1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phú quý nhuyễn nương tử - Điển Tâm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      chương 10

      đóa mai trắng noãn nở rộ ở trong tuyết .

      Ngồi ở trong khuê phòng trước đây của mình, Tú Oa dựa vào cửa sổ khắc hoa nhìn cảnh tuyết bên ngoài. Đông Phương gia phú quý lâu, đối với chỗ ở đều hết mực chú ý, đình viện trong nhà lúc nào cũng tinh tế đẹp đẽ, khắp nơi đều là cảnh đẹp.

      Nhưng là, Tú Oa lại thủy chung yên lòng.

      Nàng tuy rằng nhìn cảnh trí thanh lịch trước mặt, trong lòng lại luôn nhớ tới khung cảnh bên ngoài của Tây Môn Bảo, Thương Mang thẳng về phía chân trời cùng với cánh đồng bát ngát, cảnh trượng phu giục ngựa qua thảo nguyên kia với tư thế oai hùng.

      Lại nghĩ đến sau này chắc còn khả năng gặp lại Tây Môn Quý nữa, đôi mắt to lại lần nữa rơi nước mắt, tí tách tí tách từng giọt rơi xuống.

      Tuy rằng qua nhiều ngày, nhưng mỗi khi nhớ đến trượng phu, nàng vẫn là đau thương thôi.

      Hành động tự tiện của nàng tuy rằng đều là vì cứu Tây Môn Quý, nhưng lại quá mức kinh thế hãi tục. Ngẫm lại, trênđời này làm gì có ai làm thê tử lại có lá gan lớn như vậy, chẳng những hạ thuốc mê trượng phu, còn đem giao lại cho quan phủ, làm hại lại bị bỏ tù lần nữa.

      Nghĩ đến trượng phu ngày ấy ở trong lao biểu tình cùng với ngôn từ đều là trách cứ, nàng liền khóc càng thương tâm.

      Nam nhân nào gặp phải loại tình này, chắc chắn rất phẫn nộ, dung thứ cho thê tử chuyên quyền độc đoán như vậy…… Huống hồ, Tây Môn Quý tính tình vốn là táo bạo xúc động, gặp chuyện như vậy, chắc chắn nộ khí xung thiên!

      Ngày ấy, sau khi chắc chắn Đông Phương Kiêu bắt được Giang Vô Nhai và giao cho quan phủ, Tú Oa liền 「 chạy án 」, rồi cùng Thúy nhi lên kiệu của Đông Phương gia, rời khỏi kinh thành, trở lại nhà mẹ đẻ.

      Mấy ngày nay, nàng ngừng nhớ tới Tây Môn Quý.

      Nếu tay quan phủ có hung phạm, vậy chắc chắn được thả.

      rất tức giận, nơi nơi tìm nàng, tức giận đến mức muốn bóp chết nàng sao?

      gầm gừ nguyền rủa, hối hận vì cưới nàng sao?

      …… …… cho rằng, nàng là kẻ lừa đảo miệng đầy lời dối, đồng thời may mắn vì thoát khỏi nàng sao?

      Nước mắt lại lần nữa rơi xuống…… Tú Oa nắm chặt khăn thêu, cố gắng đè nén để lên tiếng khóc lớn. Tuy rằng, nàng làm ra chuyện đáng sợ như vậy, nhưng nàng chút cũng hối hận, nàng đối với là thâm tình.

      Đối với nàng mà , mấy tháng cùng Tây Môn Quý thành thân này, tựa như cái mộng đẹp. Nàng thương như vậy, cười sáng sủa, hào khí ồn ào, vòng ôm cường tráng ấm áp, bàn tay to dày rộng thô ráp, thậm chí còn có vẻ mặt giận dữ rít gào.

      Khăn thêu dần dần ướt đẫm, Thúy nhi lại kích động chạy vào, miệng la hét.

      「 nhị nương, nhị nương, xảy ra chuyện !」

      「 làm sao vậy?」 Tú Oa ngẩng đầu lên, nước mắt còn đọng bên khóe mắt.

      gia, gia …… ……」 Thúy nhi thở gấp mãi mới được vài từ, tay bé chỉ chỉ ra bên ngoài liên hồi.

      Nghe được hai chữ 「 gia 」, Tú Oa vốn khóc sướt mướt, lập tức nhảy dựng lên, khẩn trương bắt lấy nha hoàn truy vấn.

      xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ, Kiêu ca ca cứu ra sao?」

      「 a, cái kia……」

      「 hay là Giang Vô Nhai chạy thoát?」

      ……」

      「 quan phủ thả bọn họ ra sao?」 Tú Oa gấp đến độ xoay quanh, xốc áo váy hướng ra bên ngoài, vội vã cứu trượng phu.

      Thúy nhi vội vàng bắt lấy nàng.

      phải, cái gì cũng phải……」 Thúy nhi lắc lắc đầu, thở hổn hển hồi lâu sau mới có khả năng mở miệng tiếp.「 gia , mang theo đại đội nhân mã, đến chặn trước cửa Đông Phương gia!」

      Tú Oa bước chân ra khỏi cửa lại cứng người lại, ngây ngẩn cả người.

      「 cái gì?」 nàng trừng mắt nhìn nha hoàn, hoài nghi chính bản thân nghe lầm.「 đến đây?」

      「 đúng vậy, ở ngoài cửa lớn làm ầm ĩ rất to!」 Thúy nhi liên tục gật đầu, sợ tới mức run rẩy liên hồi.「 từ rất xa ta nghe thấy, thanh gia rống lớn, luôn la hét muốn gia cùng Nguyên Bảo phu nhân đem người giao ra, tiếng rống rất hung dữ, nghe rất dọa người!」

      Tú Oa sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

      Chẳng lẽ, là bọn cam lòng chịu nhục, đặc biệt đến tận cửa đòi người, muốn lấy lại công đạo?

      「 nhị nương, tại gia cùng Nguyên Bảo phu nhân ở đằng trước chống đỡ. Ta nghĩ chúng ta nên từ cửa sau trốn đến biệt viện, trước trốn khoảng hai ngày, chờ gia hết giận rồi sau!」 Thúy nhi , nhanh nhẹn lấy chút xiêm y và vài thứ linh tinh, sau đó kéo nàng vẫn còn bần thần theo.

      Nhưng vừa mới ra khỏi cửa phòng, vào trong viện, Tú Oa lại rút tay về.

      「 nhị nương?」 Thúy nhi quay đầu mờ mịt hỏi.

      được, ta thể trốn được.」 Tú Oa hít sâu hơi, chậm rãi lắc đầu. Nàng có dũng khí ra tay, nên có dũng khí đối mặt .

      「 nhưng là, gia tại nổi nóng a!」

      「 ta biết.」thân mình kiều vì khiếp đảm mà run rẩy, nhưng trong mắt to lại tràn ngập kiên quyết.「 là chuyện chính ta làm, chính ta phải gánh hậu quả, bằng đại ca cùng tẩu tử cũng rất khó ăn với người ta. Phu quân cho dù rất giận dữ, chỉ cần ta ra, cũng giận chó đánh mèo với người liên quan.」

      Vô luận như thế nào, vẫn là người mà nàng .

      Tú Oa đứng thẳng người, để lại nha hoàn kinh hãi run rẩy, từng bước từng bước tiến đến đại môn.

      Trước đại môn Đông Phương, hai bên nhân mã đối địch.

      Tây Môn Quý ngồi ở cao, nắm chặt dây cương, trừng mắt nhìn thẳng, rống giận.「 Đông Phương Dực, hãy bớt sàm ngôn , mau đưa lão bà của ta giao ra đây!」

      「 Tây Môn huynh, huynh đừng quá nóng nảy, ta cho người thỉnh Tú Oa ra rồi.」 Đông Phương Dực mỉm cười, đến chuyện khác.「 ngày kia mới vừa qua nguyên tiêu, lúc này vẫn là lễ mừng năm mới, huynh từ xa tới đây nhất định rất vất vả, trước sao xuống ngựa, vào nhà ăn bữa cơm, nghỉ ngơi chút rồi sau?」

      Vừa đến ăn cơm, người Tây Môn Bảo tất cả đều lộ ra sắc mặt vui mừng, ngay cả Tây Môn Nguyên Bảo gả cho Đông Phương Dực, cũng liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, duy chỉ có Tây Môn Quý vẻ mặt nhăn nhó, đối với đồ ăn có hứng thú.

      「 kêu nàng ra!」 tiếng hô lại lần nữa truyền khắp bốn phía.

      Khuôn mặt nhắn tú lệ hé ra, lặng lẽ lại gần đại môn, khẩn trương đánh giá tình huống, vừa nghe thấy thanh rống giận kia, lập tức rụt lui cổ, nhanh chóng trốn trở về.

      Tây Môn Quý ánh mắt tinh nhanh, con ngươi đen lợi hại đảo qua, tầm mắt hai người vừa lúc gặp nhau.

      xong!

      Tú Oa tim đập thình thịch, hoả tốc trốn vào phía sau cửa.

      Lần này, tiếng rống giận dữ oanh động lỗ tai mọi người, cơ hồ đều sắp điếc.

      「 Đông Phương Tú!」 Tây Môn Quý hô to tiếng, khí thế chạy chồm lên, lửa giận cuồng nhiên gầm rú.「 nàng còn trốn? Mau lại đây cho ta!」

      Mọi người ngoài cửa, vô luận là người Đông Phương gia hoặc Tây Môn gia, tất cả đều cùng nhau quay đầu lại, nhìn về phía phiến cửa bên kia của đại môn.

      ra!」 lại thêm tiếng rống nữa.

      Tú Oa sợ tới mức hai chân như nhũn ra, chậm chạp bủn rủn bước ra.

      Đám người tự động tránh ra, nhìn chăm chú vào nàng xuống cầu thang. Nàng kiên trì, sợ hãi hướng tới Tây Môn Quý, bộ dáng đáng thương hề hề kia, quả thực như là phạm nhân tử hình sắp lên pháp trường.

      vất vả mới đến trước mặt trượng phu, nàng lại bất an ngừng lại, vụng trộm nhìn , thanh nho câu.

      「 phu, phu quân……」

      「nàng còn biết ta là phu quân của nàng?!」 trán gân xanh nổ lên, từng tiếng rống tiếng sau so với tiếng trước đều to hơn.「nàng hạ thuốc ta, còn đem ta trở lại đại lao, chuyện gì cũng đều gạt ta ! Ở trong mắt nàng, còn có người trượng phu này ?」

      「 ta…… Ta……」 từ đến lớn, Tú Oa chưa từng bị mắng qua như vậy. Nàng cúi đầu nhìn mười ngón tay ngọc xanh xao lồng vào nhau, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.

      「 còn có!」 Tây Môn Quý hét lớn tiếng, trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân kia chột dạ.「cái tên kỳ quái trong kinh thành, cũng là họ Đông Phương, để lại lời nhắn nàng trở về nhà. Nhưng khi ta từ xa gấp trở về, lại phát nàng lại trở về Đông Phương gia, đây là có chuyện gì?」

      「 ách?」 nàng hoang mang trừng mắt nhìn.

      「 bổn nữ nhân, nàng xuất giá ! Nhà nàng phải nơi này, mà là Tây Môn Bảo! Nếu muốn về nhà, là về Tây Môn Bảo a!」

      「 di?」 Tú Oa ngây người ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên, nước mắt còn rơi ngừng.

      Nhìn thấy những giọt nước mắt này, trong lồng ngực Tây Môn Quý căng thẳng, tâm tình càng ác liệt. hừ tiếng, thấp rủa :

      「 khóc cái gì mà khóc! Còn mau lại đây!」

      Nàng lại còn sửng sờ ở tại chỗ.

      「 chàng…… chàng là đến mang ta trở về ?」

      bĩu môi, kiên nhẫn tới cực điểm.「 vô nghĩa! Bằng sao ta lại ở nhà ngủ, chạy tới nơi này làm chi?」

      Tú Oa thanh rất rất .「 ta nghĩ đến, chàng là đến hưu ta……」

      「 gì?」 ninh mặt nhăn mày rậm, trừng mắt nàng hỏi:「 ta bị cái gì mà hưu nàng?」

      「 bởi vì…… Bởi vì ta đối với mọi người làm ra những chuyện rất khó tha thứ a……」 bởi vì chột dạ, khuôn mặt nhắn của nàng càng cúi càng thấp.

      「 ta cũng phải ngu ngốc!」 rủa tiếng.「 ta đương nhiên biết nàng phải làm như vậy, là vì an toàn của chúng ta!」

      Đương nhiên biết?

      Đông Phương Dực Ở bên, tiếng động nâng nâng mày rậm, ngờ, Tây Môn Quý nổi tiếng là ý nghĩ đơn giản nhưng lại cũng có thể suy nghĩ được như vậy. Vì hành động này, đúng là nên đánh giá lại vị muội phu kiêm đại cữu tử này lần nữa.

      Tú Oa lại nghĩ nhiều như vậy, kinh hỉ đến rơi nước mắt.

      vậy chăng?」 nàng đảo mắt, môi đỏ mọng run rẩy.「 phu quân người trách ta?」

      「 ta đương nhiên trách nàng a! Nhưng là ta khoan hồng độ lượng, với nàng so đo.」 trừng mắt nhìn thê tử liếc mắt cái.「 bất quá, chỉ làm lần này thôi, lần sau được viện dẫn lẽ này nữa, nàng có nghe hay ?」

      「 nghe được.」 nàng liên tục gật đầu, kích động thôi, chỉ cảm thấy tâm tình lo lắng mấy ngày liền, như là rơi xuống địa ngục, mãi đến khi mở miệng, nàng mới lần nữa trở lại nhân gian.

      「 nếu nghe được……」 Tây Môn Quý nâng cằm lên, lại ra lệnh.「 sao còn mau lại đây, chúng ta về nhà !」

      Về nhà.

      chuyện tốt đến cỡ nào!

      Tú Oa Vui sướng, muốn chạy lên, nhưng vừa bước ra bước, nàng lại nhớ tới kiện, cả người như là bị hắt chậu nước lạnh, tinh thần như hoa nở trong mùa xuân lại lập tức rơi vào tuyết lạnh.

      「 ách, phu quân, nhưng là…… Nhưng là……」 nàng vặn hai tay bé, nhát gan nhìn cái lại cúi đầu, hàm răng khẽ cắn phấn môi, nước mắt lại lần nữa ở hốc mắt đảo quanh.

      Tây Môn Quý vươn tay, chuẩn bị ôm thê tử lên ngựa, thấy nàng vẫn đứng ở chỗ cũ, khó xử nhăn nhăn, bộ dáng muốn lại thôi, nhịn được giận dữ rống to:「 lại là chuyện gì? Nàng lại bày ra chuyệ n gì? ra suy nghĩ của mình, lần cho ràng a!」

      Xem đại ca rống lớn tiếng như vậy, Kim Bảo chịu nổi, chỉ sợ tẩu tử bị rống sợ, vội vàng thấp giọng nhắc nhở.

      「 đại ca, được như vậy, đừng mắng nàng a, nhỡ đâu tẩu tử sợ hãi, chịu cùng chúng ta trở về sao?」

      Ngân Bảo cũng cướp lời, đối với đại ca thô lỗ cảm thấy rất bất mãn.「 đúng vậy, đại ca, trước khi xuất môn, chúng ta phải thảo luận tốt lắm sao, bây giờ ngươi lại hò hét nàng a.」

      Tây Môn Quý híp mắt, suy nghĩ có nên mỗi tay chụp lấy hai đầu của đệ đệ rồi đập vào nhau cho bọn nó choáng váng đến câm miệng , Kim Bảo lại ngồi thẳng người, lộ ra tươi cười trấn an, đối với Tú Oa hô:「 tẩu tử, người đừng khóc, đại ca có chuyện muốn cùng tẩu .」

      Đáng chết, nên tính toán phiền phức như vậy, từ lúc nãy nên động thủ rồi mới đúng, đỡ cho hai tên này ở bên cạnh huyên náo lung tung.

      dùng ánh mắt hung ác nhất, trừng mắt nhìn hai đệ đệ cười meo meo. Kim Bảo chút cũng sợ, còn lớn gan đẩy đẩy , thúc giục mau mau mở miệng.

      「 mau a, mau a, mau cùng nàng , xong hảo a.」

      「 đúng vậy, đại ca, ngươi mau a, giống như cái buổi sáng chúng ta cho ngươi, ngươi còn nhớ ?」 Ngân Bảo đối với nháy nháy mắt mãnh liệt.

      Nghe trượng phu cùng hai tiểu thúc đối thoại, Tú Oa ngẩng đầu lên, mắt to ướt át tràn ngập hoang mang, thẳng tắp nhìn đến trượng phu lưng ngựa.

      muốn cùng nàng cái gì?

      chỉ là Tú Oa, ở đây mọi người, trong mắt đều tràn ngập tò mò, toàn bộ nhìn Tây Môn Quý chờ mở miệng.

      Rốt cục, sau lúc lâu, Tây Môn Quý mở miệng.

      「 ta……」

      Sau đó sao?

      Mọi người trừng lớn ánh mắt, kéo dài cổ, muốn nghe phần tiếp theo.

      「 đại ca, đừng khẩn trương, ráng lên, chỉ câu thôi.」 Kim Bảo giọng cổ vũ.

      Chỉ thấy Tây Môn Quý vốn hung ác táo bạo lại được tự nhiên lẩm bẩm vài tiếng, lại lần nữa hít vào, há mồm :「 ta……」

      Nhìn giương miệng rộng, mọi người cũng theo điệu dương cao kia kéo dài là dài.

      Nhưng cũng giống như lần trước, trừ bỏ từ 「 ta 」 đầu tiên, phần tiếp theo bọn họ cái gì cũng nghe thấy.

      「 phu quân?」

      Tú Oa ngẩng mặt si ngốc chờ, biểu tình có ba phần nghi hoặc cùng bảy phần chờ đợi, mắt to đen thùi nhìn trượng phu, ngay cả chớp mắt cũng dám.

      Tây Môn Quý thầm mắng tiếng.

      Đáng chết!

      Ở đây ngoài ra, còn có người Tây Môn gia cùng Đông Phương gia, tùy tiện đếm qua, ít nhất cũng có hơn mấy chục người, mọi người chăm chăm nhìn vào , làm thế nào có thể ra miệng?

      Mấy độ cố gắng sau, Tây Môn Quý cứ「 ta 」 nửa ngày, vẫn nổi nửa câu sau, bỗng kẹp chặt hai chân, ra roi thúc ngựa chạy lên, uốn lưng, duỗi tay ra, nhanh như chớp chụp lấy thê tử, trực tiếp cướp .

      Đây ràng là hành vi thổ phỉ đoạt của bỏ chạy, làm cho những người đứng xem đều bị dọa ngây người, nhất thời tất cả đều kịp phản ứng, Tú Oa bị cướp lấy, vội vàng ôm chặt trượng phu, ở trong lòng kinh hô ra tiếng.

      「 a?! Phu, phu quân, chúng ta đâu?」

      thẹn quá thành giận, đối với khuôn mặt nhắn kia, rống ra đáp án.

      「 về nhà!」

      Tuấn mã bốn vó phi nhanh, chạy vội qua cánh đồng tuyết trắng xóa, bắn tung tóe lên từng phiến tuyết trắng. Đông Phương gia hào trạch rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt.

      Tuyết đọng dày thảo nguyên trước đây, phóng mắt nhìn chung quanh chỉ nhìn thấy tuyết trắng mênh mông, có bất kì vết chân nào.

      biết là trượng phu cưỡi ngựa rất giỏi, giục ngựa đường có người theo kịp, hay là mọi người cố ý muốn cho hai vợ chồng bọn họ ở riêng chỗ, tóm lại, bất luận là Tây Môn gia hay là Đông Phương gia, hai bên vẫn chưa có người đuổi theo.

      Thời điểm ngựa vừa phóng , Tú Oa chỉ kịp vội vàng thoáng nhìn, lại thấy đại ca thong dong nhàn nhã, còn mỉm cười với nàng vẫy tay lời từ biệt.

      Trong lòng nàng hoảng loạn, tay bé nhanh cầm lấy vạt áo phu quân, cảm giác từng trận gió lạnh liên tục xé rách cùng nàng.

      Đại khái là sợ nàng lạnh, tay bắt nàng lên ngựa, lấy áo choàng dày đem nàng bao vào trong ngực, nhưng thân mình nàng tuy rằng ấm, khuôn mặt nhắn lộ ra bên ngoài vẫn bị gió lạnh làm đông lạnh hồng hồng.

      Ai, nhưng đây là ôm ấp nàng nha!

      Tú Oa cắn cánh môi, đem khuôn mặt nhắn vùi vào trong ngực trượng phu ấm áp, nghe tiếng tim đập hữu lực kia, cảm thấy trong ngực vừa ấm lại nóng.

      Nguyên lai, có muốn hưu nàng a!

      Nàng chôn ở trong ngực , run run thở ra hơi.

      Từ khắc kia quyết định hạ thuốc , nàng nghĩ bao giờ tha thứ cho nàng. Nhưng có nghĩ đến, còn có thể chạy đến Đông Phương gia, kiên trì muốn nàng theo trở về, tiếp tục làm thê tử của .

      Bất quá, trong lòng của nàng, vẫn vì cái bí mật khó có thể vãn hồi kia mà bất an tới cực điểm. Nếu phát …… Phát nàng ……

      Ngay lúc nàng miên man suy nghĩ , Tây Môn Quý để cho con ngựa thả chậm tốc độ, chạy cực nhanh đường, biến thành chạy chậm từng bước, sau đó ở cánh đồng bát ngát tuyết trắng, xả cương ngừng lại.

      Tú Oa khẩn trương trái tim đập bịch bịch, trượng phu vì sao ở đây dừng lại. phải muốn dẫn nàng về nhà sao?

      Chẳng lẽ, chẳng lẽ là hối hận ?

      「 cái kia……」

      đỉnh đầu nàng, truyền đến thanh thấp trầm khàn khàn.

      Cái gì?

      Thấy trượng phu lại nữa, Tú Oa bất an chực khóc, nàng buông tay xuống nắm lấy vạt áo của , bàn tay tự chủ níu chặt.

      「 đáng giận!」

      Tây Môn Quý thầm mắng tiếng, nắm chặt dây cương, khụ hai tiếng, lần nữa hít vào hơi, sau đó mới có thể mở miệng chuyện.

      「 cái kia…… Ta cũng phải cố ý muốn hung dữ với nàng.」

      Di?

      Lời của trượng phu làm cho Tú Oa sửng sốt. Trừ chuyện đó ra, nàng còn đột nhiên phát , tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực rộng lớn kia mau giống như nàng.

      cũng thực khẩn trương sao?

      Tò mò lại yên, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Chỉ thấy Tây Môn Quý hai mắt nhìn thẳng về phía trước, hé ra khuôn mặt tuấn tú ngăm đen nguyên nhân mà đỏ lên. Bộ môi mấy lần mở ra lại đóng lại, lặp lặp lại lại biết bao nhiêu lần.

      「 phu quân?」

      「 trước để cho ta xong !」

      Nàng nhu thuận gật đầu.「 vâng.」

      Tây Môn Quý lại lần nữa hít sâu hơi, trộm nhìn nàng liếc mắt cái, lại nhanh chóng dời . Màu hồng khả nghi dần dần lan tràn khuôn mặt tuấn tú ngăm đen, còn hướng đến hai bên tai.

      「 ta……」

      Ta?

      là muốn gì?

      Tiếng tim trong ngực đập càng lúc càng mau, Tú Oa bất tri bất giác hoàn toàn còn bất an. Nàng ngẩng khuôn mặt nhắn, tay bé buông lỏng vạt áo ra, dán người trong ngực cường tráng của , tràn ngập chờ mong nhìn trượng phu.

      Rốt cục, mở miệng.

      「 ta ……」

      chữ cuối cùng trôi theo làn gió.

      Cái gì? Cái gì?

      Nàng nghe thấy được cái gì? cái gì đó?

      Tú Oa cả người ngây ngốc, thể tin được những gì mới nghe từ miệng , nhịn được bật thốt lên truy vấn:「 phu quân? Chàng cái gì? Ta có nghe ràng.」 nha, ông trời, nàng nghe thấy cái gì?

      Tây Môn Quý nhăn mày rậm, cúi đầu tức giận trừng mắt nhìn nàng, khó chịu quát:「 cái gì?! Ta vất vả mới ra được, nàng làm sao lại có thể có nghe được?」

      Nàng ngẩng khuôn mặt nhắn toàn bộ đỏ hồng, mở to mắt to đen lúng liếng, tim đập càng mau, mong ngóng chờ đợi thôi nhìn lên khuôn mặt tuấn tú tục tằng kia, vừa hoảng vừa vội khẩn cầu.

      「 nhưng là…… Nhưng là…… Nhưng là ta có nghe ràng a…… Chàng, chàng lặp lại lần nữa thôi!」

      Dưới bàn tay bé, nhịp tim đập hữu lực kia thẳng thắn xuyên qua lồng ngực truyền ra, so với của nàng đập còn nhanh hơn nhiều.

      Tây Môn Quý vẻ mặt đỏ bừng, nghiêng đầu qua bên.

      Này, này…… Chẳng lẽ, xấu hổ sao?

      「 phu quân?」 nàng khẩn trương gọi, muốn biết chính mình có phải hay nghĩ sai rồi, nghe lầm rồi, hay là vừa mới là câu nàng tha thiết ước mơ kia.

      Tây Môn Quý cắn răng rên rỉ.

      nghĩ đến việc lại lần nữa, ra câu kia giống như là lấy mạng của rồi. Nhưng là, thanh nàng cơ hồ như muốn khóc, làm cho cảm thấy trong tim giống như là bị khoét lỗ khó chịu. phút chốc cúi đầu, trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân trong lòng, đỏ mặt quát:「 đáng chết! Tóm lại, ta là thực nàng! Hiểu hay ?」

      Tú Oa hít hơi, nhìn xuống ngực, quả thực thể tin, nước mắt cơ hồ muốn tràn mi.

      Nguyên lai là nàng có nghe sai sao? Vừa mới rồi ra câu kia? phải là nàng nghe lầm? phải nàng nằm mơ?

      Khó mà tin được, mộng đẹp có thể trở thành , môi nàng phát run, nho thanh hỏi:「 ?」

      「 vô nghĩa! Nàng là muốn ta mấy lần?」 Tây Môn Quý khó chịu thấp rủa, nhưng tay lại vì nàng lau lệ, động tác này lại thập phần ôn nhu.「 đừng khóc ! Nàng như thế nào lại thích khóc như vậy a!」

      「 người ta , là cao hứng……」 nàng khóc càng lợi hại hơn.「 nhưng là, nhưng là, ta còn tiền…… Tất cả tiền của ta đều đưa cho đường ca, mới nguyện ý cứu ngươi……」

      có tiền sao chứ? Lại kiếm tiền là tốt rồi ! Nàng so với tiền còn quan trọng hơn!」 nắm lấy áo choàng, bên thay nàng lau lệ, bên hỏi:「 huống chi, chúng ta còn có đồ cưới của nàng, tiêu cục tại cũng kiếm được tiền a.」 dừng chút, nheo mắt lại.「 chẳng lẽ việc đó nàng cũng gạt ta sao ?」

      Tú Oa vội vàng lắc đầu.「 có, ta có lừa chàng, tiêu cục kiếm được tiền!」

      「 kia phải sao!」 hừ tiếng.「 ta mấy tháng này vất vả làm việc, cũng phải là giả.」

      「 kia…… Vậy chàng ngại ta có tiền ?」

      「 nàng có tiền như thế nào?」 trừng mắt, đúng lý hợp tình .「 ta nuôi nàng a! Nàng là thê tử của ta thôi!」

      Nàng cảm động thân mình run rẩy.

      「 phu quân!」thân mình kiều lần nữa nhào vào lồng ngực rộng lớn kia, nước mắt lập tức lại chảy ra.

      「 tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc, xem nàng khóc đến cái mũi cũng hồng.」 miệng mãi nhắc nhắc lại, hai tay ôm chặt kiều thê kiều nhu nhược lại to gan lớn mật này, hận thể đem nàng nhập vào người. Ngày đó lo lắng cho nàng nhưng mãi đến giờ này khắc này mới thoáng được thư giãn.

      Nghĩ đến lúc trước nàng làm những chuyện như vậy, Tây Môn Quý hít hơi sâu, nhịn được lại .

      「 về sau, cho phép nàng lại hạ thuốc với ta, cho phép nàng đem ta ném vào lao, nghe hiểu ?」

      「 ân, ân.」 nàng lui ở trong lòng trượng phu, khóc nức nở dùng sức gật đầu.

      「 bất luận có chuyện gì, đều phải trước tiên cùng ta thương lượng, thể lại mình gánh vác, có biết hay ?」

      「 ân, ân.」 nàng sụt sịt cái mũi, lại gật đầu.

      「 bả vai của ta to hơn nàng a! Nàng xem nàng gầy như vậy, nếu cứ gánh việc vào người, nàng có thể chống đỡ bao lâu? Lập tức bị suy sụp, đúng hay ?」

      「 ân, ân.」

      「 còn có, được lại cùng cái tên cái gì Kiêu lui tới.」 nhắc tới tên kia, trong lòng vẫn còn bực.「 cho dù là đường ca của nàng, ta cũng cho!」

      「 ân.」

      「 ta xem cặp mắt kia là biết phải người tốt!」

      「 ân.」 nàng bên gật đầu, cảm thấy may mắn, trượng phu cũng biết, Kiêu ca ca ngoài việc lấy của cải nàng tích tụ nhiều năm, còn trộm cái hôn của nàng.

      Vì hòa bình hai tộc, bí mật này nàng vĩnh viễn đặt ở trong lòng, tuyệt đối ra.

      Bên trong trượng phu nhắc nhắc lại, nàng gắt gao ôm trượng phu, liên tục rơi lệ, bên gật đầu, mặc kệ cái gì, nàng tất cả đều ngoan ngoãn gật đầu.

      Con ngựa ở tuyết, chậm rãi trở về Tây Môn Bảo, mà nàng trốn ở trong lòng trượng phu, lắng nghe tiếng tim đập của , cảm thụ nhiệt độ cơ thể , cho dù nước mắt chưa khô, khóe miệng cũng nhếch lên mỉm cười.

      Nàng tìm được tình cảm chân thành kiếp này của mình, còn trở thành ái thê của , đây là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng.

      Cảm tạ ông trời!

      Trong tuyết, lưng ngựa, vợ chồng gắt gao ôm nhau, bao giờ tách ra nữa.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Kết thúc

      Tháng tư, mưa xuân kéo dài.

      「 lão bà, lão bà!」

      Tây Môn Quý vừa về đến nhà, mới vừa xuống ngựa, liền hướng thư phòng mà .

      Trước đó vài ngày, Tú Oa mới cùng đem cái phòng sửa sang lại thành thư phòng, đem thư tịch của nàng mang theo từ nhà mẹ đẻ chuyển hết vào, sau này, chỉ cần có việc gì, nàng ở trong thư phòng, chuyên tâm tính toán sổ sách.

      Quả nhiên, nàng ở đằng kia, cúi đầu đánh đánh bàn tính.

      「 phu quân?」 thấy trượng phu trở về, Tú Oa vui vẻ ngẩng đầu, đứng dậy nghênh đón .「 chàng sao trở lại? Ta còn nghĩ chàng ngày mai mới có thể về đến.」

      Tây Môn Quý ôm cổ kiều thê, lẩm bẩm vài câu.「 chuyến tiêu này bất quá chỉ là đến thành bên mà thôi, giường trong thành ta ngủ quen, liền gấp trở về.」 ôm ấp thê tử ấm áp nho , thả lỏng khẩu khí than thở.

      Từ sau khi cưới lão bà, buổi tối ngủ, chỉ cần có nàng trong ngực, toàn thân thoải mái, chính là cảm thấy giống như có chỗ nào là lạ.

      「 xem người chàng kìa, đều ướt hết.」 thấy người dính mưa, Tú Oa vuốt khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng kia, lo lắng hỏi:「 vài ngày qua mưa nhiều, mọi người đường có khỏe ?」

      「 hoàn hảo.」

      「 ta đun nước ấm cho chàng tắm.」 sợ trượng phu nhiễm phong hàn, Tú Oa từ trong lòng chui ra, hướng ra ngoài cửa mà .

      Chính là, nàng còn chưa được hai bước, Tây Môn Quý liền đem nàng nhấc lên đặt bàn, thân thể cao lớn chặn nàng lại.

      cần, ta lạnh.」khí lực cường tráng nhiệt năng, áp lên thân thể mềm mại, chứng minh lời vừa rồi phải giả.

      Tú Oa lập tức hiểu được, khuôn mặt nhắn xấu hổ đến đỏ hồng, hai tay vội vàng áp lên ngực trượng phu chặn lại.「 phu quân, được, bây giờ còn là ban ngày ban mặt……」

      Tây Môn Quý lại thèm để ý, bàn tay to lạnh như băng, lặng lẽ luồn dưới làn váy của nàng. Vừa hữu hiệu ngăn cản thê tử kháng nghị, còn khiến nàng xấu hổ cùng quẫn thở hổn hển tiếng, khỏi kẹp chặt hai chân, cắn ngụm đầu vai .

      「 phu quân……」

      Giữa hai chân nàng nhu nhuận làm cho đôi mắt càng sâu thẳm, nhịn được liếm hôn vành tai của nàng, khàn khàn cười :「 nguyên lai, nàng cũng rất muốn ta thôi!」

      「 ta……」 nàng xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, muốn gì đó, nhưng ngón tay trượng phu lại càng tiến vào, nàng nhịn được co rúm lại thở gấp.「 a…… thể…… rất lạnh……」

      nhếch mày rậm, khàn khàn đề nghị.「 ta có thể cho nóng lên chút.」

      Tú Oa xấu hổ đến biết nên cái gì, tay đẩy ra lại thành cào từng vết đầu vai , dưới khiêu khích của , toàn thân bắt đầu run run như nhũn ra.

      cúi đầu hôn nàng, lời lẽ nóng bỏng mang đến trận khoái cảm khác, nàng có thể cảm giác được, phần nam tính cứng rắn nhiệt năng của trượng phu chỉ còn cách nàng lớp vải.

      biết khi nào, nàng toàn thân vô lực tê liệt ngã xuống ở bàn, cái chân đặt đầu vai . Bên ngoài trời nắng chói chang, khiến thần trí nàng tỉnh lại chút, nàng bất lực rên rỉ.

      「 phu quân…… được…… có người đến……」

      Tây Môn Quý làm sao nghe vào, vẫn cắn cắn hôn lên gáy trắng tuyết của thê tử, cái cằm khéo léo, đôi môi phấn nộn, nhàng lẩm bẩm:「 .」

      Mới vừa xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Sau đó bao lâu, Kim Bảo liền bịch bịch xông vào.

      「 tẩu tử, tẩu tử! Con bò kia –」

      「 a!」 Tú Oa kêu lên sợ hãi.

      ra ngoài!」 Tây Môn Quý rít gào.

      「 a, thực xin lỗi!」 Kim Bảo vội vàng nhanh, lật đật chạy khỏi cửa, ai ngờ sau lưng lại đụng phải người khác cũng vào.

      「 tẩu tử, tẩu tử, đại phu –」

      「 oa! Ngân Bảo!」

      「 ngươi làm cái gì?!」

      Hai huynh đệ song sinh ở cửa té ngã đất, Ngân Bảo kêu đau oai oái nhấc người lên, vừa ngẩng đầu liền thấy đại ca ở đây, còn ngây ngốc đặt câu hỏi.「 đại ca? Ngươi sao ở trong này? Ta còn nghĩ là — di? Đó là có phải là chân tẩu tử ?」

      Tú Oa xấu hổ đến thể chuyện, chỉ có thể hết sức thu thân mình, tránh ở phía sau phu quân.

      Bị làm gián đoạn chuyện tốt, Tây Môn Quý tức giận quát to:「 cút ra ngoài cho ta!」

      Giống như là muốn cùng đối nghịch, hai tên kia còn chưa có , Tây Môn Tài tiến vào.「 a Quý, ban ngày ban mặt con quỷ rống quỷ kêu gì? Kim Bảo, Ngân Bảo, các con làm sao lại nằm mặt đất? Con dâu ta đâu? Ta có việc muốn hỏi –」 để ý đến tình huống trong phòng, lớn giọng hỏi.

      khí xấu hổ lặng lẽ lan tràn.

      May mà, Tây Môn Tài quen gặp sóng to gió lớn rất nhanh phản ứng lại, cao hứng cười ha ha.「 có lỗi, có lỗi, các con tiếp tục, tiếp tục.」 mỗi tay xách cổ thằng con trai tha ra ngoài, trước lúc đóng cửa còn quên phân phó.「 a Quý, cố gắng thêm sức! Nương con chờ ôm tôn tử đó!」

      Tú Oa nằm ở bàn, xấu hổ đem hai tay che mặt, dán tại bên tai trượng phu, ngượng ngùng oán giận.

      「 mới với chàng là có người đến mà.」

      Tây Môn Quý ngẩng đầu lên bày ra biểu tình thống khổ, mạnh thở hổn hển hơi. Mấy ngày nay, loại 「 thảm kịch 」này luôn xảy ra ùn ùn.

      Bên trong Tây Môn Bảo bỏ hoang lâu lắm, lúc này có nhiều việc cần làm ngay,khiến nàng bận tối mày tối mặt. Mà bất luận là người trong nhà hay là người trong tộc, đều ỷ lại vào nàng, này mấy tháng qua, bất luận việc lớn hay , tất cả đều chạy tới hỏi nàng.

      Đây phải là lần đầu tiên hai người bị quấy rầy !

      「 di? Mọi người như thế nào đều ở chỗ này?」 Thúy Nhi biết có gì cũng xông đến.「 nhị nương đâu? Dực gia cùng Nguyên Bảo phu nhân trở lại, lúc này ở tiền thính chờ.」

      Thấy số người quấy rầy càng lúc càng nhiều, Tây Môn Quý rốt cục rốt cuộc thể chịu đựng được. tạm thời rời kiều thê mê người, bước đến cạnh cửa, mạnh mẽ đem cửa mở ra, sau đó dùng hết sức rống to:「 kêu cút trở về cho ta! Chờ ta sinh con xong rồi hãy đến!」

      Tú Oa vừa thẹn lại quẫn, tiếng cười mềm lại nhịn được bật ra khỏi môi đỏ mọng.

      Tiếng gầm gừ lại lần nữa truyền đến.

      「 các ngươi cũng vậy!」 đối với người nhà rống giận.「 từ giờ trở , ai còn dám gõ cửa liền xông vào, ngày đó cũng đừng ăn cơm!」

      Nghe thấy hạ lệnh「 cấm cơm 」, người ngoài cửa vội vàng kháng nghị, lại ầm ỹ thành đoàn.

      「 cái gì? được ăn cơm?」

      「 bao gồm cả ta sao? Ta là cha ngươi nha!」

      「 đại ca, đừng như vậy!」

      「 này quá độc ác !」

      Mặc kệ người nhà vẫn kháng nghị, Tây Môn Quý dùng sức đóng sầm cửa, còn khóa lại, sau khi xác định rốt cuộc có người nào có khả năng đến quấy rầy「 chuyện tốt 」 của hai người, mới trở lại bên cạnh bàn.

      Nằm bàn, Tú Oa vẫn như trước cười ngừng.

      Tây Môn Quý nheo lại hai mắt, ôm lấy thê tử kiều , cúi đầu hôn lấy cái miệng nhắn hồng nhuận kia, chẳng những ngăn chận tiếng cười của nàng, cũng thành công đem lực chú ý của nàng lần nữa quay lại người chính mình.

      Ngoài cửa sổ, mưa ngừng rơi, phía chân trời lộ ra ánh nắng chói mắt. Mà trong cửa sổ lại là cảnh xuân vô hạn, ân ái tình nùng.

      Lần này, có người đến quấy rầy bọn họ nữa.

      [ toàn thư hoàn ]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :