1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Liên Minh

      Lúc này, đến phiên Hạc Minh ngây người. có chút khó tin nhìn Hạ Lan Phiêu, khuôn mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều, tràn ngập ý cười lạnh băng:

      “Hoàng thượng đến chỗ qua đêm? thể nào có chuyện này.”

      “Mọi thứ đều có thể.” Hạ Lan Phiêu âu sầu thở dài, nghiêm mặt : “Với thân thủ của ngươi, có thể trốn khỏi hoàng cung hay ?”

      thể.”

      “Tại sao? Vậy là thể mang theo ta bỏ trốn sao?” T___T

      “Ta bị thương , nếu như bị phát , sợ rằng chỉ còn nước bó tay chịu trói. Cho nên, chạy trốn trước khi lành vết thương là thể, đưa bỏ trốn lại càng thể.” Hạc Minh thẳng toẹt.

      “Được rồi, vậy ngươi có thể cút.” Hạ Lan Phiêu rầu rĩ .

      cho là ta sao?” Hạc Minh mỉm cười lau chùi trường kiếm của : “Ài! ta nuối tiếc tiểu Hạ Lan xinh đẹp động lòng người. Ta…”

      Hạc Minh thêm gì nữa. Bởi vì, nghe thấy có người đến Phượng Minh cung. nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Hạ Lan Phiêu, còn Hạ Lan Phiêu vội vàng đẩy Hạ Minh vào trong tủ quần áo bên giường.

      “Ngươi trốn ở đây, được lên tiếng! Nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra cái gì, cũng được ra. Nếu chúng ta đều chết có chỗ chôn đấy.”

      “Được.”

      Có lẽ là bị lây cảm giác căng thẳng của Hạ Lan Phiêu, Hạc Minh ngoan ngoãn trốn vào trong tủ quần áo, thở . Thái giám ngoài cửa lớn tiếng gọi “Hoàng thượng giá lâm”, Tiêu Mặc vào phòng Hạ Lan Phiêu.

      “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!”

      Hạ Lan Phiêu hít sâu hơi, uyển chuyển quỳ xuống trước mặt Tiêu Mặc. Tiêu Mặc nhìn sâu vào Hạ Lan Phiêu, dường như liếc mắt về phía chiếc tủ quần áo, mãi sau thấy gì. Đúng lúc Hạ Lan Phiêu lo lắng đến mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, Tiêu Mặc tay đỡ yếu ớt đứng dậy, bình tĩnh : “ để hoàng hậu đợi lâu.”

      lâu lâu. , ý thần thiếp là… Hoàng thượng hôm nay bị kinh động, nên nghỉ sớm.”

      “Nếu hoàng hậu thể chờ đợi được, vậy Trẫm cũng đáng được ‘nghỉ sớm’ rồi.”

      Tiêu Mặc cố ý hiểu lầm câu của Hạ Lan Phiêu, đẩy Hạ Lan Phiêu ngả người rồi bế lên. Khuôn mặt nhìn ra chút xúc cảm, nhưng trong mắt dường như thoáng có tức giận.

      Hạ Lan Phiêu run rẩy cả người, liền ngã vào lồng ngực cường tráng của Tiêu Mặc, loại hơi thở nam tính xa lạ, khiến người ta mặt đỏ tim đập theo đó ập đến. Hạ Lan Phiêu muốn giãy giụa, lại bị Tiêu Mặc đặt vững vàng lên giường. Trong màn trướng, Tiêu Mặc cúi người xuống nhìn khuôn mặt hoảng hốt lo sợ của Hạ Lan Phiêu, dịu dàng :

      “Hoàng hậu, những ngày trước đây Trẫm lạnh nhạt với ngươi, đêm nay nhất định bù đắp bằng hết.”

      Bù đắp cái đầu quỷ nhà ngươi. Mỗi lần gặp mặt, ngươi cắn ta bóp ta, bây giờ còn giả bộ ôn nhu săn sóc cái gì?

      “Hoàng thượng, thần thiếp hôm nay có hơi khó chịu trong người…” Hạ Lan Phiêu bịa ra câu dối sứt sẹo: “Chuyện ấy, hay là mời ngài về nhé…”

      ?” Tiêu Mặc trêu đùa mái tóc dài của Hạ Lan Phiêu: “Hoàng hậu sắc mặt hồng hào, trông bộ dạng giống như sinh bệnh. Hay là, ngươi mong Trẫm đến?”

      “Sao, sao có thể chứ?”

      “Vậy , bắt đầu .”

      Hơn phân nửa người Tiêu Mặc đè lên người Hạ Lan Phiêu, tay cũng luồn vào trong quần áo . thuần thục lôi kéo, áo ngoài của Hạ Lan Phiêu bị cởi ra, lộ ra cái yếm màu đỏ tươi. Tay Tiêu Mặc nắm lấy bộ ngực còn chưa phát dục hết của Hạ Lan Phiêu, giọng : “ cứng ngắc giống như gỗ mục. Chẳng lẽ đám nam sủng kia còn chưa dạy ngươi cách chiều ý đàn ông?”

      người Tiêu Mặc có hương sen nhàn nhạt, pha trộn với mùi rượu đào, hình thành mùi thơm kỳ dị lại khiến kẻ khác say mê. Khuôn mặt tuấn mỹ của bởi vì say rượu nên hơi phiếm hồng, hai tròng mắt cũng sâu thẳm mà mê ly. khẽ cười, ngậm lấy vành tai Hạ Lan Phiêu, ngừng mút vào, cắn . Mặc dù nội tâm Hạ Lan Phiêu cực độ kháng cự nam nhân này, nhưng thân thể của nàng dưới khiêu khích đùa giỡn của Tiêu Mặc lại kìm được mà ngày càng nóng lên, dường như chờ đợi chuyện gì đó xảy ra.

      “Đừng…”

      Bất lực phản kháng, biến thành tiếng rên rỉ khiến người khác mất hồn.

      Tiêu Mặc lạnh lùng cười, dịu dàng vừa rồi biến mất tăm, thay vào đó là thô bạo như dã thú. tay xé mở quần áo của Hạ Lan Phiêu, cuồng nhiệt hôn môi Hạ Lan Phiêu, hút lấy lưỡi nàng, ngừng khơi mào ham muốn của nàng. Nụ hôn của , khiến cho Hạ Lan Phiêu đầu óc trống rỗng, người cũng trở nên cứng đờ. Nàng rất muốn đẩy nam nhân tựa ác ma kia ra, nhưng thân thể nàng lại nghe lời. Cuối cùng, Hạ Lan Phiêu dùng hết toàn bộ sức lực hô to: “Cứu mạng…”

      Tủ quần áo đột nhiên mở ra. Hạc Minh mỉm cười hờ hững nhìn đôi nam nữ làm chuyện đương nóng bỏng.

      Hạc Minh? Sao ngươi lại ra đây? A, đừng dùng ánh mắt ấy nhìn ta. Ta biết ta… rất bẩn…

      Hạc Minh lẳng lặng đứng ở trước chiếc giường tràn ngập mùi ái muội của Hạ Lan Phiêu và Tiêu Mặc, mặt vẫn là điệu cười quen thuộc. Dưới cái nhìn chăm chú của gã, Hạ Lan Phiêu vô thức lấy chăn che kín thân thể mình, trong lòng tràn đầy khuất nhục. Còn Tiêu Mặc thản nhiên để trần nửa thân, mỉm cười với Hạc Minh: “Vì sao muốn ám sát Trẫm?”

      Tại sao Tiêu Mặc dùng câu “Ngươi là ai?” “Sao ngươi lại ở đây?” …, mà trực tiếp hỏi luôn tại sao Hạc Minh lại muốn giết . Làm sao nhận ra được Hạc Minh dịch dung? Hay là, chẳng qua chỉ thấy Hạc Minh bị thương, cố ý thử dò xét gã? Hạc Minh, tuyệt đối được thừa nhận.

      “Ám sát ngươi?” Hạc Minh quả bày ra vẻ mặt ngu si: “Vì sao phải ám sát ngươi?”

      “Tâm tư của ngươi muốn khai ra đầu sỏ giật dây, chuyện này Trẫm có thể lý giải được. Chỉ là, ngươi bị thương , hẳn là rất khó chạy trốn. Nếu thế, Trẫm có thể phái thị vệ bắt ngươi lại, từ từ tra hỏi. Trong thiên lao của Trẫm có hai trăm bốn mươi bộ hình cụ, thế nào cũng có cái khiến ngươi mở miệng.”

      Lời của Tiêu Mặc, khiến Hạc Minh nheo hai mắt lại, lần đầu tiên có loại xúc động thu phí vẫn muốn giết người. tức giận của gã, có thể là do Tiêu Mặc quá mức bình tĩnh, có thể là do bản thân sa lầy trong vụ này, cũng có thể là bởi vì, Hạ Lan Phiêu hô “Cứu mạng” …

      “Buông ấy ra.” Hạc Minh chỉ vào Hạ Lan Phiêu: “ ấy muốn, ngươi thể bắt buộc ấy.”

      “Được.”


      Tiêu Mặc vô cùng quyết đoán, vô cùng dứt khoát đẩy Hạ Lan Phiêu gần như trần truồng xuống giường. “Còn nữa, thể lực của ngươi chắc tới cực hạn—— Trẫm cho phép ngươi nằm xuống.”

      Tiêu Mặc vẫn vân đạm phong khinh như vậy, còn sắc mặt Hạc Minh càng lúc càng tái nhợt. Hạ Lan Phiêu hoảng sợ, khoác chăn bông liền nhảy tới bên người Hạc Minh, lo lắng hỏi: “Ngươi bị thương nặng vậy sao? Có nặng lắm ?”

      Trời ạ, chẳng phải nàng vất vả lắm mới kiếm được cao thủ vậy mà lại bị thương, lại thể đưa nàng bỏ trốn. Sao nàng lại xui xẻo như vậy?

      Hạ Lan Phiêu vô cùng phiền muộn nhìn Hạc Minh, còn Hạc Minh hiển nhiên hiểu lầm ý nàng. thót tim, nhìn Tiêu Mặc, thản nhiên : “Bị hai đại cao thủ vây hãm, bị thương tới tâm phế, ít nhất nửa tháng nữa mới có thể bình phục. Trong vòng nửa tháng, bất cứ kẻ nào có võ nghệ đều có thể lấy mạng ta. Cho nên… Tiểu Hạ Lan, nhất định phải bảo vệ ta…”

      “Ngươi lảm nhảm nhiều quá. Nếu như ngươi hợp tác cùng Trẫm, khai ra kẻ giật dây phía sau, Trẫm tất nhiên bảo vệ ngươi chu toàn.”

      “Muốn ta tin tưởng lời cam kết của ngươi sao?” Hạc Minh khinh thường nhìn Tiêu Mặc.

      phải cam kết, mà là ra lệnh. Ngươi có thể lựa chọn phục tùng, nhưng kết cục của nó, là ngươi chết.”

      Tiêu Mặc lạnh nhạt xong, cả căn phòng ấm áp trong nháy mắt lạnh lẽo. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, ngơ ngác nhìn Hạc Minh, trong lòng hiểu Tiêu Mặc tuyệt đối chỉ ép buộc. Khuôn mặt nghiệt của Hạc Minh quen thuộc đến thế, thân thương đến thế, cũng là người đầu tiên nàng nhìn thấy khi đến thế giới này, là người chưa bao giờ làm tổn thương nàng…

      Tiêu Mặc, tại sao ngươi luôn giữ được bộ dạng bình tĩnh như vậy? Tại sao ngươi lúc nào cũng cho rằng mình có thể nắm được mọi thứ trong tay? Ngươi muốn giết Hạc Minh, bà đây còn lâu mới cho ngươi giết.

      chỉ tới tìm ta! là nam sủng của ta, phải sát thủ giết ngươi!”

      Hạ Lan Phiêu cắn răng cái, cuối cùng bất chấp hậu quả gào lên. Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Tiêu Mặc, nàng ôm lấy tay Hạc Minh, sau đó cố gắng rúc đầu lên bả vai cao lớn của Hạc Minh. Hạc Minh hổ là diễn viên chuyên nghiệp, chỉ hơi sửng sốt chút, liền nhanh chóng ôm Hạ Lan Phiêu vào lòng. Tiêu Mặc yên lặng nhìn bọn họ, con mắt sâu thấy đáy: “Chuyện này là thế nào?”

      “Ta khuê phòng tịch mịch, hồng hạnh vượt tường. là nam sủng của ta, phải sát thủ.”

      “Vậy vết thương của là do đâu mà ra?”

      “Ta đánh.” :)2



      Được rồi, các người đều tin tôi có thể đánh ra vết thương nặng vậy . Dù sao , tôi cũng tin…

      “Ta đánh mà.” Hạ Lan Phiêu hơi nóng nảy nhìn Tiêu Mặc: “ phải sát thủ, thả .”

      “Tại sao?” Tiêu Mặc cuối cùng hỏi.

      “Bởi vì cha ta thắng trận, ngươi tạm thời đối địch với ta. Ngươi tới tẩm cung của ta, chỉ để làm yên lòng cha ta. Ngươi yên tâm, ta cho cha ta biết ngươi hoàn thành nhiệm vụ rồi, còn có thể mang thai con nối dõi hay là việc của ta. Như vậy, được ?”

      Được ? Giọng điệu này ràng là nghi vấn, nhưng tại sao mặt nữ nhân này lại ngang ngược viết “Cứ làm thế ”? ta hình như quên mất, Trẫm mới là chúa tể, còn ta chỉ là thứ đồ chơi … Đồ chơi mà thôi.

      “Ngươi giao dịch với Trẫm?”

      “Phải. Thả Hạc Minh, ta … hợp tác với ngươi.”

      Đánh cược vậy. Giờ nàng ở trong hoàng cung, Hạ Lan Thụy tạm thời động gì đến nàng, nhưng Tiêu Mặc mọi nơi mọi lúc đều có thể nắm thông tin về nàng. Hạ Lan Phiêu biết thể làm cỏ dại leo tường được, cho nên, hãy để nàng lựa chọn bên . Liên minh trong thời gian ngắn, tùy thời chuẩn bị phản bội.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: Bảo hổ lột da

      Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu sâu, vẫn là khuôn mặt tầm thường chỉ có thể gọi là “thanh tú” nhưng hành lại càng ngày càng quái lạ, xúc cảm dị thường trào dâng trong lòng . kìm nén ý nghĩ muốn giết chóc trong đầu, chỉ thản nhiên nhìn sang Hạc Minh: “Vì , ngươi nguyện ý hợp tác cùng Trẫm?”

      Đúng thế, làm sao? bằng , ra ta sớm quyết định hợp tác cùng ngươi… Bởi vì, ta sợ đau.

      Ta là con nhà Hạ Lan, cho nên ngươi ghét ta, cho nên ngươi đối xử dịu dàng với ta trước mặt người khác, nhưng sau lưng lại hại ta mình đầy thương tích. Chỉ cần vừa nhìn thấy ngươi, ta sợ hãi, muốn chạy trốn. Thế nhưng, ta phải hợp tác cùng kẻ như ngươi. Vì ngươi đủ mạnh, vì ta muốn sống…
      “Phải, ta muốn hợp tác với ngươi.”

      “Kể cả phản bội gia tộc của ngươi?”

      “Nhìn vào tình hình. Ta có thể đồng ý với ngươi, tạm thời lừa ngươi, nhưng ta muốn vậy. Ta có thể hứa với ngươi, cha ta muốn ta làm gì, hoặc là lúc nào định gây bất lợi cho ngươi ta đều báo trước cho ngươi. Nếu được vậy, ngươi chẳng khác nào xếp đặt quân cờ bên người Hạ Lan Thụy, phải lúc lúc lại đề phòng hành động của ông ta, có phải ?”

      “Nhưng tại sao Trẫm phải tin tưởng ngươi? Ngươi định chứng minh thế nào?”

      “Hôm nay, ta nghiêm túc diễn trò cùng ngươi như thế, coi như là biểu lộ thái độ rồi . Nếu như cha ta thắng trận biết con mình bị hoàng đế đánh, chắc chắn tức giận.”
      Hạ Lan Phiêu chột dạ uy hiếp.

      “Ngươi cho rằng biết?” Tiêu Mặc cười từ chối cho ý kiến: cho Trẫm lý do để hợp tác cùng ngươi.”

      “Đúng vậy, ta chả có vốn liếng gì cả.”
      Hạ Lan Phiêu khẽ thở dài, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mặc: “Thế nhưng, ngươi cũng hy vọng liên minh cùng ta, phải ? Hơn nữa, hình như ta cũng có thứ ngươi muốn. Nếu như lần này hợp tác vui vẻ, ta có thể suy xét việc giao dịch với ngươi lần nữa đấy.”

      Hạ Lan Phiêu cố ý lấy thứ Tiêu Mặc rất muốn có tăng thêm lợi thế đàm phán cho mình, nhưng nàng cũng hiểu vậy khác gì bảo hổ lột da. Thời gian, tựa như dừng lại. Tiêu Mặc và Hạ Lan Phiêu cùng nhìn nhau chăm chú, phán đoán ý nghĩ thực của đối phương, giằng co nhau. Cuối cùng, Tiêu Mặc mỉm cười: “Được, Trẫm đồng ý với ngươi.”

      Hù, cuối cùng cũng thắng được trận. Vậy là, mạng của nàng và Hạc Minh hẳn được bảo toàn.

      “Ngươi rất thông minh, lấy cái đồ vật kia coi như “hợp tác” lần sau làm lợi thế. Nên là, nếu ngươi chết trong đợt giao dịch lần này, ta vĩnh viễn lấy được thứ ấy… Hạ Lan Phiêu, ngươi thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của Trẫm. Nếu như ngươi phải con của Hạ Lan Thụy, có lẽ Trẫm cân nhắc cho ngươi làm hoàng hậu danh xứng với thực.”

      Tiêu Mặc vừa xong, trong mắt đột nhiên ánh lên vẻ tiếc hận. Có điều, tiếc hận của trong chớp mắt biến mất. xuôi theo chăn bông nhìn da thịt trắng nõn phơi bày ra ngoài của Hạ Lan Phiêu, nhìn dấu hôn đỏ sậm người , nhớ tới hồi hoan ái chưa kịp hoàn thành ban nãy, mỉm cười đầy hàm ý. Dưới cái nhìn chằm chằm của , Hạ Lan Phiêu cảm giác như bản thân bị lột trần, nhục nhã đến tột cùng. hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Mặc, gần như nghiến răng nghiến lợi : “Vậy , Hoàng thượng có thể rời hay chăng?”

      “Được.”
      Tiêu Mặc sảng khoái chấp nhận: “Có điều, mọi người đều biết Trẫm tới Phượng Minh cung, nếu cứ thế rời , họ nghi ngờ.”

      “Vậy ngươi muốn thế nào?”


      Muốn ở đây, tất cả cùng chơi 3P? = =#

      “Nếu muốn bọn người bên ngoài nảy sinh nghi ngờ, lựa chọn tốt nhất, là đêm nay Trẫm qua đêm ở chỗ ngươi. Đương nhiên, ngươi cũng có thể phản đối, nhưng làm vậy hậu quả là Hạ Lan Thụy sinh nghi, có lợi với việc hợp tác của chúng ta. Ngươi là phụ nữ thông minh, hẳn là hiểu được nên lựa chọn thế nào, đúng ?”

      “Nếu ta sao?”

      “Vậy chỉ còn lựa chọn thứ hai. Trẫm bắt gặp ngươi và gian phu thông dâm, dứt khoát phẩy tay áo bỏ , phạt ngươi cấm túc ở Phượng Minh cung, nhân tiện tranh thủ đàm phán chút điều kiện thuận lợi với Hạ Lan Thụy.”

      “Chọn cái thứ hai vậy.”
      Hạ Lan Phiêu lập tức : “Dù sao ta sớm chẳng còn danh tiếng gì rồi, làm xấu thêm chút nữa cũng chả sao.”

      sao?”
      Tiêu Mặc cười mà như : “Hoàng hậu cũng ngại chịu nghiêm phạt lần nữa chứ.”

      “Ngươi định làm gì?”
      Hạ Lan Phiêu nuốt nuốt nước miếng.

      “Lần trước là ba mươi roi, lần này… làm bốn mươi .”

      “Hoàng thượng ngài đừng , thần thiếp rất nhớ mong ngài. Nếu lão gia ngài ngại, chúng ta tiện thể ngủ chung .”
      [​IMG]

      Khuôn mặt nhắn của Hạ Lan Phiêu nhăn thành cái bánh bao, nhưng ngoài miệng lại lời dối trá vô cùng, vẻ mặt nịnh nọt giống như chó con. Tiêu Mặc nhìn , cười ha hả: “Hoàng hậu lúc nào cũng rất thức thời. Vậy , ngủ chung .”

      “Ta ý kiến.”
      Hạc Minh mỉm cười mở miệng: “Chỉ cần chỗ để ngủ, dưỡng thương là được.”

      Vì vậy, ba người vừa nãy còn giương cung bạt kiếm tạm thời hợp thành liên minh. Hạc Minh tập trung vào mục đích riêng là lau rửa vết thương, còn Tiêu Mặc mắt lạnh nhìn Hạ Lan Phiêu chạy tới chạy lui trong cung, biết lại định làm cái gì.

      “Vậy chỉ đành thiệt thòi cho Hoàng thương ngủ mặt đất rồi.” Hạ Lan Phiêu vui vẻ lấy ra vài cái chăn đệm dày: “Ban đêm rất lạnh, Hoàng thượng chú ý thân thể.”

      “Hô? Điều gì khiến Hoàng hậu cho rằng Trẫm ngủ mặt đất, nhường giường cho các người?”
      “Các” người? Tại sao phải thêm chữ “các”? Được rồi, chắc chắn Tiêu Mặc tưởng là nàng muốn ngủ cùng Hạc Minh… ra, nàng định bảo họ cùng ngủ mặt đất…

      “Phượng Minh cung là của ta, Hoàng thượng là khách, phải nghe theo sắp xếp của chủ nhân chứ.” Hạ Lan Phiêu nghiêm mặt.

      Hừ, bà đây cứ nhất định dây dưa với ngươi đấy. Trước kia ta sợ ngươi, nhưng bây giờ ta là đối tác, đối tác. cách khác, chúng ta là hai con châu chấu cùng sợi dây, ta mà gặp chuyện may ngươi cũng đừng mong sống yên.Ta sợ ngươi

      “Cả hoàng cung đều là của Trẫm. Trẫm ngủ dưới sàn.” Tiêu Mặc bình tĩnh , nhưng vẻ mặt càng lúc càng lạnh lùng.

      “Ta là phụ nữ, ngươi phải nhường ta…”

      “Nhường ngươi và gian phu làm trò trước mặt Trẫm… Hạ Lan Phiêu, hình như ngươi đánh giá quá cao tính nhẫn nại của Trẫm rồi. Trẫm , khi nào ngươi tìm nam sủng lần thứ ba, hủy hoại tôn nghiêm của Trẫm, Trẫm ban cho ngươi hai mươi gã đàn ông.”


      Tiếng của Tiêu Mặc lớn, nhưng hàm ý đe dọa trong đó khiến cho Hạ Lan Phiêu rét mà run. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, thấy vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng, tin tưởng lời tuyệt đối phải do nhất thời xúc động. Nàng khó khăn nuốt nuốt nước miếng, lắp bắp giải thích: “Cái đấy, ta và có gì…”

      “Bỏ , Trẫm muốn biết. Ngươi, muốn ngủ ở đâu ngủ, Trẫm và hoàng hậu ngủ ở giường.”
      Tiêu Mặc xong, bất ngờ ôm lấy Hạ Lan Phiêu lên giường trước mặt Hạc Minh. Hạc Minh còn mỉm cười, nhưng sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Hạ Lan Phiêu bất đắc dĩ nhắn cho gã ánh mắt “yên tâm”, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nằm ở bên cạnh Tiêu Mặc hề nhúc nhích. Vốn còn tưởng Tiêu Mặc định làm gì đó, nhưng Tiêu Mặc ôm vào lòng, ngủ.

      Cánh tay Tiêu Mặc rất cường tráng, bắp thịt nổi ràng, mạch máu có màu xanh nhạt. Cánh tay đè chặt lên ngực Hạ Lan Phiêu, gần như ép nàng tới nỗi hộc máu, hô hấp cũng thông. Nàng tính thử xoay người, cười làm lành : “Này, có thể buông tay ra …”

      thể.”
      Tiêu Mặc đơn giản.

      “Ôi.”

      MD *Mẹ kiếp*, cái đồ bạo quân, cái đồ bạo quyền. Vở kịch “Ác ma bên người” được tái chân này. giờ, ác ma ngủ bên người nàng. Còn nàng , thể làm gì cả, chỉ có thể phục tùng… Ngủ, ngủ còn chuyện gì nữa rồi, chuyện gì cũng coi như hết…

      Hạ Lan Phiêu nghĩ tới đây, cố gắng ngủ. Vì vậy, thiếp .

      Giấc ngủ này, nàng ngủ rất khó chịu, muốn tỉnh dậy, nhưng làm thế nào cũng tỉnh được. Người con giống như con mèo con cuộn mình trong lòng Tiêu Mặc, vẻ mặt dựa dẫm.

      “Nữ nhân vô dụng.”

      Tiêu Mặc xong, đâm đao vào bụng nàng. Đau quá, cơ thể đau, tâm hồn đau, nỗi đau bị phản bội, bị vứt bỏ, thoắt cái xâm nhập toàn thân. Cho dù biết chỉ là trong mơ, nhưng cơ thể Hạ Lan Phiêu vẫn tự kìm hãm được mà run lẩy bẩy. Hàng nước mắt trong suối, từ từ chảy xuôi theo gương mặt nàng, dường như nàng nghe được có người gọi tên mình giữa cơn mịt mùng.

      “Dậy, dậy.... Nếu dậy, ta cởi quần áo ngươi đó. , hai…”

      Vì vậy, ý thức Hạ Lan Phiêu khôi phục trong nháy mắt. khó khăn mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hạc Minh chỉ cách có 0.1 centimet. thét lên tiếng kinh hãi, theo bản năng vung tay tát vào khuôn mặt kia, nhưng bị Hạc Minh nhàng nắm tay.”Tiểu Hạ Lan, cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

      Hạc Minh nhàng ôm , lồng ngực ấm áp khiến người ta cảm thấy an toàn: hôn mê ba ngày rồi.”

      “Ba ngày? Sao có thể!”

      phát sốt, sốt rất nghiêm trọng.”

      “Tiêu Mặc đâu?”

      rồi.”

      “Cứ thế mà bỏ qua cho ngươi?”

      “Là bỏ qua cho ‘chúng ta’.”
      Hạc Minh cường điệu: “Gã nam nhân ấy, đúng là vương giả trời sinh. Nhưng mà, ta cho cơ hội lừa dối ta lần nữa.”
      Hạc Minh khẽ thở dài, mặt là vẻ đơn hiếm thấy và… ý chí chiến đấu. Trong con mắt xếch hẹp dài của gã tràn đầy thứ cảm xúc mà Hạ Lan Phiêu thể hiểu, cũng muốn biết.

      “Ngươi đồng ý với việc gì?” Trực giác Hạ Lan Phiêu cho nàng biết Tiêu Mặc phải kẻ tốt bụng như vậy: “Là ám sát nữa sao?”

      “Là… Bí mật.”
      Nhìn vẻ mặt của Hạc Minh khiến người ta tự chủ được muốn đánh, tay Hạ Lan Phiêu hơi giật giật. ngồi dậy, bình tĩnh nhìn Hạc Minh: “Được, bây giờ nên bàn đến vấn đề của hai ta? Tình huống lúc ấy, thầm lên tiếng tốt hơn nhiều so với lao tới chịu chết.”
      Hạ Lan Phiêu hỏi rất nhiều câu, cái nào cũng gay gắt.

      Được rồi, tôi biết câu hỏi của tôi rất ngu ngốc rất ngớ ngẩn, nhưng có thể đừng ôm bụng cười ha hả được ? Lại còn cười lâu thế nữa!

      “Cười đủ chưa!” Hạ Lan Phiêu tức giận nhìn Hạc Minh.

      “Đủ rồi.” Hạc Minh nghiêm mặt: yên tâm, chưa đánh gục gã hoàng đế kia, vẫn còn trong sạch.”



      Mặc dù Hạc Minh nghe có vẻ được tự nhiên, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn khẽ thở phào nhõm. Hạc Minh nhìn Hạ Lan Phiêu. Khe khẽ thở dài, dùng thứ ánh mắt kỳ quái nhìn nàng: “Tiểu Hạ Lan, cám ơn cứu ta. Nhưng dù là như vậy, ước định của chúng ta vẫn thay đổi. Ta chỉ bảo vệ năm, ba tháng sau, còn là chủ nhân của ta, sống chết của cũng còn liên quan đến ta. Còn ta, phải giết —— bằng mọi cách.”
      Gì á? Mới vừa rồi vẫn còn bộ thâm tình chân thành, vì cái quái gì mà phải giết nàng? Nàng đắc tội chỗ nào vậy?

      “Vì… Vì sao?” Hạ Lan Phiêu trố mắt nghẹn họng hỏi.

      “Trí nhớ của Tiểu Hạ Lan kém quá à. Người ta dẫu sao cũng mang danh đệ nhất sát thủ, lại bị tiểu Hạ Lan ám toán, trong lòng người ta đương nhiên rất khổ sở rất đơn, rất muốn trả thù đó ~~ nhưng mà, nếu đồng ý với tiểu Hạ Lan bảo vệ năm, ta làm việc nghiêm chỉnh. Tiểu Hạ Lan, nhất định phải quý trọng ba tháng cuối cùng nha ~~~ cũng biết ai đắc tội ta có cái kết cục gì rồi đấy à ~~ “
      Hạc Minh mỉm cười đầy ngây thơ, vậy mà Hạ Lan Phiêu lại thấy toàn thân rét lạnh. Nàng thẫn thờ nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Hạc Minh, con tim nặng trĩu sắp thở nổi.

      Được rồi, trừ việc có người cha muốn mưu phản, có ông chồng phúc hắc, có số nam sủng, Hạ Lan Phiêu lão nhân gia ngài còn mạo phạm cả sát thủ. Nhìn vào thân thủ của Hạc Minh khi ám sát Tiêu Mặc, chắc chắn là cao thủ, thế sao nàng lại ép được gã làm nam sủng của nàng? Lại còn giao hẹn với gã năm sau có thể báo thù thỏa thích? Chẳng lẽ nàng ấy đoán chắc là nàng xuyên qua đây, cố tình gây họa? MD.

      Hạ Lan Phiêu tâm trạng khó chịu, nặng nề nhìn Hạc Minh, còn kẻ đó vỗ sau vai nàng: “Đừng sợ mà. Dù sao vẫn còn ba tháng, hưởng thụ cho hết cuộc sống nhé. Còn nữa, ta phải rồi.”

      “Tại sao?”

      “Luyến tiếc ta sao?”
      Hạc Minh cười khẽ: “Vết thương của ta còn đáng ngại. Mặc dù công lực chưa khôi phục, nhưng hoàng đế đồng ý thả ta ra khỏi cung tự mình điều dưỡng, cho nên tạm thời ta vẫn an toàn.”

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó, hẹn gặp lại nghen ~~ “
      Hạc Minh vừa , vô cùng nhanh nhẹn thoải mái ra khỏi cung, nhưng Hạ Lan Phiêu tay lanh mắt lẹ bắt được . Nàng ổn định tâm tình, cười làm lành : “Này, mặc kệ sau này thế nào, giờ ta vẫn là chủ nhân của ngươi của ngươi phải .”

      “Ừm.”
      Hạc Minh miễn cưỡng đáp lại.

      “Thế nên là, nếu có chuyện xảy ra, ngươi cứu ta, đúng .”

      “Theo lý là vậy.”

      “Nếu như đúng lúc ta gặp chuyện may ngươi lại có bên người ta sao?”

      “Vậy tiểu Hạ Lan đành phải tự chịu xui xẻo rồi.”
      Hạc Minh cười rất vô tội.





    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Hạ Lan Thụy uy hiếp

      Sau khi trải qua loạt chuyện lạ kỳ mà người khác thể nào tưởng tượng nổi, Hạ Lan Phiêu hoàn toàn suy sụp. Hạc Minh tay chân luống cuống nhìn Hạ Lan Phiêu, định làm vẻ mặt nghiêm khắc, nhưng lại phát thể nào nhẫn tâm nổi. Vì vậy, chỉ có thể chần chừ : “ đừng khóc nữa! Hạ Lan Phiêu, lại chơi trò gì đó? Muốn trêu đùa ta hả?”

      Trêu đùa cái cụ tổ nhà ngươi! Hu hu hu… Sao nàng lại xui xẻo thế này? ╥╥ làm công chức rất tốt, vốn dĩ định dành dụm ít tiền gửi tiết kiệm mua căn hộ, cưới ông chồng bình thường, sinh ra cục cưng đáng , nhưng bây giờ, hết cả rồi… Ai cũng bảo xuyên là tốt, tốt cái rắm! Ở trong cái thế giới tivi điều hòa này, còn phải chịu đựng tội lỗi mà người nữ nhân kia gây ra! Nàng đây trêu ai chọc ai? Nàng… muốn về nhà…
      Hạ Lan Phiêu nghĩ, nhưng dám gì, chỉ càng khóc to hơn. Hạc Minh nhìn nàng chăm chú, nhàng thở dài, bất chợt ôm nàng vào lòng. Cái ôm của , nồng đượm hương hoa và hơi ấm, khiến Hạ Lan Phiêu thất thần. Hạc Minh nhàng chạm môi lên môi nàng, lấy từ trong ngực ra chiếc còi đặt vào tay nàng: “Thứ này, có thể tìm được ta. Dù khoảng cách xa bao nhiêu, ta cũng có thể nghe được tiếng còi. Nhưng chỉ được sử dụng lần, nhiều hơn là ta mặc kệ.”

      “Có thât ?” Hạ Lan Phiêu rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm chiếc còi trong tay: “Hơn hai lần có được ? Còn nữa, trước khi ngươi tới ta chết mất rồi làm thế nào?”

      “Vậy đúng là xui xẻo rồi.” Hạc Minh điềm nhiên .



      “Tóm lại, giữ cho kỹ, mất bù lại được đâu. Tiểu Hạ Lan, ta có việc phải làm, nhưng ba tháng tới ta vẫn thầm bảo vệ . Nếu như gặp nguy hiểm thể tránh khỏi, cứ tìm ta. Đương nhiên, cũng phải trả cái giá tương ứng ~~ cuối cùng, ta xin khuyên câu —— Trượng phu của rất đáng sợ, nhất thiết được để bề ngoài của mê hoặc, càng được động tâm với . Bằng , chết mà có chỗ chôn.”

      Hạc Minh vừa cười vừa , khẽ hôn lên môi Hạ Lan Phiêu rồi xoay người rời . Gã cứ dứt khoát như thế, chút nào quyến luyến. Hạ Lan Phiêu thẫn thờ bỏ chiếc còi vào túi áo bên người, sau đó ngồi trước cửa sổ ngẩn người. Nàng cũng biết bản thân ngồi mất bao lâu, cuối cùng hét to về phía ngoài cửa: “Tử Vi, ta dậy rồi. Mà này, ta đói bụng.”

      “Nương nương, cuối cùng người cũng chịu gặp Tử Vi rồi? Hoàng thượng người khỏe trong người, cũng muốn gặp bất kì ai, hu hu hu…”

      Trong Phượng Minh cung, Tử Vi hầu hạ Hạ Lan Phiêu ăn cơm, đồng thời huyên thuyên dứt, liên tục hỏi tiến triển giữa nàng và Tiêu Mặc. Hạ Lan Phiêu ngoác mồm và thức ăn, thi thoảng có kể qua quýt, nhưng đến cùng vẫn để thị nữ thân cận biết được thông tin nào có giá trị. Nàng lặng lẽ lấy chiếc còi ra ngắm nghía, chiếc còi dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng mờ nhạt…

      Chuyện Tiêu Mặc bị ám sát, giống như ném hòn đá xuống vực thẳm, gây ra chút sóng gió nào giữa chốn cung đình tĩnh lặng. Lúc này, điều mà mọi người quan tâm hơn chính là hoàng đế cuối cùng cũng qua đêm ở Phượng Minh cung, mà hoàng hậu ba ngày thể rời giường…

      cuộc kích tình mãnh liệt nhường nào! Hoàng đế chắc hẳn rất tuyệt! Có điều, uổng phí khi để cho ả đàn bà ô danh kia được hời…

      Sau khi Hạ Lan Phiêu tỉnh lại lâu hay tin lệnh cấm túc nàng được hủy bỏ. Khi thái giám tuyên chỉ cười tủm tỉm chờ được ban thưởng, Hạ Lan Phiêu vẫn ngỡ ngàng nhìn , dường như thể tin. Tử Vi thấy thế, vội vàng nhét vào tay thái giám đĩnh bạc lớn, bày tỏ cảm xúc vui mừng của Hoàng hậu nương nương, thái giám mới đen mặt rời .

      Thực ra, Hạ Lan Phiêu cũng vui sướng mấy với quyết định này của Tiêu Mặc. Dường như ru rú chỗ nghiện, đối mặt với tự do bất chợt có chút bối rối. Nàng vẫn thường ngoan ngoãn trốn tịt trong Phượng Minh cung, rất ít khi ra ngoài dạo, cố tránh mọi cơ hội tiếp xúc cùng Tiêu Mặc. Thế nhưng, dù thế nào, vận mệnh dường như chịu buông tha nàng…

      Đêm khuya.

      Hạ Lan Phiêu đắm chìm trong giấc mơ, đột nhiên cảm thấy cổ mát lạnh. Nàng vội vàng mở mắt, thấy người mặc trang phục cung nữ đứng bên giường, cầm dao nhắm ngay cổ nàng.

      làm gì?”

      ” Tính cảnh giác của tiểu thư đúng là càng ngày càng kém rồi. Nếu như Hồng Nhan là thích khách, tiểu thư sớm mất mạng.” Người phụ nữ vừa vừa cười lạnh.

      Cung nữ tên gọi Hồng Nhan thoạt nhìn ước chừng ba mươi tuổi, dung mạo có vẻ thanh lệ đoan trang như Tử Vi, nhưng lại chứa vẻ đẹp khác, mặn mà kiêu sa. Hạ Lan Phiêu biết nữ nhân này chắc có quen biết với nàng, dò hỏi: “Có thể lấy dao ra ?”

      “Có thể.” Hồng Nhan sảng khoái thu dao về, vẻ mặt nghiêm túc : “Đại thiếu gia chết.”

      “Cái gì?”

      “Con trưởng của lão gia, huynh trưởng của , người thừa kế của nhà Hạ Lan —— chết.”

      “Sao lại chết?” Hạ Lan Phiêu kinh ngạc hỏi.

      “Quan phủ là vì tranh giành tình nhân với người ta ở thanh lâu nên mới chết, nhưng ta xem vết thương của thiếu gia… Vết thương kiểu này, chắc chắn chỉ sát thủ qua huấn luyện mới có thể gây ra, thể do khách làng chơi làm.”

      “Vậy là kẻ địch báo thù?”

      “Kẻ địch?” Hồng Nhan cười, điệu cười thê lương mà kiêu ngạo: “Cả Đại Chu, ngoại trừ ra, có bất kỳ ai dám mảy may động chạm đến nhà Hạ Lan! Còn , nhờ lão gia nâng đỡ mới có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, bây giờ vây cánh mạnh rồi, liền vọng tưởng đá văng nhà Hạ Lan ! Đó là chuyện tuyệt đối thể thực được! có bất kỳ kẻ nào đấu lại lão gia!”

      “Đúng đúng đúng, phụ thân là thiên hạ đệ nhất.” Hạ Lan Phiêu vội vàng chân chó nịnh nọt xíu: “Vậy hôm nay ngươi đến là vì…”

      “Trong vòng ba tháng, mang thai con của kẻ đó. Sau đó, lão gia … Bức vua thoái vị.”
      Hồng Nhan lạnh lùng ra những từ đại nghịch bất đạo, mà chữ “mang thai” cứ quanh quẩn trong lỗ tai Hạ Lan Phiêu. chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt, khó khăn :

      thể khởi binh làm phản trực tiếp được à?”
      Làm phản , làm phản ! Dù sao nàng cũng ngứa mắt gã hoàng đế kia từ lâu. Các người thích liều thế nào liều thế ấy, tốt nhất là để cho hai bên cùng thiệt hại.

      được. Nếu cứ thế này khởi binh, danh bất chính ngôn bất thuận, việc xử lý sau này cũng rất rắc rối. Tóm lại, chúng ta phải ra tay với trước để nắm giữ tiên cơ. Trong vòng ba tháng, mang thai con , đến lúc đó còn giá trị lợi dụng. Tân hoàng đế là con cháu nhà Hạ Lan, lão gia vẫn làm đại thần phụ chính, còn , là thái hậu tôn quý. Tiểu thư, nhất định phải nắm chắc thời cơ,t nếu có thể quá muộn!”

      “Vậy, nếu như ta thể mang thai trong vòng ba tháng, hoặc là mang thai sao?”

      “Nếu mang thai con , là chuyện hết sức —— chỉ cần lén tráo đổi thái tử là xong. Nhưng nếu như có mang… chết. Còn chết rất thảm.”
      Ngươi cũng hạ độc?

      Hồng Nhan lạnh lùng cười, còn Hạ Lan Phiêu thấy đứng ngồi yên. Nàng gắng hết sức ổn định lại tâm tình, ngượng ngùng cười :

      phải ta muốn mang thai, nhưng có thể mang thai trong thời gian ngắn như thế hay còn phải dựa vào ý trời. Còn nữa, hoàng đế cũng thích nghỉ lại chỗ ta, dù sao vẫn thể hồng hạnh vượt tường. Có lẽ nên cân nhắc chuyện tìm nam nhân khác… Hoặc là, giả vờ mang thai cũng được đó chứ! Phụ thân thế lực lớn như vậy, muốn khống chế thái y hề khó.”

      “Tiểu thư dường như thông minh sáng suốt hơn xưa. Nhưng mà được.”

      “Hả?”

      “Viện phán trong Thái y viện vốn là lão già bên người Tiên đế, vẫn chưa nằm trong tầm khống chế của lão gia. Nếu như giả vờ mang thai, rất khó giấu diếm được lão ta, chỉ đành dính phải tội khi quân. Còn chuyện tìm nam nhân khác…” khuôn măt Hồng Nhan đột nhiên tràn đầy vẻ khinh thường

      “Hình như tiểu thư quên mất, các hoàng tử triều Đại Chu đều phải vượt qua đợt cúng tế nghiệm chứng huyết thống thuần chủng, Đại Chu tuyệt đối cho phép người ngoài kế thừa ngôi vị hoàng đế. Trong ba tháng này, có thể dụ dỗ đến tẩm cung của , cũng có thể dùng lọ thuốc này —— chỉ cần hạ lên thức ăn hoặc trong nước trà, nhất định chết mê chết mệt .”
      Hồng Nhan vừa , vừa đưa cho Hạ Lan Phiêu cái bình màu đỏ sậm. Hạ Lan Phiêu nhìn chiếc bình trong tay, cảm giác nó đỏ đến bỏng cả tay: “Nhất thiết phải làm vậy à?”

      “Phải.”

      “Nhưng mà…...” Hạ Lan Phiêu lưỡng lự lát, cuối cùng quyết định ăn ngay : “Tiêu Mặc cho ta ăn loại thuốc, ba tháng sau cũng phát tác. Nếu như có giải dược, ta chết.”

      “Cái đó thành vấn đề.” Hồng Nhan đơn giản: “Lão gia có gã trợ thủ cực giỏi về dụng độc, bất kể là loại kỳ độc gì cũng có thể giải. Còn nữa… độc hoàng đế cho thời hạn phát tác là ba tháng, nhưng độc mà lão gia hạ thời hạn phát tác là ngay hôm nay.”
      Hồng Nhan cười nhã nhặn với Hạ Lan Phiêu, nhưng trông nét mặt có hả hê ràng. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, sau đó cả người tựa như bị xé rách. Nàng cảm giác như có vô sỗ cây trâm đâm vào thân thể mình, lại cảm thấy như có vô số lưỡi dao cắt từng nhát từng nhát lên da thịt, đau đớn tột cùng. Hạ Lan Phiêu đau đớn khom lưng, còn Hồng Nhan lạnh lùng nhìn nàng.

      “Lẽ nào đến tận hôm nay tiểu thư vẫn chưa quen với độc tính của thánh thủy sao? Hay phải là, tiểu thư quên mất thân phận của mình, quên mất sứ mệnh của mình?”

      “Ta… Ta quên…”

      “Trong ba tháng, mang thai. Bằng , tiểu thư nhận được giải dược, toàn thân nát rữa mà chết. Tử Vi, cũng chết. Cáo từ.”

      Hồng Nhan vừa , vừa ném vào trong tay Hạ Lan Phiêu viên thuốc màu đen, sau đó liền biến mất.

      Đau đớn, đau đớn như bị xé rách, đau đớn làm người ta thở nổi. hề nghi ngờ hiệu lực của viên thuốc, Hạ Lan Phiêu vội vàng nắm lấy nó thả vào trong miệng. Vị thuốc đắng chát trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng, đau đớn cuối cùng giảm chút. Phía sau lưng nàng đầm đìa mồ hôi, lạnh ngắt khiến người khó chịu. Hạ Lan Phiêu gắng gượng đứng lên, định sai Tử Vi chuẩn bị nước tắm rửa cho mình, thấy Tử Vi đau đớn vật lộn ở trong phòng.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: ... .....

      “Tử Vi?”

      Hạ Lan Phiêu ngỡ ngàng nhìn Tử Vi đau đớn cuộn chặt mình lại, nhàng nắm bàn tay lạnh như băng của . Cả người Tử Vi run lên, chật vật nhìn Hạ Lan Phiêu, mỉm cười khó khăn: “Nương nương, nô tỳ sao.”

      “Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?”

      “Chỉ là độc phát thôi… Nương nương yên tâm, chỉ cần nhẫn nhịn chịu đựng là qua. Chỉ cần, chịu đựng...... chút…”


      Điệu cười của Tử Vi tươi đẹp như thế, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tính mạng của nàng ấy rời từng chút . Nàng ôm chặt lấy Tử Vi, còn Tử Vi vẫn tiếp tục mỉm cười:

      “Nương nương, chắc chắn nô tỳ có thể chịu đựng được. Mỗi tháng đều phát tác vài lần, nương nương có thể chịu, Tử Vi cũng có thể chịu.”

      “Mỗi tháng… Phát tác?”

      “Đúng vậy. Nếu có giải dược của thánh thủy, chỉ cần phát tác hai lần thế này chết. Tử Vi phát tác lần rồi, khoảng cách với lần sau hẳn là còn xa nữa… Cũng có thể, hôm nay chết…”


      Tử Vi khó khăn mỉm cười, khó khăn hít thở, dường như chỉ giây nữa chết .

      “Tức là…”

      “Hiểu rồi. Tử Vi, ta để cho ngươi chết. Ngươi nhất định phải kiên cường sống sót.”
      Cả đêm, Hạ Lan Phiêu canh giữ bên giường Tử Vi. Nàng nhàng vuốt ve mái tóc nhễ nhại mồ hôi của Tử Vi, nhìn lọ thuốc trong lòng, cuối cùng hạ quyết tâm. Quyết định này, khiến nàng đau đớn đến cùng cực, nhưng nàng còn lựa chọn nào khác.

      ngờ ngày này cũng tới… Ha ha. Dù có trốn tránh, dù cho gắng hết sức để bản thân rời xa mọi chuyện, nhưng ai cho phép ta làm vậy. Trượng phu của ta hạ độc ta, phụ thân ta hạ độc ta, mà hai người họ đều muốn giết chết lẫn nhau… Ta là cái gì? Trong lòng họ, ta là cái gì? kẻ có thể thỏa mãn mong muốn của họ. thứ công cụ phục vụ cho danh vọng? Muốn ta sinh sinh, muốn ta chết chết? Ta là cái gì!”

      Hạ Lan Phiêu cuộn chặt mình lại, thầm khóc trong bóng đêm. Nàng sợ hãi như thế, bất lực như thế, nhưng nàng có lựa chọn nào khác.

      Long Khiếu điện.

      Trong bể nước nóng làm từ ngọc trắng mỡ cừu, thân hình cao lớn ngâm mình trong nước. Tiêu Mặc để mái tóc đen tuyền lay động trong làn nước, nhắm mắt lại hưởng thụ nước suối ấm áp, cũng hưởng thụ dễ chịu hiếm có.

      Ba ngày trước, phái sát thủ giết chết Hạ Lan Lâm - con trai cả của Hạ Lan Thụy, gã quý công tử nhìn vào tưởng gầy gò yếu ớt nhưng việc ác nào làm. Nơi Hạ Lan Lâm chết, là thanh lâu thường đến nhất, thủ pháp dứt khoát, ngay cả quan phủ cũng hề hoài nghi. Tuy vậy, biết lão cáo già Hạ Lan Thụy kia chắc chắn biết được là ra tay. Chắc chắn.

      thú vị. Hạ Lan Thụy hẳn rất tức giận, hẳn là ra tay với . biết là ám sát, hay là trực tiếp khởi binh? Biết đâu, cuối cùng nhịn được mà ngược lại lời thề, giết chết . Tiêu Mặc thầm nghĩ.

      “Hoàng thượng.” cung nữ nào đó sợ hãi dừng lại bên người Tiêu Mặc, hai con mắt gần như dám mở.

      “Hửm?”

      “Hoàng hậu nương nương cầu kiến.”

      “Nàng?”
      Tiêu Mặc ngẩn ra, từ trong nước đứng dậy: “Được, để nàng vào. Thay quần áo cho Trẫm.”

      Thân hình Tiêu Mặc từ từ đứng lên khỏi bể nước nóng, bọt nước bắn ra từ cơ thể cường tráng của , da thịt cũng hơi ửng đỏ vì ngâm trong nước nóng. Cung nữ đỏ mặt lau người cho , choàng long bào vàng cho , nhưng lại xua tay: cần mặc triều phục. Mặc áo ngủ là được rồi.”

      “Dạ, Hoàng thượng.”


      Khi Hạ Lan Phiêu mang quyết tâm vì nghĩa diệt thân đến tẩm cung của Tiêu Mặc, trời sập tối. Nàng ngoan ngoãn theo sau cung nữ, tới tẩm cung của Tiêu Mặc, hít sâu hơi, định quỳ xuống, lại bị bàn tay to nắm lấy cổ tay.

      “Hoàng hậu chớ nên đa lễ. Muộn thế này rồi, biết hoàng hậu tìm Trẫm có việc quan trọng gì?”

      “Thần thiếp… Thần thiếp đến xem Hoàng thượng ngủ chưa…”

      “Trẫm chưa ngủ.”

      “Vậy , tiện thể ăn đồ ăn đêm thần thiếp mang đến nhé… Thần thiếp có mang theo bánh đậu xanh, canh hạt sen, đều rất ngon!”
      Nhưng mà đều hạ dược…

      “Được. Nếu hoàng hậu vất vả tâm sức, Trẫm nhất định phải nếm thử. Thế nhưng, sao hoàng hậu ngẩng đầu lên cho Trẫm nhìn thử?”
      Hả?

      Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, sau đó cằm dưới của nàng bị nắm, đầu cũng bị bắt buộc ngẩng lên. Trong khoảnh khắc ngẩng đầu, nàng ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt mình, gần như quên cả hít thở.

      … là Tiêu Mặc? Là tên ác quỷ Tiêu Mặc kia? Vì cái khỉ gì mà có thể đẹp trai đến thế này? ಠ_ಠ

      Tiêu Mặc ở trước mặt nàng ràng là vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Làn da trắng nõn của do mới tắm xong mà thoáng ửng đỏ, sắc mặt tựa như trái táo trắng trẻo khỏe khoắn. Trường bào màu đen làm cho nước da càng có vẻ trắng nõn hơn, mà khuôn mặt bình thản, bờ môi mỏng, khuôn ngực để trần nửa khiến trông mê người. Hạ Lan Phiêu trợn mắt há mồm nhìn , nhìn phu quân danh nghĩa của mình, quên luôn cả ngón tay nắm khuôn mặt tròn trĩnh của mình.

      “Hoàng hậu?” Giọng điệu hoài nghi, có mùi nguy hiểm.

      “Hoàng thượng ngài đẹp trai. , ý thần thiếp là…”

      “Ăn cơm . Trẫm đói bụng.”
      Tiêu Mặc bất chợt buông tay ra.

      Tiêu Mặc chống bên đầu, lời nào nhìn Hạ Lan Phiêu đỏ mặt, hai tay run rẩy đặt từng món lót dạ trong hộp thức ăn lên bàn, trong mắt chất đầy những cảm xúc mơ hồ. Hạ Lan Phiêu cố kiềm chế tâm trạng hoảng loạn của mình, lấy ra cái bánh đậu xanh đứa đến bên môi Tiêu Mặc, cười nịnh nọt : “Hoàng thượng, xin mời nếm thử bánh đậu xanh.”

      vội.”


      Tiêu Mặc đột nhiên vươn tay kéo Hạ Lan Phiêu vào lòng. Hạ Lan Phiêu thể ngờ xảy ra chuyện này, nhất thời chưa kịp đứng vững, ngồi vững vàng đùi Tiêu Mặc. Tiếp xúc gần gũi với Tiêu Mặc như thế này khiến cho con tim nàng như sắp nhảy vọt ra ngoài, còn Tiêu Mặc nhàng hôn lên cổ nàng: “So với bánh đậu xanh, Trẫm còn muốn ăn hoàng hậu hơn đấy.”
      Ăn cái đầu quỷ nhà ngươi! Đừng có giở cái trò hù dọa trẻ con! Tuy, khụ, là ta chủ động đến quyến rũ ngươi…

      “Hoàng hậu cuối cùng cũng thể chờ đợi được, đúng ?” Tiêu Mặc cười khẽ cắn lên vành tai Hạ Lan Phiêu: “Nếu thế, Trẫm nhất định thỏa mãn ngươi. Ăn miếng bánh đậu xanh, nào.”
      Tiêu Mặc xong, bất ngờ đặt chiếc bánh đậu xanh biếc thơm ngon lên môi Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt chiều. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, cách nào động mồm vào cái bánh đậu xanh bị hạ dược, đành phải ngượng ngùng cười: “Cái này vốn là thần thiếp chuẩn bị cho Hoàng thượng, hay là Hoàng thượng ăn .”

      “Trẫm thích nhìn ngươi ăn hơn.”
      Tiêu Mặc dịu dàng nhìn Hạ Lan Phiêu, nhưng trong mắt tràn đầy đe dọa. Cánh tay chặn ngang thắt lưng Hạ Lan Phiêu, trượt bắp đùi nàng, phả ra hơi thở nóng hổi quẩn quanh lỗ tai nàng.

      Có lẽ do mới tắm xong, nhiệt độ cơ thể Tiêu Mặc cao hơn bình thường. Bàn tay to của truyền đến hơi ấm khiến người ta nóng rực, hương sen thơm mát lại ập tới lần nữa. Đầu tóc phía sau người rối tung, khuôn ngực lộ ra nửa, con mắt trong suốt, toàn thân mang vẻ quyến rũ, đẹp lạ kỳ biết chừng nào. Khuôn mặt Hạ Lan Phiêu hơi hơi co giật theo bản năng, chỉ cảm thấy khí xung quanh loãng rất nhiều, đến cả hít thở cũng khó khăn.

      “Hoàng thượng, thần thiếp đột nhiên thấy hơi khó chịu, thần thiếp muốn về cung trước.”

      “Nếu tới, hãy nán lại lúc nũa. Hoàng hậu ăn bánh đậu xanh, là bởi vì nó bị hạ thứ gì nên hạ sao?”
      Tiêu Mặc ngắm nghĩa miếng bánh đậu xanh trong tay, cười khanh khách nhìn Hạ Lan Phiêu, tay nắm chặt, hàm ý cảnh cáo trong mắt càng dày đặc hơn. Hạ Lan Phiêu giật mình, vội vàng " a, ực ", hơi nuốt luôn bánh đậu xanh vào trong bụng, cười nịnh nọt:

      “sao có thể chứ? Nếu như có độc, thần thiếp cũng dám ăn, nhưng mà ? Hoàng thượng, sắc trời tối, thần thiếp quấy rầy ngài nghỉ ngơi, thần thiếp xin cáo lui.”
      Hạ Lan Phiêu đứng lên, vọt ra phía ngoài cửa, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được nơi nào đó nhổ chỗ bánh đậu xanh chết tiệt kia ra. Song, Tiêu Mặc từ phía sau vòng qua thắt lưng của nàng, ôm chặt nàng vào lòng. Sau lưng Hạ Lan Phiêu dán lên vòm ngực rộng dày của Tiêu Mặc, hai tay Tiêu Mặc lại siết chặt lấy vòng ôm, khiến nàng cựa quậy được chút nào.

      “Hoàng thượng, thần thiếp thấy đầu hơi choáng váng, ngộ nhỡ bất cẩn nôn lên người ngài hay. “

      “Đừng ngại.”
      Tiêu Mặc cười vô cùng hòa nhã: “Nếu thế, e rằng Trẫm lại bất cẩn chặt đứt tay hoàng hậu, hoặc là bất cẩn cho hoàng hậu vài roi.”
      A, đe dọa, trần trụi. Đe dọa hề che giấu! Nhưng mà, nàng cũng chỉ có thể để cho đe dọa, làm được gì cả… Nóng quá! Chẳng lẽ dược hiệu bắt đầu phát tác? Nhất định phải nhanh chóng rời !

      “Hoàng hậu cảm giác bây giờ thế nào?” Tiêu Mặc mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu: “Ăn bánh đậu xanh có xuân dược, hẳn là bắt đầu phát tác rồi.”

      “Ngươi… Ngươi biết hết?”
      Hạ Lan Phiêu hỏi, thể tin được.

      Hạ Lan Phiêu sững sờ nhìn Tiêu Mặc, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác sợ hãi khó hiểu. Thời gian trôi qua từng phút , nàng cảm thấy cơ thể càng ngày càng đuối, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ. luồng nhiệt lan tràn toàn thân, nàng cảm giác như cả người bị đốt cháy, chỉ muốn cởi hết quần áo vướng víu.

      “Nóng quá…” Hạ Lan Phiêu thấp giọng nỉ non: “Buồn ngủ quá…”

      “Nếu muốn ngủ, cứ ngủ .”


      Ngay sau đó, ý thức hoàn toàn mơ hồ.

      Trong cơn mộng mị, Hạ Lan Phiêu cảm thấy bầu trời dường như bắt đầu đổ mưa, khiến cho cả người đều ướt sũng; rầu rĩ vặn vẹo thân mình, rồi lại cảm giác có tảng đá to đè lên thân thể , nặng trĩu khiến thở nổi. Tảng đá này làm cho người ta chán ghét, còn có thể mở miệng chuyện: “Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

      “Tôi muốn, rời .”
      Trước khi mất ý thức, Hạ Lan Phiêu đờ đẫn ra.



    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Thấy chết sờn

      Khi Hạ Lan Phiêu tỉnh dậy, là giữa trưa ngày hôm sau. Nàng mở mắt, cảm thấy cả người nhức buốt đến đáng sợ, người cũng có vệt màu đỏ kỳ lạ. Cái giường lớn mà nàng nằm, thấy sao cũng giống như… long sàn của Tiêu Mặc…

      “Hả!”

      Hạ Lan Phiêu hét to tiếng, đứng bật dậy, nhưng lại bi ai phát ra quần áo mình được xếp gọn ở bên giường, nhìn nàng giễu cợt. Nàng ôm ấp hi vọng gặp may, từ từ cúi đầu, nhưng kỳ tích cũng xảy ra —— cả người nàng , trần như nhộng.

      Nàng lên giường với hoàng đế, nàng lên giường với hoàng đế, nàng lên giường với hoàng đế rồi… Tốt quá, cuối cùng nàng cũng hoàn thành nhiệm vụ, tiếp đến là phải duy trì sức cám dỗ, cố gắng mang thai. Nhưng mà, tại sao nàng lại cảm thấy khổ sở đến vậy? Là bởi vì phải lên giường quan hệ với nam nhân mà mình sao?

      Hạ Lan Phiêu lẳng lặng bò xuống giường, mặc quần áo vào, nhưng tay lại run rẩy có cách nào thắt nút cho tử tế. Nước mắt, cuối cùng rơi từng giọt từng giọt vào trong bể tắm, nóng hổi, mặn chát.

      Hóa ra nàng vẫn thể nào chấp nhận được… Mặc dù đối tượng là nam nhân đẹp đẽ, tôn quý nhất thế gian, nhưng nàng hề , cho nên cảm giác của nàng chỉ là khổ sở và nhục nhã. Nếu như thể mang thai, nàng chết, Tử Vi chết; nếu như mang thai rồi, vậy đứa con chắc chắn có cha… Quá khó để lựa chọn. Nhưng nàng, nhất định phải chọn, nhất định phải tiếp tục sống… Rồi điều gì chờ đợi nàng, nàng còn phải làm bao nhiêu chuyện trái ý muốn của mình đây…

      Cảm giác toàn thân vô lực lại ập đến lần nữa. Cơ thể Hạ Lan Phiêu chầm chậm trượt vào trong nước, tóc dài lay động theo làn nước, lần đầu tiên phát ra cảm giác hít thở thông lại tuyệt vời đến vậy. Trong nước, ai có thể nhìn thấy nước mắt của nàng, nàng cũng có được cảm giác ấm áp và an toàn đặc biệt.

      Tôi mệt, tôi rất mệt mỏi. Tôi từng đấu tranh chống lại số phận, nhưng tôi có cách nào đối mặt với chính tôi… Vì mạng sống, việc gì cũng có thể làm, thứ gì cũng có thể hy sinh sao? Tôi thế này, nhơ nhuốc…
      Ý thức càng ngày càng mơ hồ. Cảm giác ngạt thở đau đớn và sung sướng như thế, mà nàng còn sức lực gì cả. Đúng vào lúc gần như nàng chết chìm trong nước, đôi tay bất thình lình bế nàng ra khỏi bể tắm, ném mạnh nàng lên mặt đất. Hạ Lan Phiêu há to miệng hít lấy khí ly biệt lâu, giữa những sợi tóc ướt đẫm nhìn thấy bóng hình khiến nàng sợ hãi mà căm ghét. Hạ Lan Phiêu hừ lạnh tiếng, chợt muốn quan tâm đến cái gì, cũng thấy sợ gì hết.

      “Ngươi muốn chết?” Giọng của Tiêu Mặc nghe ra chút cảm xúc nào: “Tại sao? Bởi vì tối hôm qua thị tẩm?”

      Hạ Lan Phiêu trả lời.

      “Hoàng hậu đúng là nữ nhân kỳ quái. Mặc như vậy đến quyến rũ Trẫm là ngươi, hạ dược lên thức ăn cũng là ngươi, bây giờ muốn tự sát cũng là ngươi. Nếu hoàng hậu muốn chết, tốt nhất là về chỗ của ngươi mà chết, đừng làm ô uế căn phòng này.”

      Hạ Lan Phiêu vẫn trả lời. Tiêu Mặc nhìn nử tử mặt đất toàn thân trần truồng, ánh mắt vô hồn, cuối cùng cũng nổi giận. bế Hạ Lan Phiêu lên giường, hai tay siết chặt vai nàng, lạnh lùng hỏi: “Trẫm khiến ngươi có cảm giác chán ghét và dơ bẩn đến thế sao?”

      . Ta… Chán ghét chính ta.”

      Hạ Lan Phiêu rũ mắt xuống, cắn chặt môi, cố gắng nhìn vào Tiêu Mặc, cũng suy nghĩ đến bất cứ điều gì. Hàm răng sắc nhọn của nàng đâm xuyên qua da tay Tiêu Mặc, trong miệng nồng nặc mùi máu tươi. Tiêu Mặc lời để mặc nàng cắn, để mặc nàng phát tiết, rồi đột nhiên đặt Hạ Lan Phiêu ở dưới thân. Tay sờ lên bộ ngực sữa của nàng, đầu gối tách chân nàng ra, hôn nàng, rồi hôn xuống cổ, hôn xương quai xanh của nàng, cuối cùng dừng lại ở ngực. thuần thục mút vào nụ hoa trước ngực Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu cũng cảm thấy người mình bắt đầu run rẩy. Nàng muốn đẩy Tiêu Mặc ra, nhưng cổ tay bị bắt được trong phút chốc. Tiêu Mặc nắm chặt tay nàng, cách trêu tức: “Cuối cùng cũng sống lại rồi? Trẫm cứ tưởng ngươi còn thiết gì nữa.”

      “Thả, ta, ra!” Hạ Lan Phiêu nghiến răng nghiến lợi .

      “Nếu muốn bị cuốn vào rắc rối, nếu muốn rời , đừng có chọc tức Trẫm!”

      Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu với vẻ hung tàn, nụ hôn càng thêm điên cuồng. Hạ Lan Phiêu cảm giác miệng và môi mình đều sưng lên, giữa kẽ răng chảy ra máu tươi nhàn nhạt. Máu tươi, dường như càng kích thích Tiêu Mặc, cuối cùng muốn tiến công. Khi Hạ Lan Phiêu lần đầu tiên chứng kiến phần thân thể thô to chỉ nam nhân mới có kia, nàng tự chủ được mà mở to hai mắt, sau đó ngay lập tức nhắm chặt mắt lại.

      “Nhìn Trẫm.” Tiêu Mặc đe dọa.

      Đừng! Nàng muốn nhìn đàn ông khỏa thân! đáng sợ!

      “Hoàng hậu rất khác với chủ động nhiệt tình hôm qua. chịu nhìn Trẫm, bởi vì trong lòng nghĩ đến gã đàn ông khác? Ví như các nam sủng của ?”

      Hạ Lan Phiêu im lặng.

      “Trả lời Trẫm.”

      “Bất kỳ người đàn ông nào thế gian cũng tốt hơn ngươi gấp ngàn lần vạn lần, ta thà lên giường với họ, cũng khống muốn nhìn ngươi.” Hạ Lan Phiêu lời độc ác.

      “Tại sao?” Giọng điệu bình tĩnh.

      “Bởi vì, ngươi biết .” Hạ Lan Phiêu từ từ mở mắt, chạm tay lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Mặc: “Có rất nhiều chuyện trước đây ta quên rồi… Nhưng mà, ta thể quên mỗi lần gặp mặt, ngươi đều làm ta bị thương. Ngươi có thể đẩy ta ngã xuống đất mà mặt đổi sắc, có thể bẻ gãy tay ta, có thể ngần ngại hạ độc ta… Đối với ngươi, đối với cha của ta, ta vốn chỉ là công cụ. Nhưng mà, các người quên, ta cũng là Người. Ta biết đau đớn, biết khổ sở, ta muốn có người ta thương ta! Ta muốn rời bỏ!”

      “Rời bỏ Trẫm?” Tiêu Mặc cười lạnh: “Vì tên nam sủng dám cả gan ám sát Trẫm đó? Đúng

      “Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào nghĩ. Muốn cưỡng bức ta cũng nhanh lên, ở trần thế này, lạnh lắm.”

      Dù sao chuyện gì cần xảy ra cũng xảy ra tối qua, nàng cũng chẳng phải dạng liệt nữ gì, nhắm mắt cắn răng là qua! biết hoàng đế có thể duy trì được bao lâu, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng…

      Hạ Lan Phiêu nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ dũng hy sinh. Tiêu Mặc nhìn nàng, mặt tối sầm, nắm chặt tay, rồi cuối cùng, cười. vuốt mái tóc dài của Hạ Lan Phiêu, khẽ bên tai : “Hạ Lan Phiêu, ngươi phải trả giá cho kiêu căng của mình. Trẫm quyết định rồi, Trẫm muốn ngươi mang thai con Trẫm.”
      Mang thai? Tiêu Mặc muốn nàng mang thai? Các người coi nàng là heo nái sao?

      Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc căm hận, mạnh mẽ lấy chăn che đậy cơ thể mình. Cơ thể mềm nhũn, ý thức có tan rã cũng đáng sợ, đáng sợ là trái tim nàng… Khi trái tim chết, lúc đó nàng mới chết .

      Tiêu Mặc lại đánh nàng. điên cuồng xé rách quần áo nàng, điên cuồng hôn, còn Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng nổi giận với gã nam nhân tự cho mình là đúng này rồi. Nàng dùng sức cắn , đá , muốn đòi lại hết thảy áp bức và lăng nhục gây ra. luồng sức mạnh dường như trỗi dậy trong khoảnh khắc này, Hạ Lan Phiêu mềm yếu nữa, mê man nữa. Cuối cùng, nàng ngộ ra, trong thế giới này nàng chỉ là con kiến bé yếu đuối, bất kì ai cũng có thể đẩy nàng vào chỗ chết. Tuy nhiên, chúng quên rằng, dẫu là con kiến, cũng biết đấu tranh.

      Tử Vy, xin lỗi, ta thể tiếp tục bảo vệ rồi. Bởi vì, ta hèn nhát nữa, ta sống vì chính mình. Dù có bị đánh, có thể chết, ta cũng cúi đầu trước bất kì ai nữa.

      Chúng đều muốn lấy thứ gì đó từ nàng, đây chính là chỗ dựa cho nàng. Trước kia, Hạ Lan Phiêu nàng sợ chết, cho nên nàng trốn tránh; bây giờ, nàng sợ chết, cho nên nàng nắm bắt mọi thứ có ích cho bản thân. Mục đích sống sót là để sống, nếu biến cuộc sống thành quãng đời nhịn nhục, vậy còn nghĩa lý gì?

      Nàng —— Hạ Lan Phiêu luồn cúi nữa, mơ hồ nữa! Nàng của kiếp trước chết rồi, nếu số phận cho nàng cơ hội được sống, vậy , xin hãy để nàng được sống đúng với ý nguyện của mình. Những kẻ làm hại nàng, nàng để chúng có cơ hội làm hại nàng lần nữa! Dù phải chết, nàng cũng để bị lợi dụng, nghe theo sắp đặt của kẻ khác! Nàng tin, người đại như nàng lại thắng được đám người cổ đại này! Phì!

      Hạ Lan Phiêu nghĩ đến đây, hô hấp dần dần ổn định, trấn định tự nhiên mỉm cười với Tiêu Mặc. Tiêu Mặc thấy nàng đột nhiên tỉnh táo hẳn, cũng hơi ngẩn ra. Còn Hạ Lan Phiêu ôm lấy cổ Tiêu Mặc, quyến rũ : “Được thôi, nếu Hoàng thượng muốn thiếp mang thai, vậy mang. Dù sao phụ thân muốn thiếp mang, ngài cũng muốn thiếp mang, thiếp có mang rồi chắc chắn mọi người đều rất vui mừng.”

      Hừ, dọa cho ngươi chết! Dã tâm của Hạ Lan Thụy ai ai cũng biết, ông ta muốn dụ dỗ ngươi vào giờ phút quan trọng này, ép ta mang thai là vì mưu đồ gì chắc ngươi phải hiểu ! Có bản lĩnh ngươi tiếp tục !

      vậy thuận theo ý hoàng hậu .” Tiêu Mặc hôn lên môi : “Chỉ có điều, hoàng hậu chớ nên ân hận.”
      Tiêu Mặc vừa xong, bất ngờ vươn tay xuống khu vực ấm nóng trơn mịn dưới thân Hạ Lan Phiêu, trong mắt cũng dần dần ánh lên lửa dục hiếm thấy. Hạ Lan Phiêu run rẩy toàn thân, cực lực muốn thoát khỏi thứ cảm giác khiến người ta thẹn thùng lại khó thở này, nhưng tiềm thức lại mong mỏi tiến triển thêm nhiều, nhiều. Nàng hít sâu hơi, oai phong lẫm liệt : “Muốn làm làm nhanh lên, đừng lãng phí thời gian. Tốt nhất là mau chóng có thai, cho lão gia ngài đỡ phải lãng phí tinh lực quý báu.”

      “Hoan ái cùng Trẫm chỉ là vì đứa con?” Tiêu Mặc lẳng lặng hỏi.

      “Đúng vậy. Chẳng lẽ là vì thân thể và khí phách tráng kiện mê người của lão Hoàng thượng ngài sao? bạn hãy mau lên, làm xong sớm ngủ sớm, đừng làm trễ thời gian của mọi người.”
      Hạ Lan Phiêu mồm miệng vẫn tha ai, nhưng hai mắt vô thức nhắm lại.
      bậy!”
      Nước mắt tất nhiên là mặn! Lẽ nào lão gia ngài có hương vị của món sườn xào chua ngọt? Hạ Lan Phiêu để ý đến Tiêu Mặc, vẫn nhắm mắt.

      “Tại sao, ngươi cười với Trẫm?” Câu thứ hai của cẩu hoàng đế.

      Hừ, sao ta lại cười với ngài? Vì sợ ngài đánh ta, có lần nào ta cười rút gân như hoa nở? Làm người đừng nên quá vô sỉ!

      “Trẫm chạm vào .” Câu thứ ba của cẩu hoàng đế.

      Hả?

      Hạ Lan Phiêu bỗng cảm thấy có đám quần áo bay lên thân thể trần truồng của mình, khi nàng mở mắt ra Tiêu Mặc ăn mặc chỉnh tề. Tiêu Mặc nhàng lau vệt nước mắt khóe mắt nàng, bình tĩnh : “Trẫm biết ngươi muốn. Cho nên, Trẫm ép buộc ngươi. Hoàng hậu, cuộc chiến giữa Trẫm và Hạ Lan Thụy bắt đầu, hy vọng ngươi có thể chọn được bến đỗ thích hợp với mình. Chờ sau khi chuyện này kết thúc, chỉ cần ngươi giao Thủy Lưu Ly ra, Trẫm để ngươi rời .”

      “Thủy… Lưu Ly?”

      “Phải. Nó vốn là di vật của tiên hoàng, cũng là thứ đáng ra thuộc về Trẫm. Đưa nó cho Trẫm, Trẫm cho ngươi thứ ngươi muốn. Ngươi có thể cân nhắc.”

      “Được.” Hạ Lan Phiêu dứt khoát trả lời.

      cần biết Thủy Lưu Ly là vật gì, đồng ý trước rồi giải quyết sau! Nếu biết cái đồ chơi kia tên là gì, chắc dễ tìm hơn. chừng còn có thể làm giả…

      “Thông minh lắm.” Tiêu Mặc cười xoa xoa tóc Hạ Lan Phiêu: “Hoàng hậu thay đổi rất nhiều so với trước đây. Trẫm rất hài lòng.”

      “Hoàng thượng vui vẻ là tốt rồi.”

      “Cái này, là thuốc giải độc tính trong người của ngươi và Tử Vi. Đồ chơi của Trẫm, chỉ có thể bị Trẫm nắm trong tay, chỉ có thể do Trẫm hủy diệt, những kẻ khác, ai được phép. Còn nữa, sau này ở trong hoàng cung đừng làm những việc gây phiền hà đến Trẫm. Chỗ này, được để kẻ khác chạm vào.”

      Tiêu Mặc đặt cái lọ ở bên giường, tay sờ lên bờ môi Hạ Lan Phiêu, con ngươi trở nên băng lạnh và ngập tràn sát ý. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác quan sát biến ảo khôn lường của Tiêu Mặc, cách khó khăn: “Ngươi… Ngươi sao biết ta… Trúng độc…”

      “Bởi vì hoàng hậu là của Trẫm, cả hoàng cung, cả thiên hạ cũng là của Trẫm. Chuyện tối hôm qua, bỏ qua. Nếu còn có lần sau, Trẫm tuyệt đối nương tay.”

      Tiêu Mặc xong, liền hôn phớt lên môi Hạ Lan Phiêu, sau đó đứng dậy rời . Hạ Lan Phiêu ngẩn ngơ nhìn lọ thuốc giường, tay run rẩy lật ngược cái lọ đổ ra hai viên thuốc, ngẫm nghĩ chút, vẫn nuốt xuống. ấm áp lạ thường bao bọc trong nháy mắt, " sọat " cái nhảy khỏi giường, tràn trề phấn khích tìm Tử Vi: “Tử Vi, ta phải sợ gì nữa cả! Mau tới uống thuốc!”
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :