1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phù Lam - Giá Oản Chúc [Hoàn - Link hoàn trang 21]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 9

      Lam Diễm ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Tiểu Đao. biết biểu cảm như thế nào, chỉ có thể thẫn thờ. "Xin hỏi muốn làm gì?" từng chữ từng chữ cực kỳ chậm.

      Trong hoàn cành như vậy, lông mày Doãn Tiểu Đao cũng nhíu chút nào, giải thích, "Tôi cho rằng ngài gặp nguy hiểm."

      nhàng , " ở bên cạnh tôi, chính là nguy hiểm lớn nhất." Bởi vì nhất định bị làm tức chết.

      Có điều, cho dù Lam Diễm có tức giận thế nào, dưới tình cảnh này, có cách nào phát tiết toàn bộ.

      Chỉ Doãn Tiểu Đao có thể giúp .

      hao phí rất nhiều sức lực, nhẫn chịu đựng phẫn nộ, dặn ra ngoài lấy giấy cho . còn đặc biệt , “Phải khiêm tốn, đừng để lộ. Ghi nhớ kỹ ghi nhớ kỹ." rất lo chỉ số thông minh của . cẩn thận chiều nay trong xường lan truyền dã sử, đường đường giám đốc nhà máy vào toilet mượn giấy.

      mặt Doãn Tiểu Đao có bất kỳ ý tứ chế giễu nào. cúi đầu nhìn ngồi xổm toilet, gật đầu ra ngoài.

      Lúc ra ngoài còn giúp đóng cửa lại.

      vừa , liền thấp giọng mắng, "Ngu xuẩn!" Hơn nữa còn là người ngu xuẩn nhất từng gặp. Có lẽ nên tìm vị đại sư xem mệnh, tính toán xem cái người ngu ngốc này có phải là ông trời phái tới khắc .

      Lần thứ hai Doãn Tiểu Đao trở về, cũng đạp cửa nữa, mà từ phía dưới cửa đưa túi giấy cho .

      Lam Diễm thở ra hơi, nhận lấy.

      Mãi đến khi trở lại văn phòng lần nữa, cũng có cách nào phục hồi lại từ trong việc vừa rồi.

      Lam Diễm nhớ lại hình ảnh lúc Doãn Tiểu Đao đẩy cửa, cảm thấy chán nản. nghĩ, coi như bị Lam Úc mạnh mẽ đánh trận, cũng đau đớn như vậy. Đánh đập chỉ là đau thể xác. Cũng biết em trong nhà có bị nhìn thấy .

      ngồi phịch xuống ghế sa lông, uể oải , "Đao thị vệ, có nhìn thấy cái gì nên nhìn ?" Nếu như có, lập tức lao tới bóp cổ .

      " có." chỉ mơ hồ nhìn thấy vật nào đó, cũng thấy ràng. Dù sao cũng phải cái gì tốt đẹp.

      " có?" rất nghi ngờ.

      Doãn Tiểu Đao lắc đầu, " có."

      ngước mắt nhìn . Vẻ mặt như thường, ngược lại lộ ra bất cứ cái gì. Giọng của trở nên nghiêm khắc, "Tôi lệnh cho quên hết chuyện ngày hôm nay."

      "Được." Việc nhặt này để ở trong lòng.

      Lam Diễm vui lặp lại vấn đề này, làm nhớ kỹ càng. Sau đó im lặng chuyện.

      muốn quên ngày hôm nay.

      chỉ là chuyện nhà vệ sinh, còn chuyện Lam Úc xuất . Lam Diễm đều muốn nhớ lại.

      Lam Úc nghỉ ở Vượng thành thời gian. Mấy ngày sau đó, tiếp tục xuất ở nhà xưởng nữa.

      Lam Diễm ước gì Lam Úc vĩnh viễn đừng xuất . Nhưng sớm muộn cũng xuất .

      Bởi vì Doãn Tiểu Đao cho Lam Úc hứng thú.

      Đây là chuyện bất hạnh. Người đối nghịch với Lam Úc, chỉ có hai kết quả, là quy thuận, hai là chết. Với tính cách Doãn Tiểu Đao, độ khả thi của cái thứ nhất cao.

      Lam Diễm muốn vì mà đắc tội Lam Úc.

      Kế sách này, chỉ có thể từng bước .

      --------

      Lúc trước người môi giới giới thiệu hai, ba căn nhà, Lam Diễm đều vừa mắt. Lý Dũng Hoa lại tiếp tục nhờ người môi giới tìm phòng cho thuê có bài trí xa hoa.

      Mấy ngày nay, Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao vẫn ở khách sạn.

      Lam Diễm vẫn thỏa mái như cũ.

      Trong ăn, mặc, ở, lại, điều hài lòng nhất, là phương diện ăn uống.

      Nhà ăn của nhà xưởng, mỗi ngày đều dùng hạt tiêu là chủ đạo. Lam Diễm mỗi lần đến cũng than phiền bác bếp trưởng hai lần. Sau đó, bếp trưởng đặc biệt làm món ăn thanh đạm là cải trắng xào thịt. Nhưng vẫn làm Lam Diễm cay chịu được.

      Rồi, cũng đến nhà ăn nữa.

      Mỗi ngày đều ăn quán cũng tốt. Bên cạnh nhà xưởng, cũng có nhà hàng lớn kiểu cách giản dị, cõ lẽ vì nguyên nhân sạch , mấy hôm nay Lam Diễm tiêu hóa hơi kém, đau ốm làm ngay cả quán ăn cũng muốn .

      Hôm nay, Lam Diễm nghỉ việc sớm về khách sạn ngủ. Sau khi rời giường, bắt đầu nghĩ giải quyết bữa tối ở đâu. Hôm nay cho dù thế nào cũng nhất định ăn bữa. đói sắp chết rồi.

      Quán ăn có tiếng ở Vượng thành đều ở trong trung tâm thành phố. Xe công của nhà xưởng chỉ có cái xe cũ rách nát kia. Lam Diễm nhìn thấy nguy hiểm, nên đều ra ngoài gọi xe.

      Ai ngờ, mới đến nửa đường, bụng của lại đau. nhanh chóng kéo Doãn Tiểu Đao xuống xe, sau đó thẳng đến nhà vệ sinh ở cửa hàng.

      Doãn Tiểu Đao theo sau , tốt bụng hỏi, "Có cần giấy ?"

      Lam Diễm quay lại trừng mắt, "Tôi phải quên chuyện này rồi sao?"

      "Chưa qua tuần, quên được." Cho dù là chuyện , cũng phải qua quãng thời gian mới có thể phai mờ.

      "....." Lam Diễm có thời gian dạy dỗ Doãn Tiểu Đao, vội vàng vào nhà vệ sinh.

      Sau này, nhất định thể ăn dầu bẩn nữa.

      Cũng coi như đúng dịp, buổi chiều Lý Dũng Hoa gọi điện báo, có căn phòng tốt, hỏi Lam Diễm có thời gian đến xem .

      Lam Diễm đương nhiên có thời gian. danh nghĩa giám đốc nhà máy, nhưng quản lý, cực kỳ rảnh rỗi.

      Nhà có hai phòng, Hướng Đông Nam. Khung cảnh phía trước tiểu khu, rất yên tĩnh.

      Lam Diễm tùy tiện nhìn phòng khách và phòng ngủ chút, sau đó đến nhà bếp đứng lúc.

      Doãn Tiểu Đao theo sát phía sau.

      Lam Diễm mở tủ bát, nhìn lò vi ba bên trong, "Đao thị vệ, nấu cơm à?"

      " biết." Ở Hoành quán có sư phó chuyện trách nấu nướng. Thời gian của đều tập trung cho luyện võ, hiểu lắm những kỹ năng trong nhà bếp.

      Đáp án này ngoài ý muốn. đóng cửa tủ, "Ngoại trừ đánh giết có am hiểu những cái khác ?"

      "Đông y." Chủ trương của Hoàng quán là y võ tách rời. Tập trung vào võ thuật truyền thống đồng thời chú trọng kinh lạc khí huyết y lý, nhất là lĩnh vực thương khoa. Bắt đầu từ tổ tiên Hoành quán, ở Tây tỉnh ngay cả xa gần đều biết đến thầy thuốc Đông y.

      Lam Diễm nhếch khóe miệng, " có bằng y khoa ?" Tốt nghiệp Y khoa và thầy thuốc giang hồ có bản chất khác nhau.

      " có." Hoành quán đều là truyền lại qua nhiều đời, cái truyền xuống, chỉ là bản chép tay của thế hệ trước.

      "Tục ngữ rất đúng, thời loạn tập võ, thời thịnh theo văn." lướt tay bếp gas, ngón tay dính hạt bụi. "Thời buổi này, có học lực chỉ hít gió tây bắc được thôi. văn hóa thấp, đến cơm cũng nấu được, sau này ai cưới người đó xui xẻo."

      " cần ngài lo lắng." Đối với chuyện lấy chồng, Doãn Tiểu Đao chưa từng nghĩ tới. Chuyện nghĩ đến, chỉ có tương lai của Hoành quán.

      "Tôi mới rảnh lo lắng, tôi là đồng cảm với chồng tương lai của ." xong, nở nụ cười châm chọc, "Có điều, bộ dáng của khó phân biệt được sống mái, có thể tìm được chồng hay , còn là vấn đề."

      bình thường , " tìm được tìm."

      Đột nhiên Lam Diễm tưởng tưởng.

      Lúc Doãn Tiểu Đao cùng đàn ông vật lộn giường, khí thế hùng hổ, ép buộc người đàn ông. Nếu như người đàn ông nghe theo, vung nắm đấm.

      Nghĩ đến đây, Lam Diễm run lên.

      Khi làm chồng của , quá thảm.

      -----

      Căn hộ này Lam Diễm rất hài lòng. Tất cả trang thiết bị đều rất ngay ngắn, nhà bếp sạch . Điều kiện xung quanh cũng có gì khó khăn, hơn nữa lại có thể vào ở ngay lập tức.

      quyết định tối nay khai bếp.

      Buổi chiều Lam Diễm để Lý Dúng Hoa mang hành lý tới. Sau đó và Doãn Tiểu Đao siêu thị chuyến.

      Sau khi Lam Diễm đến Vượng thành làm giám đốc nhà xưởng, dường như thấy tất cả những kẻ theo dõi, tấn công. khỏi thấy thoải mái hơn, "Đao thị vệ, tôi thấy bây giờ có giá trị sử dụng. Ai tới địa phương quỷ quái này giết tôi chứ."

      "Ba tháng sau, tôi tự nhiên rời ." Doãn Tiểu Đao đẩy xe mua hàng, nhìn khắp bốn phía. Ở nơi đông người, tính cảnh giác của càng cao hơn.

      "Hừ." nghiêng đầu qua chỗ khác, thẳng đến khu vực đồ tươi sống.

      thấy ném vào xe rất nhiều rau dưa và thịt tươi, thấy hơi kỳ lạ. Có điều hỏi kỹ.

      Lam Diễm chỉ mua rau dưa và thịt, ngay cả nồi chậu thìa bát, dầu muối tương giấm đều mua đầy đủ tất cả. Đến khi sắp tính tiền, còn để lấy ít gạo thơm Thái Lan.

      Loại đồ làm bếp như bát, chậu, giao cho quầy phục vụ làm việc vận chuyển. Ngoài ra các lại đồ ăn khác, Lam Diễm chỉ ôm hai túi cải xanh. Những đồ còn lại, ném cho Doãn Tiểu Đao.

      tay Doãn Tiểu Đao túi lớn tủi , ngược lại thấy khó khắn. chú ý của đặt ở phía sau. mơ hồ cảm thấy dường như có người theo hai người bọn họ. tìm theo ánh mắt kia, lại bị đoàn người ngăn cản.

      Người bám theo này hình như chỉ là theo dõi, có hành động nào.

      hạ mắt, sát Lam Diễm.

      Sau khi phát , thích, " làm gì mà gần như vậy?"

      "Bảo vệ ngài là nhiệm vụ của tôi," Dư quang khóe mắt quan sát bốn phía.

      "Tức chết tôi mới là nhiệm vụ của ." Lam Diễm thấy bị tức giận đến giảm mấy năm tuổi thọ.

      Doãn Tiểu Đao có thời gian để ý đến những lời độc địa của . liếc mắt đến thịt cá tay, rốt cục hỏi, "Ai nấu cơm?"

      "Tôi." Lam Diễm miễn cưỡng trả lời.

      Doãn Tiểu Đao tin tưởng cho lắm. Nhưng kén ăn, chỉ cần quá khó ăn, đều có thể chịu được. Cho dù nấu mì ăn liền, cũng có thể lấp đầy bụng.

      Làm bất ngờ chính là, khả năng nấu nướng của rất tinh xảo.

      Lam Diễm ở nhà bếp, khí chất thay đổi bất ngờ. Bất kể là kỹ thuật thái rau, hay động tác xào rau, liên tục như nước chảy mây trôi, lũ tháng tài vân.

      Doãn Tiểu Đao rất tò mò, sau khi nhìn bóng lưng lúc lâu, đến đứng bên cạnh .

      "Tôi nhắc nhở ." Lam Diểm cầm thìa cơm, lạnh lùng , "Nêu dám để nước miếng rơi vào trong nồi, tôi xúc chết ."

      ngẩng đầu nhìn , "Được." bình thường đều dữ dằn gào lên với , quen rồi. chỉ hung dữ ngoài miệng thôi, so với sát khí tà ma của Lam Úc hoàn toàn giống.

      Lam Diễm mặc kệ . mở vung nồi, tay phải lấy ít muối ăn, cho vào trong nồi.

      Đột nhiên Doãn Tiểu Đao thấy rất chờ mong bữa tối hôm nay.

      Ba mặn canh.

      Tôm nõn chiên, mướp tiên vưu, rau cải xào tỏi, canh cá chép.

      Doãn Tiểu Đao quả là nhìn Lam Diễm với cặp mắt khác xưa.

      Lam Diễm nhìn nồi cơm điện, ngoài cười trong cười , "Đao thị vệ, tôi cho ăn bốn bát cơm. Gạo này rất đắt, được lãng phí hạt gạo nào."

      Doãn Tiểu Đao gật đầu. Sức ăn của vẫn rất lớn, chút khách khí, vùi đầu vào ăn. cảm thấy tay nghề của Lam Diễm có thể sánh ngang với thức ăn của sư phụ Hoành quán. So với mấy hôm trước ăn nhà hàng đều ngon hơn nhiều.

      Lam Diễm nhìn cổ vũ như vậy, đột nhiên cảm thấy, mình và hai kẻ cùng nhau ăn cơm như vậy, giống như ở nhà.

      Hay là bởi vì...bữa cơm này do tự làm, vì vậy mới dâng lên ảo giác giải thích được này. Cũng bởi vì, màu sắc của ánh đèn treo trong phòng ăn quá mức ấm áp, làm sinh ra ảo tưởng.

      Sau khi Lam Diễm hoàn hồn, cảm thấy buồn cười.

      Vật thể ra nam nữ này, lâu nữa rời khỏi mình.

      Ở đâu ra cảm giác như ở nhà đây.

      Hết chương 9.
      lyly, Trâu, Phương Lăng11 others thích bài này.

    2. vo tam

      vo tam Active Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      125
      Truyện hay quá.Rất mong chờ chap tiếp theo
      ThuyDieu95 thích bài này.

    3. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 10

      Lam Diễm rất thích xuống bếp, nhưng có chuyện làm rất phiền chán, đó là rửa bát.

      Trước đây vì để rửa chén, tình nguyện ra ngoài ăn. Hoặc là để xoong nồi bỏ đó mấy hôm, chờ đến khi ấp ủ đủ cảm xúc rửa bát, mới cố hết sức rửa hai lần.

      nay có Doãn Tiểu Đao, đương nhiên đẩy trách nhiệm .

      Sau bữa cơm chiều, Lam Diễm nhàn nhã tựa ghế sa lông, gác hai chân lên, "Đao thị vệ, thể ăn mỗi ngày. Tôi bận rộn nấu nướng cả buổi, tại vừa mệt vừa buồn ngủ. dọn dẹp bát đũa chút. Mọi chuyện sau đó phụ trách." Câu cuối dùng giọng điệu nhấn mạnh.

      "Được." Doãn Tiểu Đao cảm thấy thích hợp, ngược lại, thế này rất công bằng.

      Lam Diễm thỏa mãn cười. Chỗ tốt duy nhất của việc có người ngu ngốc bên cạnh, là có thể tùy ý sai bảo. ít phản kháng.

      Người tốt thường bị bắt nạt, đây là thực tế.

      Trong phòng bếp bừa bộn khắp nơi. Sau khi Lam Diễm nấu ăn xong liền để xoong nồi bên cạnh quan tâm.

      Doãn Tiểu Đao oán giận câu nào.

      Thời điểm rửa bát, Lam Diễm vào phòng ngủ. Đóng chặt cửa phòng, đóng cửa sổ, kéo kín rèm cửa sổ, hút thuốc phiện.

      Doãn Tiểu Đao chưa từng tận mắt nhìn thấy người nghiện, nhưng từng nghe qua.

      Mấy năm trước, Tây tỉnh từng xảy ra vụ án. người đàn ông vì ma túy mà táng gia bại sản, vợ con đều tức giận bỏ . hôm hút quá liều, sinh ra ảo giác, tự mình nhảy sông chết đuối.

      Lúc Doãn Tiểu Đao nghe chuyện này, cảm thấy người đàn ông đó chết chưa hết tội. phải biết thông cảm cho người khác, nhưng đó là tự gây nghiệp, đều là đáng đời.

      nghĩ kết quả sau này của Lam Diễm có thể hay cũng chết giống như vậy.

      Sinh mệnh của . quý trọng, đó là tự làm tự chịu. Nếu trong lúc làm nhiệm vụ, ngã trước mặt , cứu. Hết nhiệm vụ, có lẽ mắt chớp cái.

      Bởi vì, Lam Diễm là loại người chán ghét.

      Dù sao cũng có nhiều cao thượng, tất cả là vì Hoành quán mới nhận lời với Lam thị.

      -------

      Lam Diễm ở trong phòng gần hai tiếng.

      Sau khi ra ngoài, tinh thần phấn chấn, khe khẽ ngâm nga giai điệu biết tên, mặt còn dấu vết vừa hút ma túy. Xem ra tâm tình lúc này tệ.

      nhìn Doãn Tiểu Đao, hòa nhã hiếm thấy , "Đao thị vệ, nơi này có hai phòng ngủ, cho ngủ phòng." cảm thấy mình tốt bụng. Tuy rằng mấy lần suýt bị làm tức chết, nhưng vẫn thưởng cho quyền được ngủ giường.

      Ai ngờ, phần tâm ý này bị từ chối. "Tôi có thể ngủ sàn."

      lười biếng dựa vào tường, khuyên nhủ, "Ngủ giường mới thoải mái."

      kiên trì , "Tôi muốn ở cùng phòng với ngài."

      "Đầu có phải bị kẹp cửa rồi ?" Ngữ khí Lam Diễm tốt được tới phút, lại chứng nào tật nấy, "Giường tốt ngủ, thế nào cũng phải nằm sàn cứng." thực đánh giá thấp ngu xuẩn của .

      "Nhiệm vụ là quan trọng nhất." cho phép bản thân phạm sai lầm.

      "Vô dụng." tới, nửa ngồi tay vịn ghế sô pha, trách móc , "Trời mới biết lúc tôi ngủ, có chiếm tiện nghi của tôi ."

      Doãn Tiểu Đao bình tĩnh nhìn , "Tôi thích chiếm tiện nghi."

      trừng mắt nhìn , "Tôi muốn ngủ mình."

      “Tôi ngủ cùng giường với ngài."

      "Tôi muốn mình phòng!" Tính nóng của lại nổi lên. nên sớm đoán được, là khắc tinh của , cho dù tốt tính ở trước mặt cũng sụp đổ.

      "Tôi ngủ dưới đất là tốt rồi." Giọng điệu của chưa từng thay đổi.

      "!" Lam Diểm mở miệng thở hổn hển, quyết định ngả bài với , "Tôi cho biết, tồn tại của làm trở ngại nghiêm trọng đến phát triển khỏe mạnh cả thể xác và tinh thần của tôi."

      "Tại sao?" Doãn Tiểu Đao thấy kỳ lạ. ngủ giống như heo, rất khó đánh thức. Hơn nữa rất yên lặng, quấy nhiễu giấc ngủ của chút nào.

      "Mẹ kiếp!" chưa từng thấy nào ngu xuẩn như thế, nghi ngờ cách thức giáo dục của cha mẹ có vấn đề. "Gia đình ngoại trừ dạy quyền cước đấm đá, phổ biến phương thức sinh sống cơ bản sao?"

      "Tôi biết kiến thức thông thường." Chỉ là biết phương diện nào.

      " biết cái quái gì!" Lam Diễm nhảy xuống ghế sô pha, kéo ống tay áo lên, bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau, "Bây giờ thế nào? ỷ vào biết đánh nhau, là có thể biết đúng sai đúng ? Tôi thảo!"

      "Tôi biết có thể học." Doãn Tiểu Đao thấy lại có dáng vẻ tức đến nổ phổi.

      Lam Diễm xoa thái dương, lầm bầm lầu bầu, "Sau này nếu tôi có con , tôi nhất định dạy con thất tốt, miễn cho nó biến thành cái dạng ngu xuẩn như thế này."

      Tai nghe được, thuật lại , "Con ngài có quan hệ với tôi."

      "...." ép buộc mình nhịn tức giận xuống. Hít sâu, thở sâu hơn, chậm rãi bình ổn, "Đao thị vệ, trước tiên chúng ta nên bình tĩnh lại."

      "Tôi rất bình tĩnh." ràng là tức giận đến giậm chân.

      muốn xé nát vẻ bình tĩnh của . "Thế này, tôi là đàn ông." xong dừng lại.

      Doãn Tiểu Đao đợi 5 giây, cũng gi nữa. liền trả lời, "Tôi biết." Đây ràng là điều bình thường, đương nhiên biết.

      "Cái dắm." Nhìn dáng vẻ của , Lam Diễm hiểu, hoàn toàn nghe hiểu ám chỉ của . ý thức được, cùng người như chuyện, nhất định phải thẳng ra. Chuyển hướng ám chỉ, nhất định tiếp thu thông tin được chính xác. Vậy, quan tâm nữa, "Tôi là đàn ông bình thường. Tôi có nhu cầu, kề cận tôi hai mươi tư giờ tôi còn làm thế nào."

      "Ngài muốn làm gì?" Doãn Tiểu Đao tự nhận thấy gây trở ngại cho bất cứ chuyện gì.

      Lam Diễm á khẩu trả lời được. Sao lại đồng ý để Lam thị mời đến đây, căn bản Lam thị muốn trực tiếp để tức giận đến chết. chậm chạp ngồi xuống, lại hít sâu, vững vàng , "Đao thị vệ, cho chuyện. Để tôi ."

      vừa mở miệng nghĩ muốn đánh nhừ tử.

      Doãn Tiểu Đao gật đầu, chờ lời giải thích của .

      "Đàn ông, bởi vì nguyên nhân kết cấu sinh lý, cách khoảng thời gian muốn làm việc làm việc." Lúc này bắt đầu sinh ra cảm giác dạy dỗ con mình, biết có thể nhờ vào đó mà hướng cha mẹ đòi chút chi phí hay . tiếp, "Còn phương pháp làm việc, giống như tìm người phụ nữ đến xếp La Hán."

      Lúc này đến phụn nữ, Doãn Tiểu Đao bỗng hiểu ra ngay lập tức. nhớ lần đầu gặp , dáng vẻ của vùi đầu trước ngực phụ nữ.

      Lam Diễm liếc chút, hỏi " hiểu?"

      gật đầu, "Chờ đến khi ngài làm việc xong tôi lại đến phòng ngài." Chuyện này, muốn nhìn thấy trực tiếp.

      "...." Ông trời có thể giáng đạo sấm sét đến đánh chết được . Lam Diễm cảm thấy thân vô lực. tự với mình. nên tính toán với người ngu ngốc, như vậy hạ thấp thông minh của mình. từ bỏ ý định tranh luận với . Nếu cho thời gian làm việc, như vậy có thể an ủi bên dưới chút. "Lúc tôi làm việc đứng ngoài cửa ."

      "Được." thoải mái đáp ứng.

      Doãn Tiểu Đao cho rằng Lam Diễm muốn tìm phụ nữ đến. Tuy rằng biết những chuyện kia, thế nhưng quan hệ giữa nam và nữ, nhận định chỉ có tình chân thành mới có thể thực nghĩa vụ vợ chồng. Bởi vậy có phần xem thường .

      Làm kỳ lạ là, Lam Diễm tìm phụ nữ tới đây.

      tức giận giải thích thế này, "Tôi sợ mỹ nữ bị dọa, khoảng thời gian này vẫn tự lực cánh sinh là được rồi."

      Lam Diễm khóa mình trong phòng.

      Sau khi làm việc xong ra ngoài tắm rửa, chuẩn bị ngủ.

      Trước khi sắp ngủ, mở cánh cửa sổ, cho thông gió thoáng khí. Rèm cửa sổ cũng hơi kéo ra chút.

      Lúc nửa đêm, bốn phía im lặng như tờ, trăng tròn treo cao bầu trời.

      tiếng vang nào đó truyền đến, làm Doãn Tiểu Đao nháy mắt cảnh giác.

      Ở trong bóng tối, ném chén nước bên cạnh đặt bàn ra.

      Ngoài cửa sổ bay tới vật với tốc độ rất nhanh, chén nước muộn.

      Vật thể rơi vào đệm giường.

      Tiếng chén nước rơi xuống mặt đất, khiến Lam Diễm bất mãn lầu bầu câu.

      Ngay sau đó, vật thứ hai bắn vào.

      Doãn Tiểu Đao đến bên cửa sổ, đá văng mục tiêu.

      Cái thứ ba, chuẩn bị xong, ánh mắt như kiếm, nghiêm nghị nhìn về phía tòa nhà đối diện.

      Đối phương nhận ra tồn tại của , tiếp tục công kích.

      Doãn Tiểu Đao kéo kín rèm cửa.

      Lam Diễm mơ hồ tỉnh lại, oán trách, " làm gì thế?"

      "Có đánh lén." Giọng của lộ ra lạnh lùng.

      giật mình cái, lập tức ngồi dậy mở đèn giường.

      nhìn đệm giường có gì đó, hơi sửng sốt chút.

      Doãn Tiểu Đao mặt cảm xúc, đến cầm lên. Là mũi tên. suy đoán, công cụ xạ kích là cái nỏ. "Ngài có manh mối gì ."

      Vẻ mặt Lam Diễm dần bình tĩnh lại. Khi ở Thượng thành, cái gặp phải giống như hòn đá, chậu hoa gì đó. Đồ vật có tính chuyên nghiệp như vậy chưa từng xuất . " có."

      thực biết chuyện gì xảy ra.

      Những việc này xuất trước đây lâu. tưởng chỉ là chò đùa quái đản. Hồi đó Lam thị đưa ra lời mời Hoành quán bảo vệ, nhưng đồng ý. Sau đó, có hai người giúp việc bị thương mà chết, Lãnh đạo Lam thị mới đồng ý điều động Hoành quán.

      Ban đầu Lam Diễm hoài nghi, tại sao báo cảnh sát. Có điều cẩn thận nghĩ lại, mỗi việc mờ ám bên trong Lam thị, cũng đồng ý tiếp cận cảnh sát nhiều.

      Vẫn còn chuyện kỳ quái. Tại sao Lam thị lại mời Hoành quán, mà tìm những võ đường khác đại hơn. Sau đó Lam Diễm cũng hiểu. Dù sao cũng sống lâu, tìm võ quán cổ truyền, Lam thị tính toán tốt.

      Từ lâu coi sống chết. ngu ngốc trước mắt này vẫn còn tương lai tốt đẹp. Tuy rằng rất ngốc, nhưng cuối cũng vẫn vô tội. mở miệng , "Đao thị vệ. Địch trong tối, ta ngoài sáng. có thể bảo vệ bao nhiêu. Dù sao cũng chỉ có thân bạo lực, bằng về quê làm ruộng sớm chút ."

      Doãn Tiểu Đao nghe ra gì đó, kiên định , " nhận nhiệm vụ phải hoàn thành."

      "Suy nghĩ bảo thủ." Lam Diễm kéo chăn qua, ôm lấy rồi nằm xuống.

      kéo chăn co lại thành khối.

      thấy vậy, hiểu sao cảm thấy có chút đáng thương.

      Hết chương 10.
      lyly, Trâu, Phương Lăng11 others thích bài này.

    4. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 11.

      Doãn Tiểu Đao hiểu về Lam thị, chỉ biết đó là xí nghiệp nổi tiếng ở Thương thành.

      Những điều chứng kiến thời gian qua cho thấy, Lam Diễm có địa vị ở Lam thị. bị giáng chức đến nhà xưởng, cũng thể quản được. Đừng chi đến khóa tiền chi tiêu, lưu lạc đến mức phải dựa vào tiền lừa gạt để tiếp tục sống.

      người đàn ông có năng lực như vậy, còn bị nghiện. Nếu như có bối cảnh Lam thị, vậy cũng chỉ có con đường chết.

      thấy co lại động đậy, cũng tắt đèn, liền giúp ấn công tắc.

      Sau khi cả phòng tối đen, mặt bị che trong chăn, thanh rầu rĩ truyền đến, "Ngày mai mang cái giường khác chuyển tới đây. Ngủ dưới đất rất dễ bị phong thấp." lượng nửa câu sau càng ngày càng thấp, giống như rất muốn ra.

      Sắc mặt Doãn Tiểu Đao thay đổi khẽ lóe lên khác thường, lập tức trả lời, "Được."

      Bản nhạc đệm này qua , đêm gió êm sóng lặng.

      Ngày hôm sau Lam Diễm ngủ thẳng tới hơn chín giờ.

      việc đánh lén tối qua ảnh hưởng tới tâm tình của chút nào. Sau khi rời giường liền đến tủ lạnh tìm đồ ăn, vừa tìm đồ vừa hỏi, "Đao thị vệ, có ăn rau hẹ ?"

      "Có thể." xong quay người tới ban công, nhìn ngó bốn phía.

      Lam Diễm nhếch khóe miệng, thấp giọng chế nhạo câu, " kén ăn giống như heo."

      Thời điểm vào bếp, vòng theo tới ban công phòng khách.

      Xanh hóa của tiểu khu này khá tốt, còn có tiếng chim tước. Có điều vì ở Hâm thành có rất nhiều nhà xưởng, tất cả trung đều mù mịt, thấy chút màu xanh nào. Chất lượng khí tương đối kém.

      Sau khi nhìn xung quanh vòng, Doãn Tiểu Đao quay đầu lại nhìn về phía Lam Diễm.

      thái rau hẹ thành từng phần. Lúc này khóe miệng giương lên, có vẻ như tâm tình rất tốt.

      nhìn các loại vẻ mặt , tức giận....thường xuyên nhất. Mỉm cười lòng như bây giờ rất ít. hiểu nổi . ràng có thể mất mạng bất cứ lúc nào, sao lại còn bộ dáng nhàn tình nhã trí.

      Lam Diễm cúi đầu đánh trứng gà vào bên trong bột mì. Làn gió êm dịu thổi tới, làm tóc trán chuyển động theo.

      Doãn Tiểu Đao khỏi nghĩ, có phải con cháu nhà có tiền đều đẹp mắt như vậy. Ví dụ như , ví dụ như Lam Úc.

      Lam Diễm nhận ra ánh mắt của , ngẩng đầu lên, "Đứng sang bên cạnh , đừng chắn gió." Nhà bếp có điều hòa, rất ngột ngạt.

      đồng ý đến góc.

      Lần này Lam Diễm làm bánh trứng chiên rau hẹ, cùng với canh cà tím khoai tây.

      Doãn Tiểu Đao nhìn bên trong nồi bánh, cảm thấy cần phải ăn ngon.

      Sau khi vào bàn, yên lặng nếm thử mùi vị, lại miếng. Cũng biết tay nghề của học từ đâu, vị đậm đà thơm hương, vị rất ngon.

      "Đao thị vệ, thế kỷ hai mươi mốt rồi." Lam Diễm nghiêng đầu nhìn , chuyện.

      "Ừ." Doãn Tiểu Đao gắp miếng bánh trứng.

      nhìn khách khí chút nào ăn ăn ăn, liền nhanh chóng gắp miếng vào bát của mình, chỉ lo ăn hết phần của . " đại thịnh hành vũ đao lộng thương nữa. con trong nhà, nên học nấu cơm chút."

      "Hoành quán có nhà ăn." Bánh trứng chiên rau hẹ ăn ngon, thơm phức. Khác với mùi vị của sư phụ Hoành quán làm.

      Lam Diễm nhìn ăn xong cái bánh trứng, ".....Ý của là, sau khi kết hôn cũng ăn đồ nhà à?" Sinh thời nếu như có thể đến Hoành quán chuyến, nhất định phải khinh thường trước mặt chủ nhân nơi đó cái. Thời đại nào, còn làm kiểu sinh hoạt phong kiến.

      "Ừ."

      " phải tôi , đàn ông có mấy người nấu cơm, liền cả đời ăn ở nhà ."

      "Được." Doãn Tiểu Đao lại gắp miếng bánh trứng.

      Người đàn ông này tuy rằng dông dài, nhưng tính là quá xấu. biết sức ăn lớn, rán năm cái bánh trứng, đều là cái rất to.

      Hôm qua lúc tính tiền mua thức ăn, ở đó tính toán chi li, "Đao thị vệ, tiền này là tôi hi sinh nhan sắc đổi lấy, cũng đừng ăn nhiều như vậy, làm tôi nghèo hơn." Nhưng đến lúc ăn cơm tối, nấu nồi cơm lớn, cùng số lượng các món ăn đầy đủ.

      Doãn Tiểu Đao hiểu được chút.

      Người đàn ông này trong lòng đồng nhất.

      Sau bữa sáng, Doãn Tiểu Đao chủ động thu dọn bát đũa.

      Lam Diễm vừa xem ti vi, vừa ợ no. híp mắt lại, có muốn ngủ hay .

      Hôm nay thời tiết có chút mát mẻ.

      rất mệt.

      Doãn Tiểu Đao rửa chén xong ra, Lam Diễm ngáy khò khò ngủ thiếp .

      thấy bất ngờ, tắt ti vi , đến ngồi dựa vào ban công đọc sách.

      Trong lúc Lam Diễm nửa mê nửa tỉnh, nhìn thấy bóng người phía trước.

      Tư thế ngồi của rất thẳng, ngăn hơn nửa ánh mắt trời.

      cũng biết trong mộng hay là thực, đột nhiên cười cợt, sau đó ngủ thiếp . Lần này ngủ rất an ổn, chìm trong mộng còn hơn hồi nãy nữa. Lâu rồi chưa từng xuất mộng đẹp đến lần thứ hai, đẹp đến làm muốn ngủ chết rồi.

      Cảm giác này vừa qua , đột nhiên Lam Diễm có cảm hứng làm.

      Lúc gần ra tiểu khu, Doãn Tiểu Đao nhất định phải đến tòa nhà đối diện chuyến.

      Lam Diễm nhìn mặt trời treo cao, lau mồ hôi trán.

      muốn điều tra lai lịch của những người tập kích kia. Nếu quả thực bị giết, chết chết thôi. Nguyện vọng của là được chết thanh thảnh, tốt nhất hề đau đớn. Nếu chỉ đau lát khi chết . Bị những tên kia đến bắt, dùng cách thức hành hạ đến hơi thoi thóp, so với đao mất mạng tàn nhẫn hơn nhiều.

      Doãn Tiểu Đao bình thản thuật lại: "Đối phương muốn đưa ngài vào chỗ chết." Nỏ quân dụng có tầm bắn trong vòng khoảng năm mươi mét, xem qua, chỉ có gian phòng ở tầng trệt phía Bắc trong tòa nhà bốn tầng đó mới có góc độ phù hợp.

      "Đao thị vệ, có số việc biết so với biết càng dễ chịu hơn. Lam Diễm thay đổi phương hướng bước chân, vẫn tiếp tục ra ngoài, " điều tra được ai làm có thể làm gì?"

      "Có thể thông báo cho trưởng bối của ngài về chúng." nghĩ, nội bộ Lam thị bất hòa thế nào, cũng để Nhị thiếu gia thực gặp nạn.

      Lam Diễm nở nụ cười, "Bọn họ giải thích nội dung nhiệm vụ với như thế nào?"

      "Muốn tôi bảo vệ an toàn tính mạng cho ngài." Nội dung rất đơn giản. Có điều sau khi nhiệm vụ hoàn thành, Lam thị cần thực quy định rất kỹ càng.

      "Có cho điều tra ?"

      thành trả lời, " có."

      Cho nên mới là ngây thơ ngu ngốc, "Vậy cũng đừng quản." Lam Diễm muốn biết chân tướng chút nào. Những người cấp cao ở Lam thị kia, già trẻ lớn bé đều là dạng như nhau. Chân tướng cũng nên thay đổi dạng.

      Doãn Tiểu Đao nghi hoặc, nhưng cuối cũng cũng kiên trì tra chuyện đột kích.

      biết có phải ảo giác của hay , cảm thấy Lam Diễm ngoài mặt nhìn giậm chân gào thét, dễ giận, thực ra sâu trong nội tâm chìm như tro tàn. quan tâm rất nhiều chuyện, ngay cả mạng sống của mình cũng vậy.

      Doãn Tiểu Đao theo phía sau , luôn luôn chú ý hướng của mọi người xung quanh.

      Ngày hôm nay cũng có đạo ánh mắt kia theo dõi.

      ------

      Lam Diễm đến nhà máy có chuyện gì làm. Công việc của chính là thêm ở văn bản: ký tên, cùng với mở máy tính ra xem phim ảnh.

      Sau khi có tiền, tự mình kéo đường giây.

      Tốc độ lướt nhanh chóng, bổ sung dồi dào vào viêc học hỏi hội viên hoàng kim.

      "Internet thực phát minh vĩ đại! Các thiếu niên trưởng thành khỏe mạnh đều thể rời khỏi nó." Lam Diễm nhìn động tác ái tình của nam nữ chính trong màn hình, thở dài tự đáy lòng .

      Cũng chính vào lúc này, đột nhiên linh quang của lóe lên.

      Chung quanh đây ngoài nhà xưởng vẫn là nhà xưởng, hoàn toàn có chỗ giải trí. Nghĩ lại đến cũng kìm nén đến sợ, huống hồ là công nhân khuân vác mỗi ngày.

      Lam Diễm gọi Lý Dũng Hoa tới, hỏi dò bình thường công nhân thường vui chơi cái gì.

      Lý Dũng Hoa bị hỏi muốn ngã. Xưởng ống dẫn khói làm hai mươi tư giờ, thay phiên hai ca. Các công nhân ngày làm mười tiếng, thời gian còn lại là ăn với ngủ. Nào có thể ra ngoài vui chơi.

      Lý Dũng Hoa đúng báo lại tình hình này.

      Lam Diễm sững sờ, "Luật lao động phải quy định mỗi ngày được làm quá tám tiếng sao?"

      "Bọn họ đâu hiểu luật hợp pháp hay ." Lý Dũng Hoa cảm thấy suy nghĩ của Nhị đại phú này buồn cười, "Lương là tính theo sản phẩm. Thời gian ngắn, lương ít, bọn họ còn đồng ý đó chứ. Hơn nữa, bây giờ công nhân thành thạo kỹ thuật, tháng hơn vạn phải vấn đề."

      "Kháo, so với tôi là giám đốc nhà máy lương còn cao hơn!" Lam Diễm suýt chút nữa lật bàn, trừng mắt nhìn sang Doãn Tiểu Đao, "Chủ nhiệm Đao, làm công nhân kiếm tiền nuôi tôi ."

      Lý Dũng Hoa nghe như thế, khóe mắt giật giật. sớm hoài nghi Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao có chuyện. Vốn tưởng rằng là bị bao nuôi, ai ngờ, là ngược lại. Có điều, nhìn từ diện mạo hai người, quả thực đàn ông mới có vốn làm tiểu bạch kiểm.

      Ánh mắt Lý Dũng Hoa nhìn về phía Lam Diễm khỏi ý tứ sâu xa hơn.

      " ." Doãn Tiểu Đao từ chối thẳng thừng.

      Lam Diễm nghiêng đầu qua chỗ khác, trừng chút, sau lưng trách cứ biết nể mặt trước mặt Lý Dũng Hoa.

      làm như nhìn thấy.

      Lam Diễm tức giận, lại phát tác được. ho hai cái, về chính , "Lý xưởng trưởng, dưới lầu phải có phòng trống sao, ở đấy đặt cái máy tính, để công nhân lên mạng tiêu khiển giải trí."

      Vẻ mặt Lý Dũng Hoa càng co rút, "Nghiện mạng rất đáng sợ! Rất dễ gây nên lười biếng."

      Lam Diễm quản việc liên quan đến mình, "Lười biếng lười biếng ." Dù sao tiền kiếm từ xưởng đều của Lam thị, quan hệ nhiều với . Lam thị lại lớn mạnh, bây giờ cũng moi được phân tiền.

      "Ngài muốn mở phòng Internet...." Lý Dũng Hoa nhớ tới chuyện, thăm dò , " bằng trước hết lắp đặt máy điều hòa nhiệt độ ở ký túc xá công nhân."

      "Máu điều hòa nhiệt độ gì?" Lam Diễm có hứng thú nghe.

      Lý Dũng Hoa dứt khoát thẳng, "Chính là ký túc xã công nhân, nhiệt độ nóng như trong lò."

      "Ồ?" Lam Diễm quả thực khó có thể tin. Ở nơi xã hội hài hòa này, lại hề lắp đặt máy điều hòa nhiệt độ ở ký túc xá, "Như vậy ở cái thời tiết quái quỷ này, nơi ở của bọn họ lắp máy điều hòa nhiệt độ?"

      Lỹ Dũng Hoa gật đầu.

      Ký túc xá xây từ lâu, mạng điện lưu lại từ trước đủ. tại quạt máy toàn bộ ký túc xã vừa mở, đều thỉnh thảng đứt cầu dao.

      Những năm trước đây công việc của nhà máy tốt, Lý Dũng Hoa dự định đóng cửa nhà máy, khó khăn làm lại chuyện mạng điện.

      Sau đó nhà máy được Lam thị thu mua, Lý Dũng Hoa muốn chỉnh đốn lại ký túc xá. Nhưng sau khi thu mua, rất nhiều chuyện có quyền nữa.

      Thời tiết nóng bức, ký túc xá có điều hòa, cách nhiệt lại kém. Buổi tối các công nhân ngủ đều mồ hôi đầm đìa, chớ đến trực ban, nhiệt độ ban ngày cao đến mức làm bọn họ được ngủ ngon. Có vài công nhân dự định tự trả tiền lắp máy điều hòa nhiệt độ, nhưng chi phí quá lớn.

      Lý Dũng Hoa có đề cập với cấp , thế nhưng vẫn được phê duyệt.

      Sau khi Lam Diễm nghe cụ thể và tỉ mỉ tình hình, ra từng chữ từng chữ, "Nhà tư bản cực kỳ ác độc."

      Hết chương 11.
      lyly, Phương Lăng, mê sách7 others thích bài này.

    5. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 12.

      Lý Dũng Hoa rồi, Lam Diễm , "Tôi đến xưởng này được khoảng mười ngày, chưa từng làm chuyện gì chính đáng."

      Trong phòng chỉ có và Doãn Tiểu Đao. Vì vậy lời này, là với .

      Doãn Tiểu Đao nhìn tờ báo, "Ừ" tiếng.

      Lam Diễm mở máy tính lên, bắt đầu chiếu lên bộ phim khác, xem được mấy phút, lại mở miệng, "Đao thị vệ, trời nóng như vậy, có điều hòa có thể chết người hay ?"

      "Có thể." Ký túc xá này rất cũ kỹ. đám người chen nhau trong phòng, vô cùng nóng.

      "Tôi cũng cảm thấy như vậy." xong câu này, chuyện nữa, chú ý lại tập trung vào hành động trong phim.

      Doãn Tiểu Đao cho rằng lát nữa là có chuyện gì nữa.

      Có điều, hôm sau, Lam Diễm lần đầu tiên nghiêm túc thực chức trách của giám đốc nhà máy.

      Lúc trước báo xây nhà xưởng, nơi cung cấp điện chỉ có phòng thiết bị giờ, muốn chỉnh đốn lại, còn phải làm lại hồ sơ.

      Lam Diễm muốn tự mình làm chủ, đồng ý lời thỉnh cầu của Lý Dũng Hoa. Nhưng tên gọi nhà máy bây giờ sửa lại, con dấu ở Lam Thị. Tất cả tài liệu đều phải trình lên trụ sở chính. Trình tự việc này rất phiền phức, tầng tầng báo cáo, phê duyệt xong mất đến thời gian hai tháng. Đến lúc đó, là mùa đông rồi.

      Lam Diễm cười vui vẻ, gọi điện thoại cho Lam Úc. " trai, chào buổi sáng."

      Thái độ Lam Úc u lạnh lùng, "Em trai mỗi ngày đều có vẻ có tâm tình rất tốt."

      "Vừa hút xong, ha ha." Lam Diễm cũng tự mình cảm thấy hai tiếng "ha ha" này rất hèn mọn.

      Ngữ khí của Lam Úc chuyển biến tốt hơn, "Bây giờ ngày phạm nghiện mấy lần?"

      "Em nhịn được liền phạm nghiện, rời khỏi tay là khó chịu." Lam Diễm nghĩ, đáp án này có thể làm tâm tình Lam Úc rất tốt.

      "Cai sớm chút ." Lam Úc vẫn nhàn nhạt câu kia, thấy vui mừng.

      "Bây giờ rất khó." Lam Diễm đổi đề tài, nịnh nọt lấy lòng, " trai, em gặp khó khăn, muốn nhờ hỗ trợ."

      "Sao?" Lam Úc bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

      Lam Diễm giải thích chuyện ký túc xá.

      Lam Úc tiếp tục nghe hừ tiếng, " phải họp, sau."

      Lam Diễm cũng bất ngờ. lười biếng duỗi eo, trả lời với thanh tút tút, than thở, " trai vô tình."

      Qua lát, gửi phong bưu phẩm cho chú Lam.

      ngày chưa nhận được hồi .

      Hai ngày chưa nhận được hồi .

      Ngày thứ ba, chú Lam gọi đến.

      Lam Diễm hỏi thăm vài câu, sau đó chuyện chính.

      Chú Lam trầm thấp nở nụ cười, "Chút chuyện như thế mềm lòng, làm sao có thể thành đại nghiệp."

      Lam Diễm cười theo, "Cháu cũng muốn trong lúc đương chức, xảy ra án mạng công nhân chết nóng."

      "Nghe khẩu khí này của cháu, coi mình là giám đốc nhà máy a." Chú Lam hòa hái dễ gần , "Khổ cho cháu."

      "Ở chức vị này, nên làm."

      "Chờ hạng mục này ổn định, điều cháu trở về." Chú Lam xong, đột nhiên hỏi, "Người Hoành quán phái tới, thực lực thế nào?"

      Lam Diễm nhìn Doãn Tiểu Đao chút, "Cũng được."

      Chú Lam cười, tiếng cười xuyên thấu truyền qua ống nghe, u ám khiến Lam Diễm thấy lạnh, "Vậy....Xem ra cháu có thể sống thêm mấy ngày rồi."

      "Có thể ." Lam Diễm ha ha cười, "Chú, chuyện ký túc xá...."

      "Hôm nay tâm tình chú tồi, cháu thu xếp ."

      "Cảm ơn chú."

      Lam Diễm ném điện thoại di động lên bàn, nụ cười mặt biến mất toàn bộ. chuyện với chú Lam lần giống như đánh trận. Tâm tình chú Lam chuyển từ vui vẻ sang tồi tệ, chỉ cần giây đồng hồ, hơn nữa còn khiến người khác biết câu nào làm thay đổi tâm tình.

      tóm lại, toàn gia Lam Thị đều có bệnh thần kinh.

      ----

      Bởi vì chuyện lắp đặt máy điều hòa, Lam Diễm tạo dựng hình tượng thương công nhân. Các công nhân đều biết hết, người đẹp trai nhất xưởng kia, là lãnh đạo tốt thấu hiểu và chăm sóc người lao động.

      Lam Diễm nghe được những biểu dương này, mừng thầm.

      Chờ sau khi vào văn phòng, bắt đầu mặt mày hào hứng, "Những lời này như viên đạn bọc đường, nghe vui."

      Doãn Tiểu Đao nhìn dáng vẻ đắc ý của , nghi ngờ sở dĩ bận bịu chuyện này, ra là vì lòng hư vinh. cả ngày du thử du thực(chơi bời lêu lổng), đóng góp duy nhất là xây lại ký túc xá.

      "Có lẽ đây chính là giúp người làm niềm vui." Lam Diễm hồi tưởng lại vừa rồi ở dưới lầu nhận được những lời tán thưởng, khỏi khoa trương "Đao thị vệ, tôi cảm thấy tôi đúng là người tốt."

      "Ừ." Doãn Tiểu Đao cũng phủ nhận. So với rất nhiều nhị đại phú hung hăng càn quấy, tốt lắm. cùng , tính ra tương xử(sống chung cùng nhau) hơn nửa tháng, ấn tượng đầu tiên cho tốt, là công tử bột sống phóng túng. Có điều sau khi tiếp xúc, cảm thấy kỳ thực tính tình xấu. Chỉ là chuyện khó nghe, chưa từng làm những chuyện thực thương tổn người khác.

      Lam Diễm nghe trả lời run lên, " nghĩ tới cũng cho là như thế." bắt đầu xét lại chính mình phải quá tốt bụng.

      "Đúng thế."

      "Đao thị vệ, lại đây." nghĩ tới chuyện. Cha mẹ thất trách nghiêm trọng, dạy dỗ lên mụ nam nhân ngu ngốc. hiểu đương. lo lắng có ý gì với , vì vậy mau mau ngăn lại.

      Doãn Tiểu Đao ngồi xuống ghế đối diện .

      "Rảnh rỗi vẫn là rảnh rỗi. Tôi hỏi chút. "Lam Diễm dừng lại. rót cho mình chén nước sôi, sau khi làm nhuận hầu hỏi, " biết người đẹp trai nhất xưởng là ai ?” Nếu như trả lời đúng, trực tiếp hất nước sôi qua.

      "Ngài." trả lời vô cùng thẳng thán.

      "Rất tốt, khiếu thẩm mỹ bình thường." hài lòng với câu trả lời của . "Nhưng mà, tuy tôi là người đẹp trai, nhưng lại có đống lớn khuyết điểm, sau này tìm chồng nhất thiết phải chú trọng nội hàm." thẳng thắn lắm rồi. nội hàm, tuyệt đối đừng .

      Doãn Tiểu Đao gật đầu, "Được."

      Lam Diễm hoài nghi rốt cục có hiểu hay , vì vậy tiếp tục chỉ dạy , "Có đẹp đến thế nào cũng trở nên già. Đợi đến khi già, có đẹp trai hay đều như nhau. Hơn nữa tôi còn nghèo như vậy."

      hiểu sao tự nhiên lại chuyện này với , tuy nhiên vẫn trả lời, "Tôi biết."

      "Biết là tốt rồi. Phụ nữ sợ gả sai chồng, đương nhất định phải cẩn thận." Lam Diễm cảm thấy mình còn lo lắng cho tương lai của hơn cả cha mẹ.

      nghĩ hẳn có ý tốt, gật đầu trả lời, "Được."

      Lam Diễm thoáng yên tâm, sao đó hết sức cảm thán, "Tôi đối với xem mặt thời buổi này rất tuyệt vọng." Bởi vì có nhiều đào hoa lắm, hơn nữa đều là tranh cướp.

      Cũng may công nhân nữ trẻ tuổi của nhà xưởng nhiều, nên sau khi đến trở nên náo động.

      Lam Diễm nghĩ, có thể cứ như mây gió qua hết ba tháng.

      Có điều, thực như vậy.

      Mấy ngày sau, có ít nhân viên ở nhà máy chính muốn tới khảo sát xưởng ống dẫn khói. Trước khi đổi chủ, công ty này hợp tác với Lý Dũng Hoa. Nghe mới thay đổi giám đốc nhà xưởng, bọn họ muốn đến đây để khảo sát đánh giá.

      Thời điểm bọn họ tới nơi là mười rưỡi, đúng thời gian ăn trưa.

      Lam Diễm muốn gặp, khoát tay từ chối, "Lý xưởng trưởng là được rồi. Tôi buồn ngủ quá, muốn ngủ."

      "Lam xưởng trưởng." Lý Dũng Hoa miễn dịch với lời của vị xưởng trưởng này, tự mình khuyên nhủ, "Giám đốc Cù đặc biệt đến gặp ngài. Hơn nữa ngài ấy tương đối quen thuộc với hệ thống cung cấp điện, việc kéo đường dây điện của ký túc xá có thể nhờ ngài ấy chỉ bảo."

      Sống lưng Lam Diễm trùng xuống, "Giám đốc Cù là nam hay nữ?" biết sao nghe xong thấy nổi da gà.

      "Nam." Lý Dũng Hoa nghi hoặc vì sao lại hỏi giới tính.

      Lam Diễm hạ thấp giọng, muốn để Doãn Tiểu Đao nghe thấy, " có xu hướng tính dục lạ thường gì chứ?"

      "Chuyện này...." Trán Lý Dũng Hoa đổ mồ hôi, "Cũng có vấn đề gì."

      Lam Diễm thở ra hơi, "Vậy gặp lát."

      Giám đốc Cù đúng là nam, đồng thời nhìn rất bình thường. Có điều, cùng với , còn có hai người phụ nữ, người đàn ông. phụ nữ trong đó là quản lý Quách, ánh mắt ta nhìn về phía Lam Diễm hề che giấu chút nào. nhân viên nữ khác có nhiều hàm súc lắm.

      Giám đốc Cù là giám đốc cơ điện, quản lý Quách là quản lý chi nhánh, cao hơn cấp.

      Lam Diễm nhìn thấy quản lý Quách muốn nữa. ta càng thân thiện, lại càng yên lặng.

      Quản lý Quách rất thức thời, chỗ ngồi ăn cơm, ta vẫn ngồi xuống vị trí bên phải Lam Diễm.

      Lam Diễm muốn trực tiếp ném ta ra ngoài.

      Lý Dũng Hoa vui vẻ giới thiệu quy mô cùng công trạng của công xưởng.

      Quản lý Quách nghe Lý Dũng Hoa, rồi liên tiếp hướng Lam Diễm đưa ra câu hỏi.

      Lam Diễm lười biếng, "Có chuyện gì hãy để Lý xưởng trưởng ." cũng quay mặt về hướng quản lý Quách, chỉ hung hăng nhìn về Doãn Tiểu Đao bên trái.

      Quản lý Quách thấy vẫn nhìn Doãn Tiểu Đao, mỉm cười hỏi, "Chủ nhiệm Đao, xưởng của các có sản xuất bản pha kính magiê ?"

      " biết." Doãn Tiểu Đao nghiêm túc như bình thường.

      Lam Diễm vì câu trả lời của lườm cái. đúng là đồ ngốc, trăm phần trăm.

      Quản lý Quách kinh ngạc, " phải là quản đốc phân xưởng sao?"

      "Chủ nhiệm Đao mới tới lâu." Lý Dũng Hoa cười ha ha, sao đó cụ thể với quản lý Quách, "Chúng tôi chỉ làm xi măng làm sẵn."

      Quản lý Quách kỳ quái nhìn Doãn Tiểu Đao, sau đó chuyển hướng sang Lam Diễm, nghiêng người kề sát ,"Lam xưởng trưởng, công ty chúng ta___"

      " tiện, tôi dị ứng nước hoa." Lam Diễm ngoài cười trong cười, tự xê dịch ghế ngồi sang bên trái.

      Quản lý Quách lúng túng cười, ngồi thẳng.

      Lam Diễm cũng xê ghế trở lại. ngồi sát Doãn Tiểu Đao, cách hơi xa quản lý Quách.

      Quản lý Quách hắng giọng cái, "Vị trí của chủ nhiệm Đao hơi hẹp, mọi người có muốn ngồi rộng ra chút."

      Doãn Tiểu Đao muốn động, Lam Diễm ngầm kéo vạt áo của . nháy mắt ra dấu cho . biết muốn đừng nhúc nhích, nên cũng bất động.

      Quản lý Quách thấy động tác của Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao, trong lòng sinh nghi. Liền cố ý cười hỏi, "Chủ nhiệm Đao là người nơi nào nhỉ? Họ này rất đặc biệt." nghi ngờ Bách gia tính(trăm họ Trung quốc) có họ này.

      "Tôi họ___"

      Doãn Tiểu Đao muốn giải thích chính xác họ tên của mình, lại bị Lam Diễm ngăn lại, " ấy là dân tộc thiểu số."

      " ra là vậy." Quản lý Quách nở nụ cười, "Từ lúc gặp mặt đến giờ, nghe được chủ nhiệm Đao mấy câu. Đều là Lam xưởng trưởng, Lý xưởng trưởng tranh trả lời. Các người rất chăm sóc công nhân nữ a."

      Lý Dũng Hoa xen vào hòa giải, "Chủ nhiệm Đao mới đến, mong mọi người lượng thứ."

      Giám đốc Cù cười , "Chủ nhiệm Đao quá cận thận rồi."

      Quản lý Quách cười cười, nhưng ngữ khí chuyện vẫn thân thiện, "Phụ nữ dân tộc thiểu số, ở xưởng này cao quý như bà hoàng. hâm mộ chủ nhiệm Đao."

      Doãn Tiểu Đao trả lời, vẫn là khuôn mặt thường thường.

      Quản lý Quách thấy thế, vẻ mặt tức giận, "Chúng ta tâm hợp tác. Nhưng bây giờ tôi nghi ngờ chủ nhiệm Đao chỉ thiếu kiến thức về ống dẫn khói, còn hiểu lễ phép."

      Lời này vừa ra, Lam Diễm vui.

      Đây là chủ nhiệm trong xưởng của , lúc nào đến lượt người khác ba bốn.

      Đánh chó còn phải xem mặt chủ đây.

      Hết chương 12.
      lyly, Trâu, Phương Lăng10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :