1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phù Dao Hoàng Hậu - Thiên Hạ Quy Nguyên (Chương 41)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành

      Typer : ngocnguyen


      Cùng canh giờ, giữa giờ Dậu.

      Cuối cùng Mạnh Phù Dao cũng thành công, gặp được Vân Trì tại phòng trực Tín Cung.

      Nghĩa phụ của Vân Ấn, Vệ úy khanh Vân Trì trầm tư, suy xét đề nghị vừa to gan vừa vừa điên cuồng của Mạnh Phù Dao. Tối nay Tín Cung bị bao vây yên ắng, ông đương nhiên cũng biết điều gì sắp xảy ra, nhưng tình hình bên ngoài như thế nào nên dám có hành động. muốn ông ra tay trước vào lúc này sao, thân làm lão chính khách quan trường Thái Uyên ông đương nhiên biết hậu quả rất nghiêm trọng của việc này. Vân Trì vốn luôn trầm ổn, vậy mà bây giờ trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.

      Mạnh Phù Dao cũng nóng vội, cười hì hì, rót trà uống, ngồi bắt chéo chân, ngâm nga hát.

      “Tôi luôn quá thiếu tiền, quá thiếu tiền. Đếm rất lâu cũng chỉ có vài xu. Tôi oán hối sao cả mà, ra tôi hề kiên cường như vậy…1”

      *Chú thích

      1.Bài hát “Quá thiếu tiền” chế từ bài “Quá mềm lòng” của ca sĩ Nhâm Hiểu Tề.

      Vân Ngấn và Vân Trì đều ngạc nhiên nhìn nàng, cảm thấy này là bông hoa lạ. Mưa gió sắp dấy lên tàn phá cung đình, nguy cơ sống chết đến gần ngay trước mắt, vậy mà nàng còn tâm trạng hát những lời vớ vẩn này?

      Cuối cùng nàng chờ được nữa, đập bàn hỏi “Có làm

      Vân Trì cười khổ, trầm ngâm : “Mạnh nương, việc này, việc này…” Cuối cùng ông cũng dám ra hai chữ tạo phản, chỉ đành phải nửa vời “Chúng ta chỉ có vài người, thể vào được cung Càn An, quả có thể gây vài chuyện lớn ở đây, có điều…Việc này quá lớn…”

      “Rất tốt” Mạnh Phù Dao ngửa đầu hơi uống cạn ly trà, đứng lên “Ta chính là muốn làm lớn đó, nếu làm sao có thể kinh động đến chủ tử của ông được” Nàng quan sát bốn phía mỉm cười tiếp “Nghe , đời trước, Hoàng cung Thái Uyên là Thần cung nước Di, trước khi diệt quốc, Hoàng thất nước Di đao rất nhiều mật đạo, khi nãy ta biết cái, bây giờ ta muốn biết thêm cái nữa”

      Nàng đứng dậy, đập ly trà mạnh xuống bàn, tiếng răng rắc vang lên, mặt bàn gỗ hoa lệ đột nhiên bị lún xuống, nhìn kĩ lại thấy là do mặt đất tiếp xúc với bàn bị lún xuống.

      Mạnh Phù Dao cười, thèm để ý đến ánh mắt kinh hãi của Vân Trì, nhấc chân đạp ầm, mặt đất nơi đó thình lình chia ra làm hai, ra cửa ngầm.

      “Mang theo tất cả hộ vệ của ông và người trong Tín Cung xuống mật đạo. sau đó châm mồi lửa đốt lãnh cung này” Mạnh Phù Dao quyết tuyệt , “Trận hỏa hoạn này dấy lên, ông muốn làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều”

      “Phóng hỏa đốt cung” Khóe mắt Vân Trì giựt giựt, “Đây là tội chu di cửu tộc”

      “Bây giờ ta biết tại sao ông lại liên tục rớt chức mất quyền rồi” Nàng mỉa mai nhìn ông “Ông suy nghĩ quá nhiều, hành động quá ít, hoàn toàn hiểu đạo lý thắng làm vua thua làm giặc. Nếu Tề vương giết Thái tử,Vân gia ông tội cũng có tội, tru cũng phải tru. Nếu Thái tử diệt Tề vương, tính toán mưu nghịch chính là Ngự lâm quân bên ngoài của Yến gia bên ngoài, phóng hỏa đốt cung có liên quan gì đến công thần cần vương là ông chứ?”

      Sắc mặt Vân Trì biến đổi,Vân Ngấn ra bên ngoài.

      “Con làm gì?”

      “Con dẫn người phóng hỏa” Vân Ngấn cũng chẳng quay đầu lại, lạnh nhạt chỉ phóng hỏa nơi này, chỗ khác cũng phải phóng hỏa”

      “Con”

      “Tín Cung là lãnh cung, chỉ có nơi này đốt cháy chưa chắc có thể kinh động đến thái tử, huống chi bên ngoài nhiều người như vậy, chỉ thoáng chốc lửa cũng bị dập tắt”

      Giọng Vân Ngấn như băng nổi va chạm vào nhau, toát ra lạnh lẽo, quyết tuyệt thà làm ngọc nát “Phụ thân là cựu thần của nước Di triều trước, trong tay nắm giữ bí mật lớn nhất của Hoàng thất nước Di , tại sao cha lấy ra bản đồ mật đạo cả hoàng cung này?”

      “Đó là do Tiên vương ngự tứ! phải lúc hoàng cung sụp đổ, Đế vương gặp hiểm nguy thể đem ra vận dụng” Vân Trì chạy đến bên cạnh Vân Ngấn, dậm chân la lên “Là cha từng cắt máu thề”

      Vân Ngấn quay đầu, tay áo khẽ động.

      “Lời thề là cái quái gì hả?” Mạnh Phù Dao đột nhiên tiếp lời nhanh “|Uổng cho ông là chính trị gia, ông biết thời thế của các chính trị gia là những lời gió bay sao?” Nàng chắp tay sau lưng đến bên cạnh Vân Trì, thình lình đưa tay lên cao, dùng bình trà trong tay đập thạt mạnh vào đầu ông ta.

      Bịch tiếng, Vân Trì ngã xuống đất, Mạnh Phù Dao vỗ tay mỉm cười “Ngã rất đúng lúc”

      Ánh mắt Văn Ngấn lên vẻ kinh ngạc, nhưng y chẳng hề tức giận, chỉ khẽ thở dài “ hà cớ gì…”

      Mạnh Phù Dao bĩu môi, lắc đầu “Huynh định tự mình ra tay đánh nghĩa phụ “Trung với quốc gia đại , chịu tòng quyền” của huynh, sau đó gánh vác tội danh bất hiếu và tất cả tội lỗi à? Có đáng ? bằng để người ngoài là tôi ra tay thay huynh”

      Vân Ngấn im lặng, Mạnh Phù Dao cúi đầu lục lạo trong ngực Vân Trì hồi, nhanh chóng lấy ra tấm vải, vừa mở ra nàng liền cười ngừng “Bản đồ mật đạo dưới Hoàng cung Thái Uyên, đò quan trọng như vậy mà cha huynh lại mang người. Huynh dám ông tán đồng ý nghĩa điên cuồng của chúng ta ư?”

      Vân Ngấn quay đầu , ràng muốn trả lời vấn đề này. Mạnh Phù Dao càng xem càng sầu não, nàng có thể tự nguyện giúp kẻ khác, chứ hề thích người khác lợi dụng mình như kẻ ngu. Tên cáo già Vân Trì, ràng trong lòng ông ta tính toán y chang bọn họ, ngay cả bản đồ cũng cố ý để sẵn trong ngực chờ bọn họ lấy ra. Nhưng mồm miệng vẫn luôn từ chối. Để cho mình và tên nghĩa tử kiên định trung thành kia “Ra tay lỗ mãng, bắt ép cha nuôi, cướp bí đồ, ý đồ làm loạn” Nếu sau này lỡ như có người truy cứu tội lỗi, ông ta có thể chối sạch sành sanh, đẩy tên nghĩa tử đại nghịch bất đạo ra làm bia đỡ đạn.

      Vân Ngấn biết rất lại giả vờ biết, đúng là dự định gánh vác hết toàn bộ trách nhiệm, thấy vậy Mạnh Phù Dao lại càng tức tối hơn.

      Đánh cho ông ta thành kẻ ngu luôn! Ai bảo ông ta hèn hạ quá! Mạnh Phù Dao ác độc nghĩ vậy.

      Lúc này, giờ Dậu khắc.

      Trong điện Càn An, Tề vương mỉm cười với Hoàng đế, cũng đề cập đến gánh hát tạp kĩ nổi tiếng ở Thái Uyên.

      Đại quân Phương Minh Hà chờ mở cổng thành.

      “Đốt, đốt nhiều nữa” Mạnh Phù Dao chỉ huy thị vệ Tín Cung chạy toán loạn khắp nơi, vừa đá văng cửa ra liền thuận tay xốc chăn mền của tên thị vệ còn nằm ngủ, nhéo cái mông trần như nhộng của , “Còn đắp chăn nữa hả! Cầm đốt lửa! Ta muốn các ngươi lập tức đốt ba mươi hai ngọn lửa, nếu đẩy các ngươi ra ngoài”

      Bên ngoài Tín Cung là ba nghìn Ngự Lâm quân đối địch, chờ tín hiệu bên Càn An cung phát ra liền nhổ cỏ tận gốc. Các thị vệ Tín Cung cũng biết tối hôm nay có đại biến, sinh tồn tử vong trước mắt, nên cũng có ai lên tiếng dị nghị với mệnh lệnh đại nghịch bất đạo này,tất cả đều im lặng chuẩn bị những vật dụng dễ cháy, tưới dầu cải lên, châm đuốc…

      Cung nhân trong Tín Cung cũng được đưa vào hầm ngầm đến núp trong Tây Lục Cung trống . Mạnh Phù Dao phái nhóm thị vệ phân tán rải rác ra, dặn dò bọn họ cứ nhìn thấy phòng trống nhóm lửa, sau đó tìm nơi núp.

      “Tốt lắm, bây giờ chỉ có thể làm được những việc này thôi” Mạnh Phù Dao vỗ vỗ tay mỉm cười “Chỉ cần Thái tử có thể xuất cung, tám vạn cấm vệ quan dưới trướng ở Kinh thành, so ra có ưu thế hơn Kinh quân từ ngoài thành chạy đến. Đến lúc đó hai bên đại chiến trận, hơn phan nửa là Tề Tầm Ý chiếm được lợi thế”

      “Chỉ sợ Thái tử xuất cung” Vân Ngân lo lắng , Mạnh Phù Dao lắc đầu cười đáp “Chúng ta làm đến nước này mà ta thể nắm bắt thời gian, cảm thấy nguy hiểm gần kề, chết cũng đáng đời”

      Vân Ngấn im lặng, ánh sáng trong đôi mắt lạnh lùng dao động khó hiểu.

      Phía sau ô cửa giấy dột nhiên bừng lên ngọn lửa hừng hực, tiếp đó lửa bùng lên từ khắp mọi nơi. Chỉ trong tích tắc, như có con rồng lửa đỏ, hừng hực gào thét bay lượn khắp Tín Cung, tàn phá tất cả mọi thứ ở nơi này.

      Cửa sổ thoáng chốc cháy rụi, cột trụ từ từ vặn vẹo, lửa bốc cao xông đến tận trời, tiếng đá văng cửa cũng theo đó truyền đến.

      Mạnh Phù Dao kéo Vân Ngân cùng nhảy xuống địa đạo, cửa hầm đất được đóng lại. Trước khi Ngự Lâm quân vọt vào từ cửa, nàng đột nhiên chìa ra hai ngón tay, tạo hình cây kéo, đắc ý cười :

      “Thắng lợi”
      Chris thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 38: Sát mưa

      Typer : ngocnguyen


      Giờ Dậu hai khắc.

      Trong thủy đình cung Càn An, lão Hoàng đế long thể khỏe, qua quýt theo lệ cũ rồi rời khỏi tiệc, đế lại các hoàng tử vui đùa.

      Tề Tầm Ý vỗ tay, gánh hát tạp kỹ bước lên điện. dẫn đầu co vòng eo dẻo như rắn, quần dài màu vàng để lộ ra chiếc bụng thon thả trắng tinh, minh châu đỏ thẫm cẩn áo quấn quanh nơi ngực, để lộ bầu ngực trắng như tuyết, bầu ngực trắng tròn và vòng eo thon thả phối hợp bộ quần áo trống hở dưới, tạo nên dáng vẻ tươi đẹp quyến rũ và hoang dã.

      Các hoàng tử quen mắt nhìn những nữ nhân hoàng hoa khuê các tuân thủ khuôn phép, nên đều cảm thấy mới mử khi nhìn thấy hoang dã này, nhao nhao đặt ly rượu xuống, Thái tử cũng mỉm cười nhìn sang.

      Những người trong gánh hát này đều có công phu nhàng linh hoạt, tiết mục ở giữa là trò xiếc tung người lên trung. Hơn mười người xếp chồng lên nhau, thành tháp người cao. Các hoàng tử đều ngẩng đầu nhìn, vô cùng thán phục với thân thể mềm dẻo của các nghệ nhân này, ai để ý đến tháp người đó mỗi lúc mỗi tiến gần đến tâm điện, mỗi lúc mỗi gần đến chỗ ngồi chính giữa cao nhất, khoảng cách chỉ còn nhiều hơn người nữa là có thể gần kề Hoàng thái tử.

      Hoàng thái tử cũng chú ý, bởi vì Tề Tầm Ý vừa móc ra món đồ mời xem. Thái tử vừa nhìn thấy hai mắt liền tỏa sáng, đó là bức Tuyền Cơ đồ, ngang ba mươi sáu chữ, dọc ba mươi sáu chữ, đọc xuôi, đọc ngược, đọc từ xuống, đọc từ dưới lên, đọc ngang, đọc dọc đều có thể thành câu. Nhưng nội dung phải là thơ ca mà là binh pháp tóm tắt.

      Đây phải là sính lễ mà Thái tử nước Vô Cực tặng cho vị hôn thê của lúc mười ba tuổi sao? Nghe trong này chứa ba mươi hai trận pháp kỳ diệu,luôn cất kỹ trong thâm cung, đệ có được từ đâu?

      Đương nhiên cái này là bản tháp1. Tề Tầm Ý mỉm cười “Tiểu đệ biết điện hạ thích binh pháp, khổ tâm tìm để hiếu kính huynh”

      “Ôi là bảo vật!” Hoàng thái tử nhận lấy, si mê nghiên cứu, rời ra được.

      *Chú thích

      1. Bản tháp: Bản in lại các văn tự khắc bia đá, đồng thau bằng giấy mực (Như bản Photocopy nay)

      Tề Tầm Ý ngẩng đầu lên, ánh mắt chợt lóe.

      kiều kia lập tức tung mình, mũi chân điểm liên tục trong trung, vòng ngọc kêu leng keng lấp lánh kim quang, yểu điệu quay tròn, thoáng cái dừng đỉnh tháp người.

      Tháp người rất cao, đưa tay là chạm được mái vòm, vũ cơ đứng đỉnh, tháp người đột nhiên ngã xuống.

      “Ôi”

      Tiếng hô hoán vang khắp cả điện, tháp người bỗng dưng thôi ngã!

      Gánh hát tạp kĩ này quả rất giỏi công phu, tháp người ngã nghiêng thành góc chếch so với mặt đất mà ai bị rơi xuống. Vũ cơ đứng đỉnh tháp người ngã ngửa cơ thể ngay đỉnh đầu Thái tử. Tóc đen như thcs đổ xuống, che khuất ánh mắt của các thị vệ phía sau. Mặt mũi kiều như hoa xuân, lúm đồng tiền xinh và đôi môi tươi đỏnhư lửa ở gần ngay trước mắt Thái tử, giống như đợi Thái tử đưa tay hái xuống bất cứ lúc nào.

      Ngón tay ngọc ngà thon thả múa may xinh đẹp của ả nhàng duỗi ra, chỉ cần chỉa thẳng là có thể đâm ngay vào yết hầu của Thái tử.

      Giờ Dậu quá nửa hai khắc!

      Bên ngoài Tín Cung rối loạn cả lên, ba nghìn thị vệ chen chúc chỗ, muốn liều mạng cứu lửa cũng như muốn liều mạng lao ra ngoài.

      Đại quân Phương Minh Hà gặp trở ngại nơi cửa thành, cửa vốn được mở, nhưng thuộc hạ Vân gia ngoài cửa thành nhìn thấy Tín Cung bốc lửa, liền lập tức chia quân vào cung và trấn giữ cửa thành, đóng cửa thành lại. Họ chỉ trích Phương Minh Hà giả mạo thánh chỉ, nhiễu loạn lòng quân, giết chết rất nhiều kẻ nội ứng thuộc phe Phương Minh Hà cài đặt ở cửa cung, ngăn cản năm vạn đại quân ở ngoài cửa thành.

      Cùng canh giờ.

      Tề Tầm ý nghiêng người, nhiệt tình thảo luận cách đọc Tuyền Cơ đồ với Thái tử. Cơ thể che lại tầm mắt Thái tử, liếc ánh mắt về phía vũ cơ.

      Hai tay vũ cơ đột ngột giơ lên!

      “Báo!”

      Tiếng cấp báo hốt hoảng thình lình vang lên của binh sĩ nọ đột ngột cắt đứt sát mưu của vũ cơ!

      “Tín Cung xảy ra hỏa hoạn”

      Hoàng thái tử bỗng ngẩng đầu lên, vũ cơ liền thu hai tay.

      Vừa ngẩng đầu, mọi người ngồi thủy đình cao cao đều nhìn thấy vô số đám lửa đỏ rực lan rộng nhanh như bước chân thoăn thoắt của vũ cơ, dần dần biến thành biển lửa đỏ rực, ngừng khếch đại. Nơi Tín Cung xa tít như chìm trong biển lửa khổng lồ, đỏ rực cả gốc trời Tây Bắc.

      Ánh lửa chiếu sáng khắp gian, lờ mờ nhìn thấy rất nhieeuf đầu người chen chúc dày đặc như đàn kiến ở bên ngoài Tín Cung.

      Tất cả hoàng tử đều thấy, sắc mặt họ cũng lập tức biến đổi.

      Tín Cung hẻo lánh, Tín Cung nửa đêm bốc cháy, Ngự Lâm quân làm sao có thể chạy đến cứu hỏa nhanh như vậy. Trừ khi--- Bọn họ ở chỗ đó từ lúc nào rồi.

      Nửa đêm Ngự Lâm quân tập trung ở nơi đó để làm gì? Các Hoàng tử xuất thân nơi Hoàng gia, từ được học tâm thuật Đế vương, chơi trò thủ ddaonj quyền mưu, liền nghĩ ngay đến khả năng kinh hoàng nhất.

      Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Thái tử. Sắc mặt Thái tử vẫn bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng ai quan sátt tỉ mỉ nhìn thấy những ngón tay cầm tấm bản đồ Tuyền Cơ biết trở nên trắng bệch từ lúc nào.

      Sắc mặt Tề Tầm Ý bện cạnh xanh mét, ánh mắt mù mờ, nhưng còn chưa gì Hoàng thái tử bỗng nhiên đặt tấm Tuyền Cơ xuống, phất ống tay áo.

      Vũ cơ lơ lửng giữa trung bị hất văng ra xa, rơi xuống mặt đất, trượt dài vài thước, phun ra ngụm máu tươi.

      “Trong cung còn xảy ra hỏa hoạn, nữ nhân này vẫn còn múa may, phiền lòng quá!” phất tay áo, sải bước “Người đâu theo bổn cung đến đó xem thử”

      “Thái tử!” Tề Tầm Ý đứng lên “Thánh thọ bệ hạ, theo như quy định của Thái Uyên ta, phận làm con phải phụng dưỡng bên cạnh, huynh là Thái tử, thể phá lệ này được, nên để đệ !”

      “Tam đệ” Thái tử nhìn ôn hòa cười “Chuyện gấp phải tòng quyền, phụ hoàng trách ta. Có điều đẹ nhắc ta cũng nhớ, nếu ta rời khỏi, đệ lớn nhất ở đây, chư đệ và chất tử phải phiền đệ trông nom rồi”

      Hán xong đợi Tề Tầm Ý còn dương sắc mặt xanh mét trả lời, vội vã bước xuống bậc thang như bay trong vòng bảo vệ của thị vệ Đông Cung .

      Tề Tầm Ý ngây người trong thủy đình, mộ hồi sau mới nháy mắt ra hiệu với người phía bên ngoài, lập tức có người báo cho Yến Liệt và Phương Minh Hà.

      Tề Tầm Ý suy nghĩ miên man, lo lắng dứt. có nằm mơ cũng thể ngờ rằng, chiếc bẫy được cất công bày bố tỉ mỉ, lại bị phá hỏng bởi trận hỏa hoạn. Trận hỏa hoạn này kinh động đến Thái tử, khiến Thái tử đột nhiên thoát khỏi cái chết gần kề gang tấc.

      phiền não, chợt có thị vệ thân tín tiến vào, kề vào tai vài câu.

      Ánh mắt Tề Tầm Ý chợt lóe sáng, xoay người lại, miễn cưỡng , “Ta thay y phục, các đệ đẹ cứ tự nhiên” Rồi vội vã mất.

      về hướng Thiên điện sau cung Càn An, bốn phía có trọng binh canh gác, nội bất xuất ngoại bất nhập.

      Tề Tầm Ý bước nhanh vào điện, cửa lớn sau lưng lập tức đóng lại, trong điện vô cùng tĩnh mịch, ai có thể bước vào nơi vô cùng bí này của .

      dừng lại trước gian phòng yên tĩnh, cố ý ho tiếng.

      Bên trong phòng, chàng trai chắp tay xem bức thư họa tường quay đầu lại mỉm cười. Tuy mặt đeo mặt nạ, nhưng ánh sáng trong mắt vẫn sáng ngời như trăng soi suối ngọc, sâu hun hút thăm thẳm như hồ nước thấy đáy.

      Cùng canh giờ, giờ Dậu hai khắc.

      Trong khoảnh khắc chàng trai đeo mặt nạ trong Thiên điện quay người mỉm cười với Tề Tầm ý, trong căn phòng phía sau tấm bình phong trong Thiên điện, có cánh cửa từ từ khẽ hở ra. Liền sau đó ánh mắt sáng như ánh chớp nhô lên từ dưới nền đất, lóng lánh tựa như giọt thủy ngân1.

      *Chú thích:

      1. Thủy ngân: Là nguyên tố hóa học trong bảng tuần hoàn có kí hiệu Hg, dạng lỏng có ánh bạc

      Ánh mắt lóng lánh như giọt thủy ngân ấy quét khắp nơi vòng, rồi cái đầu nho trồi lên, người nào đó len lén nhảy ra, theo sau là thiếu niên có sắc mặt tái nhợt lạnh lùng.

      “Đây là đâu?” Đôi ngươi Mạnh Phù Dao láo liên, tò mò quan sát khắp xung quanh.

      Vân Ngấn cau mày nhìn khắp phòng, cũng đâu biết mật đạo Hoàng cung Thái Uyên đa số chỉ có chiều, có thể vào mà thể ra. Hai người ở trong mật đạo Tín Cung lối ra hồi, đường nào cũng cảm thấy được, duy chỉ có con đường đến nơi này là hề có bất kì dấu hiệu gì nên Mạnh Phù Dao quyết chọn, bây giờ nhìn bố trí căn phòng này, hình như là hai người vào nội cung rồi.

      đứng lặng thinh quan sát, chợt ra dấu cho Mạnh Phù Dao.

      “Có người chuyện ở gần đây”

      Cửa sổ phòng khép hờ, Vân Ngấn nhìn qua khe cửa hở đến gian phòng chính. Nơi đó bỗng lên ánh sáng phản chiếu hai bóng người chuyện với nhau. Trong đó có người mặc áo bào tay rộng, trông có vẻ phong lưu.

      Người còn lại mặc trường bào đội mão vàng, chắc là Tề Tầm Ý, người kia…. Khóe miệng khẽ cong lộ ra nụ cười nhạt nhưng lại chứa đậm sát mưu. Vân Ngấn nghĩ nhất định đây là kẻ núp sau lưng Tề Tầm Ý, giúp gã thực thi kế hoạch giết trai bắt vua cha thoái vị?

      Y ngoắt ngoắt tay, ý bảo Mạnh Phù Dao quay đầu lại nhìn.
      Chris thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 39: Lúc nàng gặp lại

      Typer : Lê Hải

      Nhưng Mạnh Phù Dao lại bất đắc dĩ xua tay từ chối, khẽ: “Bước chân ta nặng lắm, đừng để người khác nghe thấy.”

      Vân Ngấn chau mày, nghĩ Tề vương ở chỗ này, bốn bề đều có thị vệ canh gác, làm sao có thể ra ngoài được bây giờ?

      Mạnh Phù Dao xoay người, đưa lăng về phía tĩnh thất.

      Trong tĩnh thất, chàng trai kia bình tĩnh nhìn chăm chú Tề Tầm Ý.

      Ánh mắt y an tĩnh thờ ơ mà lại sâu xa vô ngần, ràng là chẳng lời nào nhưng thần thái lại toát vẻ chí cao vô thượng khiến Tề Tầm Ý cảm thấy tinh thần hơi hoảng hốt, có chút chấn động trong lòng tính cúi đầu hành lễ.

      Thân tín phía sau gã khẽ húng hắng ho, khiến gã mới nhận ra suýt chút nữa mình làm chuyện hợp thân phận. Đối phương chỉ là tình báo của nước Vô Cực, há có thể nhận lễ của mình sao?

      Lòng gã vừa nghi ngờ cảm giác quái dị vừa rồi của mình, vừa đưa tay mời khách, gã còn chưa kịp ngồi vội vã vào chủ đề chính: “… Mới vừa rồi thất bại, rời .”


      “Ồ?” Chàng trai nhướng mày, “Vậy Vương gia sao vẫn ngồi đây?”

      “Hả?” Tề Tầm Ý ngỡ ngàng, “Ta bố trí tốt ở ngoài cung, ta cảm thấy bây giờ ta nên ở bên cạnh Phụ hoàng…”

      “Bố trí tốt?” Đối phương mỉm cười giễu cợt, “Chuyện thế gian như nước tuôn trào chợt rẽ hướng chỉ trong nháy mắt, có chuyện gì nhất định thể thay đổi được.”

      “Chính tay cầm bức Tuyền Cơ đồ ngài đưa cho ta.” Tề Tầm Ý cau mày, “Tuy vũ cơ ra tay thành công, nhưng độc tấm Tuyền Cơ đồ dính vào tay …”

      Tề Tầm Ý còn chưa dứt lời ngạc nhiên dừng lại, bởi vì đối phương đứng lên.

      Chàng trai khẽ cúi người, nhìn về phía Tề Tầm Ý, nhưng lời thốt ra tuyệt đối chút ôn hòa: “Có hai lựa chọn, là ta , ngài ở lại đón chờ thành công “nắm chắc” trong tay của ngài, sau đó có lẽ ta nể phần giao tình, nhawtk xác giúp ngài. Hai là, bây giờ ta và ngài ngay, chạy thẳng đến cửa cung bắt lại Tề Viễn Kinh, chúng ta nhặt xác .”

      Tề Tầm Ý nhìn vào đôi mắt thâm trầm tuyệt đẹp của chàng trai, trong đấy có kiên định, nắm bắt tất cả mọi việc khiến người ta dám có chút hoài nghi về lời ban nãy.

      Tề Tầm Ý khẽ nghiến răng, đứng lên !”

      Hai người vội vã bước ra cửa, chàng trai sau gã bước, bỗng nhiên khựng lại, nghiêng người nhìn căn phòng bên trái lúc.

      Tề Tầm Ý bên cạnh vừa bước lên ngựa vừa gượng gạo cười hỏi “Chưa thỉnh giáo tiên sinh họ gì.”

      “Tại hạ họ Nguyên.” Chàng trai thản nhiên đáp, vừa kéo cương vừa đột nhiên quay người lại nhìn trọng binh canh gác Thiên điện, : “Điện hạ, hãy đem theo những vệ sĩ thân tín tốt nhất của ngài. Chuyện đến mức độ này, cuối cùng hai bên cũng đụng độ trận, hộ vệ bên cạnh ngài càng nhiều càng tốt.”

      “Được.” Tề Tầm Ý lập tức truyền lệnh, tập họp thị vệ lân cận và thủ vệ ở Thiên điện thành đội, tháp tùng hai người rời .

      “Ngự Lâm quân trong cung là thuộc hạ của Yến Liệt, toàn bộ đều nằm trong tay ta. Cho dù Thái tử vào Tín Cung cũng khó hòng bỏ trốn. Ta hạ lệnh Ngự Lâm quân bên ngoài Tín Cung, chỉ cần nhìn thấy Thái tử lập tức bắn chết!”

      “Vậy sao?” Chàng trai mỉm cười, tay vừa khẽ búng, con chim bồ câu từ cao cắm đầu rơi xuống bàn tay , lòng bàn tay vừa xòe ra chim ồ câu liền tung cánh bay lên, nhưng lại để lại cuộn giấy xíu xiu trong đó.

      Mặt Tề Tầm Ý liền biến sắc, lập tức thở phào nhõm, lẩm bẩm : “Võ công tiên sinh cao, may nhờ ngài đánh rơi chim bồ câu đưa truyền tin này…”

      “Tề vương cho rằng chỉ có con chim bồ câu truyền tin ra ngoài hay sao?” Trong lời nhàn nhạt lại mang đậm mỉa mai, “Ta và ngài đánh cuộc, ngay mới vừa rồi, chỉ sau khắc khi Thái tử rời khỏi thủy đình, từ khắp bốn phương tám hướng của Hoàng cung này, tối thiểu bay ra vài chục con bồ câu đưa tin. Chỉ với mình ta bắn rơi hết được.”

      “Hả!”

      “Ta bảo ngài chờ nửa tháng, điều tra tất cả các thế lực xung quanh mình, tìm cơ hội bỏ cũ thay mới, sau khi thanh trừng xong, chuẩn bị kế sách thứ hai nếu ám sát thất bại. Tại sao ngài nghe theo đề nghị của ta?” Chàng trai liếc xéo Tề Tầm Ý, nơi đáy mắt ánh lên vẻ khinh thường nhàn nhạt, “Người làm việc lớn sao có thể hấp tấp như vậy?”

      “Ngươi biết cái gì!” Tề Tầm Ý bị trách lần thứ hai cảm thấy có chút xấu hổ. Gã tự nhận mình là người chiêu hiền đãi sĩ, nhưng kẻ sĩ trước mặt gã lại chẳng chừa chút sĩ diện nào cho mình, biết dưới là gì! Cuối cùng cũng chịu đựng nổi, tính khí kiêu căng của vương hầu tôn quý bộc phát, “Ngươi là mưu sĩ áo vải, có giỏi lắm chỉ làm được chút trò thâm độc vặt vãnh, biết thế nào là thế cục của thời đại này chứ? Phụ hoàng bệnh nặng, Thái y lén cho ta biết người cố lết qua lễ sinh thần này. Nếu như người băng hà, Thái tử thừa hưởng ngôi vị Hoàng đế. Nửa tháng ư? Đợi thêm nửa tháng nữa làm gì cũng chằng kịp!”

      Chàng trai im lặng, y bị Tề Tầm Ý quát trận nhưng cũng chút tức giận, ngược lại từ từ nảy sinh cảm giác thương hại.

      Y liền khẽ khom người, mỉm cười :

      “Thế , cứ làm theo ngài muốn.”

      Giờ Dậu canh ba đến.

      Hoàng thái tử mang theo hơn nghìn thị vệ Đông cung, chạy về hướng Tín Cung bốc cháy mà chạy thẳng đến cửa cung. Tại điện Chính Nghi cánh cửa cung xa, bị Vân Trì đầu băng như cái bánh chưng ngăn cản. Vân Trì dẫn Hoàng thái tử vào nhánh mật đạo dưới Thiên điện cung Càn An, trực tiếp đưa Thái tử ra khỏi cung.

      Mật đạo có đánh dấu kia dưới Thiên điện cung Càn An, là đường duy nhất thông ra ngoài cung. Chỉ cần dời tấm bình phong , là ra nột nhánh mật đạo khác thẳng ra ngoài cung.

      Nếu như Mạnh Phù Dao mà biết việc này, chỉ sợ là hối hận sao mình lại gặm cái bình đồng thau gây chuyện kia. Vân Trì vốn định chờ khi hai người cưỡng ép bức bách ông, hợp tình hợp lý ra điều bí mật này. Nhưng mà nàng lại ra tay quá ác, đập người ta đến bất tỉnh, kết quả là cơ hội trốn thoát vuột khỏi tầm tay, đường tắt lại đường dài.

      Cùng lúc đó, các nơi trong cung cũng thả bồ câu đưa tin. Song, khi những con chim bồ câu đưa tin kia vừa bay ra khỏi Hoàng cung, lập tức bị nhóm hắc y nhân mai phục bên ngoài đồng loạt bắn chết.

      Lúc này, Phương Minh Hà dẫn theo đại quân bị ngăn ngoài cửa thành, nôn nóng bất an mà chẳng làm gì được. Đương khi do dự, thình lình nhìn thấy luồng ánh sáng pháo hoa vút lên trời cao, rực rỡ chói lòa lung linh đủ mọi sắc màu giữa trời đêm tăm tối.


      “Tề Vương đắc thủ rồi à?” Phương Minh Hà mừng rỡ, phất tay “Mặc kệ trả giá, tấn công!”

      Trong căn phòng bên trái Càn An Cung, Vân Ngấn thò đầu quan sát, với Mạnh Phù Dao: “Toàn bộ những thị vệ bên ngoài bỏ chạy hết, vừa may chúng ta có thể thoát ra ngoài. Ta muốn đuổi theo Thái tử, chắc là ngài ấy chạy thẳng đến cửa cung, xuất cung triệu tập Cấm Vệ quân ở Kinh thành.”

      “Ta ở lại trong cung, giả trang làm cung nữ rồi trà trộn rời .” Mạnh Phù Dao ngồi phịch đất, lười biếng .

      được!” Vân Ngấn kéo nàng đứng lên, “Tề vương đa nghi, Phương Minh Hà tàn bạo, lỡ như bọn họ đắc thủ, nhất định tiến hành thanh trừng đẫm máu trong cung. mất chân khí ở lại quá nguy hiểm, nên đuổi theo Thái tử cùng ta, theo ngài ấy an toàn hơn chút.”

      “Ờ.” Mạnh Phù Dao lười biếng nhổm dậy.

      Nhìn thần sắc nàng có vẻ mệt mỏi, Vân Ngấn nghĩ ngợi trong tích tắc rồi tháo ra sợi đai lưng, cột đầu vào cổ tay Mạnh Phù Dao, cột đầu khác vào cổ tay mình.

      “Huynh làm gì vậy?” Mạnh Phù Dao ngạc nhiên hỏi “Huynh sợ hành động bất tiện à?”

      “Kéo chặt ta, để ta bảo vệ .” Vân Ngấn đáp ngắn gọn.

      Mạnh Phù Dao bật cười, hồi lâu sau lại vô sỉ “Vậy lỡ nhe huynh chết , phải ta bị huynh kéo chết chung à?”

      Vân Ngấn im lặng, nàng dùng đao chặt đứt dây lưng, hít hơi, cười “Được rồi, thôi!”

      Giờ Dậu, canh ba.

      Yến Liệt cứ qua lại trước Tam Trọng Môn, lão nhìn thấy lửa cháy trong cung nhưng dàm rời bước. Lỡ như Thái tử xuất cung, lão phải ngăn cản tại chỗ này.

      Tiếng vó ngựa vẳng đến trong đêm tối, tròng mắt Yến Liệt co lại, tay giơ lên cao. Ngự Lâm quân giương cong cung, đao tuốt khỏi vỏ bày trận đón địch.

      Dáng hình người đến dần dần trong bóng tối, là Tề vương – Tề Tầm Ý dẫn theo thị vệ.

      Yến Liệt thở phào nhõm, phất tay ra hiệu thị vệ mở cửa. Tề vương cầm chặt dây cương, ánh mắt lóe sáng, nhìn như bình tĩnh nhưng ngón tay xiết đến trằng bệch, ngựa dưới thân gã cũng cáu kỉnh thở ra tiếng phì phò trong mũi.

      Ngược lại, chàng trai bên cạnh gã lại nhàn hạ thong dong, tư thái phong lưu, khiến Yến Liệt bất giác ngước nhìn đến vài lần.

      Cửa cung Tam Trọng Môn chậm rãi mở ra.

      Ánh đèn màu đỏ nơi xa cũng bị cánh cửa kéo dãn ra, soi xuống mặt đất tựa như vũng máu tươi.

      “Soẹt!”

      biết ám tiễn bắn đền từ đâu, khẽ khàng xé rách màn đêm, tích tắc bắn đứt bàn đạp chân của tuấn mã Tề Tầm Ý cưỡi.

      Tuấn mã kinh hoảng ngửa đầu hí dài. Tề Tầm Ý kịp phòng bị liền ngã về phía sau, cố hết sức để giữ thăng bằng, thình lình bóng đen ngược gió lao đến, nhanh như ánh sáng xét trong đêm tối, xô gã xuống ngựa, ngay sau đó đưa tay túm gã định xách lên.

      Nguyên Chiêu Hủ bên cạnh Tề Tầm Ý bất chợt nhấc tay, Tề Tầm Ý liền được kéo sang bên, tránh khỏi bị người kia bắt.

      Bóng đen quay đầu, ánh đuốc soi đôi mắt sâu thẳm, chính là Vân Ngấn.

      chiêu đắc thủ, Vân Ngấn tức giận khẽ hừ, xoay người lên ngựa, tay vừa kéo, bóng dáng nhắn theo đà sức mạnh của Vân Ngấn bay lên, đánh thẳng về phía chàng trai bên cạnh Tề Tầm Ý.

      Thân hình của bóng đen vừa mới xuất vô cùng kiều xinh đẹp, lúc bay lên khăn đội đầu rơi xuống, mái tóc dài đen nhánh xõa tung, mềm mại lóng lánh như tấm lụa trong ánh đèn đỏ nhạt từ xa chiếu đến.

      Người nàng còn đương giữa trung cây chủy thủ trong lòng bàn tay trồi ra, sắc lạnh lóe sáng, hướng thẳng đến người ngồi ngựa.

      “Xuống ngựa!”

      Tiếng nàng quát khẽ vang lên, chàng trai ngồi ngựa đột nhiên ngước mắt, mỉm cười.

      Người ở giữa trung, kẻ đương ngồi ngựa.

      Bốn mắt giao nhau.

      Mắt nàng trong veo như ánh trăng tỏ chín tầng trời cao vời vợi, mắt thâm trầm như sông sâu chảy xiết tung hoàng khắp đất rộng bao la.

      Ánh trăng kia soi rọi sông sâu, sông núi đất trời như cùng xướng lên bản hòa vang dội, thanh vang vọng miên man trong trời đất và trong lòng người.

      Giờ phút này.

      Ánh đao chợt tắt.

      Khoảnh khắc ấy, chàng trai bỗng nhiên mấp máy môi, nhưng lại phát ra thanh .

      “Phù Dao, biệt lai vô dạng?”

      *Biệt lai vô dạng:
      Cung Trường NguyêtChris thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm

      Typer : Lê Hải


      Biệt lai vô dạng.

      Câu thăm hỏi thốt ra tiếng lại như sấm chớp vang trong đáy lòng.

      Mạnh Phù Dao từng tưởng tượng rất nhiều lần tình cảnh mình và Nguyên Chiêu Hủ gặp lại nhau. Có lẽ là trong dịp lễ hội nào đó, có lẽ là ở yến tiệc hoành tráng nào đấy, có lẽ là ở nước của Nguyên Chiêu Hủ… Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến tình cảnh trước mắt này đây, nàng và Nguyên Chiêu Hủ gặp lại nhau trong đêm cung biến Thái Uyên. Mà lúc chạm mặt, Nguyên Chiêu Hủ đứng bên cạnh kẻ địch, còn nàng chỉ đao vào tim .

      bị chủy thủ của nàng chỉ ngay tim nhưng vẫn mỉm cười nhàn nhã, hơn nữa còn hỏi thăm thân thiết.

      Mạnh Phù Dao đứng ở đầu ngựa, lộn ngược vòng, chủy thủy trong tay nàng vẫn sáng, nhưng trái tim hiểu vì sao lại mềm nhũn.

      Nhất là, khi nàng đọc được khẩu hình ấy.

      Nhất là, khi trong ngực Nguyên Chiêu Hủ đột ngột thò ra cái đầu trằng muốt, đôi mắt đen xíu xiu xoay tròn, nhìn thấy ánh đao tay nàng nhanh như chớp bứt ra sợi lông trắng, đưa lên đỡ.

      Nó cho rằng lông đít nó là danh kiếm Can Tương, Mạc Tà* sao?

      *Can Tương và Mạc Tà là tên của hai vợ chồng thợ rèn kiếm Trung Quốc cuối thời Xuân Thu ở nước Ngô. Can Tương, Mạc Tà được coi là những thợ rèn kiếm gioir nhất thời Xuân Thu mà sản phẩm tiêu biểu là hai thanh kiếm Can Tương, Mạc Tà. Quá trình rèn gian khổ cùng độ sắc bén lạ thường của kiềm Can Tương và Mạc Tà được ghi lại trong sách vở và chúng trở thành tượng trưng cho những thanh kiếm sắc bén huyền thoại.

      Mạnh Phù Dao chợt thấy buồn cười, nhưng chưa kịp cong môi lại chợt muốn bật khóc, kết quả là nàng cười cũng chẳng khóc được, hắt xì tiếng rồi thình lình ngã xuống.

      Vừa ngã xuống, lòng nàng thầm kêu toi, dù thế nào bây giờ Nguyên Chiêu Hủ vẫn là trợ thủ của Tề Tầm Ý, mình cướp ngựa qua ải thất bại hiển nhiên Vân Ngấn chịu chạy trốn mình, nàng hại rồi.

      Nàng rơi vào lồng ngực ấm áp, làn da để lộ nơi cổ áo láng mịn như trường bào gấm của , thoang thoảng mùi hương kỳ lạ. Nơi tiếp xúc giữa hai cơ thể như bùng lên ngọn lửa, tích tắc lan tỏa khắp toàn thân.

      Ngọn lửa ấy bao phủ thân nàng, nhưng nóng như thiêu như đốt mà ấm áp lạ thường, hư ảo kỳ lạ, toàn thân ấm áp thư giãn tựa như ngâm mình trong suối nóng. Hiểm nguy như chợt tắt, mệt moit vì bôn bả vất vả suốt đêm như chẳng còn nữa, thay vào đó là vỗ về dịu dàng, nhưng chỉ tích tắc lại bị phủi nhàng như mây bay gió thoảng.

      Hơi thở ấm áp của chàng trai phía sau khiến người ta như lạc vào mộng đẹp, hay như bồng bềnh hồ nước biếc ngập tràn hương sen thơm ngát thanh tao, quyến rũ mị hoặc khôn cùng.

      Môi của cách nàng rất gần, gần đến mức lúc ngựa cử động môi sướt khẽ qua vành tai nàng, ngứa đến tận tim. Hơi thở của thoảng qua mặt nàng, khẽ khàng nhàng, ươn ướt như chuồn chuồn lướt nước. Lưng Mạnh Phù Dao cứng đờ chẳng nhúc nhích được, nhưng tay chân từ từ mềm nẫu rồi như hóa thành bông, thành sương, thành khói, thành tơ.

      Khoảnh khắc này ngắn như đốm lửa chợt lóe, lại dài tựa ngàn năm.

      Trong lúc hoảng hốt nàng nghe thấy tiếng thầm bên tai, mang theo tiếng cười khe khẽ, nghe được tiếng cười ấy, nàng liền cảm thấy ngàn hoa bốn mùa đều nở rộ trong phút giây ngắn ngủi này.

      “Ta muốn hôn nàng…”

      Mạnh Phù Dao run rẩy, hoảng hốt nghĩ rằng, giọng của có phải từng bị hạ cổ hay nhỉ? Dù cho lời có đơn giản đến đâu, nhưng nếu như do ra từng câu từng chữ đều như có móc vàng, móc nhàng vào trái tim người nghe.

      Nàng sờ mặt mình, hình như bốc cháy.

      dừng lại chút, rồi lại như luyến lưu như tiếc như hận tiếp:

      “Đáng tiếc… Bây giờ thể.”

      Lời vừa dứt sau lưng nàng lập tức trống rỗng, suối nguồn ấm áp đột nhiên biến mất, khiến tim nàng như cũng trống vắng theo. Nàng quay đầu, nhìn thấy Nguyên Chiêu Hủ áo bào tay rộng nhàng lui người về sau, nhảy xuống ngựa.

      vừa tiếp đất liền xoay người như mây cuồn cuộn, cung trong tay.

      Dây cung son đỏ, mũi tên đen sì, đầu tên lóe ra ánh sáng yếu ớt. cười khẽ, những ngón tay khẽ động, nhàng linh hoạt lắp tên, kéo cong cung. Yến Liệt kinh hãi nhìn, Tề Tầm Ý bị vứt xuống ngựa vừa kinh ngạc vừa giận dữ đuổi theo, tiếng bước chân rầm rập của thị vệ phía sau vẳng đến vừa gần vừa .

      Mũi tên chỉ thẳng về phía Mạnh Phù Dao.



      Mũi tên chẳng bao giờ đen sì rét lạnh hơn lúc này.

      Mạnh Phù Dao bất chợt quay đầu, ngơ ngác nhìn mũi tên như mắt chim ưng dán chặt người nàng và chàng trai tôn quý ung dung kéo cong cung.

      Giây phút này khí như lắng đọng, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng đuốc cháy lách tách và tiếng hít thở đè nén vì hồi hộp. Trong ánh lửa đỏ bập bùng, xoay người lại nhìn, ánh mắt trong veo tinh khiết như tuyết đọng núi cao. Trong ánh mắt ấy lên chút ngạc nhiên, chút nghi ngờ, chút rung động, khó hiểu… Như chứa nghìn câu vạn lời và tất cả tâm muốn ra lại chẳng thể nào được.

      Ánh mắt phức tạp ấy lời nào có thể diễn tả được, giống như búa tạ gõ vào đáy lòng. Nhất thời tất cả mọi người đều quên mất hành động.

      Chỉ có chàng trai kia vẫn thản nhiên mỉm cười, chằng chút xao động. Tay cầm cung vững vàng như núi, cung cong căng cứng vang tiếng kéo cót két khe khẽ, nghe như tiếng lòng nỉ non ngàn lời tâm .

      Tay kéo cung cong về sau ánh chừng tấc, mũi tên chực chờ lao thẳng về phía trước!

      “Vút”
      Cung Trường NguyêtChris thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 41: Sấm chớp chợt đến

      Typer : Lê Quyên


      Tiếng tên nhọn xé gió kia chưa bao giờ khiến người ta tuyệt vọng như lúc này. Mũi tên chia cắt gian, truy gió đuổi chớp bắn thẳng đến Mạnh Phù Dao.

      “Ầm!”

      Cũng lúc đó nơi cửa cung Nhất Trọng Môn chợt vang lên tiếng nổ lớn, tiếng theo là tiếng reo hò như thủy triều ùa đến. Tưởng lĩnh dẫn đầu giáp đen khăn vàng chính là Phương Minh Hà.

      Tề Tâm Ý vui mừng khôn tả, hô to: “Minh Hà, ngươi đến rồi!”

      Phương Minh Hà cao giọng cười to, tiếng mang theo nội lực truyền đến từ xa: “Chúc mừng điện hạ đắc thủ.”

      Nhưng Tề Tâm Ý khẽ ngỡ ngàng khi nghe được lời này, còn chưa kịp đáp Phương Minh Hà cười : “Bọn thuộc hạ đường đến đây giết sảng khoái!”

      Cửa cung Nhất Trọng Môn cuối cùng cũng mở, cách xa nhau chừng gần dặm, nhưng vẫn ngửi được mùi máu tươi dính áo giáp binh sĩ và sát khí ngất trời như giẫm đạp đầu người mà đến.

      Có thể suy ra, mới vừa rồi, lúc đại quân Phương Minh Hà cho rằng Tề vương đắc thủ phá vỡ cửa thành, đường giết bao nhiêu người, chém bao nhiêu đầu rơi xuống đất, đạp lên bao nhiêu thi thể, đốt cháy tan hoang bao nhiêu nơi, và qua biết bao nhiêu người bị thương than khóc.

      Phương Minh Hà hớn hở, khát khao tương lai ốt đẹp phía trước, trở thành trọng thần phò vua. chú ý đến sắc mặt đột biến của Tề Tâm Ý. Nguyên Chiêu Hủ bên cạnh mỉm cười lắc đầu.

      Nhưng ánh mắt Nguyên Chiêu Hủ hẳn nhìn đại tướng quân trước mặt, mà đích thực nhìn mũi tên bay vút về phía Mạnh Phù Dao.

      Tên lao vun vút, xé gió gào thét trong trung, đương khi sắp đến gần Mạnh Phù Dao đột ngột rẽ hướng. Mũi tên tự nhiên rơi xuống lạch cạch cách quái dị, bắn lên thân ngựa của Mạnh Phù Dao.

      Tuấn mã ăn đau ngửa đầu hí dài, nhảy lên loạn xạ như nổi điên, phi nước đại đường thẳng về phía trước.

      Thân thể Mạnh Phù Dao ngừng xốc nảy, nàng nghiến răng kéo căng dây cương để bị té xuống lưng ngựa. con ngựa lao nhanh kịch liệt, xốc nảy đến gân cốt toàn thân nàng như muốn rã rời. Mạnh Phù Dao cắn môi, gắng hết sức mình ngoái đầu lại nhìn Nguyên Chiêu Hủ.

      Nàng xoay đầu, tóc đen tản ra phất phơ như dải lạu mềm màu mực, che nửa khuôn mặt, giữa những sợi tóc tơ lòa xòa lộ ra ánh mắt đen nhánh, chứa chan muôn nghìn cãm xúc.

      Ánh mắt ấy ngập nỗi bi thương, chỉ tích tắc vượt qua sóng người hỗn loạn, vượt qua rãnh trời, vượt qua Vong Xuyên, thống đến Bỉ Ngạn.

      Trước mắt nàng là muôn vàn giáp sắt chói lóa, dồn dập như sóng xô, phía sau là thị vệ Tề vương truy đuổi, ào ào như lũ cuốn, ở giữa là Nguyên Chiêu Hủ đứng mỉm cười. ống tay áo phất phơ trong gió, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt phức tạp của Mạnh Phù Dao.

      dùng nội công truyền vào tai nàng, giộng bình tĩnh như Thái sơn có sập xuống cũng chẳng hề biến sắc, chỉ thuộc về mình .

      “Cẩn thận.”

      Lòng nàng chắn động, ngay sau đó liền cảm thấy lại bị xốc nảy lên lần nữa.

      Mũi tên kia vừa rồi rơi xuống đất giờ lại bật nảy lên, vô cùng chính xác đập vào thân ngựa. Tuấn mã tức giận hí vang, cất cao vó chở Mạnh Phù Dao chạy cấp tốc ra ngoài như tia chớp.

      Mạnh Phù Dao như lênh đênh mặt biển, bấp bênh tự chủ được, được ngựa chở mạch đến Nhị Trọng Môn. Trước mặt nàng, có hơn nghìn thị vệ khôi giáp sáng loá, xếp hàng nghiêm ngặt và Bùi Viên cầm liếm cười gằn, canh giữ trước cửa cung…

      nỗi u ám dâng lên từ đáy lòng nàng – Ông trời ơi, như vậy làm sao con có thể xông ra ngoài được đây?

      Nàng cố gượng quay đầu nhìn Nguyên Chiêu Hủ, ngay cả bản thân cũng chẳng hề biết, ánh mắt của mình bi thương đến dường nào.

      Nguyên Chiêu Hủ nhướng mắt nhìn nàng chằm chẳm, chỉ trong chốc hiểm nguy mà Mạnh Phù Dao xưa nay luôn kiên cường dũng cảm lại có ánh mắt như thế, khiến lòng run lên thành tiềng, ý cười môi phai nhạt vài phần, nhưng ánh mắt lại đậm thêm vài phần dịu dàng, vài phần lưu luyến.

      Nàng sợ phải là cái chết…

      Tuấn mã chở Mạnh Phù Dao xông thẳng về phía trước, Tề vương phía sau gio tay phất, thị vệ liền định đuổi theo. Nguyên Chiêu Hủ bình thản : “Vương gia, xem ra Thái tử ra từ cửa cung rồi. Ở đây cần nhiều người nữa.”

      Sắc mặt Tề Tâm ý xanh mét, do dự. Nguyên chiêu Hủ lại : “Ngài hãy dẫn người lùng bắt Thái Tử thỏa đáng hơn, còn ở nơi này… Tại hạ có thể san sẻ cho ngài.”

      Tề Tâm Ý liếc nhìn , cảm thấy người này đáng tin lắm. Tuy nhiên, lúc này Phương Minh Hà phải dẫn binh, Yên gia và Bùi gia phải giữ cửa, lại có người nào khác khả dụng. Gã nghĩ rằng, phần lớn binh lực của mình hôm nay đều canh giữ ở các cửa cung, chỉ hai kẻ cỏn con cũng chẳng làm được gì nên lập tức đồng ý. Gã dẫn người lục soát Hoàng cung, cũng vội vàng truyền tín hiệu báo Phương Minh Hà phái đội quân, chặn lại tất cả các con đường đếndoanh trại Cấm Vệ quân.

      “Như vậy, xin nhờ tiên sinh vui lòng bắt giữ hai kẻ nam nữ khả nghi này.”

      Nguyên Chiêu Hủ cười , đáp: “Yên tâm!”

      Tề Tâm Ý rời , Nguyên Chiêu Hủ chợt ngẩng đầu nhìn về phía thành lâu, mỉm cười phất tay, dẫn thị vệ “Đuổi theo” Mạnh Phù Dao.

      Ở phía trước, Vân Ngấn bám chặt vào bên thân ngựa, ngừng gạt tay bay đến để bảo vệ Mạnh Phù Dao ở phía sau, nhìn đại quân phía sau từ từ đến gần và thị vệ đứng chắn nơi Nhị Trọng Môn dày đặc khe hở phía trước, tân đáy lòng khỏi bật lên tiếng thở dai tuyệt vọng.

      ra, Thái tử ra từ cửa cung, là mình hại nàng. Bất kể thế nào nữa, cho dù có liều mạng, cũng nhất định phải bảo vệ nàng.

      Phía trước mặt, Bùi tướng quân nhìn chăm chú đôi nam nữ xông đến. hai kẻ yếu ớt này, như hai chấm xíu xíu giữa con đường dài và rộng, tựa như thiên quân vạn mã phía sau chỉ cần nhàng vung tay là có thể bóp chết bọn họ. Bùi tướng quân và con khinh miệt cười, nhưng cũng lơ là thờ ơ, thình lình phất tay.

      “Vút!”

      làn mưa tên bắn ra từ Nhị Trọng Môn, hóa thành vòm mây đen kịt , gào thét như quỷ khóc giữa trung, chỉ tích tắc từ cao trút xuống, nhắm thẳng vào đôi nam nữ lẻ loi giữa con đường dài và rộng.

      Tuấn mã kêu gào thảm thiết, thân hình dính đầy tên, tức ngã chết.

      Vân Ngấn nhảy lên quát to, kiếm múa vun vút sáng lóa, ánh sáng tụ lại thành bức tường tròn trĩnh, che chắn bảo vệ Manh Phù Dao bên trong. hòa thành cơn gió, lượn vòng quanh bức tường ấy, cơn gió này lướt cuốn, chỉ vây quanh người bên trong, tên bay đến đâu cũng đều chắn đỡ.

      Yến Liệt giữ Tam Trọng Môn và Bùi tướng quân giữ Nhị Trọng Môn đều là danh gia võ học, thị lực vô cùng tốt. vừa nhìn thấy thiếu niên kia liều mạng, chiêu kiếm múa chắc chắn là Ngự Kiếm Thuật chí cao trong kiếm thuật, kiếm hóa thành khí, cứng như kim thiết. Hai người đều khỏi kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng chốc liền nhếch môi cười lạnh lùng.

      Ai cũng biết lấy chân khí điều khiển kiếm, nếu lâu dài dẫn đến mất mạng, công lực giảm sút đến tàn phế, nặng mất hết công lực rồi chết.

      Đáy mắt Yến Liệt ánh lên mỉa mai – Liều mạng như vậy, muốn chết à! Ông ta lạnh lùng cười, thờ ơ xoay đầu nhìn về hướng khác.

      Thế nhưng lúc này, Vân Ngấn đâu còn nghĩ đến điều gì nữa, trong đầu chỉ còn sót lại ý niệm: bảo vệ nàng! Nàng là do lôi xuống nước, thể để mặc nàng bị vạn tên bắn chết ở cửa cung này!

      Gió mạnh gào thét, trăng mờ nghiêng ngả, những mũi tên đen kia bay vụt đến đều bị gạt ra, rồi lại bay khắp bốn phương tám hướng, bắn thẳng lên trời cao, xé rách may trời, xuyên thủng bầu trời, tạo thành muôn ngàn vì sao lấp lánh.

      Ánh sao chiếu lên gương mặt như tuyết trắng của thiếu niên, răng trắng cắn chặt đôi môi đỏ tươi như máu.

      vung kiếm, múa kiếm, ngự kiếm… Cánh tay đau đến mất tri giác, tất cả đều phải do ý thức quyết định, mà là dựa vào bản năng cách máy móc.

      Toàn bộ tâm tình đều đặt người Mạnh Phù Dao, chẳng màng đến bản thân mình. mũi tên bắn lén xiêu vẹo bay đến, cắm vào khe nơixương vai , vừa động đau thấu xương.

      Mạnh Phù Dao vẫn được bảo vệ trong màn kiếm khí của tạo ra, lúc này bỗng ngẩng đầu. Sắc mặt nàng lúc này còn trắng hơn cả Vân Ngấn vài phần, ánh mắt xưa nay trong trẻo kiên cường, giờ phút này lại long lanh ươn ướt.

      Vân Ngấn vừa cúi đầu, nhìn thấy luôn kiên cường kia, giây phút này đây óng ánh lệ nơi đáy mắt, tâm khẽ run run đau xót, dường như có mũi tên bắn trúng tâm rồi.

      nghiến răng, nhìn mặt Mạnh Phù Dao nữa, bỗng nhiên trở kiếm chém đứt mũi tên, máu tươi tung tóe đầy vai. Thế nhưng lại như hoàn toàn mất hết cảm giác, cơn gió vờn xung quanh bức tường bắng kiếm khí háo thành màu đỏ. Tựa như tấm màn đỏ di động, che chắn hết tất cả sát mưu và thương tổn cho người bên trong.

      Song, dù dốc hết toàn lực, cũng chỉ che chắn được mưa tên từ phía trước ập đến, cách nào cản được truy binh đuổi đến từ phía sau. Trong lúc cấp bách, quay người nhìn lại, thấy chàng trai kia dẫn theo thị vệ tiến đến gần kề, chỉ còn cách nhau vài bước. mà trước mắt, đội cung thủ đột ngột lùi về phía sau, đội binh sĩ khác mặc cẩm y, bước vội lên ngồi quỳ ở phía trước, người người kề vai cây súng dài đen nhánh, họng súng đen ngòm lạnh lẽo, chỉ về phía và Mạnh Phù Dao.

      Đội súng lửa.

      Vân Ngẩn nặng trĩu lòng, bất giác nhào tới phía trước, che chắn cho Mạnh Phù Dao.

      Chuyện trước mắt có thể làm, là lấy thân mình che chở cho nàng.

      Lòng vô cùng ảm đạm, nhưng ánh mắt lại kiên định như núi.

      Nhưng mà, trong tích tắc ảm đạm ấy, đột nhiên trời cũng tối .

      Vân Ngấn cả kinh, cho rằng mình kiệt sức hoa mắt chóng mặt, chợt nghe đỉnh đầu có tiếng quát khẽ trầm mà mạnh mẽ, tựa như tiếng sấm vang vọng từ trời cao, ánh chớp mưa sa rền vang, tích tắc xuống đến nhân gian.

      Vân Ngần ngẳng đầu lên, cảm thấy đỉnh đầu mình tối sấm, cơn lốc đen đột nhiên ập xuống từ thành lâu, nhanh hơn gió bão, mang theo tiếng quát vọng đến ầm ầm, còn vang to hơn cả tiếng sấm

      “Ta đến giết người!”
      Cung Trường NguyêtChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :