1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phúc hắc Diêm vương - Vương Phi gây rối - Mạc Chi Ly

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Quyển 8: Lừa gạt Diêm Vương đẹp trai
      Chương 5: Bảy đêm cuối cùng: đêm thứ hai
      Edit: Hương Nguyên
      Beta: Như Nguyện
      Như Nguyện: câu truyện này khiến ta cảm động rơi nước mắt


      <img class="alignnone size-full wp-image-39105" alt="images5a" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2013/01/images5a.jpg" width="275" height="183" />


      Lưu Quang cùng Tiểu Vũ tới chỗ bệnh viện Lục Tử Ngôn đúng lúc nhìn thấy và vị hôn thê của từ phòng cấp cứu được đẩy ra.
      vị phu nhân trang phục quý phái vội vã chạy tới, lo lắng hỏi tình huống từ y sĩ trưởng. Tiểu Vũ nghe hiểu thầy thuốc kia cái gì, chỉ thấy ý vị lắc đầu, cuối cùng ra bốn chữ ‘mặc cho số phận’.
      Trong thâm tâm cũng che đậy được vẻ tuyệt vọng mặt của phụ nhân (người phụ nữ). Giờ phút này ánh mắt bà chán chường, thương nhìn hai người hôn mê bất tỉnh, cúi đầu xoay người rời .
      Sau đó Tiểu Vũ mới biết, phụ nhân này là mẹ của Lục Tử Ngôn. Là nữ cường nhân, thường ra bên ngoài làm việc. Sau khi ly dị với ba của Lục Tử Ngôn, gả cho doanh nhân, cũng vì mà sinh ra đứa con trai. Đối với Lục Tử Ngôn, bà có bao nhiêu tình thương của mẹ. Nhưng dù sao cũng là con trai của mình, nghe bị tai nạn xe cộ, cũng lo lắng thôi.
      Mẹ Lục Tử Ngôn bảo đem hai người bọn họ chuyển vào phòng bệnh đơn cao cấp, bác sĩ câu mặc cho số phận, liền sớm kết quả. Bọn họ sống được bao lâu, giờ phút này toàn bộ hơi thở đều rất mong manh, chút hy vọng sống cũng có, sinh mạng cũng nhanh chóng kết thúc. tại mẹ của Lục Tử Ngôn để cho hai người bọn họ ở cùng nhau trong phòng bệnh, cũng là hy vọng bọn họ có thể an tĩnh ở chung chỗ cùng nhau vượt qua ngày giờ cuối cùng.
      Lưu Quang cùng Tiểu Vũ cũng có rời , ở lại trong phòng bệnh cao cấp bốn phía bày từng đạo kết giới. Người trong bệnh viện lại nhiều, đạo kết giới này chủ yếu là vì phòng ngừa dương khí quá thịnh, khiến Lục Tử Ngôn hồn phách cách nào rời thân thể.
      Màn đêm buông xuống, Lưu Quang cùng Tiểu Vũ vì muốn làm kỳ đà cản mũi, thức thời đến lầu cuối bệnh viện, vai kề vai ngồi lan can nhìn ánh sao sáng trời.
      Lưu Quang vừa ôm nàng vừa với nàng, vì sao kia đại biểu cái gì, giữa mấy vì sao kia có liên hệ gì.
      Bọn họ vốn cho là, còn dư lại sáu đêm, Lục Tử Ngôn phải quý trọng tốt mà ở bên cạnh vị hôn thê của . Dù là lẳng lặng nhìn nàng, cũng thỏa mãn.
      Lại nghĩ rằng, người xuất , hoàn toàn phá vỡ bình tĩnh của bọn họ, cũng lần nữa làm bọn họ kinh ngạc.
      .........................
      "Tôi tên là Lâm Tâm Nhi, là vị hôn thê của Lục Tử Ngôn. Ha ha, cần kinh ngạc nhìn tôi như vậy, các người có thể tiếp nhận hồn phách Lục Tử Ngôn rời thân thể, nên cũng có thể tiếp nhận tôi mới phải."
      Tiểu Vũ còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ thấy Lưu Quang ở bên nhăn mày lại, ôm Tiểu Vũ rời khỏi lan can, cái lắc mình tiến lên liền bắt được cánh tay Lâm Tâm Nhi.
      "Hồn phách rời thân thể phải là chuyện đùa! Nhanh chút trở lại trong thân thể !"
      Lâm Tâm Nhi mặc cho Lưu Quang nắm cánh tay cũng giãy giụa, mặt mặc dù mang theo nụ cười nhàn nhạt, lại lộ ra vẻ hết sức thê lương.
      " trở về được. cũng biết mà, phải sao? ra tôi sớm trở về được."
      "..............................."
      Lưu Quang nhìn chằm chằm Lâm Tâm Nhi, ánh mắt lóe lên, cuối cùng buông cánh tay của ra.
      Lúc này Tiểu Vũ cũng tới, nghe lời đó của Lâm Tâm Nhi, có chút hiểu.
      "Có ý tứ gì? Ngươi thể quay về là có ý gì? Thương thế của ngươi, Lục Tử Ngôn có nặng như vậy, nên còn có thể cứu được mà. Nhanh chút trở lại trong thân thể ."
      Lâm Tâm Nhi lắc đầu cái, cảm kích ngắm nhìn Tiểu Vũ cùng Lưu Quang. "Các người đều là người tốt, cho nên hãy giúp đỡ tôi chút được ?"
      Lưu Quang gì, Tiểu Vũ nhanh miệng, "Muốn chúng ta giúp gì cho ngươi?"
      "Bây giờ Lục Tử Ngôn còn chưa biết chuyện hồn phách tôi rời khỏi thân thể, cho nên tôi muốn các người dối giúp tôi. là các người đành lòng thấy thân mình, để hồn phách tôi tạm thời rời thân thể cùng ấy gặp nhau. Tôi biết các người đáp ứng cho ấy thời gian bảy đêm, nếu như có thể, hãy để cho tôi gặp ấy, được ? Tôi đồng ý với Lục Tử Ngôn, bảy ngày sau trở thành dâu của ấy, tôi biết là xa vời, nhưng tôi muốn thực nguyện vọng này, van cầu các người, để cho chúng tôi cưới nhau , được ?"
      Tiểu Vũ giống như là hiểu ra cái gì, trong lúc hồng vành mắt.
      ra thứ Lục Tử Ngôn muốn bảo vệ, sớm tồn tại. Mà Lâm Tâm Nhi cũng muốn bảo vệ Lục Tử Ngôn,cho nên mới phải gượng chống đỡ, mới có thể tìm bọn họ nhờ giúp tay.
      "Được, ta đáp ứng ngươi."
      Lưu Quang nhàn nhạt mở miệng. Dắt lấy tay Tiểu Vũ, nắm chặt trong chính tay mình.
      "Cám ơn."
      Lâm Tâm Nhi cười rời , trở lại phòng bệnh nàng ở cùng Lục Tử Ngôn. Lục Tử Ngôn giương mắt mà nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên, tiến lên nhàng ôm lấy cậu ta. với cậu ta, sao, chẳng qua là thấy quá nhớ cậu ta, hồn phách tạm thời rời thân thể mà thôi.
      ...................
      "Lão Đại, là thiếp tốt, luôn gây ra phiền toái cho chàng?"
      Tiểu Vũ cùng Lưu Quang ngồi trở lại lan can, tiếp tục nhìn ánh sao sáng trời. Chỉ là giờ phút này tâm tình sớm giống mới vừa rồi nữa.
      Vốn là, nghe Tiểu Vũ mấy lời này, Lưu Quang chắc chắn châm chọc phen. Nhưng mà giờ phút này cũng gì, nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Vũ nhắn đơn, hoàn toàn ra lời trêu chọc.
      " có. Nàng cũng gây cho ta phiền toái gì. Ngược lại, bình thường ta quá mức lười biến, muốn để ý mọi chuyện mà thôi. Vừa đúng lúc nàng xuất , mang ta khắp nơi, lôi kéo ta dính vào. ra như vậy cũng tốt vô cùng, cuộc sống chính là phải bận rộn chút mới cảm thấy nhàm chán."
      Tiểu Vũ trừng mắt nhìn, núp vào trong ngực Lưu Quang. " sao? Giống như cho đến tận lúc này, cùng thiếp liên lụy nhiều chuyện, kết cục hoàn mỹ. Tư Huyền cùng Quân Thập mặc dù sống lại, đó cũng là Dĩ Hàn dùng mạng đổi lấy. Mà Dương Tiễn cùng Quỳnh hoa tiên tử, bị mất trí nhớ, phải vào luân hồi trải qua tình kiếp ba đời. Sau lại còn có Mị Nguyệt, cũng là Bạch Nhược mạng đổi mạng."
      Lưu Quang ôm sát người trong ngực, vừa định cái gì, Tiểu Vũ lại tiếp: "Lão Đại. Thiếp may mắn khi mình bị Tiểu Hắc Tiểu Bạch câu sai hồn. Như vậy mới có thể gặp được chàng, mới cần đối mặt sanh ly tử biệt. Chàng thiếp sao lại có tim có phổi, có phải bị trời phạt hay ?"
      Núp ở trong ngục Lưu Quang, giọng Tiểu Vũ có vẻ buồn buồn. nhìn ra tâm tình mặt nàng giờ phút này.
      Bầu trời thỉnh thoảng có sao xẹt qua, Lưu Quang ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt sáng chói.
      "Đứa ngốc............... Chuyện nàng nghĩ ra, ta nghĩ thay nàng. Nàng muốn đối mặt sanh ly tử biệt, vậy nhắm mắt lại, ta thay nàng đối mặt. Bị trời phạt liền càng cần sợ, có ta ở đây, nàng cứ tiếp tục cuộc sống có tim có phổi. Ta mực bên cạnh nàng, rời ."
      Vẫn bị gắt gao bắt lấy, Tiểu Vũ chôn ở trong ngực Lưu Quang, bả vai có chút run rẩy.
      "Thiếp rất vô dụng, trải qua nhiều sanh ly tử biệt như vậy, lại vẫn chấp nhận được. Làm sao bây giờ? Trong mắt bị hạt cát rơi vào, đau đến nổi thiếp sắp muốn khốc rồi. Lão Đại, cho giễu cợt thiếp........................"
      Lưu Quang , nhàng vuốt ve Tiểu Vũ. Chợt thân thể nhảy cái, cứ như vậy từ tầng cao chót của bệnh viện rơi xuống dưới.
      Ban đêm gió từ bên tai gào thét, lướt qua gò má hơi đau.
      Tiểu Vũ dựa vào trong ngực Lưu Quang, cảm giác thân thể vô lực rơi xuống, trong lòng hề sợ. Cũng biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần Lưu Quang ở bên người nàng, nàng rất an lòng.
      Nàng chẳng biết mình lúc nào lại trở nên yếu ớt như vậy. nàng mềm yếu cũng tốt, vô năng cũng được. Tử vong cùng độc, nàng càng sợ chính là người sau.
      Bảy đêm cuối cùng: đêm thứ hai, trời đầy sao, trăng sáng, lại ngoài ý muốn lộ ra ít thê lương.
      .........................
      Quyển 8: Lừa gạt Diêm Vương đẹp trai
      Chương 6: Bảy đêm cuối cùng: đêm thứ ba
      Edit: Hương Nguyên
      Beta: Như Nguyện
      Bởi vì ánh mặt trời quá sáng, cho nên hồn phách Lục Tử Ngôn cùng với Lâm Tâm Nhi chỉ có thể bám vào trong thân thể thể tùy ý rời khỏi. Chỉ có màn đêm buông xuống bọn họ mới có thể ra ngoài gặp nhau ngắn ngủi.
      Hôm nay, là đêm thứ ba!
      Lần này, Lưu Quang cùng Tiểu Vũ rời trước. Mà là an vị ở trong phòng bệnh chờ trời tối, chờ hồn phách hai người rời thân thể.
      Khi màn đêm vừa xuống, hồn phách Lục Tử Ngôn từ trong thân thể thoát ra, xuống giường trực tiếp tới bên giường ngủ của Lâm Tân nhi. Khi nhìn thấy Lưu Quang cùng Tiểu Vũ cũng ở đây đầu tiên là mỉm cười lên tiếng chào, tiếp theo, giống như là nghĩ tới điều gì, có chút nóng nảy hỏi: "Đúng rồi, có chuyện tôi muốn hỏi các người. Hồn phách Tâm Nhi tối hôm qua sao cũng rời thân thể. ấy sao, bởi vì quá nhớ tôi cho nên mới có thể ra ngoài gặp tôi, Tâm Nhi sao? ấy có chuyện gì chứ?"
      Y theo ước định tối hôm qua đáp ứng Lâm Tâm Nhi, Lưu Quang cùng Tiểu Vũ cũng gì. Dưới con mắt lo lắng bất an của Lục Tử Ngôn, yên lặng gật đầu cái.
      Lục Tử Ngôn lấy được đáp án, lập tức an tâm ít. Quay đầu lại thấy hồn phách Lâm Tâm Nhi vừa vặn cũng xuất . Lục Tử Ngôn gì, tiến lên cầm tay Lâm Tâm Nhi, dịu dàng : "Tâm Nhi, hồn phách rời thân thể đối với thân thể rất tổn thương. biết em muốn gặp , nhưng muốn em bị thương, em hiểu chứ?"
      Lâm Tâm Nhi mỉm cười lắc đầu cái, " đâu. Em tốt, cũng tốt. nên quên còn có bốn ngày, chỉ còn bốn ngày, chỉ còn bốn ngày chúng ta chính thức là vợ chồng. Đến lúc đó chúng ta đều tỉnh lại, sau đó cao hứng tay dắt tay vào giáo đường cử hành hôn lễ."
      Ánh mắt Lục Tử Ngôn lóe lên, nhìn ánh mắt chờ đợi của Lâm Tâm Nhi, ra bất kỳ lời nào. Chẳng qua là theo bản năng gật đầu cái, trong cổ họng giống như bị thứ gì chận lại rất khó chịu. thể cho Tâm Nhi, ra chết, toàn bộ hơi thở bây giờ đều do ý chí chống đỡ. Có người cho thời gian bảy ngày, để cho làm xong tâm nguyện cuối cùng. Bảy ngày sau, rời . Mà Tâm Nhi, em phải sống tốt!
      Lục Tử Ngôn cùng với Lâm Tâm Nhi cả hai đều những lời dối có thiện chí, xây dựng cuộc sống xinh đẹp trong tương lai cho cả hai. ra cả hai bọn họ cũng biết giấc mộng này cuối cùng cũng có kết quả, chẳng qua là muốn phá bỏ. Dù sao cuộc sống có hy vọng mới có thể có tương lai. Lục Tử Ngôn tại hy vọng, chính là Lâm Tâm Nhi có thể sống tốt. Mà Lâm Tâm Nhi hy vọng, là cùng với Lục Tử Ngôn hoàn thành hôn lễ cuối cùng của bọn họ.
      ràng cả hai đều ở đây dối lừa gạt đối phương, cũng oán hối. Tiểu Vũ biết tất cả chân tướng, đứng ở bên khỏi đỏ hai mắt.
      Khẽ nghiêng đầu đến gần trong ngực Lưu Quang, muốn mang theo nàng rời . Để cho Lục Tử Ngôn cùng với Lâm Tâm Nhi có thể mình ở chung. Vừa mới chuẩn bị mở miệng, lại thấy Lục Tử Ngôn dẫn Lâm Tâm Nhi tới bên cạnh bọn họ, nhiệt tình : "Tâm Nhi, em có thể nhìn thấy bọn họ chứ? Bọn họ.............. Bọn họ là bạn của . Ặc..... Chính là làm cái loại pháp thuật kia....... Hồn phách của có thể rời thân thể, là dựa vào bọn họ giúp tay."
      Lâm Tâm Nhi nghe vậy có chút bật cười. Lục Tử Ngôn chính là dạng người đàng hoàng như thế, dối liên tục mà lại kém cỏi như vậy. Trước tai nạn xe cộ vẫn cùng ở chung chỗ, làm sao có thể kết giao bạn bè có phép thuật? Hơn nữa sau tai nạn, cả hai vẫn ở vào trạng thái hôn mê, bạn bè của sao có thể tới nơi này?
      Lâm Tâm Nhi biết điều vạch trần những lời dối này. Tựa hồ chính là lần đầu tiên gặp mặt, mỉm cười chào hỏi Lưu Quang cùng Tiểu Vũ.
      Lưu Quang cùng Tiểu Vũ hiểu đạo lý trong đó, vẫn gật đầu cái giữ vững trầm mặc.
      Tiểu Vũ mở trừng hai mắt, tiến lên nắm tay Lâm Tâm Nhi. Giống như bạn tốt nhiều năm gặp, mở miệng cười : " ra chính là người trong lòng của Lục Tử Ngôn. là nghe danh bằng gặp mặt. Bởi vì bình thường chúng ta thích cùng người ngoài tiếp xúc, cho nên để ấy cho biết hữu của chúng tôi. là ngượng ngùng. Chỉ là Lục Tử Ngôn cơ hồ mỗi lần gặp chúng tôi cũng đều đề cập đến , ấy rất thương ."
      Tiểu Vũ những lời này, khiến Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi đều ngẩn ra. Sau lại hiểu đây là vì bọn họ mà giải vây. khỏi cười cười, có chút xấu hổ.
      Tiểu Vũ tới bên cạnh Lưu Quang, thân mật nắm cổ tay của . Vẫn giới thiệu: "Tâm Nhi biết chúng tôi, tôi liền tự giới thiệu mình vậy. Tôi tên là Tiểu Vũ, đây là cấp kiêm lão công của tôi, Lưu Quang! Lại chúng tôi làm pháp thuật, ra cũng chính là thích nghiên cứu các loại đồ vật thần quái. Cũng tỷ như các người bây giờ, chúng ta liền nhìn thấy. Các người sao? chút tình huống của mình cho chúng tôi ? Công tác gì cũng cần , nghe bốn ngày sau các người muốn kết hôn phải ? Có nghĩ tới sau khi kết hôn đâu hưởng tuần trăng mật hay ...........?"
      Lục Tử Ngôn có chút xấu hổ sờ sờ đầu, mở miệng : "Cái này chúng tôi sớm thương lượng qua rồi. Chúng tôi vốn định sau khi kết hôn, liền tạm thời buông công việc tay, ra ngoài du lịch phen. Tâm Nhi vẫn muốn Venice, cho nên trạm thứ nhất chúng tôi liền đến đó. Sau đó phải Nhật Bản ngắm Hoa Đào, Provence nhìn hoa Lavender................."
      Lục Tử Ngôn vui vẻ , Lâm Tâm Nhi bên mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng nhớ tới cái gì hoặc là Lục Tử Ngôn bỏ sót, liền cao hứng chen và đôi câu.
      Lúc này hai người sớm quên mình ở phương nào, bọn họ gặp gỡ qua cái gì. Quên bọn họ tại cũng là hồn phách, thân thể của bọn họ còn nằm ở giường bệnh, dựa vào dương khí để duy trì. Bọn họ vừa cười vừa , có vẻ vui vẻ như vậy.
      Tiểu Vũ cũng ở bên cạnh nghe liền cười, cười cười mà lỗ mũi đau xót, rất vô dụng cúi đầu. Nắm cánh tay Lưu Quang gắt gao níu lấy ống tay áo của . Lưu Quang hiểu được, tiếng, ôm chầm lấy nàng. Cắt đứt vui vẻ của hai người, giống như trêu : "Tốt lắm, chúng ta quấy rầy thời gian vợ chồng son các ngươi ở cùng chổ, vợ chồng chúng ta ra ngoài dạo chút, các ngươi tiếp tục chyện."
      Lưu Quang xong, ôm chầm hông của Tiểu Vũ ra ngoài, từ bệ cửa sổ nơi này nhảy xuống.
      Lục Tử Ngôn cùng với Lâm Tâm Nhi ở phòng bệnh tầng thứ ba mươi của bệnh viện, từ nơi này nhảy xuống, người bình thường sớm mất mạng. Nhưng nhìn bệ cửa sổ nơi Lưu Quang cùng Tiểu Vũ vừa biến mất, người mở miệng ra vấn đề này.
      Giống như trong chỗ u minh tự có qui tắc riêng, hai người chỉ cần ai cũng phá , như vậy mà có thể xem như tất cả đều xảy ra.
      Trầm mặc chốc lát, Lục Tử Ngôn tiếp tục đề tài mới vừa rồi, hỏi bọn họ còn muốn cùng nhau đến đâu. xong liền cúi đầu, nước mắt từ mặt chảy xuống.
      Lâm Tâm Nhi đưa tay lau gò má Lục Tử Ngôn, đầu tựa vào vai của , lẳng lặng ôm nhau.
      nhàng hát ra ca khúc thích nhất:
      là dũng cảm, tin tưởng ở cùng nhau. Trong biển người chật chội em có thể cảm giác được , đặt ở trong lòng bàn tay em, biết lòng.
      .............................
      Bảy đêm cuối cùng: đêm thứ ba, có thể để cho bi thương dừng bước, dừng lại ở chổ hạnh phúc cũ hay ?

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Quyển 8: Lừa gạt Diêm Vương đẹp trai
      Chương 7: Bảy đêm cuối cùng: Đêm thứ tư
      Edit: B.Y.N
      Beta: Như Nguyện

      <img class="size-full wp-image-39108 aligncenter" alt="images124" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2013/01/images124.jpg" width="225" height="225" />

      "Lão Đại, có thể hay . . . . . ." Giúp bọn chút. . . . . .
      Từ bệ cửa sổ nhảy xuống, Tiểu Vũ chôn mình trong lồng ngực Lưu Quang, giọng mang theo vài phần nghẹn ngào.
      Mặc dù Tiểu Vũ chưa xong, nhưng Lưu Quang sớm hiểu nàng muốn những gì. Thân thể chợt bay lên cao, thẳng tắp tới tầng cao nhất bệnh viện.
      Bệnh viện này nằm ở thành phố, có điều kiến trúc tương đối cao, tổng cộng có 56 tầng. Đứng đỉnh nhìn xuống dưới cảm thấy tất cả đều bé.
      Lưu Quang ôm Tiểu Vũ, đứng lan can của tầng cao nhất. nhàng đẩy nàng ra, từ phía sau dùng tay che kín mắt của nàng.
      "Tiểu Vũ, ta hiểu trong nàng vẫn luôn tồn tại tình cảm của nhân loại. Sợ đơn tịch mịch, sợ sinh ly tử biệt. Chính nàng muốn đối mặt, cũng hi vọng người khác đối mặt với nó. Nàng có trái tim lương thiện, nhưng có đôi khi xử trí theo cảm tính là được."
      Lưu Quang tựa vào bên tai Tiểu Vũ, nhàng . thương Tiểu Vũ, nếu có thể, Tiểu Vũ tự nguyện giúp nàng thực . Nhưng dù sao bọn họ cũng phải loài người, bọn họ cũng có chức trách. Cho nên có số việc, vẫn cần phải ràng.
      "Thử dùng mắt để nhìn, mà dụng tâm lắng nghe . Thế giới này, mỗi ngày đều có người chết , mà mỗi ngày cũng có người được sinh ra. Sinh Lão Bệnh Tử là ứng hữu tuần hoàn, mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình. nên tin rằng người tốt sống lâu, tai họa do trời định. Phải tin tưởng thiện hữu thiện báo! Ta hiểu nàng cho là thế giới này đối với Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi như vậy là công bằng, ràng làm sai điều gì lại còn đánh mất tánh mạng. Nhưng nàng suy nghĩ cẩn thận chút, hai người bọn họ ra cũng bi ai."
      Tiểu Vũ đem tay Lưu Quang từ mắt bỏ xuống, cặp mắt ửng hồng nghi hoặc nhìn Lưu Quang, hiểu câu sau cùng.
      Lưu Quang nhìn thấy nghi ngờ của nàng, mỉm cười dịu dàng : "Bọn họ vào lúc cuối cùng phải gặp gỡ chúng ta sao? Người đời thường , cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Lời thề ấy so với bất kỳ lời thề non hẹn biển khác gian nan hơn nhiều. Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi có thể chết cùng ngày, cũng coi như có kết cục tốt đẹp nhất. Huống chi chúng ta phải đáp ứng bọn họ, để cho bọn họ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng trước khi rồi sao? Nếu như đổi lại là Tiểu Vũ nàng, nàng còn cảm thấy tiếc nuối sao?"
      Lỗ mũi Tiểu Vũ đau xót, đưa tay qua ôm chặt lấy Lưu Quang.
      " tiếc nuối. Chỉ cần chàng ở bên cạnh thiếp, vô luận xảy ra chuyện gì, thiếp đều cảm thấy sợ hãi."
      Lưu Quang mỉm cười, ôm chặt người trong ngực, vuốt vuốt tóc của nàng.
      "Cho nên, bọn họ vẫn luôn hạnh phúc."
      . . . . . .
      Sau khi Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi phát sinh tai nạn xe cộ, căn bản có người nào tới thăm. Chỉ có cha mẹ Lục Tử Ngôn tới thăm vài lần, bởi vì cả hai cũng xây dựng gia đình của riêng mình, hơn nữa đều có việc gấp, liền thương lượng mướn vị bảo mẫu tới chăm sóc hai người bọn họ.
      ra Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi sớm bị bỏ qua trị liệu, hôm nay toàn bộ sống đều dựa vào hơi thở hổn hển này. Chỉ cần hơi thở này tắt, cũng chính là lúc tuyên bố tử vong. Vị bảo mẫu kia thấy hai người trẻ tuổi này đáng thương, chăm sóc rất tận tâm tận lực. Mỗi ngày đều giúp bọn họ lau chùi thân thể, thỉnh thoảng còn cảm thán càu nhàu với họ mấy câu.
      Tối hôm qua, sau khi Tiểu Vũ nghe Lưu Quang với nàng mấy lời kia, rốt cuộc tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Đúng vậy, thế gian này có bao nhiêu người có thể cùng đồng sinh cộng tử? Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi hạnh phúc thôi. Vì hai người đều vì đối phương mà lo lắng, suy nghĩ.
      Tối nay là đêm thứ tư.
      Tiểu Vũ vốn đợi trong phòng bệnh, chuẩn bị tâm tình tốt cùng mấy người Lục Tử Ngôn tâm trò chuyện, vậy mà đợi hơn nửa ngày trời cũng thấy hồn phách bọn họ xuất ra! Lưu Quang lại có ở đây, nàng cũng biết nên làm thế nào cho phải.
      Hôm nay, bọn họ ở trong bệnh viện gặp được người quen. Ặc, chính xác mà là gặp được quỷ! Chính là đoạn thời gian trước mới vừa vì bọn họ chủ trì hôn lễ "Thôi Mục Sư" - Thôi thương quân - Thôi Phán Quan của địa phủ!
      Nếu phải bọn họ bởi vì chuyện tình Lục Tử Ngôn mà tạm thời quên hết thảy, khi Tiểu Thôi xuất trước mặt, ngay cả chút phát bọn họ cũng có. Nhớ lúc đó Tiểu Thôi kia cười đến vẻ mặt ngây thơ, trong lòng Tiểu Vũ liền phát lạnh. Cũng may Lưu Quang nhanh tay lẹ mắt, cái đem Tiểu Thôi quật ngã. Cùng Tiểu Vũ lên tiếng chào hỏi sau đó trực tiếp đem Tiểu Thôi tha , xử lý hậu .
      Dĩ nhiên, giết Quỷ diệt khẩu là chuyện thể. Dù sao Thôi thư ký là nhân tài, còn phải trở về Địa phủ tiếp tục vì Lưu Quang phân ưu giải nạn. vậy Lưu Quang kéo , là muốn cảnh cáo cho phép tiết lộ hành tung của bọn họ thôi.
      lát sau, Lục Tử Ngôn tỉnh lại đầu tiên. Tiểu Vũ lo lắng tiến lên hỏi: " sao chớ?"
      Lục Tử Ngôn lắc đầu cái, vuốt trán xem ra có chút thoải mái.
      " có việc gì, chính là cảm thấy đầu có chút nặng nề. Tốn nhiều khí lực mới có thể tỉnh lại."
      Thốt ra lời này xong, Lục Tử Ngôn liền theo bản năng nhìn về phía giường Lâm Tâm Nhi. Quả nhiên, hồn phách Lâm Tâm Nhi cũng ra ngoài, xem ra tình huống cùng hẳn là khác biệt lắm.
      Lục Tử Ngôn giống như loáng thoáng cảm giác được điều gì. Xuống giường nhanh chóng tới giường Lâm Tâm Nhi nằm, nắm tay nàng lên lo lắng : "Tâm Nhi, biết em có thể nghe được lời của . Em phải nhớ, về sau hồn phách cần rời thân thể ra gặp nữa. Em phải cố gắng sống tốt, nhất định ngày nào đó tỉnh lại! vẫn ở bên cạnh em, bồi bên cạnh em!"
      Bộ dáng Lục Tử Ngôn hốt hoảng khiến Tiểu Vũ nhất thời cả kinh. nhanh đến cũng theo: "Đúng vậy, Tâm Nhi. Hôm nay nghe lời của Tử Ngôn, cần ra. Cố gắng lên, chờ thân mình khôi phục, chân chính mở mắt cùng Tử Ngôn đoàn tụ!"
      Lời Tiểu Vũ uyển chuyển, ra chỉ có nàng biết, Lâm Tâm Nhi căn bản chân chính tỉnh lại. Hi vọng của Lục Tử Ngôn sớm tồn tại. Nàng đành lòng vạch trần niềm tin của bọn họ nên đành dối. Bởi vì có lúc tương đối tàn nhẫn, tại chỉ có thể hi vọng tất cả như lời Lưu Quang , đến cuối cùng, bọn họ có thể hạnh phúc.
      Hồn phách Lâm Tâm Nhi vẫn rời thân thể, Lục Tử Ngôn ngồi bên giường Lâm Tâm Nhi, vẫn cúi đầu nắm tay của nàng, thần thái rất bất an. Tiểu Vũ cũng biết nên làm thế nào cho phải, lo lắng đứng ở bên, mong mỏi Lưu Quang sớm trở lại, mắt trái trong nháy mắt đỏ ngầu.
      Chợt, máy điện tim giám hộ của Lâm Tâm Nhi trong giây lát liên tiếp nhảy lên lợi hại, thậm chí còi báo động vang lên chói tai. Lục Tử Ngôn và Tiểu Vũ giật nảy mình, tay chân luống cuống biết nên làm gì cho tốt.
      Trong chốc lát, y tá chạy tới. Nhìn thấy điện tim đồ nhảy lên bất thường, vội vàng chạy gọi bác sĩ trực ban tới.
      Lại chỉ chốc lát nữa, mấy bác sĩ vào phòng bệnh, tay chân lưu loát kiểm tra tình hình. bác sĩ sai mấy y tá đem bệnh nhân chuyển qua băng ca, nhanh chóng  đưa vào phòng cấp cứu.
      Lục Tử Ngôn vội vàng theo, xuyên qua cửa lớn phòng cấp cứu, vẫn theo bên cạnh Lâm Tâm Nhi. Tâm tình suy sụp, miệng vẫn lầm bầm.
      có việc gì, Tâm Nhi có việc gì. Nhất định có việc gì.
      . . . . . . .
      Bảy đêm cuối cùng: Đêm thứ tư, cứ như vậy Lục Tử Ngôn hoảng loạn bất lực lặng lẽ vượt qua.
      Quyển 8: Lừa gạt Diêm Vương đẹp trai
      Chương 8: Bảy đêm cuối cùng: Đêm thứ năm
      Edit: B.Y.N
      Beta: Như Nguyện
      Tiểu Vũ vô lực núp ở góc tường phòng bệnh, mắt trái mảnh nóng rực, chợt bệ cửa sổ xuất đạo bóng dáng quen thuộc. Lưu Quang nhảy xuống lan can, vội vàng vào trong phòng bệnh. Tiểu Vũ tới mấy bước ngồi xổm người xuống bên cạnh ân cần : "Thế nào? xảy ra chuyện gì?"
      Tiểu Vũ gặp được Lưu Quang, trong nháy mắt an tâm. Hốc mắt hồng hồng : "Là Tâm Nhi, Tâm Nhi xảy ra chuyện."
      Lưu Quang nghe vậy khẽ cau mày, quả nhiên đoán sai, lúc trước hồn phách Lâm Tâm Nhi rời thân thể còn có điều hoài nghi. Theo đạo lý mà , chỉ cần có người chết , quỷ soa Địa phủ tới đây trước tiên để thu hồn. Lục Tử Ngôn bởi vì gặp được và Tiểu Vũ, mới có thể thoát thân. Mà Lâm Tâm Nhi cũng bị quỷ soa bắt .
      Bây giờ nhìn lại, lúc xảy ra tai nạn, khi Lâm Tâm Nhi còn hơi thở, hồn phách rời thân thể đúng lúc này gặp gỡ cao nhân, mới có thể tạm thời ở lại Nhân giới.
       (xin các vị thân môn chú ý chút cái từ "Cao nhân" này, về sau có cái hố, chính là  color: font-size: 1.17em; line-height: 19px;']đào [/I]color: font-size: 1.17em; line-height: 19px;']vì cao [/I]line-height: 19px; color: font-size: 1.17em;']nhân [/I]line-height: 19px; color: font-size: 1.17em;']này[/I]line-height: 19px; color: font-size: 1.17em;']).
      . . . . . .
      Hoàng hôn phủ xuống, từng đợt từng đợt ánh sáng từ bệ cửa sổ nhè chiếu vào. Ngoài cửa truyền đến từng trận tiếng bước chân, sau khắc, cửa phòng bệnh bị mở ra, mấy y tá đẩy Lâm Tâm Nhi trở lại phòng bệnh, mấy người đem nàng chuyển qua giường bệnh, các loại dụng cụ liên tiếp theo sau lặng lẽ thối lui ra khỏi phòng bệnh.
      Lục Tử Ngôn thất hồn lạc phách đứng ở cửa, dám nhìn Lâm Tâm Nhi sắc mặt tái nhợt nằm giường bệnh. Ngồi xổm người xuống dúi đầu vào giữa hai đầu gối.
      Sắc trời càng ngày càng sáng, ánh mặt trời chiếu sáng gian phòng, hồn phách Lục Tử Ngôn  lập loè, cơ hồ thay đổi thành trong suốt. Ánh mắt Lưu Quang rét lạnh, chợt tới trước người chặn lại ánh mặt trời.
      "Ta đáp ứng cho ngươi thời gian bảy ngày, nhưng ở nơi này trong bảy ngày ngươi có thể tùy ý làm bậy. Dù sao bây giờ ngươi là hồn phách, ban ngày dương khí quá thịnh, trở lại trong thân thể mới tốt. Nếu ngay cả ta cũng dám bảo đảm ngươi có thể bình an vượt qua những ngày cuối cùng."
      Lục Tử Ngôn vùi đầu , Lưu Quang có chút nổi cáu. Vươn tay lập tức túm lấy Lục Tử Ngôn ngồi mặt đất, cau mày vừa định , lại nhìn thấy con ngươi đối phương đầy tràn nước mắt, có chút tức cười.
      "Các người còn muốn gạt tôi?"
      Lục Tử Ngôn nhìn Lưu Quang, miệng lẩm bẩm , biểu tình bất lực.
      " ra Tâm Nhi sớm chết rồi có đúng ? ấy cũng giống tôi, thời điểm xảy ra tai nạn cũng chết rồi! Thế nhưng các người cùng ấy gạt tôi, ấy sao! Tôi cũng là ngốc nghếch! Có người nào hồn phách có thể tự do rời thân thể, tôi lại là người ngu ngốc bị lời dối lừa gạt. Tôi lại còn tâm tâm niệm niệm nghĩ tới có thể đợi đến sau khi Tâm Nhi tỉnh lại, mà an tâm rời . Bây giờ nhìn lại, rốt cuộc tôi làm gì?"
      Lưu Quang cau mày , Tiểu Vũ bước nhanh tới lên tiếng trấn an: " nên như vậy. Nếu như Tâm Nhi biết như vậy, ấy cũng rất khổ sở đúng ? Các người, các người. . . . . ."
      Tiểu Vũ có chút cứng họng, bởi vì nàng cũng nghĩ ra lời tốt lành gì để an ủi Lục Tử Ngôn. Từ cũng chưa thể nghiệm cái gì là thân tình giữa hai người, vất vả mới quen biết mến nhau, cho là sau này có cuộc sống hạnh phúc với nhau. Mơ ước như vậy đành bị đánh nát. Tai nạn xe cộ bất ngờ làm cho bọn họ cùng mất sinh mạng,
      Tai nạn xảy ra, Lục Tử Ngôn liều mạng che Lâm Tâm Nhi, bị người đưa đến bệnh viện cấp cứu mặc dù mất ý thức, nhưng trong lòng hi vọng, chờ đợi Lâm Tâm Nhi có thể bình an. Hồn phách rời thân thể, chịu theo quỷ soa rời . muốn nhìn bình an sống tiếp, mới có thể an tâm.
      Mà Lâm Tâm Nhi mặc dù được Lục Tử Ngôn bảo vệ, nhưng kỳ ngay tại chỗ liền mất mạng. cũng giống Lục Tử Ngôn, chấp niệm trong lòng quá mạnh mẽ, lúc hấp hối cũng hi vọng Lục Tử Ngôn có thể bình an sống tiếp. Sau như lời Lưu Quang , lúc hồn phách rời thân thể gặp được vị cao nhân, đoán chừng cũng là nhìn Lâm Tâm Nhi đáng thương, mới ra tay vội giúp.
      Bọn họ đều ở đây chờ đợi bên kia có thể sóng sót tốt, lại biết đối phương chết . Lâm Tâm Nhi chắc là biết chân tướng, nhưng sợ Lục Tử Ngôn nghĩ thoáng, cho nên thỉnh cầu bọn Lưu Quang giữ bí mật, hy vọng có thể gạt Lục Tử Ngôn Ngôn đến ngày cuối cùng, đợi sau khi bọn họ kết hôn, ở chung chỗ nên đối mặt hãy đối mặt.
      Lâm Tâm Nhi rất dũng cảm, nhưng Lục Tử Ngôn lại chấp nhận nổi. Giờ phút này đôi mắt đỏ của tức giận nhìn Lưu Quang. Thống hận ban đầu cho hi vọng, để rồi lúc này đầy tuyệt vọng.
      Lưu Quang xem thường, nắm lấy cổ áo Lục Tử Ngôn lạnh lùng : " nữ nhân còn có dũng khí chịu đựng chuyện này, ngươi là người đàn ông lại mềm yếu như vậy. Được! Ngươi biết, bằng với ngươi! Là Lâm Tâm Nhi tìm chúng ta, muốn chúng ta thay nàng giấu giếm. Nàng sợ ngươi lo lắng, sợ ngươi chịu nổi nàng chết là , cho nên muốn chúng ta gạt ngươi. Để cho các ngươi có thể vui vẻ  qua hết những ngày cuối cùng này!"
      Lục Tử Ngôn Ngôn thất thanh khóc rống, đột nhiên như phát điên dùng sức tránh ra khỏi Lưu Quang. Hét lớn: " biết cái gì? biết cái gì! hiểu cảm nhận từ đến lớn vẫn khát vọng ấm áp cuối cùng cũng có thể thực được lại bị chuyện ngoài ý muốn làm tan vỡ sao? hiểu cảm nhận muốn bảo vệ người mình mà lại bảo vệ được, cứ như vậy chết trước mắt sao?"
      khí trong phòng bệnh lập tức căng thẳng, Lưu Quang bình tĩnh đứng tại chỗ, ánh sáng lạnh trong mắt lên. cái lắc mình liền tới trước mặt Lục Tử Ngôn, khi còn chưa kịp có phản ứng, liền đưa tay qua bóp cổ , hung hăng nhấc thân thể của lên, đè vào trong thân thể của .
      "Đúng! Ta hiểu , cái gì ta cũng hiểu! Chỉ là loại nhát gan dám đối mặt như ngươi, có tư cách gì người khác! Trở về thân thể của ngươi mà tỉnh lại ! Tối nay, ngươi cũng cần phải ra!"
      Hồn phách Lục Tử Ngôn còn muốn giãy giụa, lại bị Lưu Quang ngăn lại. Ngay sau đó bóng màu hồng thoáng qua, liền mất tất cả ý thức.
      Tiếp đó, Lưu Quang lại tới bên giường ngủ của Lâm Tâm Nhi, vươn ngón tay ra, vẽ vẽ ở mu bàn tay . Nhìn nét mặt Tiểu Vũ mê hoặc, lại với Lâm Tâm giường bệnh: "Tạm thời ta ngăn hồn phách Lục Tử Ngôn lại, để thể rời thân thể. có thể nghe thấy ngươi chuyện, tối nay sau khi ngươi ra ngoài hãy cùng chút. Các ngươi còn thời gian ba đêm, hi vọng lúc các ngươi rời , mang theo tiếc nuối."
      Lưu Quang xong lời này, liền nắm tay Tiểu Vũ rời . Cởi chuông phải do người buộc chuông, hi vọng Lâm Tâm Nhi có thể làm cho lòng Lục Tử Ngôn Ngôn bình tĩnh chút.
      . . . . . .
      Tiểu Vũ ngồi bên cạnh Lưu Quang, nhìn chân trời đỏ lửa, ánh nắng dần dần tiêu tán, sắc trời ngày càng mờ nhạt, rất nhanh chỉ còn khoảng gian đen kịt.
      ngày cứ như thế mà trôi qua. Sau khi Lưu Quang mang nàng từ trong phòng bệnh ra ngoài, liền cùng nàng ở tầng cao nhất bệnh viện ngồi suốt ngày, câu cũng .
      Lúc này, Lâm Tâm Nhi ra chứ?
      Tiểu Vũ biết lời của Lục Tử Ngôn hôm nay, có hơi quá. Lưu Quang làm sao hiểu loại đau đớn này? Tình cảm của nàng cùng Lưu Quang cũng phải là xuôi gió xuôi nước.
      Tình cảm với Lưu Quang, cũng là chờ đợi với tương lai. Nhưng mà đợi được trở lại, Tiểu Vũ liền bị Dương Tiễn đẩy xuống Vong Xuyên. Cái loại phải bảo vệ nhưng bất lực bảo vệ tốt, Lưu Quang so với ai khác đều hiểu. Thậm chí sau đó cứu người về, nhưng lại được cho biết nàng quên mất tất cả. Nổi đau của Lục Tử Ngôn, Lưu Quang làm sao hiểu.
      Tiểu Vũ cầm lấy tay Lưu Quang, tay bé ấm áp chạm đến  bàn tay lạnh như băng. Tiểu Vũ cười cười, dứt khoát kéo đôi tay kia qua, dùng tay ra sức chà xát tay Lưu Quang.
      "Lão Đại. Người ta đều là lão công sưởi ấm cho lão bà, xem ra chàng may nhất, được thiếp sưởi ấm tay như vậy. Nghe người khác tay của người lạnh liền cho thấy có tình cảm với ngươi, phải chàng có tình cảm với thiếp chứ?"
      Lưu Quang nghiêng mặt sang bên, nhìn thấy Tiểu Vũ nhíu cái mũi bộ dạng đáng thương, khỏi bật cười ra tiếng.
      " lời ngu xuẩn gì đấy."
      Tiểu Vũ nhìn thấy Lưu Quang rốt cuộc cũng cười, vội vàng tiếp tục giả bộ đáng thương : " phải lời ngu xuẩn. Bằng , làm sao suốt cả ngày chàng cũng để ý đến thiếp?"
      Lưu Quang vuốt ve Tiểu Vũ, nhìn về bầu trời đầy sao.
      " phải để ý tới nàng. Chẳng qua là đột nhiên cảm thấy, Nhân giới nơi đáng ghét. Chờ chuyện tình Lục Tử Ngôn kết thúc, chúng ta liền rời thôi. Đợi ở chỗ này nữa, ta cảm giác mình có điểm như chính mình rồi."
      . . . . . . .
      Hehehe... Ôi trời ơi! Trong ba chương này muội cứ nhằm tên Lâm Tâm Nhi với Lâm Tâm Như, híc, đánh sai rồi sửa lại biết bao nhiêu lần...!!! Nếu tỷ có thấy chỗ nào ghi nhằm sửa lại giùm muội nhé! Dám tác giả là fan của Lâm Tâm Như lắm á!
      Nhưng edit 3 chương này thấy cảm động ghê á! Phật : "Kiếp trước phải ngoái đầu năm trăm lần mới đổi được lần thoáng qua ở kiếp này", híc! Vì vậy hãy trân trọng những gì mà mình gặp thoáng qua a! Híc!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Quyển 8: Lừa gạt Diêm Vương đẹp trai
      Chương 9: Bảy đêm cuối cùng: đêm thứ sáu
      Edit: ···°Quan ♥ √ũ ♥ Phán°····
      Beta: Như Nguyện

      <img class="alignnone size-full wp-image-39105 aligncenter" alt="images5a" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2013/01/images5a.jpg" width="275" height="183" />

      Tiểu Vũ cùng Lưu Quang ở tầng cao nhất của bệnh viện suốt cả đêm. đêm này, cái gì hai người cũng chưa , cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở lan can, nắm tay lẫn nhau, mặc cho gió lạnh thổi qua.
      Đợi đến sau khi mặt trời mọc, hai người mới trở lại phòng bệnh. Khi Lưu Quang nhìn thấy tình hình trong phòng bệnh, kinh ngạc mở to mắt.
      Lục Tử Ngôn ôm Lâm Tâm Nhi vùi ở góc tường, hai người cứ như vậy dựa vào nhau chặt. Lưu Quang thế nào cũng nghĩ đến, Lục Tử Ngôn có thể xông ra khỏi phong ấn của .
      Ánh mặt trời chói mắt chiếu xạ lên người bọn họ, khiến cho hai người ôm nhau mắt vốn nhắm lại lập tức thức tỉnh. Đợi sau khi nhìn thấy Lưu Quang cùng Tiểu Vũ, hai người ràng có chút ngượng ngùng, hơi đỏ mặt đứng lên.
      xin lỗi, ngày hôm qua là tôi tốt, nên đối với hô to gọi . Là tôi đạo lý, xin lỗi.”
      Lục Tử Ngôn tiến lên bước cúi người xuống hướng Lưu Quang lời xin lỗi. Lưu Quang từ trong kinh ngạc khôi phục như cũ, đem mặt nghiêng về hướng bên cạnh, tựa hồ muốn để ý đến .
      Tiểu Vũ từ bên qua, cười híp mắt phất phất tay : “ sao, có sao, chàng trách .”
      Lục Tử Ngôn xin lỗi cười cười, xoay người cầm tay Lâm Tâm Nhi. với Tiểu Vũ cùng Lưu Quang: “Tâm Nhi tối qua rất nhiều, làm cho tôi xấu hổ dứt. Đúng như lời các người , Tâm Nhi có dũng khí chịu đựng nhiều chuyện, mà tôi lại mềm yếu chịu đối mặt như vậy. tại tôi thông suốt rồi, thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, cũng xem như là chuyện hạnh phúc. Mặc dù chúng tôi còn có rất nhiều mơ ước thực được, nhưng bảy ngày cuối cùng này, cho tôi rất thỏa mãn. Ít nhất tôi hiểu Tâm Nhi làm sao tôi, ít nhất đến cuối cùng Tâm Nhi vẫn ở bên cạnh tôi. Cho nên, cám ơn các người! Chúng tôi hối tiếc nữa”
      Lâm Tâm Nhi nghe Lục Tử Ngôn ra lời này, bên cạnh cũng chân thành gật đầu cái. Hai người thâm tình nhìn nhau, trong đôi mắt cũng lóe lên ít nước mắt.
      “Có muốn lại thêm buổi hẹn hò nữa ?”
      Lưu Quang chợt ra câu, tất cả mọi người tại chỗ đều kinh hãi.
      Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi cũng kịp phản ứng, hiểu hỏi: “Có… có ý gì?”
      Đôi tay Lưu Quang ôm ngực, cười mê hoặc : “Chính là ý đó, ta có thể để cho hai người các vị trở lại ước hẹn ngày xưa tốt đẹp. Dĩ nhiên, muốn hay , phải xem ý của các ngươi.”
      Lâm Tâm Nhi tức cười, Lục Tử Ngôn có chút lờ mờ phát giác ra, chỉ chỉ thân thể chính mình nằm ở giường bệnh.
      “Nhưng, nhưng mà chúng tôi làm sao mà được?”
      Lưu Quang bất đắc dĩ lắc đầu: “Mặc dù ta có biện pháp để cho thân thể các ngươi phục hồi như cũ, nhưng hồn phách của các ngươi, ta có thể làm chủ chút. Nhưng mà đối với những thứ ngoại giới này, chỉ có thể nhìn nghe được, nhưng có biện pháp chạm vào được.”
      Lục Tử Ngôn Ngôn vẫn mê hoặc như cũ, tiếp tục hỏi: “Nhưng phải ban ngày dương khí quá thịnh, tốt nhất thể rời xa thân thể sao? Huống chi tại ánh sáng mặt trời bên ngoài lợi hại như vậy, chúng tôi có thể ra ngoài sao?”
      Lưu Quang bị hỏi có chút phiền não, phất phất tay tức giận : “Lấy ở đâu ra nhiều vấn đề như vậy! câu , rốt cục có muốn ra ngoài hay ?”
      “Muốn!”
      Lâm Tâm Nhi phản ứng nhanh chóng kéo Lục Tử Ngôn qua, mở miệng . Lục Tử Ngôn ngay sau đó cũng hồi hồn, ý vị gật đầu : “Muốn, muốn! Đương nhiên là muốn!”
      Lưu Quang cười cười, đưa tay vỗ cái phát ra tiếng. Đây phải là xong rồi sao!
      ………
      Hồn phách Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi ra khỏi bệnh viện. Lần đầu thử, trước kia chưa bao giờ thử qua chuyện này. Tỷ như, từ tầng ba mươi trực tiếp nhảy xuống.
      Vốn hai người lo sợ bất an, sau khi rơi xuống mặt đất phát mình có sao nhìn thẳng vào mắt lẫn nhau cười cười, so với nhảy Bungee còn kích thích hơn.
      Lưu Quang trợn trắng mắt, hai người để ý vậy còn người khúc khích, ặc, hai hồn. Kéo Tiểu Vũ bên cạnh, miễn cưỡng : “ thôi, chúng ta cũng hẹn hò.”
      Bởi vì lo lắng hồn phách Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi bị tiểu quỷ nào đó ngang qua thu , Lưu Quang dắt Tiểu Vũ cũng dám xa. Cùng bên cạnh bọn họ. Nhìn bọn họ cười đến ngọt ngào như vậy, tâm tình Lưu Quang tốt cũng biến thành rất tốt. Đem Tiểu Vũ nào đó cười khúc khích kéo qua bên cạnh. Lẩm bẩm mở miệng : “Hôm nay tay ta rất ấm áp chứ?”
      Tiểu Vũ đầu tiên ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu Lưu Quang là có ý gì. Cười hì hì nhào tới ngực Lưu Quang cọ xát. Vui mừng : “Ấm áp ! Nhưng mà Lưu Quang nhà ta là lão công tốt nhất!”
      Lưu Quang nâng lên nụ cười nơi khóe môi ngừng. Gương mặt khẽ ửng hồng cậy mạnh : “Làm ơn! Chớ làm ta ghê tởm có được hay
      Hôm nay tâm tình Tiểu Vũ tốt, cũng lười cùng người nào đó khó chịu so đo. Vui vẻ tiếp tục : “Liền ghê tởm chàng! Ghê tởm đến về sau chàng nghe lời của thiếp liền muốn nôn. Sau đó dám hôn thiếp, cũng dám đối với thiếp có suy nghĩ chính đáng!”
      Lưu Quang vừa nghe hai chữ suy nghĩ chính đáng, nhất thời vui. Vội vàng hét lên: “Cái gì suy nghĩ chính đáng?! Bây giờ nàng là lão bà của ta, ta là chồng nàng! Chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Làm gì còn phải có suy nghĩ chính đáng, ta muốn là muốn, trực tiếp liền… liền. Tốt rồi.”
      đến cuối cùng, giọng lại càng . Mặt Tiểu Vũ đỏ lên, cảm thấy giờ phút này cái đề tài thảo luận này rất hợp. Vội vàng ho khan cái, lôi kéo Lưu Quang đuổi theo đôi vợ chồng son ngọt ngào trước mặt.
      ………
      Thời gian ngày trôi qua rất nhanh, đặc biệt là đối với những người vốn cũng có nhiều thời gian.
      Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi nắm tay tới bờ biển, nhìn có người để lửa khói, đêm đen nhánh thoáng qua ánh sáng hoa mỹ, làm cho người ta mê hoặc.
      Hôm nay là đêm thứ sáu, ngày mai chính là ngày cuối cùng.
      Hai người cũng biết sắp sửa phải gặp việc này, tuy nhiên cũng thức thời nhiều lời. Bọn họ ngồi thảm, vai kề vai nhìn làn khói lửa mê hoặc giữa trung nở rộ.
      “Tâm Nhi, có mấy lời vẫn chưa với em. Bởi vì em cũng biết là người theo thuyết vô thần, chưa bao giờ tin tưởng có cái gì là luân hồi chuyển thế. Nhưng hôm nay lại tin, hơn nữa tin tưởng sâu. biết thế giới này vốn công bằng, nhưng chưa bao giờ từng oán hận qua cái gì. Bởi vì ít nhất còn có em. Đời này, coi như là nợ em. Nợ em tương lại, nợ em gia đình mỹ mãn. Kiếp sau, kiếp sau nhất định trả lại em! Nghe uống canh Mạnh bà phải quên kiếp trước, sợ, tin tưởng kiếp sau chỉ cần chúng ta gặp lại, liền nhất định có thể nhận ra em. Sau đó cho em ngôi nhà, cho em tương lai tốt đẹp.”
      Lục Tử Ngôn lẳng lặng , Lâm Tâm Nhi ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe. Chợt giống như nghĩ đến điều gì, cười ra tiếng.
      “Tử Ngôn, nếu kiếp sau chúng ta đều là con trai, hoặc đều là con . Vậy phải làm thế nào? còn lấy em sao?”
      Lục Tử Ngôn vốn là thâm tình lại bị câu hỏi này của Lâm Tâm Nhi đánh gãy. Cũng bị hỏi đến trọng điểm, trong lúc nhất thời cũng biết nên trả lời như thế nào mới tốt.
      Nhìn bộ dạng Lục Tử Ngôn sững sờ ngây ngốc. Lâm Tâm Nhi cười khì khì tiếng. Lục Tử Ngôn rất khổ não nhăn mày lại, ai oán với Lâm Tâm Nhi: “Này, Tâm Nhi… Em còn cười được. Nếu giống như em , vậy phải làm sao mới tốt bây giờ?”
      Lâm Tâm Nhi càng cười càng lớn tiếng, trực tiếp rơi vào trong ngực của Lục Tử Ngôn. Lục Tử Ngôn vuốt vuốt tóc của Tâm Nhi, rất bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
      “Tử Ngôn. Cần gì khổ não vậy? Nếu đời sau chúng ta đều là con trai, chúng ta liền làm em tốt. Đều là con , vậy làm chị em. Em tin tưởng, đời đời kiếp kiếp luân hồi, kiếp chúng ta kết làm vợ chồng. Trời cao tàn nhẫn như vậy, chắc chắn có thời điểm mở mắt. Em nhớ lời hứa của , nhớ”
      ………
      Quyển 8: Lừa gạt Diêm Vương đẹp trai
      Chương 10: Bảy đêm cuối cùng: đêm thứ bảy
      Edit: ···°Quan ♥ √ũ ♥ Phán°····
      Beta: Như Nguyện
      Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi cứ như vậy lẳng lặng ngồi bên bờ biển. Nhìn mặt trời mọc từ phía mặt biển dâng lên hai người bèn nhìn nhau cười.
      đêm lại qua nữa rồi”. Lâm Tâm Nhi gối đầu tựa vào trong ngực của Lục Tử Ngôn, nhìn phương xa suy nghĩ mất hồn.
      “Ừ” Ánh mắt Lục Tử Ngôn cũng nhìn hướng phương xa, nhàn nhạt đáp trả tiếng.
      Lâm Tâm Nhi hướng trong ngực Lục Tử Ngôn cọ cái: “Nhớ lời em chứ, em chờ tới tìm em.”
      “Ừ…”
      Lục Tử Ngôn cúi đầu, nhìn Lâm Tâm Nhi trong ngực cố gắng kiên cường, ánh mắt lóe lên, cúi đầu hôn lên môi .
      Mặt trời mọc càng ngày càng sáng, hai thân ảnh xuất chắn trước mặt bọn họ.
      Tiểu Vũ tiến lên bước, cười hì hì : “Chúng ta cũng cố ý tới quấy rầy các ngươi. Chẳng qua là muốn cùng các ngươi tiếng, hôm nay các ngươi nghỉ ngơi tốt. Chuẩn bị tinh thần tốt, buổi tối còn giáo đường cử hành hôn lễ!”
      Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi ngẩn ra, ngay sau đó bật cười. Đúng rồi, hôm nay là ngày bọn họ kết hôn.
      “Được! Tâm Nhi, chúng ta trở về bệnh viện. Buổi tối giáo đường cử hành hôn lễ!”
      Lâm Tâm Nhi dùng sức gật đầu cái, khóe mắt chảy xuống lệ biết là vui mừng hay là đối với ngày hạnh phúc cuối cùng này bi thương.
      ………
      Đêm cuối cùng.
      Ban đầu gặp Lục Tử Ngôn chính là trong cái giáo đường kia, Tiểu Vũ dẫn dâu xinh đẹp thân lụa trắng chậm rãi tới bên cạnh Lục Tử Ngôn.
      Lục Tử Ngôn sửa sang lại âu phục màu đen của mình, cao hứng từ trong tay Tiểu Vũ dắt lấy Lâm Tâm Nhi.
      cảm ơn các người. nghĩ đến các người còn giúp chúng tôi chuẩn bị lễ phục, rất cảm ơn.”
      Tiểu Vũ phất tay cái, vui vẻ : “ có gì, có gì, ra những thứ lễ phục này là của chúng ta vừa mới kết hôn đem đến. Các ngươi ngại là tốt rồi.”
      Lâm Tâm Nhi cười lắc lắc đầu, cảm kích nhìn Tiểu Vũ : “Làm sao ghét bỏ đây. Còn có thể mặc vào áo cưới, cùng Tử Ngôn đứng ở chỗ này kết hôn, làm cho chúng ta rất thỏa mãn. rất cảm ơn mọi người.”
      Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng, cười khúc khích: “ có gì, có gì, các ngươi vui vẻ là được rồi, vui vẻ là được rồi.”
      Lục Tử Ngôn Ngôn nắm hai tay của Lâm Tâm Nhi, đứng ở trước tượng Chúa Jesus thâm tình nhìn nàng. Hơi xin lỗi : “ xin lỗi Tâm Nhi, vốn là muốn chuẩn bị cho em cuộc hôn lễ tốt đẹp. tại lại… nhưng ngay cả người làm chủ hôn cũng có. …”
      Lâm Tâm Nhi vừa mới chuẩn bị có gì, liền nghe sau lưng truyền đến tiếng đáp.
      “Ai có!”
      Mọi người nghe vậy xoay người nhìn lại, chỉ thấy Lưu Quang hai tay nhét vào túi quần miễn cưỡng tới, theo phía sau là nam tử bộ dạng lịch . Tiểu Vũ vừa nhìn thấy, bật thốt kêu lên: “Tiểu Thôi!”
      Tiểu Thôi vươn tay hướng Tiểu Vũ giơ giơ, coi như là chào hỏi. tay từ trong túi lấy ra mắt kính gọng đen đeo lên, tay cầm ra quyển sách, thẳng tới dưới tượng thần, đứng trước bục làm chứng.
      Lưu Quang dắt lấy tay Tiểu Vũ tới bên cạnh ngồi xuống. Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi giống như hiểu ra cái gì, nhưng vẫn ôm thái độ hoài nhi nhìn nam tử lịch bục làm chứng.
      Tiểu Thôi để ý đến ánh mắt nghi hoặc kia, nâng mắt ho khan cái : “Lục Tử Ngôn, con có nguyện ý nhận Lâm Tâm Nhi trở thành người vợ hợp pháp của con, theo lệnh của Thượng Đế cùng ấy chung sống? Cũng cam kết từ nay về sau thủy chung ấy, tôn kính ấy, an ủi ấy, trân ái ấy, thủy chung trung thành với ấy, đến chết cũng đổi?”
      Hai người thấy nam tử lịch từng lời, khỏi lập tức hoàn hồn lại.
      Lục Tử Ngôn thâm tình nhìn Lâm Tâm Nhi, nghiêm túc : “Con nguyện ý!”
      Tiểu Thôi thấy khí tệ, tiếp tục thầm:
      “Lâm Tâm Nhi, con có nguyện ý nhận Lục Tử Ngôn Ngôn trở thành người chồng hợp pháp, theo lệnh của Thượng Đế cùng ấy chung sống? Cũng cam kết từ này về sau thủy chung thương aanh ấy, tôn kính ấy, an ủi ấy, trân ái ấy, thủy chung trung thành với ấy, đến chết cũng đổi?”
      Lâm Tâm Nhi bỗng chốc con mắt ươn ướt, ràng cho phép khóc, nhưng đến thời khắc cuối cùng vẫn là nhịn được. Dùng sức gật đầu cái, nức nở : “Con nguyện ý!”
      Tiểu Thôi khép lại sách ngẩng đầu lên, mặt nổi lên cười khẽ.
      “Tốt! Ta tuyên bố bắt đầu từ giờ khắc này, các con chính là vợ chồng chân chính, bất luận kẻ nào cũng thể đem các con chia lìa. Dùng nụ hôn để chứng minh lời thề của các con .”
      Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi mặt đối mặt mà đứng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, mang theo nụ cười hơi có vẻ xấu hổ, hốc mắt đều đỏ.
      Lục Tử Ngôn đưa tay lau nước mắt ở trước gò má của Lâm Tâm Nhi, hôn lên môi của .
      nhất định tìm em. Nhất định!”
      ………
      Tiểu Vũ ngồi ở bên lễ đường, cuối cùng đành lòng nhìn nữa, lấy tay bụm miệng đem mặt hướng đến bên cạnh.
      Có người từ phía sau ôm lấy nàng, đem cả người nàng ôm vào trong ngực. Ở bên tai nàng nhàng : “Ta với Chung Quỳ, giúp hai người bọn họ tìm hai nhà môn đăng hộ đối. cần chính bọn họ phí tâm tìm lẫn nhau, kiếp sau, bọn họ nhất định hạnh phúc ở chung chỗ.”
      Tiểu Vũ chợt quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Quang, trong con ngươi nhìn nàng tràn đầy dịu dàng.
      biết nên cái gì, hướng nhào vào trong ngực của Lưu Quang.
      “Lão Đại, chàng là quá tốt…”
      Lưu Quang bật cười, vuốt vuốt tóc của người trong ngực, cố tình đáng thương : “Bây giờ nàng mới biết à? là quá làm tổn thương lòng của ta rồi.”
      Đáp lại , là bị người trong ngực ôm chặt hơn. Lưu Quang nâng lên khóe môi, thêm cái gì.
      ………
      Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, khi ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua giáo đường chiếu vào. Tiểu Thôi lấy mắt kiếng xuống, trước mặt hai người : “Tốt lắm, tâm nguyện của các ngươi cũng coi là hoàn thành. Liền trực tiếp theo ta .”
      Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi đều nghi hoặc nhìn Tiểu Thôi, hiểu hỏi: “Cùng? theo ?”
      Tiểu Vũ lôi kéo Lưu Quang đứng lên, tới bên cạnh hai người : “Đúng vậy, cùng là được. giúp các ngươi an bài. Yên tâm !”
      Nghe lời mới vừa rồi của Lưu Quang, tâm tình của Tiểu Vũ lập tức tốt lên nhiều. Sau khi Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi nghe lời của Tiểu Vũ, mặc dù vẫn còn mê hoặc, nhưng mà thuận theo gật đầu cái, tay nắm tay theo Tiểu Thôi rời .
      Thân thể ba người xuyên qua cửa lớn của giáo đường, nhất thời biến mất thấy gì nữa. Mà trong bệnh viện, điện tâm đồ của Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi cũng ngừng chạy.
      Còi báo động vang lên, hai hộ lý vội vã vào. Nhìn điện tâm đồ đường thẳng, hộ lý chạy ra ngoài gọi bác sĩ trực. đến chốc, bác sĩ vào. Nhìn hai bệnh nhân trẻ tuổi giường bệnh cứ như vậy còn sinh mạng, khẽ mở miệng. Thoáng kiểm tra lần nữa, sau khi xác định còn hơi thở, nhìn đồng hồ nhận lấy báo cáo tử vong hộ lý đưa đến, vung bút viết xuống chứng minh.
      ……..

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Quyển 8: Lừa gạt Diêm Vương đẹp trai
      Chương 11: Chúng ta về nhà (Đại kết cục)
      Edit: ···°Quan ♥ √ũ ♥ Phán°····
      Beta: Như Nguyện


      <img class="alignnone size-full wp-image-38918" alt="8949_24_6m3p" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2013/01/8949_24_6m3p.gif" width="92" height="178" />


      “Lão đại, chúng ta cũng trở về .”
      Ánh mặt trời rải vào, Tiểu Vũ nhìn phương hướng bọn người Tiểu Thôi biến mất, chợt mở miệng ra những lời này.
      Lưu Quang có chút kinh ngạc, hếch mày lên nghi ngờ : “Trở về? tại? phải nàng vẫn luôn kêu la muốn ra ngoài chơi, tại sao lại quay về? phải nàng sợ sau khi trở về lão già sắp chết lại tìm chúng ta gây phiền toái?”
      Hắc hắc, Tiểu Vũ nhếch miệng cười tiếng: “Ông ấy dám!”
      Ô? Nghe ba chữ này, ngược lại Lưu Quang rất hăng hái: “Ông ấy dám?? Nhưng ông ấy là Thiên đế, thế gian này cũng chưa có chuyện ông dám làm.”
      Tiểu Vũ liếc nhìn ánh mắt tin của Lưu Quang, cũng lười cùng nhảm. Trực tiếp kéo tay Lưu Quang che ở bụng của mình.
      “Có nghe qua câu , trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất chưa! Thiếp cũng tin dám làm gì phụ nữ có thai như thiếp!”
      … Phụ nữ có thai?
      Nụ cười Lưu Quang cứng ngắc ở mặt, bình thường phản ứng cực kỳ nhanh nhưng chính vào thời khắc này hoàn toàn bối rối.
      Tiểu Vũ thấy Lưu Quang có chút lâm vào trạng thái hóa đá, trong lòng nhất thời nổi lên vui mừng.
      “Này! Làm gì mà lời nào? muốn có đứa bé này, thiếp phá là được! Dù sao bệnh viện cũng gần đây.”
      Những lời này vừa ra khỏi miệng, người hóa đá trong nháy mắt từ tảng đá bật ra.
      “Đùa gì thế! Hài tử của ta nàng cũng dám phá! Nàng… nàng… nàng… khi nào phát mang thai?”
      Tiểu Vũ xem thường nhún nhún vai: “Mấy ngày trước khi ở bệnh viện, thiếp cảm thấy thân thể có chút thoải mái liền nguyên hình làm kiểm tra. Sau đó bác sĩ liền chúc mừng thiếp.”
      Lưu Quang hoàn toàn gì, lôi kéo tay Tiểu Vũ về phía trước.
      đâu?” Tiểu Vũ hiểu, lên tiếng hỏi.
      “Trở về! Bây giờ nàng là phụ nữ có thai, thể chạy loạn khắp nơi. Cũng nên với nương, để người tạm thời cũng đừng rời . Lưu lại chăm sóc nàng. Nếu nàng cảm thấy nhàm chán, ta có thể Thiên giới bảo Bạch Nhược xuống chơi cùng nàng. Còn nữa…, Tiểu Cẩn tu luyện cũng tệ lắm, có thể ra ngoài thời gian dài cùng nàng chuyện phiếm.”
      Lưu Quang đường lảm nhảm, Tiểu Vũ sau lưng cười tươi tắn. Đây chính là nam nhân của nàng, vô luận lúc nào cũng thay nàng đem toàn bộ chuyện tình suy tính tốt nhất, chăm sóc tốt nhất. Sợ nàng trở về cảm thấy nhàm chán, lập tức liền nghĩ đến Bạch Nhược cùng Tiểu Cẩn.
      “Đúng rồi! Lão Đại, chàng họ Lưu đúng ?” Tiểu Vũ chợt nghĩ tới điều gì, mở miệng hỏi.
      Lưu Quang kịp phản ứng, lâu mới : “… Sao lại hỏi như thế?”
      “Bởi vì phụ thân của chàng gọi là Diễm, còn chàng lại gọi là Lưu Quang. Ai biết chàng rốt cục họ gì.”
      Lưu Quang bất đắc dĩ mà lắc đầu, giải thích: “Thiên giới có dòng họ. Hơn nữa đối với tên mà , đều chỉ cho rằng đó là danh hiệu mà thôi. Nàng cảm thấy cái gì dễ nghe liền lấy họ đó, có hạn chế gì.”
      Tiểu Vũ gãi gãi lỗ tai, cau mày : “Như vậy sao. Vậy tốt! Thiếp mặc kệ, con của chúng liền theo họ Lưu của chàng, tốt lắm.”
      Lưu Quang nghe vậy cười cười: “ sao cả. Họ Lưu cũng tốt vô cùng.”
      Ừ! Tiểu Vũ gật đầu cái, đầu bắt đầu suy tư. Trong miệng nhàng lẩm bẩm.
      “Họ Lưu nha… Nên kêu là Lưu gì mới tốt đây? Lưu Thủy?”
      Lưu Quang ném tới cái liếc mắt: “Tục!”
      “Vậy… Lưu Liên?”
      “Sầu riêng??? Hài tử của ta tại sao có thể lấy cái thứ đồ thối để đặt tên chứ!” (Quả sầu riêng trong tiếng Trung gọi là lưu liên quả viết là, còn Lưu Liên mà Vũ tỷ viết là nghĩa là tiếp nối, cả hai đều đọc như nhau nên Quang ca bị nhầm. ra chẳng ai đặt tên con mình là sầu riêng đâu ca ơi!)
      A? Tiểu Vũ nháy mắt. Đầu toát ra dấu chấm hỏi. Đồ thối? Cái gì đồ thối? Thôi thôi, nếu cha thích, vậy thay đổi tên khác vậy.
      “Lưu… Lưu… Lưu Manh…” (Ôi! Mẹ ơi! Mai mốt ai có con đừng để chị đặt tên nhé! Nghe mà phun nước như vòi hoa sen)
      Lưu Quang dừng bước lại, xoay người nhìn về vẻ mặt vô tội của mỗ Vũ.
      “Ta này, mẹ của bọn trẻ, nàng ít nhiều cũng bình thường chút có được hay ? Nào có ai gọi con mình là Lưu Manh chứ hả? Cái người này phải ràng làm cho sau khi lớn lên làm xã hội đen sao? Nhà chúng ta có cha là thủ lĩnh xã hội đen bị người ngoài chán ghét rồi, ta nghĩ tới hài tử của ta về sau cũng giống ta” (Chú thích: xã hội đen chỗ này hãy hiểu là Ma giới)
      Tiểu Vũ cong miệng lên, bất mãn : “ sao, sao, gọi là Lưu Manh cũng được. Vậy chàng biết thưởng thức, chàng đặt ?”
      Lưu Quang bị Tiểu Vũ câu hỏi phản lại, nín lâu mới quật cường : “Nàng đột nhiên cho ta biết nàng mang thai, làm sao ta có thời gian suy nghĩ tên của hài tử! Thôi giao lại cho Tiểu Thôi suy nghĩ! nghĩ ra ta liền trừ tiền lương cùng ngày nghỉ của !”
      Hai người tay trong tay, bóng dáng dưới ánh mặt trời dần dần biến mất thấy gì nữa. Chỉ còn lưu lại tiếng cười đùa.
      ---
      “Cắt…”
      “Nàng cắt cái gì… Có ý kiến sao?”
      “Thiếp nào dám…! Chàng là Diêm vương đại nhân nha!”
      “Ta thấy nàng chính là bộ dạng rất bất mãn!”
      “Thiếp nào có! Tốt lắm, tốt lắm. Bé con cười với chàng cái! Lão công nhà chúng ta tốt nhất, lợi hại nhất, thông minh nhất rồi!”
      “… Cái này sai.”
      ………
      Tiểu Thôi dẫn Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi dọc đường đến Địa phủ, chợt hắt hơi cái. Trong lòng nhất thời nổi lên loại dự cảm bất thường. Mẹ nó! Hay là lão Đại lại muốn tìm gây phiền toái?
      Lục Tử Ngôn tò mò nhìn Tiểu Thôi, cuối cùng nhịn được mở miệng : “Á, xin hỏi rốt cục là…?”
      Tiểu Thôi chu mỏ, lười biếng : “Ta là phán quan của Địa phủ, Thôi Liên Quân”
      Cái gì?! Phán quan??
      Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi giật mình trợn to cặp mắt, chợt nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi: “Kia, Lưu Quang và Tiểu Vũ. Bọn họ là ai?”
      Tiểu Thôi nhún nhún vai, bình tĩnh : “ người nhàn nhã ở Địa phủ của chúng ta chơi, cả ngày có việc gì, nhìn mặt cười đến ngây thơ, kì thực trong lòng tràn đây hắc tâm Diêm vương đại nhân! người còn lại gây chuyện, cả ngày ăn no rỗi việc, cuối cùng thế nhưng bắt cóc Diêm vương đại nhân làm chỗ dựa, chính là Diêm vương phu nhân!”
      Cái gì! Bọn họ lại là…
      Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi có chút dám tin, nhĩ đến mấy ngày nay trợ giúp bọn họ lại là Diêm vương đại nhân của Địa phủ? nghĩ đến. Vừa mới bắt đầu nhìn thấy Lưu Quang còn tưởng rằng là vị quan cấp cao của nơi nào đấy…
      Tiểu Thôi nâng lên khóe môi cười cười: “Các ngươi cũng coi là phúc khí tốt, trước khi chết gặp được quý nhân. Yên tâm , kiếp sau của các ngươi an bài xong rồi, cần lo lắng gì cả. Chỉ là ngàn vạn lần được cảm tạ Diêm vương đại nhân của chúng ta, muốn tạ cũng nên tạ tiểu nha đầu thích gây chuyện bên cạnh . Nếu có nàng, đại nhân của chúng ta tuyệt đối ra tay chõ mõm vào.”
      Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi mỉm cười . Mấy ngày nay ở chung, bọn họ biết Lưu Quang tuyệt đối phải là loại người máu lạnh như trong miệng Tiểu Thôi.
      ra , có chút bất tri bất giác bị cuốn hút, bị cải biến.
      Tin tưởng người thiện lương cuối cùng được kết quả tốt, tin tưởng hạnh phúc thuộc về nhau luôn luôn kéo dài mãi. Tin tưởng quấn quýt nắm tay nhau buông ra, tin tưởng mưa gió qua, nhất định xuất ánh sáng hồng xinh đẹp.
      ---- o ---- 0 ---- HOÀN ---- 0 ---- o ----

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :