1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phù Dao Hoàng Hậu - Thiên Hạ Quy Nguyên (Chương 41)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8

      Nguyên Bảo đại nhân

      Type: Táo Ngáo

      Mạnh Phù Dao suýt nữa phun ra hết thảo dược trong miệng chưa kịp nuốt xuống.

      Ngươi rất lạnh…

      Thời tiết đầu thu, sơn dã phía nam, tuy gió đêm quả lạnh, nhưng còn lâu mới lạnh đến mức thấu xương, huống chi ở đây còn có đống lửa.

      Có ma mới tin là ngươi lạnh đó.

      Mắt thấy người đó nằm vô tư lự ở chạc cây, chống cằm nhàn rỗi, ánh mắt lướt qua lướt lại người nàng, như rất muốn áp dụng “Cách sưởi ấm nguyên thủy nhất” với nàng, Mạnh Phù Dao lùi về sau đống lửa chút.

      Tuy người này thoạt nhìn có vẻ tao nhã tôn quý, giống như loại có đức hạnh hèn mọn hay tội phạm cưỡng hiếp, thế nhưng thói đời mà, ai biết được dưới lớp da xinh đẹp cất giữ trái tim xấu xa chứ? Giống như… Bùi Viện vậy.

      Đôi mắt đen nhánh của nàng tràn ngập đủ loại màu sắc lấp lánh trong ánh lửa bập bùng, vẻ mặt phòng bị nhìn về phía chàng trai kia, đôi mi dày rậm in bóng nhàn nhạt lên khuôn mặt hơi có chút trắng xanh, thoạt nhìn có phần giống như con thú con, sẵn sàng chiến đấu trong trạng thái bao vây căng thẳng.

      Chàng trai đối diện nhìn nàng ngập tràn thích thú, lại nương, nàng có lạnh hay ?”

      Rất tốt, mọi thứ đều tiến hành theo kịch bản hoàn mỹ như ban nãy.

      Mạnh Phù Dao phục, mông vừa tiếp tục lui về phía sau vừa trả lời ngược lại “Rất nóng.”

      Chàng trai mỉm cười, cười đến quá mức rạng rỡ, nhàng bâng quơ : “Vậy , cởi .”

      …..

      Mạnh Phù Dao nhích ra hơn trượng, bỗng bật lên như sói lủi trốn, vừa tung mình chạy đến sườn dốc ngắn phía đối diện.

      Chàng trai kia nhìn nàng chạy như bay cũng nhúc nhích, chỉ nhàn nhã vỗ ống tay áo mình, nhàng cười.

      Khi vừa khẽ vỗ ống tay áo, ống tay áo liền hé mở, quả tròn đỏ rực lăn ra.

      Mạnh Phù Dao còn trở mình lộn nhào, mắt lập tức sáng lên.

      Trái này, trái này, trái này, màu sắc rực rỡ lại thơm lạ kỳ, giống như là thánh quả Kỳ Lân Hồng dùng để chữa thương.

      Quả tròn ấy lăn đến nhanh như chớp, Mạnh Phù Dao đạp chân lên nó để nhìn cho ràng. Quả nhiên là thánh quả đặc sản của núi tuyết Địch Châu, nghe trái này chỉ sinh ra ở trong thâm cốc núi tuyết, người bình thường thể nào tìm ra được.

      “Phịch”, Mạnh Phù Dao ngã lộn nhào, mặt đập xuống đất.

      Nàng vừa ngã xuống lập tức bò dậy, chân đạp lên quả hồng kia, khóe mắt liếc nhìn người đối diện, hình như có ý kiến gì? Nàng vội vàng đưa tay cầm lấy.


      “Ôi!”

      Ánh sáng trắng chợt lóe lên trước mắt nhanh như tia chớp, cục bông trắng lăn vèo đến, chạm ngay vào tay Mạnh Phù Dao. Nàng ôi lên tiếng khẽ buông tay, cục bông trắng vọt lên lộn nhào vòng giữa trung, bày ra tư thế bắt cá hai tay rất có phong cách, tàn bạo đạp lên mũi Mạnh Phù Dao.

      Ngay sau đó lại lộn vòng nữa, điệu bộ uyển chuyển bốn chân hướng lên trời, chuẩn xác đón lấy quả hồng rơi xuống từ lòng bàn tay Mạnh Phù Dao, “phịch”, nó ôm trọn quả hồng trong lòng.

      Tất cả động tác chỉ xảy ra trong tích tắc, Mạnh Phù Dao chỉ cảm thấy vèo cái, lỗ mũi lập tức đau xót, hương thơm quả hồng vẫn còn thoang thoảng nhưng thánh quả chữa thương chuyển chỗ rồi.

      Nàng kinh ngạc giơ tay lên, sờ sờ lỗ mũi, nhặt được sợi lông trắng dài bằng ngón tay chóp mũi – Thứ này là gì đây hả?

      Ánh mắt nàng dại ra nhìn xuống đất, cục bông trắng đắc ý giơ móng vuốt , chân sau nhón lên, vui vẻ dâng lên quả hồng đỏ chót kia cho chàng trai, hiển thị tạo dáng ba lê kinh điển.

      Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm cục bông chỉ lớn cỡ nắm tay kia – Thỏ sao? hơn thỏ. Sóc? Trắng hơn sóc. Chuột Hà Lan? Còn béo hơn cả chuột Hà Lan. Mắt nó sáng rực, bộ lông trắng muốt xinh đẹp, dáng vóc to béo ba vòng bằng nhau, hoàn toàn là phiên bản Hamtaro* thực tế. Nếu ở kiếp trước, vật đáng như vậy nhất định khiến cho mấy kẻ thích thú cưng thét lên chói tai khi nhìn thấy nó.

      (*)Hamtaro là bộ truyện tranh giành cho trẻ em của Nhật, được vẽ bởi Ritsuko Kawai và được đăng trong tạp chí Shogakukan vào năm 1997. Với nội dung là những cuộc phiêu lưu của chú chuột Hamtaro với những chú chuột khác. Được làm thành phim hoạt hình bởi TMS Entertainment và phát sóng TV Tokyo.

      Có điều, cách giật đồ này có chút quá tàn bạo đó.

      Cảm ứng được ánh mắt của Mạnh Phù Dao, chuột Hà Lan kia lập tức quay đầu, nhe hai cái răng cửa to trắng phau về phía nàng, hai cái răng của nó phát sáng như hai cây đao trong ngọn lửa.

      Mạnh Phù Dao bị ánh mắt đầy uy hiếp này lườm, khỏi sinh ra vài phần tức giận. Gần đây quá xui mà, bị phản bội, bị tra tấn, bị đẩy xuống dốc núi, bây giờ ngay cả con chuột mập cũng đến khinh bỉ mình, làm người đến mức độ này quá sầu não mà.

      Trong tâm trạng khó chịu, Mạnh Phù Dao cũng banh khóe miệng, nhe răng về phía con chuột mập kia – Tính theo thể tích răng của ta lớn hơn mi nhé!

      người chuột đối đầu trước đống lửa, mắt nhìn nhau chằm chằm.

      “Ha…”, chàng trai đối diện vẫn luôn chăm chú quan sát nàng cuối cùng cũng bật cười, vô cùng thích thú ngắm nhìn Mạnh Phù Dao, vẫy tay với cục bông kia, gọi nó:

      “Nguyên Bảo.”

      Con chuột mập õng ẹo cái mông, phớt lờ.

      “Nguyên Bảo đại nhân.”

      Nguyên Bảo đại nhân lập tức nhảy lên, ôm quả hồng kia vui vẻ chạy qua, giơ hai móng vuốt nịnh nọt đưa quả hồng về phía chàng trai.

      Chàng trai lắc đầu, ngón tay chỉ về phía Mạnh Phù Dao.

      “Chít chít!”

      Nó kháng nghị.

      “Hử?”

      Nguyên Bảo đại nhân chậm chạp ngẩng đầu, muôn phần cam ôm quả hồng kia kì kèo hồi lâu, rồi lại chậm rì quay sang hướng khác.

      Nó đau lòng nhìn chăm chăm quả hồng, ánh mắt mãi chẳng hết luyến lưu, như sắp chia tay trước giờ sinh ly tử biệt.

      Mạnh Phù Dao nhìn thấy nó đau lòng tâm trạng tốt hơn, vô cùng đắc ý đưa tay ra chộp cái, cướp lấy quả hồng.

      Thuận tiện còn bứt cọng lông mông của Nguyên Bảo đại nhân để trả mối thù bị đạp vào mũi.

      “Chít chít!”

      Nguyên Bảo đại nhân tức giận nhảy dựng lên, lại quay tròn ba trăm sáu mươi độ trong trung, xem ra dự định thi triển chiêu “Lộn mình nhào thẳng về phía trước; xoay mình trăm tám mươi độ” của nó lần nữa. Mạnh Phù Dao há sao có thể để con chuột đạp vào mũi mình hai lần, liền xoay người tránh.

      Nguyên Bảo đại nhân thấy đạp được mũi nàng, lập tức thay đổi chiến thuật, nhảy vèo lên quả hồng kia, tàn bạo nhổ mấy bãi nước miếng.

      Mạnh Phù Dao lập tức túm lấy cơ thể béo núc đó ném ra ngoài xa, Nguyên Bảo đại nhân quay vòng bay vèo, ánh đao chợt lóe, nàng gọn gàng lưu loát gọt lớp vỏ dính đống nước miếng chuột kia rồi vung tay, vỏ quả hồng chụp lên đầu Nguyên Bảo đại nhân, theo nó cùng đập vào lồng ngực chủ nhân mình.

      Người – chuột chiến đấu ba hiệp, Mạnh Phù Dao thắng.

      Tiếng chít chít vang lên loạt, cục bông màu trắng giẫy nảy người chàng trai, níu lấy vạt áo kêu chít chít ầm ĩ, có lẽ là tức giận tố cáo nàng. Chàng trai kia nhàn nhã tựa vào cây, nắm cái mũi của Nguyên Bảo, đối đáp với nó từng câu .

      “… Bảo mi đừng bắt nặt người ta…”

      “Chít chít!”

      “Mi cũng đâu mất mát gì, mi đạp nàng cước…”

      “Chít chít!” Nguyên Bảo đại nhân quay người, đau lòng đưa cái mông béo trắng cho chàng trai nhìn.

      mông của mi có đến cả nghìn sợi lông, làm sao ta có thể nhìn ra được thiếu sợi chứ?”

      “Chít chít.” Nguyên Bảo đại nhân nỗ lực cào, cào, cào, cào.

      Chàng trai thể chịu được nữa, nắm lấy cổ nó giơ cao nó đối mặt với mình “ hay , tối hôm qua mi có rửa mông.”

      “Chít chít.”

      “Được rồi… phải là đồ ăn vặt của mi sao… Tặng cho nàng , lát sau ta bù lại cho mi…”

      “Chít chít.”

      “Ngươi càng ngày càng xấu tính, cũng là do các nàng nuông chiều mi.” Kiên nhẫn rất tốt của chàng trai cuối cùng bị mất hết, sắc mặt vẫn bình thản chút giận dữ, chỉ là mỉm cười mò mẫm trong ngực, “À… nhiều đồ ăn vặt như vậy ta mang theo mệt quá, vứt hết nhé?”

      “Chít… chít…”

      Nguyên Bảo đại nhân chấm dứt tấn công ngồi bên vẽ vòng tròn, chàng trai vỗ vỗ đầu nó, quay người vừa muốn chuyện với Mạnh Phù Dao, nhưng nhìn thấy nàng phồng má chợt giật mình.

      “Nàng… Ăn xong Kỳ Lân Hồng rồi?”

      Mạnh Phù Dao cố sức nhai, hai ba cái nuốt quả hồng xuống bụng, sau đó thẳng thắn nhanh nhạy đáp: “Vâng, ăn xong rồi.”

      thừa dịp hai người đấu võ mồm mà vội nuốt hết thứ này xuống bụng, chẳng lẽ chờ đến khi con chuột kia đến cướp trong miệng ta sao?

      Chàng trai buồn cười nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, đột nhiên lắc đầu.

      “Xem ra nàng biết, trái Kỳ Lân gặp Nhất Chỉ Sương chỉ có thể dùng nửa, nếu có độc.”

      “Hả?”
      sanone2112Chris thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9

      Ta chiều nàng
      Type: Táo Ngáo

      Mạnh Phù Dao trố mắt, chàng trai lắc đầu bất đắc dĩ.

      Ngay sau đó liền tung người nhảy xuống cây như áng mây, nhìn thấy được làm thế nào, bất thình lình đứng trước mặt Mạnh Phù Dao, mỉm cười : “ nương, nhìn nàng run lẩy bẩy kìa, xem ra cũng rất lạnh, chúng ta.. cùng nhau sưởi ấm nhé…”

      Vô sỉ! Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm, ràng là hù dọa ta mà!

      Đứng đối diện nhau, dung mạo khi nãy vẫn chìm trong bóng tối giờ hiển ràng, khuôn mặt như vầng trăng sáng từ từ dâng lên từ đáy biển xanh chỉ thoáng chốc chiếu rọi bầu trời cao vời vợi, Mạnh Phù Dao lập tức giật mình, đắm đuối đến choáng váng.

      Choáng xong rồi liền bừng tỉnh, trong lòng mắng mình mê trai vạn lần, vừa lùi thêm về phía sau vừa giả vờ hoảng sợ như cũ, tay cũng lần mò đến sợi roi quấn người mình.

      Còn chưa chạm vào sợi roi, đầu ngón tay đột nhiên run rẩy, giống như bị sức mạnh vô hình hất ra. Chàng trai đối diện mỉm cười thu ngón tay lại, lắc đầu nương, phải lúc nào ngụy trang cũng đều dùng được.”

      Ánh trăng mát lạnh, áo choàng của chàng trai kia phất phơ trong gió đêm, mang theo nụ cười lơ đãng, khoan thai chậm rãi về phía trước, ống tay áo rộng như mây cuồn cuộn, khiến người ta nhớ đến Phượng Hoàng chao liệng chín tầng trời cao.

      loại dung nhan, gọi là thánh khiết.

      loại phong tình, gọi lại mị hoặc.

      Có rất ít người dung hợp được thanh khiết và mị hoặc với nhau như dòng nước trôi xuôi, hòa thành khí chất độc đáo như gió thổi hương hoa lan tỏa, như núi cao sinh ra tản mạn, trong thâm trầm chứa ấm áp.

      Cát đá phảng phất ra tiếng vang vụn, mùi hương nhàn nhạt kì lạ lan tỏa khắp nơi, tư thái chàng trai kia tao nhã lại thoải mái ngồi kề bên nàng, mặt nghiêng nghiêng trong ánh lửa sáng ngời.

      Mạnh Phù Dao dường như ngạt thở.

      Tóc mái bay vương hàng mày, tạo ra đường cong uyển chuyển tự nhiên, khiến người ta nhớ đến liễu xanh rũ xuống bên hồ tháng ba, làm nên cảnh xuân tươi đẹp muôn thưở trong thi ca.

      Mà dường như tất cả ánh sáng rực rỡ trong trời đất, đều tụ lại nơi đáy mắt của vị thần có từng dường nét khuôn mặt như được tạc thành này.

      Vẻ đẹp vượt qua phàm trần khiến cho người ta mất năng lực ngôn ngữ, khoảnh khắc này đây, Mạnh Phù Dao cảm thấy mình biết từ nào cả.

      Chàng trai lại mỉm cười tự nhiên, tùy ý phủi bụi dưới đất, nhìn thấy mặt đất trong nhất thời thể nào sạch được, chẳng thèm để ý nữa, bất chợt đưa tay nắm chặt vai nàng, kéo nàng nằm xuống ngủ.

      Mạnh Phù Dao bỗng quay cuồng vòng, phịch tiếng lăn đất ẩm ướt, nàng quát lên: “... Huynh, huynh làm gì vậy?”

      Chàng trai gối đầu lên cánh tay, cũng đứng dậy, hơi nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi khẽ cong như đóa hoa ưu đàm chớm nở “Làm gì? Đêm sương giá rét, người ngủ rất lạnh, cho nên ta quyết định ngủ chung với nàng.”

      Mạnh Phù Dao đỏ mặt, “Ấy, ta thể lợi dụng người lúc khó khăn…”

      “Ta thích lợi dụng người lúc khó khăn.” Ống tay áo chàng trai vừa phất, tay áo dài liền quấy lấy eo nàng, hề do dự kéo nàng qua, “Suỵt, ngoan, nghe lời nào.”

      người tỏa ra mùi hương nhàn nhạt kì lạ, ngọt ngào như rượu, ống tay áo bay bay khiến mùi hương lan tỏa khắp nơi, làm say lòng người. Lý trí Mạnh Phù Dao như bị lửa thiêu đốt đến cháy rụi, nhất thời biết nên ứng biến như thế nào, cả người cứng ngắc dám nhúc nhích, mơ hồ nghe được tiếng cười của bên tai, phả ra hơi thở đậu vành tai nàng, có chút hơi ngứa.

      Lòng cũng có chút nhồn nhột giống tựa mèo con gãi ngứa, Mạnh Phù Dao nghe thấy tim mình đập nhanh, sắc mặt nóng ran đỏ bừng đến mức suýt choáng váng.

      Thân thể nàng chưa từng tiếp xúc qua với đàn ông, giờ bỗng tự nhiên mềm nhũn, nhưng lý trí vẫn nhắc nhở nàng phải giữ vững tinh thần thanh tịnh. Mạnh Phù Dao vươn tay ra liều chết chống lên ngực của , vừa muốn dùng sức thoát khỏi lòng bàn tay chợt nóng lên.

      Tích tắc sau đó có dòng nước ấm ấm đột nhiên dâng lên, giống như sông lớn phá đê, róc rách tiến tới nơi thân thể hai người tiếp xúc, đổ vào tứ chi bách hài* và kỳ kinh bát mạch hơi bị tắc nghẽn của Mạnh Phù Dao, chảy đến đâu mang đến đó cảm giác nồng nàn ấm áp, mạnh mẽ bất tận như nước suối nóng ngày xuân đổ vào.

      *tứ chi bách hài: xương cốt tay chân

      Dòng nước ấm kia giống như đôi tay dịu dàng thi triển thủ pháp thần kỳ trong cơ thể Mạnh Phù Dao, kinh mạch tổn hại sau khi bị thương được tu bổ tỉ mỉ từng chút, độc tố cũng được loại trừ từng chút . Ngay cả nội lực tiêu tán còn thừa lại bao nhiêu trong đan điền cũng từ từ tập trung, tụ lại thành hình, thậm chí mơ hồ như sóng nước cuộn trào, dồi dào hơn cả trước đây.

      Sắc mặt tái nhợt dần dần hồng hào, Mạnh Phù Dao sửng sốt mở to hai mắt, nhìn chàng trai nhắm mắt mỉm cười kia. Hóa ra dùng cách thức như thế chữa thương giúp nàng ư? là ai? Sao biết được tình trạng của nàng? Tại sao phải giúp nàng?

      kìm lòng được, nàng bèn quan sát khắp người chàng trai lượt. Đàn ông ở Năm châu Đại lục này thích đeo các loại ngọc bội, tượng trưng cho cấp bậc thân phận, nhìn phụ kiện mang người cũng có thể đoán được đại khái. Nhưng ràng tác phong làm việc của người này khác với người bình thường. người , ngoại trừ áo bào sáng chói sang trọng ra có gì cả.

      Cuối cùng ánh mắt Mạnh Phù Dao rơi cánh tay phải rút về của chàng trai, cái ấn ký khi nãy nhìn thấy đó hơn chút, dường như giống như đóa hoa.

      Cảm nhận được ánh mắt của nàng, chàng trai vẫn mở mắt ra, bất chợt khẽ “Ta cho nàng mượn nội lực, có hiệu quả trong vòng ba canh giờ, nếu nàng muốn dùng phải nắm chắc.”

      Mạnh Phù Dao thoáng ngơ ngác, khi kịp nhận ra vừa gì nàng bỗng nhảy lên, hoảng sợ nhìn chằm chằm, hồi lâu mới lắp bắp, “Huynh là ai? Sao huynh biết ta... sao biết ta...”

      “Nàng chắc chắn biết phục dùng Nhất Chỉ Sương quá liều khiến kinh mạch tổn thương, nhưng hơi ăn bốn cây lại kịp điều tức khôi phục, phải gấp gáp muốn báo thù là gì?” Chàng trai ngồi dậy, mỉm cười, khẽ nhướn mày nhìn nàng “Có điều, ta nhắc cho nàng biết, gia tộc sau lưng Bùi Viện có thế lực phi thường, nang khẳng định muốn đòi nợ à?”

      “Ả cũng thể vác theo gia tộc khắp nơi.” Mạnh Phù Dao bật cười, nụ cười hơi lộ ra chút gian xảo và kiêu ngạo, “Có thù tất báo! Về chuyện tương lai, ả đụng đến ta thôi, đụng đến ta, ta trốn, đợi ả buông lỏng ta quay lại cắn ả cái. Huynh phải biết rằng...” Nàng chớp mắt vài cái “... Vật kềnh càng ra chưa chắc có được tự do lại như kẻ lưu lạc ta đây.”

      Chàng trai liếc mắt nhìn nàng, cười mỉm, khen ngợi “Tốt, rất tốt...”

      Mạnh Phù Dao mỉm cười đắc ý.

      “Rất vô lại.”

      “.....”

      để ý đến sắc mặt Mạnh Phù Dao hóa đen, chàng trai lại “Đáng tiếc, từ xuống dưới kiếm phái Huyền Nguyên nhiều người như vậy, võ công Bùi Viện cũng yếu, như trước đây nàng muốn thắng ả cũng khó, nếu muốn trừng trị ả mà kinh động đến người khác, dễ như vậy sao?”

      Nàng nhìn chằm chằm, nghĩ đến sớm ở núi này nhìn thấy ràng màn khi nãy, nàng lập tức dấy lên cơn giận dữ, oán hận : “Đó là chuyện của ta! Lúc nãy huynh ra tay, bây giờ lại làm người tốt à?”

      “Lúc nãy ta có ở đỉnh núi này, ta nhìn thấy hành động của hai người ấy từ phía xa mà thôi.” Chàng trai vẫn bình thản hỏi “Có muốn ? muốn ta thu hồi lại.”

      Mạnh Phù Dao thoáng ngơ ngác, suy nghĩ chút mới hiểu được ý là cho mượn nội lực, tức giận to lên “Ta muốn!”

      Vừa dứt lời nghe thấy tiếng chàng trai cười khẽ, ánh sáng trong mắt di chuyển như sông sao rực rỡ, giọng điệu dí dỏm “Ừ... nàng muốn?”

      Chữ “ừ...” bày kéo dài mềm mại, chứa đầy khiêu khích, Mạnh Phù Dao vừa xong mới phát giác mình lỡ lời, sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng lên, còn chưa nghĩ ra phản kích như thế nào chàng trai mỉm cười kéo tay nàng, thầm “Nàng muốn, vậy ta chiều nàng thôi...”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10

      Ơn đền oán trả

      Type: Táo Ngáo

      Trăng sáng trời, gió mát kề bên, sơn dã người, mỹ nam ôm ấp.

      đời này còn có gì tươi đẹp hạnh phúc hơn chuyện này?

      Gương mặt hạnh phúc của Mạnh Phù Dao trong thoáng chốc nhanh chóng biến hóa đủ mọi sắc màu, từ ửng đỏ, đỏ bừng, đỏ thẫm, đỏ nhạt, cuối cùng trở lại bình thường. Nàng liếc mắt nhìn chàng trai đối diện đáng chết biết xấu hổ kia, ngồi thẳng nghiêm mặt, cung kính “Huynh muốn chiều ta, ta cũng cố mà làm thôi.”

      Bàn tay vừa lật, mấy cây châm thép nhô lên sáng loáng giữa các kẽ tay.

      Huynh dám sờ, ta đâm chết huynh ngay.

      ...

      Tay nắm tay, má kề má, chuột mập xuất thế, trái đẩy phải ngăn.

      đời này, có chuyện nào vô sỉ bằng chuyện phá nát cảnh đẹp lúc này.

      Mạnh Phù Dao còn chưa kịp đâm người kia, “bụp”, Nguyên Bảo đại nhân biết từ nơi hẻo lánh nào xuất quỷ nhập thần chạy đến như bay, nhảy vọt lên, “thân mập bỗng nhiên lộn ngược ra sau, xoạc chân trăm tám mươi độ bổ xuống” rồi lại giang rộng bốn chân, banh đôi ra đạp lên mặt hai người.

      Mạnh Phù Dao lập tức tát bộp chưởng, đánh Nguyên Bảo đại nhân rớt xuống, thuận đà lui ra ba trượng.

      Nguyên Bảo đại nhân rơi xuống lòng bàn tay xòe ra của chàng trai, liền trở mình, ôm lấy tay khóc chít chít.

      Mạnh Phù Dao khinh bỉ nhìn con chuột chằm chằm, tuy cảm tạ nó giải vây cho mình, nhưng cái tham vọng chiếm hữu kia quá biến thái mà.

      Ánh mắt của nàng lướt qua con chuột mập mê trai kia, rồi rơi người chàng trai. Hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, Mạnh Phù Dao tự nhận mình có nhãn lực tệ. Tuy mỗi câu của người này đều như lả lơi trêu chọc, nhưng đầu mày cuối mắt hề có sắc dục suồng sã, ánh mắt cũng chẳng hề có chút tà niệm, trong phong lưu ấy chất chứa khí chất cao quý hơn người.

      chỉ vì nhìn thấy cảnh Bùi Viện ám hại mình nên mới ra tay tương trợ sao?

      Kiếm phái Huyền Nguyên có địa vị thấp ở Hoàng triều Thái Nguyên, thường xuyên có ít quan to khách quý lui tới. Hôm nay người này lại xuất ở đây, phải chăng có quan hệ với kiếm phái Huyền Nguyên? Nếu như là bằng hữu của kiếm phái Huyền Nguyên, tại sao lại giúp mình đối địch với kiếm phái Huyền Nguyên chứ?

      Mạnh Phù Dao hít hơi sâu, nàng muốn lẩn quẩn trong vấn đề khó hiểu này nữa. Nàng nhìn ra được người này phải nhân vật đơn giản, có hỏi cũng hiểu hết được. Dù sao nữa, nếu muốn làm hại mình chỉ cần trở tay cái là có thể làm được, đâu cần phải vòng vo như vậy.

      Mà trước mắt, nàng còn có chuyện phải giải quyết.

      Nàng vì bất lực với chuyện rối rắm, mà để mặc kẻ tổn thương mình ung dung tự tại.

      Sau khi điều hòa khí tức, sửa lại ống tay áo, Mạnh Phù Dao chỉnh trang lại toàn thân, thuận tay còn móc ra ít đồ bôi lên cây chủy thủ tùy thân của mình.

      Đó là “hoa bất thương”, sinh trưởng tại Thanh Châu nước Phù Phong, được tinh luyện thành nước. Loại nước này có độc, nhưng khi thấm vào vết thương khiến cho vết thương thối rữa, dai dẳng khó lành.

      Mạnh Phù Dao tung chủy thủ trong lòng bàn tay, có chút tiếc nuối vì người mình có thuốc độc. Nhưng mà, Bùi Viện luôn tự phụ ả là người có dung mạo tuyệt thế, làn da trắng như tuyết, có nhiều nam nhân vây quanh ả như ong mật vây hoa, gọi ả là Ngọc Nhi. Nếu người Ngọc Nhi có dăm ba vết thương tỏa ra mùi hôi thối, xua những ong bướn mượn lờ kia, xem ả còn có thể duy trì nụ cười chúm chím dối trá kiểu quý tộc kia nữa hay .

      Mạnh Phù Dao cười khẩy, tỉ mỉ bôi lên cây chủy thủ từng lớp từng lớp .

      Chàng trai ngồi bó gối mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt mơ hồ vụt lóe tán thưởng.

      Nhìn thấy Mạnh Phù Dao sẵn sàng, đứng dậy chỉ tay về phía Huyền Nguyên sơn trang, cười “Có lẽ nàng biết, kiếm phái của nàng còn có lối bí mật, vào từ nơi đó, nàng có thể tránh được rất nhiều thủ vệ sơn trang. Hơn nữa...” Vẻ mặt đột nhiên có chút kỳ quái “Lúc này, sư phụ nàng và các sư huynh đệ tỷ muội khác đều ở tiền sảnh chiêu đãi Thái phó đại nhân nước Vô cực, nàng có thể nấp ở trong phòng Bùi Viện trước.”

      “Sao huynh biết?” Mạnh Phù Dao liếc mắt nhìn , “Huynh là ai?”

      “Nàng có thể gọi ta là Chiêu Hủ, Nguyên Chiêu Hủ.” mỉm cười, ánh mắt như gió xuân lướt qua gian, lại giống như nước chảy ngược dòng, chỉ trong phút chốc khiến băng tan tuyết rã.

      “Nguyên Chiêu Hủ?” Mạnh Phù Dao nhẩm thầm trong miệng, khỏi cảm thấy quen thuộc, giống như từng nghe ở đâu rồi nhưng nhất thời nhớ nổi, chỉ đành gật đầu, cất bước men theo hướng Nguyên Chiêu Hủ chỉ.

      Bóng dáng của nàng dần dần biến mất nơi đường núi gập ghềnh. Phía sau lưng, Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười đứng chắp tay, nhìn chăm chăm theo bóng lưng nàng.

      Tay áo bào rộng phất phơ trong gió, chở đầy ánh trăng óng ánh như bạc vụn.

      Nơi phía sau vốn là khối núi đá, chằng biết từ lúc nào lặng lẽ xuất bóng đen cao gầy, bóng đen kia đứng đằng sau Nguyên Chiêu Hủ ba thước, cúi đầu khom người, tư thế cung kính.

      “Thái...”

      Nguyên Chiêu Hủ nhàng quay đầu, chỉ ánh mắt, lập tức đối phương liền ra vẻ kinh sợ, vội vàng im miệng.

      cần giục ta, ta lập tức qua đó.” Nguyên Chiêu Hủ như biết đối phương định gì, phất ống tay áo, suy nghĩ chút lại nghiêng đầu với Nguyên Bảo đại nhân đứng vai mình “Này, theo nàng xem sao.”

      Nguyên Bảo đại nhân quay người, đưa mông về phía Nguyên Chiêu Hủ.

      “Sau khi trở về cho mi ăn khuya, ba quả Kỳ Lân Hồng.”

      Nguyên Bảo đại nhân vẫn duy trì tư thế mông hất lên trời như cũ, nhưng ngoan ngoãn bò xuống từ vai .

      Nguyên Chiêu Hủ đuổi theo Nguyên Bảo dặn dò, “ cho phép mi lấy việc công trả thù riêng, nếu ta trừ ba Kỳ Lân Hồng của mi.” Con chuột mập kia lắc lư cái đuôi trả lời, cũng biết có đồng ý hay .

      Gã áo đen kinh ngạc nhìn chuột trắng biến mất trong bóng đêm, trong lòng thực hiểu hành động của chủ tử mình. Nguyên Bảo cũng phải là thú vật đồ chơi bình thường, mà là “Thiên Cơ Thần Thử” sống tại thần điện Trường Thanh thần thánh nhất của hoàng triều Khung Thương, trăm năm mới ra đời con, vô cùng có linh tính, còn có khả năng tránh dữ tìm lành. Hơn nữa, khi nhận chủ cả đời thay đổi, người đẳng cấp bình thường đều chưa từng thấy, chứ chi là sở hữu. Nếu phải thân phận chủ tử đặc biệt, cũng thể có nó.

      bảo vật như vậy mà chủ tử tùy tiện phái ra ngoài như thế sao?

      nương mới vừa rồi kia... lẽ nào...

      Nhưng mà số mệnh chủ tử, phải là...

      Suy nghĩ trong lòng trăm chuyển nghìn quay lại tuyệt đối dám lộ ra mặt, theo chủ tử nhiều năm, gã áo đen biết rất tâm can thủy tinh lưu ly của chủ tử. Trước ánh mắt thông minh cao xa của người, mình chỉ động lông mày chút cũng có thể bị người đoán ra tâm tư.

      Tuy gã cẩn thận như vậy, nhưng Nguyên Chiêu Hủ lại phát ra được điều gì đó, khẽ xoay người cười nhạt liếc mắt nhìn gã áo đen, đối phương thấy thế càng khom người xuống thấp hơn lui vào trong bóng tối.

      Nguyên Chiêu Hủ quay người lại, nheo mắt nhìn về nơi bóng tối xa xăm, bóng dáng dám cũng dám hận, dám chấp nhận cũng dám đối mặt kia hoàn toàn chìm trong bóng đêm. Nàng ôm kiếm, cột tóc, thân thể nhanh nhẹn mang theo sát khí tìm đến kẻ có bề ngoài xinh đẹp mà nội tâm độc ác ích kỷ dòng dõi Hoàng thất kia, tìm đến những kẻ gây tổn thương và khinh thường nàng, chuẩn bị vung đao chém xuống.

      “Đời người nhiều ràng buộc, thế thay đổi, khổ ải giày vò, chuyện ơn đền oán trả có được mấy ai...” Rất lâu, tiếng thở dài man mác tan trong gió đêm rì rào.

    4. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Nguyên bảo đại nhân dễ thương quá mất <3
      Chris thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 11: Giông tố cuồng nộ

      Typer: BTCĐ


      Trời đổ mưa.

      Cơn mưa nửa đêm đột ngột kéo đến mãnh liệt, trút xuống ầm ầm như muốn nghiêng trời lệch đất, chỉ thoáng chốc mặt đất có ngàn vạn dòng chảy .

      Bùi Viện bước ra từ sảnh chính, tay cầm cây dù giấy, được nha hoàn hầu hạ trở về Lan Đình Cư của mình. nha hoàn theo cầm đèn lồng soi đường cho ả, mưa to gió lớn khiến đèn lồng giấy lung lay, nha hoàn kia dung y phục của mình cẩn thận che kín nó suốt dọc đường , nhưng cơn gió to bất ngờ ập đến thổi tắt ngọn đèn.

      Nha hoàn này cơn chưa kịp xin tội bị Bùi Viện giơ tay giáng cái tát, móng tay sắc nhọn cào xước lên mặt bé để lại đường gạch đỏ lòm, máu tươi chảy xuống đầm đìa, nhưng này cũng dám khóc, ôm đèn co rụt trong mưa.

      “Ngu xuẩn! chiếc đèn mà cũng trông nom được!” Bùi Viện ngước mắt nhìn mưa gió phần phật giăng kín màn trời đêm, phiền não vô cớ ùa đến, ả cau mày khép lại áo choàng, bước nhanh vào khoảng sân yên tĩnh.

      “Các ngươi được phép đến hành lang, đừng làm bẩn nơi ở của ta.” Bùi Viện ghét người khác quấy rầy, lại thích sạch , ngay cả chỗ ở cũng chon Lan Đình Cư thanh tịnh nhất, tao nhã nhất. Ai cũng biết rã những thói quen này của ả, các nha hoàn đều gật đầu đáp khẽ, lùi khỏi hành lang từ xa.

      Bên ngoài cửa giông tố như roi thần quật khắp mọi nơi, bên trong cửa là bóng tối đen ngòm yên ắng và trống vắng.

      Bùi Viện đẩy cửa vào.

      Két… Cửa chậm rãi mở ra, Bùi Viện bất chợp cụp mắt xuống, đột nhiên thấy được vệt nước lờ mờ sàn gỗ.

      Trong long khẽ giật mình, ả phản ứng cực nhanh, lập tức lui như bay về phía sau.

      Tuy nhiên muộn.

      “Két!”

      Ánh sáng lóe lên trong đêm tối, mơ hồ có bóng đen phi thân vung đao đâm đến, đao bất ngờ, như sấm chớp giáng xuống thình lình, tích tắc đến mặt Bùi Viện!

      “Xoẹt.”

      Tiếng da thịt bị cắt phát ra rất khẽ, nhưng vẳng vào tai Bùi Viện khiến ả kinh tâm động phách, ả chỉ cảm nhận được trán bên trái chợt lạnh và đau xót, liền sau đó mắt trái bị che mờ bởi màn máu đỏ.

      Màn máu đỏ tươi che mờ ánh mắt, Bùi Viện thấy người trốn trong bóng tối giết mình là ai. Ả chỉ biết giờ phút này chỉ có tự bản thân mình mới giữ được tính mạng. Ả cắn rang chịu đau, “roẹt”, Bùi Viện rút ra trường kiếm, mũi kiếm chấn động tỏa ra tia sang khắp trời, ánh sáng này làm lóa mắt người khác, trong lúc khẩn cấp, ả sử dụng kiếm pháp “Trường chi kiếm”, đó là bảo bối giấu của sư phụ bí mật truyền thụ cho ả.

      Dường như đối phương cũng biết lợi hại của kiếm pháp này nên chẳng đón đỡ, vữa lắc mình lướt qua bên ả nhanh như cá bơi. Chỉ trong cái lướt qua nhau tích tắc kia, người này trở tay gạch đường hiểm độc. Trán bên phải Bùi Viện lại đau cót, máu tươi chảy ào xuống như suối, che mất điểm nhìn cuối cùng của ả.

      Thế đao tàn nhẫn, nhanh như chớp giật, nén giận tập kích, sắc bén kinh người.

      Trong tích tắc, đối phương nhanh-độc-chuẩn gạch lên mặt Bùi Viện gạch chéo.

      Hai mắt bị máu che phủ thể nhìn thấy nữa, Bùi Viện xuất kiếm còn theo quy tắc nào cả, đau đớn mắt khiến ả nộ khí công tâm, biết hai vết gạch chéo mặt sâu đến mức nào, nhưng nhìn từ lượng máu chảy xuống, gương mặt này nhất định bị hủy. Đối phương ra tay độc ác, nhất định là có thâm thù đại hận với mình.

      Từ trước đến nay, các tuyệt sắc xem dung mạo nặng như tính mạng, giây phút này Bùi Viện đau đến mức muốn sống, chỉ cảm thấy giết được người này thề cam long bỏ cuộc, dứt khoát màng đến hai vết gạch đó. đường ngang lóe sang, đem máu tươi trong long bàn tay quét xuống thân kiếm, thân kiếm ánh lên sắc đỏ, màu đỏ chập chờn quỷ dị trong gian tối đen. Trong ánh đỏ lập lòe xuất vô số bong bóng như mắt những con cua từ từ trồi lên từ mặt biển, lại mang màu sắc sặc sỡ như những con nhện độc, động đậy bò thân kiếm lạnh ngắt, nhìn thấy mà rợn người buồn nôn.

      Lúc này, nếu có con cháu Hoàng tộc Hoàng triều Thái Uyên ở đây, chỉ sợ là kinh hãi bật thốt to lên: “Tế huyết thần công”, thần công này được Hoàng tộc giữ kín tuyệt mật, hôm nay Bùi Viện mang ra sử dụng, đó là liều mạng muốn cá chết lưới rách (hai bên cùng bị tổn hại).

      Ả muốn liều mạng nhưng chưa chắc đối phương chịu, người đó vừa thấy ánh đỏ quỷ dị kia sang lên, lập tức lao nhanh ra ngoài tiếng kêu. Mũi giày đá lên khung cửa, vừa xoay người thoát khỏi phạm vi bao phủ của ánh sáng đỏ. Bóng dáng màu đên trong cơn mưa xối xả tựa như chim ưng, vừa xoay chuyển vụt bay ra xa ba trượng, biến mất trong màn mưa dàu đặc mãi ngừng.

      Bùi Viện xiết chặt kiếm đuổi theo lập tức, thần công của ả đầy đủ, nhấc chân tạo thế nhanh như tia chớp, kiếm khí trong long bàn tay tỏa sang đến hai trượng, gần như chỉ cần vươn tay là có thể lập tức đâm đến tim bóng đen từ phía đằng sau.

      Tuy nhiên còn chưa kịp vươn tay ra, ả chợt thấy có thứ gì đó trắng mịn vút qua bên cạnh, mang theo cơn gió , liền ngay sau đó bàn tay đau xót, trường kiếm đột ngột rơi xuống đất.

      Bùi Viện hoảng hốt cho rằng trong phòng còn có kẻ địch, liều mạng mở to mắt ra nhìn, trong tầm nhìn bị che mờ bởi màn máu đỏ, ả mơ hồ nhìn thấy bóng tròn, thoắt thoắt .

      Ngay sau đó chân ả như giẫm phải vật gì mềm nhũn, Bùi Viện liền bị lảo đảo.

      Lúc này hai vết thương mặt bắt đầu ngứa ngáy, như có vô số côn trùng bò trong vết thương, Bùi Viện kinh hãi dám tiếp tục liều mạng, vội vàng sờ lên, nhưng càng sờ càng ngứa, mang máu đỏ tươi che phủ khuôn mặt khiến ả nhìn thấy được gì cả, ả nóng vội đến mức thất thanh gào to: “Người đâu! Người đâu! Múc nước cho ta! Gọi thái y, gọi thái y!”

      ai đáp lại.

      Những nha hoàn vừa rồi bị ả đuổi vì sợ làm bẩn mặt đất chạy đến trong mưa, tay vẫn còn ôm đèn tắt, ngây ngốc mà lạnh lùng nhìn ả.

      Các nàng đứng bất động trong mưa ngây dại nhìn người ngày thường cao quý ngang ngược, giờ phút này đây mái tóc dài của ả rối bời trong mưa to gió lớn, máu tươi đầy mặt đầy tay, hai cánh tay vươn dài ra gào khóc thảm thiết hành lang ngoằn ngoèo. mặt ả là hai đường gạch chéo giao nhau thành dấu chéo dữ tợn, máu tươi từ dấu chéo tàn nhẫn kia xuống, xuống hành lang mà ả chưa bao giờ cho phép kẻ nào bước vào, nền gạch sang loáng bị nhiễm bẩn bởi những vết máu loang lổ đục ngầu.

      “Người đâu… người đâu…”

      ai nhúc nhích, ai trả lời, những tỳ nữ hầu hạ đằng này tận mắt nhìn thấy cảnh sát hại vừa rồi, nhưng lại lạnh lùng đứng bất động trong mưa.

      Mưa to bị gió thổi mạnh tạo thành những vách ngăn trong suốt, ngăn cách ánh mắt căm phẫn của những người ngày ngày bị ả chà đạp.

      “…Người…đâu…”

      Tiếng kêu thảm thiết của Bùi Viện chìm trong tiếng mưa tuôn xối xả, dần rồi im bặt. Ả điên cuồng chạy loạn hành lang, nhưng vì luôn va phải cột mà bị them thương tích. Vết thương mặt càng lúc càng ngứa dữ dội hơn, sức lực ả cũng dần dần tiêu hao hết.

      Nước mưa thấm ướt tấm mành vải đỏ thẫm treo ở hành lang, mưa hòa máu, vạt áo hồng đẫm máu của Bùi Viện xoay tròn trong mưa, bị thương đến tột cùng, rồi dần dần rũ xuống.

      Bùi Viện ngã xuống bậc thềm, tóc đen xõa tung nền đất lênh láng nước mưa, uốn lượn như rắn ở trong nước, tay ả gắng gượng vươn tới phía trước, như hy vọng ai đó đến giúp mình thoát khỏi cơn ác mộng này.

      Tuy nhiên, mãi chẳng ai đến,

      Đêm chưa quá nửa, giông tố cuồng nộ.

      Tiếng rên đau dần, mang theo mù mờ bất lực hòa tan trong tiếng sấm vang ầm ầm.

      “Các người…tại sao… cứu ta…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :