1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phù Dao Hoàng Hậu - Thiên Hạ Quy Nguyên (Chương 41)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 17 : Kế hủy Huyền Nguyên


      “Á!”

      Tiếng thét chói tai của thiếu nữ phá tan đêm tối tịch mịch, thanh tràn ngập tức giận, tuyệt vọng, sợ hãi, điên cuồng, như thanh đao nhuốm máu cắt bầu trời đen u ám thành từng mảnh vụn.

      Tiếng loảng xoảng vang lên lớn, trong căn phòng hoa lệ buông kín màn che, hương trầm lan tỏa, tấm gương đồng khắc tám đóa sen tinh xảo bị đẩy rơi xuống đất, mặt gương vỡ nát.

      Mặt gương vỡ vụn soi mày ngài, mũi thon, tóc mây, nhưng dung nhan như hoa ấy có hai dấu gạch chéo dữ tợn, vết thương sâu đến tận xương.

      Vết thương xấu xí dữ tợn dung nhan xinh đẹp, khiến người ta khỏi oán than thế sao quá khó vẹn toàn.

      Đám thị nữ cung kính đứng hầu giật nảy mình như thủy triều dâng, lại bị ánh mắt hung ác oán độc của người trong gương, khiến cho phải rụt người khom lưng lui xuống nhanh như thủy triều hạ.

      Bùi Viện lảo đảo ngã tựa vào bàn trang điểm, tay run lẩy bẩy chống lên mặt bàn, dốc sức cắn môi, cũng thể khiến người mình thôi run rẩy.

      Hết rồi… Hết cả rồi…

      Dung mạo ả vẫn lấy làm kiêu ngạo, dung mạo tuyệt đỉnh ai sánh bằng của ả ở Hoàng thất Thái Uyên, chỉ vì ánh đao bí hiểm chợt lóe đêm đó hủy tất cả.

      Từ nay ả biến thành trò hề của Hoàng thất Thái Uyên, từ nay bọn tỷ muội Hoàng thất dung mạo bằng ả, vẫn bị ả thầm khinh miệt, dùng ánh mắt thương hại, dùng lời trơn tru để an ủi ả.

      Nghĩ đến thương hại nghe như ấm áp nhưng lại rét buốt ấy, ả như rơi xuống hầm băng, muốn nổi điên lên.

      ra ngoài! Cút ra ngoài hết cho ta!”

      Trong phòng lập tức chẳng còn ai, màn che bị người vén lên lúc ra, lẳng lặng rủ xuống.

      Ánh đèn xanh ngọc tỏa ra lấp lánh, xuyên qua màn sa, chiếu sáng vách ngăn trong phòng, soi dáng người mềm nhũn dần tuột xuống bên bàn trang điểm, tay bưng mặt khóc.

      Bóng đôi bờ vai mỏng manh ngừng run rẩy, đè nén nghẹn ngào, nức nở thổn thức, ghìm nén bi thống như chìm trong cơn ác mộng vĩnh viễn dứt.

      Gió lạnh nửa đêm lùa qua khe cửa, lẩn quẩn trong phòng. Trong tiếng gió, mơ hồ văng vẳng tiếng thầm cực .

      nhưng sắc hơn dây thép mài, hay như sắc hơn cả đỉnh nhủ băng ngàn năm, mang theo nỗi hận và sát khí bất diệt.

      “Nếu như ta biết ngươi là ai… nhất định giết ngươi… chết, thôi…”

      Tiếng thét vang chói tai như mũi khoan cứng , đâm rách Huyền Nguyên sơn trang yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nghe thấy, tất cả mọi người đều có phản ứng khác nhau.

      Ánh mắt Tề Tầm Ý sâu thẳm, sôi trào mưu kế, tính kế, kế hoạch, đủ tất cả các loại, duy chỉ thương hại với bi kịch của biểu muội mình.

      Tông Việt chắp tay đứng trước cửa sổ, đối mặt với bóng đêm mênh mông vô tận, tuy ánh nhìn rơi vào hư nhưng chẳng hề mịt mờ, tựa như dừng lại ở nơi nào đó, có chút sợ hãi, khi nhìn thấy kiếp số lạnh lẽo của con ngươi sau tấm màn sương đêm.

      Nghe thấy tiếng thét chói tai kia, từ từ vươn tay ra, động tác như vén màn sương.

      Kỳ lạ chính là, đáy mắt cũng thương hại.

      đỉnh núi xa, chàng trai áo bào tay rộng, nhàn nhã tựa vào núi đá, vuốt vuốt mặt gương hình dáng kỳ quái, ngắm nhìn Huyền Nguyên sơn trang bên dưới.

      Ngồi gối là Nguyên Bảo đại nhân đón gió phất phơ, vẫn luôn chăm chú nhìn về bóng đên phía trước, y như chủ tử mình.

      Ánh mắt nó rất nghiêm túc, dáng vẻ nó rất nghiêm trang, nó nhìn như vậy cùng với chủ tử nửa canh giờ rồi.

      ra , nó vốn đâu có nhìn thấy gì.

      Nguyên Chiêu Hủ nghiêng đầu, rất chán ghét nhìn thú cưng giả vờ giả vịt, đột nhiên đứng dậy.

      Nguyên Bảo đại nhân lập tức lăn xuống nhanh như chớp, bốn chân hướng lên trời, phô cái bụng hồng phấn.

      Nghe thấy chủ tử cười khẽ, ngu xuẩn.”

      Hai chân Nguyên Bảo đại nhân cào cào, chuẩn bị khóc lóc.

      Bỗng nhiên chủ tử nó lại thản nhiên tiếp, “Ta Tề Tầm Ý’.

      Trái tim thủy tinh bể nát mặt đất của Nguyên Bảo đại nhân, lập tức lành lại nguyên vẹn.

      Tiếng bước chân nhanh nhẹn từ phía sau truyền đến, như gió lướt qua khiến lá cây lay động xào xạt, tiếng vang lên lanh lảnh.

      “À há, tiếng thét chói tai mới vừa rồi kia điệu rất cao, thích hợp luyện cao giọng.”

      Bóng áo xanh vừa chợt lóe, Mạnh Phù Dao bò lên đến nơi, đẩy Nguyên Chiêu Hủ ra, đặt mông ngồi xuống, nhe răng trợn mắt xoa đầu gối, tức giận : “Tên kia lợi hại, ta dốc hết toàn bộ khí lực mới chạy thoát được, chân va vào cây cũng có cảm giác. Ui da, bây giờ dừng lại mới thấy đau.”

      hồi lâu lại : “Cái tên thân thích này của Bùi Viện có lai lịch như thế nào vậy? Hình như rất lợi hại đó, huynh nhất quyết bắt ta dùng võ công phái Huyền Nguyên ám sát , cuối cùng còn có tính toán gì nữa vậy?”

      Nguyên Chiêu Hủ dựa vào núi đá đút trái cây cho Nguyên Bảo ăn, Nguyên Bảo quên béng mới vừa rồi mình bị bắt nạt thê thảm đến cỡ nào, há to miệng hài lòng hả dạ chờ đồ bố thí. Nghe Mạnh Phù Dao hỏi, Nguyên Chiêu Hủ nhếch môi châm biếm, lấy khăn tay “Hoàng thất.”

      Ánh mắt Mạnh Phù Dao tối lại, giọng cũng trầm xuống: “Hoàng thất?”

      Nguyên Chiêu Hủ liếc nhìn nàng, mỉm cười hỏi “Hối hận à?”

      Phù Dao khẽ nhíu mày dài, khóe môi khẽ nhếch “Ta chỉ hối hận ngày đó đâm xuyên ả.”

      Nguyên Chiêu Hủ nhìn nàng tràn đầy hứng thú, ánh mắt lóa sáng, hồi lâu khe khẽ cừoi “Có biết mới vừa rồi nàng hành thích ai ?”

      “Ai?”

      “Tề Tầm Ý – con trai thứ ba của hoàng đế Thái Uyên.” Nguyên Chiêu Hủ cười thần bí “Người ta gọi là công tử Ý.”

      “Công tử Ý? khúc hạnh hoa thấm mưa bụi, ba nghìn hồng nhan múa tàn đêm, đây là tên công tử Ý được xưng là thiên hạ đệ nhất phong lưu, đệ nhất hoang đường đó à?”

      Nàng ngạc nhiên, nhớ đến kiếm quang như rắn độc mình, thình lình như gió cuộn của .

      Nguyên Chiêu Hủ liếc mắt nhìn nàng “Xem ra, may là ta thân phận của cho nàng biết trước, nếu khi nãy ở Thính Phong tiểu tạ, e là nàng chạy nổi.”

      bậy.” Mạnh Phù Dao lườm “Ta là người khi nhìn thấy sắc đẹp chân chạy nổi sao?”

      Nguyên Chiêu Hủ cúi người làm như , vỗ vỗ đầu Nguyên Bảo “Nguyên Bảo đại nhân, ngươi nàng có phải như vậy ?”

      “Chít chít!”

      Tiếng của Nguyên Bảo nghe như quả đồng ý.

      Mạnh Phù Dao tức giận, hung dữ đáp trả “Nếu ta là sắc nữ , người đầu tiên ta đè xuống là huynh...” đến nửa đột nhiên phát giác mình lỡ lời, nấc tiếng vội vàng ngậm miệng.

      Đáng tiếc, Nguyên Chiêu Hủ thính lực quá tốt, nghe chẳng bỏ sót từ nào, mày dài nhướng lên cười tủm tỉm, ngoái đầu cao giọng hỏi “Hử?”

      Nàng bật nhảy lên, to: “ thôi!”

      Mạnh Phù Dao chạy quáng quàng ba bước thành hai, giống như thỏ chạy trốn, nhưng chẳng thoát được tiếng cười văng vẳng gần sát bên tai của chàng trai ở phía sau.

      “Lòng vẫn muốn thế, nhưng nào dám xin.”

      Đúng như Nguyên Chiêu Hủ và Mạnh Phù Dao suy đoán, ngày hôm sau tình liền có biến đổi.

      Lẽ ra Tề Tầm Ý bị hành thích trong kiếm phái Huyền Nguyên, trước tiên phải báo cho Lâm Huyền Nguyên để bàn bạc đối sách. Nhưng Tề Tầm Ý làm như vậy, ngược lại im lặng suốt ngày. Trong ngày này, phái nhiều người điều tra việc, bắt chuyện với số đệ tử trong phái, đến buổi tối mới gặp Lâm Huyền Nguyên.

      Cuối cùng cũng ai biết hai người thương lượng cái gì, chỉ loáng thoáng nghe là Lâm môn chủ giận tím mặt, mà Tề Tầm Ý chỉ mỉm cười hạ lệnh, môn chủ kiếm phái Huyền Nguyên là kẻ đáng nghi cấu kết với gia tộc Vân thị, làm trọng thương Quận chúa Bùi Viện, đưa đến Yến Kinh thẩm vấn. dưới kiếm phái Huyền Nguyên đều bị giam lỏng, hiềm nghi chưa hết, chúng đệ tử được bước khỏi sơn trang bước nào.

      Kiếm phái Huyền Nguyên ở Thái Uyên quốc cũng được xem là môn phái võ lâm có tiếng tăm, đệ tử trong môn phái cũng có nhiều kẻ xuất thân quý tộc quyền thế. Lẽ ra, Tề Tầm Ý thông qua quan phủ địa phương thẩm tra, có ý chỉ, tự ý giam giữ toàn môn phái, là quá mức qua loa bừa bãi. Đáng tiếc, phong cách làm việc của vị hoàng tử này từ trước đến nay là vậy, khắp thiên hạ ai cũng biết phóng túng thể kiềm chế, hoang đường ai sánh bằng, mà làm việc khác người mới quả kỳ lạ.

      Sau khi Tề Tầm Ý tạm giam người kiếm phái Huyền Nguyên, liền bái kiến Thái phó nước Vô Cực làm khách ở đây. Thay mặt triều đình Thái Uyên gửi lời xin lỗi, ra lệnh lập tức tiễn đoàn người Thái Phó rời khỏi đây.

      Hôm nay, Mạnh Phù Dao ung dung nhàn hạ theo đoàn người Thái Phó, đường hoàn rời khỏi kiếm phái Huyền Nguyên.

      “Ta luôn cảm thấy có chút kì lạ.” Nàng ngẫm nghĩ lâu, cuối cùng thầm bên tai Nguyên Chiêu Hủ “Tuy ta muốn vu oan giá hoạ, nhưng cũng chỉ tính thừa dịp rối loạn bỏ trốn, bởi vì Tề Tầm Ý chắc chắn dễ dàng mắc lừa như thế. Nhưng bây giờ xem ra, giống như là chờ cơ hội tốt này để xuống tay với Lâm Huyền Nguyên. Đừng với ta là bởi vì nổi danh hoang đường, đêm hôm đó ta giao đấu với có thể nhìn ra, cái gọi là phóng túng hoang đường của tên này, tám phần là nguỵ trang đó.”

      “Phụ nữ quá ngốc tốt, quá thông minh cũng tốt.” Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười nhìn nàng “Trốn ra được phải là tốt rồi sao, quan tâm nhiều như vậy làm gì.”

      !” Mạnh Phù Dao nóng nảy, kéo dây cương của cái, vờ như muốn phóng ngựa lao .

      “Nàng cũng biết, các thế lực võ lâm trong nước có tham gia vào việc đấu tranh chính trị, kiếm phái Huyền Nguyên trước kia vẫn luôn trung lập, nhưng mấy năm gần đây có đà nhích đến gần phe Thái tử Thái Uyên. Mà Tề Tầm Ý là con trai thứ ba, vẫn bằng mặt bằng lòng với Thái tử.” Nguyên Chiêu Hủ chỉ khẽ lật tay, liền đoạt lại quyền khống chế dây cương.

      Phù Dao bỗng nhiên hiểu ra “ ra là vậy, cho nên Tề Tầm Ý chỉ cần lấy cái cớ, dù là cái cớ kia sơ hở chồng chất, vẫn mượn cớ này để sử dụng. Khó trách lúc ám sát, huynh luôn nhắc nhở ta nhất định phải sử dụng võ công của kiếm phái Huyền Nguyên. Mà Lâm Huyền Nguyên đối chất với Tề Tầm Ý, cho dù có đoán ra thích khách là ta, cũng có cách nào khai ra tung tích “đệ tử chết” là ta đây. Càng thể là ta chết như thế nào, tự nhiên trăm miệng cũng thể bào chữa.”

      Nàng liếc mắt, ánh mắt rơi tay Nguyên Chiêu Hủ nắm kéo dây cương. Nơi lòng bàn tay có đoá hoa sen màu trắng, y như hoa . Nàng nhướng mày cười hỏi “Cái ở lòng bàn tay huynh là gì vậy? Vết bớt à?”

      Nguyên Chiêu Hủ khẽ buông lỏng tay áo, ống tay áo lung lay rũ xuống, phủ cả lòng bàn tay, thản nhiên cười đáp “Có lẽ vậy.”

      Thần sắc vẫn bình thường, nhưng Mạnh Phù Dao cảm thấy trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt có vài phần quái lạ, thoáng thẫn thờ, thoáng đau đớn, mờ mịt như sương.

      Chàng trai này, từ lúc biết đến giờ, vẫn luôn luôn trầm tĩnh bình thản, trời sinh ra khí khách hơn người, có thể vượt qua giông tố, bình định vạn vật. Vẻ mặt ban nãy là lần đầu tiên nàng nhìn thấy được.

      Biết mình đụng đến điều kiêng kỵ của , nàng cười khỏa lấp, gì thêm nữa. Nguyên Bảo đại nhân thò đầu ra khỏi ngực Nguyên Chiêu Hủ, ghen tỵ nhìn chằm chằm đóa hoa sen kia, nghiến răng ken két, điệu bộ như muốn gặm nát cái ấn ký đó.

      Lúc này đoàn người đến dòng suối chảy dưới chân núi Huyền Nguyên. Mọi người dừng lại nghỉ ngơi uống nước. Đội ngũ hộ vệ Tề Tầm Ý sau bọn họ lúc, lâu sau cũng đến. Chỉ thấy xe ngựa của Tề Tầm Ý lộng lẫy huênh hoang, theo toàn là thị nữ xinh đẹp và vài gã sai vặt. Chuông vàng bốn góc xe rung động phát ra tiếng đinh , gió thổi khiến hương thơm lan tỏa xa.

      Trong xe ngựa vẳng ra tiếng nhạc nhàng, êm ái du dương, còn kèm theo tiếng cười duyên của các , điệu bài hát nghe có chút quen thuộc. Nàng còn đau khổ lục lọi trí nhớ, nhìn thấy thuộc hạ của Thái phó liếc mắt với nhau, sắc mặt đều lúng túng quái lạ.

      Nghĩ rất lâu mới nhớ ra được, bài hát đó hình như là bài “Lộng Tử Trúc”, trong mười bài hát sắc tình, hơn nữa còn là do kỹ nữ ti tiện nhất trong kỹ viện cấp thấp mới chịu hát để giành được niềm vui cho khách hạ đẳng. Các thanh lâu dù có chút tiếng tăm thôi cũng thèm hát bài này.

      Trong xe ngựa ấy vốn nên truyền ra điệu nhạc đoan chính cao quý của Hoàng thất, thế mà lại truyền ra loại nhạc dâm đãng đến mức người bình thường cũng chẳng muốn nghe, quả trái ngược mà.

      Thuộc hạ Thái phó đều lộ ra vẻ mặt “Quá phóng đãng”. Phù Dao lạnh nhạt thờ ơ, bất chợt nhớ đến nam tử tà khí, tỉnh ngủ như báo, kiếm pháp như rồng, đáy mắt lạnh lẽo.

      Người như Tề Tầm Ý nên cách xa chút tốt hơn, nên nàng tránh rất xa, tìm đến đầu nguồn suối, vừa muốn uống nước đột nhiên nghe thấy phía sau có người bước đến bình bịch, giọng the thé “Tránh ra, tránh ra!”

      Nàng quay người lại, nhìn thấy gã sai vặt mang theo chậu ngọc, khăn, xà phòng thơm, phèn chua đặt khay vàng, xem dáng vẻ là chuẩn bị múc nước sạch cho Tề Tầm Ý rửa mặt.

      Thuộc hạ Thái phó lại đồng loạt lộ ra vẻ mặt “Quá xa xỉ.”

      Phù Dao nhìn dòng nước suối trong veo lóng lánh, nước suối ở thời cổ đại này vốn bị ô nhiễm nên có thể uống trực tiếp. Vậy mà Tề Tầm Ý rửa mặt cũng phải dùng phèn chua lắng đọng, sợ người khác chê bai mình làm ra vẻ quá mức sao?

      Gã sai vặt nhìn thấy nàng đứng bất động nhíu chặt chân mày, lộ ra giận dữ, tức giận đưa tay đẩy nàng, “Ngươi đứng ngu ra đó làm gì? Coi chừng làm bẩn nước ở đây! xuống hạ lưu uống !”

      Đương khi Mạnh Phù Dao còn trầm tư thình lình bị đẩy, dưới chân lại là tảng đá rêu xanh trơn trượt, nàng liền lảo đảo ngã vào trong nước.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 18 : Đai áo bay ngang hồ nước biếc

      Typer : Yumme Nguyen

      “Cẩn thận.”

      Giọng ôn hòa rành mạch truyền đến, nhưng nghe như mang theo chút xa cách hững hờ. Tiếng hô vừa cất lên, dải lụa trắng mỏng bỗng xẹt qua, giăng ngang giữa trung, quấn lấy Mạnh Phù Dao huơ tay chụp loạn xạ theo bản năng vì sắp rơi xuống nước.

      Thân hình Mạnh Phù Dao lập tức được cố định tại vị trí sắp sửa rơi xuống, tạo thành góc bốn mươi lăm độ với tảng đá dưới chân, phía dưới cận kề là mặt hồ nước biếc, mái tóc dài của nàng rũ xuống mặt nước, những sợi tóc dài đen nhánh uốn lượn trong nước. Tư thế lảo đảo suýt ngã này, vậy mà tuyệt đẹp.

      Bởi vì đai áo quấn căng, y phục nàng cũng tự nhiên bó sát người, ra từng đường cong hoàn mỹ, vạt áo xòe rộng dáng người mềm mại, bay bay như múa, cho dù nàng vận nam trang cũng che giấu được vóc dáng yểu điệu thục nữ vốn có của mình.

      Bên kia dòng suối, có rất nhiều người kìm lòng được cũng trố mắt nhìn, trong phút chốc khí bỗng yên lặng như tờ.

      Trong đội ngũ Tề Tầm Ý, rèm chiếc xe ngựa chính giữa đột nhiên bị vén ra chút, Bùi Viện mang khăn che mặt để lộ đôi mắt u ám, ganh tị nhìn cơ thể vừa nhìn biết là mỹ nhân hồ nước biếc kia, ánh mắt nha hiểm hung ác.

      Bản thân Phù Dao lại nhận ra, chiếc đai lưng kéo căng khiến nàng lộ ra thân hình thiếu nữ. Nàng vội vàng nương theo dải lụa quấn người mình nhấc eo thẳng lên, lúc này mới kịp nhìn người tốt bụng kịp thời ra tay trợ giúp.

      Nắng thu trưa rắc ánh vàng lên bóng cây xanh, những ngọn cỏ úa vàng bên khe suối trong veo được mạ thêm sắc vàng của nắng, càng vàng rực rỡ hơn, ngọn cỏ úa vương chiếc áo bào trắng, chàng trai ôn hòa mà xa xăm, trẻ tuổi tuấn dật, màu môi và màu mắt hơi nhạt, nhưng khi cười gió ngày thu dường như hóa thành gió xuân, khiến hoa đào đột nhiên nở rộ.

      cởi bỏ đai lưng nên áo bào bị xõa tung, nhưng lại khiến người ta cảm thấy khiếm nhã hay nhếch nhác, ngược lại, dáng vẻ khó gần đó toát ra phóng khoáng, thoải mái.

      Mạnh Phù Dao ngơ ngác nghĩ thầm, có phải gần đây mình trúng số đào hoa hay mà gặp được toàn mỹ nam hơn người, có người còn dùng đai lưng cứu nàng nữa chứ.

      Đương muốn lời cảm ơn nào ngờ đối phương bình thản mỉm cười, giọng , “Đai lưng này vốn hơi bẩn, nhờ nương thuận tay vứt dùm.”

      xong còn gật đầu rất lễ độ, quay người bỏ lên chiếc xe ngựa sau xe Tề Tầm Ý, xe ngựa chạy sang bên khác dừng lại nghỉ ngơi, để lại Mạnh Phù Dao ngơ ngác đứng tảng đá, ngây người nắm chặt đai lưng.

      Đai lưng này ràng là vẫn còn mới mà, ngay cả đậu hũ trắng nhìn thấy cũng xấu hổ đến chết, vậy mà lại bẩn ư?

      Tính tình người này đúng là kì quái. thanh cao ghét bỏ người khác, lễ độ giúp người, nhã nhặn khiêm tốn, nhận đai lưng còn đưa ra lý do để giữ thể diện cho nàng. hiền hòa, ràng đâu có hiền hòa như vậy, nàng chỉ vừa chạm vào đai lưng lập tức vứt như giày rách.

      Phù Dao ngẩn ngơ hồi lâu, tức tối cầm đai lưng lau tay mình, dù sao tên kia cũng đâu cần nữa!

      Lau xong nhìn kỹ lại, mới phát đây là đai lưng được dệt bằng tơ Thiên Tằm lẫn với tơ bạch kim, chính giữa còn đính ngọc dương chi cùng màu, đơn giản mà cao sang, giống như bản thân .

      Nàng ngẫm nghĩ, cất đai lưng ấy vào trong ngực.

      Nãy giờ Nguyên Chiêu Hủ vẫn tránh ở bên, lúc này biết từ đâu ló ra nhìn nàng với ánh mắt rất kỳ quái, nhìn nàng cất vật riêng tư của nam nhân vào trong ngực, hồi lâu mới hỏi “Nàng giữ cái đó lại làm gì?”

      Mạnh Phù Dao đáp như lẽ đương nhiên, “Cái này rất đáng tiền, giữ lại, ngày nào đó ta có áo cơm đổi nó làm sinh hoạt phí.”

      Nguyên Chiêu Hủ khẽ cau mày “Cái này đáng tiền, nàng chớ cần, nàng thiếu bạc ta cho nàng.”

      “Huynh lừa ta à?” Mạnh Phù Dao bĩu môi, “Huynh cho rằng ta nhìn ra giá trị ngọc này ư? Còn nữa, nương ta rất có cốt khí, nhận bố thí của người khác.”

      Nguyên Chiêu Hủ liếc nàng, cười như cười: “Đúng, nàng nhận bố thí của người khác, nàng chỉ lấy giẻ rách người ta vứt thôi.”

      “Huynh!” Mạnh Phù Dao buồn bực, liếc mắt nhìn thấy Nguyên Bảo đại nhân ló đầu ra từ trong ngực Nguyên Chiêu Hủ, xem ra cực kỳ vui mừng vì nàng đuối lý, thích thú kêu lên “Chít chít” liên tục. Trong cơn giận dữ, nàng thi triển “Nhất Chỉ Đạn”, bắn Nguyên Bảo đại nhân kêu chít chít loạn xạ, nó căm tức há mồm muốn cắn nàng.

      Nàng cười to, bỏ chạy từ sớm.

      Chạy được vài bước, Mạnh Phù Dao lại thấy được gã sai vặt mới vừa rồi đẩy nàng suýt nữa hại nàng té xuống nước, nàng vốn cũng muốn so đo với , nào ngờ ta vừa trông thấy nàng, đột nhiên mắt sáng lên, vẫy tay “Này, ngươi đến đây.”

      Nàng ngây ra, nheo mắt nhìn , hỏi: “Gọi ta à?”

      “Gọi ngươi đó.” Gã sai vặt hề khách sáo “Thiếu người hầu hạ Quận chúa bọn ta, ngươi đến giúp tay .”

      nhìn vẻ mặt dở khóc dở cười của nàng, nóng nảy thiệt ngươi đâu.” lục lọi lấy ra xâu tiền trong tay áo, ném cạch xuống đất, ngạo nghễ , “Đây, trăm đồng, đủ cho ngươi đến tiệm ăn Yến Kinh, ăn canh thịt nửa tháng.”

      Mạnh Phù Dao cúi đầu nhìn xâu tiền đồng dưới chân, nàng mỉm cười băng, nhặt lên, thổi bụi dính xâu tiền đồng ấy.

      Gã sai vặt đắc ý, đưa cho nàng cái chậu đồng, bảo: “, đến suối lấy nước, phải là nước đầu nguồn rồi bưng đến cho Cẩm Yên tỷ tỷ ở chiếc xe ngựa thứ hai, để tỷ ấy hòa nước Hoa Hồng và sương Phù Dung rồi đưa vào xe. Nhớ kỹ, được để cái tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào nước. Xong rồi, cứ như vậy , ta hầu hạ điện hạ thay y phục.”

      len lén đưa chậu đồng cho nàng, vẻ mặt hớn hở vì tìm được người chết thay. Nàng nghĩ bằng ngón tay cũng biết, sau khi Bùi Viện bị hủy dung nhất định tâm tư cực kém, hạ nhân hầu hạ ả chắc chắn gặp họa nhiều hơn. Đối với ả, tốt nhất là trốn được trốn, nếu sao tên này lại chịu phí tiền mướn người khác thay thế chứ.

      Gã sai vặt đưa nàng chậu đồng, thấy nàng nhận, sốt ruột rung rung chậu “Này ngu rồi hả?”

      Nàng khẽ nhướng mày, nhìn chậu đồng kia đột nhiên cười, sau đó chậm rãi cho tay vào túi áo.

      Gã sai vặt cau mày mắng “Đồ đần…”

      nửa chừng chợt dừng, con ngươi từ từ trợn to.

      Phù Dao giơ tấm vàng lá trong lòng bàn tay lên trước mặt, chất lượng hơn cả tuyệt vời, nặng dưới hai lượng.

      Treo hệ thống tiền tệ Thái Uyên, lượng hoàng kim có thể đổi hai mươi lượng bạc, mà lượng bạc có thể đổi lấy nghìn đồng tiền. làm trong phủ Tề Vương ba năm cũng kiếm được nổi lượng hoàng kim.

      Gã sai vặt hít vào hơi khí lạnh, ngây người.

      Thoáng cái nàng giơ tấm vàng lá trước mặt ta, cười ngọt lịm “Nhận ra ?”

      Gã sai vặt nhìn chằm chằm lá vàng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ngây ngốc “Là Hoàng Kim.”

      Mạnh Phù Dao liền mỉm cười “Đúng, đây là hai lượng hoàng kim, đủ cho ngươi đến Thiên Hương Lầu sang trọng nhất Yến Kinh, bày yến tiệc, ăn con mẹ nó tháng.” (*)

      (*) Con mẹ nó: nguyên văn theo tác giả.

      Nàng cười tủm tỉm, đột nhiên lật tay khiến lá vàng rơi xuống đất.

      Gã sai vặt liền ngồi xổm xuống nhặt theo bản năng, nhưng Phù Dao lẹ làng nhấc chân, giẫm chân lên tấm vàng lá.

      Nàng cúi người xuống, đẩy chậu đồng vào tay gã sai vặt ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng “Phiền ngươi đến bên suối lấy nước, phải là nước đầu nguồn, bưng lên cho Cẩm Yên tỷ tỷ ở chiếc xe ngựa thứ hai, để tỷ ấy hòa nước hoa Hồng và sương Phù Dung rồi đưa vào trong xe. Nhớ kỹ, được để cái tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào nước. Được rồi, cứ làm như vậy , .”

      Nàng đưa chậu đồng đến trước mặt gã sai vặt giờ phút này đen thui, rung rung chậu như ban nãy làm, mỉm cười “Này, ngu rồi hả?”

      Nàng khẽ nhấc mũi chân, lá vàng óng ánh điểm bụi đầy mê hoặc đập vào đôi mắt tham lam của gã sai vặt.

      Tay gã sai vặt run run, cắn chặt răng, thình lình chụp lấy chậu đồng chạy nhanh đến bên dòng suối.

      Mạnh Phù Dao đứng yên, im lặng nhíu mày, hồi lâu thấp giọng “Đáng tiếc…”

      Hất mũi chân, tấm vàng lá bay lên rơi vào lòng bàn tay, nàng thong thả cất vào ngực, lắc đầu nhè “Nếu như ngươi có can đảm từ chối, có lẽ ta đưa tấm vàng lá này cho ngươi, bây giờ … ngươi xứng nhận.”

      Nàng xoay xoay xâu tiền ngón tay, xâu tiền có thể ăn được nửa tháng tại tiệm canh thịt rẻ tiền đầu ngón tay liền bay vút lên rồi lại rơi “bịch” xuống, đúng ngay chỗ tấm vàng lá khi nãy mới vừa rơi.

      “Trả cho ngươi ăn canh thịt, quên cho ngươi biết, tiệm canh thịt ở Yến Kinh sao rẻ như vậy được, nghe đó là thịt chuột đó.”

      Phù Dao cười ha ha quay người bỏ , bước chân nàng thoăn thoắt biến mất sau gốc cây, nhanh như làn gió mát lướt qua nhè .

      Nơi bóng nàng khuất, cây cỏ đìu hiu, bốn bề vẳng lặng.

      hồi lâu, sau gốc cây ấy lại đột ngột xuất bóng người nhàn nhạt, người đó áo trắng sạch , màu môi như hoa đào.

      chắp tay nhìn về phía Mạnh Phù Dao, vẻ mặt bình tĩnh pha chút hứng thú, bỗng nhiên khẽ “Uất ức ngươi rồi.”

      lời này đầu đuôi, nhưng lập tức có người lên tiếng.

      “Thiếu chủ phân phó, muôn chết từ, huống chi chỉ là bị chút uất ức.”

      Người đó khom người cúi đầu, chậu đồng chói sáng lóng lánh dưới chân, dĩ nhiên là gã sai vặt nịnh bợ ban nãy.

      Nhưng mà, giờ phút này vẻ mặt an hòa, phong thái điềm tĩnh, nào có bộng dáng thấp kém nịnh bợ vừa rồi.

      Chàng trai áo trắng suy nghĩ hồi lâu, lại “Như thế nào?”

      Người đó ngẫm nghĩ rồi đáp: “Thiếu chủ, lúc nãy ta đụng nàng ngã xuống suối, ngài vung tay kéo lại, lẽ nào lộ ra gì sao?”

      “Có.” Chàng trai áo trắng ngẩng mặt, vẻ mặt suy tư “Góc độ và lực độ của vết thương mặt Bùi Viện xuất phát từ công pháp tuyệt đối phải tầm thường. Tuy này giấu diếm rất tốt, nhưng cái kéo này ta vẫn cảm thấy được chút.”

      “Có điều…” cười nhạt “Phen thăm dò mới vừa rồi kia, cuối cùng ta xác định nàng phải là người của Tề Tầm Ý.”

      “Vì sao?’”

      “Thuộc hạ Tề Tầm Ý xứng có nhân vật như nàng sao?” Chàng trai áo trắng thờ dài thườn thượt, tiếng lan dài, mang theo nự cười nhạt.

      “Là diệu nhân đây…”
      Chris, sanone2112Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 19: Thoát y ngăn địch

      Typer: BTCĐ

      Mạnh Phù Dao mới vừa chạy trốn, Nguyên Chiêu Hủ nhìn bóng dáng nhàng như cánh chim hòa vào sắc xanh nhuốm vàng của rừng núi trùng điệp tiết thu sang, yên lặng cười, sau đó thong thả về phía xe ngựa của Thái phó.

      “Xa giá của thầy từ từ, Tề Tâm Ý đến Yến Kinh, con dẫn nàng trước, tránh tầm mắt của những người đó, gặp phải chuyện ngoài ý muốn.”

      Lão Thái phó híp đôi mắt già nua nhìn Nguyên Chiêu Hủ, vẻ mặt hết sức haft lòng trước cư xử của con cháu đối với mình, vuôt râu mỉm cười.

      đâu?”

      “Cũng là Yến Kinh, con đến đây đúng là mượn cơ hội thầy sứ mừng thọ Hoàng đế Thái Uyên, để xây dựng qhr với Tề Tâm Ý, làm sao bỏ qua cơ hội này được.”

      “Ha ha… tùy ngài.”

      “Hơn nữa, con nghe , mừng thọ lần này, … cũng đến.”

      “Hả? phải vẫn bị giam lỏng tại kinh thành Thiên Sát đấy sao? Hoàng đế Thiên Sát chịu thả ra à?”

      “Giao long mắc kẹt nơi hoang dã chỉ là tạm thời, khi có cơ hội tất bay lên.” Nguyên Chiêu Hủ quay người, như có chút suy tư nhìn về phía chân trời đằng Tây, vẻ mặt hưng phấn rạng rỡ: “Cơn gió lốc cuốn lấy năm châu bốn biển dấy lên rồi…”

      “Tại sao chúng ta phải rời khỏi đoàn?” Nàng lẹ làng chất củi đốt lửa, dùng chủy thủ lột sạch con gà rừng săn được, “Còn nữa, tại sao ta phải cùng huynh?”

      Nguyên Chiêu Hủ dựa vào gốc cây già, thoải mái ngồi tấm đệm sạch bằng lá. Nguyên Bảo đại nhân vểnh mông hì hục lay lá rơi, lót dưới thân , ra sức lấy lòng chủ tử.

      Tư thế nó lay cổ quái mà mạnh mẽ, trực diện với Nguyên Chiêu Hủ, chân trước đẩy lá xuống người , chân sau béo ngắn đẩy lá rách tả tơi và bụi ra phía sau, mà phía sau nó chính là Mạnh Phù Dao ngồi.

      Ngay từ đầu, nàng đâu có muốn so đo với con thú cưng bụng dạ hẹp hòi này. Sau khi liên tiếp hít vài đám bụi, nàng phát giác ra con vật này biết nhìn người, lá gan quá to, đầu óc quá . Cho nên nàng xé cái chân gà rừng, thừa dịp nó lơ là, tàn bạo nhét vào miệng nó.

      Vì thế động vật ăn chay nào đó lập tức như sói chạy vội đến bờ sông súc miệng, người ngồi bên cạnh đống lửa cuối cùng cũng được thanh tịnh.

      Lúc này Nguyên Chiêu Hủ mới trả lời câu hỏi của nàng.

      “Nếu như nàng muốn cả ngày bị mấy tên sói nhìn chằm chằm, nàng có thể chọn từ từ. Còn nữa, hình như ta chưa muốn nàng cùng ta, là nàng tự theo mà.”

      Mạnh Phù Dao ngầm nghĩ, hình như quả đúng , khỏi ngượng ngùng : “Ai bảo chỉ có con đường từ núi Huyền Nguyên đến Yến Kinh chứ.”

      Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười liếc nàng, muốn nhắc nhở người lừa mình dối người này, thạt ra còn có con đường khác có thể đến Yến Kinh.

      Củi khô nổ lách tác trong đống lửa cháy bập bùng, hắt ánh đổ hồng lêm mặt hai người như say mem rượu. Hơi nóng từ hai người và từ đống lửa lan tỏa vào khí, khiến cho ánh trăng lạnh lẽo treo ngọn cây cao nơi xa như cũng trở nên dịu dàng ấm áp hơn.

      Mà ngay trước mặt nàng, ai đó nhìu hàng mày dài mỉm cười, mắt và tóc đều đen đến bóng loáng, đôi môi còn đỏ hơn cả ánh lửa kia, sắc mặt tươi sáng như tranh vẽ, đẹp đến mức khiến người ta chết mê chết mệt, ôm hận cửu tuyền.

      Nàng ôm hận cửu tuyền ngồi thẳng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, để nhịp tim loạn do vẻ đẹp tuyệt sắc kia luôn gây ra.

      Nhất là khi người có vẻ đẹp tuyệt sắc, dùng ánh mắt thích thú quan sát khắp người nàng.

      Ngồi lúc, cảm thấy bị đè nén đến khó chịu, nàng bỗng đứng lên : “Ta tản bộ.”

      Nguyên Chiêu Hủ ngẩng đầu nhìn trời đêm, lại liếc mắt nhìn rừng cây tối mù xung quanh, đành lòng nhắc nhở nàng, cái cớ tản bộ này hơi tức cười đó.

      Mạnh Phù Dao bị ánh mắt cười lộ liễu của nhìn đến khó chịu, to: “Ta ca hát.”

      Bất giờ, Nguyên Chiêu Hủ chợt nhướng mày lên nghi hoặc nhìn nàng, Mạnh Phù Dao cười đắc ý, “Ca hát”.

      Bởi vì muốn bị Nguyên Chiêu Hủ nghe thấy tiếng “hát” vang, nàng xa vào trong rừng vắng, tìm được chỗ ngồi xổm xuống, vừa cởi quần ra được phân nửa, tay bỗng khựng lại.

      Rừng cây nửa đêm yên tĩnh đến kỳ quái, chỉ có tiếng gió lay khe khẽ, ngay cả cú đêm cũng im tiếng, cũng nghe thấy tiếng côn trùng mùa thu rả rích râm ran như ngày thường.

      Mảnh trăng lưỡi niềm câu ngọn cây hắt xuống, kéo bóng nàng dài mặt đất. Bóng nàng bị núi và cây cắt thành từng đoạn, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể phác họa được từng bộ phận.

      Mạnh Phù Dao ngồi chồm hổm, quần vẫn cởi phân nữa y như ban nãy, tay thầm cố gắng kéo quần lên từng chút. Khóe mắt liếc xéo tìm kiếm bóng người… Chân, tay, cổ… Tìm được đầu rồi… Mà đầu nàng, nửa vòng tròn nhoi lên tảng đá hình vuông kia là gì vậy nhỉ?

      Lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt quần, trái tim Mạnh Phù Dao đạp lúc mạnh lúc , vang lên bình bịch trong đêm vắng.

      Đó là… đỉnh đầu người.

      Nằng nắm chặt quần hơn, thầm hận bản than tại sao lại chạy xa như vậy. Lúc này sau núi đá biết có mấy người, tám phần là chờ mình cởi quần xuống rồi thừa cơ ra tay.

      Lúc này, cởi quần được. Buộc quần bị hại liền.

      Mạnh Phù Dao ngồi chồm hổm, thắt lưng nhói đau.

      Nửa vòng tròn phía sau tảng đá khẽ nhúc nhích,hình như còn kiên nhẫn nữa.

      Nàng thầm tính, tuyệt vọng phát rằng, với khoảng cách này, nếu mình lựa chọn kéo quần, buộc dây lưng ắt hai ay rảnh, tất nhiên kịp thời ứng phó nếu đối phương tấn công.

      Căng thẳng cực độ khiến người ta trở nên bình tĩnh ực độ, dần dần nàng nghe được tiếng suối chảy ríc rách nơi xa, hay như tiếng chim vỗ cánh phành phạch bay qua đàm lầy.

      Đôi mắt đen sáng quắc của nàng láo liên trong đem tối, tức tối đến nghiến răng.

      Ánh mắt nàng càng hung ác càng sáng hơn, chứa đựng sát khí và quyết đoán mà bình thường thể có.

      Gió từ đầu rừng cây ùa đến khiến bóng cây lay động, đỉnh đầu sau núi đá cũng lay động theo.

      Mạnh Phù Dao đột nhiên buông tay, thả dây lưng ra.

      Chiếc quần lập tức tuột xuống, đồng thời trường bảo cũng phủ xuống che nơi xấu hổ. Mạnh Phù Dao ngửa người ra sau, lộn nhào qua núi đá trong tích tắc như đoạn lò xo có lực đàn hồi dẻo dai vô cùng, rồi tựa như con đại bàng to lớn từ cao bay đến, nhanh như chớp dùng hai chân đạp quần xuống đầu kẻ địch. Tên nào đó đâu hề hay biết Mạnh Phù Dao đột nhiên xuất gây rối, mới vừa bật đứng dậy lập tức bị chiếc quần rộng trùm vào đầu, bốn phía tối om nên hắng biết đây là vật gì, cuống quýt đưa tay xé.

      Còn chưa kịp xé Mạnh Phù Dao thình lình xuất sau lưng như bóng ma, chân dài trắng muốt trong nam bào rộng vụt lóe sáng, chỉ cước đá trúng ta.

      Mạnh Phù Dao cởi quần đánh úp lên đầu kẻ địch, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Nhưng gã này phản ứng cũng chẳng chậm, vừa lăn xong lột quần ra nhanh chân bỏ chạy, xui là chưa kịp chạy mấy bước nghe thấy tiếng cười khẩy vang lên ở phía sau.

      “Nhìn đùi ta rồi còn muốn chạy à?”
      Cung Trường Nguyêt, Chrissanone2112 thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 20: Phơi bày cảnh xuân

      Typer : BTCĐ

      Mạnh Phù Dao chưa quát xong, cơ thể lao nhanh như chớp, chủy thủ vẽ nên đường cong còn đen hơn cả màn đêm, chợp mắt chạm đến đỉnh yết hầu của người đó.

      Mũi chủy thủ vừa chạm đến da thịt người này, cảm giác như cầm xiên đâm vào cá lội dưới đáy nước, xiên trơn tuột khỏi tay, chỉ với động tác kỳ quái trong chớp nhoáng, biết sao thoát khỏi phạm vi của chủy thủ rồi.

      Nhưng nàng lãng phí thời gian để kinh ngạc, chủy thủ đâm trượt liền bổ nhào lên người . Giật chỏ, bạt tai, đá chân, huých vai, chớp nhoáng ngừng, mạnh bạo tàn nhẫm khiến đối phương chẳng kịp thở nổi. Tuy rằng thân thể như được bôi dầu trơn tuột, nhưng với công kích như vũ bão trong tích tắc như vậy vẫn khiến trúng chiêu liên tục. Cứ mỗi ba chiêu trúng thưởng chiêu. Lấy sức mạnh và tốc độ được tôi luyện từ thiết huyết của Mạnh Phù Dao trước đây, đánh đến chẳng còn đường lùi, liên tục gào khóc thảm thiết.

      Khốn kiếp! Tên khốn này vậy mà núp sau tảng từ nãy giờ, há phải từ đầu đến cuối bà đây bị ngươi xem sạch rồi sao?

      Mạnh Phù Dao càng nghĩ càng giận, càng đánh càng hăng, ánh mắt sáng quắc, quyền đánh như mưa, hung hăng đánh đến hả giận.

      Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười đứng im lặng nhìn, ngón tay ngầm cong lại dưới ống tay áo dần dần buông lỏng.

      Bên kia, cuộc chiến cân sức gần đến hồi kết, Mạnh Phù Dao giơ nắm đám ra, tên xui xẻo nào đó đưa cái đầu sưng vù ra đỡ theo bản năng, đau dè nàng đột nhiên dừng lại.

      Gã khẽ ngay ngốc, nhìn nắm đấm treo .

      “Bụp.”

      Thừa dịp thất thần, nàng lập tức hung hắc đấm tiếp.

      “Bịch.”

      “Hèn… hạ…”

      Ánh mắt gã áo xám dại ra, ngã phịch xuống đất.

      Nàng thảnh thơi thổi quả đấm, cười hì hì : “Hèn hạ là giấy thông hành của kẻ hèn hạ, ngu dốt là bia mộ của kẻ ngu dốt.”

      Hớn hở nhảy lên lưng , nàng vô cùng đắc ý bắt chéo chân ngồi: “Khốn kiếp, ta là ngươi được mà!”

      Nàng vừa nhấc chân, đột nhiên cảm thấy có chút gì là lạ, cúi đầu nhớ đến ra mình cởi quần, chỉ còn trường bào che phủ dưới thân, vừa nhấc chân lên, cảnh xuân lập tức bị phơi bày.

      Trong đêm tối, hai chân thon dài lộ dưới trường bào xanh thẫm, trắng nõn, thẳng tắp, mịn màng, tựa như ngọc được tạc từ đôi tay bậc thầy của nghệ thuật, lấp lánh sắc vàng óng ánh của trăng, quyến rũ mê người.

      Từ đằng trước truyền đến tiesng cười như có như .

      Mạnh Phù Dao đanh mặt lại, vội vàng kéo trái đậy phải, dùng trường bào dài rộng che kín chân, thầm an ủi mình, may nhờ mình mặc giống đàn ông thời đại này là mặc quần lót bên trong, may nhờ mình có mặc quần lót do mình thiết kế… Hu, vừa nãy có nhìn thấy vậy trời?

      Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cái cây trước mặt, tức giận : “Này, trốn sau cây làm gì, làm tặc à?”

      Tiếng cười tênh chợt tắt, sau gốc cây từ từ xuất vạt áo màu sáng, chàng trai mặc áo bào tay rộng, hai tay khoanh lại đứng tựa vào cây, nhàn nhã mỉm cười.

      Đứng vai là con vật béo lông trắng phất phơ, tựa vào gò má chủ tử, hai chân trước khoanh lại, hai chân sau hơi giang ra, nhìn giống hệt .

      Nhìn dáng vẻ người chuột ung dung nhàn nhã, nàng cảm thấy bực mình, đè mông xuống mạnh hơn nữa, tên nào đó bị đè phía dưới kêu lên thảm thiết. Nàng điểm huyệt , vung roi kéo quần lại, sau đó nắm chặt quần, ngẩng đầu nghiêm mặt nhìn hai tên đối diện kia.

      Hai tên kia thản nhiên nhìn nàng, nhúc nhích.

      Mạnh Phù Dao trợn mắt nhìn lại.

      Hai tên kia vẫn thản nhiên đứng đối diện nàng như cũ.



      “Thấy nàng lâu chưa quay lại, nghĩ rằng nàng cần giấy vệ sinh, chúng ta đưa giấy.” Nguyên Chiêu Hủ nhìn thấy nàng thẹn quá thành giận, càng cười rạng rỡ hơn.

      Nguyên Bảo đại nhân lập tức cúi người khom lưng, hai móng giơ ra tờ giấy nhăn nheo, cung kính nâng cao khỏi đầu.

      Mạnh Phù Dao cầm tờ giấy dính thứ gì đó màu vàng nhìn , hình như bị nó lau đít qua rồi, nhét vào miệng nó.

      Nguyên Chiêu Hủ nhìn nàng sắp nổi cơn tức giận, rốt cuộc lương tâm trỗi dậy, xoay người, vài bước đột nhiên khẽ cười, bâng quơ : “Ôi, đẹp quá.”

      “Cái gì đẹp quá?” Nàng ngơ ngác hỏi.

      Nguyên Chiêu Hủ và Nguyên Bảo đại nhân liếc mắt nhìn nhau, chuột mập lập tức nhe ra cái răng trắng phau, giơ cái chân béo ụ của mình lên cho Mạnh Phù Dao hiểu.

      Cùng lúc đó, Nguyên Chiêu Hủ cũng chầm chậm đáp: “Ta , đùi.”



      Mạnh Phù Dao vừa khóc ra nước mắt vừa mặc quần, rồi tàn bạo cột gã áo xám lên cây, quan sát từ xuống dưới, lắc đầu.

      “Sao người này gầy quá, giống như là bị hai cánh cửa kẹp vậy.”

      Nguyên Chiêu Hủ ngước nhìn, nhịn được bật cười, quả gã áo xám này bị dị tượng bẩm sinh, quá mức cao gầy, người dẹp lại dài, ngay cả mặt cũng dẹp, gióng như con cá biển. Lúc nãy khi giao đấu, thấy thâ thể trơn tuột nàng vô cùng tò mò, nhìn cả nửa buổi, cảm thấy người này ngoại trừ màu da trắng bệch, cũng có gì dị thường.

      Nàng xoay đầu nhìn, thấy trong ánh mắt Nguyên Chiêu Hủ thoáng qua chút thương hại, khõi khẽ giật mình: “Huynh biết à?”

      , nhưng ta biết tộc người .” Nguyên Chiêu Hủ : “Tộc Nặc Giao, ở miền duyên hải nước Phù Phong.”

      “Nặc Giao?”

      Nguyên Chiêu Hủ ừ, tiếp: “Nước Phù Phong có Ngạc Hải, là vùng biển nguy hiểm nhất với dãy đá ngầm dày đặc tại khu vực cân đảo La Sát. Tương truyền có quốc gia cổ chìm tại khu vực biển này, cho nên dưới đáy biển có vô số bảo vật quý hiếm. Tuy nhiên, ngoài dãy đá ngầm dày đặc như rừng cây kia còn có eo biển vô cùng chật hẹp. Người biển tầm thường thể vuợt qua, chỉ có tộc Nặc Giao sinh sống ở đảo La Sát mới làm được. Trẻ con tộc này từ ba tuổi được đưa xuống biển luyện tập kỹ năng luồn lách qua những khe đá hẹp. Cho đến khi kỹ năng bơi lội ấy thành thục hơn người, thân pháp như cá mới xem là thành công. Những đứa trẻ này bởi vì từ luyện tập như vậy, còn quanh năm sống ở dưới nước, nên cơ thể phát triển dị thường. Hơn nữa, do phải đối phó với những loài động vật hung dữ dưới đáy biển, nên chúng còn luyện được kỹ năng nấp và giấu hơi thở, do đó mới có tên “Nặc Giao”*. Nhờ những kỹ năng đặc biệt như vậy, nên tộc người này đồng thời cũng là những tay trộm và sát thủ bậc nhất.”

      * Nặc Giao: Nặc = nấp; Giao = cá mập

      “Ồ, khó trách khi nãy ta phát giác ra núp bên cạnh.” Mạnh Phù Dao bừng tỉnh ngộ, cười mỉm, xoay xoay cổ tay.

      “Mặc kệ, đánh tỉnh trước rồi hãy !”

      “Cho người rình lén, cho ngươi rình lén! Rình lén nè! Rình lén nè!”

      Mạnh Phù Dao túm lấy tên xui xéo đó luyện quyền ầm ầm, thuận tiện chỉ cây dâu mắng cây hòe*, ném đá dấu tay.

      *chỉ cây dâu mắng cây hòe: giận chó đánh mèo

      Cây hòe bị mắng kia vẫn thản nhiên cười như thường ngày, chút xíu xiu cảm giác hổ thẹn cũng có.

      Gã áo xám bị cường bạo bất chợt tỉnh lại, vừa mở mắt liền hốt hoảng gào to: “Ta có trộm! Ta có trộm!”

      “Ta biết mi có trộm.” Mạnh Phù Dao cười lạnh, quan sát : “Đồ người ngươi đều bị ta trộm.”

      Ánh mắt vẫn ngu ngơ, chưa hoàn toàn tỉnh lại, chỉ nghe thấy Mạnh Phù Dao tuôn ra tràng câu hỏi.

      “Cha ngươi tên gì?”

      “Mẹ ngươi họ gì?”

      “Ngươi có mấy chị ?”

      “Ngươi có mấy em trai?”

      “Lần đầu tiên ngươi đái dầm là mấy tuổi?”

      “Ngươi tắm có mặc quần áo hay ?”

      “Ngươi rửa mặt thích dùng bồ kết hay xà phòng?”

      ……..

      “Ngươi đến nơi này làm gì?”

      loạt câu trả lời cho những câu hỏi lan man chẳng cần suy nghĩ như mưa to tuôn xuống, gã kia sơm choáng vàng, theo bản năng hỏi là đáp, đương nhiên chút phòng bị cũng trả lời luôn câu hỏi cuối cùng.

      “Ta bị Chiến Bắc Dã – Liệt Vương Thiên Sát đuổi giết…”

      xong ta mới phát giác ra mình vừa gì, há miệng thơ phì, trợn to mắt. Mạnh Phù Dao vui vẻ cười, vỗ vỗ mặt , : “Ngoan.”
      Cung Trường Nguyêt, Chrissanone2112 thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 21: Liệt Vương Chiến Bắc Dã

      Typer : Xẩm Xẩm

      “Ngươi mới vừa Liệt Vương Thiên Sát?” Mạnh Phù Dao ngẫm nghĩ chút, hỏi “Mới vừa rồi ngươi lén la lén lút núp tại chỗ đó, phải vì muốn đánh lén bọn ta sao?”

      “Ta rảnh đến nỗi có thời gian đánh lén các người à?” Gã áo xám trợn đôi mắt cá chết, trán nổi đầy gân xanh “Các người có tiền sao? Có sắc sao? Xứng để ta đường đường là bang chủ Thần Chưởng Bang đánh lén hả?”

      Mạnh Phù Dao nhìn lại mình, lại nhìn Nguyên Chiêu Hủ, cảm giác bản thân hai người dù thế nào cũng xứng được gọi là mỹ nam mỹ nữ, con mắt tên này sao vậy hả? khiến người ta hoang mang mà.

      Nàng lục lọi bao đồ của gã áo xám, đem đủ thứ lộn xộn đổ tung ra, chẳng hề khách sáo gom những thứ đáng giá nhét vào bao đồ của mình. Gã áo xám thấy vậy sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lúc lâu mới mở miệng cầu xin “Đồ ta đều cho các ngươi cả rồi, thả ta , ta còn phải chạy trốn nữa!”

      “Chạy trốn ai?”

      “Gã áo xám phun bãi nước miếng “Xúi quẩy!”

      cả buổi Mạnh Phù Dao mới hiểu được, gã này bị người nước Thiên Sát đuổi giết, trộm vật quan trọng của Thiên Sát. Gã chạy trốn mạch từ Yến Kinh đến đây, cũng thể cắt đuôi được đối phương.

      “Hứ, ta quá xui xẻo, nhờ Ám Mị chặn lại dùm ta, bọn ta hẹn gặp nhau trong rừng cây này, ai ngờ chẳng thấy bóng dáng tên kia đâu!” Gã áo xám đến chỗ đau buồn, tức giận lại phun bãi nước miếng.

      “Ám Mị? Sát thủ đệ nhất thiên hạ?” Mạnh Phù Dao trợn to mắt “Ngươi có bản lĩnh, vậy mà mời được , hay là ngươi trộm bảo bối gì của người ta, khiến đối phương đuổi theo ngươi chết thôi như thế này?”

      Mặt gã áo xám liền biến sắc, vẻ mặt xẹt qua chút do dự, lát sau mới phải ta liên lạc với Ám Mị, ta có vị bằng hữu, trước kia ta có ơn với , mới nhận lời giúp ta, còn về bảo bối kia … Nghe là Thông Hành Lệnh của Thiên Sát.”

      Mấy chữ cuối cùng được thốt ra, tim Mạnh Phù Dao nổi trống.

      Bất giác nàng sờ tay vào ngực, mới được nửa lập tức rút tay về.

      Mà Nguyên Chiêu Hủ đâu có để ý cử động của nàng, cười “Ngươi có trộm Thông Hành Lệnh của Thiên Sát sao?”

      có!”

      “À.” Nguyên Chiêu Hủ thôi hỏi nữa, dẫn Mạnh phù Dao xoay người bỏ “Như vậy người cứ ở đây , đợi lát nữa giải thích cặn kẽ với Chiến Bắc Dã, hy vọng có thể tin ngươi.”

      Nguyên Chiêu Hủ dứt khoát quay đầu lại, sắc mặt gã áo xám lại biến đổi, nhìn thấy hai người rành rành sắp xa, nghĩ đến mình bị trói treo tán cây, đến khi sát tinh kia đến phải là đường chết à, bất đắc dĩ nuốt nước miếng, giương cao cổ hô to: “Đứng lại, đứng lại.”

      Hai người kia vẫn thản nhiên về phía trước, tựa như chỉ mới chút xíu thôi mà đều bị điếc cả rồi.

      “Thả ta ra, các ngươi thả ta trước!”

      “Bọn ta có lý do nào để lãng phí thời gian với người có thành ý cả.” Mạnh Phù Dao thèm quay đầu lại, tinh ranh cười đáp.

      “Ta , ta !”

      Loáng cái nàng bật trở về, vỗ mặt cười hì hì “Bây giờ mới biết nghe lời.”

      Vẻ mặt gã áo xám đau khổ, ủ rũ kể “Trộm … hình như có trộm có điều phải ta ra tay, là thuộc hạ của ta, nhưng mà tự nhiên bị mất tích ở vùng gần đây, đồ … cũng còn nữa.”

      Mạnh Phù Dao liếc nhìn , lại liếc nhìn Nguyên Chiêu Hủ, rất lo sợ ai đó hỏi câu “Mất tích ở đâu?”

      May là Nguyên Chiêu Hủ hỏi gì, gã áo xám cũng thêm. Nàng lặng lẽ thở phào, đè lại món đồ trong ngực mình … Nàng vẫn luôn thắc mắc, tại sao tên tiểu tốt lại có được Thông Hành Lệnh hiếm khi xuất của Thiên Sát, ra việc là như vậy. Tối nay đánh bậy đánh bạ, vậy mà chứng thực được thứ trong tay nàng là hàng , quả là thu hoạch mà.

      Hai người lập tức cởi trói cho gã áo xám, hỏi thăm hồi mới biết được ta tên là Diêu Tấn, quả xuất thân từ tộc Nặc Giao, dưới tay còn có Thần Chưởng Bang rất nổi tiếng, ra đó chính là tổ chức tập hợp đa số các tên ăn cắp.

      Tuy tướng mạo Diêu Tấn kỳ dị, nhưng lại có tính cách đơn giản và lòng dạ ngay thẳng, chưa được vài câu “Nếu các người biết Liệt Vương Chiến Bắc Dã nước Thiên Sát, thân phận cũng phải bình thường, sau này dưới Thần Chưởng Bang do hai người sai khiến!”

      Nguyên Chiêu Hủ liếc nhìn Diêu Tấn, có vẻ đăm chiêu, đột nhiên hỏi “ phải ngươi đợi Ám Mị sao? Người này là làm, chắc chắn xuất .”

      “Trông cậy vào ta chết sớm rồi…” Diêu Tấn được nửa câu, đột nhiên biến sắc.

      Bất chợt ba người cùng im bặt.

      Tiếng vó ngựa vọng đến từ phía đằng xa, như thể có đội kỵ mã thần tốc sắp đến với khí thế gì sánh nổi, nghe như sắp nổi lên trận mưa rền gió dữ, thanh như roi quật vào người.

      Nổi bật nhất là con ngựa chạy dẫn đầu, hô phong hoán vũ, sấm vang chớp giật, chỉ tích tắc đến bìa rừng.

      Ngựa phi rất nhanh, đến bìa rừng mã vẫn chậm lại, còn như muốn xông thẳng vào. Lập tức kỵ sĩ giơ cao cánh tay ghìm ngựa lại, dây cương bị kéo căng thẳng tắp, khẽ rung dứt, tuấn mã ngửa đầu hí dài, hai vó dựng đứng đạp vào trung. Tức thời kỵ sĩ cũng thẳng eo nhúc nhích.

      Phía sau , toán kỵ mã cuộn đất mà đến, khi cách thân ngựa đồng loạt kéo dây cương ghìm ngựa lại, mấy mươi người cùng đồng thanh hô “Suy”.

      Thuật cưỡi ngựa quá mức tuyệt vời.

      Lúc này trăng tỏ mây mờ, ánh sáng trong veo bất tận, phác họa hình ảnh kỵ sĩ lưng kỵ mã dẫn đầu thành đường viền đen bóng trăng.

      Ánh trăng lan tỏa bao trùm toàn thân kỵ sĩ, ngạo nghễ lưng ngựa, thân áo đen hòa thành thể với màn đêm, lạnh lẽo, trang nghiêm. Cả người toát ra nghiêm túc quyết đoán, cùng khí thế bức người. Gió đêm thổi tung bay áo , mái tóc đen bay múa cuồng dã.

      Xa như vậy, cũng cảm giác được ánh mắt “bao quát.”

      Bao quát ba người ở trong rừng.

      gian lặng ngắt như tờ, người này đột nhiên trầm giọng hô to:

      “Thiên Sát, Chiến Bắc Dã!"
      Cung Trường Nguyêt, Chrissanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :