1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phúc hắc không phải tội - Quân Minh Ngã Tâm ( Hoàn - 68c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32

      So với cuống cuồng của Lăng Duy Trạch nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Đừng gấp, đưa em .”

      Tô Tiểu Đại gật đầu: “Nhanh lên!”

      Mặc dù công việc của là hướng tới việc an ổn, nhưng sắp xếp công tác phải do quyết định nên phàm là phía giao phó, nhất thiết phải làm xong. vất vả lắm lãnh đạo mới dùng , sao cống hiến sức mình được chứ.

      Kỳ thực chuyện này cũng được giao cho Tô Tiểu Đại, nhưng phụ trách mảng tin tức trọng đại chị Lý bận, trùng hợp chủ nhật chỉ có thể liên lạc với vì vậy nhiệm vụ khẩn cấp này rơi lên đầu . biết có phải vì quá nóng nảy mà Tô Tiểu Đại cảm thấy thời gian trôi qua lâu, địa điểm xảy ra tai nạn tại vùng ngoại ô gần giao lộ đường cao tốc địa phương, vừa đến đấy, chưa kịp tạm biệt Lăng Duy Trạch lảo đảo chạy tới.

      Nhìn lanh chanh láu táu, Lăng Duy Trạch cũng vội vàng xuống xe, ngốc này chạy cái gì, chẳng biết cẩn thận tí ư?

      Tình huống so với Tô Tiểu Đại tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, mấy chiếc Jeep việt dã cùng hai chiếc xe hàng to tông vào nhau, trường mảnh hỗn độn. Hàng hóa, người, máu đan vào chỗ, cảnh sát giao thông vừa mới chạy đến bảo vệ trường, xe cứu thương, cảnh sát, còn có bọn toàn soạn báo cũng túm tụm lại, lộn xộn lung tung khiến người chưa bao giờ gặp phải cảnh này cũng biết phải làm sao. Trong khoảng thời gian ngắn còn chẳng nghĩ ra mình nên làm cái gì.

      Người ở tòa soạn báo thấy Tô Tiểu Đại, hai lời liền đem máy ảnh nhét vào tay , đẩy lên trước: “Đừng phí thời gian nữa, chụp hình mau.”

      “Ôi trời ơi.” Tô Tiểu Đại nhận lấy máy ảnh, sau đó chụp ảnh, nhưng máu chảy lênh láng khiến run rẩy, mùi máu tươi hăng nồng khiến muốn nôn thức ăn trong dạ dày ra.
      trường nháo nhào hỗn loạn, cảnh sát bắt đầu phong tỏa, Lăng Duy Trạch ở tuyến phong tỏa bên ngoài thấy được Tô Tiểu Đại đứng trong trường. Đúng là ngốc, bản lĩnh đâu mà làm mấy việc này chứ?

      Theo lý thuyết lúc này cho phép ký giả chụp ảnh ở khoảng cách gần như vậy, nhưng đương buổi nhốn nháo, ai cũng chẳng quan tâm đến Tô Tiểu Đại, vất vả lắm mới chụp được vài bức, khi muốn chạy ra còn thấy trong xe việt dã hình như có người. Cảnh tượng này đối với Tô Tiểu Đại mà hệt như đóng phim. run rẩy, đến gần mới phát kẻ toàn thân đầy máu chậm chạp đẩy cửa xe ra, may quá còn sống khiến vui mừng. Vừa định quay đầu kêu người cứu trợ, đột nhiên bị đụng ngã, thân thể người lạ và mùi máu tươi làm muốn gào to, nhưng nòng súng lạnh như băng đặt vào đầu khiến câm bặt.

      được nhúc nhích, nếu tôi giết .” Hơi thở hổn hển và thanh khản đặc khiến cả người Tô Tiểu Đại nổi da gà, bị dọa đến toàn thân mềm nhũng, căn bản dám cử động, trong phút chốc lại càng dám gì.

      Sau đó thét chói tai, giữa trường hỗn độn này cũng có ai chú ý, nhất là bóng dáng của họ còn bị xe khác cản trở, chỉ có người nhìn chằm chằm Tô Tiểu Đại là Lăng Duy Trạch, dường như phát biến mất trong nháy mắt, trái tim nhất thời ngừng đập. Sửng sốt giây lát, Lăng Duy Trạch cũng quan tâm gì đến ưu nhã hay phong độ, lạnh lùng xông lên trước.

      Thấy từ đâu có người muốn vào, cảnh sát giao thông duy trì trật tự vội vàng ngăn lại: “Thưa ngài, ngài thể vào, trường phong tỏa.”

      Dĩ nhiên biết trường phong tỏa thể qua, nhưng Tô Tiểu Đại còn ở bên trong, hơn nữa còn nghe được tiếng thét của . Nhất định xảy ra chuyện, bảo bình tĩnh kiểu gì đây? Vào lúc này, gạt phăng kiêu ngạo quyền quý, túm lấy cổ áo chàng cảnh sát: “Con mẹ , để tôi vào. Vợ chưa cưới của tôi còn ở bên trong.”

      Nếu bây giờ người quen mà trông thấy Lăng Duy Trạch phản ứng như vậy có thể há hốc mồm kinh ngạc, nam thần trong truyền thuyết, người luôn cao ngạo phong nhã sao lại chửi bậy chứ? Có lẽ do khí thế bức người quá, chàng cảnh sát trẻ quên mất phải cản trở, Lăng Duy Trạch vội vàng chạy . Sau lưng là vài cảnh sát giao thông đuổi theo, từ nơi xa dồn dập tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần.

      Chờ Lăng Duy Trạch đến thấy cảnh tượng này, gã đàn ông máu me khắp thân giữ chặt Tô Tiểu Đại, súng lục còn kề ngay đầu . Dưới ánh trăng che phủ trong đêm tối lóe sáng họng súng đen ngòm khiến Lăng Duy Trạch hít thở thông.

      Bởi lẽ trông thấy được người quen, hay là trong tiềm thức tin cậy người, Tô Tiểu Đại sợ hãi cũng hồi phục tinh thần, nước mắt trào ra, giọng hô lên: “Duy Trạch, cứu em… Duy Trạch…”

      Lăng Duy Trạch từng cho là Tô Tiểu Đại vì nguyên nhân đặc biệt kia mà chọn , để có gia đình, thân phận làm chồng làm cha. Nhưng lúc này lại phát thể khống chế tình cảm của mình. Thời gian đúng là thứ diệu kỳ đời, nó có thể thay đổi tất cả, cũng có thể lặng yên đem thứ gì đó hòa vào xương máu của .

      Tiếng Tô Tiểu Đại khóc giống như là chiếc chìa khóa, mở ra tình cảm trong lòng mà trước giờ chưa nhận biết. Tim lại lần nữa vì tiếng khóc của phụ nữ mà run rẩy.

      được chuyện.” Giọng độc ác cắt đứt thanh Tô Tiểu Đại, cũng gọi về lý trí của Lăng Duy Trạch.

      Để nội tâm và tình cảm phức tạp ném sang bên, Lăng Duy Trạch nhanh chóng tỉnh táo lại, chỉ là hai tay nắm chặt chính là biểu tức giận lẫn gấp gáp của . Tuy nhiên tại thể tức giận, thể mất tỉnh táo, bởi vì Tô Tiểu Đại cần . Bình tĩnh nào mới có thể cứu Tô Tiểu Đại, cũng chỉ có việc đem Tô Tiểu Đại về bên mình mới yên tâm, nếu mọi thứ chân tình còn ý nghĩa gì nữa.

      “Buông ấy ra, còn có điều kiện gì cứ .”

      Cảnh sát giao thông đằng sau gặp phải tình huống này cũng hoảng loạn, họ ngờ có thể thản nhiên như vậy, ai ai cũng trợn tròn mắt.

      Gã đàn ông nhìn Lăng Duy Trạch cái: “Lăng Duy Trạch, Lăng thiếu…”

      Mơ hồ cảm giác quen thuộc khiến có chút kinh ngạc, là người của nhà họ Lăng, chẳng lẽ chính là…

      Gã ta nhìn cười, nhưng trong tay súng dịch chuyển. Thấy đằng sau có người chạy tới, ánh mắt của gã cũng trở nên ghê gớm hơn: “Tất cả lui về đằng sau, nếu tao giết ta.”

      Lăng Duy Trạch quay đầu nhìn lại, chẳng biết lúc nào cảnh sát hình mặc áo chống đạn xuất đầy xung quanh, bọn họ cầm súng nhắm ngay kẻ đe dọa Tô Tiểu Đại. Theo phỏng đoán của Lăng Duy Trạch, gã ta chính là Lãnh Phong kẻ mấy ngày trước gọi điện cho , gã từng được nhà họ Lăng che chở tung hoành ở thành phố bắc. ngờ gã ở chỗ này, còn bắt Tô Tiểu Đại làm con tin, đây rốt cuộc là trùng hợp hay kế hoạch?

      Hình Dương là người phụ trách vụ án chủ yếu cũng chạy tới, bọn họ nhận được tin tức nội bộ, Lãnh Phong đào tẩu khỏi thành phố C, nhưng ngờ nửa đường xảy ra tai nạn giao thông. Bọn họ muốn tóm gọn , nhưng khi nhìn thấy Lăng Duy Trạch cùng với người bị uy hiếp là Tô Tiểu Đại, Hình Dương kinh ngạc vô cùng. Tình thế cho phép Hình Dương sững sờ, dựa vào tính chuyên nghiệp trong ngành, rất nhanh trấn tỉnh lại.

      “Ngài Lăng xin lui về phía sau, tin tưởng chúng tôi giải cứu con tin. Lãnh Phong, tình hình này mọc cánh cũng khó thoát, tốt nhất trao trả con tin, đừng phạm thêm sai lầm nữa.”

      Lãnh Phong bị thương nặng, giống như nghe được chuyện cười bỗng cười khùng khục: “Ha ha, phạm thêm sai lầm? Tao thả ta, chúng mày thả tao sao?”

      Hình Dương trầm mặc, đúng, coi như gã thả Tô Tiểu Đại, nhưng tội tử hình của gã thể có đường thoát, chỉ là tại sao Hình Dương có thể để gã gây hại đến chứ?

      Cảnh sát trầm mặc khiến Lăng Duy Trạch mất kiên nhẫn, giúp Lãnh Phong, cũng lắm tội của gã ta, nhưng nhìn Tô Tiểu Đại sợ hãi khóc thành tiếng, lòng lại đau đớn. tiến lên nhìn Lãnh Phong.

      “Điều kiện của ?”

      Thấy Lăng Duy Trạch đứng lặng yên nhìn mình, Lãnh Phong lại cười điên cuồng: “Ha ha, ngờ có thể gặp Lăng thiếu ở đây. Ông trời để tôi chết a, Lăng thiếu cứu tôi phải ? Ha ha?”

      Lăng Duy Trạch mím môi , cứu gã ta, có thể. Mà nay còn nhà họ Lăng, cũng phải có khả năng cứu giúp. Nhưng ông ngoại dùng tính mạng để đổi lấy an toàn cho và mẹ , về tình về lý, đều dính đến nhà họ Lăng ngày trước nữa. muốn ông ngoại hy sinh vô ích, vậy mà gã ta uy hiếp Tô Tiểu Đại – người mà quyết chung sống cả đời.

      Thấy Lăng Duy Trạch im lặng, lòng Lãnh Phong cũng trầm xuống. Mấy hôm trước gã gọi điện cho xin cứu gã lần, nhưng thế nào lại từ chối gã. Gã vốn tưởng rằng còn hi vọng, nhưng tai nạn giao thông xui khiến giúp gã gặp được Lăng Duy Trạch. Hơn nữa nhìn trong ngực, Lăng thiếu giống như rất quan tâm ta, cho nên gã ông trời muốn gã chết. Nhà họ Lăng có bao nhiêu bãn lĩnh Lãnh Phong rất ràng, mặc dù tại còn nhưng Lăng Duy Trạch vẫn mảy may yếu thế.

      “Lăng thiếu, ngài cứu tôi, tôi chỉ còn cách lôi ta chết cùng. Ngài có phải , ha ha?”

      thanh u ám vang lên bên tai khiến Tô Tiểu Đại run rẩy, cả họng súng lạnh băng đặt cạnh đầu khiến nhìn Lăng Duy Trạch. cứu co sao, muốn buông tay sao, nhưng muốn chết. còn ba mẹ, còn chưa kết hôn, còn chưa sinh con, bản năng sinh tồn trỗi dậy khiến nức nở thành tiếng: “Duy Trạch, cứu em. Sợ lắm, Duy Trạch, xin cứu em…”

      Giọng của như cây kéo nhọn cắt lòng ra thành nghìn mảnh, máu tươi đầm đìa. Dùng hết sức, cười tiếng trấn an : “Tiểu Đại, đừng khóc.”
      Mai Trinh thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33

      Tô Tiểu Đại chưa bao giờ thấy Lăng Duy Trạch dịu dàng như vậy, Duy Trạch, giống trước giờ cố ý giả vờ dịu dàng, mà là nội tâm nơi đáy lòng toát ra. Như kỳ tích, dần dần trấn tĩnh lại, họng súng vẫn còn đặt ngay đầu . Tuy rằng rất sợ hãi nhưng chỉ cắn chặt môi mình, ngăn cho bản thân khóc lóc, giống như thầm bảo Lăng Duy Trạch rằng, , em sợ. Giờ phút này, thế giới của Tô Tiểu Đại chỉ trông thấy được mỗi , có bất kỳ lý do, tin tưởng cứu .

      Nhìn Tô Tiểu Đại rốt cuộc bình tĩnh chút, mới lặng lẽ thở phào nhõm, sau đó liếc nhìn Lãnh Phong: “ muốn gì, !”

      Lãnh Phong mừng rỡ: “Lăng thiếu, ngài đồng ý?”

      Lăng Duy Trạch trực tiếp trả lời, chỉ ném câu ngắn gọn: “Thả ấy ra.”

      Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc cho Lãnh Phong con đường sống, Hình Dương cũng căng thẳng nhìn . Lãnh Phong là do bọn họ hao tâm tổn trí giăng lưới bắt cá, giờ nếu bỏ qua khác nào thả hổ về rừng? Hình Dương cảm thấy mâu thuẫn, bên đội cảnh sát đều muốn bắt Lãnh Phong, nhưng Tô Tiểu Đại gặp nguy hiểm. thích , . Nếu phải do tố chất được rèn luyện có trong người, chỉ e rằng sớm rối loạn.

      “Ngài Lăng…” Thấy đội trưởng sửng sốt mở miệng, vị cảnh sát trung niên bèn lên tiếng, Lăng Duy Trạch, vị này ở thành phố C cũng khá nổi tiếng, hẳn là thiếu chủ của nhà họ Lăng năm đó. Những điều này bọn họ cũng mới biết gần đây, nhưng Lăng Thiên chết khiến gia tộc họ Lăng đặt dấu chấm hết. Mặc dù hoài nghi nhưng bọn họ có bất kỳ chứng cớ nào để bảo là người của gia tộc ấy, tại thân phận của chỉ là người làm ăn hợp pháp, liên quan đến nhà họ Lăng. Huống chi ai cũng biết vị thiếu chủ kia còn được nhà họ Đào tương trợ, ít nhất ở thành phố C ai dám động, mà giờ phút này ta lại…

      “Tội phạm quan trọng, chẳng lẽ vợ chưa cưới của tôi quan trọng ư?” Giọng điệu Lăng Duy Trạch hết sức sắc bén, hề giống thường ngày ôn hòa nhã nhặn.

      “Chuyện này…” Đúng là làm khó bên đội cảnh sát, bảo vệ công dân là chức trách của cảnh sát nhân dân, chỉ là Lãnh Phong bọn họ phải giăng lưới nhiều năm, cũng hi sinh nhiều đồng đội mới có ngày tóm cổ gã. Miếng ăn tới miệng còn ăn khiến họ cam lòng, hơn nữa Lãnh Phong liên quan đến vụ án buôn lậu thuốc phiện tầm cỡ quốc tế, cần biết thế nào, bọn họ nhất định bỏ qua cho.

      Trong khoảnh thời gian ngắn, tất cả mọi người lâm vào tình cảnh khó khăn, nhưng Lãnh Phong nhẫn nại được nữa: “Lăng thiếu, ngài tính sao?”

      Lăng Duy Trạch chẳng quan tâm kẻ nào nữa, chỉ chăm chú nhìn Tô Tiểu Đại: “Tôi đồng ý. Thả ấy ra.”

      Nhiều năm lăn lộn như vậy, Lãnh Phong biết Tô Tiểu Đại chính là tia hi vọng cuối cùng, gã tự nhiên ngu thả , chỉ là nhà họ Lăng nhiều năm che chở, mà thiếu chủ lại ra lệnh khiến gã phải do dự. Sắc mặt Lăng Duy Trạch trong màn đêm càng lạnh lẽo hơn, từ cao nhìn xuống Lãnh Phong: “Tôi là thiếu chủ, lời giữ lời.”

      Vẻ mặt của Lăng Duy Trạch khiến Lãnh Phong nhớ lại ngày xưa, gia chủ cao cao tại thượng – người từng là thần thoại trong gia tộc. Ba năm qua mặc dù gia tộc biến mất, nhưng uy danh vẫn còn, tuy vậy Lãnh Phong còn niềm tin mãnh liệt như ngày trước nữa…

      Đúng, Lăng Duy Trạch phải Lăng Thiên, ngay cả khi là thiếu chủ, sống chết trước mắt, bản năng sinh tồn để cho Lãng Phong tin bất kỳ kẻ nào: “Lăng thiếu, tôi muốn sống. Để tôi thoát, nhất định tôi gây hại tới ta.”

      Nếu giờ phút này chỉ có và gã, nhất định bỏ qua. Nhưng tại chỉ có mà còn có cảnh sát, thể lộ ra vẻ đau lòng vì được. mặc kệ khóc, lẳng lặng bước tới: “Thả ấy, tôi thay ấy làm con tin.”

      Có lẽ khí thế của Lăng Duy Trạch quá bức người, có lẽ là gia tộc họ Lăng luôn đáng sợ, nhìn đến mà tỉnh táo của Lãnh Phong hoàn toàn mất sạch: “Ngài đừng tới đây, xin đừng tới đây!”

      Lăng Duy Trạch đứng lại, đứng trung gian với gã, xung quanh là cảnh sát, chậm rãi rút di động: “Tôi gọi trực thăng đến, thả ấy ra.”

      Thần kinh Lãnh Phong căng như dây thừng, gã biết người nhà họ Lăng lời giữ lời, nhưng nhiều ngày sống trong vòng lao lý khiến gã đối với ai cũng tin tưởng, cho dù là lão gia chủ trời cũng tin được. Gã lắc đầu: “Chờ tôi lên máy bay an toàn, tôi nhất định thả ta, ngài yên tâm, tôi thề làm hại gì ta!”

      Lăng Duy Trạch mỉm cười: “Được, nếu như vợ tôi có tổn thương gì, tôi cho chết có chỗ chôn thây, hiểu chưa?”

      Nhìn điệu cười hệt gia chủ quá cố, Lãnh Phong theo bản năng gật đầu: “Hiểu, hiểu.”

      Nhưng cảnh sát ở phía sau lại bắt đầu nóng nảy, bọn họ lo lắng nhìn đội trường, rồi nhìn sang Lăng Duy Trạch, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho gã ta? Chẳng lẽ bọn họ hi sinh đồng đội là điều vô ích? Nhưng kia cũng là người vô tội, làm sao đây? Hình Dương càng thêm căng thẳng, gã đàn ông kia máu me đầy mặt, Tô Tiểu Đại khóc, tim của như là bị xé nát, cảm giác bất lực càng thêm điên cuồng hành hạ .
      Lăng Duy Trạch được làm được, quả nhiên chỉ chốc sau, bầu trời vang lên thanh máy bay trực thăng, Lãnh Phong mừng rỡ như điên nhìn máy bay hạ cánh, quay lại phía cảnh sát gầm gừ: “Các người lui về phía sau, lui hết!”

      Cảnh sát do dự, nhưng đến đội trưởng còn ra dấu là lùi về sau mấy bước, Hình Dương ném súng trong tay, có lùi vẫn đứng tại chỗ nhìn bọn họ, mà bấy giờ trực thăng đáp xuống cách đó xa sân cỏ, chỉ có mỗi Lăng Duy Trạch, người tiếp theo là Lãnh Phong.

      “Lăng Thiếu.”

      Lăng Duy Trạch nhếch môi cười: “Sao nào, cũng muốn ra lệnh cho tôi?”

      Lãnh Phong theo bản năng cúi đầu: “Thưa ngài, tôi dám.” Nhưng gã muốn đưa Tô Tiểu Đại lên máy bay, xưa nay ra lệnh cho thiếu chủ là điều gã đủ can đảm để làm.

      Cứ như vậy, Lãnh Phong kéo Tô Tiểu Đại, dưới tầm mắt của mọi người vào trực thăng. Lăng Duy Trạch lù lù bất động, nhìn chằm chằm Lãnh Phong. Thần thái của vẫn như cũ, vừa lạnh lùng, vừa ưu nhã, nhưng càng như vậy càng khiến Lãnh Phong kinh hãi. Vì mạng sống, gã cắn răng kéo tới. Tựa trong nháy mắt, ai thấy cũng ai biết chuyện gì xảy ra, Lăng Duy Trạch tốc độ nhanh như chớp đánh úp về phía Lãnh Phong, đá đá vào cổ tay của gã.

      Lãnh Phong hẳn là phế vật, tay gã tê rần đau đớn nhưng vứt súng trong tay, chỉ là lảo đảo, gã buông lỏng Tô Tiểu Đại. suy yếu ngã mặt đất, toan muốn đỡ Lãnh Phong giơ súng lên cao, nhắm đến Tô Tiểu Đại…

      Đùng tiếng, thanh to lớn phá vỡ bầu trời đêm, nhưng người ngã xuống phải Tô Tiểu Đại, mà là người chạy như bay trước mặt – Hình Dương. Hoàn hồn lại, Lăng Duy Trạch nện thêm vài cú vào người Lãnh Phong. Đá phăng súng rơi đất, lúc này cảnh sát ùn ùn xông lên.

      là đau, Tô Tiểu Đại bị Hình Dương đè người, toàn thân đau nhức. Mới khắc kia còn tưởng mình chết, ngay cả khóc cũng quên, chỉ là tại sao Hình Dương lại che chắn cho

      Hình Dương, Hình Dương, thế nào? Tô Tiểu Đại nghĩ lung tung, lại bị đè phía dưới thể cử động.

      Cảnh sát tốn nhiều công sức tóm được Lãnh Phong, mấy cảnh sát hình bước tới, nâng Hình Dương lên: “Đội trưởng, đội trưởng, có sao ?” Nhìn tấm lưng của ngừng tuôn máu với sắc mặt tái nhợt, tơ máu vương khóe môi, đội cảnh sát đều đỏ mắt, thậm chí có người còn rơi lệ.

      Mà Tô Tiểu Đại cũng được kéo vào trong ngực, vuốt vuốt người : “ sao chứ? Em có bị thương chỗ nào ? Có hay ?”

      Tô Tiểu Đại bị thương, chỉ là ngã lên đất có chút đau đớn, người bị trầy xước, nhưng những thứ này cũng bằng màn kinh hãi vừa rồi. ngấn nước mắt, nghẹn ngào : “Hình Dương… Hình Dương ấy…”

      Lăng Duy Trạch lúc này mới nhớ đến Hình Dương, ôm Tô Tiểu Đại đến gần , nhìn khắp người vết máu loang lổ, Tô Tiểu Đại lại khóc, tay run rẩy như muốn bắt lấy cái gì: “Hình Dương, ổn chứ…”

      Hình Dương nửa mê nửa tỉnh, nhưng nghe được giọng của , nhìn được mơ hồ bóng dáng , ừ, việc gì là tốt rồi. Nhưng mà đau quá, so với những lần bị thương trước lần này đau hơn. sắp chết ư? còn ít lời muốn với Tô Tiểu Đại, vốn tưởng rằng đời này được, tuy nhiên kẻ sắp chết bận tâm nhiều làm cái gì? Dùng dằng, Hình Dương mở mắt ngắm Tô Tiểu Đại: “Tiểu Đại à…”

      Tô Tiểu Đại ngoài khóc ra biết làm gì nữa, nếu phải Lăng Duy Trạch ôm đằng sau ngay cả hơi sức ngồi dậy cũng có: “ thế nào rồi?”


      Hình Dương mỉm cười, giống như lúc Tô Tiểu Đại cười với lần đầu tiên ấy, cố gắng to:”Tô… Tô Tiểu Đại, tôi.. tôi thích em. Tiểu Đại, tôi thích em…”
      HenlunMai Trinh thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34

      Xe cứu thương vốn là mực đợi lệnh, ngay lúc Hình Dương xong câu kia nhân viên cứu hộ liền ba chân bốn cẳng đem Hình Dương đặt lên xe cứu thương, cũng tiện đường đưa luôn Tô Tiểu Đại. Lăng Duy Trạch tất nhiên rời khỏi , cũng ôm cùng nhau vào trong xe.

      Hình Dương hôn mê, sắc mặt tái nhợt, máu sau lưng vẫn ngừng tuôn chảy. Khóe môi rướm máu, nhân viên cứu hộ cũng nhanh chóng cấp cứu . Vì cứu mình mà Hình Dương ra nông nỗi này, Tô Tiểu Đại vừa sợ hãi vừa bức rức, để ý Lăng Duy Trạch, liền nắm tay Hình Dương mà khóc: “Hình Dương đừng chết, thích tôi mà, đừng chết có được hay ?”

      Nhìn bọn họ tay nắm tay, sắc mặt Lăng Duy Trạch cũng trở nên khó coi, tình cảm mơ hồ trong lòng cũng theo đó mà biến mất. Nhưng do Hình Dương lấy thân đỡ đạn thay , vô luận thế nào cũng cảm kích , chỉ là thân thể Tô Tiểu Đại và tinh thần bấy giờ quá yếu ớt, duỗi cánh tay dài ôm vào lòng: “Đừng khóc, ta sao đâu.”

      Giống như bắt lấy tia hi vọng cuối cùng, Tô Tiểu Đại hai mắt đẫm lệ nhìn Lăng Duy Trạch: “ ấy chết?”

      ra Lăng Duy Trạch cũng chắc chắn, viên đạn bắn trúng ở đâu, nhưng để an ủi , còn thêm: “Ừ, bảo đảm.”

      Có Lăng Duy Trạch bảo đảm, lòng cũng từ từ xuống. Hôm nay là ngày nguy hiểm nhất trong 23 năm sống đời, nguy hiểm đến nỗi có thể dẫn đến tử vong. Có lẽ nước mắt thể rơi được nữa, tựa vào lòng nhìn Hình Dương, thầm cầu nguyện cho . Sau khi đến bệnh viện, Hình Dương nhanh chóng được đưa vào phòng phẫu thuật, mọi người luống cuống chân tay ai để ý đến .

      “Duy Trạch, chúng ta cùng .” Tô Tiểu Đại phải tận mắt thấy Hình Dương việc gì mới an tâm.

      Lăng Duy Trạch mím môi: “Vậy em kiểm tra sức khỏe trước.” Mặc dù rất cảm kích Hình Dương, nhưng Tô Tiểu Đại quan trọng với hơn.

      Giờ phút này, kẻ vốn có chủ ý lại kiên định lắc đầu: “Em sao, đưa em đến phòng phẫu thuật.”

      cản được , Lăng Duy Trạch chỉ còn biết ôm đến đấy, ngoài cửa tụ tập rất đông người, tuy nhiên chẳng ai chú ý bọn họ, mọi ánh mắt đều hướng đến đèn đỏ lóe sáng ở bên . Chẳng biết qua bao lâu, tới lui nhiều người, lại rời nhiều người, Đào Dục và Dương Trừng Trừng cũng xuất .

      Lúc nhận được tin, chị và Đào Dục suýt chút bị hù chết, quăng hết công việc trong tay liền đến bệnh viện, khi chị thấy Tô Tiểu Đại yếu ớt vùi mặt vào người Lăng Duy Trạch, tim chị dường như ngừng đập.

      Cầm chặt bàn tay lạnh băng của : “Tiểu Đại cậu ổn chứ? Đừng làm mình sợ!”

      Có lẽ vì nguyên nhân gia thế, Dương Trừng Trừng bè bạn rất nhiều nhưng bạn thực chẳng có mấy ai, mà Tô Tiểu Đại chính là bạn tốt duy nhất, tình cảm của bọn họ so với chị em còn thân hơn nữa là đằng khác.

      Nghe được giọng của Dương Trừng Trừng, Tô Tiểu Đại mới khôi phục tinh thần. Thấy người bạn quen thuộc, kìm được muốn khóc thút thít, nhưng đèn đỏ kia nhắc nhở đây là bệnh viện, bên trong Hình Dương sống chết, thể khóc, thể làm phiền bác sĩ.

      khàn giọng mở miệng: “Mình sao, mà Hình Dương vì cứu mình nên trúng đạn rồi.”
      Nghe thấy có việc gì, Dương Trừng Trừng thở phào nhõm, ôm lấy đầu giọng an ủi: “Bình an là tốt, bình an là tốt.” Con bé này gặp chuyện, chị biết ăn sao với ba mẹ ?

      Đứng bên, Đào Dục cũng hỏi han: “A Trạch, cậu ổn chứ?” biết A Trạch có bản lĩnh, nhưng nhìn sắc mặt khó coi như vậy, cũng nên hỏi câu.

      Lăng Duy Trạch lắc đầu: “ việc gì.” tại cũng hi vọng kẻ nằm bên trong cũng bình an vô , có thế Tô Tiểu Đại mới yên lòng.

      Thời gian trôi qua lâu, lâu đến nỗi Dương nữ vương ngủ quên vai Đào Dục nhưng Tô Tiểu Đại vẫn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm ánh đèn đỏ ở phòng phẫu thuật. Rốt cuộc, cửa lớn đóng chặt được mở ra, mọi người nhanh chóng tới, bác sĩ mệt mỏi tháo khẩu trang xuống: “Phẫu thuật thành công, ta sao đâu.” Tiếp theo, tiếng hoan hô lẫn khóc than vang lên ồn ào.

      Mà nghe được tin tốt này, Tô Tiểu Đại cuối cùng cũng mỉm cười rồi rơi vào hôn mê trong ngực .

      ừm, đau, Tô Tiểu Đại giống như trải qua giấc mộng rất dài, mơ thấy rất nhiều người, có ba có mẹ, có Dương Trừng Trừng, có Lăng Duy Trạch, còn có Hình Dương, nhưng tiếng súng nổ đùng khiến giật mình thức giấc.

      “Hình Dương!” thét chói tai làm Lăng Duy Trạch cũng bừng tỉnh theo.

      Nắm lấy tay , đứng dậy trấn an: “Em tỉnh rồi à?”

      Tô Tiểu Đại hoàn hồn, nhìn thấy Lăng Duy Trạch và bệnh viện trắng lóa, lo lắng hỏi: “Hình Dương ra sao hả ?”

      Mặc dù thích cứ mãi nhắc về , nhưng cũng do cứu bị thương, cho nên tạm thời đè xuống bực mình: “ ta ổn, nguy hiểm tính mạng.”

      Thế nhưng Tô Tiểu Đại tận mắt thấy yên lòng, bỏ qua cánh tay còn kim tiêm, muốn xuống giường: “Để em xem thử.”

      Trông giãy dụa khiến ống tiêm rướm máu, Lăng Duy Trạch vội đè tay , gọi y tá, gầm khẽ: “Ngồi yên ở đó ngay, em cũng tin sao?”

      Bị Lăng Duy Trạch quát, Tô Tiểu Đại thảng thốt hỏi: “ gạt em chứ?”

      Nhìn sắc mặt trắng bệch kia, Lăng Duy Trạch nỡ trách móc , chỉ lắc đầu cái: “ gạt em. ta còn hôn mê bên trong, chờ ta tỉnh, đưa em xem được chứ?”

      thanh dịu dàng của Lăng Duy Trạch có tác dụng rất lớn, Tô Tiểu Đại dần dần bình tĩnh, chờ y tá xử lý xong vết thương, trong phòng bệnh cũng chỉ còn hai người bọn họ.
      Nhìn râu ria lún phún, Tô Tiểu Đại có thể nhớ lại được những chuyện vừa xảy ra.

      “Duy Trạch, em thấy nó như là giấc mơ vậy.” Nằm mơ cũng ngờ đến gặp cảnh tượng như vậy, ép buộc, súng ống, chẳng khác trong phim ảnh, nhưng lại trải qua chân thực.

      Bấy giờ giống như búp bê vô hồn, Lăng Duy Trạch đau lòng ôm an ủi: “ sao cả, sao.”

      Tô Tiểu Đại bật khóc: “ biết , suýt nữa em bị dọa chết.”

      Khóc lên là tốt, đương nhiên biết sợ hãi của . Tô Tiểu Đại đối với thế giới vẫn luôn đơn thuần như vậy, bất ngờ gặp phải chuyện nguy hiểm còn có thể nén hơi sức để giữ tỉnh táo là tốt lắm rồi. Dù có an ủi nhưng vẫn khóc, lát sau ngủ thiếp .

      Lúc Dương Trừng Trừng và Đào Dục tới trông thấy cảnh tượng Lăng Duy Trạch ôm Tô Tiểu Đại ngủ say, tay còn đặt lưng vỗ dỗ dành, nhất là thái độ của , chẳng khác nào người lý tưởng.

      Dương Trừng Trừng chợt thấy vui mừng, người nhà họ Lăng ghê gớm ra sao phải chị biết, nhưng mà đối xử tốt với Tô Tiểu Đại quả rất lạ kỳ. Đào Dục cũng vui mừng vì rốt cuộc em của cũng có thể mở lòng đón tình rồi, dễ dàng, dễ dàng chút nào.

      Lăng Duy Trạch trông nom hai ngày hai đêm, Dương Trừng Trừng bèn để về nhà nghỉ ngơi, trước lúc còn yên tâm căn dặn: “Tôi lập tức quay lại, các người chăm sóc ấy hộ tôi.”

      được lúc lâu, Tô Tiểu Đại tỉnh giấc, là do đói mà tỉnh. Khóc lóc qua , Tô Tiểu Đại bận tâm đến những thứ đáng sợ kia nữa, nhưng khi nhìn thấy hai kẻ ở ghế salon tình chàng ý thiếp đâm ra uất ức: “Lăng Duy Trạch, em đói.”

      Dương Trừng Trừng và Đào Dục nghe thấy liền tách ra, chị chạy đến bên giường : “Sao rồi? khá hơn chút nào chưa?”

      Tô Tiểu Đại méo miệng: “Tốt cái gì, mình đói sắp chết.”

      Dương Trừng Trừng xấu hổ cười: “Muốn ăn gì , mình bảo mua.”

      Có thể sai khiến Đào đại thiếu gia trừ Lăng Duy Trạch ra chính là Dương Trừng Trừng, nhưng là mua cơm cho chị dâu, hết đường chống đối. Nhận được lệnh của bề , Đào Dục lập tức ngay, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Nhìn Tô Tiểu Đại tái nhợt, chị thở dài: “Cậu làm mình sợ lắm đấy.”

      Đối với lo lắng của nữ họ Dương, Tô Tiểu Đại cười cười: “Mình sao.”

      Nắm tay , Dương Trừng Trừng có chút kích động: “ việc gì là tốt, về sau đừng chơi lung tung.”

      Bị Dương Trừng Trừng chọc cười, nào có chơi, ràng công tác mà xui xẻo bị bắt.

      “Trừng Trừng, cậu biết Hình Dương ở phòng bệnh nào ?” Tô Tiểu Đại muốn xem Hình Dương, bằng chưa yên tâm.

      ta ở phòng bên cạnh: “Biết, cậu muốn thăm ta à?”

      Tô Tiểu Đại gật đầu. Dương Trừng Trừng bèn đỡ dậy, sang phòng bên cạnh, thấy Hình Dương nằm ngủ bình yên, thở phào nhõm. muốn quấy rầy nghỉ ngơi, hai người lại quay về phòng.

      Có lẽ vừa trải qua kiếp nạn nên thành thục chút, đột nhiên nghĩ đến lời của Hình Dương sau cùng với .

      “Trừng Trừng, ấy bảo thích mình.”

      lắm cảm giác, mặc kệ người đối với người có rung động hay , nhưng khi ai đó bất chấp nguy hiểm tính mạng đỡ đạn cho mình đúng là thể ràng được.

      Hình Dương thích ? Tại sao trước giờ cảm nhận được, nhưng lúc ra mới cảm thấy đau lòng, có chút rung động, loại rung động này giày xé , khiến biết đối mặt với Hình Dương thế nào.

      Dương Trừng Trừng nuốt nước bọt, nhìn : “Tiểu Đại, cậu có thích ?”

      Tô Tiểu Đại sững sờ, suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu: “Mình biết.”

      Mà giờ khắc này đây, Lăng Duy Trạch đứng ở ngoài cửa nghe thấy hết, nét mặt vui buồn. Xem ra đánh giá thấp Hình Dương, sức ảnh hưởng cũng lớn như vậy.
      HenlunMai Trinh thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35

      “Vậy cậu biết Lăng Duy Trạch thức trắng hai đêm chăm sóc cậu ?” Dương Trừng Trừng bèn hỏi.

      Tô Tiểu Đại sững sờ, ra vẫn chú ý đến việc này, sau khi tỉnh lại cảm xúc ổn định, chỉ khóc to rồi ngủ thiếp , đến lúc tỉnh giấc nhìn thấy Lăng Duy Trạch nữa.

      ư?”

      Dương Trừng Trừng liếc mắt: “Nếu là ai rảnh rỗi trông nom cậu? Đúng là có nhiều bản lĩnh mà, khiến Lăng đại thiếu gia ngủ nghỉ, vất vả lo cho cậu, tự hiểu , nương!”

      Tô Tiểu Đại vẫn ngờ được việc này, tại tỉnh táo suy nghĩ chút mới cảm thấy đúng, chỉ là do sợ hãi mà quên luôn cả .

      Thấy nét mặt của , Dương Trừng Trừng biết lời của mình vẫn uổng phí: “Có câu này muốn bảo cậu, tuy hơi xoàng nhưng cũng là chân lý, rằng cảm động phải !”

      Cảm động phải ? Tô Tiểu Đại nhìn Dương Trừng Trừng.

      “Lấy mình làm ví dụ đây, mặc kệ ai cứu mình, ngoại trừ cảm kích cũng chỉ là cảm kích, bởi vì mình rất mình Đào Dục, đối với tình cảm người khác sao chỉ có thể cảm động, cơ mà chẳng phải , hiểu chưa?”

      gì đấy? lúc hiểu lúc , nhưng nội tâm của vì Hình Dương mà có phần xáo trộn, Lăng Duy Trạch sao? Sai rồi, bọn họ chỉ là giả vờ thôi!

      Vẻ mặt ngu ngốc khiến Dương nữ vương cau mày: “Chẳng lẽ cậu tên họ Lăng kia?”

      Tô Tiểu Đại biết trả lời thế nào, bởi vì giờ phút này vô cùng rối rắm.
      Ngay khi bọn họ cảm thấy chủ đề này nên tiếp tục nữa Lăng Duy Trạch bước vào, nhìn thấy tinh thần sảng khoái, Tô Tiểu Đại nở nụ cười hơi gượng.

      Á, đây là thế nào? Sao lại cảm giác có tật giật mình đây? Mặc dù biết thích Hình Dương, tuy nhiên ta và cũng phải là người chân chính.

      Lăng Duy Trạch cũng ra vẻ chưa nghe thấy gì, chỉ đến bên giường sờ trán : “Đói bụng ? Muốn ăn gì mua.”

      Tô Tiểu Đại lắc đầu: “Đào Dục mua rồi.”

      Dương Trừng Trừng chắc có nghe được gì hay , nhưng nét mặt vẫn có biểu cảm gì. Chị cũng hi vọng cái gì cũng đừng nghe thấy, như vậy có thể tránh bỏ hiểu lầm đáng, chị mong bạn mình vun đắp được tình hạnh phúc, nên vấp phải khó khăn, sóng gió.

      Lăng Duy Trạch gật đầu, kéo chăn lại cho : “Em khỏe chưa, đưa em xem Hình Dương?”

      Lăng Duy Trạch càng dịu dàng, Tô Tiểu Đại càng chột dạ. lắp ba lắp bắp trả lời: “Em… thăm rồi!” Chẳng biết tại sao lại đặc biệt sợ hỏi chủ đề liên quan tới Hình Dương, may mắn là hỏi thêm gì, chỉ mỉm cười nhìn . Tô Tiểu Đại chợt rùng mình, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

      bị thương nghiêm trọng, chỉ hơi xây xát ngoài da. nằm viện cũng vì quá mức kinh hãi, trải qua mấy ngày điều dưỡng, tâm trạng cũng khá hơn, trở thành kẻ vô tâm vô tư luôn toe toét cười.

      Rốt cuộc, Hình Dương tỉnh. và Hình Dương chào hỏi vài câu rồi lại bắt tay làm hàng xóm tốt.

      Nếu có gì đáng ngại, tự nhiên nằm viện nữa. Sau khi kiểm tra sức khỏe tổng quát xong, bác sĩ đồng ý cho xuất , cuối cùng cũng được trở về nhà.

      “Em dọn đồ xong chưa?” Lăng Duy Trạch mới vừa đến hỏi .

      ra trải qua lần này, so với cảm giác Hình Dương, phát ra tình cảm mình đối với Lăng Duy Trạch cũng trở nên phức tạp, hề thuần túy như ban đầu. Giống như hơi nhiều cái gì, nhưng cũng chẳng biết là nhiều cái gì. Nếu nghĩ ra, cũng muốn nghĩ nữa, trước hết cứ thế , làm ngây ngô.

      “Ừ, em dọn hết rồi.” Ở bệnh viện xương cốt cũng mỏi nhừ, cho nên xuất viện là việc tốt. Hơn nữa hôm nay là sinh nhật , nhưng chẳng ai biết điều đó.

      Lăng Duy Trạch gật đầu, lại nhìn sang phòng bệnh bên cạnh: “Vào tạm biệt Hình em.”

      Vấn đề này từng qua rất nhiều lần, đối với đề nghị của , Tô Tiểu Đại luôn có ý kiến. Hai người họ vào phòng bệnh, thấy Tô Tiểu Đại đến, Hình Dương vội vàng đứng dậy bị ngăn lại.

      “Ấy ấy, nằm thôi.”

      xin lỗi Lăng.” Hình Dương khách sáo câu.

      Lăng Duy Trạch cười ôn hòa tiếng: “ Hình đừng khách sáo, nếu vì Tiểu Đại, cũng bị thương.”

      Hình Dương lắc đầu: “Nếu là , cũng làm thế.” Hình Dương nghĩ nếu như là ta ta cũng , nếu sao có thể mang đến hạnh phúc cho Tô Tiểu Đại.
      kiên định gật đầu: “Dĩ nhiên.” Người của được bảo vệ an toàn, có lần sau.

      Hai người đàn ông trao đổi vài câu, hơn nữa thời gian cho phép, Lăng Duy Trạch bèn nắm tay từ biệt: “Vậy chúng tôi trước, Hình.”

      Tô Tiểu Đại cũng vẫy tay: “Nghỉ ngơi tốt nhé, tôi sớm thăm .”

      Hình Dương mỉm cười, thế này cũng tốt, cũng an tâm.

      Lăng Duy Trạch đưa Tô Tiểu Đại rời khỏi bệnh viện, chỉ là phải về thành phố mà đường cách nội ô ngày xa, đưa lên ngoại ô đồi núi chập chùng. Tô Tiểu Đại nghiêm túc nhìn : “Chúng ta đâu vậy? Đưa em lên núi làm gì?”

      Lăng Duy Trạch liếc cái: “Ăn cơm.” Tên ngốc này đến bây giờ cũng khai báo hôm nay là sinh nhật mình, có ý định sao?

      Tô Tiểu Đại ồ tiếng, hỏi han gì nữa, dù sao Lăng Duy Trạch cũng đâu có mang đem bán, đâu cũng được mà.

      Chỉ chốc lát sau, cuối đường xuất căn biệt thự kiến trúc Châu Âu sang trọng, đắt tiền, giống như tòa cung điện nguy nga: “Chuyện này… đây là đâu thế?” Thứ lỗi cho dân đen Tô Tiểu Đại chưa từng thấy qua công trình đồ sộ này.

      Lăng Duy Trạch dừng xe, kéo vào trong: “Hội sở mới của Chương Khải.”

      A, Chương Khải, gã đàn ông đào hoa ong bướm, mặc dù là bạn của Lăng Duy Trạch nhưng ấn tượng của đối với gã vẫn thay đổi.

      Trước cửa có vài người đứng, Tô Tiểu Đại đến gần thấy Dương nữ vương cũng ở đó, mấy kẻ khác trừ nhân viên phục vụ ra còn có Đào Dục, Thiên Vũ, Đỗ Hàng… nhưng thấy Chương Khải đâu.

      Vừa nhìn thấy bạn mình, Tô Tiểu Đại hất tay ra rồi chạy đến chỗ Dương nữ vương: “Trừng Trừng, cậu cũng đến sao!”

      Dương Trừng Trừng gõ mũi cái: “Sinh nhật cậu mình có thể đến sao?”

      Tô Tiểu Đại sững sồ, lại nhìn sang Lăng Duy Trạch bước tới, liền hiểu chuyện gì xảy ra. biết hôm nay là sinh nhật , là cảm kích, nhưng cũng bực lắm, vì sao biết mà bảo ?

      Thực Tô Tiểu Đại rất vô tư, tuy trẻ con nhưng nhất thiết phải tổ chức sinh nhật, chỉ là có người nhớ giúp tổ chức cũng vui vẻ, quay đầu nhìn cười tiếng: “Duy Trạch, cám ơn .”

      Lăng Duy Trạch gì, chỉ vuốt tóc , làm đám người kia cũng nổi da gà. Lăng đại thiếu gia, từ khi nào lại buồn nôn như vậy?

      “Chị dâu , phải cảm động chứ, lát đại ca đưa quà cho chị chị phải khóc lóc nức nở nhé!” Thiên Vũ nghĩ rằng Lăng Duy Trạch chuẩn bị quà sinh nhật, thế nào đây, đúng là rất đặc biệt.

      Quà sinh nhật? Tô Tiểu Đại ngó nghiêng xung quanh rồi lại ngó , chẳng có gì cả mà, đến khi chiếc Volkswagen Beetle màu hồng lái vào trong mới mắt chữ O mồm chữ A, ông lớn ơi ông lớn, Volks hồng nữ tính, là Volks hồng thần thánh rồi, trời ơi, giấc mộng của

      Chương Khái mở cửa xe nhảy xuống, đại ca tặng quà quả có chút khó mà lý giải, đúng là phải dạng vừa đâu, Volkswagen Beetle hồng phấn?

      Gã đem chìa khóa nhét vào tay : “Chị dâu, quà sinh nhật của chị.”

      Tô Tiểu Đại lo lắng nhìn chiếc xe đáng , trỏ trỏ lại mình: “Cho tôi hả?”

      Lăng Duy Trạch mất tự nhiên gật đầu cái, từng muốn chiếc xe này mà? Có gì khó khăn đâu, chỉ là nhìn hơi ghê ghê mà thôi. Hi vọng lần sau ao ước thể loại xe hơi như vậy, đúng là biết cách làm xấu hổ mà. Đến bây giờ vẫn nhớ như in nét mặt phụ tá khi được bảo đặt xe…

      Mặc dù giấc mơ ở trước mặt, nhưng quá là xa xỉ rồi! Mấy chục nghìn đô, còn biết được xe vận chuyển từ Đức về, bên trong linh kiện đều là hàng cao cấp, hơn bốn chục chứ ít gì!

      Biết nghĩ gì, kéo tay tới cạnh xe: “Chỉ cần em muốn là được, tiền này thấm vào đâu?”

      Đúng vậy, đối với phí quá nhiều tiền cho con xe đẹp, nhưng đối với dân đen như có lẽ cả đời cũng mua nổi.

      “Đắt quá, em nhận đâu.”

      Dù sao cũng phải bạn của , cần gì phải làm như vậy?

      Lăng Duy Trạch liếc mắt: “Người ta nhìn kìa, lấy rồi tính sau.”

      Tô Tiểu Đại thấy cũng đúng, dù gì cũng nhận lời giúp đỡ vượt qua cửa ải của mẹ nên đành hạ thấp giọng: “Vậy mai em trả lại cho .”

      Lăng Duy Trạch gật đầu: “Lên lái thử , xem có chỗ nào trục trặc .”

      Mặc dù dám nhận nhưng thử tí có chết ai đâu hí hí? Volks hồng tình của , có đồ quý luôn muốn cùng Dương nữ vương chia sẻ cho nên cười đắc chí: “Thái hậu mau đến đây!”

      Xe nào cũng gặp qua, cơ mà chiếc này chị lại chưa thấy qua, chị hào hứng chạy tới ngồi vào ghế phụ, Tô Tiểu Đại cẩn thận từng li từng tí tra chìa vào ổ, sau đó lái tới lái lui trước bãi sân trống mấy lần. Thích quá!

      Nhìn cười vui vẻ, Lăng Duy Trạch cảm thấy mình phí công ném cho chụp, vậy là xoay người nhìn đám bạn của mình: “Mấy chú có nhiệm vụ đây, tối nay đem chị dâu chuốt cho say vào.”
      HenlunMai Trinh thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36

      Đại ca có lệnh, sao chúng “nô tì” dám nghe theo, hơn nữa coi như , chỉ cần ngăn cản, bọn họ cũng chuốt cho say mèm Tô Tiểu Đại.

      Trời cũng khuya, ngoại trừ Lăng Duy Trạch và Đào Dục ra, tất cả đều say đến ngã trái ngã phải.

      đây, bye chú.”Ôm lấy Tô Tiểu Đại mềm nhũn, Lăng Duy Trạch bước ra khỏi hội sở.

      Tô Tiểu Đại lúc này say quắc cần câu, nằm dài ở ghế phụ, mơ hồ mở mắt: “Duy Trạch?”

      “Ừ, ngủ .”

      Sau đó Tô Tiểu Đại ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.

      Gương mặt lúc này vì say rượu mà ửng hồng, đáy mắt Lăng Duy Trạch lại càng thêm phức tạp. vốn là có thể đợi, nhưng nhìn thấy Hình Dương có thể khiến xiêu lòng nên yên tâm, chi bằng gạo nấu thành cơm, như vậy mới phức tạp.

      đưa về nhà mà là về căn biệt thự của , ngắm kẻ say rượu mà chẳng biết tại sao lại cảm thấy rất xinh đẹp. Là do tâm trạng thay đổi à?

      nhàng đặt Tô Tiểu Đại lên giường, sau đó vào nhà vệ sinh mở nước bồn tắm.
      Chất cồn khiến có chút nóng bức, nhắm mắt lại, lăn qua lăn lại, kéo cổ áo, nỉ non: “Nóng quá…”

      Khi quay lại, Lăng Duy Trạch thấy phản ứng như vậy, khẽ mỉm cười, lúc này đẹp đến lay động lòng người. Ánh mắt toát nên vẻ giảo hoạt, tuy nhiên giờ đây Tô Tiểu Đại làm sao thấy được, cúi đầu, hạ thấp giọng: “Vậy giúp em cởi cởi cởi… ra, chịu ?” thanh muốn bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu quyến rũ.

      Tô Tiểu Đại choáng váng đáp lời: “Ừ…”

      Lấy được “cho phép” của , Lăng Duy Trạch bắt đầu thực kế hoạch. Đầu tiên là áo khoác, ném bẹp nó xuống đất, sau đó chạm tới áo sơ mi, nhìn chòng chọc lâu cũng biết cởi ở đâu, tại có cúc áo… lúc lật người nằm úp mới ngộ ra là áo kéo khóa đằng sau.

      Ngón tay dài kéo khóa xuống, phần lưng trắng nõn ra trước mặt Lăng Duy Trạch làm nuốt nước bọt, vung tay lên, áo sơ mi xinh đẹp rơi xuống, rồi đến quần jeans, chẳng biết tạo sao kẻ bình tĩnh như giờ phút này lại hơi hoảng loạn. Cuối cùng, còn lại… hai mảnh bikini.

      Thôi được rồi thừa nhận, tuy ngực to nhưng mà nhìn khá đáng , vùng bụng lại bằng phẳng, vòng eo nhắn, chân hơi ngắn nhưng cũng nuột nà, ừm… ừm….

      mà còn nhịn nhục được phải là đàn ông! Tuy vậy trước tiên phải tắm cái . Nước trong bồn ấm, Lăng Duy Trạch đặt ngồi vào, sau đó cũng thích thú cởi trang phục vào theo.

      Đây chắc là mơ, mơ cái gì thế này? Chỉ là giấc mơ quá chân thực… Tô Tiểu Đại mê mang thầm nghĩ.

      Lăng Duy Trạch chẳng sợ tỉnh giấc, dù là trời sập ngay hôm nay, cũng làm cho xong , mọi chuyện tính sau.

      Nhưng Tô Tiểu Đại tỉnh, chỉ mơ hồ cho rằng tất cả là giấc mộng. Còn thuần thục tắm rửa cho . Cuối cùng dùng khăn tắm bọc lại, ôm lên giường, đè xuống và hôn môi .

      Tô Tiểu Đại lằm mơ thấy có người hôn , mà mùi hương rất quen…

      Mắt nhắm mắt mở nhìn, thấy gương mặt Lăng Duy Trạch, nằm mơ mà cũng được hôn, cảm giác cũng thậc quá , nếu là mộng bệnh gì cữ, vậy là vòng tay ôm cổ .

      Tô Tiểu Đại chủ động khiến Lăng Duy Trạch dừng lại chút, nhìn , giọng khàn khàn hỏi: “Tiểu Đại, là ai?”

      Tô Tiểu Đại ngây thơ cười tiếng: “ bị ngu à? là Lăng Duy Trạch chứ là ai.”

      Đối với đáp án của , Lăng Duy Trạch rất hài lòng, dĩ nhiên nếu kêu tên thằng khác chuẩn bị tiêu đời .

      cúi đầu mút môi , ừm, ngon lắm.

      Chỉ là hôn thôi chưa đủ, còn vuốt ve cơ thể , sau đó rời môi và hôn lên vùng đầy đặn ấy. Nhiệt độ trong người ngày càng nóng bỏng.

      Bàn tay còn lại trượt eo , chậm rãi tới đùi rồi mở toang đôi chân khép chặt kia… ngón tay sâu vào trong.

      Tô Tiểu Đại cảm thấy khó chịu nên nhăn mặt.

      Chặt quá. ngón tay cũng khó, Lăng Duy Trạch thầm than.

      “Duy Trạch… đau!” Chưa bao giờ làm chuyện này nên khó thích ứng được, vầng trán đổ mồ hôi, liền an ủi : “Ngoan, ráng chịu chút…”

      Thân thể rất kỳ lạ, vừa đau vừa thích, thế là thế nào?

      Rốt cuộc nhịn được nữa, giữ lấy chân , sau đó dùng sức vào trong.

      “A…” Đau đớn kịch liệt, đau quá, Tô Tiểu Đại kêu la.

      Vướng phải tầng trở ngại với ít sắc đỏ chảy ra khiến sửng sốt, chưa từng nghĩ là vẫn còn… dù sao cũng từng ở chung với bạn trai tận bảy năm, ấy vậy…

      Đàn ông ngoài miệng đều quan trọng còn hay mất nhưng lúc nay Lăng Duy Trạch mừng rỡ như điên. luyến tiếc hôn môi an ủi: “Ngoan, đau, tí nữa thôi!”

      Tô Tiểu Đại đau muốn chết, gần như ngất , nước mắt rơi ruống, níu chặt lấy tay .

      “Duy Trạch, tránh ra! Đau…” Nằm mơ mà cũng khổ sở như thế, cần nữa, biến!

      đến nước này sao có thể dừng? hung hăng hôn môi , lại dùng sức đẩy mạnh thêm. (A Li: chắc tui chết …. =.=’)

      Bị hôn, Tô Tiểu Đại kêu cũng kêu ra tiếng, chỉ có thể vô lực giùng giằng.
      Lăng Duy Trạch biết đau, cũng đau, nhưng bất động càng đau hơn cho nên… kìm được tốc độ mà nhanh hơn.

      Lát sau, đau đớn còn mà thay vào là cảm giác thoải mái… giống như chơi nhảy dây vậy.

      “Tiểu Đại, Tiểu Đại à…”

      Cho đến khi lâu, lâu, hết sức, mới nhoài người ôm lấy , tư thế vẫn giữ nguyên, cứ thế chìm vào giấc ngủ.

      Lăng Duy Trạch nhếch môi mỉm cười, điều muốn hoàn thành xong rồi…
      HenlunMai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :