1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phù Lam - Giá Oản Chúc [Hoàn - Link hoàn trang 21]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 23
      Từ sau khi Doãn Tiểu Đao biết được ý nghĩa của quẻ thăm, vô cùng lạc quan, thậm chí còn khích lệ Lam Diễm.
      Lúc đó Lam Diễm ăn bánh màn thầu, suýt chút nữa bị bánh màn thầu làm nghẹn chết. Vội vàng uống hớp nước. nửa ngày mới trở lại bình thường. "Tôi ...Lão hòa thượng kia, đừng tin là ." cũng cầu xin thánh thần, linh nghiệm mới là lạ. Nhưng mà cũng biết việc cai nghiện này là do nhóm thần tiên nào quản lý.
      "Tôi giúp đỡ." Đương nhiên hoàn toàn dựa vào Phật tổ.
      nuốt hết bánh màn thầu, " muốn trói tôi lại chứ?" Tivi đều diễn như vậy, hơn nữa có sức mạnh cao cường, tám phần mười lấy phương pháp lấy bạo chế bạo.
      "Đúng thế." rất thản nhiên.
      Lam Diễm cứng lại, " có cần thành thực như thế ."
      tiếp: "Buổi tối tôi trói lại."
      liếc cái, "Khẩu vị quá nặng, tôi chơi cái này. Hơn nữa, biện pháp này của tương đối thích hợp với ma túy giả." Thứ hút có độ tinh khiết rất cao, thể dựa vào những phương pháp khác để cai nghiện, trở nên bằng chết.
      dừng lại động tác và cơm, "Ma túy cũng có giả?"
      " phải vậy sao gọi là đất nước hàng nhái." tại thị trường có rất nhiều loại ma túy chất lượng kém, qua tay con buôn trộn lẫn thêm những bột phấn khác để gia tăng trọng lượng nhằm mục đích kiếm nhiều tiền lời. Đương nhiên, nếu như vậy, mức độ nghiện quá mạnh. Nếu như ý chí đủ kiên cường, vẫn có khả năng cai nghiện thành công.
      trở nên nghiêm túc, "Vậy muốn cai như thế nào?"
      "Tôi biết tôi cai sớm, còn đến lượt xin quẻ?" Lam Diễm gắp miếng đậu, sau đó nhìn thấy đồ ăn của hết hơn nửa rồi, liền để miếng đậu lên đĩa của . "Nơi này chỉ có đậu phụ cải xanh, ăn nhiều cơm chút." Dừng lát, giọng của lại tức giận, "Đừng để nửa đêm mang cái bụng ùng ục ùng ục đến làm phiền tôi."
      "Được." Trong lúc chuyện, Doãn Tiểu Đao giải quyết xong bát cơm. cắn đũa, an ủi : "Từ từ, bỏ được."
      Lam Diễm ngước mắt nhìn .
      Khuôn mặt vẫn chút gợn sóng, nhưng ánh mắt lại có chút giống trước đây. Cuộc đời này, có lẽ chỉ có mới có thể dùng giọng điệu bình thường chuyện với về cai nghiện.
      trả lời: "Ừ."
      Nghe vậy, Doãn Tiểu Đao đứng dậy qua trước cửa sổ xới cơm, xới đầy bát,
      Ánh mắt của những đầu bếp của nhà ăn trong chùa quá thân thiện.
      để ý.
      Lam Diễm với , cơm là tặng. Cho nên có thể ăn rất nhiều.
      Ăn no mới có sức lực để bảo vệ .
      Có lẽ bộ dáng Lam Diễm đau đớn lúc chiều làm Doãn Tiểu Đao ghi nhớ trong lòng, đầu đều là chuyện cai nghiện. Đột nhiên nghĩ đến, biết ông nội có biết phương pháp cai nghiện hay .
      Ngay sau khi ăn cơm xong, gọi điện thoại về Hoành quán.
      Điện thoại di động của là kiểu cổ. Lần đầu tiên Lam Diễm nhìn thấy, từng lạnh lùng chế giễu , " vẫn sống ở thế kỷ chín mươi à."
      cho là vậy. Điện thoại di động đối với chỉ là dụng cụ liên lạc.
      Nhận điện thoại là cha Doãn, nghe được con muốn gặp ông nội, cha Doãn thấy hơi kỳ lạ. Nhưng vẫn để Doãn Hiểu Nhuệ gọi ông nội Doãn đến.
      Ông nội Doãn bảy mươi tuổi, thân thể khỏe mạnh, tiếng cười cực kỳ vang dội, "Tiểu Đao!" Thanh xuyên qua điện thoại di động truyền tới, ngay cả Lam Diễm ở bên cạnh cũng nghe được.
      "Chào ông nội." Khuôn mặt Doãn Tiểu Đao dịu dàng, sau đó thẳng vào vấn đề, hỏi chuyện ma túy.
      Lam Diễm liếc lại đây chút, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt của . Tâm tình của giống như phát được đại lục mới. Hóa ra phải mặt đơ.
      Doãn Tiểu Đao chuyện lúc với ông nội, có đụng tới mấy từ ngữ Đông y.
      Lam Diễm gác hai chân ở bên cạnh. Phương pháp chữa bệnh của Đông Y cùng cai nghiện giống nhau ở chỗ, đối với người quen hút ma túy tinh khiết trở thành người nghiện có tác dụng lớn. Tuy nhiên thuốc Đông Y có thể áp chế đôi chút đau khổ khi lên cơn nghiện.
      tự biết hi vọng cai nghiện xa vời, vì vậy thể là bi quan hay lạc quan. Thế nhưng tại tâm tình của đúng là thoải mái.
      Thanh mộc mạc của Doãn Tiểu Đao quanh quẩn bên tai , khiến khóe miệng nhếch lên. ra lúc buông tha sinh mệnh từ lâu, có người khác nỗ lực thay . Khi càng lún sâu vào đầm lầy, ở bên bờ đưa tay ra với .
      Cảm giác được quý trọng như vậy là tốt.
      Sau khi Doãn Tiểu Đao cúp điện thoại, suy nghĩ chút.
      quay đầu lại, thấy Lam Diễm ung dung thảnh thơi.
      nhìn đồng hồ, "Hôm có chuyện gì à?" Ngày thường vào giờ này, là thời điểm lên cơn nghiện.
      "Ừ, đêm nay hút." Buổi chiều suýt chút nữa bị giày vò chết. Có thể bởi vì lúc đó quá liều, vì vậy tại thân thể chưa xuất phản ứng thèm thuốc.
      Doãn Tiểu Đao nghe lời , trong lòng thở phào nhõm. thích nhìn dáng vẻ của sau khi hút ma túy, nhìn rất xa cách. Vẫn là bộ dáng nóng nảy như thường ngày của Lam Diễm thân thiết hơn.
      Lam Diễm lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ngày mai chúng ta lên núi dạo xung quanh." nhàn rỗi có việc gì làm. Nhà xưởng ở Vượng thành, người xưởng trưởng có ở đó hay cũng ảnh hưởng. Ở đây điều kiện môi trường tốt, tình huyện ở thêm mấy ngày. Khi làm người hiểu tương lai của mình còn ánh sáng, càng nên quý trọng từng giây từng phút ở tại. Ít nhất đến lúc cuối sinh mệnh, còn có thể tự ủi mình, từng tốt xấu ương bướng phóng khoáng qua.
      "Được." Từ trước đến giờ Doãn Tiểu Đao cũng có dị nghị.
      Buổi tối hai người vẫn cùng phòng.
      Trước khi ý thức của Lam Diễm chưa hoàn toàn mơ màng, buồn bực. phải chú Lam có người đuổi giết nữa sao, Doãn Tiểu Đao có thể đến phòng bên cạnh ngủ. Nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên. giây sau, gặp Chu công rồi.
      Đương nhiên Doãn Tiểu Đao nghĩ đến vấn đề nam quả nữ cùng chung phòng. Ở bên ngả ra đất nghỉ.
      Sàn nhà rất lạnh, chỉ lót cái chiếu. Hơn nữa rất cứng.
      Doãn Tiểu Đao nằm yên lặng, ngay cả chăn cũng có.
      Lam Diễm ngáy lúc, bắt đầu nghiến răng, nghiến lúc lại ngáy.
      Trước đây khi mới bắt đầu nghe tiếng ồn của Lam Diễm, ngủ được. tại ngược lại tốt hơn chút.
      nhắm mắt lại, yên ổn ngủ.
      ---
      Rạng sáng ngày thứ hai, tinh thần Lam Diễm phấn chấn, dạo xung quanh cùng Doãn Tiểu Đao.
      Đêm hôm qua có trận mưa to, hôm nay mặt trời mọc lên vô cùng rực rỡ. ít người ở khu vực gần đó cũng tới núi lớn để tập thể dục buổi sáng, vì vậy đường lên núi cũng vắng vẻ.
      Doãn Tiểu Đao cùng Lam Diễm, mặt đỏ thở gấp, sung súc vững vàng.
      Lam Diễm thỉnh thoảng lại cáu câu, "Đường này là ai làm? Độ dốc lớn như vậy, mẹ nó mệt."
      dừng bước, quay đầu lại : ‘Tôi cõng .’
      trừng mắt nhìn : " cần!" này khỏe như trâu vậy, chút mùi vị con cũng có.
      Phía sau miếu Nguyệt Lão, có rừng trúc. Dưới sườn dốc của rừng trúc, có con suối cạn. Nước suối mát lạnh sạch trong ra, cũng có thiếu những con cá vui đùa trong khe.
      Lam Diễm cách rừng trúc nhìn dòng suối kia, híp mắt : "Đao thị vệ, có muốn ăn cá ?" Chùa chiền ngay cả chút hơi thịt cũng có, khẳng định đói bụng đến sợ rồi.
      Quả nhiên, Doãn Tiểu Đao đồng ý rất nhanh, "Muốn."
      ", bắt cá."
      Con đường đến suối , được con người làm. Hai người chỉ có thể đường đất xuyên qua rừng trúc.
      Lúc xuống dốc, Lam Diễm trượt chân, cả người ngã xuống.
      Doãn Tiểu Đao bằng tay nhanh chóng nắm chặt cây trúc bên cạnh, sau đó nhanh tay nhanh mắt kéo , làm rơi xuống chậm hơn.
      Thực ra Lam diễm lăn tới đáy dốc, nhưng lại ngã ở lưng chừng. Mặt còn bị đập vào bùn đất. ngẩng đầu hét tiếng, "Tôi thảo!" Sau đó có chút thảm hại ổn định cơ thể, chuyện mang theo nghiến răng, "Đao thị vệ, sau này có thể đừng để mặt tôi chạm đất được ?" còn muốn dựa vào khuôn mặt này lừa tiền.
      "Được." thấy đứng lên, buông tay ra.
      Lam Diễm nhảy xuống phía dưới sườn núi.
      Doãn Tiểu nhàng nhảy cái, tới bên dòng suối.
      Lam Diễm nhìn chằm chằm vào cá trong suối, cười đến rất thoải mái, "Đao thị vệ, bắt mấy con cá tới, chúng ta nướng ăn."
      "Được." Doãn Tiểu Đao nhận lệnh. nhặt hòn đá chừng nắm tay, ném về hướng con cá.
      kích thẳng vào trong.
      Con cá này vùng vẫy ở khe suối, tạo nên chút gợn sóng.
      " con đủ cho ăn, bắt nhiều chút." Tầm mắt Lam Diễm tìm kiếm trong suối, sau đó nhắm về bên phải, "Con kia mới cho ăn no." chỉ kém thẳng là cái thùng cơm.
      Doãn Tiểu Đao làm theo lời , bắt được con cá lớn.
      Lam Diễm thấy thế, khỏi cảm khái. Doãn Tiểu Đao quả thực là công cụ sinh sống dã ngoại vạn năng, võ nghệ cao cường, leo cây bắt cá, có ở đây, phải tự làm việc vặt.
      Cuối cùng hai con cá này biến thành cá nướng.
      Lam Diễm lo phát nghiện, vì thế có mang theo thuốc lá và bật lửa. Bằng đốt lửa dã ngoại phải đánh lửa rồi.
      dùng cành trúc dựng thành dàn nướng , sau đó đặt hai xâu cá lên, tại chỗ xoay vòng chậm rãi nướng.
      Từng làn hương vị thơm ngon bay lên, làm khẩu vị của Doãn Tiểu Đao dâng cao.
      nhìn bộ dáng của , là biết đói chết rồi, "Còn chưa có chín, nhịn thêm."
      gật đầu, nhìn chằm chằm con cá kia rời.
      Lam Diễm nhìn đống lửa, than thở : "Đây gọi là món cá tươi. Nếu có hương liệu, mùi vị càng ngon hơn."
      "Ừ." biết, nhất định rất ngon.
      "Đến, thử chút." đưa con cá to nướng kỹ đưa cho .
      Doãn Tiểu Đao muốn mở miệng lớn cắn xuống, lại , "Cẩn thận bỏng."
      mở miệng thổi thổi.
      Vị thịt nướng, so với đồ bán ở chợ thêm mềm hơn rất nhiều. Mặc dù có gia vị , nhưng vẫn rất ngon.
      Doãn Tiểu Đao câu nào, yên lặng ăn cá.
      "Đám hòa thượng này thực rất đáng tiếc, bao nhiêu đồ ăn ngon thử." Lam Diễm cắn in mồm bên trong con cá .
      "Đúng thế." Hôm qua ăn hai bữa cơm trắng cải xanh, thực no.
      đặt lại con cá lên giá, sau đó nằm xuống bãi cỏ.
      Hết chương 23.
      lyly, Phương Lăng, mê sách11 others thích bài này.

    2. Tran Quynh

      Tran Quynh Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      36
      Bạn edit hay lắm <3 Cố lên bạn :yoyo14::yoyo14::yoyo14:. À màmấy chương sau này bạn dãn hàng ra chút cho dễ đọc nhé. Thanks bạn nhiều :yoyo12::yoyo12::yoyo12:
      ThuyDieu95 thích bài này.

    3. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 24.
      Suy nghĩ của Lam Diễm và Doãn Tiểu Dao rất tốt đẹp, nhưng thực lại hoàn toàn trái ngược.
      Vì vậy mà sau khi Lam Diễm hoàn hồn, buông tiếng thở dài khó nghe thấy được, nhắm mắt lại.
      Doãn Tiểu Đao liếc cái, tiếp tục ăn cá. So với Lam Diễm, lạc quan hơn nhiều.
      Ánh mặt trời có hơi chói mắt.
      Lam Diễm hơi ngẩng dậy, quan sát chung quanh, đứng dậy đến dưới bóng trúc râm mát, ngủ ngon lần nữa. Trước lúc ngủ, còn dữ dằn quát lớn với Doãn Tiểu Đao: "Ngu ngốc, chúc phơi nắng thành than đen." Khuôn mặt của vốn bình thường, lại đen chắc chắn xấu còn gì.
      duỗi thẳng cánh tay, da thịt màu mật ong ra khỏe mạnh rực rỡ: "Tôi phơi nắng từ đến lớn."
      Lúc này, cơn buồn ngủ của Lam Diễm ập đến, ý thức bắt đầu mơ hồ, thế nhưng quên với câu, "Vì lẽ đó mà đầu bị tia tử ngoại bức xạ thành bã rồi."
      Leo núi quá mệt mỏi, mà sống lâu nữa, liền ngủ thiếp .
      Nơi này rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước suối, còn có tiếng hót của nhưng chú chim biết tên, hòa với tiếng gió lay động rừng trúc.
      Doãn Tiểu Đao ăn cá xong, dập tắt đống lửa, tới bên cạnh Lam Diễm ngồi xếp bằng xuống.
      Bọn họ rời giường chưa tới hai tiếng, lại còn có thể ngủ. Sau khi gặp , biểu lợi hại nhất của , chính là ngủ. Tâm tình tốt, ngủ. Tâm tình tốt, ngủ.
      Tỉnh ngủ tính khí nóng nảy.
      Những đặc tính này, đều có thể có quan hệ với ma túy.
      Lam Diễm cũng chưa từng bản thân nghiện ma túy bao lâu rồi, bắt đầu như thế nào. Doãn Tiểu Đao quá tò mò nguyên nhân. Kết quả rồi, biết hay đều như vậy.
      Lam Diễm cảm giác ngủ chưa được bao lâu. Thứ nhất có gối có giường. Thứ hai, có vật gì đó đứng đùi , làm hơi ngứa.
      Sau khi phát , bỗng nhiên ngồi dậy, sau đó trừng mắt nhìn nhau với con chim đầu gối.
      "Đao thị vệ, chúng ta nướng nó lên ăn."
      Chú chim dường như nghe hiểu, lập tức bay .
      Lam Diễm nhìn con chim càng bay càng cao, hừ cái: "Coi như ngươi biết điều."
      đứng lên, vỗ bỗ bụi bặm, lại gãi gãi đầu, "Sau này ra ngoài phải mang cái túi lớn mới được."
      Doãn Tiểu Đao ngẩng đầu nhìn , chằm chằm.
      Lam Diễm cúi đầu, nhìn thằng tầm mắt của , lông mày giương lên, "Mỹ nam mới ngủ dậy làm cho kinh diễm đến sững sờ đúng ?"
      lắc đầu, " đầu đám cỏ, rất buồn cười."
      " xạo! căn bản cười."
      "Rất buồn cười." Mặt cảm xúc lặp lại.
      "..."
      ----
      Chú Lam rồi, liên lạc với Lam Diễm nữa.
      Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao ở trong chùa hai ngày, sau đó khởi hành về Vượng thành.
      Tại trong hai ngày này, buổi tối Lam Diễm như bình thường khóa mình trong phòng hút thuốc phiện.
      Doãn Tiểu Đao bảo có thể nhịn nên nhịn.
      " tại tôi cai được." Lam Diễm thực . tại tuy rằng vẫn trong giai đoạn hút, nhưng thân thể mình chính bản thân biết, dần dần còn thỏa mãn rồi. Hơn nữa suy nghĩ muốn hút rất lớn, loại cảm giác như mèo cào này, chịu được bao lâu nữa.
      Chú Lam , phân tích từ lý thuyết, tiêm dễ cai hơn hút.
      Lý luận bà nội nó. Ông ta hút đương nhiên có thể thoải mái thế.
      Lam Diễm biết , cai nghiện vô cùng khó. chỉ là tâm nghiện mà còn thể nghiện, chỉ nghĩ lại cảm thấy dày vò. Đây phải là đôi lời của Doãn Tiểu Đao là có thể giải quyết được vấn đề.
      tin Doãn Tiểu Đao, cũng tin tưởng mình.
      Lúc Lam Diễm chuyện quay đầu lại, ngược lại bất luận cái gì, Doãn Tiểu Đao cũng có vẻ mặt gì. xong vào phòng.
      Doãn Tiểu Đao lẳng lặng ngồi lan can gỗ hành lang, nghiêng người dựa vào cây cột.
      Tiểu hòa thượng vô tình ngang qua, nhìn , sau đó rời .
      Lam Diễm hút xong, "két" cái kéo cửa phòng ra. rất vui vẻ, mặt đều là ý cười.
      nhìn nụ cười phù phiếm như vậy của lại cảm thấy thoải mái. Thời điểm mắng mỏ hét to đều thân thiết hơn so với lúc mới hút thuốc xong.
      Buổi tối trước khi , Lam Diễm lại cuốn điếu thuốc.
      Động tác cuốn thuốc của rất chậm, chốc lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì, mở miệng gọi, "Đao thị vệ.”
      Doãn Tiểu Đao quay đầu nhìn .
      " ngày kia tôi phiêu chết rồi, ngay cả người bạn nhặt xác cũng có." Lúc lời này, Lam Diễm ngẩng đầu, chút ý vẫn đặt ngón tay.
      " chết." khẳng định trả lời.
      Động tác của dừng lại, sau đó cười cười, gần như lẩm bẩm , "Nếu xuất sớm chút tốt."
      Doãn Tiểu Đao nghe , "Cái gì?"
      " có gì." gì nữa, để tất cả thuốc vào trong hộp.
      Sáng ngày thứ hai, chủ trì của chùa đưa tới bánh chay, chúc phúc thuận buồn xuôi gió.
      Lam Diễm vui mừng vỗ vỗ vai Doãn Tiểu Đao, "Lần này có thể tiết kiệm chút tiền ăn rồi."
      Chờ sau khi chủ trì rời khỏi, liền nhíu mày, "Đao thị vệ, vai của cứng quá.!"
      gật đầu. cứng đánh nhau thế nào.
      " cả đời này ai thèm lấy."
      " phiền nhọc lòng."
      "A phi! Tôi mới nhọc lòng thay ."
      ----
      Lý Dũng Hòa trở về từ lâu quản lý công việc trong xưởng, Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao chỉ có thể xe buýt.
      Lam Diễm vừa lên xe, ngửi thấy mùi kỳ lạ, trộn lẫn với mùi điều hòa trong toa xe kín.
      ngồi bên cạnh cửa sổ, Doãn Tiểu Đao ngồi sát lối .
      Lam Diễm càng ngày càng thoải mái. cảm thấy có mùi lạ, khiến nghẹt thở. "Đao thị vệ, có cảm thấy chỗ này rất hôi thối ?"
      Doãn Tiểu Đao gật đầu.
      quay đầu nhìn về ông chú bên cạnh, nhất thời tức giận, "Tôi thảo cả nhà ông! Có đạo đức hay , đánh cái rắm hút thuốc a!"
      Ông cụ cao to thô lỗ, khuôn mặt hung hãn, rằng nghe hiểu từ địa phương, còn cố ý thở vòng khói trong miệng ra.
      Lam Diễm tức giận, "Bên trong xe cấm hút thuốc, ông biết chữ à."
      Ông chú tức giận trừng mắt.
      Lam Diễm trừng lại.
      Ông chú cuốn ống tay áo, có vẻ như muốn đánh nhau.
      Lam Diễm càng hung hăng hơn, "A, muốn đánh nhau à. cho ông biết, tôi sợ nhất chính là đánh nhau." xong ngồi lại, chỉ huy , "Đao thị vệ, lên cho tôi!"
      Doãn Tiểu Đao nhìn ông chú, ánh mắt lạnh lùng.
      Vẻ mặt ông chú tức giận.
      vẫn cứ nhìn chằm chằm như vậy.
      Cuối cùng hề ra tay.
      Hành khách xung quanh thấy ổn, ồn ào to, cấm hút thuốc.
      Ông chú thấy vậy, chỉ có thể biết điều tắt điếu thuốc.
      Thế nhưng Lam Diễm vẫn cảm thấy thối.
      Cũng biết xe này dọn dẹp bao lâu rồi, túi rác bên cạnh vẫn còn là của hành khách trước để lại. Hơn nữa còn có nhiều loại mùi vị khác pha tạp, chịu nổi, "Đao thị vệ, trạm tiếp theo xuống xe, nhất định phải xuống xe!"
      "Được."
      Trạm tiếp theo là nhà ga vùng ngoại thành.
      Ngoại trừ những xe về hướng Vượng thành, có rất ít xe khác qua.
      Lam Diễm hơi dựa vào biển quảng cáo, tầm mắt đảo hồi, phát ở trong góc có quảng cáo tuyển người quan hệ xã hội của khách sạn. Có vẻ như tới nơi này.
      tấm tắc lên tiếng, "Làm ăn khó khăn, đến quảng cáo cũng đặt ở Vượng thành rồi."
      Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao đợi lúc lâu, cũng có xe buýt qua. Mặt trời nóng hừng hực, sắp làm nộ khí của Lam Diễm dâng lên rồi.
      Thời điểm muốn phát tác, đột nhiên có chiếc xe dừng lại bên cạnh. Cửa sổ xe hạ xuống sau, tài xế thò đầu ra, "Muốn đâu à?"
      " Vượng thành." Lam Diễm nhìn bên trong xe, chỗ ngồi bên canh tài xế còn có người đàn ông.
      "Muốn nhờ xe ? chỗ ngồi bốn mươi."
      Xem dáng vẻ tài xế, giống như là người chở khách, hơn nữa xe là xe riêng mười vạn. Lam Diễm quay đầu, lười biếng hỏi, "Đao thị vệ, có ngồi hay ?"
      Doãn Tiểu Đao nhìn liếc qua tài xế và người ngồi ghế phụ, "Theo ."
      "Vậy thôi, sớm chút về nhà ngủ." Lam Diễm xong mở cửa xe, ngồi vào.
      Doãn Tiểu Đao theo sau.
      Xe chạy đường cao tốc, tất cả đều chuyện. Sau khi qua cao tốc đoạn, tài xế cùng người khách cùng chuyện. Nghe bọn họ qua, dường như hành khách này cũng là nhờ xe.
      Lam Diễm ngáp cái, dựa đầu. Chỉ chốc lát sau, ngủ thiếp .
      Doãn Tiểu Đao thành quen.
      chú ý hai người đàn ông phía trước.
      Hành khách này dường như rất quen thuộc với thiết bị trong xe, vừa mở quạt thông gió, vừa ở bên trong bảng điêu khiển điều chỉnh lượng gió.
      Có như vậy trong nháy mắt, gương chiếu hậu, va chạm tầm mắt với tài xế lúc.
      Ánh mắt lạnh lùng.
      Tài xế run lên. Vốn muốn rẽ vào đường bên cạnh đường cao tốc rồi lại vòng lát, trở lại đường ngay.
      Hành khách phản ứng lại, rằng, "Tôi muốn xuống chỗ đó."
      Tài xe ho , "Vậy để lát nữa quay trở lại thôi." Lúc chuyện lại nhìn mắt Doãn Tiểu Đao, đột nhiên còn dũng khí.
      Lúc này Doãn Tiểu Đao ràng, đây là xe đen. Bọn họ hẳn là định tìm cơ hội đường cao tốc, thế nhưng kế hoạch thành.
      Sau đó, đường yên ổn vững vàng.
      Lam Diễm mơ hồ tỉnh lại, : "Vẫn là người Vượng thành thuần phác."
      Tài xế gượng cười hai tiếng,
      Sau khi đến chỗ cần đến, Lam Diễm trả tiền, "Tài xế đại ca, vất vả rồi." nâng mắt nhìn thấy mặt hành khách ngồi ghế phụ có vẻ thích. Cái này gọi là nội chiến .
      Tài xế vung tay rời .
      "Đao thị vệ, chúng ta may mắn nhỉ." Lam Diễm vui vẻ cười , "Thời buổi này, tài xế có lòng tốt như vậy nhiều lắm."
      Doãn Tiểu Đao gật đầu.
      ---
      Vừa đến phòng trọ, Lam Diễm mới biết, nơi này dễ chịu thế nào.
      xúc động vô cùng, " trước đây sao tôi có thể ở Thương thành lâu như vậy chứ?"
      " biết." Doãn Tiểu Đao trả lời kiểu điển hình.
      Đối với loại trả lời này, quen ngược lại cũng cảm thấy thỏa đáng.
      Lam Diễm vui vẻ suýt chút nữa bổ nhào ghế sa lông, "Đao thị vệ, có tâm tình khóc ròng khi trở về nhà hay ?"
      " có."
      Hoàn toàn có.
      Hết chương 24.
      lyly, Phương Lăng, mê sách9 others thích bài này.

    4. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 25:
      Vừa về tới phòng trọ, Lam Diễm thấy hết sức cảm khái: " tại sao trước đây tôi có thể ở Thương thành lâu như vậy đây."

      " biết." Doãn Tiểu Đao trả lời kiểu điển hình.

      quen kiểu trả lời này, ngược lại cũng cảm thấy thỏa đáng.

      mừng rỡ suýt chút nữa bổ nhà ghế sa lông. "Đao thị vệ, có loại tâm tình khóc ròng khi trở về nhà ."

      " có."

      Hoàn toàn có.

      Lam Diễm liếc cái. Giữa hai người bọn họ có cùng cấp bậc về chỉ số thông minh, thực rất khó nảy sinh hiểu ngầm.

      " cái gì cũng hiểu."

      Thương thành quá buồn chán, còn có đám biến thái ở đó. Thực biến thái đó, hai người cũng phải người tốt. Vượng thành bên này lại như vậy, độ tự do khá cao, buồn bực còn có thể ra ngoài chọc ghẹo chơi bời. Dù sao cũng có nữ hộ vệ.

      Nghĩ như vậy, Lam Diễm cảm thấy, chức vị giám đốc nhà máy này thoải mái hơn giám đốc kia nhiều. Tuy rằng lương ít chút, tiền thuê nhà đắt chút, giá gạo tăng chút, ngốc bên cạnh kia có sức ăn lớn hơn phải chút như thế. Nếu như phương diện kinh tế có thể xa xỉ thêm, vậy thực còn gì tiếc rồi.

      "Đao thị vệ, trong xưởng khi nào phát lương thế?" Lam Diễm đến Vượng thành chưa tới tháng, còn chưa có lĩnh được tiền lương.

      Chi tiêu trong khoảng thời gian này, đều là hi sinh nhan sắc lừa gạt mà có.

      " biết." Trước nay Doãn Tiểu Đao hỏi qua chuyện nhà xưởng, biết mới là lạ.

      " vậy." Đột nhiên Lam Diễm lóe lên linh quang: " là chủ nhiệm cũng có lương à."

      bình thường trả lời: " biết."

      " ngoài ăn ra, còn biết cái gì!" rất muốn chọc trán , thế nhưng trị số sức mạnh của hai người chênh lệch lớn, khiến từ bỏ suy nghĩ này, đổi thành lý lẽ thẳng thừng rằng: "Tôi tuyên bố, tất cả tiền lương của đều phải giao cho tôi, quyền lực tài chính do tôi phụ trách."

      "Được." Chủ nhiệm nhà xưởng phải nghề của lúc này, đương nhiên chiếm lấy số tiền kia. Lại , chức vị này là do mò, trong xưởng có công nhận hay còn là vấn đề.

      Nghe được câu trả lời của , Lam Diễm nở nụ cười. Có ngốc theo tốt, nếu như ngốc, làm sao chấp nhận bồi tiếp như vậy. Vì thế, vẫn là ngốc có điểm tốt, "Đao thị vệ, hai ta đúng là hợp tác hoàng kim a, ngu ngốc, tôi cơ trí."

      Doãn Tiểu Đao rất nghi ngờ hai từ dùng để miêu tả kia, nhưng phản bác nữa.

      "Để ăn mừng cộng hoàng kim ra đời, tối nay chúng ta ăn gà hoa điêu."

      "Được." Nhiều ngày rồi được ăn cơm nấu, rất nhớ.

      "Vẫn là rửa bát." giống như ra lệnh.

      thoải mái gật đầu.

      " rửa bát, tôi nấu cơm." Lam Diễm đắc ý cười, đôi mắt lộ ra tia sáng, "Cụm từ hợp tác hoàng kim này quả thực là tạo nên vì chúng ta mà."

      Doãn Tiểu Đao quen kiểu chuyện logic của . nhìn thần thái trong mắt , người hút ma túy có đôi mắt trong suốt như vậy sao?

      Lam Diễm cũng để ý yên lặng của , dù sao tự với mình cũng có thể kéo rất dài. cười hai tiếng nữa, sao đó dãn gân cốt cái, "Tôi ngủ trước giấc, tỉnh dậy mua thức ăn. tự làm gì , đừng làm phiền tôi."

      "Được." Doãn Tiểu Đao dừng lại, nghiêm túc nhắc nhở: " được hút ma túy."

      "..." Lam Diễm suýt chút nữa nghẹn thở, thở ra hơi, giọng nhấn mạnh: "Tôi chỉ ngủ thôi." dù sao cũng xem như là quân tử có chút tích cực hướng về phía trước, cho rằng lúc nào cũng làm mấy chuyện sa ngã sao.

      "Được." Doãn Tiểu Đao nghe được câu trả lời của rất vui mừng. từ trước đến giờ khuyết thiếu biểu cảm, mặc dù tâm tình tốt cũng lộ sắc mặt lắm. Vì lẽ đó, lúc này vẫn là gương mặt cứng nhắc.

      Lam Diễm về phòng.

      Lúc đóng cửa, đột nhiên nhớ tới chú Lam. Bây giờ Doãn Tiểu Đao còn nhiệm vụ, có thể rời .

      định sau khi ngủ dậy, cho biết chuyện này. Đây là vì muốn tốt cho , tính cách như , thích hợp ở thành phố lớn.

      Trước khi ngủ Lam Diễm muốn như vậy, lúc nằm giường nhắm mắt lại vẫn nghĩ thế.

      Thế nhưng, tỉnh ngủ lại quên.

      Sau khi rời giường lòng dạ suy nghĩ món ăn tối nay, nóng lòng muốn thử.

      Lam Diễm rất có hứng thú với chuyện nấu cơm. Đặc biệt là bên người còn theo kẻ kén ăn Doãn Tiểu Đao, càng thêm có ý nghiên cứu trù nghệ rồi.

      Trước đây khi còn ở mình, nấu ăn xong còn phải rửa bát. tại có người rửa chén miến phí, biết vui mừng rất nhiều.

      Hai người siêu thị mua đống lớn nguyên liệu nấu ăn và mắm muối.

      Doãn Tiểu Đao xách năm túi đồ lớn, vững vàng phía sau.

      Lam Diễm trước cười nhạo , "Đao thị vệ, mặc dù có vị con , nhưng có thể làm người sai bảo khỏe mạnh, cũng rất có giá trị nhân sinh."

      "Đúng vậy." Mỗi người đều có giá trị riêng, ngoại lệ, cũng vậy.

      Câu trả lời ngốc nghếch của làm miệng càng tổn hại hơn: "Tôi kiến nghị với sau này tìm ma bệnh mà gả , cũng có nhiều người đàn ông có sức khỏe tốt. gả cho người bình thường, rất thương tổn cho tự ái đối phương."

      " lấy chồng." Doãn Tiểu Đao trả lời rất nhanh.

      "Phụ nữ cuối cùng vẫn phải tìm đàn ông dựa vào." xong câu này, Lam Diễm nhớ tới bờ vai rắn chắc của , liền sửa lời , "Phụ nữ cuối cùng phải tìm đàn ông để sinh con."

      "Hoành quán có người nối nghiệp." Doãn Tiểu Nhuệ trước sáu tuổi thường xuyên đau ốm, sau đó chuyển biến tốt hơn. Qua thời gian, khẳng định có thể vượt qua , tiếp nhận Hoành quán. Vì vậy, lo lắng vấn đề người thừa kế.

      "Ai để ý đến quán rách nhà ." Lam Diễm liếc cái. này trưởng thành như vậy thiếu gốc đức hạnh, tất cả đều là cái quán bỏ này tạo thành.

      Thực là cha mẹ có trách nhiệm.

      Thế nhưng, cũng may là cái cọc gỗ.

      "Đao thị vệ." nở nụ cười, "Sau này cũng cần phải tiếp tục ngu ngốc như vậy nhé." Chí ít khi còn sống, hi vọng có thể duy trì bộ dáng ngốc nghếch này.

      "Tôi ngu." Doãn Tiểu Đao trả lời rất bình thản. Dưới cái nhìn của , thực thông minh tới đâu .

      "Tôi thông minh hơn nhiều."

      "Người thông minh chơi ma túy." đánh đòn thẳng vào điểm yếu.

      "..." Quả nhiên, gân xanh trán Lam Diễm nhảy cái, hung thần ác sát : "Tối nay đừng nghĩ ăn cơm."

      "Được." ăn cơm, có thể dùng bữa.

      Vả lại, trải qua nhiều lần như vậy khiến hiểu rằng, tuy miệng như dao nhưng tâm lại như đậu hủ. Ba lần bốn lượt la hét cho ăn cơm, nhưng mỗi lần đều quan tâm đến sức ăn của , nấu nồi cơm lớn, làm nhiều món ăn hơn. làm thay đổi nhận thức của với công tử bột giàu có.

      Lúc này, nghĩ đến chuyện lún sâu vào đầm lầy ma túy, liền kêu, "Tứ lang."

      "Lang cái đầu . Tôi tức giận, muốn để ý đến ." Lam Diễm cũng quay đầu lại, càng chạy càng nhanh.

      lên tiếng, xách 5 cái túi lớn, ung dung theo bước chân ,
      ----
      Hỏa khí của Lam Diễm đến rất nhanh, càng nhanh hơn.

      Lúc về đến nhà, sớm quên chuyện vẫn tức giận Doãn Tiểu Đao, vui vẻ vào trong bếp.
      Doãn Tiểu Đao cất những nguyên liệu nấu ăn còn lại vào tủ lạnh, sau đó quay đầu lại thấy bóng lưng của Lam Diễm.

      Phần lớn thời gian, đều ở phía sau , cho nên rất quen thuộc bóng lưng của . Bởi vì dùng ma túy quanh năm, vóc người thon gầy, gầy hơn bất kỳ người con trai nào ở Hoàng quán.

      "Đao thị vệ, cầm cho tôi cái bát bé." Lam Diễm cúi đầu bận rộn.

      Doãn Tiểu Đao gật đầu, tìm cái tủ bát đưa tới.

      cầm lấy để bên, tay quấy đồ ăn: "Bình thường bếp trưởng đều có người phụ tá, sau này phụ giúp cho tôi."

      "Được."

      Lam Diễm tiếp tục lảm nhảm: "Ra ngoài hành tẩu giang hồ, nắm giữ tay nghề là khá quan trọng."

      "Đúng thế."

      " biết xã hội nay, tiền lương đầu bếp cao bao nhiêu ?" điệu cuối dâng lên cảm giác ưu việt.

      " biết."

      "Ngu ngốc." hạ xuống kết luận.

      Mãi đến khi món gà hoa điêu nấu xong, Lam Diễm mới nhớ tới ghi nhớ của mình lúc trước khi ngủ. Liền nhân lúc mình còn nhớ việc này, : "Đao thị vệ, nhiệm vụ của kết thúc, có thể thu dọn quần áo trở về quán rách kia của ." Tiếc nuối là, bếp trưởng lại có phụ tá.

      "Tại sao kết thúc?" Doãn Tiểu Đao ngửi mùi thơm của món gà hoa điêu bàn, cảm thấy đói bụng.

      "Chuyện này muốn nhúng tay vào được rồi." Đột nhiên quay đầu nhìn , trong mắt có tia chăm chú, giống như muốn bỏ qua thay đổi biểu cảm của , "Ngày mai cút về cày ruộng ."

      " về." Vẻ mặt của vẫn bình thản như vậy.

      " còn giá trị lợi dụng." cũng rất bình thản.

      " về."

      "Ngu ngốc, về sớm chút." Bên trọng giọng của hơi gợn sóng.

      " về."

      Lam Diễm nhếch khóe miệng, " là người nhắc lại à?"

      " phải."

      "Chẳng muốn quản ."

      Bên trong Lam thị rất loạn, nên tới vùng nước đục.

      biết tại tranh đấu trong nội bộ Lam thị tiến triển đến giai đoạn nào. Lam Diễm có linh cảm, cho dù là chú Lam hay Lam Úc, bất luận là ai cũng lưu cho đường sống. Chỉ có điều, chú Lam mặc tự sinh tự diệt, mà Lam Úc, đuổi tận giết tuyệt.

      Sống hay chết, Lam Diễm đều coi rồi. chỉ hi vọng Doãn Tiểu Đao có thể trở về trọn vẹn.
      Thế nhưng quá thẳng thắn rồi.

      Mấy ngày sau đó, Lam Diễm đều lại chuyện này, thái độ ác liệt muốn Doãn Tiểu Đao nhanh.
      Doãn Tiểu Đao hề bị lay động.

      đánh lại , mắng được. Thậm chí, ngược lại còn giải thích với , "Tôi còn có nhiệm vụ."

      "Nhiệm vụ gì?" Ngữ khí của Lam Diễm rất kém. quyết định, nấu cơm cho .

      Doãn Tiểu Đao nhìn đôi mắt màu lam của , bình tĩnh : "Cai nghiện cho ."

      Hết chương 25.
      lyly, Phương Lăng, mê sách7 others thích bài này.

    5. ăn hại

      ăn hại New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      16
      n9+n9 , cả ed nữa, trung thu vui vẻ:038:
      Linhnguyen.gcc1ThuyDieu95 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :