1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phù Lam - Giá Oản Chúc [Hoàn - Link hoàn trang 21]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 19:
      Doãn Tiểu Đao nhìn Lam Diễm, lại nhìn người đẹp Giáp. Sau đó nhìn đĩa trái cây bàn trà.
      Lam Diễm nhắm mắt, giống như người đẹp Giáp đoan trang.
      Thực ra nhìn khuôn mặt của ta. Mí mắt rất nặng, khuôn mặt của ta dưới cái nhìn của là mấy cái bóng chồng lên nhau. Những cái bóng chồng lên nhau này đủ mọi màu sắc, giống như bông hoa.
      Mĩ lệ nhưng chân thực.
      biết Lam Diễm nghĩ đến điều gì từ bông hoa kia, hé môi cười, bóp lấy cằm của người đẹp, càng kề càng gần, ý đồ muốn hái hoa. Lúc muốn cắn môi ta, vai bị vỗ.
      vung cái, tiếp tục nghiêng người muốn hôn người đẹp Giáp.
      Sức mạnh phía sau bỗng nhiên thay đổi, ngăn cản .
      Lam Diễm thể dừng lại.
      Bông hoa chỉ cách mặt chút, nhưng lại miễn cưỡng bị ngăn cản. rất ấm ức quay đầu lại.
      miếng dưa hấu suýt chút nữa va vào mặt .
      "Dưa hấu." Doãn Tiểu Đao cầm miếng dưa hấu đưa đến bên miệng .
      Lam Diễm chớp mắt, trước mắt vẫn có ảo ảnh.
      vừa hút mấy lần. Nếu như là điếu thuốc pha, chỉ có rất ít bột phấn. Nhưng điếu thuốc Trần Hiếu Quý đưa, nghi ngờ gì có lượng ma túy .
      Cơ thể Lam Diễm dần dần mất kiểm soát. mạnh mẽ giơ tay, gạt miếng dưa hấu ra.
      Doãn Tiểu Đao cũng buông tha, giữ chặt .
      Lam Diễm cố gắng mở to mắt, nhưng vẫn nhìn người trước mắt, phun ra chữ, "Cút."
      đè vai lại, "Dưa hấu." Giọng của rất vững vàng, nghe ra bất kỳ dao động nào.
      Lông mày của nhíu lại chỗ, thấp giọng , "Cút cho tôi."
      Khuôn mặt Doãn Tiểu Đao bình tĩnh, sau khi buông vai ra, đưa tay nắm được cánh tay , bóp chặt.
      Cảm giác đau đớn làm Lam Diễm hơi tê liệt, trong đầu rất choáng váng, nặng nề, lóe lên rất nhiều hình ảnh. Mọi thứ xung quanh đều dao động, biết đây là thực hay ảo tưởng. Trong người tràn ra trận vui sướng lướt .
      Bên trong mê ảo, hình ảnh dưa hấu đỏ lên dày đặc.
      dường như được đặt đám mây bảy màu, chỉ cách chút tới bầu trời.
      Tâm tình Lam Diễm đột nhiên tốt hơn. nhìn cười, cũng giãy giụa, tùy giữ chặt như vậy.
      Ánh mắt Doãn Tiểu Đao lạnh lẽo. thích bộ dáng này của , tức giận rống to đẹp hơn gấp trăm lần so với vây giờ. "Dưa hấu." cố chấp đưa miếng dưa đến bên miệng , giống như sau khi ăn xong khôi phục thành người con trai độc buồn phiền mình kia.
      Ánh mắt Lam Diễm mông lung, nhìn đống màu đỏ này, bỗng nhiên đưa tay gẩy.
      Vẻ mặt Doãn Tiểu Đao đổi, nhìn cầm miếng dưa hấu trong tay chơi đùa.
      Lam Diễm đùa nắn, khẽ cười thành tiếng. Sau đó lau tay đầy nước dưa hấu lên váy của người đẹp Giáp.
      Khuôn mặt của người đẹp Giáp căng lên như gan heo.
      Lau tay xong, Lam Diễm mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, cảm thụ cực hạn vui sướng. vừa hưởng thụ, vừa đưa tay đảo qua eo của người đẹp Giáp, sờ nắn qua lại.
      Doãn Tiểu Đao vứt vỏ dưa hấu . Thấy lại mơ màng như muốn ngủ thiếp như vậy, cho ăn dưa hấu nữa.
      Qua lúc lâu, khi cho rằng ngủ thiếp , đột nhiên gọi, "Chủ nhiệm Đao."
      Doãn Tiểu Đao nhìn về phía .
      Lam Diễm hé nửa mắt, mở miệng gì đó. Nhưng lượng quá , nghe thấy.
      lại gần .
      hơi ngồi thẳng người, đến gần bên tai , giọng rất , "Đừng ăn cái gì."
      Doãn Tiêu Đao lập tức hiểu được. Miếng dưa hấu này có vấn đề.
      Lam Diễm xong lại dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
      Người đẹp Giáp, Ất, Bính ngồi bên cạnh hề lên tiếng.
      Trái ngược với yên tĩnh nơi Lam Diễm ngồi, những trai ngoài ra đều rất ồn ào. Tiếng thét to, tiếng kêu chói tai, thanh ồn ào vẫn chưa từng dừng lại.
      Trần Hiếu Quý phóng túng buông thả, nhìn về phía Lam Diễm.
      Lam Diễm ham ngủ, chuyện này rất nhiều người biết. Cơ thể hút thuốc trong thời gian dài, mệt mỏi có sức là rất bình thường. Trước đây, Lam Diễm phải hút lượng nhất định mới có thể duy trì trạng thái hưng phấn. Nếu như đủ liều, ngáp cả ngày.
      Trần Hiếu Quý cảm thấy kỳ lạ là, ràng thời gian Lam Diễm nghiện ngắn, sao vẫn duy trì trạng thái hút thuốc, cũng thấy tiêm. Tuy rằng Lam Diễm từng ghét tiêm. Nhưng tiêm ma túy khác với tiêm bệnh bình thường, đó là cách thức luồng dễ chịu trực tiếp chạy tới nơi xâu nhất xương tủy. Cái cớ sợ tiêm này còn gì để .
      Có điều dù cách nghĩ của Lam Diễm như thế nào, Trần Hiếu Quý cũng quan tâm.
      Trần Hiếu Quý chỉ quan tâm giao dịch buôn bán. Lam Nhị thiếu gia nghiện ma túy quẩn thân, Trần Hiếu Quý cần lo nghĩ chuyện làm ăn. Hơn nữa nhìn từ thái độ của Lam Úc, khả năng Lam Diễm cai nghiện là rất thấp.
      Trần Hiếu Quý gọi nhân viện phục vụ tới, lấy chai rượu. Sau đó mang theo chai rượu và hai cái chén về phía Lam Diễm.
      tới trước mặt Lam Diễm, Trần Hiếu Quý đặt chai rượu và hai chén rượu xuống bàn, "Lam Nhị thiếu, hôm nay đặc biệt khách khí, rượu thuốc đều tính cho tôi."
      Nghe vậy, Lam Diễm thu tay từ cái eo của người đẹp Giáp, mở mắt ra. Lúc này ma túy mạnh giảm bớt chút, thần trí ràng ít. phá lên cười, "Quý tổng khách khí."
      Trần Hiếu Quý ngồi xuống đối diện, lướt nhanh vòng bốn người phụ nữ ngồi hai bên trái phải Lam Diễm, "Sao vậy, vừa ý ba ngươi đẹp này sao?" xong, tầm mắt của dừng người Doãn Tiểu Đao hai giây.
      "Vừa ý, sao lại vừa ý." Lam Diễm ôm người đẹp Giáp vào ngực, càn rỡ , "Tôi thích những đại mỹ nhân vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời như vậy."
      Trần Hiếu Quý ha ha hai tiếng, "Tôi biết những em mới này, đều được dạy bảo rất tốt, tận mắt thấy tìm vui cũng phản ứng.
      Lam Diễm để ý cười. muốn vòng đề tài đến người Doãn Tiểu Đao, liền xoa đôi môi đỏ của người đẹp Giáp, giọng bên tai, "Đại mỹ nhân, uống cùng tôi mấy chén."
      Người đẹp Giáp yểu điệu cười trả lời được, vô tình hay cố ý cọ sát bộ ngực .
      Trần Hiếu Quý trực tiếp rót đầy hai chén rượu. đưa chén cho người đẹp Giáp. chén khác là hướng về Doãn Tiểu Đao.
      Lam Diễm cười với người đẹp Giáp, dư quang khóe mắt lại quét về phía chén rượu kia.
      Trần Hiếu Quý nhìn về phía Lam Diễm, thăm dò , " ấy chỉ ngồi xem, cũng hưởng thụ việc gì vui, phải là uổng công đến chuyến sao. Nếu truyền ra ngoài, mọi người còn tưởng Trần Hiếu Quý tôi keo kiệt mời nổi."
      Lam Diễm thay đổi bộ dáng lười biếng. Đôi mắt sáng ngời, dường như rất có hứng thú. Sau khi thả người đẹp Giáp ra, đưa tay cầm chén rượu lên, suy nghĩ rồi cười hỏi, "Đây là thú vui gì?"
      "Băng, thích hợp với Nhị thiếu." Về chuyện hàng tốt hay xấu, trước giờ Trần Hiếu Quý đều thẳng thắn. Hơn nữa, cần thiết phải giấu diếm. Dù sao người nghiện đều biết đó là ma túy, chỉ là cai được thôi.
      Lam Diễm cầm chén lên, nhìn xuyên qua rượu bên trong chén thủy tinh.
      So với giá tiền bốn số, băng rất tiện nghi rồi. Tất nhiên phải là vật phẩm nguyên chất mà Lam Úc tới.
      Món đồ băng này, thấy tương đối nhiều ở những nơi giải trí. Bởi thành phần nguyên chất, sau khi hút băng cơ bản đều trở nên kích động. Hộp đêm khá hơn chút đều sắp xếp băng muội, nhằm làm cho khách hàng kích thích. E rằng ba người đẹp bên cạnh chính là làm cái này.
      Trần Hiếu Quý muốn rót cho Doãn Tiểu Đao uống cái này, ý đồ rất ràng.
      Lam Diễm nở nụ cười, " ấy là do chú Lam phái tới, tôi dám động. sẵn lòng làm chim đầu đàn, tôi có thể coi như nhìn thấy."
      Sắc mặt Trần Hiếu Quý cứng đờ. ngờ này là chú Lam sắp xếp. Trần Hiếu Quý chỉ làm ăn, ai trả tiền cười với họ, ai cũng muốn đắc tội.
      Lam Diễm để chén rượu xuống, lần nữa ôm người đẹp Giáp. Giống như Doãn Tiểu Đao có bị rót rượu , cũng để ý chút nào.
      bên tai người đẹp Giáp mấy câu.
      Người đẹp Giáp cười đến thiên kiều bá mị.
      Doãn Tiểu Đao thấy vậy lại muốn vỗ vai Lam Diễm.
      Trần Hiếu Quý cân nhắc chút, gọi nhân viên phục lại đổi chén rượu.
      Chờ sau khi Trần Hiếu Quý rời bắt chuyện với người bạn mới tới, Lam Diễm nhịn được hắt hơi cái, vắt mũi , "Điều hòa mở lớn vậy..."
      Người đẹp Giáp ôm chặt , đôi môi đỏ tươi in cổ , "Nhị thiếu, em sưởi ấm cho ."
      Lam Diễm cười nắm khuôn mặt ta, "Đúng là áo bông tri kỷ." muốn cúi đầu chôn sâu vào trong rãnh sâu của ta, đột nhiên nhớ tới bên cạnh còn có người cùng ngu ngốc, liền quay đầu lại.
      đối mặt với tầm mắt của Doãn Tiểu Đao.
      Doãn Tiểu Đao trừng mắt nhìn, theo dõi động tác của .
      "..." Hơi thông minh chút đều biết phi lễ chớ nhìn chứ. ho, suýt chút nữa tự mình sặc chết. Sau đó hỏi câu, " có lạnh ?"
      " lạnh." Doãn Tiểu Đao là thuộc vào loại biết điều.
      "Vậy tốt. " Lam Diễm muốn tiếp tục với người đẹp Giáp, nhưng đằng sau lại có ánh mắt làm đứng ngồi yên.
      Cuối cùng buông tha hành động sưởi ấm của đại mỹ nhân, dựa vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
      Hôm nay ảnh hưởng của điếu thuốc kia tan khá nhanh.
      Đây phải điêu tốt.
      Vì vậy hề hút nữa.
      Những nam nữ khác trong phòng, sau khi hút băng càng thêm hưng phấn, giữ người bên cạnh giở trò, khí trong phòng liền trở nên dâm mị.
      Tuy rằng bình thường Lam Diễm hay xem phim làm tình, nhưng cũng thể thưởng thức những cảnh xuân xấu xí này.
      mượn cớ rửa tay.
      Hơn nữa, còn vịn Doãn Tiểu Đao đưa .
      Trần Hiếu Quý nhìn bộ dáng mệt mỏi có sức của Lam Diễm, bật cười , "Lam Nhị thiếu cần phải bảo trọng thân thể."
      Lam Diễm xua tay, cũng có hơi sức để .
      tới ghế lô ngoài cửa phòng vệ sinh, nghe thấy bên trong có tiếng gào thét của hai nam nữ.
      Lam Diễm mừng vì người bên trong còn biết đóng cửa, nếu có thể bị đau mắt hột rồi.
      cùng Doãn Tiểu Đao tới hành lang bên ngoài phòng vệ sinh.
      Lúc đến cửa, Lam Diễm giọng , " chờ ở đây."
      Doãn Tiểu Đao cũng buông tay, " đừng cử động." đè toàn bộ trọng lượng lên vai , chỉ lo vừa buông ra, ngã xuống mất.
      Dư quang khóe mắt Lam Diễm liếc về máy theo dõi bên trong góc, thay đổi ý định.
      để Doãn Tiểu Đao đỡ vào.
      Bên trong người con trai vừa giải quyết xong ra, nhìn thấy có phụ nữ vào, giật mình.
      Lam Diễm coi như thấy, vào phòng riêng.
      Vẻ mặt Doãn Tiểu Đao vẫn như thường, chờ ngoài cửa phòng của .
      Người con trai trợn mắt há mồm, sau khi lấy lại tinh thần mắng câu "Bệnh thần kinh", rồi vội vã ra ngoài.
      Trong phòng Lam Diễm dựa vào vách ngăn, động tác có hơi chậm chạp.
      đờ ra nhìn thẳng vào cánh của phía trước.
      nhìn thấy cánh cửa, nhưng trong đầu lại thoáng qua hình ảnh phía sau cánh cửa là dáng người rất thẳng của Doãn Tiểu Đao.
      Trước đây Lam Diễm đều giữ suy nghĩ được ngày nào hay ngày ấy với những người ám sát kia, nhưng giờ phút này, lại muốn quý trọng mạng sống của mình.
      Bởi vì, có kẻ ngốc cố chấp đến mức đuổi .
      Mà có giúp đỡ mấy ngày nay, nếu lại tồi tệ.
      ---
      Lam Diễm đợi lúc lâu, chờ suy nghĩ còn chậm chạm, mới chuẩn bị ra.
      Hai người ra khỏi nhà vệ sinh được mấy bước, còi báo cháy đột nhiên vang lớn.
      Doãn Tiểu Đao lập tức cúi người xuống, "Tôi cõng ."
      "..." Vì câu này mà suýt chút nữa Lam Diễm ngã xuống, tức giận, " ngốc à?"
      "Có cháy." sợ chạy nhanh.
      " cháy."
      Tiếng còi báo động tại khách sạn này, ngoại trừ bên ngoài có hỏa hoạn, nhưng còn có tiếng mật hiệu, chính là có cảnh sát xông vào kiểm tra.
      Các cửa phòng hành lang lần lượt mở ra, những vị khách biết chuyện dồn dập hỏi nhân viên phục vụ xảy ra chuyện gì.
      Lúc trước Lam Diễm hút thuốc, nếu bị tra ra được, trốn thoát. Liền nhanh chóng mang theo Doãn Tiểu Đao xuống lầu.
      Hai người họ vừa mới ấn tầng thang máy cao nhất, liền gặp đám cảnh sát.
      Lam Diễm thay đổi sắc mặt, quay người về phía cửa thoát hiểm.
      Doãn Tiểu Đao vốn cũng có vẻ mặt gì, cho nên cũng có sơ hở nào.
      được mấy bước, cảm thấy điều gì đó. Lúc sắp rẽ vào hành lang trốn , nhìn về phía sau.
      người cảnh sát nhìn chằm chằm về phía này.
      thu lại ánh mắt, theo Lam Diễm rời .
      Hết chương 19.
      Last edited: 18/8/16
      lyly, Trâu, mê sách8 others thích bài này.

    2. vo tam

      vo tam Active Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      125
      Chờ chương sau
      ThuyDieu95 thích bài này.

    3. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 20.
      Phía ngoài sắp xếp mấy chiếc xe quân cảnh.
      Trước đó Trần Hiếu Quý phái xe đến đón, sau khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, liền để tài xế lái . Xe vòng quanh vùng phụ cận để chờ tin tức.
      Sau khi Trần Hiếu Quý chuyện với tài xế, liền gọi cho Lam Diễm báo vị trí của xe.
      Lam Diễm cười cợt, "Xem ra Quý tổng rất an toàn."
      " việc rất ." Bên này Trần Hiếu Quý rất ồn ào, còn bận chuyện khác, cúp điện thoại.
      Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao đứng chờ xe ở giao lộ.
      Doãn Tiểu Đao suy nghĩ điều gì, quay đầu nhìn bảng hiệu của thành giải trí kia. có hơi chú ý đến người cảnh sát kia.
      Lam Diễm thấy mệt, liền tựa vào cửa kính của cửa hàng bên cạnh. nhìn pizza bày trong cửa hàng, hỏi: "Đao thị vệ, đói bụng ?"
      lấy lại tinh thần, "Đói bụng."
      "Tôi cũng đói." Nhưng mang ví. "Về nhà nấu trứng chân giò hun khói ."
      So với cửa hàng pizza, càng chờ mong ăn món nấu, "Được."
      Lam Diễm nhìn ánh đèn nê ông đỏ đường, đột nhiên có hơi nhớ Vượng thành. Nơi đó cách xa Lam thị, có nhiều chuyện xấu như thế này.
      Cũng biết được thân thể có thể càng gần thêm bước đến bị hủy hoại, đêm nay sau khi hút xong, vô cùng mệt mỏi. Hơn nữa, liều lượng kia cũng chỉ duy trì tới mười phút vui sướng cho .
      nghĩ có phải là sau này cần tăng thêm liều lượng.
      Tác dụng phụ của ma túy lớn hơn. Trí nhớ của ngày càng kém, ngủ càng ngày càng nhiều. tới Vượng thành tháng, thậm chí quên cả hình khuôn mặt của Trần Hiếu Quý.
      Lam Diễm sớm đoán trước tương lai của chính mình. Nếu phải chơi ma túy quá liều rồi đời nhà ma, chính là chết trong tay Lam thị.
      Dù sao nhất định cũng có kết quả tốt.
      Hôm qua sau khi tạnh mưa khí hơi chuyển lạnh, có gió lạnh thổi qua. Biển quảng cáo cách đó xa đột nhiên sáng lên, màu hồng nhạt sáng lấp lánh bầu trời.
      Đó là quảng cáo thương mại giới thiệu thất tịch sớm.
      Đột nhiên Lam Diễm kêu lên tiếng: "Đao thị vệ."
      "Ơi." Doãn Tiểu Đao bày trận sẵn sàng đón địch.
      cười lên: "Tôi có kế hoạch."
      "Hả?"
      "Nếu độc thân khổ não, vậy đương là được rồi." Có ý kiến rằng tình là phép thuật. Chỉ cần vừa nghĩ đến mình còn có trải qua phép thuật liền lo nghĩ, quá là thiệt thòi.
      Doãn Tiểu Đao nhìn khó hiểu, vẫn hiểu rốt cuộc là khổ não cái gì.
      Có điều, lúc về Lam Diễm thao thao bất tuyệt chuyện này. còn bộ dạng chìm trong thế giới mê ảo, đôi mắt lam được ánh sáng hồng nhạt chiếu đến.
      "Được." Tùy có kế hoạch gì, dù sao vẫn là Lam Diễm độc mồm là được.
      Lam Diễm thuộc phái hành động.
      Đêm đó trở về liền bắt đầu tự mình lật tìm danh bạ.
      Bác Triệu, bác gác Lý, bắc Lưu, bác Trương...vân vân, cùng rất nhiều bác họ Thị.
      nhìn danh bạ trọn vẹn hai lần.
      Đối với những người bác này, vậy mà lại nhớ ra được chút nào.
      Hoàn toàn ấn tượng.
      Trước đây sao lại lười như vậy, ít nhất ở mặt sau những bác này ghi chú chút có phải tốt hay .
      Lam Diễm nhớ tới bác Hồ người hại bị giáng chức đến Vượng thành. Tập trung suy nghĩ lúc lâu, nhưng cũng nhớ ra bộ dáng của ta ra sao.
      nhìn ngắm Doãn Tiểu Đao bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Đao thị vệ, còn nhớ bác Hồ ?"
      " biết." Từ lúc làm nhiệm vụ tới giờ, chỉ có ấn tượng sâu với và Lý xưởng trưởng. quen những người khác.
      Lam Diễm nhớ lại hôm bác Hồ xuất ấy, nhắc , "Chính là người tháng trước xông vào phòng tôi, líu ra líu ríu làm phiền tôi ngủ." chỉ nhớ có bóng người như vậy, nhưng quên hình dáng khuôn mặt của bác Hồ.
      Doãn Tiểu Đao suy nghĩ chút, có vẻ như là có chuyện như vậy. Chính mình còn ngăn cản bác Hồ kia kích động đánh Lam Diễm. "Nhớ rồi."
      nghiêng đuôi mắt, " ta trông ra sao nhỉ?"
      "Hai con mắt, cái mũi, cái tát." Doãn Tiểu Đao trả lời đến đàng hoàng trịnh trọng.
      "...." Lam Diễm vừa nhếch khóe miệng, cười gượng hai tiếng, "Hóa ra cũng đùa, thực là đánh giá thấp . Thế nhưng, cũng buồn cười chút nào!"
      " phải chuyện cười." Mà chỉ biết miêu tả như vậy.
      "Tôi hỏi , khuôn mặt của ta có xinh đẹp hay !" Cái đầu gỗ này, làm tức giận đến mạch máu cũng muốn vỡ tung.
      "Đẹp." Khuôn mặt xinh, quần áo đẹp. Hơn nữa còn có mùi rất thơm.
      Lam Diễm nổi lên hứng thú, "Đẹp tới trình độ nào? So với tôi thế nào?
      " sánh bằng ."
      Đáp án này làm mặt mày dãn ra, " chàng đẹp trai đều rất đơn, muốn khuôn mặt đẹp xứng với tôi, vô cùng khó khăn."
      Doãn Tiểu Đao làm như nghe thấy câu này.
      Lam Diễm nhìn thông tin ghi chép bên của họ, "Phỏng chừng những bác này đều là người có nhan sắc bình thường, phải vậy sao tôi nhớ nổi được người."
      sống hơn hai mươi ba năm, còn có lĩnh hội mùi vị của tình . từng thích mấy bác có khuôn mặt, nhưng cũng chẳng muốn ứng phó.
      Cuối cùng, Lam Diễm ném điện thoại động.
      bỏ qua những bác lưu trong danh bạ.
      Có điều, tại ở nhà xưởng tại Vượng thành, làm gì có cơ hội kết bạn với bác mới chứ.
      biết có thể ở lại Thương thành thêm mấy ngày được , tìm mối nhân duyên tốt.
      Đêm nay Lam Diễm bị quảng cáo thất tịch kia kích thích tới, tưởng tưởng lúc lâu.
      Nấu xong đồ ăn khuya, về với thực.
      kẻ nghiện. Con bị đầu kẹp cửa mới có thể đương với .
      Vậy tính toán đường tắt khác.
      tại mạng thịnh hành người giả. Giá cả rất phù hợp, còn có đáng , thông minh, dịu dàng vân..vân các kiểu tùy ý cho lựa chọn.
      Sau khi Lam Diễm ăn uống no đủ, liền lên mạng chọn hình bạn dịu dàng.
      Thực rất dịu dàng, mỗi câu trả lời đều mang theo khuôn mặt tươi cười, còn hỏi cầu gì.
      Lam Diễm trả lời: "Gọi tôi tiếng Tứ lang là tốt rồi."
      Bạn dịu dàng gửi tới giọng : "Tứ lang," thanh nhàng, mềm mà yếu.
      Lam Diễm nghe lại ba lần, sao đó ném điện thoại sang bên cạnh.
      Điện thoại di động vang lên " ting ting ting."
      Sau đó điều chỉnh thành cấu hình im lặng.
      lúc sau, Doãn Tiểu Đao rửa bát xong vào phòng, thấy nằm ngửa giường nhưng ngủ, khỏi buồn bực hỏi: "Ngài ngủ à?"
      "Ngài cả nhà !" Lam Diễm nhảy dựng lên, "Này, hai ta ở chung tháng, còn thấy dùng hình thức bình thường gọi tên tôi."
      "Cái gì là bình thường?" cảm thấy câu kia của "Đao thị vệ" mới bình thường.
      cầm điện thoại di động lên, mở ra giọng của bạn dịu dàng kia, " thấy tên gọi Tứ lang này thế nào?"
      Doãn Tiểu Đao nghiêm nghị, "Dương gia tướng trung can nghĩa đảm." Trong giọng mang theo kính phục.
      "..." thấy trước khi ngủ vẫn là đừng tìm chuyện tốt hơn, có thể bị tức đến mất ngủ.
      Lam Diễm nhìn những câu săn sóc mà bạn dịu dàng gửi tới, nổi lên được tinh thần tiếp tục tán gẫu, tắt máy.
      Cẩn thận nghĩ lại, tại người có thể tiếp chuyện bất cứ lúc nào, còn tìm cái gì giả vờ cùng tán gẫu.
      Lãng phí ba đồng của .
      ---
      Thành giải trí kia xảy ra chuyện.
      Bắt được nhóm chơi ma túy.
      Lam Diễm bên trong có hay người bạn cùng phòng với .
      Dù sao, Trần Hiếu Quý sớm chuồn.
      Thời thành phố phát tin tức này. Phóng viên còn phỏng vấn sinh viên năm hai đến hút. Mặt sinh viên bị làm mờ, giọng cũng được xử lý. thẳng thắng kể về chuyện mình chơi ma túy
      Lam Diễm nghe được mấy câu, liền cầm điều khiển lên muốn đổi kênh.
      Lúc này, sinh viên vừa vặn đến đưa bạn cùng phòng đưa vào vòng nghiện.
      Lam Diễm cười châm chọc, "Chính mình tự trọng thôi, còn gây tai họa cho người khác, loại cặn bã này nên ngũ mã phanh thây."
      "Đúng vậy." Doãn Tiểu Đao đồng ý lời của .
      xem được nữa, chuyển đến chương trình nghệ thuật tổng hợp, sau đó ném điều khiển .
      Tin tức chút, nhưng mãi mãi bắt được người đứng đầu. Có tác dụng quái gì. Ở Thương thành Trần Hiếu Quý còn phải đứng đầu sao, ngay cả còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đừng chi tới kẻ đứng sau.
      Doãn Tiểu Đao lại đột nhiên cầm lấy điều khiển, chuyển về thời .
      Lam Diễm trừng mắt, " làm gì thế?" Đơn giản là muốn qua trương trình này mỉa mai phải .
      nhìn TV chằm chằm, "Nhìn cảnh sát."
      Phóng vấn đại đội trưởng đội truy bắt ma túy, xuất bóng lưng.
      Doãn Tiểu Đao liếc mắt nhìn ra, phải người tối hôm qua. cũng hiểu vì sao lại đặc biệt để ý người kia.
      Có lẽ là loại ý thức với mối nguy.
      Người kia rất mạnh.
      ---
      Lam Diễm bỏ ra hai ngày tìm bạn , cuối cùng thu hoạch được gì.
      tức giận, "Đao thị vệ, hoa đào của tôi vượng như vậy, sao lại tìm được đối tượng chứ?"
      " biết." Vấn đề này của , Doãn Tiểu Đao hoàn toàn biết.
      " ngoại trừ đáp án này, còn có cái khác ?" chỗ nào là cùng tán gẫu, căn bản là đầu gỗ.
      suýt chút nữa lại trả lời biết, liền dừng lại, sửa lại lời: " tìm được tìm."
      "Tôi phi!"
      Nếu có chuyện gì ở Thương thành, Lam Diễm liền lên đường về nhà xưởng.
      Xe mới ra khỏi Thương thành, chú Lam lại đột nhiên gọi điện thoại tới, bảo Lam Diễm cùng chùa bái Phật.
      Mi tâm Lam Diễm nhíu lại, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn đáp ứng.
      Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt lạnh xuống.
      Mấy hôm nay thời tiết cũng tốt, lúc đó có trận mưa. Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao xuống xe ở khu phục vụ đường cao tốc. Vừa mới ngồi xuống, đột nhiên trận mưa rào tầm tã. Hai người họ ở khu phục vụ tiện lợi mua đồ ăn vặt, vừa ăn, vừa chờ đợi.
      Khu phục vụ này cực kỳ đắt, Lam Diễm vì ví tiền của mình mà đau lòng lúc lâu.
      ăn đậu phộng hạt dưa, Doãn Tiểu Đao ăn cổ vịt.
      Lam Diễm ăn xong nửa gói đậu phộng, nhìn mưa mù mịt bên ngoài, "Đao thị vệ, hành trình lần này biết phát sinh chuyện gì, tự mình tùy cơ ứng biến."
      "Được."
      Tướng ăn này của , làm rất muốn làm bộ quen , "Nơi riêng tư ngu ngốc như này thôi, ở trước mặt người ngoài, phải ra vẻ khôn ngoan chút."
      "Được."
      "Đừng lúc nào cũng lấy nhiệm vụ làm trọng, vì bản thân suy nghĩ nhiều chút." Đây là điểm quan trọng nhất.
      Doãn Tiểu Đao chuyên tâm cắn cổ vịt trong tay, trả lời.
      Rất nhiều lúc, động tác của còn nhanh hơn suy nghĩ. kịp nghĩ xem có nên ra tay hay , cũng chắn phía trước.
      nghĩ, có lẽ mình thực muốn cứu .
      Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao chờ ở khu phục vụ hơn hai tiếng, cuối cũng chú Lam cũng tới.
      Lúc này, tạnh mưa, rất mát mẻ.
      Xe thương vụ màu đen đến cả cửa cũng đen thui, nhìn được bên trong. sau khi cửa xe hạ xuống, cái đầu lộ ra ngoài, là của con chim cú mèo.
      Nó nghiêng đầu tròn, trừng đôi mắt to.
      Lam Diễm trong nháy mắt này, đột nhiên cảm thấy Doãn Tiểu Đao là giống con cú mèo này. Ý nghĩ này làm suýt chút nữa thức thời bật cười.
      "Diễm nhi lên xe ." Giọng của chú Lam thâm trầm vang lên.
      Lam Diễm lên tiếng trả lời được, sau đó để Doãn Tiểu Đao ra sau chiếc xe kia.
      Doãn Tiểu Đao nhìn , nhìn trong xe.
      Hết chương 20.
      lyly, Trâu, Phương Lăng6 others thích bài này.

    4. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 21.
      Sau khi Doãn Tiểu Đao lên xe, cảm thấy bầu khí trong xe có chút dị thường.
      Chiếc xe ngồi này, có ba người đàn ông. Mặc âu phục đen, thân hình rất cao lớn. Vẻ mặt đều lạnh như băng. Chiếc xe thượng vụ bảy chỗ này, vì có mặt của họ mà có vẻ chật chội.
      Doãn Tiểu Đao đảo qua từng người , sau đó ngồi xuống. chủ động đóng cửa xe. người đàn ông áo đen ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế xuống xe, "Ầm" cái kéo cửa vào.
      Trong xe có ba hàng ghế, ngoài trừ người đàn ông áo đen ngồi ghế phụ, hai người đàn ông khác hơi gầy ngồi ở hàng cuối cùng.
      Doãn Tiểu Đao ngồi ở giữa. Bình tĩnh như thường.
      Ba người đàn ông và tài xế cũng chuyện.
      Lúc này điều Doãn Tiểu Đao lo lắng phải mình có gặp nguy hiểm ở đây hay , mà là Lam Diễm ngồi ở chiếc xe kia có an toàn hay .
      thấy chú Lam mang theo chim cú mèo như vậy, kỳ lạ. Tuy rằng trong ấn tượng đầu tiên, dáng vẻ chú Lam rất hiền lành.
      Có thể tự cảm thấy kỳ lạ.
      Người Lam thị, gặp ba người. Lam Úc, Lam Diễm, cùng với người mang chim cú mèo Lam Thúc. Lam Diễm thuộc loại người tốt.
      Khoảng cách của hai chiếc xe xa gần, bầu khí rất trầm lặng.
      Chú Lam xong công chuyện, liền chuyện nữa.
      Lam Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ về chuyện nếu như người đuổi giết được chú Lam giải quyết, vậy còn giữ lại Doãn Tiểu Đao làm gì.
      Lam Diễm mong sao ngốc này trở về sớm chút. Tốt nhất là sau này đều sống trong núi sâu, đừng làm nhiệm vụ nữa. Ai có thể đảm bảo vẫn có thể gặp phải ông chủ tốt. Nếu như gặp phải dạng người như Lam Úc, phiền toái.
      Con cú mèo đằng trước bay chạy trong xe lúc, sau đó đứng vào lồng chim.
      Nó trừng đôi mắt to nhìn Lam Diễm.
      Dáng vẻ chậm chạp này, rất giống Doãn Tiểu Đao.
      Lam Diễm thực nhịn được, tiếng động nở nụ cười.
      Lúc này, chú Lam liếc nhìn con chim cú mèo, khóe miệng câu lại.
      Lam Diễm cười xong nhìn con chim cú mèo nữa, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
      Vẻ mặt khôi phục lại yên tĩnh.
      ---
      Ngoại ô Thương thành cũng là núi lớn, thời điểm những ngày nghỉ lễ, khá náo nhiệt. Hôm nay thời tiết quá nắng ráo, hơn nữa phải chủ nhật, vì vậy khách hành hương bái Phật rất ít.
      đường xe dừng lại ở lưng chừng núi.
      Chú Lam xuống xe.
      Thói quen của ông là thấy Phật liền bái. Cốp sau xe đựng đầy hương nến. Nơi này từ lưng chừng núi bắt đầu liên tục có những chùa miếu lớn , vì vậy ông qua thắp hương dọc đường.
      Lam Diễm ở phía sau làm theo răm rắp, bái lạy từng cái.
      Xã hội này cũng kỳ lạ, càng có tiền càng bái Phật. Nghe những người kia ở chùa linh thiêng, giá cả hương nến đều bị nâng lên rất cao. Cũng biết câu "Thành tâm linh” có phải là do người dân bình thường tự an ủi chính mình .
      Doãn Tiểu Đao cùng ba người đàn ông áo đen cách xa ở phía sau.
      Hàng ngũ vẫn là người đàn ông phía trước, ở giữa, hai người đàn ông còn lại sau.
      Khuôn mặt người đàn ông áo đen đầy hung dữ, phù hợp với nơi chùa chiền thờ Phật nên được vào. Thời điểm chú Lam vào khấn bái, những người đàn ông áo đen chỉ đứng canh giữ ở cửa chùa.
      Doãn Tiểu Đao cũng cảm thấy mình cũng bị ngăn cản bên ngoài Phật đường. quân tử đường hoàng, ngẩng đầu bước qua bậc cửa, tiếp tục bước theo Lam Diễm ở trong miếu.
      Người đàn ông áo đen cường tráng muốn ngăn lại, lại bị người khác ngăn cản.
      Người đàn ông áo đen cường tráng cau mày, lui về phía cửa.
      Doãn Tiểu Đao để ý những người đàn ông này, mình về phía trước.
      nhìn Lam Diễm và chú Lam thắp hương ở phía xa, khom người cúi đầu trước tượng Phật.
      Góc độ chú Lam khom lưng thấp hơn rất nhiều với Lam Diễm.
      cảm giác Lam Diễm có chút làm có lệ.
      thể Doãn Tiểu Đao rất mê tín quỷ thần, nhưng vẫn luôn giữ lòng kính trọng với Phật tổ. nhìn bóng lưng Lam Diễm, nghĩ đến chuyện rất quan trọng. Thế là chắp hai tay, nhắm mắt lại cầu nguyện.
      cách tượng Phật rất xa, thế nhưng thính giác Phật tổ nên rất nhạy cảm.
      Vì vậy, hi vọng Lam Diễm sớm ngày cai nghiện.
      có hương nến, chỉ bằng tâm tạp niệm. Nếu như ngày nào đó, Lam Diễm thoát khỏi ma túy, nhất định mua gói hương to trở lại lễ tạ thần.
      Doãn Tiểu Đao theo bước chân Lam Diễm chuyển qua mấy ngôi miếu. vừa đến đâu liền đọc thầm trong lòng.
      Thực ra đều cùng là ý nguyện. Ý nghĩ của là, Phật tổ này mất linh, biết chừng Phật tổ sau có phương pháp.
      Chú Lam bái Phật đúng là kiểu thông suốt, ngay cả miếu Nguyệt Lão nho đỉnh ngọn núi cách đó xa cũng bỏ qua. Lam Diễm bên cạnh nhìn, khuôn mặt biểu cảm. biết người đàn ông trung niên này nhiều tuổi rồi, còn muốn tìm duyên phận thế nào.
      Doãn Tiểu Đao vẫn là thấy Phật liền vái lạy. ước nguyện trước Nguyệt Lão, hi vọng Lam Diễm sớm ngày cai nghiện.
      Trước Nguyệt Lão có ống thẻ, dùng để nam nữ cầu duyên thuận lợi.
      Doãn Tiểu Đao nhìn ống thẻ, rất chú tâm lắc lắc.
      Lắc mấy lần, rơi ra thẻ.
      Sau khi đổi que lấy thơ, rơi vào trong sương mù, hiểu đây là tốt hay xấu.
      Cuối cùng, gấp giấy thăm, cất vào trong túi, nghĩ tìm thời gian hỏi Lam Diễm chút xem có hiểu ý thơ này hay .
      Sau khi chú Lam bái xong tất cả chùa miếu, gần hai tiếng.
      Miếu thờ có nhà ăn. Mỗi lần chú Lam tới, đều ăn chay ở đây. Hôm nay cũng ngoại lệ. Ông quen đường quen cửa nhận phần đồ ăn chay, ngồi chiếc ghế đơn sơ.
      Lam Diễm vẫn răm rắp làm theo như cũ.
      Mấy người đàn ông áo đen và Doãn Tiểu Đao ngồi cách khá xa. Có chút ý tứ khác biệt giữa chủ và tớ.
      Buổi sáng Doãn Tiểu Đao chỉ ăn hai cái cổ vịt ở khu phục vụ đường cao tốc, tại bụng đói đến sợ. Đồ ăn đủ, cơm tẻ vừa đến gần. ngại ngùng chút ào ăn bốn bát cơm lớn.
      Ba người đàn ông ngồi cạnh liếc nhìn .
      chú ý nhiều.
      Lam Diễm vừa ngẩng đầu lên chỉ thấy Doan Tiểu Đao ở cách mấy cái bàn hung hăng vùi đầu vào ăn. Trong lòng thầm than, đúng là đánh giá quá cao, sao có thể chờ mong phải thùng cơm đây.
      Chú Lam và Lam Diễm ăn cơm xong, tới sân trong của chùa.
      Người đàn ông áo đen trông giữ ngoài cửa như cũ.
      Doãn Tiểu Đao muốn vào, lại bị ngăn cản.
      Ngăn cản hòa thượng của chùa, chắp hai tay trước ngực, khiêm tốn : "Người phận được vào."
      nhìn chú hòa thượng, lại nhìn vào bên trong. Suy nghĩ chút, xông vào.
      Chú Lam ở bên trong hơn tiếng, lúc ra khỏi sân, đảo mắt nhìn thấy Doãn Tiểu Đao dáng đứng thẳng như tùng trúc.
      Trong mắt chớp tia sáng, vẫy Doãn Tiểu Đao : " , tới đây chút."
      Chuông báo động trong lòng Doãn Tiểu Đao vang lớn, chẫm rãi về phía ông ta, "Ngài đây?" Giọng của ra chút nhiệt độ.
      " buồn ngủ, ngủ." Lam thúc ôn hòa cười, "Chúng ta trước tiên chuyện được ?"
      mới muốn chuyện cùng ông ta, đặc biệt dưới tình huống Lam Diễm ở bên cạnh mình. lập tức quay người muốn quay trở về.
      Ba người đàn ông áo đen nhanh chóng xông tới ngăn cản.
      Doãn Tiểu Đao liếc nhìn họ chút, bất ngờ nghiêng người chạy đến dưới cái cây lớn. Mượn những đoạn đan nhau của cành cây, lập tức trèo lên, leo tường mà .
      Những người đàn ông choáng váng, sau khi phản ứng lại lập tức muốn bắt . Nhưng nhớ tới chú Lam cho bọn họ vào trong sân.
      Cho nên bọn họ dừng lại ở cửa, chờ chỉ thị của chú Lam.
      Chú Lam ngẩng đầu lên, nhìn cây lớn. Ánh sáng thưa thớt xuyên qua khe hở của những lớp lá cây chiếu vào, làm nheo mắt lại, "Khả năng đúng là tệ. Tiếp tục huấn luyện, nhất định sát thủ hoàn mỹ."
      Sau đó, nở nụ cười. Mặt mày hiền hậu.
      ---
      Doãn Tiểu Đao nhảy xuống từ tường cao, nhảy lên hàng ngói. Nhờ vào cột hàng lang, trượt xuống mặt đất.
      Hành lang có mấy phòng.
      mở tung phòng gần đó.
      Trống .
      Doãn Tiểu Đao muốn gọi tên Lam diễm, bỗng nhớ lại lời từng , liền sửa lại , "Tứ lang!" mặc kệ tên gọi này đúng là bình thường, nếu như muốn nghe, gọi cho nghe.
      lại mở tung phòng.
      Vẫn là trống .
      "Tứ lang!"
      Hơn tiếng trước, nơi này còn có chú hòa thượng. tại đến người cũng có, toàn bộ sân trống .
      "Tứ lang!"
      Giọng của Doãn Tiểu Đao nũng nịu, còn có chút mộc mạc. Kém xa bạn dịu dàng mà ba đồng đưa tới.
      Trong phòng Lam Diễm nghe thấy, nhưng lại khẽ cười.
      Thức rất ngu ngốc. ‘Lang’ có thể gọi tùy tiện như vậy sao.
      Lam Diễm nửa ngã mặt đất, thân thể thỉnh thoảng co giật. Ý thức khi mơ hồ, khi tỉnh tảo. muốn đáp lại tiếng gọi của . Thứ nhất, phải là lang của . Thứ , hình như tình hình của bây giờ rất xấu.
      Đáng tiếc, hàng lang chỉ có mấy phòng như vậy. sớm muộn tìm được nơi này.
      Lam Diễm vịn vào ghế, muốn ngồi dậy. Ít nhất muốn để cho mình thảm hại như vậy.
      Khi cố gắng, cửa mở.
      Doãn Tiểu Đao nhìn thấy , thở phào nhõm, " tỉnh ngủ." Thế như, sau khi vừa bước vào, liền phát ổn,
      mặt đất rải rác hai ống kim tiêm, đầu ống còn có vết máu. Hơn nữa, nhìn động tác của rất chậm chạp.
      nhanh chóng tới đỡ .
      Sắc mặt Lam Diễm tái nhợt, toát mồ hôi lạnh, miễn cười nở nụ cười, "Bị tìm được rồi ..." chuyện hơi thở rất yếu.
      "... Làm sao vậy?" Giờ phút này Doãn Tiểu Đao chỉ hi vọng như vậy chỉ là triệu chứng đau bụng.
      "A." thở gấp : "Có thể sắp tắt thở..."
      Trong lòng Doãn Tiểu Đao kinh hoảng.
      biết Lam Diễm làm sao, vừa nhìn thấy đặc biệt có ham muốn sống tiếp. ràng phút trước còn có ý nghĩ cam chịu, tại lại cấp bách muốn sống sót. dựa vào , "Có thể tôi dùng quá liều rồi..."
      Suýt chút nữa hỏi qua liều cái gì. Thế nhưng trong chớp mắt, hiểu được.
      Doãn Tiểu Dao chăm chú đỡ cánh tay .
      Hết chương 21.
      lyly, Trâu, Phương Lăng10 others thích bài này.

    5. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 22.
      Cuối cùng, Lam Diễm chết.
      Trước khi chú Lam chưa thực lật đổ được Lam Úc, vẫn bảo vệ Lam Diễm. Hơn nữa Lam thúc muốn làm bẩn nơi cửa Phật.
      Bên ngoài sớm có bác sĩ chờ, những dụng cụ và thuốc cần thiết chuẩn bị xong.
      Tuy Doãn Tiểu Đao coi chú Lam là kẻ thù, những kích động đến nỗi từ chối giúp đỡ của bác sĩ. Chỉ là tỏ ý nhất định phải cùng ở bên cạnh.
      Chú Lam cười cợt, làm khó dễ. ra ngoài miếu đọc kinh.
      Doãn Tiểu Đao lạnh lùng nhìn bóng lưng , sau đó hướng ánh mắt lên người Lam Diễm.
      mặt Lam Diễm hoàn toàn có chút huyết sắc, lông mày nhíu lại rất sâu thành chữ xuyên, còn ngừng co dật.
      Thấy cơ thể co lại, nhàng cầm tay . Lạnh như băng. biết phải cái gì cho phải, chỉ lặp lại lời gọi, "Tứ lang."
      Bên cạnh, bác sĩ kỳ quái nhìn cái, tiếp tục động tác tay.
      Lam Diễm khó chịu tưởng muốn chết. Trước mắt trong chốc lát mọi thứ hoàn toàn trắng xóa, đột nhiên bầu trời lại đỏ như máu. Màu đỏ qua , lại là thế giới đen kịt. Làm tưởng rằng chạy tới diêm vương địa phủ.
      kéo bước chân nặng nề chậm rãi về phía trước.
      Phía trước sương mù dày đặc, biết phía sau có phải cầu Nại Hà . Có người người tốt mới có thể thuận lợi qua cầu. Người làm nhiều việc ác bị nước huyết trì nhấn chìm.
      Lam Diễm tự nhận mình phải kẻ gian người ác. nấu cơm, đánh đàn, chưa bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt. Chỉ là nghiện ma túy.
      Sau khi chết , thân thể biến mất theo. Như vậy còn bị nghiện nữa rồi.
      bời vì... vừa nghĩ đến phương pháp này mà thầm vui vẻ, kìm được bước chân nhanh hơn.
      muốn xuyên qua đám sương mù dày, trời truyền đến tiếng gọi.
      thanh hơi . nghe .
      ngắm nhìn bầu trời.
      mảnh tối om.
      liền tiếp tục bước về phía đám sương mù dày.
      Lần này, tiếng gọi lại vang lên. Lớn hơn tiếng gọi trước.
      Sau đó, gọi câu lại câu.
      Bước chân của chậm lại.
      Lúc ngẩng đầu nhìn trời lần nữa, thấy có ánh sáng xuyên thấu qua góc tầng mây. Tiếng gọi "Tứ lang" này dường như là truyền tới từ đó.
      nhìn phía trước lúc, lại nhìn bầu trời lúc.
      nhớ ra rồi. Còn có kẻ ngốc chờ . ngốc đó biết nghèo, nhưng mỗi ngày ngu ngốc chờ cho ăn. ngốc đó lúc nào cũng làm tức giận gần chết, lại cố chấp ngu ngốc bảo vệ .
      Nếu như chết, theo tính cách của , có thể tự trách mình bảo vệ tốt hay .
      Như vậy có thể làm cho ghi nhớ quãng thời gian cũng tệ.
      Xuyên qua lớp sương mù dày, trước mắt ra bệ đứng.
      Chỉ cần bước lên, là có thể quên hết chuyện trước đây. Mười tám năm sau lại là người đàn ông.
      Nếu như quay đầu lại, mỗi ngày lại là tiếp tục ma túy. Thông minh nên quyết đoán lựa chọn ý trước.
      Nhưng là...
      Có lẽ là sống chung với ngốc lâu, thông minh của cũng bị kéo xuống.
      lại biết xảy ra chuyện gì, dừng bước.
      ---
      Lam Diễm mở mắt, nhìn thấy đầu tiên là Doãn Tiểu Đao.
      Trong mắt của lên ngạc nhiên mừng rỡ. Bình thường đều là khuôn mặt hờ hững, nên có chút ý vị ân tình. "Tứ lang."
      "Lang cái đầu ." Bốn chữ này của đến nghe thấy được.
      Doãn Tiểu Đao thấy chuyện, cúi đầu kề gần , "Tứ lang."
      Lam Diễm liếc cái.
      Chính là cái thanh này, kéo trở lại từ bóng tối.
      Cũng được, được sống lần dễ dàng. Có thể chống đỡ bao lâu bao lâu .
      Tâm tư trở lại bình thường, Lam Diễm hít thở dịu lại.
      Bác sĩ khám chữa xong, ra ngoài. nghe Doãn Tiểu Đao niệm "Tứ lang" lúc lâu, giờ phút này muốn yên tĩnh lát.
      Doãn Tiểu Đao quan tâm phản ứng của bác sĩ, nghiêm túc nhìn Lam Diễm chằm chằm.
      Giọng Lam Diễm khỏi trở nên hung dữ, " làm gì thế?"
      "Tỉnh rồi." rất lo cứ ngủ tiếp như vậy, cũng mở mắt nữa. May là, tỉnh rồi.
      chống người dậy, "Phí lời."
      Doãn Tiểu Đao nhanh chóng đến dìu . Động tác của nhàng, sợ mình dùng quá dùng sức làm đau.
      Thực ra Lam Diễm khôi phục bình thường, nghĩ tưởng mình yếu ớt, nhưng mà chẳng muốn giải thích. tựa ở đầu giường, nhìn mặt đất.
      Kim tiêm bị xử lý vứt rồi.
      nhớ lại lời chú Lam "Nhất tướng công thành vạn cốt khô."
      Lam Diễm chính là quân cờ lót đường của chú Lam. Cho dù ngoài miệng chú Lam là đáng tiếc, nhưng ở thời điểm cần bỏ , tuyệt đối mềm lòng. Chú Lam từng chắp tay dâng Lam thị cho Lam Úc. tại, chú Lam muốn đoạt lại.
      Lam Diễm chân thành hi vọng, chú Lam sớm ngày được toại nguyện. Như vậy, có thể rời khỏi rồi.
      Doãn Tiểu Đao thấy Lam Diễm suy nghĩ điều gì, lên tiếng, ngồi ở bên cạnh bảo vệ .
      tại sắc mặt tốt hơn chút, trán cũng chảy mồ hôi. Nhìn hoàn toàn giống người nghiện. Điều này làm yên lòng, đồng thời kiên định ý nghĩ trong lòng mình.
      Lam Diễm suýt chút nữa mất mạng nơi cửa Phật, có thể thấy được khẩn cầu Phật tổ đáng tin lắm. như vậy, tự bản thân thực nguyện vọng này.
      nhất định giúp cai nghiện.
      Đầu tiên, phải giết chết con chim cú mèo của chú Lam.
      Nghĩ đến đây, Doãn Tiểu Đao lập tức đứng dậy.
      Lam Diễm lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, " làm gì thế?"
      thành trả lời, "Tôi báo thù giúp ."
      "..." biết, khi chết rồi, nhất định làm chuyện điên rồ. kéo tay . "Ngu ngốc, tôi chết mà."
      "Chờ chết quá muộn." Có lẽ vì xuất ý niệm báo thù, giọng của trở nên lạnh lùng.
      Lam Diễm nghe được, cực kỳ vui mừng vì mình sống sót. " có chuyện gì, đừng động vào chú. Ở trong phim, hùng dũng cảm có thể chiến đấu mình. Thế nhưng thực tế, người như thế thường có kết cục rất thê thảm."
      cúi đầu nhìn .
      bổ sung : " có thiên thời địa lợi, đừng tự mình chịu chết."
      Doãn Tiểu Đao nắm chặt tay. Bình thường đầu óc thẳng thắn, lần này lại nghe hiểu được lời , "Thiên thời địa lợi, báo thù giúp ."
      "Ngu xuẩn, đừng hành động thiếu suy nghĩ." Thời gian qua Lam Diễm sống như vô tri vô giác, cho dù có vướng bận bên người, cũng quên dần theo thời gian. Nhưng ở cửa quỷ môn quan, bỏ xuống được . Chỉ lo mà xúc phạm đến chú Lam. Chỉ lo mình đủ năng lực địch lại nhiều người xấu. Chỉ lo còn trẻ, lại vì mà mất tương lai.
      "Tôi biết."
      "Biết là tốt rồi."
      Hết chương 22.
      lyly, Trâu, Phương Lăng11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :