Phùng Hành - Thu Thủy Tình (Chương 4/77) DROp

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      THÔNG BÁO

      Giao add phần (II) chương 2 vào post cũ, các bạn vào xem tiếp nha. :3

      @linhdiep17 @Trâu
      Trâulinhdiep17 thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ngọc Giao thích bài này.

    3. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      Hic đọc được 1 phần lại hóng 1 phần nữa hiu hiu chỉ nhìn được bóng dáng Hoàng đảo chủ lại móng thấy đoạn ac gặp nhao
      Ngọc Giao thích bài này.

    4. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      Quyển I: Có nàng Phùng Hành

      Chương 3: Vào nhầm kỳ trận


      Tác giả: Thu Thủy Tình

      Editor: Ngọc Giao

      [​IMG]

      I.


      Người nếu gặp vận rủi, cho dù muốn phòng thế nào cũng được.


      Phùng Hành nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở choàng ra, nhìn lụa trắng trước mặt, sau đó hướng về phía cửa khẽ gọi:

      "Dao Quang."


      "A Hành tỷ tỷ, muội đây." Ngoài cửa truyền đến giọng .


      Nàng nhắm mắt, thở phào nhõm, đoạn lại mở mắt ra, từ tốn bảo:

      "Dao Quang, muội vào đây, mở cửa sổ ra trước ."


      Dao Quang đẩy cửa bước vào, y theo lời của nàng mà mở cửa sổ ra, sau đó đến bên giường:

      "A Hành tỷ tỷ?"


      Nàng nhìn Dao Quang người mặc xiêm y màu lam, Dao Quang sau khi đổi trang phục nữ, dáng vẻ như mười hai, mười ba tuổi, ngũ quan thanh lệ mang theo chút ngây thơ trẻ con.


      "Dao Quang, trong túi ngầm y phục của ta có lọ sứ, muội lấy nó ra, đổ ra hai viên thuốc, ta và muội mỗi người viên."


      "A Hành tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì thế ạ?" Dao Quang vừa lấy viên thuốc người nàng ra, vừa lo lắng hỏi.


      Phùng Hành hé môi ngậm viên thuốc tay Dao Quang vào miệng, khẽ lắc đầu:

      " có gì, muội đỡ ta dậy."


      Nàng thử cựa quậy tứ chi, lại chút sức lực cũng có, cả nhúc nhích ngón tay cũng khó khăn. Nàng quay đầu nhìn về phía Dao Quang:

      "Dao Quang, người của muội có cảm thấy khó chịu ?"


      Dao Quang đỡ Phùng Hành động tác chợt ngừng chút, kế đó nhìn về phía Phùng Hành:

      "Muội sao."


      Phùng Hành cố hết sức quay đầu nhìn bé, nụ cười mặt có chút bất đắc dĩ:

      "Dao Quang, muội sao là tốt rồi, ta nghĩ rằng ta trúng mê hương."


      Nghe vậy, Dao Quang sắc mặt kinh hãi, Phùng Hành lắc đầu với nàng:

      "Đừng lo kinh ngạc, chúng ta phải lập tức rời ."


      Dao Quang gật đầu, lấy áo choàng màu trắng khoác lên người nàng, lại dìu nàng ra bên ngoài.


      __________



      "Chả phải bảo các ngươi trông chừng họ sao? Người đâu rồi? Người đâu rồi?"


      "Ta ... Ta biết mà! Vừa nãy chẳng qua là nhà xí lúc thôi, ta cho là phun mê hương, hai nương kia thế nào cũng ngất xỉu rồi ..."


      Chát! Có ai đó bị vả cái bạt tai mạnh.


      "Mày nghe cho ông, vị thiếu nữ áo trắng kia là người mà Đoàn Thiên Đức đại nhân tình cờ gặp được Tây Hồ, vừa gặp . Ngài ấy trả tiền chờ nhận hàng, mày lại để cho nàng ta chạy rồi! Chuyện chỉ thành, còn đắc tội với Đoàn đại nhân, mày biết có hậu quả gì sao?"


      "Hậu ... hậu quả gì ạ?Á!" Chát tiếng, người kia lại bị đánh bạt tai nữa.


      "Hậu quả gì chẳng lẽ mày có đầu óc để nghĩ sao? Đồ khốn, mau tìm người cho bằng được !"


      _______________



      Đêm tháng tám, luôn mang theo cái nóng nhè , mà người nàng lại rét run. Đoạn chuyện thô lổ của gã đàn ông truyền tới, Phùng Hành cố gắng nhấc lên mí mắt, nhìn Dao Quang dìu lấy nàng, giọng có chút yếu ớt:

      "Dao Quang, nhanh tìm nơi bí ."


      Dao Quang quay đầu nhìn Phùng Hành, chỉ thấy vẻ mặt nàng tái nhợt, làn da mịn màng ngừng ứa ra mồ hôi, khỏi đưa tay chạm vào trán nàng, nóng quá! bé bối rối gọi nàng:

      "A Hành tỷ tỷ! Tỷ đừng lo nhiều như vậy, ta tìm chỗ đỡ tỷ ngồi xuống trước."


      "." Nàng thở hổn hển , "Muội hãy tìm chỗ trú an toàn trước, ta ... ta còn có thể chịu lúc nữa."


      Dao Quang nương theo ánh trăng nhìn khắp chung quanh bốn phía, thấy phía trước có rừng cây, liền đỡ Phùng Hành vào. bé tìm chỗ tương đối bí mật trong rừng cây, sau đó dìu Phùng Hành ngồi xuống.


      Phùng Hành hơi vô lực tựa người vào cây khô:

      "Dao Quang, muội có việc gì chứ?"


      Dao Quang lấy từ trong ngực ra cái khăn tay giúp nàng lau mồ hôi trán, đáp:

      "A Hành tỷ tỷ, muội sao. Ngược lại là tỷ đó, tỷ cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"


      Dao Quang từ cuối xuân đến nay ở bên Phùng Hành ba tháng hơn, biết nàng thường ngày dễ ngã bệnh.


      Phùng Hành khép hai mắt, cười yếu ớt gật đầu:

      "Ừ, ta cảm thấy đỡ hơn rồi."



      Trong lòng lại nghĩ tới đoạn đối thoại khi nãy mới nghe được, khỏi lắc đầu. Trước đây đảo có đọc những ghi chép về giang hồ, còn ngỡ rằng giang hồ nhiều nghĩa khí. tại bị dây vào, mới phát giang hồ này, có kẻ vô sỉ như gã đàn ông áo trắng kia, cũng có người cổ quái như Hoàng Dược Sư, còn có cả loại vì tiền tài từ thủ đoạn nào, là ... Qủa là chảng trách trước khi nàng rời đảo, đại tỷ ngàn vạn căn dặn rằng, phải rời xa giang hồ.


      Dao Quang lo lắng nhìn sắc mặt của Phùng Hành, bấy giờ nàng mặc xiêm y màu trắng, mái tóc dài đến gối chưa kịp buộc lên, tựa như tơ buông xõa ở sau lưng. Nàng dựa vào cái cây khô, nhắm hai mắt, gió nóng khẽ thổi, tóc đen bay bay, thêm vào nét cười yếu ớt ở khóe môi nàng, càng khiến Dao Quang nhìn chăm chăm, rời được mắt.


      Sau khi Phùng Hành cảm thấy khá hơn chút, chầm chậm mở mắt ra, trông thấy Dao Quang ở đối diện nhìn mình sững sờ, khỏi cười hỏi:

      "Dao Quang, nhìn gì vậy?"


      "A? A Hành tỷ tỷ!" Dao Quang khôi phục thần trí lại.


      Phùng Hành nhìn bé, mặt mang ý cười, trong phút chốc, Dao Quang trong mắt nàng diện mạo trở nên méo mó.


      Chuyện gì xảy ra?!


      Trong lòng nàng kinh ngạc, thầm kêu hay rồi, sau đó nhanh chóng đưa tay vào chiếc túi ngầm trong ống tay áo lấy ra viên thuốc màu trắng tỏa hương ngào ngạt đưa cho Dao Quang:

      "Dao Quang, muội nhanh uống nó vào!"


      Dao Quang vừa định mở miệng hỏi nàng đây là gì, viên thuốc bị ném vào trong miệng của bé, con bé chỉ đành thuận thế nuốt vào.


      "A Hành tỷ tỷ, tỷ cho ta uống gì thế?"


      " gì cả, đây là viên thuốc mà cha ta cho ta uống khi ta ngỗ nghịch, bảo là tên là ... thuốc gì nghe nấy, chính là bất kể ta gì, muội cũng chỉ có thể phục tùng." Nàng tâm tình rất tốt .


      Ánh mắt của nàng bắt đầu nhòe , cảnh sắc trước mắt từ từ mơ hồ . Nàng biết thị lực của mình biến mất, cũng có cảm giác đặc biệt kinh hoảng. sao, ánh mắt nhìn thấy thôi, lỗ tai còn có thể nghe mà.


      "... A Hành tỷ tỷ!" Giọng của Dao Quang có chút tức giận.



      "Được rồi, được rồi." Phùng Hành mỉm cười, mở to mắt nhìn, thế nhưng ... trời đất đều trở nên tăm tối.

      Nàng nghiêng đầu tựa vào cây khô, nhắm lại hai mắt, dù sao cũng thấy được gì, chi bằng nhắm mắt dưỡng thần, sau đó từ tốn :

      "Dao Quang à, xem xem chung quanh là khung cảnh thế nào, đợi trời sáng chúng ta liền rời ."


      Dao Quang gật đầu, "dạ" tiếng.


      "Lạ ..." Dao Quang nhìn cảnh vật chung quanh lẩm bẩm.


      "Sao vậy?"


      Dao Quang nhíu mày nhìn cảnh vật trước mắt:


      "Chính là chỗ này đó, A Hành tỷ tỷ, tỷ nhận ra sao? Chúng ta dường như vẫn luẩn quẩn mãi chỗ đó!"


      "Vậy à?" Phùng Hành nhíu mi, ngón trỏ tay trái xoa chiếc nhẫn ngón cái tay phải, khẽ xoa xoa bằng đốt tay.


      "Đúng đó, tỷ nhìn , cái gốc đào này ban nãy chúng ta cẩn thận vạch trúng đường, bây giờ chúng ta lại trở về chỗ này rồi." Dao Quang nhìn gốc đào trước mặt, chân hơi bất an đá cành cây khô.


      Phùng Hành vẫn chuyện, trán càng nhíu chặt, tựa hồ trầm tư suy nghĩ.


      Dao Quang lo lắng nhìn nàng:

      "A Hành tỷ tỷ, có gì ổn sao?"


      _______


      @Giao lảm nhảm: Hoàng thúc thúc, thê tử của thúc bị người ta “vừa gặp thương” kia kìa! Đừng núp cánh gà nữa, lên sàn ! >.<

      @linhdiep17 Bạn vào mục lục nhấp vào chương 2, bạn kéo xuống post chương 2 thấy phần (II) Giao vừa bổ sung thêm á, ngay trong bài hôm trước bạn vừa đọc luôn. ^^

      @Trâu Hoàng mỹ nam sắp lên sàn nữa rồi nàng, mà còn lên người ta cướp vợ mất. :v

      ___________

      II.

      Phùng Hành dãn chân mày, khẽ lắc đầu, sau đó lại :

      "Dao Quang, muội hãy miêu tả lượt cho ta nghe phương vị của nơi chúng ta ở và cách bố trí cảnh vật ."

      "À, được. ! đúng! A Hành tỷ tỷ, tỷ ..." Dao Quang quay đầu, nhìn vào ánh mắt của nàng, mới phát đôi mắt bình thường luôn trong suốt đong đầy ý cười bấy giờ lại trở nên vô hồn rã rời, nhất thời kinh ngạc thành lời.

      Phùng Hành nghiêng tai, nghe được giọng của Dao Quang, biết rằng nhận ra mình ổn rồi, thế nên cười nhạt:

      "Dao Quang, nếu ta đoán nhầm, chúng ta hẳn là xông vào kỳ trận mà người khác bày bố dựa theo ngũ hành kỳ thuật. Hơn nữa, trong trận có khí độc, thị giác của ta bị khí độc tổn thương, thể nhìn thấy gì nữa."

      Dứt lời, mi tâm của nàng nhíu cát, giọng ho khan.

      "A Hành tỷ tỷ!" Dao Quang vội đỡ nàng, "Nhưng mà ... Sao muội ..."

      Dao Quang chợt nhớ tới đêm qua Phùng Hành cho mình uống viên thuốc, bản thân mình có uống, nhưng Phùng Hành uống!

      Trong mắt bé xuất vẻ kinh ngạc, cảm động trào dâng, sau đó lại yên lặng nhìn đôi mắt vô hồn của Phùng Hành, cuối cùng nén được rơi lệ, nước mắt lã chã, xuống bàn tay trái của Phùng Hành.

      Phùng Hành cảm thấy tay ươn ướt, ngẩng đầu khẽ cười với Dao Quang, bảo:

      "Đừng khóc, cho dù ta bị mù cũng sao, có muội ở bên miêu tả lại mọi thứ, sau này ta vẫn có thể thưởng ngoạn hết tất cả danh sơn trong thiên hạ như cũ."

      Dao Quang thút thít trong mũi, cũng gì thêm.

      Phùng Hành cười dài:

      "Hay là muội thấy ta bây giờ mất hết thị lực, nên ghét bỏ ta?"

      "Ta đương nhiên như vậy!" Trong giọng của Dao Quang chứa tức giận.

      Phùng Hành khẽ cười:

      "Nếu vậy, nhanh thuật lại cho ta nghe phương vị của chúng ta, nếu còn nghĩ cách ra ngoài, chừng muội cũng biến thành người mù. Ta trước nhé, nếu muội trở thành kẻ mù rồi, ta có thể ghét bỏ muội đấy."

      "A Hành tỷ tỷ!"

      "A Hành tỷ tỷ." Dao Quang đứng bên trái Phùng Hành để dìu nàng, đoạn nhìn cảnh vật bốn phía, :

      "Nơi này cả bốn phương đông, tây, nam, bắc đều có đường mòn, chúng ta vừa nãy vòng, nhưng có vẻ như là vòng quanh chỗ."

      Phùng Hành trầm ngâm lúc:

      "Dao Quang, muội tìm cây đại thụ, nhảy lên ngọn cây nhìn xa khỏi cánh rừng này, xem có chỗ nào bất ổn ."

      "Được." Dao Quang đỡ Phùng Hành đến bên gốc đại thụ cao chọc trời, sau đó tung mình nhảy lên ngọn cây, phóng tầm mắt ra xa.

      Phùng Hành đứng dưới tàng cây, giơ lên bàn tay trắng nõn lau mồ hôi trán, là ... Càng ngày càng vô dụng. Nàng nhớ rằng thần y đảo, từng lắc đầu thở dài với phụ thân, nàng trời sinh thể chất yếu ớt, thể luyện võ, thậm chí sống bình bình đạm đạm như người bình thường cũng hi vọng xa vời. Phùng Hành, là người bạc mệnh.

      Bạc mệnh ư? Nàng cũng quá để ý, trong đời người, hôm nay có rượu, hôm nay say. Nàng sống cho hôm nay, dù có rời đảo, cuộc sống cũng vẩn rất thảnh thơi. Có điều ... hiểu tại sao, luôn có chút tiếc nuối ...Nhưng mà rốt cục là tiếc nuối cái gì, lại được ...

      chốc sau, Dao Quang từ cây nhảy xuống, đứng bên người nàng:

      "A Hành tỷ tỷ, chỗ này đa phần là cây hoa, rừng cây nhìn thấy tận cùng, vừa nhìn là đầu ta lại đau đầu hoa mắt."

      "Đau đầu hoa mắt?" Phùng Hành giọng lặp lại, trán ngừng ứa ra mồ hôi, trong lòng lại càng thêm chắc chắn rằng các nàng xông nhầm vào kỳ trận rồi, hơn nữa vừa rồi Dao Quang lung tung, nhất định là lạc."

      Nàng khẽ khép mắt:

      "Dao Quang, những đường mòn chung quanh chúng ta như thế nào?"

      Dao Quang cẩn thận cho nàng nghe, nghe xong, Phùng Hành nghiêng đầu chốc:

      "Chúng ta về hướng Đông Nam."

      "Nhưng mà A Hành tỷ tỷ, hướng Đông Nam có đường!"

      Nàng yếu ớt cười tiếng:

      "Muội cứ theo ta là được."

      Dao Quang theo lời nàng về phía trước, hàng cây chắn ở trước, ràng là có đường . bé cẩn thận đỡ Phùng Hành chui vào bên trong, thế mà lại xuất lối mòn .

      "A Hành tỷ tỷ, bên này có con đường !" bé vui mừng hô.

      Phùng Hành mỉm cười gật đầu:

      "Vậy là đúng rồi."

      Bởi vì mắt thể nhìn thấy, nàng vốn trong lòng còn có chút lo lắng phải chăng đoán sai, nhưng mà nghe Dao Quang rằng có đường, nàng lập tức thấy an tâm ít.

      Dao Quang kể lại cho Phùng Hành nghe về cảnh vật xung quanh, chỉ thấy đường lớn đường nạng lại , chui vào bụi cây rậm rạp lại có lối khác. Có khi con đường ràng là xuyên suốt từ đầu đến cuối, nhưng mà vòng quanh cây đại thụ cao chọc trời bên cạnh, lập tức có lối râm khác xuất .

      Dao Quang nhìn, trong lòng ngạc nhiên thôi:

      "A Hành tỷ tỷ, đây là bản lĩnh gì thế, dạy muội được ?"

      Phùng Hành trầm ngâm, hướng về phía bé ra dấu đừng lên tiếng, cẩn thận mấy bước, tới chỗ liền dừng lại:

      "Dao Quang, chỗ này có phải là đường cùng rồi ?"

      Dao Quang gật đầu, nhớ tới Phùng Hành bây giờ còn thể nhìn thấy gì, nên lập tức "ừm" tiếng.

      Chỉ thấy thân thể Phùng Hành lảo đảo cái, khuôn mặt tái nhợt xuất nụ cười an tâm:

      "Dao Quang, chúng ta có thể ra ngoài rồi."

      "Ha ha, Hoàng Đông Tà, trận pháp của ngươi bị bé này phá rồi!" người mặc chiếc áo vá chằng đụp từ cây đại thụ trong trận nhảy xuống, trong tay còn cầm cây gây trúc màu xanh lục, xanh biếc như ngọc, chính là gã đàn ông đuổi theo Hoàng Dược Sư ở ngoài thành Tô Châu hôm nọ.

      Chỉ thấy bóng người màu xanh từ cao bay xuống, tay áo bay bay đáp xuống bên cạnh người đàn ông kia:

      "Thế sao?"

      "Hoàng Đông Tà, Hồng Thất ta đánh cược cùng người xem nương áo trắng kia có thể ra trận hoa đào này hay , nây giờ ngươi thua rồi."

      Hoàng Dược Sư đứng ở chỗ Phùng Hành vừa rời , quay đầu lại nhàn nhạt nhìn Hồng Thất Công cái:

      "Nàng ta ra khỏi trận hoa đào này cũng chưa chắc có thể giải được độc trong người. Bây giờ rằng Thất huynh thắng, e là hơi sớm đó."

      Hồng Thất Công ha ha cười tiếng, :

      "Hoàng Đông Tà, ta thấy nương áo trắng kia lời tầm thường, tướng mạo vô cùng xinh đẹp, luận về tài trí cũng là đương thời hiếm thấy, khí độc của ngươi có thể làm khó nàng ta sao?"

      Lão biết rằng Hoàng Dược Sư tính vốn tự cao, bình sinh luôn lấy làm kiêu ngạo về thuật ngũ hành kỳ môn của mình, nay có người phá trận pháp của y, hơn nữa còn là nương, tất nhiên là buồn bực, nhưng còn cố ý nhổ lông đuôi hổ.

      Quả nhiên, Hoàng Dược Sư nghe vậy, liền phất tay áo bỏ .

      Hồng Thất Công ha hả cười đuổi theo , "Hoàng Đông Tà, gà ăn mày mà ngươi nướng quả là mỹ vị trong thiên hạ, nướng thêm con chia cho ta phân nửa, ta liền lấy Hàng Long Thập Bát chưởng của ta ra cùng so chiêu với kỳ môn ngũ hành được . . . . . . Nếu ta dùng Tiêu Dao du so chiêu với Lạc Thần Kiếm Chưởng . . . Này này. . . Ngươi nướng thêm con cho ta nếm thử . . ."

      Hết chương 3.

      @Giao lảm nhảm: Sorry mọi người vì tuần này làm chương quá chậm. Như mọi người cũng biết, vụ các idol TQ share bản đồ đường lưỡi bò rầm rộ mấy hôm nay, trong đó có rất nhiều idol của Giao, cũng như các tác giả viết truyện, các coser, họa sĩ mà Giao thích, nên tuần này quả là tinh thần sa sút, cộng thêm cơn cảm cúm kéo tới, thế là nằm bẹp luôn, có sức làm gì cả. Hôm nay mới nguôi nguôi tí, ngoi lên edit. Mong mọi người thông cảm, tuần sau như vậy nữa.
      Last edited: 15/7/16
      Thanh Nhã, rjnchan, thuyt3 others thích bài này.

    5. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      Nghe đoàn thiên đức thấy quen quen! Lâu k ôn lại tình tiết ahxd nên hok nhớ ấy là ai hay chỉ là nhân vật quần chúng tạo jq cho Hoành Hành thôi
      Ngọc Giaothuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :