1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 230

      Edit: Du


      Bây giờ là cuối mùa thu, thời tiết lạnh xuống, ban đêm ở bờ biển càng thêm lạnh lẽo. người của Hạc Minh chỉ mặc áo đơn, tóc dài tung bay ở trong gió, nhưng lại lẳng lặng nhìn người nào đó nhếch miệng ngủ say trong ngực mình.

      Tay của nhàng vuốt vuốt tóc dài rối tung của Hạ Lan Phiêu, vuốt ve khuôn mặt sáng bóng của nàng, : "Khó khăn lắm mới có thể cùng ngươi ngắm mặt trời mọc, nhưng dưới tình huống này mà ngươi cũng ngủ được. . . . . . Tiểu Hạ Lan, rốt cuộc người nào mới có thể vào lòng của ngươi? ra , người lạnh lùng nhất phải là ai khác, mà là ngươi. . . . . ."

      Hạc Minh lẳng lặng ôm Hạ Lan Phiêu, tháo xuống ngụy trang cợt nhã cuồng vọng thường ngày, có chẳng qua là so bóng đêm còn thêm chút nặng nề thâm trầm. khẽ nhìn qua ánh sáng trong bầu trời đêm, nhìn mặt trời đỏ rực từ trong biển từ từ dâng lên, toàn bộ thế giới cũng lập tức bị màu đỏ bao phủ.

      Ở bên trong vùng màu đỏ chói mắt, Hạ Lan Phiêu chậm rãi mở mắt, có chút sững sờ, hình như nghĩ hiểu được xảy ra chuyện gì, sao mình lại ở trong ngực của Hạc Minh. Đợi nàng sau khi suy nghĩ cẩn thận rồi nghiêng đầu, vội vàng thoát khỏi ngực của Hạc Minh, đỏ mặt : "Tại sao ta lại ở đây?"

      "Ta dẫn ngươi đến xem mặt trời mọc, ngươi nhớ sao?" Hạc Minh cười híp mắt nhìn nàng.

      "Hình như là. . . . . . A a a, mặt trời cũng mọc lên rồi, sao ngươi kêu ta tỉnh dậy?"

      "Thấy ngươi ngủ say, lòng ta mềm chứ sao."

      "Được rồi, bây giờ nhìn mây đỏ cũng tốt lắm. Quả nhiên ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe mạnh nha, ha ha."

      Hạ Lan Phiêu cười ngồi ở bên cạnh Hạc Minh, cùng nhìn mây đỏ đầy trời. Bọn họ nghe thanh sóng biển vỗ vào bờ, nghe có chút mùi tanh gió biển, nhìn chim biển trắng noãn "Phạch phạch" vỗ cánh, người cũng bị ánh sáng nhuộm đỏ.

      Hạ Lan Phiêu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạc Minh, đột nhiên cảm thấy thời điểm khi biến thái giống như mỹ nam động lòng người rồi. Nàng lén nhìn Hạc Minh, mà Hạc Minh cười, quay đầu lại nhìn nàng: "Tiểu Hạ Lan vẫn nhìn chằm chằm vào ta, phải là ta rồi chứ?"

      " bậy!" Khuôn mặt của Hạ Lan Phiêu còn đỏ hơn ánh sáng bầu trời.

      "Ha ha, Tiểu Hạ Lan đáng ~~ hôm nay là sinh nhật ngươi, ngươi muốn quà sinh nhật gì đây? Nếu người muốn ta mà ..., ta cũng đem mình toàn bộ đều dâng lên a ~~"

      Hạc Minh xong, khuôn mặt càng ngày càng gần, hô hấp nóng rực cũng chầm chậm kéo tới. Hạ Lan Phiêu gần như là theo bản năng nhắm hai mắt lại, lại lập tức tỉnh táo lại, cảnh giác : "Hạc Minh thối tha, ngươi lại muốn trêu chọc ta ! Nếu muốn tặng lễ vậy cho ta, liền cầu xin ngươi nên đến phiền ta, để cho ta yên lặng sống qua ngày!"

      "Cái này. . . . . . là điều ngươi muốn sao?"

      "Đúng vậy, đúng a!" Hạ Lan Phiêu gật đầu: "Ta vừa gặp phải ngươi và tên khốn kia liền chính xác có chuyện tốt, ngay cả Hoa Mộ Dung còn rất tốt với ta chút. . . . . . Ngươi xem sao ta lại xui xẻo như vậy, sao cứ gặp biến thái? Hay là ta quá tốt. . . . . ."

      "Tiểu Hạ Lan chán ghét ta như vậy sao?" Hạc Minh khẽ mỉm cười, tươi cười nhưng có chút đơn: "Tại sao?"

      "Bởi vì ngươi luôn đùa bỡn, khi dễ ta! Ta ghét nhất là người khi dễ ta"

      "Ha ha. . . . . . Nếu như từ này về sau ta khi dễ ngươi nữa?"

      "Mặt trời kia mọc từ hướng tây rồi. |" Vẻ mặt của Hạ Lan Phiêu thay đổi chỉ mặt trời ở phía xa.

      . . . . . .

      "Aizz, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ?" Hạc Minh cười dùng cái trán chống đỡ cái trán của Hạ Lan Phiêu, giống như cho nàng nghe, lại giống như là mình: "Tiểu Hạ Lan, có phải bỏ lỡ hay , lại . . . . . ."

      "Ào ào!"

      sóng lớn đánh tới, nuốt chửng lời của Hạc Minh. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, theo bản năng hỏi: "Ngươi cái gì?"

      " có gì." Vẻ mặt của Hạc Minh như cũ cười: "Nên trở về thôi. Có lẽ Tiểu Mộ Dung chuẩn bị đồ ăn xong rồi, đừng để sốt ruột chờ —— cắn người."

      Hoa Mộ Dung là chó à. . . . . . ORZ

      Lúc trở lại quán rượu, là buổi trưa. Qủa nhiên Hoa Mộ Dung phân phó đầu bếp chuẩn bị bàn thức ăn, mọi thứ tinh xảo, khiến người ta rất động lòng.

      "Hạ Lan, chúc ngươi mãi mãi xinh đẹp." Hoa Mộ Dung cười nâng chén mời nàng: "Còn nữa, hi vọng ngươi mãi mãi vui vẻ đơn thuần như vậy. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng đứng ở bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi."

      "Mộ Dung. . . . . ." Đôi mắt của Hạ Lan Phiêu đỏ lên: " xin lỗi, xin lỗi! Ta biết các ngươi rất tốt với ta, nhưng ta muốn làm chuyện của mình. Ta cũng muốn cùng các ngươi tách ra, nhưng ta bị những chuyện của hoàng gia làm cho sợ hãi. . . . . . vất vả mới có thể thoát khỏi thân phận của mình, chỉ sống theo ước nguyện của mình, là ta bỏ được. . . . . . Cho nên, xin lỗi. . . . . ."

      "Đồ ngốc, tại sao lại sốt ruột như vậy? thế gian có bữa tiệc tan, có thể gặp nhau là duyên phận, mà chia lìa chừng là vì lần sau gặp nhau. Hạ Lan, cần nhớ đến những chuyên vui, vui vẻ trải qua sinh nhật mười sáu tuổi thuộc về ngươi thôi. Ta tin tưởng, chúng ta nhất định gặp lại lần nữa . Nhất định."

      Hoa Mộ Dung cười ôn hòa, ấm áp như gió, mà Hạc Minh cũng là trầm mặc hiếm thấy. Bàn thức ăn này, Hạ Lan Phiêu ăn rất là thỏa mãn, nhưng dù có thần kinh thô nàng cũng cảm thấy bầu khí rốt cuộc có chút quỷ dị —— phải Hoa Mộ Dung, mà là Hạc Minh.

      Mặc dù mặt Hạc Minh vẫn duy trì nụ cười quen thuộc, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, biết vì sao mà tức giận. Hạ Lan Phiêu nghiêng đầu lâu, làm sao cũng nghĩ ra vì cái gì mà lại tức giận, cuối cùng quyết định suy nghĩ nữa.

      Sau khi ăn xong, nàng vui mừng nhận lấy khuyên tai trân châu tinh xảo mà Hoa Mộ Dung đưa cho nàng, trở về phòng nghỉ ngơi, Hoa Mộ Dung liếc Hạc Minh cái, trêu tức : "Thế nào, ngươi có chuẩn bị quà tặng đưa cho Tiểu Hạ Lan sao? Chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn nàng rời ?"

      "Nhưng nàng thích ta." Hạc Minh ai oán nhìn Hoa Mộ Dung: "Tiểu Mộ Dung, ngươi tại sao lại có nữ nhân hiểu phong tình như vậy chứ?"

      "Ơ, rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận ngươi thích nàng rồi hả ?"

      "Thích sao. . . . . . Ta chỉ là muốn bảo vệ nàng, nhịn được muốn khi dễ nàng. Ta nhìn thấy nàng khóc vui, thấy nàng cười cảm thấy vui vẻ, muốn nàng rời . . . . . ."

      "Nếu như mấy việc này còn phải là thích, vậy cái gì mới tính là thích hả? Hạc Minh, ngươi là người ngu ngốc sao?"

      . . . . . .



      Chương 231

      Edit =Du


      "Đúng vậy, ta cũng cảm giác mình trở nên ngu ngốc rồi. |" Hạc Minh có chút buồn rầu cười tiếng: "Nhưng hình như nàng rất chán ghét ta —— có thể là bình thường ta khi dễ nàng quá độc ác, ha ha."

      "Đừng ‘ ha ha ’, trước khi nàng rời khỏi nhanh chóng giữ nàng lại .Nếu , ngươi hối hận kịp."

      "Ta có thể làm cái gì? Chẳng lẽ muốn ta ép buộc nữ nhân sao?"

      "Điều này cũng hẳn là thể mà." Hoa Mộ Dung che miệng cười xấu xa: "Đối phó với nữ nhân nhát gan có chút ngốc, ngươi nên hạ chút ***."

      . . . . . .

      "Thôi ." Hạc Minh nhàng lắc đầu: "Như vậy, cũng tốt."

      "Tùy ngươi vậy."

      Hoa Mộ Dung nhàn nhạt liếc Hạc Minh cái liền nữa, mà Hạc Minh vẫn nhìn cửa phòng đóng chặt của Hạ Lan Phiêu, mặt lần đầu tiên lộ ra chút mê mang.

      Ban đêm.

      Hạ Lan Phiêu cự tuyệt ý tốt muốn mời của Hoa Mộ Dung, mình ở đường cái Giang Đô, chỉ cảm thấy trong lòng bình tĩnh đáng sợ. Nàng còn nhớ trước kia năm sinh nhật mười sáu tuổi, mẹ mua cho nàng cái bánh ngọt to, nàng ở trong tiếng cười vui vẻ thổi tắt cây nến, ước tâm nguyện của mình.

      Khi đó, tâm nguyện của ta là cái gì chứ? Hình như là hi vọng trời cao ban cho ta mỹ nam, để cho ta nếm thử chút tư vị đương!

      Trời cao nghe được cầu nguyện của ta, ban cho ta N vị mỹ nam, nhưng bọn cũng phải ta, cũng chỉ là tổn thương ta, lợi dụng ta thôi. Tiêu Mặc. . . . . . lâu gặp rồi, biết bây giờ ngươi làm gì?

      mình Hạ Lan Phiêu chẳng có mục đích gì, chính là , nhớ tới Tiêu Mặc mỉm cười, nhớ tới Tiêu Mặc lạnh lẽo, chỉ cảm thấy tâm lại giống như bị đao cắt qua, rất đau. Nàng ngẩng đầu lên, lại phát chẳng biết lúc nào mình cư nhiên tới "Thải Vân cư" .

      Nơi này từng là nơi ,à nàng và Tiêu Mặc cùng nhau dùng cơm, nhưng Tiêu Mặc có ở đây. . . . . . vĩnh viễn trở lại. . . . . .

      " nương, mời vào trong! Xin hỏi muốn ăn cái gì?"

      "Mười đĩa bánh ngọt phù dung, năm bình rượu Quế Hoa."

      "Có ngay!"

      Mặc dù tiểu nhị có chút kinh ngạc nữ nhân lại muốn ăn nhiều đồ như vậy, nhưng vẫn là nghe theo Hạ Lan Phiêu gọi đồ lần lượt đưa lên. Hạ Lan Phiêu nhàng cầm lên khối bánh phù dung màu vàng kim, cẩn thận đưa nó vào trong miệng, hưởng thụ bánh ngọt ở trong miệng từ từ hòa tan, từ từ thả ra cảm giác trong veo, chỉ cảm thấy tất cả giống như qua mấy đời. .

      Bánh ngọt phù dung ở Thải Vân cư vẫn là mỹ vị như vậy, Giang Đô vẫn phồn hoa như thế, nhưng bên cạnh ta thiếu người. . . . . .

      , Hạ Lan Phiêu khóc, Hạ Lan Phiêu khóc! Vì nam nhân khóc, đáng giá. . . . . .

      Đôi mắt đẫm lệ, Hạ Lan Phiêu uống từng ly rượu Quế Hoa, chỉ cảm thấy thân thể mềm yếu, ý thức cũng chầm chậm mơ hồ. Nàng lảo đảo đứng dậy, từ trong lòng móc ra mấy tờ ngân phiếu ném lên bàn, sau đó ra khỏi Thải Vân cư.

      đường cái, nàng chẳng có mục đích tự nhiên , , biết mình muốn nơi nào, cũng biết tương lai mình rốt cuộc ở phương nào. Trong đám người, vô số người cùng nàng gặp thoáng qua, có người vẫn đứng ở trước mặt của nàng, ngăn trở con đường nàng tới.

      Là ai có mắt như vậy? Bà ta hôm nay muốn làm gì khác, liền muốn nổi giận!

      Trước mắt của nàng là đôi giày đen tinh xảo. Ánh mắt của nàng chậm rãi dời lên, thấy được bộ trường sam màu đen, cùng với khuôn mặt tuấn mỹ nhàn nhạt mỉm cười.

      Tiêu. . . . . . Tiêu Mặc?

      Dưới ánh trăng, nàng kinh ngạc nhìn người tới, giống như thể tin được ánh mắt của mình. Thời gian biết qua bao lâu, rốt cuộc nàng nặng vỗ cái vào đầu của mình, cười ha ha: " uống say, cư nhiên nhìn người cũng lầm rồi, ha ha."

      Hạ Lan Phiêu xong, bước nhanh hơn, từ bên cạnh người kia nhanh chóng chạy . Nhưng là, người nọ bắt lại cánh tay của nàng, mỉm cười : "Tách ra lâu, ngươi đều học được cách giả say rồi, rất đáng mừng."

      Ảo giác, nhất định là ảo giác!

      Trong lòng của Hạ Lan Phiêu ngừng thôi miên mình, mắt đóng lại trợn, nhưng mặc kệ như thế nào, nam nhân trước mặt vẫn có giống như khí tiêu tán ở trước mặt nàng. Cánh tay của nàng truyền đến trận đau nhói, nàng theo bản năng phất tay giãy giụa, lại bị người nọ nhanh chóng kéo vào trong ngực.

      "Hạ Lan, cùng ta hồi cung ." Tiêu Mặc giọng : "Ta giống như rất nhớ ngươi."

      Bịch, bịch, bịch.

      Đây là thanh tim đập rộn lên.

      Hạ Lan Phiêu thể tin nhìn Tiêu Mặc, quả thể tin được lời dịu dàng như vậy là từ trong miệng của khuôn mặt bạc tình kia ra. Ở trong ngực Tiêu Mặc, nàng chỉ cảm thấy nhịp tim càng lúc càng nhanh, hô hấp dồn dập, trong đầu cũng trống rỗng.

      Khi người nàng nhớ nhung lâu cứ như vậy thình lình xuất ở trước mặt nàng, nàng chỉ cảm thấy tất cả đều ấy là chính là chân , mà nàng theo bản năng phản ứng chính là muốn chạy trốn. Nàng biết Tiêu Mặc lần này đến đây vì cái gì, mà nàng, hình như lại muốn xót xa đắm chìm vào bên trong dịu dàng hiếm thấy của . . . . . .

      được, tuyệt đối thể như vậy!

      Vứt bỏ ta là , nhàng "Nhớ tới ta" liền muốn lừa ta hồi cung cũng là —— thế giới thể có chuyện dễ dàng như thế ! Ta trăm đắng ngìn cay chạy trốn số mạng vốn nên đeo lưng, ta nếu để cho mình sa vào bi kịch trong số mệnh định! Ta thể ở bên cạnh !

      Mặc dù ta, vẫn nhớ như vậy. . . . . .

      "Buông tay. . . . . . Buông tay!"

      Hạ Lan Phiêu dùng chút lý trí còn tỉnh táo, dùng sức đẩy Tiêu Mặc, làm thế nào cũng đẩy ra. Nàng tức giận, hết đá lại cắn Tiêu Mặc, nhưng dù nàng dùng hết tất cả sực lực cũng chỉ giống như gãi đúng chỗ ngứa, tạo được bất kỳ tổn thương nào người Tiêu Mặc. Khi Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn vết thương cánh tay của mình, nhàn nhạt "Hơi sức của ngươi hình như hơn so với trước kia", Hạ Lan Phiêu chỉ muốn cởi giày quăng vô mặt của . Nhưng là, Tiêu Mặc lại khẽ vuốt mặt của nàng, mỉm cười : " muốn xem quà sinh nhật ta tặng ngươi sao?"

      "!" Hạ Lan Phiêu mạnh miệng từ chối.

      "A. . . . . . cần sao?"

      "!"

      "Nhưng chậm rồi."

      Cái gì?

      "Hưu!"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 232

      Edit : Du.


      Đột nhiên xảy ra nổ mạnh và lửa khói ùn ùn kéo đến trong nháy mắt đoạt tất cả suy nghỉ của Hạ Lan Phiêu. Dù sao ta, chỉ là nữ nhân bốc đồng thôi. . . . . .

      Tiêu Mặc. . . . . .

      Ta , rất thích , rất thích . . . . . . Nếu là cả đời sống ở trong ký ức cũng thôi , cứ như vậy xuất ở trước mặt của ta, tại sao để cho ta có thể có dũng khí cự tuyệt ngực và dịu dàng của ?

      Khiến cho ta hư hỏng rồi. . . . . .

      Người xung quanh đều ngẩng đầu nhìn bầu trời, thỉnh thoảng kêu lên, bộ dáng vui vẻ sung sướng. Trong đám người, Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu, sau đó ôm nàng từng bước tới quán rượu gần đây. Hạ Lan Phiêu thuận theo rúc vào trong ngực Tiêu Mặc, nhưng nàng biết, Hoa Mộ Dung cùng Hạc Minh chuẩn bị tốt bàn món ăn và rượu, nguyện ý cũng là cho nàng kinh hỉ .

      "Sao Hạ Lan vẫn chưa về?" Hoa Mộ Dung nhìn qua ngoài cửa sổ, nhăn mày lại: " phải xảy ra chuyện gì chứ."

      "Nàng tiền sắc, có người nào muốn chiếm tiện nghi của nàng? Nhìn pháo hoa này, phải là có người ‘ ngàn dặm tìm thê ’ rồi. |"

      "Hạc Minh. . . . . ."

      " có chuyện gì. Nếu Tiểu Hạ Lan ở cùng với , chắc có lẽ trở lại. Những thức ăn này cũng đổ bỏ ."

      Hạc Minh nhìn sắc trời, đột nhiên nhìn thấy lửa khói rực rỡ tươi đẹp, phân phó tiểu nhị dọn món ăn đều vứt sạch, nụ cười mặt nhưng có chút ảm đạm. Rốt cuộc Mộ Dung đành lòng, lo lắng cho : "Hạc Minh, ngươi tội gì như vậy? ràng thích nàng, tại sao muốn làm bộ như cố ý đùa giỡn ngược lại để cho nàng thấy được ngươi lòng?"

      "Đúng vậy a ~~ giống ta và Tiêu Mặc đều là người vô tâm như thế nào có tư cách có được tâm của người khác đây? Mà rốt cuộc vẫn là mau hơn ta bước. . . . . . Ha ha ~~"

      Hạc Minh xong, chút lưu luyến nào rời , nhìn bàn bừa bãi sau lưng. Tay của , chậm rãi nắm trâm cài tóc xinh đẹp ở trong ngực, nắm nó từng tấc tạo thành bột.

      Tóc dài vì vua quấn lên. . . . . .

      Bây giờ nhìn lại, cây tram này cũng vô dụng thôi. . . . . . chắc chắn cho ngươi tốt hơn. tiểu tử giảo hoạt a.

      Ta cho ngươi biết món ăn ngon nhất trước phải ăn xong, nếu có thể bị người khác cướp , lại nghĩ rằng mấy câu đó lại là số mệnh giữa ta và ngươi.

      Tiểu Hạ Lan, chúng ta từng cách rất gần, rất gần, gần đến có thể đụng tay nhau, nhưng ta có kéo ngươi —— đây là sai lầm của ta.

      kiêu ngạo của ta khiến ta cho rằng ta chưa bao giờ vì nữ nhân nào lưu lại, kiêu ngạo của ta khiến ta cho rằng ngươi giống như những nữ nhân khác luôn cố chấp ở lại bên cạnh ta, nhưng ta sai lầm rồi.

      Nếu như ban đầu lúc nhìn thấy ngươi, ta bất chấp tất cả mang ngươi , bây giờ người trong lòng ngươi có phải là ta hay ? Nhưng là, có lúc bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. . . . . .

      Bỏ qua cái chớp mắt, bỏ lỡ cả đời.

      Ha ha. . . . . .

      Hạc Minh nghĩ tới, nhìn bầu trời đêm, sâu kín thở dài. Tóc tung bay ở trong gió, mà đôi môi đỏ thẳm của hôn cây trâm bột trong tay, giống như ở hôn lên đôi môi mềm mại của Hạ Lan Phiêu. giang hai tay, nhìn những bột này bị gió thổi bay , mà rốt cuộc ngẩng mặt lên trời bắt đầu cười dài.

      Gặp lại sau, Tiểu Hạ Lan.

      Từ nay về sau, ngươi cũng thể dao động ta...ta cũng vì ai mà bị trói buộc rồi.

      Ta là gió, ta vì bất luận kẻ nào dừng lại.

      Cho nên, đến lúc nên rời rồi.

      Trong bầu trời đêm bao la mờ mịt những đóa hoa khói lửa nở rộ, rực rỡ đẹp đẽ lại ngắn ngủi, cũng chiếu lên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Hạc Minh. Nhưng là, tại sao mặt của mang theo nụ cười, mà vẻ mặt lại lạnh lùng như vậy?

      Giống như mất món đồ quý báo nhất thế gian. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu. . . . . .

      ——— ———————— tiểu hồ ly tuyến phân cách ——— ———————

      Trong phòng khách, từng ánh nến, thêm chỗ ngồi trải lụa đỏ tràn đầy mập mờ và gian tình.

      giường lớn mềm mại, hai mắt của Hạ Lan Phiêu trợn to nhìn cơ thể trần trụi cường tráng của Tiêu Mặc, muốn nhìn lại dám nhìn, dám nhìn rồi lại nhịn được nhìn, khuôn mặt khẽ ửng hồng, nhưng trong lòng thầm nghĩ vóc người này chụp A. V là đáng tiếc.

      Tiêu Mặc buồn cười nhìn bộ dáng nàng có chút ngây ngốc, khẽ cắn môi của nàng, giống như bóc bánh chưng "Giải phóng" từng thứ người nàng ra ngoài, ở dưới ánh nến vuốt ve thân thể trắng nõn của nàng, hôn cũng rất giống hạt mưa rơi vào người của nàng, lưu lại ấn ký màu đỏ sậm. hôn môi của nàng, hôn vành tai của nàng, tay cũng sờ về phía bộ ngực mềm mại của nàng. nhìn cơ thể của Hạ Lan Phiêu, hôn bụng bằng phẳng của nàng, đầu lưỡi cũng đảo quanh bên trong bắp đùi nàng, dừng lại.

      "A. . . . . ."

      trận tê dại giống như cảm giác bị điện giật, giống như sóng biển từng đợt từng đợt đánh tới. Ở trong khi Tiêu Mặc hôn, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, loại khát vọng cũng lan tràn toàn thân. Nàng kiềm chế được sờ lên sống lưng Tiêu Mặc, theo bản năng khẽ run, mà nàng vô ý cử động chỉ càng kích thích Tiêu Mặc mạnh mẽ tham muốn giữ lấy nàng. dùng đầu gối tách ra hai chân đóng chậc của Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc đưa vào thân thể nóng như lửa của mình vào.

      Hồ ly lời : xấu hổ bay , tốt YD a a a a. . . . . .

      Chương 233

      Edit: Du


      "Tiêu Mặc. . . . . . A. . . . . . chút, đau quá. . . . . ."

      Khi Tiêu Mặc tiến vào thân thể của nàng, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy ý thức dưới thân run lên, sau đó muốn đẩy ra. trong nháy mắt cảm giác khoái cảm lan tràn toàn thân, mà Tiêu Mặc bắt lại cánh tay an phận của nàng, ở bên tai nàng: "Hạ Lan, ngươi yếu ớt. Đến bây giờ còn hiểu được làm như thế nào để lấy lòng nam nhân sao?"

      "Vậy ta “trao đổi” với người khác nhiều chút, học chút kinh nghiệm cũng được . . . . ."

      "Hạ Lan, ngươi là muốn chọc giận ta sao? Còn nữa, cho mở mắt."

      Đôi mắt đen lúng luyến của Hạ Lan Phiêu vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc lại chút khách khí che ánh mắt của nàng, tăng nhanh đánh thẳng vào. tay Tiêu Mặc có vết chai đâm vào Hạ Lan Phiêu có chút đau, mà cảm giác kỳ lạ trong cơ thể cũng làm cho nàng cắn chặt lấy đôi môi, gần như nhịn được muốn khẽ rên ra tiếng.

      "Tiêu Mặc. . . . . ."

      Nàng từ trong kẽ ngón tay Tiêu Mặc nhìn người nam nhân đè ở người mình, cảm thụ nhiệt độ da thịt của , chỉ cảm thấy thân thể nóng cũng bắt đầu cháy rừng rực.

      Mỗi lần tiến công đụng nhau đều làm cho máu người ta sôi trào khác thường, mà lời đùa của nàng thành công khơi dậy tức giận của Tiêu Mặc, xông tới càng mãnh liệt hơn.

      Thân thể của nàng có quy luật run rẩy, mà nàng khẽ đẩy tay của Tiêu Mặc che ánh mắt của nàng ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt vô cùng xinh đẹp Tiêu Mặc, mỉm cười nhìn , giống như muốn khắc toàn bộ vào trong lòng.

      "Tí tách."

      Mồ hôi trán của Tiêu Mặc xuống ngực Hạ Lan Phiêu, nóng rực mà trắng nõn. Tay của Hạ Lan Phiêu nhàng lau mổ hôi trán Tiêu Mặc, nhưng vào lúc này, Tiêu Mặc gầm tiếng, dịch thể nóng bỏng cũng phun vào trong cơ thể Hạ Lan Phiêu.

      Hô hấp của Hạ Lan Phiêu cũng từ từ bình ổn lại, mà nàng khẽ hôn môi Tiêu Mặc, nước mắt nhịn được chảy xuống, lẩm bẩm : "Nếu như ngươi phải là Hoàng đế, tốt biết bao. . . . . ."

      "Nhưng ta là Hoàng đế."

      "Đúng vậy, ta chỉ là ngốc thôi. . . . . . Hôm nay nên uống rượu. . . . . ."

      Hạ Lan Phiêu nhìn về phía Tiêu Mặc buồn bã cười, bộ dáng"Say rượu mất lý trí" vẻ mặt buồn bực. Tiêu Mặc khẽ hôn vệt nước mắt ở khóe mắt nàng, lại đột nhiên cười : "Hạ Lan, ta nhớ được ngươi ta ‘ được ’?"

      Cũng lâu rồi, trí nhớ của ngài còn tốt như vậy sao? Quên xin ngài quên nó . . . . . .

      " bằng chúng ta lại làm lần nữa. ."

      cần a. . . . . .

      Vì vậy, buổi tối lúc Hạ Lan Phiêu kêu gào vượt qua. Rốt cuộc khi nàng ngủ , Tiêu Mặc nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, vuốt vuốt tóc dài mềm mại bóng loáng nhuư tơ lụa, kiềm chế mình lại muốn nàng lần nữa.

      được, nếu làm nữa nàng nhất định trở mặt. . . . . . Hơn nữa, ta cũng muốn nhìn thấy nàng dùng đôi mắt sương mù đó nhìn ta, để cho ta sinh ra cảm giác tội ác nên có.

      A. . . . . .

      Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào ta lại để ý suy nghĩ của nữ nhân thế? Xem ra ta bị nàng thay đổi.

      Ta từng thử rời khỏi nàng, nhưng bây giờ cách nào chịu được cảm giác trống rỗng đó, luống cuống nhớ nhung. biết bắt đầu lúc nào, ta thói quen người kia ở bên cạnh ta, trong phạm vị khống chế của ta. Cho nên, thời điểm thấy nàng, cái loại trống rỗng và lo lắng gần như nuốt chửng ta.

      Hạ Lan Phiêu. . . . . .

      Ta từng thử thả ngươi , nhưng ta thất bại. Cho nên, ta tuyệt đối để cho ngươi rời lần nữa.

      Tiêu Mặc nghĩ tới đây, hôn khuôn mặt bình tĩnh giống như thần linh của nữ nhân bên cạnh, chỉ cảm thấy trong lòng an tĩnh trước nay chưa có. nhìn trăng sáng bầu trời, đột nhiên nhớ tới thời gian buồn tẻ trong hoàng cung, cũng nhớ tới lời nguyền rủa của nữ nhân kia.

      cơn gió lạnh thổi qua, gần như theo bản năng ôm lấy Hạ Lan Phiêu, ôm chặt vào khuỷu tay của mình. Khóe miệng của , lộ ra đường cong trào phúng, mà : “ khiến ta cả đời chiếm được đồ mình muốn, phải ? Khó có được ngươi cho rằng ‘ nguyền rủa” như vậy để phát tiết oán hận trong lòng có hiệu quả với ta sao? là nữ nhân có đầu óc, Lưu Ly. . . . . ."

      Hai tháng trước.

      Tiêu Mặc cùng Hạ Lan Phiêu chia tay, lẳng lặng nhìn nàng khóc thút thít ở góc đường, cảm giác có lẽ gọi là"Thương tiếc" hiểu sao lan tràn trong lòng . than tiếng, lại nghe Lý Trường thử dò xét tính mà : "Công tử, có người chờ ngài lâu rồi."

      "Người nào?"

      "Lưu Ly nương."

      "Nàng đến?" Tiêu Mặc sững sờ, sau đó tươi cười bắt đầu nở rộ: "Xem ra, nàng phải làm chuyện nên làm rồi. Để cho nàng vào."

      "Vâng"

      Cửa bị đôi tay bé trắng bệch khẽ đẩy ra.

      Tiêu Mặc đầu tiên là nhìn thấy đôi tay bé trắng nõn đặt cửa, sau đó nhìn thấy toàn thân áo trắng, Lưu Ly. lâu rồi có gặp Lưu Ly, mặc dù sớm quên mất khuôn mặt cảu Lưu Ly, lại nhớ mang mánh thân thể nàng rất nhằng, làm thế nào cũng trở thành bộ dạng gầy đến mức "Da bọc xương" như vậy. cau mày nhìn sắc mặt Lưu Ly trắng bệch, nhàn nhạt : "Sao người tìm được tới đây?"

      "Ta...ta đường hỏi thăm người khác. . . . . . Tiêu công tử, ngươi có phải tức giận hay ? Ta...ta quả nên chưa đưa tin . . . . . ."

      "Ta có trách ngươi." Tiêu Mặc cắt đứt lời của nàng..., giọng bình tĩnh, lại mang theo uy nghiêm bẩm sinh: " đến rồi, ở nơi này tốt là được."

      "Đa tạ Tiêu công tử!" Lưu Ly cảm kích nhìn , thử dò xét tính tiến lên bước: "Công tử, tại ta có thể dựa vào người chỉ có ngươi. Bọn họ đều. . . . . ."

      "Đều chết hết?" Tiêu Mặc bình tĩnh hỏi.

      "Dạ, đều chết hết. Toàn bộ, đều chết hết. . . . . ."

      Trước mắt Lưu Ly ra cảnh tượng các tộc nhân khổ sở kêu đau, chỉ cảm thấy tâm mãnh liệt nhảy dựng, loại cảm giác làm người ta cảm giác hít thở thông cũng lần nữa kéo tới. Nàng nhịn được lấy hai tay ôm lấy mình, thân thể run lẩy bẩy: "Lỗi của ta, đều là lỗi của ta. . . . . . Tự tay ta hạ độc, đem độc dược bỏ vào miệng giếng duy nhất bên trong thôn, sau đó trốn chỗ, nhìn bọn họ phát độc mà chết. . . . . . Ta là tội nhân, đều là ta lỗi của ta. . . . . ."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 234

      Edit: Du



      Lưu Ly xong, nhớ lại máu tươi nhuộm đỏ buổi tối đó, nhịn được rùng mình cái. Tiếng gào thét của các thôn dân trước khi chết luôn vọng lại bên tai nàng, từng giây từng phút tra tấn tinh thần của nàng, mà nàng biết bao lâu nàng ngủ được rồi.

      là buổi tối đáng sợ. . . . . . Cả đời của ta cách nào quên buổi tối đó. . . . . .

      Trong miệng mọi người, trong đôi mắt, trong lỗ mũi đều chảy máu, đỏ đỏ, giống như ánh sáng bầu trời. . . . . .

      Cả thôn trang đều là màu đỏ!

      Ta núp ở trong phòng, nhìn họ đau đớn ngã xuống, nghe bọn họ tuyệt vọng thét chói tai. Có vài người uống nước giếng bị hạ độc, tìm kiếm thảo dược xung quang, nhưng bọn họ chỉ tìm được đội binh mã cầm đao.

      "Giết."

      người tướng quân còn trẻ nhàng ra lệnh, sau đó cả thôn trang đều là màu đỏ. Ta nhắm hai mắt lại, bịt kín lỗ tai, nhưng tiếng kêu gào của các thôn dân vẫn ngừng truyền vào lỗ tai của ta. Ở nơi làm người ta hít thở thông này, ta nhắm mắt chặc, nước mắt cũng cầm được chảy xuống.

      A Mặc. . . . . . Ta biết ngươi luôn kiêng kỵ Khuyển Nhung ngày sau mưu phản, vẫn hoài nghi ta đối với ngươi có lòng hay . Hôm nay, toàn tộc ta đều giao vào trong tay của ngươi, cuối cùng ta có thể chứng minh thành tâm của ta . . . . . .

      "Lưu Ly tỷ tỷ, tại sao tỷ còn ở lại chỗ này vậy? mau!"

      đôi tay bé mềm nhũn nắm lấy ta. Ta mở mắt ra, lại nhìn thấy Phi Lưu lôi kéo ta ra cửa sau. người của đầy vết thương, mà từ trước đến nay khí lực của rất lớn. Ta cả kinh, lại bị kéo vài bước, nhưng cửa cũng bị binh sĩ A Mặc đá văng.

      " ra ở đây còn có cá lọt lưới!" Có người ở mỉm cười: "Nghe tiểu tử ngươi là tộc trưởng, thế nào, tuổi lớn lắm còn muốn ‘ hùng cứu mỹ nhân ’?"

      "Lưu Ly tỷ tỷ, ta đến ngăn bọn họ, ngươi trước."

      Phi Lưu đứng ở trước thân thể của ta. Thân thể của bởi vì sợ hãi mà ngừng phát run, nhưng vẫn cắn chặt răng, như nam tử hán bảo vệ ta. Ta nhìn , trong mắt mãnh liệt rung động.

      Nếu như ngươi biết đây, tất cả đều là ta sai lầm, ngươi còn có thể bảo vệ ta sao, chảy bay? Ta là tội nhân. . . . . .

      "Phi Lưu. . . . . ."

      " mau! Ta là Tộc trưởng, ta phải bảo vệ tộc nhân của mình! Tỷ tỷ ngươi mau!"

      Phi Lưu xong, đột nhiên đẩy ta lui về phía sau, nhưng cũng trong nháy mắt bị cây đao đâm vào lồng ngực. Ta đứng ở sau lưng , cảm nhận dòng máu nóng rực vẩy lên mặt của ta, chỉ cảm thấy mặt nóng rát như bị thương. Ta ngơ ngác nhìn Phi Lưu ngã mặt đất, mà giọng sau cùng của với ta: "Tỷ tỷ, mau. . . . . .

      Phi Lưu, Phi Lưu. . . . . .

      Tại sao ngươi ngốc như vậy?

      Tự tay ta hại chết người thân của ta, ta có tư cách gì làm tỷ tỷ của ngươi?

      Người đáng chết, là ta a. . . . . .

      Ta ngơ ngác đứng đó nhìn thanh đao lớn nhẫn tâm chém về phía ta, lại thấy người đứng ở trước mặt của ta. Người nọ với binh lính: "Hoàng thượng phân phó, nữ nhân này phải sống."

      Hoàng thượng. . . . . .

      A Mặc, rốt cuộc trong lòng của ngươi có ta ? Nhưng ta tình nguyện chết cùng bọn họ!

      Dù là nước biển trong veo, cũng tẩy sạch tội nghiệt người ta. . . . . .

      Dưới trời chiều, ta ngồi ở thuyền, nhìn thôn Tiểu Như êm ắng ngày xưa biến thành biển lửa, cả người mềm yếu, tê liệt ngã xuống ở thuyền. Người thủ lĩnh đối với ta rất là khách khí, nhưng ta biết trong tim của cũng nhất định là giễu cợt ta.

      Nhưng là, vậy như thế nào? Chỉ cần A Mặc có nguy hiểm, chỉ cần A Mặc có thể tin tưởng lòng của ta, coi như sau khi ta chết rơi vào địa ngục, chịu hết đau đớn thế nào? A Mặc, việc mà Hạ Lan Phiêu có thể vì ngươi làm, ta cũng có thể làm vì ngươi!

      Cho nên, ngươi có thể ta chút hay ? Chỉ cần chút là tốt rồi. . . . . .

      Lưu Ly nhớ lại các tộc nhân chết thảm, nhìn bàn tay trắng noãn dính đầy máu tươi, gần như điên cuồng. Lá gan lớn hơn chút bước lên bước, thử kéo áo Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc cũng có cự tuyệt. Trong lòng của Lưu Ly vui vẻ, liền rúc vào trong ngực của Tiêu Mặc, lẩm bẩm : "Tiêu công tử, cuối cùng ta cũng chứng minh lòng của ta đối với người rồi ! Từ nay về sau, thế giới này người thân của ta chỉ có mình ngươi. . . . . ."

      "Lưu Ly, hình như ngươi lầm."

      "Cái gì?"

      "Người thân của ngươi sớm chết rồi, thế giới này có ai là người thân của ngươi."

      "Tiêu công tử. . . . . ."

      "Lưu Ly, ta chỉ là lo lắng tộc nhân của ngươi, tin ngươi có thể vì ta vứt bỏ tộc nhân của ngươi, cũng kêu ngươi xuống tay với tộc nhân của ngươi. Mà cuối cùng ta nghĩ tới, ngươi đúng là xuống tay được, . . . . ."

      Trong ngực nam nhân này rất ấm áp, nhưng Lưu Ly chỉ cảm thấy lạnh thấu xương. Nàng thể tin lùi về sau mấy bước, run rẩy đôi môi: "Ngươi. . . . . . Ngươi có ý tứ gì?"

      “Cám ơn ngươi giúp ta diệt trừ bạo dân có khả năng có uy hiếp ta. Mặc kệ thế nào, ngươi cũng coi là người có công, ngươi muốn làm phi tử của ta, phong cho ngươi cái."

      "A Mặc, ngươi biết ta muốn phải là cái này!"

      "Hả? Vậy ngươi muốn cái gì?" Tiêu Mặc vui đùa nhìn nàng.

      "Ta muốn ngươi! Ta nguoi, cần chính là tâm của ngươi! Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn tin tưởng tình cảm ta đối với ngươi sao?"

      "Ta tin tưởng ——nhưng vậy như thế nào?" Tiêu Mặc mỉm cười từ từ mở rộng: "Lưu Ly, ta sớm với cho ngươi, ta là Hoàng đế, ta có tâm. Ngươi muốn vinh hoa phú quý ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi muốn quá nhiều, chỉ mang đến họa sát thân cho ngươi."

      "Chẳng lẽ ngươi giết ta?"

      Tiêu Mặc trả lời.

      chỉ là nhàm chán đẩy ra cửa sổ, nhìn những người vội vã đường, vẻ mặt bình tỉnh như việc liên quan đến mình. Lưu Ly giật mình nhìn hồi lâu, rốt cuộc rơi lệ: "Ngươi. . . . . . Chưa từng ta, có đúng hay ? Ngay cả khi ta vì ngươi vứt bỏ tộc nhân của ta, vì ngươi dính đầy máu tươi, ngươi cũng vĩnh viễn ta, có đúng hay ?"

      "Nếu biết đáp án, cần gì hỏi lại ta để cho mình khổ sở?" Tiêu Mặc trầm tĩnh nhìn nàng: "Nên thông minh chút , Lưu Ly. Cứ như vậy phú quý cả đời chẳng lẽ tốt sao?"

      "Phú quý cả đời. . . . . . là nhốt ta trong hoàng cung, để cho ta mang gông xiềng làm bằng vàng ! Tiêu Mặc, ngươi nếu vô tình với ta, cần gì phải dụ dỗ ta giúp ngươi? Ngươi quá ác độc!"

      " đạt được mục đích liền trở mặtớao, a. . . . . . Lưu Ly, chưa bao giờ ta qua là thích ngươi, cũng chưa từng qua muốn ngươi giúp ta cái gì. Tất cả, đều là ngươi tự nguyện. Hạ độc giết chính tộc nhân của mình là ngươi tự nguyện, dẫn binh lính của ta đảo cá cũng là bản thân ngươi tự nguyện. Ngươi có lý do gì trách cứ ta?"

      Chương 235

      Edit: Du


      Bên cửa sổ, Tiêu Mặc trầm tĩnh nhìn Lưu Ly, khóe môi tràn đầy trào phúng.

      "Vâng"

      Lý Trường xuất ở trước mặt của Tiêu Mặc, nghe theo an bài của mà xử lý thi thể của Lưu Ly tốt, sau đó cúi đầu chờ Tiêu Mặc ra lệnh. Nhưng là, đợi hồi lâu, chỉ nghe Tiêu Mặc sâu kín : "Lý Trừong, nữ nhân ai cũng ngốc như vậy sao?"

      "Nô tài biết. . . . . ."

      "Ta cũng gì với nàng, thậm chí có ra lệnh cho nàng, mà nàng cư nhiên giúp ta diệt trừ dư nghiệt Khuyển Nhung. ra , trong lòng của ta cũng là có chút đành lòng. . . . . . Ta biết bọn họ có thể là có lòng mưu phản, nhưng bọn họ là dư nghiệt dị tộc, lại biết được bí mật ‘ tam bảo ’ , bọn họ nhất định phải chết."

      "Vâng"

      "Thà giết lầm ngàn, thể bỏ qua cho . Ta thể bởi vì tùy hứng của ta mà để giang sơn Đại Chu lâm vào nguy hiểm."

      "Vâng"

      "Hạ Lan Phiêu. . . . . . Nàng bắt đầu khiến lòng ta dao động, ta thể giữ nàng nữa. Nhưng là, ta cũng nhẫn tâm giết nàng. . . . . . Cho nên, ta chỉ có thể rời ."

      "Vâng"

      "Nếu Hạ Lan biết được Ngư Đảo bị diệt, nhất định liều mạng với ta, cho nên Lưu Ly cũng được giữ lại —— nàng chết như vậy cũng tiết kiệm ta ít hơi sức, vẫn có chút biết điều. Lý Trường, ta cảm thấy được ta là càng ngày càng phát tính trẻ con rồi, lại có thể vì chút chuyện hao tổn tinh thần. . . . . . A. . . . . ."

      Trong miệng của Tiêu Mặc lẩm bẩm xong, đến tên của "Hạ Lan Phiêu" , khóe miệng cũng lộ ra chút ôn nhu. Lý trưởng biến sắc đứng ở sau lưng , nhìn Hoàng thượng có chút mờ mịt, nhưng trong lòng so với ai khác đều hiểu,rốt cuộc hoàng đế của thay đổi.

      Hoàng thượng. . . . . . Có lẽ nương nương rồi. Bởi vì sợ hãi đột nhiên mình có tình cảm cho nên trốn tránh, mà giống như . . . . . .

      Nhưng là, đây tất cả cũng phải là nô tài nhoi như ta có thể can thiệp .

      Vẫn là yên lặng theo dõi tình hình thôi.

      Lưu Ly chết giống như là hòn đá ném vào vực sâu, chút gợn sóng. Tiêu Mặc hồi cung, tiếp tục làm Quân vương minh cơ trí, nhưng số lần đến hậu cung cũng càng ngày càng ít. có chút buồn bực phát , dù là trong ngực xinh đẹp như thế nào, nhưng trong lòng hắ vẫn nhớ người thiếu nữ xinh đẹp động lòng kia.

      Hạ Lan Phiêu. . . . . .

      Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc ta nên làm gì mới có thể quên ngươi?

      Aizz. . . . . .

      có nàng ở trong cung, ngày là rất nhàm chán.

      Mỗi phi tần từng ghen tuôn tranh giành tình cảm giờ đều rất quy củ, trong cung cũng có náo loạn đến gà bay chó sủa, bình tĩnh làm người ta cảm thấy chán ghét. Hôm nay hình như là sinh nhật của vị phi tần,Lý Trường đưa đến thiệp mời của phi tần. Này thiệp mời là loại giấy thượng hạng, từ ngữ rất thú vị, cũng làm cho trong lòng của Tiêu Mặc khẽ động.

      chơi vui đùa chút cũng tốt. Sau khi hồi cung có cưng chiều phi tần nào, các nàng có thể lại nghĩ trẫm " được" rồi, azzz. . . . . .

      Tiêu Mặc liền nghĩ tới người kia do dự muốn lại thôi, hiểu ý nở nụ cười. Lý Trường yên lặng nhìn chăm chú vào hoàng thượng đột nhiên tâm tình rất tốt, chỉ là thử dò xét tính hỏi: "Hoàng thượng, ngài ?"

      "Vì sao chứ?"

      Trong đại điện ồn ào náo động, tay trái của Tiêu Mặc ôm Dương tài tử, hôm nay là sinh nhật nàng, tay phải ôm lấy phi tần xinh đẹp bị quên tên, buồn chán nhìn ca múa, vốn có chút hăng hái dần dần phai nhạt. có chút nhịn được ngáp cái, mà Dương tài tử lập tức sợ hãi nhìn , lo lắng hỏi: "Hoàng thượng, có phải nô tì chuẩn bị tiết mục hợp ý ngài hay ?"

      " phải. Trẫm chỉ là có chút mệt mỏi."

      "Hoàng thượng. . . . . ."

      Dương tài tử có đôi mắt rất đẹp, bộ dáng muốn lại ngừng làm cho lòng người thương xót thôi. Nhưng là, Tiêu Mặc nhìn đôi mắt này của nàng, lại nhớ tới đôi mắt giảo hoạt của Hạ Lan Phiêu.

      khỏi có chút đơn và nhung nhớ kéo tới trong nháy mắt, có chút nhức đầu che cái trán, nhàn nhạt : "Tất cả giải tán . . . . . ."

      "Hoàng thượng. . . . . ."

      " thôi."

      Tiêu Mặc cũng đẩy những phi tần này ra, cho họ chút cơ hội giữ lại. Lý Trường hiểu nhìn Hoàng thượng, mà Tiêu Mặc cười : "Nữ nhân quá dính người, rất phiền toái. Nhưng là, nàng chưa bao giờ dính lấy trẫm, chỉ biết trốn tránh trẫm. . . . . ."

      "Hoàng thượng là nương nương sao? Nô tài cũng nhớ mấy ngày nữa chính là sinh nhật của nương nương, nếu hoàng thượng tuyên nương nương vào cung ?" Hoàng thượng như vậy phải là muốn tìm lối thoát cho mình sao? Nô tài vì ngài tìm bậc thang tệ chứ!

      "Vậy sao. . . . . ."Quả nhiên Tiêu Mặc bắt đầu trầm tư: "Lý Trường, ngươi cảm thấy Hạ Lan Phiêu đối với trẫm như thế nào?"

      "Đương nhiên nương nương có tình cảm sâu đậm với hoàng thượng. . . . . ." Lý trưởng xoa chút mồ hôi trán, nghỉ đằng nẻo.

      " ."

      Lý trưởng do dự chút, nhưng vẫn là : "Theo lão nô thấy, nương nương rất là thích hoàng thượng, lại hình như luôn lùi lại, cũng dám đến gần hoàng thượng."

      " tệ. Trò chơi như vậy, trẫm mệt mỏi. Trẫm vốn tưởng rằng rời khỏi nàng liền theo từng ngày mà quên , nhưng hình như trở nên càng ngày càng nhớ. . . . . . như vậy, trẫm liền giữ nàng ở bên người, để cho nàng rời là được. Thu xếp hành lý, chuẩn bị khởi hành."

      "Dạ, hoàng thượng."

      . . . . . .

      Tiêu Mặc nghĩ tới hai tháng qua này đ cách nào kiềm chế nhung nhớ Hạ Lan Phiêu, nhìn ngủ say bên cạnh mình, theo thói quen vươn tay, ôm nàng vào trong ngực. loại thỏa mãn để cho vui thích mỉm cười, mà , ôm chặt Hạ Lan Phiêu, quyết định bao giờ buông tay nữa.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 236

      Edit: Du



      Ngày hôm sau.

      Cùng phòng, cùng phòng, ngày sinh nhật mười sáu tuổi của ta, ta cùng Tiêu Mặc cùng phòng rồi !

      Hạ Lan Phiêu mệt mỏi tỉnh lai, nhìn nam tử hít thở đều đều bên cạnh, muốn tát cho mình chết. Nàng nhớ mang máng hôm qua nàng và Tiêu Mặc trắng đêm ngủ làm tình, mà hình như nàng cũng có phản kháng, hoàn toàn là xuất phát từ tự nguyện. . . . . .

      Say rượu loạn tính, say rượu loạn tính!

      Hạ Lan Phiêu buồn bực nhìn ác ma ngủ say bên cạnh mình, muốn tú hung hăng cắn ngụm khuôn mặt nghiệt hấp dẫn phụ nữ kia, rốt cuộc cũng dám cắn. Nàng cố nén cả người đau nhức, rón rén bò xuống giường, xột xột xoạt xoạt mặc quần áo vào, muốn trộm ra khỏi phòng, lại bị Tiêu Mặc kéo phía sau lưng lại.

      "Hạ Lan, ngươi chiếm tiện nghi của ta rồi muốn sao?" Tiêu Mặc mỉm cười nhìn nàng: "Ngươi chịu phụ trách."

      . . . . . .

      Tiêu Mặc! Rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai!

      Hạ Lan Phiêu oán hận nhìn Tiêu Mặc, hận thể liều mạng với ở đây. Nàng gian nan nuốt nước miếng, cố gắng ổn định tâm tình của mình, lạnh nhạt : "Mọi người đều là người lớn, ngày hôm qua uống rượu quá nhiều, nhất thời. . . . . . Nhất thời kích thích, làm vài chuyện nên làm. Chúng ta cứ quên mất nó , đường ai nấy thôi."

      "Nếu như mà ta ta muốn quên sao?"

      Tiêu Mặc mỉm cười đứng dậy, cúi đầu xuống, tóc dài chảy xuống mặt của Hạ Lan Phiêu, mềm mềm, có ngứa chút. . Hạ Lan Phiêu vừa ngẩng đầu liền suýt nữa chạm vào trán của Tiêu Mặc, mà nàng vừa thấy được khuôn mạt mỉm cười của Tiêu Mặc, cảm thấy cả người lại cách nào kiềm chế bị hút vào vẻ đẹp của . Nàng vội vàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng lời chính nghĩa: "Tiêu Mặc, nam nữ thụ thụ bất thân, mời ngươi tự trọng."

      "Nhưng tối hôm qua ngươi rất là nhiệt tình với ta, hề có chút nào để cho ta ‘ tự trọng ’."

      "Ngươi. . . . . . Ngươi bậy!" Hạ Lan Phiêu vội vàng phủ nhận.

      "Quả nhiên là ‘tình duyên ngắn ngủi ’, tỉnh dậy liền thay đổi. Hạ Lan, ngươi là tuyệt tình."

      Tiêu Mặc nghiêm túc lời làm người ta phải sặc nước như vậy, mà Hạ Lan Phiêu chỉ muốn đâm đầu cho chết. Nàng hung ác trợn mắt nhìn Tiêu Mặc cái, lung tung thu thập xong nghi dung, hung dữ cảnh cáo : "Ta , cho phép ngươi đuổi theo."

      "A. . . . . ."

      Hạ Lan Phiêu có tật giật mình tới quán rượu ngày hôm qua, đường đường lưu ý có người chú ý tới nàng hay , thầm cầu nguyện nên đụng phải Hạc Minh và Hoa Mộ Dung. Tiêu Mặc tinh thần nhàn hạ theo phía sau nàng, theo nàng vào quán rượu, thậm chí biết xấu hổ vào gian phòng của nàng. . Nếu bận tâm đến làm mọi người loạn, Hạ Lan Phiêu sớm cầm cây đao lên chém rồi. Nhưng là, nàng chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nhìn nam nhân nào đó ung dung tự nhiên ngồi uống trà trong phòng nàng, giọng: "Tiêu Mặc, rốt cuộc ngươi muốn thế nào!"

      "Cùng ta hồi cung."

      " thể nào!"

      "Hạ Lan, đừng để cho ta lần thứ hai." Tiêu Mặc giọng: "Ngươi biết ngươi căn bản vô lực phản kháng."

      “Được!"

      Hạ Lan Phiêu giận quá thành cười. Nàng tới trước cửa sổ, tóc dài tung bay ở trong gió, giống như con bươm buớm sắp bay lượn. Nàng lấy tay đỡ bệ cửa sổ, kiên định nhìn : "Nếu như ngươi buộc ta hồi cung mà , ngươi nhìn thấy chỉ là thi thể —— Tiêu Mặc, ngươi đồng ý thả ta , ngươi đừng lật lộng."

      " sao? Sao ta nhớ . . . . . ." Tiêu Mặc trầm tĩnh nhìn nàng: " nên phản kháng vô ích, Hạ Lan —— hơn nữa, ngươi căn bản dám nhảy xuống."

      "Ngươi xem thường ta?" Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu nổi giận: "Được, ta liền nhảy cho ngươi xem!"

      Đầu óc của Hạ Lan Phiêu nóng lên, động tác linh hoạt nhảy lên bệ cửa sổ, sau đó nhìn người đường bỡ ngỡ. Chân của nàng tự chủ run rẩy, tay cũng nắm chặc khung cửa sổ, miệng to nuốt nước miếng. Tiêu Mặc mỉm cười nhìn nàng, nhàn nhạt : "Nơi này là lầu hai, dù ngươi nhảy xuống cũng ngã chết, nhiều nhất té đứt cánh tay mất cái chân thôi à. Ngươi yên tâm, ta nhất định chăm sóc ngươi tốt ‘ có năng lực hành động, có chạy trốn ’, để cho ngươi ở trong cung yên ổn sống quãng đời còn lại."

      . . . . . .

      Lần này chân của Hạ Lan Phiêu run lợi hại hơn.

      Nàng phải là người thích ngược đãi mình, la nha đầu có chút rất sợ chế, ở trong lúc Tiêu Mặc đe dọa càng thêm do dự thôi. ở lúc nàng rối rắm với ý nghĩ "Nhảy hay nhảy", đột nhiên Tiêu Mặc bước đến kéo nàng xuống, ôm chặt vào ngực mình.

      Hạ Lan Phiêu ở trong ngực của Tiêu Mặc vô lực giãy giụa, mà Tiêu Mặc nhìn nàng nhàn nhạt : "Tốt lắm, nên ồn ào. Ta biết ngươi sợ ta tổn thương ngươi, lợi dụng ngươi, nhưng ta có thể đồng ý ngươi từ nay về sau . Hạ Lan, ở lại bên cạnh ta . Lúc ngươi ở bên cạnh ta, ta rất là nhớ ngươi. cần ."

      Nhớ. . . . . .

      Ngươi là tiếc nuối có ai để cho ngươi khi dễ, để cho ngươi lợi dụng !

      Nhưng là, tại sao lòng của ta mềm? Tại sao lúc ta nghe Tiêu Mặc nhớ ta, trong lòng có chút ngọt . . . . . .

      Ta nhất định là điên rồi.

      "Tiêu Mặc. . . . . ."

      Hạ Lan Phiêu rất muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng nhìn qua ánh mắt khiến người say mê của Tiêu Mặc, sửng sốt ngay cả lời cự tuyệt cũng ra.

      Thời gian, giống như dừng lại .

      Tiêu Mặc ôm chặt nàng trong ngực, nâng cằm của nàng, đôi môi cũng chầm chậm tiến tới gần. Hạ Lan Phiêu theo bản năng nhắm hai mắt lại, cảm thụ mùi thơm nhàn nhạt người của Tiêu Mặc càng ngày càng gần, tâm cũng thình thịch nhảy dựng lên. Dù lý trí của nàng báo cho nàng biết phải cách xa ác ma này, nhưng thân thể nàng lại trung thành với nội tâm của nàng . Nàng biết, nàng thích , nàng muốn rời xa

      "Tiểu Hạ lan, ngươi có phải về hay ? Ta vào nhé ~~"

      lúc đôi môi của Tiêu Mặc sắp chạm vào môi Hạ Lan Phiêu đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng vui sướng của Hạc Minh. Hạ Lan Phiêu cả kinh, nhất thời biết hành tung của mình sớm bị tiểu nhị báo cho tên dở hơi này, nhìn khuôn mặt Tiêu Mặc vui, trong đầu đột nhiên ra bốn chữ vàng to lấp lánh—— bắt gian tại trận.

      được, ta tuyệt đối thể để cho bọn họ biết Tiêu Mặc ở phòng ta, nếu nhất định bị hiểu lầm đấy! ( dường như có người quên mất đêm qua "này nọ í é í é" ) ta muốn đâu!

      "Hạ Lan. . . . . ."

      Tiêu Mặc rất vui nhăn mày lại, mà Hạ Lan Phiêu vội vàng bưng kín miệng của . Tiêu Mặc ngẩn ra, sau đó nhúc nhích mặc cho tay bé của nàng đụng vào môi của mình, mà Hạ Lan Phiêu quay về phía ngoài cửa kêu to: "Hạc Minh, ngươi đừng vào! Ta. . . . . . Ta tắm!"

      " sao? Vậy ta càng phải vào nhìn chút ~~~"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 237:

      Edit: kaylee


      Cách cửa phòng, Hạ Lan Phiêu nín thở, chỉ nghe thấy giọng vui sướng của Hạc Minh thấy được khuôn mặt trầm của .

      Tiêu Mặc mỉm cười ôm nàng, ấn đầu của nàng chặt, chút kiêng kỵ hôn lên đôi môi ngọt ngào của nàng, mà Hạ Lan Phiêu mặc hôn, sờ, ôm, ngây ngốc dám phản kháng.

      Nàng nín thở ngưng thần mặc cho Tiêu Mặc giày xéo, dám sinh ra chút suy nghĩ khác lạ nào, mà ngoài cửa rốt cuộc sâu kín thở dài: "Được rồi ~~~ nhìn vóc người ngươi còn bằng ta nhìn chính mình ~~ ta cùng Tiểu Mộ Dung có chuyện ra ngoài mấy ngày, ngươi tự chăm sóc mình cho tốt."

      "A. . . . . . Đợi chút! Các ngươi ra ngoài đừng quên thanh toán tiền phòng, này!"

      Hạ Lan Phiêu giật mình cái, nhất thời quên mất trong phòng mình còn có người sống sờ sờ, suy nghĩ trong đầu đều là vấn đề gian khổ ai tới tính tiền phòng. Khóe miệng của Tiêu Mặc tự chủ kéo ra, bình tĩnh nhìn nàng: "Ngươi rất thiếu tiền?"

      "Đúng vậy! Nếu đại gia ngươi cho ta ?" Hạ Lan Phiêu liếc mắt nhìn .

      . . . . . .

      "Thế nào, ngươi là Hoàng đế, ngay cả chút tiền này cũng có? Dù gì ta cũng cùng ngươi đêm, ngươi cho số có ý tứ ! Hoa tiểu thư người ta còn có tiền, tại sao ta lại là miễn phí? Hay là ngươi cảm thấy ta dễ khi dễ đến mức bị người chiếm tiện nghi miễn phí, cần chịu chút trách nhiệm nào?"

      "Hạ Lan, ta nguyện ý phụ trách." Tiêu Mặc khẽ thở dài đến mức thể nghe thấy, hai mắt đen nhánh nghiêm túc nhìn nàng: "Cùng ta hồi cung, làm nữ nhân của ta."

      "Ta muốn."

      "Hạ Lan!"

      "Trở về với ngươi làm cái gì? Để cho ngươi tổn thương ta lần nữa sao? Tiêu Mặc, ngươi cho rằng chuyện xảy ra trước kia cũng có thể quên tất cả sao? Ngươi có thể quên, ta thể! Ta chết cũng hồi cung đấy!"

      Hạ Lan Phiêu hét lớn tiếng với Tiêu Mặc, đưa tay đẩy ra, sau đó chạy ra ngoài. Tiêu Mặc bình tĩnh nhìn nàng từ bên cạnh mình thoát , vẫn trầm mặc nhìn ra tia cảm xúc như cũ.

      Đêm khuya.

      Hạ Lan Phiêu mang theo thân mệt mỏi trở về phòng, chuyện thứ nhất là nhìn Tiêu Mặc có hay ở trong phòng nàng. May mắn, Tiêu Mặc có ở đây, nhưng may, những người khác ở đây. Nàng vừa vào cửa phòng, liền bị người áo đen dùng đao kề cổ, phát đau.

      "Tiểu Phiêu đúng ? Tìm ngươi đúng là dễ dàng!" Người nọ trầm cười, khàn khàn : "Giao Huyết Ngọc ra đây, ta tha cho ngươi khỏi chết. Nếu , ta đánh gãy gân tay gân chân của ngươi, để cho ngươi sống bằng chết!"

      . . . . . .

      "Thế nào, muốn giao ra đây sao?" Người nọ tăng thêm lực độ trong tay: "Ta thấy ngươi đúng là thấy quan tài vẫn đổ lệ mà! , rốt cuộc Huyết Ngọc ở nơi nào?"

      Ô ô ô. . . . . .

      phải là ta muốn giao Huyết Ngọc ra, ngươi cầm đao đè ép cổ của ta như vậy, ta nhúc nhích chút máu tươi văng khắp nơi ngươi để cho ta thế nào nhúc nhích thế nào đây? Rốt cuộc ngươi có văn hóa hay ? ?

      " muốn giao ra sao? Như vậy, ngươi chết được rồi. . . . . ."

      Người nọ lạnh lùng cười, vung đao liền chém tới phía Hạ Lan Phiêu, cánh tay chợt bị đau, ngay cả đao trong tay cũng suýt nữa cầm được. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cần cổ buông lỏng, vội vàng lăn vòng chạy về phía cửa, ngay cả cổ của mình bị quẹt cho phát sâu chảy máu cũng biết.

      Nàng thấy đường phía trước, đột nhiên đâm vào lồng ngực dày rộng, vội vàng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tiêu Mặc tay phải cầm trường tiên, trầm tĩnh nhìn thích khách kia. nhìn vết thương cổ Hạ Lan Phiêu, tay ôm Hạ Lan Phiêu vào lòng, tay cầm roi chỉ vào thích khách, bình tĩnh : " tại tự vẫn, hoặc là bị ta giết chết, chính ngươi lựa chọn."

      "Tiểu tử, ngươi có tư cách gì cùng đại gia ta chuyện như vậy? Huyết Ngọc kia vốn chính là vật tổ truyền của nhà ta, mặc dù ông cụ bị nha đầu này tính toán, đem ngọc này cho tiểu nhân hiểm, nhưng toàn tộc chúng ta cũng dừng tay! Giao ra Huyết Ngọc, nếu làm cho các ngươi đều chết nơi chôn thân!"

      "A, chết có chỗ chôn thân sao. . . . . . Hạ Lan, ngươi trước, nơi này có ta."

      Tiêu Mặc xong, cầm lên trường tiên tới phía người kia, cùng đánh. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trước mặt hắc quang lòe lòe, gió lạnh vù vù, mặc dù hiểu võ nghệ, nhưng cũng nhìn ra là Tiêu Mặc chiếm thượng phong. Đánh nhau, trường tiên của Tiêu Mặc đánh rơi mặt nạ của thích khách kia, thế mà lại là Đại Thiếu Gia ra hồn kia của Lý gia. Chỉ là, nghĩ tới cũng biết võ nghệ. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn bọn họ đánh nhau, nhưng nghĩ Lý Đa đột nhiên từ trong tay áo phóng ra ám khí, thẳng tắp bắn tới tim của nàng. Tiêu Mặc giận dữ, vội vàng dùng roi quấn Hạ Lan Phiêu ném nàng qua bên, nhưng cánh tay của lại bị ám khí này gây thương tích. Màu đỏ sậm của máu tươi ở trường bào màu đen của quá ràng, vẫn để ý đến vết thương cánh tay mình, chỉ là từng bước tiến tới gần Lý Đa: "Ngươi chọc giận ta."

      Vậy sao. . . . . . Vốn tưởng rằng lần này có thể dễ dàng lấy tánh mạng của tiểu nha đầu kia, nghĩ tới ngay cả ông trời cũng giúp nàng! Ta mất chức tộc trưởng, mất Huyết Ngọc, mất tất cả, là phế nhân triệt để từ đầu đến đuôi. như vậy, trước khi ta chết cũng làm chút chuyện, để cho các ngươi quên được ta . . . . . .

      "Ta võ nghệ bằng ngươi, hôm nay chết ở trong tay ngươi cũng coi là chết có ý nghĩa! Ta có chơi có chịu!"

      Lý Đa xong, lại quét ngang đao, phá vỡ cổ họng của mình. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn tất cả xảy ra trước mặt, chỉ cảm thấy tay chân tê dại, hẳn là động cũng nhúc nhích được. Lý Đa kịch liệt thở hổn hển mặt đất, khó khăn nhìn Hạ Lan Phiêu: "Trước khi ta chết, có thể hay để cho ta thấy Huyết Ngọc lần. . . . . ."

      "Hạ Lan, thể."

      ". . . . . . Được."

      Dù sao Huyết Ngọc kia cũng là từng thuộc về Lý gia, dù sao lòng của Hạ Lan Phiêu cũng là mềm. Nàng về phía Lý Đa, từ trước ngực lấy ra Huyết Ngọc, đặt nó ở tay Lý Đa. Lý Đa lưu luyến vuốt Huyết Ngọc, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, khẽ mỉm cười, trong miệng cũng tự lẩm bẩm.

      Hạ Lan Phiêu đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, choáng váng đến mức nàng gần như là đứng vững, mà Huyết Ngọc cũng đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ ngòm vô cùng chói mắt. Trong lòng Hạ Lan Phiêu biết ổn, vội vàng đoạt lại Huyết Ngọc lần nữa, lại choáng váng đầu, cả người ngã lên giường. Tiêu Mặc cước đá Lý Đa xuống lầu, cũng trong nháy mắt đá xuống thấy được nụ cười quỷ dị nơi khóe môi của kia. Lý Đa nhìn , dùng hết hơi sức : "Ta để lại cho các ngươi phần quà tặng tốt. . . . . . Ha ha ha!"

      Sau đó, Tiêu Mặc cũng nhịn được nữa, cũng té xỉu ở giường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :