1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phúc hắc không phải tội - Quân Minh Ngã Tâm ( Hoàn - 68c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62


      Bởi vì chưa bị tòa phán án nên Lạc Triết vẫn bị án treo, cũng chưa chính thức bỏ tù lão. Nhưng mấy ngày bị tạm giam này khiến lão vô cùng chán chường và suy sụp. Thấy Lăng Duy Trạch và Tô Tiểu Đại vào, lão kích động nhổm lên, trong mắt mang theo vô vàn chờ đợi.

      Tô Tiểu Đại nhớ lại lần đầu gặp mặt lão, ở bữa tiệc ấy trông lão khí khái ngời ngời, tuyệt đối so với lớp trẻ chỉ hơn kém. Thế mà tại vào trại giam mấy ngày, trông lão chảy xệ và già nua, vô cùng mất sức sống.

      Nhìn Lạc Triết, Lăng Duy Trạch đột nhiên nghĩ về tuổi thơ khi còn bé, từ bị đưa sang nước ngoài, chỉ khi Tết mới về Trung Quốc. và Lạc Triết tính là người thân, mặc dù bọn họ là cha con. Nhiều lắm chỉ chuyện vài câu bâng quơ với lão, rồi cứ vậy kết thúc.

      Nhưng ít nhất trong lòng vẫn luôn tôn trọng lão, bởi lão là cha ruột . Bởi vì đó là người đàn ông của mẹ , bởi vì đó cũng là người được ông thừa nhận. Chỉ là thể ngờ rằng, lão rắp tâm trở mặt, phá hủy nhà họ Lăng. Chuyện này sâu nơi tiềm thức luôn cho phép mình bỏ qua cho lão.
      Lạc Triết nhìn đứa con xa lạ của mình, sau đó ngượng ngập : “A Trạch, con đến rồi.”

      Lăng Duy Trạch gật đầu: “Mời ông gọi tôi là Lăng Duy Trạch. A Trạch dùng để ông gọi tôi.”

      Lạc Triết nghe xong cảm thấy tức cười: “Nhưng cha là cha của con mà!”

      “Cha nào? Đừng thấy sang bắt quàng làm họ chứ.”

      Thái độ mỉa mai của Lăng Duy Trạch khiến Lạc Triết có phần hổ thẹn, lão ta cúi đầu, cụp mắt: “A Trạch, con cứ thế mà hận cha sao?”

      Lúc trước đúng là có hận! thù hận chính là dối lòng.

      “Giờ tôi hận ông làm gì khi ông trắng tay hết thảy? Cho nên, việc hận thù này là việc cần thiết với tôi.”

      “A Trạch, con vĩnh viễn hiểu được xuất thân hèn kém là cái tội.” Đúng thế, tuy là con lão nhưng lại cơ lão nên lão cam lòng. Nhà họ Lăng vẫn do thừa kế, cái gọi là phượng hoàng vẫn là phượng hoàng, đến lượt lão chen ngang.

      Tô Tiểu Đại cảm thấy lão ta thực buồn cười. Lão thất bại phải do xuất thân nghèo hèn, mà là do biết điểm dừng, nuôi lòng tham vô đáy!

      Lăng Duy Trạch cười khinh khi: “Ông mà tội tình gì? Hèn mọn ư?”

      Vốn chỉ là cái cớ.

      Khánh Cẩn cũng xuất thân hèn mọn, là trẻ mồ côi, lưu lạc đầu đường xó chợ. Lão và Khánh Cẩn đều được nhà họ Lăng cưu mang, nhưng trái với lão ăn cháo đá bát Khánh Cẩn có ơn tất báo.

      Lão có từng giành thức ăn với chó hoang chưa? Lão có từng bị côn đồ đánh cho dở sống dở chết chưa? Lão có cha mẹ đàng hoàng, vậy khổ sở cái gì đây? Chắc đến giờ lão vẫn chưa từng biết rốt cuộc mình sai ở chỗ nào.

      “Con hiểu đâu.”

      Lăng Duy Trạch nhếch môi cười: “Tôi cũng đâu cần hiểu, tôi chỉ hiểu là có vay có trả, ông hại ông ngoại tôi ông nên chuẩn bị tinh thần .”

      “Năm đó cha bức tử Lăng Thiên!” Lạc Triết cuống cuồng giải thích, “ông ta tự sát, liên quan đến cha.”

      “Vậy vì ai mà phải vào tù và tìm đường tự sát? Ông xem? Còn phải vì mưu kế bẩn thỉu của ông. Nếu ông ngoại tự sát, ông bỏ qua cho người của nhà họ Lăng bao gồm tôi và mẹ ư?”

      còn tưởng Lạc Triết dám làm dám chịu, nhưng ngờ chỉ là con rùa rúc đầu, uổng công xem lão ta là đối thủ chân chính. Khí khái đàn ông đâu hết rồi, Lạc Triết?

      “A Trạch cha biết cha sai rồi, van con bỏ qua cho cha, để cha sống nốt cuộc đời còn lại! Cha là cha ruột của con mà!”

      “Ông phải cha tôi, ông phải cha tôi, ông phải cha tôi! Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần. Và, có cha nào muốn lấy mạng con ruột mình ?”

      Nóng lòng muốn lấy được vị tha của Lăng Duy Trạch, Lạc Triết liều mạng lắc đầu: “Cha muốn giết con, cha chỉ sai thằng Minh tìm cách ngăn con lại, về đầu quân cho cha thôi! Cha thề là mình có!”

      “Nghĩa là ông muốn tôi tính sổ với thằng con ngoài giá thú của ông à?” Lăng Duy Trạch cười hỏi. Nhìn nụ cười ấy, Lạc Triết mới biết mình lỡ lời. Lão hoảng sợ nhìn , từ sâu trong mắt , lão biết bỏ qua cho mình. Lão trầm mặc, sau đó kiệt quệ tựa vào ghế.

      “Khi ông làm việc gì cũng nên sớm nghĩ tới kết quả.” Lăng Duy Trạch đứng dậy, toan kéo tay Tô Tiểu Đại rời .

      Lời của giống như lưỡi dao sắc nhọn cắm vào lòng Lạc Triết, lão biết mình tiêu đời rồi. Dùng chút hơi sức cuối cùng, lão vọng theo bóng lưng hai người bọn họ: “Xin con tha thứ cho em mình, xin con đấy!”

      Lăng Duy Trạch ngoảnh đầu nhìn lại: “Em nào nữa, lắm em thế? Đây đâu phải chương trình Như chưa hề có cuộc chia ly mà ai cũng đủ điều kiện nhảy vào nhận mặt thân nhân?”

      Dám cho xe tông chết , mối hận này vẫn chưa nguôi ngoay được. Nhưng nếu như cút khỏi tầm mắt , trốn chui nhủi ở nơi nào thấy, tha cho con đường.

      Rốt cuộc khi rời khỏi trại tạm giam, Tô Tiểu Đại lo lắng hỏi chồng mình: “ sao chứ?”

      Lăng Duy Trạch cười lắc đầu: “ ổn.”

      Tô Tiểu Đại cũng cười, chính là muốn cùng chồng mình lên xe trở về nhà, thế nhưng bóng người trước mặt làm cho bọn họ dừng bước. thân váy đỏ tung bay trong gió, kẻ mà lâu gặp – Lâm Linda.
      Mai Trinh thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 63


      Linda vẫn xinh đẹp như thế, chỉ là trải qua những chuyện này khiến Tô Tiểu Đại muốn nhìn nàng ta dù chỉ cái. dắt tay mau mau mất. Lăng Duy Trạch thấy Linda nhìn chằm chằm mình cũng chẳng gì, chỉ thản nhiên bước theo Tô Tiểu Đại.

      Cùng lúc đó, Linda vội vàng nắm lấy tay : “A Trạch…”

      “Buông ra!” Lăng Duy Trạch lạnh lùng .

      Nén nước mắt, Linda khổ sở lắc đầu: “Em buông, A Trạch!”

      Tô Tiểu Đại lúc này nổi đóa. Có mặt vợ người ta mà dám chèo kéo như chốn người đây là đạo lý gì? Thù cũ hận mới thi nhau kéo tới lượt, Tô Tiểu Đại gầm lên: “ kia, bộ biết xấu hổ sao mà bám theo chồng tôi mãi thế?”

      Thấy Tô Tiểu Đại bực mình, Lăng Duy Trạch cũng lạnh nhạt gạt tay ta ra, mở miệng : “Linda, chúng ta liên quan gì nhau cả, hiểu chưa?”

      Linda sống chết lắc đầu: “, A Trạch, chẳng phải muốn cùng em ở cạnh nhau ư?

      “Tôi tôi muốn ở cạnh bao giờ?” Lăng Duy Trạch tỏ ra hơi áy náy, “mặc dù tôi lợi dụng , nhưng cổ phần của công ty nhà bị nhà họ Lạc chiếm đoạt tôi đem trả lại cho rồi, vậy là sòng phẳng. Còn nữa, tôi Tiểu Đại, đừng nghĩ đến việc chúng ta làm lại từ đầu, có đâu.”

      Lúc bọn họ rời , Tô Tiểu Đại còn len lén nhìn Lăng Duy Trạch, cứ nhìn mãi nhìn mãi, nhìn đến khi chịu nổi, đưa tay bẹo má : “Nhìn cái gì?”

      “Nhìn xem em chỗ nào!” Tô Tiểu Đại cười khúc khích.

      Lăng Duy Trạch cũng cười theo: “Mặt dày quá rồi ơi.”

      “Mặt dày cũng là vợ của !”

      Dường như sống chung với Lăng Duy Trạch lâu dần cũng bị ảnh hưởng tính cách vô sỉ, ngang ngược của hay sao mà giờ Tô Tiểu Đại cũng gian manh kém!

      Tuy nhiên hai vợ chồng họ dừng chân ở thành phố Y quá lâu, dù sao công ty chính vẫn nằm ở thành phố C, mà nơi này có Khánh Cẩn quản lý là đủ rồi.
      Cẩn, L&S ở thành phố Y xin giao lại cho .”

      Khánh Cẩn nghe xong kiên định gật đầu: “Vâng thưa cậu.”

      Tô Tiểu Đại vui vẻ xen vào: “ Cẩn, sau này có dịp nhớ về thăm bọn em nhé!”

      “Chắc chắn rồi.” ta nghiêm túc trả lời.

      Rốt cuộc, hai vợ chồng bọn họ cũng lên máy bay, khởi hành quay về nhà. Vì để tưởng nhớ người ông quá cố, Lăng Duy Trạch cùng vợ và mẹ mình ra nghĩa trang thăm ông. Ở nghĩa trang, Lăng Tô Mạn khóc nức nở lát khi nghĩ tới những chuyện qua. Tô Tiểu Đại và đứng bên cạnh trầm mặc, lát sau mới an ủi Lăng Tô Mạn: “Mẹ à, mẹ đừng buồn, ông ngoại ở trời rất vui nếu biết chúng ta vẫn sống khỏe mạnh!”

      Lăng Tô Mạn đưa tay lau nước mắt: “Ừ ừ, mẹ buồn, mẹ chỉ hơi xúc động chút thôi.”

      Vì trời cũng tối cho nên ba người đều rời khỏi đó, tìm quán để dùng bữa tối. Sau khi ăn tối với mẹ xong, Lăng Duy Trạch liền đưa Tô Tiểu Đại về nhà. tại trở lại, dĩ nhiên cần mẹ ngày đêm trông chừng ngốc này nữa, để mẹ được thư giãn nghỉ ngơi, muốn đâu đó. Trong nhà còn có bà bác chuyên chăm sóc phụ nữ mang thai, còn có nữa, cho nên Tô Tiểu Đại được mọi người ‘bảo quản cẩn thận!’

      Mắt thấy sắp về tới nhà, Tô Tiểu Đại đần mặt ra đột nhiên thèm ăn vặt, Tô Tiểu Đại chỉ chỉ vào quầy hàng bán Ma Lạt Thăng, làm nũng với Lăng Duy Trạch: “ ơi mua cho em món kia kìa, em muốn ăn!”

      Lăng Duy Trạch cau mày, những thứ hàng ngoài lề đường thực tốt cho sức khỏe, nhưng thấy vợ mình cứ ỉ ôi mãi nên cũng đành ừ tiếng.

      mua cho em, mà chỉ ăn tẹo thôi đấy.”

      Tô Tiểu Đại liến thoắng gật đầu: “Em biết mà, em nhất!”

      Nhìn cái mặt ngốc của khiến Lăng Duy Trạch nhịn được cười, dừng xe lại ven đường rồi bảo: “Ngồi xe chờ , chớ chạy lung tung.”

      Tô Tiểu Đại lại rất nghe lời gật đầu, sau đó vui vẻ nhìn người chồng điển trai chạy ngược về hướng bán món Ma Lạt Thăng đằng xa.

      Ngồi mình cũng chán, Tô Tiểu Đại he hé mắt nhìn trái, rồi nhìn phải, bên ngoài lúc này là mùa đông gió tuyết. Tuy rằng ấm áp nhưng ngồi trong xe thế này sợ bị kín bưng khí, cho nên quyết định mở cửa ra ngoài hóng mát tí. Sắc trời u, ánh đèn vàng trải dài tuyết khiến khung cảnh càng thêm thơ mộng, đường tựa như vắng bóng người, yên tĩnh như vậy khiến Tô Tiểu Đại cũng cảm thấy lòng thanh thản. nhàm chán đưa chân giẫm lên tuyết, ngẩng mặt nhìn hoa tuyết bay bay.

      Bỗng dưng có bóng đen xuất , còn chưa kịp phản ứng rơi sâu vào vùng tối đen…
      Mai Trinh thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 64

      Lúc Lăng Duy Trạch đem Ma Lạt Thăng trở lại còn thấy Tô Tiểu Đại đâu cả. xe có người, dưới đất chỉ còn những dấu chân lộn xộn giẫm nền tuyết trắng. sợ hãi vội cầm lấy điện thoại toan gọi điện, mới phát vứt điện thoại ở xe rồi. Tim lịm , trực giác dần mách bảo với rằng Tô Tiểu Đại thực xảy ra chuyện.

      run rẩy gọi đến cho Đào Dục, gần như ra lệnh: “Đào Dục, Tiểu Đại mất tích rồi, bảo sở cảnh sát điều quân ra đường 125 nhanh lên!”

      Mặc kệ gió lạnh bên ngoài, Lăng Duy Trạch cứ đứng thẳng tắp ở cạnh xe chờ, vẫn mong Tô Tiểu Đại lập tức quay lại, vẫn mong Tô Tiểu Đại đâu linh tinh chứ phải là bị bắt cóc! Nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thấy . Chính lúc này đây, người đàn ông qua đường đứng do dự bèn chậm chạp tới: “Thưa ngài, ngài biết vừa nãy ở trong xe sao?”

      Lăng Duy Trạch nhìn , nét mặt u: “Là mặc áo lông trắng, tóc dài, vóc người bé phải ?”

      Người qua đường nghe xong vội vã gật đầu khiến Lăng Duy Trạch cũng kích động: “Đúng vậy, ấy đâu rồi???”

      Người qua đường miễn cưỡng đáp: “Vừa nãy tôi đứng nghe điện thoại thấy ấy bị người ta mang .”

      Đợi dứt, Lăng Duy Trạch sửng sốt giây lát rồi nhanh chóng khôi phục tinh thần lại, gấp gáp cám ơn ta, phóng xe .

      Nhà họ Đào có quen biết với cục cảnh sát, lúc vừa tới Đào Dục chạy ra: “Tiểu Đại bị bắt cóc.”

      Lăng Duy Trạch nghe như có như : “Đưa đến phòng theo dõi.”

      Đào Dục lo lắng nhìn , sau đó dẫn đến phòng theo dõi. Sau khi nhìn màn hình chiếu từ camera lại mới biết Tô Tiểu Đại thực là bị bắt cóc. ngồi ghế, lạnh lùng nhìn chằm chằm tín hiệu truyền phát tin, kịp phản ứng hay giãy dụa bị kẻ đó vác .

      “Ngài Lăng, mong ngài yên tâm, chúng tôi nhất định tìm ra kẻ bắt cóc vợ ngài!” Cục trưởng cục cảnh sát nhìn về phía Lăng Duy Trạch cam đoan.

      Mà giờ phút này Hình Dương hay tin chạy tới, nhìn sơ qua màn hình theo dõi rồi hỏi: “Tiểu Đại bị bắt cóc à?” Giọng có phần lo lắng.

      “Ừ, nhưng tôi tìm được ấy, để ấy có việc gì.”

      đáp như vậy rồi cùng Đào Dục rời khỏi đó.

      “A Dục, chú lập tức sai người điều tra thành phố C, điều tra cả Lạc Vũ Minh nữa.”

      ---

      Lạnh, đau, đây chính là cảm giác của Tô Tiểu Đại lúc này. dần dần tỉnh lại, mới phát chân tay mình bị trói, ngoài miệng dán băng dính, mà người chờ khi tỉnh dậy lại là Linda và Lạc Vũ Minh.

      Linda thấy tỉnh bèn qua, gỡ mảnh băng dính xuống: “ ngờ phải , Tô?”

      Vài giờ được uống nước khiến cổ họng Tô Tiểu Đại đau rát, nhăn mặt thào: “Cho tôi ít nước.”

      Linda gì, chỉ thấy Lạc Vũ Minh mang cho nước. Sau khi uống xong mới cảm thấy khá hơn. Lạc Vũ Minh nhiều ngày gặp, nay gặp lại trông tiều tụy, râu ria xồm xoàm, mất hẳn vẻ đào hoa vốn có. Hóa ra việc Lạc thị sụp đổ lại khiến bị nhiều đả kích như thế.

      có thể trói tôi ? Tôi chạy đâu.”

      Lạc Vũ Minh lắc đầu: “ thể.”

      Tô Tiểu Đại cũng cưỡng cầu, chỉ mong bọn họ động đến đứa bé trong bụng là tốt rồi. Ngoài ra, gặp cái gì đều sợ.

      Thấy Tô Tiểu Đại càng điềm nhiên, Linda lại càng tức giận quát: “ hỏi chúng tôi bắt làm gì ư?”

      Tô Tiểu Đại nhìn Linda chút: “ .”

      “Tôi muốn tống sang Mỹ, buộc phải rời khỏi A Trạch.” Linda gằn từng chữ .

      giết tôi à?”

      “Hừ, đâu có để chết dễ như vậy, muốn sống dở chết dở, bị tôi tra tấn hành hạ !”

      Tô Tiểu Đại thầm thở dài, thế này tốt lắm. Chỉ cần còn sống là được, còn sống là còn cơ hội, Lăng Duy Trạch nhất định giải cứu hai mẹ con !

      “Tôi gọi điện thoại cho Lăng Duy Trạch ngay bây giờ!” Lạc Vũ Minh với vẻ mặt khó chịu.

      Linda nghe xong, lập tức giữ chặt : “ muốn làm gì?”

      Lạc Vũ Minh hừ tiếng: “ ngồi nghĩ cách xử trí Tô Tiểu Đại thế nào tôi chẳng quan tâm, tôi đồng ý đem ta lại đây cũng phải vì giúp , mà là tôi muốn Lăng Duy Trạch cứu ba mình.”

      được!!!” Linda hét lớn.

      “Cút , ông đây phải cứu ba mình!” Còn nửa tháng nữa ba thi hành án tử, muốn cứu Lạc Triết, mà người duy nhất có thể cũng chỉ có Lăng Duy Trạch. Thấy Lạc Vũ Minh kích động thế này khiến Linda cũng hoảng sợ theo: “Được được được, chỗ khác gọi điện , cứu ba xong rồi mới có thể thả ta!”

      Trở lại với bên phía Đào Dục, sau khi nhận được tin mới liền báo cho : “Lạc Vũ Minh có ở thành phố Y, náu ở đây Trạch ạ.”

      “Truy lùng cho bằng được, chú hiểu ?”

      “Cậu yên tâm , Tiểu Đại có việc gì đâu!” Đào Dục trấn an.

      Lăng Duy Trạch nghe xong, nhắm mắt thở dài, chỉ mong bình an vô , nếu

      Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Lăng Duy Trạch nhanh chóng tiếp điện thoại. Bấy giờ Lạc Vũ Minh cải trang, đến nơi khá xa để gọi điện thoại công cộng.

      “Lăng Duy Trạch, ngắn gọn là Tô Tiểu Đại ở trong tay tao, mày muốn tao thả nó mày phải tìm cách cho ba tao ra tù!”

      Lăng Duy Trạch phất tay, Đào Dục lập tức hiểu ý tứ , sai người điều tra địa điểm của cuộc gọi này từ đâu tới.

      “Mày uy hiếp tao à?”

      Giọng Lạc Vũ Minh bấy giờ bẫng: “Thả ba tao ra, tao tha cho Tô Tiểu Đại.”

      “Vậy để tao chuyện với ấy ngay!”

      ta ở đây, mày tốt nhất nghe theo lời tao, bằng đừng có trách!”

      Con ngươi Lăng Duy Trạch càng sâu: “Được, tao đồng ý với mày, nhưng phải nhớ kỹ là vợ tao bình an vô . Còn tao đem cả nhà mày chôn theo!”

      xong, Lăng Duy Trạch ngắt điện thoại. dõi mắt nhìn ra ngoài trời tối đen, trong lòng thầm nhủ, Tô Tiểu Đại, chờ !
      Mai Trinh thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 65


      Bọn họ tạm trốn ở căn nhà ngoại ô rách nát, Lạc Vũ Minh rất nhanh trở lại, trong tay còn mang theo mấy túi thực phẩm và vật dụng hằng ngày.

      Tô Tiểu Đại cảm thấy khó chịu, tay chân đều bị trói đến đỏ hoe, nhất là bụng luôn khẽ đau làm cho rất sợ. Nhưng dám với Linda, chỉ e chọc tức ta hậu quả càng thê thảm. Lúc trông thấy bước vào, mà Linda nhắm mắt nghỉ ngơi đằng kia, liền thấp giọng thỉnh cầu : “Lạc Vũ Minh, cởi trói cho tôi , tôi khó chịu lắm. Sức tôi như vậy sao đào thoát được, đừng lo.”

      Lạc Vũ Minh ừ tiếng, sau đó đánh thức Linda, bảo ta cởi trói cho Tô Tiểu Đại. Mặc dù muốn làm vậy nhưng bắt gặp vẻ mặt nhợt nhạt cùng chân tay hằn vệt đỏ kia, Linda vẫn sợ nếu tiếp tục trói nhỡ Tô Tiểu Đại xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước khi sang Mỹ … vẫn là nên đồng ý cởi trói còn hơn.

      tốt nhất ngoan ngoãn chút, bằng và cái thai trong bụng yên đâu!”

      Tô Tiểu Đại vội vã cam đoan: “Tôi biết rồi.”

      Tuy rằng tình huống tại rất tệ, tay chân đều đau, mồ hôi lạnh đổ trán, mặt cắt còn giọt máu nhưng vẫn trấn an mình phải kiên cường. Lạc Vũ Minh giúp đứng dậy, sau đó đưa bánh cho : “Ăn chút gì .”

      Tô Tiểu Đại lắc đầu mệt mỏi: “Các người ăn , tôi chưa đói.”

      muốn ăn, Lạc Vũ Minh cũng miễn cưỡng. ngồi ở bên giường nhìn : “Hôm nay tôi vừa gọi điện cho Lăng Duy Trạch.”

      Nghe đến tên , ánh mắt Tô Tiểu Đại đột nhiên lóe sáng. Nhưng vừa trông thấy sắc mặt lạnh băng của Linda Tô Tiểu Đại cúi đầu: “Ừ, vậy hả?”

      Tô Tiểu Đại càng bình tĩnh, Lạc Vũ Minh càng thêm bất an và áy náy. : “Lăng Duy Trạch muốn chuyện với , tôi chấp thuận cầu này.”

      Được nghe giọng ? nằm mơ cũng dám nghĩ đến. Mà Linda có chút tức giận: “Sao dám đồng ý chứ? Nhỡ bị định vị làm sao đây?!”

      câm miệng con mẹ nó !” Lạc Vũ Minh chửi thề tiếng. Đây là giao dịch của , và Linda chẳng là cái thá gì để phải quan tâm hay làm theo cả. Nếu bây giờ phải nàng ta còn lợi dụng được tống cổ khỏi đây rồi.

      Linda thấy hung hãn với mình nên cũng đành nén nhục xuống nước: “Hừ, tốt nhất là cẩn thận đấy, chuyện đúng phút rồi ngắt máy, bằng tiêu đời!”

      Lạc Vũ Minh nghe xong cười mỉa, vốn tiêu đời từ lâu. Ba bị tống vào tù, mẹ – Đỗ Như Mai bỏ trốn, Lạc thị tan tành sụp đổ, vốn tiêu rồi, nếu phải vì cứu ba cũng làm những chuyện thế này. Kỳ thực Lạc Vũ Minh vốn tin luật nhân quả, cái gì báo ứng, cái gì vay trả, mà giờ mọi thứ lại đúng như vậy! hận Lăng Duy Trạch, với ghen tỵ, căm thù. Ghen tỵ vì sinh ra là đại thiếu gia thân thế hiển hách, giống bị che giấu suốt hai mươi mấy năm phải gọi ba mình là chú. Từ bị người đời miệt thị, rằng là đứa mồ côi cha, con hoang bị bỏ rơi. rất muốn mình có ba nhưng thể.
      Cho đến lúc này, khi ba vào vòng lao lý, mới nhận ra, thù hận kia chẳng là gì so với việc bảo vệ cho Lạc Triết mạng an toàn!

      --

      Ánh nắng buổi sáng có chút chói mắt, Tô Tiểu Đại ngủ chập chờn nên tỉnh giấc, ăn ở tạm bợ bên ngoài khiến Linda cùng Lạc Vũ Minh cũng tỉnh giấc theo.

      Tô Tiểu Đại cầu vệ sinh, Linda bước theo giám sát. Sau đó, ra ngồi ở cạnh giường, lại bị Lạc Vũ Minh đẩy đứng lên: “Tôi muốn gọi cho Lăng Duy Trạch, để vài câu với .”

      Tô Tiểu Đại đáp lời: “Vâng.”

      Lăng Duy Trạch cả đêm ngủ. Tối hôm qua Lạc Vũ Minh gọi điện tra ra chỗ rồi nhưng nơi đó có tung tích, cảnh sát theo chân cũng chẳng được do thành phố C quá lớn. Nhưng họ cũng phối người tập trung sân bay, nhà ga, bến xe, những địa điểm di chuyển cần thiết, chỉ là chưa biết vị trí chính xác mà thôi.

      Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Lăng Duy Trạch ngủ gật cũng vội choàng tỉnh giấc. Đào Dục đem di động đưa cho , phía cảnh sát cũng tỉnh táo bật dậy.

      “Lăng Duy Trạch.”

      “Còn tao là Minh.”

      “Tao biết, vợ tao đâu?”

      Lạc Vũ Minh đưa điện thoại cho Tô Tiểu Đại, chỉ nghe thấy : “ đây, Tiểu Đại.”

      Tô Tiểu Đại run rây đáp lời: “Vâng… em, em đây.”

      Thanh của có chút khản đặc yếu ớt khiến Lăng Duy Trạch đau lòng, cố gắng kiềm chế cảm xúc, bình tỉnh hỏi: “Em vẫn tốt chứ?”

      “Em… em tốt lắm, có việc gì.” vui vẻ đáp lại, dù nước mắt tuôn rơi.

      “Ngoan, đừng khóc, chờ đón em về. Hiểu chưa?”

      Tô Tiểu Đại đưa tay che miệng, trong tiếng nấc: “Vậy nhanh chút… em muốn về nhà…”

      Lăng Duy Trạch vừa định thêm Lạc Vũ Minh lạnh lùng cắt ngang cuộc thoại, lạnh lùng hỏi: “Mày nghe được là vợ mày còn sống cũng biết nên làm gì rồi chứ?”

      Đôi mắt Lăng Duy Trạch dần dần tối lại: “Được. có tin mới vào ngày mai. Mày nhớ cho kỹ, tao có thể cứu ông ta lần, cũng có thể đẩy ông ta vào khám lần, cho nên đúng kỳ hạn phải đem vợ tao giao trả an toàn, bằng , ông ta đừng mong sống sót. Hiểu chưa?”

      Lạc Vũ Minh trầm mặc vài giây, sau đó gật đầu: “Được.” Dứt lời liền ngắt máy, thời lượng cuộc gọi chưa tới phút.

      Hình Dương có chút lo lắng hỏi : “ Lăng định làm thế nào?”

      Lăng Duy Trạch cười rét lạnh: “Liên hệ truyền thông và cảnh sát thành phố Y cho tôi.”

      từng qua, nếu Lạc Vũ Minh biết thân biết phận, tha cho cái mạng rẻ rách của . Nhưng khi dám bắt cóc vợ , đây là tự tìm đường chết!
      Mai Trinh thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 66

      “Lăng Duy Trạch cái gì?” Linda hỏi cộc lốc.

      đồng ý cứu ba tôi, buộc tôi cùng lúc phải giao trả Tô Tiểu Đại về.”

      Linda nghe xong liền cười nhạo: “ tin tưởng ?”

      Lạc Vũ Minh hừ tiếng: “ còn cách nào?”

      Linda trầm mặc lát, chính cũng chẳng cần cứu lão già kia, muốn mình tách khỏi Lạc Vũ Minh hoàn toàn nên bắt đầu giở trò khích tướng: “Liệu có nghĩ tới sau khi cứu ta xong làm gì nhỉ?”

      Lạc Vũ Minh giật mình, quả nghĩ tới, dù muốn cứu ba , nhưng còn sao đây? Lăng Duy Trạch đối xử thế nào, hoàn toàn lường trước được… nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Lạc Vũ Minh, Linda tiện thế còn châm dầu vào lửa: “ tin bỏ qua cho à? Đến chừng đó đừng là ba , kể cả cũng thoát nổi. Nếu tôi là , sau khi cứu được ta rồi tôi bắt sống bằng chết, hành hạ đấy Lạc Vũ Minh à!”

      “Vậy… vậy phải làm sao?” Lạc Vũ Minh bỗng nơm nớp sợ hãi. Bởi biết, con người Lăng Duy Trạch thâm sâu dường nào.

      Thấy rốt cuộc nghe lời mình, bấy giờ Linda mới khẽ: “Ba ngày sau, bảo Lăng Duy Trạch đưa ba đến đây, đợi khi các người an toàn rời khỏi mới cho địa điểm của Tô Tiểu Đại.”

      đồng ý ư?” Lạc Vũ Minh có phần ngờ vực.

      Linda lại cười: “Đó là điều đương nhiên.” Vì còn vợ và đứa bé chưa chào đời, điều kiện gì mà chả đáp ứng. Chỉ có Lạc Vũ Minh ngu ngốc mới tin vào tin tức, còn biết tin tức vốn làm giả được sao?

      Lạc Vũ Minh suy nghĩ nửa ngày trời, rốt cuộc cũng đồng ý với kế hoạch của Linda vạch ra. Linda khỏi thích thú, nàng còn cười nhạo là đồ ngu xuẩn, bằng làm sao nàng có thể dễ dàng qua mặt chứ. Chờ đón lão già kia, Lăng Duy Trạch lại chú ý đến , nàng liền nhân cơ hội đem Tô Tiểu Đại ra nước ngoài, nàng chuẩn bị sẵn hai hộ chiếu giả. Cho dù Lạc Vũ Minh chỉ điểm nàng nàng cũng chẳng lo, bởi vì có gì làm chứng hết. tại mà , “nàng” ở nước Mỹ làm sao có thể bắt cóc vợ người ta chứ, haha!

      Lúc Lăng Duy Trạch vừa giăng bẫy tốt lại nhận được cú điện thoại của Lạc Vũ Minh, vì sợ bị định vị, vội vã sách của mình rồi ngắt máy ngay. Lời đòi hỏi khác thường của làm Lăng Duy Trạch rơi vào trầm tư, dường như đây phải là ý đồ của dự liệu, đằng sau nhất định còn có người khác! Nhưng là ai chứ, Lăng Duy Trạch có phần nghi hoặc.

      Ba ngày sau, Lăng Duy Trạch đưa Lạc Triết tới địa điểm mà Lạc Vũ Minh cầu, phải đợi hồi lâu mới thấy ta xuất . Nhìn thấy Lạc Triết đằng kia, Lạc Vũ Minh kích động chạy tới đỡ lấy người cha dần suy nhược của mình: “Ba à, con đón ba về đây…”

      Lạc Triết cũng kích động kém, nhưng lão phải là Lạc Vũ Minh, ở cái đầu óc cáo già của lão lão biết tình đơn giản như vậy. Lăng Duy Trạch có hứng thú xem cha con họp mặt, chỉ lạnh lùng nhìn Lạc Vũ Minh: “Máy bay ở đó, sẵn sàng đưa hai cha con mày qua Mỹ, trăm ngàn USD tao cũng chuẩn bị, vậy vợ tao đâu?”

      Đối diện với thần thái bức người của Lăng Duy Trạch, ta có chút run rẩy, bèn theo cách mà Linda căn dặn: “Chờ bọn tao an toàn rời khỏi đây, tự khắc… tao cho mày.”

      Lăng Duy Trạch cúi đầu cười nhạo: “Mày nghĩ mày đóng phim chắc?”

      Lạc Vũ Minh nghe xong, hiểu có ý tứ gì, nhưng nhìn đằng sau đám người cầm súng chỉa vào bọn họ, bấy giờ Lạc Vũ Minh mới phát hoảng lên: “Mày… mày định làm gì?”

      cho tao biết ấy ở đâu, bằng , đừng trách tao tuyệt tình. Thành phố C này là địa bàn của tao, cho dù có giấu sớm muộn tao cũng tìm thấy, có hiểu chưa?”

      Lạc Vũ Minh thất thần sợ hãi, quả nhiên bị Lăng Duy Trạch dọa cho xanh mặt. Nhưng nghĩ đến thành công chỉ còn trong chớp mắt, có chút cam lòng: “Mày nên làm càn, có… người canh chừng Tô Tiểu Đại, nếu bọn tao lìa đời, ta cũng đừng hòng sống sót!”

      ra đúng là có kẻ đứng sau. Lăng Duy Trạch cười: “Mày như cá nằm thớt rồi, hoặc là ra, hoặc là bị truy nã đến chết.”

      “Tao… tao cũng chỉ muốn cứu ba tao!” Lạc Vũ Minh gào lên thảm thiết. Mà Lạc Triết đứng phía sau nghe được những lời này liền trở nên kinh sợ, lão cười thê lương, uổng công nuôi , ngờ muốn tìm cách cứu mạng già của lão, cũng xem như đứa con này đáng giá! Ai lại chẳng ham sống, nhưng giam mình trong trại giam những ngày qua, lão có số việc nghĩ là nên buông tay. Lão kéo áo Lạc Vũ Minh, khẽ : “Minh à, cho A Trạch vợ nó ở đâu con.”

      Lạc Vũ Minh ngờ vực nhìn Lạc Triết: “ cho , con với ba chết!”

      Lạc Triết mỉm cười: “Nghe lời ba, .”

      Lạc Vũ Minh có chút hiểu vì sao ba mình lại làm như thế, nhìn lão ta, lại nhìn sang Lăng Duy Trạch, rồi cúi đầu lẩm bẩm trong tuyệt vọng: “… đây là đường thoát tử cuối cùng, ba à… ba!”

      Mà phía sau Lạc Triết lại bước lên, tới trước mặt , hèn mọn : “A Trạch, ba bảo thằng Minh ra chỗ ở của vợ con, rồi ba trở vào tù chờ ngày thi hành án, nhưng con có thể tha cho em con mạng ?”

      “Ba! Ba lảm nhảm gì vậy, ba qua đây, nhanh lên!” Lạc Vũ Minh trợn mắt gào to.

      Lạc Triết ngoảnh mặt nhìn Lạc Vũ Minh, sau đó lão cầm họng súng đen ngòm dí vào huyệt thái dương, nhàng : “Minh, con còn , ba tự sát cho con xem!”
      Lạc Vũ Minh thể tin vào mắt mình nữa: “Ba…”

      Thấy còn do dự, lão dứt khoát bóp lấy cò súng, điều này khiến Lạc Vũ Minh sợ tới mức run rẩy hô lên: “Con , con , Tô Tiểu Đại ở ngoại ô Y tiểu khu X số nhà 401!”

      Lấy được thông tin quan trọng, Lăng Duy Trạch lập tức phất tay: “Nhanh, phái cảnh sát qua đó giải cứu con tin!”

      Nhưng khi cùng cảnh sát xông vào căn nhà đó thấy bóng người đâu cả. giận đến run người, liền trở ra kéo Lạc Vũ Minh bị còng ở xe xuống, đấm cái rồi túm chặt áo , gằn giọng hỏi: “Lạc Vũ Minh, ngay cả tao mà mày cũng dám gạt sao?!”
      Mai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :