1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phù Lam - Giá Oản Chúc [Hoàn - Link hoàn trang 21]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vo tam

      vo tam Active Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      125
      hay nàng ơi, đừng dừng lại....

    2. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 13.

      Lam Diễm quay đầu cười, "Quản lý Quách..." Sau đó hắt xì to.

      Nước bọt văng làm quản lý Quách cứng nhắc.

      " xấu hổ." tâm xin lỗi, "Mùi nước hoa quá nồng, mũi của tôi khó chịu."

      "Lam xưởng trưởng." Quản lý Quách cắn răng, oán hận dùng khăn giấy lau chùi những chỗ bị bắn tung tóe, "Tôi thấy quý công ty cũng có ý đồ hợp tác, vậy thôi ."

      vốn muốn dùng việc hợp tác để dồn ép, ngờ Lam Diễm giây cũng cân nhắc, "Được." cười vô cùng thân thiết, "Lý xưởng trưởng, nhân lúc món ăn còn chưa bưng lên, bảo nhân viên phục vụ hủy đơn ."

      Sắc mặt quản lý Quách tồi tệ đến mức biến thành màu đen.

      Giám đốc Cù cười gượng khuyên giải, "Chỉ là vài lời hiểu nhầm, chớ tổn thương hòa khí."

      Lý Dũng Hoa phụ họa , "Chủ nhiệm Đao của chúng tôi là nhân viên kỹ thuật mới, khéo chuyện. Mong quản lý Quách thông cảm nhiều hơn."

      "Hòa khí?" Lam Diễm xì mũi coi thường, "Tôi chưa từng gặp công ty nào đàm phán qua mấy phút nghi ngờ nhân viên quản lý của đối phương, rốt cuộc là ai có lễ độ."

      "Quản lý Quách rất chú trọng năng lực chuyên môn, giải quyết việc chung." Giám đốc Cù thấy quản lý Quách trả lời, chỉ có thể đứng dậy rót cho Lam Diễm chén trà, bồi lễ , "Mong Lam xưởng trưởng thứ lỗi."

      "Giải quyết việc chung à, vậy tốt." Lam Diễm cầm chén trà lên, nắm chặt trong tay ngắm nghía, cười lạnh nhạt, "Xưởng chúng tôi chỉ dùng sản phẩm để chuyện. Hàng qua cửa, chiều lời khách sáo hơn cũng vô dụng. Trước đây các người hợp tác mấy hạng mục với Lý xưởng trưởng, có nghi ngờ gì về chất lượng sản phẩm của chúng tôi ?"

      Quản lý Quách cố giữ vững bình tĩnh, kiềm chế tâm tình của chính mình.

      Chất lượng sản phẩm của xưởng này thành vấn đề. Có điều, là chủ nhiệm Đao vừa hỏi ba câu biết kia, cùng thái độ như bao che cho con của Lam Diễm.

      Quản lý Quách hiểu Lam thị, chỉ biết đó là xí nghiệp lớn nhất nhì ở Thương thành. Mà Lam xưởng trưởng lại là Nhị thiếu gia Lam thị.

      Bối cảnh như vậy. Sau khi lý trí quản lý Quách trở lại, dám dồn ép và làm việc quái đản nữa. nghĩ tới chị em trong nhà cùng nguồn gốc của Nhị thiếu gia Lam thị, che lại lửa giận, nháy mắt ra dấu với giám đốc Cù.

      Giám đốc Cù nhận được ám chỉ, nở nụ cười, "Chúng ta hợp tác ba lần, sản phẩm và kỳ hạn công trình của quý công ty đều phù hợp cầu. Vừa rồi quản lý Quách thấy chủ nhiệm Đao chuyện, nhất thời có chút tức giận."

      "Tức giận nên uống trà lạnh," Lam Diễm để chén trà xuống, "Nhân viên phục vụ, bàn chúng tôi muốn gọi bình trà lạnh."

      Sắc mặt quản lý Quách lại trở nên tốt.

      Sau đó, dường như trong bữa ăn chỉ có Lý xưởng trưởng và giám đốc Cù chuyện. Chỉ cần bọn họ , bầu khí lại lạnh xuống. Cho nên bọn họ chỉ có thể liên tục tìm đề tài.

      Quản lý Quách nén giận, thể nào lên tiếng.

      Lam Diễm cũng . vô cùng mệt mỏi rã rời, chỉ muốn cơm nước xong về ngủ trưa.

      bàn ăn có đĩa tôm trắng nướng.

      Doãn Tiểu Đao ăn xong mấy con.

      Lam Diễm híp nửa mắt, thấy mực yên lặng ăn uống, trong lòng xem thường đến cực điểm. Nhưng nghĩ tới sức ăn lớn của , liền gọi phục vụ lại đây, "Thêm mười bát cơm tẻ. "Dù sao bữa này là phí công, đương nhiên tỏ ra hào phóng.

      Quản lý Quách uyển chuyển tỏ ý no, cần thêm cơm. Người phụ nữ khác cũng phụ họa tiếng.

      Lam Diễm mắt điếc tai ngơ, tiếp tục , "Thêm mười bát cơm." Bát của nhà hàng rất , đoán Doãn Tiểu Đao ăn đến năm sáu bát. cách khác, mười bát cơm này, vốn chưa hề tính thêm hai người phụ nữ kia vào.

      Có điều, làm bất ngờ là, Doãn Tiểu Đao chỉ ăn ba bát cơm, cách điều mong muốn khoảng.

      bàn những ánh mắt khác nhìn về phía Doãn Tiểu Đao rất ngạc nhiên. Cái này ....có sức ăn lớn.

      Lam Diễm trầm thấp hỏi, "Làm sao ăn ít vậy?" Phí công mà ăn nhiều, phải là ngốc à.

      Doãn Tiểu Đao chồng ba cái bát, "Buối tối ăn đồ ngài nấu." Tôm kia có mùi chua, rất kỳ lạ. Vẫn là nấu ngon.

      nhéo lông mày cái, "Tôi là thức ăn công cho khi nào?" Ăn của , uống của , xài của , nào có hộ vệ nào làm như vậy.

      "Hợp đồng quy định."

      giọng thở hơi bên tai , "Hừ."

      Quản lý Quách nhìn khoảng cách thân mật của nam nữ kia, lòng thấy vui. Đợi cơm nước xong, lúc mọi người ra ngoài, quản lý Quách khẽ mỉm cười, "Lam xưởng trưởng, có thể chuyện với chút ?"

      Lam Diễm chút nghĩ ngợi trả lời, " thể."

      Trán Lý Dũng Hoa chảy mồ hôi. Vừa vất vả khôi phục bầu khí ở bàn ăn, tại lại thấy cứng nhắc rồi. Vị xưởng trưởng này thực biết lo tiền tài cho nhà xưởng.

      "Tôi ngại thẳng." Quản lý Quách cười lạnh, "Có điều liên quan đến việc riêng của Lam xưởng trưởng, nếu như Lam xưởng trưởng sao cả, vậy chúng ta công khai ở đây cũng sao."

      Lam Diễm thấy hứng thú, "Tôi cùng quản lý Quách lần đầu gặp mặt, biết có việc riêng lúc nào?"

      Quản lý Quách hạ thấp lượng, "Việc quạn hệ tới đại cả đời của Lam xưởng trưởng."

      Lý Dũng Hoa bên cạnh sau khi nghe thấy, vẻ mặt hơi khác thường.

      " như vậy, tôi cũng muốn biết đến tột cùng là có chuyện gì." Lam Diễm oán thầm, bác này phải nhất kiến chung tình với . "Quản lý Quách, tôi và khoảng mười bước là được rồi."

      Quản lý Quách nở nụ cười.

      "Lý xưởng trưởng, chủ nhiệm Đao." Lam Diễm phất tay hướng ra ngoài cái, "Các người chờ tôi ở ngoài mười bước ."

      Doãn Tiểu Đao nhúc nhích, đánh giá xác xuất động thủ của quản lý Quách.

      Lam Diễm quay đầu hướng về phía nháy mắt mấy cái, "Chủ nhiệm Đao."

      "Được." Doãn Tiểu Đao chậm rãi lui về phía sau, cho đến trước bàn rượu. muốn đảm bảo cho dù quản lý Quách gây thương tổn cho Lam Diễm, mình có thể ngay lập tức lợi dụng đồ vật để phản kích.

      Lý xưởng trưởng và giám đốc Cù lại ra gian phòng ngoài. Trong lòng họ còn ôm hi vọng với lần hợp tác này.

      Đến nơi yên tĩnh, Lam Diễm miễn cưỡng mở miệng, "Quản lý Quách, có chuyện gì cứ ."

      "Lần này em đến, thứ nhất vì công việc. Hai là vì việc kết hôn của em ." Quản lý Quách vốn là muốn chờ quan sát cẩn thận xong, lại tìm cơ hội chuyện riêng với Lam Diễm. Nhưng sau khi ăn uống xong tiếp như vậy, nên cho dù lúc này đúng lúc thế nào, cũng phải ra ràng.

      " Hai chuyện này đều có quan hệ với tôi." Lam Diễm hoàn toàn nâng cao tinh thần được.

      "Lam xưởng trưởng, em em tên là Quách Mân." xong, chờ phản ứng.

      rất hiểu có việc gì, "Vì vậy?"

      " và em em cũng chuyện được năm, vốn là việc kết hôn nhà chúng em có ý kiến. Thế nhưng ngay cả gia đình chúng em cũng ...."

      "Đợi chút." Lam Diễm ngắt lời , từng chữ từng chữ hỏi, " cùng ai chuyện năm?"

      Quản lý Quách nhất thời nổi giận, " vẫn cùng ai chuyện năm?"

      "Tôi con mẹ nó cũng cùng ai chuyện năm!" Lam Diễm càng nổi nóng hơn ta, "Thảo, em bác là ai? Ai con mẹ nó cùng ta chuyện năm!"

      Thấy phản ứng của , quản lý Quách kịp chuẩn bị. " đây là thừa nhận?"

      Lam Diễm căm phẫn, " làm sao có thể thừa nhận."

      "Anh___" Lần này quản lý Quách thể nhẫn nại được nữa, "Tôi thấy chúng ta hợp tác được rồi."

      " thong thả tiễn." Lam Diễm bị làm bực bội. bị giáng chức đến nơi chim thèm ị này, chính là vì cái gì bà này xấu bội tình bạc nghĩa. Bây giờ còn nhắc đến chuyện có bà Quách cùng chuyện năm.

      muốn phun lời thô tục.

      đến gần Doãn Tiểu Đao, "Đao thị vệ, tâm trạng tôi tốt, quay về ngủ."

      "Được." Doãn Tiểu Đao sớm hình thành thói quen tâm trạng thất thường.

      Vừa ra khỏi quán ăn, Lam Diễm bắt đầu lảm nhảm, "Phụ nữ bây giờ biết xấu hổ. biết bị ai lừa, lại vu cáo lên người tôi."

      Doãn Tiểu Đao yên lặng nghe.

      "Hôm nào đó tôi muốn chùa cầu xin thần linh, tuyệt sát hết những bác này ." nghiến răng nghiến lợi, khua khua tay, "Giết giết giết!"

      Doãn Tiểu Đao ngẫm lại thấy kỳ lạ. thấy và người con nào gần gũi, ngay cả chuyện điện thoại cũng có.

      Chuyện này, sau khi Lam Diễm ngủ trưa xong mới nhã nhặn trở lại.

      Khi tỉnh lại, gần tới bốn giờ.

      vừa nghĩ tới còn có bác khác tự xưng thân phận là bạn , là lại thấy phiền.

      Thời tiết nóng bức, ánh nắng còn nóng hừng hực. càng chán. "Đao thị vệ, chúng ta ra ngoài mua chút hoa quả."

      "Được."

      kéo dài bước chân tìm ví tiền, " thích ăn cái gì?"

      "Quả dưa hấu." Núi sau Hoàng quán có nơi trồng dưa hấu, mỗi quả dưa hấu đều vừa to vừa ngọt. rất thích.

      Lam Diễm đếm tiền trong ví, "Được, chúng ta mua dưa hấu."

      Doãn Tiểu Đao liếc cái, trầm mặc.

      Đến cửa hàng hoa quả ở tiểu khu gần đây, dưa hấu đúng dịp có giá rẻ đặc biệt. Ông chủ thét to, "Rất ngọt, mua quả?"

      Lam Diễm thuận miệng , "Quá nặng, khó xách."

      Doãn Tiểu Đao tiếp, "Tôi có thể xách." Thời điểm hai người họ mua sắm, đều là phụ trách cầm vật nặng.

      liếc cái, " bỏ tiền à?" tồn tại của , làm chi tiêu của tăng gấp đôi.

      gật đầu. Tiền mua dưa hấu, vẫn có. Hơn nữa tiền còn nợ bảy mươi bảy khối còn có.

      "Vậy bỏ tiền mua quả ." Lam Diễm cảm khái trong lòng, rốt cục ăn .

      Sau khi tính tiền, nghênh ngang, hai tay trống .

      Doãn Tiểu Đao theo phía sau, hai tay trái phải đều xách hai túi hoa quả.

      Chủ cửa hàng lộ ra vẻ mặt đồng ý.

      Lam Diễm coi như nhìn thấy, quay người trở về.

      tại cũng chỉ có kẻ ngốc phía sau mới có thể làm tâm tình trở nên vui vẻ hơn chút.

      -----

      Lam Diễm trở về liền bắt đầu nấu cơm, trong phòng bếp trổ tài.

      Doãn Tiểu Đao thả các túi khác xuống phòng khách, xách túi dưa hấu đến nhà bếp.

      bổ nửa quả.

      Sau khi ăn hai miếng to, cầm miếng, nhìn về phía Lam Diễm.

      rửa sạch hải sâm, hai tay đều bận rộn.

      đưa miếng dưa hấu tới gần miệng , "Dưa hấu."

      Lam Diễm run lên, bình tĩnh dùng vai đẩy hai tay ra, tiếp tục làm việc, "Tôi ăn."

      "Rất ngọt." Doãn Tiểu Đao cắn miếng.

      "Tôi ăn quả này, buổi tối lại phải tiếp tục làm việc." muốn tự lực cánh sinh quá nhiều lần. người làm việc này rất vô vị.

      "Tại sao?" thích ăn dưa hấu, nhưng cầu thấy hình dáng làm việc kia.

      Lam Diễm nhếch khóe miệng, "Bởi vì thân thể tôi cường kiện." biết tin, thấy ánh mắt nhìn đầy nghi ngờ. hừ , " cái gì cũng hiểu, nam thanh niên đầy tinh lực giống như tôi, độc thân rất khổ não."

      "Tại sao?" hiểu, trong Hoành quán có nhiều chàng trai thân thể cường kiện, nghe thấy bọn khổ não.

      Lam Diễm muốn chọc trán , " ngu ngốc như này sao sống được đến bây giờ?"

      "Tôi biết có thể học." Doãn Tiểu Đao gặm miếng dưa, cũng tức giận,

      "Học cái rắm." Lam Diễm cố ý nắm trong tay ít nước, vẩy về hướng , "Cha mẹ biết là bảo vệ bên cạnh người đàn ông ?"

      nhanh nhẹn nghiêng người né ra,"Biết."

      "Kháo!" Cha mẹ đối với chuyện này thực ra cũng ngu muội . "Bọn họ để ngốc như trứng ra ngoài? Là cha mẹ ruột sao?"

      "Nhiệm vụ trước đây của tôi, cũng là nam." cũng cho rằng năng lực của mình kém những người khác cùng thế hệ.

      Lông mày Lam Diễm vểnh lên như đỉnh núi, " nghĩ tới có kinh nghiệm phong phú a."

      " ông cụ." chuyện, Doãn Tiểu Đao lại ăn xong miếng dưa hấu lớn.

      "Chẳng trách, hữu tâm vô lực rồi." thấy khóe miệng dính nước dưa hấu, ghét bỏ , "Bẩn quá, lau ."

      nghe tiếng lau khóe miệng.

      Lam Diễm đặt hải sâm rửa sạch lên thớt, từ giá đao lấy ra cái dao thái rau. xoay dao trong lòng bàn tay vòng, sau đó, "pặc pặc pặc", bắt đầu cắt miếng.

      Doãn Tiểu Đao tò mò nhìn động tác của , hỏi, "Đao pháp của ngài kế thừa từ đâu?"

      chỉ muốn trợn mắt, vô cùng miễn cưỡng trả lời, "Tự học thành tài, cảm ơn."

      Doãn Tiểu Đao cũng lấy ra cái dao thái rau. cũng làm theo động tác thái rau, mà là đặt chuôi dao cổ tay phải, tung mấy vòng.

      Tay phải đón được xong, đổi thành tay trái, càng vung càng cao.

      Hết chương 13.
      lyly, Phương Lăng, mê sách10 others thích bài này.

    3. vo tam

      vo tam Active Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      125
      Tiếp nàng, hay quá
      Linhnguyen.gcc1 thích bài này.

    4. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 14:

      Khóe mắt Lam Diễm giật giật, thu lại tất cả biểu cảm, hung dữ : " được biểu diễn xiếc ở nhà bếp!"

      Chuôi dao xoay vòng hai lần liên tiếp, sau đó được Doãn Tiểu Đao nắm chặt lại: " phải xiếc."

      "Vậy làm gì?" gian nhà bếp , dao thái rau mà bay đến, có chỗ trốn. "Chơi nguy hiểm như vậy, đập vào người tôi làm thế nào?"

      " làm bị thương." Về việc này, Doãn Tiểu Đao rất tự tin.

      "Đao kiếm có mắt."

      "Cái này rất đơn giản, hỏng được." xong, lại ném dao thái rau lên.

      "Đao thị vệ." oán hận lớn tiếng hơn: "Tôi lấy thân phận ông chủ nghiêm khắc nhắc nhở , được chơi xiếc ở nhà bếp!" ngày làm tức giận thoải mái đúng hay ?

      Doãn Tiểu Đao bừng tỉnh hiểu ra, "Hóa ra biết cái này." đặt lại dao thái rau lên giá để dao.

      Lam Diễm dùng lực mạnh thái vào thớt, " thấy ai nấu ăn còn phải học cái này chưa? Tôi chỉ thái rau, làm xiếc ảo thuật." Thực tức chết .

      "Đao công của rất tốt." Ít nhất thái rau rất lơi hại.

      "Đó là đương nhiên." hừ mũi hơi, "Đao thị vệ, cha mẹ mỗi ngày đều để đánh đánh giết giết sao?"

      " phải đánh đánh giết giết." Doãn Tiểu Đao nghiêm túc sửa lại: "Là tập võ."

      "..." chẳng muốn cãi lại , chỉ thuật lại , "Cha mẹ truyền dạy võ công, thân là trưởng bối, đúng là thất trách nghiêm trọng."

      lắc đầu, "Dạy tôi là sư phụ."

      nhăn mày, "Cha mẹ mất?"

      "Cha mẹ tôi đều khỏe mạnh." Doãn Tiểu Đao cầm miếng dưa hấu lên tiếp tục gặm, "Quy tắc của võ quán, cha dạy con."

      Lam Diễm nhìn tướng ăn của , rất muốn ném ra ngoài, "Tại sao?"

      "Bởi vì nỡ." Có lúc ngay cả sư phụ Vô Huyết Duyên cũng đành lòng dạy, huống chi là cha mẹ.

      "Nếu nỡ, để làm bình thường là tốt rồi, sao nhất định phải làm cho giống nửa nam nửa nữ."

      "Kế thừa phụ nghiệp."

      "Các người hiểu thời thế sao?" Lam Diễm hoài nghi Hoành quán rốt cuộc là địa phương phong kiến gì, " tại nhiều người học võ thuật nữa rồi. Cho dù võ công tốt, cũng đánh lại được viên đạn."

      "Nguyện vọng tổ tiên." Đời đời kiếp kiếp đều làm như vậy, Doãn Tiểu Đao thắc mắc ý nghĩa tồn tại của Hoàng quán nay.

      Lam Diễm quay đầu trừng chút, " câu dài chút lên hơi được đúng ?" chuyện đều chỉ có vài chữ vài chữ, cảm giác như thằng bé con trả lời vấn đề.

      lắc đầu, " phải."

      "..."Quên , tự với mình, đừng tính toán chênh lệch số chữ chuyện giữa hai bọn họ.

      Lam Diễm để hải sâm thái xong vào đĩa, sau đó rửa hành tây. Ngoài tiếng vòi nước, trong bếp chỉ còn lại thanh ăn dưa hấu.

      nhìn đĩa trái cây, để hành trong tay xuống, qua cầm lấy miếng dưa hấu lên ăn.

      Doãn Tiểu Đao thấy lạ, " khổ não sao?"

      "Khổ não khổ não ." Lam Diễm phụn hạt dưa ra, "Đao thị vệ, mấy tuổi bắt đầu học võ vậy?"

      lại giải quyết xong miếng dưa trong tay. "Bốn tuổi."

      "Vậy còn có ít tuổi thơ a." hiểu chút vì sao lại ngốc như quả dưa vậy. Con mới bốn tuổi, cha mẹ lại có thể tàn nhẫn quyết định vậy, "Luyện võ rất khổ cực ."

      "Đúng vậy."

      "Tại sao than phiền với cha mẹ ."

      Doãn Tiểu Đao bình thường , "Muốn luyện võ, sợ khổ."

      " thiếu ngốc sao." Lam Diễm hung chút, "Bé nên mặc váy hoa, đánh đàn dương cầm, chơi đu quay."

      " thích." Váy rất vướng víu, quần rộng vẫn thoải mái hơn.

      "Ngu xuẩn." Lam Diễm cảm thấy, tính cách của hẳn là trời sinh. Có thể tưởng tượng, bình thường cũng có bao nhiêu thú vui. Chắc là ăn uống rồi. Nghĩ đến đây, bất đắc dĩ , "Tối nay ăn nhiều cơm vào, nấu cho hải sâm sốt hành tây."

      Doãn Tiểu Đao gật đầu, "Được." thích ăn món nấu.

      Lam Diễm rửa sạch tất cả nguyên liệu, cắt gọn.

      Lúc muốn cho vào nồi, đột nhiên rùng mình cái.

      lầm bầm, "Tập trung nấu cơm quên còn có chuyện nghiện thuốc này."

      "Đao thị vệ." Lam Diểm để đồ ăn sang bên. "Tôi vào phòng hút hai cái. chịu khó chờ, đói bụng ăn tạm dưa hấu trước.

      "Khóa kỹ cửa sổ." Từ sau khi xuất tập kích ngoài cửa sổ, mỗi lần mình, Doãn Tiểu Đao đều nhắc nhở câu này.

      Lam Diễm liếc nhìn cái, vào phòng, khóa cửa.

      Doãn Tiểu Đao đoán ra ngoài nhanh, liền đến ghế sa lông ngồi tĩnh tọa.

      nhớ lại câu hỏi của Lam Diễm.

      Bốn tuổi bắt đầu tập võ, có rất ít suy nghĩ làm những thứ khác. Khi đó cha Doãn và mẹ Doãn muốn sinh đứa con trai để kế thừa gia nghiệp, thế nhưng chậm chạp có tin gì.

      Tập võ rất giạn khổ, cha Doãn sợ chính mình mềm lòng, liền giao con cho sư phụ của võ quán khác.

      Doãn Tiểu Đao nhớ thời kỳ tuổi thơ của mình qua như thế nào. Chỉ nhớ , những đứa trẻ khác chơi đùa, muốn luyện võ. Những đứa trẻ khác học, muốn luyện võ.

      vừa sinh ra, mang lưng gánh nặng Hoành quán.

      Nghe sư phụ , khi còn bé đáng lanh lợi. bên kéo chân, bên gào khóc, đáng thương làm sư phụ trị được. Sau đó dần dần lớn lên, đáng nữa. Cũng chuyện nhiều, chỉ dốc sức luyện tập.

      Sau khi sinh em trai Doãn Tiểu Nhuệ, cha Doãn thở phào nhõm.

      Đáng tiếc, thân thể Doãn Tiểu Nhuệ tốt lắm, hay đau ốm. Em trai ba tuổi rưỡi bắt đầu luyện võ, luyện được mấy ngày bắt đầu sốt cao, gián đoạn đến hơn tháng.

      Bởi vậy gánh nặng của Doãn Tiểu Đao giảm bớt.

      Có điều tập võ đối với trở thành thói quen.

      Trước đây lúc ở Hoành quán, mỗi ngày đều muốn luyện võ. Sau khi ra ngoài, lại chưa từng luyện.

      khỏi thấy ngứa ngáy trong lòng.

      Mấy ngày trước sau khi chuyển giường tới phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ này liền trống .

      Sau khi tĩnh tọa xong, lấy những đồ đạc trong phòng ra ngoài.

      Dọn ra xong gian phòng khoảng tám đến chín mét vuông.

      Khoảng trống còn hạn chế, chỉ có thể để di chuyển vài bước.

      Lần này Lam Diễm hút tròng phòng lâu. Lúc ra nhìn thấy ngoài cửa phòng ngủ phụ là tủ quần áovà bàn học, cả người sững sờ. Sau khi tới, thấy Doãn Tiểu Đao hành vân lưu thủy(mây bay nước chảy) trong phòng.

      Chiêu thức của đơn giản mà khéo léo. Lực phát bên hông, thân như cột buồm chân như thuyền, co duỗi như roi, tư thế như sóng.

      Trước đây khi Lam Diễm xem đánh võ trong tuồng kịch, rất thích nhìn những xinh đẹp chơi đùa hoa thương( loại vũ khí cổ, giống giáo nhưng ngắn hơn). Đương nhiên, quan trọng phải là xinh đẹp. Khuôn mặt đẹp, khoa chân múa tay cũng thích.

      Dáng dấp Doãn Tiểu Đao, phải kiểu con mỹ lệ kia. Dung mạo của rất khí, tóc ngắn gọn gàng sạch , nổi bật giữa hai lông mày có nét mạnh mẽ. Hơn nữa, động tác vững vàng phóng khoáng, hây hẩy sinh phong.

      Đột nhiên Lam Diễm có cảm giác, thể lấy xấu đẹp bình thường để hình dung Doãn Tiểu Đao.

      Khuôn mặt tựa hồ nên phải như vậy, kiều mị, thô lỗ, đạm bạc giống như cây trúc.

      Sau khi tâm tư này chợt lóe lên, ý thức được, có thể bản thân hút thuốc mạnh còn chưa tan hết, vì vậy sinh ra loại ảo giác.

      Quả nhiên nên ra ngoài quá sớm.

      -----

      Hợp tác giữa nhà xưởng và quản lý Quách tan vỡ.

      Lý Dũng Hoa nhớ lại ngày đó quản lý Quách về chuyện đại cả đời của Lam Diễm, trong lúc nhất thời suy đoán mấy khả năng. Có điều, suy đoán thế nào cũng vậy, đều thể thay đổi kết quả.

      Lý Dũng Hoa chỉ hi vọng sau này còn việc tư ảnh hưởng đến công trạng của công xưởng như vậy.

      Lại qua tuần lễ, là hội nghi thường kỳ của nhà xưởng và tập đoàn. Trước đây đều là họp hội nghị video, lần này, tập đoàn cầu giám đốc nhà máy và công nhân viên đại diện đến báo cáo trực tiếp ở Thương thành.

      Lý Dũng Hoa và Lam Diễm về chuyện này.

      Lam Diễm kiểm tra dự báo thời tiết, than thở, "Chủ nhật tới thời tiết tốt."

      Lý Dũng Hoa nhớ lại , "Báo là có mưa dông."

      "Tôi ." Dù sao đến đó cũng vô dụng, chuyện công việc Lam Diễm căn bản hiểu . "Lý xưởng trưởng, là được."

      Lý Dũng Hoa cũng ngoài ý muốn với đáp án này, sớm đoán được Lam Diễm lười biếng, "Vậy tôi trước báo cáo chút."

      Chờ sau khi Lý Dũng Hoa khỏi, Lam Diễm mở màn hình máy tính, xem lướt qua tên các bộ phim Nhật.

      Lam Diễm liên tục nhấn trang kế tiếp.

      Qua mấy trang, phàn nàn, "Phim tình cảm bây giờ càng ngày càng kịch tính, lời thoại cũng nhiều. Quá giả tạo, coi như hẹn nhau pháo cũng phải mấy câu khách sao trước chứ."

      vốn muốn mở phòng Internet ở tầng , kiếm tiền lời từ tiền làm việc của công nhân. Nhưng bộ phim ra gần đây nhất chất lượng cao. Đặc biệt là ngôi sao nữ nào đó vừa mới trở thành diễn viên chuyên nghiệp, báo trước bộ phim tương đối rung động, lẫn lộn đầy đủ hai tháng. Hôm trước sau khi xuất bộ phim gốc, Lam Diễm cảm thấy như bị đổ chậu nước lạnh, vừa vào tới mười năm phút xem xong rồi.

      Vì để tránh cho các công nhân nghi ngờ thưởng thức của xưởng trưởng , bỏ ý nghĩ mở quán Internet.

      Ngày tháng trôi qua Lam Diễm càng thấy tẻ nhạt, tiền còn lại càng ngày càng ít. Sắp đến giờ tan làm, chuyện phiếm với Doãn Tiểu Đao, "Đao thị vệ, chúng ta bộ đường, xem có thể thể làm xiếc kiêm bán thân kiếm ít tiền ."

      "Được."

      " ngờ nghe lời." nghe nhạt nhẽo trả lời, tâm tình lại hào hứng, "Đao thị vệ, có phải tuổi chó ?"

      " phải."

      Lam Diễm cười, "Hóa ra sinh non rất nhiều năm."

      -----

      Doãn Tiểu Đao lái chiếc xe cũ, vòng quanh Vượng thành.

      Lam Diễm cũng biết đường, đúng là mù chỉ huy. lúc sang trái, lúc sang phải, cuối cùng cũng biết vòng đến đâu. Lúc đến con đường có trường nghệ thuật nào đó, thấy con đường từ đầu tới cuối đều có hát rong, nhất thời nổi lên hứng thú, "Dừng xe dừng xe."

      Doãn Tiểu Đao dừng xe ở cuối đường.

      Hai người xuống xe, dọc theo con đường.

      bao xa, chỉ thấy phía trước có nhóm người lớn quây thành vòng, còn truyền đến tiếng ghi ta đàn hát.

      Sau khi Lam Diễm đến gần nghe, có chút buồn bực: "Đao thị vệ, cảm thấy hát thế nào?"

      Doãn Tiểu Đao hề có tế bào nhạc, nghe hiểu thế nào, thành trả lời: " biết."

      Lam Diễm dựa vào ưu thế chiều cao, nhìn phía trong đám người.

      Người hát Giáp là thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú. Giai điệu ca khúc hát lên vương vít xung quanh, vô cùng có tài năng. Đám người rất sôi nổi, còn có rất nhiều nữ sinh vây quanh kêu la.

      Lam Diễm tiếp tục về phía trước. Được khoảng mười thước, nghe được hồi tiếng ca ngân vang trầm mạnh, tiếng nhạc được đánh vào rất phù hợp.

      dừng bước.

      Người hát Ất là người trẻ tuổi đôn hậu, khuôn mặt bình thường, lại có giọng hát hay đầy từ tính. Nhưng mà, người dừng chân lại nghe nhiều.

      Mắt Lam Diễm bị ánh tà dương chiếu bị híp lại nửa, "Những người này bị nghễnh ngãng sao?" Thực ra cũng đoán được đại khái nguyên nhân.

      Doãn Tiểu Đao vẫn trả lời, "Tôi biết."

      Lam Diễm lắc đầu, ôm hi vọng với cảm xúc nhạc của . cho người hát Ất 20 đồng, lặng lặng nghe xong hai bài hát.

      Sau khi hát xong, thấy người hát ất lật bản nhạc lên, Lam Diễm cười hì hì tiến lên, "Này, em."

      Ất vuốt cằm cảm ơn: "Cảm ơn." hát hơn tiếng, giọng hơi khàn.

      Lam Diễm nhìn về phía cái đàn ghi ta, bộ dáng khuôn mặt xúc động, "Tôi lâu đánh, hoài niệm."

      Ất lập tức cười , " cũng có thể đánh bài."

      Hát rong xung quanh đây, thưởng thức đa dạng. Người qua đường dùng tiền để hát mấy bài hoặc chơi nhạc cụ chút cũng phải chuyện ngạc nhiên.

      "Được đó." Lam Diễm cho Ất năm đồng tiền, "Có điều lâu chơi, có chút quen. Bài hát để cho hát nhé."

      Ất cười đưa đàn ghi ta cho Lam Diễm. "Tùy ."

      Lam Diễm tùy ý ngồi bồn hoa bên cạnh. đánh mấy , ngước mắt nhìn hướng người hát Giáp, thấp giọng câu, "Hừ, phải chỉ so mặt sao."

      Hết chương 14.
      lyly, Phương Lăng, mê sách7 others thích bài này.

    5. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 15

      Giọng hát của người hát Ất, phối hợp với màn biểu diễn của Lam Diễm, tạo hiệu quả ra đám đông.

      nữ sinh dừng lại vừa lấy di động ra chụp ảnh, vừa ngạc nhiên thú vị : "Người có đôi mắt lam kia soái a!"

      số ít có thể nghe ra đầu mối, lại vỗ tay cho người hát Ất.

      Trong chốc lát, khí náo nhiệt hoàn toàn khác với lúc đầu.

      hơn năm Lam Diễm đánh đàn ghi ta, tại ngón tay có hơi quen. Có điều đoán, ở đây ước chừng có mấy người có thể nghe ra đánh sai đoạn nào. Lúc trước khi học đàn ghi ta, nghĩ, nếu như ngày nào đó sắp chết đói, mang đàn ghi ta phiêu bạt chân trời, cũng có thể tạm nuôi sống gia đình.

      ngờ đến, bây giờ bản thân thực nghèo như vậy.

      Bởi vì số người vây xem tăng lên, người hát Ất dần dần phấn khởi hơn. Biểu diễn dâng trào, cơ thể đong đưa, dường như đặt mình bên dưới ánh hào quang.

      Hứng thú của khán giả được kéo theo, ít người vỗ tay phụ họa.

      Sau đó, tiếng vỗ tay rất lâu ngừng.

      Lam Diễm rất trầm tĩnh, giống như huyên náo xung quanh quan hệ gì với . hạ lông mày cụp mắt, tầm mắt chỉ cố định bản nhạc, chưa từng nhìn người xem xung quanh chút. Dáng vẻ cao lạnh như vậy, ngược lại khiến ánh mắt những trẻ liên tiếp lưu luyến mặt .

      Doãn Tiểu Đao hoàn toàn như vịt nghe sấm. Lam Diễm biết nấu ăn, cảm thấy rất lợi hại rồi. nghĩ tới còn có thể đánh đàn ghi-ta.

      từng cho rằng, cuộc sống của Lam Diễm rất đơn điệu, đơn giản ngay cả khi ngủ.

      Hóa ra phải vậy.

      Doãn Tiểu Đao chú ý biểu cảm của người xem xung quanh.

      Đáng lý ra, địch ở trong tối, Lam Diễm thực thích hợp tụ hợp đông người ở nơi công cộng như vậy. hiểu có phải hay sợ chết.

      Lúc này, Giáp đứng bên cạnh, hết sức cao hứng trao đổi với bạn, "Cậu cho ấy bao nhiêu tiền tốt hơn?"

      Bạn của chần chờ chút: "Hai mươi ."

      Giáp lập tức phản bác: "Quá ít."

      "Người hát phía trước, tớ vừa cho 10 đồng đó."

      "Người này đẹp trai như vậy, cho khoảng 50 ." Lúc chuyện, đôi mắt giái Giáp chưa từng rời khỏi Lam Diễm, "Thời đại nay, lớn lên đẹp trai rất dễ dàng a!" Thanh của đè nén kích động.

      Doãn Tiểu Đao hơi buồn bực. Tướng mạo là cha mẹ cho, có cái gì cho dễ dàng.

      đưa ánh mắt đặt khuôn mặt Lam Diễm.

      Biểu cảm thường ngày của rất phong phú, sướng vui đau buồn, từng cái thoáng . Như bây giờ là yên tĩnh lạnh lùng, đúng là hiếm thấy. Dường như càng ở bên lâu, càng cảm thấy thực ra bản chất của xấu.

      Sau khi bài hát kết thúc, Giáp cười tới bên cạnh Lam Diễm, đỏ mặt hỏi có thể chụp ảnh chung hay .

      "Xin lỗi." mỉm cười, ánh tà dương chiếu vào đôi mắt , bao phủ lên khuôn mặt tầng ánh vàng.

      Giáp có phần lúng túng. đặt 50 đồng vào hộp đàn ghi ta, sau đó lại hỏi lại lần.

      Câu trả lời của Lam Diễm như trước.

      Cuối cùng Giáp vẻ mặt đầy thất vọng, quay trở về bên cạnh bạn.

      Người hát Ất nhìn tờ tiền kia, trong lòng có muôn vàn cảm xúc. Trước đây lúc hát, nhận được đa số là mấy hào đồng, ngay cả tờ năm mươi đồng cũng hiếm khi xuất . So sánh với nhau, năm mươi đồng này thực số tiền lớn rồi.

      Tâm tình Lam Diễm rất tốt, đánh thêm bốn năm bài.

      Dừng bước lại vì , đa số đều là con .

      Còn có Ất trực tiếp nhét tiền vào trong tay . Sau khi trở lại chỗ người xem, bạn của Ất líu ra líu ríu kêu lên: "Oa, cầm được tay ấy rồi!"

      Ất dưới trêu đùa của bạn ngại ngùng nở nụ cười.

      Bề ngoài Lam Diễm điềm đạm như trước, trong lòng lại rất cao hứng, hận thể nắm tay ngay lập tức.

      Lúc chuẩn bị rời , người hát Ất liên tục cảm ơn. Sau mấy giây do dự, người hát Ất khom lưng lấy tờ năm mươi đồng từ dưới hộp đàn ghi ta lên, đưa tới. "Vô cùng cảm ơn."

      Lam diễm khách khí, trực tiếp nhận lấy.

      Ban đầu chỉ là ưa người hát Giáp dùng mặt để thắng mà thôi. tại tính toán chút, bản thân đánh bậy mấy bài hát, lại kiếm được gần hai trăm đồng.

      Có thể chợ bán thức ăn mua mấy cân thịt thăn cốt nuôi kẻ ngốc kia.

      Sau khi Lam Diễm được đoạn, quay đầu hỏi, "Đao thị vệ, cảm thấy tôi ca hát như vậy có thể kiếm được tiền mua thức ăn ?" Sức ăn của , làm có áp lực kinh tế rất lớn.

      " biết." Cách trả lời của Doãn Tiểu Đao trước sau như .

      Lam Diễm hung dữ trừng , "Nếu sức ăn của như vậy, sao tôi có thể khổ cực đến mức này." Tốt xấu gì bên ngoài danh hiệu của cũng là Lam nhị thiếu gia, nghèo đến mức này, thực làm người nghe thấy đau lòng, người nghe rơi lệ. suy nghĩ lại, nếu mỗi ngày ra ngoài ca hát kiếm tiền, tháng cũng có thể thêm vào mấy ngàn đồng. Thêm vào lương cơ bản của giám đốc nhà xưởng, cũng có thể ứng phó tiền thuê nhà với tiền chi tiêu hàng ngày rồi.

      Chỉ là biết được, ngang nhiên xuất như thế, tỷ lệ bị vỡ đầu có phải là tăng thêm vài lần.

      , có kẻ ngốc theo mỗi ngày, bây giờ còn muốn chết sớm như vậy.

      Việc ca hát kiếm tiền này, có lẽ chỉ có thể là ngẫu nhiên.

      Doãn Tiểu Đao nhìn về phía , "Cơm canh đạm bạc cũng được." đống thịt cá kia, đều là chủ động mua. ràng là chính cũng muốn ăn.

      "Vậy ăn cơm trắng với canh suông là được rồi." Lam Diễm lẽ thẳng khí hùng, "Tôi là tuổi lớn, muốn có dinh dưỡng cân đối."

      "Được." Có thể ăn no là được, bắt bẻ.

      cười đến khóe miệng cong cong, “Đao thị vệ, làm sao trưởng thành được vậy?" Ngu ngốc làm luôn muốn bắt nạt. Nhìn nghiêm túc thận trọng, dáng vẻ cứng nhắc, thực có cách nào kiềm chế bản thân ác miệng.

      Bởi vì, bắt nạt làm tâm tình rất tốt.

      -----

      Bởi hôm nay kiếm được tiền, Lam Diễm lại mua nhiều đồ ăn.

      đường về lúc qua chợ ở bên cạnh tiểu khu, nhìn thấy có bà lão nơi khác bán bánh dày ngải.

      Lam Diễm chưa ăn bao giờ, cảm thấy hiếu kỳ, liền mua gói, coi như món ngọt sau khi ăn.

      Cũng chính vì hiếu kỳ này, làm dạ dày lại trở nên tốt.

      Trước khi ĩ mười nam phút, Lam Diễm ở trong phòng khách xem kịch hồ sơ hoàng kim máu chó. gặm miếng dưa hấu, gác hai chân lên, vô cùng thích ý. giây sau cái bụng bắt đầu đảo lộn khác thường.

      ôm bụng, nhìn về phía phòng vệ sinh.

      Doãn Tiểu Đao tắm bên trong.

      Tốc độ tắm của rất nhanh.

      Vì vậy thấy tạm thời nhịn chút là được.

      Nhưng mà, đột nhiên xuất quặn đau, cùng với đó là trận tiếng "Ục ục".

      Lam Diễm phân tích ăn sai cái gì rồi. ba bước rồi hai bước, chạy tới phòng vệ sinh, nặng nề gõ cửa, "Đao thị vệ, tắm xong chưa!" tưởng là chính mình có thể gào lên. Nhưng đến khi mở miệng, lại là tiếng run run.

      "Ừ." Doãn Tiểu Đao đóng vòi sen.

      "Nhanh... Tôi xong rồi!" cực kỳ cáu giận, tại sao lúc trước thuê nhà có hai phòng vệ sinh.

      Doãn Tiểu Đao nghe được câu này, trong lòng lạnh lẽo, cho rằng bị tập kích. kịp lau thân thể còn ướt, phủ thêm áo khoác liền chạy ra mở cửa.

      Cửa vừa mở ra.

      Lam Diễm khom nửa người, che bụng, mặt có lớp mồ hôi lạnh, môi run run , "Tôi...muốn nhà vệ sinh..."

      yên lòng, gật đầu, nhường đường cho .

      vội vã vào, đóng cửa lại thẳng đến bồn cầu.

      Sau khi xong xuôi, Lam Diễm dãn lông mày thở dài,. Còn kém chút nữa thôi, thực ngàn cân treo sợi tóc.

      Sau khi than thở xong, tạm thời ngồi nghĩ đến. Tầm mắt đảo qua đồ vật giá, có món đồ hấp dẫn ánh mắt của .

      Đó là vải bố quấn ngực.

      Lam Diễm híp mắt, cẩn thận đánh giá.

      Nhìn ra được là vải bố bền chắc. Cuộn lại dày.

      Trời nóng như vậy, khó cho có thể chịu được.

      Lam Diễm cố gắng nhớ lại vừa rồi Doãn Tiểu Đao quấn ngực có bộ dáng gì. nhưng hoàn toàn nhớ ra được.

      Lúc đấy chỉ nghĩ đến đau.

      Sau khi Lam Diễm rửa tay xong, vẩy vẩy nước trong tay. Lại dùng khăn giấy lau khô, qua ước chừng vải bố quấn ngực tay.

      Thần sắc của là vẻ mặt đồng ý.

      Thời đại bây giờ còn hữu dụng món đồ này. Thực gò núi đều bị làm hại bức bách.

      đặt vải bố quấn ngực trở lại chỗ cũ, ra khỏi phòng vệ sinh.

      Doãn Tiểu Đao ngồi ngay ngắn quay lưng lại phía ghế sa lông, nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại.

      "Đao thị vệ." Lam Diễm uể oải chuyện, " hợp thủy thổ à?" Từ lúc đến Vượng thành, đều gắn bó keo sơn với bồn cầu.

      " biết."

      " ăn mấy cái bánh dày ngải?

      "Bốn cái."

      "Thảo! Dạ dày như sắt vậy, lại có thể trung tiện cũng có." Chẳng lẽ bình thường hút quá mạnh, cho nên mới đề kháng được độc tố? Cái này có tính là bếp trưởng bi ai hay .

      Lam Diễm ngã nửa người vào ghế sô pha, đặt tay lên trán.

      Doãn Tiểu Đao nhìn dáng vẻ của rất suy yếu, liền qua kiểm tra cơ thể bắt mạch cho .

      Mí mắt hơi nhấc lên.

      Trước đây thấy trước ngực bằng phẳng bình thường, đều trực tiếp coi là mụ nam nhân. tại có quấn lớp lớp vải bố dầy kia, chỉ khoác áo ngoài. Bên dưới như như , có thể nhìn thấy bên trong là đôi gò núi. Nụ hoa bên trong, dường như rất mềm mại.

      Doãn Tiểu Đao giữ chặt cổ tay , lời.

      đưa mắt dời đến khuôn mặt . cũng nhìn .

      "Thả tôi ra!"

      Doãn Tiểu Đao buông tay ra, nhưng vẫn chăm chú nhìn .

      nóng nảy , " làm gì!"

      " chảy máu mũi."

      "...."Lam Diễm bất động tròn sáu giây.

      Sau đó giơ tay lên chạm chạm mũi.

      Lại sáu giây sau, cười gượng lên tiếng.

      "Thời tiết nóng bức, khí hư nóng tương đối mạnh ."

      Hết chương 15.
      lyly, Trâu, Phương Lăng9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :