1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế vật nghịch thiên tiểu thư - Tô Tiểu Noãn(57)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Ca ca tốt!


      Tô Khê muốn nhảy ra lớn tiếng tuyên bố, cái kia phải nàng, phải nàng... Nhưng là, dưới loại tình huống này nàng điều nàng có thể làm là trốn ở phía sau hoa sen.
      Bất quá, nàng còn có cái ca ca tốt.

      Tô Tĩnh Vũ thấy bảo bối muội muội của mình bị hiểu lầm, vội vàng cười giải thích, "Thái tử điện hạ hiểu lầm, vừa rồi cái kia cũng phải là Ngũ muội muội, Ngũ muội muội ôn nhu hiền thục, thiên phú trác tuyệt, tu luyện cũng kịp, nơi nào nghịch ngợm gây ."
      Thái tử đáy mắt lên tia sáng tỏ khác thường: "Ah? Cái kia biết là vị nào của quý phủ?"

      Tô Tĩnh Vũ xoắn xuýt rồi, thầm mắng mình là ngốc, vừa rồi làm gì vậy có việc gì là muội muội nhà mình tùy tiện vu cái nô tài tốt rồi, tại thái tử bắt đầu mà tra hỏi..., muốn trả lời như thế nào?
      Phụ thân đối với Tam muội gần đây coi trọng, hơn nữa Tam muội cùng mẫu thân và muội muội quan hệ gần đây rất hòa hoãn, có thể hi sinh tận lực hi sinh nàng.

      Bỗng nhiên, Tô Tĩnh Vũ trong đầu linh quang lóe lên, nhớ tới cái kế vẹ toàn đôi bên, bởi vì kích động mà thanh có vẻ đề cao: "Kỳ ... dối gạt thái tử điện hạ, nha đầu kia nhưng ra là... Phải.."
      "Ngươi ấp a ấp úng chịu lời , chẳng lẽ nha đầu kia đúng là..." Thái tử đôi mắt ở chỗ sâu trong lúc sáng lúc tối, thanh trầm thấp, tựa hồ lại ám chỉ đến điều gì đó.

      "Vâng, thái tử điện hạ minh, nha đầu kia kỳ chính là Tứ muội muội nên thân của nhà ta!" Tô Tĩnh Vũ ra những lời này về sau, lập tức nhàng thở ra, chỉ cảm thấy toàn bộ bầu trời đều bắt đầu trong sáng..., thổi tới gió cũng tươi mát dễ ngửi.
      Tứ muội muội?

      Ngồi cây Tô Lạc quả thực tức giân muốn tục.
      Nàng nha, vị đại ca ra vẻ đứng đắn này thực quá vô sỉ rồi, vậy mà đem cái người vô tội trong sạch như nàng ra chịu trách nhiệm! Lại cái kia xấu mặt là nàng!

      Nàng cuối cùng biết cái danh tiếng kia là thế nào mà đến tay rồi a. Nguyên lai chỉ cần trong tỷ muội có người làm sai chuyện, đối với bên ngoài đồn đãi, xác định cái mũ tiếng xấu nhất định chụp lên người nàng.
      Tô Lạc đáy mắt lạnh băng, ra u lãnh hào quang. Tốt, rất tốt, Tô Tĩnh Vũ nương ta là nhớ kỹ ngươi rồi, nương ta keo kiệt vô cùng, thù này, ngươi chờ đó.

      Nam Cung Lưu Vân nghiền ngẫm mà nhìn xem nha đầu trước mặt khuôn mặt lúc sáng lúc tối, hồng nhuận phơn phớt môi son tiếu ý, thanh tà mị trầm thấp, dẫn theo tia ám ách khêu gợi "Nha đầu, còn mau ra ngoài làm sáng tỏ?"
      "Nếu như ta tại ra ngoài, vị đại ca kia của ta nhất định chấn động, sau đó đem ta thành quét rác nha đầu, ngươi tin hay ?" Tô Lạc cười đến kiều diễm như hoa, lộ ra vô tình lại ra hàn quang.

      "Nếu ngươi ra, cái vị trí Thái Tử Phi náy ngươi liền làm thành rồi, tin hay ?" Nam Cung Lưu Vân cặp môi đỏ mọng như máu, tươi đẹp chói mắt, đôi con mắt ruấn mỹ giống như thanh hoằng, thẳng thấu nhân tâm.
      Thái Tử Phi? Tô Lạc tập trung tư tưởng suy nghĩ tưởng tượng, theo trí nhớ của nguyên thân rốt cuộc tìm được chân tướng.

      đúng là đúng vậy, bởi vì lúc trước cái này Tô Lạc khi còn bé nghe Thần Điểu giáng thế, cho nên nàng vừa ra sinh, hoàng hậu liền đem nàng đính cho thái tử, qua nhiều năm như vậy, tuy nhiên thanh danh nàng xấu chịu nỏi, hôn ước này lung lay sắp đổ, nhưng còn có chính thức huỷ bỏ.
      Như vậy, Tô tĩnh Vũ ở thái tử mặt dối vu hãm nàng, thứ nhất là Tô Khê cùng Tô Vãn rửa sạch hiềm nghi, thứ hai, là vì thái tử giải quyết nan đề, thứ ba, tự nhiên là vì bảo bối muội muội của mở đường.

      Bởi vì chỉ có nàng Tô Lạc nhường đường , Tô Khê mới có cơ hội làm Thái Tử Phi.

      Tô Tĩnh Vũ ah Tô Tĩnh Vũ... Ngươi , ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ?




      Chương 11: Tấn vương điện hạ chính là ? !


      Tuy nhiên người làm việc thủ đoạn nàng rất chán ghét, nhưng là kết quả cuối cùng rất ít người chú ý. Thiệt tình cái vị trí Thái Tử Phi chút nàng cũng để ý.

      muốn ngửa mặt lên trời mà , Vị trước mặt này tự xưng Vương gia, tuy rằng tà mị, cường thế, bá đạo, vô lễ, thích chiếm tiện nghi... Nhưng là cho Tô Lạc cảm giác so với thái tử muốn tốt hơn nhiều.
      "Đáng thương nha đầu, bị hy sinh nữa nha." Nam Cung Lưu Vân ra vẻ thương tiếc điểm cái mũi xinh đẹp của Tô Lạc, nàng tuy có tỏ vẻ cái gì, nhưng là dưới đáy mắt của lại lên tia cười thoả mãn.

      "Có cần hay ta nhắc nhở câu?" Tô Lạc giống như cười mà phải cười mà hơi kéo khóe miệng, "Ngươi bây giờ ôm, tương lai là chị dâu của ngươi."
      "Sai!" Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc cười chế nhạo nhìn xem nàng, khóe miệng có chút quyến rũ ra vòng đường cong: "Bổn vương tại ôm, là Vương phi tương lai của Bổn Vương."

      Tô Lạc im lặng nhìn lên trời: " chê cười, chút cũng buồn cười." Nàng thế nhưng là củi mục trong truyền thuyết, lại là thứ xuất, huống chi còn là vị hôn thê thái tử sắp vứt bỏ, cái Tiểu Tiểu Vương gia như dám lấy?
      Đến bây giờ, Tô Lạc còn biết, nam nhân ôm nàng đến tột cùng là như thế nào cường đại, nàng còn tưởng rằng Nam Cung Lưu Vân cái Tiểu Tiểu Vương gia.

      đề cập tới hai người ngươi tới ta tranh phong tương đối dữ dội , lại ao hoa sen phía trước, thái tử thấy được '" Chân tướng" Tô Lạc là nữ nhân biết thẹn, cả người thần sắc sáng ngời, đáy mắt lưu quang tràn ngập các loại màu sắc.
      Có cái này chân tướng là đủ rồi, những thứ khác đều trọng yếu.

      Thái tử mang theo tin tức làm thoả mãn cao hứng mà , vung vung tay áo, mang đám mây màu.

      Bờ Ao hoa sen, Người cuối cùng người tán .

      Gió thổi lăn tăn mặt nước xuân thủy.
      Trong nước còn có vị nương ôm cánh tay lạnh run.

      Từ giữa trưa đợi đến lúc chạng vạng tối, lại từ chạng vạng tối đợi đến lúc màn đêm buông xuống, Tô Khê chờ sắc mặt trắng bệch, bờ môi phát tím, lại như thế nào cũng chờ đến vị Tam tỷ tốt kia mang cho nàng đưa y phục.
      Đáng thương nàng còn biết, lúc ấy tay nàng dùng sức quá mạnh, trực tiếp đem Tô Vãn cho ngã ngất .

      Tô Khê tại trong ao sen thiếu chút nữa tức giơ chân, trong nội tâm đem Tô Vãn hận, nàng thầm thề, đợi nàng sau khi trở về, nàng nhất định bỏ qua nàng ta, nhất định!

      Đợi sắc trời hoàn toàn đen, mượn cảnh ban đêm bảo hộ, Tô Khê lúc này mới nhảy ra ao hoa sen, nhảy đến bờ.

      Bỗng nhiên, cách đó xa truyền đến tiếng thét chói tai thảm thiết: "Quỷ ah! ! ! !"
      Nương theo lấy câu này tiếng kêu thảm thiết, Tô Khê chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt dữ tợn mà vặn vẹo, trong mắt càng là lóe xích hồng lửa giận.

      Hôm nay nàng uất khí là chịu đủ rồi!
      Nàng muốn quay đầu lại tìm cái nô tỳ này phát tiết , lại phát đối phương sớm bị chính mình đem dọa ngất rồi, xả ra khí Tô Khê oán hận mà thu hồi ánh mắt, tại cảnh ban đêm bảo hộ, cực kỳ nhanh hướng sân của chính mình mà phi với tốc độ chóng mặt.

      Tô phủ nhất xa xôi tiểu viện.
      Trong miệng Tô Lạc ngậm căn rơm rạ, hai tay gối ở sau ót, cả người nằm ở nóc nhà, chân bắt chéo nhếch lên, sắc mặt có chút nhàn nhã tự tại.

      Nàng chậm rãi hồi tưởng đến tình ban ngày, nghĩ đến Tô Khê cùng Tô Vãn kinh hách, tâm tình tốt, càng muốn là hai tỷ muội này nội đấu lẫn nhau, tâm tình của nàng càng thêm sung sướng.
      Nghĩ nghĩ lại, trong đâu Tô Lạc bỗng nhiên nhảy vào đến gương mặt tà mị xinh đẹp.

      Nàng đem tình huống người nọ cho Lục La nghe, lúc ấy đem nha đầu kia kích động, chén bưng trong tay đều bưng xong.

      Nàng kích động : "Tiểu thư, nếu như có đoán sai ngài gặp được chính là Tấn vương điện hạ! , tuyệt đối là Tấn vương điện hạ!"
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Thuận ta sống nghịch ta chết

      "Tấn vương điện hạ rất trâu bò sao?" Tô Lạc tỏ vẻ, nàng đời trước đối với Tấn vương điện hạ hiểu biết cũng nhiều.

      "Tấn vương điện hạ đương nhiên rất ngưu (là "trâu" đấy ạ nhưng ta thấy dùng ngưu nó hay hơn nên giữ nguyên ) a, đời này còn có ai ngưu hơn so Tấn vương điện hạ? Nghe Tấn vương điện hạ khảo nghiệm thiên phú là thứ nhất toàn thiên hạ, năm ngàn năm qua là cái thứ 2 trong lịch sử, tiểu thư, ngươi cứ ?"

      "..." Năm ngàn năm qua xếp thứ 2 trong lịch sử? Cái này cũng quá khoa trương ?

      "Đương nhiên chỉ có thế. Nghe Tấn vương điện hạ là tam hệ Pháp sư, tam hệ ah! Có bao nhiêu người liền hệ đều có, thế nhưng mà Tấn vương tam hệ cùng tu!" Lục La mặt mũi tràn đầy sùng bái, con mắt như Tinh tú, "Nghe Pháp sư tam hệ cùng tu có cơ hội rất lớn trở thành thần. Năm đó thiên phú lịch sử đệ nhất cường giả, sớm nhất là thần Vĩnh Sinh."

      Tấn vương Nam Cung Lưu Vân lại lợi hại như vậy? Nếu là như thế, cái kia "Người thắng làm vua, kẻ bại làm hậu" những lời này đúng là phải tùy tiện , dùng thiên phú của , cái ngôi vị hoàng đế kia hẳn phải là khó mới đúng.

      Tô Lạc nghĩ ngợi, chợt phát trước mắt mình đột nhiên xuất khuôn mặt phóng đại.

      Cái khuôn mặt này buổi chiều vừa mới bái kiến, chắc có lẽ nhận lầm mới đúng... Chẳng lẽ là ảo giác?

      Tô Lạc vừa định thân thủ xoa xoa mắt, đôi kiều nộn lại bị bàn tay to lớn của nắm lấy. Nam Cung Lưu Vân đôi mắt đen mang theo tia thần sắc Ám Mang, giống như cười mà phải cười, "Như thế nào, biết bổn vương hả?"
      "Nam Cung Lưu Vân?"

      "Trong lòng của ngươi quả nhiên có bổn vương a, bằng cũng đợi được mà điều tra bổn vương, ngươi cảm thấy thế nào?" Nam Cung Lưu Vân môi mỏng khẽ nhếch, khóe miệng cong lên đường cong đẹp mắt.

      Tô Lạc hề chớp mắt mà nhìn qua , chờ dừng lại : "Nghe Tấn vương Nam Cung Lưu Vân lạnh như băng kiêu căng, lãnh khốc tàn bạo, ăn có ý tứ, trời sinh tính thích sạch . Nếu có người đụng chạm lấy tay của , bất kể là ai, băm tay; nếu có người đụng chạm lấy thân thể của , bất kể là ai, băm... Ngươi là vị này Tấn vương điện hạ?"

      Tô Lạc mắt thanh lệ, hề chớp mắt mà chằm chằm vào cặp tay nắm chặt nàng, thanh mây trôi nước chảy, khóe miệng cười, đếm xỉa tới.

      Nam Cung Lưu Vân lười biếng tùy ý nhìn về phía Tô Lạc, đôi con ngươi sắc bén, lòe lòe tinh quang, giống như biển sâu mịt mù , sâu thấy đáy.

      Giờ phút này , giống buổi chiều đếm xỉa tới, theo tính lười biếng, mà là mang theo loại chăm chú, cẩn thận ý tứ hàm xúc, cứ như vậy nhìn xem nàng.

      Lúc này, nóc nhà xung quanh chảy qua trận trận hơi lạnh, tựa hồ khí đều ngưng kết thành băng, lại để cho người hô hấp đều có chút khó khăn.

      lạnh lùng mang theo áp lực, thị huyết xinh đẹp, mang theo khí phách cường giả thuận ta sống nghịch ta chết. Tựa hồ phát dậm chân của , toàn bộ thủ đô đông lăng muốn chấn động.

      tại phía sâu đôi mắt hùng hổ dọa người , đôi mắt Tô lạc dễ thương nhưng thanh đạm như nước như cũ, giống như nước biển gợn sóng sợ hãi, bình tĩnh tự nhiên...

      Bỗng nhiên, khóe miệng của chậm rãi quyến rũ ra vòng đường cong, lập tức, khí tựa hồ theo vẻ lo lắng lạnh lẽo chuyển tới tinh vạn lí, tựa hồ ngưng kết băng sương lập tức hóa thành ồ ồ xuân thủy, khai ra ngàn đóa hoa sáng lạn.

      Nam Cung Lưu Vân cười rộ lên phi thường đẹp mắt.

      ràng tay nắm chặt tay nàng kiều nộn thanh thiển mà cười: "Nha đầu, ngươi lo lắng cái gì? Bổn vương cũng ăn hết ngươi."

      Tại đây ánh mắt cùng ánh mắt nàng giao nhau, khí thế cùng khí thế đọ sức ở bên trong, bọn lại có phân ra thắng bại. Đối với cái này, Nam Cung Lưu Vân có chút kinh hỉ ngoài ý muốn . muốn, có lẽ trong lúc vô tình phát khỏa trân châu bị vùi lấp trong viên đá phỉ thúy.




      Chương 13: Tâm nhảy loạn

      Tô Lạc muốn rút về tay, nhưng Nam Cung Lưu Vân khí lực rất lớn, nàng càng giãy dụa, càng cầm chặt.

      "Ngươi đến cùng muốn như thế nào?" Cuối cùng vẫn là Tô Lạc bất đắc dĩ. Tại đây nếu đọ sức, Tô Lạc thể bại trận.

      "Đến lấy tiền đặt cược a, nha đầu, ngươi cố ý chơi xấu giả bộ quên a?"

      "Cái gì? Tiền đặt cược?" Tô Lạc mặt mày ngưng tụ, có chút khó hiểu.

      "Nha đầu Cố ý chơi xấu, buổi chiều tiền đặt cược rồi?" Nam Cung Lưu Vân giọng điệu có chút sủng nịch.

      Tô Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn , thần sắc nhàn nhạt : "Tô Vãn bị phát mà Tô Khê bình yên vô , cho nên buổi chiều trận đấu chúng ta ai cũng thua, ai cũng thắng, xem như huề nhau."

      Ai ngờ Nam Cung Lưu Vân lại duỗi ra ngón trỏ thon dài, kiên định mà lắc lắc trước mắt nàng, trong miệng cười tà , ", ngươi xác thực thắng bổn vương, mà bổn vương cũng xác thực thắng ngươi. Nên tính toán như vậy mới đúng nha." xong, tay của còn sủng nịch mà xoa xoa đầu nàng.

      "Ngươi chơi xấu a, nào có tính toán như !" Tô Lạc chịu chán nản.

      "Ngươi ngay từ đầu cũng được tính toán như vậy ah." Kỳ chính thức chơi xấu chính là Tấn vương điện hạ.

      Tô Lạc chán nản. Cái này hồ ly giảo hoạt, nếu là ở đại lăn lộn, có bao nhiêu người lọt vào bẫy rập của à?

      "Ngoan, tới." Tấn vương điện hạ ngoắc ngoắc ngón tay trắng nõn thon dài.

      Nàng cũng phải tiểu Cẩu! Tô Lạc bình tĩnh mà vòng tay trước ngực, giống như cười mà phải cười khóe môi quyến rũ.

      Tấn vương điện hạ thấy nàng như thế, mặt mày tuấn mỹ có chút thưởng thức, cặp mắt đen kia u ám, thâm thúy như đầm, nhìn qua thấy đáy,sâu như vậy mà ngóng nhìn lấy Tô Lạc.

      Ngay tại lúc Tô Lạc nhíu mày, nàng đột nhiên cảm giác được hồi đầu váng mắt hoa, thời điểm nàng trợn mắt, nàng vậy mà ngã xuống đến trong lòng ngực của , giơ lên con mắt chống lại đôi mắt xinh đẹp của ai đó.

      Tựa hồ, vạn năm...

      Tô Lạc yết hầu như là bị kẹt, sững sờ mà nên chữ.

      lâu nàng mới hồi phục lại tinh thần, trong lòng thầm cảnh giác.

      Tấn vương điện hạ cúi người xuống, khí tức cực nóng quanh quẩn vành tai mẫn cảm của nàng... ... ... ... ...

      "Ngươi..." Làm gì vậy chưa kịp ra miệng, Tô Lạc liền cảm giác được đạo bóng mờ dày đặt hướng cánh môi mềm mại của nàng tập kích, khí thế hung hăng, thể ngăn cản.

      "A... ——" cánh môi bị chiếm lấy, mềm mại mà xúc cảm, Tô Lạc chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, đầu váng mắt hoa...

      Trước mắt là cái khuôn mặt phóng đại, cái này khuôn mặt tuấn mỹ tựa hư nhắm mắt mà hôn nàng.

      Nụ hôn của cường thế bá đạo, như bão tố □□, trong miệng nàng công thành đoạt đất.

      Tô Lạc kháng cự thân thủ tách ra tay của , nhưng như thế nào cũng tách ra, hoàn toàn ngược lại là: Tấn vương điện hạ giữ chặt giống như vòng sắt, nàng thiếu chút nữa đau nhức hô ra tiếng.

      Cuồng nhiệt hôn, bá đạo, cường thế, mà lại mất ôn nhu.

      Tô Lạc trong chốc lát chính mình bị mất phương hướng, mềm yếu mà say mê bị hôn.

      Dưỡng khí hầu như còn, khiến cho đôi môi sưng lên, nàng miệng mở lớn mà thở lấy, ánh mắt say lòng người dẫn theo tia mê ly... Đợi nàng lấy lại tinh thần thời điểm, đáy mắt lên tia lăng lệ ác liệt!

      "BA~ ——" trùng trùng điệp điệp cái tát vung hướng mặt của .

      Người nam nhân này, cho rằng nàng là ai, như thế nào như thế bắt buộc hôn nàng?

      Trong bóng tối loại chỗ biết tên,trong khí hồi bạo động. Nhưng là Tấn vương điện hạ tùy ý vung tay lên, cái kia mang theo khí tức giân tức bình tĩnh trở lại... ... ... ... ... ...
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14 : đáy lòng sợ hãi.

      Lăng Phong nắm chặt nắm đấm, mắt lạnh trầm mà chằm chằm vào Tô Lạc, đáy mắt có lửa giận, cũng có tia kính nể.


      Tấn vương điện hạ là bực nào tôn quý? Lại là bực nào thiên phú trác tuyệt? lão tổ giờ của Tô Phủ cũng quá ngũ giai cường giả mà thôi, nhưng là Tấn vương điện hạ nhà bọn họ bất quá 18 tuổi, cũng là lục giai!


      Tấn vương điện hạ từ đến chưa từng chịu qua tia ủy khuất? tại, vậy mà bị người đánh! Cái này tia linh lực củi mục nha đầu quả nhiên là cuồng vọng hung hăng càn quấy!

      Nam Cung Lưu Vân đưa ngón trỏ chậm rì rì mà vuốt ve hai gò má bị đánh, cặp mắt như chim ưng kêu căng mà lạnh như băng, nổi lên tà giống như hào quang.


      Mắt của tĩnh mịch mà quỷ dị, dị thường lạnh như băng, thâm bất khả trắc, tựu như vậy thẳng tắp mà nhìn chằm chằm nàng.

      Tô Lạc... Bị ánh mắt của xem đáy lòng có chút sợ hãi.


      Trong lúc nhất thời trong nội tâm Tô Lạc lên vẻ bối rối, bất quá rất nhanh trấn định như lúc ban đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực, chút nào yếu thế mà nghênh đón ánh mắt của .

      Bỗng nhiên, khuôn mặt Nam Cung Lưu Vân vốn làm cho người sợ hãi, khóe miệng chậm rãi quyến rũ ra, tách ra vòng tiếu ý, như là hoa quỳnh nở rộ, diêm dúa lẳng lơ mà rực rỡ tươi đẹp.


      "BA~ —— BA~ —— BA~ ——" thanh vỗ tay thanh thúy vang lên, đôi tay xinh đẹp của Nam Cung Lưu Vân kéo Tô Lạc qua, làm cho nàng ngã xuống tại ngực mình.

      "Nha đầu, lòng tự tin của ngươi làm cho người biết nên làm thế nào mới tốt. Bổn vương nên vỗ tay, còn có cười nhạo ngươi ngu xuẩn?" đôi mắt tà mị xinh đẹp của Nam Cung Lưu Vân giống như mang theo tia bất đắc dĩ, "Ngươi cũng biết, đế quốc nơi này, chủ động công kích ngũ giai ngoài cường giả, là chết, tội? Ngươi bị phán xử tử hình, hiểu chưa?"


      cái gì? Bị cường hôn nàng cũng được phản kháng? Cái này là cái luật pháp gì a? Như thế nào chuyên môn hướng về quyền quý cường giả?

      Nam Cung Lưu Vân tựa hồ xem thấu nàng suy nghĩ cười nhạt tiếng: "Tại đây lấy võ vi tôn thế giới, nắm đấm lớn chính là đạo lý. công bình ? Ai có thể bảo ngươi là củi mục."


      Tô Lạc nắm đấm nắm chặt, cam lòng.

      Nam Cung Lưu Vân cho nàng hiểu thực tế, làm cho nàng minh bạch, chỉ có nắm đấm lớn ở cái thế giới này lời mới có trọng lượng.


      Nam Cung Lưu Vân nhắm lại đôi mắt, tà quỷ dị mà đánh giá Tô Lạc từ xuống dưới, sau đó lại sờ sờ bàn tay bé của nàng, chọt chọt cái đầu của nàng.


      "Ngươi làm gì thế?" đe nàng làm tượng mà chơi đùa?


      Dưới ánh trăng, cặp mắt Nam Cung Lưu Vân đen kịt mà nhìn xem đôi mắt dễ thương giống như bịt kín tầng nhàn nhạt sắc thái thần bí, bỗng nhiên đứng người lên, giữ chặt tay Tô Lạc,là ra vẻ bí : ", mang ngươi cái địa phương."


      Giờ phút này con mắt tựa hồ lóe loại ánh sáng , tia hưng phấn lưu động. Tựa hồ đột nhiên hiểu , nghi hoặc nhận được giải thích.

      "Khảo thí Thần Điện." Nam Cung Lưu Vân thanh Mị Hoặc, khí thế bức người, cho cự tuyệt, tựu như vậy nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, xem Tô Lạc...

      " chỗ nào?" Tô Lạc có chút khó hiểu mà nhìn xem .


      "Khảo thí Thần Điện? làm cái gì?" Cái này Tô Lạc cũng biết, cũng là bởi vì ngày đó, tại khảo thí Thần Điện cầm được khảo thí kết quả thiên phú, nhân sinh của nàng xảy ra kịch liệt cải biến.

      "Ngươi cảm thấy, khảo thí Thần Điện còn tốt sao?" Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên ôn nhuận cười khẽ tiếng, thanh của ôn nhuận lười biếng, êm tai đến cực điểm, tại mọi thanh đều trong bầu trời đêm im lặng càng thêm ràng.


      "Có thể khảo thí Thần Điện phải chỉ ngày đàu tiên của tháng mới có thể vào sao?"

      Nam Cung Lưu Vân cười khẽ vài tiéng trêu , đâm đâm cái trán trơn bóng của nàng , thanh lười biếng tà mị, "Nha đầu ngốc, ngươi muốn thói quen, có người từ là có đãi ngộ đặc quyền, ví dụ như bổn vương."


      --------------


      Chương 15 : Củi mục đúng là siêu cấp thiên tài!


      Đôi mắt tự tin kiêu ngạo, tôn quý khí phách, khí thể cao cao tại thượng giống như thần minh, toàn thân phát ra ở ánh sáng chói mắt.

      Tựa hồ chỉ cần đứng như vậy, có thể bễ nghễ thiên hạ đem khí thế thu Thiên hạ về tay.


      "Tại sao phải mang ta ?" Tô Lạc thào hỏi ra miệng. Nàng mực tin tưởng, người vô tội giá trị, gian xảo cũng là đạo chích. Nàng vẫn đối với mang cảnh giác.

      "Ngươi phải mực đều rất muốn sao?" Tấn vương điện hạ môi như hàm đan, ánh mắt tà mị mê hoặc người, "Tiền đặt cược Bổn vương thu hồi lại, ngươi, dự bị thu?"


      Tô Lạc lúc này mới nhớ lại, nàng đối với còn có thể đưa ra cái điều kiện.

      Như vậy, cái này tự đưa tới cửa cho nàng đùa nghịch, dù sao cũng phải nàng chính miệng đưa ra điều kiện, phải sao?


      "!" Nam Cung Lưu Vân vừa dứt lời, liền đem Tô Lạc ôm vào trong ngực, thân thể giống như Đại Bàng giương cánh, phi tốc ở giữa trung xẹt qua, cơ hồ chân chỉa xuống đất, như chuồn chuồn lướt nước, thoáng qua.

      Bên tai gió vù vù thổi, Tô Lạc cảm thấy hiếu kỳ liền mở mắt ra, chứng kiến tình cảnh chính mình phi giữ trung, nhìn bao quát xuống, đem trọn cái đế đô đều bao quát tại trong mắt.


      " sợ?"Mang theo người nhõm chạy ở giữa trung, Nam Cung Lưu Vân còn có thể mở miệng chuyện mà đau sốc hông, có thể thấy được độ cao võ công của , cao thâm mạt trắc, sâu thấy đáy.

      "Ta thích." Tô Lạc rất ưa thích loại bay lượn tại phía chân trời này, cảm giác vạn vật đều bao quát trong mắt. Nàng hít sâu hơi, tay lại nắm chặc thành quyền.


      Đáng tiếc, nàng là trời sinh củi mục, nhất định đạt được tốc độ cao như Nam Cung Lưu Vân.

      Nam Cung Lưu Vân tựa hồ xem hiểu nàng muốn lại thôi, khóe miệng tách ra vòng dáng tươi cười tà mị , thanh trầm thấp mà Mị Hoặc, "Đợi kết quả khảo nghiệm ra, ai nhất định có xoay chuyển?"


      "Chỉ mong a!" Tô Lạc trong lòng thầm mình nổi giận.

      Rất xa, thấy được hình dáng Thần điện.


      Thần Điện đặt tại trung tâm đế đô, địa lý vị trí so với hoàng cung còn muốn hợp quy tắc, theo hướng xuống xem, chỉ có thể nhìn đến đầy nóc nhà, quảng trường rông lớn, trong sân rộng là cái suối phun ao nước, cái ao nước phía trước là từng tòa đều cấp bậc đại sư nghệ thuật điêu khắc.

      Hổ, báo, sài, Sói... ma thú ở đại lục đều điêu khắc, ở chỗ này cũng có thể tìm được.


      " đến." Nam Cung Lưu Vân mang theo Tô Lạc nhanh nhẹn bay xuống, hai người trực tiếp rơi xuống cửa thần điện.

      Nam Cung Lưu Vân liền lệnh bài đều cần cầm, cái kia thủ vệ lão giả đối với cung kính hành lễ, nhìn chớp mắt mà đem điện cửa mở ra.


      Dựa theo Nam Cung Lưu Vân chuyện, cái này khuôn mặt tựu là chiêu bài tốt nhất.

      Nắm tay Tô Lạc vào đại sảnh lầu 3.


      Lầu là cho dân chúng bình thường khảo thí, cho nên bọn căn bản cần tiến vào, trực tiếp lên.

      Lầu hai là cho cấp bậc văn võ bá quan khảo thí, Tô Lạc tưởng rằng vào tầng này, nhưng là nàng phát cũng phải.


      Mà lầu ba, người có thể lên cực kỳ ít, chỉ có nhân tài trong hoàng thất mới có tư cách vào...

      Lầu ba ngọn đèn dầu sau kín lóe lên, lộng lẫy xa hoa, tinh xảo duy mỹ. Rộng lớn chính trong sảnh có cái bàn ngọc thạch lớn, bàn bày biện cái Thủy Tinh Cầu lớn như trái bưởi...


      Thủy Tinh Cầu óng lánh, thanh tịnh sáng long lanh, sáng ngời như là con mắt, dò xét chiếu chỗ sâu nhất trong tâm mỗi người...

      Thiên phú linh lực chia làm đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím bảy loại nhan sắc, trong đó dùng màu đỏ là kém cỏi nhất, tử sắc( màu tím) là mạnh nhất, mà đại lục từ trước tới nay, có thể có được thiên phú tử sắc, phi thường thưa thớt, có thể đếm được đầu ngón tay, rất có thể mấy trăm năm mới ra vị.



      --------------


      Chương 16 : Củi mục đúng là siêu cấp thiên tài! (2)


      Mà theo thiên phú linh lực của người, cũng có thể thấy được tại nơi cường giả vi tôn này được bao xa, chỗ đứng cuối cùng cao bao nhiêu.

      Cho nên, thiên phú khảo thí thường có thể quyết định Vận mệnh của người.


      "Đem để tay lên Thủy Tinh Cầu." Nam Cung Lưu Vân đối với Tô Lạc bảo.

      Tô Lạc hít sâu hơi, kiên định mà bước từng bước mặt đất, đem tay chậm rãi phóng tới Thủy Tinh Cầu.


      Dù sao trong truyền thuyết thiên phú của nàng là củi mục rồi, so với điều này còn có tình huống chênh lệch hơn sao? có, cho nên, nàng hoàn toàn cần phải xoắn xuýt.

      Thủy Tinh Cầu óng ánh sáng long lanh, thanh tịnh mà như nước suối, lại để cho tâm người xao động dần dần an bình xuống.


      "Nhắm mắt lại, cái gì đều cần nghĩ, chỉ để ý hướng bên trong đưa vào linh khí tốt rồi." Nam Cung Lưu Vân thanh trầm thấp hòa hoãn, giống như dòng suối chậm rãi chảy xuôi, cho người loại cảm giácrất sung sướng.

      Tô Lạc gật gật đầu, thần sắc yên lặng tường hòa, trong lúc bất tri bất giác tiến nhập loại cảnh giới khác.


      Đằng sau Thủy Tinh Cầu là bảy đầu thủy tinh hình lăng trụ, đều cao mười mét, hơn nữa tất cả đều óng ánh sáng long lanh, thanh tịnh thấy đáy.

      tại chúng có bất kỳ nhan sắc, nếu là thiên phú linh lực của người tốt, như vậy những...thủy tinh hình lăng trụ này tất cả theo cây thứ nhất bắt đầu biến hóa nhan sắc.


      Bảy căn thủy tinh hình lăng trụ xếp đặt theo thứ tự là đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, bắt đầu theo cây cột thứ nhất, nếu như cây thứ nhất là linh lực màu đỏ, cây thứ 2 là màu cam, như vậy suy ra...

      Lại Tô Lạc, giờ phút này linh lực từ lòng bàn tay giống như thủy triều tuôn ra.


      Thủy Tinh Cầu bắt đầu tỏa sáng, hơn nữa càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt, sáng cơ hồ muốn đau đớn mắt người khác.

      Chỉ là Nam Cung Lưu Vân vẫn bình tĩnh như trước đứng lặng bên cạnh Tô Lạc, bất quá đôi con mắt sâu của lập tức cứng lại.


      Bỗng nhiên ——

      chùm tia sáng đánh vào cây thủy tinh hình lăng trụ thứ nhất.
      Vèo.., đến giây đồng hồ, cây thủy tinh hình lăng trụ thứ nhất ở bên trong bao hàm đầy màu đỏ linh khí.

      Cây lăng trụ màu cam thứ 2, lại vèo chút rót đầy.


      Nguyên bản hai tay Nam Cung Lưu Vân vòng trước ngực, tư thái thanh thản mà đứng, khóe miệng biểu lộ giống như cười mà phải cười, nhưng là tại thời khắc này, cũng có chút đứng yên, có chút há hốc mồm mà nhìn cái kia ngừng biến hóa, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc hình lăng trụ!

      Cái này tốc độ cũng quá nhanh !


      Căn cứ vào nhận thức lúc trước của Nam Cung Lưu Vân, mặc dù thiên phú dù thế nào, cái thủy tinh hình lăng trụ này cũng là như dòng sông trôi, chậm rãi tràn đầy lên, có thể chưa từng thấy qua, vèo chút, tựa như nhảy lên hỏa tiễn ngồi bay lên.

      Màu đỏ...

      Màu cam...

      Màu vàng...


      Sưu sưu sưu, đến phút đồng hồ, Tô Lạc vậy mà liền qua ba đạo thủy tinh hình lăng trụ, hơn nữa nhìn bộ dáng của nàng mặt đỏ hơi thở gấp, hoàn toàn có đến cực hạn.

      Nam Cung Lưu Vân lẳng lặng mà nhìn xem thiếu nữ như hào quang phát ra từ khe hở chói mắt, đáy mắt lộ ra tia cảm xúc kỳ dị, chuyện này phát sinh có chút ngoài ngoài dự liệu của .


      Nàng lạnh nhạt mà đứng mặt màng danh lợi, như mặt trời mùa xuân, tươi mát động lòng người, nàng là như vậy mê người, như vậy chiếm lấy tâm hồn, gọi người thể rời ánh mắt.

      Tô Lạc hoàn toàn biết tâm tư Nam Cung Lưu Vân, cũng hoàn toàn biết thiên phú của mình để cho Nam Cung Lưu Vân giật mình vạn phần, nàng lúc này còn ngừng mà phát ra linh lực.


      Lục sắc... Lục sắc cái kia căn thủy tinh hình lăng trụ cũng bị rót đầy.

      Linh lực còn hoàn toàn có ý tứ đình chỉ, nhanh nhanh chóng leo đến màu xanh!

      tại ngọn nguồn là chuyện gì xảy ra? Tô Lạc như thế nào đều nghĩ thông!
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17 : Củi mục đúng là siêu cấp thiên tài! (3)

      Dễ dàng mà vượt qua màu xanh...

      Tuy nhiên tốc độ chậm lại, nhưng hoàn toàn có xu hướng đình chỉ!

      Lam sắc...

      Con mắt Nam Cung Lưu Vân thẳng tắp mà trừng mắt thủy tinh hình lăng trụ, nhìn xem cái kia chậm rãi trèo lên linh khí lam sắc.

      Con mắt màu đen lên tia suy nghĩ sâu xa.

      Có thể thắp sáng lam sắc linh khí, cái này tỏ vẻ thiên phú linh lực rất cường đại rồi, bởi vì toàn bộ đại lục có thể đạt tới lam giai thiên phú, cũng là cực .

      Nhưng mà... Lại để cho Nam Cung Lưu Vân im lặng chính là, linh khí tựa như tiểu hài tử nghịch ngợm chút, tuy nhiên thăng chậm chạp, nhưng là nó tại bò đến cuối cùng về sau, vậy mà ——

      Vậy mà ngược lại đốt sáng lên tử sắc thủy tinh hình lăng trụ.

      Tử sắc thủy tinh hình lăng trụ —— đông lăng quốc từ trước tới nay ra mấy vị đó cũng là có thể đếm được đầu ngón tay, nhưng là Tô Lạc nha đầu kia nàng vậy mà đạt đến tử sắc linh khí!

      Mà như vậy nha đầu mười năm này lại mực trở thành củi mục mà bị đối đãi, khi dễ lăng nhục, hoang phế thời gian. Đây quả thực là phung phí của trời!

      Giờ khắc này, dù là Nam Cung Lưu Vân giáo dưỡng dù cho cũng nhịn được muốn mắng mẹ.

      Năm đó đến cùng chuyện gì xảy ra? Vì cái gì tiểu nha đầu này thiên phú tốt như vậy mà bị trở thành củi mục? Việc này, nhất định phải tra tinh tường. Đáy mắt Nam Cung Lưu Vân lên tia lãnh ý.

      10 phút, 30 phút, giờ... Linh lực của nàng giống như biển cả dứt, như thế thời gian dài đưa vào, sắc mặt của nàng lại có vẻ uể oải.

      Tại nơi này lấy võ vi tôn thế giới, thiên phú cùng thực lực quyết định hết thảy, tại đây bảy loại nhan sắc ở bên trong, các loại nhan sắc đều đại biểu thành tựu tương lai của mình.

      Tử sắc còn chia làm thượng phẩm, trung phẩm cùng hạ phẩm.

      Theo thời gian trôi qua, tử sắc linh khí chậm chạp trèo lên, chậm rãi lướt qua hạ phẩm, đạt tới trung phẩm, cuối cùng vậy mà...

      Thượng phẩm!

      Tử sắc thượng phẩm!

      mặt Nam Cung Lưu Vân bình tĩnh có gợn sóng, giờ phút này hoàn toàn biểu lộ ngốc ngây ngẩn cả người.

      vốn cho là Tô Lạc có thể đạt tới lam sắc linh khí cũng tệ rồi, nhưng cuối cùng, dĩ nhiên là tử sắc thượng phẩm, đây quả thực là bất khả tư nghị, thiên phú cường đại đến đáng sợ.

      Nhưng là... Nhưng là cái kia tử sắc linh khí lại vẫn tại quỷ dị hướng phí bò, yên lặng mà bò, tốc độ so con kiến nhanh có bao nhiêu, nhưng thực tế, nó mực đều chưa từng nghe qua.
      Tiếp cận, tiếp cận đỉnh điểm ——

      Nhưng mà, tình bỗng nhiên tại thời khắc này bỗng nhiên xảy ra biến đổi lớn!

      Ngay tại thủy tinh hình lăng trụ bị rót đầy thời điểm, cái kia Thất Thải thủy tinh hình lăng trụ trong lúc đó tựa như kịp thời hắc bình đồng dạng, sở hữu tất cả sắc thái toàn bộ biến mất.

      Ngay trong nháy mắt này, Thất Thải thủy tinh hình lăng trụ lại khôi phục đến trạng thái trong suốt thanh tịnh lạnh như băng, mang theo tia sắc thái.

      Tô Lạc chợt thấy khóe miệng ngòn ngọt, đạo máu tươi từ khóe miệng tuôn ra ——
      "Nha đầu!" Nam Cung Lưu Vân cơ hồ là thuấn di đến Tô Lạc trước mặt, tốc độ nhanh giống như đạo khói trắng thổi qua, đem Tô Lạc ôm vào trong ngực, ánh mắt dẫn theo vẻ khẩn trương.

      "Ta sao." Tô Lạc tựa ở trong lòng ngực của , suy yếu lắc đầu, "Vừa rồi chuyện gì xảy ra? Của ta kết quả khảo nghiệm đến cùng như thế nào? Có phải hay là củi mục như cũ?"

      cho cùng nàng còn là để ý nàng thiên phú củi mục.

      Nam Cung Lưu Vân khóe miệng quyến rũ ra vòng cười tà, gõ cái trán trơn bóng của nàng, thanh trầm thấp, : " Nếu Như ngươi là củi mục, cái kia toàn bộ người trong thiên hạ đều là bao cỏ."
      " như vậy... Ta phải củi mục hả?" Tô Lạc chợt cảm thấy tâm tình buông lỏng, ánh mắt như điện, chờ mong mà dừng ở Nam Cung Lưu Vân.

      "Khục khục." Nam Cung Lưu Vân nhất thời biết nên như thế nào cho Tô Lạc này, " thực tế a, khả năng cái này Thủy Tinh Cầu xảy ra điểm vấn đề..."

      -----------------

      Chương 18 : Thiên phú Luyện dược sư

      "Có ý tứ gì?" Tô Lạc tỏ vẻ khó hiểu.

      Nam Cung Lưu Vân cũng biết là chỗ đó có vấn đề, gõ gõ cái trán Tô Lạc , "Yên tâm, ngươi tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, điểm ấy dù ai cũng cách nào phủ nhận, chỉ có điều quá trình này khả năng gian nan chút. Bất quá mười năm này cũng chờ đợi, giờ nhiều hơn nữa đợi vài ngày a có vấn đề gì a?"

      "Ừ?" Tô Lạc yên lặng nhìn qua , "Chẳng lẽ ta loại này đột nhiên thu hồi , là trường hợp đặc biệt?"

      Nam Cung Lưu Vân vẻ mặt đồng tình mà nhìn về phía nàng, trịnh trọng gật đầu.

      Tô Lạc chán nản mà ngã ngồi dưới đất, ôm cái đầu kêu rên, nàng làm sao lại mệnh khổ như vậy?

      " cho ngươi biết cái tin tức tốt." Nam Cung Lưu Vân đành lòng thấy nàng như thế, để sát mặt nàng mà cười hì hì, cười tà mị mà thần bí.

      "." Tô Lạc rất dứt khoát câu.

      "Thiên phú của ngươi xác thực cường đại. Chứng kiến vừa rồi vòng hào quang sao xuất xung quanh sao? Còn nhớ là màu gì?"

      "Lục sắc cùng vs màu cam?" Tô Lạc có chút xác định.

      Nam Cung Lưu Vân như sờ tiểu Cẩu đồng dạng xoa xoa đầu Tô Lạc, khóe miệng mang theo vòng liền chính đều chưa từng phát giác nhu tình: "Nha đầu ngốc, chẳng lẽ ngươi biết lục sắc đại biểu Mộc hệ, mà màu cam đại biểu hỏa hệ?"

      "Ngươi là?"

      "Đúng vậy, ngươi có được song hệ nguyên tố, theo thứ tự là Mộc hệ cùng hỏa hệ." Nam Cung Lưu Vân đáy mắt toát ra vòng ân ao ước, " là rất lại để cho người hâm mộ a, Mộc hệ cùng hỏa hệ."

      "Ngươi hâm mộ cái gì?" Tô Lạc khó hiểu hỏi, nàng thế nhưng mà nghe Lục La phổ cập thông tin qua, vị này trong truyền thuyết Tấn vương điện hạ thế nhưng mà tam hệ nguyên tố cùng tu, lại có thể biết trái lại hâm mộ nàng cái này song hệ?

      " là nha đầu ở trong phúc biết phúc." Nam Cung Lưu Vân đem nàng nâng dậy đến ngồi vào bên giường êm, vì nàng giải thích nghi hoặc , "Nếu như là nguyên tố khác, song hệ cũng thôi, nhưng là mộc nguyên tố cùng hỏa nguyên tố đồng thời xuất tại người người, cái kia đại biểu cái gì ngươi biết ?"

      "Cái gì?" Tô Lạc biểu lộ sững sờ, đối với cái thế giới này lấy võ vi tôn nàng xác thực biết rất ít.

      "Mộc hệ cùng hỏa hệ đồng thời xuất , cái kia đại biểu Luyện dược sư thế. Nha đầu, ngươi biết Luyện dược sư sao?" Vẻ mặt tiểu nha đầu biết giải quyết thế nào đáng , tay vụng trộm sờ khuôn mặt phấn nộn nhắn.

      Nam Cung Lưu Vân ha ha cười cười, "Nguyên tố thiên phú người vốn tựu ít , mà Luyện dược sư cần Hỏa Mộc song hệ như vậy điều kiện hà khắc, cho nên Luyện dược sư đại lục mực đều phi thường rất thưa thớt, địa vị rất cao. Mượn ngươi tới , nếu là đem làm nhà các ngươi lão đầu tử biết thiên phú của ngươi, tuyệt đối đem ngươi cung cấp nuôi dưỡng mà bắt đầu..., người bên ngoài đừng khi dễ ngươi, mà ngay cả ngươi câu cũng dám."


      "Luyện dược sư như vậy hữu dụng?" Tô Lạc dương lấy khuôn mặt nhắn, tinh tế hỏi.


      Tô Lạc trừng mắt liếc cái, thản nhiên : "Cầu giải thích."

      "Đương nhiên. Nghe qua đột phá cực hạn đan dược vậy? Chỉ cần khỏa, có thể lại để cho người bị vây ở cực hạn đột phá giam cầm, như thế, ngươi còn cảm thấy Luyện dược sư trọng yếu?" Nam Cung Lưu Vân xoa xoa đầu của nàng, " tại biết đạo thiên phú của mình có nhiều nghịch thiên a? Trong nội tâm thoải mái chưa điểm vậy?"

      "Thế nhưng mà..." Tô Lạc nhìn xem hai tay của mình, lại nhìn xem cái kia thanh tịnh trong suốt thủy tinh hình lăng trụ, linh lực của nàng rất quỷ dị ah.

      "Đợi ta ba ngày." Nam Cung Lưu Vân khuôn mặt khó được chăm chú, ánh mắt như Hắc Diệu Thạch giống như lóe sáng quắc quang huy, "Ba ngày sau ta cho ngươi biết đáp án."

      Xem ra phải chuyến đến núi Lạc Hà. Nam Cung Lưu Vân đáy mắt xẹt qua tia phức tạp...

      ------------------


      Chương 19 : Tâm sớm phá thành mảnh


      Bị Thủy Tinh Cầu cắn trả, Tô Lạc tổn thương nghiêm trọng lắm, chỉ là nàng cảm thấy đầu óc rầu rĩ, ngẫu nhiên còn co lại mà đau, bất quá nàng cũng có đem việc này cho Nam Cung Lưu Vân.

      Trở lại trong phủ, Tô Lạc nằm ở giường, trong đầu hiển tình cảnh hôm nay.
      Diệu kế để cho Tô Vãn rơi xuống nước, lại mang theo Tô Khê xuống dưới, làm cho hai tỷ muội các nàng nội đấu lẫn nhau, làm cho các nàng hung hăng ăn hết cái thiệt thòi lớn.

      Nghĩ nghĩ lại, trong đầu hề báo hiệu, đột nhiên nhảy ra cái tuấn nhan.

      Dung mạo tuấn mỹ Vô Song, thiên phú cực kỳ cao, võ đạo siêu cấp cường giả, hơn nữa còn là hoàng tử điện hạ tôn quý của đế quốc, đối với nàng cũng tệ, muốn lại tiếp, Nam Cung Lưu Vân đúng là đối tượng tệ.

      Tô Lạc khóe môi triển khai vòng nhàn nhạt và đắng chát cười.

      Cho dù Nam Cung Lưu Vân đối với nàng là thực sao? Lòng của nàng sớm phá thành mảnh , bị hủy sạch , ở đâu còn có thể lại mến người bên ngoài?

      Vân Khởi, ngươi ở thế giới kia có khỏe ? Long giới chỉ bị ta nuốt vào bụng, ngươi là vĩnh viễn có khả năng tìm được, ha ha, minh tỷ tha thứ ngươi sao?

      hề báo hiệu, khỏa nước mắt óng ánh khuôn mặt lăn xuống, thấm ướt gối bông vải.

      Vân Khởi cho nàng đả kích trước nay chưa từng có, đem tín niệm của nàng hung hăng đánh nát, Tô Lạc biết , đời này muốn cho nàng lại lần nữa mới người, lại như vậy tín nhiệm người, rất khó rất khó khăn.

      Ban đêm, bầu trời giống như bao phủ mảnh lụa đen, mà sáng sớm trước bầu trời đêm đen kịt, giống như bị hắt vẫy nồng đậm mực nước.

      Trong lúc Tô Lạc lâm vào trong ngủ say, ngày hôm nay đến lại như thế nhanh chóng.

      Sáng sớm, vòng mặt trời đỏ theo hướng đông xa xôi chậm rãi bò lên bầu trời, nắng sớm nhàn nhạt chiếu sáng, rạng mây ngũ sắc đầy trời, nhất định là ngày tốt lành, nhưng là rất nhiều người đều cảm thấy, ngày này là ngày gặp nạn của Tô Lạc.

      Dùng qua đồ ăn sáng về sau, Lục La bỗng nhiên vội vàng chạy tới, trong mắt rưng rưng, mặt mang kinh hoảng.
      "Tiểu thư, ngươi như thế nào còn như vậy nhàn nhã bình tĩnh? Việc lớn tốt nữa à!" Lục La bởi vì chạy gấp, kịp thở.

      Tô Lạc rót chén nước trong cho nàng, cười nhạt : "Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, lại gấp cũng gấp đến, uống miếng nước từ từ ."

      Lục La ở đâu còn có thời gian uống nước a, nàng gấp đến độ trán đổ vòng mồ hôi, kinh hoảng : "Tiểu thư, cái này có thể như thế nào cho phải! Sáng sớm thái tử tự mình dẫn người tới, là muốn từ hôn với ngươi!"

      Ah? Nguyên lai là việc này à? Nàng còn tưởng rằng là chuyện gì chứ. Tô Lạc chậm rãi mà đổ chén nước trong, chậm rì rì Địa Phẩm lấy, như là nhấm nháp trà thơm trân quý nhất thế gian.

      mặt nàng biểu lộ thong dong biểu lộ xem Lục La càng là sốt ruột phát hỏa, "Tiểu thư! Ngài nhanh nghĩ biện pháp ah. Nguyên bản cùng thái tử đính hôn, ngài bị khi phụ sỉ nhục thành như vậy, nếu là bị lui thân, thời gian của ngài sau này có thể qua như thế nào qua a..."

      Lục La còn biết nguyên bản chủ tử nhu nhược thay đổi thành linh hồn cường đại, lo lắng mà nhanh khóc.

      Tô Lạc buồn cười mà nhìn xem nàng, thầm nghĩ trong lòng. Cái việc hôn nhân này sớm muộn muốn lui, nếu là thái tử đến từ hôn, sau này nàng cũng đích thân lui, cho nên thái tử cái này từ hôn lui chính là hợp ý nàng , nàng làm sao có thể ngăn cản?

      Chính vào lúc này, ngoài cửa truyền đến đạo tiếng bước chân lộn xộn, tiến đến bà lão trung niên, nàng xụ mặt coi rẻ mà lườm Tô Lạc, thanh lạnh lùng : "Tứ tiểu thư, phu nhân thỉnh ngươi đại sảnh, có chuyện quan trọng thương lượng."

      Cái bà lão này là người ma ma đắc lực nhất của phu nhân, xưng quế ma ma, nàng là cấp hai võ sĩ, cho nên gần đây ở trước mặt Tô Lạc cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến, phảng phất như là nàng mới là chủ tử, mà Tô Lạc là tụa như hèn mọn.

      ---------------------

      Chương 20: Qủa thực khó có thể tin

      Tô Lạc lạnh lùng cười cười, “ Ngươi gọi ta ta phải sao, đây chẳng phải rất mất mặt?” Trong ấn tựơng, vị Tô phu nhân cũng phải là loại lương thiện, người nguyên chủ biết ăn bao nhiêu thiệt thòi của Tô phu nhân cùng Tô ma ma, muốn đếm đều đếm hết.

      Quê ma ma lạnh lùng cười, xem thường , “ Tứ tiểu thu, ngài đùa sao?”

      “Bổn tiểu thư cũng thích giỡn”. Tô Lạc hai tay vòng trước ngực, mặt tựa hồ nghiêm trang.
      Quế ma ma đôi mắt nhắm lại, đáy mắt lên tia hung ác: “ Tứ tiểu thư đồng ý, như vậy nô tài cũng khách khí”

      Nàng trong miệng mặc dù xưng nô tài, mặt lại có chút cung kính nào, chân tay lại càng vô lễ, chỉ thấy nàng tùy ý bước lên vài bước, đến bên cạnh Tô Lạc, tay cường tráng hướng phần gáy Tô Lạc giống như bắt con gà.

      Mắt Tô Lạc lên vòng hàn quang.

      Bất quá chỉ là cái nô bộc, vậy mà cũng dám đối với nàng động tay động chân. kiên nhẫn được.

      Thời điểm Thủ chưởng ở đó muốn nhanh bắt được Tô Lạc, Quế ma ma đáy mắt lên vui mừng, suy nghĩ nghĩ phải làm ngay như ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên tình huống nghịch chuyển.

      “Ah-----” tiếng hét thảm trong miệng Quế Mama bộc phát ra, chỉ thấy nàng bị đau mà che cánh tay phải, bởi vì đau nhức mà mặt mồ hôi đầm đìa. Quế ma ma đương nhiên rất đau, bởi vì tinh thông kết cấu thân thể Tô Lạc liền đem các đốt ngón tay phải phế , động tác kia gọn gàng, chút dây dưa dài dòng.

      Tô Lạc hai tay ôm cánh tay, bình tĩnh mà liếc xéo nàng, khóe môi nhếch lên trào phúng cười lạnh.
      “ Ngươi, ngươi như thế nào có thể... Điều đó có khả năng!” Quế ma ma mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên giật mình .

      “Ah?” Tô Lạc nhàn nhat cười lạnh.

      Quế ma ma đau nhức mà hít hơi, trong lòng nàng thầm khuyên bảo chính mình, ảo giác, nhát định là ảo giác. Tứ tiểu thư là củi mục, căn bản có khả năng tập võ, nàng làm sao có thể thắng chính mình?

      Muốn đến tận đây, Quế ma ma hiểm cười mấy tiếng:” Tứ tiểu thư rượu mời uống mà muốn uống rược phạt, vậy đừng trách lão nô khách khí!”

      Quế ma ma cái tay khác như kìm sắt hướng cổ Tô Lạc véo , nàng cũng tin như vậy mà bắt được Tứ tiểu thư tay trói gà chặt.

      Đột nhiên, Quế ma ma chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bóng dáng Tô Lạc trước mặt nàng mất tung tích. Nhưng mà, chậm mà xảy ra nhanh, Tô Lạc hướng bờ mông đẫy đà của Quế ma ma đạp cước.

      Hôm qua Phật sơn vô ảnh cước này là Tô Lạc đem Tô Vãn đạp vào ao hoa sen, tai cước này uy lực càng lớn, cước trực tiếp đem Quế ma ma đụng vào vách tường cách đó ba mét.
      Sau đó, phát ra đạo kịch liệt tiếng va chạm.

      Tường lâu năm có tu sửa, rất chặt chẽ, chỉ thấy nó kijhc liệt mà lay động vài cái, tuy nhiên tường lại sập, nhưng là tường bùn phấn lại nhao nhao rơi xuống, mà giờ khắc này Quế ma ma bị đụng sớm ngất .

      Tô Lạc lần này phát uy, để cho Lục La kinh ngạc mà há to mồm.

      “Tiểu, tiểu, tiểu thư?” Lục La kinh hãi đến lời đều ra hoàn chỉnh.

      Nhìn cước của tiểu thư đem Quế ma ma đạp đến hôn mê, Lục La dùng sức dụi mắt, nàng khó có thể tin.

      “Ừ” Tô Lạc nhàn nhạt mà đáp, tay nàng vân vê cái cằm, tự hỏi nên xử lý lão bà này như thế nào.

      Trí nhớ trước kia của Tô Lạc cho nàng biết, những năm gần đây, vị Quế ma ma này cũng ít lần khi dễ nàng, thậm chí còn phân phó nhà bếp đưa đến cho nàng thức ăn gióng như cho heo ăn! Tại thời điểm nàng bệnh, để cho nàng uống thuốc, còn đem dược đổi thành nước tiểu! Nguyên chủ tức giận phản kháng, nàng lại thô lỗ mà khi dễ.

      Loại này lão bà, chết là tốt nhất.

      Cái va chạm vừa rồi cũng để cho nàng chóng mặt tầm vài ngày
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19 : Tâm sớm phá thành mảnh

      Bị Thủy Tinh Cầu cắn trả, Tô Lạc tổn thương nghiêm trọng lắm, chỉ là nàng cảm thấy đầu óc rầu rĩ, ngẫu nhiên còn co lại mà đau, bất quá nàng cũng có đem việc này cho Nam Cung Lưu Vân.


      Trở lại trong phủ, Tô Lạc nằm ở giường, trong đầu hiển tình cảnh hôm nay.

      Diệu kế để cho Tô Vãn rơi xuống nước, lại mang theo Tô Khê xuống dưới, làm cho hai tỷ muội các nàng nội đấu lẫn nhau, làm cho các nàng hung hăng ăn hết cái thiệt thòi lớn.


      Nghĩ nghĩ lại, trong đầu hề báo hiệu, đột nhiên nhảy ra cái tuấn nhan.

      Dung mạo tuấn mỹ Vô Song, thiên phú cực kỳ cao, võ đạo siêu cấp cường giả, hơn nữa còn là hoàng tử điện hạ tôn quý của đế quốc, đối với nàng cũng tệ, muốn lại tiếp, Nam Cung Lưu Vân đúng là đối tượng tệ.


      Tô Lạc khóe môi triển khai vòng nhàn nhạt và đắng chát cười.

      Cho dù Nam Cung Lưu Vân đối với nàng là thực sao? Lòng của nàng sớm phá thành mảnh , bị hủy sạch , ở đâu còn có thể lại mến người bên ngoài?


      Vân Khởi, ngươi ở thế giới kia có khỏe ? Long giới chỉ bị ta nuốt vào bụng, ngươi là vĩnh viễn có khả năng tìm được, ha ha, minh tỷ tha thứ ngươi sao?

      hề báo hiệu, khỏa nước mắt óng ánh khuôn mặt lăn xuống, thấm ướt gối bông vải.


      Vân Khởi cho nàng đả kích trước nay chưa từng có, đem tín niệm của nàng hung hăng đánh nát, Tô Lạc biết , đời này muốn cho nàng lại lần nữa mới người, lại như vậy tín nhiệm người, rất khó rất khó khăn.

      Ban đêm, bầu trời giống như bao phủ mảnh lụa đen, mà sáng sớm trước bầu trời đêm đen kịt, giống như bị hắt vẫy nồng đậm mực nước.


      Trong lúc Tô Lạc lâm vào trong ngủ say, ngày hôm nay đến lại như thế nhanh chóng.

      Sáng sớm, vòng mặt trời đỏ theo hướng đông xa xôi chậm rãi bò lên bầu trời, nắng sớm nhàn nhạt chiếu sáng, rạng mây ngũ sắc đầy trời, nhất định là ngày tốt lành, nhưng là rất nhiều người đều cảm thấy, ngày này là ngày gặp nạn của Tô Lạc.


      Dùng qua đồ ăn sáng về sau, Lục La bỗng nhiên vội vàng chạy tới, trong mắt rưng rưng, mặt mang kinh hoảng.

      "Tiểu thư, ngươi như thế nào còn như vậy nhàn nhã bình tĩnh? Việc lớn tốt nữa à!" Lục La bởi vì chạy gấp, kịp thở.


      Tô Lạc rót chén nước trong cho nàng, cười nhạt : "Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, lại gấp cũng gấp đến, uống miếng nước từ từ ."

      Lục La ở đâu còn có thời gian uống nước a, nàng gấp đến độ trán đổ vòng mồ hôi, kinh hoảng : "Tiểu thư, cái này có thể như thế nào cho phải! Sáng sớm thái tử tự mình dẫn người tới, là muốn từ hôn với ngươi!"

      Ah? Nguyên lai là việc này à? Nàng còn tưởng rằng là chuyện gì chứ. Tô Lạc chậm rãi mà đổ chén nước trong, chậm rì rì Địa Phẩm lấy, như là nhấm nháp trà thơm trân quý nhất thế gian.

      mặt nàng biểu lộ thong dong biểu lộ xem Lục La càng là sốt ruột phát hỏa, "Tiểu thư! Ngài nhanh nghĩ biện pháp ah. Nguyên bản cùng thái tử đính hôn, ngài bị khi phụ sỉ nhục thành như vậy, nếu là bị lui thân, thời gian của ngài sau này có thể qua như thế nào qua a..."


      Lục La còn biết nguyên bản chủ tử nhu nhược thay đổi thành linh hồn cường đại, lo lắng mà nhanh khóc.

      Tô Lạc buồn cười mà nhìn xem nàng, thầm nghĩ trong lòng. Cái việc hôn nhân này sớm muộn muốn lui, nếu là thái tử đến từ hôn, sau này nàng cũng đích thân lui, cho nên thái tử cái này từ hôn lui chính là hợp ý nàng , nàng làm sao có thể ngăn cản?


      Chính vào lúc này, ngoài cửa truyền đến đạo tiếng bước chân lộn xộn, tiến đến bà lão trung niên, nàng xụ mặt coi rẻ mà lườm Tô Lạc, thanh lạnh lùng : "Tứ tiểu thư, phu nhân thỉnh ngươi đại sảnh, có chuyện quan trọng thương lượng."


      Cái bà lão này là người ma ma đắc lực nhất của phu nhân, xưng quế ma ma, nàng là cấp hai võ sĩ, cho nên gần đây ở trước mặt Tô Lạc cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến, phảng phất như là nàng mới là chủ tử, mà Tô Lạc là tụa như hèn mọn.

      -----------------------

      Chương 20: Qủa thực khó có thể tin

      Tô Lạc lạnh lùng cười cười, “ Ngươi gọi ta ta phải sao, đây chẳng phải rất mất mặt?” Trong ấn tựơng, vị Tô phu nhân cũng phải là loại lương thiện, người nguyên chủ biết ăn bao nhiêu thiệt thòi của Tô phu nhân cùng Tô ma ma, muốn đếm đều đếm hết.

      Quê ma ma lạnh lùng cười, xem thường , “ Tứ tiểu thu, ngài đùa sao?”

      “Bổn tiểu thư cũng thích giỡn”. Tô Lạc hai tay vòng trước ngực, mặt tựa hồ nghiêm trang.

      Quế ma ma đôi mắt nhắm lại, đáy mắt lên tia hung ác: “ Tứ tiểu thư đồng ý, như vậy nô tài cũng khách khí”

      Nàng trong miệng mặc dù xưng nô tài, mặt lại có chút cung kính nào, chân tay lại càng vô lễ, chỉ thấy nàng tùy ý bước lên vài bước, đến bên cạnh Tô Lạc, tay cường tráng hướng phần gáy Tô Lạc giống như bắt con gà.

      Mắt Tô Lạc lên vòng hàn quang.

      Bất quá chỉ là cái nô bộc, vậy mà cũng dám đối với nàng động tay động chân. kiên nhẫn được.

      Thời điểm Thủ chưởng ở đó muốn nhanh bắt được Tô Lạc, Quế ma ma đáy mắt lên vui mừng, suy nghĩ nghĩ phải làm ngay như ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên tình huống nghịch chuyển.

      “Ah-----” tiếng hét thảm trong miệng Quế Mama bộc phát ra, chỉ thấy nàng bị đau mà che cánh tay phải, bởi vì đau nhức mà mặt mồ hôi đầm đìa. Quế ma ma đương nhiên rất đau, bởi vì tinh thông kết cấu thân thể Tô Lạc liền đem các đốt ngón tay phải phế , động tác kia gọn gàng, chút dây dưa dài dòng.

      Tô Lạc hai tay ôm cánh tay, bình tĩnh mà liếc xéo nàng, khóe môi nhếch lên trào phúng cười lạnh.

      “ Ngươi, ngươi như thế nào có thể... Điều đó có khả năng!” Quế ma ma mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên giật mình .

      “Ah?” Tô Lạc nhàn nhat cười lạnh.

      Quế ma ma đau nhức mà hít hơi, trong lòng nàng thầm khuyên bảo chính mình, ảo giác, nhát định là ảo giác. Tứ tiểu thư là củi mục, căn bản có khả năng tập võ, nàng làm sao có thể thắng chính mình?

      Muốn đến tận đây, Quế ma ma hiểm cười mấy tiếng:” Tứ tiểu thư rượu mời uống mà muốn uống rược phạt, vậy đừng trách lão nô khách khí!”

      Quế ma ma cái tay khác như kìm sắt hướng cổ Tô Lạc véo , nàng cũng tin như vậy mà bắt được Tứ tiểu thư tay trói gà chặt.

      Đột nhiên, Quế ma ma chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bóng dáng Tô Lạc trước mặt nàng mất tung tích. Nhưng mà, chậm mà xảy ra nhanh, Tô Lạc hướng bờ mông đẫy đà của Quế ma ma đạp cước.

      Hôm qua Phật sơn vô ảnh cước này là Tô Lạc đem Tô Vãn đạp vào ao hoa sen, tai cước này uy lực càng lớn, cước trực tiếp đem Quế ma ma đụng vào vách tường cách đó ba mét.

      Sau đó, phát ra đạo kịch liệt tiếng va chạm.

      Tường lâu năm có tu sửa, rất chặt chẽ, chỉ thấy nó kijhc liệt mà lay động vài cái, tuy nhiên tường lại sập, nhưng là tường bùn phấn lại nhao nhao rơi xuống, mà giờ khắc này Quế ma ma bị đụng sớm ngất .

      Tô Lạc lần này phát uy, để cho Lục La kinh ngạc mà há to mồm.

      “Tiểu, tiểu, tiểu thư?” Lục La kinh hãi đến lời đều ra hoàn chỉnh.

      Nhìn cước của tiểu thư đem Quế ma ma dạpđến hôn mê, Lục La dùng sức dụi mắt, nàng khó có thể tin.

      “Ừ” Tô Lạc nhàn nhạt mà đáp, tay nàng vân vê cái cằm, tự hỏi nên xử lý lão bà này như thế nào.

      Trí nhớ trước kia của Tô Lạc cho nàng biết, những năm gần đây, vị Quế ma ma này cũng ít lần khi dễ nàng, thậm chí còn phân phó nhà bếp đưa đến cho nàng thức ăn gióng như cho heo ăn! Tại thời điểm nàng bệnh, để cho nàng uống thuốc, còn đem dược đổi thành nước tiểu! Nguyên chủ tức giận phản kháng, nàng lại thô lỗ mà khi dễ.

      Loại này lão bà, chết là tốt nhất.

      Cái va chạm vừa rồi cũng để cho nàng chóng mặt tầm vài ngày
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :