1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phù Dao Hoàng Hậu - Thiên Hạ Quy Nguyên (Chương 41)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3

      Rút kiếm đối đầu

      Type: Lãnh Băng Hinh


      Phía bên kia của đài luyện võ, Lâm Huyền Nguyên ngồi im xếp bằng chính giữa sân để điều tức, chắc hẳn tỷ thí trận rồi nhưng hình như là bị thua, sắc mặt nửa trắng bệch nửa trắng xanh. người áo đen và Đại sư huynh của kiếm phái Huyền Nguyên tỷ thí sân.

      Thế kiếm của người áo đen ấy nhanh như ngàn vạn vì sao loé sáng, uốn lượn như rồng bay, dồn dập như sóng sau xô sóng trước, quá đỗi kỳ diệu, xem lâu khiến người ta cảm giác có chút hoa mắt chóng mặt.

      Mạnh Phù Dao nghe được sư huynh khẽ, “Đó là Vô Ngân kiếm, trong mười kiếm khách danh tiếng lừng lẫy của Thái Uyên, lai lịch thần bí, tính tình kỳ quái. hiểu sao Bạch Sơn phái lại mời được ta nữa?”

      đó, ta cũng thắc mắc tại sao đại hội tỷ võ thường niên của thập đại phái lại phải tiến hành sớm hơn, ra là Bạch lão cẩu tìm được trợ thủ này, cố tình đến chà đạp Huyền Nguyên kiếm phái chúng ta.”

      mình khiêu chiến với toàn phái chúng ta, sát khí lớn.”

      “Vậy thế nào? Người ta có bản lĩnh này, thấy đến bây giờ Đại sư huynh vất vả lắm chỉ đánh ngang tay với hay sao?”

      “Ờ… Hôm nay e rằng chúng ta bị chà đạp rồi…”

      Mạnh Phù Dao thờ ơ tiếp tục về phía trước, còn chưa được mấy bước chợt nghe tiếng hét thảm.

      Cơn gió lốc mang theo mùi máu tanh nồng cuốn tới phía trước, bóng đen từ phía sau đột ngột bay đến, Mạnh Phù Dao vội vàng nhảy tránh, thân thể to lớn đó mang theo dòng máu tươi, từ trung nặng nề rơi xuống trước mặt nàng.

      Máu tươi phun trào vấy dính binh khí đặt bên sân, hồi lâu, từng giọt đậm đặc xuống nền đá trắng phau, trắng đỏ lẫn lộn, trông ghê rợn vô cùng.

      Khắp cả sân chẳng còn thanh nào nữa, ánh mắt kinh hãi của tất cả đệ tử kiếm phái Huyền Nguyên đều rơi người chàng trai ôm cổ tay ngừng giãy giụa. Đó là Đại sư huynh, trong những người có võ công xuất sắc nhất của bọn họ.

      Qua hồi lâu mới có người sực nhớ, chạy đến đỡ lên, nhưng ngay sau đó liền run rẩy, thất thanh kêu to.

      Tay Đại sư huynh máu tươi đầm đìa, gân tay bị cắt đứt.

      Kiếm pháp quá mức độc ác!

      Kiếm phái Huyền Nguyên yên lặng như tờ, vì vậy, tiếng cười ngông cuồng của các môn phái vang lên càng thêm chói tai.

      Chỉ có gã áo đen kia thờ ơ đứng trong sân, lạnh lùng lau chùi thân kiếm nhuốm máu.

      Miếng vải dùng để lau kiếm nhìn khá quen mắt, đúng là nửa ống tay áo của Đại sư huynh, các đệ tử kiếm phái Huyền Nguyên đều lộ vẻ tức giận, chỉ có Mạnh Phù Dao khẽ nhướng chân mày.

      Kiếm pháp tinh vi! Chỉ trong chốc, chỉ có thể phế tay của đối phương, còn nhanh gọn cắt đứt nửa ống tay áo.

      Huống chi đối thủ của , cũng là cao thủ ứng biến nhanh nhất.

      Chưởng môn Bạch Sơn vẫn tiếp tục cười ngông cuồng, nhưng trong kiếm phái Huyền Nguyên lại vang lên tiếng thổn thức khe khẽ. Xem ra, hôm nay kiếm phái Huyền Nguyên phải mất mặt ở Hoàng triều Thái Uyên rồi.

      Thế nay, các thế lực mạnh hỗ trợ cho các quốc gia ngừng tranh đấu, cũng lấy số lần thắng bại mà xếp đặt vị trí của mình. giờ, kiếm phái Huyền Nguyên là trong ba kiếm phái lớn nhất Thái Uyên, trong cuộc tỷ thí quan trọng như hôm nay, dù đánh luân phiên cũng thắng được đối phương, nếu truyền ra ngoài tất nhiên địa vị bị tuột dốc phanh.

      Lúc này trong sân hoàn toàn yên tĩnh, mọi ánh mắt đều chăm chú dừng người bị thương trước mặt Mạnh Phù Dao. Nàng biết phải làm thế nào, bèn thử nhúc nhích chân, ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên áo đen kia liền khẽ động, sắc mặt vẫn cứng ngắc như cũ, như là đeo mặt nạ, nhưng cái liếc nhìn lại sắc bén như cây đinh sắt, ghim sâu vào đáy mắt Mạnh Phù Dao.

      Ánh mắt kia đen sâu hun hút, tựa như vực sâu thấy đáy, mà nơi tối tăm và sâu thẳm nhất, lại chập chờn ánh lửa đỏ.

      Đón lấy ánh mắt như vậy, trong đầu nàng như có tiếng nổ rền vang lớn, pháo hoa rực rỡ đầy trời soi trong mắt nàng.

      Mạnh Phù Dao hít vào sâu, nghĩ thầm, ánh mắt sắc bén sáng ngời như vậy, trách sao lại xuất kiếm kinh người. Nàng lập tức quay đầu thối lui, đột nhiên phía sau lại vang lên tiếng thô kệch của chưởng môn Bạch Sơn.

      phải phái Huyền Nguyên các ngươi còn có Yến Kinh Trần sao!”

      Lâm Huyền Nguyên thoáng giật mình, đáp: “Đêm qua Kinh Trần về kinh.”

      “Nghe đồn bọn ta sắp đến, nên nhanh chân chạy trốn rồi à?” Mấy chưởng môn khác cùng cười ầm lên.

      “Còn kẻ này.” Chưởng môn kiếm phái Tài Vân vừa cười vừa chỉ vào Mạnh Phù Dao muốn bỏ chạy, “Kẻ này sao? Ta nhớ ta chưa xuất chiến, sao đây, muốn học theo Yến Kinh Trần sao, bôi mỡ vào lòng bàn chân tính chạy trốn hả?”

      Lâm Huyền Nguyên biến sắc, im lặng . đệ tử bên người liền đưa tay ra đẩy Mạnh Phù Dao cái.

      “Còn đứng đây là gì? có bản lĩnh đừng xuất trước mặt người khác, hại sư phụ mất mặt!”

      “Còn cút về phòng của ngươi !”

      Mạnh Phù Dao khẽ nhíu mày, vẻ giận dữ dâng lên trong mắt, hồi lâu, nàng hít hơi, xiết chặt nắm tay yên lặng tránh ra.

      So đo với kẻ cùng đẳng cấp làm mất phẩm cách của mình.

      Lăn lộn trong thế giới xa lạ này nhiều năm, chịu nhiều khổ cực, tính nóng nảy tự phụ ở thời đại ma nữ tóc đỏ ngông cuồng kia, dù chưa được mài bằng nhưng được thu bớt lại.

      Song vừa mới cất bước nghe được tiếng kiều, như ngọc châu rơi xuống khay bạc.

      “Người này chỉ là nha đầu ở xó bếp, đừng đánh đồng ả với Yến sư huynh, nếu Bùi gia Yến Kinh và Yến gia Hà Nguyên đều xem như bị sỉ nhục.”

      Bùi gia ở Yến Kinh và Yến gia ở Hà Nguyên, ý nghĩa Hoàng thất và Quan lại Thái Uyên, mấy vị chưởng môn đều nghe ra được ý tứ nặng trong câu này, liền im lặng gì thêm nữa.

      Mạnh Phù Dao quay người lại, nhìn áo đỏ phía sau kia, nàng ta lớn hơn Phù Dao tuổi, thân thể phát triển đầy đủ, đường cong quyến rũ, non nớt giống như nàng. Nơi căng tròn nhô cao, nơi mảnh khảnh thon thả mềm mại, lại thích mặc váy ôm thân, càng toát lên phong tư xinh đẹp. Vẻ mặt đoan trang, khóe mắt hơi xếch lên, lộng lẫy rực rỡ như phượng hoàng tung cánh giữa trời cao.

      Bùi Viện.

      Bắt gặp ánh mắt của Phù Dao, Bùi Viện lạnh lùng khinh miệt liếc nhìn nàng, rồi liền thờ ơ chuyển ánh nhìn sang nơi khác.

      “Nếu như vị chưởng môn có nhã ý ngại mai sau đến Thiên Sát Bàn Đô, đại hội Chấn Vũ, Yến sư huynh tự nhiên cho các vị thấy phong thái đệ tử xuất sắc nhất của môn hạ Huyền Nguyên ta.”

      Ả liếc sang Mạnh Phù Dao, rồi quay ra cười với các vị chưởng môn.

      “Còn về người này, chỉ ở bên cạnh, bọn ta cũng thấy ả vấy bẩn mình, đâu xứng để các vị chưởng môn điểm mặt chứ?”

      Tiếng cười vang lên, đến Lâm Huyền Nguyên cũng vuốt râu gật đầu mỉm cười, cẩm thấy biết ơn nữ đệ tử này vừa hay năng rất khéo léo, từ chối được kẻ gây khó dễ mà cũng làm mất sĩ diện của kiếm phái.

      Mạnh Phù Dao đứng bất động trong tiếng cười vang to.

      Những hình ảnh xưa lần lượt lướt qua mắt.

      … Là bàn tay ấm áp vương ra trong mưa gió lạnh buốt; là cuộc đuổi bắt cười vui núi trong những khóm hoa xuân; là sóng mắt mỉm cười nhìn nhau dưới trăng; là khi ai đó khoác chiếc áo lông chồn lên nàng, ôm lấy đôi chân nàng bị đông cứng tro giá tuyết…

      … Là đầu cúi gục xuống trong vũng bùn lầy lội; là mỗi lần giấu diếm võ công, bị xếp chót rồi bị trục xuất khỏi sân luyện võ; là mang tất cả quần áo đến nước sông đóng băng giặt trong trời đông giá rét; là nửa đêm làm xong hết mọi chuyện vặt vãnh trở về phòng bếp gặm bánh bao lạnh cứng khô.

      Những khoảnh khắc cười, đau từng trải qua kia…

      Tiếng cười vẫn còn vang vọng, ai biết, chí khí mãnh liệt chôn sâu trong lòng của đứng quay người kia cuối cùng bị màn cười chút kiêng dè này, châm lên thành ngọn lửa phần phật cháy lan ra đồng cỏ.

      Mạnh Phù Dao hít hơi nữa, đột nhiên cười khẩy lạnh lùng.

      Đủ rồi.

      Thế lạnh bạc như thế.

      Dạy người ta nhanh tay rút kiếm làm trận đảo điên trời đất.

      Nàng vốn đứng đưa lưng về phía sân, bất chợt xoay người lại, tiện tay cầm lấy thanh kiếm mới vừa rồi rơi xuống của Đại sư huynh.

      Tiếng cười trong sân đột nhiên lắng xuống.

      Gió thổi miên man vượt qua dãy núi Huyền Nguyên, vừa thoát khỏi ràng buộc rít gào điên cuồng võ đường hoành tráng, đập vào mười hai cột trụ đồng to lớn xung quanh võ trường vang lên tiếng kêu boong boong, khiến tầm mắt mọi người xoay chuyển mịt mờ. Phù điêu cự thú bốn chân, hung dữ trợn mắt trụ đồng, như sắp sửa lao mình xuống cắn giết hết tất cả mọi người.

      Dưới trụ đồng là dáng hình thẳng tắp gầy gò, kiên cường của Mạnh Phù Dao.

      ràng mỏng manh như có thể lập tức bị gió cuốn , mà lại khiến người ta cảm thấy bất khuất hiên ngang, tựa như trụ đồng nghìn năm sừng sững bất di bất dịch phía sau lưng nàng.

      Tất cả ánh mắt sáng quắc đều đổ dồn về phía nàng, nhưng Mạnh Phù Dao nhìn đến ai, xé rách đoạn tay áo bịt mắt lại.

      Trường kiếm trong tay tỏa sáng rét lạnh, như nước hồ thu lòng lánh ánh nắng chói chang của buổi ban trưa. Trong hàng trăm ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng chậm rãi chỉa mũi kiếm về phía thiếu niên áo đen kia, lạnh lùng khiêu chiến.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4

      Kiếm chấn Huyền Nguyên

      Type: Yumme21


      Võ trường im lặng lạ lùng, chỉ có người thiếu niên áo đen vẫn nhắm mắt ở giữa sân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt nàng.

      Đương khi vẫn còn nhìn, bóng áo xanh bay lướt đến nhanh như chớp lóe sáng, bởi vì động tác quá nhanh, lực độ quá lớn, thế nên dường như trong khí vang lên tiếng nổ lách tách.

      Người chưa tới, ngón tay trắng muốt phá vươn tới trước, đầu ngón tay là thanh đoản kiếm lóe lên ánh sáng xanh tím u, mạnh mẽ như gió gào, đâm thẳng vào hai mắt đối phương.

      Chỉ chiêu, đủ cả nhanh – mạnh – chuẩn, góc độ ra tay xảo quyệt ngoan độc thể tưởng tượng, người khiêu chiến còn chưa biểu gì, nhưng dưới kiếm phái Huyền Nguyên đồng loạt há hốc ngây dại.

      chiêu này dung hợp hoàn mỹ lực độ, góc độ và tốc độ… dưới kiếm phái, ngoại trừ sư tôn chỉ e là có ai có thể đánh ra được…

      Thiếu niên trong sân nhếch môi cười lạnh, gót chân vừa nhấc như nước chảy lui về sau ba bước, trở tay vung lên, trường kiếm xanh đồng ló ra từ dưới nách nhanh như rắn độc, đâm thẳng vào lồng ngực của Mạnh Phù Dao.

      Song kiếm giao kích vang lên tiếng leng keng, chấn động đến mức toàn bộ người trong sân đều run rẩy, chấn động đến mức ngay cả gió như cũng dừng lại.

      Kiếm phong đánh tan búi tóc, tóc đen xõa ra như sương, Mạnh Phù Dao hất đầu, sợi tóc dài kẹp giữa môi đỏ răng trắng, đẹp đến xao động lòng người.

      Ánh mắt thiếu niên áo đen đối diện chợt léo sáng, nghiêng trường kiếm đỡ, bắn ra vô số ánh trắng chói lóa như tia chớp, sợi tóc bay đến trước mặt Mạnh Phù Dao liền bị duỗi thẳng, bồn bềnh rơi xuống như làn khói.

      Sợi tóc kia bay xuống, đột nhiên khẽ cong lên thành hình cung mềm mại , rồi lại đột nhiên biến mất trong hư .

      Võ trường bật lên tiếng kêu thảng thốt, mấy vị chưởng môn cũng sợ hãi thôi, sợi tóc biến mất, xem ra là bị kiếm khí mạnh mẽ của Mạnh Phù Dao phá tan khi bay thẳng đến. Trước nay chỉ có vật cứng mới dễ dàng phá nát, vật mềm khó hủy, này luyện nội công gì mà có thể phát ra kiếm khí, mạnh đến nỗi hủy sợi tóc thành vô hình đây?

      Cuối cùng chưởng môn Bạch Sơn cũng bắt đầu nhìn thẳng gầy yếu trong sân, có điều, thần sắc vẫn chẳng hề có chút lo lắng. Lão nhìn ra được, này tuy có kiếm pháp xuất chúng nhưng công lực đủ. Tuy nhiên, chỉ mới tuổi này mà có thành tựu như vậy khiến người ta kinh ngạc. Nhưng mà gặp phải Vô Ngân kiếm trải qua nhiều trận ác liệt, kinh nghiệm đối địch phong phú, thành danh lâu, vẫn kém hơn vài phần điêu luyện.

      Muốn thắng ư? Nằm mơ .

      Lão thoải mái cựa mình ghế, vuốt râu mỉm cười.

      võ đường, sau vòng so chiêu thứ nhất chẳng phân được cao thấp, chỉ thoáng chốc, hai chiếc bóng đen và xanh loạn chiến với nhau, động tác hai người đều cực nhanh, người xung quanh chỉ cảm thấy gió mạnh đập vào mặt đến ngạt thở. Hai bóng người vờn nhau như bướm vờn hoa, xanh đen lẫn lộn. Mỗi chiêu kiếm múa phát ra các tia sáng đủ mọi sắc màu quét nền đá rộng lớn trắng phau. Nơi họ lướt qua, mặt đất nguyên vẹn nhẵn bóng ngừng nứt ra những khe hở dài, ngang dọc đan xen như bức trang quỷ dị.

      Nhìn thấy uy lực kiếm pháp của Mạnh Phù Dao ràng cao hơn, kỳ diệu hơn kiếm phái Huyền Nguyên, vẻ kinh ngạc của người những môn phái khác dần nặng nề, còn người của kiếm phái Huyền Nguyên sớm trừng mắt đến rớt tròng.

      Đây là Mạnh Phù Dao, mỗi lần đấu kiếm đều bị xếp hạng nhất từ dưới đếm lên của bổn môn sao? Đây là Mạnh Phù Dao, vì có tư chất quá kém nên được phê chuẩn cho học nội công của Huyền Nguyên sao? Kiếm pháp linh hoạt tuyệt diệu, ý cảnh phi phàm vượt xa kiếm pháp bổn môn, là nàng luyện từ đâu ra?

      Thất sư huynh vừa đẩy Mạnh Phù Dao khi nãy hít vào rồi thở ra hơi, lẩm bẩm : “Chiêu thứ trăm, vừa rồi Đại sư huynh đấu với người này chưa đỡ được mười chiêu…”

      Lục sư huynh bên cạnh nuốt nước bọt ừng ực, tiếng vang đến mức bản thân cũng giật mình.

      Trong tiếng kinh hô ồ lên đồng loạt, sắc mặt Bùi Viện biến đổi liên tục, mới vừa rồi ả giẫm Mạnh Phù Dao dưới lòng bàn chân, chỉ trong chớp mắt, Mạnh Phù Dao phơi bày thực lực mà ngay cả ả còn lâu mới đuổi kịp, giống như là cho mình cái tát tai, sắc mặt khỏi dần dần xanh mét.

      So ra, chỉ có thần sắc của Lâm Huyền Nguyên là bình tĩnh nhất, lão khẽ nhịp tay lên thành ghế, vẻ mặt mang theo chút suy tư.

      Tỷ thí trong sân cũng đến hồi kết.

      Trường kiếm xanh đồng bỗng nhiên phá tan quầng sáng màu xanh tím u ám, đột ngột lướt gần kề cổ tay Mạnh Phù Dao, nhàng như nước chảy thuận đà tiến đến ngực nàng.

      Kiếm khí thẳng quét đường, suýt nữa đoạt mất tính mạng.

      Mạnh Phù Dao bất ngờ lấn tới gần kẻ thiếu niên áo đen, nhếch môi cười khẽ.

      Nàng chờ đợi khoảnh khắc này đây.

      Răng trắng chợt cắn rách môi đỏ, rớt xuống vài giọt máu tươi như san hô, Mạnh Phù Dao vận khí khẽ thổi, tức những giọt máu tanh ngọt hòa với công lực tầng thứ ba của Phá Cửu Tiêu, bắn ra vô vàn đốm đỏ rực rỡ.

      khí bốn phía lập tức trở nên ẩm ướt, ngưng tụ lại thành màn sương mờ nhiễm máu đỏ tươi, thấm ướt người thiếu niên áo đen trước mắt, như tấm lưới lượn lờ bay bay che khuất tầm mắt .

      Khoảnh khắc kia nhanh như ánh chớp.

      Bàn tay vừa xoay, đoản kiếm quay tròn trong lòng bàn tay Mạnh Phù Dao, ánh kiếm đột nhiên vút lên, xoẹt tiếng, vẽ ra quầng sáng lung linh hình quạt, quầng sáng ấy lóa mắt đến mức khiến người ta kinh ngạc thôi. tia sáng trắng mỏng dài, rất khó nhìn thấy, lướt nhanh như nước chảy, ánh chớp lạnh lẽo chợt lóe, vụt bắn về phía lồng ngực đối phương.

      “Bích Lạc Lưu Điện” – Chiêu thức thứ ba của kiếm pháp Phá Cửu Tiêu.

      Như ánh chớp chợt rạch trời xanh, tích tắc xuyên qua biển lớn mênh mông và đất rộng bao la.

      Khoảng cách quá gần, lực đạo cực mạnh, kiếm khí lạnh lẽo kia với tốc độ mà người thường cách nào thoát chết được!

      Tiếng gió rít gào, sát khí như mũi đao, cho nên khí bị ma sát mạnh mẽ phát ra thanh sắc bén như tiếng quỷ cười.

      Tiếng kinh hô bùng lên vang dội, đám người chưởng môn Bạch Sơn bật đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Lâm Huyền Nguyên nhịp tay đều đặn thành ghế như suy nghĩ, cũng bị sát khí mãnh liệt này khiến cả kinh dừng lại, ngón tay gõ hụt.

      đệ tử đứng khá gần ôi lên tiếng, bưng mặt thối lui, hồi lâu sau giữa ngón tay dòng máu chảy xuống.

      Mặt bị kiếm khí xung quanh đả thương.

      chiêu quyết tuyệt sắc bén lạnh lẽo khiến mọi người kinh hãi đưa mắt nhìn nhau, rùng mình ớn lạnh.

      Nhãn lực và phản ứng của thiếu niên cũng vô cùng cao minh, khí lạnh vừa dấy lên, mình bên trong quầng sáng vội vàng lùi về phía sau, bóng đen chớp lóe như rồng tức giận trở mình bay lên cao, cái ngã ngửa tiện đà cách xa ba trượng. Dù vậy vẫn chậm bước, tiếng rít vang lên trong gian tĩnh lặng, tia sáng trắng xuyên qua xương vai , phía sau bả vai gầy của bắn ra máu tươi tung tóe khắp nơi.

      Thiếu niên rơi xuống đất, thân hình ngừng lảo đảo, Mạnh Phù Dao đứng sừng sững trong luồng gió thổi phần phật, mỉm cười sửa tay áo.

      Mạnh Phù Dao thắng.

      Sắc mặt Bạch Sơn chưởng môn đại biến, mắt thấy nắm chắc phần thắng, ngờ bị ả xấu xí đột nhiên xuất này phá thế cuộc. khỏi thầm hận mình lúc đó sao lại năng tùy tiện, nếu ả này sớm rời làm sao có thể gây ra biến đổi kỳ lạ này được.

      Võ trường hoàn toàn yên tĩnh, mọi người ngây ngốc nhìn Mạnh Phù Dao. Mái tóc dài và y phục nàng tung bay dưới ánh mặt trời, khẽ hất cằm, vểnh lên thành vòng cung mềm mại đẹp đẽ, nàng liếc mắt rảo vòng mang theo ý cười mỉa mai mặt. Chỉ cái liếc mắt thoáng qua đó thôi, còn rực rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời.

      Khi ánh mắt nàng quét đến những người lúc trước từng cười nhạo nàng, họ liền bất giác lui về phía sau khúm núm.

      Mạnh Phù Dao cười khẩy, ném đoản kiếm , thân kiếm cắm phụp vào đất ba tấc, nền đá trắng nứt ra cái khe dài gần thước, tựa như khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc.

      Dải lụa đỏ thân kiếm bay phần phật trong gió, ngông cuồng phóng khoáng đốt bỏng những đôi mắt mang hàm ý khó tả kia.

      Nền đá trắng tinh xảo võ trường bị Mạnh Phù Dao phá hủy hoàn toàn, nhưng ai ở đây mở miệng.

      Thiếu niên áo đen thắng đến cửa, bất chợt xoay đầu lại, ánh mắt bình thản lạnh lùng, nhìn thẳng Mạnh Phù Dao ngẩng đầu cởi khăn vải.

      Bốn mắt giao nhau, tia sáng trong đáy mắt thiếu niên dao động, như từng lớp sóng xanh ngừng xô đẩy.

      Mạnh Phù Dao thản nhiên nhìn lại , ánh mắt trong suốt như trăng sáng vừa mới mọc mặt biển xanh.

      Sắc mặt thiếu niên đột nhiên có chút kỳ lạ, giương mắt nhìn về phía sau nàng, nhưng sau đó quay người sải bước rời .

      Mạnh Phù Dao khẽ buồn bực quay đầu, phát biết từ lúc nào Lâm Huyền Nguyên im hơi lặng tiếng đến phía sau mình.

      Nàng giật mình hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau, đầu bất chợt choáng váng.

      cơn gió mang theo mùi tanh đột nhiên cuồn cuộn ập tới.

      “Phịch!”
      Hale205Chris thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5

      Người Dưới Trăng

      Type: thuonglu


      Mảnh trăng lưỡi câu treo nền trời xanh thẳm, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống khu rừng dày đặc u.

      Gió thổi qua ngọn cây, lá cây lay động xào xạc như tiếng ngân nga, biết tiếng sói tru thê lương truyền đến từ đỉnh núi xa xôi nào khiến chim cắt trong rừng chấn động bay hết, để lại hơi thở nặng nề, xuyên qua dãy núi sừng sững bất tận, truyền đến tai người bị xích chặt trong sơn động.

      Sơn động u ẩm ướt, sâu mà hẹp, gió thổi qua cửa động vang lên thanh như tiếng quỷ gào khóc yếu ớt, nơi sâu trong động mơ hồ có chút ánh trắng lập lòe, nhìn kỹ lại đó là bộ xương trắng rơi rụng tay chân.

      Mạnh Phù Dao co ro mặt đất ẩm ướt, quần áo lam lũ, mình đầy thương tích.

      Nàng bị giam trong sơn động tử lao bí mật này của kiếm phái Huyền Nguyên, gần bảy ngày.

      Hôm đó, sau khi nàng dốc sức chiến đấu xong, chưa kịp phòng bị, Lâm Huyền Nguyên để ý đến thân phận quăng thuốc mê khiến nàng choáng váng, rồi lại ra tay độc ác, chưởng đánh bay nàng, lại giả vờ giận dữ mắng nàng trước mặt mọi người là “Học trộm tuyệt kỹ bí mật của bổn môn.” Chúng đệ tử nhất thời “Bừng tỉnh ngộ”, cũng sỉ nhục nàng trận. Ngay sau đó, Lâm Huyền Nguyên nhốt nàng vào tử lao này.

      Trong bảy ngày, mỗi ngày Lâm Huyền Nguyên đều đến gặng hỏi lai lịch của nàng, cũng muốn nàng giao ra kiếm pháp mà nàng sử dụng hôm đó.

      Thiên hạ ngày nay coi trọng võ lực, tuyệt kĩ môn phái có ý nghĩa quan trọng đối với hưng thịnh của thế lực môn phái ấy, giống như vật bình thường. Ánh mắt thần kỳ của Lâm Huyền Nguyên sớm nhìn ra kiếm pháp của nữ đệ tử giỏi ngụy trang này là tuyệt học của bản thân, mặc dù công lực chưa đủ đạt đến hoàn mỹ, cho nên buộc phải giành lấy bằng được.

      Nhưng Mạnh Phù Dao chỉ cắn chặt răng im lặng, nàng biết lão cẩu này vô cùng gian xảo, vài lời kiếm pháp của mình trở thành “Tuyệt kỹ bí môn” của . Tương lai kiếm phái Huyền Nguyên có nhiều kiếm pháp tuyệt thế hơn cũng thành hợp tình hợp lý, mà “ Người trộm tuyệt kỹ” giao kiếm pháp cho , kết quả cuối cùng tất nhiên là bị diệt khẩu.

      Nàng muốn ở đây, nàng còn rất nhiều chuyện quan trọng muốn làm.

      Nhưng khi người bị thương nặng, lúc nào cũng bị nghiêm hình tra hỏi, hơn nữa còn bị bỏ đói phải làm sao để sống sót được đây?

      Mạnh Phù Dao thở nặng nề, nhìn xuyên qua trận đá ở cửa động dùng để phong tỏa nàng, dõi mắt về phía ánh trăng nơi xa. Ánh trăng kia lên trong đáy mắt vằn tơ máu của nàng, trông càng mi hoặc mơ hồ, xa xôi thể với tới được.

      Ánh trăng mênh mang kia chiếu khắp cả bảy nước năm châu, chiếu đến đầu giường lão cẩu kia yên giấc, nhưng chiếu đến được thân thể của nàng chìm trong bóng tối bảy ngày bảy đêm.

      Khóe môi lên nụ cười khổ nhạt, Mạnh Phù Dao nhắm mắt lại, cảm nhận được chân khí tiêu tán hơn phân nửa trong cơ thể mình. Công pháp “Phá Cửu Tiêu” của mình vốn luyện đến đỉnh tầng thứ ba, kiếp hôm nay khiến công lực giảm hơn phân nửa, khổ tu hơn năm mất trắng rồi.

      Theo lời của lão đạo sĩ thối “Phá Cửu Tiêu” là công pháp tuyệt đỉnh, vang dội cổ kim, kinh hãi thế tục, càng lên cao càng khó luyện, luyện đến tầng thứ chín có thể là vượt bậc thiên hạ. Mạnh Phù Dao cười khẩy khinh thường lời này, cho rằng tám phần là lão đạo sĩ khoác lác. Có điều, công pháp này khó luyện cũng là , nàng luyện mười năm mới đến tầng thứ ba. Tốc độ thế này mà lão đạo sĩ thối khen là kỳ tài, hôm nay lại bị tụt xuống tầng khiến Mạnh Phù Dao hận đến mức nghiến răng.

      Sắc đêm tối hơn, tiếng nước giọt mơ hồ, từ từ vang lên trong sơn động yên tĩnh.

      Mạnh Phù Dao vất vả bò dậy, nhích dần từng chút , dây xích sắt va chạm với đá lởm chởm mặt đất phát ra tiếng kêu leng keng, lâu sau nàng mới di chuyển đến được bên vách núi.

      Nàng hổn hển tựa vào vách núi, màng đến vách núi ẩm mốc dơ bẩn, dùng hết sức lực để đưa mặt kề sát vào vách núi, chờ đợi nước thấm vách đá xuống từng giọt cứu mạng nàng.

      Bảy ngày nay, nàng phải dựa vào nguồn nước xuất đúng vào lúc nửa đêm mỗi ngày này để sống tiếp.

      Uống được vài ngụm nước, thở gấp hơi, Mạnh Phù Dao sờ mặt mình, phát vết sẹo giả mặt mình cũng bị nước trôi , nhưng cũng chẳng sao, dù gì trong động này tạm thời cũng chẳng có ai đến.

      Uống nước xong tinh thần tốt hơn chút, nàng tựa vào vách đá, trong lúc vô tình nhìn ra ngoài động, ánh mắt nàng đột nhiên dừng lại.

      Phía trước, đỉnh núi nhọn lẻ loi nhô ra nghiêng nghiêng như đỉnh của ngọn núi bị rìu của chiến thần trong truyền thuyết bổ xuống, xẻ đôi thành hai đỉnh, ánh trăng sáng bàng bạc cong cong lơ lởng treo đỉnh núi lẻ loi ấy.

      Ánh trăng lạnh lẽo mà dịu dàng, có người tung bay múa kiếm đỉnh núi sáng trăng.

      Áo bào rộng của người đó bị gió núi thổi tung bay phần phật,

      đỉnh núi mây mờ bồng bềnh tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, bóng người thoắt thoắt . ràng chỉ là hình bóng xa xăm, nhưng lúc bay lên hạ xuống lại ra phong thái nhàn nhã như sĩ và cốt cách đẹp tựa thiên tiên.

      Minh Châu rơi xuống Dao Đài, thuyền trôi bập bềnh chốn Bồng Lai. Các cảnh trí kia đều cực đẹp, thế mà lại sánh bằng cảnh múa kiếm trong trăng giờ phút này, nhanh nhạy cùng tao nhã, mạnh mẽ cùng uyển chuyển lồng vào nhau.

      Sông sao mênh mông bất tận, trăng mờ soi nền cát lạnh, bóng hình múa kiếm màu đen in ánh trăng bàng bạc, dáng người cầm kiếm cũng thiếu phong lưu, đẹp tựa như tranh.

      Bất tri bất giác, Mạnh Phù Dao nhìn đến ngây dại.

      Thế nên, nhất thời nàng phát giác ra được tiếng bước chân vang lên rất khẽ khàng của người lặng lẽ đến đây trong bóng tối, nơi cửa động đột nhiên xuất bóng đen nghiêng nghiêng.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6

      là đáng tiếc

      Type: thuonglu


      Bùi Viện đứng ở cửa động lâu nhìn Mạnh Phù Dao trong bóng đêm, cả người tiều tụy, ngẩn ngơ nhìn về nơi xa nào đó, từ đầu đến cuối chẳng hề nhúc nhích, ả nhịn được liền hắng giọng.

      Nghe thấy tiếng này, Mạnh Phù Dao khỏi khẽ giật mình, quay đầu lại.

      Bùi Viện? hơn nửa đêm, ả còn đến đây làm gì?

      Nghi vấn trỗi lên trong lòng, lại có chút luyến tiếc cảnh đẹp vừa rồi, Mạnh Phù Dao nhịn được lại dõi mắt về phía xa kia.

      Nhưng chỉ vừa mới quay đầu trong tích tắc, bóng dáng múa kiếm kia còn nữa.

      Lòng nàng khỏi buồn bã, nhưng liền tự an ủi mình – Có lẽ là thần tiên múa kiếm, người phàm nào có phong thái tuyệt đẹp như vậy!

      Bùi Viện phát giác nàng ngơ ngẩn mất hồn, mà nếu nhận ra chắc cũng chỉ nghĩ rằng nàng thoi thóp, thẩn trí mơ hồ mà thôi. Ả giơ ngọn lửa ra quan sát Mạnh Phù dao, sắc mặt bỗng nhiên lên chút kinh ngạc.

      Ánh lửa vừa soi sáng, ả mới phát ra sư muội mà mình chưa bao giờ nhìn thẳng này lại vô cùng kiều, dung nhan còn xinh đẹp hơn mình vài phần.

      Ả kinh ngạc nhìn Mạnh Phù Dao, nhất thời quên mất ý đồ mình đến đây.

      Ánh trăng nhạt dần, màu xanh thẫm vừa đậm vừa nhạt bao phủ khu rừng, khắp nơi đều yên tĩnh, cũng nghe thấy tiếng côn trùng rả rích, chỉ có gió lướt qua ngọn cỏ, thanh như vỡ vụn, như có như , càng khiến vùng rừng núi này sâu thẫm hơn thêm.

      Mấy ai trải qua cảnh tịch mịch như thế này.

      Bùi Viện nhìn chăm chú cách xa mình trượng, ánh trăng soi sáng dáng vẻ duyên dáng của nàng đẹp đến xao động lòng người, từng nét từng nét, đều là tạo hóa gom góp tạo thành, phong thái rạng rỡ, chiếc cằm xinh xắn trong gian tối tăm càng lung linh như ngọc sáng, đột nhiên trong đáy lòng ả dâng lên nỗi bất an mãnh liệt.

      Ả thích Yến sư huynh rất lâu, người khác biết tư tình của huynh ấy và Mạnh Phù Dao, nhưng ả lại ít nhiều đoán ra chút manh mối. Ả vẫn hiểu được sao Yến sư huynh lại thích nữ nhân xấu xí vô dụng kia, nhưng ả chưa từng để trong lòng. Ả có sắc đẹp, có thiên phú, có địa vị, có trí tuệ, trong thiên hạ có ai hơn được ả đây?

      Yến sư huynh là người thông minh, huynh ấy sao mà biết cưới ả rồi có được bao nhiêu trợ giúp. Mà ngoại trừ ả ra, còn ai có thể xứng đôi với người ưu tú như huynh ấy chứ?

      Quả nhiên, Yến gia xin cưới. Quả nhiên, Yến sư huynh vẫn lựa chọn ả.

      Khi nam nhân có được nhiều lựa chọn tốt, há sao lại chọn cái tốt hơn?

      Chỉ là, đó những chẳng hề ngốc mà còn xinh đẹp đến vậy. Theo trực giác của ả, nàng là uy hiếp đến con đường hạnh phúc mỹ mãn sau này của mình, ả sao có thể cho phép con đường tương lai rạng rỡ tốt đẹp của mình bị uy hiếp này phá hủy?

      Dù chỉ có chút khả năng, ả cũng cho phép.

      Ánh mắt Bùi Viện rét lạnh, mặt lại cười.

      “Mạnh Phù Dao, , rời khỏi đây, vĩnh viễn đừng trở lại.”

      Mạnh Phù Dao thoáng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ả, Bùi Viện liếc nhìn nàng với vẻ bề , kiêu ngạo :

      “Chắc biết hôn ước của ta và Kinh Trần, nếu như phải ngại lễ giáo, đáng lẽ đêm đó ta chung với huynh ấy về Yến Kinh, Mạnh Phù Dao, Kinh Trần chính là trượng phu của ta, ta hi vọng sau này lại xuất trước mặt huynh ấy.”

      Mạnh Phù Dao ngửa đầu cười, “Đúng lúc, ta cũng muốn vậy.”

      Khóe môi Bùi Viện nhếch lên đường cong khinh miệt, mập mờ : “Hy vọng phải chết vì sĩ diện, miệng như lòng, vậy xa chút cho ta, đừng quấy rầy huynh ấy nữa.”

      Ả ngồi xuống cởi dây xích cho Mạnh Phù Dao, nhưng ngón tay lặng lẽ bấu vào chỗ nhô lên tại núi đá.

      “Sư muội!”

      Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi khẽ, ngón tay Bùi Viện co rụt lại, xoay đầu, nhìn thấy Tứ sư huynh chịu trách nhiệm trong coi Mạnh Phù Dao đến.

      Bùi Viện khẽ giật mình xoay người lại, lúc xoay người chiếc vòng kim cương cổ tay ả biết tại sao lại kéo căng ống tay áo của Mạnh Phù Dao, tiếng vải rách vang lên khe khẽ, đoạn tay áo của Mạnh Phù Dao bị xé rách, lộ ra cánh tay láng mịn.

      Bùi Viện vội : “Ôi, Tứ sư huynh, đừng đến đây, phi lễ chớ nhìn.”

      Tứ sư huynh liếc mắt, nghe lời dừng chân lại, cười : “Sư muội, nghe khách quý ghé thăm, sư phụ bảo muội gặp vị khách đó.”

      Bùi Viện ngạc nhiên đáp: “Là Thái phó đại nhân của Hoàng triều Vô Cực đến sao? Thái phó đại nhân là thầy của Thái tử điện hạ Vô Cực, may mắn bái kiến Thái phó, chắc hẳn cũng có thể tưởng tượng được phong thái tuyệt thế vô song của Thái tử điện hạ rồi.”

      Suy nghĩ chút lại tiếp: “Sư muội quần áo chỉnh tề, núi này gió lớn chớ để cảm lạnh.” rồi cúi người ngồi xuống, cởi ra áo choàng mảu đỏ phủ lên cánh tay để trần của Mạnh Phù Dao.

      Áo choàng màu đỏ xoay vòng xinh đẹp giữa trung, từ từ khoác lên cánh tay Mạnh Phù Dao.

      Tay Bùi Viện nắm chặt áo choàng, đột nhiên ả lặng lẽ luồn tay vào dưới áo choàng.

      Khi ngón tay kia chạm đến da thịt, Mạnh Phù Dao chỉ cảm thấy đầu ngón tay của ả vô cùng lạnh lẽo.

      Vừa ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Bùi Viện cúi đầu nhìn nàng, gương mặt mỉm cười vừa rồi biến mất tăm mất tích, giữa mi tâm tràn đầy sát khí.

      Ả hung tợn nhìn Mạnh Phù Dao, khẽ : “Người của ta mà cũng dám cướp?”

      Mạnh Phù Dao khẽ giật mình, chưa kịp trả lời bỗng thấy những đầu ngón tay của ả trượt cánh tay mình, nhanh như chớp điểm lượt mấy đại huyệt cánh tay phải của nàng, nửa người nàng ngay cả huyệt câm lập tức tê cứng lại.

      Những ngay sau đó Bùi Viện thét lên tiếng kinh hãi: “ Ơ kìa, sư muội, muội muốn làm gì? Trong ống tay áo của muội sao còn giấu chủy thủ?”

      Ả tự biên tự diễn, búng đầu ngón tay ở dưới áo choàng, áo choàng lay động kịch liệt, nhìn giống như hai người vội vã giao thủ với nhau.

      Tứ sư huynh nghi ngờ bước đến, nghiêng đầu nhìn nhưng thấy được gì, Bùi Viện cảm thấy diễn đủ rồi.

      Ánh mắt ả lóe lên sát khí, ngón tay ả khẽ giựt , tức vách núi sau lưng Mạnh Phù Dao thình lình chuyển động, ra dốc núi đen bí , liền sau đó Bùi Viện giơ hai cánh tay ra, độc ác đẩy Mạnh Phù Dao xuống dốc chút chần chừ.

      “Phịch”, Mạnh Phù Dao còn chưa kịp thét lên tiếng kinh hô cơ thể tuột thẳng xuống dốc núi, dội lên tiếng vang.

      Dưới sườn dốc truyền đến tiếng đá vụn lăn xuống, lúc lâu mới ngừng lại.

      sườn dốc, chẳng còn tiếng gió.

      Tứ sư huynh đứng cách trượng giật mình, trừng mắt nhìn bóng lưng Bùi Viện, thần sắc trong đáy mắt biến ảo.

      Nhưng Bùi Viện duyên dáng xoay người lại, khoác lại áo choàng màu đỏ như ánh ráng chiều, ả lấy tay che miệng, trợn to mắt, chậm rãi thốt ra tiếng kinh hô nhưng giọng điệu chẳng có chút kinh ngạc.

      “Ôi! Muội đáng chết, thể nắm chặt, sư muội Phù Dao… rơi xuống rồi.”

      Nhưng sau đó ả lại cau mày oán thán: “Ôi, muội có lòng tốt choàng áo cho muội ấy, muội ấy lại nhân cơ hội đánh lén muội, việc này… việc này bảo người ta phải làm sao đây!”

      “Vậy sao…” Tứ sư huynh nhìn ả chớp mắt, “Đó là ả gieo gió gặt bão.” ló đầu nhìn xuống dốc núi, dưới dốc núi là màn đen sâu thẳm, nhìn được cảnh vật. Tứ sư huynh lắc đầu lẩm bẩm, “ đáng tiếc, dốc núi này cao như vậy…”

      Bùi Viện im lặng, nhìn như cười như .

      “Nhưng mà huynh lo cho muội hơn, muội có bị thương ?”

      có.” Nụ cười của Bùi Viện trong bóng đêm tối tăm như hoa nở mùa xuân, kiều quay đầu nhìn về phía dốc núi.

      Tiếng của nhàng như tiếng hát, thanh tan trong gió đêm.

      là đáng tiếc.”

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7


      Ta rất lạnh lẽo


      Type: Táo Ngáo

      Bóng đêm thăm thẳm.

      đêm dài đằng đẵng này, tựa hồ vĩnh viễn qua .

      Dốc núi Mạnh Phù Dao rơi xuống vẫn tĩnh lặng như cũ, đá vụn rơi xuống dốc núi, lâu lâu sau mới phát ra tiếng vang chạm đến đáy.

      Nghe ra được là dốc núi rất sâu.

      Cỏ dại nơi dốc núi đột nhiên lay động.

      Liền ngay sau đó, bóng dáng màu xanh thẫm chậm rãi trồi lên từ dưới dốc núi đen đặc.

      Bóng dáng đó hoàn toàn coi lực hút của trái đất, như được vật thể hình thần kỳ gì đó dẫn dắt, chầm chậm xoay nửa vòng giữa trung, vững vàng đáp xuống bên bờ đá.

      Bóng dáng bé kia vừa ngẩng đầu, ánh trăng soi vào đôi mắt sát khí của nàng.

      Mạnh Phù Dao.

      Khóe miệng lên nụ cười bẫng, cổ tay Mạnh Phù Dao hất lên, tia sáng đen vụt quét trong trung, rút vào trong ống tay áo của nàng.

      “Muốn hại ta ư? Đâu dễ vậy.”

      Mạnh Phù Dao nhàng vuốt cây roi mỏng màu đen nơi cổ tay, đó là cây roi mềm quấn tơ vàng nàng dùng làm đai lưng. Nhìn thấy vẻ mặt Bùi Viện ổn, nàng sớm nắm cây roi này trong lòng bàn tay, hành vi quái lạ xé ống tay áo của ả khiến nàng sớm có phòng bị. Tấm áo choàng che giấu trò xiếc của Bùi Viện, đồng thời cũng che động tác quấn chiêc roi mềm vào động bên núi đá của nàng.

      Trước khi bị Bùi Viện điểm huyệt, nàng điều động công lực Phá Cửu Tiêu còn sót lại bảo vệ huyệt đạo nửa người phía bên tay Bùi Viện, Bùi Viện điểm huyệt dưới áo choàng, nhận huyệt hơi sai lệch, độ mạnh yếu cũng đủ. Gần như chỉ trong thoáng chốc khi nàng rơi xuống mượn xung lực lập tức giải khai huyệt đạo.

      Mà lúc nàng bị đẩy rơi xuống, roi mềm quấn lấy thân thể nàng, nàng nhúc nhích mãi cho đến khi hai người kia xa, mới chậm rãi bò từ dốc núi lên.

      Mạnh Phù Dao đứng vững vàng dốc núi, nhìn bóng đêm phía trước, dường như nàng nhìn thấy tòa sơn trang hùng vĩ nguy nga trong bóng đêm sâu thẳm, cũng chàng thiếu niên mang đến cho nàng ấm áp vô cùng quý giá trước đây.

      Gió lớn thổi phần phật đỉnh núi, thiếu nữ sắc mặt nhợt nhạt có cảm xúc gì đứng bất động. Lúc ban đầu khi còn nhớ tới thiếu niên kia, bất giác nàng khẽ cong môi mỉm cười, giờ phút này, mặt nàng còn đọng lại nét gì nữa.

      Những ngày tình ý mập mờ, nhất thời động lòng ấy cũng chỉ là cuộc thám hiểm trong ngã rẽ cuộc đời nàng. Nàng nhìn thấy được nơi đẹp đẽ hoa lệ và ấm áp trong khu rừng rậm sum suê kia, cho rằng đó là vườn địa đàng mà vất vả lắm mình mơi tìm được. Nhưng, rất nhanh nàng bị đuổi khỏi nơi này.

      Nhưng mà sao, thế gian này có thiệt thòi chịu mãi hết, cũng có nợ trả hoài xong.

      Mạnh Phù Dao lấy cây roi mềm quấn tơ vàng ra quất vào trung, roi mềm phát ra ánh sáng lóng lánh và thanh vang vọng trong sơn cốc, giống như tiếng kèn réo rắt vèo von.

      Nàng cười, lấy ra vài cây cỏ xanh sẫm trong ngực, đầu ngọn cỏ màu trắng, có vẻ giống như sương sớm đọng lại.

      Nàng thỏa mãn nhìn nắm cỏ trong tay, cảm giác mình quả rất may mắn, rơi xuống dốc núi lại phát ra được “Nhất Chỉ Sương” mọc vách đá. Loại thảo dược này trị nội ngoại thương rất công hiệu, còn có tác dụng bồi bổ nguyên khí, là trong họa có phúc.

      Cẩn thận bứt cọng cỏ, muốn để vào trong miệng…

      Đột nhiên nàng dừng lại.

      Ngay sau đó từ từ trợn to hai mắt.

      đúng…

      Mới vừa rồi đếm nắm cỏ này, ràng là sáu cây, sao bây giờ chỉ còn năm cây?

      Cỏ vẫn nắm trong tay mình, bốn bề vắng lặng, sao tự dưng có thể bị mất chứ?

      Dịch chuyện tức thời? Rối loạn gian? Ma?

      Suy đoán cuối cùng khiến Mạnh Phù Dao rợn cả người, những kỹ xảo điện ảnh và thanh rùng rợn của những bộ phim ma mà Mạnh Phù Dao xem kiếp trước đồng loạt mời mà đến, lặp lặp lại, gào khóc thảm thiết trong đầu nàng.

      Từ lúc Mạnh Phù Dao xuyên cho đến nay được nhiều năm, gặp chuyện bất thường cũng xem như là tôi luyện ý chí bất phàm. Mà giờ khắc này, đỉnh núi trống vắng, gió núi gào khóc, cây cỏ bốn bề múa may theo gió tựa như bóng ma lay động. khí vốn hơi u, thảo dược trong tay biến mất cách lạ lùng khó hiểu, Mạnh Phù Dao ngổn ngang trăm mối, giật nảy lên rùng mình, suýt chút nữa kêu lên “Có ma.”

      Đột nhiên nàng nhớ đến lão đạo sĩ thối kia từng , thế gian vốn có ma, người đa nghi mới là ma quỷ.

      Nghĩ như vậy, nàng tăng thêm can đảm chút, kéo roi ra, vung lên tiếng vút, hét lớn: “Ai?”

      có ai trả lời, chỉ có tiếng gió gào thét.

      Nàng đợi lúc vẫn có động tĩnh, phải tức giận thu roi lại, cúi mắt nhìn lại nắm cỏ, dột nhiên cả người chấn động, ngây người lần nữa.

      Lại mất cây cỏ!

      Mạnh Phù Dao ngây ngốc nhìn bốn cây cỏ trong lòng bàn tay, thể nghĩ đến việc có ma quỷ, thế nhưng sao ma thân hại người, mà trộm thảo dược của nàng làm gì?

      Nàng nghiến răng nổi nóng, bất ngờ nhét hết toàn bộ bốn cây cỏ còn lại vào trong miệng, tức giận mắng:

      “Cho mi trộm! Cho mi trộm nữa nè!”

      Gió núi phất phơ mang theo tiếng cười loáng thoáng.

      Nghe thấy tiếng cười, ngược lại khiến nàng sợ, kệ nó là người hay ma xem ra có ác ý, nàng yên lòng dứt khoát ngồi xuống đất, dửng dưng nhắm mắt điều tức.

      Nàng xua tay “Ấy, xem ra mi rất rảnh rỗi, nếu như rảnh quá phiền ngươi bảo vệ cho ta nha.”

      Tiếng cười khẽ lại vang lên, trầm ấm êm tai, xen lẫn chút mát lạnh thanh tao, điệu nhịp nhàng chứa khí phách hiếm có, khiến người ta nhớ đến thanh khi gió thổi qua cành quỳnh cây ngọc* dãy núi tuyết Địch Châu trùng điệp nơi phương Bắc.

      (*) Cành quỳnh cây ngọc nối mây xa, đâu biết chuyện can qua? (Phá trận tử, Cao Tự Thanh dịch)

      Khắp nơi tĩnh lặng, hương cỏ hoa đêm đầu thu thơm tỏa ngào ngạt, trong hương hoa cỏ còn có mùi hương thoang thoảng lượn lờ, cao quý tinh khiết hơn bất kỳ mùi hương hoa cỏ nào.

      Nhưng Mạnh Phù Dao như nghe thấy cũng ngửi thấy, quả nhắm mắt lại, cứ thế điều tức.

      Tiếng cười vang lên lần thứ ba, lần này gần ở bên tai, cùng lúc đó vang lên tiếng bùm vang dội, ngọn lửa đột nhiên bùng cháy trước mặt nàng, ngọn lửa màu cam bập bùng ánh đỏ ấm áp, sưởi ấm người ngồi trước nó len lén hé mắt nhìn.

      Bên kia đống lửa, chàng trai nằm nghiêng nghiêng chạc cây tùng, tay áo bào rộng màu nhạt rũ xuống, bập bềnh theo thân thể , trong bóng tối nhìn thấy hình dáng hoa văn thêu chìm bằng chỉ bạc nơi ống tay áo, chỉ thấy óng ánh tia sáng trong veo.

      nằm nghiêng đầu nhành cây vừa vừa giòn. ràng người ta nhìn thấy được vóc dáng của rất cao lớn, nhưng lại cảm giác như áng mây bồng bềnh; ràng tư thái nhàn nhã, nhưng lại khiến người ta bất giác ngước nhìn như đứng trước ngọn núi sừng sững hiên ngang.

      thong thả ném từng nhánh cây – mỗi lần nhánh, nhánh cây loáng cái vút qua chuẩn xác rơi vào đống lửa. nhánh rơi vào lại thêm nhánh, nhánh cây tăng dần, dần dần tạo thành đống củi hình vòm cung, khiến cho đống lửa kia càng cháy càng thêm mạnh.

      Lúc tay vừa giơ lên, thấp thoáng ra ấn ký, màu sắc đậm hơn màu da nhưng bởi vì cách xa nên nhìn ra hình dáng.

      Mạnh Phù Dao ngoảnh qua ngoái lại, cuối cùng ánh mắt rơi vào đống lửa có khung củi hoàn mỹ kia, hai tay chống xuống đất, lặng lẽ bò về phía trước từng chút .

      Dùng ngón tay đoán cũng biết, người này chính là “con ma” mới vừa rồi, những thứ khác, thân khinh công cũng tuyệt đỉnh, ném nhánh cây cũng chuẩn như vậy, lỡ như nổi lòng xấu xa cặp chân ngắn ngủn của nàng hoàn toàn đủ nhanh để chạy trốn.

      Còn chưa dời mông người đối diện cất lời:

      nương, đêm sương giá rét, ta rất lạnh.”
      Hale205, sanone2112Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :