1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phò mã gian manh - Hoa Nhật Phi (c77+PN1/77c+3NT) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      phò mã dễ thương quá :yoyo36: thanks nàng @vulinh
      sanone2112 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Phò mã thương tiếc nhau

      Giữa trưa hôm sau, Chu Phú với vẻ mặt ấm ức tới Luật Cần quán.

      Lại phát từ người gác cổng đến thủ vệ, ánh mắt mỗi người nhìn đều có vẻ cười, ai, sao có thể cười đây?

      cởi trần chạy tới chạy lui ba vòng ở trong hoàng thành mà, đều do nương tử ra lệnh, khiến chạy khắp cả cung, từ khuya khoắt chạy đến buổi trưa hôm nay, mệt muốn chết , dọc theo đường còn gặp nét mặc đặc sắc của đám cung nhân, làm đất dung thân, quả muốn cởi cả quần trong ra, che kín gương mặt.

      vất vả mới chạy về điện Thanh Khê được, nương tử đến Quân Cơ xứ rồi, chỉ bỏ lại hai tiểu cung nữ phục vụ ăn cơm, vốn định nghỉ ngơi, nhưng lại nhớ tới chưa xin nghỉ ở Luật Cần quán, và chưa gì với A Thu, mà thể có trách nhiệm như vậy, nên liền rửa mặt xuất cung.

      Nhưng ai biết, ra thôi, vừa ra tới những ánh mắt khác thường liền kéo tới ùn ùn, ngờ chỉ là buổi sáng, mà tích cởi trần chạy truyền khắp hoàng thành.

      "Phò mã cực khổ."

      Người gác cổng ở Luật Cần quán vừa thấy liền thế, khóe miệng còn rụt rụt, hiển nhiên cười đến nghẹn. rồi

      ". . . . . ."

      "Phò mã phải mặc nhiều thêm, coi chừng bị lạnh." Đến chỗ giám thị lấy bảng hiệu, giám thị đại nhân còn với như thế.

      ". . . . . ."

      vất vả dập tắt lửa tranh luận ra khỏi Luật Cần quán, lên ngựa tuần thành, cho là rốt cuộc có thể thanh tịnh chút, ai ngờ A Thu vẫn thầm bên tai :

      "Phò mã, ngài có để ý thế nào, cũng phải chú ý thân phận chứ? Hoàng cung là nơi nào? có chỉ dụ tuyệt đối thể vào, ngài ngài náo loạn như vậy, phải khiến mặt mũi của công chúa mất hết sao, chẳng trách ngài ấy trừng phạt ngài nể mặt."

      Nhớ tới mình sai vặt cận thân mà công chúa tự mình chọn cho phò mã, mà hôm nay phò mã lại có lý trí chọc giận công chúa, A Thu cảm thấy tương lai của mình ảm đạm quá.

      "Ta. . . . . ." Chu Phú có khổ khó , cũng thể với người khác , nương tử phải vì tự mình xông vào cung mới phạt . . . . . Thiên ngôn vạn ngữ chỉ hội tụ thành câu giải thích:

      " phải như vậy."

      xong, Chu Phú đợi A Thu phản ứng kịp, liền kẹp bụng ngựa, chạy lên rồi.

      Ai, thôi , dù sao bị nương tử trừng phạt cũng phải là lần lần hai rồi, nương tử luôn , người khác hiểu lầm là chuyện của người bên cạnh, căn bản cần để ý tới.

      Bỏ A Thu xong, Chu Phú liền tự dắt ngựa dạo đường, công việc tuần thành này chủ yếu là dạo, vòng vo phố xá, chợ búa, thấy sau giữa trưa mọi nơi đều tĩnh lặng.

      mệt, Chu Phú cầm lấy số bạc nương tử giao cho, vào quán trà, gọi loại trà rẻ nhất, ngồi xuống bên cạnh cái bàn ngoài trời nghỉ chân.

      Nhìn người đầy đường, cửa hàng tấp nập, dưới ánh mặt trời chiếu sáng sau giữa trưa, con người càng lười biếng hơn.

      Đối diện quán trà có sòng bạc, mỗi ngày nghênh tới đưa , làm ăn tệ, Chu Phú uống trà, chợt thấy hai người làm trong sòng bạc, xách người ra ngoài.

      Người làm quắc mắt trừng trừng chỉ vào người kia : "Ta quản ngươi là Thiên Vương lão tử, có tiền còn muốn đánh cuộc? Lão tử đâu có mở thiện đường ."

      Người bị ném đứng dậy từ dưới đất, hùng hùng hổ hổ tới quán trà, Chu Phú trợn to cặp mắt nhìn đối phương, người này mắt to mày rậm, mặt mày như ngọc, vóc người khá cao, mặc áo bằng bông, ràng là tướng cực kỳ phú quý, lại bị cưỡng ép phủ lên vẻ của người chợ búa.

      Người này lại là tam phò mã Sài Thiều bị đòn ở Luật Cần quán ngày trước.

      Chu Phú do dự có nên gọi , tam phò mã lại phát tồn tại của Chu Phú trước, gương mặt tuấn lộ ra nụ cười vui mừng.

      "Là ngươi!" Sài Thiều chỉ vào Chu Phú kêu to.

      Chu Phú hết cách, thể làm gì khác hơn là đứng lên chào hỏi ta, Sài Thiều nhìn thấy Chu Phú, liền hưng phấn như xa quê gặp người quen, ôm chầm bả vai dày rộng của Chu Phú, cố ra vẻ quen thuộc mà :

      "Ngồi ngồi ngồi, chúng ta là huynh đệ cột chèo, cần phải khách khí."

      ". . . . . ." Chu Phú bị nhiệt tình của ta làm cho hiểu ra sao, nhưng nghe ta ‘huynh đệ cột chèo’, cảm thấy cũng đúng.

      Đối phương liền đổi khách làm chủ châm nước trà cho . . . . Dường như đây là trà của ta gọi.

      "Đại phò mã hôm nay hăng hái, uống trà à?" Tam phò mã Sài Thiều tự động kêu tiểu nhị đưa hạt dưa và bánh trái tới, vừa ăn ngấu ăn nghiến, vừa tán gẫu với Chu Phú.

      "A, hôm nay tuần thành có việc gì. . . ." Chu Phú thành trả lời, nhưng được nửa câu, lại bị tam phò mã cắt câu chuyện.

      "Được rồi, hai ta đâu cần lời khách sáo thế. Nỗi khổ tâm riêng của ngươi, ta biết." Sài Thiều nhổ xác hạt dưa ra, tỏ vẻ hiểu vỗ vỗ đầu vai Chu Phú.

      Thấy Chu Phú chân tướng, Sài Thiều uống hớp trà xong, lại an ủi:

      "Chuyện của ngươi ta nghe , trưởng công chúa quá đáng, căn bản chú ý thể diện của chúng ta."

      ". . . . . ." Chu Phú cảm thấy, tam phò mã ‘thể diện’ với hơi thích hợp, cho nên tiếp lời.

      "Ngươi , họ tưởng mình là ai chứ? Chỉ ỷ vào thân phận, liền áp dụng tàn phá thảm nỡ nhìn đối với tinh thần và thể xác của chúng ta, quả đáng ghét, cực kỳ đáng ghét! Tương lai. . . . . Tương lai. . . . . Tương lai xuống địa ngục."

      Chu Phú nghe ‘tương lai’ nửa ngày, mà lại ra thứ ‘tương lai’ hư vô mờ mịt kia, liền hết biết sao, uống hớp trà, rồi hỏi ". . . . Cái mông của ngươi, sao chứ?"

      Dù là vì đạo nghĩa, Chu Phú cũng cảm thấy nên thăm hỏi thân thể từng bị tàn phá của .

      " có việc gì, có thể có chuyện gì chứ." Sài Thiều cười hì hì vỗ vỗ bờ mông, hề có vẻ xấu hổ về chuyện đó, điểm này khiến Chu Phú hết sức bội phục.

      "Ả muốn đánh cứ cho ả đánh, lão tử nghỉ ngơi 2 ngày vẫn là hảo hán, chờ vết thương của ta lành, nàng ta cũng hết giận, sau đó chuyện này cũng qua thôi."

      gương mặt tuấn của Sài Thiều lộ ra vẻ lưu manh. biết vì sao, điều này làm cho Chu Phú nhớ tới tên mặt trắng được Tam di thái của Lưu viên ngoại bao dưỡng.

      "Ừ, mấu chốt là có thể khiến nương tử hết giận, tức nhiều thương thân." hồi lâu, Chu Phú vẫn đồng ý quan điểm này nhất.

      Sài Thiều ngờ được những câu mình lại lộ ra quan điểm này, làm như vậy, cũng chỉ khiến cho mình khá hơn chút thôi.

      "Ai, được rồi được rồi. Mặc kệ là vì cái gì, hai huynh đệ ta có thể là người con thuyền, tiểu nhị, mang rượu tới!"

      Sài Thiều vung cánh tay hô lên, tiểu nhị đáp xong liền đến, dâng bầu rượu lên bàn, Sài Thiều hai lời liền đổ nước trà trong ly của hai người , tự rót mình ly, uống trước để kính:

      "Chúng ta cùng uống rượu, cùng mắng lão bà, sau này là huynh đệ, có chuyện gì, huynh đệ giống cho ngươi."

      xong Sài Thiều liền ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, Chu Phú lại chậm chạp nhúc nhích, Sài Thiều nhướng lông mày bên ph�
      ải lên, Chu Phú giải thích:

      "Nương tử cho ta uống rượu."

      ". . . . . ."

      Sài Thiều nhìn khuôn mặt chất phác ngăm đen của Chu Phú, đột nhiên vỗ bàn :

      "Tốt! Huynh đệ quả nhiên là đại trượng phu hai, uống cũng liền uống, Sài Thiều bội phục. như vậy, huynh đệ ta cũng thực dám đấu diếm rồi."

      Chu Phú bị nghiêm chỉnh bất thình lình xảy ra nghiêm chỉnh sợ hết hồn, chỉ nghe chợt than thở khóc lóc diễn giải vô cùng tội nghiệp:

      "Ta có huynh đệ lâu năm, mấy ngày trước đây bất hạnh chết ra sao, trong nhà loạn hết, đáng thương cho tẩu tẩu mất phu, nhi quả mẫu, cuộc sống khó có thể tiếp tục, ta có tâm giúp tẩu ấy tay, lại. . . . . Ngươi cũng biết tình trạng của ngu huynh gần đây, công chúa buồn ta vì hành vi ngay thẳng, tiếp tế cho ta nữa, sức khỏe của ngu huynh lại tốt, muốn giúp tẩu tẩu nhưng làm gì được."

      Sài Thiều nước mắt lưng tròng nhìn Chu Phú, ánh mắt chờ đợi, Chu Phú lại lắp bắp hỏi dưới ánh mắt nhìn soi mói giả nhân giả nghĩa này.

      "Ngươi cần ta giúp?"

      Sài Thiều vỗ bả vai Chu Phú, như là huynh đệ tốt, rồi giảng nghĩa khí: "Nếu như huynh đệ có thể cho ngu huynh mượn nghìn lượng bạc giúp tẩu tẩu vượt qua cửa ải khó, ngu huynh nhất định quên ân đức, ngày sau hết sức báo đáp."

      "Ta có nhiều tiền như vậy." Chu Phú nhìn bàn tay đặt vai của Sài Thiều, đàng hoàng .

      Sài Thiều lộ vẻ khó xử: "Vậy người ngươi có bao nhiêu?"

      Chu Phú móc ra thỏi bạc : "Chỉ có nhiêu đây."

      Sài Thiều tràn đầy chờ đợi, lại chỉ thấy chút xíu tiền, hăng hái liền mất hơn phân nửa, cầm lấy thỏi bạc , còn oán giận :

      "Ngươi phò mã như ngươi, ra cửa sao chỉ đem chút tiền?"

      Vừa lắc đầu, vừa nhét thỏi bạc vào hà bao của mình, còn tỏ vẻ rộng lượng :

      "Nhưng mặc kệ bao nhiêu, đều là tâm ý của hiền đệ, ngu huynh phải tặng cho tẩu tẩu ngay. Cáo từ."

      xong, đợi Chu Phú trả lời, liền phong lưu phóng khoáng nghênh ngang rời .

      Chỉ để lại mình Chu Phú tại chỗ, đúng lúc này tiểu nhị ở quán trà xông tới: "Khách quan, ngài muốn. . . . Tính tiền?"

      Chu Phú sờ sờ cái túi còn gì, cười thành với tiểu nhị, buồn bã bí lối, A Thu liền ầm ầm ĩ ĩ tìm tới đây:

      "Phò mã người là được, khiến ta đội mặt trời chạy khắp nơi, người ở đây uống trà ăn điểm tâm. . . . . ." là quá đáng. A Thu nhìn cả bàn bừa bãi, giận dữ thầm nghĩ: ăn uống mà gọi ta, uổng công lo cho ngươi.

      Chu Phú thấy A Thu tựa như thấy được cứu tinh, ngây ngốc cười với y, A Thu lập tức có dự cảm xấu.

      "Phiền toái hai vị khách quan tính tiền." Tiểu nhị của quán trà ở bên cắn răng nghiến lợi .

      ". . . . . ."

      A Thu nhìn vẻ mặt của phò mã, hai mắt nhắm lại, khóc ra nước mắt.

      Tại sao người bị thương luôn là y!

      ——————————-

      Trở lại phủ công chúa đến giờ lên đèn.

      Chu Phú tiến vào từ cửa sau lại cảm thấy hôm nay bên trong phủ giống như xưa, vì khắp nơi đèn dầu sáng rỡ, nhưng cũng quá để ý những thứ này, liền theo lệ trở về phòng.

      vào cổng vòm sau, Chu Phú liền cảm thấy mình hoa mắt, trong phòng của thậm chí có ánh nến, đây là hình ảnh cả tháng qua chưa từng có.

      Mang theo tâm trạng kích động đẩy cửa vào nhìn, liền thấy nương tử thân của ngồi ở trước bàn, tay nâng quyển sách để xem, bàn bày năm món ăn món canh, cùng chén cơm trắng lớn.

      Thịt nướng măng, cà tím nướng, tàu hủ ky cay, đậu tương dưa muối, khoai tây kho, mọi thứ đều là món thích ăn, còn có canh xương nấu bí đao. . . . Đối mặt bữa ăn tối phong phú bất ngờ, khiến Chu Phú kích động đến sắp ra lời.

      Trì Nam để sách xuống, lạnh lùng liếc cái, thấy ánh mắt từ sau khi vào cửa chưa từng rời khỏi bàn thức ăn, bất giác nhíu mày, hừ lạnh tiếng.

      Lúc này Chu Phú mới giấu bộ dáng tham ăn, ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh Trì Nam, cười :

      "Nương tử nàng là quá hiền huệ. Cho ta hôn cái ."

      ". . . . . ." Trì Nam liếc cái, tâm trạng mới khá hơn chút: " rửa mặt, rồi tới dùng cơm."

      "Ừ, được."

      Hiếm khi có thời gian ấm áp, Chu Phú muốn lãng phí giây phút nào, hỏa tốc ra ngoài rửa mặt liền trở lại.

      Trì Nam thấy hiểu chuyện thế, vẻ lạnh lùng mặt cũng ấm hơn, tự mình múc chén cơm đầy cho Chu Phú, còn săn sóc đưa đũa cho như hiền thê.

      Chu Phú cảm thấy ngọt ngào đến sắp thành mật, tay cầm lấy đôi đũa, tay níu lấy tay nương tử chịu buông.

      "Nương tử, nàng tốt."

      "Ăn cơm ."

      Đêm nay ngọt ngào, khiến Chu Phú thấy là cực kỳ khốn kiếp, lại bị mấy người ngoài khích bác, duyên cớ khiến nương tử mất thể diện, nhất định phải bồi thường đàng hoàng mới được.
      Pe Mick, Mizuki, honglak5 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Phò mã được sủng

      "Xế chiều hôm nay đâu vậy?" Trì Nam cắn miếng bí đao cái rồi thuận miệng hỏi.

      Chu Phú ăn như hổ đói: " tuần đường phố thôi. Ta chạy xong ba vòng về lại thấy nàng nữa."

      Trì Nam giương mắt nhìn lát, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt: "Chạy đủ ba vòng rồi?"

      Chu Phú chớp đôi con ngươi sáng long lanh, cố gắng nuốt đồ trong miệng xuống cổ họng, hơi uất ức :

      "Đủ rồi đủ rồi, lần tới ngàn vạn đừng bắt ta chạy nữa."

      "Vậy lần sau chàng còn tái phạm ?" Trì Nam rũ mí mắt xuống, hả hê hỏi.

      Chu Phú lại ăn miếng thịt, đàng hoàng : "Ta. . . . . Tận lực. . . . . kiềm chế, nhưng nương tử à, có lúc ta kiềm chế được, tất cả đều là bởi vì nàng quá mê người thôi, nàng biết ?"

      "Khụ khụ khụ khụ." Trì Nam ăn canh, nghe Chu Phú công khai lời mập mờ bàn cơm, là kinh hãi, canh bị sặc trong phổi, rất là khó chịu.

      "Chàng... chàng nhăng gì đó?"

      Chu Phú cuống quít buông chén đũa xuống, vỗ lưng giúp nương tử, Trì Nam khỏe hơn chút rồi liếc Chu Phú cái, oán giận .

      "Ta quàng, nương tử chưa từng thấy dáng vẻ mê tình của mình, quả . . . . Quả cực kỳ lẳng lơ." Chu Phú rót ly nước cho Trì Nam, thành .

      "Bậy." Trì Nam uống ngụm nước, trợn mắt trừng Chu Phú càng càng quá. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Lại dám dùng từ 'lẳng lơ' để hình dung nàng, là quá đáng.

      Chu Phú nhìn mình vẻ mặt hơi cáu giận và hồng hào do vừa ho khan của nương tử, bụng dưới nóng lên, động tình :

      "Nương tử, nàng xinh đẹp."

      Trì Nam níu lấy cánh tay muốn làm chuyện xấu của Chu Phú, sử dụng ánh mắt cảnh cáo đàng hoàng chút.

      Chu Phú ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, kịp thời kiềm chế lửa dục, nhưng sờ sờ được, vậy hôn cái phải được chứ.

      Nghĩ như vậy, Chu Phú mượn sức lực phát qua của Trì Nam, quẹo khúc quanh, nhanh chóng hôn vào mặt Trì Nam cái, lúc này mới hài lòng bưng chén cơm lên lần nữa.

      Trì Nam che gò má nóng lên, trong lòng thầm mắng người này càng ngày càng càn rỡ, nhưng mới hôn thôi, đáng giá phát tác, chỉ cáu giận nhìn khuôn mặt tươi cười hài lòng vì ăn vụng thành công của Chu Phú, Trì Nam cũng bất giác cười theo.

      Chu Phú nịnh nọt gắp mấy miếng măng thịt nướng bỏ vào chén Trì Nam, dẩu môi với Trì Nam như tranh công, bộ dáng nôn nóng nghịch ngợm khiến Trì Nam vừa bực mình vừa buồn cười.

      Hai người dùng xong cơm tối cũng mất khoảng canh giờ, trong bóng nến lung linh, chỉ nguyện uyên ương nguyện tiên.

      Ăn cơm xong, bọn hạ nhân nối đuôi mà vào, dọn dẹp cái bàn sạch , lại dâng lên trái cây mới mẻ.

      Lúc này ma ma quản gia vào, liền thấy Chu Phú lột quả nho nhét vào trong miệng Trì Nam, bà lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lặng lẽ lui lại mấy bước.

      "Làm việc đó đến đâu rồi?" Trì Nam khước từ quả nho thứ hai Chu Phú đưa, hỏi ma ma quản gia muốn lui ra ngoài.

      Ma ma quản gia nghe câu hỏi của công chúa, lập tức tiến lên trước, kính cẩn trả lời: " làm xong, bên nội thị giám cũng nhận được ý chỉ."

      Trì Nam gật đầu: "Ừ, vậy hãy bảo ta làm cho tốt ."

      Ma ma quản gia cung kính cười cười, : "Dạ, chắc ta cũng hiểu làm xong việc này tiền đồ vô lượng."

      Trì Nam nhận lấy quả nho Chu Phú đưa tới, khóe miệng khẽ nhếch, : "Ừ, người trong phủ ngươi cũng chỉ điểm nhiều chút."

      "Đây là phận của nô tỳ."

      Trì Nam quay đầu lại liếc mắt nhìn Chu Phú, thấy ăn nho vui vẻ, rồi qua qua phân phó ma ma quản gia: " đổ đầy ao Nguyệt Thanh, tối nay tắm rửa ở nơi đó."

      "Vâng"

      Sau khi ma ma quản gia rời , Chu Phú vừa ăn vừa tò mò hỏi: "Ao Nguyệt Thanh? Là hồ tắm à?"

      ". . . . Tương tự." Trì Nam dừng lát, mới trả lời.

      Khi Chu Phú bưng cái mâm đựng hơn chục quả nho chưa ăn xong vào ao Nguyệt Thanh mới hiểu lúc trước mình ‘hồ tắm’ là quá vũ nhục nơi này.

      Trong khí tràn ngập hương thơm thấm vào ruột gan, khói mù lượn lờ, bốn phía ao có những tấm màn lụa màu vàng nhạt rũ xuống, gió đột kích, bồng bềnh như tiên.

      "Tất cả xuống ." Trì Nam để ý tới Chu Phú nhìn ngây người, mà sai các thị tỳ ra ngoài.

      Chu Phú bỏ dĩa nho xuống bên cạnh ao, ngồi xổm người xuống, đưa tay vốc nước, nước ấm vừa đúng, còn có màu xanh nhạt, và mùi thơm xông vào mũi, khiến người ta say mê.

      "Nước này sao có màu xanh dương nhạt. . . . . ." Chu Phú vui vẻ vốc ngụm nữa, rồi ngẩng đầu tìm kiếm Trì Nam muốn hỏi ràng, ai ngờ, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy mỹ nhân khéo cười tươi đẹp làm sao, ngồi ở bên cạnh ao nghịch nước, mắt cá chân mảnh khảnh, ngón chân khéo léo đẹp đẽ, óng ánh trong suốt như trân châu.

      bức tranh mỹ nhân nghịch nước khiến Chu Phú chợt cảm thấy thần hồn điên đảo, Trì Nam thấy si say như thế, lại bất ngờ mỉm cười quyến rũ, rút cây trâm ngọc bích đầu ra, mái tóc dài trơn mềm đổ xuống như thác nước.

      Tiếp tục ở diễnđàn✪lê✪quýđôn

      "Lo lắng làm chi? Tắm còn mặc y phục sao?" Trì Nam nghịch ngợm nâng chân phải lên, vẩy bọt nước tung tóe về phía Chu Phú.

      Chu Phú bị sắc đẹp mê đến nỗi gật đầu liên tục, thuần thục cởi sạch y phục của mình ra, nhảy xuống ao Nguyệt Thanh như hổ đói vồ dê, khiến bọt nước văng mạnh lên, Trì Nam tránh mặt , nhưng cả người vẫn bị nước tung tóe ướt, quay đầu lại muốn oán giận mấy câu, lại phát Chu Phú mới nhảy xuống nước biến mất.

      Trì Nam ngồi thẳng người ngắm nhìn chung quanh, muốn tìm bóng dáng của Chu Phú, chợt thấy mắt cá chân bị níu, lực lượng mạnh mẽ đột nhiên kéo nàng xuống nước.

      "A!" Trì Nam kêu lên, sức ấm thình lình xuất khiến nàng hoảng hốt, mới thò đầu ra từ mặt nước, hít thở chút khí mới mẻ, liền bị người ta đặt lên bờ ao, hung hăng giày xéo.

      Môi lưỡi của Chu Phú hết sức bá đạo ấm áp, lúc nãy ăn nhiều quả nho cho nên giờ miệng có vị tươi mát, Trì Nam chưa từng thử hôn trong nước, nước gợn nhộn nhạo quanh người, có cảm giác mỹ diệu ra được.

      Nàng vươn tay chống đầu vai Chu Phú, tay Chu Phú nâng cái mông Trì Nam, để cặp chân nàng kẹp lại hông của , còn tay kia gấp rút kéo váy Trì Nam xuống, sau khi da thịt trắng nõn gặp phải nước nóng ửng hồng, Chu Phú giống như có thể nhìn thất dòng máu lưu chuyển dưới da thịt trơn mềm.

      "Nương tử, ta muốn nàng."

      Chu Phú nhớ lại lời cảnh cáo của Trì Nam hôm qua, mặc dù bụng dưới cứng đến khó chịu, nhưng cũng dám tùy ý làm bậy.

      "Hôm qua quá mệt mỏi, hôm nay thôi nhé. Tắm cho sạch rồi ngủ sớm chút." Mắt mũi của Trì Nam và Chu Phú để sát nhau, có thể nghe được tiếng hô hấp, dịu dàng xoa gương mặt đen của Chu Phú, cười .

      "Nhưng. . . . Nhưng. . . ." Chu Phú gấp đến độ như con kiến chảo nóng, ngừng dùng bụng ma sát hai chân Trì Nam, dục vọng trong đôi mắt mơ hồ chút nào.

      Trì Nam nhìn như vậy, cũng muốn quá khó chịu, liền bên lỗ tai : "Vậy hôm nay ra ở bên ngoài, được vào, ta. . . . Giúp chàng dùng ta giải quyết."

      Chu Phú nhớ tới dáng vẻ mệt mỏi của nương tử hôm qua, trong lòng mềm nhũn, lại nghĩ đến nương tử chịu dùng tay giúp , mới nhẫn nại gật đầu cái.

      Kỷ xảo của Trì Nam rất thuần thục, nhiều lần bóp đến Chu Phú muốn khóc, nhưng dục vọng bị nương tử giữ tại dưới nước, dung nhan kiều diễm vô cùng của nương tử lại gần ngay trước mắt, khiến Chu Phú đau cũng vui vẻ.

      kìm hãm được hôn lên đôi môi gần trong gang tấc, nhiệt độ trong ao khiến lông mi dài của nương tử nhiễm phải hơi nước, lông mi bao trùm con ngươi, trầm tĩnh như nước, sâu lường được.

      Hai môi đụng vào nhau, Trì Nam chỉ cảm thấy môi mềm mại, như lông vũ trượt , hoàn toàn khác nụ hôn như mưa to gió lớn bình thường của Chu Phú, diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn nhưng hai kiểu hôn đều có sức hấp dẫn trí mạng với nàng, nàng thử đưa cái lưỡi ra liếm liếm chất da trơn mềm, đầu lưỡi liền bị Chu Phú hút lấy, mút qua mút lại, mỗi giọt nước trong ao Nguyệt Thanh đều tựa như nhiễm phải tình ý sâu đậm.

      "Nương tử, kiếp này cưới được nàng, ta giảm thọ mười năm nàng tin hay ?" thanh trầm trầm của Chu Phú vang lên bên tai Trì Nam.

      Trì Nam nhướng lông mày bên phải lên, cố ý khép tay lại, liền nghe Chu Phú ‘ khàn ’ tiếng, sau đó bắt đầu cầu xin tha thứ, trong ao Nguyệt Thanh tràn ngập thanh trêu chọc kích động nhau của vợ chồng son.

      Sáng hôm nay, Trì Nam vào triều tự sớm, sau khi Chu Phú rời giường, cứ theo lẽ thường đến hậu viện phủ công chúa, ngày trước luôn giúp tổng quản nhà bếp chặt hết củi, gánh hết nước mới đến Luật Cần quán làm nhiệm vụ, nhưng hôm nay đến phòng bếp xem, tổng quản vẫn còn, chỉ là người đổi rồi.

      Vị tổng quản này giống người trước kia, thái độ đối với Chu Phú hết sức nhún nhường hiền hòa, Chu Phú hỏi ông ta có cần đốn củi nấu nước , khiến người nọ sợ hãi liên tiếp khoát tay cự tuyệt.

      Từ phòng bếp ra ngoài, Chu Phú vuốt cái ót hiểu ra sao, tới lui, vẫn cảm thấy đúng, chỉ là tổng quản phòng bếp mới tới ân cần với khác thường, ngay cả tôi tớ thị tỳ gặp được đường cũng cung kính với khác thường.

      Tháng trước họ nhìn vẫn như người quan trọng, nhưng hôm nay lại biến thành vẻ mặt nhiệt tình, có mấy người còn hành lễ với , chào buổi sáng phò mã.

      Loại tượng này duy trì đến khi ra khỏi phủ công chúa cũng thya đổi.

      Chu Phú ngồi lưng ngựa, kể tình huống trong phủ buổi sáng cho A Thu nghe, chỉ nghe A Thu hết cách :

      "Chắc chắn rồi. Công chúa tháng về phủ, khiến người làm trong phủ hiểu vị trí của người, dám mò mẫm đứng đội, nhưng đêm qua. . . . . Khụ khụ, người và công chúa chơi đùa trong ao Nguyệt Thanh đến khuya, tiếng tiếng cười chưa từng ngừng, tình hình như thế chỉ cần là người đều có thể nhìn ra."

      ". . . . . ."

      Chu Phú nghe như rơi vào trong sương mù, cảm thấy lời A Thu giống như vai diễn Dương quý phi trong tuồng hát, khác là, Dương quý phi được hoàng đế sủng ái, mà , người thô lỗ bán thịt là vì lấy được ‘sủng ái’ của nương tử mình, là điên đảo mà.

      tán gẫu, chợt bên góc đường kia có đám người vọt tới, bọn họ cầm gậy gộc và xích sắt, hung thần ác sát chạy về phía Chu Phú và A Thu.

      "Chuyện gì xảy ra?" Chu Phú ngồi ở ngựa thấy , này đen ngòm mảnh ít người cũng có trăm, chỉ biết là bởi vì cái gì mới tụ tập nhiều người như vậy.

      Lúc này A Thu bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nuốt mạnh nước miếng, mới :

      "Hình như là nhằm về người. Phò mã, chạy mau thôi."

      " thể nào, bọn họ tới vì ta sao? Ta đâu có. . . ." Chu Phú chưa kíp ra, chừng trăm người bao bọc quanh .

      Người cầm đầu kia điên cuồng hét lên tiếng:

      "Chính là , bắt lại cho ta, mang về cho công chúa xử lý!"

      "Dạ!"



      ------------------------------
      Pe Mick, Mizuki, honglak7 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Phò mã gặp nạn

      Sau khi Trì Nam hạ triều, liền dẫn đám cựu thần đến điện Thanh Khê, còn chưa được mấy bước, bị A Thu với cái đầu đầy mồ hôi ngăn ở bên ngoài điện Cần Chính.

      "Thế nào?" Thấy bộ dáng A Thu như vậy, Trì Nam biết chuyện nhất định có liên quan tới Chu Phú.

      A Thu gấp đến độ đảo quanh tại nguyên chỗ, nếu như Trì Nam còn chưa ra mài hỏng cả sàn gạch lưu ly.

      "Công chúa, phò mã bị bắt rồi." vẻ mặt A Thu như đưa đám .

      "Hả?" Trì Nam bình tĩnh hỏi "Bị ai bắt?"

      "Người của tam công chúa." A Thu hồi tưởng cảm giác bị đám người vây quanh lúc nãy mà sợ hãi.

      Trì Nam hít hơi sâu, nắm tay lai trong tay áo, lạnh nhạt : "Phò mã có phản kháng à?"

      Tướng công mình mình biết, với sức mạnh của Chu Phú, dù là mười con bò kéo cũng nổi, huống chi chỉ là mấy người làm.

      "Lúc đầu phò mã có phản kháng, nhưng sau đó biết là người của phủ công chúa phản kháng nữa, thể ra tay với tỷ muội ngài, khiến ngài khó xử, phò mã bảo nô tài chạy trước, ngài ấy cam nguyện bị trói." A Thu tận lực ràng đầu đuôi câu chuyện, để công chúa biết giống bọn chuột nhắt bỏ phò mã lại chạy trốn, mà là nô bộc trung thành được phò mã nhờ cậy, xông phá muôn vàn khó khăn để về báo tin.

      Trì Nam trầm ngâm chốc lát, lắc lắc đầu với đám cựu thần sau lưng, bảo họ đến điện Thanh Khê trước.

      "Biết tại sao ?" Đợi các lão thần hành lễ lui ra hết, Trì Nam mới hỏi.

      Nhưng vấn đề này, A Thu cũng hiểu nổi, chỉ đành phải suy đoán rồi : "Cụ thể tại sao, tiểu nhân biết, d♡iễn‿đàn‿l✧ê‿quý‿đ♡ôn nhưng hôm đó nô tài tìm phò mã phò mã hình như gặp tam phò mã Sài Thiều, chẳng lẽ là phò mã của chúng ta xung đột gì với tam phò mã, nên Tam công chúa mới xử trí ngài ấy?"

      ". . . . . . điều tra xem chuyện gì xảy ra, điều tra xong rồi . Giờ ngươi về ."

      Trì Nam lạnh lùng phân phó A Thu như thế, xong liền phất tay áo về điện Thanh Khê.

      "Công chúa. . . . . . Ngài, ngài mặc kệ phò mã à?"

      A Thu theo sau lưng Trì Nam kêu lên vì khó thể tin, chạy tới đây vốn nghĩ công chúa nghe xong lập tức cùng đến phủ tam công chúa lý luận, ai ngờ lại lạnh lùng thế, rốt cuộc diễn trò gì?

      ————Xemtiếpởdiⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn———-

      Tay chân Chu Phú đều bị khóa lại, cơ thể cũng bị xích sắt dầy nặng trói lại, bị nhốt trong kho củi đen thui chung với tam phò mã.

      Tam phò mã tựa vào đống củi đốt, nhìn người mình, lại nhìn người Chu Phú, chợt cảm thấy hết sức thăng bằng, giọng điệu chua lòm : "Bọn họ rốt cuộc đánh giá cao ngươi, hay đánh giá ta thấp?" người Chu Phú toàn là xích sắt, còn người mình sao? Tay chỉ bị cột bằng sợi dây thừng lớn cỡ ngón tay, vậy phải kỳ thị cấp bậc sao?

      Chu Phú ngồi đàng hoàng mặt đất, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, nghĩ tới thê tử thân , nghe tam phò mã chuyện, mới quay đầu nhìn lát.

      Chu Phú quét vòng người tam phò mã xong, giọng hết sức hâm mộ: "Ai, rốt cuộc là thê tử của ngươi, biết đau lòng cho ngươi, xích sắt người ta ít cũng phải trăm cân, bị đè tới sắp thở nổi."

      Sài Thiều nghe Chu Phú thay đổi góc độ chuyện, trong lòng liền cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng vẫn đồng ý với lời của Chu Phú , như quen: "Đau lòng? Nếu nàng ta thương ta, Sài Thiều ta liền chặt đầu cho ngươi làm bô. Ngươi nhìn cho , đây chính là tác phong trước giờ của nàng ta, trước tiên nhốt người ở đây cho lạnh cứng, đói dẹp bụng, còn hơi sức nữa, sau đó mới hành hình, lúc đó ta tựa như con cá rời khỏi nước, mặt cho nàng ta xâm lược, là tiện."

      " thể nào, sao tam muội lại đối đãi ngươi như thế? Muội ấy. . . ." Chu Phú xong, chợt nhớ bộ dáng đại nghĩa diệt thân của công chúa Khanh Điệp - tam muội của thê tử ở Luật Cần quán hôm đó, hơi lo lắng nuốt ngụm nước bọt.

      "Sao nàng ta thể? Hãn phụ, hai từ hãn phụ (nữ nhân đanh đá) này vô cùng hợp với nàng ta!"

      Sài Thiều bị đòn quen rồi, thấy Chu Phú ngây thơ như thế, cảm thấy cần thiết phải cho biết Khanh Điệp là người thế nào, tránh cho y còn mở miệng kêu ‘ Tam muội ’, duyên cớ khiến buồn nôn.

      Chu Phú cảm thấy đề tài này nên bàn tiếp, liền im lặng lên tiếng tiếp tục nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, nhưng Sài Thiều còn ở đằng kia liến thoắng ngừng: "Ai, lần này là xui xẻo, vốn nghĩ có thể tiêu diệt hết, thắng về tiền thua ngày trước, ai biết ngay cả cái quần lót cũng thua mất. . . . . ."

      Chu Phú nhìn Sài Thiều, quyết định khuyên nhủ phen: ". . . . . . Cứ đánh bạc hoài thắng, cha ta thế. Ngày trước chúng ta có người hàng xóm, ông ta cũng ham đánh bạc, đầu tiên là thua sạch tất cả tiền trong nhà, sau đó thua căn nhà và ba người thiếp, cuối cùng cả thê tử nhi tử cũng cược luôn."

      Sài Thiều chút cử động, liếc mắt nhìn nhìn Chu Phú, mặn lạt hỏi "Sau đó sao?"

      "Sau đó. . . . Thê tử nhi tử đều bị bán thanh lâu, nhi tử của ông ta mới mười tuổi, phải vội vã tiếp khách, chưa tới hai tháng bị người ta giết chết ở giường." Chu Phú vốn nghĩ rằng câu chuyện đời này đả động Sài Thiều, ngờ đối phương nghe xong, lại hứng thú hỏi: "Vậy thê tử của ông ta sao? Chết chưa?"

      Chu Phú thấy hưng phấn, cũng chân tướng: "Thê tử ông ta có chết, sau đó nghe được người ta cưới trở về làm chi thứ hai."

      "Dừng!" Sài Thiều cười nhạo : "Vậy đáng tiếc. Ngươi biết, ta hi vọng chuyện của người láng giêng của ngươi xảy ra người ta cỡ nào, diễn๖ۣۜđàn✰lê๖ۣۜquýđôn nếu ngày kia ta có thể thua hết thê tử, khiến nàng ta bị bán thanh lâu, mỗi ngày tiếp khách, sau đó bị nam nhân cả người ghẻ lở cưới về, chịu hết hành hạ. . . . Được vậy, ta liền cố gắng đánh bạc."

      ". . . . . ." Đối mặt người có suy nghĩ này, Chu Phú phản bác được.

      Sài Thiều mặc sức tưởng tượng tương lai trong đầu hả hê vô cùng, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng hừ lạnh khúc khích:

      " sao? Chí hướng của tam phò mã chúng ta. . . . ."

      Sau lời khen ngợi kỳ cục này, cửa phòng chứa củi đột nhiên bị đá văng ra, tam phò mã dựa vào ánh trăng thấy người tới liền sợ đến hít vào hơi, cả người cứng ngắc rúc vào góc.

      Chỉ thấy công chúa Khanh Điệp với bộ mặt giận dữ, cười tủm tỉm
      Phò mã gian manh- chương 9



      Dữ tợn như ác quỷ địa ngục.


      "Muốn bản công chúa vào thanh lâu, còn bắt ta mỗi ngày tiếp khách, chịu hết hành hạ." thang của tam công chúa Khanh Điệp, nghe hơi run rẩy, biết bởi vì tức giận hay vì bị thương.


      ", phải ..... Ta thảo luận với đại phò mã về tên láng giềng kia , tên láng giềng đó quá ghê tởm, lại bán cả thê tử và nhi tử, quả phải là người, phải là người mà."


      Sài Thiều vừa thấy công chúa Khanh Điệp, liền hết cơn hùng, cũng còn vẻ mặt mặc hết sức tưởng tượng tương lai như trước, mà nịnh hót mà .


      "Hừ" công chúa Khanh Điệp làm sao mà biết bộ mặt xấu xa của , hừ lạnh tiếng, lấy ra cây roi giấu ở bên hông, tiếng "chát" đột ngột vang lên trong phòng chứa củi ở đêm tối yên tĩnh khiến người ta sợ hãi như đến điện Diêm La.


      Nhẫn tâm quất từng phát roi rơi vào người tam phò mã " phải người biết mở khoá sao? Ngươi trốn , sao lại trốn?"


      ", phải .... A! phải vậy, nàng nghe ta giải thích, đừng ... A! Đừng đánh ... Đừng đánh .... A---"


      Tay tam phò mã bị trói sau lưng, chỉ có thể dựa vào đôi chân để tránh né, kêu rên còn chút hình tượng nào giống như lần đầu tiên gặp Chu Phú.


      "Đánh ngươi đó! Đồ ra gì, lần này thua mất cả nửa gia sản của phủ công chúa! Ngươi còn muốn thua cả ta, hôm nay ta cho ngươi biết, ta là ai!"


      Công chúa Khanh Điệp nóng nảy thành tánh, căn bản nghe tam phò mã kêu rên, tay quất roi liên tục, quất vào người phò mã như mưa rơi.


      "A ... Ta sai lầm, ta sai lầm rồi còn được sao, ngươi .... A! Đừng đánh nữa, nữ nhân xấu xa, đừng đánh nữa!"


      Tam phò mã bị quất liên tục mười roi, y phục người cùng rách nát, có mấy chỗ có máu tràn ra, thể nhịn được nữa nên kêu rên.


      Tam công chúa Khanh Điệp ngưng roi trong tay, gương mặt kiều diễm vô song tràn đầy sát khí "người gọi ta là gì?"


      Vốn nàng tốt bụng, muốn lén đến thăm chút, nhưng ngờ nghe được mấy lời độc ác đó, bây giờ còn biết hối cải, lại dám gọi nàng là nữ nhân xấu xa?


      " phải phải vậy đâu công chúa, nàng tha cho ta , lần sau ta dám nữa, đánh bạc nữa, có được ?" Lúc nãy tam phò mã bộc phát ra do bị ép, công chúa vừa dừng roi, lý trí của cũng trở lại rồi.


      Tam công chúa thấy gió chiều nào theo chiều ấy, càng thêm giận dễ sợ, quắc mắt nhìn trừng trừng, lại tăng thêm sức lực trong tay: "Muốn ăn đòn."


      "A! Nữ nhân xấu xa ... Người được chết tử tế, đáng đời ngươi làm quả phụ cả đời, ngươi là người! Ngươi trả lại Hương Nhi cho ta, a ... Hương Nhi, Ta nàng!! Dù nàng chết, dù nàng bị nữ nhân xấu xa này huỷ dung nhan, ta vẫn nàng! Ta nàng, Hương Nhi! Hương Nhi!"


      Tam phò mã bị quất roi lăn lội mặt đất, cầu xin tha thứ nữa mà còn kêu tên nhân khác.


      Công chúa nghe kêu lên hai từ "Hương Nhi", càng thêm tức nổ tung tim phổi, đánh cho tam phò mã ngất xỉu.


      Nhìn nam nhân cuộn mình đất, công chúa Khanh Điệp thở hổn hển, vành mắt đỏ lên chỉ thấy nàng mất hồn quất roi , ôm tam phò mã vào trong ngực, yếu ớt :


      " cho ... Nhắc đến con tiện nhân kia."


      Khanh Điệp để tam phò mã nằm trong ngực mình, thương vuốt ve chỗ bị thương của , sau lúc lâu, mới lau khô nước mắt hắng giọng kêu lên:


      "Người đâu. Mang phò mã về chữa trị."


      Người làm liền nối đuôi nhau mà vào dìu tam phò mã Sài Thiều ra ngoài, công chúa Khanh Điệp ý trí sa sút đứng lên, chuẩn bị rời , lại bị Chu phú này giờ vẫn bàng hoàng trông gọi:


      "Tam muội, muội chờ chút."


      Lúc này công chúa Khanh Điệp mới nhận ra, trong phòng củi còn có người, nghĩ đến bộ dáng yếu ớt vừa rồi của mình, đều bị thấy, trong lòng khỏi căm tức, mắt lạnh nhìn người gan to như trời, dám kêu nàng là "Tam muội."


      "Ngươi muốn ta thả người sao? thể nào, hôm đó ta ràng ở Luật Cần quán, bất luận kẻ nào dám cho tam phò mã vay tiền, ta đều khiến đẹp mặt."


      Chu Phú nhìn chằm chằm bằng cặp mắt vô cùng thuần phác, thành khẩn : "ta muốn muội thả ta. Mà muốn , tam muội khống chế phu quân như thế là được, đánh chửi chỉ làm sợ muội, nhưng khiến muội được."


      "......" Công chúa Khanh Điệp nhìn từ cao nhìn xuống cái tên thất phu đê tiện này, ngờ lại là vị hôn phu của Tri Nám, nhưng ánh mắt trong suốt, giống gạt người, suy nghĩ lúc lâu, mới hỏi: " à?"


      Chu Phú thấy "Tam muội" có lòng muốn học tập, liền nở nụ cười, vui lòng chỉ giáo: "Tam muội lại đây, để tỷ phu dạy muội mấy chiêu khống chế phu quân...."

      "........"
      Pe Mick, Mizuki, honglak5 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Phò mã lập công

      Trì Nam ngồi ở dưới đèn, thần thái an tường lạnh nhạt, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài trắng nõn bất giác gõ song cửa sổ.

      Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân, Trì Nam ra từ phía trước cửa sổ, đến cạnh cửa, đúng lúc Ngọc Khanh vào, vừa thấy Trì Nam liền quỳ chân đất hành lễ.

      "Như thế nào?" Trì Nam ngồi xuống ghế bành, bưng trà nóng lên uống hớp.

      Ngọc Khanh lòng bẩm báo: " điều tra xong, phò mã cho tam phò mã vay tiền, tam phò mã thua cuộc, hai người họ đều bị Tam công chúa nhốt ở trong phòng chứa củ."

      Trì Nam nhíu mày, ngạc nhiên : "Ngươi Khanh Điệp bắt Chu Phú bởi vì chàng ấy cho tam phò mã vay tiền?"

      "Vâng" Ngọc Khanh trả lời.

      Trì Nam mặc dù thấy kỳ quái trong lòng, nhưng cũng gì, suy nghĩ lát, mới tiếp tục hỏi: "Lần này tam phò mã thua bao nhiêu bạc?"

      "Năm vạn lượng, nhưng tiền bạc đều là chuyện , còn có những thứ đồ khác." Ngọc Khanh nghĩ tới kết quả hỏi thăm ra, chính bản thân cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      người có thể xui xẻo, nhưng sao có thể xui xẻo thành ra như vậy đây?

      " tiếp." Biết Ngọc Khanh tra ra nội tình, Trì Nam đặt ly trà xuống, ý bảo tiếp.

      "Tam phò mã đầu tiên là thắng liền hơn vạn lượng bạc, sau đó lại luôn cược thua, thua đỏ mắt, lại. . . . đem mấy bảo vật vô giá trong phủ tam công chúa ra cá cược, kết quả cũng thua sạch toàn bộ rồi." Ngọc Khanh đáp ràng.

      "Bảo vật vô giá?" Trì Nam kinh ngạc.

      "Cây rìu có hoa văn cá rồng mạ vàng do tiên đế ban tặng, tháp Xá Lợi bằng ngọc bích, bức tranh xe đao Lỗ Công."

      Trì Nam rũ mí mắt xuống, xưa nay Khanh Điệp thích sưu tầm, ba món này đích xác là bảo vật vô giá thiên hạ ít có.

      Rùa mạ vàng do tiên hoàng ban tặng, tất nhiên vô giá; tháp Xá Lợi bằng ngọc bích có đính xá lợi tử của thiền sư tiền triều, thế gian chỉ có viên; còn bức tranh xe đao Lỗ Công. . . . tranh binh khí tinh xảo của Lỗ Công chỉ còn ba tấm đời, chẳng trách Khanh Điệp tức giận như thế.

      "Công chúa, hôm nay nên làm gì? Cho binh bắt, hay là. . . . . ." Ngọc Khanh sớm sắp xếp xong người, dù công chúa là muốn tập kích ban đêm hay đường đường chánh chánh bày trận, đều có thể.

      Trì Nam trầm ngâm chốc lát, hỏi "Là sòng bạc nào?"

      Ngọc Khanh ngờ rằng Trì Nam lại hỏi việc này, ngẩn người mới đáp: "Bên trong thành có sòng bạc mới mở, tên là Hải Thông."

      ". . . . . ."

      Trì Nam nghe xong gật đầu cái, tròng mắt có vẻ sáng lung linh dưới chiếu rọi của ánh nến, cứ như có gì đó chuyển động.

      lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng thông báo của người làm:

      "Công chúa, phò mã trở về rồi."

      Trì Nam và Ngọc Khanh liếc nhau cái, Ngọc Khanh lắc đầu bày tỏ biết chuyện gì xảy ra.

      bao lâu, Chu Phú từ trong viện vào, thấy Trì Nam liền nở nụ cười, nắm lấy hai tay của nàng, thành :

      "Nương tử, nàng ăn cơm chưa? Tam muội quá hiếu khách, ta ở lại ăn cơm, mà muội ấy chịu, chuẩn bị cho ta bàn thức ăn to, ta ăn quá no luôn rồi."

      ". . . . . . Tam muội?" Trì Nam suy nghĩ ý nghĩa của hai từ này, Ngọc Khanh bên cạnh lại cảm thấy khiếp sợ vì nội dung trong lời của Chu Phú.

      "Đúng rồi, tam muội của nàng phải tam muội của ta sao."

      ". . . . . ." Trì Nam phản bác được, chỉ đành phải giựt giựt khóe miệng, nhưng thấy Chu Phú bình an trở về, cục gạch treo ở trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, tỉnh táo suy nghĩ lát, mới :

      "Chàng về rồi, có thể làm chuyện cho ta ?" Trì Nam mỉm cười với Chu Phú.

      Nương tử có chuyện, tất nhiên dốc sức, Chu Phú lập tức gật đầu: "Nguyện ý nguyện ý, vô cùng nguyện ý. Nương tử nàng ."

      ". . . . . ." Trì Nam hài lòng mỉm cười, chỉ Ngọc Khanh, phân phó: "Mang theo kiếm Sàm Tuyết trong phủ ta, ngươi và phò mã đến sòng bạc đó đánh cuộc lần. . . . . ."

      Chu Phú chân tướng nhìn nương tử, chỉ thấy nương tử thân mỉm cười chắc chắn, nhìn hơi sợ, huống chi, nàng lại nhờ đến. . . . Sòng bạc!

      ". . . . . . Dạ, sáng ngày mai thuộc hạ dẫn phò mã. . . . . ." Ngọc Khanh dù chưa hiểu dụng ý của công chúa, nhưng tất nhiên tuân lệnh, chỉ là còn chưa xong, bị Trì Nam cắt đứt:

      " phải ngày mai, là tại. Nếu mấy thứ đó bị đưa , khó rồi."

      Ngọc Khanh lĩnh mệnh, dẫn theo Chu Phú mới vừa trở về phủ ra cửa.

      Sau khi hai người , Trì Nam tới trước ánh nến gạt gạt tim nến, ánh nến đung đưa, chiếu rọi gương mặt mỹ lệ của Trì Nam, khóe miệng khỏi lộ ra nụ cười để lại dấu vết, càng có vẻ xinh đẹp hơn.

      Bảo bối trong phủ Khanh Điệp từ trước đến giờ có rất nhiều người mơ ước, mà người có khả năng xuống tay ở trong những người này, chỉ có nàng ta. . . . .

      Sau canh giờ, Ngọc Khanh và Chu Phú trở lại phủ công chúa lần nữa, Trì Nam đọc sách sau bàn, chỉ thấy Chu Phú nhõm vào bên trong, Ngọc Khanh cầm ba cái rương, sắc mặt nặng nề vào.

      "Nương tử, thứ nàng muốn, ta đều lấy về cho nàng. Còn có những thứ này. . . . . ." Chu Phú cười ngây ngô , móc ra xấp ngân phiếu từ trong ngực đưa cho Trì Nam, mỗi tờ đều ít hơn năm trăm lượng.

      Trì Nam nhận lấy ngân phiếu, tiện tay phẩy cái, thậm chí có đến mười hai ngàn lượng, nàng mỉm cười ngọt ngào với Chu Phú, ánh mắt lộ vẻ quyến rũ, : "Làm tốt lắm."

      Ngọc Khanh đặt ba cái rương bàn tròn gỗ đào, khi Trì Nam tới Ngọc Khanh mở nắp rương ra, chỉ thấy ba loại bảo bối vô giá hiếm có ra trước mắt ba người.

      Búa mạ vàng năm xưa Trì Nam từng thấy, tháp Xá Lợi và tranh xe đao Lỗ Công nàng lại thấy lần đầu, cầm trong tay vuốt vuốt lát liền mất hứng, có nhiều người chạy theo những thứ này như vịt cũng chỉ do lời đồn đãi về những thứ này mà thôi.

      Xá lợi tử có thể dưỡng da trợ xương, cải tử hồi sinh. . . . Tranh xe đao có thể thay đổi càn khôn, chuyển bại thành thắng. . . . . . Hừ, lời vô căn cứ!

      "Ngươi làm sao vậy? Đến sòng bạc chuyến, dã bị hù dọa mất mật rồi à?" Trì Nam trêu ghẹo Ngọc Khanh.

      Lúc này Ngọc Khanh mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trì Nam, lại dời ánh mắt đến người Chu Phú, khiếp sợ sòng bạc, mà sợ phò mã.

      Tối nay rốt cuộc thấy được, cái gì gọi là đánh bạc thắng bạc. . . . Mặc kệ là bài cửu hay xúc xắc, tới tay phò mã rồi, cứ như được thần giúp, nghe theo lời công chúa mang theo cây kiếm Sàm Tuyết này để đánh cuộc, vốn trong lòng hết sức thấp thỏm, sợ tiền mất tật mang, lấy được bảo bối của tam công chúa về, còn mất thêm món, đến lúc đó có cách nào khác khai báo.

      Ai biết, phò mã vừa ra tay. . . . . .

      "Thuộc hạ cả gan hỏi câu, phò mã học đánh bạc từ ai?" Ngọc Khanh trầm ngâm sau lúc lâu, mới ngại học hỏi kẻ dưới .

      Trì Nam cười cười, lời nào, Chu Phú khéo léo ngồi ở bên cạnh ăn nho, nghe Ngọc Khanh hỏi như thế, liền trả lời:

      "Cha tôi."

      ". . . . . ."

      Ngọc Khanh sáng tỏ, chứng minh: có người cha lợi hại rất quan trọng.

      "Ngươi chỉ muốn hỏi thế thôi à?" Trì Nam buồn cười nhìn vẻ mặt khó thể tin của Ngọc Khanh, nhớ tới ngày trước nàng cũng từng kinh ngạc như vậy.

      người tướng công nàng, luôn có thể có vài điều khiến người ta tưởng tượng nổi.

      Ngọc Khanh lấy lại bình tĩnh, lúc này mới trả lời: "Thuộc hạ còn muốn , sòng bạc Hải Thông đơn giản, từ lời của chúng có thể nghe ra có dính líu đến quan lớn trong triều, nếu bọn họ dám càn rỡ như thế, biết đối phương là tam phò mã, còn dám lớn lối đòi hỏi."

      Trì Nam lạnh lùng cười tiếng: "Ngươi xem ra thông minh. Từ cổ chí kim, nghiệp quan cấu kết vốn là chuyện thường, ai muốn có nhiều tiền bạc?"

      Trì Nam cười lạnh, tới bên bàn, cầm lên bàn phong thư màu trắng đưa cho Ngọc Khanh, :

      "Sáng sớm ngày mai, ngươi phái người đưa lá thư này đến phủ Tam công chúa."

      Ngọc Khanh gật đầu vâng: "Nếu còn chuyện gì nữa, thuộc hạ xin cáo lui."

      " ."

      Sau khi Ngọc Khanh , Trì Nam mới dời ánh mắt đến người Chu Phú, chỉ thấy ăn nho vui mừng, mắt nhìn chằm chằm lòng bàn tay, biết nhìn cái gì, Trì Nam ho tiếng cũng thể khiến chú ý.

      thích bị tướng công lạnh nhạt, Trì Nam cam lòng tới bên cạnh Chu Phú, định ho mạnh, ngờ lại thấy được thứ Chu Phú giấu trong lòng bàn tay.

      Thừa dịp bất ngờ, Trì Nam đoạt đồ lại, lúc này Chu Phú mới bị kinh sợ, biết làm sao nhìn Trì Nam.

      "Ta... lúc ta trở về, len lén mua ở trong chợ đêm, chỉ có năm văn tiền." Chu Phú khẩn trương đến chóp mũi đổ mồ hôi, run run rẩy rẩy giải thích.

      Trì Nam nhìn chằm chằm cục đá trong lòng bàn tay, hết sức im lặng, tảng đá năm văn tiền. . . . Lại bị điêu khắc thành hình thái nam nữ hoan ái. . . . Phò mã của nàng rốt cuộc đói khát cỡ nào?

      "Nương tử nàng xem tư thế này của họ , trong bảng chân kinh cha để lại cũng có, ta nhất thời hiếu kỳ, mới. . . . . ."

      ". . . . . ."

      Trì Nam yên lặng trả tảng đá lại cho Chu Phú, sau đó kéo thắt lưng của ra sau tấm bình phong.

      Chu Phú chân tướng bị dắt về phía trước, trong lòng bất ổn, biết nương tử muốn làm gì, cho đến khi nhìn thấy cái giường lớn xinh đẹp chỉnh tề.

      "Nương tử, nàng muốn. . . . . ."

      Chu Phú nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của nương tử mình, chỉ cảm thấy mới nửa ngày gặp, lông mi của nàng dài hơn, chóp mũi cao hơn, đường cong của cằm và cổ càng thêm mê người.

      Trì Nam ngồi ở mép giường, quay lưng lại, chậm rãi cởi nút thắt dây lưng, giương mắt nhìn Chu Phú cái, chỉ thấy kinh hoảng vì đột nhiên được thương, khó có thể tin nhìn mình, Trì Nam lại cảm thấy buồn cười, rồi tiếp tục khiêu khích, phẩy thắt lưng màu vàng về hướng Chu Phú, lại bị nắm trong lòng bàn tay, đặt vào dưới mũi ngửi .

      "Mùi của nương tử, là thơm." Chu Phú si mê .

      Trì Nam bị vẻ mặt này của chọc cười, trái tim Chu Phú nóng lên, cố trấn định : "Nương tử, nàng biết nàng làm gì ? Chơi nữa, ta... ta . . . ."

      " thế nào?" Trì Nam trêu đùa giương cằm lên với Chu Phú, ánh mắt hơi mê ly.

      Chu Phú chỉ cảm thấy cổ họng căng cứng, khống chế nổi nữa, ném thắt lưng trong tay liền nhào mạnh tới, đè nương tử mà mình nhớ nhung lâu xuống dưới người.

      Thân thể mềm mại của nương tử khiến Chu Phú bị hưng phấn, kịp chờ đợi hôn lên cái miệng hơi nhếch, xúc cảm mềm nhẵn lạnh lẽo, giống trong trí nhớ như đúc.

      Chu Phú chịu nổi sắc đẹp trước mặt, chỉ hận thể nuốt luôn tiểu tinh khiến cho thần hồn điên đảo vào bụng, bá đạo chui vào trong miệng Trì Nam, cái lưỡi nóng bỏng đảo quanh mỗi góc ở trong miệng nàng, Trì Nam bị thế công mãnh liệt của làm cho thở hồng hộc, ngực bụng phập phồng, kích thích giác quan toàn thân Chu Phú.

      Bàn tay tới trước ngực Trì Nam, cởi quần áo của nàng ra, hôm nay nương tử mặc cái yếm tơ lụa màu xanh lam, hai bầu ngực bị trêu chọc cương lên, Chu Phú liều mạng cắn lên chúng qua cái yếm, khiến chúng ướt át.

      Trì Nam thở gấp ra, hai chân tự chủ kẹp chặt ma sát, chỉ cảm thấy bụng dưới cũng có đốm lửa cháy lên.

      "Nương tử, hôm nay là nàng đốt lửa, ta khách khí. . . . . ."

      ". . . . . ."

      Trong tròng mắt Chu Phú tràn đầy tình dục, ánh mắt nóng bỏng dường như muốn đốt Trì Nam thành tro bụi, nghe như vậy, Trì Nam khỏi có chút hối hận, chỉ là, vào giờ phút này, còn đường sống cho nàng hối hận.
      Pe Mick, Hà Linh, honglak5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :