1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 208:

      Edit: kaylee


      "Nếu như rời , ta phát mình vẫn khổ sở, vẫn nhớ nhung mà , ta bắt nàng trở lại chính là — dù sao nàng ấy cũng yếu như vậy, phải là đối thủ của ta. Nhưng mà, lúc ta nắm những tia ánh sáng ở trong lòng bàn tay ta xem thấy nó, buông tay ra, nó lại thấy —có được vốn chính là loại ảo giác.”

      Nếu thể có được ánh mặt trời, như vậy, ta vẫn có thể phải có được ngươi thôi. Như vậy cũng tồi.

      Vốn tưởng rằng nữ nhân đều bởi vì "*****" cho người khác mà khóc kêu muốn nam nhân kia phải phụ trách, mà ngươi lại bộ dáng có gì xảy ra cả, làm cho người ta có chút tức giận. Có lẽ, đây chính là phong tục của "Quê quán của ngươi"? địa phương kỳ quái. . . . . .

      Cảm giác đêm đó tệ, thậm chí còn làm cho ta có loại suy nghĩ hi vọng ngây thơ là thời gian cứ như vậy dừng lại ở thời khắc đó. Có lẽ, ở hòn đảo cách xa thế nhân đó ta và ngươi mới là, người chỉ sống vì mình thôi.

      Ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ vui như vậy của ngươi, cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp như vậy của ngươi, xinh đẹp đến mức ta nhịn được muốn chiếm hữu, nhịn được muốn tự tay hủy diệt.

      Trước hết cho ngươi đoạn thời gian tự do , Hạ Lan Phiêu. Ngươi tốt nhất cầu nguyện ta quên ngươi, nếu , ngươi cũng đừng nghĩ chạy muốn chạy nữa. . . . . .

      mặt Tiêu Mặc tràn đầy mỉm cười thản nhiên, hình như rốt cuộc nghĩ ra ý định tồi, dáng vẻ tâm tình vô cùng tốt. Lý Trưởng sững sờ, sau đó gật đầu, trong lòng yên lặng vì Hạ Lan Phiêu mặc niệm chút.

      ra là còn chịu buông tay. . . . . . Hạ Lan tiểu thư, ta đồng tình với ngươi. . . . . .

      "Công tử."

      "Hả?"

      "Lưu Ly tiểu thư đợi ngài lâu rồi."

      "Như vậy à. . . . . . Để cho nàng vào thôi."

      ——— ———— Tuyến phân cách tiểu Hồ Ly ——— ————

      Theo ngôn tình tiểu thuyết viết mà , lúc Hạ Lan Phiêu mình khóc thầm phải có nam phụ ra ngoài hùng cứu mỹ nhân, đối với nàng tỉ mỉ che chở mọi cách an ủi. Nhưng chân tướng của là, nàng người khóc đến đêm khuya, khóc đến đường lớn có bất kỳ ai, cũng thấy bất luận kẻ nào tới quan tâm nàng.

      "Ô ô. . . . . ."

      Rốt cuộc nước mắt chảy khô. ra là, coi như khổ sở nhiều hơn nữa, bi ai nhiều hơn nữa, cũng vẫn qua . Người luôn là phải sống tiếp.

      Bây giờ là đầu thu rồi, ban đêm gió thổi ở người lạnh phát run. Ánh mắt của Hạ Lan Phiêu sưng đỏ giống như hột đào, gần như là mở mắt được. Nàng mặt vẻ gì đứng dậy, tóc dài tung bay ở trong gió, thân mình đường yên tĩnh, rất giống nhân vật trong Liêu Trai (*). . . . . . Cho nên, khi nàng trở lại khách sạn tiểu nhị bộ dáng giống như thấy quỷ cũng thể trách người ta.

      (*) Liêu Trai: Là tên tắt của tuyển tập truyện ngắn cổ đại “Liêu Trai chí dị” (聊斋志异) – Bồ Tùng Linh.

      "Hạ Lan tiểu thư?" Tiểu nhị khoa trương nhìn nàng: "Làm sao trễ như vậy ngươi mới trở lại? Ngươi sao?"

      " dạo phố." Hạ Lan Phiêu để ý đến ý tứ trong lời của tiểu nhị, chỉ là ngắn gọn trả lời.

      "Bây giờ phải là sớm dẹp quầy à. . . . . . Đúng rồi, hôm nay Tiêu công tử chung cùng tiểu thư trả phòng rồi, là có việc gấp muốn rời khỏi. Ta vốn tưởng rằng tiểu thư cũng cùng , ngờ. . . . . ."

      mặt tiểu nhị đều viết " ngờ ngươi cứ như vậy bị ném bỏ", mà Hạ Lan Phiêu cũng biết tình trạng bây giờ của mình chính là oán phụ ràng, có lấy bất kỳ cớ gì vì mình che giấu. Dĩ nhiên, chân tướng mọi chuyện cũng đúng là nàng bị ném bỏ rồi. . . . . .

      Nhưng mà, tại sao ngay cả tiểu nhị thô tục như vậy cũng có thể dùng loại ánh mắt thương hại nhìn ta? Chẳng lẽ ta yếu thế sao?

      Tiểu nhị cũng có nhận thấy được ở trong lúc vô tình mình bị nữ nhân giận chó đánh mèo, chỉ là tốt bụng sang chuyện khác, cười híp mắt : "Hạ Lan tiểu thư, hôm nay nhưng là sinh nhật của Lý lão gia tôn quý nhất Giang Đô đấy, Lý gia đốt rất nhiều pháo hoa chúc mừng sinh nhật cho Lý lão gia! Tiểu thư nhìn thấy ?"

      "Ừ."

      "Có phải là rất đẹp hay ?"

      "Khó coi chết được. . . . . . Dùng cái loại đồ vật giây sau liền biến mất thấy gì nữa đến chúc mừng sinh nhật, đám tôn tử (con cháu) kia đúng là đầu óc có bệnh — chẳng lẽ bọn họ là muốn cho người nọ giống như pháo hoa huy hoàng trong nháy mắt, sau đó trở thành hài cốt sao?" Hạ Lan Phiêu cười lạnh.

      . . . . . .

      Tiểu nhị nghẹn họng trân trối nhìn Hạ Lan Phiêu, quả thể tin được lời đại nghịch như vậy lại có thể ra từ trong miệng của mảnh mai này. Hạ Lan Phiêu để ý đến , chỉ là tự nhiên lên lầu. Đầu của nàng mê man đáng sợ, người cũng rét run, cẩn thận chút liền hụt chân, thân thể cũng lơ lửng. Mắt thấy nàng sắp lăn xuống lầu, rốt cuộc bàn tay có lực nắm ở hông của nàng, kéo nàng đến trong lòng mình. Trong ngực của người ôm nàng chính là ấm áp, làm cho người ta khỏi an tâm. Hạ Lan Phiêu ngẩng đầu lên nhìn , trong miệng nỉ non tên tuổi của nam tử này: "Hạc Minh. . . . . ."

      "Là ta." Nam tử mỉm cười với nàng.

      "Ta mệt quá."

      "Ừ. Bây giờ ngươi muốn làm cái gì?"

      "Tắm ngủ."

      "Tốt."


      Chương 209:

      Edit: kaylee


      Hạc Minh ôm Hạ Lan Phiêu lên lầu, cực kỳ hiếm thấy có đùa giỡn nàng, khi dễ nàng, thậm chí giọng chuyện cũng là bình thường như vậy, làm cho Hạ Lan Phiêu có chút quen, có chút biết làm thế nào. Nàng ở trong ngực Hạc Minh có chút tự nhiên giãy giụa, muốn xuống đất tự mình lại, nhưng Hạc Minh lại ôm nàng càng chặt.

      "Buông ta ra, ta có bị gãy tay gãy chân!"

      "Ngươi lại tiếp tục phản kháng có thể gãy tay gãy chân."

      Hạc Minh đẩy cửa phòng ra, đặt Hạ Lan Phiêu lên giường, kêu tiểu nhị đưa lên nước nóng. Hạ Lan Phiêu vốn tưởng rằng nhân cơ hội đùa giỡn mình, lại nghĩ rằng rất có phong độ thân sĩ ra khỏi phòng, câu cũng có hỏi nhiều.

      Hôm nay Hạc Minh kỳ quái. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu ngâm mình ở trong nước ấm áp, nghĩ thầm Hạc Minh cũng có lúc tệ lắm, ít nhất giả bộ thân sĩ giả bộ mô phỏng rất giống, đối với nữ nhân tỉ mỉ chu đáo, so với xú Mặc (Mặc thúi) máu lạnh kia tốt hơn nhiều.

      Ừ. . . . . . Xú Mặc. . . . . . Biệt hiệu này tệ, lần sau có thể gọi như vậy xem chút hiệu quả.

      A. . . . . .

      Tại sao ta có thể quên, sớm còn "Lần sau" rồi. . . . . .

      Trong nước ấm áp, nước mắt của Hạ Lan Phiêu lại tùy ý chảy xuôi. Nàng lảo đảo đứng dậy, mặc vào áo ngủ, cũng lau khô thân thể và bọt nước tóc, cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở trước bàn, nhìn ánh sao trời.

      Bầu trời đêm là đẹp nha. . . . . .

      Những vì sao còn sáng chói hơn kim cương, nhưng có chói mắt nóng rực như ánh mặt trời, làm cho người ta nhịn được muốn lấy được. biết có phải hay do tác dụng tâm lý, bầu trời sao ở nơi này tuy đẹp, nhưng hình như bầu trời đêm ở Ngư Đảo còn muốn ràng chói mắt hơn nơi đây nhiều. Tánh mạng con người chỉ có trăm năm ngắn ngủn, mà những vì sao ít nhất có trăm triệu năm sinh mệnh. Mọi người luôn cảm giác là mình nhìn bầu trời sao, nhưng biết ra là những vì sao nhìn bọn họ đấy. . . . . .

      Những vì sao có sinh mạng vĩnh hằng giống như xem kịch, nhìn loài người lần lượt luân hồi, lần lượt vì quyền thế mà trở mặt, phản bội, lần lượt phản kháng và thần phục. Trước kia mặc dù ta thích xem tiểu thuyết xuyên việt, nhưng trong lòng ta biết người là có linh hồn, người bị chết cũng vạn có đạo lý sống lại lần nữa đấy.

      Nhưng mà, ta chết, ta xuyên việt, ta lại sống lần nữa.

      Tất cả tất cả, có phải sâu xa bên trong có ai đó an bài hay ? Chẳng lẽ cái thế giới này có ‘Thần’ tồn tại sao?

      Cho dù có mà . . . . . . cũng quá vội, tuyệt đối trông nom ta đâu. So với dựa vào "Thần" cho ta số mạng dự định mà , ta tình nguyện bị quên lãng, theo tâm nguyện của mình mà sống. Ít nhất, ta thoát khỏi số mệnh của "Hạ Lan Phiêu" rồi, phải sao?

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, rốt cuộc lộ ra nụ cười thản nhiên. Nhưng làm sao nàng có thể biết, nếu mà có thể dễ dàng phá vỡ số mệnh như vậy mà , số mệnh cũng xứng là "Số mệnh" rồi.

      Ở bên trong vùng ánh sao này, nàng tự chủ được nghĩ tới nam tử giống như sinh ra thuộc về bóng tối đó, đưa tay sờ về phía bầu trời đêm sâu thẳm, ở dưới ánh sao tay giống hệt gốm sứ trắng. Mà đúng lúc này, cửa phòng của nàng đột nhiên bị người đẩy ra. Nàng gần như là cần quay đầu lại, chỉ cần cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng của cái ôm nàng thân người kia là có thể biết người nọ là ai.

      "Hạc Minh. . . . . ." Hạ Lan Phiêu giống như thở dài.

      "Ừ."

      " có gõ cửa liền vào phòng của tốt đâu." Hạ Lan Phiêu khe khẽ thở dài, quay đầu lại nhìn nam tử giống như nghiệt đó.

      "Cho nên?"

      Hạc Minh cười nhạt với Hạ Lan Phiêu, nhưng ý uy hiếp trong mắt lại đột nhiên tăng nhiều, hình như tùy thời chuẩn bị trở mặt. Hạ Lan Phiêu là người bình thường, nàng tự nhiên biết chênh lệch về sức mạnh của nàng và Hạc Minh, cũng biết vô duyên vô cớ trêu chọc biến thái là hành động rất có ý nghĩa. Cho nên, nàng buông tha tự ái, lấy lòng : "Nếu như ngươi gõ cửa mà , ta tới cửa nghênh đón ngươi, như vậy tốt hơn."

      . . . . . .

      "Tiểu Hạ Lan ~~~ " Rốt cuộc Hạc Minh cười: "Vốn cho là ngươi bị Tiêu Mặc ném rất đau lòng, ngờ ngươi khôi phục nhanh như vậy ~~ nếu có ở đây, ngươi theo ta, có được hay ?"

      "Này. . . . . . có ở đây, ngươi có cần thiết coi ta giống như banh vải nhiều màu mà tranh đoạt, cố ý chọc giận ."

      "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta ‘giành’ ngươi là vì ?" Giọng của Hạc Minh trong lúc vô tình trầm thấp xuống.

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Hạ Lan Phiêu nghiêng đầu nhìn Hạc Minh, vẻ mặt ngây thơ thuần khiết: "Ta à, chính là Tàng Bảo Đồ (1) sống, cũng là giá trị thể cuộc đời của Đại Nhân Môn (2). Tiêu Mặc cảm thấy ta có ý nghĩa, ném ta rồi, biết lúc nào Hạc Minh đại nhân cũng chịu buông tay, ném ta vứt bỏ? Khi đó, thế giới của ta mới chính thức thanh tịnh. . . . . ."

      (1) Tàng Bảo Đồ: bản đồ dẫn đến nơi cất giấu bảo vật.
      (2) Đại Nhân Môn: những người bề , quan lớn….

      Bọt nước tóc Hạ Lan Phiêu theo mái tóc dài của nàng từng giọt rơi xuống, cũng làm ẩm vạt áo của Hạc Minh, làm lòng người ẩm ướt phiền chán. Hạc Minh đùa bỡn tóc của Hạ Lan Phiêu, ngón giữa quấn vòng quanh sợi tóc đen nhánh ẩm ướt của nàng, có chút nhịn được hỏi: "Tại sao lau khô người?"

      "Ta thích cảm giác hơi nước bốc lên ở bên thân mình."

      " lạnh."

      "Chẳng lẽ Hạc Minh đại nhân lại có thể biết quan tâm thân thể của ta?" Hạ Lan Phiêu nghịch ngợm le lưỡi: "Nhưng mà, có biện pháp nha. . . . . . Ta chính là người lười. Nếu ngươi giúp ta lau ?"

      Có lẽ là đau lòng quá nhiều rồi, tầng màng bảo hộ, trở nên cường tráng, hoặc giả là tâm đau đến chết lặng, Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác mình đột nhiên cái gì cũng sợ. Nàng sợ chết nữa, sợ thể trở về nhà nữa, cũng tự nhiên sợ biến thái — cùng lắm là bị giết thôi! Ta ngược lại muốn nhìn Hạc Minh có thể hay động thủ với ta?

      "Được."

      Hạc Minh để ý đến khiêu khích của Hạ Lan Phiêu, chỉ là cười bỏ trường bào của mình. . . . . . Giúp Hạ Lan Phiêu lau tóc. Động tác của êm ái mà chuyên chú, làm cho Hạ Lan Phiêu cảm thấy mình lại xuyên qua đến bên người Tiêu Nhiên rồi.

      Nếu là Tiêu Nhiên dịu dàng như vậy, tất cả đều có vấn đề, nhưng vì sao Hạc Minh lại đột nhiên dịu dàng hiền hòa như vậy? Đầu óc của bị hư ư?

      "Hạc Minh?"

      "Hả?"

      "Ngươi sao chớ."

      . . . . . .

      "Tại sao ta có việc?"

      "Cả ngày hôm nay cũng thấy ngươi biến thái. Ngươi chuyện cũng mang theo chút giọng điệu ‘hừ hừ hắc hắc’ nào, ta có quen. . . . . . Mà ngươi lại còn lau tóc cho ta! Ngươi có sao chứ?"

      "Tiểu Hạ Lan ~~ ý của ngươi là ta bình thường rồi ~~ vậy ta làm cái gì mới là bình thường ~~ bổ nhào vào ngươi sao ~~~"
      Last edited: 13/9/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 210:

      Edit: kaylee


      Giọng của Hạc Minh vẫn là trêu tức trước sau như , nhưng Hạ Lan Phiêu cảm giác có chút giống với thường ngày."

      "Ta cũng cho rằng ngươi bị tờ hôn ước trói buộc chặt. Hơn nữa, đến lời nhàm chán, ta cũng vậy thể thú vị hơn các nàng bao nhiêu đâu." Nhưng tại sao ngươi vẫn chịu buông tha ta?

      " , Tiểu Hạ Lan giống như vậy." Hạc Minh cười hì hì .

      "Ta có cái gì giống? Chẳng lẽ ta xinh đẹp hơn các nàng?"

      "Xinh đẹp chứ sao. . . . . . Ngươi đúng là tài nghệ bình thường. Chỉ là, ngươi thích ta, thú vị."

      "Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân ngươi quấn ta?" Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy mặt đầy vạch đen: "Vậy ta thích ngươi là được."

      Vốn là chỉ là câu trêu tức biết chết sống, nhưng Hạc Minh lại trầm mặc.

      ra , dáng vẻ Hạc Minh lời nào vẫn là đẹp trai nhất, lúc này bộ dáng khẽ vuốt cái trán suy tính càng động lòng người. Ánh sao khẳng khái rơi thân thể xinh đẹp của , mặt tà mị của có vầng sáng nhàn nhạt, mà cặp mắt mắt xếch đẹp đẽ của cứ như vậy trầm tĩnh nhìn Hạ Lan Phiêu, làm cho tay chân của Hạ Lan Phiêu đột nhiên có chút luống cuống.

      Nàng phát , bất luận là đối mặt với Tiêu Mặc hay là Hạc Minh, chưa từng có lúc nào nàng có thể đoán ra suy nghĩ chân của bọn họ, chỉ có tình cảnh bị đùa giỡn bài bố. Nhưng. . . . . . Tại sao cuối cùng ta vẫn cảm thấy Hạc Minh giống như biến thành người khác vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      "Hạc Minh, ngươi sao chớ?" Hạ Lan Phiêu thận trọng hỏi.

      "Nếu như mà ta nhớ lầm, là lần thứ ba ngươi hỏi ta đây cùng vấn đề — ta rất kỳ quái sao?" Hạc Minh vén mấy sợi tóc tán lạc ở trước ngực ra sau ót, từ cao nhìn xuống Hạ Lan Phiêu.

      "Có chút."

      "Ha ha."

      Hạc Minh rất kỳ quái! Tối nay hồi biểu giống như bình thường, hồi lại xem ra có chút đau thương, quả giống như bị tinh thần phân liệt.

      Tinh thần phân liệt. . . . . . Chẳng lẽ biến thái lâu, bị bệnh thần kinh rồi hả? Tối nay cũng phải là đêm trăng tròn, giống Lang Nhân (người sói) biến thân ! là đáng sợ!

      Trong đầu Hạ Lan Phiêu YY (*) dáng vẻ Hạc Minh ngửa mặt lên trời thét dài, mình cũng bị buồn nôn. Nàng có cảm giác được ở trong lúc vô tình mình bị Hạc Minh nhàng ôm lấy, đặt ngang ở giường. Nàng trợn to hai mắt nhìn cúi thấp đầu, khuôn mặt tuấn mỹ của Hạc Minh cách nàng gần như vậy, gần như vậy, rất muốn hất những sợi tóc tán lạc của Hạc Minh ở gò má nàng, nhưng Hạc Minh lại bắt lại tay của nàng. nhìn nàng, dùng loại giọng mong đợi : ", có thể thích ta sao?"

      (*) YY: tự sướng, tự tưởng tượng....

      "Hạc Minh. . . . . ."

      giây sau, nàng đột nhiên bị Hạc Minh hung hăng đặt ở giường. Hạc Minh tay cởi y phục của nàng, cứ như vậy điên cuồng hôn nàng, ngừng trêu chọc dục vọng của nàng. Ở trong mê muội thình lình xảy ra, Hạ Lan Phiêu khẽ mở mắt, có ý tưởng hung hãn hẳn là " nha rốt cuộc bình thường" như vậy.

      Đúng vậy, thâm tình "Tâm " với ta như vậy phải Hạc Minh bình thường, cứ như vậy bổ nhào vào ta thừa cơ chiếm tiện nghi mới là bình thường. . . . . . Vóc dáng của và Tiêu Mặc sai biệt lắm, nhưng nếu so với Tiêu Mặc hình như (HM) bền chắc hơn chút, lúc đè ép ta, ta cũng cảm thấy so với (TM) nặng hơn. Xem ra, bắp thịt quả nhiên là rất có phân lượng nha. . . . . . Nhưng mà, tại sao lưng của có thể có nhiều vết sẹo như vậy?

      Trước ngực cùng với bộ vị khác của Hạc Minh đều là trơn bóng tinh tế, chỉ có lưng có đan vào lẫn lộn vết sẹo giống như mạng nhện, rất là quái dị, nhưng mà làm tăng thêm mấy phần nam tính. Trước kia có lưu ý. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu híp mắt nhìn phần lưng tràn đầy vết sẹo của Hạc Minh, lại đột nhiên cảm thấy nam nhân có vết sẹo như vậy rất hấp dẫn, mình cũng vì mình biến thái lạnh run chút. Nàng lời mặc cho Hạc Minh hôn, lấy tay nhàng đụng vào vết sẹo lưng , ngoài ý muốn cảm thấy thân thể của Hạc Minh nóng bỏng giống như bị lửa thiêu đốt. Có lẽ là cảm thấy ngón tay sờ của Hạ Lan Phiêu, thân thể của Hạc Minh chợt run lên, sau đó. . . . . . Ngừng lại. nhìn Hạ Lan Phiêu, giọng khàn khàn hỏi: "Có thể ?"

      Có thể cái gì? Hạ Lan Phiêu mê mang nhìn .

      " lời nào mà , ta cho là ngươi chấp nhận nha. . . . . . Tiểu Hạ Lan, ta muốn ngươi làm nữ nhân của ta ~~ "

      Hạc Minh tà mị mà cười cười, tách ra thân thể căng thẳng của Hạ Lan Phiêu. Nụ hôn của chính là có kỹ xảo, dù là Hạ Lan Phiêu ngây ngô cũng ở dưới hướng dẫn của đối với thân thể của nam nhân cũng có chút khát vọng hiểu. Hô hấp của nàng từ từ nặng nề, trước mắt cũng hoàn toàn mơ hồ. Ở bên trong mảnh mông lung, nàng nhìn Hạc Minh và người nam tử chồng chéo trùng khít, mà trong lòng nàng ràng biết bọn họ là hai người hoàn toàn khác biệt.

      Nhưng mà, vậy như thế nào đây? Bây giờ, nàng chỉ muốn phóng túng mình, chỉ muốn chứng minh nàng đau, chỉ muốn chứng minh nàng còn sống thôi.

      Lần này, ta nên cho Tiêu Mặc chân chính cắm sừng ! biết sau khi biết có vẻ mặt gì đây?

      , căn bản để ý. . . . . . Bởi vì quan tâm ta. . . . . .

      như vậy, ta cần gì phải quan tâm ? Dù gì bộ dạng của Hạc Minh cũng xinh đẹp như vậy, xảy ra quan hệ với ta cũng lỗ. Huống chi, theo tính tình có mới nới cũ của , có lẽ sau khi chiếm được ta, có thể so với Tiêu Mặc càng nhanh vứt bỏ ta hơn thôi. . . . . . Đến lúc đó, ta mới chính thức có được tự do. . . . . .

      Nhưng mà, tại sao vẫn khổ sở, vẫn là suy nghĩ muốn khóc?

      khóc. . . . . . Hạ Lan Phiêu khóc. . . . . .



      Chương 211:

      Edit: kaylee


      Cho dù Hạ Lan Phiêu ra lệnh như vậy cho mình, nhưng nàng vẫn là cách nào khống chế được mình, yên lặng khóc. Hạc Minh trầm mặc nhìn nàng, hôn lên khóe mắt đầy nước mắt của nàng, thở dài gần như là thể nghe thấy: "Đừng khóc."

      "Ô ô ô. . . . . ."

      "Ta kêu ngươi đừng khóc!" Hạc Minh đột nhiên tức giận, phát bắt được bả vai của nàng: "Chẳng lẽ tốt như vậy, tốt đến mức làm cho ngươi đau lòng khổ sở như vậy? phải là ngươi luôn miệng muốn rời khỏi ư?"

      "Ô ô. . . . . ." Hạc Minh nắm ta là đau. . . . . .

      "Lại khóc nữa mà ta có thể giết ngươi nha ~~" Hạc Minh .

      "Ô ô. . . . . . Oa!"

      Hạ Lan Phiêu mặc kệ uy hiếp của Hạc Minh, vẫn là rất nghiêm túc khóc, hơn nữa từ mới bắt đầu khóc sụt sùi biến thành gào khóc. Trong vòng ngày chảy nhiều nước mắt như vậy, nàng cũng biết làm sao mình còn có nước mắt có thể chảy ra nữa — nữ nhân quả nhiên là làm bằng nước mà!

      "Đừng khóc."

      "Ô ô. . . . . . Ngươi hung ta. . . . . ." Hạ Lan Phiêu khóc càng hăng say hơn rồi.

      "Ngươi. . . . . . Đừng khóc." Hạc Minh có chút bất đắc dĩ ôm nàng vào lòng: "Ta cũng hiếm khi hung lần với ngươi, làm sao ngươi yếu ớt như vậy? So với ta, tiểu tử Tiêu Mặc kia đối với ngươi còn muốn ác liệt nhiều nữa."

      " cần. . . . . . Nhắc đến ." Hạ Lan Phiêu nghẹn ngào .

      "Quan tâm cũng thể sao?" Cặp mắt xếch của Hạc Minh khẽ nhướng lên, trong mắt nhưng có mị hoặc, có chỉ là lành lạnh: "Ngươi thương ?"

      " phải." Hạ Lan Phiêu nức nở , lại mềm yếu đến ngay cả mình cũng thể nào tin nổi lời dối của mình.

      " nên dối."

      ", phải. Chỉ là, đột nhiên cảm thấy mình bị ném bỏ, cảm thấy tịch mịch thôi. . . . . . Hạc Minh, ngươi tịch mịch sao?"

      Trong đêm tối, Hạ Lan Phiêu ngước đầu nhìn Hạc Minh nửa đè ở thân thể của nàng, đột nhiên hỏi cái vấn đề này. Hạc Minh thay đổi sắc mặt, giống như suy tư gì đó, sau đó : ". . . . . . Cho nên, có lúc tìm những nữ nhân khác nhau tới bổ khuyết tịch mịch của mình. Giống như tại vậy. . . . . ."

      Hạc Minh khẽ mỉm cười, lần nữa cúi người. Hạ Lan Phiêu tự biết mình tuyệt đối phải là đối thủ của Hạc Minh, mà nàng cũng có lý do vì người khác thủ thân, cho nên nàng nhắm hai mắt lại, chờ đợi chuyện xảy ra tiếp đó.

      Nhưng mà, nụ hôn của Hạc Minh cũng có triền miên rơi vào môi của nàng, mà là nhàng rơi vào cái trán của nàng. Hạ Lan Phiêu có chút kinh ngạc mở mắt, lại bị Hạc Minh ôm chặt, ấm áp đến nóng rực. Lỗ tai của nàng dính vào ngực Hạc Minh, nghe tiếng tim đập có quy luật của Hạc Minh, đột nhiên cảm thấy ra mình cũng cần thiết phải khổ sở như vậy.

      Thình thịch. . . . . . Thình thịch. . . . . .

      Đây là thanh nhịp tim, đây là chứng cớ người còn sống. Rời Tiêu Mặc, cuối cùng ta cũng coi là có thể thoát khỏi bóng ma tùy lúc có thể tử vong (chết), nên phải vui mừng mới đúng. Nếu ta đối với chỉ là người tùy thời có thể vứt bỏ mà , liên hệ với nhau, vậy tại sao ta phải vì mà khổ sở?

      Chỉ là người liên quan mà thôi. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, hô hấp từ từ vững vàng. Gò má của nàng dính vào lồng ngực trần trụi của Hạc Minh, ngửi tư vị nam tính thuộc về nam tử, hình như cũng nghe được tiếng tim đập của mình. Hạc Minh khẽ vuốt tóc của nàng, rất là tiếc nuối : "Nếu như ngươi khóc mà , mới vừa rồi ta liền chân chính lấy được ngươi rồi ~~~ nha đầu hư ~~ "

      "Ngươi muốn lấy được lời của ta (*) cùng ta khóc khóc có quan hệ gì nha." Lá gan của Hạ Lan Phiêu quả trở nên lớn hơn, lại có thể ở trong ngực Hạc Minh đại nhân cùng thảo luận vấn đề làm thế nào chiếm được lời của : "Ngươi để ý cái này?"

      (*) ngươi muốn lấy được lời của ta: chỗ này là muốn chiếm tiện nghi, lấy được lời, chứ phải lời nhé ^^ ăn đậu hủ đó ~

      " như thế nào đây ~~ còn phải là rất ưa thích thấy nước mắt, làm cho mình rất có cảm giác thành tựu à ~~ "

      "À."

      "Gả cho ta , Tiểu Hạ Lan ~~ "

      "Hạc Minh, nhĩ lão (*) đùa nhàm chán như vậy thấy tẻ nhạt? Ngươi biết thân phận của ta."

      (*) nhĩ lão: chỗ này là gọi Hạc Minh, dùng từ tôn kính.

      "Thân phận?" Hạc Minh rất khinh bỉ hừ tiếng: "Ngươi ngươi là phế hậu (hoàng hậu bị phế)? Coi như bây giờ ngươi còn là hoàng hậu, vậy như thế nào?"

      Đúng vậy, vậy như thế nào? Chỉ là ép buộc phụ nữ đàng hoàng, mà phụ nữ kia vừa vặn còn là nữ nhân tôn quý nhất quốc gia thôi. . . . . .

      "Tiểu Hạ Lan, ta giỡn với ngươi." Giọng của Hạc Minh chính là mị hoặc, hơi thở của cũng là nóng rực như vậy: "Gả cho ta , thừa dịp lúc ta còn chưa có nhàm chán. . . . . ."

      "Ngươi là rất nhàm chán." Hạ Lan Phiêu hạ kết luận: "Nếu như muốn tiếp tục mà , ra , ta muốn ngủ rồi."

      " như vậy, Tiểu Hạ Lan cũng ngại thân thiết với ta rồi ~~"

      "Là bởi vì ta phản kháng cũng vô dụng thôi." Hạ Lan Phiêu có chút sao cả nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nếu kết cục cũng định trước, cần gì làm những chuyện tốn công vô ích kia sao?"

      " cũng phải. . . . . . Tiểu Hạ Lan, chưa bao giờ ngươi phản kháng ta. Là bởi vì đối với ta trong lòng có kháng cự, hay là bởi vì ngươi căn bản khinh thường làm như vậy? Chẳng lẽ ngay cả tư cách bị ngươi để ý, bị ngươi phản kháng ta cũng có sao?"

      Giọng của Hạc Minh chính là nghiêm túc, mà sau khi Hạ Lan Phiêu giật mình, còn lại chỉ có bất đắc dĩ thôi. Nàng biết vì sao mình nhẫn nhục chịu đựng cũng biến thành loại tội lỗi lớn, mà đối phương lại có thể vì vậy mà tức giận?

      Được rồi, ta sai lầm rồi, vậy lần sau ta nhất định dùng hết sức lực toàn thân phản kháng ngươi có được hay ?

      "Quên ." Hạc Minh hôn hai mắt của Hạ Lan Phiêu: "Cuộc sống ra cũng rất nhàm chán nha ~~ ngươi còn có chúng ta mà ~~"

      . . . . . .

      Xin hỏi ngài đây là an ủi ta hay là đe dọa ta?

      "Nếu như cảm thấy cuộc sống nhàm chán, chúng ta và Tiểu Mộ Dung cùng giành Huyết Ngọc là được ~~ món đồ kia còn thú vị hơn cả Thủy Lưu Ly đấy ~ "

      Huyết Ngọc. . . . . . Quả nhiên vận mệnh của ta cùng những thứ thần khí kia là cùng nhịp thở, cách nào chia lìa sao? A. . . . . .

      Nếu như vậy, như vậy tìm thôi. Nếu như mà cuộc sống của ta tuồng kịch mà , ta cũng muốn diễn nó cho tốt, cũng muốn cười đến cuối cùng.

      Ta để cho bất luận kẻ nào vứt bỏ ta. Có thể vứt bỏ người, chỉ có ta.

      Chỉ cần vứt bỏ lòng của mình, cũng lại đau . . . . . .

      "Tốt." Hạ Lan Phiêu mỉm cười gật đầu, giống như con mèo lười biếng trong đêm tối: "Nếu Hạc Minh đại nhân có hứng thú, vậy chúng ta phải tìm Huyết Ngọc thôi."

      " biết nghe lời ~~ bằng chúng ta tiếp tục ~~ "

      "Nhưng ta đột nhiên muốn."

      "Như vậy à ~~ là tiếc nuối ~~ như vậy, chúng ta liền thuần khiết ngủ ."

      "Còn có thuần khiết ngủ sao?"

      "Tiểu Hạ Lan muốn biết sao?" Hạc Minh có chút hào hứng bừng bừng mà hỏi.

      "Thôi. . . . . ."

      Ta còn muốn chết. . . . . .
      Last edited: 13/9/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 212:

      Edit: kaylee


      Vì vậy, Hạ Lan Phiêu ở trong khuỷu tay của Hạc Minh bình yên chìm vào giấc ngủ.

      Ta đối với thân hình của ta luôn luôn rất có tự tin, cho nên khi ta giả bộ té xỉu nghe được thét chói tai của những kia, lúc chịu đựng bọn họ giở trò với ta, ra cũng phải là tức giận như vậy. Đúng, ta tức giận. . . . . . Bởi vì, sau khi trống rỗng lâu như vậy, rốt cuộc lại gặp được món đồ chơi thú vị rồi.

      Sau lại, ta muốn chịu đựng tiếng thét chói tai của những kia, muốn giết người.

      “Làm nam sủng của ta, giúp ta đạt thành tâm nguyện của ta."

      "Nghe rất thú vị ~~ như vậy, ngươi phải trả giá cao là cái gì đây ~~~"

      "Tính mạng của ta, cùng với. . . . . . bí mật của ‘tam bảo’."

      "Được, ta suy tính chút ~~~"

      Có lẽ là thời gian qua quá nhàm chán, ta lại có thể đồng ý điều kiện của tiểu nha đầu xinh đẹp đó, nghiêm túc bắt đầu chơi trò chơi với nàng.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, mọi chuyện cũng tiến triển rất thuận lợi, nhưng biết bắt đầu từ bao giờ, tất cả đều thay đổi. Mặc dù nàng có thừa nhận, nhưng ta biết, nàng còn là "Nàng". Bởi vì nếu là "Nàng" mà , chưa bao giờ sợ hãi, mà nàng lại rất nhát gan. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu rất thích khóc.

      Ta hiểu, ràng có khuôn mặt giống nhau, nhưng tại sao tính tình của các nàng lại khác nhau nhiều như vậy. Nếu như "Nàng" là nữ tử lạnh như băng đến tận xương tủy mà , như vậy nàng giống như là ánh mặt trời ngây thơ đơn thuần, làm cho người ta chỉ cảm thấy buồn cười, cũng có chút bất đắc dĩ nhàn nhạt. Rốt cuộc tại sao các nàng cùng hưởng cái thân thể đây? là kỳ quái. . . . . .

      Ta biết nàng sợ ta. thực tế, nàng gần như là sợ tất cả mọi người. Nàng cố giả bộ trấn định để cho những "Nam sủng" của nàng rời khỏi nàng, nhưng lại quên che giấu ánh mắt hoảng sợ của mình. Chuyện là càng ngày càng thú vị. . . . . .

      Nếu đồng ý làm nam sủng trong năm của "Nàng", cho dù "Nàng" có ở đây, ta vẫn là muốn tuân thủ ước định. Cho nên, ta bình tĩnh nhìn nàng bị người trong cung bắt , tiếp tục hưởng thụ cuộc sống giả bộ làm "Nam sủng".

      ra , làm "Trai lơ" (nam kỹ đó) chuyện tình rất thú vị. Mỗi ngày ngoài phong hoa tuyết dạ, còn có ám sát, còn có thích khách, có thể vui vẻ cả người. Nhìn bọn họ giải quyết từng người là "Đồng bạn", từng bước tiến tới gần ta ta đột nhiên mệt mỏi. Ta nhanh giải quyết hết mấy tên nam nhân dùng ánh mắt làm người ta chán ghét nhìn ta kia, ngẩng đầu ra khỏi cái tòa nhà này — cho tới bây giờ nó đều phải là lồng giam có thể giam giữ ta, chưa bao giờ là như vậy.

      Cuộc sống lại bắt đầu trở nên nhàm chán.

      Có lẽ là do quá nhàm chán, ta thế nhưng lại đón nhận ủy thác giết người, đối tượng lại là trượng phu của nàng— hơn nữa, còn là Hoàng đế. Chuyện này rất thú vị, đúng ? biết lúc nàng lại nhìn thấy ta lần nữa biết có còn sợ hãi nữa đây?

      Mà ta ngờ ta thất thủ. Lần đầu tiên ta nhìn thấy , ta liền nhận ra hoạn quan bên cạnh là người ủy thác ta giết người, cũng đoán được đây tất cả chỉ là mưu kế của mà thôi. Giữa lúc bất tri bất giác trở thành kẻ bị người khác lợi dụng, cảm giác này đáng ghét. . . . . . Cho nên, giết thôi.

      Làm ta kỳ quái là, cũng có tránh né, giống như sợ đến choáng váng, lại giống như chờ ta tiến công. Nhưng chúng ta cũng nghĩ tới chính là, thiếu nữ suy nhược đó lại có thể vào thời điểm mấu chốt đẩy chút — nếu như nàng đẩy , làm cho tránh ra mà , chuyện biến thành cái dạng gì? Ta có thể giết , hay là bị giết?

      Nhưng mà, mọi chuyện cũng có "Nếu như".

      Trong khoảnh khắc đó, chúng ta đều trợn mắt hốc mồm nhìn thiếu nữ dũng cảm mà "Tốt bụng" đó, cả tên Hoàng đế làm người ta chán ghét kia mặt cũng có chút biểu tình ta xem hiểu. Sau nữa lại, ta cùng với hai người người hình như là Vương Gia, còn người hình như là Tướng quân hay là Thừa tướng gì đó đánh nhau, bị thương. ra , ta là có biện pháp chạy trốn, nhưng ta đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, trốn vào gian phòng của người kia. Mặt của người kia sung huyết đỏ bừng, mà nàng thế nhưng lại có giết ta, thậm chí dấu ta .

      "Hạc Minh, ngươi bị thương nặng như vậy? Có nặng lắm ?" Nàng hỏi ta.

      Vẻ lo lắng mặt nàng thoạt nhìn là chân như vậy, cũng làm cho ta biết nên như thế nào đáp lại. Ta nhìn nàng vì ta mà điều kiện với tên nam nhân kia, ràng sợ hãi đến phát run, nhưng vẫn là đứng ở trước mặt của ta, bộ dạng giống như muốn giúp ta.

      Giúp ta. . . . . . ràng mình chính là người yếu tùy thời có thể bị người giết chết , tại sao còn có thể nghĩ bảo vệ người chút liên hệ nào với mình? Nàng quả nhiên phải là "Nàng", thậm chí giống như thuộc về cái thế giới này. . . . . .

      Mà thuộc về thế giới dùng đúng sai đến quyết định sống chết.


      Chương 213:

      Edit: kaylee


      Mượn cớ "Bị thương", ta thành công nương nhờ dưỡng thương ở chỗ nàng. Hình như tiểu tử Tiêu Mặc kia cũng quá chào đón nàng, luôn là thấy tới trong cung của nàng, mà nàng cũng chút khổ sở nào, hình như còn rất vui mừng.

      Mấy ngày ở cùng với nàng kia rất thú vị. Ta biết nàng sợ côn trùng, liền thỉnh thoảng bắt chút tiểu sinh mệnh linh hoạt đáng đặt ở gian phòng của nàng, sau đó thưởng thức tiếng thét chói tai tràn đầy sinh cơ (sức sống) của nàng. ra , nàng nê sợ ta, chán ghét ta mới đúng, nhưng rốt cuộc tại sao nàng muốn cứu ta? Chỉ là bởi vì nhàm chán đồng tình sao?

      Họ đúng là hai người hoàn toàn khác biệt. . . . . .

      Lúc ta rời , nàng có khóc, nhưng ở mặt nàng ta phát loại đơn. Ta thích thiếu nợ bất kì thứ gì của người khác, cho nên ta lấy ra cái còi rất thú vị cho nàng, cho nàng biết nếu thổi cái còi này lên ta liền xuất . Nàng ràng vui mừng, lại giả vờ dáng vẻ quan tâm cất cái còi , mà ta đột nhiên rất muốn hôn nàng.

      rất ưa thích dối đâu rồi, Tiểu Hạ Lan ~~~ thú vị ~~

      Sau đó, hình như nàng bị tiểu tử Tiêu Mặc kia tặng cho người khác, lúc ta lại nhìn thấy nàng lần nữa, lại ngoài ý muốn phát nàng vẫn là bộ dạng tinh lực bắn ra bốn phía giống như trước kia. Nàng lừa gạt chủ quán mình gọi là "Thanh Hà", lừa bọn họ nàng là. . . . . . Tình nhân của Quốc Sư đại nhân? Lúc nào ta có tình nhân thú vị như vậy? Ha ha. . . . . .

      Lại nhìn thấy nàng lần nữa, rất vui mừng.

      Ta gần như là tốt bất kỳ chút khí lực nào liền dẫn nàng tới Hỏa Liên cung, nhìn nàng hâm mộ lại ghen tỵ nhìn chằm chằm các loại đồ vật những châu báu trong phòng ta kia, ta cảm thấy được nàng càng thú vị hơn — bình thường phải nữ nhân che giấu thích của mình đối với châu báu, dùng hết thủ đoạn ở chỗ này của ta lấy được chút đồ chơi đáng giá tiền hay sao? Mà nàng cứ như vậy trần trụi trắng trợn mặt mũi tràn đầy chữ "Ta nghĩ muốn". . . . . .

      Vốn tưởng rằng nàng vẫn là người ngây thơ hiểu việc đời giống như trước kia, nhưng cuối cùng ta sai lầm rồi. Khi tiểu tử kia tới, mặt của nàng tràn đầy kinh hoảng cách nào che giấu. Ta đứng ở cách đó xa xem kịch vui, nhưng ta nghĩ tới nàng lại có thể biết núp ở phía sau ta, túm chặt lấy vạt áo của ta. Ngươi là cầu xin ta bảo vệ ư, Hạ Lan Phiêu?

      ra là cảm giác được người lệ thuộc vào cũng tệ. . . . . .

      Nhưng mà, sau khi nàng nhìn thấy người nam nhân kia, vui vẻ và đơn thuần nàng dùng để ngụy trang rốt cuộc biến mất thấy. Ánh mắt của nàng trở nên lạnh lùng mà trống rỗng, giống như trong nháy mắt liền mất ý nguyện sinh tồn, giống như. . . . . . Người chết.

      Ta thích ánh mắt như vậy của nàng. Cho nên, ta mang theo nàng xem bầu trời sao (ngắm sao đó), mang nàng hưởng thụ dạ yến hoa lệ mà tất cả nữ nhân đều thích. Nhưng mà, khi nàng ngắm nhìn bầu trời sao có thể đụng tay đến, vô số nữ nhân đều vì nó mà thét chói tai chỉ là nhàn nhạt "Rất đẹp", sau đó cũng có bất kỳ biểu lộ gì khác.

      thích sao. . . . . . Vậy rốt cuộc ngươi muốn cái gì đây, Tiểu Hạ Lan?

      Sau đó, nàng hào hứng bừng bừng kéo ta ăn quán ven đường, mà rốt cuộc nàng lại lộ ra nụ cười lúm đồng tiền đáng . Trong khoảnh khắc đó, ta cảm thấy được hình như tiểu nương xinh đẹp đó đúng là trưởng thành rồi, cũng trở nên đẹp hơn.

      là đáng . . . . . .

      Sau khi nàng rời khỏi, cuộc sống lại bắt đầu nhàm chán.

      Ta cùng với Mộ Dung thu thập mấy người bụng dạ khó lường (mưu đồ) đối với vương vị của , sau đó Giang Đô, tìm kiếm vật trong miệng của"Nàng" kia. ngờ, chính ở nơi này ta lại gặp được nàng. Ta rất "Tốt bụng" bí mật kia cho nàng, mà nàng quả nhiên có bộ dạng mặt thể tin — xem ra, nàng là dùng phương pháp gì đó chiếm cứ thân thể của Hạ Lan Phiêu, nếu nàng thể biết chuyện chính miệng "Nàng" cho ta biết. . . . . .

      Nhưng mà, vậy như thế nào?

      Ta chỉ biết, so với thiếu nữ lạnh lung kia, ta càng thích mèo con nhát gan thỉnh thoảng dối này hơn. muốn lập tức ôm nàng vào trong ngực, để cho người ta cướp ~~~

      Hoa Mộ Dung xảy ra chút chuyện, ta phải giúp . Mà ta ngờ, khi ta lần nữa trở lại Giang Đô, nàng thấy.

      Lại chơi mất tiêu. . . . . . Là cùng trượng phu danh nghĩa của nàng nơi nào đó du ngoạn sao? Loại cảm giác này làm cho người ta vui. . . . . .

      Ta cũng biết mình là vì cái gì mà ở lại Giang Đô, nhưng ta vẫn ở lại, Mộ Dung cũng ở lại cùng ta. Mấy ngày này, là giai đoạn ta phiền não nóng nảy bất an nhất từ trước đến giờ, ngay cả Mộ Dung cũng cảm thấy khác thường của ta rồi. Đến lần thứ mười ta mang nữ nhân về đột nhiên lại đuổi nàng Mộ Dung nghiêng người dựa vào cánh cửa, dùng loại ánh mắt trêu tức làm người ta chán ghét nhìn ta: "Hạc Minh, ngươi tức giận."

      "Tại sao vậy chứ ~~~~"

      "Bởi vì ngươi thích nàng rồi."

      "Thích à ~~ chẳng lẽ ngươi cảm thấy loại người như chúng ta có tư cách, có nhàn hạ thoải mái để thích người nào sao ~~~ hay là ngươi đối với ta ~~~"

      " muốn thừa nhận coi như xong." Hoa Mộ Dung sao cả nhún nhún vai, vẫn là cái loại vân đạm phong khinh làm người ta chán ghét đó: "Hạc Minh, nếu quả thích mà cần phải nắm chặt thời cơ, nếu ngươi hối hận."

      "Hối hận ~~ sao?"

      "Tùy ngươi ."

      Vậy sao. . . . . . Tiểu Mộ Dung là càng ngày càng đáng rồi. . . . . .

      Thời gian phiền não của ta lập tức tiêu tan sau khi ta lại nhìn thấy nàng lần nữa. Thấy nàng rám đen khuôn mặt lại càng đáng hơn, ta muốn ôm nàng vào trong ngực. Nhưng mà, bên người nàng còn có người nam nhân kia, là làm cho người ta ghét.

      Ta chưa từng có ý muốn giết người mãnh liệt như vậy.

      Nhưng mà, nếu như giết , có lẽ nàng khó chịu thôi. . . . . . Có thể hay đây?

      thể phủ nhận chính là, tiểu tử kia đối thủ tệ. giống như là nam tử trời sinh thuộc về bóng tối, toàn thân cũng tản ra lạnh lẽo và sát khí chút che giấu nào, là làm cho người ta hưng phấn. Xem ra, cũng muốn giết ta đấy. . . . . .

      Chiến tranh, thể tránh khỏi bùng nổ. Vốn tưởng rằng chỉ là chiến đấu của ta và tiểu tử kia, ngờ lại có thể làm cho nàng bị thương. Thấy bộ dạng nàng đau đến nước mắt lưng tròng, tâm của ta có loại giật cảm giác.. . . . . . Giống như run rẩy.

      Ta muốn nàng bị thương.

      Ta muốn nàng khóc.

      Ta càng muốn ánh mắt của nàng vẫn nhìn người nam nhân kia.

      Cho nên, ta cướp nàng từ bên cạnh nam nhân kia, mang theo nàng du ngoạn, mang theo nàng tham gia nhiều loại thịnh yến, hi vọng làm cho nàng quên , nhưng vẫn là lau sạch đau thương mặt nàng.

      Ta biết , nàng luân hãm rồi. . . . . .

      Mà ta, rốt cuộc cũng tức giận.

      Bởi vì, nàng trở thành nữ nhân của .


      Chương 214:

      Edit: kaylee


      ra , lúc ta gặp nàng lần nữa, ngoài cách nào che giấu mừng rỡ ra, cũng biết nàng . . . . . . Thành nữ nhân của .

      Nàng và người nam nhân kia cùng xuất , khí xấu hổ giữa bọn họ, nàng chuyên tâm ăn các món ăn, thế nhưng lại nhìn nàng. Ta lời nhìn chằm chằm vết hôn màu đỏ sậm có thể mơ hồ thấy được cần cổ nàng, đột nhiên có loại kích động muốn ăn sống nuốt tươi người kia.

      Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của ta, người nọ tỉnh táo nhìn ta, tay cũng tự giác ôm lên hông của nàng, giống như tuyên chiến với ta.

      Tuyên chiến với ta? Rất tốt. . . . . .

      lâu có chuyện thú vị như vậy rồi ! Có lẽ lâu có. . . . . . Chuyện làm cho ta tức giận như vậy. . . . . .

      Ngay tại lúc lửa giận của ta thiêu đốt đến đỉnh điểm, nàng đột nhiên bắt được tay của ta. Nàng trợn to hai mắt, bộ dáng thể tin, trong giọng cũng có chút kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng): "Hạc Minh?"

      Đúng vậy, là ta. . . . . .

      Ta thả ngươi nữa. . . . . .

      Ta biết nàng rất thích ăn hạt dẻ, mà ta cũng thích nhìn nàng híp mắt mỉm cười ăn thức ăn, bộ dáng vẻ hài lòng. Nhưng mà, ta thích thấy nàng gần như là lúc nào cũng ưu thương nhàn nhạt.

      Ta đoạt tất cả hạt dẻ của nàng. Nhìn dáng vẻ nàng giận mà dám , tâm tình của ta mới tốt hơn chút. Bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới nhớ đến nữa. . . . . .

      "Hạc Minh, ta thích ăn nhất là hạt dẻ đấy."

      "Ta biết ."

      "Vậy tại sao ngươi muốn đoạt của ta? Khi dễ ta rất thú vị sao?"

      Nhìn khuôn mặt nhắn sung huyết đỏ bừng và nước mắt như như trong mắt nàng, ta đột nhiên cảm thấy chính ta ở trong lúc vô tình lại làm cho nàng khổ sở rồi.

      là rất yếu ớt. . . . . .

      Mà ta, muốn lại làm cho nàng khóc, muốn phải nhìn bộ dáng khổ sở của nàng nữa.

      Ta biết sau khi tên nam nhân ghê tởm đó nàng đau lòng, nhưng ta nghĩ tới nàng đau lòng thành ra như vậy. Ta ôm nàng, giống như ôm sợi long vũ mềm , trắng noãn lại hề có sức sống.

      Nàng vẫn hiểu được là phải chăm sóc chính mình. Nhìn mái tóc xốc xếch ẩm ướt của nàng, ta nhàng thở dài, làm ra hành động chính mình cũng có nghĩ tới — lau tóc cho nàng. Nàng cũng ngây ngẩn cả người.

      Nhưng mà, nàng rất nhanh liền quen rồi, nhu thuận mặc cho ta chơi đùa những sợi tóc đen của nàng. thực tế, nàng cũng rất ít khi phản kháng ta. . . . . . thú vị.

      Nàng phản kháng ta, nàng chỉ là trầm mặc rơi lệ. Thậm chí lúc ta hôn nàng, muốn nàng, nàng cũng là dùng ánh mắt trống rỗng nhìn ta. Ta biết nàng xuyên thấu qua ta, nhìn người đàn ông khác. Cảm giác như thế tốt.

      Ta phải là vật thay thế của bất luận người nào, Hạ Lan Phiêu. Ngươi. . . . . . Chọc giận ta.

      Nhưng mà, vô tận lửa giận lúc nhìn tới nàng gần như là lập tức tiêu tán.

      Chỉ cần thấy được dung nhan đáng của nàng, ta liền cảm thấy cái loại lửa gì cũng phát ra được. Nàng run rẩy co rúc ở trong lòng của ta, nhàng vuốt ve vết sẹo lưng ta, mặc dù hết sức khống chế mình, nhưng vẫn là lộ vẻ mặt ra tò mò lại say mê.

      Tò mò?

      Bình thường khi nữ nhân nhìn thấy những vết sẹo này, sớm hỏi lung tung này kia, còn có người nghẹn ngào gào lên. Nhưng tại sao nàng lại có chút sợ hãi nào?

      Nếu là những người khác đối với ta như vậy, có lẽ ta sớm nhất thời cao hứng mà giết các nàng, mà ta thế nhưng lại dễ dàng tha thứ nàng đụng vào nỗi sỉ nhục của ta. . . . . .

      Nàng có vì vậy mà sợ, tốt.

      "Gả cho ta , Hạ Lan Phiêu." Ta lôi kéo tay của nàng, chăm chú nhìn nàng.

      "Ngươi sao chớ?" Nàng hỏi ta.

      "Ha ha ~~~ ta sao. Làm nữ nhân của ta như thế nào?"

      Nàng trả lời, chỉ là mê mang nhìn ta.

      Vậy ta coi như ngươi đồng ý. . . . . .

      Ta cởi bỏ y phục của nàng, tưởng tượng thấy dấu ấn Tiêu Mặc lưu lại ở thân thể của nàng, chỉ cảm thấy loại ngọn lửa bỗng nhiễn lan tràn ở trong thân thể. Ta chưa từng nghĩ muốn nữ nhân như vậy. Ta nghĩ muốn hôn nàng, đoạt lấy nàng, muốn người của nàng chỉ có dấu vết của ta.

      Tiểu Hạ Lan, ta vô cùng muốn ngươi nha. . . . . .

      Trừ ngươi ra, còn có người nào thú vị như vậy đây, còn có người nào làm cho cuộc sống của ta tràn đầy sức sống đây?

      Cho nên, làm nữ nhân của ta, làm đồ chơi dành riêng cho ta . . . . . .

      Ta thích ngươi.

      Mặc dù có hiểu loại "Thích" này và thích chiến đấu, thích châu báu, nữ nhân xinh đẹp có cái gì khác biệt, nhưng ngươi đúng là món đồ chơi đáng làm cho ta giữ vững hứng thú lâu nhất rồi.

      Cuộc sống có ngươi quá nhàm chán, ta chịu đựng qua, muốn lại chịu đựng lần thứ hai. Cho nên, làm nữ nhân của ta thôi. ^_^

      Ta nhớ mình bao nhiêu lần bảo ngươi gả cho ta, mà ngươi luôn là bẹt bẹt miệng, bộ dáng vẻ bất đắc dĩ. Ngươi biết cười giỡn nhiều hơn, ngay cả ta cũng bắt đầu tưởng . . . . . . Ta gần như là phân ta muốn cưới ngươi rốt cuộc là câu đùa, hay là ta muốn có được ngươi.

      Như vậy, sau khi lấy được ngươi, ta liền biết đáp án thôi. . . . . .

      Nhưng mà, nàng khóc.

      Nước mắt của nàng yên lặng chảy xuôi ở gò má trơn bóng của nàng, nhắm hai mắt lại, cơ thể hơi run rẩy, bộ dạng thấy chết sờn. ràng muốn cùng ta xảy ra chút quan hệ gì, ràng để ý, tại sao muốn giả bộ dáng vẻ quan tâm? đáng . . . . . .

      Ta nhàng hôn cái trán của nàng, ôm nàng vào trong ngực, cảm thụ nhiệt độ của thân thể nàng.

      Ở trong ngực của ta, nàng là biết điều như vậy, giống như búp bê pha lê yếu ớt, làm cho người ta dám chạm tới. Chỉ cần vừa dùng lực, búp bê này bể, thế giới cũng ít món đồ chơi thú vị nhất rồi. . . . . .

      Việc này rất ý tứ.

      Ta phải là người có tính nhẫn nại, nhưng ta thích khiêu chiến. Lần này, ta khiêu chiến là tâm của ngươi.

      Giống như món ăn ngon thể để đến cuối cùng, ta phạm vào sai lầm trí mạng. Ta nên tự tin như vậy, nên ném ngươi cho Tiêu Mặc, cũng nên để cho trước vào lòng của ngươi.

      Nếu như, ban đầu làm bạn ở bên cạnh ngươi là ta, tình huống lại như thế nào?

      Ta cũng chỉ là suy nghĩ chút thôi. . . . . . cái thế giới này làm sao có thể có "Nếu như"?

      Ta chỉ có thể hi vọng tất cả vẫn còn kịp.

      Hạ Lan Phiêu, Tiểu Hạ Lan. . . . . .

      Ngươi phải là hạt dẻ, ngươi còn có thể là của ta. Ta ép buộc ngươi làm bất cứ chuyện gì, ta chỉ muốn ngươi. . . . . . ta. . . . . .

      Trò chơi tràn đầy thú vị này.

      Ta nhất định thắng.
      Last edited: 13/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 215:

      Edit: kaylee


      Hạc Minh nghĩ tới, khẽ hôn lên hai gò má của nữ tử ở trong lòng , nữ tử có hương vị ngọt ngào, lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Mà biết, lần này bao giờ buông tay nữa. . . . . . bao giờ nữa.

      Khi Hạ Lan Phiêu tỉnh lại lần nữa, thấy bóng dáng của Hạc Minh, giống như tối hôm qua tất cả chỉ giống như giấc mộng. Nàng vuốt cái trán căng căng và cái đầu đau buốt của mình, nhìn quần áo tán lạc giường, khe khẽ thở dài.

      Nguy hiểm . . . . . . Ngày hôm qua suýt chút nữa lại ***** rồi. . . . . . Chỉ là, Hạc Minh đúng là "Quân tử". Tại sao cùng ta làm chuyện kia đây? Chẳng lẽ là ghét bỏ tài nguyên của thân thể ta tốt? Hừ!

      Nhưng mà, lòng của ta là ấm áp. . . . . . ra là có người cùng ngủ với ta tồi. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu nhớ tới gương mặt nghiệt của Hạc Minh, mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, cũng coi như tạm thời ném thương cảm ly biệt với Tiêu Mặc sang bên. Nàng rời giường cầm nước vỗ vào khuôn mặt, nhìn nữ tử vô cùng tiều tụy trong gương là sợ hết hồn.

      Đây là ta sao?

      Người trong gương kia, tóc cứ như vậy lộn xộn rối tung ở đầu vai, gương mặt vàng vọt, mắt sưng giống như hạt đậu, chút thanh xuân và thần thái thiếu nữ nên có.

      Được rồi, mặc dù ta còn là thiếu nữ, nhưng ta cũng chỉ có mười lăm tuổithôia! Tại sao người trong gương kia tiều tụy giống như 25, 35 tuổi vậy? Ta muốn!

      "Tiểu Hạ Lan, buổi sáng tốt lành ~~" Hạc Minh cười hì hì đẩy cửa vào: "Hôm nay khí sắc của ngươi rất tốt, xinh đẹp ~~~"

      Hạ Lan Phiêu: ╭(╯ ╰)╮

      Tên khốn này tất cả đều là trợn tròn mắt mò mà! Ta tiều tụy thành ra như vậy còn đẹp mắt cái rắm!

      Hạc Minh: (⊙o⊙)

      Tại sao nàng nghe được ta khen ngợi lại mất hứng? phải là nữ nhân đều thích nghe người khác khen nàng xinh đẹp sao? sao, ta tiếp tục cố gắng, để cho nàng điên cuồng ta. . . . . .

      . . . . . .

      Hai người trầm mặc.

      "Chuyện gì?" Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu cũng đánh vỡ yên lặng, có chút nhịn được hỏi.

      "Tiểu Hạ Lan định đâu tiếp đây?"

      " biết. . . . . ."

      " tìm Huyết Ngọc cùng ta, như thế nào? Tìm được cái này, tìm thêm Nguyệt Ảnh mà , ngươi là có thể xuyên qua thời rồi đó ~~ muốn xem chút bộ dạng của Thời Chi Môn (cánh cửa gian) ~~~"

      "?" Hạ Lan Phiêu có chút thể tin nhìn : "Chẳng lẽ ngươi có hứng thú với những bảo vật này?"

      "Ta chỉ cảm thấy hứng thú với cái này ~~~"

      Hạc Minh xong, tay ngọc thon thon chỉ vào ngực của Hạ Lan Phiêu, thuận tay kéo Thủy Lưu Ly cổ nàng ra ngoài, lấy tay tinh tế vuốt ve. Ánh mắt của là chuyên chú như vậy, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy gân xanh đầu đồng thời giật giật, biết mình lại bị tên Hạc Minh rất văn nghệ kia sờ soạng.

      "Ngươi muốn nhìn, ta lấy xuống cho ngươi, xin tay của ngươi nên sờ loạn."

      "Ta có sờ loạn nha ~~ ta là sờ rất nghiêm túc, rất quy củ ~~~"

      "Hạc Minh!"

      "Ha ha. . . . . ."

      Hạc Minh nhìn khuôn mặt nhắn của Hạ Lan Phiêu sung huyết đỏ bừng, tâm tình vui thích giúp nàng lần nữa nhét Thủy Lưu Ly vào vạt áo, sau đó thu tay về. đầu của nàng, nũng nịu : "Xem ra tiểu Mặc Mặc đối với ngươi cũng tệ lắm ~~ ta ngờ thế nhưng lại có lấy Thủy Lưu Ly ~"

      "Ta cũng rất tò mò." Hạ Lan Phiêu cau mày, khe khẽ thở dài, nhưng trong lòng ra là khổ hay là ngọt: " ra , ta mặt muốn cầm Thủy Lưu Ly tìm được đường về nhà, mặt lại hi vọng cầm nó , từ đó về sau còn bất kỳ lien quan nào với ta. . . . . . rất kỳ quái, có đúng hay ?"

      "Ngươi cảm thấy khó làm mà đưa nó cho ta là được rồi." Hạc Minh cười híp mắt : "Ta bảo đảm bảo quản tốt ~~"

      "Thôi."

      " đáng tiếc ~~"

      "Chúng ta chính . Rốt cuộc Huyết Ngọc đó ở nơi nào, như thế nào mới có thể lấy được nó? Nếu là lấy được, coi là của người nào đây?"

      "Tiểu Hạ Lan ngươi như vậy ta rất đau lòng đấy ~~~"

      " tiếng người."

      "Được rồi ~~ Huyết Ngọc ở gia tộc lớn nhất Giang Đô — Lý gia, bây giờ ở trong tay Tộc trưởng của Lý gia Lý Hi Bạch. Lý Hi Bạch sắp chết rồi, phải chọn Tộc trưởng mới vào cuối tháng, mà Tộc trưởng mới có quyền thừa kế Huyết Ngọc. Cho nên ~~~"

      "Cho nên , quản chúng ta làm chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi muốn trà trộn vào Lý gia trộm Huyết Ngọc?"

      "Đừng cái chữ ‘trộm’ này ~~ dù sao ta tình báo cho ngươi biết, làm thế nào để vào Lý gia, làm thế nào để lấy được Huyết Ngọc là chuyện của ngươi. Ta thông qua con đường khác cũng tiếp cận Lý gia, cũng lấy Huyết Ngọc. Đến lúc đó người nào lấy được, Huyết Ngọc này chính là của người đó nha ~~~~"

      "Người biết được tin tức này nhiều. như vậy, tại sao ngươi muốn cho ta biết?"

      Hạ Lan Phiêu nghi ngờ nhìn Hạc Minh, phát nàng càng ngày càng đoán ra ý nghĩ của tên tinh này. Hạc Minh khẽ mỉm cười, trầm bổng du dương : "Bởi vì cho ngươi biết, có người chung với ta giành tương đối thú vị nha ~ ~ ~ "

      . . . . . .

      "Được rồi." Hạ Lan Phiêu than thở: "Đến lúc đó ta lấy được Huyết Ngọc cho ngươi đổi ý."

      "Đó là đương nhiên ~~~ nếu như ngươi lấy được sao?"

      "Cái gì?"

      "Tiểu Hạ Lan cảm thấy tin tình báo này là miễn phí ~~~ "

      "Ngươi. . . . . . Muốn đòi Thủy Lưu Ly?" Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, theo bản năng vuốt lồng ngực của mình: "Cái này. . . . . . Cũng coi như công bằng, nhưng tiền đánh cuộc có chút quá lớn."

      Hạc Minh cho ta biết vị trí của Huyết Ngọc, nếu như mà ta lấy được Huyết Ngọc mà cùng lúc có hai bảo vậy, nhưng nếu như mà ta thất bại ngay cả Thủy Lưu Ly cũng có. . . . . .

      là khó lựa chọn!

      Lấy được Thủy Lưu Ly là thiên tân vạn khổ (trăm cay nghìn đắng), nếu là cứ như vậy buông tha, cam lòng!

      Nhưng mà, ta có cơ hội lựa chọn sao?

      Hạc Minh "Rộng lượng" cho ta biết vị trí của Huyết Ngọc như vậy, chỉ dẫn, ta đúng là có cách nào tìm được Huyết Ngọc. Hoặc là lập tức lấy được hai bảo vật, có hai phần ba (2/3) cơ hội về nhà, hoặc là cái gì cũng mất . . . . . .

      Được, ta đánh cuộc! Ta đồng ý đánh cuộc với !

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, lưu luyến sờ lên Thủy Lưu Ly ở cổ cái, cắn răng : "Ta đồng ý với ngươi."

      "Đồng ý ta cái gì?"

      "Ngươi thắng, Huyết Ngọc và Thủy Lưu Ly đều là của ngươi; ngươi thua, bọn chúng đều là của ta."

      "Ai ta muốn Thủy Lưu Ly rồi hả ?"

      "À?" Vậy ngươi muốn cái gì?

      "Ta muốn ngươi."
      Last edited: 13/9/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 216:

      Edit: kaylee


      Nụ hôn của Hạc Minh chút báo trước rơi vào đôi môi bởi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch lên của Hạ Lan Phiêu, giống như con mèo trộm được thịt, cười xảo trá mà thỏa mãn. Nàng có chút áy náy cúi đầu, cắn chặt đôi môi, lại bị Hạc Minh nắm cằm, lần nữa nâng đầu lên.

      "Hạc Minh. . . . . ."

      "Ngươi là khổ sở sao?"

      "Ừ."

      ra , con người phải là cỏ cây, ai có thể vô tình? Mặc dù ở thế giới này nàng chịu rất nhiều đãi ngộ công bằng, nhưng sau khi tổn thương qua những thứ ấm áp kia cũng là làm người ta lưu luyến như vậy.

      " cần khổ sở." Hạc Minh ôm nàng vào trong ngực: "Quên , như vậy ngươi vui vẻ hơn."

      "Ta cố gắng. . . . . ."

      " phải ‘cố gắng’, mà là nhất định phải làm được. Nếu , ta tức giận."

      "Hả?"

      "Bởi vì Tiểu Hạ Lan là nữ nhân của ta."

      Hạc Minh thoạt nhìn là nghiêm túc như vậy, trong mắt cũng tràn đầy cảm xúc Hạ Lan Phiêu nhìn hiểu, thâm thúy giống như có thể hút người ta vào trong đó.

      Nhìn Hạc Minh như vậy, Hạ Lan Phiêu đột nhiên cảm thấy rất xa lạ, xa lạ đến mức làm cho người ta sợ hãi. Nàng tự chủ lui về phía sau bước, cảnh giác nhìn . Hạc Minh ngẩn ra, sau đó nụ cười mặt cũng chậm rãi nở rộ, khôi phục hài hước những ngày qua: "Đùa giỡn ~~~ ngươi tin tưởng rồi hả?"

      "Về sau được đùa như vậy nữa!"

      "Tiểu Hạ Lan thú vị ~~~"

      Mặc dù Hạc Minh muốn mang theo nàng tìm Huyết Ngọc, nhưng hình như tuyệt gấp gáp, mỗi ngày đều mang theo Hạ Lan Phiêu dạo ở Giang Đô, cũng làm cho tâm tình nặng nề của Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng từ từ vui vẻ trở lại.

      Cùng chung với Hạc Minh mỗi ngày rất vui vẻ. Mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra, cuộc sống của nàng tràn đầy phong phú, nàng cũng có quá nhiều thời gian nhớ nhung, có quá nhiều thời gian thương tâm rồi. Nàng biết Hạc Minh làm tất cả chỉ là vì để cho nàng vui vẻ, đối với lần này rất là cảm kích.

      ra là cái thế giới này vẫn là có người quan tâm ta. . . . . . Nhưng mà, tại sao ràng ban ngày có thể vui vẻ như vậy, nhưng mỗi khi tới đêm khuya yên tĩnh vẫn bị Tiêu Mặc chiếm cứ tất cả hồi ức của ta? ràng cần ta nữa! Ta bị ném bỏ rồi!

      Ta đứa ngốc. . . . . .

      "Tiểu Hạ Lan." Ngoài cửa, Hạc Minh lại gõ cửa tượng trưng: "Thời gian nén nhang ở bên trong thay xong quần áo, ta dẫn ngươi ra ngoài."

      "Trễ như vậy còn chỗ nào?"

      "Ta đếm tới 100 liền vào. , hai. . . . . ."

      Hạ Lan Phiêu biết Hạc Minh nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ nào đấy, muốn lôi kéo nàng nơi nào đó chơi, cũng biết xông vào cửa nhất định xông vào, vội vàng đứng dậy mặc quần áo. Khi Hạc Minh đếm tới 56, nàng như gió mở cửa phòng ra, mỉm cười hả hê với Hạc Minh: "Ta chuẩn bị xong."

      "Hôm nay rất nhanh nha ~~~"

      thích lúc thay quần áo bị ngươi phá cửa vào thấy hết. . . . . .

      " thôi." Hạc Minh xoa xoa tóc của Hạ Lan Phiêu.

      "Hôm nay chỗ nào? Nếu hay là thanh lâu ngày hôm qua cứu các nương nơi đó ?"

      "Ngươi còn ngại ngày hôm qua có nháo lớn chuyện à?" Hạc Minh liếc Hạ Lan Phiêu cái, cười khanh khách cầm cây quạt gõ đầu của nàng: " tại Giang Đô đều đồn thổi có nam nhân vóc dáng nhắn thích lừa bán nữ tử thanh lâu ~~"

      " bậy! Ta là cứu các nàng thoát khỏi biển khổ có được hay !"

      "Nhưng có người muốn ngươi lại cứ thế đánh người ta ngất xỉu ~~~"

      "Hạc Minh!"

      "Được rồi, đùa giỡn ~~ chỉ cần Tiểu Hạ Lan thích làm, ta đều làm cùng ngươi."

      . . . . . .

      Hạc Minh lôi kéo tay của Hạ Lan Phiêu, bế nàng lên ngựa, phi nhanh ở trong màn đêm. Gió lạnh vù vù thổi qua hai gò má của Hạ Lan Phiêu, làm cho nàng kiềm hãm được vùi mặt vào sau lưng Hạc Minh, vội vàng chạy trốn kích thích khoái cảm cũng làm cho nàng kêu lên sợ hãi. Nàng càn rỡ kêu to ở trong gió, cười láo xược, chỉ cảm thấy chưa từng có lúc nào tự tại như vậy.

      "A a a! Rất kích thích!"

      "Ngươi thích là tốt rồi ~" Hạc Minh mỉm cười giọng mà ra.

      Con ngựa dừng lại ở sườn núi.

      Hạc Minh lôi kéo tay của nàng mang theo nàng tiếp tục leo lên , khuôn mặt thần bí. Hạ Lan Phiêu biết, đỉnh núi nhất định có thứ rất thú vị, nếu Hạc Minh vào lúc đêm hôm khuya khoắt mang theo nàng tới nơi này, trong lòng cũng tràn đầy mong đợi. Nhưng mà, nàng lại lần nữa ngây ngẩn cả người — mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng lúc nàng nhìn thấy thấy màu đen bọt nước dưới chân vẫn là nhịn được hít vào ngụm khí lạnh.

      Địa phương kỳ quái. Thưởng thức của Hạc Minh là càng ngày càng ác tục (tệ hại + tầm thường). . . . . .

      Bởi vì là ở đỉnh núi, bọn họ có thể nhìn thấy cả biển. Vách đá rất cao, rất dốc, mà bên dưới vách núi Nham Thạch màu đen ở dưới ánh trăng phát ra vầng sáng màu đen nhánh nhàn nhạt, giống như từng tên ác ma hé miệng, chỉ chờ mọi người rơi xuống. Bọt sóng ác ngoan vỗ vào Nham Thạch, vỗ vào bờ cát, "Sột soạt" vang dội.

      Nếu như từ nơi này té xuống mà , chết . . . . . .

      Cùng là biển, nhưng biển ở Ngư Đảo so với nơi này trong suốt hơn nhiều, cũng dịu dàng hơn nhiều. biết Hạc Minh là thế nào tìm được địa phương hoang vu như vậy đây? Rốt cuộc muốn làm cái gì?

      Chẳng lẽ. . . . . . Rốt cuộc cũng mệt mỏi với ta, muốn ở chỗ này trước X sau O ta, rồi hủy thi diệt tích (giống như trước hiếp sau giết á)?

      là đáng sợ!



      Chương 217:

      Edit: kaylee


      "Hạc Minh. . . . . ."

      Trong lòng Hạ Lan Phiêu run sợ nhìn qua Hạc Minh vẻ mặt bình tĩnh nhưng rất có thể ở trong lòng giấu diếm sát cơ, chỉ cảm thấy toàn bộ lông tơ người đều bị gió biển thổi dựng lên. Hạc Minh sao cả cười cười: " có rất ít người thích nơi này . Tuyệt vọng. . . . . . Như vậy. . . . . ."

      "Hạc Minh, ngươi làm sao vậy? Gần đây ngươi rất kỳ quái!"

      "Vậy sao. . . . . . Có thể là mấy ngày đó đến rồi. . . . . ." Hạc Minh mỉm cười .

      . . . . . .

      Lừa gạt ngươi.

      Nơi này, là nơi quan trọng nhất của ta.

      Bởi vì nơi này từng là địa phương ta nghĩ muốn chấm dứt sinh mạng của mình.

      Ta từng đứng ở vách núi, nhìn sóng biển dưới chân, tưởng tượng thấy dáng vẻ mình bị sóng biển nuốt mất. Chỉ cần hạ quyết tâm thêm chút nữa, ta liền có thể nhảy vào biển rộng, giải quyết tất cả phiền não và khuất nhục (áp bức + lăng nhục).

      Mà cuối cùng ta có làm như vậy.

      Mỗi người đều sợ chết. . . . . . Ta cũng ngoại lệ. . . . . .

      Ta phải còn sống, muốn sống rực rỡ chói mắt, sống chỉ vì mình.

      tại, rốt cuộc ta cũng chấm dứt tất cả, đến lúc "Vĩnh biệt" với tất cả trước kia rồi. Đây cũng là lần cuối cùng ta tới nơi này.

      Bởi vì, rốt cuộc ta tìm được chuyện còn thú vị hơn so với báo thù — đó chính là nàng.

      Ta biết nàng thích vách đá này, nàng thích hắc ám (đen tối), mà ta liền muốn ở chỗ này, cùng nàng cùng nhau, vĩnh biệt với quá khứ của ta.

      Nàng đối với ta mà là tồn tại rất đặc biệt. . . . . .

      Có lẽ, ta thích nữ hài ( bé) này .

      thú vị.

      Nhưng mà, ta lại thích mới ghét cũ như vậy, kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn.

      Đừng để cho ta chán ghét, Hạ Lan Phiêu. . . . . .

      Hạc Minh nghĩ vậy, mỉm cười ôm Hạ Lan Phiêu, cảm thấy tâm của mình trở nên rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức giống như thuộc về mình.

      Trong gió biển, ôm chặt thân thể yếu của nữ hài vào trong ngực, đột nhiên có loại cảm giác quá chân . chỉ cảm thấy hồi mê muội, vết sẹo lưng lại đau tê tâm liệt phế giống như lúc lần đầu đánh vào da, mà thân thể của cũng hơi run rẩy.

      "Hạc Minh, ngươi sao chứ?" Hạ Lan Phiêu nhạy cảm nhận thấy được khác thường của Hạc Minh: "Làm sao sắc mặt của ngươi lại khó coi như vậy?"

      "Có sao ~~" Hạc Minh yếu ớt cười: "Có phải đặc biệt trắng noãn, đặc biệt dễ nhìn hay ?"

      "Thế nào mặt của ngươi lại nhiều mồ hôi như vậy?"

      "Kích động đó ~~ nhìn thấy Tiểu Hạ Lan ta rất kích động ~~"

      "Sắc lang!" Mặt của Hạ Lan Phiêu đỏ lên, để ý đến nữa.

      "Ha ha. . . . . ."

      "Trở về thôi, lạnh quá à."

      "Được."

      Hạc Minh khẽ mỉm cười với Hạ Lan Phiêu, lôi kéo tay của nàng xuống dưới núi. Có lẽ là ảo giác, Hạ Lan Phiêu cảm giác Hạc Minh giống như có chuyện gì đó gạt nàng, mà nàng cũng thầm lo lắng vì Hạc Minh.

      Nàng thích Hạc Minh.

      Mặc dù thỉnh thoảng Hạc Minh có khi dễ nàng, mặc dù tình của nàng đối với phải là tình cảm giữa nam và nữ, nhưng nàng vẫn là rất thích những ngày nhõm tự tại lại tràn đầy kích thích khi ở cùng với . Thậm chí có lúc nàng nghĩ nếu như muốn chọn người , Hạc Minh tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.

      Hạc Minh. . . . . . Là nam tử ưu tú.

      Hạc Minh tuấn mỹ, hài hước, đối với nữ nhân lại quan tâm săn sóc, luôn là có suy nghĩ mới lạ kỳ diệu, có thể thỉnh thoảng làm cho người ta vui mừng, là nam tử giống như gió. Ta theo tham gia các loại hình yến hội, theo vách đá ở sườn núi dựng đứng nhìn sóng biển dưới chân. . . . . . Tất cả tất cả, đều là thể nghiệm rất kích thích.

      Ta nghĩ, Hạc Minh nhất định là xuất thân từ quý tộc thế gia (tức là sinh ra và lớn lên từ nhà làm quan quý tộc), mới có tính tình cương quyết bướng bỉnh lại tự nhiên tự do như vậy. So với Tiêu Mặc, ta hâm mộ cuộc sống của hơn. vì bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì mà dừng lại bước chân của mình, chỉ sống vì mình.

      Có đôi lúc ta nghĩ, nếu như gặp được trước, có thể hay ta thương , sau đó bị tổn thương, vì thương tâm?

      Nhất định thôi. . . . . .

      Ta giải trừ tính tình có mới nới cũ của Hạc Minh, cũng biết nữ nhân bên cạnh đổi được so với y phục còn chịu khó hơn (ý này thay nữ nhân còn chăm hơn thay quần áo ). may là ta có bị khuôn mặt xinh đẹp của mê hoặc, may là ta .

      Ta quên được cảm giác lúc ta đứng ở bên vách núi nhìn sóng biển đen nhánh dưới chân — đơn như vậy, thê lương như vậy. Nhưng mà, lại. . . . . . Mỉm cười? Tại sao lúc nào cũng đều có dáng vẻ cười híp mắt làm cho người ta muốn ra sức đánh trận?

      Mặc dù ở bên trong nụ cười của , có thê lương ta xem hiểu. . . . . .

      "Tiểu Hạ Lan, ngủ ngon nha ~~" Hạc Minh khẽ hôn ở trán Hạ Lan Phiêu.

      "Ngủ ngon, Hạc Minh."

      " tặng ta nụ hôn trước lúc ngủ sao?"

      "Cút."

      " đau lòng ~~"

      Hạc Minh mỉm cười nhìn cửa phòng của Hạ Lan Phiêu "Phanh" tiếng đóng ở trước mặt mình, mỉm cười tới gian phòng của mình, mỉm cười ngã mặt đất. Rất đau.

      vốn tưởng rằng mình cường đại (mạnh mẽ) đến mức có thể đối mặt với tất cả, lại nghĩ rằng vẫn nhớ tới số thứ nên nhớ tới, thực đáng ghét.

      Thời gian còn nhiều lắm, nên tìm Huyết Ngọc rồi. Cũng chỉ có thứ này mới có thể giữ nàng lại thôi. . . . . .

      Lời của Hồ Ly: gần đây tình tiết diễn biến tương đối chậm, bởi vì muốn phục bút (*) à phục bút ~~ kế tiếp quá trình lấy được Huyết Ngọc tương đối nhanh, sau đó Mặc ra sân. Ngược tạm thời chấm dứt. _ . Xin mọi người ủng hộ Hồ Ly trước sau như .

      (*) phục bút: đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn văn sau.
      Last edited: 13/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :