sau cười khẽ tiếng: “Thả lòng, tùy tiện vài câu là tốt rồi.”

      Lý thuyết là thế nhưng Tô Tiểu Đại vẫn rất căng thẳng, thoáng qua trong đầu mấy lần xem phim tình cảm TV cũng thấy giống giống cảnh này nên hít sâu hơi, bèn áp dụng theo: “Cảm ơn mọi người đến tham dự tiệc đính hôn của chúng tôi. Tôi… rất vui khi được kết hôn với Trạch.”

      Mặc dù so với tiểu thư đài cát Tô Tiểu Đại khéo léo bằng, nhưng Lăng Duy Trạch thấy nỗ lực nhìn cười trấn an tiếng: “Mặc dù chúng tôi chưa kết hôn, còn tôi rất hạnh phúc khi rước được nàng về dinh nên mọi người cứ vui chơi thoải mái .”

      Lăng Duy Trạch ra khiến mặt càng thêm đỏ ủng, bảo gì ngu ngốc thế, đây là đính hôn mà! Nhưng thấy cười rực rỡ hơn mọi khi, Tô Tiểu Đại bất giác cảm thấy ra lấy làm chồng cũng chẳng tệ hại lắm.

      Bữa tiệc chính thức bắt đầu, luôn cạnh , cố gắng làm mất thể diện. Cũng may rất nhanh trông thấy người quen, vậy là hưng phấn chạy đến: “Hình Dương, cũng đến dự sao?”

      Ban nãy đông đúc quá, chẳng biết ai là ai, hơn nữa khách mời đều là Lăng Duy Trạch lên lịch nên rất bất ngờ khi thấy xuất .

      Hình Dương mặc bộ âu phục màu đen, tôn lên thân hình cao lớn, nhìn Tô Tiểu Đại rạng ngời xinh đẹp, trong tim bất giác khẽ đau, chỉ là ngoài mặt vẫn tươi cười: “Tiểu Đại, chúc hạnh phúc.”

      Tô Tiểu Đại vui vẻ đáp: “ cũng vậy nha, nhớ tìm trai đẹp nhé.” Chuyện lần trước ai nhắc đến, Tô Tiểu Đại xem như chẳng có việc gì, ít nhất làm thế an toàn hơn và mãi mãi là bạn tốt.

      Nhìn vui vẻ, Hình Dương trong lòng cũng thấy mãn nguyện. Chỉ cần sống tốt là được, phải sao?

      biết đùa!”

      Tô Tiểu Đại cười ha ha.

      Bấy giờ, Lăng Duy Trạch nhìn sang phía hai người, chậm rãi tới: “ hình, cảm ơn đến chung vui cùng chúng tôi.” đương nhiên đặc biệt mời Hình Dương tới, đồ gì của tốt nhất kẻ khác đừng hòng mơ tưởng.

      Hình Dương mỉm cười: “ Lăng đừng khách sáo, có thể tham dự là vinh hạnh của tôi, xin chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

      Lăng Duy Trạch gật đầu: “Dĩ nhiên rồi, Hình yên tâm.” Cứ như vậy, thầm, Tiểu Lăng xử đẹp tình địch hao hơi tổn sức.

      Bữa tiệc kéo dài lâu, lâu đến mức Tô Tiểu Đại còn đứng nổi, khi đưa xong nhóm khách sau cùng, mơ màng được Lăng Duy Trạch bế . Trong đầu giờ đây chỉ quay cuồng mấy chữ: Mình đính hôn, cùng Lăng Duy Trạch đính hôn!
      Mai Trinh thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41

      Tô Tiểu Đại nhớ lại lúc còn học cấp ba, giáo viên chủ nhiệm từng kết hôn rất phức tạp, ra kết hôn phải hai người đăng ký rồi dời nhà qua nhà em sao? thực tế, Tô Tiểu Đại vẫn cho là như vậy, nghĩ rằng sau bữa tiệc đính hôn, đăng ký rồi dời nhà sang nhà . Về phần tiệc cưới, dù sao tiệc đính hôn ầm ĩ phen, thôi hi vọng người lớn cũng nên đơn giản hóa nó .

      Nhưng ý kiến của đều bị tất cả mọi người phản đối.

      Chân mày Lăng Duy Trạch nhướng lên, nhìn cũng thèm nhìn Tô Tiểu Đại, chỉ đáp qua loa: “Em đừng phát biểu, mọi chuyện cứ để tính.”

      Bà Tô – đại diện cho nhà họ Tô cũng đồng ý: “Tiệc đính hôn chỉ làm ở thành phố C này, ít nhất kết hôn cũng phải tổ chức lần.”

      Dương Trừng Trừng dùng móng tay đâm chọt Tô Tiểu Đại: “Sao cậu có tương lai gì hết vậy, kết hôn và đính hôn cũng gộp chung cái mà được à?”

      Cuối cùng, đề nghị giản lược của Tô Tiểu Đại đều bị mọi người bàn lui cho qua.

      Tiệc đính hôn vừa rồi trừ lúc thử váy cưới, Tô Tiểu Đại quả có chút hứng thú. Mà kết hôn càng đơn giản, có rất nhiều mặt hạn chế. Nếu Dương nữ vương và bà bác giúp đỡ nằm bẹp luôn rồi. (Sinh vật đơn bào vẫn là sinh vật đơn bào.)

      Hôm nay, Tô Tiểu Đại còn sức lực, nằm giường cầm quyển sách xem mẫu nhẫn cưới, Lăng Duy Trạch từ nhà vệ sinh bước ra, người chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang hông. cũng có thói quen xem trai đẹp thiếu vải, liền theo bản năng hét ầm lên: “ làm gì đấy, đầu gấu, khỏa thân chạy vòng vòng!”

      Thấy Tô Tiểu Đại kịch liệt phản ứng, Lăng Duy Trạch lười trả lời, chỉ thoải mái nằm lên giường ôm vào ngực, cùng nhau xem mẫu nhẫn cưới.

      “Chị Tô, chị muốn em nhắc lại rằng mười giờ sáng nay chị trở thành bà Lăng về mặt pháp lý.”

      Nghe thế, Tô Tiểu Đại lập tức ỉu xìu. Sáng nay đăng ký kết hôn, trở thành bà Lăng, cho nên buổi chiều bị tên vô lại này đưa về nhà, bắt đầu cuộc sống vợ chồng.

      Nhưng, nhưng mà… mặc dù như vậy, vẫn có thói quen bị dựa vào gần gũi, bên tai đều là hơi thở của , điều này khiến có chút ngột ngạt.

      “Thích cái nào?”

      Lăng Duy Trạch tùy tiện lật từng trang, hỏi .

      Chỉ là Tô Tiểu Đại nào hiểu được những thứ đó, mấy ngày qua chọn áo cưới, chọn quà cưới, chọn thiếp mừng, chọn thùng tiền, chọn chọn chọn, đầu muốn nổ đom đóm, vì thế chẳng còn hơi sức lựa những thứ này, mà mùi hương của lại làm nhiễu loạn thần trí của . Tô Tiểu Đại phất tay cái: “Gì cũng được mà .”

      Thái độ này khiến Lăng Duy Trạch có phần bất mãn, siết vòng eo , tỏ ra vui: “Kết hôn với mà em dám gì cũng được?”

      Tô Tiểu Đại bĩu môi, trước kia lại còn biết lại tính toán việc với phụ nữ. chỉ vào chiếc nhẫn kim cương nằm ở trang đầu: “Em đặc biệt thích nó.” Như vậy được chưa, chàng hẹp hòi!

      Lăng Duy Trạch tất nhiên keo kiệt, chỉ là cái gì cũng phải ràng. Nhìn Tô Tiểu Đại trỏ vào mẫu đấy, Cartier thời hoàng kim thịnh hành, ừ, tệ, được gọi là châu báu vương giả cơ mà.

      “Duyệt.”

      Tô Tiểu Đại vâng tiếng, nhưng khi nhìn lại giá tiền, đắt mà lại còn nhiều số như thế, hơn nữa tính bằng đơn vị đô-la vội vàng lắc đầu ngay: “Em thấy nhẫn này hơi xấu, tốt lắm.”

      Đương nhiên, Lăng Duy Trạch biết nghĩ gì trong đầu, bật cười tiếng: “Tiểu Đại, em bảo tiền của chồng kiếm được cho ai tiêu xài?”

      Cái này mà cần hỏi à? “Vợ con chứ ai!” Chẳng lẽ cho mẹ của !

      Lăng Duy Trạch tiếp tục: “Cho nên vợ à, vì em phung phí cũng đáng.” Kiếm tiền đối với sớm trở thành thú vui, nhất là khi có gia đình phía sau, động lực càng lớn, chỉ là kiếm mà tiêu còn nghĩa lý gì?

      Nghe được gọi mình là vợ, mặt Tô Tiểu Đại đỏ ửng lên, lúng túng, vì để chữa ngượng nên xoay người về phía , chìa tay ra: “Vậy đưa em thẻ tín dụng giới hạn trong truyền thuyết đây.”

      Lăng Duy Trạch hừ tiếng, giống như chờ đợi câu ấy từ lâu, buông ra, kéo ngăn tủ nơi đầu giường lấy ra sấp tài liệu: “Thực nguyện vọng của em.”

      Những thứ này vốn dĩ muốn đưa cho Tô Tiểu Đại từ sớm, chỉ là chẳng có quan hệ danh chánh ngôn thuận gì nên thôi, giờ có.

      Tô Tiểu Đại nhận lấy túi giấy, đổ đồ vật bên trong ra, có mấy tờ tài liệu xem hiểu cùng với tấm thẻ, ngẩng mặt hỏi : “Là thẻ tín dụng vô hạn sao?”

      gật đầu cái: “Chính nó đó.” Nhưng mà quả xem giấy tờ nhà đất cùng quyền chuyển nhượng tài sàn à?

      Tô Tiểu Đại vô cùng kinh hãi, ra nó có đời???

      sợ em tiêu xài để nghèo luôn à?”

      Lăng Duy Trạch cười mỉa, cầm lấy quyển tạp chí kinh tế tài chính xem qua loa: “Chỉ bằng chút bản lĩnh của em?”

      Bị xem thường, lại bị nhìn khinh bỉ, Tô Tiểu Đại tức giận vung tấm thẻ kia: “Hừ, nhớ nhé, đến khi ấy đừng có mà hối hận khóc lóc.”

      Thay vì thời gian mấy vấn đề vô nghĩa này vẫn nên vận động còn hơn. đặt tạp chí sang chỗ khác, tắt đèn, duỗi tay lôi kéo Tô Tiểu Đại.

      Nhất thời trong phòng phủ rộng lớn chỉ nghe được tiếng giãy dụa, rồi dần dần chuyển biến thành thanh thở dốc, hai người hòa quyện vào nhau…


      Ngày thứ hai, bị dày vò cả buổi tối, Tô Tiểu Đại lười biếng nằm giường với cái lưng đau, còn ngược lại Lăng Duy Trạch tinh thần rất sáng lạn.

      nằm dài tức giận nhìn gã đàn ông tắm xong mặc quần áo, đeo cà vạt, trời cao chính là công bằng, cho “nhan sắc xinh đẹp”, lại còn cho thể lực tốt như vậy. biết sao có thể làm lâu đến thế, ghét .

      Mọi người đều khi dùng bữa no nê đàn ông tâm trạng thường rất tươi tỉnh, Lăng Duy Trạch cũng ngoại lệ, giờ nhìn bà Lăng nằm vùi giường chịu chui ra.

      Lăng Duy Trạch bước đến bên giường, đứng đắn đưa tay vào chăn sờ soạng chân Tô Tiểu Đại: “Còn dậy gọi mẹ vào ngay.”

      Người bên trong đỏ bừng mặt né tránh: “Đồ đầu gấu, đồ lưu manh!”

      Người ta quả nhiên sai, trước khi kết hôn đàn ông đều đàng hoàng, sau khi kết hôn lại vô sỉ cách nào diễn tả. Mà Lăng Duy Trạch vốn dĩ bản chất là như vậy, trước kia do phát ra thôi, ngược lại còn nghĩ mình năm lần bảy lược xâm phạm , là nhiệm màu quá mức.

      Bị vợ mắng, Lăng Duy Trạch chẳng tức giận mà còn kiêu ngạo trả lời: “Đàn ông vô sỉ với vợ mới là đáng xấu hổ.” vô sỉ với , còn vô sỉ với ai đây?

      ra ngoài cho em!!!”

      Lăng Duy Trạch làm ngơ, chỉ duỗi tay ôm vào lòng, hôn vào môi, bắt đầu sờ soạng lung tung. Đến lúc Tô Tiểu Đại mềm nhũn người mới buông tha .

      làm đây, em nghỉ ngơi lát mẹ dẫn em dùng bữa sáng.”

      Xấu hổ đến ngón chân đều đỏ, Tô Tiểu Đại sao còn tâm trạng nghe gì, chỉ vùi mình vào chăn, lắc đầu đáp: “Biết rồi, nhanh giùm em.”

      Nếu phải có hội nghị khẩn cấp, Lăng Duy Trạch còn muốn ở cạnh lâu hơn nữa. Nhưng mà ngày còn dài, thời gian tính bằng cả cuộc đời sao phải vội. Vì thế vừa lái xe vừa huýt sáo ngâm nga.

      Lát sau, mẹ đến.

      “Tiểu Đại, con chuẩn bị xong chưa?”

      sớm ăn mặc chỉnh tề, Tô Tiểu Đại gật đầu cái: “Vâng thưa bác.”

      Nghe gọi vậy, Lăng Tô Mạn làm bộ bất mãn : “Đứa bé này, cũng sớm gả cho A Trạch mà vẫn gọi bác sao? Mẹ tiếng xem nào.”

      ra so với con trai bà vẫn thích con , nhưng thể chất bà vốn yếu, lúc hạ sinh A Trạch đủ điều kiện mang thai lần thứ hai, cho nên khi có con dâu bà muốn thương chút.

      Thực ra Tô Tiểu Đại đặc biệt thích Lăng Tô Mạn, trong lòng , và mẹ có gì khác biệt, chỉ là vừa mới đính hôn với , khoảng thời gian ngắn này có chút quen, tuy nhiên Lăng Tô Mạn lại nhìn bằng ánh mắt chờ mong.

      Lắp bắp, Tô Tiểu Đại ngượng ngùng mở miệng: “Vâng, mẹ…”

      Bà mỉm cười: “Tốt lắm, con ngoan. Chúng ta thôi.”

      bẽn lẽn theo chân mẹ chồng ra ngoài, hôm nay có nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, đó là chọn tiếp áo cưới. Nhưng trước tiên phải ăn sáng , ai bảo con trai căn dặn mẹ nó dẫn nàng dâu dùng bữa rồi hẵng tính đến việc khác. Quả nhiên, con lớn cậy mẹ.

      Thấy dâu vui vẻ ăn, tâm trạng Lăng Tô Mạn cũng trở nên tươi tỉnh. Cầm khăn giấy lau khóe môi cho Tô Tiểu Đại, bà cười: “Đừng vội, ăn từ từ.”

      Ai cũng thích được cảm giác thương, Tô Tiểu Đại vâng tiếng: “Cảm ơn mẹ.”

      Việc gọi mẹ trơn tru còn lấp vấp như ban nãy khiến bà rất vui.

      lúc dùng bữa vui vẻ, làn gió thơm thổi qua, từ đâu vang lên chất giọng dịu dàng.

      “Bác , là bác?”

      Tô Tiểu Đại ngẩng đầu nhìn lên, trời ơi, đại mỹ nhân, chiều cao mét bảy trở lên, khuôn mặt nhắn, môi đào xinh xinh, mũi , hàng mi thanh tú, thậm chí đẹp hơn Dương Trừng Trừng. Người đẹp như vậy, phong cách tao nhã nhiễm bụi trần, chỉ có thể hình dung là tái thế!
      Mai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :