1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phúc hắc cũng phải biết cách - Thu Thủy Y Nhân (59c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 10

      Diệp Vũ có cảm giác cả người mình như bị chiếc xe tăng qua, cả người đau đớn, muốn tiếp tục ngủ lại bị kẻ nào đó mạnh mẽ kéo lên.

      rửa mặt , chúng ta phải nhận điện thoại rồi.”

      “Tiêu Triệt, em muốn lấy dao chém .”

      hiểu hiểu, chúng ta trong thời kỳ tân hôn mà.”

      hộc máu.”

      muốn có cảm giác chân nhất, sợ em thể nhận ra bản thân em kết hôn.” Tiêu Triệt cà lơ phất phơ .

      “Cám ơn nhắc nhở.” Diệp Vũ đỡ cái eo chịu mọi tàn phá vào phòng tắm, dùng sức đóng mạnh cửa lại.

      Tiêu Triệt nhìn hành động trẻ con, vừa cười vừa quay đầu thay ga giường có giọt máu, sắp xếp gọn gàng.

      Diệp Vũ vừa rửa mặt ra, vừa nhìn vừa cảm thán, “ hổ là quân nhân chuyên nghiệp, việc nhà giỏi, quả nhiên là con muỗi trượt chân, con ruồi dang thẳng chân.”

      “Là con ruồi trượt chân, con muỗi dang thẳng chân.” sửa lời .

      khác nhau lắm.”

      “Được rồi, chúng ta lên đường ra sân bay thôi.”

      “Người này đúng là hành quân xong còn đuổi , khiến cho em cảm thấy cực kỳ có gánh nặng mà.”

      xin lỗi.”

      “Quân hôn ơi là quân hôn, độc ác.”

      “Sao dáng vẻ này giống như căm thù đến tận xương tủy như vậy.”

      “Nếu phải là quân nhân, bây giờ em liền kéo đổi lại như cũ, quá giày vò người ta mà. Bây giờ em cũng sắp chết rồi, còn dẫn em gặp ba mẹ. Với dáng vẻ lúc này của em, chừng bố mẹ chồng chưa từng gặp mặt có ấn tượng tốt ? sợ sao ?”

      Tiêu Triệt bỗng nghẹn họng, ôm hôn cái, “Lần nữa trịnh trọng lời xin lỗi với bà xã đại nhân, lần sau thể làm như vậy nữa.”

      lời vô nghĩa.” Diệp Vũ hoàn toàn tin.

      Vừa vừa ăn mặc chỉnh tề, sau đó ra cửa.

      Diệp Vũ ngủ thẳng từ đường tới sân bay, nhìn thấy ba chồng mẹ chồng sờ sờ trước mặt khỏi cảm khái, nhận tội rung động, đặc biệt khiêm tốn, đặc biệt lắng đọng, nhưng đứng ở chỗ này thực rất kém quý khí.

      “Ba, mẹ, đây chính là Diệp Vũ.”

      Diệp Vũ được tự nhiên đứng sau Tiêu Triệt, “Ba, mẹ, lần đầu gặp mặt có gì hài lòng xin ba mẹ thứ lỗi.”

      Mẹ Tiêu như muốn quan sát nàng dâu nhà mình, là rất điềm đạm nho nhã, giống những người phù hoa hào nhoáng bên ngoài, cho người ta cảm giác rất tốt, cũng khó chung sống.

      Ba Tiêu chỉ hừ tiếng, nhìn con trai mình lom khom, “Mình về nhà còn bắt ép hai ông bà già chúng ta sang đây.”

      “Về sau bảo Diệp Vũ đến thăm ba mẹ nhiều hơn.”

      Xem xem , bà xã quân nhân quả nhiên là cưới về nhà, Diệp Vũ trợn trắng mắt.

      “Con bé cần phải làm sao ? thăm chúng ta ?”

      “Ba, người quên con từng ấy làm nghề tự do, thời gian rất nhiều mà.”

      Diệp Vũ thực rất muốn đá cho ai đó cái, sao còn nghề tự do cơ chứ ?

      “Đúng vậy, ba, con có thời gian, chỉ cần có bản thảo, có rất nhiều thời gian.” còn phụ họa thêm.

      “Chỉ cần có máy vi tính, có dây mạng, nơi nào ấy cũng làm việc.” Tiêu Triệt chút lo lắng bổ sung.

      Diệp Vũ tự nhủ, hành động đánh quân nhân hình như là hành động trái pháp luật, huống chi cũng đánh lại , chỉ đơn thuần luyện tập. Cho nên, lửa giận trong lòng chỉ có thể dùng sức dồn nén trở về.

      “Đúng, Tiêu Triệt rất đúng.”

      “có gì lát nữa đến nhà hàng rồi sau, trừ con ra chúng ta ai cũng có thời gian.” Mẹ Tiêu khỏi châm chọc .

      Diệp Vũ lập tức rất có cảm tình với mẹ chồng.

      Cả đoàn người cùng ngồi xe chạy thẳng đến nơi đặt.

      Trong gian rộng lớn như vậy chỉ có bốn người bọn họ, đối mặt với bố mẹ chồng lần đầu gặp mặt, Diệp Vũ rất có áp lực, khiến cho chứng ngủ gật của biến mất đâu rồi.

      “Khi nào chuyển nghề.” Sau khi bọn họ ngồi yên ổn bao lâu, ba Tiêu mở đầu phá tan khí yên lặng.

      “Ba…” sắc mặt Tiêu Triệt khẽ biến.

      “Ba, uống trước ly nước, công việc động viên Tiêu Triệt là chuyện rất tốn nước bọt. Con làm mọi công tác chuẩn bị nổ súng với ấy, vậy phí công lắm.” Diệp Vũ cầm bình trà nho rót trà, sau đó nâng qua.

      Mẹ Tiêu nở nụ cười, “Lão Tiêu, Diệp Vũ rất đúng, trước nên uống ngụm nước nhuận giọng, dù sao hôm nay nó cũng chạy được.”

      “Đúng vậy đúng vậy, ba.” Tiêu Triệt cười lấy lòng.

      “Mẹ, bình thường mẹ giải trí bằng cách nào ?” Diệp Vũ hết sức thân thiện làm quen bà, trong lòng như nôn máu, mâu thuẫn trong nhà họ Tiêu hình như còn phức tạp hơn thái hậu và lão đầu nhà . © .Tập trung bốn người già ở chung chỗ, trực tiếp treo cổ luôn .

      Bầu trời quả nhiên tự dưng rơi cái bánh nhân, rớt xuống hơn nửa có thể đập chết người. © .Bây giờ Diệp Vũ cảm thấy đúng là có tinh túy mà.

      “Ở nhà đọc sách, xem TV chút, thỉnh thoảng với bạn bè ra ngoài dạo phố, hoặc là cùng ba các con ra ngoài xã giao.”

      “Mẹ, mẹ đúng là vừa vào phòng bếp, vừa làm được ở phòng khách, ba có mẹ hỗ trợ nhất định như cá gặp nước, thuận gió lướt buồm.”

      Mẹ Tiêu bị nàng dâu vỗ mông ngựa (nịnh nọt) vô cùng thoải mái, vô cùng phối hợp với nàng dâu chuyện phiếm, cắt ngang lời chồng chỉ trích con trai.

      Sau đó, Tiêu Triệt rốt cuộc thấy thế nào gọi là tán gẫu lớn.

      mới lấy về nàng dâu đó chính là kiểu tán gẫu lớn, chuyện trời dưới đất, bốn phương tám hướng chín vạn dặm, đều có thể kéo tới. © .Nhiều lần còn khiến người cha nghiêm túc của sửng sốt, mẹ cười nghiêng ngả. © .Nhiều năm có lúc nào vui vẻ như vậy, từ lúc bắt đầu dự thi trường quân đội, tình cảm của ba đối với như đối với kẻ địch vậy.

      “Nha đầu này năm đó học đại học truyền thông sao ?” Mẹ Tiêu trêu ghẹo.

      “Mấy năm nay con rất hối hận vì chọn sai nghề. Lúc ấy con và ba con cãi nhau trận kinh thiên động địa luôn. © .Ba ép con thi học viện cảnh sát, con bảo , ông bảo con có bản lĩnh thi quản lý kinh tế. © .Con và ba con vô cùng nhiệt tình kích động, bốn năm đại học hành hạ con vô cùng.” Vừa nhắc tới chuyện cũ đó, Diệp Vũ đau sống nổi.

      “Hả ?” Mẹ Tiêu kinh ngạc.

      Diệp Vũ vẻ mặt lên án , ”Ba con biết con ghét nhất là kinh tế, quản lý kinh tế, cho nên ông rất giận dữ cho con chọn lựa hai con đường, là học viện cảnh sát, là quản lý kinh tế. © .Khi đó tuổi trẻ nóng vội, cố gắng phản kháng, luôn luôn làm trái lại lời của ông ấy, kết quả hai người đều bị tổn thương.”

      Mẹ Tiêu gật đầu cười, “Ai cũng chịu nhường.”

      “Cũng trách được, mẹ con ở bên cạnh hả hê, ban đầu nghe lời bà có phải là tốt cơ chứ.”

      “Mẹ con cho con thi cái gì ?” Mẹ Tiêu hứng thú hỏi.

      “Bà nhà chúng con phải là công-kiểm-pháp (công an, kiểm sát, tư pháp), còn thiếu tư pháp, con báo khoa pháp luật vừa vặn phối hợp, vậy cũng coi như là con rồng phục vụ.”

      “Phụt.” Tiêu Triệt phun ngụm trà ra ngoài, bị sặc.

      con rồng phục vụ.” Mẹ Tiêu cũng cười, bà thông gia tương lai rất vui tính.

      Ba Phụ cười lắc đầu, “Nhà con rất vui vẻ.”

      “Đúng vậy, ba mẹ con thường , bọn họ bình thường rất dân chủ.”

      “Hai người?” Tiêu Triệt hỏi.

      “Bọn họ rồi, chỉ cần con nghe lời, bọn họ cũng giữ vững dân chủ, nhưng chỉ cần con phản kháng, bọn họ lựa chọn vũ lực đàn áp, phong tỏa kinh tế. Thực ra chỉ là chuyện bất đắc dĩ, trực tiếp đưa con cải tạo lao động là được, tránh gây nguy hại cho xã hội.”

      “Thủ đoạn đả kích rất hữu hiệu.” Tiêu Triệt đại biểu đồng ý.

      thế thôi, nhưng căn bản là cậy quyền thiên vị, thể vì bọn họ quen thuộc với nhà tù, mở mang gia đình mình, muốn đưa con vào, ảnh hưởng tốt.”

      “Đưa vào?” Tiêu Triệt rất có hứng thú với từ này.

      “Có lần bọn họ cũng vội, trực tiếp giao con cho chú Hai.”

      “Chú Hai con làm gì?” Mẹ Tiêu hỏi theo trực giác.

      “Chú Hai con là trưởng ngục.”

      “Phụt.” Ba Tiêu phụt cả trà trong miệng.

      “Con cứ nghĩ rằng lúc đó bọn họ muốn đưa con vào, khóc kêu muốn dì Ba cứu rỗi, mà dì Ba bảo bối chỉ có thể câu, vườn trẻ cách nhà chúng ta rất xa.”

      Cả ba người nhà họ Tiêu toàn bộ cười to.
      tart_trung thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 11

      Khát, khát!

      Diệp Vũ vừa về tới nhà liền lên mạng, quả là hận thể biến thành thùng gỗ, vô cùng thỏa mãn.

      “Hôm nay vất vả rồi, bà xã.” Tiêu Triệt cảm kích ôm vợ.

      “Quá tốn nước bọt, khó trách người ta nhất định phải suy nghĩ kĩ trước khi kết hôn. © .Em cảm thấy mình cũng phải là ngoại lệ, nhất lại là quân hôn.” liếc mắt nhìn thấy chiếc tặc thuyền, bi thương!

      “Có thể tán gẫu với ba , em rất giỏi.”

      “Em gắng gượng chống đỡ, ra căn bản biết với ba cái gì.” Diệp Vũ tiếp tục bổ sung, “Đúng rồi, để ba mẹ ở khách sạn có được ? ràng còn có phòng.”

      “Tân hôn của chúng ta, bọn họ muốn làm bóng đèn.”

      “Mặc kệ, em tắm rồi ngủ.” Diệp Vũ đẩy tay , vào phòng tắm, đóng cửa.

      Cơ bản là tắm chiến đấu (tắm nhanh), Diệp Vũ thay áo ngủ, nằm thẳng lên giường, cũng muốn nhúc nhích, suýt chút nữa cho rằng mình bay lên.

      Chờ Tiêu Triệt tắm xong ra ngoài, liền nhìn thấy bà xã mình nằm giường lật lật lại cũng thể tìm thấy tư thế phù hợp, cười phì cái vui vẻ, “Người này làm gì chứ? phải mất hết sức lực rồi sao?”

      Diệp Vũ gãi gãi đầu, buồn bực , “ cho rằng em muốn ngủ sao? Em ràng mệt muốn chết, nhưng chính là ngủ được, cảm giác căn bản là như ở trong giấc mơ, chuyện xảy ra hai ngày nay quá huyền ảo….”

      “Có gì mơ hồ sao?”

      “Tại sao em cảm thấy mình nhất thời ấm đầu lập gia đình vậy?” Diệp Vũ lấy tay vỗ trán, “Em căn bản là mù rồi, cho nên mới để ý bị rơi vào đầu, tại sao em cứ cảm thấy mình đen đủi?”

      Tiêu Triệt cười lên giường chui vào chăn, ôm , “Đó là do mị lực của quá lớn, như thế mới khiến bà xã mất hồn lạc phách chứ sao.”

      “Xì, là trét vàng lên mặt mình, chủ yếu là để cho thái hậu nhà em náo loạn bức hôn mới được.”

      “Cảm ơn mẹ vợ.” Tiêu Triệt tận đáy lòng.

      “Cút.”

      “Vợ à…”

      “Ngủ.”

      muốn giao nộp thuế nhà nước.”

      “Từ chối phục vụ.”

      “Sắp xếp chút .”

      có sắp xếp gì cả, ngủ đàng hoàng.”

      phải em ngủ được sao?”

      ngủ được em tiếp tục đếm bánh rán, khi nào ngủ được mới thôi.”

      “…”

      Thiếu tá nọ rốt cuộc nộp thuế lương thực, bị người nào đó đạp xuống giường.

      Ngày hôm sau, Diệp Vũ ngủ say bị người nào đó lay tỉnh.

      “Choáng, Tiêu Triệt, rốt cuộc sao vậy, thể để em ngủ ngon giấc sao?” Hành hạ như vậy, thể lo lắng.

      “Bà xã, chúng ta chụp ảnh cưới .”

      .” Diệp Vũ ôm chặt chăn buông tay.

      “Bà xã mà, kết hôn mà có ảnh cưới rất kỳ cục.”

      “Vẽ tấm rồi treo lên tường là được rồi, món đồ kia cũng thể cứu đói, lúc ly hôn xử lý cũng phiền.”

      “Diệp… Vũ….” Thiếu tá nào đó bắt đầu nghiến răng.

      “Em sai, mỗi lần em đều nghe được bạn bè mình chụp ảnh cưới tốn kém rất nhiều, sau đó vợ chồng son cũng nhanh chóng chia tay, ảnh cưới biết xử lý sao, gây bất lợi cho quyền bảo hộ chân dung, tất cả đều là hành vi phá sản.”

      Thiếu tá dựa đầu vào giường, “Bà xã…” Em nghĩ quá nhiều.

      “Em thích chụp ảnh, chụp.”

      “Nhất định phải chụp.”

      “Biến, tranh cãi lại cho bà chị ngủ em giết .”

      “Ba mẹ cũng cùng.”

      Diệp Vũ kéo chăn che kín đầu, giọng lúng túng, “Rốt cuộc tại sao em lại muốn gả cho , sao phải là quân nhân đơn giản cơ chứ?”

      “Vợ , quá đề cao rồi, chúng ta dậy sớm sớm siêu sinh.”

      “Quá đau khổ, có cảm giác thể ngủ.”

      Cuối cùng, Diệp Vũ rốt cuộc còn chưa phải tình nguyện rời giường, sau khi sửa sang chỉnh tề, với chồng ra ngoài gặp ba mẹ chồng.

      Chụp hình cưới, cũng phải giám sát ép buộc, đầu năm nay rốt cuộc có chút tự do nào hay hả?

      giày vò!

      Đây là giác ngộ mà Diệp Vũ ngộ ra sau khi bị người ta giày vò bảy, tám tiếng đồng hồ.

      ảnh cưới mà thôi, cần phải dùng đại công phu như vậy sao?

      Khi cảm giác mình sắp chết, vẫn thể về nằm lên giường để ngủ cho ngon giấc, còn phải chống mí mắt theo ba mẹ chồng đánh Thái cực, thời khắc chuẩn bị cứu trận.

      Choáng, quá phức tạp!

      Quá bi thương mà!

      Chờ đến khi lê lết được về đến nhà, vừa vào cửa, Diệp Vũ liền nằm quay đơ ghế salon, khổ sở , “Đồng chí thiếu tá, có thể giúp em sảng khoái chút, trực tiếp cho em biết còn khó khăn gì chờ đón em ở sau nữa ?”

      Tiêu Triệt suy nghĩ chút, rất khẳng định : “Còn phải bái kiến ông ngoại chút là xong.”

      xác định?”

      “Xác định.”

      Diệp Vũ vùi mặt vào trong gối ôm, nhưng làm sao có thể? Hôm nay phải rất ràng, thấy lúc bố mẹ chồng nghe nhắc tới ông ngoại thiếu tá, vẻ mặt kia có chút mờ ám!

      “Tiêu Triệt, nếu sáng sớm ngày mai còn gọi em rời giường, bà này lập tức bắt xe về nhà.”

      “Bà xã, nhà chúng ta ở đây, em còn về nhà mẹ.”

      “Em có phòng của mình, là phòng ở nhà thái hậu và lão đầu em.”

      “Là chia cách sao?”

      nhảm.”

      “Em cứ ngủ nướng như vậy sao?”

      “Nếu phải vì muốn ngủ nướng thêm chút mắc mớ gì em phải chọn nghề tự do.”

      Thiếu tá nọ im lặng, ra nguyên nhân bà xã nhà mình chọn nghề này cũng rất khác với người khác, giống như việc lựa chọn chồng vậy.

      Tiêu Triệt ngồi xuống bên cạnh , đưa tay vuốt mái tóc dài của , trong ánh mắt lóe lên vẻ chán nản. © . lập gia đình, có lẽ cũng có phần thích, nhưng có bao nhiêu cũng dám nghĩ tới.

      Có lẽ nay lưu hành tình nhanh, cưới chui cũng là phong cách nhanh chóng, nhưng lại dành thái độ chân thành với đoạn tình cảm này, hi vọng cưới được người mình sâu đậm, cũng hi vọng dành tình cho .

      Chỉ là, nếu hai người thể sống chung, bỏ hai cầu , có thể bảo vệ người mình cũng là chuyện hạnh phúc.

      Người nào đó có tiếng động, nhìn mắt thâm quầng, biết mấy ngày nay được nghỉ ngơi tốt, trách tính tình lại nóng nảy như vậy.

      Tiêu Triệt khỏi lắc đầu, ôm người vào trong phòng ngủ, cẩn thận thay quần áo ngủ giúp , đắp kín chăn.

      Diệp Vũ rốt cuộc cũng tìm lại cảm giác ngủ cách sảng khoái, đợi đến lúc tỉnh lại, giường chỉ còn lại mình , cũng nghĩ nhiều, thẳng vào nhà tắm rửa mặt.

      Đợi đến khi rửa mặt hết quay lại phòng khách, nhìn thời gian, là buổi chiều ngày hôm sau, khỏi giật mình, khó trách bụng đói thế này.

      Sau đó phát bàn có tờ giấy ghi nhớ.

      Có chuyện phải về đơn vị, thay chăm sóc cho ba mẹ.

      Diệp Vũ nhìn chằm chằm tờ ghi nhớ rồi trầm mặc hồi, sau đó quơ quơ tờ giấy ghi chép trong tay, quân hôn, haha…!!!

      Nguy rồi!

      Diệp Vũ chợt đứng lên từ ghế salon, ba mẹ chồng vẫn ở khách sạn, ôi chết, nên gọi diện thoại trước.

      “Ba, con là Diệp Vũ.”

      “Xảy ra chuyện gì ?”

      “Cái đó…” Diệp Vũ chần chờ, “Tiêu Triệt trở về đơn vị.”

      “Tiểu tử này…”

      “Ba, ba đừng nóng giận, con chỉ muốn bảo là ba và mẹ nên về nhà ở, đừng ở khách sạn.”

      “Diệp Vũ, con cần giận Tiêu Triệt.” điện thoại được chuyển qua cho mẹ Tiêu.

      “Mẹ, con có, con cảm thấy mẹ và ba sớm nên về nhà, ba mẹ muốn gặp mặt ba mẹ con sao ?”

      “Hai người chúng ta ở khách sạn được rồi, về phần gặp mặt ba mẹ con, chỉ có chúng ta gặp, bọn họ có ?”

      “Mẹ, ba mẹ con hiểu. Cảnh sát hay quân nhân có lúc cũng rất giống nhau. Bọn họ vội vàng là chuyện của bọn họ, chúng ta chỉ cần làm chuyện của chúng ta là được.”

      “Khó tìm được người thông cảm cho nó.”

      “Mẹ, con sao, mẹ cần lo lắng cho con.”

      “Vậy ngày mai chúng ta gặp ba mẹ con.”

      “Vâng.”

      “Vâng, ngày mai chờ điện thoại của ta.”

      biết rồi, mẹ.”

      Cúp điện thoại, Diệp Vũ sửng sốt lúc, sau đó vào phòng bếp kiếm gì đó để vào bụng mình.

      Cuộc sống mình, sớm hình thành thói quen. © .Khi còn bé công việc của ba mẹ cũng rất bận rộn, cũng thường ở mình.

      Ăn cơm xong, Diệp Vũ theo thói quen chui vào thư phòng, mở máy vi tính.

      Tìm được mấy trò chơi mình thường chơi, kế tiếp sau đó là ra ngoài xem ti vi.

      Xem lúc, suy nghĩ lúc, cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho mẹ.

      “Mẹ.”

      “Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?”

      “Ba mẹ chồng con ngày mai qua gặp ba mẹ.”

      “Thông gia muốn tới, lúc nào đến?”

      “Có thể là ngày mai, con báo trước cho ba mẹ tiếng.”

      “Con lập gia đình rồi đừng có trẻ con như vậy, làm con dâu nhà người ta thể sánh với con khi ở nhà được.”

      “Aiii, mẹ, mẹ yên tâm, con làm mất mặt ba mẹ đâu.”

      “Nha đầu chết tiệt này, tính tình bướng bỉnh, làm sao có thể khiến chúng ta yên tâm, cả ngày đều như tồn tại.”

      “Con được xem là hoạt bát.”

      “Con ràng là kẻ điên.”

      “Mẹ….”

      “Tiêu Triệt đối xử với con có tốt ?” Mẹ Diệp cuối cùng cũng nhịn được hỏi.

      ấy về đơn vị rồi.”

      phải còn có thời gian nghỉ kết hôn sao ?” Mẹ Diệp cao giọng .

      “Đây là bí mật quân , con đâu biết đâu, dù sao ấy cũng về rồi.”

      “Quân tẩu có giác ngộ nhỉ.” Mẹ Diệp ý vị sâu xa.

      “Ngài yên tâm, con cảm thấy biện pháp giác ngộ hay mà.”

      “Giác ngộ cao như vậy sao con vào Đảng .”

      “Vậy cũng là bệnh hình thức, đảng vĩnh viễn ở trong lòng con.”

      “….”

      “Mẹ, đừng quá cảm động.”

      “Nha đầu chết tiệt, có việc gì ta cúp máy.”

      “Được.”
      tart_trung thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 12

      Gia đình Diệp, Tiêu chưa từng gặp mặt xuất lại như bạn bè lâu năm gặp lại, hề khoa trương, cũng phải đỏ mắt như cừu địch, rất bình thản vui mừng.

      Thiếu tá có ở đây, Diệp Vũ bày tỏ thái độ mình là nhân viên phục vụ cùng duy nhất, áp lực rất lớn.

      “Bà thông gia, bà ngàn vạn lần đừng như vậy, quân nhân dĩ nhiên phải phục tùng mệnh lệnh trước tiên. Tiểu Vũ lựa chọn gả cho quân nhân dĩ nhiên là chuẩn bị tư tưởng. © .Ngược lại tôi cảm thấy tôi vứt được nha đầu chăm chỉ cho ông bà phụ trách nhiệm, đứa này từ da dày thịt béo, nếu đáng đánh ông bà cứ đánh, muốn mắng cứ mắng, coi như con mình…”

      Mẹ, mẹ đúng là mẹ ruột của con sao? Tại sao có thể áp dụng chính sách như với con dâu nuôi từ bé với ba mẹ chồng vậy?

      “Ngàn vạn lần đừng như vậy, Tiêu Triệt nhà chúng tôi cũng bị chúng tôi làm hư rồi, chăm sóc được cho Diệp Vũ. © .Chúng tôi còn sợ Diệp Vũ phải chịu uất ức đấy.”

      “Sao có thể sao có thể.”

      “…”

      Thiếu tá nào đó có ở đây, nhưng thái hậu nhà mình khoe con rể như hoa.

      Dĩ nhiên Diệp Vũ cũng cảm thấy dáng dấp thiếu tá nào đó giống như hoa, cởi quân trang xuống, công phu đều rất lợi hại, như gốc cây hoa đào to lớn…

      =|||

      để ý lại trong sáng rồi.

      A mi phò phò, thiện tai thiện tai !

      tóm lại, tư tưởng của mẹ Diệp chính là : con củi mục nhà mình giao cho mấy người rồi, cần phải chú ý lo lắng, cứ tùy ý ngược đãi.

      Mà mẹ Tiêu lại nghĩ là : Bà thông gia yên tâm, tôi nhất định cưng chiều con dâu như bảo bối, con trai cũng chỉ là phù vân.

      Vì vậy Diệp Vũ vừa buồn vừa vui ăn bữa cơm hội ngộ này.

      Thái hậu nhà bình thường rất thích xấu , hôm nay xấu càng lợi hại hơn. © .Mặc dù Diệp Vũ hiểu đây là giao tiếp xã giao bình thường, nhưng mẹ lại chuyện với thông gia như vậy, cảm thấy vô cùng bi thương.

      Sau khi hai nhà gặp mặt, Diệp Vũ còn nhiệm vụ cách mạng cần mình hoàn thành.

      Quả nhiên, ba mẹ chồng và ông ngoại có chút mờ ám, bởi vì gặp ông ngoại là sứ mạng thiếu tá đặc biệt muốn hoàn thành.

      ông lão quân nhân !

      Lúc gặp ông lão quân nhân trước mặt Diệp Vũ và ông lão quân nhân theo lời thiếu tá nào đó, có cảm tưởng điên cuồng đập chết thiếu tá.

      , đó thực ông lão quân nhân, chỉ là người được gọi là lão thủ trưởng, Diệp Vũ nhất thời có chút bình tĩnh được…. © . rốt cuộc gả lầm cho người đàn ông có gia thế như thế nào vậy ?

      Nếu như cuộc sống có hai từ rút lui, lúc này Diệp Vũ nhất định do dự lui về quá khứ, để khoảng thời gian hai người bọn họ gặp nhau gọn gàng dứt khoát biến mất.

      “Cháu chào ông ngoại.” Diệp Vũ dễ nổi nóng cũng rất bình tĩnh gọi người.

      “Ngồi lát, ở chỗ này của ta cần gò bó, cứ gọi ông ngoại như Tiểu Triệt là được rồi.”

      “Ông ngoại.”

      Diệp Vũ có chút lo lắng nhìn lính cần vụ châm trà, sau đó đứng sang bên.

      Lặng yên, có lính cần vụ, chuyện quản lý toàn quân, sớm cảm nhận sâu sắc cuộc sống người thân giải phóng quân, thực ra áp lực rất lớn.

      “Tiêu Triệt lại quay về đơn vị ?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng rất khẳng định.

      “Đúng vậy.”

      “Quân nhân chỉ có thể lấy phục tùng mệnh lệnh là hết.”

      “Đúng ạ.”

      “Làm vợ quân nhân cũng dễ dàng, phải biết thông cảm, cũng biết được con đường tương lai sau này thế nào.”

      “Diệp Vũ biết.” Sớm biết có ngày hôm nay, thà tiếp tục bị Thái hậu nhà mình ngày ngày dày vò, còn tốt hơn đâm đầu vào nhà người ta thế này.

      Diệp Vũ ràng hiểu Tiêu gia phức tạp, bên trong chừng còn rất hỗn loạn. Lần gặp mặt trước, ba kinh doanh, ông ngoại thủ trưởng, còn có thiếu tá quân .

      Đúng rồi, còn có nhóm người tai to mặt lớn như Thái hậu, lão đầu nhà , Diệp Vũ tính sơ qua, giống như sói hổ tề tựu. © .Đó mới chính là cổ hai đầu lớn.

      Bây giờ, đầu óc vô cùng choáng váng.

      “Nghe Tiêu Triệt bảo cháu là tác giả.”

      “Chỉ là trạch nữ ngồi nhà thôi ạ.”

      “Đây là cách gọi gì ?”

      “Đây gọi là cách gọi chân nhất, mẹ cháu thường là mạo danh tác giả, thực ra chỉ là trạch nữ (thường xuyên ở nhà), trắng ra là treo đầu dê bán thịt chó, tách rời với xã hội, quản chuyện sản xuất, có chí tiến thủ, cam tâm làm sâu mọt của xã hội.”

      “…”

      “Ông ngoại, ông đừng chê cháu nhiều lời, cháu chỉ là có thói quen năng tùy tiện.” Diệp Vũ chủ động nhận sai.

      “Ha ha…” Ông Tiếu cười ha ha, “Tùy tiện là tốt, nha đầu này tính tình tệ.”

      “Cháu cũng cảm thấy tính cách cháu vô cùng tốt. Cháu cháu sống phóng khoáng, mẹ cháu phủ nhận, cháu là tùy tiện.”

      “Ở nhà cả ngày chán à ?”

      chán ạ, có mạng, đích thực cần ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ, mạng internet vô cùng tốt.”

      “Những thứ kia ta hiểu, già rồi.”

      “Nhìn ông vẫn gọi là già, chỉ là ở tuổi lớn thôi.”

      “…”

      Hai người chuyện rất hợp nhau, biết từ lúc nào đến chuyện đánh giặc.

      Vừa nhắc đến chuyện đánh giặc, ông Tiếu liền mở máy hát, nhớ về hồi ức năm đó.

      biết từ lúc nào, trời dần tối, Diệp Vũ thấy lính cần vị vào bếp chuẩn bị nấu cơm, hai mắt trợn to.

      Lính cần vụ cả chuyện nấu cơm cũng quản sao ? thực kinh ngạc.

      “Ông ngoại, sao thuê người giúp việc ?”

      “Tiểu Trương cũng được.”

      “Ông ngoại, hôm nay để cháu nấu cơm, tuy nhiên tay nghề được tốt cho lắm.”

      Ông Tiếu cười cười, “Tiểu Trương, hôm nay cho cậu nghỉ ngơi, để cháu dâu ta vào bếp trổ tài.”

      “Vâng, ông Tiếu.”

      Mặc dù mẹ Diệp bảo con bà tay chân vụng về, nhưng bạn học Diệp Vũ căn bản cũng coi như có thể ‘vừa vào phòng bếp, vừa ra phòng khách ‘. © .Món ăn phức tạp làm được, thứ nhất là nghiên cứu, thứ hai là muốn nghiên cứu. Phương châm của rất đơn giản, chỉ cần no bụng, chết đối là OK.

      Chờ Diệp Vũ sửa soạn xong bốn món mặn món canh xin ông Tiếu kiểm nghiệm ông rất nể mặt, “Tay nghề tệ, so với bà ngoại qua đời còn khá hơn.

      Trong lòng Diệp Vũ nhất thời bị kéo căng, tự : Bà ngoại nào đó tay nghề còn kém hơn sao ?

      Đợi sau khi tự ăn thức ăn của mình mới lập tức : “Ông ngoại, hôm nay tay nghề cháu đúng là vượt xa trình độ thường ngày, hoàn toàn để mất thể diện.”

      “Thế hệ này của các cháu giờ còn có thể xuống bếp còn nhiều.” Ông Tiếu cảm khái.

      “Chủ yếu là xen tay vào được,” Diệp Vũ nhịn được biện bạch, “Ba mẹ cháy chủ yếu công việc bận rộng, thường xuyên có nhà. © .Cháu muốn đói chết bắt buộc phải học nấu cơm.”

      “Công việc của bọn họ bận rộn như vậy sao ?”

      “Đúng vậy, rất bận rộn.”

      “Là làm công việc gì ?”

      “Ba cháu là cảnh sát, mẹ là kiểm sát quan.”

      cầu công việc thôi.”

      “Đúng vậy, hai người bọn họ chính là người tiên phong cách mạng, nơi nào cần nơi đó có mặt.” cuối cùng xếp vào vị trí sau cùng.

      đến ăn, ngủ, tuyệt đối Diệp Vũ bắn đại bác cũng với tới.

      Chỉ là ông Tiếu rất vui vẻ nghe kể chuyện, hơn nữa còn vô cùng ngạc nhiên có thể vừa vừa ăn nhanh như vậy.

      ra , Diệp Vũ cũng được rèn luyện lâu dài mới được như vậy, dùng câu để miêu tả chính là – luyện tập nhiều.

      Quanh năm chiến đấu cùng ba Diệp mẹ Diệp, Diệp Vũ sớm rèn luyện thành trạng thái lắm mồm lắm miệng, lắm lời mọi lúc. , là báo cáo ba mẹ tinh thần mình lúc đó cộng thêm tình hình cuộc sống. © .Mặc dù cuối cùng đều bị ba Diệp mẹ Diệp hai người phối hợp ném qua bên.

      Nhưng Diệp Vũ dù có khó khăn khốn khổ cũng buông tha, luôn kiên trì tinh thần lạc quan bất khuất của cách mạng kết hợp với độ mềm mại dẻo dai, lần lượt khiến ba Diệp mẹ Diệp cảm thấy khả năng quan sát của con ngừng đổi mới, cuối cùng xách ném ra khỏi nhà.

      Lúc đầu, kế hoạch ngây thơ của Diệp Vũ hai ngày liền bị bỏ qua.

      Nhưng từ trước đến nay kế hoạch luôn biến hóa khôn lường.

      Ông Tiếu rất thích đứa cháu dâu này, kết quả Diệp Vũ cẩn thận bị giữ lại.

      thiếu tá nào đó sau khi hoàn thành nhiệm vụ về nhà vừa nhìn, được rồi, nồi bếp lạnh tanh, ràng nàng dâu mới có ở nhà.

      “Bà xã, em trở về nhà mình sao ?” Điện thoại vừa nối, thiếu tá nọ nhịn được oán thán.

      nhảm, chơi trò vu khống hãm hại.”

      “Vậy em chạy đâu tiêu dao rồi ?” (tiêu dao : chơi)

      “Ở chỗ ông ngoại .”

      “Làm gì ở đấy ?”

      “Em ở đây thăm ông.”

      “Có vẻ em còn muốn ở lại ?”

      “Chỉ là tình cảm giữa em và ông ngoại rất tốt, quân nhân dĩ nhiên biết nơi này, khí cực kỳ mát mẻ, làm cho người ta vui vẻ quên đường về.”

      “Vậy qua đón em.”

      “Được, nên tới gặp ông ngoại chút, nghe ông cũng nhanh quên mặt mũi thế nào rồi.”

      “Khoa trương như vậy à ?”

      “Nhưng ra là em nhớ mặt mũi như thế nào.”

      phải chứ….” thanh kéo dài.

      , khi gặp mặt nhớ đưa chứng nhận sĩ quan cho em xem, nhận lầm chồng là vấn đề rất lớn.”

      “Nàng dâu em thể trả thù như vậy chứ ?”

      “Theo người có hiểu biết như em có thể làm ra chuyện trả đũa sao ?”

      cảm thấy có thể.”

      “Được rồi, em giúp ông ngoại ra ngoài hít thở khí, gặp lại sau, bái bai.”

      “Tút tút…” Điện thoại ngắt, nàng dâu mới cũng muốn nấu cháo điện thoại với chút nào, thiếu tá nội thương .
      tart_trung thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 13

      Tiêu Triệt đến thăm ông ngoại, nhân tiện dẫn vợ về nhà.

      Ông Tiếu chỉ giữ hai người ở lại ăn bữa cơm trưa, sau đó nhanh chóng đuổi người ta .

      Vì vậy, đồng chí thiếu tá theo vợ song song về nhà.

      Chuyện đầu tiên Diệp Vũ sau khi về nhà là chạy thẳng vào thư phòng mở máy tính lên.

      Tiêu Triệt làm chuyện chính là trực tiếp khiêng người về phòng ngủ, tiến hành giao nộp thuế chính là vận động nhàng.

      “Choáng, thả em xuống, em muốn mở máy tính, em muốn lên mạng.”

      “Trước tiên phải để giao nộp thuế .”

      “Cút.”

      “Bà xã nhớ em lắm.”

      nhớ em em nhận, trước tiên để em mở máy tính .” Diệp Vũ nhân dịp cởi quần áo bò từ giường xuống đất.

      Tiêu Triệt nhào tới ôm người nọ đặt lên giường rồi đè lên, động tác nhanh gọn lột sạch, dứt khoát đánh phá.

      “A… khốn kiếp….” nắm tay thành quyền đấm vào vai .

      “…”

      “… chậm chút…Ưm…”

      “…”

      Giao nộp thuế kéo dài, tương đối tốn thời gian.

      “Bà xã, em…”

      Diệp Vũ ôm mảnh lưng trần truồng của , mệt mỏi thở ra, mơ hồ , “ quá mãnh liệt rồi.”

      xin lỗi.”

      “Thế nào?”

      “Tân hôn bỏ rơi em.”

      “Ngốc à, em sao.”

      liếm cổ , hưởng thụ những ngọt ngào ấm áp từ cơ thể hai người, “Nhớ ?”

      “Ừ.”

      muốn rồi hả ?”

      muốn rồi.” Nghĩ thế nào sao muốn đập chết người a.

      Tiêu Triệt mãnh liệt hôn , tiếp tục phong vân.

      Lại thêm trận chiến kéo dài, Diệp Vũ dùng cả tay cả chân hất ra, xuống giường, cả chân mềm nhũn, nhịn được quay đầu lại trừng mắt nhìn .

      Thiếu tá nào đó nằm lỳ ở giường cười hì hì nhìn vợ, “ chờ em trở lại.”

      “Cút.”

      Diệp Vũ vào phòng tắm dọn dẹp vài thứ, sau đó vào thư phòng mở máy tính lên, đăng nhập vào trò chơi, sắp xếp mọi thứ, cuối cùng trái tim mới quay về thực tại.

      Gần đây bị buộc rời xa internet, nghẹn chết rồi !

      “Bà xã…”

      Diệp Vũ nhíu nhíu mày, quan tâm đến , như lang sói, cảm thấy chịu nổi.

      Rất nhanh thiếu tá bỏ chạy tìm vợ, ôm người nào đó như công chúa, hôn trộm cái, đặc biệt lưu manh : “, bé, tiếp tục vui vẻ với .”
      “…” Diệp Vũ 囧囧nhìn , “Thiếu tá, quá lưu manh.”

      “cùng làm với bà xã mình còn lưu manh thế nào, đây chính là giở trò lưu manh hợp pháp.”

      “Em phục .”

      “Bà xã, em cũng muốn hỏi sao ?”

      “Hỏi cái gì ?”

      “Ví dụ như ba mẹ và ông ngoại ?”

      “Em nhìn thấy rồi,” Diệp Vũ dừng chút, tiếp tục giữ vững lập trường, “Em muốn quấy rầy.”

      “Bà xã, em thể cứ làm như thấy như vậy.”

      “Làm ơn cứ coi như em tồn tại là được rồi. Từ em nghĩ đến mục tiêu phấn đấu là người vợ hiền mẹ thục, bây giờ cũng có ý định ổn định mục tiêu.”
      Thiếu tá ôm vợ về giường, coi như hề làm gì, chỉ cần ôm ngủ cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

      Diệp Vũ chuyện với lúc liền cảm thấy mệt, dù sao chuyện đó là công việc dùng đến thể lực, lại giường êm đệm ấm dễ dàng để người ta xuống, cho nên vốn tính lên mạng nhưng lại chui vào ngực ông chồng ngủ ngon lành.

      Diệp Vũ bị mùi thức ăn thơm phức lay tỉnh, lúc đó bụng đói đến mức kêu réo lên, công việc dùng thể lực tiêu hao quá nhiều năng lượng của cơ thể.

      “Bà xã, dậy ăn cơm.”

      Diệp Vũ mở đôi mắt mù mờ, nhìn tên họ Tiêu nở nụ cười hấp dẫn như Mona Lisa, lẩm bẩm câu, “Ảo giác.”

      “Cái gì ảo giác ? Dậy nếm thử chút tài nấu nướng của .” khom lưng ôm lấy người giường, thuận tiện hôn trộm cái. © .( này dễ thương ghê, vợ mình còn hôn trộm. © .hắc hắc)

      Diệp Vũ đưa tay ôm cổ , cười, “Thời đại mới, có đàn ông tốt, em là nhặt được người tiện nghi rồi.”

      “Đúng vậy, bây giờ em mới biết sao ?”

      “Khiêm tốn giúp người ta tiến bộ, kiêu ngạo làm cho người ta lạc hậu. © .Đồng chí thiếu tá, phải cảnh giác.”

      Tiêu Triệt đổi tư thế ôm, để vòng hai chân qua eo mình, ôm hông , đặt người chống đỡ tường phòng ngủ, cười, “Bà xã, trước tiên phải thăm hỏi phen.”

      “Ô…” Diệp Vũ vừa định mở miệng cự tuyệt bị phong tỏa miệng lại.

      Nụ hôn nóng bỏng của hai người dần mất khống chế, cuối cùng lại quay trở lại giường. © .Sau trận chiến đấu, Tiêu Triệt ôm đầu cười khẽ, “Làm sao bây giờ, em để biến thành cầm thú rồi.”

      “Xì, bản chất vốn là cầm thú, đừng đổ lỗi cho em.” mặt vẫn còn in đậm dấu ấn kích tình qua, giọng còn mang theo vẻ nũng nịu.

      “Thích ?” có ý định khác hỏi.

      Diệp Vũ hôn môi cái, , “Thích.”

      cúi đầu chính là mõm sói.

      “chúng ta ăn cơm.”

      ôm em.” làm nũng.

      “Tuân lệnh lão phật gia.”

      “Hì hì…”

      Hai người ăn xong cơm tối, buồn chán ngồi ghết sofa xem tivi.

      “Diệp Vũ.”

      “Hả?”

      “Em sợ dáng người mẫu sao?”

      “Người đàn ông em để ý đến vòng eo của em. Để ý đến vòng eo của em em. Người em cần gì để ý đến quan điểm của .”

      Kết luận chính là lo lắng chút nào đến cái này.

      “Đồng chí thiếu tá,” Diệp Vũ đưa tay ra sau vỗ vỗ đầu , “Khỏi phải vòng vo tam quốc, em đảm bảo tránh thai, có thai em sinh, nếu như chính sách cho phép, em ngại sinh nhiều chút.”

      ?”

      “Em .”

      “Em sợ đứa bé trói chặt em sao?”

      “Tiêu Triệt,” Diệp Vũ chậc chậc hai tiếng, vừa ấn điều khiển tivi trong tay vừa , “Lấy bối cảnh gia đình , dường như sợ rằng em sống chết , nhất là ngộ nhỡ ngày nào đó chuyển nghề khi đó muốn vứt bỏ em.”

      “Chí hướng của là làm quân nhân chuyên nghiệp.”

      “Vậy rất tốt, em xem trọng quân hôn.”

      “Ngộ nhỡ em gặp được người mình sao?”

      “Thái hậu nhà em mặc dù bức hôn, nhưng…” Diệp Vũ nghiêng đầu nhìn cái, tiếp, “Em gả cho người mà mình thích để làm vui lòng người khác, em cũng phải là người thất bại như vậy, để mình phải chịu uất ức.”

      .” Lời vừa ra, tim cũng như treo lên.

      Diệp Vũ im lặng hồi, sau đó nhàng cười, “Vương Thiến bọn họ thường em rất lí trí, cũng quá vô tình, giỏi đan kết tình , rồi lại vô cùng tinh tường thấy tình , hoài nghi tình . Em bảo các ấy sai, nhưng em cũng bác bỏ được lời bọn họ, bởi vì em chưa từng . Mà em cảm thấy tình đến lúc lí trí con người còn tỉnh táo, tình chính là từ kích động.”

      “Em trả lời .”

      “Bởi vì em trả lời được, chưa từng xảy ra chuyện như vậy nên bây giờ dĩ nhiên em biết đáp án là gì.” dừng chút, sau đó nghiêng đầu trừng , “Chúng ta trong thời kỳ tân hôn, thảo luận với em những chuyện bi thương như vậy là muốn chết sao?”

      Tiêu Triệt vô tội nhìn , “ sợ mất em chứ sao.”

      “Vậy làm sao biết mình được mình có em hay ? chừng trong tương lai lại là người lời chia tay.”

      nào có thời gian, cũng có cơ hội.”

      “Vậy thành trói chặt ở đây, có việc gì đừng suy nghĩ lung tung.”

      “Em cũng thành sao?”

      “Từ em tuân theo pháp luật của người dân lương thiện.”

      “Nếu như,” Giọng bị ép xuống rất thấp, “Nếu như trong tương lai em người khác, nhớ cho biết, thành toàn cho em.”

      “Cút.”

      “Đây là lời lòng của .”

      “Có cũng cút ra, cho rằng bà chị này rảnh rỗi có việc gì làm nên mới kết hôn với quân nhân sao?”

      “Em khẳng định tình cảm của mình như vậy sao?”

      “Tất nhiên từ em tiếp nhận giáo dục của Đảng, lúc quan trọng sao có thể để Đảng bị bôi đen được. © .Mặc dù từ đầu đến cuối đều là tư tưởng phong kiến, nhưng đối với người chung tình, lý tưởng này vẫn được sùng bái và cố gắng phấn đấu.”

      chờ em .”

      “Cũng được.”

      vừa đẹp trai, gia thế hùng hậu, vừa có quyền vừa có tài, phải em nên sao?”

      “Bà chị phải người hư vinh.”

      “Vậy em, sao em nhẫn tâm ?”

      “Ôi mẹ ơi, muốn em nôn chết sao?”

      Tiêu Triệt ôm chặt , vùi đầu vào hõm cổ cọ , “Bà xã.”

      “Hả?”

      “Bà xã.”

      “Ừ.”

      “Bà xã…”

      xong chưa, có chuyện gì , việc gì câm miệng lại, đừng quấy rầy em xem tivi.”


      “Hai ta thổ lộ tình cảm mà.”

      “Nhàm chán.”

      “Có thể giúp ba mẹ và ông ngoại giảng hòa ?”

      tình hình cụ thể trước.” Diệp Vũ đồng ý.

      Vì vậy Tiêu Triệt kể hết mọi ân oán trước đây.

      Sau khi nghe xong, Diệp Vũ im lặng chốc lát, sau đó cảm thán câu: “ đúng là tình huống cẩu huyết kinh điển mà.”

      Tiêu gia là gia đình tư sản điển hình thời Dân quốc, ông ngoại Tiếu xuất thân từ tầng lớp khổ cực, tham gia cách mạng vào những năm cuối chiến tranh giải phóng. Tổ tiên ông ngoại Tiếu là tá điền giúp việc trong Tiêu gia. Tóm lại là giai cấp áp bức bóc lột và giai cấp bị áp bức bóc lột.

      Sau khi Trung Hoa mới được thành lập, nhân dân ngang hàng độc lập với nhau, sau đó hai giai cấp được phân đến nông trường cải tạo.

      để ý cẩn thận con cái hai nhà vừa lòng nhau, sau đó cải cách mở ra, ba Tiêu mẹ tiêu cùng nhau bỏ trốn…

      Tóm lại tình huống cẩu huyết, mà chỉ có tình huống còn cẩu huyết hơn.

      gì vậy?” Tiêu Triệt đưa tay siết chặt eo .

      “Cảm thán chút, nhà đúng là có đủ tình tiết thiên lôi của Quỳnh Dao đó.”

      nghiêm túc với em đấy.”

      “Em cũng nghiêm túc mà.”

      “Xem giọng điệu này của em, nghiêm túc cọng lông.”

      “Em chỉ là bình tĩnh.”

      “Em có lúc nào bình tĩnh.”

      “Nhảm nhí, lúc đầu lúc quyến rũ em, bà chị rất bình tĩnh.”

      “Giả bộ.”

      “Ai giả bộ người ấy biết.” liếc nhìn cái.

      giả bộ làm gì.” Thiếu tá lập tức lúng túng.

      “Hừ.”
      “Ngày mai có sắp xếp gì bà xã?”

      “Mời mấy chị em của em, nếu cho họ biết em kết hôn, họ có thể lột da em ra.”

      “Được.”

      “Điều khiển tivi cho , em nghịch máy tính.”

      Diệp Vũ đến thư phòng nhìn trò chơi treo, bán hết đồ trong túi, tiếp tục treo máy. © .Sau khi thu trang web, tiếp tục mở ra trang web khác, muốn xem ít tin tức.

      Đáng tiếc, thậm chỉ còn chưa mở web, thiếu tá nào đó vào.

      “Bà xã, theo ra ngoài xem tivi.”

      “Đừng quấy rầy.”

      “Bà xã chờ quay lại đơn vị, em thỏa sức thân thiết với máy tính.”

      “Được rồi.” Diệp Vũ nhịn đau cắt da cắt thịt.

      “…” thiếu tá xuất vạch đen, ánh mắt, giọng của bà xã mình quá đả kích người.
      tart_trung thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 14

      “Cậu kết hôn?”

      “Cậu kết hôn?”

      “Cậu thế mà kết hôn?”

      Đây là phản ứng của Bạch Tinh Oánh, Vương Thiến và Trình Lam khi nghe được tin bạn học mình kết hôn.

      Diệp Vũ lúc này mới , “Tớ cũng phải là trùng hôn, các cậu có cần phải khó tin như vậy ?”

      Đây cũng chính là chỗ Tiêu Triệt cảm thấy nghi ngờ.

      Trình Lam khôi phục tinh thần trước, gào to, “Mẹ nó, lúc đầu là ai muốn cuộc sống độc thân?”

      Vương Thiến phản ứng theo, “Cậu lập gia đình chỉ dành cho những người ăn no rửng mỡ, phải chăm sóc gia đình, sinh con đẻ cái, còn phải làm việc của mình, cuối cùng nhan sắc phai tàn, chồng ôm tiểu Tam vào trong ngực nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng, mình làm lỡ tuổi thanh xuân của , xem xem có lỗ .”

      Tiêu Triệt ở bên cạnh xuất vạch đen, im lặng phản bác.

      Cuối cùng Bạch Tinh Oánh cũng lên tiếng, “Còn nữa quân hôn đúng là vô nhân đạo, cậu cứ thế chui đầu vào thòng lọng, đến lúc cậu muốn ly hôn biết làm thế nào?”

      Tiêu Triệt lại xuất thêm vạch đen, nhịn được lên tiếng, “Khụ khụ, chúng tôi mới kết hôn.”

      Ba người kia hoàn toàn nhìn thấy , tiếp tục vây lấy bạn mình.

      “Lúc đầu phải các cậu rất thích ấy sao? Bây giờ tớ gả cho ấy các cậu lại có nhiều ý kiến vậy? Aiii,” Diệp Vũ than thở, “Lòng dạ đàn bà cần ghen tỵ đến mức đó, dù gì bây giờ ấy cũng là người đàn ông của tớ, các cậu cần phải đỏ mắt dãi, cần làm chuyện công kích người khác ngây thơ như vậy.”

      Trận đánh kinh điển xung quanh bắt đầu.

      Cảnh trước mắt khiến Tiêu Triệt dường như nhớ tới lần gặp đầu tiên, khỏi mỉm cười.

      Bốn với bốn phong cách khác xa nhau như vậy lại có đặc tính giống nhau – biết điều như nhau.

      “Này, các cậu đúng là giống nhau. © .Hôm nay tớ mời các cậu ăn tiệc mừng, các cậu còn thi triển quyền cước với tớ. © .Đúng là có mắt thưởng thức. Tớ khinh thường các cậu.”

      “Cậu còn dám , kết hôn bao lâu rồi mới nghĩ đến việc cho bọn tớ biết? Sao ngày đó cậu thông báo cho bọn tớ biết?”

      “Lúc ấy tớ còn giật mình, đâu nghĩ đến chuyện thông báo cho các cậu.”

      “Cậu giật mình cọng lông. © .Chính cậu kết hôn chứ phải do người khác ép cậu.”

      “Giải phóng quân ép.”

      phải chứ?” Trình Lam kêu lên, giống như bị nghẹn trứng vịt khi nhìn đồng chí thiếu tá, “Đồng chí thiếu tấ, làm chuyện mất phong cách quân nhân chuyên nghiệp như vậy sao? Quá ảo tưởng rồi.”

      Tiêu Triệt cười hỏi ngược lại, “Các em tin sao?”

      Ba người trăm miệng lời, “ tin.”

      Diệp Vũ nếm thức uống, thong thả , “Chân lý luôn nằm trong tay thiểu số, bà chị quan tâm đến việc bị hiểu lầm.”

      “Xì,” Tiếp tục trăm miệng lời, “Cậu để ý sao?”

      “Chẳng lẽ tớ muốn tớ là Thượng đế, tớ là Thánh mẫu, các cậu làm ơn nhanh bái kiến tớ?” Diệp Vũ kinh ngạc.

      Nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, Tiêu Triệt có thể nhận ra, bốn người này tụ hội ở chỗ có khả năng chung sống hòa bình hữu nghị được, vui cười tức giận đều phải động tay động chân mới thôi.”

      “Bái kiến cọng lông, cậu chính là tà giáo.”

      “Cậu mới là tà giáo.”

      “…”

      Tiêu Triệt nhìn bốn hỗn loạn, chỉ có thể lắc đầu.

      “Diệp Vũ, bây giờ cậu ở lại thành phố XX lâu dài à ?”

      biết.”

      “Ở đây còn có phòng, thiếu tá cũng phục vụ ở đây, cậu ở đây còn ở đâu, chuẩn bị làm gì ? Chẳng lẽ cậu muốn vượt tường ?” Vương Thiến kêu lên. (vượt tường – ngoại tình)

      Diệp Vũ xuất vạch đen, đá cước, “Tớ cậu đừng có suy nghĩ xấu xa như vậy có được , động chút là vượt tường, khinh thường bà chị này cũng biết điều như cậu sao ?”

      “Thôi , tính nết bà chị này còn mạnh mẽ hơn cậu nhiều.” Vương Thiến cũng khách khí chút nào đáp trả.

      Mấy người ngồi ở bàn cơm hi hi ha ha, vừa vừa cười, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.

      Sau khi tiệc tan, ba người Bạch Tinh Oánh mãnh liệt cầu Diệp Vũ gả theo quân nhân, nhất định phải ở lại thành phố XX, dễ dàng để bọn họ đến ăn chực.

      Diệp Vũ đáp trả, quấy rầy có thể, ăn chực thể, còn phải suy xét thêm nhiều.”

      Ba kia đồng loạt hô ‘cắt’, sau đó rời .

      Tiêu Triệt đứng bên cạnh bà xã, cảm thán, ”Tình cảm giữa bốn người bọn em là tốt.”

      “Đúng vậy, bốn năm ngủ cùng nhau, ra ngoài cùng nhau.

      Tiêu Triệt bị nghẹn chút, “Bà xã, lời này của em đúng là có nghĩa khác rồi.”

      “Tư tưởng trẻ con trong sáng, bà chị lười phải coi thường .”

      thôi, chúng ta trở về nhà thôi.”

      “Chúng ta thôi.”

      “Được.”

      Hai người sóng vai nhau đường, nhìn cảnh tượng từng dòng xe lui tới dưới ánh đèn neon, dòng người vội vã, thành phố XX về đêm vẫn phồn hoa như cũ, lại bớt chút ồn ào của ban ngày.

      “Bà xã, em ở lại đây sao ?”

      “Có lẽ vậy. © .! Dù sao cũng ở nhà, em ở đâu cũng ở mình.”

      “Nhưng nếu ngày nào nghỉ phép về nhà cũng thể gặp em.”

      “Vậy coi như đáng đời .”

      phải như vậy chứ?”

      “Lúc đầu vốn là vậy.”

      “Ông ngoại thích em, tốt hơn hết em nên theo ông.”

      “Thiếu tá, thành nha.” Diệp Vũ cười nghiêng đầu nhìn , trong mắt tràn vẻ hài hước.

      Thiếu tá nọ mặt đổi sắc, “ .”

      đùa , ba mẹ để em sắp xếp thời gian về nhà, cũng sắp xếp thời gian nghỉ ngơi giúp em.”

      “Khụ,” thiếu tá nọ có chút được tự nhiên, “Em cũng biết ba vẫn muốn chuyển nghề.”

      giấu ba à ?”

      “Bà xã, em đừng làm khó xử.”

      “Bây giờ giải quyết được vấn đề.”

      cũng còn cách nào khác.”

      Diệp Vũ lắc đầu cái, hề thêm gì nữa.

      Hai người thỉnh thoảng nhìn thấy những đôi tình nhân ôm eo thân thiết qua bên mình, khỏi liếc mắt nhìn nhau.

      Diệp Vũ cười.

      Tiêu Triệt lắc đầu, “ nên mặc quân trang ra ngoài.”

      Diệp Vũ cười to.

      ở bên ngoài, Tiêu Triệt thể làm gì bà xã mình, nhưng vừa về đến cửa nhà, liền bế người về giường giải quyết.

      Hai người lăn lăn lại giường đến khi còn sức chiến đấu, ôm thầm, “Bà xã, bây giờ cảm thấy mình rất hạnh phúc.”

      “Cưới em về dám hạnh phúc em cắt của , để cho làm bạn với Đông Phương Bất Bại luôn.”

      “…”

      cần sùng bái chị đây, chị chính là truyền thuyết.”

      “Bà xã,” Tiêu Triệt khó khăn lắm mới tìm lại được giọng của mình, “Em rốt cuộc có bình thường hay ?” quá chấn động.

      mới bình thường.”

      “Chúng ta đều bình thường được chưa.”

      “Biến, mình bình thường coi như xong, còn muốn kéo em làm đệm lưng, làm.”

      Tiêu Triệt chôn mặt ở cổ buồn cười, sao có thể quên luôn mượn lời đùa giỡn hóa giải xấu hổ hoặc tẻ nhạt hay khó chịu. © .Suýt chút nữa bị lừa, ràng mang tai cũng đỏ hết, thẳng thắn !

      hạnh phúc với khó như vậy sao ?

      Có lẽ dễ dàng, nghĩ tới mấy lời bạn , đối với chuyện tình cảm thực ra rất đề phòng.

      lúc lâu sau, người phía sau có động tĩnh, Diệp Vũ lặng lẽ xoay người lại nhìn người trước mắt. Gương mặt đẹp trai khí chất, trong lòng có chút trách móc.

      Tuấn nam mỹ nữ, tất cả mọi người đều , cũng ngoại lệ. thừa nhận lúc đầu đối phó với việc đến gần là vì muốn xem dáng vẻ đẹp mắt của .

      Nhưng cũng biết, từ xưa đa số tuấn nam mỹ nữ đều có rất nhiều rắc rối phức tạp. © .Bối cảnh gia đình tốt như vậy, nếu như phải là người quân nhân, phụ nữ muốn gả cho biết có bao nhiêu.

      Đưa tay miết chân mày , Diệp Vũ nghĩ tới, tính cách rất thích, chung sống với cũng cảm thấy rất thoải mái nhàng, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc là như vậy.

      Tay bị nắm lại, Tiêu Triệt cọ cọ mũi mình lên mũi , vui vẻ nhìn cười, “Bà xã, phát mình ?”

      “Xì.” Mặt khẽ ửng hồng.

      nhàng lật người, để nằm người mình, vòng tay qua eo , duy trì tư thế tiếp xúc thân mật, “Bà xã, mặt em đỏ.”

      Diệp Vũ đỏ mặt, lại tránh ánh mắt , đưa tay giật giật da mặt , nhả câu, “Em nhiều máu được sao ?”

      “Được, lời bà xã vĩnh viễn đúng.”

      tựa đầu vào ngực , im lặng hồi, “Ông xã.”

      “Ừ,” bị giọng nhè lại ngọt ngào gây chú ý.

      “Đừng làm hư em, em sợ lúc ở bên cạnh thích ứng được.”

      Thiếu tá nọ rất vô sỉ , “ chính là muốn làm hư em, cách xa liền cảm thấy khó chịu, như vậy mới yên tâm.”

      vô sỉ !” Diệp Vũ kết luận.

      “Tất nhiên, vì bà xã, vô sỉ đều được.”

      tức giận đưa tay đấm .

      cười hì hì đến gần hôn , lật người đảo vị trí, thuận tay lấy chăn che hai người lại.

      “Cút ngay.”

      “Nếu ngủ được vận động chút cũng tốt lắm.”

      “Sắc lang…”

      sắc em…”

      Trong hoạt động giao nộp thuế, vốn rằng đêm rất dài nhưng cũng giống như rất ngắn ngủi.

      Khi tiếng chuông vui tai của điện thoại đánh thức Diệp Vũ nhanh chóng nhắm mắt lại, người vẫn nằm trong chăn, giọng vang lên đỉnh đầu.

      “Alo.”

      “Ừm là , ấy còn ngủ.”

      “A, tốt.”

      “Được.”

      Diệp Vũ chui vào trong lòng , đưa tay ôm eo , lầu bầu câu, “Là Trình Lam hay Vương Thiến ?”

      Lúc này Tiêu Triệt cúp điện thoại, nghe vậy cười, “Là Vương Thiến.”

      ấy gì ?”

      ấy bảo em rời giường ăn cơm.”

      “Đúng là muốn trả đũa mà.”

      “Trước kia phải em từng làm như vậy chứ ?”

      Diệp Vũ mơ hồ trả lời, “Chỉ là lúc ấy ở chung với bạn trai, ba người bọn em thay phiên nhau sáng sớm gọi ấy rời giường, cũng lâu rồi.”

      “Bọn em làm được ?”

      “Có gì làm được, chỉ là bọn em ngờ, làm là được.”

      Tiêu Triệt bái phục.

      “Đứng lên nấu cơm cho em, điện thoại hồi, đói bụng.”

      “tuân lệnh bà xã đại nhân.”

      “Ngoan, ông xã.”

      Tiêu Triệt ra ngoài làm điểm tâm, Diệp Vũ lấy điện thoại quay số.

      “Alo.”

      “Hello, Vương Thiến, tớ gọi điện thoại đáp lễ.”

      “Diệp Vũ, phải suy nghĩ cho vật kia của tướng sĩ quân ta, nên quá điên cuồng.”

      “Tớ chỉ muốn hỏi có cần tớ mua hộp gì kia đưa cho bạn trai cậu , tránh cho cậu tinh thần kích động sáng sớm tinh mơ quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.”

      “Xì, gì kia để lão đại nhà cậu giữ , bạn trai thân ái nhà tớ cần.”

      “Đừng, giấu bệnh sợ thầy đúng là đúng đắn. muốn tận lực, sáng sớm sáu giờ cậu có thể gọi điện thoại quấy rầy tớ sao ?”

      “Cút.”

      “Chờ tớ chuyển phát nhanh gì kia qua cho cậu, tớ lăn ngủ, cần lo lắng.”

      Điện thoại bỗng nhiên bị cắt.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :