1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phù Lam - Giá Oản Chúc [Hoàn - Link hoàn trang 21]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 33.2
      Ất: "Cửa ngầm đóng, có thể đến phòng tiệc được ?"

      Lam Diễm cất bước đến phòng gần nhất, vặn tay cầm. Phòng khóa rồi.

      Bính: "Tôi đến hội trường. Mấy người tiếp tục ở đây."

      Giáp, Ất: "Vâng."

      Trong tay Lam Diễm biết lấy từ đâu ra que kim thép, cắm vào khóa cửa.

      Tiếng bước chân của mấy người đàn ông kia hướng về phía Lam Diễm cùng Doãn Tiểu Đao.

      Lam Diễm liếc mắt ra hiệu với Doãn Tiểu Đao, nhàng điều chỉnh góc độ của kim thép.

      Tiếng bước chân tới gần.

      Khóa mở.

      Lam Diễm đẩy cửa ra, Doãn Tiểu Đao phản ứng cực kỳ nhanh, cách hai bước liền nhảy vào.

      Lam Diễm vọt vào trong phòng, nhàng đóng cửa lại, quên khóa.

      Doãn Tiểu Đao đứng lên, lập tức đề cao cảnh giác. nghe thấy trong phòng có tiếng vang vô cùng nhàng.

      Nàng nhảy đến Lam Diễm bên người, nhắm mắt lại, tìm tay Lam Diễm nắm chặt.

      Lam Diễm chú ý động tĩnh của đám người bên ngoài.

      Tiếng bước chân từ xa tới gần, lại từ gần tới xa.

      Lam Diễm thả lỏng, lúc này mới phát tay của mình bị Doãn Tiểu Đao cầm lấy.

      muốn giáo huấn , lại thầm dùng lực.

      Lam Diễm cũng biết như thế nào , đáng lẽ ra, nên ăn ý như vậy, thế nhưng lại hiểu được ý của . Tựa như vừa mới liếc mắt cho Doãn Tiểu Đao để vào phòng này trước, cũng có thể hiểu được.

      Trong phòng mảnh tối đen. Lam Diễm cùng Doãn Tiểu Đao nắm tay nhau. Người bên ngoài có động tĩnh.

      Bên ngoài tiếng của đám kia người xa, bên trong phòng vẫn im lặng.

      Lúc này Doãn Tiểu Đao mở mắt ra. Sau khi ánh mắt thích ứng, có thể thấy tình huống trong phòng. nhìn chung quanh vòng. Nơi này hẳn là phòng tài liệu, có gì ngoài bức tường thủy tinh, bên kia có dãy bàn cùng hai cái ghế tựa, còn lại đều sắp xếp những tủ cao hai mét rưỡi. Trong phạm vi tầm mắt, cũng nhìn thấy bóng người. Nếu như đối phương náu, rất dễ thấy được cùng Lam Diễm ở cạnh cửa. Hơn nữa đối phương ở đây lâu hơn , sớm thích nghi với bóng tối. Nhưng hề có động tĩnh.

      Trước mắt Lam Diễm vẫn là tối như mực. Nếu trong phòng người kia có động thủ, vậy đối phương hẳn là muốn lộ diện.

      Nhiều chuyện bằng bớt chuyện.

      xoa tay Doãn Tiểu Đao, bên tai : "."

      Doãn Tiểu Đao lại nhìn chung quanh vòng, gật đầu.

      Lam Diễm nhàng mở cửa, lại nghe thấy có tiếng chuyện truyền đến. chạy nhanh lại lần nữa rồi đóng cửa lại.

      người cung kính: "Mời tới bên này."

      tiếng khác hồn hậu: "Cám ơn."

      Nghe thanh phải mấy người vừa rồi.

      Hai người này qua trước cửa.

      Đúng lúc này, Doãn Tiểu Đao đột nhiên buông tay Lam Diễm, tiến lên bước dài, xoay người đá chân đón công kích bất ngờ.

      Lam Diễm kinh ngạc, trong nháy mắt nhìn thấy trước mắt có hai bóng đen.

      Doãn Tiểu Đao phá được đòn thứ nhất của đối phương, lập tức vung quyền tới.

      Đối phương né ra, đồng thời tấn công về phía Lam Diễm.

      lui về phía sau hai bước, lấy khuỷu tay ngăn đối phương, lại xoay ngang, khuỷu tay trực tiếp đánh vào ngực đối phương.

      Đối phương mạnh mẽ ngăn cản sức mạnh của .

      Doãn Tiểu Đao nhanh chóng đá về phía đầu gối của .

      thể lui về phía sau.

      Doãn Tiểu Đao lo lắng Lam Diễm bị thương, vì thế tiến về trước bức đối phương cách xa chút. Cho đến khi đến giữa phòng, mới buông quyền đấu võ với . Nhưng lại ngừng muốn tới gần cửa. Trong quá trình này, đôi bên đều lên tiếng.

      Lam Diễm nghe tiếng bước chân của hai người bên ngoài, họ đã xa, nhăn mày nhìn hai bóng đen, giọng : "Này, tôi chỉ nhà vệ sinh, mỗi người bên."

      Đối phương nhảy sang bên cạnh: "Tôi muốn ra ngoài, tránh ra." Giọng của trầm thấp mà mạnh mẽ.

      "Muốn ra ngoài mày , lên liền vung nắm đấm, quỷ mới biết mày muốn làm gì." Lam Diễm tuy rằng vui, nhưng là cũng dám quá to. đến cạnh cửa, "Đao thị vệ, dừng tay."

      Doãn Tiểu Đao đề phòng đối phương, về phía Lam Diễm.

      Đối phương thẳng tới, kéo cửa ra hướng bên trái chạy ra ngoài.

      Lam Diễm thò đầu, nhìn trái nhìn phải ngoài hành lang: " có người. Chúng ta ." về bên phải.

      "Được."

      "Có bị thương ở đâu ?"

      " có."

      Lam Diễm nghĩ lại, Ất từng qua: "Cửa ngầm", đây có lẽ là nguyên nhân vòng ở đây hai lần.
      Dựa vào trí nhớ, Lam Diễm trở lại khu vực lúc trước có cánh cửa kia.

      Cánh cửa này có gì đặc biệt, giống cửa phòng khác..

      Lúc này khóa lại rồi.

      Lam Diễm lấy ra kim thép, dễ dàng mở ra.

      vẻ mặt tự nhiên, bước qua cánh cửa, vào bên kia hành lang. Doãn Tiểu Đao theo phía sau, lộ vẻ gì.

      Đợi đến chỗ rẽ, Lam Diễm ngoái đầu nhìn lại.

      máy theo dõi ở đối diện cửa ngầm.
      Hết chương 33.
      Last edited: 23/10/16
      lyly, Trâu, Phương Lăng8 others thích bài này.

    2. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      @Abby hehe, mỗi lần làm truyện đến đoạn chị Tiểu Đao ăn uống là lại muốn ăn cái gì luốn ấy :yoyo31:
      michellevn thích bài này.

    3. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      Chính xác. Mà gato quá. Chị ý ăn bn cũng k mập. Thực ngưỡng mộ huhu
      Mà chị ý thực hạnh phúc. Nam 9 biết nấu ăn v còn nấu ăn rất ngon nữa. Đúng chồng nhà ngta nó khác
      Linhnguyen.gcc1ThuyDieu95 thích bài này.

    4. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 34.1
      Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao trở lại phòng tiệc.

      Lão chủ tịch đài biểu đạt lời cảm ơn. Nhóm người Lam thị vừa ở phòng nghỉ, tất cả đều ở dưới đài vỗ tay. Chú Lam cười nhã nhặn. Lam Úc vẫn vắng mặt.

      Lam Diễm nhìn đám người kia. khuôn mặt họ, rành rành hai chữ lớn -- "Dối trá" .

      Lam Diễm nghiêng đầu nhìn về phía Doãn Tiểu Đao.

      cũng quay đầu nhìn .

      nở nụ cười.

      cười.

      Vì thế quay đầu tiếp tục nhìn đám người giả dối kia.

      Lão chủ tịch xong, cắt bánh ngọt trong loạt lời chúc mừng .

      Lam Diễm dặn dò Doãn Tiểu Đao : "Đừng theo, nhìn ánh mắt của tôi mà làm."

      gật đầu.

      yên tâm bỏ thêm câu: " có hiểu được ánh mắt của tôi ?"

      "Nhìn hiểu." nhìn đôi mắt lam của .

      "... Vậy ở chỗ này đừng nhúc nhích!"

      "Được."

      Lam Diễm chậm rãi đến, đứng ở bên cạnh Lam Tương.

      Lão chủ tịch liếc nhìn sang chút.

      Lam Diễm lễ phép nở nụ cười.

      Lão chủ tịch chuyện qvới chú Lam xong, liền thẳng đến chỗ Lam Diễm. khuôn mặt là vẻ mặt hòa ái hiền lành.

      Lam Diễm lấy hộp quà từ trong túi áo: "Ông nội, sinh nhật vui vẻ." Nụ cười của sáng lạn rực rỡ như mọi ngày, mà nội liễm hơn nhiều. đưa món quà tới.

      Thư ký đứng phía sau lão chủ tịch nhanh chóng nhận lấy.

      Lão chủ tịch híp mắt: "Lần này Vượng thành trải nghiệm thế nào?"

      "Rất tốt ."

      "Cháu cũng là, gây nên nhiều cái nợ phong lưu vậy. Hồ nha đầu kia, gần đây say mê Lam Úc. Chuyện của cháu sao rồi ." Lão chủ tịch vỗ vỗ vai Lam Diễm, "Nghe Thi Mạch , mấy tháng nay cháu quản lý nhà xưởng có công trạng tốt lắm."

      "Chỉ là làm tròn trách nhiệm mà thôi."

      "Mấy ngày này trở lại công ty . Đừng làm bậy nữa, theo trai con rồi làm cho tốt."

      "Vâng."

      "Nhìn thấy em cháu, hòa thuận với nhau, trong lòng ông thấy vui mừng." Gừng càng già càng cay. Lão chủ tịch những lời này hề có sơ hở, hơn nữa mặt giống như vui vẻ.

      "Vâng." Lam Diễm cười theo, thầm khâm phục công lực dối chớp mắt của lão chủ tịch. "Con cũng rất vui."

      Lão chủ tịch tiếp tục đến khích lệ Lam Tương.

      Chú Lam đến, cười hỏi Lam Diễm: "Sao ở Hoành quán kia vẫn ở đây?"

      "Bảo mẫu miễn phí, để cháu sai bảo miễn phí trong ba tháng." Lam Diễm cười có vẻ tùy tiện.

      Ý cười của chú Lam càng sâu.

      Lúc này, đột nhiên tay phải của Lam Diễm run lên, lập tức nắm chặt tay.

      Lam thúc giọng câu: "Tháng tới chú bận rất nhiều việc."

      "Vâng." Vẻ mặt Lam Diễm lên nét sợ hãi: "Chú cứ lo công việc của mình ."

      Chú Lam cười : "Chú đành lòng."

      Lời này đến thương xót, chẳng qua là lời khách sáo. xoay người , chưa từng ngoái đầu nhìn lại Lam Diễm.

      Lam Diễm đứng tại chỗ, tay hơi run .

      Lam Tương nhìn thấy, khỏi lui lại mấy bước. Lam thị chung quanh theo lão chủ tịch rời .
      Xung quanh Lam Diễm, là vòng khoảng trống lớn. lộ ra dáng vẻ lúng túng, sau đó cúi đầu.

      Đợi đến khi lão chủ tịch giao lưu với tất cả người Lam thị xong, mọi người đều tụ họp lại chỗ khác.
      Lam Diễm chần chờ bước chân về bên phải, nhưng cuối cùng rụt trở về. nhìn gia tộc Lam thị vui vẻ lần cuối, xoay người rời , bóng lưng suy diễn đều là đơn.

      Doãn Tiểu Đao vẫn luôn nhìn , nhìn chậm rãi đến gần. Ánh mắt của ảm đạm, giống như bị vứt bỏ vậy.

      Lam Diễm đến trước mặt , liếc nhìn cái: " thôi."

      Doãn Tiểu Đao gật đầu, theo sau lưng , rời khỏi bữa tiệc.

      Rời khỏi phòng điều hòa, nhiệt độ đột nhiên tăng lên.

      Lam Diễm quay đầu.

      Đại sảnh bữa tiệc xa hoa, có quan hệ gì với . Trở về ăn khuya mới là chuyện chính.
      chỉnh lại trang phục, xuống bậc thang.

      Đợi và Doãn Tiểu Đao xa khoảng mười thước, Lam Diễm hỏi: "Vừa rồi ăn no ?"

      "." ngẩng đầu nhìn . Vẻ mặt của , đâu còn nửa điểm đơn nào, lúc này , khác gì Lam Diễm bình thường.

      trừng mắt nhìn : "Cuộc đời của có lẽ chỉ ăn cơm cũng có thể cho ăn no được."

      Nghe xong lời này, Doãn Tiểu Đao nhớ đến chuyện, hỏi: "Khi nào rang thùng cơm cho tôi ăn?"

      "..." Lam Diễm đột nhiên nhìn thấy có người hướng chỗ này tới. chớp chớp mắt, khi mở ra, ánh mắt đơn lại xuất , lời tiếp theo, cũng rất : "Tôi mệt quá, ôi."

      Ánh mắt của Doãn Tiểu Đao quét đến người kia, ánh mắt lạnh lùng.

      Người đến cao khoảng 1m75, vai và cánh tay đều phồng lên khối cơ bắp lớn. thẳng đến trước mặt Lam Diễm, khuôn mặt kéo căng: "Vị tiên sinh này, ông chủ của tôi muốn gặp ngài."

      Lúc này, ý niệm xuất trong lòng Lam Diễm: ngốc kia đúng là miệng quạ đen, trước khi ra khỏi cửa cái gì dữ nhiều lành ít, lần này đúng rồi. miễn cưỡng cười: "Ông chủ của cậu là ai? gặp là gặp." Dưới ánh trăng sáng và ánh đèn đường, của sắc mặt tái nhợt đáng sợ. Thân thể ổn định, nghiêng về phía Doãn Tiểu Đao.

      Doãn Tiểu Đao tự giác tiến lên đỡ .

      dựa vào , kề sát bên tai , thở mấy hơi.

      Suýt chút nữa quăng ra.

      " đừng chuyện." Lam Diễm giọng .

      Vẻ mặt của Doãn Tiểu Đao chút thay đổi.

      1m75 , " gặp biết."

      "Tôi gặp." Lam Diễm định vòng qua: "Đại thúc, xin lỗi."

      Cơ thể cường tráng của 1m75 chắn ngang: "Tiên sinh, ông chủ chúng tôi dặn, nhất định phải ngài đến."

      Doãn Tiểu Đao cảm giác phía sau có người đến gần, tăng thêm lực đỡ Lam Diễm.

      Lam Diễm đánh giá 1m75, trong lòng thầm đoán ông chủ kia có phải Lam Úc . Bữa tiệc này dưới cờ Lam thị, tồn tại của cửa ngầm, đương nhiên số lãnh đạo biết.

      hơi thở dốc: "Mấy lời này của cậu, trong phim truyền hình , đều là chính chất của xã hội đen đó."

      1m75 lộ ra nụ cười tự nhiên: "Tiên sinh lo quá rồi. Ông chú chúng tôi là người làm ăn."

      "Phim truyền hình cũng như vậy ."

      1m75 hề nhiều, trực tiếp giơ tay cái: "Tiên sinh, mời."
      lyly, Trâu, Phương Lăng9 others thích bài này.

    5. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 34.2
      Lam Diễm ngoái đầu liếc nhìn lại phía sau, bên kia có ba người đàn ông cường tráng đứng chắn.

      Lam Diễm khinh thường.

      Còn phải xã hội đen?

      Phi.

      Lam Diễm cực kỳ chán ghét tranh giành đấu đá, có thời gian rỗi bằng sào hai đĩa đồ ăn lấp đầy bụng. cẩn thận vào cửa ngầm, lại có thể gặp phải phiền toái.

      Xem ra, phiền phức này xử lý trong đêm nay, sau này càng phiền toái.
      ----
      Ông chủ của 1m75 phải Lam Úc, mà là người đàn ông trung niên hào hoa phong nhã, tiếng hồn hậu.

      Lam Diễm vẫn chưa đoán được là ai.

      Doãn Tiểu Đao nghe người đàn ông câu đầu tiên xong, lập tức nhận ra được, chính là trong hai người qua ngoài hành lang lúc và Lam Diễm trốn ở trong phòng.

      Người đàn ông trung niên chuyện rất khách khí với Lam Diễm, đơn giản là hỏi chuyện Lam Diễm vào cửa ngầm.

      Lam Diễm dựa nửa người vào sô pha, run rẩy cầm tay Doãn Tiểu Đao, trung khí chuyện cũng đủ.

      được vài câu, run run hỏi lấy điếu thuốc.

      Doãn Tiểu Đao liền từ hộp thuốc lá, lấy ra điếu đưa cho .

      Hộp thuốc lá này, Lam Diễm có thêm thuốc, tin. Ngoại trừ lời dối của khi lên cơn nghiện, còn những lúc khác, đều tin tưởng . Giống như tín nhiệm vậy.

      Lam Diễm nóng nảy châm thuốc, bất chấp còn có người đàn ông trung niên cùng với những kẻ cường tráng ở đây, mạnh mẽ hút ba bốn hơi. Hơn nữa còn nhả khói khắp nơi.

      Hút xong điếu, nhắm mắt tựa vào vai Doãn Tiểu Đao, giống như ngủ.

      Người đàn ông trung niên an nhàn cười , cũng thúc giục.

      Qua lúc lâu, Lam Diễm tỉnh. giản lược quá trình bản thân tìm phòng vệ sinh, còn oán giận biển chỉ đường ràng, làm hại vài vòng lớn.

      phần lớn là .

      Toàn bộ quá trình Doãn Tiểu Đao lời nào.

      Người đàn ông trung niên trầm ngâm: "Lam tiên sinh có chứng cớ ?"

      Lam Diễm hỏi lại: "Vậy ông có chứng cớ gì?"

      Người đàn ông trung niên cười cười: " ra, khi Lam tiên sinh lạc, mấy nhân viên của tôi vừa lúc ở đó, lại nhìn thấy Lam tiên sinh."

      "Tôi thải phân..."

      Lời này vừa ra, bên cạnh 1m75 mặt lộ vẻ bất mãn. Người đàn ông trung niên vẫn cười như trước.
      Lam Diễm tạm dừng, tiếp tục : "Gần đây nóng quá, táo bón mấy hôm rồi ."

      Người đàn ông trung niên trả lời, "Có thể hiểu được."

      "Tôi thả phân xong ra, tìm thấy đường. tới điều này, mấy người ngay cả mốc chỉ đường cũng có, ý thức phục vụ quá kém ."

      Lúc này, người đàn ông trung niên liếc mắt về phía Doãn Tiểu Đao, cười đến hiền lành: "Người đẹp, lời chủ của đều là à?"

      "Chính xác trăm phần trăm." rất bình tĩnh.

      Người đàn ông cười sâu thêm: "Đáng tiếc, có chứng cớ. Tôi tin."

      Lam Diễm tính khí nổi lên: "Vậy ông muốn như thế nào?"

      Người đàn ông trung niên buông tay: "Lam tiên sinh, ngài gia thế hiển quý, cho dù tôi muốn thế nào, tôi cũng có cản đảm để làm."

      "Phí lời ít , tôi muốn về nhà ngủ."

      Người đàn ông trung niên nhìn vẻ giận dữ của Lam Diễm, nở nụ cười: "Lam tiên sinh đừng kích động, lát để ngài ngủ ." dùng tay ra hiệu cho 1m75.

      1m75 muốn bắt Lam Diễm, bị Doãn Tiểu Đao lập tức chặn lại.

      Người đàn ông trung niên thấy buồn cười : "Hóa ra người đẹp là cao thủ."

      Doãn Tiểu Đao nhìn , ánh mắt chứa sát khí : "Người nào muốn động vào , phải thắng tôi trước."

      "Hảo hảo hảo, ta động." Người đàn ông trung niên cười ha ha : "Thực ra lời Lam tiên sinh , tôi cũng phải tin. Chỉ là ta cảm thấy Lam tiên sinh có phải thiếu sót cái gì ?"

      Lam Diễm nhìn người đàn ông trung niên, bộ dáng như sáng tỏ, vui : "Tôi còn phải hình dáng phân cho ông biết à?"

      1m75 nghe xong lời xấu xa của Lam Diễm, lui bước.

      Tiếng cười của người đàn ông càng lớn hơn: "Nghe như vậy, Lam tiên sinh thực có gặp ai rồi."

      "Chẳng lẽ tôi nên gặp ai?"

      Trung niên nam tử vô tội : "Tôi cũng biết."

      "Này, tôi muốn về nhà ngủ." Giả ngu, ai biết?

      "Đúng rồi." Người đàn ông trung niên vỗ vỗ cái trán, ngồi thẳng người: "Nghe Lam tiên sinh hút ma túy ?"

      Lam Diễm nhíu chặt mày: "Mắc mớ gì tới ông."

      "Mỗi lời hành động của Lam tiên sinh đều là huyết khí phương cương nhỉ." Trung niên nam tử cười đến nếp nhăn ở mắt đều lên: "Gần đây cảnh sát phòng chống ma túy ở Thương thành vô cùng chịu khó, Lam tiên sinh vẫn nên cẩn thận tốt hơn."

      "Ha ha." Lam Diễm chẳng muốn trả lời.

      "Tôi còn nghe nói___"

      "Chỉ có tam lục bà mới có thể nghe khắp nơi." Lam Diễm đứng lên: "Gặp lại."

      Người đàn ông trung niên cũng tức giận, nhìn tàn thuốc Lam Diễm phủi lúc nãy: "Lam tiên sinh lãng phí."

      Lam Diễm lập tức nghe ra tâm ý trong lời .

      Hút thuốc là cách thức chơi ma túy vô cùng lãng phí. Hút thuốc 20 gam cũng có lực bằng tiêm vào 1 gam.

      Lam Diễm cười nhạo: "Tôi có tiền. Ông quản tôi à."

      "Tôi đoán điếu thuốc này của cậu, giá khoảng vạn đồng." Người đàn ông trung niên cười: "Lam tiên sinh muốn kiếm tiền, tôi có thể giới thiệu con đường."

      "Tôi có núi vàng núi bạc, cần con đường của ông làm gì?" Lam Diễm ra ngoài.

      1m75 muốn cản lại, bị người đàn ông trung niên ngăn cản.

      Người đàn ông trung niên nhìn Lam Diễm mở cửa, sập cửa. Sau đó quay về phía 1m75 : "Trương Ba, cậu cảm thấy lời của Lam tiên sinh này tin được ?"

      "Thuộc hạ tin." Trương Ba cung kính : "A Đông bọn họ đến nhà vệ sinh tìm."

      "Tôi cũng tin." Người đàn ông trung niên chỉnh sửa âu phục: "Vẫn là biện pháp của Lam tổng hay. Bất luận Lam Diễm có phải giả heo ăn hổ, chạm vào ma túy, đời này của chẳng khác nào bỏ . Muốn khống chế kẻ hút ma túy, dễ như trở bàn tay."

      "Vâng, Hạt gia."

      Hết chương 34.
      lyly, Trâu, Phương Lăng7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :