1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phù Dao Hoàng Hậu - Thiên Hạ Quy Nguyên (Chương 41)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 27 : Ve Sầu Lột Xác

      Typer : thuonglu

      Đầu Mạnh Phù Dao cài đầy trâm, toàn thân đeo đầy châu ngọc, trang phục mát mẻ theo phong cách “hip hop”, ngồi cứng ngắc bên cạnh kẻ chinh phục.

      Hôm nay Chiến Vương gia tuấn đến mức khiến người khác căm phẫn. Áo bào thêu Bàn Long, mão Hoàng kim, tôn đậm khí thế bức người tỏa ra từ khuôn mặt ngăm đen tuấn. Nam nhân khi mặc áo đỏ thường đem đến cho người ta cảm giác rất lòe loẹt, chẳng muốn nhìn. Nhưng Chiến Vương gia khác, áo đỏ khoác người khiến người ta cảm thấy cuốn hút lạ thường, thể dời mắt, cũng khiến người ta phải than thở trang phục đỏ kén chọn người, nhưng phụ người có vóc dáng đẹp mặc nó.

      Mà hôm nay cũng là chính thọ Hoàng đế Thề Hạo Thái Uyên, buổi trưa bày mười sáu bàn thọ yến tại điện Khánh Vân, do đại thần văn võ của Thái Uyên tiếp đón, chiêu đãi các sứ thần đến mừng thọ từ các nước khác. Hình như thân thế Hoàng đế Thái Uyên tốt, chỉ xuất giữa buổi trưa trong chốc lát, nâng chén đưa về phía chúng sứ thần, vài câu khách sáo liền bãi giá rời , để lại những người khác tiếp tục tham dự yến tiệc.

      Thiên Sát là nước lớn đứng đầu, sứ lại là Hoàng đệ điện hạ, vì vậy được sắp xếp ngồi ở vị trí tôn kính nhất. Chiến Bắc Dã có tướng mạo khí chất phi phàm, nên đương nhiên trở thành đối tượng rửa mắt của mọi người.

      Mạnh Phù Dao biết khi mình trở thành bạn của Chiến Vương gia ưu tú này, may mắn được nhiều người chiêm ngưỡng. Cho nên thoa nghệ vàng khắp mặt, cài trâm đầy đầu, mặc trang phục lưới cá để xông ra trận. Mười ngón tay mỗi ngón đeoo hai chiếc nhẫn, mỗi ánh tay đeo tá vòng vàng, suốt đường kêu linh kinh leng keng, lại cố ý chọn loại phấn sáp bán tại chợ đêm đồng hộp, hương thơm nức mũi, qua nơi nào là nơi đó hắt hơi dừng lại được.

      Bộ trang phục lưới cá của Mạnh Phù Dao lại càng có phong cách hơn. bộ váy dài dành cho Phi tử xếp trăm ly màu tím, đính Kim Điệp, kim điệp bị nàng khoét sạch để lại vô số lỗ rách hình bướm, lộ ra váy lót trắng bên trong.

      Nếu phải sợ bị Ngự Lâm quân Thái Uyên, lấy tội danh khinh nhờn Hoàng thất ném ra ngoài dày xéo, Mạnh Phù Dao mặc áo lót ra dự tiệc rồi.

      Điện Khánh Vân vàng son lộng lẫy, Mạnh Phù Dao đủ màu đủ sắc, sắc mặt chúng thần tím ngắt, Chiến Bắc Dã đềm nhiên như .

      Mạnh Phù Dao chờ Hoàng đế khỏi, lập tức vẫy tay gọi cung nhân, “Waiter!”

      Waiter kia ngơ ngác biết đối đáp thế nào, Mạnh Phù Dao hứng lấy ánh mắt khinh bỉ và ngạc nhiên xung quanh, đanh thép “Mang cho ta phần cá khô!”

      Trong điện nhất thời xôn xao cả lên, tiếng thầm bàn tán văng vầng khắp trong điện. Cá khô chính là cá mặn, món ăn hết sức thấp kém. Chỉ có dân khuân vác hạ đẳng của bảy nước mới ăn món này, chỉ cần ngươi có chút địa vị đều ra vẻ khinh thường khi nghe người ta nhắc đến. Huống chi bây giờ là quốc thọ Hoàng đế Thái Uyên, trang nghiêm lộng lẫy.

      Sắc mặt quan Ti Nghi Thái Uyên sa sầm nhìn Chiến Bắc Dã chằm chằm. Chiến Bắc Dã nâng ly rượu lên môi, uống hơi cạn sạch chẳng hề dừng, đặt mạnh ly rượu xuống bàn, khẽ nhíu mày dài, đảo ánh mắt lượt. Khí thế bức người sắc bén như lưỡi đao, “Đại nhân nhìn bổn vương làm gì? Đường đường là Thái Uyên quốc, ngay cả con cá khô cũng nỡ mang ra đãi khách hay sao?”

      Quan Ti Nghi bị Chiến Bắc Dã nhìn bằng cặp mắt như vậy, chỉ thấy tim mình giật thót như bị cây sắt đánh vào, lưng lập tức túa ra mồ hôi lạnh. Lúc này mới nhớ đến danh tiếng sát thần giết người chớp mắt của vị Vương gia này. Nghe những năm nay tộc Ma La ở giáp ranh với vùng đất phong của , bị đánh cho te tua. Chiến Bắc Dã chỉ cần trợn trừng mắt cũng đủ khiến bọn họ hoảng sợ đến mức tè ra quần, hôm nay quả nhiên biết người biết mặt, lời đồn chẳng sai. Huống chi lời ban nãy có chút bực bội, nóng nảy, gã vội vàng lên tiếng ra lệnh cho các cung nhân xuất cung mua cá khô đem về.

      ________________________

      (1) Quan Ti Nghi: quan chịu trách nhiệm lễ nghi trong cung

      Cá khô được mang lên, cá đen kết hợp với khay vàng chén bạc chẳng hòa hợp chút nào, Ngự trù cố ý rắc lên hương liệu, nhưng vẫn thể ngăn được mùi thối nồng lan tỏa khắp xung quanh. Các khách quý hai bênh điện đều cau mày, vội vã bịt mũi, quay người tránh mặt, mông như ngồi bàn chông, sao ở yên chỗ được.

      Mạnh Phù Dao tay năm tay mười nhai nuốt ngừng, liên tục bảo Chiến Bắc Dã, “Nào, ăn miếng món ăn dân giã , rất có hương vị đó. phải Hoàng tử hay Hoàng tôn có cơ hội ăn đâu nhé, người bình thường ta cho ăn đâu.”

      Chiến Bắc Dã nhìn chằm chằm con cá mặn thối hương vị hết sức trừu tượng kia, ánh mắt biến ảo, sắc mặt phức tạp. Mạnh Phù Dao cười tủm tỉm chờ Chiến Vương gia phát cáu. Náo loạn , tức giận , lật bàn , nơi này là quốc yến Thái Uyên, cho dù huynh là Vương gia tôn quý của nước lớn, nếu dám làm càn cũng bị trục xuất thôi.

      Nếu trục xuất được, trục xuất phóng túng như mình cũng được.

      Ánh mắt của Mạnh Phù Dao hung ác chuyển động huyệt đạo hiểm yếu của Chiến Bắc Dã, rất kích động muốn đưa tay lên đâm vào đó. Nếu phải Chiến Bắc Dã khóa chân khí khiến nàng thể chạy thoát, nàng cần phải dùng đến thứ cá thối hoắc này sao? Nàng ghét nhất là cá khô!

      Chiến Bắc Dã nhìn chằm chằm miếng cá mặn lâu, lại nhìn vẻ mặt khiêu khích kiềm chế được của Mạnh Phù Dao. đột ngột đưa tay nhận lấy.

      Dưới biết bao ánh nhìn chăm chú của mọi người, trong tràng tiếng hít hà, Liệt Vương điện hạ tôn quý, coi ai ra gì, ăn hết miếng cá mặn kia.

      Ăn xong rồi lại ngẫm nghĩ hồi tưởng, gật đầu tệ, hương vị quả rất thơm!” Sắc mặt Mạnh Phù Dao hóa đen, hậm hực “Mới vừa rồi ta chưa xong, ra là hương vị nhà xí.”

      Ánh mắt Chiến Bắc Dã như dao liếm mặt nàng, hồi lâu mới : “Nàng ăn còn ngon hơn cả ta.”



      Ngồi được hồi, nàng lại cầu “Ta muốn vệ sinh.”

      Ta vệ sinh huynh đâu thể theo đúng ? Mạnh Phù Dao mỉm cười đắc ý, tuy chủ ý này thô tục nhưng lại rất hữu dụng.

      Chiến Bắc Dã đưa tay lên uống cạn rượu trong chén, rất thản nhiên đáp “Ta cùng nàng.”



      Cùng nhau cùng nhau , ta tin huynh có thể vào nhà xí nữ. Nàng cứng đờ trong tích tắc, rồi tươi cười rạng rỡ đáp “Được, cùng .”

      Liệt Vương điện hạ và bạn nữ cùng nhau vệ sinh, băng qua hàng loạt đôi mắt kì quái, thản nhiên ra ngoài. Hai tiểu thái giám chia ra dẫn hai người đến Tịnh phòng nam nữ. Mạnh Phù Dao vừa nhìn thấy Tịnh phòng liền hay rồi. Tịnh phòng nam và nữ đối mặt nhau, chung vách ngăn, mà vách ngăn là tấm bình phong chạ trổ hoa văn, cố thể nhìn thấy đầu người mờ mờ ở phòng bên cạnh, cách khác, nếu nàng muốn nhảy ra ngoài từ cửa sổ, tất nhiên bị Chiến Bắc Dã thấy được.

      Vừa quay đầu liền thấy vẻ mặt của Chiến Bắc Dã, nhất thời cơn giận trỗi lên từ trong tâm, nhìn bộ dạng tám gió thổi động kia, nhất định sớm biết cách xây dựng nhà xí ở Hoàng cung Thái Uyên.

      Mạnh Phù Dao tức giận nhấc váy, sải bước nhảy vào nhà xí. Gọi là nhà xí, nhưng ra đây là gian phòng bình thường có đặt thêm cái bô, bênh cạnh có đặt cái hộp đựng táo khô. Mạnh Phù Dao trầm tư ngồi xuống bô, suy nghĩ xem nên chạy trốn thế nào. Vừa trầm tư vừa cầm táo khô lên ăn theo bản năng, ăn lâu chợt nhớ đến hình táo khô này được dùng nhét vào mũi để ngăn mùi thối.

      Vừa nghĩ đến nàng lập tức vội ném quả táo gặm được nửa, nhìn sắc màu của quả táo tròn như viên bi cách nghi ngờ. Lập tức cảm giác muốn nôn mửa dữ dội, vội vàng nhảy vọt đến cái bô nôn thốc nôn tháo.

      Chưa nôn ra được miếng nào nghe tiếng người hốt hoảng hỏi: “Vị phu nhân này bị sao vậy?”

      _______________________________
      (2) Tịnh phong: nhà vệ sinh


      Mạnh Phù Dao ngẩng đầu, nhìn thấy hai cung nữ vòng ra từ cánh cửa nhô phía sau vách ngăn, nếu để ý nhìn thấy. Nhìn qua khe cửa hở, loáng thấy từng dãy bô, chắc là đại Tịnh phòng trong cung rồi. Nàng nhìn thấy nơi đại Tịnh phòng kia có lỗ thông gió mái nhà hé mở.

      Đôi ngươi khẽ xoay, chủ ý liền xuất trong đầu.

      “Vị tỷ tỷ này cứu ta với!” Mạnh Phù dao ngóc đầu dậy, quay người lại, nước mắt ràn rụa trào ra “Cứu, cứu con của ta.”
      Cung Trường Nguyêt, Chrissanone2112 thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 28 : Gặp lại kẻ thù

      Typer : thuonglu

      Nửa canh giờ sau, Mạnh Phù Dao buộc váy lên eo, lén la lén lút nhảy ra khỏi lỗ thông gió mái nhà đại Tịnh phòng.

      Mới vừa rồi trong Tịnh phòng, bên cạnh bồn cầu, Mạnh Phù Dao vừa khóc lóc vừa kể câu chuyện tình bi đát thảm thiết với hai vị khán giả vừa mới xuất , khiến hai người nghe thể động lòng, thể chảy nước mắt như mưa, “ khổ sở vạn dặm tìm chồng, bị bắt ép làm thiếp trong Vương phủ, thân mang thai mà còn bị Vương gia giày vò đến sắp sinh non.” Nàng kể câu chuyện xưa này vô cùng tự nhiên, dạt dào tình cảm, tự thuật sinh động, phác họa tình tiết nét tỉ mỉ, thể được nỗi đau chồng mất tích, nỗi khổ vừa mang thai vừa bôn ba, nỗi bi thảm khi bị bắt vào Vương phủ, nỗi uất ức của tiểu thiếp đáng thương và xấu xa của nam chính bạo ngược. Nàng thể vai diễn nhập tâm nhuần nhuyễn, đến mức hai vị khán giả khi nghe xong câu chuyện này đều lệ nóng sướt mướt, lập tức xung phong muốn giúp nàng thoát khỏi nanh vuốt của vị Vương gia ma quỷ đó.

      Cho nên, cung nữ ngồi lên bô thế nàng, người ra cửa thản nhiên trả lời Chiến Bắc Dã đứng bên ngoài thúc giục “Bụng phu nhân tốt, chờ chút ra ngay.”

      Cung nữ nghe qua vở tuồng cầu huyết kia, đối mặt với nam chính đóng vai bạo hành gia đình, ánh mắt và giọng đương nhiên có chút quái dị. Chiến Bắc Dã đâu biết mình đóng vai nam chính trong vở tuồng cầu huyết, dĩ nhiên cảm thấy hơi kì lạ, địch ý của người ta từ đâu mà đến, cũng đâu ngờ mình bị quàng lên người cái tội danh xấu xa tuyệt thế “Cưỡng đoạt, áp bức dân nữ sẩy thai.”

      Mạnh Phù Dao làm ô uế danh dự người khác nhưng hề tự giác sám hối. Sau khi leo ra ngoài, chạy nhanh mạch, gặp người trốn, thấy cửa liên chui, nhanh chóng thoát khỏi ph5m vi điện Khánh Vân. Song, khi được lúc lâu, nàng phát từ chỗ này qua chỗ khác, tất cả cung điện đều gần giống hệt nhau, nhưng tìm ra được của chính ở đâu cả.

      Nàng lạc đường rồi.

      Nhìn thấy vườn Ngự Uyển vắng vẻ trước mặt, Mạnh Phù Dao ngồi xổm đất vò đầu, thầm mắng Hoàng cung Thái Uyên xây dựng theo quy tắc. Với trình độ học vấn lịch sử và kinh nghiệm khảo cổ kiếp trước của nàng, Hoàng thành tam trọng môn, lấy chính điện làm trung tâm, men theo điện Khánh Vân thẳng ra phía ngoài là đến cửa cung. Mà hình như bây giờ, nàng lại đến nội cung phải.

      tại nàng mặc y phục cung nữ, hai cung nữ kia lấy bộ váy có sẵn trong Tịnh phòng để cho nàng thay nhất thời có ai vặn hỏi. Mạnh Phù Dao định tìm tiểu thái giám để hỏi đường, chợt ngửi được mùi hương quen thuộc bay đến từ hành lang quanh co khúc khuỷu.

      Mùi hương này vô cùng quen thuộc, giống như là hỗn hợp hoa mẫu đơn và hoa thược dược tạo thành long não thượng hạng. Nàng cẩn thận hít hà, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

      Mùi hương này hình như Bùi Viện thường dùng.

      Mạnh Phù Dao kêu thầm xong rồi, quay người định tránh . Tiếng ngọc bội va chạm kêu đinh ở phía sau, bóng áo đỏ xuất nơi hành lang gấp khúc quanh co, bên cạnh còn có người. Người nọ vừa vừa cười “Quận chúa muốn Tín Cung, lão nô dẫn đường cho .”

      cần đâu.” Quả nhiên là giọng lạnh lùng ngạo mạn của Bùi Viện, uy nghiêm và lạnh lẽo hơn trước kia vài phần, ả thờ ơ phiền Kim tổng quản, bảo cung nữ dẫn đường là được rồi.”

      Nàng thầm kêu khổ trong lòng, lưng cứng đờ, cố gắng lẩn vào lùm hoa và cây kiểng, vừa khẽ nhích người, Kim tổng quản ở phía sau lớn tiếng quát lên “Này, ngươi đến đây!”

      Mạnh Phù Dao đứng yên tại chỗ, chỉ tích tắc trong lòng xoay chuyển ngàn vạn dự tính, trốn hay trốn? Nếu trốn, chân khí của nàng bị tên Liệt Vương Thiên Sát kia phong bế, căn bản chạy xa được. Nếu trốn, bị Bùi Viện nhận ra, ả thấy nàng chưa chết, lập tức đoán ra nàng là thủ phạm tàn phá nhan sắc ả, đến lúc đó cho dù nàng có muốn chết cũng dễ dàng chết được.

      Mạnh Phù Dao nghiến răng, thầm hận tại sao mình lại trốn khỏi Chiến Bắc Dã. Tuy giam cầm tự do của nàng, nhưng tối thiểu làm hại đến tính mạng nàng. Bây giờ hay rồi, mạng nàng khó bảo toàn rồi.

      Nàng chỉ vừa do dự trong thoáng chốc vậy mà trong mắt Bùi Viện đầy lên lửa giận. Đôi mắt bên ngoài chiếc khăn che mặt tối lại, lạnh lẽo : “Kim công công, mấy thứ cung nhân thuộc hạ này của ngươi càng ngày càng có phép tắc. Ngay cả ngươi là Tổng quản nội đình gọi mà cũng dám để ý đến.”

      Kim công công bị mất sĩ diện trước mặt Quận chúa nên giận tím mặt, giẫm chân mạnh, the thé “Ả tiện nhân kia, ngươi là người cùng cung nào? vô phép! Tự mình đến Kính phòng lãnh ba mươi trượng !”
      Bảo ta chịu đòn?

      Mạnh Phù Dao vừa nghe liền mừng quýnh, vội vàng khom người đáp dạ, cất bước định . Nhưng chưa bước được hai bước, chợt nghe Bùi Viện ở phía sau lạnh lùng “Chậm .”

      Mạnh Phù Dao bất đắc dĩ đứng lại, xiết chặt nắm tay, lòng bàn tay khẽ rỉ ra mồ hôi.

      Đột nhiên Bùi Viện thêm gì nữa, bốn phía lại trở nên yên tĩnh, đôi mắt ả dừng ở sau lưng nàng, như lưỡi đao lột ra hết tất cả ngụy trang, rồi cắm vào thịt tìm vào xương hết vòng.

      Ngay cả áo lót nàng cũng dần dần thấm đẫm mồ hôi.

      Cũng biế tlà ánh mắt của ả lạnh lẽo, hay bởi vì gió cuối thu lạnh buốt, giá buốt thầm thấm vào tận bênh trong. Mạnh Phù Dao chỉ cảm thấy trong áo lót như có rắn bò, trong mồ hôi ướt lạnh như có mang theo mùi tanh của nọc độc.

      Phía sau, Bùi Viện đột ngột bật cười, ngay sau đó với Kim công công: “Kim tổng quản, cung nữ này xem ra có chút ngu dốt, hiểu phép tắc, nhưng cũng đến nỗi phạt trượng, để ả hầu hạ ta lúc, lấy công chuộc tội. Ngươi làm việc của ngươi , hôm nay là sinh thần của bệ hạ, chốc nữa phải khởi giá đến Càn An Cung để dự tiệc, thiếu ngươi được.”

      “Quận chúa nhân từ, lão nô đương nhiên nghe theo .” Kim công công cười nhịn lui xuống. Trong khu vườn Ngự Uyển vắng vẻ, chỉ còn lại Bùi Viện và Mạnh Phù Dao.

      Mạnh Phù Dao hít hơi, bày ra vẻ mặt cười nhịn xoay người lại.

      câu “Tham kiến Quận chúa.” còn ở đầu lưỡi chưa kịp ra khỏi miệng, phía đối diện Bùi Viện chấp tay phía sau, khẽ cất bước chân, nhàng bước đến như mây trôi.

      Mạnh Phù Dao vừa nhìn thấy ngay cả thân pháp Phi Vân Độ của sư môn ả cũng mang ra sử dụng, lòng nhất thời trĩu nặng.

      Nhanh như chớp, Bùi Viện dừng trước mặt nàng, tươi cười nhìn nàng Nhưng đáy mắt lại tia sáng lạnh lẽo, như tia chớp núp sau mây đen sắp sửa xuyên thủng trời xanh.

      Ả hơi nghiêng đầu, uốn lưỡi đọc ràng từng chữ, giọng nhàng mà sắc bén:

      “Mạnh,Phù,Dao.”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 29 : Vu oan giá hoạ

      Typer : Rit Nguyễn


      Nàng thầm lau mồ hôi nơi lòng bàn tay lên áo, bình tĩnh quay người lại, nhìn đôi mắt ngập tràn sát khí của Bùi Viện, cười cười : “Bùi, Viện.”

      “Quả nhiên là ngươi.” Ánh mắt Bùi Viện quét khắp người nàng, điềm nhiên : “Ta nhìn thân hình này cảm thấy quen thuộc… Mạnh Phù Dao, ngươi chưa chết.”

      “Ngươi chưa chết làm sao ta dám chết?” Mạnh Phù Dao cười, “Ta còn chưa kịp báo thù đấy.”

      Bùi Viện vốn tiến đến bước nghe thấy lời này khựng lại, suy nghĩ chút, cười lạnh : “Ngươi giả vờ cái gì? phải ngươi báo được thù của ngươi rồi sao? Ngươi dám thương tích mặt ta phải kiệt tác của ngươi sao?”

      “Ta có gì dám chứ?” Mạnh Phù Dao lùi mà còn tiến thêm bước. Ngước mắt nhìn thẳng vào đáy mắt Bùi Viện. Ánh mắt nàng trong trẻo đối chọi với ánh mắt dày đặc sát khí lạnh lẽo của Bùi Viện, “Ta rất hy vọng vết sẹo đặc sắc mặt của ngươi là kiệt tác của ta, dấu gạch chéo kia đẹp, nhìn thoả lòng thoả dạ.”

      “Ngươi!” Cả người Bùi Viện khẽ run, răng nghiến ken két trong khăn che mặt. Song, vẻ nghi ngờ trong mắt ả càng đậm hơn, Mạnh Phù Dao lại thản nhiên lạ thường, khiến Bùi Viện vốn sẵn tính đa nghi trời sinh liền do dự. Ả cắn răng trầm tư hồi lâu, ánh mắt đột ngột loé lên hung ác, căm hận : “ đúng! Sau khi ngươi rơi xuống núi chúng ta gặp lại, làm sao ngươi biết mặt ta có dấu gạch chéo?”

      Mạnh Phù Dao đúng là chờ đợi câu này, liền bày ra vẻ mặt bối rối lỡ lời, dám gì, lui về phía sau bước. Lúc này Bùi Viện sao bỏ qua được, bước nhanh lên trước dồn ép nàng “! Làm sao ngươi biết?”

      Mạnh Phù Dao ủ ấm tay trong ống tay áo, nghiêng đầu nhìn ả, bất ngờ đáp: “Này, Bùi Viện, ngươi đến gần ta như vậy, sợ ta ra tay giết ngươi à?”

      Bùi Viện sốt ruột nên bị luống cuống, vừa nghe Mạnh Phù Dao nhắc nhở mình mới nhớ đến võ công của ả thua nàng. Thoáng chút do dự, ả khẽ lui ra sau bước, cười khẩy : “Nếu là ở chỗ khác, ta phải dè chừng ngươi nhưng đáng tiếc, đây là Hoàng cung Thái Uyên. Ngự Lâm quân ở bên ngoài cách ba mươi bước, ta chỉ cần hô lên tiếng, ngươi hoá thành thịt nát. Mạnh Phù Dao, bản thân ngươi mới nên phải cẩn thận.”

      Mạnh Phù Dao khoanh tay, nhàn nhã tựa lưng vào cột, “Đến đây , băm ta thành thịt nát , hoặc là thản nhiên mà giết ta giống như lần trước. Sau đó, chúc mừng ngươi, ngươi mãi mãi cũng biết kẻ thù huỷ hoại cả đời ngươi là ai.”

      “Kẻ thù của ta chính là ngươi.” Ánh mắt Bùi Viện loé sáng lên, nhìn Mạnh Phù Dao từ xuống dưới, “ Ngươi đừng uổng phí tâm tư giở mánh khoé trước mặt ta.”

      Mạnh Phù Dao liếc mắt nhìn ả, bỗng cười lên, ưỡn eo đứng thẳng lưng, ngoắc ngoắc ngón tay ngả ngớn : “Bùi Viện, ra ngươi hoài nghi đúng ? Nếu ngươi sớm ra tay rồi, còn nhảm làm gì? Ngươi đâu phải kẻ ngu, đương nhiên biết đêm đó ta mang trọng thương trong người, cho dù rơi xuống núi may mắn chết, cũng thể nhanh chóng phục hồi công lực để ám toán ngươi, đúng ?”

      Ánh mắt Bùi Viện khẽ động, đây chính là chỗ hoài nghi trong lòng ả. Đêm đó ả chỉ gây thù với mỗi Mạnh Phù Dao, liền sau đó ả bị đả thương nặng. Nếu như phải nàng ta, sao lại có chuyện xảy ra trùng hợp như thế?

      với ngươi nha.” Mạnh Phù Dao luôn quan sát nét mặt của ả, sớm nhìn ra tâm tư ả, càng gắng sức thản nhiên cười như việc chẳng hề liên quan đến mình, “Đêm đó ta được người ta cứu, mà kẻ cứu ta chính là kẻ thù của ngươi, cứu ta chỉ là tiện thể ra tay, còn giết ngươi chính là mục đích.”

      “Là ai?”

      “Tại sao ta phải cho ngươi biết? Cho ngươi biết rồi để ngươi giết ta à?” Mạnh Phù Dao dựa vào cột, lắc đầu nguầy nguậy : “Bùi Viện, ngươi cho rằng não ta bé như ngươi à?”

      Bùi Viện nghe hiểu nàng gì, nhưng trực giác ả biết đây phải lời gì hay ho, hai hàng lông mày dựng lên, tức giận “Ta bắt ngươi trước.”

      Mạnh Phù Dao xoè tay ra.

      “Đến đến , ngươi có tin trong khắc ngươi kêu hộ vệ, ta tuyệt đối có đủ thời gian vẽ thêm dấu gạch chéo mặt ngươi nữa hay ?”

      Bùi Viện đột nhiên im bặt thốt ra được thanh nào, ả há miệng do dự trong thoáng chốc.

      Đối diện, Mạnh Phù Dao thản nhiên ngông cuồng cười. Đáy mắt ngập tràn tự tin, bàn tay giơ lên, ngón út hơi vểnh lên, ba ngón giữa xoè đều. Chiêu thức mở đầu này hết sức kì lạ, Bùi Viện chưa từng thấy qua thế tay kiểu này. Cộng thêm thái độ thản nhiên sợ chết của Mạnh Phù Dao, câu “Người đâu!” cứ đặt ở đầu miệng, uốn lưỡi mấy lần cũng thốt ra được.

      Mạnh Phù Dao trước sau vẫn luôn cười, nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời, thuần khiết như gấm tuyết thượng phẩm nước Tuyền Cơ, nhàng như mây bồng bềnh trôi theo gió.

      Nhưng ai biết, giữa các khe hở ngón tay nàng lấm tấm mồ hôi.
      Tâm tính Bùi Viện vốn ác độc, cho dù ả nhất thời tin rằng nàng phải hung thủ, nhưng chắc chắn ả vẫn nghĩ cách bắt giam nàng. Với tâm tính biến thái tại của ả, ắt hẳn ả cũng tặng cho nàng dấu gạch chéo.

      Chỉ có thể giả vờ liều mạng, gửi gắm hy vọng vào tính đa nghi cẩn thận của ả.

      Ánh mắt Bùi Viện cũng bỏ qua chút biểu nho nào khuôn mặt của Mạnh Phù Dao, tầm mắt ả khẽ dời, cuối cùng gót chân cũng khẽ nhích.

      Ả lui về sau bước.

      Mạnh Phù Dao đứng vững như bàn thạch, kiềm chế kích động muốn chạy bay khi nhìn thấy Bùi Viện lui về phía sau.

      Bùi Viện nhìn chầm chầm chưởng pháp mở đầu Phá Cửu Tiêu vô cùng ảo diệu kia, ánh mắt dao động, lại lui, lui nữa.

      Dần dần ra khỏi phạm vị hai người có thể uy hiếp lẫn nhau.

      Mạnh Phù Dao thầm thở phào, thoải mái cử động tay chân, y phục sau lưng nàng dính chặt vào người do mồ hôi đổ, khiến lưng nàng ngưa ngứa.

      Bùi Viện lạnh lùng nhìn nàng, : “Ngươi cho ta biết người làm hại ta là ai, ta thề cuộc đời này đựng đến ngươi. Nếu , hôm nay dù ta có liều mạng bị thương, cũng để ngươi toàn mạng thoát khỏi nơi này.”

      Mạnh Phù Dao chớp mắt vài cái, “ ?”

      “Dĩ nhiên.” Bùi Viện ngạo nghễ , “Lời của bổn Quận chúa phải là lời suông.”

      “Ngươi thề .” Mạnh Phù Dao cười, “Nếu như ngươi đổi ý, dấu gạch chéo mặt ngươi mọc thêm nhánh, toàn thân ngươi đều bị gạch vòng vòng chéo chéo, cả nhà ngươi ai cũng bị gạch vòng vòng chéo chéo.”

      “Ngươi…” Bùi Viện tức giận đến bật ngửa, cắn răng lâu, vậy mà lại thề theo, Mạnh Phù Dao nghe thấy câu “Cả nhà ta ai cũng bị gạch vòng vòng chéo chéo…” kia trong bụng liền cười điên cuồng, nhưng lại cố bày vẻ mặt cung kính : “Nè, ta cho ngươi biết, ngươi được là ta đó nhe, quả đó phải là người, ta cũng muốn đắc tội với .”

      “Ai?” câu hỏi thốt ra từ kẽ răng ken két như sắp toé lửa của Bùi Viện.

      “Người này họ Nguyên, tên Bảo.” Mạnh Phù Dao đáp rất nghiêm túc.

      Nguyên Bảo đại nhân ở nơi xa nào đó bỗng hắt hơi.

      “Nguyên Bảo?” Bùi Viện cau mày lặp lại, khẽ, “Cái tên này…”

      sĩ sơn dã, tên chỉ là danh hiệu, ta nghe là cao thủ thế ngoại do Vân gia - kẻ thù của Bùi gia mời đến, người bình thường chưa ai nghe qua tên này.” Mạnh Phù Dao mỉm cười, Nguyên Bảo à Nguyên Bảo, ai bảo mi bắt nạt ta? Mặc dù ta vu oan cho mi, nhưng mi quả đâu phải là người, dù sao thương tích của Bùi Viện quả mi cũng có phần mà.

      Bùi Viện nghe nàng giải thích, cũng dần tin, ánh mắt nham hiểm : “Mặc kệ là thế ngoại cao nhân gì, thù này trả thề làm người!”

      Ả có chút cam lòng nhìn Mạnh Phù Dao, nhớ đến Yến Kinh Trần vẫn chưa biết dung mạo ả bị huỷ, nhưng tâm trạng khi ở bên ả vẫn tập trung như cũ, khoảnh khắc này ả thầm sinh hận. Đáng tiếc võ công này cao hơn mình, Yến Kinh Trần lại ở gần đây, ả lại nắm chắc chiêu là giết được, nếu

      Ý niệm trong đầu ả vẫn còn đương xoay chuyển, dáng người theo gió lướt đến từ phía đằng xa, tiếng quát khẽ vừa cứng như sắt đá vừa mang theo chút giận dỗi vang lên:

      “Mạnh Phù Dao! Nàng dám trốn! Xem ra ta nên chỉ khoá chân khí của nàng, mà còn nên đánh gãy chân nàng!”
      Chris thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 30 : Vô cùng căng thẳng

      Typer : Rit Nguyen


      Thanh truyền đến, Bùi Viện biến sắc, Mạnh Phù Dao thầm kêu xong.

      Tên Chiến Bắc Dã đáng ghét này, sao lại xuất vào lúc này chứ? Câu của phá nát mưu mà nàng khổ tâm toan tính từ nãy giờ.

      Mạnh Phù Dao kịp suy nghĩ, lập tức nhấc chân chạy trốn.

      Đáng tiếc, Bùi Viện phản ứng cũng tồi, khi thanh của Chiến Bắc Dã truyền đến tai, trong mắt ả liền chát bùng lên ngọn lửa tràn ngập sát khí, ả duỗi tay ra, mười đầu ngón tay ả bắn ra mười cây chuỷ thủ, xé gió bay đến, cắm phập vào hai vai Mạnh Phù Dao.

      Cùng lúc đó ả quát lên: “Ngươi dám gạt ta! Người đâu!”

      Vừa quát lên, bóng dáng của ả biến thành cơn gió lốc màu đỏ, hoa lá cây bị kình phong của ả cuốn theo, bay tán loạn , rồi lại cuộn tròn, nháy mắt tiếp theo tất cả đều hoá thành bột phấn màu tím, màu cam rồi từ từ roi xuống.

      Mười thanh sắt dài bén nhọn cắm sâu vào vai Mạnh Phù Dao, máu tươi tung tớ. Ánh mắt Bùi Viện loé sáng hung ác, bàn tay dùng sức kéo thân thể Mạnh Phù Dao về phía sau, cố ý mượn lực và tư thế này để xé nát lưng nàng.

      Mạnh Phù Dao lặng thinh lên tiếng, cúi thấp thân mình xuống, hai chân quỳ đất trượt về phía trước khoảng ba thước, nhổ bật mười ngón tay sắt vai mình ra.

      Bùi Viện sao chịu bỏ qua, ả tiến lên bước, hai tay chụp xuống đỉnh đầu nàng, phía sau chợt có tiếng gầm vang như sét đánh bên tai: “Buông ra!”

      bóng người đen đỏ đan xen như gió cuộn lao đến, nhanh đến nỗi khiến người khác kịp nhìn thấy gì. Người còn chưa tới ánh vàng trong tay loé sáng, trường kiếm xé gió giương lên, đỡ sát chiêu của Bùi Viện vô cùng chính xác.

      Bùi Viện bị kình khí kia chấn động đến ngã lộn nhào, rơi ngoài ba trượng, nụ cười lạnh lẽo môi tắt hẳn.

      Tất cả thị vệ đều xông lên, tuốt đao khỏi vỏ, tên thẳng cung cong, đầu mũi tên đen xì lạnh lẽo, nhắm ngay Chiến Bắc Dã.

      Bùi Viện quát lên the thé: “Người này xông vào cung mưu sát! Bắt giữ cho ta!”

      Chiến Bắc Dã đứng yên tại chỗ, áo bào đen cuồn cuộn, góc áo đỏ thẫm như ngọn lửa dấy lên cao, sát khí quanh thân như lưỡi đao tuốt ra khỏi vỏ, sáng rực bức người. Nhưng điều này cũng đáng sợ bằng gương mặt tức giận kinh người của đương lúc này. Đôi mắt thâm sâu tối tăm như đáy biển đen ngòm sắp dâng trào sóng dữ, mang theo ngọn lửa bừng bừng soi thẳng đến ả áo đỏ Bùi Viện ngang ngược kia.

      “Ai dám động đến ta!”

      Thanh chứa đựng khí lực mạnh mẽ, khiến hoa rơi lả tả, lá xanh lìa cành. Các thị vệ xung phong trước đều bủn rủn người, công lực yếu , cánh tay mềm oặt, cung tên và vũ khí đều rơi xuống đất vang thành tiếng.

      Sắc mặt Bùi Viện chợt biến đổi, lúc này ả mới định thần lại, quan sát Chiến Bắc Dã. Khí phách và cách ăn vận của đối phương hiển ràng người này có thân phận thấp. Ả nghĩ đến các khách mời ở địa yến sinh thần Hoàng đế hôm nay, khỏi thầm nhíu mày, giơ tay bảo thị vệ dừng lại hành động.

      Lúc này ả nảy sinh ý định thối lui, nhưng Chiến Bắc Dã đâu chịu bỏ qua. đợi Mạnh Phù Dao ở ngoài Tịnh phòng lâu, dần dần phát giác có gì đó đúng. Mặc kệ cung nữ ngăn cản, đá bay cánh cửa Tịnh phòng nữ, vừa nhìn thấy cung nữ giả trang nàng hoảng sợ nhảy lên khỏi cái bô, liền biết mình bị nha đầu kia đánh lừa rồi. lập tức nén giận tìm nàng, cũng nắm đường trong cung. Hôm nay bố phòng Hoàng cung Thái Uyên dường như cũng hơi dị thường, lung tung mạch đến khi nhìn thấy nàng, còn chưa kịp vui mừng chạy đến bắt nàng thấy có người ra tay sát hại nàng.

      Cơn giận này của Chiến Bắc Dã phải chuyện đùa, thậm chí cũng hiểu vì sao mình lại tức giận như vậy. Nhìn thấy máu tươi tung toé vai Mạnh Phù Dao, nhất thời cảm thấy trái tim mình như bị dòng máu nóng kia làm bỏng.

      ta bắt, ta còn chưa bắt nạt, đến phiên ngươi sao?

      Chiến Bắc Dã giương kiếm tiến lên phía trước, hôm nay tiến cung tiện mang theo Vi Đà Chử của , nhưng sát khí từ thanh kiếm trong tay múa vẫn hừng hực lan toả, chẳng hề suy giảm. Trường kiếm vừa nhấc lên nhắm thẳng đến hai mắt Bùi Viện, Chiến Bắc Dã lạnh lùng : “Ngươi thiếu ta mười lỗ!”

      Bùi Viện ngớ ra chút mới kịp hiểu ra là mười cái lỗ vai Mạnh Phù Dao mà khi nãy ả cắm mười chuỷ thủ vào, ả cười khẩy : “Vậy sao? Có bản lĩnh ngươi đến khoét .”

      Khoé miệng Chiến Bắc Dã nhếch lên, : “Dĩ nhiên!”

      Tay vừa nhấc, thanh trường kiếm mỏng vụt bay xoẹt tiếng, đường viền sáng óng ánh sắc vàng xé gió phóng đến. Bùi Viện chỉ cảm thấy trước mắt chói loà, có thứ gì đó lao nhanh về phía mình mà ả thể thấy được. Còn chưa kịp giơ tay lên bắt, đột nhiên trước mắt tối sầm, mặt chợt buốt lạnh. Ả huơ tay lên chụp vội theo bản năng, mảnh vải mỏng manh nằm trong lòng bàn tay, mềm mại lạnh băng.

      Nhưng mặt ả có cảm giác đau đớn, chỉ có cảm giác gió rét đập vào mặt. Bùi Viện xiết chặt nắm tay, lòng biết ổn, cúi đầu nhìn xuống, trong lòng bàn tay có miếng gấm tròn màu đỏ, đúng là mảnh của tấm khăn che mặt ả.

      Bùi Viện giật mình đưa tay sờ lên mặt, sóng mắt vừa chuyển liền nhìn thấy thị vệ bốn phía đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh hãi, ả biết khăn che mặt mình bị khoét thành lỗ rồi, gương mặt thẹo của mình bị lộ ra.

      Bùi Viện nhìn thấy phía trước tối sầm, suýt nữa phun ra ngụm máu.

      Sau khi bị huỷ dung, ả luôn mang khăn che mặt, dối với bên ngoài là bị sởi nên thể tiếp xúc với ánh sáng và gió, chưa ai nhìn thấy được gương mặt bị huỷ dung này của ả. Ả vẫn gửi gắm hy vọng vào Tông Việt - Vị thánh y nổi tiếng khắp thiên hạ, người thừa kế tài nghệ của nhân vật truyền kỳ Y Tiên Cốc Nhất Điệt, y thuật thần thông, có địa vị vô cùng cao quý ở Năm châu Đại lục này,

      Bùi gia mất rất nhiều công sức mới mời được Tông Việt, trông cậy vào tay nghề vị thánh y này trị lành mặt thẹo cho ả, sau này khôi phục lại dung nhan tuyệt sắc ngày xưa.

      Hôm nay, tên đàn ông lỗ mãng này lại dùng kiếm khoét lỗ khăn che mặt ả, để lộ dung mạo mà ả khổ tâm che giấu với mọi người.

      Cái lỗ này như khoét vào lòng, đâm vào vết thương cũ còn chưa lành khiến ả đau đớn máu chảy đầm đìa. Bi thương căm hận và tức giận như muốn nhấn chìm Bùi Viện, ả thét lên chói tai, ngay cả điệu giọng cũng thay đổi, như dây thép đứt đoạn văng tứ tán, đâm rách gian yên tĩnh đến nghẹt thở kinh sợ này.

      “Giết ! Giết !”

      Chiến Bắc Dã giơ ngang trường kiếm, cười to: “Lỗ tiếp theo, đâm vào cái miệng chỉ biết la lối của ngươi.”

      “Bắn cho ta!” Bùi Viện lùi về sau ba bước, đứng giữa đám thị vệ , phất tay áo đỏ, thị vệ hàng trước rầm rầm xông lên, quỳ gối căng cung, vạn mũi tên thẳng hướng đến tim Chiến Bắc Dã.

      Dây cung bị kéo căng ken két trong khí yên tính, lòng người khiếp đảm, giống như tử thần mỉm cười u lạnh lẽo chờ đón bữa thịnh yến máu tươi.

      Chiến Bắc Dã nâng kiếm, ngửa đầu cười khẩy, chẳng buồn nhìn đến trận mưa tên tàn khốc trước mặt.

      Chỉ cần chạm tay vào, tên được bắn ra.

      “Bắn!"
      Cung Trường NguyêtChris thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 31 : Rút kiếm uy hiếp

      Typer : Yumme Nguyen

      “Chậm !”

      Tiếng quát vang lên, hai nam nhân từ phía đằng xa bước đến nhanh. Người trước có thân hình cao lớn, mặc trang phục thống lĩnh Cấm Vệ quân. Người còn lại mắt sâu mày rậm, mặc cẩm bào hoa mỹ.

      Bùi Viện nhìn thấy người sau là cha chồng tương lai của mình – Đô uý Yến Liệt – mặt biến sắc, vội vàng xé đoạn ống tay áo che mặt lại.

      Tiếng quát vừa rồi là của người trước, gã vội vàng chạy đến, cau này quát lên: “Rút lui hết! Muốn làm càn sao!”

      Các thị vệ nghe thủ lĩnh ra lệnh đều ngập ngừng thu hồi vũ khí. Hai hàng chân mày Bùi Viện nhíu chặt, chậm rãi quay người lại, uy nghiêm : “Thiết đại thống lĩnh, người trách ta càn quấy sao?”

      dám!” Thiết Thương Mạc – Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân khom người đúng mực, tiếng sang sảng, “Quận chúa ra lệnh, dám tuân. Nhưng mà, vị này thuộc hạ động được, xin Quận chúa thương cho tính mạng này của ta mà thu bớt cơn giận.”

      ?” Bùi Viện xoay người, tà ác liếc nhìn Chiến Bắc Dã, khóe miệng nhếch lên, mỉa mai cười “ là cái thứ gì?”

      Thiết Thương Mạc hơi cúi đầu, khẽ cau mày, giọng vẫn bình tĩnh như cũ: “Quận chúa, đây là Liệt Vương điện hạ nước Thiên Sát, thất lễ rồi.”

      “Ngươi…” Bùi Viện bị chặn nghẹn họng, lòng đầy tức giận nhưng lại do dự. Người này là người ngay thẳng, hơn nữa là đệ nhất cao thủ Hoàng cung Thái Uyên, đắc tội rất khó lùi.

      Thoáng chốc nhìn thấy Yến Liệt đến gần, đây là cha chồng tương lai của ả, Bùi Viện muốn ông ta nhìn thấy thái độ giận dữ tùy tiện của mình, ả trừng mắt Thiết Thương Mạc cái, bước đến hành lễ với Yến Liệt.

      Ánh mắt Yến Liệt lướt qua khuôn mặt che kín của ả, sau đó liền dời tầm mắt qua nơi khác, đứng im vuốt râu mỉm cười, nhận lễ của Bùi Viện. Bùi viện đứng thẳng người lên, ả xưa nay luôn cao ngạo, nhưng hôm nay lại tình nguyện hành lễ với người có địa vị thấp hơn mình, hơn thế còn rất vui vẻ mỉm cười. Lão gia tử Yến Liệt gia nhận lễ của ả, chẳng phải là thừa nhận ả là con dâu mình, ván đóng thuyền rồi sao?

      Yến Liệt chăm chú nhìn ả, ôn tồn cười “Quận chúa, hôm nay là thánh thọ bệ hạ, chớ để việc vớ vẩn này chi phối, làm lỡ việc lớn đáng đâu.”

      Ông ta thản nhiên , nhưng nụ cười mặt chứa đầy thâm ý, nhấn mạnh hai chữ “việc lớn”.

      Bùi Viện nghe thấy tim giật thót, lúc này mới nhớ đến mục đích hôm nay đến đây của mình. Ả nhăn mặt cau mày, có chút ảo não tại sao mình vừa nhìn thấy Mạnh Phù Dao liền quên mất việc chính. Giờ phút này mới nhớ ra hình như từ nãy giờ vẫn thấy Mạnh Phù Dao lên tiếng?

      Hình như mới vừa rồi, Mạnh Phù Dao ngã lăn xuống bậc thềm nơi bụi hoa, từ đó đến giờ im hơi lặng tiếng. Khi đó ả bận đương đầu với Chiến Bắc Dã, rồi đấu khẩu với Thiết Thương Mạc hồi, quên mất Mạnh Phù Dao kia.

      Lúc này Chiến Bắc Dã cũng nhớ đến Mạnh Phù Dao, hừ lạnh, lần theo vết máu khi nãy Mạnh Phù Dao lăn xuống, vòng qua bụi hoa, mày rậm đột nhiên nhíu lại.

      Sau bụi hoa vẫn còn vết máu loang lỗ, nhưng bóng dáng Mạnh Phù Dao chẳng thấy đâu.

      Phía sau chợt vang lên tiếng hừ lạnh, Bùi viện lao đến như cơn gió lốc, nhìn thấy Mạnh Phù Dao đâu sắc mặt hết sức khó coi, căm hận : “Có ta ở đây, ngươi trốn xa được đâu!”

      Chiến Bắc Dã đột ngột xoay người, động tác cực mạnh, ống tay áo vung lên đánh bốp lên mặt Bùi Viện. Bùi Viện chỉ cảm thấy mặt như bị thiết bản vỗ vào, đau đến tối tăm mặt mũi, lại nghe thấy giọng Chiến Bắc Dã lạnh lẽo như băng: “Ta cảnh cáo ngươi, còn chín lỗ nữa, bổn vương gặp lần nào đòi lần đó. Ngươi còn dám động đến đầu ngón tay của nàng, ta đâm toàn thân ngươi trăm lỗ. Bổn vương giết phụ nữ, nhưng có thể phá lệ vì ngươi.”

      phẩy tay áo, lạnh lùng tiếp “bây giờ bổn vương rảnh dong dài với ngươi, nợ này ghi lại!”

      Bùi Viện ôm mặt ngẩng đầu lên, vừa muốn trả đũa, Chiến Bắc Dã lại phẩy tay áo khiến luồng gió mạnh ập đến, đánh bốp vào má phải của ả, mạnh đến nỗi khiến thân hình ả lảo đảo, người Chiến Bắc Dã vừa động mất hút nơi xa tít rồi.

      “Này, này, này…”

      “Huynh chút, chút…”

      “Eo ơi… Huynh cứu người hay giết người hả?”

      Tiếng lầm bầm ngừng văng vẳng trong bóng tối, dường như có hai đôi mắt sáng như sao lấp lánh trong bóng tối, trong đó có đôi mắt là kẻ xui xẻo Mạnh Phù Dao.

      Mới vừa rồi nàng lăn xuống bậc thềm trốn vào bụi hoa, còn chưa kịp bò dậy đột nhiên bị đôi tay cứng như sắt lôi kéo. Ngay sau đó cả người liền rơi xuống cái giếng tối đen.

      Mạnh Phù Dao kinh hãi lập tức định phản kháng, nhưng đối phương đưa tay lên che miệng của nàng, lắc đầu ý bảo nàng được la ầm lên. Lòng bàn tay y hơi thô ráp, ràng là tay của nam tử luyện võ. Hơi lạnh trong lòng bay có mùi hương trầm thoang thoảng à chỉ nam nhân quý tộc mới dùng. Mạnh Phù Dao ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo với đối phương mình hành động thiếu suy nghĩ, y mới buông tay ra. Nàng nhìn xung quanh lượt, phát ra nơi này là gian mật thất, đoán chừng trước đây nơi này có lẽ là cái giếng khô, nối liền với mật đạo nào đó. Sau đó người ta trồng hoa ở để che giấu nó, khi nàng lăn vào bụi hoa, người này núp trong giếng, thuận tay liền lôi nàng xuống.

      Cảm giác được đối phương có địch ý, nàng thở phào nhõm. Chàng trai này đột nhiên xoay vai nàng lại, xé roẹt ống tay áo mình, vừa nhanh nhạy thành thạo vừa mạnh bạo, trong nháy mắt băng bó xong vết thương vai nàng.

      Mạnh Phù Dao bất ngờ kịp chống đỡ, đau đến la ó kêu gào, nhưng chỉ trong tích tắc chàng trai kia buông tay ra, im lặng xoay mặt về hướng khác.

      Bóng lưng của y gầy gò thẳng tắp như cây ngọc chìm trong bóng tối, thấy Mạnh Phù Dao yên lặng trở lại, y bước đến trước vài bước, chút ánh sáng nhàn nhạt từ cao rọi xuống, phác họa nên dáng hình của y, vai rộng eo thon, đương độ tuổi thiếu niên.

      Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm bóng lưng kia, cảm thấy hơi quen mắt.

      Nàng ngẩng đầu nhíu mày nhìn khắp xung quang, hiểu sao từ trước đến nây nàng luôn thích gian tù túng, trực giác luôn bảo nàng hãy mau trốn .

      Chàng trai lại đột nhiên quay đầu lại, hiển gương mặt vô cùng sáng sủa dù sắc mặt có hơi tái nhợt, vừa nhìn thấy liền khiến người ta nhớ đến sông băng núi tuyết ở Khung Thương nơi cực Bắc xa xôi. Ánh mắt này đen nhánh lạnh lùng, xa xăm sâu thẳm như vực sâu vạn trượng. Trong đôi mắt đen nhánh và lạnh lùng cực độ này, lấp lánh ánh sáng như sao đêm nhấp nháy.

      Mạnh Phù Dao đột nhiên hít vào hơi sâu.

      Đối mắt này… Nàng từng thấy!

      Tại kiếm phái Huyền Nguyên, ngay hôm sau khi Yến Kinh Trần và nàng chia tay, lúc nàng trở về Huyền Nguyên sơn trang giơ kiếm khiêu chiến với thiếu niên áo đen. cái xoay đầu khiến lòng người xáo trộn, ngọn lửa bất diệt trong đôi mắt u, lên nơi đáy mắt nàng.

      Nàng vẫn còn nhớ.

      ngờ hôm nay nàng và lại gặp nhau ở trong mật đạo, tại Hoàng cung Thái Uyên này.

      Chàng trai nhìn Mạnh Phù Dao, đột nhiên : “Mới vừa rồi ta cứu mạng , bây giờ phải giúp ta lại việc.”

      Giọng trong vẻo mà lạnh lùng, tựa như những miếng băng mỏng tròn sông băng va chạm với nhau, lạnh lẽo trôi xa ngàn dặm.

      “Hả?” Mạnh Phù Dao mở to mắt, đạo lý gì đây? Nàng đâu có cần cứu mạng đâu? Chiến Bắc Dã căn bản đứng im nhìn nàng bị người ta giết chết, là nàng xui xẻo bị lôi xuống cái giếng tối om này, kết quả biến thành nàng thiếu ơn cứu mạng sao?

      lén la lén lút trốn ở chỗ này, vẻ mặt nghiêm trọng cầu nàng hỗ trợ, chắc chắn là việc lớn mất đầu rồi. Mạnh Phù Dao nàng đâu phải kẻ ngu, thích làm vật hy sinh đâu.

      Chàng trai mím chặt môi, quan sát vẻ mặt nàng, hai lời liền rút kiếm, trường kiếm vừa lóe sáng kề ngay cổ nàng.

      Kiếm phong sắc bén lạnh lùng, ánh kiếm sáng như nước hồ thu, sát khí thân kiếm lan tỏa như kim châm tản ra bốn phía, khiến hai mắt Mạnh Phù Dao híp lại.

      “Ta xin xỏ, cũng thích lần thứ hai, , ta giết !”
      Cung Trường NguyêtChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :