1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31: Câu dẫn cùng phản quyến rũ!
      Editor: kaylee

      Hạ Lan Phiêu ác độc nghĩ đến cảnh Tiêu Mặc nản lòng lăn xuống người mình, ác độc nghĩ cảnh đến nàng vỗ bả vai Tiêu Mặc : “Người em có việc gì ta còn trẻ, uống nhiều XX thận bảo chút, hơn nữa chịu chút X ca nhất định tốt”, khỏi cười khẽ tiếng. Có thể do cảm giác say dần xuất , nàng chỉ cảm thấy Tiêu Mặc ở trước mặt càng ngày càng mơ hồ, làm cho nàng gần như nhìn . So sánh với thân thể mềm yếu, đầu óc của nàng lại hưng phấn khác thường.

      Đau đầu quá, thân thể mềm…. Mà ta vui mừng. Ngày mai, ta có thể rời , rời khỏi tên cẩu Hoàng đế này thoát khỏi số phận chết người này! Ta, muốn cùng những người liên quan đến Hạ Lan Phiêu có bất kỳ dính líu gì! Bắt đầu từ ngày mai, ta chỉ là ta – Hạ Lan Phiêu!

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, cười sờ lên mặt của Tiêu Mặc, chủ động hôn lên môi . Đầu lưỡi của nàng tinh tế phác họa độ cong của khóe môi Tiêu Mặc, chui vào khoang miệng của , ở giữa răng môi nhàng vẽ vòng tròn. Nàng biết, nụ hôn của nàng đốt lên hỏa diễm thiêu rụi tỉnh táo trong lòng nam nhân này, mà nàng vừa quyến rũ, vừa kiêu ngạo nhìn Tiêu Mặc: “Đến….”

      Sau giây, nàng liền bị Tiêu Mặc hung hăng đặt lên giường. Tiêu Mặc hung hăng hôn nàng, dùng hết sức lực toàn thân, mỗi bộ phận thân thể đều cảm thấy khát vọng nàng. Loại cảm giác này, là khao khát chưa bao giờ có, xa lạ, đáng sợ.

      vẫn động vào nàng, là vì muốn lưu lại hậu hoạn về sau, cũng vì…. Sợ mình lưu luyến thân thể của nàng. Nhưng mà, …. Lưu luyến sao? Hay là, sau khi lấy được giống như các nữ nhân khác, rất nhanh có hứng thú, tùy tiện vứt ở bên? Biết nàng muốn , tại sao còn giữ nàng lại….

      Mặc kệ như thế nào, thể quản nhiều như vậy. Tổn thương nàng cũng vậy, hậu hoạn vô cùng cũng vậy, chỉ muốn lấy được nàng. Trước khi nàng rời , làm cho nàng, trở thành nữ nhân của . Loại khát vọng này, mãnh liệt quá mức, ngay cả cũng ngờ được. nghĩ…. Như vậy, liền làm thôi.

      Cảm giác ấm áp, xúc cảm mềm mại, bá đạo chiếm đoạt, mùi vị quen thuộc người bao quanh Hạ Lan Phiêu. Nàng trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt phóng đại của Tiêu Mặc, dường như cảm thấy máu dồn hết lên mặt, nhịp tim nhanh đến mức như muốn lao ra khỏi lồng ngực. Nàng cảm thấy vật trơn trượt chui vào khoang miệng của mình, đầu óc “ông” tiếng nổ tung. Nàng biết chuyện gì sắp xảy ra, mặc dù rất yên tâm với thân thể thể giao hợp của Tiêu Mặc, nhưng lòng của nàng, vẫn rối loạn.

      “Ôi…. khó chịu…. Buông tay….”

      Hạ Lan Phiêu đẩy lồng ngực rắn chắc của Tiêu Mặc theo bản năng, lại phát thân thể của hừng hực giống như mình. Cảm nhận được bàn tay bé của Hạ Lan Phiêu sờ lên lồng ngực mình, lửa giận trong lòng Tiêu Mặc càng cháy rừng rực. Đầu lưỡi của linh hoạt cướp đoạt bên trong khoang miệng của nàng, tê dại khác thường làm cho Hạ Lan Phiêu tự chủ muốn tách rời. Nhưng mà, càng giãy dụa, lại càng cảm thấy áp bức. Từng giây từng phút trôi qua, thân thể của nàng dần xụi lơ, nhưng mà Tiêu Mặc hoàn toàn có ý định dừng lại, mà là càng thăm dò thêm vào bên trong, cho đến khi nàng hoàn toàn xụi lơ trong ngực , mặc hấp thu.

      Dịu dàng, thăm dò từng chút, lưỡi cùng lưỡi dây dưa ngừng. Hai cánh tay nóng rực mà có lực của Tiêu Mặc ôm lấy vòng eo của nàng, nàng chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như bốc cháy. Quần áo sớm bị Tiêu Mặc ném xuống đất, Tiêu Mặc ôm nàng chặt, làm cho thân thể của nàng càng phát ra lửa nóng. loại cảm giác là muốn cự tuyệt hay là muốn đòi lấy tràn ngập trong đại não của Hạ Lan Phiêu, lý trí của nàng nàng phải đẩy người đàn ông này ra, nhưng thân thể của nàng dường như nghe sai khiến.

      Đầu, càng ngày càng choáng váng. Tiêu Mặc tinh tế hôn lên phần cổ của nàng lưu lại dấu ấn màu đỏ, thẳng từ bờ vai của nàng dọc xuống. Môi hôn đến mức, làm cho thân thể của Hạ Lan Phiêu nhàng run rẩy. Nàng nhắm chặt hai mắt, dám nhìn đôi mắt làm cho người ta hít thở thông của Tiêu Mặc, cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ. Mà nàng…. Ruốt cuộc ngủ mê man – ngủ thiếp ngay trong bầu khí mập mờ như vậy.

      “Trời…. Cư nhiên ngủ thiếp .”

      Tiêu Mặc đau đầu nhìn nằm dưới thân mình vào thời khắc mấu chốt cư nhiên ngủ thiếp , có chút thể tin vỗ má nàng. Mặt của Hạ Lan Phiêu khẽ chuyển động theo bàn tay của Tiêu Mặc, hô hấp đều đặn, lông mi rũ xuống, biểu nàng ngủ. Nàng yên tĩnh ngủ, có giương nanh múa vuốt, cũng có hờ hững đờ đẫn…. Cảm giác như vậy, tốt! Nhưng mà, nàng ngủ say là bởi vì rượu, hay là bởi vì… Túy Hà Y?

      Tiêu Mặc kéo tay Hạ Lan Phiêu. cổ tay của Hạ Lan Phiêu, mắt thường gần như nhìn thấy hai vạch máu màu đỏ, giống như có người dùng móng tay nhàng xẹt qua. Đúng là, đúng là độc Túy Hà Y phát tác sao…. là lần thứ hai. Lại phát tác lần nữa, nàng chết…. Giống như bây giờ, an tĩnh như vậy, xinh đẹp như vậy… chết ....

      Tiêu Mặc nhàng vuốt ve gương mặt của Hạ Lan Phiêu, nhàng hôn lên trán nàng, ôm chặt nàng, ngủ. Hôm nay, thu hoạch rất nhiều, cho nên, tâm trạng khá tốt.

      biết được dân chúng Kim quốc đối với việc bị Đại Chu chiếm giữ cũng có phản ứng quá lớn – tất nhiên, việc này cùng hung tàn của Diệp Văn, nghiêm khắc kiểm soát quân đội và đền bù tổn thất chiến tranh cho dân chúng có chút quan hệ. Mà nàng… cuối cùng cũng khôi phục bộ dáng linh hoạt trước đó. tốt!

      quên, nàng nằm ngẩn ngơ trong căn phòng tối tăm ở Kim quốc, vừa bất lực vừa thê lương như vậy. Nàng mảnh khảnh, gầy yếu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chết . Cho nên, muốn cùng nàng ra ngoài, để cho nàng thấy được phải tất cả người Kim quốc đều có thể tổn thương nàng. Coi như là…. Quà tặng lúc chia tay.

      Hạ Lan Phiêu, ta dối. Khi ngươi hỏi ta có chút đành lòng hay , ta có”, nhưng ta biết ta dối. Nhìn cả người ngươi đầy vết thương, nhìn ánh mắt đờ đẫn của ngươi, ta có chút đành lòng. Nhưng chúng ta đều biết, coi như có quay ngược thời gian, ta cũng chỉ có thể quyết định như vậy. Ta cho ngươi biết, ngươi còn sống, ta vô cùng vui mừng…. Ngươi còn sống, tốt.

      Ta thả ngươi rời . Gần hai tháng, mới có thể làm cho cả hai tỉnh táo, cẩn thận suy nghĩ bước tiếp theo nên làm cái gì . Nếu mà đến ngày phải giết ngươi, ta chắc chắn nhẫn tâm? Ta biết…. bằng đến ngày đó rồi hãy , ôi….
      Last edited by a moderator: 1/3/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32: Người em rất lớn.
      Editor: kaylee

      Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu chặt, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng lần đầu tiên xuất vẻ mờ mịt. đặt đầu của Hạ Lan Phiêu ở bên trong khuỷu tay mình, nhìn ngủ say giống như con mèo , nhàng thở dài. cảm giác kỳ lạ, giống như giọt rơi mực vào trong nước cũng như rơi vào trong lòng , lan tràn khắp thân thể của , làm cho có chút khẩn trương, lại có chút vui sướng. biết thứ tình cảm này ruốt cuộc là gì, chỉ biết rằng muốn ôm nàng, mãi buông tay.

      Hạ Lan Phiêu…. Ruốt cuộc ngươi là ai? Kỳ lạ như vậy, yếu ớt như vậy, rồi lại kiên cường như vậy? Nếu như ngươi là nàng, tại sao tính tình của các ngươi lại hoàn toàn khác biệt? Nếu như ngươi phải là nàng, tại sao ngươi lại có bớt Hồ Điệp thể nào giả tạo?

      Ruốt cuộc nhận được Thủy Lưu Ly rồi. Lúc cánh tay đầy vết roi của ngươi đưa cho ta khối ngọc kia, ta phát ta hơi chú ý tay của ngươi – nhất định là rất đau. Ngươi…. trách ta sao? Nhưng tại sao ngươi lại cười với ta? Vì tha thứ, hay vì căn bản là thèm hận….

      biết qua bao lâu, ruốt cuộc Tiêu Mặc cũng nặng nề thiếp . Tóc của cùng Hạ Lan Phiêu quấn với nhau ở giường, tuy hai mà . Nhưng mà, chỉ cần tỉnh dậy, chúng dứt khoát chia lìa….

      Ngày hôm sau..

      Khi Hạ Lan Phiêu tỉnh giấc, hoảng sợ phát mình nằm trong ngực Tiêu Mặc. Tiêu Mặc hít thở đều đặn, ôm chặt nàng, mà hai người bọn họ đều…. mặc quần áo.

      xảy ra chuyện gì? Ta nhớ được tối hôm qua cùng Tiêu Mặc…. Trời ạ, chẳng lẽ ta say rượu mất lý trí cho cái kia? có khả năng! được! Mà thân thể của ta cũng đau…. Tất cả mọi người đều lần đầu tiên đau, xem ra Tiêu Mặc…. Đúng là được!

      Hạ Lan Phiêu cẩn thận quan sát ga giường, quả nhiên phát giường đơn trắng noãn mảnh, khỏi thở dài hơi. Nàng nhàn đẩy cánh tay ôm ngang hông mình của Tiểu Mặc ra, muốn xuống giường, lại bị Tiêu Mặc kéo lại.

      “A!”

      Hạ Lan Phiêu khống chế được ngã vào trước ngực Tiêu Mặc, có lẽ đụng rất đau. Nhưng mà, Tiêu Mặc mở mắt ra, chỉ khẽ mỉm cười với nàng: “Ngươi tỉnh?”

      A…. A…. A! cần mới sáng sớm phóng điện với ta có được hay ! Cả người trần trụi, đầu tóc rối bời, cơ bắp cường tráng…. Nam nhân như vậy thể giao hợp là đáng tiếc!

      Có lẽ là cảm giác được Hạ Lan Phiêu ngơ ngẩn nhìn mình, Tiêu Mặc cũng có chút giật mình. nhìn trước mặt quần áo xốc xếch, cả khuôn mặt đỏ bừng, theo bản năng sờ đầu tóc rối bời của nàng, cầm lòng được : “Ngày hôm qua….”

      Ngày hôm qua? Chẳng lẽ muốn ngày hôm qua ở người ta có xảy ra chuyện gì. Tiêu Mặc, ngươi cũng có ngày hôm nay!

      Hạ Lan Phiêu ác độc nhìn Tiêu Mặc, khóe môi nâng lên nụ cười châm chọc. Trước giờ nàng đều bị tên cẩu Hoàng đế này khi dễ chèn ép, ruốt cuộc cũng có được chút lợi thế có thể vạch trần lòng của . Nàng ác độc cười, cười đặc biệt hả hê, chân còn run run. Tiêu Mặc nhìn bộ dáng ngang ngược, bướng bỉnh của nàng, mặt khỏi trầm xuống.

      Ôi, còn có thể tức giận! Có phải ngày hôm qua được đặc biệt khổ sở, đặc biệt nghẹn khuất, đặc biệt buồn bực hay ? Mà ta muốn đốt pháo, cho toàn bộ thế giới biết Tiêu – Mặc – – được! Trời ơi, ban cho ta cái loa ! Để cho ta cho cả thiên hạ cái bí mật máu chó này!

      Hạ Lan Phiêu vẻ mặt cổ quái nhìn Tiêu Mặc, hồi cau mày, hồi mỉm cười, khuôn mặt hồng hào mịn màng tràn đầy linh hoạt. Nàng liếc Tiêu Mặc cái, cười hì hì lấy quần áo, lại bị Tiêu Mặc chặn ngang ôm lấy. Lưng của nàng, dán lên lồng ngực trần trụi của Tiêu Mặc, nóng như lửa.

      “Làm…. Làm gì?” Muốn giết người diệt khẩu?

      “Muốn ?”

      “Ừ.”

      “Ngày hôm qua….”

      Hơi thở của Tiêu Mặc phun lên cổ của Hạ Lan Phiêu, nóng. Thân thể của nàng nhịn được run lên cái, ý thức cũng ràng trong nháy mắt. Nàng biết, nếu như mình vạch trần bí mật của Tiêu Mặc mà , việc này làm tổn thương lòng tự trọng của nam nhân, bỏ qua cho nàng….

      Tiêu Mặc, được như vậy! Ngươi được phải là ngươi sai, nhưng ngươi uy hiếp đông đảo quần chúng nhân dân như vậy rất có đạo đức đúng ? Mà ta, sợ ngươi trả thù….

      có việc gì!” Hạ Lan Phiêu quay đầu lại, đặc biệt cứng ngắc vỗ bả vai Tiêu Mặc: “ có chuyện gì! Dù sao ta cũng phải nữ nhân trong sạch. Lại , người em rất lớn, cũng làm cho ta rất thoải mái!”

      Được rồi, bằng mọi giá! Vì an ủi tâm hồn bị thương của ngươi, ta ra bao nhiêu lời dối có ý tốt! Lời dâm đãng lại hung hãn như vậy ta chỉ có thể lần, lần sau ngài hãy tìm người khác an ủi ngươi …. Tiêu Mặc, ngươi xem ta phúc hậu….

      “Ta…. Rất lớn?” Tiêu Mặc hơi ngập ngừng hỏi.

      Ôi, cho tới bây giờ chắc chưa có nữ nhân nào khen ngươi như vậy! Nhìn ngươi này, ngờ lại vui mừng như vậy! Tiêu Mặc, phải ta ngươi, ngươi làm nam nhân đúng là thất bại…. Sinh ra vốn kém cỏi, lớn lên bù đắp….

      “Ừ, rất lớn! Như vậy, ta sau này còn gặp lại….”

      Hạ Lan Phiêu xong, cười híp mắt phất tay với Tiêu Mặc cái, nghĩ chạy về phía cửa. Nhưng mà, Tiêu Mặc ôm chặt nàng. cúi đầu, đặt vai nàng, lẩm bẩm : “Ngươi…. Muốn dao động ta sao? Vô dụng thôi.”

      Là vô dụng…. Trước sau gì đều thể…. Ồ, Tiêu Mặc cái gì? Dao động? Có ý gì?

      Hạ Lan Phiêu mờ mịt nhìn Tiêu Mặc, khẽ nhếch môi, vẻ mặt mê mang. Ánh nắng sáng sớm chiếu lên khuôn mặt mềm mại của nàng, chiếu lên cổ áo hơi mở của nàng, chiếu lên đôi môi mê người của nàng, chính nàng cũng biết nàng nhìn có bao nhiêu hấp dẫn. Tiêu Mặc chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hô hấp dần dồn dập. Vì vậy, …. kéo lại cổ áo Hạ Lan Phiêu, : “ nhanh .”

      Nếu ngươi nhanh, ta nhịn được mà giữ ngươi lại…. Vì vậy, nhanh .

      “A.”

      Hạ Lan Phiêu khó hiểu nhìn Tiêu Mặc cái, mang theo bọc hành trang rời khỏi quán rượu. Nàng cương quyết như vậy, cũng quay đầu lại nhìn Tiêu Mặc cái. Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu rời , trong lòng có chút trống rỗng.

      buông tay liền buông tay…. Nữ nhân tuyệt tình…. A…. Tiêu Mặc cười nhạt.

      Hạ Lan Phiêu rời khỏi Tiêu Mặc, đường, tâm trạng rất tốt. Nàng chỉ cảm thấy khí bên ngoài trong lành và tự do, nghe thấy con quạ đậu cành cây cạc cạc kêu làm cho người ta *****! Quạ? Đây là điềm báo….

      “Cạc cạc.”

      Hai con quạ từ cành cây đứng dậy, mặt biểu tình bay đỉnh đầu Hạ Lan Phiêu. Mà hành trình đẹp đẽ của Hạ Lan Phiêu, ruốt cuộc bắt đầu….
      Last edited by a moderator: 1/3/16
      tialia88 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33: Người tình của Quốc sư đại nhân.
      Editor: kaylee


      Mười ngày sau.

      Trong gian phòng lịch tao nhã của quán rượu, Hạ Lan Phiêu cố gắng nuốt xuống ngụm thức ăn cuối cùng. Nàng biết rằng lâu sau, nàng bị tiểu nhị ném ra khỏi quán, hoặc là bị giữ lại rửa chén bát…. Có lẽ, rửa chén bát vẫn tốt hơn, ít nhất là có công việc ổn định.

      Sauk hi Hạ Lan Phiêu rời khỏi Kim quốc, nàng luôn suy nghĩ về tương lai. nơi nào tốt nhỉ? thể nán lại Kim quốc, càng thể trở về Chu quốc, Bắc quốc nghe đánh giặc…. Như vậy, chỉ có thể Tề quốc rồi.

      Tề quốc nằm ở phía nam của Đại Chu, là đối thủ mất còn với Tiêu Mặc, cũng là nước duy nhất thế giới này có thể chống lại Tiêu Mặc. Quần áo và trang sức của Tề quốc, các loại kiến trúc đều vô cùng giống với Đại Chu, chẳng qua là càng thêm mở cửa, lớn mật. Ở Đại Chu, quần áo của nữ nhân thể đệ lộ thân thể kể cả là chút da thịt, nhưng ở Tề quốc khắp nơi đều là mỹ nữ mặc đều giống trang phục của Trung Quốc thời Đường lộ ngực lộ chân, rất là đẹp mắt. Nghe , quốc quân của Tề quốc là tuyệt mỹ thiếu niên mười năm, mười sáu tuổi, được là phong hoa tuyệt đại (phong nhã tài hoa). Dĩ nhiên, Hạ Lan Phiêu lựa chọn Tề quốc chỉ là vì trốn tránh ma chưởng của Tiêu Mặc và Hạ Lan Thụy thôi, tuyệt đối phải là vì vị Hoàng đế đẹp trai trong truyền thuyết kia, tuyệt đối phải, tuyệt đối phải….

      Mọi thứ trong cuộc hành trình đến Tề quốc của Hạ Lan Phiêu đều tốt đẹp. Nàng tìm quán rượu ở trọ, ăn các mán ăn mang đậm hương vị của Tề quốc, ngắm nhìn các mỹ nữ đủ loại phong thái đường cái Tề quốc. Dĩ nhiên, nếu lúc dạo phố nàng bị mất túi tiền mà , mọi thứ càng tốt đẹp.

      Tên trộm đáng chém vạn lần! làm sao nhẫn tâm trộm túi tiền của nàng ? Trong đó thế nhưng là toàn bộ gia sản của nàng. Được rồi, ta thừa nhận là ta tham tiền, đâu đều phải mang theo bảo bối của nàng thỉnh thoảng ngắm nghía chút, nhưng phải thế này! Ta còn chưa trả tiền thuê phòng, bọn nhất định cho rằng ta cố ý ăn cơm chùa (ăn cơm trả tiền đó ^_^)! Trời ơi, làm sao bây giờ…. Chỉ có thể lừa được lần nào tính lần đó….

      Ở bàn bên cạnh, có mấy nam nhân trung niên ngồi, bàn bày đủ loại thức ăn, tốt hơn thịt kho tàu cùng bánh bao của Hạ Lan Phiêu rất nhiều. Ánh mắt của Hạ Lan Phiêu tự chủ nghiêng mắt nhìn thức ăn mặt bàn của bọn họ, đúng lúc nghe được bọn họ cái gì đó.

      “Đại ca, người chúng ta tìm Hỏa Liên cung nương tựa… vị Cung chủ kia có thể thu nhận chúng ta hay ? Chúng ta có thể chỉ làm việc, cần tiền!”

      “Đồ ngốc! Ngươi cho rằng Hỏa Liên cũng ai cũng có thể vào sao? Quốc sư đại nhân tuấn mỹ vô song ưu nhã cao quý, người muốn gặp mặt có thể xếp hàng từ nơi này đến Hoàng cung, nơi nào đến lượt ngươi?”

      cũng đúng. Chỉ là nếu có thể vào Hỏa Liên cũng mà , cho dù mưu cầu quan chức, cũng có thể diễu võ dương oai ở kinh thành, ăn cơm cũng có thể cần trả tiền….”

      “Có chút tiền đồ được ?” Ruốt cuộc vị đại ca kia nhịn được nữa: “ ra ngươi phải là vì làm quan làm tể, àm là vì ăn cơm phải trả tiền? Vậy bằng ngươi làm đàn bà, theo đuổi Quốc sư đại nhân!”

      “Cho dù làm đàn bà, còn có nhiều con quỷ theo đuổi Quốc sư đại nhân như vậy, đâu đến lượt ta…. Ăn cơm, ăn cơm!”

      Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nghe bàn bên chuyện, trong đầu tràn đầy mấy chữ “theo đuổi Quốc sư đại nhân”, “ăn cơm mất tiền”. Nàng sờ túi tiền trống của mình, lại nhìn thức ăn phong phú các bàn khác, chỉ có thể nuôt nước miếng. Mà đúng lúc này, nàng bỗng nhiên nghe thấy giọng vang lên phía sau mình.

      “Thanh Hà nương?”

      Gọi ai vậy? Tên nghe buồn nôn….

      “Thanh Hà nương!”

      Nhìn khuôn mặt phóng đại của chưởng quỹ, Hạ Lan Phiêu mới ràng là gọi mình. Vì tránh những phiền toái cần thiết, nàng dùng tên giả là “Lâm Thanh Hà”, lại ăn mặc bình thường, căn bản có người có thể từ bề ngoài bình thường của nàng mà phát ra khí chất cao quý ưu nhã bên trong. (người đọc: PIA chết cái người biết xấu hổ! :v) Nàng nhìn khuôn mặt có chút dữ tợn của chưởng quỹ, lại nhìn nốt ruồi phú quý vô song quai hàm của bà mối, thản nhiên cười với : “Chưởng quỹ ca ca….”

      nương, hôm nay ngài nên trả tiền phòng còn nợ ! Tiền phòng năm lượng tám tiền, hơn nữa tiền cơm hai lượng sáu tiền, ngài trả tám lượng là được!”

      “Ha ha…. Đột nhiên ta cảm thấy hơi đau bụng….?”

      “Ngài lại muốn viện cớ sao?”

      “Ta có viện cớ….”

      “Vậy mau trả tiền….”

      “Này, túi tiền của ta….”

      “Ô, lại là kẻ ăn cơm chùa.” Khuôn mặt của chưởng quỹ lập tức tràn đầy khinh thường: “ nhìn ra, nương lại biết xấu hổ như vậy! trả tiền, liền bán ngươi vào kỹ viện, chính ngươi suy nghĩ mà xử lý.”

      “Kỹ viện…. Ta rửa chén bát được ?”

      “Bổn điếm người làm đều đầy đủ, ai mà thèm ngươi rửa bát đĩa? Nhìn tay chân ngươi vụng về như vậy cũng làm được! Nếu phải là ngươi nợ tiền, ai mà thèm bán ngươi làm kỹ nữ? Cũng nhìn chút gương mặt đó!”

      Này này, ngươi thể lời ác độc như vậy…. Nhưng mà, ta chỉ có thể để ngươi mắng, bởi vì ta có tiền….

      thôi.” Chưởng quỹ vừa vừa kéo tay Hạ Lan Phiêu.

      đâu?”

      “Còn có thể đâu? Bán ngươi đến thanh lâu.”

      “Ngươi dựa vào cái gì bán ta?”

      “Chỉ bằng ngươi nợ ta tiền! Nếu phục, cùng ta đến nha môn phân phải trái, ta ngược lại muốn hỏi xem tại sao thiên hạ này có người nợ tiền trả?”

      Chưởng quỹ xong, cố sức kéo Hạ Lan Phiêu ra cửa, mà Hạ Lan Phiêu chính là nắm chặt bàn chịu buông tay.Toàn bộ quán rượu có rất nhiều người xem trò hay, nhưng có ai hung cứu mỹ nhân. Bọn họ đều cười khanh khách nhìn Lolita sắp bị bán vào thanh lâu, người nào có ý muốn ngăn cản.

      Mẹ nó! Trong tiểu thuyết xuyên việt, phải nếu nữ chính gặp tình cảnh như vậy đều có đứng ra làm hung cứu mỹ nhân, sảng khoái trả nợ giúp sao? Vì sao mọi người đều nhìn ta, nhưng lại có ai chịu giúp đỡ? Chẳng lẽ phải mỹ nữ được đối xử như vậy sao? quá đáng!

      “Chưởng quỹ, xin thương xót….”

      theo ta!”

      muốn….”

      mau!”

      “Ngươi dừng tay cho ta! Ta cho ngươi biết, ta chính là người tình của Quốc sư đại nhân – chính là người tình, quan hệ đặc biệt mập mờ đó, hiểu ? Hừ hừ, ngươi dám lấy tiền của ta? muốn sống nữa?”
      Last edited by a moderator: 1/3/16
      tialia88Miken Ha thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 34: Hai người ăn cơm chùa.
      Editor: kaylee


      Tất cả mọi người trong quán rượu đều ngây ngẩn cả người. Chưởng quỹ bị Hạ Lan Phiêu mạnh miệng dọa sợ, theo bản năng thu hai tay về, thể tin nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng: “Ngươi…. Ngươi cùng Quốc sư đại nhân tôn quý…. , có khả năng! Quốc sư đại nhân phong hoa tuyệt đại, thể nào thích con nhóc này! Hơn nữa còn là nha đầu khó coi!”

      …………

      “Ngươi cho rằng Quốc sư đại nhân cùng lũ phàm phu tục tử các ngươi có cùng phẩm vị? Người ta là thích loại hình giống ta đây – hồn nhiên, loli!”

      Hạ Lan Phiêu xong, theo bản năng ưỡn ngực, ngạo nghễ nhìn mọi người. Có lẽ là bị khí thế của nàng áp đảo, có người bắt đầu xì xào bàn tán.

      “Chẳng lẽ lời nha đầu kia ? Nhìn kỹ, nàng cũng phải quá khó coi, dù gì ngũ quan cũng rất bình thường….” (k khó coi vì ngũ quan bình thường, cười chết mất :v)

      “Ai biết! Chỉ là, hẳn là có ai dám giả mạo việc này, bằng chết vô cùng thảm….”

      “Đúng vậy…. Vậy ruốt cuộc là hay giả đây….”

      Vì vậy, Hạ Lan Phiêu liền đứng ở giữa quán rượu, chịu đựng ánh mắt bỉ ổi của đám con trai. lúc nàng sắp chống đỡ nổi nữa, đột nhiên có người từ phía sau kéo nàng vào trong ngực, phối hợp : “Thanh Hà, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi rồi.”

      Mẹ nó, là ai ôm ta, ăn đậu hũ của ta? muốn sống!

      Từ việc nam nhân này kéo nàng đầu của nàng vừa đúng ở trước ngực mà đoán, nam nhân này rất cao; từ việc nghĩ ngợi xuống tay với Lolita mà đoán, nhất định rất biến thái; từ giọng tràn đầy mập mờ quen thuộc mà đoán, rất có thể là….

      “Ôi.” Hạ Lan Phiêu uể oải thở dài, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nghiệt của Hạc Minh, cười khổ tiếng: “Cuộc đời nơi nào gặp lại….”

      “Thanh Hà, của ta ~ ~”

      Hạc Minh trầm bổng kêu “Thanh Hà”, thân thể run nhè , hình như cũng cố nén nước mắt trong mắt. nắm chặt tay Hạ Lan Phiêu, ấn đầu nàng vào ngực mình, thâm tình : “Ruốt cuộc tìm được ngươi rồi…. Ngươi cũng biết, ngày có ngươi ta phải chịu đựng như thế nào đấy….”

      Buông tay…. Ta sắp thở nổi rồi….

      Hạ Lan Phiêu vô lực giãy giụa trong ngực Hạc Minh, hô hấp càng ngày càng khó khăn, cảm giác mình sắp ngạt thở. Nàng biết là cố ý làm chuyện xấu, cố ý đùa bỡn nàng, nhưng cái gì nàng cũng làm được.

      “Ngươi là ai?” Chưởng quỹ cảnh giác nhìn Hạc Minh.

      “Cung chủ Hỏa Liên cung.”

      Hạc Minh tay ôm Hạ Lan Phiêu, tay cầm cây quạt hồng hoa nền trắng phe phẩy, thần tình nhàn nhã lạnh lùng. mặc thân bạch y, tóc dài dùng vòng vàng buộc ở sau ót, đôi mắt quyến rũ lạnh nhạt, xinh đẹp giống như thuộc về nhân gian. thêm cái gì, chỉ là mỉm cười nhìn bốn phía, nụ cười mị, lại mang theo loại cao quý ngạo nghễ. Tất cả mọi người dám tin nhìn , nhìn cây quạt trong tay , rối rít quỳ xuống: “Tham kiến Quốc sư đại nhân!”

      “Đứng lên !”

      Hạc Minh khẽ mỉm cười, nụ cười thanh đạm như cúc, có chút nào giống với vẻ mặt đáng đánh trong quá khứ. đỡ chưởng quỹ dậy, làm cho chưởng quỹ kích động đến đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp : “Quốc…. Quốc sư đại nhân đến tiểu điếm, đúng là…. Đúng là vinh hạnh cho tiểu điếm! Đại nhân muốn ăn cái gì, tiểu nhân lập tức làm.”

      cần. Vị nương này đúng là thê tử của ta, gây phiền toái cho các người rồi, ta đây xin lỗi các người.”

      dám, dám! Đại nhân tôn quý có thể đến tiểu điếm, là vinh hạnh cho tiểu điếm, tiểu nhân muốn dùng vàng dát lên dấu chân của đại nhân, truyền cho đời sau….”

      “Như vậy làm phiền chưởng quỹ rồi, Thanh Hà, chúng ta .”

      Hạc Minh xong, nở nụ cười mị hoặc chúng sinh với mọi người, ôm hông của Hạ Lan Phiêu ra khỏi quán rượu. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn , đột nhiên vỗ bả vai : “Tiểu tử, ngươi được! Làm sao ngươi lừa được bọn họ?”

      Vốn tưởng rằng sơn cùng thủy tận (đến đường cùng), lại ngờ gặp được người quen ở Tề quốc, là tốt! Tuy muốn làm phiền Hạc Minh, muốn cuốn vào vòng luẩn quẩn lúc trước, nhưng lúc nhìn thấy Hạc Minh ta rất vui mừng….

      “Ta có gạt người.”

      “Hắc, giả bộ, tiếp tục giả bộ! ngờ ngươi chỉ lớn lên đẹp mắt, lừa gạt người cũng giỏi! Về sau, ta liền theo ngươi lăn lộn. Ngươi giả bộ làm Quốc sư đại nhân, ta làm người tình của Quốc sư, ăn khắp thiên hạ trả tiền….”

      “Ha ha.”

      “Cười cái gì? Xem thường ta sao? Ta cảnh cáo ngươi…. được cười, ta nghe liền phiền – cùng đức hạnh với tên kia.”

      “Ngươi là Tiêu Mặc sao? Tiểu Hạ Lan, ngươi ở bên cạnh ta còn nghĩ đến nam nhân khác, ta đau lòng!”

      “Phi.” Hạ Lan Phiêu nhảy dựng lên, đánh cái vào đầu Hạc Minh: “ cho nhắc đến tên kia.”

      “Vì sao?” Hạc Minh cười híp mắt hỏi.

      “Bởi vì…. Ta trở về! Tuyệt đối trở về.”

      Hạ Lan Phiêu , ngay cả bản thân cũng nhận thấy mình nhàng thở dài hơi. Hạc Minh lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, kéo tay của nàng: “Tiểu Hạ Lan.”

      “Hả?”

      “Cùng ta ngủ chung .”

      “….”

      “Nhà ta rất lớn, chê việc nhiều hơn đôi đũa đâu. Hơn nữa, ngươi trở thành tỳ nữ của ta, tự nhiên phải theo chủ nhân.”

      “Tỳ nữ?” Hạ Lan Phiêu mở to hai mắt: “Ta trở thành tỳ nữ của ngươi từ lúc nào?”

      “Vừa rồi nếu phải ta kịp thời tới, Tiểu Hạ Lan bị bán vào thanh lâu rồi. Là ta giúp ngươi trả tiền nợ quán rượu, chẳng lẽ Tiểu Hạ Lan nên báo ân, làm tỳ nữ sao?”

      “Thế nhưng ngươi cũng trả tiền. Ngươi cũng ăn cơm chùa!”

      “Đây gọi là bản lĩnh.” Hạc Minh kiêu ngạo cười, cầm cây quạt gõ đầu Hạ Lan Phiêu: “Ngươi là muốn ăn, còn có thể nhịn sao? Vẫn là, ngươi nợ quán rượu tám lượng bạc, ta giúp ngươi trả, ngươi liền là người của ta rồi.”

      Tám lượng…. Ta vì tám lượng bạc liền bị bán …. Người mua ta lại là nam sủng trước kia của ta…. Đúng là câu chuyện máu chó mà….

      bậy.”

      Hạ Lan Phiêu vui nhìn Hạc Minh, muốn tranh thủ giành lợi ích hợp pháp của mình, lại thấy nhóm người nam thanh nữ tú mặc đồ trắng về phía mình. Bọn họ chỉnh tề quỳ xuống trước mặt Hạ Lan Phiêu, đồng thanh : “Quốc sư đại nhân, xe ngựa chuẩn bị xong, xin hỏi bây giờ đại nhân muốn đâu?”

      Cái gì? Ta trở thành Quốc sư đại nhân khi nào hả? Chẳng lẽ quy luật xuyên qua nhất định trở thành nhân vật quan trọng là cách nào phá vỡ hay sao? (Hắc, chị ảo tưởng á ^^)

      “Khụ! Mọi người cần đa lễ, đứng lên .” Hạ Lan Phiêu có chút tự nhiên .

      Ngoài ý muốn của nàng, mọi người vẫn quỳ, giống như nghe thấy lời của nàng. (haha) Hạc Minh cười khúc khích, nhàng nhấc tay: “Tốt lắm, tất cả đứng lên . Trở về Hỏa Liên cung.”
      tialia88 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 35: HẠC MINH ĐÚNG LÀ NGƯỜI GIÀU CÓ.

      Editor: kaylee

      Quốc sư? Chẳng lẽ tên Hạc Minh biến thái này vì muốn diễn xiếc tốt, tiếc tiền mời nhiều diễn viên quần chúng như vậy? phải như vậy chứ? Ta nợ quán rượu tổng cộng có tám lượng bạc, phô trương như vậy mất bao nhiêu chứ? Đúng là tên phá của!

      “Hạc Minh, vì ăn cơm mất tiền, ngươi đầu tư lớn quá rồi đó. Xe ngựa này thoạt nhìn giống như chế tạo từ vàng ròng, khảm bảo thạch giả xung quanh, dưới ánh mặt trời nhìn chói mắt. Trong xe lại có giường êm, nệm êm, bàn , các loại sách, thậm chí còn có cây cổ cầm, đồ dùng hàng ngày cái gì cũng đều có.”

      Hạ Lan Phiêu ngồi trong xe ngựa, tò mò gảy gảy mấy khối bảo thạch giả xe, ruốt cuộc cũng rơi xuống khối. Nàng cười híp mắt chơi đùa Lam thủy tinh trong tay, muốn chơi bắn bi Hạc Minh cười híp mắt ôm hông nàng: “Tiểu Hạ Lan, vật này thế nhưng là ….”

      “Hả?”

      Hạ Lan Phiêu cả kinh, đúng lúc xe ngựa lại khẽ vấp, ‘Lam thủy tinh’ liền trượt khỏi tay nàng rơi ra bên ngoài xe ngựa. Nàng hét thảm tiếng, theo bản năng lao ra bắt bảo thạch, nhưng Hạc Minh bắt nàng lại. Nàng vẻ mặt như đưa đám nhìn bảo thạch lăn ngoài xe ngựa, thể tin mà : “Hạc Minh, ngươi lừa ta, vật kia thể là bảo thạch .”

      “Ha ha…. Là …. Ta chưa bao giờ dùng đồ giả.”

      cách khác, xe ngựa này thực làm từ vàng ròng hay sao? Bảo thạch bên , tất cả đều là ?”

      “Đúng vậy.”

      “Tại sao ngươi sớm? Vật kia nhất định là rất đáng tiền. A… a… a…. Ta muốn lượm về!”

      Nhìn bộ dạng vô cùng hung ác muốn xuống xe ngựa nhặt bảo thạch của Hạ Lan Phiêu, khóe miệng của Hạc Minh tự chủ co quắp. nghĩ rằng, ra Đại Chu nghèo thành như vậy, ngay cả Hoàng hậu cũng ăn cơm chùa thành tiểu khất cái rồi…. (khất cái: ăn xin)

      “Hạc Minh, ngươi lừa ta! Tại sao ngươi có thể đốt tiền như vậy, lấy vàng cùng bảo thạch trang trí xe ngựa? Ngươi cho ta biết, xe ngựa này ruốt cuộc là của người nào? Còn nữa, tại sao ngươi lại giả làm Quốc sư?”

      “….”

      Nhìn vẻ mặt thể tin của Hạ Lan Phiêu, lần đầu tiên trong đời Hạc Minh cảm thấy bất đắc dĩ. Sau đó, xe ngựa dừng lại, ôm Hạ Lan Phiêu xuống xe ngựa, vào Hỏa Liên cung. Nhìn thấy Hạc Minh, người trong Hỏa Liên cung rối rít quỳ xuống, mà Hạc Minh để ý bọn họ, qua trước mặt đông đảo đệ tử cùng nô tài quỳ, dẫn Hạ Lan Phiêu lên phía trước. Hạ Lan Phiêu len lén quan sát người trong Hỏa Liên cung, phát nam nhân mặt tràn đầy cung kính, mà nữ nhân cả khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy lửa nóng hận thể ngay tại chỗ hiến thân cho Hạc Minh.

      thể tưởng tượng nổi! Tất cả đều là lừa gạt!

      Hạ Lan Phiêu theo sát sau lưng Hạc Minh, thể tin nhìn Hỏa Liên cung đầy kì hoa dị thảo (hoa thơm cỏ lạ) tỏa hương thơm nức mũi, nhìn đình đài lầu đặc biệt tinh xảo trong Hỏa Liên cung, nhìn tòa nhà điêu khắc như tranh vẽ cùng nội cung phú quý trang nhã của Hỏa Liên cung, dám tin vào mắt mình.

      Nếu như hoàng cung Đại Chu là đoan trang đại khí, Hỏa Liên cung chính là hoa mỹ thuần túy. Hoàng kim, bạc trắng, bảo thạch, thủy tinh ở trong cung có thể tùy ý thấy được, cũng có vẻ đột ngột. bậc thang trải tử thủy tinh (thủy tinh màu tím), vịn lan can được chế tạo từ cẩm thạch màu trắng, cuối cùng Hạ Lan Phiêu cũng đến Điện Chủ. Nàng nghẹn họng nhìn trân trối trân bảo(vàng bạc châu báu) có giá trị liên thành trong cung điện, mặc kệ Hạc Minh dẫn mình vào trong phòng có mùi đàn hương nhàn nhạt. Hạc Minh dựa vào chiếc giường lớn mềm mại, giới thiệu với nàng: “Đây là phòng của ta.”

      là xinh đẹp! Hạc Minh, ngươi là Quốc sư? Đây là nhà của ngươi? Ngươi cũng quá giàu có rồi.”

      Hạ Lan Phiêu ánh mắt lấp lánh nhìn Hạc Minh, chưa bao giờ phát ra tuấn như vậy, cả người cũng tản mát ra xinh đẹp giống như kim quang của kim nguyên bảo (ánh kim của vàng á -> chị mê tiền quá :v)…. Chẳng lẽ ông trời cuối cùng cũng thương ta, phái kim quy (con rùa vàng) đến cho ta dựa vào? Nể tình tiền bạc, cho dù biến thái ta cũng nhịn….

      “Hô, ruốt cuộc Tiểu Hạ Lan tin tưởng rồi.” Hạc Minh cười rất vui mừng, cười rất nghiệt: “ cảm thấy ta là tên lừa đảo nữa hả?”

      Nụ cười của , làm cho mặt của bọn tỳ nữ trong phòng đỏ đến mức sắp rỉ ra máu, tỳ nữ thân thể yếu ớt kiền chịu được ngất . Hạ Lan Phiêu giương mắt nhìn mọi người thành thạo khiêng tỳ nữ bị ngất ra ngoài, mà những người còn lại tiếp tục nhìn Hạc Minh bằng ánh mắt tỏa sáng. Ánh mắt của các nàng nóng rực xen lẫn chút ghen tỵ, làm cho Hạ Lan Phiêu cảm thấy như có gai đâm ở sau lưng. Hạc Minh còn chê nàng chưa đủ người ghét, vỗ đầu của nàng: “Tiểu Hạ Lan còn cảm thấy ta là tên lừa gạt sao?”

      phải, phải! Lừa đảo lám sao phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành giống như ngươi? Hạc Minh, ngươi là nam nhân đẹp trai nhất thiên hạ, sức quyến rũ nhất thiên hạ!”

      555 (hu hu hu) nhất định là cố ý! Ngay từ đầu liền đối xử đặc biệt với ta, các đồng nghiệp nhất định chèn ép ta, lập ta, làm cho ta thể hòa nhập! Ôi, làm sao ta có thể thản nhiên thừa nhận thân phận tỳ nữ chứ? chừng việc đốt tiền này là Hạ Lan Phiêu cho ! Hừ! phải người đẹp liền ai đau lòng!

      “Đó là đương nhiên rồi! Cuối cùng Tiểu Hạ Lan cũng phát ra, ta là cảm động.” Hạc Minh khách khí , nụ cười nghiệt trước sau như càng thêm biến thái.

      “Như vậy, ta có thể đến phòng của ta xem chút ?” Hạ Lan Phiêu lau nước miếng, nhìn Hạc Minh đầy mong chờ.

      Hạc Minh giàu như vậy, coi như là làm nha hoàn của cũng đáng! Đoán chừng nha hoàn của có thể so sánh với nha hoàn ở cung Phượng Minh của ta! Tiêu Mặc, ngươi tốt xấu gì cũng là Hoàng đế, nghèo thành như vậy ngươi thấy mất mặt sao? Mất mặt, mất mặt!

      “Đây là phòng của ta.”

      “Ta biết . Vậy phòng của ta ở đâu?”

      “Ngươi ở đây.”

      “Đây phải là phòng của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ….”

      “Ngươi là tiểu tỳ nữ của ta. Dĩ nhiên ở chung với ta rồi. Cùng nhau ~ ngủ ~”

      “Cái gì?”
      tialia88 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :