1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 238:

      Edit: kaylee


      Sáng sớm, Hạ Lan Phiêu mê mệt (mê mang + mệt mỏi) tỉnh lai.

      "A!"

      Giọng của nàng còn là thanh thúy vốn có, lại đổi thành trầm thấp hùng hậu của nam tử, kết hợp với tiếng kêu thê lương là hết sức quỷ dị.

      Nữ tử giường khẽ nhíu chân mày, bị tiếng thét chói tai của nàng làm cho bừng tỉnh, mở ra đôi mắt đen như trân châu. Nàng giật mình nhìn Hạ Lan Phiêu, trong mắt có chút mê mang. Di3n~đ@n/lê.quý.đôn Nhưng chỉ giây sau, nàng đột nhiên phản ứng lại, tay bắt được tay của nàng, hung ác ngoan độc hỏi: "Đây là chuyện gì xảy ra?"

      "Ta phải hỏi ngươi là xảy ra chuyện gì mới đúng!"

      Hạ Lan Phiêu vẻ mặt đưa đám vuốt bộ ngực biến mất thấy gì nữa của
      [​IMG]


      Chương 239:

      Edit: kaylee


      May mắn, Hạc Minh và Hoa Mộ Dung cả đêm về, dù sao cũng chẳng có ai sinh nghi (nổi lên nghi ngờ) với bọn họ. Trong đại viện Lý gia, Lý lão thái gia lẳng lặng nghe "Tiêu Mặc" vừa khóc vừa xong chuyện, nhìn lại "Hạ Lan Phiêu” bên trầm tĩnh ràng khác biệt với trước kia, hình như tin lời của bọn họ. Ánh mắt của lấp lánh nhìn chằm chằm hai người bọn họ, mỉm cười : "Vốn tưởng rằng Tiểu Phiêu chuồn êm xuất phủ liền trở về nữa, ra là Lý gia cùng Tiểu Phiêu còn có duyên phận cách nào cởi ra nha. Tiểu Phiêu, tại sao ngươi cho là ta giúp ngươi?"

      "Ngươi giúp cũng được, vậy để cho tôn tử của ngươi lấy người thân nam nhân tâm nữ nhân cũng là đúng."

      . . . . . .

      Lý Hi Bạch nghĩ tới cảnh tượng Thương Nguyệt ôm nam nhân cải trang thành thiếu nữ, rùng mình cái, khe khẽ thở dài, lắc đầu : "Vốn tưởng rằng chỉ là sách ghi lại thôi, ngờ đứa con bất hiếu đó thế nhưng lại luyện tà thuật này. . . . . . Thôi thôi, tuân theo tổ huấn cuối cùng cũng chết, là chết chưa hết tội, mà ta lại có phương pháp giải quyết."

      " muốn. . . . . ." "Tiêu Mặc" vội vàng lôi kéo ống tay áo của Lý lão thái gia, người cao lớn làm nũng, thoạt nhìn rất là khiếp người: "Gia gia ngươi liền cho chúng ta biết . . . . . ."

      . . . . . .

      là đáng sợ. . . . . . Lý lão thái gia yên lặng thầm nghĩ.

      sớm biết nha đầu này phải người bình thường, lại nghĩ rằng nàng là phế hậu trong tin đồn đó —— tính tình như vậy, là hoàn toàn khác với tình báo ta lấy được từ trước tới nay! Mà ta càng có nghĩ tới hoàng thượng lại có thể biết. . . . . .

      Thôi, vẫn là giả bộ cái gì cũng biết ! Bị giận chó đánh mèo mà có thể gặp phiền toái!

      "Ta giải, nhưng Khâm Thiên Giám Lý Húc lại . Gia huấn của Lý gia có , Trường Tử thừa kế Huyết Ngọc cùng Lý gia đại trạch, thứ tử (con thứ) học tập ảo thuật, chính là vì để cho bọn tử tôn có thể dễ dàng sử dụng Huyết Ngọc, tạo thành sai lầm lớn cách nào bù đắp. ngờ, đứa con bất hiếu kia chẳng những mơ ước Huyết Ngọc, còn học lén ảo thuật bị cấm kị. . . . . . Ta nhớ mang máng, lúc tuổi từng nghe thúc phụ (chú ruột) qua, ở nhất định dưới cơ duyên xảo hợp Huyết Ngọc có thể trao đổi linh hồn người, nhưng ta cũng nghĩ rằng tất cả những điều đó thế nhưng lại đều phải là truyền thuyết. . . . . . Các ngươi vẫn là nhanh Kinh Thành tìm Lý Húc . Nếu mà sợ ỷ là Chính Ngũ phẩm quan viên muốn gặp mà , liền giao ngọc bội kia cho , phải giúp tay. Còn nữa, xuất của ngươi tốt nhất đừng để Thương Nguyệt biết. Ta sợ đứa này tiếp thụ nổi."


      [​IMG]


      Chương 240:

      Edit: kaylee


      Vì vậy, vào đêm trăng sáng gió lớn, thiếu nữ tinh xảo xanh mặt cùng với thanh niên tuấn đến nhà xí, đưa tay ngọc thon thon giúp . . . . . . Cởi đai lưng.

      Khi chất lỏng để dành lâu rốt cuộc cũng tống ra, Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác mình lúng túng muốn khóc. "Hạ Lan Phiêu" nhìn cũng nhìn nàng, vội vàng rời khỏi nhà xí, mặt u ám như trời sắp mưa.

      Nàng tự thấy hổ thẹn, vội vàng làm mặt lơ cười làm lành: "Ta phải cố ý, . . . . . . Ngươi nhanh như vậy làm cái gì?"

      "Ta tắm." "Hạ Lan Phiêu" khinh miệt .

      "Ta giúp ngươi!" Hạ Lan Phiêu vội vàng lấy lòng vẫy đuôi với Tiêu Mặc.

      " cần."

      ", để cho ta giúp ngươi . Ta thề về sau bao giờ uống nước lung tung nữa, cũng tuyệt đối tự mình tắm rửa cho ngươi mà nhìn lén thân thể của ngươi. Tiêu Mặc, bây giờ là thời khắc đặc biệt, chúng ta cũng đừng tranh hơn thua, làm ơn làm ơn. . . . . ."

      Ở dưới cầu khẩn tha thiết của Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc bọn họ cũng hoàn thành xong nghi thức tắm cho đối phương. Hạ Lan Phiêu nhắm chặt hai mắt mặc cho đôi tay nhàng xoa nắn ở hạ thể của mình, loại cảm giác quái dị trong lòng kia là làm cho nàng sống bằng chết. may là, ngày mai hồi kinh rồi. . . . . .

      "Tiểu Hạ Lan, ngươi muốn cùng tên khốn này ?" Hạc Minh nghi ngờ nhìn "Hạ Lan Phiêu" : "Có phải người này uy hiếp ngươi hay ? Ngươi yên tâm, ta bảo vệ ngươi nha ~~"

      " có uy hiếp ta, ta là tự nguyện." "Hạ Lan Phiêu" nhịn được cắt đứt lời của Hạc Minh, kéo tay của "Tiêu Mặc": " thôi."

      "Hình như hôm nay Tiểu Hạ Lan đối với ta đặc biệt lạnh nhạt ~~ cho dù muốn , cũng cáo biệt ( lời tạm biệt) với ta sao?"

      Hạc Minh xong, đột nhiên cúi người, nhanh chóng ở môi của "Hạ Lan Phiêu" hôn cái. "Hạ Lan Phiêu" ngơ ngác nhìn , gần như là thể tin được tất cả mọi chuyện mới vừa xảy ra, mà khi phản ứng lại cũng gần như là điên cuồng.

      "Hạc Minh!"

      "A a, vì sao Tiểu Hạ Lan phải kích tình gọi tên của ta như thế ~~~"

      "Hạc Minh!" Người nào đó ở vào ranh giới bùng nổ rồi.

      "Dừng tay! phải là hôn chút ư, có gì lớn cả! Chúng ta , chúng ta !"

      "Tiêu Mặc" thấy thế, vội vàng ôm lấy Hạ Lan Phiêu phóng tới phía cửa, lời đúng là làm cho Hạc Minh và Hoa Mộ Dung có chút nghe
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 241:

      Edit: kaylee

      để bị người nghi ngờ, Hạ Lan Phiêu tuyên bố tạm thượng triều, cũng triệu kiến Tần phi hậu cung nào, khiến cho người hậu cung lại lần nữa hận chết phế hậu lần nữa hồi cung này. Hạ Lan Phiêu nhìn thiếu nữ thanh tú lạnh như vậy tươi đẹp như vậy lại dùng ánh mắt trong suốt nhìn mình, chỉ cảm thấy lửa giận ngập tràn đột nhiên tiêu tán rất nhiều. Nàng lên phía trước, vuốt gò má của Tiêu Mặc trước mặt, cảm khái : " ra là ta rất xinh đẹp nha."

      . . . . . .

      Ban đêm, Hạ Lan Phiêu kéo thân mệt mỏi vì vừa giúp Tiêu Mặc tắm rửa thân thể xong, muốn ôm đến giường, lại đột nhiên phát giường có đồ vật gì đó. Nàng theo bản năng khẽ ném người trong ngực xuống đất, hoang mang sợ hãi : " giường có người. . . . . ."

      "Câm miệng!"

      "Hạ Lan Phiêu" hung ác trợn mắt nhìn nàng cái, nhịn đau từ dưới đất bò dậy. lên trước, rút bảo kiếm bên ngoài màn ra đưa tay đẩy chăn ra, lại nhìn thấy trong chăn là tiểu mỹ nhân xinh đẹp tuyệt luân lõa lồ
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 242:

      Edit: kaylee


      "Hạ Lan, ngươi nhớ cái gì?" Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn nàng. lúc nàng muốn bất chấp tất cả vọt vào ôn tuyền (suối nước nóng) bắt tới, lại nhìn thấy Tiêu Mặc chân ra.

      Bên tóc đen của "Hạ Lan Phiêu"còn có bọt nước, thân thể trắng nõn giống như hoa cỏ mang theo sương sớm, chân ngọc trắng noãn, sạch nhu mỹ (mềm mại + xinh đẹp) làm cho nàng gần như là nhìn ngây người. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, mình cũng có hình dạng phong tình như này.

      ràng vẫn là thân thể đó, nhưng tại sao phong cách phải kém nhiều như vậy? ra bất kể Tiêu Mặc là nam hay nữ, cũng rất có khí thế "*****" nha! Mà ban đầu làm sao ta lại phát mình có phần đẹp như thế? Chẳng lẽ linh hồn ở bên trong quan trọng như vậy sao?

      Hạ Lan Phiêu ngây ngốc nhìn Tiêu Mặc về phía mình , kiềm hãm được mà nín thở. Mà Tiêu Mặc ngẩng đầu lên, mỉm cười với nàng: " ra là vóc người của
      [​IMG]



      Chương 243:

      Edit: kaylee


      Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu cũng trở về cung, nhưng thân phận của nàng cũng còn là "Hoàng hậu" nữa, mà là "Thượng Nghi" lúng túng.

      Ngoài Lý Trưởng hiểu rất sâu tâm ý của Hoàng Thượng cố chấp tiếp tục xưng hô nàng là "Nương nương" ra, phi tần và những cung nhân biết nên xưng hô với nàng như thế nào —— tại nàng chỉ là phế hậu thôi, nếu xưng hô nàng là "Nương nương", Thục phi nương nương vui, cũng hợp lí; nhưng nếu mà coi nàng như Thượng Nghi nho , Hoàng Thượng lại ràng đối với nàng rất là sủng ái, nàng cũng nghỉ đêm tại Long Tiếu điện!

      Ai có thể cho ta biết rốt cuộc là Hoàng Thượng cưng chiều nàng hay là trừng phạt nàng? Rốt cuộc chúng ta nên làm cái gì?

      Bởi vì biết nên làm cái gì, cho nên các cung nhân hàm hồ gọi Hạ Lan Phiêu là "Thượng Nghi đại nhân", mà các phi tần đều ngoại lệ áp dụng thái độ "Bàng quan", thờ ơ lạnh nhạt. Rốt cuộc Tiêu Mặc đối với Hạ Lan Phiêu là thái độ như thế nào? Làm sao Tiêu Mặc biết tâm ý của đám phi tần, nhưng lại luôn đối với Hạ Lan Phiêu mặn lạt, làm cho các nàng trong lòng nghi ngờ, cũng thể nào xuống tay.

      Mặc dù rất muốn ngươi dính dấp vào phân tranh trong cung, nhưng ngươi là nữ nhân của ta. Ngươi phải học được kiên cường, phải học được nên như thế nào sinh tồn ở trong hậu cung. Như vậy, ngươi mới có thể đứng ở bên cạnh ta, Hạ Lan Phiêu. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu đối với thầm tương trợ của Tiêu Mặc cũng cảm kích, chỉ là đối với chuyện mình phải vội vã hồi cung rất là bất mãn. Mặc dù nàng dám biểu quá mức ràng ở trước mặt Tiêu Mặc, nhưng cũng cố ý đập hư chút cổ đổng ngọc khí (đồ cổ, đồ bằng ngọc) để phát tiết bất mãn trong lòng. Tiêu Mặc mắt thấy nàng cả ngày luôn lẩm bẩm mặt cam lòng theo phía sau mình, trong lòng là bất đắc dĩ. khép lại tấu chương, có chút nhức đầu nhìn nàng: "Hạ Lan, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

      "Ta muốn trở về Giang Đô." Hạ Lan Phiêu buồn bực .

      " thể nào."

      "Tại sao?"

      "Chẳng lẽ ngươi muốn tìm Hạc Minh?" Tiêu Mặc trầm tĩnh cười tiếng: "Ngươi là người của Trẫm , vĩnh viễn thuộc về ."

      "Tiêu Mặc!"

      "Ngươi vẫn là dưỡng thương cho tốt . . . . . . Tay của ngươi có gì đáng ngại chứ? Mấy ngày kia, ta biết thân thể của ngươi là vô cùng nhạy cảm với đau đớn. . . . . ."

      Từ Tiêu Mặc quen với những tổn hại thân thể, chỉ cần gãy tay gãy chân cũng có cảm xúc gì —— đương nhiên, nếu gãy tay gãy chân cũng có cái gì ghê gớm. Nhưng mà, khi cảm nhận được nữ
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 244:

      Edit: kaylee


      Mặc dù sớm biết Tiêu Mặc là người máu lạnh vô tình, nhưng khi bình tĩnh đến tang lễ của Thái hậu, lòng của Hạ Lan Phiêu vẫn là nhịn được co rút cái. sửng sốt lúc, rốt cuộc cười khổ : "Nương nương là thiện tâm. . . . . . Thôi, nếu nương nương có lòng này, vậy nô tài theo nương nương cùng nhau trước, cũng coi là Hoàng Thượng tận hiếu đạo."

      "Cám ơn ngươi!" Hạ Lan Phiêu vui mừng nắm tay Lý Trưởng.

      "Nương nương. . . . . ." Người nào đó đỏ mặt.

      Lý Trưởng ở trong cung quả rất có địa vị.

      Ở dưới giúp đỡ của Lý Trưởng, Hạ Lan Phiêu ăn mặc thành bộ dáng của tiểu cung nữ thuận lợi xuất cung, ngồi lên xe ngựa rồi tiến về phía Bạch Vân am ở ngoại ô. Mặc dù sớm chuẩn bị tâm tư, nhưng lúc nàng nhìn thấy Bạch Vân am tiêu điều vẫn là rất kinh hãi. Nàng và Lý Trưởng giẫm ở đất tràn đầy lá rụng, khe khẽ đẩy cửa phòng khép hờ ra.

      "Két."

      "Người nào?"

      Theo cửa phòng đẩy ra, tiểu nha đầu rưng rưng cảnh giác đứng lên. Nàng nghi ngờ nhìn Hạ Lan Phiêu và Lý Trưởng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng quỳ xuống: "Công
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 245:

      Edit: kaylee


      Nhưng mà, mặc kệ Hạ Lan Phiêu hỏi thăm thế nào nữa, Lý Trưởng cũng chịu tiết lộ nửa câu, quật cường giống như ** viên ở trước mặt quân Nhật. Hạ Lan Phiêu thấy thế, chỉ phải vứt bỏ tính toán dò thăm bí mật, lẳng lặng nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ.

      Lạnh quá. . . . . .

      từng là Hoàng Hậu, hôm nay là Thái Hậu, lại phải duới tình huống như thế chết , còn ta sao?

      Ta chỉ là phế hậu, chỉ biết kết quả càng thảm hại hơn bà ấy mà thôi. . . . . .

      Ai. . . . . .

      Khi Hạ Lan Phiêu hồi cung, Tiêu Mặc còn có từ Ngự Thư Phòng ra ngoài, mà rốt cuộc nàng cũng có thể thở phào nhõm.

      Sớm có cung nữ giúp nàng chuẩn bị xong nước tắm, nàng cũng ngâm thân thể trong nước, xua tan thân mệt mỏi. Nàng ngửi hương thơm của hoa hồng, nhớ tới nụ cười đắng chát của Thái Hậu, chỉ cảm thấy ra được bất đắc dĩ cùng thương cảm. lúc nàng suy nghĩ lung tung, đột nhiên cảm thấy lưng nóng lên, ra là có người cầm tơ lụa thay nàng chà lưng.

      "Tiểu Hồng, đừng làm rộn! Chúng ta cần lôi kéo, ngươi như vậy rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm đấy!"

      Hạ Lan Phiêu cho là người chà lưng cho nàng là tiểu cung nữ chuẩn bị nước tắm cho nàng, khỏi cười mắng mấy câu. Nhưng mà, người sau lưng nàng kia có phát ra tiếng tiếng vang, chỉ là lẳng lặng để tơ lụa xuống, đổi thành dùng tay vuốt ve da thịt y hệt như tơ của nàng.

      Khi Hạ Lan Phiêu cảm nhận thấy bàn tay rắn chắc thuộc về nữ tử cả người giống như là bị chạm điện. Nàng vội vàng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Tiêu Mặc mặt lạnh nhạt đứng ở phía sau mình.

      "Hoàng Hoàng Hoàng Thượng ngươi ngươi làm sao ngươi lại tới . . . . . ."

      "Nơi này là tẩm cung của Trẫm, tại sao Trẫm thể tới?"

      "Nhưng ta tắm đó! Sắc lang!"

      " sao?"

      Tiêu Mặc trầm tĩnh cười, ngón tay thon dài còn nước vuốt ve gò má Hạ Lan Phiêu trước mặt, tay kéo cánh tay che ngực của nàng, ở người của nàng chậm rãi chạy. Hạ Lan Phiêu trợn mắt há hốc miệng nhìn tên háo sắc hung hồn đùa giỡn mình kia, tức giận đến mức đôi môi cũng run rẩy rồi. Nàng vừa muốn đẩy Tiêu Mặc ra lại sợ cảnh xuân của mình lộ hết, chỉ đành phải cắn răng nghiến lợi mắng: "Hoàng Thượng, xin tự trọng!"

      "Ngươi là thê tử của Trẫm . . . . . ."

      "Đừng lời nhàm chán nữa! tại ta chỉ
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :