1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 22: Ta muốn chết!

      Editor: kaylee

      Quyết định của Diệp Văn, ruốt cuộc tạo thành hồi phong ba cực lớn.

      Thỉnh thoảng Diệp Văn cũng nổi giận. nóng nảy đến đệ đệ phản bội của mình, đến ý đồ tổn thương nhi tử của “Bích Dao”, mặt biểu lộ tựa như ác ma. Mà qua những ngày này, Hạ Lan Phiêu cũng ngoài ý muốn biết được rằng biết lai lịch của Thủy Lưu Ly.

      ra, khối ngọc thạch kia vốn ở trong tay của Đại Chu. Theo lời Diệp Văn miêu tả, Hạ Lan Phiêu biết được nữ nhân kia rất xinh đẹp, nghe nàng cười tiếng liền khuynh thành, cười thêm tiếng liền khuynh quốc…. Mà thứ này lại là do nàng trả nổi tiền cơm, thuận tay đưa cho Diệp Văn cải trang vi hành tốt bụng trả giúp! Trời ơi, đây là nữ nhân hiếm thấy đến mức nào?

      biết bao nhiêu người muốn cướp đoạt Thủy Lưu Ly, nhưng bởi vì Kim quốc dễ thủ khó công, hơn nữa lại biết Thủy Lưu Ly giấu ở nơi nào nên có đắc thủ. Mà Tiêu Mặc, nắm được nhược điểm duy nhất của Diệp Văn, mưu đồ dùng Hạ Lan Phiêu rất giống Bích Dao để đổi lấy Thủy Lưu Ly. Nhưng mà, cũng thất bại….

      Thất bại tốt lắm! Bọn họ ai biết, người người cũng nghĩ ra được Thủy Lưu Ly ở trong tay ta ! biết vì sao, độc lão già kia cho ta uống lại có thể chậm rãi biến mất, ta cũng có thể hơi cử động, phát ra chút thanh. Mặc dù biết vì sao lại như vậy, nhưng ta vẫn làm bộ giống dáng vẻ vẫn bị khống chế, đờ đẫn chịu đựng ôm ta, hôn ta, cắn ta….

      Trời ạ, ruốt cuộc bao giờ mới có thể thoát khỏi lão biến thái này? Cứ tiếp tục như vậy, ngay cả ta cũng muốn biến thái! Hơn nữa, giả bộ làm người sống đời sống thực vật đúng là mệt mỏi! Mẹ nó!

      Hạ Lan Phiêu nhìn Diệp Văn đẩy cửa vào, trợn mắt nhìn cái, vẫn là làm bộ thể nhúc nhích. Nàng lẳng lặng ngồi ghế, mặc cho Diệp Văn nâng mặt của nàng lên: “Bích Dao, làm sao bây giờ? Tất cả mọi người đều phản bội ta, muốn đoạt vương vị của ta, ruốt cuộc ta nên làm cái gì đây?”

      Bị soán vi! Bị soán vị so với giết người tốt hơn, lão biến thái! Hạ Lan Phiêu ác độc nghĩ.

      “Ta sợ chết, nhưng ngươi phải làm sao? Ta sao có thể nhẫn tâm để ngươi sống mình ở nơi dơ bẩn thế giới này? Bích Dao, xin lỗi! Nếu như…. Nếu như đêm nay ta thất thủ, chúng ta…. Liền cùng nhau chết vì tình thôi.”

      Chết vì tình? Vì sao? Cùng ngươi? Ta muốn! Khuôn mặt của Hạ Lan Phiêu co quắp kịch liệt.

      Nếu như Diệp Văn chú ý chút mà , có lẽ phát khác thường của Hạ Lan Phiêu, nhưng chỉ là lâm vào trạng thái quá buồn bã. ngừng hôn môi Hạ Lan Phiêu, ngừng than thở, nước mắt cũng thi nhau chảy xuống: “Bích Dao, xin lỗi! Ta ngờ mình vô dụng như vậy, bảo vệ được ngươi…. Nếu như mà tên nghịch tử kia mưu phản thành công, nhất định nghĩ mọi cách lăng nhục ngươi! Cho nên, nếu như đêm nay ta thu phục được , xử lí loạn đảng suốt đêm; nhưng nếu như đêm nay giống như ta với ngươi…. Chúng ta liền cùng nhau chết!”

      Diệp Văn lưu luyến hôn lên môi Hạ Lan Phiêu, sau đó khóa cửa, rứt khoát rời . Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn bóng lưng rời , đột nhiên đứng lên vọt đến bên cửa, liều mạng gõ: “Mở cửa ra! Mau mở cửa ra! Choáng nha, ngươi chết cũng cần kéo theo ta làm đệm lưng chứ, ngươi cái đồ lão biến thái! Lão tử mới mười năm, lão tử muốn chết! Mau mở cửa ra, đồ khốn khiếp!

      có bất kỳ người nào để ý đến nàng. Ngoài cửa, loại yên tĩnh giống như tử vong.

      Ở Kim quốc, Hạ Lan Phiêu bị đánh, bị chửi, bị mọi người căm thù, chịu bỉ ổi của Diệp Văn, nhưng có lúc nào làm cho nàng cảm thấy tuyết vọng như bây giờ. Trước kia, nàng đều có thể gắng gượng mọi chuyện, vì nàng biết nàng chết. Nàng ngờ, bất kể là nàng nghe lời hay chống đối, từ đầu đến cuối bóng ma tử vong vẫn như như . Ta muốn chết, ta thực muốn chết!

      biết qua bao lâu, ruốt cuộc Hạ Lan Phiêu cũng chấm dứt việc giãy giụa vô nghĩa. Nàng nhàng vuốt ve bàn tay sưng đỏ của mình, nhớ đến cái còi cứu mạng, sờ soạng tìm kiếm, nhưng lại cái gì cũng sờ được.

      Cái còi đâu rồi? nơi nào rồi? Trời ạ! Chẳng lẽ bị cái tiểu nhân xinh đẹp động lòng người kia lấy mất rồi?

      Hạ Lan Phiêu kinh hãi, vội vàng sờ soạng khắp người mình, thậm chí cởi sạch trơn, nhưng vẫn là tìm được bất cứ thứ gì. Nàng giống như con thú bị vây khốn đảo quanh khắp phòng, lục soát mỗi góc trong gian phòng, lại bỗng nhiên tỉnh ngộ.

      Mẹ nó, ta thay quần áo rồi! Mấy lần trước bị đánh đến thành hình người, y phục tất cả đều là máu, tên Diệp Văn kia giúp ta thay y phục! Lúc ấy đầu óc ta choáng váng, cũng cảm thấy quần áo của mình rất ghê tởm, lại giả bộ người sống đời sống thực vật, nên ngăn cản! Trời ạ! Tại sao ta lại để cho thay y phục có chứa cái còi mà ta quý rồi cứ như vậy ném cho tỳ nữ chứ? Ta đúng là đầu heo, đầu heo lớn! Chẳng lẽ là ông trời muốn diệt ta?

      Hạ Lan Phiêu buồn bực suy nghĩ, ruốt cuộc…. Nằm sõng soài giường. Hô! là thoải mái!

      Ngủ , ngủ ! Dù sao mọi chuyện cũng xảy ra, chỉ dựa vào sức lực của mình ta thể nào thay đổi được bất kỳ việc gì, mà cái còi cứu mạng duy nhất của Hạc Minh cũng bị ta làm mất…. Các bạn học, chủ quan khinh suất là được! Bài học kinh nghiệm đẫm máu, tàn khốc!

      Hạ Lan Phiêu cuộn mình thành đoàn chiếc giường êm ái, cuối cùng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Trong mông lung, hình như có người đứng trước mặt nàng, lẳng lặng nhìn nàng. bàn tay, nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, rồi dừng lại đôi môi sưng đỏ của nàng.

      Diệp Văn? Chẳng lẽ lão biến thái kia trở về? Theo lời của , hẳn là có thu phục được bọn phản loạn . Mà ta, chết….
      Last edited: 1/3/16
      cô gái bạch dươngtialia88 thích bài này.

    2. tialia88

      tialia88 Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      185
      truyen hay lam..hong hong hong
      michellevn thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 23: Tiêu Mặc trở về.
      Editor: kaylee


      Thời gian, dường như dừng lại. Trong bóng tối, ai nhìn thấy được bóng dáng của đối phương, nam nhân đứng ở cạnh giường nàng nhàng hô hấp, bàn tay lớn cực nóng chạy thân thể nàng.

      nhàng cởi bỏ quần áo của nàng, nhàng hôn lên trán nàng, gương mặt của nàng, môi của nàng, cổ của nàng,…. Mỗi cái hôn, đều để lại thân thể đầy vết thương của nàng cảm xúc tê dại, ruốt cuộc tay của cũng nhàng cởi ra chiếc quần áo cuối cùng người Hạ Lan Phiêu. nắm lấy bộ ngực chưa phát dục hoàn toàn của Hạ Lan Phiêu. Tay, nhàng vuốt ve mấy cái, bàn tay dọc theo thân thể của nàng trượt xuống bụng dưới ấm áp, tiến đến địa phương mẫn cảm nhất của nữ nhân.

      Ưm….

      Thân thể, giống như bị điện giật. Ngón tay của vậy mà đưa về phía hạ thân của nàng, nụ hôn của cũng rơi lưng của nàng. nhàng mút vào, nhàng cắn xé cũng làm cho Hạ Lan Phiêu gần như mất ý thức! Cả người của nam nhân nửa đè ở người nàng, nàng đều có thể nghe được ràng tiếng tim đập của mình. biết là tiếng ai thở dốc giống như rất khàn đục mà kịch liệt ràng tràn ngập ở bốn phía, ở trong đêm đen hết sức bắt mắt.

      Thân thể nóng lên, giống như thiêu đốt! Cảm giác được, trong miệng có cái gì đó mềm mềm, ẩm ướt chơi đùa! Loại cảm giác này, trước đây chưa bao giờ có! Tên khốn Diệp Văn kia lúc nào thay đổi kỹ thuật rồi? Chẳng lẽ nghĩ để cho ta trước khi chết trải qua cảm giác giao hoan vui vẻ sao? Dựa vào ngón tay?

      “Xong chưa? Muốn giết cứ giết, muốn thượng liền thượng, đừng lãng phí thời gian.” Ruốt cuộc Hạ Lan Phiêu nhịn được .

      Choáng nha, đừng có sờ ta nữa! Chính mình được, lại còn sờ tới sờ lui nữa cảm thấy tổn thương lòng tự ái của mình sao?

      Diệp Văn dừng tay lại. Hẳn là tức giận hoặc nghi ngờ tại sao người sống đời sống thực vật lại có thể mở miệng chuyện.

      “Ta biết người em của ngươi hảo tâm, trước khi chết để cho ta ****** chút, cám ơn ngươi nha!”

      “Diệp Văn” rời khỏi giường của Hạ Lan Phiêu, ánh nến lập tức sáng lên: “Còn nữa, có phải ngươi cũng cự tuyệt hay ?”

      Dưới ánh nến, Tiêu Mặc lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn, khuôn mặt tuyệt mỹ được ánh nến chiếu rọi càng trở nên như mộng như ảo. Hạ Lan Phiêu thể tin nhìn , lưỡi như bị thắt lại: “Ngươi, ngươi, ngươi…. Làm sao ngươi có thể ở đây?”

      “Tại sao Trẫm thể ở đây?” Tiêu Mặc hỏi ngược lại.

      “Đây là Vương Cung của Diệp Văn, chẳng lẽ ngươi sợ bị bắt sao?”

      tại, là Vương Cung của Trẫm rồi.” Tiêu Mặc cười: “Tất cả là nhờ vào Hoàng Hậu.”

      “A.”

      Hạ Lan Phiêu bình tĩnh mặc quần áo, mặc dù trong lòng có muôn vàn thắc mắc, nhưng là cố ý hỏi Tiêu Mặc ruốt cuộc là làm thế nào lấy được Vương Cung này. Nôn chết ngươi! Mà Tiêu Mặc yên lặng nhìn cơ thể chồng chất vết thương của nàng, gò má sưng đỏ của nàng, bình tĩnh hỏi: “ có chạm vào ngươi hay ?”

      “Đương nhiên có chạm qua! chỉ chạm vào, SM (sadomasochism: Chứng ác – thống dâm, thích bị ngược đãi) cũng chơi ít! Roi da quất quất, nến tích tích, muốn kích thích bao nhiêu có bấy nhiêu! Hoàng thượng cũng muốn chơi sao?”

      “Ngươi láo.” Tiêu Mặc thản nhiên .

      …………

      Hạ Lan Phiêu quyết định để ý đến .

      “Cùng hôn môi?” Tiêu Mặc rất kỳ quái chấp nhất vấn đề này.

      “Hôn.”

      “Lên giường?”

      “Lên. Hơn nữa, chỉ lần nha.”

      Hạ Lan Phiêu ác độc cười, muốn nhìn chút phản ứng của người đàn ông này sau khi biết người vợ danh nghĩa của mình ngoại tình. Nhưng mà, nàng thất vọng rồi. Tiêu Mặc kinh ngạc, tức giận, thậm chí chút cảm xúc gì gọi là tức giận. mặt của , thậm chí mang theo nụ cười thản nhiên. Mà thần kinh ổn định của Hạ Lan Phiêu, cũng biết rằng Tiêu Mặc như vậy mới là đáng sợ nhất….

      lên giường?” Tiêu Mặc tiếp tục hỏi.

      “Đúng vậy. Thân thể của ta còn trong sạch rồi, làm thế nào mới tốt đây? Tính cả những nam sủng ta nuôi, nam nhân thượng ta cũng có mười mấy người à nha! biết Hoàng thượng có bao nhiêu phi tử? thượng nữ nhân dư thừa là ta đây !

      ràng rất sợ hãi, thương tâm đến sắp khóc, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn cười càn rỡ, cuồng vọng giống như vẻ điên cuồng cuối cùng trong sinh mệnh. Nàng sớm phải là Hạ Lan Phiêu luôn nhẫn, mặc người chém giết như ban đầu rồi! Bởi vì trong tay của nàng có Thủy Lưu Ly, cũng bởi vì, vô luận nàng nghe theo hay phản kháng, người nam nhân kia chắc chắn cũng bỏ qua cho nàng….

      cần cố gắng chọc giận Trẫm, còn nữa được láo!” Tiêu Mặc lạnh lùng .

      Choáng nha, chẳng lẽ đây là lời cẩu hoàng đế thường ? Ta dối khi nào? ràng là, ta cùng “lên giường” rồi, hơn nữa là mỗi ngày đều lên! Chỉ là ta là người phúc hậu, muốn để người ngoài biết Diệp Văn có nỗi niềm khó mà thôi! Còn nữa, ta chỉ muốn kích thích Tiêu Mặc, làm cho chán ghét ta, cuối cùng ném ta , ha ha….

      “Hoàng thượng thích cái gì chính là cái đó. biết là ngọn gió nào thổi lão nhân gia người đến đây hả? Chẳng lẽ là tới cùng ta ôn lại chuyện cũ? Hình như ta là Vương Hậu tương lai của Kim quốc, là sủng vật của Diệp Văn Đại Vương, ngài làm như vậy tốt đâu.”

      đời này, còn Kim quốc, cũng còn Diệp Văn rồi. Nơi này, cả nơi này, tất cả đều là của Trẫm rồi. Bao gồm cả ngươi.”

      Tiêu Mặc xong, lại hôn lên môi Hạ Lan Phiêu. Khác với nụ hôn dịu dàng lúc trước, lần này hôn điên cuồng mà bá đạo, giống như muốn quên cái gì đó. khẽ dùng sức cắn lên môi của Hạ Lan Phiêu, chậm rãi dùng máu tươi lau sạch đôi môi của nàng, than tiếng: “Ruốt cuộc cũng cảm nhận được mùi của người khác rồi…. Vẫn là như vậy tốt hơn.”
      Last edited: 1/3/16
      cô gái bạch dươngtialia88 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24: Cầu xin ta!

      Editor: kaylee


      Tốt cái đầu ngươi á! Ngươi nghĩ ta là cái gì? Ngươi nghĩ ta là con rối sao? Muốn đánh đánh, muốn chửi chửi, muốn vứt bỏ vứt bỏ sao? Lão tử là người, là người sống sờ sờ! Lão tử phải sủng vật của nhà ngươi!

      “Hoàng thất Kim quốc tổng cộng có 357 người, cũng bị nhốt ở địa lao, ngày mai xử trảm. Bọn họ, đều phải chết!”

      “Đừng! Tiêu Mặc, hơn ba trăm mạng người, làm sao ngươi có thể xuống tay nặng như vậy? Dù sao, thứ ngươi muốn có có được, để cho bon họ trở thành dân thường, cứ để họ sống như vậy tốt sao?”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì… Bởi vì làm Hoàng Thượng nên lấy đức thu phục người. Đối với Kim quốc mà , ngươi là người bên ngoài đến xâm lược, bọn họ chỉ là tạm thời khuất phục dưới võ lực của ngươi thôi! Nếu như ngươi giết hết hoàng thất mà , chỉ làm cho dân chúng có tâm lí phản kháng, Hoàng Thượng chắc cũng muốn có thêm những thứ phiền toái này. Tranh đấu giành thiên hạ dễ, thu giang sơn khó, Hoàng Thượng là người thông minh, tự nhiên biết phải làm thế nào.”

      “Lấy đức thu phục người…. tệ!” Lôi Lão Hổ Hoàng đế gật đầu: “Hoàng Hậu so với tưởng tượng của Trẫm thông minh hơn.”

      được gọi ta là Hoàng Hậu rồi…. Vì sao còn gọi….

      “Vậy hoàng thất Kim quốc….” Hạ Lan Phiêu dò hỏi.

      “Diệp Văn thực chạm vào ngươi?” Tiêu Mặc trả lời vấn đề của Hạ Lan Phiêu, kiên nhẫn hỏi.

      “…. có! tự thiến, cho nên được.”

      “Ừ, hình như là có người báo cáo với Trẫm như vậy.”

      Báo cáo? Đúng rồi, Diệp Văn chết, dựa vào tính tình cẩn thận của Tiêu Mặc lục soát người , tiện thể xem chết hay chưa…. Nếu sớm biết là thái giám rồi, cần gì phải ép hỏi ta vấn đề nhàm chán như vậy? Tiêu Mặc là càng ngày càng biến thái!

      “Ngươi cầu xin Trẫm.”

      “Cái gì?”

      “Ngươi cầu xin Trẫm, có lẽ Trẫm đồng ý thả những người đó.”

      …………

      “Ta van ngươi.” Hạ Lan Phiêu chút nghĩ ngợi : “Hoàng Thượng, van cầu ngươi thả những người đó.”

      Chỉ cần có thể cứu nhiều người như vậy, tôn nghiêm coi là cái gì? Đúng rồi, ta sớm còn tôn nghiêm…. Thân thể bị Tiêu Mặc xem hết trơn, bị Diệp Văn xem hết trơn, chỉ kém quay A.V làm phim giải trí cho quần chúng thôi! Chỉ là lời cầu xin thôi, còn có gì quan trọng hơn?

      “A….” Tâm tình của Tiêu Mặc đột nhiên chuyển biến tốt: “Trẫm giết những người này.”

      Làm sao lại dễ dàng thành công như vậy? Hạ Lan Phiêu ngạc nhiên nhìn Tiêu Mặc.

      “Ruốt cuộc ngươi cũng cầu xin Trẫm rồi. Trẫm còn nhớ lúc Thục phi bắt ngươi cùng đám nam sủng kia, cho dù có bị đánh đến mức gần như chết , nhưng ngươi chính là cắn chặt hàm răng, chịu cầu xin tha thứ, chịu mình sai lầm rồi…. Khi đó, Trẫm nghĩ chừng nào ngươi mới có thể cúi đầu bỏ xuống cao ngạo của mình, lúc nào có thể cầu xin Trẫm tha thứ. ngờ, ngươi vì những người liên quan kia mà cúi đầu với Trẫm….”

      Ngẩng cao đầu ngạo mạn? Hoàng đế nào tàn rồi sao? Sao ta có thể, làm sao dám cao ngạo ở trước mặt ? Ta vẫn là rất sợ có được hay ?

      “Hoàng Hậu, Trẫm cao hứng, ruốt cuộc ngươi cũng trở nên biết thức thời. Xem ra, hành trình lần này cũng phải là có thu hoạch gì. Ngươi nên nhớ, nếu như muốn lấy được thứ gì từ Trẫm, dùng sức mạnh với Trẫm đều vô dụng thôi. Ngươi có thể cầu xin Trẫm. Nếu như tâm trạng của Trẫm tốt, hoặc là ngươi làm cho Trẫm vui vẻ, Trẫm cũng cho ngươi hài lòng.”

      “Vâng, Hoàng Thượng.”

      ra là như vậy…. Khóe môi của Hạ Lan Phiêu khẽ nâng lên đường cong trào phúng.

      nhiều lời như vậy, làm nhiều việc như vậy, chính là muốn cho ta hiểu là chủ nhân của ta! Nếu như chọc vui vẻ, liền thưởng, làm cho bực mình, liền phạt. Tên Tiêu Mặc này thực coi ta là sủng vật để nuôi? Nhưng có thể biết hay , sủng vật nóng nảy, cũng có thể cắn chủ nhân bị thương….

      “Nếu nhiệm vụ hoàn thành rồi, liền cùng Trẫm hồi cung thôi.” Tiêu Mặc thản nhiên .

      Hồi cung? đùa gì vậy!

      “Ta muốn.” Hạ Lan Phiêu kiên quyết cự tuyệt.

      “Tại sao?”

      “Chẳng lẽ Hoàng Thượng quên mất mình tự tay đưa ta đến Kim quốc rồi sao? Ta sớm còn thân thể trong sạch, sao có thể hồi cung, hủy hoại danh tiếng của Hoàng Thượng. Vẫn là thỉnh Hoàng Thượng để cho ta tự sinh tự diệt thôi.”

      “Hoàng Hậu là trong sạch, cũng *****, cần gì phải lo lắng?”

      “Chuyện này chỉ có Hoàng Thượng biết. Chẳng lẽ muốn ta lấy cái loa ở trong cung hô to Diệp Văn là thái giám… là thái giám, ta cùng lên giường… cùng lên giường? có người tin tưởng! Hơn nữa, trừ lên giường, dù sao chúng ta cũng ôm hôn rồi, cũng sờ ta ít…. Như vậy tính ra, ta sớm còn thân thể trong sạch, xứng với Hoàng Thượng, dám hồi cung.

      Tiêu Mặc trầm mặc .

      Hai con ngươi đen nhánh của nhìn thẳng vẻ mặt khiêu khích của Hạ Lan Phiêu, lạnh lẽo trong đó làm cho Hạ Lan Phiêu rét mà run. Gần như theo bản năng, nàng thu hồi ác ý giễu cợt, khẽ cúi đầu, dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mặc. Nhưng mà, Tiêu Mặc lại nắm cằm của nàng, ép buộc nàng ngẩng đầu nhìn .

      “Nhìn Trẫm.”

      Được rồi, nhìn nhìn.

      Hạ Lan Phiêu rất có cốt khí ngẩng đầu lên. Nhưng mà, ở trong nháy mắt khi nàng ngẩng đầu, đột nhiên Tiêu Mặc hung hăng hôn lên môi của nàng, làm cho vết thương cũ chưa lành của nàng, lại thương tổn.

      “Ưm….”

      Hoàng Thượng, ruốt cuộc người muốn thế nào? Trước kia, Hạ Lan Phiêu cũng tìm ít nam sủng, coi như có XXOO ôm hôn cũng thể ít! Trước kia ngươi tức giận, bây giờ giận cái gì? Tâm tư của nam nhân là khó đoán….

      “Lời như vậy, Trẫm muốn nghe lần thứ hai.” Tiêu Mặc bình tĩnh bên tai của Hạ Lan Phiêu: “Nếu có lần sau, giết ngươi.”
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif


      http://***************.com/images/spacer.gif


      http://***************.com/images/spacer.gif
      Last edited by a moderator: 1/3/16
      bongbongpetialia88 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25: Đấu trí đấu dũng.

      Editor: kaylee

      Hô hấp cực nóng của Tiêu Mặc xẹt qua bên tai Hạ Lan Phiêu, mùi hoa sen nhàn nhạt người cũng xông vào mũi nàng. Thân thể của Hạ Lan Phiêu kiềm chế được mà run lên, cố nén sợ hãi trong lòng, nhìn thẳng hai mắt của Tiêu Mặc: “Hoàng Thượng, ta hồi cung.”

      “Điều kiện?” Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu: “Ngươi cho Trẫm điều kiện.”

      “Ta…. Ta có thể cho ngươi Thủy Lưu Ly. Thứ này, ngươi luôn muốn, phải sao?”

      lợi thế tốt.” Tiêu Mặc gật đầu, nhìn Hạ Lan Phiêu đầy tán thưởng.

      “Ta cho ngươi Thủy Lưu Ly, ngươi đưa ta thuốc giải độc, thả ta làm dân chúng bình thường. Từ nay về sau, tranh đấu giữa ngươi và Hạ Lan Thụy liên quan đến ta. Hoàng Thượng, giao dịch này rất tốt, phải sao?”

      Hạ Lan Phiêu xong, lòng đầy hy vọng nhìn Tiêu Mặc, vẻ mặt khẩn cấp. Nhìn cặp mắt khao khát của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc cười. Nụ cười của , vân đạm phong khinh, lại làm cho người ta nhìn thấu. nhàng vuốt ve mái tóc dài của Hạ Lan Phiêu, tựa như vuốt ve sủng vật mình quý: “Hoàng Hậu, ngươi đúng là trưởng thành, cũng giao dịch với Trẫm. Có lẽ, chỉ qua vài năm nữa, Hoàng Hậu trưởng thành thành thiếu nữ nghiêng nước nghiêng thành. Trẫm là mong đợi.”

      Tiêu Mặc, ngươi cố ý châm chọc ta sao? Biết dáng dấp ta bình thường như vậy, còn khuynh quốc khuynh thành? Đợi mười năm nữa cũng ! Còn nữa, cần sờ đầu ta giống như sờ đầu con chó ! Người ta là tiểu loli đáng !

      Hạ Lan Phiêu trợn mắt nhìn Tiêu Mặc cái, rất rứt khoát quay đầu , thoát khỏi ma chưởng của . Tiêu Mặc ngẩn ra, nụ cười từ từ nở rộ: “Tính tình của Hoàng Hậu so với trước kia còn muốn cả gan làm loạn hơn.”

      “Tốt lắm, đừng có nhảm. Có muốn giao dịch với ta hay , ngươi cứ việc thẳng.”

      “Nếu như Trẫm đồng ý.”

      …. đồng ý? Tại sao ngươi lại đồng ý? Trong tay ta thế nhưng có thứ tất cả mọi người, bao gồm cả ngươi đều thiết tha mơ ước.” Hạ Lan Phiêu thể tin nhìn Tiêu Mặc.

      “Hoàng Hậu là người của Trẫm, Thủy Lưu Ly trong tay Hoàng Hậu tự nhiên cũng là của Trẫm.” Tiêu Mặc vô sỉ nhìn nàng. “Cho nên, tại sao Trẫm phải giao dịch với ngươi?”

      …………

      Nếu như ánh mắt có thể giết người mà , hai mắt của Hạ Lan Phiêu phóng hỏa thiêu chết Tiêu Mặc ngàn vạn lần rồi. Nàng hung dữ trừng mắt với Tiêu Mặc, nghiến răng nghiến lợi : “Ngay từ đầu, ngươi chính là đùa giỡn ta, có đúng hay ?”

      “Muốn biết sao?”

      “Vâng, Hoàng Thượng. Ngươi sợ với ta chứ.”

      “Chỉ là thí nghiệm mà thôi.” Tiêu Mặc cười nhạt. “Kim quốc dễ thủ khó công, lại ai biết chính xác vị trí của Thủy Lưu Ly, thám tử Trẫm phái thăm dò công mà lui, làm cho Trẫm thất vọng. Khi Trẫm thấy Diệp Văn ái mộ Hoàng Hậu, đột nhiên muốn thăm dò chút người được coi là cường đại, lãnh khốc như Diệp Văn, có thể cũng là hùng khó qua ải mỹ nhân hay . Trẫm biết, giao Thủy Lưu Ly cho A Nhiên, nhưng mà, có lẽ giao cho ngươi.”

      “Ngươi…. Ngươi biết Diệp Văn chính thức hợp tác với ngươi? Ngươi biết ta hạ thủ với Thủy Lưu Ly?” Hạ Lan Phiêu nghi ngờ hỏi.

      “Hoàng Hậu nên nhớ, Trẫm từng đồng ý điều kiện trao đổi nữa Thủy Lưu Ly của ngươi mà tha cho tên thích khách kia. Cho nên, Hoàng Hậu mới chắc rằng, Thủy Lưu Ly rất quan trọng với Trẫm, thậm chí quan trọng đến mức Trẫm có thể nhượng bộ. Trong tay ngươi có nửa khối Thủy Lưu Ly, Kim quốc có nửa, hợp lại với nhau mà , là chí bảo tất cả mọi người mơ ước lấy được, Trẫm cũng ngoại lệ. Mà ngươi, là chủ nhân của Thủy Lưu Ly, có thể cầu tất cả điều kiện giao dịch có lợi cho mình. Trẫm nhớ, điều ngươi mong muốn nhất, chính là rời khỏi hoàng cung, rời khỏi Trẫm. Cho nên, ngươi tiếc bất cứ giá nào để lấy được Thủy Lưu Ly, lấy được địa vị ngang hàng với Trẫm để giao dịch.”

      “Vì vậy, dù ngươi biết là Diệp Văn ngoan ngoãn giao ra Thủy Lưu Ly, còn cố ý làm ra bộ dáng như giao dịch ta với , thuận nước đẩy thuyền phản bội , diệt Kim quốc? Ngươi gì, làm gì cả, cũng dụ dỗ được ta vô tri vô giác giúp ngươi lấy được Thủy Lưu Ly?” Giọng của Hạ Lan Phiêu khẽ run.

      “Có thể là như vậy. Trẫm ngờ rằng, Hoàng Hậu so với dự liệu của Trẫm còn làm tốt hơn, thành công làm cho Diệp Văn bị mọi người xa lánh. Điều kiện giao dịch của Hoàng Hậu, cũng chỉ là rời Trẫm, rời tranh chấp mà thôi. Điều này, Trẫm có thể chấp nhận được.”

      “Ngươi…. Ngươi biết Diệp Văn biến thái, tàn nhẫn, biết Tiêu Nhiên khổ sở, biết ta phải chịu đựng loại thống khổ nào, còn nháy mắt đưa ta đến? Ngươi có biết hay , ta suýt chút nữa chết trong tay lão biến thái kia? Tiêu Mặc, ngươi là tên khốn nạn! Chẳng lẽ, ở trong lòng ngươi mạng người còn thấp hèn hơn con kiến hôi sao?”

      Hạ Lan Phiêu cắn chặt môi, hai tay bị khống chế đánh lên mặt của Tiêu Mặc. Nhưng mà, hai tay của nàng bị Tiêu Mặc nắm chặt. Sức lực của rất lớn, Hạ Lan Phiêu có cảm giác như là tay mình sắp bị bóp gãy. Nhưng mà, nàng vẫn quật cường nhìn , hận thể cùng liều mạng đến ngươi chết ta sống. Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn nàng, nhàng thở dài: “Tại sao ngươi lại tức giận?”

      Đúng vậy, ta tức giận cái gì đây? phải biết người đàn ông này là tu la máu lạnh vô tình rồi sao, phải biết ở trong lòng mình chỉ là quân cờ thôi sao? Vì cái gì, ta còn tức giận với ….

      “Hoàng Thượng, ngươi cũng tính giao dịch với ta, chỉ là muốn lợi dụng ta lấy được Thủy Lưu Ly, đúng ?” Hạ Lan Phiêu cắn chặt môi hỏi.

      “Chẳng lẽ Hoàng Hậu có lợi thế đáng giá để Trẫm động tâm sao?” Tiêu Mặc khẽ mỉm cười.

      “Hoàng Thượng đừng quên, bây giờ ngươi chỉ có thể có được nửa khối Thủy Lưu Ly của Kim quốc, nửa còn lại vẫn ở trong tay ta. Bây giờ ngươi có thể cướp Thủy Lưu Ly người ta, nhưng nửa khối của ta, ta có thể làm cho nó biến mất thế giới này. Chỉ còn cách bảo tàng bước, ngươi cam lòng buông tha sao, Hoàng Thượng?”

      “Ngươi uy hiếp ta?” Nụ cười của Tiêu Mặc càng tuấn mỹ, ánh mắt của càng lạnh lẽo. “Hoàng Hậu biết mình làm gì sao?”

      “Cố ý bỏ qua sát khí trong mắt Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu bình tĩnh nhìn : “Ta chỉ là, tranh thủ chút quyền lợi mà thôi. Hoàng Thượng, ta cũng có tâm tư tranh quyền đoạt thế, ta chỉ nghĩ tới cuộc sống bình thản. Nếu như Hoàng Thượng nguyện ý, xin cho ta thuốc giải, thả ta . Ta đảm bảo hai tay dâng Thủy Lưu Ly, hơn nữa cùng hoàng thất còn bất kỳ quan hệ gì.”

      “Vì tự do, thậm chí có thể dễ dàng buông tha bảo tàng?” Tiêu Mặc ngẩn ra.

      “Phải, điều ta muốn nhất, chính là rời .” Hạ Lan Phiêu kiên định .
      tialia88 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :