1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 203:

      Edit: kaylee



      "Hạc Minh ngươi buông tay! Tên lưu manh này!"

      Dọc theo đường , Hạ Lan Phiêu liều mạng giãy giụa, nhưng thái độ của Hạc Minh lại cố chấp khác thường, chịu buông tay. mặt của còn tràn đầy nồng nặc tươi cười, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía.

      gần như là cứng rắn túm lấy Hạ Lan Phiêu lập tức kéo tới hậu viện, sau đó nhảy cái lên ngựa, nắm chặt Hạ Lan Phiêu, đột nhiên vung roi, con ngựa liền chạy như gió. có điều khiển phương hướng của con ngựa, chỉ là mặc cho nó chạy, nụ cười mặt càng lúc càng lớn.

      Hạ Lan Phiêu rất muốn kêu to, nhưng chỉ cần nàng vừa lên tiếng nuốt vào vô số gió, nàng bị sặc đến mức nước mắt chảy ròng. Tay của nàng cũng bởi vì sợ hãi mà nắm chặt dây cương, dám buông tay chút nào, mà Hạc Minh cũng dùng sức ôm nàng, để cho nàng rơi xuống ngựa.

      biết trải qua bao lâu, con ngựa mới dừng bước ở bờ sông. Hạc Minh ôm Hạ Lan Phiêu xuống ngựa, kiêu ngạo cười : "Rất kích thích ~~ Tiểu Hạ Lan có thích hay đây?"

      "Thích cái đầu ngươi! Ngươi có phải hay điên rồi! Buông ta ra!"

      " buông."

      Hạc Minh ôm Hạ Lan Phiêu chặt, hẳn là chịu buông tay chút nào. mặt của là tính trẻ con chấp nhất, mà người của thế nhưng tản mát ra sát khí nhàn nhạt. nhìn Hạ Lan Phiêu, mỉm cười hỏi, trong mắt lại tràn đầy bén nhọn: " cho ta biết, rốt cuộc giữa ngươi và Tiêu Mặc xảy ra chuyện gì?"

      "Ngươi gì?" Hạ Lan Phiêu tức giận đùng đùng quát.

      "Các ngươi lên giường?"

      Hạ Lan Phiêu ngây ngẩn cả người.

      Nàng kinh ngạc nhìn nước sông chảy mãnh liệt nơi xa, chỉ có cảm giác bí mật lớn nhất của mình bị vạch trần, hơi sức cả người cũng trong nháy mắt đều biến mất hầu như còn. Nàng dám nhìn Hạc Minh, mà Hạc Minh phát bắt được bả vai của nàng, trầm thấp : "Tại sao láo? Sao trước kia thích láo, tại sao lần này những lời gạt ta rồi hả?"

      "Hạc Minh, ta. . . . . . Ưm. . . . . ."

      Môi của Hạ Lan Phiêu đột nhiên bị Hạc Minh ngăn lại. Hạc Minh tay ấn đầu của nàng, liều mạng ấn nàng vào trong thân thể của chính mình, hôn ấy cũng là bá đạo cùng điên cuồng.

      Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác mình giống như là hài đồng chết chìm, liều mạng giãy giụa cũng có cách nào hô hấp, chỉ đành phải mở to miệng thở, lại bị Hạc Minh thừa cơ chiếm cứ khoang miệng. Đầu lưỡi của bọn họ ở trong miệng dây dưa, hô hấp của bọn họ và nhịp tim cũng mập mờ trong khí càng ngày càng gấp rút, mà áo của Hạ Lan Phiêu bị cởi xuống.

      "Hạ Lan. . . . . ."

      Ánh mắt của Hạc Minh bắt đầu mê ly, cũng là nghiêm túc chuyên chú hiếm thấy. Hạ Lan Phiêu nhìn gương mặt tà mị của , đột nhiên phát hôm nay và trước kia chơi đùa bất đồng, rất có thể chính là nghiêm túc. cỗ sợ hãi đột nhiên xuyên qua toàn thân của nàng, gió sông lành lạnh phất qua thân thể đơn bạc của Hạ Lan Phiêu, cũng làm cho nàng trong nháy mắt khôi phục lý trí. Nàng dùng hơi sức lớn nhất đẩy Hạc Minh ra, đột nhiên bụm mặt khóc. Nàng khóc là hôn thiên hắc địa (trời đất tối sầm), mà Hạc Minh bất đắc dĩ : "Khóc cái gì. . . . . . Ta còn chưa có làm gì cả đấy. . . . . ."

      "Các ngươi đều khi dễ ta. . . . . . Ô ô ô. . . . . ."

      . . . . . .

      "Ô ô ô. . . . . ."

      "Được rồi, đừng khóc — cho tới bây giờ chỉ có nữ nhân khóc cầu xin ta thân cận, ta chưa từng để cho nữ nhân nào khóc ở trong lòng ta!"

      "Ô ô ô. . . . . ."

      "Ta sợ ngươi rồi. . . . . ."

      ——— ——— tuyến phân cách tiểu hồ ly ——— ———

      Thải Vân cư.

      Rốt cuộc là Hạc Minh thua ở dưới thế công nước mắt của Hạ Lan Phiêu, bất đắc dĩ dẫn nàng ăn Phù Dung cao nàng thích ăn nhất. Hạ Lan Phiêu vừa ăn Phù Dung cao, vừa giọng khóc sụt sùi, nước mắt đúng là liên tục ngừng. Hạc Minh bất đắc dĩ nhìn nàng, có chút vui cầm cây quạt đánh đầu của Hạ Lan Phiêu, uy hiếp : " phải là ngươi thích ăn nhất Phù Dung cao của Giang Đô sao? Tại sao cư nhiên được ăn lại khóc?"

      "Ta có khóc. . . . . ."

      "Được rồi, ngươi có khóc, là trời mưa! Ngươi lại khóc nữa mà ta liền ăn hết hạt dẻ Phù Dung cao của ngươi!"

      "Ngươi dám!" Hạ Lan Phiêu vội vàng ngưng khóc thút thít, hung hăng uy hiếp Hạc Minh.

      "Ha ha. . . . . . Xem ra địa vị của hạt dẻ còn cao hơn ta, ta đau lòng ~~ "

      Hạc Minh xong, bộ dáng bất đắc dĩ ai oán, nhìn Hạ Lan Phiêu tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Hạc Minh điên cuồng mà lạnh mạc bên bờ sông giống như chỉ là ảo giác, nàng nhìn thấy vẫn là Hạc Minh quen có bộ dạng ngả ngớn mị. Trong đầu nàng buồn bực đau khổ ăn Phù Dung cao, mà Hạc Minh kỳ quái hỏi: "Nhắc tới cũng kỳ, tại sao ăn Phù Dung cao ngươi đều ăn hạt dẻ cuối cùng? Bởi vì thích ăn sao?"

      ", bởi vì ta thích. . . . . . Ta thích để thứ ăn ngon đến cuối cùng. Chỉ cần nghĩ đến lát còn có hạt dẻ ăn, ta cảm thấy rất hạnh phúc."

      Hạ Lan Phiêu xong, nuốt nuốt nước miếng, hạnh phúc cười tiếng, cầm đũa lên đưa về phía hạt dẻ Phù Dung cao. Nhưng mà, Hạc Minh nhanh hơn nàng bước cướp hạt dẻ đến tay, a ô ngụm ăn hết. Nàng nhìn Hạc Minh, tức giận đến toàn thân phát run, chỉ cảm thấy nàng chưa từng có hận qua người nào như vậy.

      "Ngươi làm cái gì vậy? Ta ta thích ăn nhất chính là hạt dẻ rồi! Ngươi phun ra cho ta!"

      "A. . . . . . thích mà , vẫn là vượt lên xuống tay trước là được, để lại cuối cùng rất có thể chiếm được bất cứ thứ gì ~ "

      "Ngươi phun ra!"

      " phun ~~ "

      Sau khi trải qua chuyện lần trước, quan hệ của nàng và Hạc Minh càng thêm tế nhị. Nàng vẫn lẩn tránh Hạc Minh, nhưng Hạc Minh giống như chuyện gì cũng xảy ra, giống như ngày đó ôm hôn cũng chỉ là nhất thời vui mừng. tìm nàng tìm rất là chuyên cần, cũng rốt cuộc có tiến hành bất kỳ hành động gây rối nào với nàng, thậm chí so với trước kia còn bảo thủ hơn chút, cũng làm cho lòng của Hạ Lan Phiêu có chút ổn định.

      Hạc Minh đối với Giang Đô rất quen, mỗi ngày đều mang nàng sống phóng túng ở Giang Đô, mà rốt cuộc tâm tình của Hạ Lan Phiêu cũng tốt hơn nhiều. Hạc Minh là nam nhân rất chú ý phẩm vị sinh hoạt, những địa phương mang nàng đều là nơi tốt nhất, cũng làm cho nàng thấy được mặt Hạc Minh ưu nhã, được hoan nghênh, rất là kinh người.

      thích tất cả vật xinh đẹp, thể tha thứ Hạ Lan Phiêu ăn mặc bình thường, thậm chí thể tha thứ nàng mặc quần áo xuyên qua xuất ở trước mặt . chuẩn bị cho nàng số lượng lớn phục sức và châu báu, từng cái đều phối hợp được, diễ#n.đànlee~quys.đôn cũng làm cho Hạ Lan Phiêu thay đổi càng thêm xinh đẹp, ở Giang Đô có chút danh tiếng, thậm chí còn có Quý tộc công tử đến đây theo đuổi. Mà những lúc như này, Hạc Minh đều ôm nàng vào trong ngực, kiêu ngạo : "Nàng là nữ nhân của ta."

      Nữ nhân của ngươi? ra là lúc Hạc Minh biến thái vẫn là vô cùng đẹp trai. . . . . . Ngươi xem, những đứa bé nghe có nữ nhân đều khóc. . . . . .

      Chỉ là, rốt cuộc tại sao Tiêu Mặc còn hồi kinh, thực đáng ghét. . . . . .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 204:

      Edit: kaylee .



      Hôm nay, nàng lại cùng Hạc Minh ra ngoài điên khùng chơi, mệt mỏi trở về phòng, lại nhìn thấy Tiêu Mặc ở trong phòng chờ nàng. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, theo bản năng cho rằng mình nhầm phòng, muốn ra cửa, lại bị Tiêu Mặc bắt lại cánh tay: "Theo ta ra ngoài chút."

      "Tại sao? Ta vô cùng mệt mỏi, hôm khác ."

      "Ngay hôm nay."

      "Ta muốn."

      "Ngày mai ta hồi kinh. Nếu như ngươi muốn hồi cung mà , liền cùng ta , nếu như ngươi muốn ta cũng ép buộc ngươi. Lần này, ngươi nhất định hài lòng thôi. . . . . . Nửa canh giờ sau ta tới tìm ngươi."

      Tiêu Mặc rất đơn giản ra lệnh, sau đó ra cửa. Hạ Lan Phiêu giật mình nhìn , chỉ cảm thấy tim đau nhói, trong lòng cũng là mảnh thê lương. loại thương cảm trong nháy mắt bao vây nàng, mà nàng dám tin tưởng lỗ tai của mình.

      Hồi kinh. . . . . . Thả ta . . . . . . Chẳng lẽ Tiêu Mặc buông tha ta?

      Ta nên vui mừng mới đúng, nhưng mà tại sao ta lại thấy khổ sở như vậy?

      Lòng của ta đau quá. . . . . .

      Rốt cuộc ngươi vẫn là buông tha ta sao, Tiêu Mặc?

      Thủy Lưu Ly ngươi muốn rốt cuộc cũng tới tay, ta đối với ngươi mà còn có bất kỳ giá trị lợi dụng nào. . . . . .

      Cho nên, ta bị ném bỏ rồi. . . . . .

      là buồn cười, mấy ngày trước ta còn trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi, lần này ngược lại trời cao "Tốt bụng", nhanh như vậy liền đạt thành tâm nguyện của ta.

      Mặc dù kết cục là giống nhau, nhưng tại sao ta phải khổ sở như vậy?

      Ta vĩnh viễn là người bị tùy thời vứt bỏ à. . . . . .

      "Tiêu Mặc, thôi."

      Khi Hạ Lan Phiêu trang điểm ăn mặc xong xuất ở trước mặt Tiêu Mặc chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, vẻ mặt cũng có chút ưu thương nhàn nhạt . Nàng hiểu, nàng vốn là người chiếm thượng phong (lợi thế), chính là quyết định muốn chạy trốn rời khỏi người kia, lại biết vì sao mỗi lần lại thua trận ở trước mặt Tiêu Mặc. Nàng muốn để cho Tiêu Mặc thấy nàng nỡ bỏ, cho nên nàng phải dùng kiêu ngạo lớn nhất và nụ cười tới trang bị cho mình — thế nhưng chính là, vẫn đau lòng. . . . . .

      "Ngươi. . . . . . Tại sao ăn mặc như vậy?" Tiêu Mặc cau mày hỏi.

      Hạ Lan Phiêu cởi ra nữ trang thanh lệ, ngược lại thay thân trường bào màu xanh nhạt, còn mang phát quan bằng bạc Giang Đô lưu hành, thoạt nhìn liền giống như là Quý tộc thiếu niên gầy yếu, làm nổi bật lên mặt mũi thanh tú của nàng dịu dàng cũng thiếu khí. Tiêu Mặc nhìn nàng mặc đồ này, biết đây là trang phục và đạo cụ những ngày qua nàng quen mặc. Nhưng mà, dựa theo thưởng thức ác tục trước sau như của nàng mà , nàng quyết định chọn ra dạng trang phục vừa người này, nhất định là có người giúp nàng chuẩn bị tốt.

      Người này là Hoa Mộ Dung hay là Hạc Minh? A. . . . . .

      Nhìn đúng là chướng mắt đấy.

      "Làm gì nhìn ta dến như vậy?" Hạ Lan Phiêu phờ phạc rũ rượi nhìn Tiêu Mặc.

      "Y phục này khó coi, hợp với ngươi, đổi ."

      "Nhưng ta cảm thấy rất đẹp mắt nha." Dù Hạc Minh biến thái chết tiệt vẫn còn vô cùng có phẩm vị . . . . . .

      "Thích nam trang mà , ta bảo Lý Trưởng lại mua mấy bộ, tóm lại cần mặc bộ rách nát bên ngoài cung này xuất ở trước mặt của ta. Nếu như nguyện ý, tối nay cần ra ngoài là được."

      . . . . . .

      "Được rồi."

      Nếu là lần gặp mặt cuối cùng, liền nghe ngươi . . . . . .

      Vì vậy, Hạ Lan Phiêu liền chờ Lý Trường vì nàng lấy ra vài bộ đồ mới màu sắc kiểu dáng khác nhau, lung tung mặc bộ bộ màu đỏ rực mới cùng Tiêu Mặc ra cửa. Tâm tình của nàng vốn là cực kỳ đè nén, nhưng nàng muốn khiến Tiêu Mặc nhìn ra khác thường của mình, cho nên hết sức giả bộ tỏ vẻ vui sướng. Càng về sau, nàng cũng vui vẻ.

      Kết cục như vậy mới là tốt nhất. . . . . . Dù sao sau này gặp mặt nhau nữa, liền đem nó làm thành cuộc hẹn với trai đẹp ta mong đợi lâu liền tốt lắm! Dù sao đối phương là Tiêu Mặc, ta cũng lỗ! Đúng, nghĩ thoáng liền nhất định bắt đầu vui vẻ, thể để cho nhìn ra, ta có thể làm được!

      Hạ Lan Phiêu mặc nam trang lẳng lặng theo sau lưng Tiêu Mặc, đưa tới vô số ánh mắt.

      Tiêu Mặc vốn là mỹ nam tử thanh dật tuyệt luân, mà Hạ Lan Phiêu thân nam trang mặc dù có tuấn lãng bằng Tiêu Mặc, nhưng cũng là thanh tú động lòng người. xuất của bọn đưa tới đông đảo ánh mắt hiếu kỳ của dân chúng, cũng làm cho mặt của Hạ Lan Phiêu khẽ ửng hồng.

      tới cái thế giới này lâu như vậy, nàng đều có thói quen bị người nhìn lửa nóng như vậy, chỉ muốn tìm góc bị người quên lãng ngồi xuống, người yên lặng vẽ các vòng tròn nguyền rủa người nên nguyền rủa. Nhưng. . . . . . Tại sao tên khốn kia mặc cái gì cũng đẹp như thế? biết nếu vẽ mấy đao ở mặt như thế nào?

      Trong đám người huyên náo, Hạ Lan Phiêu bị người chen thê thảm nỡ nhìn, có mấy lần suýt nữa bị chen từ bên người Tiêu Mặc. Dĩ nhiên, nếu như có thể bị chen nàng nhất định càng vui mừng. . . . . . Mà khi lần thứ năm nàng bị người chen lấn lảo đảo Tiêu Mặc đột nhiên bắt lại tay của nàng, lôi kéo nàng về phía trước.

      Tay của Tiêu Mặc to mà dày rộng, có chút vết chai vì tập võ. Mặc dù cổ tay của Hạ Lan Phiêu còn quấn băng gạc, nhưng cũng có loại xúc cảm kỳ dị, rất là kỳ quái, cũng làm cho mặt của nàng đỏ giống như mây hồng bầu trời.

      Trong đám người, Tiêu Mặc yên lặng lôi kéo nàng về phía trước, mà tất cả mọi người dùng loại ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, khiến Hạ Lan Phiêu có chút ngượng ngùng. Nàng theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng Tiêu Mặc lại cầm chặt hơn.

      "Buông tay. . . . . ." Hạ Lan Phiêu .

      "Tại sao?" Tiêu Mặc trầm hỏi.

      . . . . . .

      Ngươi là biết sao?

      "Đại ca, bây giờ chúng ta đều mặc nam trang! Nếu như ngươi thấy được hai người nam nhân tay trong tay đường cái ngươi nghĩ sao?" Hạ Lan Phiêu oán hận .

      "Ha ha."

      Nghe được giải thích của Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc Tiêu Mặc cũng buồn cười rồi. kiềm hãm được khẽ nhếch đôi môi, cười nhạt, nụ cười hoa lệ còn rực rỡ hơn bầu trời đầy sao. Nhưng mà, nụ cười của giống như phì dung sớm nở tối tàn chỉ thoáng qua rồi biến mất dung nhan tuấn mỹ của , lưu lại chút dấu vết. liếc Hạ Lan Phiêu cái, thản nhiên : "Quản người ta như thế nào làm gì?"

      Được rồi, lão ngài vĩ đại lão ngài lạnh nhạt. . . . . .

      Vì vậy, hai người bọn họ cứ như vậy đường, cường thế gầy yếu, nhưng đều là tuấn mỹ thanh tú, rất dễ dàng làm cho người ta nghĩ rằng muốn đến mấy địa phương mập mờ. Hạ Lan Phiêu mặc cho Tiêu Mặc lôi kéo tay của nàng , chỉ cảm thấy người đầy đường đều dùng loại ánh mắt dao găm giống như lửa nóng nhìn bọn họ, chỉ kém hô to tiếng "Mau đến xem nơi này là đôi đồng tính sống " rồi. Mặt của nàng khẽ co quắp, mà Tiêu Mặc đột nhiên dừng lại ở trước quán rượu, thản nhiên : "Nghe Phù Dung cao ở nơi này rất là ngon, hôm nay tới nếm thử chút cái này thôi."

      Phù Dung cao? Ở Giang Đô, ta thích ăn nhất chính là Phù Dung cao của Thải Vân cư, mấy ngày trước còn quấn quýt lấy Hạc Minh đòi mang ta tới ăn. . . . . . Nhưng làm sao biết?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 205:

      Edit: kaylee


      "Ngươi. . . . . . Làm sao biết ta thích ăn cái này? Chẳng lẽ ngươi biết Đọc Tâm thuật?"

      Hạ Lan Phiêu tự nhiên biết, từng cử động của nàng ở đây đều nắm trong lòng bàn tay của Tiêu Mặc. Lúc này, Tiêu Mặc nhìn vẻ mặt vừa mừng vừa sợ của Hạ Lan Phiêu, nhàn nhạt vui sướng bắt đầu từ từ lan tràn. Nhưng mà, tự nhiên mình là cố ý mang nàng tới, chỉ là lạnh nhạt : " muốn ăn thôi."

      "Ta ăn ta ăn! Nhanh á!"

      Hạ Lan Phiêu cười ngọt ngào với Tiêu Mặc, quen việc dễ làm tới Thải Vân cư, ngồi ở chỗ mình thường ngồi, tiểu nhị đặc biệt mang lên hai đĩa Phù Dung cao, bầu rượu Quế Hoa, cũng cần Tiêu Mặc mời liền tự rót uống. Tiêu Mặc trầm mặc nhìn nàng, đột nhiên : "Ngươi đối với nơi này rất quen?"

      "Đúng vậy, trước kia cùng Hạc Minh. . . . . . Hôm nay Phù Dung cao có chút ngọt."

      Hạ Lan Phiêu được nửa câu chợt thấy ổn, nhưng cũng tiện thu hồi lời ra, chỉ đành phải rất là tự nhiên sang chuyện khác. Mặt của Tiêu Mặc trầm mặc nhìn ra tia cảm xúc, mà tiểu nhị lại tai thính, vội vàng chạy đến trước bàn Hạ Lan Phiêu. nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng phen, đột nhiên cười hì hì : "Tiểu công tử, thế nào hôm nay lại tới? Còn đổi vị công tử cùng ?"

      "Trước kia là vị công tử nào?" Tiêu Mặc mỉm cười hỏi, vẻ mặt hiền lành.

      "Vị công tử kia chính là thích mặc hồng y (quần áo màu đỏ), cũng thích dùng cây quạt đánh vị đầu tiểu công tử này! Chỉ là tướng mạo của công tử ngươi thế nhưng cũng kém hơn vị hồng y công tử. . . . . . Tiểu công tử có phúc lớn!"

      mặt tiểu nhị cũng lộ ra vẻ mặt mập mờ, nhất định là nghĩ sai. Tiêu Mặc gì, mà Hạ Lan Phiêu vội vàng : "Ngươi có lầm hay ! Chúng ta đều là nam tử, cái gì phúc khí mới phúc khí?"

      "Quả nhiên là đồng tính tình thâm. . . . . . Công tử yên tâm, nơi Giang Đô này hề cổ hủ như kinh đô của ngươi, các công tử cứ yên tâm to gan nhau! Công tử. . . . . ."

      "Ngươi sai lầm rồi." Tiêu Mặc đột nhiên trầm ổn .

      "À? Tiểu nhân ta sai chổ nào?"

      "Ta và vị kia hồng y công tử kia hoàn toàn khác biệt." Tiêu Mặc xong, đột nhiên nặng nề vỗ ở đầu Hạ Lan Phiêu, sau đó bình tĩnh nhìn tiểu nhị: " thích dùng cây quạt đánh đầu nàng, mà ta thích dùng tay "

      . . . . . .

      Hạ Lan Phiêu giận dữ ăn Phù Dung cao thường ngày nàng thích nhất, chỉ cảm thấy đầu bị Tiêu Mặc đánh làm đau, phải trở nên càng ngốc rồi. Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn nàng, giống như chuyện với nàng, lại giống như lầm bầm lầu bầu: "Chớp mắt cái mùa thu cũng sắp đến. . . . . ."

      "Đúng vậy, mùa xuân cũng mau tới. Đến lúc nên phát xuân, ngươi mau phát chính mình ra !" Hạ Lan Phiêu ác độc .

      "Nếu ta ‘ được’, tự nhiên khác biệt với nam nhân bình thường, Hạ Lan ngươi đúng ?" Tiêu Mặc mỉm cười nhìn nàng, lại nhìn mặt của nàng "Vụt" cái lập tức nóng lên.

      Tiêu Mặc, ngươi náo đủ chưa? Ta phải cho là ngươi thể giao hợp, thuận miệng ra, mà ngươi cư nhiên nhắc tới lâu như vậy? Tại sao có thể có người biết xấu hổ giống như ngươi vậy?

      " thôi." Tiêu Mặc đột nhiên .

      "Đợi chút, ta còn chưa ăn xong. . . . . ."

      " tại ngươi trả tiền."

      "Được rồi chúng ta nhanh . . . . . ."

      đường cái, Tiêu Mặc hơi chếch lên phía trước, Hạ Lan Phiêu ở phía sau , tâm tình có chút phức tạp. Nàng cũng biết mình là làm sao, những đồ ăn vặt và quán ở đây thường ngày đều làm cho nàng nhiều hứng thú trong nháy mắt mất thần thái, trong mắt của nàng vậy mà chỉ có bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của nam tử trước mắt này.

      Nếu như là ở đại mà , ta cùng với Tiêu Mặc thế này coi như là. . . . . Hẹn ? Nhưng mà, đây lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. . . . . .

      Đúng, ta là thích , nhưng cuối cùng ta vẫn muốn , ta thể để cho tâm tình của mình ảnh hưởng đến phán đoán cần có, từ đó tạo thành kết quả hối hận suốt đời! Trong tam bảo có Thủy Lưu Ly, Huyết Ngọc theo Hạc Minh cũng có tung tích, chỉ thiếu Nguyệt Ảnh, liền có thể xuyên qua thời về nhà. . . . . . Tại sao ta có thể để cho nam tử này làm bước chân ta dừng lại? Mà ta nghĩ tới, vượt lên trước bước buông tha ta.

      Trước tổn thương và bị tổn thương, lựa chọn đều là tổn thương, mà ta chỉ có thể bị buộc lựa chọn bị tổn thương sao?

      cho cùng, ta vẫn là mềm lòng. . . . . . Cho nên, tại người khổ sở chỉ có thể là ta thôi. . . . . .

      "Bán đồ chơi làm bằng đường đây...."

      bên đường, lão hán (*) bán thứ có tên là đồ chơi làm bằng đường hấp dẫn ánh mắt của Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu kiềm hãm được tới trước gian hàng, lại thấy người lão hán kia khéo tay đem đường kết thành các loại hoa cỏ chim thú và bộ dáng các tượng người, rất là đáng .

      (*) lão hán: già này; lão đây (người già tự xưng).

      Nàng bình tĩnh nhìn đồ chơi làm bằng đường này hồi lâu, sờ sờ hà bao (túi tiền) trống của mình, rốt cuộc là dám mở miệng đòi tiền Tiêu Mặc mua đồ vật phù hợp như vậy, chỉ hơi hơi thở dài, bước lại quay đầu ba lần lưu luyến nhìn lại phía gian hàng kia. Tiêu Mặc khe khẽ thở dài, mua kẹo đường hình con nít trắng trẻo mập mạp đưa cho Hạ Lan Phiêu, thản nhiên : " cần nhìn lại nữa — nếu muốn, tại sao với ta?"

      Dù muốn ta cũng dám . . . . . . Chẳng lẽ lão nhân gia ngươi biết tất cả mọi người đều sợ ngươi?

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, thụ sủng nhược kinh (*) nhận lấy kẹo đường hình con nít, càng xem càng vui mừng, cũng kích động đến mức sắp lệ rơi đầy mặt: "Tiêu Mặc, cám ơn ngươi. . . . . ."

      (*) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

      "Ta nhớ được ta qua với ngươi, nếu như muốn cái gì, mở miệng cầu xin ta... chưa chắc ta chịu. Ngươi vốn là tự cho là đúng như vậy, rốt cuộc là tin tưởng ta, hay là cảm thấy ta xứng với lòng tin của ngươi?"

      Tiêu Mặc khe khẽ thở dài, chỉ là đỡ trán nhìn Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt có trong nháy mắt đơn. Nhưng mà, đợi Hạ Lan Phiêu thấy , mặt của liền khôi phục lành lạnh quen có, cũng làm cho nàng cảm thấy mới vừa rồi mình mất hồn nhìn lầm. Dưới ánh nhìn soi mói của đôi mắt đen như vực sâu của Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu ngượng ngùng cười tiếng, rốt cuộc trái lương tâm : "Làm sao ta lại tin tưởng ngươi. . . . . . Ta đây phải là thẹn thùng sao?"

      kỳ quái, rốt cuộc Tiêu Mặc làm sao vậy?

      hồi chịu buông ta , hồi lại muốn buông ra, đúng là giỏi thay đổi vô cùng. Nghe Mộ Dung , ở Giang Đô bị Hạc Minh cố ý khiêu khích, lại bỏ xuống kiêu ngạo thế nào cũng chịu .

      Tiêu Mặc độ lượng như vậy? Theo tính tình của hăn mà , nếu là có người mạo phạm sớm cắt người ta thành tám khúc rồi, tại sao có thể chịu được Hạc Minh như vậy? Chẳng lẽ . . . . . . Thích Hạc Minh, ta chỉ là cái cớ để tiếp cận ?

      Trời ạ!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 206:

      Edit: kaylee
      .


      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, hai tay bưng kín môi, tưởng tượng thấy dáng vẻ Tiêu Mặc rúc vào trong ngực Hạc Minh, vẻ mặt cũng ra mập mờ. Tiêu Mặc nhìn thấy vẻ mặt như vậy của nàng cũng biết nàng nghĩ tới chuyện tốt, rất là bất đắc dĩ, chỉ đành phải : "Đồ chơi làm bằng đường của ngươi sắp tan ra."

      " sao? A!"

      "Tặng quà cho ngươi, ngươi quý."

      "Tiêu Mặc, ngươi quá keo kiệt à. . . . . . Dù sao ngươi cũng có tiền như vậy, đưa quà tặng chia tay cộng thêm phí tổn thất thanh xuân.... ngươi thể đưa nhiều chút sao. . . . . ."

      "Đây chính là đáp án của ngươi?" Tiêu Mặc trầm tĩnh nhìn nàng: "Vẫn là chọn rời khỏi ta, đúng ?"

      Chọn rời khỏi ngươi. . . . . .

      Ha ha, quyền lựa chọn ở trong tay ta sao? Chẳng lẽ phải là ngươi buông tha ta sao?

      Dù sao cái đêm ở Ngư Đảo kia, cũng chỉ là giấc mộng ai cũng để ý đến mà thôi. . . . . .

      Đúng, ta tuyệt đối tuyệt đối quan tâm đêm đó, cũng tuyệt đối tuyệt đối quan tâm ngươi.

      "Đúng, đây chính là lựa chọn của ta. Từ nay về sau, cần gặp mặt nhau nữa rồi."

      Hạ Lan Phiêu ép buộc mình lời quyết tuyệt, mà Tiêu Mặc có tức giận, cũng có vui sướng, bình tĩnh nhìn ra tia cảm xúc. Mặc dù biết Tiêu Mặc tuyệt đối lên tiếng giữ lại mình, nhưng nhìn thấy Tiêu Mặc ngay cả chút nét mặt "Đáng tiếc" cũng có toát ra, trong lòng Hạ Lan Phiêu vẫn còn có chút tức giận.

      "Tiêu Mặc. . . . . ."

      "Đường tan ra rồi."

      "Cái gì? A!"

      Hạ Lan Phiêu trượt theo ánh mắt của Tiêu Mặc, đột nhiên thét tiếng kinh hãi, phát đồ chơi làm bằng đường trong tay nàng chảy từ tay của nàng về phía cổ tay quấn đầy băng gạc của nàng, vàng trắng rất là đáng sợ. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tức giận lập tức dâng lên trong lòng, bá đạo ném đồ chơi làm bằng đường xuống mặt đất, chống nạnh trợn mắt nhìn Tiêu Mặc: "Nếu ngươi sớm biết, tại sao vạch trần ta, ngược lại xem ta cực khổ giả bộ bệnh? Chẳng lẽ các ngươi đều biết?"

      "Có lẽ là vậy. . . . . . Như vậy rất có ý tứ à nha. . . . . ."

      "Có ý tứ cái đầu ngươi! Nhàm chán!"

      Hạ Lan Phiêu xong, giận dữ rời , lại cước giẫm lên đồ chơi làm bằng đường mới vừa vứt bỏ ở đất, giẫm nó nát bấy. Hạ Lan Phiêu cũng nghĩ tới thế nhưng lại giẫm nát đồ chơi này, có chút đáng tiếc, lại chịu biểu ra ở trước mặt Tiêu Mặc. Mà Tiêu Mặc nhìn hài cốt đồ chơi làm bằng đường đất, chỉ cảm thấy tâm hiểu sao lại trầm xuống. phát bắt được cổ tay của Hạ Lan Phiêu, lạnh lùng : "Xem ra, ta đối với ngươi quả quá mức phóng túng."

      "Ngươi buông tay!"

      "Đồ ta đưa, bất luận là cái gì, ta cũng chịu được người nhận chẳng trân trọng như vậy. Hạ Lan Phiêu, ngươi chọc giận ta."

      "Ngươi buông tay! Chẳng lẽ ngươi lại muốn làm cho tay ta gãy lần nữa sao?" Hạ Lan Phiêu rưng rưng .

      Tiêu Mặc ngây ngẩn cả người.

      nhìn tròng mắt sương mù mông lung của Hạ Lan Phiêu, theo bản năng buông tay ra, rồi lại lần nữa nắm chặt, cũng theo bản năng ít hơn phân nửa hơi sức. nhàng lau sạch nước mắt mặt Hạ Lan Phiêu, thở dài gần như là đến mức thể nghe thấy: "Ngươi chính là thích khóc như vậy. . . . . ."

      Ta liền khóc! Ai cần ngươi lo!

      "Được rồi, chuyện lúc trước là ta sai lầm rồi, ngươi cũng sai lầm lần, chúng ta coi như huề nhau. Thời gian còn sớm, cần phải trở về."

      Đúng vậy, cần phải trở về. Tất cả, đều kết thúc. . . . . .

      Lần này cáo biệt, liền gặp nhau nữa. . . . . . Hoàng đế. . . . . Của ta.

      Hạ Lan Phiêu tham luyến nhìn Tiêu Mặc, hồi ức từng chuyện xông lên đầu. Lòng chua xót, vui sướng, bi thương. . . . . . Từng chuyện đều có .

      Tiêu Mặc, ngươi cũng biết ta thích ngươi? Nhưng tại sao ngươi muốn buông tay trước? Nếu mà. . . . . . Nếu mà ngươi giữ ta lại mà ... có lẽ ta ! Mà ta, rốt cuộc như thế nào mới có thể biết tâm ý của ngươi?

      Ngươi. . . . . . muốn vứt bỏ ta, ngươi chút cảm giác nào với ta sao?

      Nếu như ta mà , trước khi ta đếm đến năm, để cho đêm tối đột nhiên biến thành ban ngày !

      Ta biết đêm tối thể nào biến thành ban ngày.

      Cho nên tuyệt đối cũng có khả năng ta.

      A. . . . . .

      . . . . . .

      Hạ Lan Phiêu nhìn đám người ồn ào náo động.

      Hai. . . . . .

      Tối nay ánh sao rất sáng.

      Ba. . . . . .

      Hình như Tiêu Mặc mặc cái gì đều nhìn rất đẹp.

      Bốn. . . . . .

      Ta bỏ được ! Ta bỏ được ta bỏ được!

      Năm. . . . . .

      Tất cả kết thúc. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu ảm đạm rút tay về, trong mắt tràn đầy nước mắt. Nhưng vào lúc này, bầu trời đột nhiên nở rộ pháo hoa hoa lệ tuyệt mỹ, chiếu bầu trời đêm tối đen sáng như ban ngày. Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy lỗ mũi đau xót, mà ở dưới bầu trời pháo hoa lóng lánh Tiêu Mặc mỉm cười với nàng: "Hạ Lan, hẹn gặp lại."

      Đúng vậy, hẹn gặp lại. . . . . . Là đến lúc "Gặp lại" rồi.

      Điều này cũng có thể chính là vĩnh biệt thôi. . . . . .

      Ở bên trong ánh lửa bập bùng, mặt của Hạ Lan Phiêu lúc sáng lúc tối. Nàng là như vậy tham luyến bóng lưng rời của Tiêu Mặc, như vậy dùng sức nhìn, mà nước mắt của nàng cho đến sau khi Tiêu Mặc xoay người mới dám tùy ý chảy xuôi. Nàng đột nhiên rất muốn Tiêu Mặc quay đầu lại, đột nhiên rất muốn với Tiêu Mặc nàng muốn rời , nhưng dù sao Tiêu Mặc cũng quay đầu nhìn nàng cái.

      Lần này, là "Gặp lại", cùng với "Vĩnh biệt" rồi. . . . . .

      đường phố ồn ào náo động, Hạ Lan Phiêu tiếng động chảy nước mắt, có ai chú ý tới nữ tử khóc thút thít ở góc đường an tĩnh như vậy. Ở bên trong đôi mắt đẫm lệ của nàng, bóng dáng của Tiêu Mặc càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất ở trong đám người. Mà nàng, rốt cuộc cũng dám lớn tiếng khóc thút thít.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 207:

      Edit: kaylee
      .


      kết thúc. . . . . .

      Tiêu Mặc, từ nay về sau, liền còn được gặp lại ngươi nữa rồi! Ngươi tiếp tục làm Hoàng đế tàn nhẫn, mà ta từ nay về sau còn bất kỳ liên quan gì với ngươi. Chúng ta, cứ như vậy, kết thúc. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Mặc, nghĩ tới bàn tay ấm áp của Tiêu Mặc, nghĩ tới đôi môi mềm mại của Tiêu Mặc, nghĩ tới mùi vị quen thuộc người Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy trái tim giống như bị người dùng cây búa sắc bén bổ ra, đau đến mức nàng thể hô hấp.

      rất khổ sở. . . . . . Trong tiểu thuyết đều lúc khổ sở cảm thấy trái tim giống như bị xé rách, mà ta lại cảm thấy lòng của ta giống như là bình hoa từ trời rơi xuống mặt đất nát bấy, lưu lại chỉ là những mẩu thủy tinh đầy đất. Ta dám nhớ lại, dám đụng vào, bởi vì máu tươi đầm đìa. . . . . . , là đau. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu cố nén đau đớn trong lòng, chậm rãi ngồi mặt đất, chặt chẽ co rúc mình thành đoàn. Tay của nàng vô lực vòng quanh bả vai của mình, thân thể sớm bắt đầu lạnh đến phát run. Nàng còn nhớ đêm ở nơi nào đấy, có người nam nhân kéo tay nàng lại, để cho nàng tiếp tục co rúc thân thể theo thói quen — lại để cho nàng bị thương, nhưng cuối cùng kết cục vẫn là vứt bỏ nàng sao?

      Người nam nhân này là ai? Hình như ta quên mất rồi. . . . . .

      Bầu trời có rơi chút mưa để làm nổi bật bầu khí này (*), đường phố vẫn là ồn ào náo động trước sau như . Hạ Lan Phiêu cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở góc khuất đường phố, ngơ ngác rơi lệ, giống như thế nào nước mắt cũng rơi hết. Nàng biết, ở trong gian phòng trang nhã của tửu lâu, Tiêu Mặc xuyên thấu qua cửa sổ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng ở góc đường rơi lệ, vẻ mặt vô cùng thẫn thờ.

      (*) chỗ này là chị thấy giống tiểu thuyết lúc nữ9 buồn trời mưa á ^^

      "Công tử, muốn xem chút sao?" Rốt cuộc Lý Trưởng cũng có chút đành lòng: "Hình như nàng rất khổ sở. . . . . ."

      "Tại sao nàng lại khổ sở? Rời khỏi ta phải vẫn luôn là nguyện vọng từ trước tới nay của nàng sao?" Tiêu Mặc bình tĩnh .

      "Nhưng. . . . . ."

      "Bây giờ nàng thương cảm chỉ là bởi vì. . . . . . loại thói quen, hoặc giả là đau đớn vì bị ‘vứt bỏ’ thôi. Nàng nữ nhân kỳ quái. . . . . . Nếu kết cục là điều nàng muốn rồi, cần gì quan tâm quá trình? Ta cũng cho rằng nước mắt của nàng là vì ta mà chảy."

      "Vậy công tử cũng khổ sở sao?" Lý Trưởng theo bản năng hỏi.

      Tiêu Mặc trầm mặc.

      Trầm mặc lâu, làm cho Lý Trưởng tự giác lỡ lời, hối hận hận thể nuốt xuống tất cả những lời mình mới vừa ra. Nhưng mà, lúc mồ hôi lạnh của chảy ròng ròng, Tiêu Mặc đột nhiên lên tiếng. Giọng của ấy là trầm thấp, mang chút mê hoặc, mang chút mê mang.

      nhìn bóng dáng nho nơi xa kia, che ngực, : "Giống như, nơi này khó chịu. . . . . . Nhưng mà, đúng như nàng vậy, ta có thể mang cho nàng cũng chỉ có tổn thương thôi. ràng chỉ là muốn bảo nàng ở lại bên cạnh ta, nhưng ta có nắm chắc tốt lực độ (độ mạnh yếu) làm gãy tay của nàng. . . . . . , ra ta biết rất ràng lực độ như vậy là có thể làm cho nàng bị thương, nhưng lúc ấy trong đầu ta cũng chỉ có đầy ý nghĩ " thể buông tay" này. Nếu như nàng ở lại bên cạnh ta, vẫn ngừng bị thương mà thôi. Trừ tổn thương ra, ta cũng thể cho nàng thứ gì."

      "Công tử. . . . . ."

      " đồng tình ta hay là tiếc hận nàng à. Lý Trưởng?"

      "Tiểu nhân dám."

      " ra , ta và nàng là cùng loại người, nhưng rốt cuộc nàng vẫn còn mềm lòng. . . . . . Nếu như lần này phải là ta buông tay trước, người bị vứt bỏ kia phải là ta, ta cũng khổ sở hơn tại mấy phần. Mà ta để cho loại chuyện như vậy xảy ra. Tổn thương và bị tổn thương, ta vĩnh viễn chỉ biết lựa chọn tổn thương. Nhưng. . . . . . Ta rất mê mang."

      "Công tử . . . . . . Mê mang?"

      Tiêu Mặc trong ấn tượng của Lý Trưởng, vẫn là người tuy rằng còn rất trẻ lại luôn kiên định trước sau như thay đổi đường tới kế hoạch của mình, dù là lần đầu tiên giết người, lúc người dính đầy máu tươi trong mắt cũng chỉ có trống rỗng, tia mê mang.

      Nhưng mà, rốt cuộc là người thay đổi. Hạ Lan tiểu thư thay đổi Hoàng Thượng, chỉ là nàng biết giá trị của mình mà thôi. . . . . .

      "Đúng vậy, mê mang. . . . . . Cho nên, vẫn rất khổ não. biết bắt đầu từ lúc nào, hình như lý trí của ta thường thua bởi chút cảm xúc đột nhiên xuất . Ta vẫn luôn muốn có được nàng, muốn hoàn toàn chiếm cứ nàng, giống như đứa bé khát vọng kẹo. Nhưng mà, ràng là ta thể bị bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì ràng buộc bản thân. . . . . .

      Vừa bắt đầu là mê mang, sau lại là sợ hãi, rồi đến sau đó, ta muốn giết nàng, giải quyết ta tất cả mâu thuẫn. Nhưng mà, rốt cuộc ta vẫn xuống tay được. . . . . . Chỉ cần nhìn nàng, liền xuống tay được, thậm chí chỉ cần nhớ tới nàng đều cách nào hạ mệnh lệnh giết nàng. . . . . . Rất kỳ quái, có đúng hay ?

      Cho nên, ta cho chính mình cơ hội — ta rời xa nàng, quay về lý trí tỉnh táo trước kia. Nếu như người quấy nhiễu ta còn ở bên người nữa mà , có bất kỳ ảnh hưởng nào nữa. . . . . ."

      Tiêu Mặc khẽ nhíu mày, thoạt nhìn khổ não như vậy, ánh mắt lại sáng khác thường, giống như đứa bé chân đau buồn. Nhìn tính trẻ con hiếm thấy, vẻ mặt "Hồn nhiên" của Tiêu Mặc, trong lòng Lý Trưởng khe khẽ thở dài. biết, vị Hoàng đế này chính là sa vào trong "Tình " mà các cung nữ vẫn thường lén lút đỏ mặt rồi.

      Tình . . . . . .

      Hoàng đế thể nào biết mình người khác, nhưng vẫn biết nên làm cái gì bây giờ, thậm chí biết nên như thế nào. Ở điểm này, Hoàng đế bệ hạ vĩ đại đúng là trẻ con!

      Bởi vì sợ bị tổn thương, bởi vì sợ tình cảm đột nhiên xuất của mình, cho nên tình nguyện giải quyết đại phiền toái tương lai kia, mà là tình nguyện buông tay, để cho nàng rời sao? Rốt cuộc tim của vẫn là mềm nhũn. . . . . .

      Mà ta biết, nếu như có ngày Hoàng đế phải lựa chọn giữa giang sơn và mỹ nhân, tất nhiên lựa chọn giang sơn. Nhưng mà, dù là người cường đại lạnh lùng giống như , ngày hôm đó vẫn khổ sở, khó chịu. Cho nên, kết cục như vậy là kết cục tốt nhất rồi.

      Hạ Lan tiểu thư, ngươi đúng là may mắn. . . . . .

      Lý Trưởng thương xót nhìn Hạ Lan Phiêu trong đám người đến mức thấy , nhàng lắc đầu, nhưng trong lòng biết vận mạng của nàng cuối cùng có liên hệ với Hoàng gia, cũng coi là đại phúc khí. Nhưng mà, lời tiếp theo của Tiêu Mặc lại làm cho gần như là bị nước miếng của mình làm nghẹn chết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :