1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phù Lam - Giá Oản Chúc [Hoàn - Link hoàn trang 21]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 44.1

      Lam Diễm đến S thị, cũng phải vì ôn chuyện cũ với Dì Thẩm. Vì thế khéo léo từ chối lời giữ khách của dì Thẩm.

      xuyên qua mấy cái ngõ , tìm tới cửa hàng hỏi đường.

      Mấy năm qua, theo quá trình thành thị hóa, những hộ gia đình khá giả ở thôn Thành Trung đều xây nhà lầu mới. Có điều muốn tìm Tiếu gia, nơi từng là ngôi nhà bốn tầng, nay chỉ còn căn nhà trệt rách nát.

      Tiếu Đông Khang. Tuổi trẻ mắc nghiện. Ba lần ra vào chỗ cai nghiện. Đều ra ngoài lâu, lại hút lại.

      Năm đó, môi trường xung quanh đây rất kém, mỗi ngày thùng rác đều có ống kim xuất . Tiếu Đông Khang có cách nào hút lại. chỉ cần vừa nhìn thấy ông kim, lại giống như điện giựt, áp chế được dục vọng trong lòng.

      Cha mẹ nản lòng thoái chí, mặc kệ . Nhị lão bán nhà , mang theo con rời khỏi S thị.

      Bởi vì có tiền, bắt đầu lấy buôn bán để nuôi hút. Sau đó bị tóm.

      Lúc cảnh sát xuất , Tiếu Đông Khang cũng ở chỗ giao dịch, bị phán xử tội mang theo ma túy. Thế nhưng số lượng giữ chỉ có hai gam, xử quá nặng. Hơn nữa chủ động nhận tội, khai ra hai phần tử buôn bán ma túy phía , vì thế bị đưa tới trại giáo dưỡng cai nghiện.

      Lần này trở về, an phận hơn ba năm.

      Nhưng cuối cùng vẫn phục hút, đồng thời nhiễm phải bệnh aids.

      Trong tư duy của người bình thường, thể nào tưởng tượng được tại sao người chơi ma túy muốn dùng chung ống tiêm. Thế nhưng Tiếu Đông Khang vô cùng ràng, vào thời điểm trong đầu chỉ muốn có ống tiêm, có thể cần mạng. Có lúc kim tiêm còn mang theo những vết máu của người khác, đều làm như thấy.

      Xung quanh đây, năm mươi phần trăm người chơi ma túy đều mắc bệnh aids. Bắt nguồn từ ai, tất cả đều biết.

      Tiếu Đông Khang tự sát hai lần. Chết thành.

      bây giời, bên chữa bệnh, bên chờ chết.

      Lam Diễm vỗ vỗ cửa sắt của Tiếu gia.

      Nửa ngày thấy trả lời.

      Lam Diễm mở khóa, đẩy cửa.

      Mở đèn trong phòng, có người đàn ông ngồi đờ ra ghế, nhìn thẳng về hướng cửa. Nhưng dường như nghe được tiếng mở cửa, cũng thấy Lam Diễm, nhìn chớp mắt về khoảng trống.

      Doãn Tiểu Đao nhìn sang, trong lòng hoảng sợ.

      Người đàn ông kia, mặc áo ba lỗ trắng bẩn thỉu, thân thể lọm khọm, gầy trơ xương, tiêu cự tan rã, trước ngực trần trải đầy mụn nước.

      Lam Diễm bên cạnh giải thích: " hút ma túy."

      Doãn Tiểu Đao tiếp tục đánh giá Tiếu Đông Khang. Tuy rằng tivi từng đưa tin thảm trạng của người hút chích ma túy, nhưng là tận mắt chứng kiến càng làm cho thấy chấn động.

      Lam Diễm tăng cao lượng: "Tiếu Đông Khang."

      Rốt cục Tiếu Đông Khang hơi chớp mắt: "Ai?"

      "Lam Diễm."

      "Lam Diễm?" Lời của Tiếu Đông Khang rất chậm. cau mày, gắng sức nhớ lại tên gọi này: "Lam Diễm...."

      Lam Diễm nhếch miệng nở nụ cười: "Chúng ta quen."

      Tiếu Đông Khang nhìn thiếu niên có đôi mắt xanh trước mặt, phút chốc nhớ lại. Đời này của quen biết nhiều người có đôi mắt xanh lam.

      Lam Diễm. Năm đó ở nơi có người con họ Trịnh. Căn nhà ba tầng ở ngoài phố.

      Có người họ Trịnh là quan hệ mẹ con. Chỉ là có người . Là bởi vì ai nghe thấy Lam Diễm gọi Trịnh là "Mẹ", đều gọi là "Trịnh tiểu thư."

      Nhưng mà Trịnh tiểu thề son sắt, đây trăm phần trăm là con trai bà.

      Ai tin, bà cùng người đó. khắp cả láng giềng trong ngoài, độc bất bại. Sau đó ai bà với bà, bà trái lại quạnh.

      Năm đó, tại vùng này Trịnh tiểu thư cùng Lam Diễm, rất nổi danh. Bởi vì bà và Lam Diễm đều có khuôn mặt rất đẹp, hoàn toàn phù hợp với thôn Trung Thành.

      Khi đó Tiếu Đông Khang còn buôn ma túy. từng có lòng mang ác ý, muốn Trịnh tiểu Thư mắc nghiện. Nếu như vậy, mình có thể dùng thuốc phiện để khống chế và chiếm lấy xinh đẹp này. Thế nhưng cũng thành công.

      Sau đó, vào thời điểm trù tính để Trịnh Tiểu Thư hút lần đầu, bị lực lượng cảnh sát bắt giữ tại chỗ.

      Hồi đó Lam Diễm khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt ngây thơ cười. Nhưng mà, Tiếu Đông Khang cảm thấy, phía sau vẻ ngây thơ của đứa trẻ này, cực kỳ thâm trầm u. Tiếu Đông Khang sợ đứa trẻ này.

      Lúc Tiếu Đông Khang ở trại giáo dưỡng, nghe mẹ Tiếu , Lam Diễm và Trịnh tiểu thư chuyển . ai biết họ chuyển đâu.

      Chuyện cách nhiều năm như vậy, đột nhiên Lam Diễm xuất trước mặt . Vẫn là đôi mắt lam kia, vẫn là nụ cười xán lạn.

      Tiếu Đông Khang khỏi sởn cả tóc gáy: "Cậu... tới làm cái gì?"

      "Tôi đến hỏi thăm chuyện này.

      "Chuyện...chuyện gì?"

      Lam Diễm hơi nghiêng người: "Tôi muốn mua chút đồ, có đường ?"

      Tiếu Đông Khang bi thảm nở nụ cười, kéo kéo áo lót của mình, lộ ra vết phát ban chảy máu mủ. "Tôi sớm làm chuyện buôn bán rồi."
      Lam Diễm nhướng mày: "Vậy ông cai sao?"

      Đáp án là phủ định. Tiếu Đông Khang môi run lẩy bẩy, ra lời, Dù cho thân thể hỏng đến mức độ này, cũng bỏ hẳn được thuốc phiện.

      Cuối cùng, Tiếu Đông Khang cho Lam Diễm số điện thoại.

      Tiếu Đông Khang được là mình có tâm tình gì, có lẽ phần là vận may tai họa phần vui mừng.

      Lam Diễm chơi ma túy rồi. giống như mình, chơi ma túy rồi. Khuôn mặt đẹp thế nào, cuối cùng cũng biến thành người giống người, quỷ giống quỷ.

      Trước đây Tiếu Đông Khang cam lòng, dường như hôm nay tìm được cân bằng, nhất thời cảm thấy phấn chấn lên, hỏi vấn đề quấn mình nhiều năm này: "Trịnh tiểu thư đâu?"

      " mất." Lam Diễm nhìn số điện thoại giấy.

      Tiếu Đông Khang vừa khôi phục sức sống đột nhiên tán hết: "Mất...rồi? Vì sao lại chết?"

      "Mọi người đều chết." Lam Diễm cười kỳ dị: "Ông phải cách cái chết xa sao?"

      Tiếu Đông Khang té ngã ghế: "Tại sao ấy... chết?"

      Lam Diễm trả lời, quay người ra ngoài cửa.

      Doãn Tiểu Đao theo sau.

      "Lam Diễm." Tiếu Đông Khanh thở dốc: "Cậu cũng chết..."

      Lam Diễm dừng bước, quay người nở nụ cười, rất xán lạn: "Thế nhưng muộn hơn ông rất nhiều rất nhiều năm."
      Abby, Trâu, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    2. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 44.2

      Mãi đến khi ra ngoài thôn Thành Trung, Lam Diễm mới hỏi Doãn Tiểu Đao: " có điều gì muốn hỏi?"

      Doãn Tiểu Đao suy nghĩ chút: " sống ở đây à?"

      "Ở tới năm." bắt xe taxi.

      "Nơi này có rất nhiều người chơi ma túy à?" Doãn Tiểu Đao lên xe trước, quay đầu nhìn bảng tên của làng.

      " tại tốt hơn nhiều rồi." Lam Diễm trả lời xong, sau đó đến khi xe taxi qua hai giao lộ, mới tiếp: "Thời gian tôi ở đây, an ninh trật tự rối loạn, tiền thuê rẻ mạt, rất nhiều thanh niên lêu lổng sống ở đây. Vì mở rộng chuyện làm ăn buôn ma túy của mình, dụ dỗ người vô tộ đến. Bọn họ phải dựa vào loại thủ đoạn này để phát triển mối hàng."

      Bên cạnh Doãn Tiểu Đao lẳng lặng nghe.

      "Có ngày, đứa trẻ xinh xắn thông minh báo án, lực lượng cảnh sát bắt được mấy kẻ buôn ma túy. Vốn là tìm hiểu nguồn gốc có thể bắt được càng nhiều hơn, thế nhưng truyền thông rác rưởi vì tranh tin ở trang đầu, đăng bức ảnh của đội trưởng đội truy bắt ma túy. Qua nửa tháng, nhà đội trưởng chết hết. Con của ông ấy mới ba tuổi, bị bọn xấu chém sáu nhát. Thi thể của người vợ và người cảnh sát bị kéo mấy trăm mét."

      Doãn Tiểu Đao nhìn gò má của Lam Diễm.

      "Đầu mối của việc buôn bán ma túy bị đứt đoạn, kẻ xấu cũng bắt được. Sống chết mặc bay." hơi nghiêng đầu ra phía cửa sổ. "Vụ án này, bắt được đều là kẻ phạm tội . trả giá của lực lượng cảnh sát càng to lớn hơn. Án báo cái rắm."

      "Đứa trẻ xinh xắn thông minh đó làm sai." Giọng của Doãn Tiểu lớn, nhưng lộ ra kiên định."

      "Đao thị vệ." Lam Diễm quay đầu nhìn , : " đứa trẻ nhìn thấy tin tức nhà đội trưởng bị hại, thấy rất khổ sở, đúng ?"

      "Đúng thế." biết, đứa trẻ xinh xắn thông minh kia rất lương thiện. Thiện lương giống như tứ lang của .

      "Chúng ta thấy Tiếu Đông Khang, bây giờ phải rất thảm sao?"

      Doãn Tiểu Đao gật đầu.

      Lam Diễm cười gằn: " dụ dỗ ba người bạn chơi ma túy. Kết quả, lao động giáo dưỡng ra ngoài rồi. Mà ba người bạn khi còn sống đề bị hủy hoại."

      tự chủ nắm chặt tay trái của , Trước đây lúc xem tivi, Lam Diễm vô cùng căm ghét kẻ dụ dỗ người khác hút chích ma túy, tại cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân.

      tràn đầy ác ý: " Thực ra tôi hi vọng có cái chết thê thảm."

      "Ừ." Doãn Tiểu Đao dùng hai tay ôm lấy cánh tay trái của . vốn thông cảm cho Tiếu Đông Khang, chỉ đau lòng cho đứa trẻ xinh xắn thông minh đó. "Tứ lang, đứa trẻ xinh xắn thông minh đó bao nhiêu tuổi?"

      "Là mười . Hay là mười hai...quên rồi." Tay trái của Lam Diễm nhúc nhích. nhớ nổi là chuyện năm nào, "Nhưng mà, đứa trẻ đó siêu cấp xinh xắn, siêu cấp thông minh."

      vang dội nịnh nọt: "Đúng thế. Siêu cấp xinh xắn, siêu cấp thông minh."

      Lam Diễm nở nụ cười đắc ý.

      "Tứ lang, chúng ta về Thương thành sao?"

      "Ừ." rút tay về: "Lần này lành ít dữ nhiều."

      ---

      Hai người vừa đến Thương thành.

      Điện thoại của Lam Diễm liền vang lên.

      trả lời "Ừ" "À" vài câu. Cúp điện thoại, báo địa chỉ cho tài xế.

      đảo ở Thương thành. Theo kể lại, đó là đảo của người giàu có.

      Xe của người ngoài vào được.

      Vẫn còn tốt, đối phương có chút lương tâm, phái xe đến đón. phải tốn hơn giờ bộ.

      Ngôi nhà đảo, thiết kế giống như lâu đài, khí thế to lớn.

      Sau khi Lam Diễm tiến vào, giả dối thán phục: "Oa! Ngôi nhà lớn."

      Doãn Tiểu Đao nhìn trần nhà của đại sảnh cao hai tầng, theo: "Oa, ngôi nhà lớn."

      là ngữ điệu khoa trương, lại ngữ khí cứng nhắc. Thế nào cũng phải lời từ đáy lòng là được rồi.

      Quản gia mặt cảm xúc, đẩy đẩy gọng kính: "Lam Tứ, Nhị thiếu gia chờ cậu. Doãn, mời ngồi đợi ở đây."

      Lam Diễm cười: "Mời dẫn đường."

      Doãn Tiểu Đao quá kinh ngạc với cách xưng hô của quản gia. Hoặc là , hai ngày nay nhìn ra đầu mối.

      Lam Diễm có phải nhị thiếu gia hay , có quan hệ gì với . là tứ lang là được.

      Lam Diễm khẽ vuốt mái tóc ngắn của : "Đao thị vệ, ngoan nhé."

      "Được." Doãn Tiểu Đao nghe lời.

      "Chờ tôi trở lại."

      đặt bốn chữ này nhớ kỹ trong lòng.

      Nhưng, cố đợi được.

      ---

      Lam Diễm xuyên qua hàng lang dài dằng dặc. gian to lớn, chỉ có tiếng bước chân của và quản gia.

      Ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ.

      Bên trong mát mẻ.

      Lam Diễm cảm thấy, tiếng vọng của hành lang, có chút cảm giác của phim kinh dị.

      Phía cuối của sân thượng, ánh nắng rất đẹp. Lam Nhị thiếu gia rảnh rỗi dựa ghế salong.

      "Nhị thiếu gia, Lam Tứ đến."

      Lam Nhị nhấc mí mắt: " lâu gặp, a Tứ."

      " lâu gặp." Lam Diễm quá thân thiện.

      Quản gia rót trà, sau đó lui xuống.

      Lam Diễm ngồi xuống ghê salong, tư thế lười biếng bằng Lam Nhị.

      Hai người đàn ông có khuôn mặt giống nhau, mỗi người bên.

      "Lần gặp mặt trước của chúng ta, vẫn là mấy năm trước." Lam Nhị cười yếu ớt: "Nhìn dáng vẻ như vậy, chúng ta phải quá giống."

      "Đó là đương nhiên. " Lam Diễm cong khóe môi: "Tôi là thuần tự nhiên."

      Đuôi mắt Lam Nhị toát ra hàn khí.

      Lam Diễm đáp lại nụ cười.


      Hết chương 44.
      lyly, Abby, Trâu3 others thích bài này.

    3. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 45.

      Lam Nhị nhìn khuôn mặt của Lam Diễm.

      Lam Diễm có chút giống thời niên thiếu. Hoặc là , thời niên thiếu là xinh đẹp, bây giờ lại có góc cạnh của đàn ông.

      Lam Nhị bỗng nhiên nở nụ cười. Dáng vẻ cười lên, trầm: "Tôi giống, là quá gầy."

      Lam Diễm ha ha hai tiếng.

      "Nguyên nhân tôi mời tới, hẳn đoán được." Lam Nhị chậm rãi.

      "Biết chứ." Lam Diễm cười đến sáng lạn. Ánh mặt trời xuyên qua tầng kính bao quanh chiếu vào, khiến đôi mắt trở nên trong suốt: " cùng chú nắm được toàn quyền, chúc mừng."

      "Tôi và chú cũng muốn làm hại ." Giọng điệu lúc chuyện của Lam Nhị, giọng rất giàu từ tính.

      Lam Diễm cười .

      Lam Nhị đúng là phí lời. Tác dụng của quân cờ chính là để hi sinh, đặc biệt là đặt trước đại cục. gì đến bằng lòng hay .

      Ngón tay Lam Nhị khẽ gảy chân trái, lúc nặng lúc , cũng biết là ca từ của khúc nhạc nào. híp mắt, nhìn ra sông lớn phía xa: "Tuyến sau lưng chú Lam quá dài, tại lật được."

      Lam Diễm tựa khuỷu tay ở hai bên tay vịn của sô pha, thân thể dựa về sau: "Bây giờ xuất , sợ Lam Úc biết tôi là giả ư?"

      " quan trọng lắm, thân thể của tôi việc gì. Tạm thời tôi đối phó được, đồng thời, cũng như vậy. Hơn nữa___" Lam Nhị cười uy nghiêm đáng sợ: "Tôi lừa nhiều năm như vậy, là đả kích với rồi."

      Lam Diễm mỉm cười: " ở cùng với , tôi tâm chúc phúc hai người." Đều có tật xấu, đúng là tuyệt phối.

      Lam Nhị cong khóe miệng: "Lam Tứ, tự cầu phúc ."

      Trước khi có tin tức Lam Nhị thiếu bị bắt, cũng có tin đồn chơi ma túy rồi. Bởi vậy là cổ phiếu của Lam thị bị rớt mấy ngày. Tin chính thức vừa đưa ra, cùng ngày dừng giảm. Lam Nhị thừa cơ mua số lượng cổ phiếu của Lam Hào.

      nay, Lam Nhị cùng phe với chú Lam, nắm Lam thị trong tay, đương nhiên muốn rũ sạch tin tức chơi ma túy.

      Chơi ma túy vốn là Lam Diễm, đâu có liên quan đến Lam thị. Lam thị vẫn là công ty gương mẫu quang minh lỗi lạc.

      Lam Diễm hạ mắt, giọng : " chắc chắc tôi ra điều gì."

      " , hứa." Lời của Lam Nhị là khinh thường, thế nhưng ra lại rất nhàng: "Hơn nữa, tôi có thể dẫn ra trùm buôn ma túy sau lưng chú Lam. có cam lòng ?"

      Lam Diễm sửa lời: "Từ cam lòng này dùng cho tôi và lúc đó." nay có thể để " nỡ", chỉ có Doãn Tiểu Đao.

      Lam Nhị cầm chén chà lên, ngón tay xoa dọc theo viền chén: "Lam Tứ, khuyết điểm lớn nhất của là lòng dạ đàn bà."

      Có khuyết điểm này, chỉ Lam Tứ, còn có cha mẹ của Lam Tứ. Vì lẽ đó gia đình bọn họ cũng trải qua tháng ngày giàu có. Thế nhưng rất là vui vẻ, là vui vẻ mà năm đó Lam Nhị cho dù thế nào cũng giải thích được."

      Vì nhận thức phần vui sướng tâm này, Lam Nhị để mình thử học lương thiện. Học rồi lại học, cảm giác mình biến thành Lam Tứ, cho dù có nhiều sinh hoạt thường ngày như Lam Tứ.

      Lam Nhị còn nhớ, khi đó bản thân, là vui vẻ trải qua.

      Có điều những vui vẻ ấy, chẳng qua chỉ là từng.

      Sau đó, điều bất ngờ xảy đến. bị thương nặng, cam lòng bỏ qua.

      Thiện lương cứu được .

      Khát máu là bản tính của Lam thị, có trốn tránh thế nào, cùng che được sát phạt tàn nhẫn trong máu. Hơn nữa, chú Lam cho phép lương thiện.

      Lam Diễm ngắm nhìn bầu trời bên ngoài, trả lời qua loa: "Lương thiện là phẩm chất tốt."

      Lam Diễm là người tín phụng quy luật tùng lâm, nhưng lại mang thiện niệm trong lòng. chính là kẻ mâu thuẫn như vậy. Có lúc, biết ràng, tìm kiếm công chính bên dưới bất công, vốn là hoang đường. Nhưng mà, vẫn muốn tìm kiếm thất bại. Bởi vì Trịnh tiểu thư từng : "Con thẹn với lương tâm, cũng thắng rồi."

      Tính khí này của , là tuần hoàn ác tính.

      Lam Nhị học nụ cười xán lạn của Lam Diễm: "Ngụy biện."

      Lam Diễm thấy thế, phản ứng.

      Bắt chước người khác, vẽ hổ thành phản thành chó.

      Tuy rằng Lam Diễm làm Nhị thiếu gia đến mấy năm, thế nhưng vẫn có căm giác mình giống như Lam Nhị. Dù cho Lam nhị sửa thành dáng dấp của . Người u như vậy, cùng thiếu niên như ánh mặt trời như khác biệt trời vực.

      Có điều, nghĩ theo góc độ khác, nếu như người ngốc kia bảo vệ là Lam Nhị, phút phút đối mặt với cái chết. May là, gặp được, là Lam Diễm .

      Bởi Lam Diễm , trong nháy mắt bầu khí cứng lại.

      Sau khắc(mười năm phút), Lam Nhị khôi phục bản tính của mình, nhu nhu hỏi: "Nghe , cai nghiện ở đây?"

      "Ồ? Nghe ai ?" Vẻ mặt của Lam Diễm có bất kỳ sơ hở nào, vẫn lạnh lùng như vậy.

      "Thám tử báo lại."

      "Vậy tin sao?"

      "Bán tín bán nghi."

      "Nghi thần nghi quỷ?"

      "Tin hay , có gì khác biệt." Lam Nhị nở nụ cười: "Dù sao cũng phải dính lại lần nữa."

      ---

      Doãn Tiểu Đao ngồi ở đại sản.

      Nơi này có gian rất lớn. nghi ngờ, chuyện có tiếng vọng.

      Đến nửa ngày, quản gia vẫn chưa quay lại. Cũng thấy Lam Diễm.

      Doãn Tiểu Đao trong lúc rảnh rỗi, trong đầu bắt đầu bày ra thực đơn bữa tối. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là món ăn trong mấy ngày nay.

      Vẫn là tứ lang lợi hại, có thể nấu món ăn khác nhau mỗi ngày. nghĩ ra.

      Chờ mong đến bữa tối, Doãn Tiểu Đao nhìn đồng hồ.

      Lam Diễm rời hơn bốn mươi phút.

      có chút nhẫn nại được. Hai người nửa tháng nay, với như hình với bóng, chưa từng tách khỏi nhau trong thời gian dài như vậy.

      có thói quen trong tầm mắt, là bóng người của .

      Doãn Tiểu Đao vác đào đao câu hiển kiếm lên, lại xách túi hành lý của và Lam diễm, về hướng cánh cửa Lam Diễm rời .

      Vừa tới trước cửa.

      Cửa mở.

      Quản gia đứng thẳng ở đó: " Doãn, chào ." Ánh sáng phản chiếu qua kính mắt , ra dáng vẻ ác liệt.

      Doãn Tiểu Đao cũng để trong mắt, lạnh lùng hỏi: " ấy đâu?"

      "Còn làm khách của Nhị thiếu gia." Ngữ khí của quản gia vẫn xem như có lễ phép.

      "Tôi tìm ." xong liền muốn qua quản gia.

      Quản gia đưa tay cản lại: "Xin mời Doãn ngồi chờ lát." cao mét bảy mươi năm, ở trước mặt cao mét bảy, có vẻ đủ khí thế.

      Doãn Tiểu Đao liếc nhìn tay , lập lại: "Tôi tìm ."

      "Xin mời Doãn ngồi chờ lát." Quản gia cũng lặp lại.

      dương đuôi mắt, tay phải bắt được cổ tay của quản gia, vặn ngược.

      Trong nháy mắt quản gia nhe răng há miệng, kính mắt suýt chút nữa rơi xuống. hít thở sau, nhịn đau : "Xin mời Doãn ngồi chờ lát." Giọng ổn lắm.

      Khi Doãn Tiểu Đao buông tay, đẩy cái.

      Quản gia lảo đảo hai bước.

      dây dưa với , nhanh chân vào.

      Quản gia quát lớn: " Doãn, xin tuân thủ quy luật đảo."

      Doãn Tiểu Đao phản ứng.

      " Doãn, thân là khách tới..”

      Quản gia chưa xong, chỉ thấy chạy. Càng chạy càng nhanh, bao lâu, qua chỗ rẽ liền thấy nữa.

      Mấy năm làm quản gia ở đảo, nào có gặp qua vị khách nào coi thường như vậy. đứng vững thân thể, mau chóng thông báo cho Lam Nhị: "Nhị thiếu gia, Doãn xông vào, tôi ngăn được."

      Lam Nhị nở nụ cười: " có gì, ấy chính là nha đầu ngốc đơn thuần."

      Quản gia hơi nhíu mày, trề miệng cái, cuối cùng gì.

      ---

      Doãn Tiểu Đao qua lại hành lang trống vắng.

      Nơi này rất lớn, giống như mê cung. Nhưng cũng thấy bóng người.

      Những cánh cửa đóng chặt hành lang, dày nặng xa hoa.

      mở ra. Lúc này rất muốn có khả năng mở khóa như của Lam Diễm.

      "Tứ lang!"

      "Tứ lang, ở đâu?"

      "Tứ lang!"

      Từng tiếng gọi trung tính, vang vọng trong gian.

      Mãi đến khi nhìn thấy màn lụa trắng cuối hành lang, Doãn Tiểu Đao dừng bước lại.

      Ngoài tấm lụa trắng, là ánh mặt trời sáng rỡ. Bên trong trang hoàng đều là màu sắc u ám, tấm màn trắng kia lay động, lộ ra vô cùng quỷ dị.

      bước nhanh lên trước, xốc tấm lụa trắng lên.

      Dưới ánh mặt trời, có bóng người, đứng quay lưng về phía .

      Doãn Tiểu Đao bật thốt tiếng gọi: "Tứ lang."

      Người kia xoay đầu lại. Con mắt của là màu xanh lam, gò má gầy gò đến mức hõm xuống, sắc mặt cũng phải trắng xám bệnh tật. nhìn rất khỏe mạnh, nụ cười xán lạn.

      Người này, mới nhìn rất giống Lam Diễm.

      Nhưng phải.

      là người nào đó.

      Lam Nhị hỏi: "Uống trà ?"

      Doãn Tiểu Đao lắc đầu. " đâu?"

      Lam Nhị nhíu mày: "Ai?"

      "Lam Diễm."

      "Tôi chính là Lam Diễm." Đến lúc này rồi, Lam Nhị cũng giấu giếm nữa.

      Doãn Tiểu Đao hoài nghi nhìn .

      Dáng vẻ này của đáng , đáng đến mức Lam Nhị nhịn được cười: "Tôi thực gọi là Lam Diễm. Mấy năm trước tôi với em, nhớ sao?"

      " nhớ ."

      Vừa lúc đó, đột nhiên Doãn Tiểu Đao nhớ ra chuyện.

      Ngày ấy Lam Diễm dẫn lừa tiền, lúc trước quầy phục vụ đăng ký, nhìn chứng minh thư, cười đến rất vui vẻ. Khi đó để ý. tại hồi tưởng lại, sao lại thấy thân phận của tên của chứng minh thư. "Người tôi bảo vệ đâu?"

      " rồi."

      Mắt Doãn Tiểu Đao dần lạnh: " đâu?"

      "Chơi ma túy bị bắt." Lam Nhị như mây.

      "Hóa ra là ." Trong đôi mắt của Doãn Tiểu Đao, nhiễm tầng sương lạnh: " ở đâu?"

      Lúc trước từng nghĩ đến Lam Diễm có khả năng phải Nhị thiếu gia, nhưng ngẫm nghĩ nguyên nhân. nay, hiểu rồi.

      Lam Diễm là tấm bia.

      Ở bên ngoài, là Nhị thiếu gia, vì vậy bị đuổi giết là , nhiễm ma túy cũng là . Tất cả hãm hại nhằm vào Nhị thiếu gia, cũng là chịu thay. E rằng Nhị thiếu gia thực còn ngầm làm ít chuyện xấu, để người đóng thế chịu càng nhiều thù hận.

      "Tiểu Đao." Lam Nhị trầm giọng, rất mê hoặc: "Em còn nhớ chúng ta năm đó___"

      Đột nhiên sát khí của nổi lên: " ở đâu?" Gió thổi, mái tóc ngắn của tung bay.

      Lam Nhị tiếp tục oa oa trầm giọng: "Chúng ta tình đầu ý hợp."

      Doãn Tiểu Đao nghĩ cũng nghĩ, lập tức vung chân phải, đá đổ bàn trà.

      Khay trà rơi xuống đất, tách trà vỡ vụn. Nửa ấm trà nứt lăn lăn, đụng vào cạnh khung của, vỡ ra.

      "Bạn cũ là bạn cũ." đạp lên khay trà, ánh mắt lạnh lẽo như đao: "Tứ lang là tứ lang." Người cùng tâm đầu ý hợp, gọi là tứ lang. Mặc kệ tên của là gì, cũng cùng thích nhau.

      Lam Nhị nhìn Doãn Tiểu Đao trước mắt.

      trong trí nhớ của , vô cùng nội liễm, tâm tình giấu rất sâu.

      Lam Nhị lại nhớ đến lời báo cáo của cấp dưới.

      Nghe , phút trước, lúc Lam Diễm nhìn thấy kim tiêm thuốc phiện, câu khó hiểu.

      Đó là lời thoại của "Đại Thoại Tây Du"

      "Người của tôi là hùng cái thế."


      Hết chương 45.
      lyly, Abby, quỳnhpinky5 others thích bài này.

    4. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 46.

      kiện các trò đùa quái đản với Lam Diễm, khiến chú Lam tìm tới Hoành quán, là vì Lam Nhị.

      Chỉ là nghĩ tới, Hoành quán cử lại là Doãn Tiểu Đao. ràng còn có mấy đàn .

      Lam Nhị từng dự đoán, Doãn Tiểu Đao cùng Lam Diễm nam quả nữ, có thể phát triển hay .

      Thế nhưng, lý trí phân tích, căn bản có khả năng.

      Lấy tính khí ràng của Doãn Tiểu Đao, thích kẻ chơi ma túy.

      Ý nghĩ này, để Lam Nhị yên tâm quỷ dị.

      Bất luận Lam Diễm có bao nhiêu phẩm chất tốt, đời này của cũng bị phá hủy. Hơn nữa theo nghiện ma túy nặng thêm, những thiện lương kia, vui vẻ, đều dần dần vặn vẹo, cho đến khi tan thành mây khói.

      Lam Nhị nghĩ, bản thân đúng là phải người hiền lành. Người nhà Lam Diễm từng đối tốt với mình như vậy, nhưng vẫn nhẫn tâm hạ thủ đoạn độc ác với Lam Diễm như cũ, liền vì tiền tài danh lợi trong miệng Trịnh tiểu thư giống như mây bay. Lam Nhị thậm chí xuyên tạc ý tứ của Trinh tiểu thư, đưa lời giải thích của bà định nghĩ là vi ăn được bồ đào bồ đào còn xanh.

      Những năm này, Lam Nhị chưa từng thấy Lam Diễm. Thứ nhất, thân thể chưa khỏi. Thứ hai, muốn gặp.

      Liên quan đến chuyện của Lam Diễm, đều là chú Lam kể lại.

      Sau khi Lam Diễm trở thành "Nhị thiếu gia", mấy lần bị Lam Úc ám sát, nhưng đều mạng lớn chết.

      Sau đó Lam Nhị bàn bạc với chú Lam, để "Nhị thiếu gia" lấy thái độ tiêu cực đáp trả.

      Điều này rất phù hợp với tính cách của Lam Diễm. căn bản cần đóng vai, chính là kẻ vô dục cầu. Có điều, chỗ làm đóng thế rất tẫn trách, chính là gần nữ sắc.

      Trước đây Lam Nhị từng có mấy bạn , nhưng sau khi Lam Diễm thay , "Nhị thiếu gia" lại thành cấm dục. Liền, Lam Nhị thỉnh thoảng xuất , bảo lưu bản tính phong lưu của mình.

      Bọ ngựa bắt ve. Nhưng Lam Nhị là hoàng tước, chậm đợi thời cơ phản công.

      Nhưng mà, dù Lam Diễm biểu bùn nhão thể trát tường, Lam Úc cũng yên tâm.

      Điều này, Lam Nhị rất hiểu được.

      Lam Diễm thực có bản lĩnh, trong nháy mắt nào đó khiến đối thủ cảm thấy uy hiếp. Cũng biết là vô tâm hay cố ý.

      Trịnh tiểu thư từng : "Lam Tứ a, chính là con sói con. Nếu mẹ buộc chặt chẽ, sớm ra ngoài cắn người."

      Lúc đó Lam Nhị nghe xong, chỉ cười cười. Lời ra miệng là: khi buộc quá chặt, sói con đánh mất sức mạnh của lang tộc.

      Lam Diễm nay, chính là vì gia đình cưng chiều mất móng vuốt sắc bén.

      Nhưng người đàn ông vô năng nhu nhược như vậy, lại cũng có thể gặp được ý trung nhân. Hơn nữa còn là Doãn Tiểu Đao ghét cái ác như kẻ thù.

      gọi Lam Diễm là "Tứ lang".

      Nhiều xưng hô thân mật. phải nhị, mà là tứ.

      đến, trước đây Lam Nhị thôn Tây Tỉnh, vẫn là bởi vì mấy câu của Lam Diễm. Lam Nhị luôn sống ở thành phố lớn, thân ở cái thùng nhuộm lớn Lam thị này, cực điểm theo đuổi xa hoa cao quý.

      Ngày nào đó nghe Lam Diễm ngóng trông cuộc sống ở nông thôn, Lam Nhị dự định vào nghỉ hè tìm nơi nào ở nông thôn du lịch.

      Sở dĩ chọn trấn Tây Tỉnh, là bởi vì ở nơi này vô cùng thôn quê. Trấn nằm ở biên giới của huyện, giao thông bất tiện, có rất nhiều phong tục cũ.

      Thời điểm mới đến, Lam Nhị cảm thấy mới mẻ.

      Sơn thủy khí của trấn Tây Tỉnh, tuyệt nhiên giống thành phố lớn. Núi là dày đặc xanh biếc, nước là thấm lạnh thoải mái. Có người , khí nơi này có rất nhiều dưỡng chất cao.

      Nhưng là, nơi như vậy, có ăn chơi trác táng tiêu khiển, lâu cũng rất tẻ nhạt.

      Trong thời gian ba ngày Lam Nhị ở đó, dạo khắp đông nam tây bắc của trấn.

      Sau đó cảm thấy chỉ thường thôi, sao Lam Diễm lại ước ao loại tháng ngày hương dã này.

      Ngay vào thời điểm Lam Nhị chuẩn bị trở về, gặp Doãn Tiểu Đao.

      Năm đó rất cao gầy, vẫn là mái tóc ngắn gọn gàng. Ánh tà dương đưa bóng người chiếu thành bóng hồng tươi đẹp. Thời khắc đó, giúp ông lão khiêng gạo.

      Lam Diễm hơi híp mắt lại, sau khi thấy khuôn mặt , thoáng thất vọng.

      có khuôn mặt phổ thông. thể xấu xí, chính là phổ thông. Đặc sắc duy nhất chính là cặp mắt kia, bình tĩnh lay động. Mặt khác khí chất của rất đặc biệt.

      Lam Nhị tính kế trêu đùa, tiếp cận Doãn Tiểu Đao. chuyện mấy câu, đột nhiên ý thức được, đây cũng là người mâu thuẫn. trầm tĩnh, nhưng cũng ngớ ngẩn.

      Đây là người mâu thuẫn thứ hai Lam Nhị biết. Lam Nhị vạn vạn ngờ tới, hai người mâu thuẫn này gặp nhau, còn dùng cái từ ngữ "Người " này.

      Lam Nhị khỏi suy đoán, lúc Lam Diễm lời thoại của Đại thoại tây du, là vẻ mặt như thế nào? Mỉm cười hay là cay đắng?

      Đáng tiếc, thuộc hạ của cũng báo cáo tỉ mỉ.

      Lam Nhị bình tĩnh nhìn Doãn Tiểu Đao trước mắt.

      lạnh lẽo như băng sương, tràn ngập sát khí, hề che giấu chút nào.

      Lam Nhị khỏi có chút tiếc hận. Tuy rằng tặng rất nhiều vòng tử trúc, thế nhưng cái của Doãn Tiểu Đao, là tâm nhất. khẽ mỉm cười: "Đáng tiếc là, tứ lang của chơi ma túy thành nghiện, mà người bạn cũ của phong sinh thủy khởi."

      Doãn Tiểu Đao đợi Lam nhị tiễn khách, ôm chặt túi hành lý về phía hành lang.

      nhìn bộ dáng của Lam Nhị, bình tĩnh hạ. Điều này rất giống ngũ quan và đôi mắt lam của Lam Diễm, đặt mặt của người khác, làm chán ghét.

      Lúc bước vào hành lang, Doãn Tiểu Đao dừng lại, xoay người ném đồ đá điêu khắc nghệ thuật bên cạnh về phía Lam Nhị.

      Đột nhiên bảo vệ núp trong bóng tối thân, che trước mặt Lam Nhị.

      Doãn Tiểu Đao lạnh lùng nhìn, quay đầu rời .

      tại bận tâm nhất chính là Lam Diễm. Đến lúc đối phó với Lam Nhị, tục ngữ quân tử báo thù, mười năm muộn. Cho nên tỏ khí phách nhất thời.

      ---

      Doãn Tiểu Đao ra khỏi căn phòng, dọc theo đường lớn.

      đường có xe. Nhìn khắp đường, vắng ngắt. Hai bên đường lớn, trồng những cây ngô đồng thẳng tắp, tán cây rậm rạp.

      Doãn Tiểu Đao dưới bóng dâm, chậm bước. Sau khi bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ tìm kiếm manh mối của Lam Diễm.

      Liên quan tới hướng của Lam Diễm, Lam Nhị hai câu.

      Câu thứ nhất: "Chơi ma túy bị bắt."

      Câu thứ hai: "Tứ lang của chơi ma túy thành nghiện."

      Từ lặp lại trong hai câu là chơi ma túy.

      Doãn Tiểu Đao ngửa mặt nhìn bầu trời, trong lòng có trận bi thương sâu nặng.

      tính xong dự đoán xấu nhất.

      Lam Diễm chết rồi, hoặc là phục hút.

      Từ lời của Lam Nhị phân tích, Lam Diễm hẳn còn sống. Hơn nữa, Lam Nhị muốn dời kiện được báo chí quan tâm cho Lam Diễm. Vì thế, khả năng lớn nhất là, Lam Diễm phục hút.

      Vậy , cố gắng trước đó của tất cả đều uổng phí.

      Đột nhiên Doãn Tiểu Đao vung nắm đấm về thân cây.

      thề, bỏ qua cho Lam Nhị.

      từng là người quen cũ, ân đoạn nghĩa tuyệt.

      Lại , năm có và Lam Nhị có kết bạn tuần, kém xa tháng ngày và Lam Diễm cùng nhau. hối hận chính là, năm đó thấy bản tính của Lam Nhị.

      Tầng mây lớn bay tới, che ánh mặt trời chói chang.

      Doãn Tiểu Đao quan sát bốn phía, trong lòng sinh nghi. Lúc trước khi ngồi ở phòng khách, có lưu ý bên ngoài, nhìn thấy xe cộ qua. Vậy tứ lang rời như thế nào?

      quay đầu lại, nhìn về phía nhà riêng của Lam Nhị.

      Nghĩ lại, Lam Diễm vẫn chưa rời khỏi hòn đảo này.

      Doãn Tiểu Đao tỉnh táo.

      tiếp tục dọc theo đường lớn.

      Nhà riêng của Lam Nhị quá lớn, dưới tình huống chưa nắm chắc địa hình, thể tùy tiện hành động.

      ---

      Lam Diễm xác thực còn đảo.

      Lam Nhị để Lam Diễm phục hút, đúng giờ tiêm cho Lam Diễm.

      Lam Diễm ngơ ngơ ngác ngác.

      lần lúc tỉnh táo, Lam Diễm tự giễu cười khổ.

      quả là lòng dạ đàn bà.

      Từ lúc nhìn thấy tin tức kia, liền đoán được kế hoạch của Lam Nhị và chú Lam. Thế nhưng đòi gặp mặt chính là Lam Nhị, từng cùng xưng gọi em Lam Nhị.

      Lam Diễm cho rằng, Lam Nhị giống chú Lam, ít hoặc nhiều nhớ giao tình có.

      Kết quả nhiều năm như vậy, nhớ tới đoạn thời gian kia, chỉ có Lam Diễm. Lam Nhị sớm xa, như người dưng nước lã.

      Lam Diễm nằm giường, đặt mu bàn tay lên trán.

      nhắm mắt lại, lẳng lặng điều chỉnh hô hấp.

      Hôm qua sau khi gặp Lam Nhị, Lam Diễm bị ba kẻ vệ kèm hai bên, bị ép buộc tiêm mũi.

      tại Lam Diễm ở thời kỳ quá độ, thần kinh cảm giác chịu nổi liều lượng như trước đây. khi kích thích quá độ, bất cứ lúc nào cũng tử vong.

      kim kia, liều lượng lớn.

      Hẳn là Lam Nhị biết Lam Diễm cai nghiện, có điều châm chước.

      Thời điểm kim tiêm đâm tới, Lam Diễm cảm thấy chính là vô cùng tuyệt vọng.

      lại cách "thích" của Doãn Tiểu Đao xa hơn.

      Hai năm trước, Lam Diễm dính phải ma túy, là bởi vì say rượu cẩn thận hút điếu thuốc. Khi biết chính mình nghiện ma túy, từng tự mình muốn chấm dứt, thế nhưng khi hành động lại thiếu dũng khí tự sát.

      Sau đó, chú Lam tiết lộ sau lưng Lam Úc có trùm ma túy chống lưng. Trùm ma túy kia chủ quản chuyện làm ăn của Nam khu.

      S thị cũng thuộc về Nam khu.

      Lam Diễm nhớ lại thảm trạng của nhà đại đội trưởng.

      Mấy ngày sau, chú Lam tìm đến đưa hai túi đồ cho Lam Diễm chọn, để Lam Diễm tự hi sinh, tác thành đại cục.

      Chú Lam còn biểu thị, nhất định phải diệt trừ trùm ma túy.

      Chú Lam rất nhiều câu, chỉ riêng câu này, Lam Diễm có nghi ngờ.

      Mười năm trước, con trai của chú Lam trong cuộc gặp gỡ với bạn học, ăn nhầm ma túy, tử vong tại chỗ. Có phải Lam Úc ra tay độc ác, biết được.

      Sau khi mất con, chú Lam liền bắt đầu bố trí đối phó Lam Úc.

      Bảy năm trước, Lam Nhị xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Chú Lam giúp đỡ, kết minh với Lam Nhị.

      Lúc Lam Nhị dưỡng thương, đưa ra kế hoạch đóng thế.

      Sở dĩ Lam Diễm đáp ứng, là bởi vì Lam Nhị từ cứu Trịnh tiểu thư, hơn nữa khi đó, Trịnh tiểu thư vừa tuẫn tình lâu, Lam Diễm ở thời kỳ uất ức, sinh thể luyến. Lúc bị phe phái của chú Lam truy sát, Lam Diễm còn muốn, cứ như vậy chết rồi cũng tốt, chắc còn có thể gặp lại Trịnh tiểu thư.

      Sau đó mấy năm, Lam Diễm dần dần thoát khỏi ám ảnh Trịnh tiểu thư tuẫn tình, thế nhưng lại rơi vào vực sâu ma túy.

      Chú Lam đồng ý diệt trừ trùm ma túy, là báo thù cho con trai.

      Mục tiêu của Lam Nhị chỉ có tập đoàn, trùng hợp sau lưng đối thủ của trùm ma túy.

      Mà Lam Diễm, là vì người cảnh sát quen biết, đặt mình vào nguy hiểm.

      Tiếng chuông tường vang lên, kéo tâm tư của Lam Diễm về.

      mở mắt ra, than : "Quả nhiên, đạo bất đồng bất tương vi mưu."

      Bảy năm trước, chìm đắm trong đau khổ vì cái chết của cha mẹ, bị Lam Nhị nhìn thấu, dùng để lên kế hoạch.

      Hai năm trước, chú Lam lợi dụng hộ thẹn hối hận với đại đội trưởng, để đảm nhiệm làm mồi nhử.

      nay, tự đánh thiên hạ của chính mình.

      ---

      Vệ sĩ Giáp đến tiêm thuốc cho Lam Diễm.

      Mở cửa, bên trong bóng người.

      Cửa sổ vẫn đóng chặt, khóa cửa cũng sao. Chính là thấy người.

      Vệ sĩ nhanh chóng báo cáo cho Lam Nhị.

      Lam Nhị sân thượng lật xem kiệt tác thế giới, nghe được lời của vệ sĩ, khẽ cau mày: "Thân thể kia của , xa." Huống hồ, ngày nay Lam Diễm chưa ăn uống gì.

      Lam Nhị muốn phân phó kiểm tra, thấy vẻ mặt của quản gia đối diện đầy kinh ngạc, chỉ lên trung: "Nhị thiếu gia, này..."

      Lam Nhị quay người nhìn theo.

      Trong nháy mắt đó, nhớ tới câu trong lời thoại phim của Lam Diễm: "Ý trung nhân của tôi là hùng cái thế."

      Bầu trời chậm rãi bay tới, là khinh khí cầu. Màu sắc rực rỡ.

      Trong rương gỗ, thả xuống cái thang dây dài.

      Khuôn mặt Doãn Tiểu Đao nhìn lạnh lẽo, tay nắm thang dây thừng, đầu gối chân phải quấn chặt lấy cái thang.

      Đầu bên kia điện thoại của Lam Nhị truyền đến tiếng của vệ sĩ: "Nhị thiếu gia, tìm được Lam Tứ rồi. Ở bãi cỏ."

      "Ồ." Lam Nhị vẫn là lời này.

      xong cúp điện thoại, đến lan can sân thượng.

      ở đây, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Lam Diễm.

      Lam Diễm đứng giữa bãi cỏ, ngẩng đầu nhìn về phía khinh khí cầu.

      Nhìn thấy , lập tức trong mắt Doãn Tiểu Đao chỉ có ánh sáng.

      Lam Diễm nở nụ cười, dáng vẻ rất vui vẻ, hoàn toàn nhìn đám vệ sĩ xông lên phía sau.

      "Tứ lang!" lớn tiếng gọi.

      chạy về hướng .

      Ông lão đứng trong rương gỗ nhìn phương hướng của Lam Diễm, điều khiển khinh khí cầu di chuyển.

      Doãn Tiểu Đao vung vung cái thang qua.

      Lam Diễm nhận lấy, leo lên.

      trượt xuống mấy bậc, kéo .

      Đám vệ sĩ phía dưới ngước đầu, sốt ruột đến mức có thể nổ súng hay , Lam Nhị vẫn ra lệnh.

      Vệ sĩ Giáp quay đầu lại nhìn Lam Nhị.

      thấy Lam Nhị nhìn chằm chằm hai người khinh khí cầu, nhúc nhích.

      "Bay lên nào." Ông lão thét to tiếng, van điều chỉnh trạng thái hơi ga mở to.

      Khinh khí cầu nhanh chóng bay lên cao.

      "Đao thị vệ, tôi tạm ổn rồi..." Tiếng gió vù vù thổi qua, mặt Lam Diễm đều đau đớn.

      Doãn Tiểu Đao lập tức quấn hai chân lấy cái thang, tay ôm eo , tay vòng qua thang dây kéo tay : "Tứ lang, như vậy tốt hơn chút ?"

      "Ừ...."Lam Diễm quay đầu nhìn lại về phía Lam Nhị đứng, cười khinh bỉ.

      Lam Nhị cứ như vậy nhìn khinh khí cầu bay xa, sau đó vung tay ra hiệu cho vệ sĩ lui ra.

      Quản gia tiến lên : "Nhị thiếu gia..."

      Lam Nhị quay đầu, đột nhiên hỏi: "Ông có xem qua đại thoại tây du ?"

      "Xem qua xem qua." Quản gia gật đầu liên tục: "Cháu tôi thích xem."

      "Nhớ lời thoại ?"

      "Chuyện này..." Quản gia cười lúng túng: "Nhị thiếu gia, tôi sắp là người sáu mươi rồi, trí nhớ sánh được với người trẻ tuổi."

      Lam Nhị giọng ghi nhớ: " hùng cái thế trong ý của . Có ngày, mặc giáp vàng thánh y, chân đạp thải vân thất sắc đến cứu ."

      Hết chương 46.
      lyly, Trâu, Abby5 others thích bài này.

    5. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      Wao để dành lâu lâu đọc 1 lèo vậy quá. Mình hiểu chuyện của vị trịnh tiểu thư lắm nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :