1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phò mã gian manh - Hoa Nhật Phi (c77+PN1/77c+3NT) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 77

      Edit: Ha Phuong

      Beta: tử đinh hương

      Liên tiếp mấy ngày, Chu Phú cùng với tam phò mã, ngũ phò mã, lục phò mã ngấm ngầm điều tra thông qua các vị đại thần trong kinh, tìm hiểu ngọn nguồn, hầu như ngừng vó ngựa, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng có.

      Theo tin tức mà nương tử lưu lại, trong kinh biết có bao nhiêu vị đại nhân hoặc người nhà của bọn họ trúng phải cổ độc, thể bị người khác quản chế làm ra chuyện phản triều đình, gây bất lợi cho giang sơn xã tắc.

      ". . . . . . Huynh xem đồ vật này hữu dụng sao?" Tam phò mã tìm được bình từ bên hông Chu Phú, vừa dắt ngựa vừa hỏi .

      Chu Phú gạt mồ hôi trán, : "Chắc cũng sai đâu. Cha ta cũng từng giải cổ độc nhiều lần, đối với mấy thứ này như lòng bàn tay, chỉ cần có thuốc giải tương ứng thành vấn đề."

      Tam phò mã dẩu môi, dáng vẻ ràng khinh thường : "Thôi , lại dám gạt chúng ta lâu như vậy, có kế hoạch lại cho chúng ta biết, xem chúng ta là huynh đệ!"

      Lục phò mã bên cạnh cũng oán trách: "Đúng vậy, hại lúc trước chúng ta lo lắng cho huynh như vậy, ngờ tất cả đều là tự mình đa tình."

      Ngũ phò mã bên chỉ cười nhìn Chu Phú bị vây công.

      Chỉ thấy tam phò mã nổi lên tính tình ngang ngược, tay lấy cái bình khỏi tay Chu Phú, giống hệt đứa trẻ giận dỗi : "Suy nghĩ chút cảm thấy tức giận! Tại sao chân tướng cho chúng ta, bây giờ cần đến chúng ta chúng ta phải lập tức tới giúp huynh đúng ?"

      Chu Phú gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, liên tiếp cười : "Vâng vâng vâng, là ta đúng. Nhưng chuyện này càng ít người biết càng tốt, ta biết các ngươi đều là vì quan tâm ta, chờ chuyện này xong xuôi ta nhất định bày tiệc rượu tạ tội!"

      Tam phò mã và lục phò mã liếc mắt nhìn nhau, lục phò mã nghe Chu Phú vậy phì cười, chỉ còn lại tam phò mã vẫn phồng mặt lên tức giận, sau đó xoay qua xoay lại nhìn mấy người kia, cảm thấy mình mình tức cũng nổi nữa, dứt khoát quăng cho Chu Phú ánh mắt xem thường, bĩu bĩu môi : "Được, đến lúc đó ta muốn phạt rượu ngươi được từ chối đâu đấy!"

      Chu Phú gật đầu liên tục: "Tuyệt từ chối! Coi như say chết ta cũng chịu Uống....uố...ng!"

      Mấy nam tử có vóc người khá cao, diện mạo tuấn nhã cùng nhau đường cái vốn chính là chuyện khiến người khác chú ý, huống chi y phục của bọn họ lại rất lộng lẫy, tuy có gã sai vặt nào theo sau lưng nhưng nhìn rất có khí thế, bách tính bình thường căn bản dám đến gần chiêm ngưỡng.

      "Tốt lắm, buổi sáng mười hai nhà, buổi chiều. . . . . . Bắt đầu từ phủ An Định hầu ." Ngũ phò mã nhìn qua danh sách, sau khi hoạch định đơn giản chút bèn quyết định.

      Lục phò mã lại lo lắng: "Phủ An Định hầu. . . . . . Có lẽ chuyện đàm phán được thuận lợi."

      Chu Phú ngạc nhiên hỏi: "Vì sao?"

      Ngũ phò mã suy nghĩ, sau khi trao đổi ánh mắt với Lục phò mã mới giải thích: "Bởi vì An Định hầu đối đầu với Bách Lý thừa tướng! Chỉ cần là chuyện có lợi cho Bách Lý gia, dễ dàng làm."

      Tam phò mã ở bên cạnh cũng phụ họa: "Ừm, ta thấy cũng giống như là người tốt."

      Lục phò mã bổ sung: "Các ngươi có còn nhớ trong dạ yến hoa sen lần trước, có người lợi dụng ân oán giữa phủ An Định hầu và phủ Bách Lý mà hãm hại từ bên trong, hòn đá hạ hai con chim, khi đó, mặc kệ là là An Định hầu đắc tội hay là Bách Lý gia đắc tội, đối với cũng trăm lợi hại."

      ". . . . . ."

      Mọi người vừa vừa tán gẫu đến phủ An Định hầu, vừa mới ra ý định với An Định hầu liền bị cự tuyệt: "Dù là tiên đan diệu dược, phủ An Định hầu ta cũng thu nạp gì đó của Bách Lý gia đâu, , tất cả các ngươi đều hết cho ta!"

      xong liền đứng dậy muốn đuổi bốn người bọn Chu Phú , bên trong lại truyền đến giọng nam trong trẻo, là An Dung, người trước đây từng mất tích cùng Chu Phú, chỉ thấy chống gậy khập khễnh ra từ bên trong, mở lời : "Chư vị chậm ! Thuốc, chúng ta nhận. Quả đúng như Trưởng công chúa đoán, người nọ. . . . xuống tay với Hầu phủ chúng ta, dối gạt các ngươi, thân thể ta và cha ta đều trúng cổ độc, nếu có thuốc giải, đến lúc đó chúng ta cũng chỉ có thể đứng về phe đối phương. . . . . . Bất kể thế nào, đều phải do phụ tử chúng ta mong muốn."

      Lời thành khẩn này vừa dứt, Chu Phú liền tiến lên vỗ vỗ bờ vai của , nhìn đôi chân của vẫn chưa khỏi hẳn, thân thiết hỏi: "Thương thế của ngươi như thế nào rồi?"

      Nhiều ngày thấy, sắc mặt An Dung tiều tụy ít, còn tư thái tự nhiên lỗi lạc ngày trước nữa, buồn bã cười tiếng, : "Ngoại trừ đôi chân bị đánh gãy, còn lại đều hoàn hảo."

      ". . . . . ."

      Lời An Dung vừa thốt ra, mấy vị phò mã cũng thổn thức dứt, phải biết, gân chân bị đứt đối với người tập võ mà coi như là phế toàn bộ của , là cả đời đều thể bù đắp được tổn thương.

      Sau khi ra từ phủ An Định hầu, tâm tình Chu Phú có chút nặng nề, mặc dù thời gian quen biết An Dung phải là lâu nhưng cũng đành lòng nhìn rơi vào kết quả như vậy.

      "Aizz, quan viên trong kinh thành ít cũng có hơn ngàn, phải tới từng nhà tới khi nào mới xong?" Tam phò mã lấy túi nước từ lưng ngựa xuống, uống hớp, lời thốt lên mang theo mùi hương hoa nhài nộng đậm.

      Lục phò mã khỏi tò mò: "Mùi vị gì vậy? Huynh vừa uống cái gì?"

      Tam phò mã dương dương hả hê cười cười: "Đệ hỏi cái này à? Đây chính là do nương tử ta. . . . . . Tự mình ngâm trà hoa nhài cho ta, có thể hạ nhiệt giải khát, trong thiên hạ chỉ có !"

      Đối với đắc chí của , lục phò mã và ngũ phò mã tỏ vẻ khinh thường, phải chỉ là trà hoa nhài thôi sao? Có cần phải ra vẻ giống như uống Quỳnh Tương Ngọc Dịch vậy ? Ngày mai mình cũng phải kêu nương tử làm cho bình!

      "Kẻ đứng sau chuyện này quá bỉ ổi, lại nghĩ đến dùng cổ độc khống chế quan viên lớn trong kinh . . . . . . Làm như vậy, chính là kẻ đó có ý định mưu triều soán vị."

      Mặc kệ ánh mặt trời gay gắt đầu họ vẫn thêm mấy phủ nữa, chợt trong phủ ngũ công chúa lại phái người đuổi theo truyền lời cho bọn họ hỏa tốc trở về phủ.

      Mấy vị phò mã biết có chuyện gì xảy ra, nhưng biết ngũ công chúa tuyệt đối thể nào vô duyên vô cớ đột ngột cho gọi người trở về, vì vậy rối rít lên ngựa, quất roi chạy mạch tới phủ ngũ công chúa.

      Vừa vào cửa thấy tam công chúa, tứ công chúa và ngũ công chúa ngồi ở trong, ngũ công chúa vừa thấy bọn họ liền tiến lên đón, vui vẻ ra mặt : "Tin tức tốt, bắt được người hạ độc, xem ra sau này mọi người cần phải hối hả ngược xuôi rồi."

      Chu Phú kinh hãi: "Có ? Bắt được rồi? Là ai?"

      Tam công chúa tiến lên trước, ôm lấy bả vai của tam phò mã, cực kỳ kiều diễm : "Các người đoán xem."

      Trong mấy phò mã, chỉ có ngũ phò mã là biết chân tướng, vì vậy im lặng , tự động trở lại ngồi xuống bên cạnh ngũ công chúa, Chu Phú và lục phò mã hai mắt nhìn nhau, rối rít lắc đầu.

      Ngũ công chúa nghịch ngợm như tam công chúa, để cho bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi chút sau đó phân phó hạ nhân dâng trà lên, rồi mới lên tiếng: "Là Công Tôn Thế tử phi, Lưu Cẩn Vân."

      Tam phò mã lập tức nhảy dựng lên gào to: "Là nàng? Sao lại là nàng ta?"

      Trong ấn tượng của bọn họ, Công Tôn Thế tử phi cũng phải người hay lên giọng, trừ bỏ hay đố kị, mọi thứ khác cũng đều bình thường, thế nào giờ lại bùng nổ ra tin tức chấn kinh như vậy? diễn_đàn-lê-quý_đôn

      " lầm chứ?" cho cùng, vẫn thể tin được.

      Ngũ công chúa gật đầu chứng thực: " sai! Chính là nàng ta! Các người biết vì sao nàng lại bị lộ ra sơ hở ? Chuyện này công thần là ai, các người lại càng đoán nổi đâu."

      "Được rồi được rồi, đừng thừa nước đục thả câu nữa." Sau khi ngũ phò mã uống ngụm trà bèn với ngũ công chúa, thấy đầu bọn họ đều muốn duỗi thẳng ra rồi, nàng lại còn có ý định thừa nước đục thả câu ở chỗ này, là nghịch ngợm!

      Ngũ công chúa khẽ mỉm cười nhìn Chu Phú, : "Công thần đó là. . . . . . Biểu muội của đại phò mã! Liễu Điệp Chỉ, Liễu nương!"

      Chu Phú rất khiếp sợ: "Thế nào lại là muội ấy?"

      "Chính là nàng ta! Lúc trước Trì Nam cứu nàng ta ra từ trong phủ Thế tử, để phụ thân phò mã trị thương cho nàng, rồi lại thả nàng về lại phủ Thế tử, thu thập nữ nhân ác độc Lưu Cẩn Vân." Ngũ công chúa tới đây khỏi dùng khăn tay ấn lên môi, : "Dĩ nhiên, biểu muội của đại phò mã cũng phải người hiền lành lắm."

      Tính tình biểu muội Điệp Chỉ, Chu Phú cũng biết đôi chút nên khi ngũ công chúa như vậy, cảm thấy có bao nhiêu ngạc nhiên lắm, chỉ là tràn ngập tò mò với quá trình xảy ra: "Rốt cuộc muội ấy dùng cách gì để đối phó với Thế tử phi?"

      Tam công chúa : "Kỳ diệu chính là ở chỗ này, nàng hề làm gì đối với Thế tử phi cả!" Thấy mọi người quăng cho nàng ánh mắt giận dữ, lập tức lại bổ sung: "Nàng làm Công Tôn Thế tử phi..."

      "Làm cái gì?"

      Bả vai tam phò mã co rụt lại, tam công chúa tựa bả vai thiếu chút nữa ngã nhào, nàng tức giận dậm chân, tam phò mã lại làm như thấy, tự nhiên cầm lên chén nước trà, kén chọn uống, nhìn tam công chúa rồi chỉ chỉ túi nước treo giữa eo, vừa chỉ chỉ nước trà, mập mờ lắc đầu cái. . . . . . Lúc này tam công chúa mới vui vẻ ra mặt, xấu hổ xì cái.

      "Sau khi Liễu Điệp Chỉ trở lại vương phủ liền lặp lại chiêu cũ, hạ ‘Năm ngày mê tình’ lên người Thế tử nên cho tới bây giờ Thế tử vẫn còn mềm đùi ở giường, thể đến phòng của Thế tử phi."

      Lục phò mã vẫn cau mày hiểu: "Ta vẫn hiểu."

      Lục công chúa ở bên cạnh đỉnh đạc giải thích: "Ai nha, chính là lợi dụng Thế tử để đả kích Thế tử phi Lưu Cẩn Vân, khiến nàng ta nhịn được ra tay với Liễu Điệp Chỉ, nhưng lúc trước Trì Nam cho Liễu Điệp Chỉ thuốc giải, cho nên, Thế tử phi hết cách với nàng ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn trượng phu mình sủng ái nữ nhân khác vài ngày liên tiếp, nhất thời dưới tức giận nàng ta liền rối loạn, thời điểm mật thất nghiên cứu chế tạo loại cổ độc mới để đối phó Liễu Điệp Chỉ bị Ngọc Khanh và Ảnh Vệ liên tục giám thị nàng ta bắt được tại chỗ, nghe trong mật thất, ít nhất phải nuôi tới năm vạc cổ trùng lớn, ghê tởm muốn chết."

      ". . . . . ."

      tình cứ phát triển như vậy, tất cả mọi người ở đây đều nghĩ tới chuyện lại xảy ra như vậy, mấy vị phò mã nhìn nương tử nhà mình, trong lòng đủ các loại âu sầu, nữ nhân xác thực dễ chọc, nhất là nữ nhân hay ghen tỵ!

      "Chuyện này là do Lưu Cẩn Vân chủ mưu sao?" Tam phò mã hỏi.

      Ngũ công chúa lắc đầu: "Dĩ nhiên phải."

      "Vậy. . . . . ." Chu Phú muốn hỏi thêm lại bị tiếng thông truyền bên ngoài phòng vang lên cắt đứt.

      Là người gác cổng phủ ngũ công chúa báo lại: "Theo nội ứng hồi báo, phủ nhị công chúa có hành động rồi. Sau giữa trưa nhị công chúa liền dẫn hai trăm tên phủ vệ đến phụ cận ngoại ô phía tây núi Vân Đính."

      tới núi Vân Đính Chu Phú mới nhớ, nơi đó chính là nơi nhị công chúa từng phát ra .

      Ngũ công chúa tới bên cạnh Chu Phú, trầm giọng : "Thanh Dao cũng là người của bên kia, lúc này biết vì sao tỷ ấy lại chạy tới núi Vân Đính."

      Chu Phú có chút lo lắng: "Có thể . . . . . . Bất lợi đối với Trì Nam hay ?"

      Mấy vị công chúa hai mắt nhìn nhau, nếu là Thanh Dao . . . . . Tỷ ấy có thể gây bất lợi cho Trì Nam hay . . . . . . Cho dù người đứng sau màn hẳn đối với Trì Nam như vậy, nhưng là tỷ ấy. . . . . .

      thể ngồi chờ đợi được nữa, Chu Phú đứng lên cất giọng : "Ta dẫn người theo, thể để cho nàng ta có cơ hội tổn thương Trì Nam."

      Ngũ công chúa cũng gật đầu tán thành: "Cần ta phái thêm người theo huynh ?"

      Chu Phú lắc đầu: " cần, trong phủ Thừa Tướng và phủ Trưởng công chúa đều có người, người trong phủ muội dùng để trấn thủ."

      xong liền vung áo rời , lưu lại bóng lưng oai hùng bất phàm, Tam phò mã uống trà, nhìn theo bóng lưng Chu Phú, lắp bắp : "Các ngươi có cảm thấy rằng phong cách đại phò mã . . . . . . Thay đổi rồi ?"

      Hóa ra là từ người phúc hậu thà dần dần biến chuyển thành vị hiệp khách. . . . . . Biến hóa rất kỳ diệu, chỉ là vẻ bề ngoài mà là từ trong ra ngoài, giống như cả người bị thay đổi linh hồn vậy.

      Mọi người nhìn nhau, ánh mắt giống như đều cười : Tới hôm nay ngươi mới phát ra à?

      --- ------ ------ --------

      Vừa lên đến núi Vân Đính, quân đội của nhị công chúa lập tức dàn trận, đưa Trì Nam đến đỉnh núi cao nhất.

      Trì Nam bị trói chặt hai tay, nàng bất đắc dĩ nhìn người muội muội này.

      "Ngươi đối với ta như vậy có được ích lợi gì?" Trì Nam vừa thưởng thức những áng mây nơi chân trời, vừa giống như vô tình hỏi.

      Nhị công chúa cầm sợi roi màu đen trong tay, vẻ mặt hung ác dữ tợn, đập đập sợi roi đen trong lòng bàn tay, lạnh nhạt : " có lợi thể đối với ngươi như vậy sao?"

      Dù sao hôm nay nàng ta cũng dốc toàn lực, cũng chẳng còn bận tâm cái gì nữa.

      Kể từ khi biết Trì Nam bị bắt cóc, nàng ta lúc nào hi vọng nghe được tin tức nàng bị giết hại, nhưng đợi mấy ngày, đợi đến khi nghe được tin tức ‘’ muốn buông tha Trì Nam, điều này khiến nàng ta thể ngồi yên được nữa.

      Oán hận hai mươi mấy năm, muốn nàng phát tiết như thế nào?

      Áp bức hai mươi mấy năm, muốn nàng quên như thế nào?

      được, dù phải cãi lại mệnh lệnh ‘’, nàng cũng thể mặc cho Trì Nam bình an trở về, nàng muốn ngăn cản tất cả đấy.

      Trì Nam nhìn vẻ mặt nàng ta tràn đầy oán giận, cười : "Vậy cũng phải. Chỉ muốn biết vì sao!"

      Nàng cười, hoàn toàn là cười Thanh Dao, mà cũng cười chính mình, ngờ trong mối quan hệ máu mủ ruột thịt này lại có nhiều người bất mãn với nàng như vậy, ‘’ là , Thanh Dao là hai, trong bảy huynh đệ tỷ muội, hai người này lại nổi lên sát tâm đối với nàng, nàng làm trưởng tỷ cũng thực thất bại.

      "Tại sao ư?" Giọng Thanh Dao nghe có chút bén nhọn: "Được, ta cho ngươi biết nguyên nhân!"

      "Bởi vì, ngươi cướp tất cả tình của phụ hoàng! Ngươi cướp ánh hào quang vốn nên thuộc về ta! Ngươi cướp quyền lợi vốn nên thuộc về ta! Ngươi cướp tất cả mọi thứ ta muốn, bao gồm. . . . . . Chu Phú! tồn tại của ngươi đối với ta mà chính là chướng ngại, cho nên ta phải diệt trừ chướng ngại." Nhị công chúa Thanh Dao đứng bên bờ đá nhìn Trì Nam rồi vung lên roi, phải đánh vào người của nàng, mà là đánh vào tảng đá bên cạnh nàng, tiếng đùng vang dội, đá vụn ào ào rơi xuống núi.

      Trì Nam vì uy hiếp mà lay chuyển, cười nhạt tiếng: "Vậy có phải ta cũng có thể hận ngươi ? Hận bởi vì ngươi tồn tại, mới khiến ta lâm vào hiểm cảnh hôm nay, bởi vì ngươi là muội muội ta, cho nên ta phải chịu căm hận của ngươi hay sao? Ngươi ở đây oán trách ta cướp tất cả mọi thứ của ngươi, vậy sao ngươi nhìn lại bản thân mình , ngươi có tư cách gì để cầu có được toàn bộ? Từ đến lớn ngươi trừ ghen tỵ, còn biết cái gì?"

      Nếu việc đến nước này, Trì Nam cũng có ý định giữ lại chút mặt mũi nào cho người muội muội này nữa: "Ngươi cái gì cũng biết! Khanh Điệp điêu ngoa, nhưng muội ấy có thể tự mình mở ra con đường buôn bán; tài đức vẹn toàn; Hiếu Nhiễm thông tuệ khéo léo, hiểu biết uyên bác; An Nhạc là người phóng khoáng, câu nệ tiểu tiết. . . . . . Ngươi sao? Ngươi có chút nào đáng giá để người khác khen ngợi ?"

      Thanh Dao nghe vậy khuôn mặt liền đỏ bừng, khỏi rống giận: "Ngươi câm miệng cho ta!"

      Nàng ta tức giận vung roi lên, muốn vung xuống lại nghe thấy đạo thanh thanh thúy hỏa tốc vang lên: "Dừng tay!"

      Dõi mắt nhìn theo hướng giọng vừa phát ra, lại là người nên xuất ở chỗ này -- nam nhân bạch y mang mặt nạ.

      Chỉ thấy phía sau có mười mấy ngự tiền thị vệ ăn mặc như người bình thường, chậm rãi tới đỉnh núi, vừa , vừa mở mặt nạ mặt ra, mọi người vừa nhìn thấy đột nhiên bị chấn động, lại là. . . . . . Hoàng đế bệ hạ.

      Tuổi hoàng đế gần mười lăm thoạt nhìn có vẻ rất non nớt, tuy còn trẻ như vậy nhưng trong ánh mắt nồng đậm sát khí lại khiến người khác khỏi xem thường, khiến tâm sinh ra cảm giác sợ hãi.

      "Ngươi lui ra cho ta! Ai cho phép ngươi làm như vậy?" Tiểu hoàng đế hệ sợ Nhị công chúa Thanh Dao, ngoan độc tới trước mặt nàng ta, giơ tay liền tát cho nàng ta hai cái bạt tai, cả giận : "Ta rồi! Ai cũng thể gây tổn thương đến Tiêu Trì Nam!"

      Thanh Dao bị hai cái bạt tai đánh cho ngây ngẩn cả người, mất lúc mới phản ứng được, khó tin kêu lên: "Vậy mà ngươi đánh ta? Ta cũng là tỷ tỷ của ngươi, tại sao ngươi thể tổn thương Tiêu Trì Nam lại nhẫn tâm tổn thương Tiêu Thanh Dao ta?"

      Tại thời điểm nhị công chúa Thanh Dao hỏi ra những lời này, tiểu hoàng đế lại giơ tay lên cho nàng cái tát, : "Bởi vì, ngươi xứng!"

      Trì Nam lạnh tâm nhìn hai người trước mắt, bọn họ chính là đệ đệ và muội muội của nàng, hai người đều muốn đẩy nàng vào chỗ chết, đây là nỗi bi ai của nàng, là nỗi bi ai của phụ hoàng, cũng là nỗi bi ai của hoàng gia Tiêu thị.

      lúc dây dưa chợt truyền đến hồi tiếng ngựa hỗn loạn đạp đá núi, tiểu hoàng đế phất phất tay cho thủ vệ tản ra, liền thấy Chu Phú oai hùng bất phàm xuất ở trước mặt mọi người, khi thấy Trì Nam đứng đỉnh núi, hai tay bị trói chặt lập tức cả kinh thất sắc, chạy như bay đến.

      chạy nửa đường bị sợi roi đen ngăn cản đường .

      Khuôn mặt nhị công chúa Thanh Dao đầy vẻ dữ tợn oán giận, nàng ta ngoan độc với Chu Phú: "Ngươi nhớ sao? Ta là Thanh Dao! Là người từng cứu ngươi - Thanh Dao!"

      Chu Phú nắm lấy sợi roi của Thanh Dao, lạnh nhạt : "Ta chỉ biết, ngươi là Thanh Dao hại ta trúng thất tâm cổ! Tránh ra!"

      Nghe Chu Phú như vậy, mặt Thanh Dao liền sửng sốt: "Ngươi. . . . . . Đều biết?"

      " sai! Cho nên, mời tránh ra, ta muốn cứu nàng!" Chu Phú nóng nảy, lòng muốn xông tới đưa Trì Nam xuống.

      Thanh Dao lại hung hăng ôm lấy , như thế nào cũng chịu buông ra: ", ngươi thể ! Ngươi là của ta, sau khi tỷ ấy chết, ngươi chính là của ta. Bộ dạng ta xinh xắn, vóc người cũng tốt, ta đối với ngươi tốt gấp trăm lần Trì Nam, là ngàn lần."

      Chu Phú ra sức gỡ tay vị công chúa hồ đồ Thanh Dao ra, sau khi đẩy nàng ta ra xa bèn cả giận : "Cho dù ngươi có đối xử với ta tốt đến thế nào, ta cũng thích ngươi! chung con đường với ngươi! Ta vĩnh viễn là trượng phu của Tiêu Trì Nam, từ nay về sau, ta với ngươi có bất cứ quan hệ gì!"

      ". . . . . ."

      Đối với quyết tuyệt của Chu Phú, công chúa Thanh Dao có chút sững sờ, nàng ta thế nào cũng nghĩ thông, rốt cuộc mình có chỗ nào sánh bằng Trì Nam, tại sao tâm của lòng hướng về Trì Nam, chẳng thèm ngó ngàng tới mình?

      Chu Phú muốn xoay người lên ôm Trì Nam xuống, sợi roi của Thanh Dao lại cuồng bạo rơi xuống chỗ Trì Nam đứng yên bên vách núi, chỉ chút nữa là rơi trúng người Trì Nam, Chu Phú quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nhị công chúa Thanh Dao phát điên, thầm kêu ổn, nhưng lúc lòng nóng như lửa đốt bóng dáng sớm mai phục ở cạnh đó vọt ra, đẩy Trì Nam ra.

      Sợi roi đen cuồng bạo rơi vào thân của người kia, chỉ thấy nhị phò mã Liễu Liên ngã nhào ở bên bờ đá, đôi tay chắn trước mặt muốn bắt lấy sợi roi, nhưng người yếu đuối nho nhã như làm sao có thể có được nhãn lực bắt được sợi roi lao vun vút tới.

      Vô lực chống đẩy hai lần, sợi roi vừa trượt khỏi bàn tay lần nữa cả người liền ngã xuống vách núi. . . . . .

      "Liễu Liên!"

      Trì Nam nằm ở vách đá điên cuồng hét lên, làm thế nào cũng gọi lại được nhị phò mã Liễu Liên thay nàng chắn tai họa . . . . . Chỉ thấy sau khi người kia rơi xuống, gió sườn dốc cũng kịch liệt nổi lên, bờ môi của khép mở mấy lần, giống như là gì đó với Trì Nam nhưng tiếng gió quá lớn, Trì Nam căn bản thể nghe được.

      Chỉ có thể trơ mắt nhìn Liễu Liên nở nụ cười rồi phất tay với nàng, sau đó, dần dần biến mất. . . . . .

      Công chúa Thanh Dao bị người của tiểu hoàng đế ùa lên, roi đen trong tay cũng rơi xuống đất, nàng ta si ngốc nhìn chằm chằm nơi Liễu Liên biến mất . . . . . .

      Tại sao, tại sao ngay cả ngươi cũng như thế? Ta mới là thê tử của ngươi kia mà, ngươi... tại sao ngươi có thể vì nữ nhân khác. . . . . . màng đến tính mạng của mình như vậy?

      Vốn là vì muốn cướp đoạt nam nhân Trì Nam ái mộ, mới cùng lập gia đình, nhưng nhiều năm như vậy, tại sao vẫn thể quên Tiêu Trì Nam? Tại sao, tại sao, tại sao?

      "Liễu Liên. . . . . ."

      Trì Nam thất hồn lạc phách ngã ngồi ở bên bờ đá, yên lặng kêu lên tên của . . . . . . Trơ mắt nhìn nam nhân thương mình cứ như vậy biến mất. . . . . . Rốt cuộc, về được.
      Last edited by a moderator: 20/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Kết thúc

      Edit: -BG- (Hằng Đoàn)

      Beta: Legi (Giang Phong)

      Khi tất cả mưu cuối cũng kết thúc, mặc dù chuyện cổ độc ở kinh thành náo động lên sóng gió , nhưng tất cả các quan viên bị hại cũng lấy được thuốc giải nên chuyện cũng dần lắng xuống.

      Trong từ đường của hoàng gia Tiêu thị, tiểu hoàng đế Tiêu Dung nghiêm túc quỳ gối trước bài vị tiên đế, cúi đầu suy ngẫm những chuyện qua. Trì Nam đẩy cánh cửa cung vừa dầy vừa nặng ra vào, trong tay bê cái khay.

      Để em khay thức ăn lên bàn, Trì Nam cũng quỳ xuống bên cạnh tiểu hoàng đế, cung kính dập đầu lạy ba cái trước bài vị Tiên hoàng, sau đó mới : "Hai ngày rồi, đệ còn tính quỳ ở đây bao lâu nữa?"

      Kể từ hôm trở về từ đỉnh núi Vân Đính, tiểu hoàng đế liền tự nhốt mình trong từ đường, hạ lệnh cho bất luận kẻ nào tiến vào, ăn uống, ngủ nghỉ.

      "Đệ muốn để mình chết đói luôn sao? Chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi." Trì Nam sờ lên đầu tiểu Hoàng đế, muốn được dễ chịu hơn chút.

      "Hoàng tỷ!" Giọng khàn khàn kêu tiếng: "Đệ thoái vị thôi. Để cho tỷ làm Hoàng đế."

      Trì Nam đau lòng nhìn : "Tại sao lại như vậy?"

      Trong tròng mắt bi thương của tiểu hoàng đế ánh lên niềm thương nhớ: "Bởi vì nhất định phụ hoàng hi vọng tỷ làm Hoàng đế chứ phải đệ."

      Trì Nam kéo thân hình tiểu hoàng đế duỗi thẳng ra, nghiêm chỉnh : ", phụ hoàng phải hy vọng như vậy. Từ đầu đến cuối ông ấy đều hi vọng đệ có thể trở thành vị Hoàng đế tốt, cho nên ông mới lập nữ nhi mình tín nhiệm nhất làm Nhiếp Chính vương, phụ tá con ông ấy."

      Tiểu hoàng đế nâng đôi mắt mệt mỏi rã rời lên nhìn Trì Nam, gì, Trì Nam xong lại hỏi : "Đệ có nghe ràng ? Ta chỉ là thần tử phụ tá cho đệ, đệ mới chính là Đế Vương quần lâm thiên hạ!"

      Tiểu hoàng đế xấu hổ cúi thấp đầu xuống: "Nhưng đệ làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy! Các đại thần, các tỷ tỷ, còn có mẫu hậu đều tha thứ cho đệ."

      Trì Nam mỉm cười lắc đầu: "Phía các đại thần ta cũng người chủ mưu là ai, còn các tỷ tỷ đệ phải tin tưởng, đều là máu mủ tình thâm, các muội ấy cũng đều thương đệ. Chỉ cần đệ tốt, có ai trách cứ đệ cả."

      "Nhưng. . . . . ." Tiểu hoàng đế thay đổi ánh mắt, nhìn di ảnh của Tiên hoàng :"Đệ.. . Cũng chán ghét chính mình, cảm thấy đôi tay mình dính đầy máu tanh."

      Trì Nam bắt lấy hai tay của tiểu Hoàng đế cầm chặt trong tay mình rồi : " như vậy, đệ lại càng phải trở thành vị Hoàng đế tốt để bù lại tất cả lỗi lầm của mình, phải sao? Nguyên nhân vì sợ hãi chính mình phải gánh vác toàn bộ mới muốn thoái vị nhường ngôi cho ta, đệ ngẫm lại xem, đây chính là chuyện nam nhân nên làm sao?"

      ". . . . . ." Tiểu hoàng đế lời nào, chôn đầu xuống.

      "Có bản lãnh, liền nỗ lực phấn đầu, cai trị đất nước tốt để tất cả mọi người xem trọng đệ phải nhìn đệ bằng cặp mắt khác xưa."

      ". . . . . . Hoàng tỷ."

      "Mà trong đó các tỷ tỷ đều là hậu thuận vững chắc của đệ, có biết ? Hãy trở thành quân vương chân chính có đầy đủ lòng tự tin và vị tha."

      "..." Sau khi tiểu hoàng đế im lặng lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn Trì Nam : "Đệ hiểu rồi, Hoàng tỷ."

      Đôi mắt vốn mê mang nhất thời giống như được rót vào loại sức mạnh, trở nên sôi sục ý chí chiến đấu. Hoàng tỷ đúng, phải làm vị Đế vương tốt để bù đắp cho những gì gây ra, hoặc là giúp đỡ mọi người từng giúp đỡ .

      Ánh tà dương phía chân trời đỏ như lửa, chim tước đón rặng mây đỏ về với tổ, đem lại ngày mai tươi sáng tốt đẹp.

      Hết chính văn
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 1

      Edit: -BG- (Hằng Đoàn)

      Beta: Legi (Giang Phong)

      Có tiếng khóc nỉ non truyền ra từ trong ngôi nhà xa hoa và thoang thoảng mùi hoa đào.

      Chu Phú vùi đầu, sắc mặt nặng nề ngồi trong sân, khi nghe thấy tiếng khóc đột nhiên ngẩng đầu lên. Bách Lý Thừa tướng và Chu lão gia luôn túc trực ở bên cạnh cũng đồng thời đứng lên, nhao nhao kích động muốn xông vào bên trong, nhưng chẳng ai chịu nhường ai, xô đẩy lẫn nhau để đối phương vấp ngã.

      Quý Hỉ ma ma canh giữ ở ngoài cửa phòng, ngăn cản già trẻ ba người vào bên trong gây nhốn nháo. Qua lúc lâu, tiếng trẻ con khóc càng lúc càng lớn, ma ma quản gia mở cửa phòng, để đám nha hoàn mang nước bẩn đổ.

      Chu Phú chui qua chỗ trống, muốn chui vào trong nhưng bị ma ma quản gia chắn lại ở ngoài cửa, : "Chúc mừng phò mã gia, là bé trai, trắng trẻo mập mạp, rất đáng ."

      "Có ?" Chu Phú vui vẻ ra mặt: "Nương tử ta sao rồi? Nàng có khỏe ?"

      "Phò mã yên tâm, công chúa hoàn toàn khỏe mạnh! Chỉ là sau khi sinh mệt mỏi nên ngủ rồi." Ma ma quản gia nhìn dáng vẻ lo lắng của , khỏi buồn cười, : "Nô tỳ ẵm tiểu thiếu gia tắm rửa, lát sau ôm qua cho phò mã xem mặt."

      "Được được được, ma ma mau , mau ." Chu Phú biết nương tử sao, mẹ con bình an, nên cuối cùng trái tim thấp thỏm cũng hạ xuống.

      Lúc ma ma quản gia đặt đứa bé phấn điêu ngọc trác vào trong tay Chu Phú, biết rằng mình cảm động đến như thế, sinh mệnh bé này chào đời, khuôn mặt nho , bàn tay cũng tí. Chu Phú cẩn thận dùng ngón tay vuốt khuôn mặt nhắn kia, đứa lập tức vặn vẹo yên khiến Chu Phú sợ đến mức phải vội vàng thu ngón tay về. ngắm nhìn đứa bé an tĩnh trở lại liền xúc động mà bật cười.

      Mọi người ở bên ngoài sảnh đợi gần hai canh giờ, Trì Nam mới tỉnh lại từ giấc ngủ mê man, Chu Phú vọt vào đầu tiên. thấy sắc mặt nương tử nhợt nhạt, đau lòng đến nỗi thể vô cùng thương nương tử.

      Ngồi ở mép giường, Chu Phú dịu dàng gẩy vài sợi tóc dính bết trán do mồ hôi cho Trì Nam, sau đó nắm lấy bàn tay yếu ớt của nàng, đặt dưới môi khẽ hôn: "Nàng vất vả rồi."

      Trì Nam có vẻ hơi mỏi mệt lắc đầu, xúc động khi lần đầu tiên được làm cha mẹ tràn ngập mọi suy nghĩ của phu thê hai người.

      --- -------------- ------ ---

      Năm tháng sau

      Mấy ngày nay Chu Phú có chút buồn bực. Tuy nhìn thấy con trai khỏe mạnh lớn lên từng ngày khiến người làm cha như cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng cùng với vui vẻ và hạnh phúc là những lần thầm oán giận trong lòng.

      Bởi vì nương tử là người gánh vác chức vụ ‘nhiếp chính’ nên hằng ngày nàng đều phải vào triều xử lý quốc . Mặc dù hai người thể ở cùng nhau cả ngày, nhưng dù sao đến tối vẫn có chút thời gian nghỉ ngơi. Từ sau khi nương tử mang thai, liền từ bỏ chức vụ nhiếp chính, chỉ chuyên tâm ở nhà dưỡng thai. Nàng mang thai mười tháng, bên nhìn thấy được, sờ được, lại ăn được, nhưng vì sinh mệnh bé trong bụng mà cố gắng nhẫn nại cho đến bây giờ . . . Nhưng tại thế nào?

      Nương tử sinh con trai xong, bản thân cũng phải gánh vác trách nhiệm nhiếp chính vương nữa, giao lại tất cả mọi việc cho Hoàng đế, cần phải vào triều mỗi ngày, cũng cần xử lý quốc đến đêm khuya. . . . Nhưng vì sao vẫn được đụng vào nương tử nhà vậy??

      Nguyên nhân là do . . . Con trai!

      Kể từ sau khi nương tử có con trai, liền hoàn toàn, quẳng – người có công đầu trong việc tạo ra xú tiểu tử đó ra sau đầu. Mỗi ngày nhìn thấy , câu hỏi nhiều nhất chính là: Con đâu? Con có đói bụng ? Con tỉnh chưa?

      Mặc dù Chu Phú biết ý nghĩ của mình bây giờ rất kỳ quái, nhưng nhịn được mà thầm ăn dấm chua của chính con trai mình.

      được, thể tiếp tục như vậy được!

      Chu Phú thầm tính toán ở trong lòng, nếu như nương tử bao giờ để ý tới nữa, vậy sau này phải làm sao?

      Kết quả là, sáng sớm ngày nào đó, Chu Phú thừa dịp lúc nương tử còn chưa tỉnh ngủ, lén lút ôm con trai bên cạnh nương tử ra ngoài, giao cho Bách Lý Thừa tướng canh giữ ở ngoài cửa. Trời còn chưa sáng, hai người thực cuộc giao nhận lén lút này ngay trước cửa phủ công chúa.

      Sau khi Chu Phú giao con trai cho ông nội xong, lại rón ra rón rén trở lại phòng.

      Nhưng vừa nằm xuống, nương tử liền tỉnh lại, chuyện đầu tiên là nhìn xem con trai dậy chưa, nhưng bên cạnh trống đâu còn đứa con trai bé xíu mũm mĩm của nàng nữa?

      Trì Nam sợ hãi ngồi bật dậy, kinh hô: "Con đâu rồi?"

      Chu Phú nhìn khuôn mặt lo lắng của nương tử nên bỏ luôn ý định giấu giếm, thành khai báo: "À, ông nội muốn để con trai đến phủ thừa tướng ở vài ngày."

      Trì Nam nhìn vẻ mặt có chút khẩn trương của Chu Phú, nhất thời đoán được là do làm. Nàng bất đắc dĩ vén chăn lên, bước xuống giường, : "Con còn , thừa tướng là đại nam nhân sao có thể chăm sóc trẻ con được? Ta đón con về."

      Trì Nam xong liền muốn mặc quần áo rời giường, nhưng lại bị Chu Phú lập tức kéo ngã. <d~đ>l<q~đ> đè lên hông của Trì Nam, nắm chặt hai cổ tay nàng trong tay, cách gấp gáp: "Nương tử, đừng quan tâm tới con nữa. Nàng hãy quan tâm đến ta ."

      Trì Nam giải thích được động tác này của Chu Phú, nàng hiểu hỏi: "Ta phải quan tâm chàng như thế nào? Chàng bao nhiêu tuổi rồi, đừng làm loạn nữa, ta đón con trai về, nó còn quá ."

      Chu Phú nghe nương tử như vậy, càng thêm nóng nảy, làm nũng như đứa con nít : " , ta đứng lên! Con. . . Con , nhưng có nhiều người chăm sóc, ta...ta, ta. . . . . . Ta lại có ai quan tâm, cực kỳ đáng thương."

      Trì Nam bị cho dở khóc dở cười: "Chàng bao nhiêu tuổi rồi, còn cần phải có người chăm sóc gì nữa chứ?"

      Chu Phú nhìn nương tử mỉm cười yểu điệu, tim đập càng nhanh, hô hấp cũng dần dần dồn dập, chậm rãi lại gần nương tử, ấn xuống đôi môi mềm mại của nàng nụ hôn dài.

      vốn chỉ muốn hôn nhàng, nhưng khi môi lưỡi tiếp xúc với mỹ vị ngọt ngào, như thể là nếm phải chất gây nghiện của cây túc (thuốc phiện), thể ngừng lại được.

      Chu Phú đưa đầu lưỡi ra cạy mở đôi môi có chút kháng cự của Trì Nam, liếm hàm răng nàng. chịu nổi cảm giác tê dại chỗ khớp hàm, Trì Nam khẽ hé môi, liền gấp rút đưa chiếc lưỡi linh hoạt vào trong miệng Trì Nam, khuấy đảo lật chuyển hút lấy mật ngọt trong miệng. Trì Nam chịu áp lực từ phía , muốn khép miệng lại, nhưng cuối cùng vẫn chống lại được khoái cảm ‘hít thở thông’ lâu được nếm này.

      Nước bọt dâm mị từ từ chảy xuống theo cằm, lạnh lẽo xuống phía trong vạt áo hơi mở rộng của Trì Nam.

      "Chu Phú … chờ … chờ chút."

      Hai tay Trì Nam vùng ra, chống lên bả vai Chu Phú, muốn để tỉnh táo lại, nhưng Chu Phú động tình làm sao có thể bỏ qua thời khắc tươi đẹp mà mong chờ bấy lâu, môi lại phủ lên môi Trì Nam lần nữa, tìm mọi cách để dây dưa.

      Trì Nam bị hôn đến choáng vàng thở hổn hển, từ bỏ giãy dụa.

      Chu Phú đè chặt hai cổ tay Trì Nam qua đỉnh đầu, tay tới cởi vạt áo trước của Trì Nam, sau khi kéo nốt cái yếm che chắn ra, hai ngọn đồi trắng như tuyết bỗng nhiên đập vào mắt.

      "Nương tử, dường như chỗ này thay đổi rồi."

      Giọng Chu Phú khàn khàn thầm bên tai Trì Nam. Bàn tay cũng hề nhàn rỗi, cầm bên mềm mại vừa nắm, vừa vuốt ve, thỉnh thoảng lại liếm liếm.

      Trì Nam bị làm cho điên đảo, mặc dù biết bây giờ phải là lúc làm chuyện này, nhưng có hơi sức cự tuyệt được, chỉ đành phải ngừng lắc đầu, : "Đừng bóp, có . . . ra ngoài."

      Dường như Chu Phú hề nghe nương tử gì, khóe miệng nhếch lên, tà ác hỏi " có cái gì ra ngoài?"

      xong liền như thể cố ý, ngậm chặt quả thù du (*) ngực Trì Nam, hơi dùng sức hút, sữa ngừng bị hút vào trong miệng. Cảm giác này khiến mê muội, giống như chưa từng có điều này.

      (*) Quả thù du nó thế này, ai tưởng tượng nó trong câu văn ra cái gì ra. :v

      ra đây chính là sữa mà hằng ngày tiểu tử kia uống, có hương vị gì, nhưng lại khiến khó có thể tự kềm chế, vừa hút, vừa bắt đầu lấy tay đè ép bên kia. Trì Nam vừa cảm thấy e lệ, lại vừa cảm thấy loại sung mãn có gì sánh kịp, đây là chuyện mà nàng chưa bao giờ gặp khi cho con trai bú sữa mỗi ngày.

      Trì Nam ôm đầu Chu Phú, ấn xuống trước ngực mình, dường như nàng tiếng động cầu hút nhiều hơn. Hai chân nàng chủ động quàng lấy hông , cảm thụ kích thích và ma sát đến từ . Nàng chỉ cảm thấy luồng nhiệt từ trong bụng vọt lên, lan tỏa khắp cơ thể.

      Chu Phú liếm bầu ngực của nương tử đủ rồi, liền hôn đường xuống phía dưới, từng lớp quần áo dần dần bị hắt lột bỏ. Chỉ chốc lát sau, nương tử của bị cởi sạch đồ, trần như nhộng nằm dưới thân .

      So sánh với lúc chưa sinh, nương tử đẫy đà lên ít. Nếu ngày trước là ‘cốc u lan hoang vắng’, này trở thành ‘mẫu đơn nở rộ’, diễm lệ vô song.

      "Nương tử, nàng rất đẹp."

      xong liền ôm lấy hai chân hơi kẹp chặt của nàng, đột nhiên tách ra, nhất cổ tác khí*, lấy lửa nóng sớm kìm nén nổi đến khó chịu của mình nhanh chóng vào. (*Nghĩa: tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. "Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí còn. Sau này ví với nhân lúc hăng hái làm mạch cho xong việc.)

      Khoái cảm lâu gặp khiến Chu Phú suýt nữa kìm chế được muốn phát tiết ra ngoài, may là cuối cùng cũng mạnh mẽ áp chế được, nhờ vậy mới rơi vào cảnh bị người chê cười.

      Chu Phú thử động hai cái thấy nương tử nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, có thể là do lâu chưa trải qua chuyện này. kịp suy nghĩ, bất ngờ tiến vào nên nàng cảm thấy quá đột ngột và thoải mái. cố gắng đè nén dục vọng cuộn trào xuống, thả bàn tay giữ tay nàng lên đỉnh đầu xuống, nâng eo nàng lên, hai tay nắm lấy mông của nàng, vuốt ve hết lần này đến lần khác.

      Vùng mẫn cảm thân thể Trì Nam bị Chu Phú tiến công liên tục, hóa thành vũng ‘xuân thủy’. Nàng sớm còn phân biệt được mọi chuyện, hai mắt mông lung, chỉ có thể dùng hơi thở dồn dập để chứng minh nàng còn tri giác.

      Cảm thấy nương tử ở dưới người buông lỏng, rốt cuộc Chu Phú cũng chịu nổi nữa, gầm tiếng, liền mở rộng đất đai, phóng ngựa dong ruỗi.

      Hai người triền miên liên tục, biết trải qua bao lâu, Trì Nam chỉ cảm thấy bụng đói khó chịu, lúc này mới cố gắng ngăn trở Chu Phú vẫn dây dưa chịu ngừng nghỉ.

      Chu Phú ôm nàng vào trong ngực, để cho nàng xuống giường, dùng môi di chuyển lên liếm vành tai Trì Nam, khiến sau tai nàng ướt nhẹp, chỉ nghe giọng Chu Phú khàn giọng như thế: "Nương tử, cảm giác này quá tuyệt vời, sau này cho phép nàng để ý tới ta thời gian dài như vậy nữa."

      Trì Nam bất đắc dĩ : "Ta đâu có để ý tới chàng?"

      Chu Phú quấn lấy nàng chịu buông, cứng mềm đều dùng: "Nàng có! cho ta đụng vào người trong khoảng thời gian dài như thế, nàng cũng biết rồi còn gì, ta sắp nghẹn chết rồi đó."

      Trì Nam nhìn khuôn mặt vừa đáng thương vừa đáng giận của , cuối cùng thêm gì nữa, bấm cái , lúc này mới gật đầu : "Biết rồi."

      Chu Phú nhận được đồng ý của nương tử, càng thêm hưng phấn, giơ tay lên dò tìm vào trong vạt áo của Trì Nam. Trong sáng nay Trì Nam trải qua mấy bận giày vò, sức cùng lực kiệt từ lâu, nàng bắt lấy bàn tay xấu xa của Chu Phú, thở dài : "Thôi. Hôm nay vậy là đủ rồi. ăn chút gì , sau đó đón con về."

      Tuy Bách Lý Thừa tướng đối xử tệ với con trai của mình, thậm chí rất thương nó, nhưng Trì Nam thân là mẹ đẻ sao có thể yên tâm được.

      Nhưng Chu Phú lại cho là đúng: " đón! Để cho con ở bên đó hai ngày, chúng ta cũng chăm sóc an ủi nhau, hưởng thụ thế giới chỉ có hai người, được sao?"

      "Nhưng . . ."

      Chu Phú lấy ngón tay đè cánh môi Trì Nam, cho nàng tiếp. :

      "Nương tử, mới vừa rồi nàng đồng ý với ta, phớt lờ ta, quan tâm con trai quá nhiều nữa. . . Bây giờ nàng lại đổi ý sao? được, ta muốn trừng phạt nàng!"

      xong lại trận náo loạn khiến Trì Nam dở khóc dở cười: "Ta chỉ phớt lờ chàng, chứ quan tâm chăm sóc con chúng ta bao giờ?"

      "Nàng xem nàng xem, nàng chính là muốn để ý tới ta, có đúng ?" Chu Phú sờ được da thịt non mềm của nương tử, bắt đầu cố tình gây .

      Trì Nam hất phăng ma chưởng của ra, : "Chu Phú, chàng có chừng có mực chút cho ta!"

      ". . . . . ."
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      Pe Mick, hirarilinhdiep17 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :