1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phù Lam - Giá Oản Chúc [Hoàn - Link hoàn trang 21]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      @Abby Trịnh tiểu thư là mẹ của Lam Diễm, bà ko thích LD gọi mẹ nên gọi tiểu thư. Trong chap này có nói bà tự từ vì tình 7 năm trước. Và một số tình tiết nhỏ nhỏ đk nhắc đến trong các chương khác nữa =D
      quỳnhpinkyAbby thích bài này.

    2. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      Ra là vậy. Vậy ra lam nhị thiếu vs lam diễm tuy 2 mà 1.

    3. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      @Abby 2 ông Lam Diễm vs Lam Nhị trao đổi thân phận lộn tù mù ấy :)) bh vẫn chưa rõ hết, sau này sẽ sáng tỏ nhiều hơ :v
      Abby thích bài này.

    4. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 47.

      Khinh khí cầu bay qua hòn đảo.

      Lam Diễm nhìn mênh mông phía trước, câu: "Đao thị vệ, làm sao bây giờ? lại thể thích tôi."

      "Gió rất lớn, chuyện với tôi nghe ." Doãn Tiểu Đao rất bình tĩnh.

      kề gò má của , thấp giọng : "Tôi là, tôi sợ cao."

      vội vã ôm chặt .

      Cái ôm này, càng thấy gầy gò.

      Khinh khí cầu chậm rãi đáp xuống bãi cỏ công viên cách hòn đảo hai km.

      Lúc sắp đến chỗ đáp, Doãn Tiểu Đao nhảy xuống trước. Sau đó xoay người lại, mở hai tay ra: "Tứ lang, tôi đón ."

      Lam Diễm cười cười, tránh chỗ của ra nhảy xuống.

      ngại lảng tránh. Đợi đứng vững, đến gần ân cần : " có đau ở đâu ?"

      lắc đầu.

      Đau đớn thân thể kém xa đau nhói trong lòng. Cái ngốc này biết phục hút.

      May mắn lớn nhất đời này của Lam Diễm, chính là gặp được Doãn Tiểu Đao. nghĩ, bao giờ có người như cố chấp với như vậy. hãm sâu vũng bùn cũng được, rơi xuống địa ngục cũng được, chỉ cần chớp mắt, là có thể gặp được . trước sau kiên định kéo tiến về phía trước. Nhưng , nhiều lần phụ tâm ý của .

      Lam Diễm quên tâm tư trong lòng, hỏi: "Đao thị vệ, có bị thương chỗ nào ?"

      " có." Những việc leo thang dây này đều là chuyện .

      "Sao lại chọn cách nguy hiểm như vậy, bọn họ có súng mà." Bắn tùy tiện phát, khinh khí cầu liền xong đời.

      "Có súng làm sao?" Ông cụ vững vàng hạ khinh khí cầu xuống, phản bác : "Có súng bắn nhiều được."

      Lam Diễm liếc nhìn ông cụ.

      Thấy trong mắt Lam Diễm lộ ra nghi ngờ, ông cụ chống nạnh : "Tôi cho cậu biết, tôi cho thuê khinh khí cầu ở đây mấy năm rồi, hành khách nào xảy ra chuyện. Cậu lên khinh khí cầu của tôi, tôi phải phụ trách an toàn với người thân của cậu. Cái này gọi là đạo đức nghề nghiệp."

      "Cảm ơn cụ ông. Có điều nơi đó, sau này ít đến ."

      "Hừ." Ông cụ nhếch mày: " đại nam nhân, sợ hãi rụt rè. Cậu hỏi nha đầu này chút, có sợ đám xã hội đen có súng kia ."

      Doãn Tiểu Đao lạnh lùng: " sợ."

      "Thấy chưa." Ông cụ giơ ngón cái với : "Vẫn là nha đầu có khí phách."

      Lam Diễm cười cái: "Muốn chết cứ việc ."

      "Này này." Ông cụ thổi râu trừng mãi, với Doãn Tiểu Đao: "Đây là người của cháu sao? Thái độ với lão nhân gia rất ác liệt a. qua cửa!"

      "Đao thị vệ, thôi." Lam Diễm muốn dây dưa, ngày đêm ăn cơm, tại rất đói.

      "Ông Chu, gặp lại." Doãn Tiểu Đao rất có lễ phép tạm biệt.

      Lam Diễm quay người liếc mắt cái, xoay người rời .

      Ông cụ cười ha ha: "Sau này muốn khinh khí cầu liền đến tìm ông nhé."

      "Dạ." Doãn Tiểu Đao xong, đuổi theo Lam Diễm.

      Lam Diễm mấy bước, quay đầu nhìn ông cụ chút. Ông cụ thu dây thừng của khinh khí cầu, động tác rất thành thạo.

      Lam Diễm hờ hững: " biết ông này à?"

      Doãn Tiểu Đao trả thù: "Là kẻ thù của ông nội tôi."

      "Kẻ thù?"

      " quên kết thù chuyện gì, ông ấy có thế đánh ngang tay với ông nội tôi." Doãn Tiểu Đao giải thích : "Biết được tôi có chuyện buồn phiền, ông Chu lập tức đến giúp đỡ."

      "Đây coi là kẻ thù gì?" Xài từ bậy.

      "Ông nội và ông Chu đều bọn họ là kẻ thù của nhau."

      "..." Lam Diễm đáp lời: "Tại sao tôi có kiểu kẻ thù này?"

      Sau lời này vào buổi tối hôm đó, Lam Diễm phát , hóa ra mình cũng có "kẻ thù" chân thành như thế.

      ---

      Lam Diễm thực đói đến sợ, liền cùng Doãn Tiểu Đao đến cửa hàng đồ nướng. Thịt nướng thịt nướng, đều là thịt. Lưỡi bò, sườn dê, heo ngũ hoa, sườn sụn gà.

      Tuy rằng Lam Diễm đói bụng, nhưng ăn ngon miệng lắm. Sau khi hơi lấp đầy bụng ăn nữa, toàn bộ quá trình đảm nhiệm người nướng.

      Hai bé bàn bên nhìn thấy, thở dài : " săn sóc a!"

      Lam Diễm với Doãn Tiểu Đao đối với cái này tập mãi thành quen.

      Doãn Tiểu Đao cảm thấy lo liệu đồ ăn là chuyện rất bình thường.

      khéo, Lam Diễm cũng nghĩ như vậy.

      Vấn đề ai là đầu bếp chính, hai người bọn họ cực kỳ nhất trí.

      Doãn Tiểu Đao từng ngụm từng ngụm ăn thịt.

      Bốn bàn thịt qua , Lam Diễm hỏi: "Đủ no chưa?"

      Doãn Tiểu Đao thành thực lắc đầu. cảm thấy còn có thể ăn thêm bốn bàn nữa.

      Liền Lam Diễm gọi thêm năm bàn thịt.

      ăn miếng nào nữa, lẳng lặng suy nghĩ chuyện xấu của Lam thị.

      Chẳng mấy chốc Lam thị rũ sạch tin tức chơi ma túy, hẳn nên làm ít chuyện xấu, lần này đều có thể vu oan.

      Có điều, thế khó lường, Lam Nhị chưa hẳn có thể như ý nguyện.

      Lam Diễm tựa lưng, ngáp cái. Điểm khác biệt lớn nhất của và trước đây chính là, bây giờ phải sinh ai .

      ----

      Lam Diễm trở lại chỗ ở tại Thương thành.

      tới nơi này, chỉ để lấy lại số thứ của mình.

      con heo đất cũ, đĩa từ. còn gì khác.

      Phòng này phải của . Quần áo giày bên trong, đều là của "Nhị thiếu gia". Mà bắt đầu từ giây phút Lam Nhị thân, đóng thế còn ý nghĩa gì nữa.

      Ra khỏi đảo sau, Lam Diễm đường quang minh chính đại. Lam Nhị muốn Lam Diễm tử vong, vì vậy phái người đuổi theo. Huống hồ, Lam Nhị chắc chắc Lam Diễm giãy dụa sắp chết.

      Lam Diễm đóng cửa sổ, kéo dèm cửa sổ lại. "Đao thị vệ, có thuốc ? Đầu tôi rất đau."

      Doãn Tiểu Đao lấy ra cái bình to từ túi hành lý: "Ông nội thuốc phiền phức, ông xay thành thuốc bột."

      "Vừa mới gửi tới à?"

      "Ông nội gửi cho ông Chu, ông Chu chuyển cho tôi."

      Lam Diễm hơi kinh ngạc: "Tôi còn tưởng đầu đất này có chỗ nương tựa ở Thương thành."

      "Tôi có tứ lang." Chỉ cần theo bên cạnh , cũng phải là có chỗ nương tựa.

      Lam Diễm cười cười. Lam Diễm cỡ nào cảm ơn trời xanh, ban tặng cho ngốc này. vẫn hỏi chuyện phục hút. ràng, hề từ bỏ .

      vừa vui sướng lại vừa đau lòng. Nếu như kẻ khỏe mạnh, hai người bọn họ nên mật mật ngọt ngọt rồi. Nhưng là thực tế, con đường phía trước còn dài đằng đẵng.

      Lam Diễm nghĩ đến chuyện: "Đao thị vệ, nhiệm vụ của sắp tới hạn rồi." ở bên cạnh , qua hai cái nửa tháng. Lam Nhị và chú Lam tính thời gian rất chuẩn.

      "Đúng thế. bình an, tôi liền kết thúc nhiệm vụ." Trong lòng Doãn Tiểu Đao cũng rất nhớ mảnh đất Hoàn quán kia

      " hoàn thành."

      "Ừ. Nhưng tôi muốn ở bên cạnh tứ lang." nghĩ, ông bà nội, cha mẹ đều ủng hộ .

      "Tôi phải Nhị thiếu gia Lam gia."

      "Tôi biết, tứ lang là tứ lang."

      "Đầu đất." Nhưng thích ngốc như vậy.

      Lam Diễm uống thuốc, có hiệu quả tương đối chậm. thể nằm chút.

      Doãn Tiểu Đao ngồi bên giường, giúp xoa .

      Lãm Diễm nhắm hai mắt, cơn đau đến từ sâu trong đầu: "Lại thêm lần nữa tới."

      "Ừ." Doãn Tiểu Đao nặng nề đáp tiếng. Tất cả kẻ làm tổn thương Lam Diễm, đều trừng phạt toàn bộ. "Tứ lang, tôi cùng ."

      Đầu đau đớn vô cùng, chuyện có chút : "Đao thị vệ, tôi và chuyện cũ nhé."

      rất tình nguyện lắng nghe: "Được."

      "Trước đây trước đây, có cậu bé rất xinh rất thông minh. có cha mẹ rất đẹp rất ân ái, họ sống tại thành phố M của quốc gia M."

      Câu này qua , Lam Diễm im lặng rất lâu.

      Doãn Tiểu Đao thúc .

      "Bởi vì cha của cậu bé bất ngờ tạ thế, mẹ của cậu bé sợ tức cảnh sinh tình, trở về nước. Sau đó, mẹ của cậu bé uất ức quá độ, theo chồng mà . Để lại mình cậu bé." Lam Diễm cười : "Tôi kể chuyện xưa. Chuyện cũ này cũng có gì hay để nghe."

      Doãn Tiểu Đao hiểu an ủi, chỉ có thể biểu đạt tâm ý của chính mình :"Tứ lang, sau này tôi nhất định thích ."

      "Tôi chờ em."

      ---

      Lam Diễm nghỉ ngơi chút, rồi rời . ném chìa khóa nhà vào thùng rác.

      Tỉnh lại từ giấc ngủ ngắn, nụ cười xán lại của lại xuất .

      còn nhà, đương nhiên phải tìm nơi dừng chân.

      Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao tới khách sạn.

      Thời điểm đến nơi này, Lam Diễm khỏi cảm khái: "Vẫn tốt có tôi lừa tiền, phải vậy sao có thể nuôi đến béo trắng như thế."

      Doãn Tiểu Đao suy nghĩ chút, như rất có đạo lý, liền phụ họa hóa: "Đúng thế."

      tức giận: "Đáng tiếc tại nhan sắc của tôi bằng trước kia, muốn tìm kẻ oan đại đầu(tiêu tiền như rác) dễ dàng."

      nhìn mặt : "Tứ lang rất đẹp trai." Bất luận biến thành dáng dấp gì, trong lòng đều đẹp.

      "Là đẹp so với ." Lam Diễm rất đắc ý.

      Doãn Tiểu Đao trả lời. Tuy rằng năng chua ngoa nhưng tâm mềm, để ý ác miệng chút nào.

      Hai người đến mấy khách sạn, đều bị báo có phòng trống.

      Lúc này Lam Diễm mới nhớ tới, Thương thành gần đây có cuộc hội họp giao dịch. Mấy ngày nay, chính là mùa làm ăn thịnh vượng của khách sạn.

      dạo đường, vất vả tìm tới khách sạn dây chuyền, còn lại duy nhất phòng trống.

      Là phòng giường lớn.

      Lam Diễm nghe xong lời của trước quầy, gõ gõ quầy phục vụ: "Có thể thêm giường ?"

      trước quầy mỉm cười: " ngại quá, tiên sinh. thể thêm giường phục vụ."

      miễn cưỡng hỏi: "Vậy giường lớn của các , lớn bao nhiêu hả?"

      "Rộng hai mét, tiên sinh." trước quầy cười giảm.

      "Có ba mét ?"

      " có, tiên sinh." Khuôn mặt tươi cười của trước quầy có hơi khó nhịn.

      "Vậy bốn mét sao?"

      " có". trước quầy bỏ luôn hai chữ "Tiên sinh" .

      "Vậy tôi muốn thêm giường." Lam Diễm trở lại chủ đề.

      " ngại quá, tiên sinh. Trong thời gian hội họp giao dịch, dự tính thêm giường phục vụ." trước quầy hiểu nổi, nam quả nữa đến đặt phòng, giường lớn hay giường đôi có quan trọng như vậy sao?

      Đương nhiên, trước quầy cũng biết. Cho dù nam nữ này ngủ chung giường, cũng là che kín chăn thuần khiết chuyện.

      Doãn Tiểu Đao thấy Lam Diễm lăn tăn vấn đè cái giường, chủ động : "Tôi có thể ngả ra đất nghỉ."

      trước quầy nghe xong lời này, sợ đến mức kính mắt suýt rơi xuống. vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đôi nam nữ thuê phòng kỳ cục như vậy, hơn nữa là bên đề ra ngả đất nghỉ.

      " đất bẩn." Lam Diễm nhìn Doãn Tiểu Đao, hướng trước quầy : "Vậy phòng giường lớn."

      Lúc đưa chứng minh thư ra, Doãn Tiểu Đao nhớ tới chuyện, liền nhìn vế phía chứng minh thư của Lam Diễm.

      Họ và tên: Lam Diễm.

      Lam Diễm vào phòng sau, cảm giác mình bị lừa gạt.

      Cái phòng giường lớn này chút cũng lớn.

      chỉ lớn, còn quá . Ngoại trừ giường hai mét, cũng chỉ còn lại hành lang. Hơn nữa lại là cái đệm liền ngả ra đất che lối hẹp.

      Lam Diễm nhìn chiếc giường kia: "Đao thị vệ, đêm nay chúng ta nhé, đặt cái chăn ở giữa. phạm tôi, tôi phạm ."

      "Được." Doãn Tiểu Đao rất tán thành.

      " đến, chúng ta vẫn là lần thứ nhất cùng giường."

      gật đầu: "Đúng thế."

      liếc chéo : "Có khẩn trương ?"

      " biết."

      "Cũng đúng. là đồ ngốc." muốn ôm ấp chờ mong quá lớn với ngốc này.

      Lam Diễm trực tiếp ngồi xuống bên giường: "Đao thị vệ, ngày mai tôi cục cảnh sát thế nào?"

      Doãn Tiểu Đao nghi hoặc: "Tại sao? phạm tội."

      Lam Diễm muốn trả lời, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

      vui, la lên: "Ai?"

      "Kiểm tra phòng." Giọng kia có chút thấp.

      "Thảo! Tôi lớn như vậy, lần thứ nhất thuê phòng, liền đến tra cái gì." Lam Diễm thầm xong, tiếp tục hô: " cho tra."

      Người ngoài cửa im lặng 3 giây: "Cảnh sát."

      "Tôi thực là quạ đen, yên lành có cục cảnh sát làm cái gì." Lam Diễm cách gần cửa, liền đứng dậy mở cửa.

      Cửa mở.

      Người đàn ông phía ngoài ngũ quan đoan chính, ngay thẳng cương trực.

      Lam Diễm lạnh lùng: "Làm gì?"

      "Lam Diễm."

      Thần sắc Lam Diễm cứng lại: "Là ai?"

      "Thẩm Tiệp."

      (P/s: Có ai nhớ Thẩm Tiệp là ai ạ ^^)

      Hết chương 47
      lyly, quỳnhpinky, Trâu4 others thích bài này.

    5. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      Đáng tiếc k nhớ thẩm tiệp là ai :)))
      Đôi này kute quá.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :