1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phò mã gian manh - Hoa Nhật Phi (c77+PN1/77c+3NT) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: Phò mã lên đường.

      Editor: nguyetanh

      Betaer: nhok tinh nghich

      Như thành ở ngay cạnh kinh thành, phong cảnh và khí hậu đều rất dễ chịu, Tiên hoàng chỉ mới tới lần liền vô cùng thích nơi này.

      Bởi vì đường sá quá xa lại có Chu Phú cùng, nên Trì Nam liền bỏ qua xe ngựa, cũng dẫn theo tùy tùng, cùng Chu Phú cưỡi ngựa mà . Hai con ngựa đỏ trắng, là hai con tuấn mã được Chu Phú cứu ở Hồ Quốc, vô cùng trung thành với Chu Phú, bảo hướng đông tuyệt hướng tây, bảo chạy nhanh tuyệt dám chạy chậm.

      Con màu đỏ tính tình vô cùng hung dữ do Chu Phú cưỡi. Con màu trắng tính tình ôn hòa hơn nên để Trì Nam cưỡi, chậm rãi về phía trước.

      Phong cảnh non nước tươi đẹp hai bên đường khiến cho tâm trạng của Chu Phú vô cùng tốt, vứt hết những buồn bực của mấy ngày nay ra sau đầu, quyết định xong liền bỏ lại tất cả, hưởng thụ hai ngày đường hiếm khi có này.

      “Nương tử, tối nay chúng ta ở đâu?” Chu Phú ngồi lưng ngựa, gặm mấy trái cây rừng, thuận miệng hỏi.

      Trì Nam cũng cắn quả, cảm thấy sau khi vị chua tan liền thấy vô cùng ngọt, nhìn Chu Phú ăn giống như khỉ hoang, nàng khỏi bật cười, : “Ở lại trong núi.”

      Chú Phú nghiêm túc gật đầu cái, ném hạt quả vừa ăn xong ra sau, : “Ở trong núi cũng tốt, ta chưa được thử qua cảnh màn trời chiếu đất. Nương tử, tối nay chúng ta ở lại trong núi.”

      “…” Trì Nam dở khóc dở cười nhìn , lắc đầu liếc : “Đừng quên chúng ta là tế Tiên hoàng, chàng như vậy, sợ Tiên hoàng trách chàng bất hiếu sao?”

      Trì Nam chỉ giả vờ câu như vậy, chỉ muốn đùa Chu Phú chút, ngờ tới câu trả lời của người kia lại khiến nàng giật mình: “Phụ thân trách đâu. Ngài còn mong chúng ta mỗi ngày đều ân ái, lúc nào cũng ân ái, sớm sinh cho ngài mấy đứa cháu trai mập mạp, ngài rất vui vẻ.”

      “…” diễn❂đàn♪lê❂quý♪đôn

      Thấy Trì Nam gì nhưng lại thúc ngựa nhanh hơn, Chu Phú cũng kẹp chặt bụng ngựa, vượt qua Trì Nam, ngừng: “Nương tử, chúng ta sinh con . Ta nghĩ xong tên cho con rồi.”

      Trì Nam nhướn mày, tò mò mà : “Tên cũng nghĩ xong? Tên gì?”

      Chu Phú trầm ngâm lát, bình tĩnh tự tin : “Gọi là… Phú Quý! Cái tên này dù là họ Chu hay họ Tiêu, gọi lên đều dễ nghe.”

      Lần này, Trì Nam có hứng thú để ý đến nữa. Chàng tên là Chu Phú, đủ đất rồi, lại muốn đặt tên nhi tử là Phú Quý, lập tức bị bác bỏ: “Chàng đừng hòng mơ tưởng.”

      Chu Phú thuận theo, bám theo : “Đừng nghĩ cái gì? Là đừng nghĩ nàng sinh nhi tử, hay là đừng nghĩ đặt tên nhi tử là Phú Quý?”

      “…” Trì Nam cảm thấy trán chảy đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy việc giao tiếp với người nào đó càng ngày càng trục trặc, dứt khoát hừ lạnh : “Cả hai đều đừng nghĩ!”

      Vừa vừa nhàng thúc Tiểu Bạch mã. Tiểu Bạch có linh tính liền chạy nhanh hơn khiến Chu Phú ở đằng sau gào thét lúc.

      đường hai người cười đùa vui vẻ, rốt cuộc cũng đến ngoại ô, lăng mộ của Tiên hoàng nằm sâu trong rừng trúc xanh ngắt.

      Tiên hoàng rất thích trúc, lúc xây lăng mộ, đặc biệt sai người trồng lan trúc quý hiếm ở bốn phía trong phạm vi lớn.d-đlq-đ Bây giờ là mùa hè, lan trong rừng trúc nhàng đong đưa theo gió khiến cho người ta lưu luyến muốn về.

      Chu Phú theo nương tử vào rừng trúc, lưng đeo bọc lớn. Từ khi bắt đầu lên đường, Trì Nam hỏi đó là cái gì, nhất định chịu . Trì Nam cũng muốn hỏi nhiều, cũng kệ , lại phát lúc xuống ngựa cũng quên đeo cái bọc lớn đó, dáng vẻ như thể sợ quên mất nó.

      “Nương tử, trong này rộng quá.” Chu Phú con đường trong rừng, nhịn được nhìn ngắm xung quanh rồi ngửa đầu nhìn trời.

      “Ừ, lăng tẩm của Tiên hoàng tất nhiên diện tích phải lớn rồi. Bây giờ chúng ta mới được nửa, lăng mộ ở phía sau, cũng được trồng toàn lan trúc cao vút, nối thẳng đến sườn núi Hạo Thiên.” Trì Nam nâng vạt váy, bước từng bước lên bậc thang bằng đá.

      Chu Phú lần đầu biết được độ rộng của lăng tẩm, khỏi líu lưỡi nên lời. Mảnh đất lớn như thế, chính là thể phong thái của hoàng gia. Dân chúng bình thường chỉ cần có miếng đất để an nghỉ là vui lắm rồi. Nhưng nhạc phụ của là hoàng đế, nếu là diện tích , cho dù ngài có đồng ý, đám sử quan, gián quan trong triều cũng đồng ý.

      Lăng tẩm của Tiên hoàng nằm ở lưng chừng núi. Chu Phú và Trì Nam bộ nửa canh giờ mới lờ mờ thấy được bóng dáng của lăng mộ. Thể chất của Trì Nam khá yếu, thường ngày hầu hết lại đều bằng xe ngựa, hôm nay lại phải xa như vậy, tất nhiên thể lực cạn kiệt, trán rịn ra lớp mồ hôi. Chu Phú nhìn thấy liền đau lòng, nên đề nghị cõng nàng lên núi nhưng lại bị nàng từ chối. “Nữ nhi đến thăm mộ cha, sao có thể lười biếng được? Nhất định phải tự mình .”

      Chu Phú suy nghĩ chút thấy cũng đúng. Tuy đoạn đường này khiến nương tử mệt chết nhưng đó là tấm lòng hiếu thảo của nàng. Nếu nàng đồng ý để cõng đỡ nàng chút là được.

      Lại qua nửa canh giờ, rốt cuộc bọn họ cũng đến được trước cửa lăng tẩm. Bia mộ sừng sững, văn tự mạnh mẽ, lưng huyền vũ bằng đá, chu tước hót véo von, thanh long bay lên trời, bạch hổ trấn giữ, khí thế của hoàng gia lớn. D9Đ4L5Q7Đ

      Tin tức Chu Phú và Trì Nam đến sớm truyền cho thị vệ canh giữ lăng mộ, cho nên từ lúc vào vẫn có thị vệ xuất ngăn cản.

      Trì Nam nhàng quỳ xuống trước phần mộ của phụ thân, cũng câu gì, chỉ yên lặng dập đầu, kéo Chu Phú cùng lạy với nàng, lại thấy đứng bên cạnh bia mộ, tay bận rộn lục lọi muốn tìm đồ gì đó.

      “Chu Phú.” Trì Nam gọi tiếng, nhưng thấy trả lời. Nàng khó hiểu đến gần nhìn thử, chỉ thấy Chu Phú lấy hương nến và thịt khô từ trong bọc đồ ra… sai, Trì Nam dụi dụi mắt, chính xác là thịt khô, còn có ba loại nước trái cây, còn có khay cá hồng nướng….

      Sao lại mang những thứ này tới? Đây là vấn đề đầu tiên lên trong đầu Trì Nam.

      Lúc nàng kinh ngạc biết gì, Chu Phú sắp xếp xong những đồ cúng tế, đốt ba nén nhang, miệng thầm : “Nhạc phụ đại nhân ở , tiểu tế Chu Phú đặc biệt tới bái tế ngài, lần đầu ra mắt, biết mang gì, những thứ đồ này, mời ngài dùng.” Vừa vừa bái lạy vô cùng thành kính.

      Trì Nam nhìn bóng lưng của , hiểu tại sao, lòng dâng lên loại tình cảm vô cùng ấm áp. thể nghi ngờ, hành động giản dị của Chu Phú hơi buồn cười, nhưng lại có thể đánh động vào lòng người. Bởi vì dù thế nào cũng đều là tâm mà làm, hơn nữa tôn kính đối với Tiên hoàng là xuất phát từ nội tâm. Những hành vi này có thể hơi lỗi thời trong mắt người bình thường nhưng cũng chắc chắn hơn những người bề ngoài có vẻ tôn kính, tổ chức lễ tế phô trương phung phí nhưng cảm xúc trong lòng giả dối như vẻ bề ngoài nhiều.

      “Nhạc phụ đại nhân, ngài dùng tạm. Nếu đặc biệt muốn ăn gì đó báo mộng cho con, sau khi con tỉnh lại cưỡi ngựa mang đến đây cho ngài…” Sau khi Chu Phú dập đầu xong bắt đầu tán gẫu việc nhà với Tiên hoàng: “Nếu đủ tiền dùng, lần tới con mang cho ngài chút kim bảo… còn có tiền vàng…”

      Trì Nam đứng sau lưng nghe lúc, chỉ cảm thấy đầu đầy vạch đen. Được rồi, tuy là lòng hiếu thảo nhưng tới chỗ cần ngăn cản vẫn phải có người cản. Trì Nam bất đắc dĩ mà kéo Chu Phú lải nhải trước hoàng lăng lên. Ai ngờ đối phương lại vui, còn lẩm bẩm cáo biệt cùng nhạc phụ đại nhân, Trì Nam thầm thở dài hơi.

      Có người chồng như vậy, con còn mong gì hơn? Đúng , phụ hoàng?

      Từ lưng chừng núi xuống, Chu Phú nhìn sắc trời chút. Mặt trời sắp xuống núi mà nương tử vẫn từng bước từng bước xuống. Nếu với tốc độ của nàng, trước khi trời tối có thể ra khỏi rừng trúc hay cũng là vấn đề.

      định mở miệng nhắc nhở lại thấy nương tử rẽ vào đường . Chu Phú nhớ đây phải là đường xuống núi, hô lên tiếng, nương tử lại bảo đừng , chỉ bảo theo.

      Chu Phú ngoan ngoãn ngậm miệng, theo nương tử, chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, ở cuối ngã ba vẫn còn có nơi ở u tĩnh như vậy.

      Phòng ở đều được làm từ trúc, trong sân trồng rau, có ao cá, có lu nước, có bàn đá, còn có gốc hoa hải đường nở đầy hoa, mấy con gà con vịt con vây quanh gốc cây nhặt thức ăn.

      Có thế nào Chu Phú cũng ngờ rằng xung quanh lăng tẩm của Tiên hoàng lại có sẵn gian nhà như thế này, hơn nữa nhìn qua bên ngoài giống như thường xuyên có người ở đây.

      “Nơi này là…” Chu Phú nhìn ngắm xung quanh, hoàn toàn bị quang cảnh trước mắt hấp dẫn.

      Trì Nam đẩy cửa trúc ra, tránh mấy con gà dưới chân, vào trong.

      “Có ai ở đây ?” Chu Phú lớn tiếng hỏi thăm, phòng ốc vẫn đóng chặt. vò đầu tự hỏi: “ có sao? Chẳng lẽ đốn củi? Hay là nấu nước?”

      Trì Nam thấy tự hỏi tự đáp, cảm thấy buồn cười, nhịn được mà lên tiếng trả lời: “Đừng gọi nữa, chủ nhà có ở đây. Hai ngày nay bôn ba khắp nơi, rảnh trở lại đây.”

      Chu Phú ngạc nhiên : “Làm sao nương tử biết?”

      Nghe giọng điệu của nương tử giống như chủ nhà và nương tử vô cùng thân quen, nhưng chưa từng nghe nương tử có quen người như thế.

      “Chính là có quen biết.” Trì Nam đưa tay phủi qua chiếc ghế đá trong sân, rồi ngồi xuống, tựa vào bàn, với Chu Phú: “Tối nay chúng ta ở lại đây, tướng công cảm thấy tốt sao?”

      Chu Phú có chút hiểu: “Nhưng mà đây là nhà người khác, chủ nhân căn nhà biết chúng ta vào ở, như vậy có được ?”

      Trì Nam khẽ nhướng mày bên phải, bắt con gà con lông xù đất, vừa nghịch vừa : “Có gì mà tốt. Người đó có ở nhà, chúng ta ở đây chờ, khi người đó quay về, phải là biết sao?”

      Đạo lý này của nương tử nghe là mới mẻ, Chu Phú vừa cảm thấy bất đắc dĩ, đồng thời vừa quan sát viện vòng. bước lên bậc thềm trúc, thử đẩy cửa phòng cái, thế mà cửa lại đẩy được, ghé đầu nhìn vào trong, tất cả đồ dùng trong đó đều được làm bằng trúc, khắp nơi tỏa ra mùi hương.

      Nếu nương tử là ở lại nơi này, vậy ở đây cũng tốt.

      Nghĩ như vậy, Chu Phú liền xắn ống tay áo lên, cầm lấy thùng gỗ trong sân, chuẩn bị ra ngoài, lại bị Trì Nam gọi lại: “Chàng đâu vậy?”

      Chu Phú cười lộ ra hàm răng trắng, giơ thùng nước trong tay lên, cười : “ lấy nước nha. Nếu nương tử muốn thử cuộc sống nhà nông, vậy tướng công ta tất nhiên phối hợp nha. Nương tử yên tâm, ta phục vụ nàng thoải thoải mái mái, để cho nàng được làm nông phụ hạnh phúc nhất.”

      Dứt lời, Chu Phú đợi Trì Nam phản ứng kịp, liền xách theo thùng nước ra cửa tìm nguồn nước. Trì Nam ngồi ghế đá, đưa mắt nhìn con gà con lông xù trong tay, chợt lộ ra nụ cười.

      Được, nàng cũng muốn thử nghiệm lần, thử xem cảm giác làm nông phụ hạnh phúc là như thế nào.
      Pe Mick, linhdiep17Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: Phò mã gian manh

      Editor: nguyetanh

      Betaer: nhok tinh nghich

      Khi trời bỗng nhiên bao phủ tầng mây, Trì Nam ngồi mình trong sân lo lắng vì sao Chu Phú chưa trở về, chợt thấy người nào đó tay trái cầm mấy con thỏ hoang và gà rừng được làm sạch , tay phải xách theo thùng nước, vai còn vác thanh trúc treo hai con cá lớn, bên hông còn có mấy bọc trái cây. Trì Nam có thể thấy màu đỏ tươi mê người từ miệng bọc.

      Trì Nam líu lưỡi nên lời vì biểu phấn khích của Chu Phú: “Làm thế nào mà chàng kiếm được nhiều như vậy?”

      Lúc nãy, nàng dạo vòng trong sân, ngay cả hạt gạo trắng cũng tìm được, còn tưởng rằng tối nay chỉ có thể ăn trái cây no bụng, ngờ lại vui như lên trời. Chu Phú quả là thợ săn thần kỳ, thân thủ bất phàm, chỉ có hai loại món ăn dân dã mà còn có cả cá và trái cây. Cuộc sống nhà nông như vậy, là khiến cho người ta vui như mở cờ trong bụng.

      “Ha ha, nương tử yên tâm ngồi bên cạnh chờ ăn cơm .” Chu Phú để những thứ mà mình mang về lên bàn đá, tràn đầy tự tin mà : “Tuy ta có thiên phú làm bánh ngọt nhưng nướng thịt rừng gì đó vẫn rất khéo tay.”

      Thấy nương tử có chút tin, Chu Phú vừa làm vừa giải thích: “Là . Khi còn bé, trong nhà rất nghèo, thức ăn lúc có lúc , khi đó cha lên núi làm chút món ăn dân dã về, nhóm lửa nướng lên, nướng cả thịt mỡ cháy xèo xèo, quét chút muối, ăn giòn giòn, mà rất thơm.”

      Trì Nam ngồi bên cạnh nở nụ cười nhìn Chu Phú múc nước, thổi lửa. Trong nhà có củi khô, chỉ lúc sau nhóm lên đống lửa . Lúc này tia sáng mặt trời cuối cùng nấp sau tầng mây phía chân trời, bầu trời đen nhánh, đống lửa nho nhưng lại khiến người ta có cảm giác ấm áp.

      Nhóm xong lửa, Chu Phú bổ mấy thanh trúc thành những thanh tạo thành cái giá, sau đó xuyên những thanh trúc còn lại qua con gà rừng được làm sạch, đặt giá, coi như hoàn thành.

      Tất cả động tác đều được làm mạch, nhìn dáng vẻ của , đúng như những gì kể là có kinh nghiệm thực chiến khi còn bé. &d;đ;l;q;đ$ Trong lúc nướng gà, Chu Phú lại múc nước rửa những quả hồng vừa hái, lấy cái đĩa từ trong nhà ra để vào.

      Tiếp đó lại lấy muối trong nhà bếp, rắc lên con gà nướng, xoay tròn cành trúc, cố gắng để muối được rắc đều.

      Bận rộn chăm sóc hồi lâu, ba món ăn được dọn lên bàn đá, mùi thơm tỏa ra khắp nơi, Trì Nam càng thêm bội phục Chu Phú. giờ phút này như thể người có bàn tay vàng, ở giữa rừng núi hoang dã lại có thể tạo ra bàn thức ăn phong phú như thế.

      Nếu như có ly rượu, đối ẩm dưới ánh trăng, quả là rất lãng mạn… Đúng rồi, rượu!

      Trì Nam chợt nhớ ra lúc Chu Phú ra ngoài, nàng có thấy mấy cái bình ở hậu viện. Nàng bảo Chu Phú lấy, mở nắp bình ra, ngửi cái, chỉ cảm thấy mùi hương trái cây trong veo xông vào mũi, phải rượu, mà hơn hẳn rượu.

      để ý đến phản đối của Chu Phú, Trì Nam vào phòng lấy ra hai cái chén , rót cho mỗi người chén. Đống lửa bên cạnh tắt, chỉ còn lại củi đỏ, cả khung cảnh như bức họa, hai người đối ẩm dưới ánh trăng, xung quanh là lan trúc um tùm, bên tai là tiếng côn trùng kêu vang.

      “Nương tử, chúng ta hỏi mà cứ lấy như vậy, khi chủ nhà trở lại, có thể vui ?” Chu Phú đưa đôi đũa cho Trì Nam, lo lắng buồn phiền mà hỏi câu.

      Lại thấy Trì Nam cười cười, ung dung : “Sao có thể vui? Đừng quên đây là mảnh đất của phụ hoàng. ta sống bên cạnh phụ hoàng, vậy ta đến nhà ăn ít, uống ít phải là điều rất bình thường sao?”

      Thấy Chu Phú nghe xong rất ngạc nhiên, Trì Nam nghịch ngợm thêm câu: “Giống như chủ nhà và khách trọ, chủ nhà thu tiền, chỉ ăn của ít, quá đáng nhỉ.”

      “…” ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

      Chu Phú ngẫm nghĩ, tuy cảm thấy nương tử cũng đúng nhưng vẫn có điểm là lạ. Hơn nữa…

      “Ơ, mùi vị của nước trái cây… Sao lại khác với hương vị cha ta làm lắm?”

      Chu Phú uống hớp nước quả màu vàng, đầu lưỡi cảm thấy hương vị quen thuộc lướt qua, nhớ lại trước đây cha cũng rất thích làm những đồ uống như thế này.

      Tay cầm chén của Trì Nam hơi cứng lại, nhưng lập tức bình tĩnh lại: “Chàng có thể khẳng định mấy loại nước trái cây khắp thiên hạ chỉ do cha chàng làm à?”

      phải như vậy….” Chu Phú lắc đầu. cũng cho rằng chỉ có cha mình mới có cái tài nghệ đó. đè xuống nghi ngờ trong lòng, đưa cho nương tử cái đùi gà.

      Trì Nam nhận lấy đùi gà, tay bưng chén nước hoa quả lên, ngẩng đầu ngắm trăng, hỏi như thể thuận miệng: “Chu Phú, nếu cha chàng còn sống, chàng thế nào?”

      Chu Phú xé thịt, chợt nghe nương tử hỏi như vậy, hiểu mà : “Sao cha ta có thể còn sống? Lúc ngài mất, chẳng phải nàng cũng ở đấy sao? ràng là còn thở.”

      “Ta là nếu.” Trì Nam cắn miếng thịt giòn tan, cảm thấy mùi vị lưu lại trong miệng, kết hợp với nước hoa quả, quả có thể so với quốc yến…. Ăn ngon.

      “Nếu…” Chu Phú cũng học theo bộ dạng của nương tử, tay cầm thịt, tay nâng chén, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này: “Nếu cha còn sống, ta giúp ngài cưới quả phụ hiền lành, sau đó thư thái sống qua ngày….”

      DxĐxLxQxĐ“Lấy vợ? Còn là quả phụ?” Trì Nam bật cười, bởi vì Chu Phú rất đáng .

      Chu Phú nghiêm túc gật đầu cái, thành : “Đúng vậy, thể tìm hoàng hoa khuê nữ gả cho cha ta được, đó chẳng phải là hại nương nhà người ta à.”

      “…” Trì Nam còn gì để , trọng điểm trong câu hỏi của nàng phải là “quả phụ” mà là “lấy vợ”….Để cho lão gia hỏa đó lấy vợ… Suy nghĩ chút là cảm thấy buồn nôn.

      Sau bữa tối, Chu Phú xách nước cho nương tử tắm xong, lại dọn dẹp củi đốt trong sân gọn gàng, nhìn thấy nương tử nằm bàn đá, đoán là nàng mệt mỏi, liền bảo nàng vào trong phòng ngủ trước. Nương tử lại cố chấp mà lắc đầu: “ muốn, ánh trăng đẹp như thế, ánh sao cũng đẹp, gió đêm nhàng… vào trong nhà cảm nhận được.”

      Chu Phú đành lòng phá hỏng tâm tình tốt của nương tử, suy nghĩ chút rồi vào trong nhà lấy ra cái chiếu trúc, lại lấy rất nhiều lá rải xuống bên dưới.

      Trì Nam nhìn bóng dáng bận rộn của Chu Phú, cảm thấy trong lòng được hạnh phúc lấp đầy. Dung mạo của Chu Phú tuyệt đối phải là xuất sắc nhất nhưng tình cảm của đối với nàng là chân thành nhất, xuất phát từ nội tâm.

      Nếu hai năm trước, có người với nàng kiếp này nàng lấy người chồng như Chu Phú, nàng nhất định cười nhạt. Bởi vì Chu Phú còn kém tiêu chuẩn kén chồng của nàng rất nhiều. Nhưng cái lý tưởng đó phải lúc nào cũng thực được, đời có rất nhiều nam nhân tuấn tiêu sái, có năng lực xuất chúng, giống như là … ! Nghĩ tới cuộc sống đầy khát vọng, thù nhà nợ nước, Trì Nam khỏi lộ ra nụ cười tự giễu.

      Trong lòng mọi người người kia là thần nhưng phải là người mà nàng muốn phó thác cả cuộc đời.

      “Chu Phú, ta muốn rửa chân.”

      Trì Nam gọi Chu Phú câu, Chu Phú vừa rải xong lớp lá trúc, định lau chiếu, chợt nghe thấy nương tử gọi, ngẩn người, lập tức hai lời, liền xách hai thùng nước , ra ngoài.

      “Ta múc nước, nàng chờ chút.”

      Vừa Chu Phú vừa đạp ánh trăng , ngựa quen đường cũ mà về phía tây. Trong lòng Trì Nam tràn đầy hạnh phúc, mắt vẫn nhìn theo bóng dáng Chu Phú, cho đến khi rẽ nhìn thấy bóng, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

      Phụ hoàng, người có thấy ? Đây là người mà nữ nhi chọn. Chàng xuất sắc, thông minh nhưng rất con. thế gian này cái khó nắm bắt nhất là chân tình, bất luận là nghèo khó hay giàu sang, dù là nam nữ già trẻ, khi trải qua chân tình, dù giang sơn có đổi cũng muốn buông tay.

      Hai chân trắng noãn xinh xắn ngâm trong nước suối mát lạnh, Trì Nam thoải mái thở dài cái. Chu Phú nhìn nụ cười hài lòng của nương tử, xem ra nương tử rất hưởng thụ cuộc sống thế này, sau này nên đến đây nhiều hơn.

      ngồi xổm đất, nâng hai chân nương tử trong lòng bàn tay, nhàng xoa bóp, cảm thấy ngay cả ngón chân của nương tử cũng đẹp giống vật phàm, từng viên từng viên sáng bóng như trân châu, hình dáng xinh xắn khiến người ta hận được muốn cắn cái.

      “Nương tử, nếu nàng phải là công chúa, vậy chúng ta quy trong rừng núi, mỗi ngày đều tự tại, tốt hơn rất nhiều.” Chu Phú vừa lau hai chân cho Trì Nam vừa .

      Trì Nam tỉ mỉ nhìn khuôn mặt : “Chàng thích ở trong cung phải ?”

      “Cũng phải là thích….” Chu Phú ngẩng đầu, suy nghĩ chút: “Cảm thấy đơn giản như vậy, trong cung tất cả đều tốt như là bề ngoài của ánh sáng ảo ảnh, giống như ngày bé xem tuồng…”

      “Cuộc sống phải là bề ngoài của ánh sáng ảo ảnh…. Ở đâu cũng như nhau. Quan trọng nhất là sống lòng với nhau.” Trì Nam mỉm cười với Chu Phú câu như thế.

      Chu Phú kinh ngạc nhìn nàng, sau lúc mới lộ ra nụ cười. Nương tử sai, dù là người ở đâu, quan trọng nhất là mất tấm lòng chân tình của bản thân.

      “Hí hí, chân của nương tử là trắng là trơn, khiến ta thích muốn buông tay.” Chu Phú nâng chân của Trì Nam ra khỏi chậu nước, đặt nụ hôn xuống, khiến cho Trì Nam bị nhột rút chân về.

      Hờn dỗi liếc Chu Phú, Trì Nam giả vờ đạp cái, lại hề dùng lực, khẽ đạp vào ngực Chu Phú, lại bị ôm vào lòng như trân bảo.

      Chu Phú nổi lên ý xấu, vuốt ve từ mắt cá chân trở lên, bàn tay thô dầy ma sát da thịt mịn màng của Trì Nam, đối lập cực kỳ ràng. Trì Nam muốn lui về sau lại bị Chu Phú giữ chặt thả.

      “Nương tử, chúng ta còn chưa thử qua cảnh màn trời chiếu đất đâu.” Chu Phú sờ soạng lát, đột nhiên ngẩng đầu lên với nương tử câu như vậy.

      Trì Nam nhướn mày, màn trời chiếu đất? Lá gan người này cũng lớn quá .

      “Muốn màn trời chiếu đất chàng chơi mình , ta chơi.” Trì Nam mỉm cười, nhàng từ chối đề nghị này của Chu Phú.

      được đồng ý của nương tử, Chu Phú hơi nổi giận: “Nhưng hôm nay nương tử ở chỗ này, ta chơi mình theo lời nàng sao nàng có thể tiếp tục làm nhà nông được?”

      Nghe ra uy hiếp trong lời của Chu Phú, Trì Nam thấy buồn cười, dùng câu của Lan di mà , chính là “cánh cứng ” sao? Nàng lập tức nhướn mày khiêu khích mà : “Chàng làm gì được? Có thể dùng sức mạnh sao?”

      Chu Phú dùng vạt áo của mình lau khô hai chân của Trì Nam, nở nụ cười vô lại : “Dùng sức mạnh… Cũng phải là thể được …”

      Trì Nam được lau khô hai chân cười duyên, lắc mình tránh khỏi mãnh thú Chu Phú, tiếng cười đùa lan khắp khu rừng vốn yên tĩnh.
      Pe Mick, linhdiep17Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47:

      Editor: tieutam

      Betaer: nhok tinh nghich

      Khi Chu Phú bắt được Trì Nam chạy loạn quanh sân, vô cùng im lặng trước đôi chân vừa được rửa sạch trở nên vô cùng dơ dáy bẩn thỉu của nàng. ôm nàng lên, đặt nàng ngồi ghế đá lần nữa, lại mang nước suối sạch tới rửa sạch cho nàng.

      Trì Nam vô cùng hài lòng với săn sóc của Chu Phú, an phận để cho lau xong xuôi nhưng làm thế nào cũng chịu xỏ tất. Chu Phú cũng có cách nào, đành cởi y phục lau lau chân cho Trì Nam, rồi lau lau tay, hong khô y phục hàng rào, sau đó mới thả lỏng người ngồi ở phía khác của bàn đá.

      Nhìn thành quả cả đêm bận bịu của Chu Phú, giường trúc sạch , đệm lót ở phía dưới là lá trúc xanh mướt, nhìn kỹ chóp mũi như có thể ngửi được mùi trúc thơm ngát.

      Trì Nam chân trần đứng dậy. Chu Phú nhìn bàn chân để trần của nàng, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ với nương tử nghịch ngợm, định đứng dậy múc nước lại bị Trì Nam kéo ống tay áo lại.

      Giống như tiểu nữ hài làm nũng, Trì Nam ngồi đùi Chu Phú, hai tay ôm cổ , áp khuôn mặt mềm mịn lên : “Chu Phú, chàng luôn đối tốt với ta như vậy, phải ?”

      “Đương nhiên.” Chu Phú gần như suy nghĩ, lập tức trả lời.

      rời khỏi ta, đúng ?”

      “Đúng.”

      “Vì sao?” Trì Nam ngồi ngay ngắn, đối diện với Chu Phú, dần dần cúi xuống nhìn cặp mắt đen của , dường như hề có tạp chất trong đôi mắt kia.

      Chu Phú cười ngây ngốc, hưởng thụ hương thơm gần trong gang tấc của nương tử: “Bởi vì phụ thân còn, ta rời khỏi nàng, cũng biết đâu nữa.”

      “…” Trì Nam hơi biết gì với đáp án này của .

      “Vậy nếu cha chàng còn sống chàng rời khỏi ta sao?”

      Đối với câu hỏi này của nương tử, Chu Phú trả lời trực tiếp, mà chỉ nở nụ cười: “Nương tử, bộ dáng nàng ghen rất đáng đó. Có điều, phụ thân qua đời, làm sao ông ấy có thể ở đây chứ? Dù ông ấy có ở đây cũng ở cùng chúng ta. Cho nên, ta tuyệt đối rời khỏi nàng, yên tâm.”

      Trì Nam còn muốn gì nữa, Chu Phú lại đột nhiên rướn người lên trước, tới gần mũi nàng ngửi khẽ: “Nương tử, nàng xức cái gì thế, sao lại thơm như vậy?”

      Trì Nam liếc , cảm thấy buồn cười với cách vụng về sang chuyện khác: “Vậy chàng xức cái gì hả? Sao lại thúi như vậy?”

      Chu Phú nhướn mi lên, trừng mắt, thản nhiên : “Ta là nam nhân, đương nhiên thúi rồi! Căn bản cần xức cái gì cả. Nương tử, nàng thơm, để cho ta hôn cái có được ?”

      Trì Nam hơi bất đắc dĩ với vô lại của người nào đó, định đứng lên rời , lại bị bóp chặt phần eo, đôi môi ấm áp cứ hạ xuống như thế.

      Khẽ hôn cái, Chu Phú như được nếm mĩ vị, cuối cùng dùng tay ấn lên sau gáy Trì Nam, làm cho nương tử và mình càng thêm gần sát. cạy mở cánh môi nàng phối hợp lắm, vươn lưỡi vào, môi lưỡi quấn lấy nhau.

      Trì Nam bị quấn lấy lưỡi, sau gáy lại bị đè lại, thể nào nhúc nhích, chút chống cự với Chu Phú căn bản giống như con kiến rung cây, có chút tác động nào. Đầu lưỡi nàng bị mút tới tê dại, khí trong lồng ngực dần dần giảm bớt. Trì Nam cảm giác hơi chóng mặt, may mà trước lúc nàng té xỉu, rốt cuộc Chu Phú buông nàng ra, để nàng có thể hít thở chút khí.

      Ngay lúc Trì Nam còn thở dốc, Chu Phú nhanh chóng cởi đai lưng bên hông Trì Nam ra, lại bị Trì Nam vội vàng ngăn lại: “Hoang sơn dã lĩnh (*), chàng muốn làm cái gì?” (Núi non hoang dã)

      Chu Phú vội vàng nôn nóng: “Đương nhiên là làm việc vợ chồng nên làm rồi.”

      Trì Nam sống chết đè lại nút buộc đai lưng, làm thế nào cũng chịu để Chu Phú đạt được ý đồ, bối rối kêu lên: “ được, màn trời chiếu đất lại lõa thể, mắc cỡ chết mất.”

      Trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh dâm mị chịu nổi, Trì Nam cảm thấy vô cùng xấu hổ. Từ nàng được hun đúc lễ nghĩa liêm sỉ, quả quyết chịu để Chu Phú cởi y phục, cùng giường dưới tình huống hề che đậy.

      Chu Phú nhìn sắc mặt bối rối của nương tử, cũng cảm thấy nỡ, nhưng mà cứ dừng lại như vậy tuyệt đối phải điều mong muốn. Vì vậy, kéo tay nương tử tới phía trước, ủy khuất : “Nhưng thế này rồi, kìm nén rất khó chịu, bằng ta cởi y phục của nàng…”

      Trì Nam cảm giác được vật cực nóng nhảy lên trong lòng bàn tay, nhìn Chu Phú vì động tình mà rịn mồ hôi ở chóp mũi, nhất thời trong lòng mềm nhũn, khó khăn gật gật đầu.

      Chu Phú như được đại xá, bàn tay được bỏ lệnh cấm tiến vào trong váy của Trì Nam, mò mẫn tới chỗ quần lót, kéo xuống. Trì Nam vì thình lình bị lạnh mà hít hơi, mảnh đất hoa viên mẫn cảm hề che đậy đụng vào y phục của Chu Phú, cảm thấy vừa mới mẻ lại vừa kích thích.

      Mà Chu Phú xoay người đổi tư thế, dựa lưng vào bàn đá, dùng làm giá đỡ. Rồi sau đó, cởi đai lưng của mình xuống, lộ ra thứ dâng trào căng đau. Tay lại sờ sờ vào nơi đó của nương tử, dù hơi ướt át nhưng vẫn chưa đủ để dung nạp trót lọt thứ vĩ đại của . Vì thế, liền thấm ướt đầu ngón tay, nhè dùng đầu ngón tay đưa vào mảnh đất phát hỏa.

      Sau khi rút ra đút vào vài lần, nương tử bắt đầu kêu ngừng lại, bởi vì nàng giạng chân người Chu Phú, hai chân giơ cao, biết làm cách nào mới có thể giảm bớt cảm giác dốc xuống của thân thể, lại thêm ngón tay tà ác của Chu Phú, xung quanh trống trải làm nàng cảm thấy thể toàn tâm toàn ý.

      Chu Phú nâng hai chân Trì Nam lên, để nàng chống lên mép ghế đá. Động tác này làm Trì Nam cảm thấy tuy hơi thẹn thùng nhưng vẫn dễ chịu hơn cảm giác dốc xuống lúc trước.

      Chu Phú vẫn hoạt động ở hạ thân nương tử, nhìn thấy nương tử bắt đầu từ kháng cự biến thành dục cự còn nghênh mà hưởng thụ, trong lòng vui vẻ, liền vụng trộm vén váy nương tử lên, cúi đầu nhìn hai ngón tay ngừng thâm nhập vào trong hoa viên rậm rạp của mình, xuân thủy trơn ẩm ngón tay, hiển nhiên nương tử tới lúc động tình. d~Đ5L5Q~đ

      Lại mạnh mẽ tiến vào vài lần, lúc này Chu Phú mới mở rộng nương tử ra, hơi nâng eo của nàng lên, chậm rãi kéo nàng xuống, để lửa nóng của mình tiến vào cơ thể nàng bằng tư thế sâu nhất chậm rãi nhất.

      Trì Nam chưa bao giờ được thể nghiệm như vậy, trong lòng vừa cảm thấy xấu hổ lại vô cùng chờ mong.

      Chu Phú di chuyển thong thả làm Trì Nam cảm thấy hạ thân trống rỗng. Nàng cần lấp đầy, cần ngừng… Vì thế nàng liền kéo tay Chu Phú, để thân thể mình hạ xuống nhanh chóng. Đột nhiên có cảm giác lấp đầy chỗ trống làm Trì Nam cảm thấy trời đất rung chuyển, Chu Phú cũng gầm khẽ như chịu nổi.

      Trì Nam còn chưa kịp ngồi dậy, Chu Phú kéo eo nàng lại, bắt đầu tiến vào trong, mỗi lần đều tiến sâu vào hoa tâm, va chạm mạnh làm cho Trì Nam cảm thấy điên cuồng.

      Nàng kiềm chế kêu rên, cố sức để mình giữ tỉnh táo, nhưng thân thể trầm luân cũng chịu khống chế, dần dần bị lạc trong tươi đẹp vô hạn mà Chu Phú cho nàng.

      Giữa rừng núi yên tĩnh, chim chóc bay lên, giống như bị động tác kinh động của đôi nam nữ này khuấy đảo…

      ——— —————— —————— ———————–

      đêm này, vô cùng mát mẻ.

      Trì Nam tỉnh lại trong tiếng chim chóc hót vang, tia nắng ban mai dịu dàng chiếu khắp nơi, thấy mình nằm giường Chu Phú làm tối hôm qua ở trong rừng trúc, nhưng mình tới đây thế nào nhớ ra nổi.

      Chu Phú nằm cạnh. Trong nhà bếp ở cạnh viện truyền ra tiếng chén bát xoong nồi. Trì Nam nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy khói bếp lượn lờ nóc nhà bếp. Làn khói trắng mờ ảo càng phác họa cảnh núi rừng sáng sớm thêm sinh động.

      Trì Nam duỗi người ngáp cái, định đứng lên lại lờ mờ nhìn thấy bóng người tới gần con đường ngoài nhà trúc. Sáng sớm trong rừng trúc có chướng khí vây quanh, Trì Nam nhìn thấy ràng. Nhưng khi bóng người càng tới gần, Trì Nam mới khẳng định chắc chắn.

      Nàng vội vàng quay lên giường, sửa sang lại y phục hơi xộc xệch sau điên cuồng ngày hôm qua. Sau khi chuẩn bị tốt, người nọ cũng tới trước cửa phòng.

      Đó là nam nhân trung niên đội đấu lạp, cao thấp, mập gầy, người mặc áo thô, vác cái giỏ bằng trúc lưng, trong giỏ trúc có chút cây cỏ xanh đỏ, hình như là dược liệu.

      Nam nhân tới trước cửa, thấy Trì Nam đứng trong phòng, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đôi châu ngọc to, nhìn có vẻ vô cùng linh động ra dưới đấu lạp.

      ra, diện mạo của cũng xuất chúng, duy chỉ có đôi mắt kia, giống như chứa chất vẻ đẹp vô hạn của thế gian, vẻ quan tâm rảnh rỗi, cộng thêm da mịn thịt mềm, làn da trắng nõn khiến thoạt nhìn cũng tới nỗi tệ hại, ngược lại có ảo giác như chưa trưởng thành.

      “Ngươi!” Người nọ trừng lớn hạt châu trong suốt, da mặt bắt đầu giật giật, rồi sau đó nhảy dựng lên như pháo: “Sao ngươi lại ở đây? Hôm nay là mười lăm? Là mùng ? Ngươi tới đây làm gì?”

      Mấy câu hỏi liên tiếp bắn ra liên tục như nã pháo, Trì Nam khoanh tay trước ngực, mặt lên tầng sương lạnh: “Tại sao ta thể ở trong này? phải mười lăm, phải mùng , ta lại thể tới gặp phụ thân của mình sao?”

      “Đương nhiên thể!” Nam tử đẩy cửa trúc ra, để giỏ trúc xuống, cởi đấu lạp ra, tới trước mặt Trì Nam như con gà trống hiếu chiến, chỉ vào chóp mũi nàng la hét: “Khi đó làm theo lời ngươi, trong vòng năm, ngoại trừ mùng và mười lăm, thời gian khác ‘’ đều thuộc về ta.”

      Trì Nam nhếch môi châm chọc: “Làm sao lại thuộc về cha? Chẳng lẽ cha còn có thể mở huyệt mỗi đêm, mây mưa với ‘’ cả đêm sao? Thuộc về cha? Buồn cười!”

      “Ngươi! Ngươi là tiểu nha đầu tư tưởng dơ bẩn, suốt ngày biết suy nghĩ cái gì trong đầu. Nếu ta là phụ thân của ngươi, trong khoảnh khắc ngươi sinh ra nhét thẳng ngươi vào trong bụng mẹ rồi, miễn cho ngươi sau khi lớn lên ra ngoài hại người!” Trì Nam miệng lưỡi ác độc từ trước tới nay chưa gặp địch thủ, mà nam nhân này lại có thể cãi tay đôi với nàng, lời ra cũng là nguyền rủa ác độc như vậy.

      Trì Nam thèm để bụng: “Đương nhiên ngài mong ta bị nhét vào bụng mẹ. Khi đó người nào đó vẫn còn thầm , mẹ ta là nữ nhân được ‘’ cưới hỏi đàng hoàng. Cha là người bụng dạ hẹp hòi, thực chất là ghen tỵ với bà ấy! Ghen tỵ!”

      “Ta nhổ vào!” Nam tử giận dữ: “Ta ghen tỵ cái cọng lông! nữ nhân vừa mập vừa xấu, lại tới phiên ta ghen tị với nàng ta? Sinh ra ngươi liền chết, cũng biết bị chính mình khắc chết hay là bị ngươi cái quỷ đòi nợ độc mồm độc miệng này khắc chết…”

      Đầu Trì Nam đầy vạch đen, cảm thấy nhẫn nại của mình đạt tới giới hạn, cố nén bình tĩnh, chống trán, : “Cha chuyện như vậy với ta, cha hối hận.”

      Nam tử thấy giọng Trì Nam từ từ yếu ớt, cho rằng mình sắp thắng, nở nụ cười đắc ý khiêu khích, hai má ra lúm đồng tiền sâu, kiêu ngạo mà kêu gào ầm ĩ: “Ta hối hận cái cọng lông ấy! Hối hận cái gì? Lão tử cãi nhau với nha đầu kia, chưa từng hối hận! Cũng chưa từng thua…A!”

      Nam tử kêu gào tới khúc cuối chợt kêu to tiếng, nhìn phía sau Trì Nam, giống như gặp quỷ, sắc mặt còn rực rỡ hơn cái bảng pha màu. Khóe miệng Trì Nam nhếch lên thành nụ cười lạnh, ánh mắt như , ta rồi, ngài hối hận!

      Chu Phú bưng khay bánh bao ra từ phòng bếp, sau đó, thấy nương tử cãi nhau với người, mà người kia…

      “Phụ thân…”
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      Pe Mick, linhdiep17Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48:

      Editor: tieutam

      Betaer: nhok tinh nghich

      Cái khay trong tay Chu Phú rơi xuống theo tiếng , bánh bao lăn lóc đất. nhìn nam nhân đứng phía trước Trì Nam kia, từ chấn kinh cũng thể miêu tả cảm giác của . ràng nam nhân này trong ngày thứ hai thành thân bị tuyên bố là qua đời, bỏ rơi nhi tử là sống nơi nương tựa.

      Tại sao, tại sao mà giờ phút này ông ấy lại sống sờ sờ đứng trước mặt chứ? Ông ta là ai vậy? Có phải là phụ thân hay ?

      Mang theo nghi vấn ngừng, Chu Phú vọt tới trước mặt nam nhân, đánh giá dưới trái phải vài lần, đột nhiên giơ tay nhéo da mặt nam nhân, liều mạng vừa kéo vừa : “Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại giống bộ dáng của phụ thân ta?”

      Nam nhân bị Chu Phú kéo kéo kêu lên oa oa, dậm chân bình bịch, dồn dập hô lên: “Dừng tay! Dừng tay cho ta, tiểu tử thối! Da mặt lão tử sắp bị con kéo rách mất rồi.”

      “Ta buông! Ngươi còn chưa cho ta biết, ngươi là ai?” Có đôi lúc Chu Phú cũng bướng bỉnh như vậy.

      “Ta, ta là ai? Ngay cả lão tử ta còn biết, con là đứa con bất hiếu, nhanh thả tay ra cho ta! Đau quá…”

      Nam tử bị nhéo cảm thấy đau đớn, rốt cuộc bất chấp mặt mũi, kêu lên quang quác.

      Chu Phú thất thần chút, giật mình dừng tay, chuyện này đối với là còn kinh hoàng hơn cả kinh hoàng, làm sao khiến tin được? Phụ thân mình nằm trong quan tài, bây giờ lại sờ sờ xuất , mà còn giống như là cương thi…

      “Tiểu Phú Quý, sao con mới theo nha đầu thúi lâu trở nên tâm ngoan thủ lạt như vậy hả? Thậm chí ngay cả phụ thân ruột thịt cũng ra tay, đau chết mất. May mà khuôn mặt là .” Nam tử vừa xoa mặt mình, vừa oán giận Chu Phú hạ sát thủ đầy đau đớn.

      Xoa nắn hồi, mới phát chỉ có mình có người để ý, ngẩng đầu nhìn sang phía Chu Phú bên kia, chỉ thấy khuôn mặt thà chất phác tràn đầy vẻ bi thương. Xem ra người thà bị uất ức, vẻ mặt kia còn khiến người khác hổ thẹn hơn người bình thường.

      Chu phụ bị nhi tử nhìn chòng chọc cảm thấy hổ thẹn cúi đầu, mắt liếc sang lườm về phía bàn đá bên cạnh. Nha đầu thúi tỏ vẻ chuẩn bị xem kịch vui, ông ngầm liếc mắt ra hiệu với nàng, muốn nàng nhanh chóng đứng ra giảng hòa, chuyện gì gì đó. Ai ngờ Trì Nam lại như nhìn thấy, lại còn chống cằm lên nhìn trời, khẳng định hề liên quan tới chuyện hùng hồn mà lời độc ác với Chu phụ.

      Cái đứa khốn kiếp vong ân phụ nghĩa! Chu phụ thầm mắng trong lòng, nhưng mà nên giải thích thế nào với nhi tử bên kia đây?

      “Ặc… ra, là trong tối hôm con thành thân đó ta…Ăn tham, miếng bánh nhân thịt lớn mắc kẹt ở cổ họng, thở được… Phụ thân như vậy, con có tin hay ?” Chu phụ cao như Chu Phú, đôi mắt bồ câu cùng nằm gương mặt có má lúm đồng tiền sâu khiến thoạt nhìn ông càng có khí thế.

      Chu Phú tỏ vẻ tin, nhìn khuôn mặt càng lúc càng đỏ của ông từ cao xuống, lông mày nhíu chặt.

      “Được rồi, đừng nhìn nữa. Ta, ta xin lỗi, còn được sao?” Chu phụ chịu nổi bị nhi tử nhìn khinh bỉ như vậy, rốt cuộc nhịn được giơ tay đầu hàng.

      “Chỉ xin lỗi à? có giải thích gì?”

      câu thản nhiên, tựa như việc liên quan đến mình lại chỉ sợ thiên hạ loạn khẽ khàng bay tới từ bàn đá bên kia.

      Chu phụ thầm giơ nắm đấm về phía Trì Nam, hung hăng mà quát: “Nha đầu thúi, ngươi câm miệng cho ta!”

      Gần như phải nghiến răng nghiến lợi, bây giờ Chu phụ sợ nhất là nhi tử hỏi ngọn ngành, lại bị nha đầu thúi miệng đầy lời châm chọc mát châm ngòi, đúng là đáng giận.

      “Con dâu, phải nha đầu thúi! Nàng sai.” Chu Phú nhìn thấy phụ thân quẳng vẻ mặt hung ác cho nương tử, cảm thấy được: “Phụ thân, trước kia người làm những chuyện đáng tin con cũng so đo với người. Nhưng tại sao chuyện đại này người cũng có thể lấy ra chơi đùa được, cũng có thể đáng tin cậy như vậy chứ?”

      Chu phụ bĩu môi cúi đầu, giọng ngập ngừng: “Ngoại trừ chuyện này, trước kia người ta nào có đáng tin? Có nương tử quên phụ thân, bất hiếu!”

      “Sao lại chưa từng?” Chu Phú vốn nổi nóng, lại gặp phải phụ thân nhà mình mở miệng xạo, đương nhiên chịu để yên, căn cứ vào bằng chứng mà bảo vệ lý lẽ của mình: “Cha nhào bột rơi vào lu nước, khâu chăn khâu cả mình vào bên trong, nhóm lửa thiêu phòng bếp, chảo sắt mới bị người xào thủng lỗ, bắt chuột bắt tới trong nhà Trương quả phụ, khiến người cả thôn cho là bà nuôi trộm nam nhân… Còn cần con đưa ví dụ nữa ?”

      “…” Sắc mặt Chu phụ càng ngày càng tái nhợt, cúi đầu càng ngày càng thấp…Ông định phản bác nhưng lại thể nào phản bác, bởi vì mỗi chuyện nhi tử đều từng xảy ra người ông.

      “Ha ha, là cảnh tượng lịch sử huy hoàng náo nhiệt đó. biết ‘’ thích cha vì cái gì?” Trì Nam nâng cằm lên, vẫn thản nhiên rảnh rang như cũ, đồng tử thông minh lanh lợi chuyển động: “Chẳng lẽ là vì thích cha ngốc nghếch giống kẻ ngốc?”

      “Ngươi!” Chu phụ vừa giận vừa thẹn, quả muốn nhào thẳng tới cắn chết nha đầu thối lời ác độc kia, nhưng vướng nhi tử của mình ở đây, dám làm càn, đành phải chỉ vào Trì Nam, mím môi, tủi thân mà nhìn về phía Chu Phú.

      Ai ngờ biểu tình đáng thương này của ông còn chưa kịp làm xong, ở phía bên kia lại biết sống chết mà mở miệng : “Đúng rồi, tướng công, chàng có biết cha chàng làm việc đáng tin nhất là gì ?” Trì Nam có ý tốt cong khóe môi với phụ thân Chu Phú: “So với ‘ việc kia’ những cái chàng vừa đều hề đáng kể chút nào.”

      “…” Chu Phú khó hiểu nhìn nương tử vụng trộm cười, nguyên do.

      Trong lòng Chu phụ cả kinh, lập tức nghĩ ra nha đầu thúi muốn ra sách gì, Trì Nam mới mở miệng thấy bóng người ra trước mặt. Sau đó miệng bị người nào đó mạnh mẽ đè lại, nghiến răng nghiến lợi cộng thêm ánh mắt uy hiếp, : “Nếu ngươi dám , ta hủy hậu viện Tiêu gia các ngươi…”

      “Phụ thân, người làm gì đó – mau buông tay!” Động tác của Chu phụ nhanh nhẹn, nhưng động tác của Chu Phú cũng chậm. Ngay khi ông che miệng Trì Nam, đồng thời Chu Phú cũng lắc mình đến bên cạnh bọn họ, kéo ngay ông già đáng tin này, vô cùng biết làm cách nào với phụ thân.

      Bị Chu Phú tay kéo ra, lại còn bị đẩy cái, Chu phụ ngây ngẩn cả người, đôi mắt to lập tức chứa đầy nước mắt, quai hàm run lên, bi thương : “Tiểu Phú Quý, con, con lại vì nữ nhân, đẩy ta? Con lại vì nha đầu thối châm ngòi ly gián tình cảm phụ tử của chúng ta, đẩy ta? A… ~~~ ! Ta thể chấp nhận thay đổi này được, ta thể!”

      “…”

      Đối với hành vi đùa giỡn từ trước tới nay thay đổi chút nào của phụ thân nhà mình, Chu Phú cũng để ý tới ông, vẫn còn kiểm tra đôi má của nương tử có bị thương hay .

      Nhi tử xem khiến Chu phụ cực kỳ bất mãn, có người xem biểu diễn lúc nào cũng khiến người ta hăng say, dứt khoát nghỉ diễn, đổi tiết mục.

      “Các ngươi đủ rồi đó. Dù thế nào, lão tử cũng vẫn là trưởng bối, các con thể có chút tôn trọng trưởng bối hay sao?” Nếu chiêu tranh thủ đồng tình này thể thực được, vậy ông chỉ có thể dùng thân phận áp bức người khác.

      Trì Nam vẫn trong vòng bảo vệ nuông chiều của Chu Phú liếc mắt nhìn phụ thân Chu Phú cái, khiến Chu phụ dậm chân: “Nha đầu thúi! Ta nhịn đủ rồi! Ta, ta vì chuyện của ngươi mới hạ quyết tâm lừa gạt Tiểu Phú Quý, vậy ngươi còn đối phó với ta? Ngươi qua cầu rút ván! Ngươi vong ân bội nghĩa!”

      Trì Nam kéo bàn tay Chu Phú kiểm tra cằm của nàng xuống, cầm trong lòng bàn tay, nhướn mày lên, lạnh nhạt : “Vì chuyện gì của ta? Ta chỉ muốn cha giúp ta tra ra kẻ hạ độc, ngờ cha lại trực tiếp giả chết. Ta thấy cha chắc có ý định bỏ rơi Chu Phú, đến rừng trúc trong núi này để hưởng thụ rồi.”

      Bị câu của Trì Nam toạc tâm tư, Chu phụ cảm thấy thể diện còn nữa nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, : “Đương, đương nhiên phải!”

      Ông cho nàng biết, sở dĩ làm như vậy là lo sợ Tiểu Phú Quý càng ngày càng lải nhải. !

      “Được rồi, phụ thân, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, sau này người thể ở mình ở đây được. Người trở về bán thịt tiếp? Hay là theo chúng con về phủ công chúa?” Chu Phú ở cùng phụ thân hơn hai mươi năm, đối với nhân phẩm của phụ thân nhà mình biết chút ít. suông, dối thành tinh, những thứ này đều là tính cách đặc biệt của ông ấy, sao có thể hi vọng ông ấy sau lần giả chết có thể đột nhiên tốt lên chứ.

      “Vì sao thể? Ta ở đây rất tốt.” Chu phụ phản đối.

      Chu Phú nghe: “ được, nương tử đưa con tới, con biết tính, bây giờ biết , sao có thể để mình phụ thân ở chỗ này?” phải lo lắng, mà phụ thân có đôi khi sống rất ngốc nghếch. Hơn nửa năm nay ông sống thế nào.

      “Con cứ coi như biết . Ta .” Chu phụ ngoan cố chống cự.

      Chu Phú kiên quyết: “Tuyệt đối được! Theo con !”

      “’Vậy các con , ta !”

      “Cha có hay ?”

      —— ”

      Trì Nam đứng bên cạnh, thích thú nhìn hai phụ tử đối thoại, vô cùng chờ mong kết quả chiến đấu.

      Trước đây nàng biết Chu phụ, biết từ khi ông bắt đầu quyến rũ phụ hoàng của nàng. Đối với tính tình của người này cũng phần nào hiểu , giở trò ngang ngược vô cùng vô sỉ vô lại, phụ hoàng cũng có cách nào với ông. Có điều lúc này, đối thủ của ông là Chu Phú, tính khí bướng bỉnh của Chu Phú bắt đầu, cho dù chín trâu cũng rất khó kéo lại.

      Chu Phú và Chu phụ đứng đối diện nhau. lời nào, chỉ dùng cặp mắt đen láy trầm tĩnh, đồng tử trong sáng đơn thuần nhìn chằm chằm cha mình, dường như bên trong chất chứa vô số uất ức chua xót. Chu phụ kiên trì bằng bất cứ giá nào nhưng cuối cùng lại bại trận.

      “Ài, Tiểu Phú Quý, phải là phụ thân theo con, mà là…Mà là…Mà là…Ài..” Chu phụ dường như có điều khó .

      “Mà cái gì? Có chuyện ra. Nếu cha cố ý muốn bỏ rơi con, cứ việc thẳng. Được, cha vậy, con , về sau tới làm phiền cha.” Chu Phú tức giận.

      Chu phụ khó xử nhìn sang Trì Nam, chỉ hy vọng nha đầu kia bình thường gian xảo, thời khắc mấu chốt tốt xấu gì cũng giúp tay. Mà Trì Nam nhìn vẻ khó xử mặt ông, lập tức hiểu đau khổ của ông, ho khẽ tiếng: “Mà là…” Khóe môi Trì Nam nhếch lên thành nụ cười: “Ông ấy đắc tội hết với văn võ bá quan năm đó. Bây giờ ông ấy trở về với chàng đúng là đầu óc buộc dây lưng quần, nguy hiểm tới tính mạng.”
      Năm đó vì tình cảm của ông ấy, người này làm ra những chuyện tin nổi. Đối với đám quan lại quyền quý trong kinh thành, Trương Tấn này chính là người đại diện cho ‘kẻ gian ác’. suy nghĩ kĩ càng mà trở về, chắc chắn tạo ra đợt sóng trong kinh thành.

      Chu phụ buồn rầu gật gật đầu. Nha đầu giỏi tài ăn , chỉ cần tỏ ra bản thân có khả năng xảy ra nguy hiểm, sợ Tiểu Phú Quý còn có thể hung dữ thúc ép.

      Chu Phú nghe nương tử như vậy, nghĩ nghĩ, khi Chu phụ cho rằng thỏa hiệp lại : “Cha già như vậy, chắc hẳn bọn họ nhận ra cha.”

      “…” Chu phụ rầu rĩ, đôi khi người thành lời ác độc còn đả thương người khác hơn.

      “Hơn nữa, cha vào ở trong phủ công chúa, có con dâu che chở, ai dám gây khó dễ cho cha? Con cho cha biết, nương tử rất hung dữ, người khác thấy nàng đều giống như thấy ôn thần, rất khủng khiếp…”

      “…” Trì Nam chống trán, có cần thành như vậy ?

      Đau buồn lát, Trì Nam thở dài hơi, với Chu phụ: “Có số việc, phải đối mặt vẫn nên đối mặt. Bách Lý gia biết thân phận của Chu Phú, có hành động. Nếu cha còn xuất , chắc chắn lão gia tử kia gây ra trận sóng to gió lớn trong kinh thành.”

      “…”

      Chu phụ trầm mặt xuống, nhìn Chu Phú do chính mình tay nuôi lớn, nhớ tới lão gia tử Bách Lý gia, thở dài hơi: “Được rồi, ta biết rồi. Ta trở về với các con.” Dừng lại lát, lại lo lắng : “Có điều ta cũng bớt phóng túng, nên làm cái gì làm cái đó, đến lúc đó các con cũng đừng hối hận.”

      “…”

      Giữa núi rừng u tĩnh, thỏa thuận đạt được như vậy. từng là “Kẻ gian ác” lại trở về kinh thành, làm sao lại dấy lên phong ba chứ? Khi đó Trì Nam cảm thấy được, tương lai đầy hỗn loạn…
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      Pe Mick, linhdiep17Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49:

      Editor: nhok tinh nghich

      Betaer: nhok tinh nghich

      Gần đây người phủ Trưởng công chúa đều rất phiền não. Lần trước vị phụ thân của Mã di nương tới đây, chỉ mấy ngày ngắn ngủi khiến trong phủ công chúa chướng khí mù mịt, người người cảm thấy bất an. Công chúa đại phát thần uy, đuổi người đó , mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần lần này lại có vị phụ thân của phò mã tới.

      Phò mã tới phủ công chúa lâu như vậy mà cho tới bây giờ chưa từng nghe vị cha. Hơn nữa lần này người cha này còn là do công chúa tự mình đón vào phủ, cũng thông báo cho mọi người trong phủ gọi là 'lão gia'.

      Nhất thời, mỗi người trong phủ khỏi xốc lên mười phần tinh thần để đối nhân xử thế và làm việc, thầm quan sát tình tình phụ thân của phò mã, chỉ sợ để ý mà phục vụ vị chủ tử này tới nơi, chọc ra loạn như cỏ dại tốt.

      Nhưng mọi người thầm quan sát mấy ngày phát vị lão gia này đúng là đáng tin cậy phải bình thường.

      Ngày đầu tiên vào phủ liền lật vườn hoa công chúa thích nhất lên, vô số kỳ hoa dị thảo, các loại hoa cỏ quý giá bị nhổ tận gốc phơi dưới ánh mặt trời, chỉ còn hơi thở, lão gia bình tĩnh gieo khoai tây và cây cà cùng với cải mầm.

      Ngày thứ hai, lão gia muốn khắp nơi trong phủ, xảy ra chuyện gì, phủ công chúa rất yên tĩnh.

      Ngày thứ ba, phò mã tới doanh phòng thủ thành trực, sáng sớm tinh mơ dẫn A Thu lật cả phủ công chúa lần, tìm được lão gia uống rượu say lạc đường trong tiểu viện ở tít phía tây bắc.

      Ngày thứ tư, công chúa đưa cho lão gia mấy tùy tùng, đề phòng lão gia lại ' lạc'. Sau đó, lúc mọi người tỉ mỉ hầu hạ lão gia ngày ăn sáu bữa, ăn quá no, đánh động mọi người mời thái y tới phủ giúp tiêu thực.

      Ngày thứ năm, cũng chính là hôm nay, sáng sớm thần kinh mọi người căng thẳng, làm chuẩn bị cách chu đáo để đối phó với tình trạng đột phát của lão gia...

      Quả nhiên, sau khi ăn sáng, Nam Viện nghênh đón giọng cao vút mà kiêu ngạo của lão gia: "Tìm mấy người, theo ta leo lên cây lấy trứng chim." Lão gia như thế.

      Mọi người: ...

      Công chúa từng mọi việc phải phối hợp với lão gia. Lệnh của công chúa họ dám theo —— Sau nửa canh giờ, tiếng hét thảm truyền ra từ góc tây nam, kinh động vô số chim chóc.

      "Thất bộ xà (rắn cạp nong), A Phúc bị thất bộ xà cắn rồi." giọng lo lắng kêu lớn.

      Nhất thời, tin tức này truyền khắp phủ công chúa, bọn họ gì nhỉ? Mười mấy năm qua, bọn họ chưa từng chạm tới trứng tổ chim, lão gia tới lần đầu tiên, sờ mò, trứng chim rớt, thất bộ xà cắn, bi kịch biết bao.

      Aiz, chỉ trách nhân phẩm A Phúc tốt thôi.

      Sau khi bị thất bộ xà cắn, lão gia cứu chữa kịp thời, phong bế mạch máu của , lật người cái quay về cây, trái va phải chạm trong rừng cây của phủ công chúa vài lần, tay áo đón gió, chân hạ xuống đất.

      "Tránh ra, ta có cách cứu ."

      Mọi người vây quanh A Phúc, lo lắng cho an nguy sinh tử của , nghe lão gia như vậy liền nhường con đường. Họ chỉ thấy lão gia đeo lưng cái hũ lớn, bên trong phát ra tiếng 'phì phì' quỷ dị ——

      "Ta bắt mười mấy con thất bộ xà. lần bảy bước, để chúng cắn, ít nhất có thể được trăm bước, như vậy A Phúc có thể ra ngoài nhờ đại phu xem rồi."

      Mọi người:...Biến, ngài thắng rồi!

      Xem xét mọi phương diện, phụ thân của phò mã chạy nhanh, khóc lóc kể lể với công chúa và phò mã, lại được bao che, lão gia càng như nham thạch cuồn cuộn, càng kiêu ngạo hơn. Mọi người tránh còn kịp.

      Buổi tối, ba người công chúa, phò mã và lão gia ngồi ăn cơm chung bàn. Phò mã nhắc nhở cách khó hiểu: "Cha, người có thể tìm việc khác để làm ? Đừng ngày nào cũng hành hạ người trong phủ nữa." Chu Phú gắp miếng thịt kho măng khô cho nương tử, oán hận mà với cha già của mình.

      Lão gia gắp miếng thịt Đông Pha cho nhi tử, vô tội trả lời: "Ngày nào ta cũng tìm việc để làm mà, rảnh rỗi gì cả."

      Con dâu mặt lạnh liếc ông cái, lạnh lẽo mà : "Vậy cha đừng làm, trói tay chân lại, con để hạ nhân cho người ăn ba bữa cơm." ,

      "..." Lão gia oán giận mà nhìn con dâu lòng dạ ác độc, quyết tâm tính toán với nàng, lại than vãn với nhi tử: "Tiểu Phú Quý là ngại cha phiền phức hả? sao, cha về rừng trúc, phiền tới các con nữa."

      cho cùng, ông vẫn muốn rời khỏi ràng buộc của nhi tử, trở về khoảng trời đất tự do của mình.

      Cho Phú trợn mắt gầm lên: "Cha dám về! Con đánh gãy chân cha!"

      lão gia nào đó rụt cổ, giọng ấp úng: "Đáng ghét!"

      Chu Phú thấy dáng vẻ này của cha mình, bất đắc dĩ mà đề nghị với nương tử: "Nương tử, để cha ra ngoài dạo , như vậy cũng làm ầm ĩ trong phủ."

      Vừa dứt lời, lại nghe lão gia nào đó giơ tay kháng nghị: "Nhưng ta có tiền." Tuy cuộc sống của ông luôn giàu có gì nhưng cũng biết ra cửa dạo phố là cần tiền.

      "..." Trì Nam ăn cơm xong, để đũa xuống, trả lời trực tiếp vấn đề của Chu Phú. Lúc khẽ lau miệng nàng nhìn Chu phụ hơi có thâm ý, chỉ thấy người ta cắn đũa trợn to hai mắt, đồng tử đen láy tràn đầy tinh quái.

      "Được. Đưa lương bổng mỗi tháng của chàng cho ông ấy. Chi tiêu của ông ấy, phòng thu chi trong phủ bỏ ra." Trì Nam cười, nghênh đón ánh mắt khiêu khích của lão gia nào đó, bình tĩnh mà .

      Chu Phú gật đầu: " thành vấn đề. Chi tiêu hàng ngày của cha để ta gánh vác."

      Trì Nam hài lòng gật đầu, mỉm cười lau nước canh môi tướng công nhà mình, để khăn xuống, rời khỏi bàn cơm, về phía thư phòng.

      ——— ——————CQH———— —————–

      Kể từ sau khi ở Trường Lăng về, Chú Phú liền nghe phần lớn con em tướng môn trong thành đều bị tấn công hoặc nhiều hoặc ít, có bị gãy tay, có gãy chân, còn có cả hôn mê như Lục phò mã.

      Chỉ mấy ngày, Chu Phú gần như chạy khắp nửa nhà làm quan trong thành, từ đầu tới cuối sờ được chút đầu mối nào với vụ án hàng loạt này, áp lực cực lớn. Lại qua hai ngày, án thông dâm của Tam phò mã cũng thấy tiến triển. Lục phò mã bị hôn mê cũng khá hơn. hỏi nương tử nên làm gì luôn nhận được câu trả lời: Chờ chút .

      hiểu nổi, nương tử còn muốn chờ gì chứ?

      May là lần trước đề xuất để phụ thân ra ngoài dạo, trong phủ liền truyền ra tiếng tố cáo hài hòa nào. Điều này khiến Chu Phú cảm thấy hơi dễ chịu chút.

      Sáng sớm hôm đó, định ra ngoài bị chặn lại nước chảy lọt ở ngoài phủ công chúa. Những người đó tự xưng là ông chủ chưởng quỹ của hiệu buôn nào đó trong thành, trong tay mỗi người đều cầm tờ hóa đơn.

      "Phò mã gia, lão thái gia của quý phủ mua con kỳ lân vàng ở tiểu điếm, đa tạ chiếu cố, ba ngàn lượng."

      "Phò mã gia, đây là hóa đơn tạm lão thái gia của quý phủ tự làm, ba mươi vò Trúc Diệp Thanh lâu năm, đa tạ chiếu cố, tám ngàn lượng."

      "Lão thái gia mua tượng Bồ tát bằng ngọc trắng ở tiểu điếm, hai vạn hai."

      "Lão thái gia đặt mua tám mươi món áo mùa hạ ở tiểu điếm, vạn lượng."

      "Ba mươi cân lưỡi vịt, vạn hai ngàn lượng."

      "Mười nhánh sâm núi cuối cùng, năm vạn hai."

      "Tiệm trà Vĩnh An, tiền trà, hai ngàn hai."

      "..."

      Chu Phú bị hóa đơn ào tới như thủy triều làm chóng mặt, cầm tờ cuối cùng, lắp bắp hỏi: "Tiền trà? Hai ngàn lượng?"

      "Vâng. Hôm đó là sinh nhật lão thái gia. Ngài ấy bao hết kịch ngày, bảo tất cả chi phí ngày đó đều tính cho ngài ấy..."

      "..." Chu Phú cau mày, sinh nhật?

      "Tám mươi món áo mùa hạ?" mình ông mặc?

      "Vâng ạ. Tiểu điếm nằm ở đoạn đông phố Trường An, đối diện chính là Thúy Hương lâu. Lão thái gia ghét nữ tử dựa lan can bán rẻ tiếng cười mặc quá khó coi, mua tám mươi món áo cắt may tinh tế tại tiểu điếm ngay tại chỗ, áo mùa hạ kiểu mới nhất tặng cho các nàng..."

      "..." Chu Phú đen mặt. Mua quần áo tặng kỹ nữ?

      "Sâm núi?" Thân thể phụ thân nào đó từ trước tới nay luôn rất khỏe, cần sâm núi từ lúc nào?

      "Ặc, lần trước lão thái gia tới bỉ tiệm (tiệm thấp hèn), dám sâm núi của tiệm là giả, sau đó ông liền mua hết, muốn để bỉ tiệm hại những khách hàng khác...Ha ha, lão thái gia là hiệp cốt nhu tràng (nghĩa hiệp từ trong xương, mềm lòng). Nhưng bỉ tiệm bán tuyệt đối là hàng chính phẩm, giả đền mười."

      "..." Chu Phú hoàn toàn nổi nóng.

      "Chu Đại Tráng! Người ra cho con —— "

      Phò mã rống lên, trong phủ run như cầy sấy. Đám chủ nợ cho tới bây giờ chưa từng thấy chủ nhân hung ác như vậy, nhất thời bị dọa tới mức bay tán loạn như chim, quyết định ngày mai liên kết lại, tới đây đòi nợ.

      Trì Nam ra từ phủ công chúa, nhìn Chu Phú gào trước phủ, lộ ra nụ cười , ý vị thâm trường.

      "Nương tử, ông ấy..." Chu Phú khóc ra nước mắt.

      Trì Nam vỗ vỗ lên vai Chu Phú như an ủi, gì cả, bước lên liễn kiệu, vào triều.

      Aiz, tướng công ngây thơ ơi, lại dám để mặc người kia ra đường dạo. Cho dù phụ hoàng nàng còn sống cũng dám đồng ý dễ dàng như vậy. Bởi vì người nào đó chính là cuồng mua sắm trời sinh, từng có ghi chép bất lương về việc tiêu hết ba trăm ngàn lượng bạc trong quốc khố, mà lại chỉ vì mua con chim có lông nhuộm nhiều màu...

      Chu Phú gào thét thể khiến tình xảy ra thay đổi, thậm chí bắt đầu từ sáng nay, cha tựa như mất tích vậy, tìm thế nào cũng ra. Chu Phú nghĩ tới đống hóa đơn chất như núi kia, ủ rũ cúi đầu mà tới nha môn doanh phòng thủ thành.

      Vừa vào cửa liền có mấy huynh đệ tới. Chu Phú né tránh theo bản năng —— bị đám chưởng quỹ đòi nợ kia dọa sợ, chỉ sợ những huynh đệ ở chung hàng ngày này cũng lấy ra hóa đơn giải thích được, với : Đây là chi phí lão thái gia của quý phủ dùng cho thứ gì đó, vậy có thể phát điên rồi.

      "Tham phó, nhanh tới cổng thành tập hợp, có nhiệm vụ." đồng liêu với Chu Phú.

      May mà phải đòi nợ. Tâm trạng Chu Phú thả lỏng, hỏi: " xảy ra chuyện gì?"

      là vụ án đả thương người ác tính chứ...Mấy ngày này xảy ra dưới mười vụ, tiếp tục như vậy nữa bị hoang mang mới là lạ.

      "Thượng tướng phục hổ An Dung An tướng quân hồi triều, Tham tổng bảo chúng ta nhanh tới cổng thành giữ trật tự."

      "Giữ trật tự?" Chu Phú khó hiểu. Tướng quân hồi triều, sao phải điều động binh lực, phái doanh phòng thủ thành bọn họ giữ trật tự?

      Đồng liêu này đợi Chu Phú hỏi xong liền vội vàng ra ngoài. Tuy trong lòng Chu Phú buồn bực nhưng cũng theo đại quân tới cổng thành.

      canh giờ sau, Chu Phú hoàn toàn biết được sai lầm của mình trong đám người cuộn trào mãnh liệt. Vị An Tướng quân kia hồi triều, há chỉ phải phái doanh phòng thủ thành giữ trật tự? Chính là phái thiết kỵ của Hiên Viên e rằng cũng ngăn được đám người hung mãnh này...

      "A...An Tướng quân! An Tướng quân, An Tướng quân mau nhìn chỗ này, thiếp ở đây ——" Người qua đường Giáp kích tình cao vút, nước miếng tung bay.

      "A...An Tướng quân, thiếp là Như Ý, Như Ý quý nhất của chàng. Chàng có còn nhớ thiếp ? Có nhớ thiếp ? Nhìn thiếp bên này này, nhìn thiếp bên này này...A..." Giọng người qua đường Ất vang vọng, máu trào cuồn cuộn.

      "A, rốt cuộc nhìn thấy An Tướng quân, rốt cuộc ta được nhìn thấy An Tướng quân rồi. Tốt quá, tốt quá...Tổ tông hiển linh, tổ tông phù hộ..."

      "An Tướng quân, đây là hà bao thiếp thêu cho chàng, chàng nhận lấy này..."

      "An Tướng quân, An lang, rốt cuộc chàng về. Rốt cuộc chàng về..."

      Chu Phú ngoắc tay với hơn trăm tướng sĩ doanh phòng thủ thành, chân ôm chân, đứng trung bình tấn vững vàng, khó khăn mà ngăn đám người ập tới như thủy triều phía sau lưng, mọi người mồ hôi đầm đìa, tứ chi như nhũn ra.

      Rốt cuộc là nhân vật thế nào mà có thể dẫn tới cơn sóng lớn như vậy. Vì dùng lực mà mặt và cổ Chu Phú đỏ lên, ngửa đầu nhìn về phía chính giữa đường lớn...
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      Pe MickPhan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :