1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 198:

      Edit: kaylee


      "Két. . . ."

      Theo cửa phòng đẩy ra, Hạ Lan Phiêu có chút khẩn trương theo sau lưng Tiêu Mặc, mà trong phòng của Phi Lưu tụ tập tất cả lãnh đạo của Ngư Đảo. Những người lãnh đạo theo thứ tự ngồi xong, di3n~đ@n/l3.quý.d0n ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm đôi gian phu dâm phụ kia — phi phi, là nhìn chằm chằm đôi vợ chồng này, đều là bộ dáng vô cùng nghiêm túc. Phi Lưu ngồi ở chủ vị, nhút nhát e lệ nhìn Hạ Lan Phiêu: "Hạ Lan tỷ tỷ, bọn họ đều tỷ phải , đây là sao? Tỷ bỏ được Phi Lưu à?"

      Đôi mắt to dễ thương của Phi Lưu vụt sáng vụt sáng, thoạt nhìn giống như con thỏ vui, là manh gì so sánh nổi. Hạ Lan Phiêu nhìn , chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, lại cảm thấy sát khí lạnh lẽo của Tiêu Mặc đánh tới phía , chỉ đành phải ngượng ngùng : "Phải . . . . . Bởi vì còn có chuyện phải hoàn thành, xin lỗi."

      "Tỷ tỷ!"

      "Ngươi và Tiêu Mặc thể ." Trưởng lão lạnh lùng nhìn bọn họ: "Nếu mà các ngươi , làm cho người ngoài biết đến tồn tại của Ngư Đảo, vậy chúng ta cũng được an bình. Nếu như muốn , dù là công chúa, chúng ta cũng đồng ý."

      "Ngươi cho rằng các ngươi ngăn được ta?" Tiêu Mặc khinh thường cười, ánh mắt lạnh lùng, làm cho tất cả mọi người ở đây trong lòng kiềm hãm được rùng mình cái. Mặc dù bọn họ có nhiều người, di3n~đ@n/l3.quý.d0n Tiêu Mặc chỉ là thân mình, nhưng bọn vẫn cảm thấy tất cả thượng phong (lợi thế) đều bị nam tử này chiếm cứ.

      Dung mạo của và người nam nhân kia có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng mà, (TM) là mạnh hơn (bố TM á) nhiều. . . . . .

      Trong nháy mắt khí bắt đầu giằng co.

      Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc chút lại nhìn những người lãnh đạo của Ngư Đảo chút, chỉ cảm thấy sát khí từng trận đánh tới, trong lòng thầm kêu khổ. Nàng nuốt nước miếng, rốt cuộc khổ sở : " ra , chúng ta làm như vậy là có nguyên nhân. . . . . ."
      Tất cả mọi người nhìn nàng.

      "Này, Trưởng Lão Đại Nhân, xin nghe ta . . . . . ."

      ——— ——— Hồ Tiểu Muội ——— ———

      Mặt trời chiều ngả về tây, Hạ Lan Phiêu và Tiêu Mặc ngồi thuyền rời Ngư Đảo. Tiêu Mặc chèo thuyền, còn Hạ Lan Phiêu ngồi ở mũi thuyền, nhìn trời chiều đỏ quỷ dị của Ngư Đảo, di3n~đ@n/l3.quý.d0n đỏ giống như đắm chìm trong trong máu tươi, trong lòng có chút khỏi thương cảm. Nàng biết, nàng lại lần nữa lợi dụng tin tưởng của người khác đối với nàng.

      Ba canh giờ trước, lúc trong phòng giương cung bạt kiếm, nàng nhàng cho trưởng lão nàng ra ngoài là vì tìm kiếm tung tích của Huyết Ngọc, thu thập tam bảo xây dựng lại Khuyển Nhung, mà trưởng lão trợn to hai mắt nhìn nàng lâu, rốt cuộc khẽ gật đầu. Nàng biết, tin tưởng nàng, mà tất cả điều này chỉ là bởi vì thân phận công chúa và “thiếu nữ định mệnh” của nàng thôi.

      Ở Khuyển Nhung vẫn lưu truyền truyền thuyết nếu “thiếu nữ định mệnh” thu thập được tam bảo được thần che chở bảo vệ bình an cho Khuyển Nhung, mà trưởng lão cũng biết Hạ Lan Phiêu từng ở nơi Vân Kính nghe qua cái tin đồn này, chỉ cảm thấy nàng cư nhiên biết truyền thuyết này, có lẽ là thiếu nữ mà trời cao an bài gánh vác vận mệnh phục hưng Khuyển Nhung. Mà biết, Hạ Lan Phiêu làm như vậy cũng có bao nhiêu tình cảm dân tộc, chỉ là muốn về nhà thôi. . . . . .

      "Tiêu Mặc, ngươi phải rất tò mò ta và bọn họ cái gì mới có thể thuận lợi chạy trốn sao? Làm sao ngươi vẫn bảo trì được bình thản như vậy?"

      Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc giống như đắm chìm trong ánh nắng chiều, giống như đứa bé chiếm được khen ngợi của Lão sư, chỉ cảm thấy trong lòng có chút nghẹn khuất. Tiêu Mặc nhìn nàng, cười nhạt: "Tất cả mọi chuyện chỉ cần có kết quả là được, chuyện xảy ra cũng quan trọng."

      Choáng nha xem như ngươi lợi hại. . . . . . nên mang ngươi cùng , để cho ngươi ở lại đảo hoang này bồi Lưu Ly thôi!

      Hạ Lan Phiêu tiếp tục để ý đến Tiêu Mặc, mà là ngẩn người nhìn bộ dạng Tiêu Mặc chèo thuyền, mặt khẽ ửng hồng. Ráng mây khắp trời chiếu sáng mặt của nàng, làm khuôn mặt đáng của nàng thêm phần dịu dàng, cũng làm cho dáng vẻ nàng đỏ mặt ràng. di3n~đ@n/l3.quý.d0n Nàng ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy long mà người đàn ông này… bề ngoài của vẫn là rất tồi.

      Phi Lưu tốt bụng cho bọn chiếc thuyền nhàng linh hoạt, vừa lên thuyền, nàng liền tự giác cầm lên mái chèo phục vụ Tiêu đại gia, lại chèo đến sắp hộc máu vẫn chỉ có thể đảo quanh bờ biển. Lý Trưởng cũng rất tự giác cầm lên mái chèo chèo thuyền, so với Hạ Lan Phiêu khá hơn bao nhiêu, sau lại rốt cuộc bị Tiêu Mặc đoạt lấy mái chèo.

      Hoàng đế chèo thuyền. . . . . . ly kỳ!

      Nàng luôn cho là Tiêu Mặc công tử như vậy biết chèo thuyền, việc chèo thuyền nặng như vậy tổn hại đến hình tượng của Tiêu Mặc, nhưng ngờ lại có thể biết chèo thuyền, hơn nữa động tác nhàng linh hoạt, tổn thương chút nào đến lạnh nhạt cùng ưu nhã vốn có của . Mái tóc dài của tung bay ở trong gió, ở bên trong hào quang phiếm màu đỏ nhàn nhạt, tuấn mỹ như thần linh. Mà xương quai xanh hơi lộ ra kia, khớp xương ràng thon dài như ngọc. . . . . .

      là nghiệp chướng. . . . . .

      Vốn cho là thấy bộ dáng nông dân hừ hừ ha ha chèo thuyền, nghĩ tới người này đúng là tinh thông mọi thứ. . . . . . Ai. . . . . .

      Bọn họ cũng với người khác chuyện Lưu Ly có ý đồ tổn thương Hạ Lan Phiêu, là lặng yên tiếng động. Phi Lưu lôi kéo ống tay áo của Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt muốn, mà Hạ Lan Phiêu cũng tốn rất nhiều hơi sức mới độc ác "Vứt bỏ" . Dù sao chỉ cần có duyên mà , nhất định gặp lại nhau, phải sao?

      thể , trí nhớ của Tiêu Mặc là tốt phản đối. Đường từ Giang Đô Ngư Đảo chỉ cùng Hạ Lan Phiêu qua lần, Hạ Lan Phiêu sớm quên còn chút nào, thế mà nhưng lại chính xác mang theo nàng ngừng về phía trước, di3n~đ@n/l3.quý.d0n cuối cùng tới Giang Đô. Khi bọn nhìn thấy đường phố Giang Đô quen thuộc nghe được tiếng người huyên náo, rốt cuộc Hạ Lan Phiêu cũng thở phào cái dài, Lý Trưởng xoa chút mồ hôi trán, bộ dáng như mới vừa thấy cha mẹ ruột, rất muốn khóc lóc nức nở, lại bị Tiêu Mặc trừng mắt liếc dám lời nào. Ngược lại Hạ Lan Phiêu quen việc tới trước tửu lâu thoạt nhìn rất xa hoa, hào sảng : "Ba gian phòng thượng hạng! Mang tất cả đồ ăn và rượu ngon trong tiệm này lên đây, vị đại gia phía sau ta tính tiền!"

      "Tính. . . . . . Tính tiền?"

      "Chính là thanh toán á! Nhanh nhanh nhanh, nếu ta liền đói bụng đến phải phơi thây đầu đường. . . . . ."

      Hạ Lan Phiêu để ý đến sắc mặt trầm như trời sắp mưa của Tiêu Mặc, tự nhiên ngồi xuống ở trước bàn, ăn như hổ đói mấy món ăn ngon trước mặt, có chút nào bận tâm đến hình tượng của mình. Trời mới biết, vày ngày nàng đều ăn thịt, them đến sắp ăn cả mìnhh.

      Ta mới mười lăm tuổi, thân thể còn phát triển, nhất định phải ăn nhiều cơm! A, mới vừa ràng là ta bắt cái bánh bao kia, tại sao xúc cảm "Bánh bao" trong tay lại kỳ quái thế này?

      mềm nha!

      "Tiểu Hạ Lan, tại sao ngươi nắm tay của người ta chặt như vậy? Ngươi có phải hay muốn ăn ~~ đậu ~~ hủ ~~ của người ta ~~"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 199:

      Edit: kaylee


      Theo giọng giống hệt nghiệt vang lên làm người ta tóc gáy dựng đứng, Hạ Lan Phiêu biết mình lại gây họa. Nàng yên lặng nhìn móng vuốt của mình nhàng khoác lên bàn tay tuyết trắng mềm mại, d~đ.l/q,đ yên lặng nhìn theo cánh tay kia, quả nhiên là trông thấy hồ ly nam cười khanh khách. Con đại hồ ly ki dùng cây quạt che miệng, mặt thẹn thùng : "Người ta mặc kệ, nếu ngươi chiếm tiện nghi của người ta phải phụ trách với người ta!"

      "Hạc Minh. . . . . ." Gân xanh trán Hạ Lan Phiêu nhảy mấy cái.

      "Ngươi phụ trách với ta mà , bằng ta phụ trách với ngươi ~~" Hạc Minh cười rất thuận tay kéo Hạ Lan Phiêu vào trong ngực, ở ngang hông của nàng bóp cái: "Lại gầy, nhanh ăn chút móng heo bồi bổ. Ngực của ngươi vốn là như vậy, lại co lại nữa mà lõm vào. . . . . ."

      "Hạc Minh! Khốn kiếp! Ngực ta nữa cũng lõm xuống có được hay !"

      Hạ Lan Phiêu cũng chịu nổi nữa, rốt cuộc lớn tiếng rống giận với Hạc Minh. Sau đó, bốn phía mảnh yên tĩnh.

      Tất cả dân chúng dùng bữa cũng rất hứng thú đảo quanh bộ ngực của nàng, dùng mắt thường phán đoán nàng ngực lớn . Hạ Lan Phiêu tự giác lỡ lời, đỏ bừng cả khuôn mặt, xấu hổ hối hận đến muốn khóc.

      Hạc Minh cười hì hì nhìn nàng, giống như Tiêu Mặc ngồi ở bên cạnh ăn lời là khí . Hạ Lan Phiêu sớm thành thói quen với việc Hạc Minh động tay động chân, ngực của cũng là ấm áp, để cho nàng lười phải giãy giụa — dù sao giãy giụa cũng phải là đối thủ của . Nhưng mà, khi nàng đột nhiên thấy ánh mắt lạnh lẽo kia của Tiêu Mặc lập tức giống như cắn thuốc lắc ra sức giãy giụa — ít nhất khiến Tiêu Mặc nhìn ra nàng cũng có phản kháng.

      "Tiểu Hạ Lan phản kháng thiệt giả ~~" Hạc Minh khẽ mỉm cười: "Thế nào, là biểu diễn cho tên khốn kia nhìn sao?"

      "Lớn mật! Ngươi lại dám . . . . . . Dám công tử là tên khốn?"

      "Ta có là ai chăng? Xem ra, ngay cả người của ngươi cũng cảm thấy ngươi là ‘tên khốn’ đó, tiểu Mặc Mặc ~~"

      Tiểu Mặc Mặc?

      là. . . . . .Tên riêng Hạc Minh gọi hợp với cá tính của Tiêu Mặc! Tiêu Mặc . . . . . . tức giận !

      Hạ Lan Phiêu lạnh cả tim, len lén quan sát vẻ mặt của Tiêu Mặc, nhìn thấy nhưng vẫn là mặt chút thay đổi, giống như mặt than. Mặt than lạnh lùng đó nhìn Hạ Lan Phiêu, đột nhiên đưa tay kéo nàng vào trong ngực, lẳng lặng : "Nàng là nữ nhân của ta, phải ngươi có thể đụng."

      "Lúc nào tiểu Hạ Lan thành nữ nhân của ngươi?" Hạc Minh cũng thu hồi những cợt nhã vừa rồi, lạnh lùng nhìn Tiêu Mặc.

      . . . . . .

      Trong tửu lâu, hai đại mỹ nam cùng nhìn nhau, nếu là bỏ qua sát khí tản ra người bọn họ mà , hình ảnh manh nha làm cho hai mắt của ngàn vạn hủ nữ bốc lên trái tim hồng.

      Hạ Lan Phiêu kẹp ở giữa bọn họ, chỉ có cảm giác mình cũng sắp bị tầm mắt của bọn làm cho vạn tên xuyên tim rồi, là khổ sở dứt. Cho nên, nàng thử dò xét tránh khỏi lồng ngực của Tiêu Mặc, chân chó cười : "Mọi người từ từ ăn, ăn được uống tốt, ngàn vạn đừng khách khí! Bụng của ta đau, tới nhà xí trước, ha ha, ha ha. . . . . ."

      Hạ Lan Phiêu xong, hai chân bôi mỡ muốn chạy , mà hai đại mỹ nam này liền "Hiền hòa" tản ra sát khí, ưu nhã cười với nàng. Hạc Minh cầm cây quạt, theo thói quen gõ đầu của Hạ Lan Phiêu, lại bị Tiêu Mặc mặt vẻ gì ngăn lại. Tiêu Mặc nhìn nàng sâu, trầm ổn : "Cùng ta trở về."

      " được, Tiểu Hạ Lan là nữ nhân của ta." Hạc Minh khiêu khích nhìn Tiêu Mặc: "Nếu đánh trận, người thắng mang nàng ?"

      " theo ta." Tiêu Mặc để ý đến Hạc Minh.

      "Tiêu Mặc, ngươi làm cho ta tức giận~~~~" Hạc Minh lạnh mặt, phát bắt được cổ tay phải của Hạ Lan Phiêu, kéo nàng về bên cạnh mình: "Tiểu Hạ Lan, ngươi là của ta, ai cũng giành được ~~"

      "Hạ Lan, tới đây." Tiêu Mặc bình tĩnh bắt được tay trái của Hạ Lan Phiêu.

      "Hừ ~~"

      Vì vậy, hai đại cao thủ ở trước bàn dài của quán rượu cùng nhau dùng sức.

      Những khách nhân cũng nhìn hai tuyệt thế mỹ nam tranh đoạt tiểu nha đầu xem ra cũng phải là rất đẹp, cũng bắt đầu bắt đầu kích động. Mà hình như bọn họ. . . . . . tranh giành người tình? là quá cẩu huyết mà!

      mặt mọi người cũng phiếm hồng, mang theo bát quái kích động quan sát trận đại chiến thế kỷ này, thậm chí còn có người tại chỗ hạ bàn cờ, đánh cuộc xem rốt cuộc đại tiểu thư có ngực có mông bị bọn tranh đoạt kia rơi vào nhà nào.

      Rốt cuộc thắng lợi là ai chứ? Là Tiêu Mặc nổi danh tỉnh táo ưu nhã nhưng nội tâm hắc ám vô biên, hay là Hạc Minh bề ngoài xinh đẹp biến thái nội tâm càng xinh đẹp biến thái hơn? mong đợi!

      Toàn trường chỉ có người chờ mong biết đáp án. Người nọ chính là Hạ Lan Phiêu.

      Bởi vì. . . . . .

      Tay của nàng là đau!

      "Buông tay. . . . . ."

      Hạ Lan Phiêu khó khăn kêu lên, có mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu theo cái trán rơi xuống. Hoa Mộ Dung ngẩn ra, muốn tiến lên ngăn cản, lại đột nhiên nghe được tiếng "Rắc rắc" thanh thúy vang lên.

      thanh này lớn, nhưng lại làm cho bốn người bọn họ đều nghe hết sức ràng. Tiêu Mặc và Hạc Minh cũng trong lúc đó nhanh chóng thu tay về, Hoa Mộ Dung vội vàng xông về phía Hạ Lan Phiêu, lại nghe thấy nàng đất rung núi chuyển gầm lên giận dữ.

      "Tiêu Mặc, Hạc Minh, ta và các ngươi liều mạng! Tay của ta gãy rồi!"

      —————— tuyến phân cách là tuyến phân cách ——————

      lúc lâu sau.

      Hai tay của Hạ Lan Phiêu đều quấn băng gạc dầy, hai mắt rưng rưng, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Mặc và Hạc Minh, mà lần này hai người kia lại giống nhau cùng duy trì trầm mặc, d~đ.l/q,đ cũng dám chuyện với nàng. Mặc dù đại phu nàng chỉ là bị trật cổ tay, cũng trật khớp, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, nhưng Hạ Lan Phiêu lại quên là bọn là nguyên nhân làm nàng tay bị thương.

      Tại sao đám cầm thú này chết ?

      "Tiểu Hạ Lan. . . . . . Trời còn sớm, hay là ta về nhà trước. Tiểu Hạ Lan bảo trọng tốt nha ~~"

      Hạc Minh ngượng ngùng cười, chạy như làn khói, mà Hạ Lan Phiêu liền đổ hết tức giận lên người Tiêu Mặc. Ánh mắt tức giận của nàng có thể phun ra lửa, cũng làm cho Tiêu Mặc có chút xấu hổ. ngẩng đầu lên, rất muốn khuyên lơn nàng mấy câu, cũng bị Hạ Lan Phiêu nhìn mà thua trận. Lòng giả cười tiếng, dịu dàng : "Ta cũng lên lầu vậy, ngày mai gặp."

      "Tất cả các ngươi trở lại cho ta! Choáng nha làm sai chuyện còn muốn phụ trách đúng ? Ta và các ngươi liều mạng!"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 200:

      Edit: kaylee
      .


      Vì vậy, Giang Đô lại lưu truyền lời đồn đãi "Hai đại mỹ nam cùng tưởng nhớ nhau tàn nhẫn vứt bỏ thiếu nữ như hoa có quan hệ xác thịt", mà Hạ Lan Phiêu bất hạnh chính là nhân vật chính của lời đồn đãi kia. Nhưng mà, cuộc sống của ta liền. . . . . .

      Bởi vì Hạc Minh áy náy mà ngày ngày tự mình. . . . . . Tự mình dụng tâm kêu nha hoàn chế biến "Canh tình đại bổ", Hạ Lan Phiêu dần dần có thể khôi phục chút hơi sức, cổ tay cũng có thể thoáng hoạt động, khí sắc cũng biến thành rất tốt. Hoa Mộ Dung quan sát vết thương của nàng, đề nghị nàng gỡ xuống băng gạc kinh người, nhưng nàng cũng có làm như vậy — tâm linh nàng bị thương phải dễ dàng chữa trị như vậy, cho nên nàng phải nhân lúc hai người kia có chút áy náy với mình vì mình tranh thủ lợi ích lớn nhất.

      Trước bàn cơm.

      "Buổi tối ta muốn dạo phố."

      "Tiểu Hạ Lan, đường nhiều người, nhỡ thương thế của ngươi bị người đụng hư làm thế nào? Vẫn là nên ~"

      "Răng rắc." Hạ Lan Phiêu bình tĩnh .

      "Được, ta dẫn ngươi ~~~"

      "Ta muốn ăn dưa hấu."

      "Dưa hấu đúng mùa hè mới có, bây giờ là đầu mùa xuân tại sao có thể có dưa hấu?" Tiêu Mặc nhíu mày: " nên càn quấy."

      "Răng rắc." Hạ Lan Phiêu u ám .

      ". . . . . . Ta giúp ngươi tìm chút."

      "Ta muốn về nhà."

      " được." Hai người trăm miệng lời, sau đó liếc nhau cái, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

      "Những cái khác có thể thương lượng, chỉ có cái này là được ~~ Tiểu Hạ Lan đáng như vậy, thế nào ta cũng nỡ buông tay, ngươi vẫn là làm thê tử của ta ~~"

      Hạc Minh mập mờ nhìn Hạ Lan Phiêu, giọng mềm mại, nhưng Hạ Lan Phiêu lại biết tốt xấu cả người nổi da gà. Tiêu Mặc hừ lạnh tiếng, phát bắt được tay của Hạ Lan Phiêu, nhìn nàng giống như uy hiếp: " phải muốn dạo phố sao? Ta dẫn ngươi ."

      "Ta... ta muốn tự mình . . . . . ."

      "Hả?"

      Tiêu Mặc nghe Hạ Lan Phiêu lời cự tuyệt, trong nháy mắt biến sắc, gương mặt lạnh đến sắp kết băng. Hạ Lan Phiêu nhìn bộ dạng đáng đánh đòn của , chỉ cảm thấy tim đau nhói, tức giận để dành lâu rốt cuộc sôi trào mãnh liệt mà xông ra. Nàng giận dữ nhìn đại gia Tiêu Mặc cho đến bây giờ vẫn giả bộ, để ý hậu quả chửi rủa: "Tiêu Mặc ngươi hung cái gì mà hung? Ta cũng là nữ nhân kiêu ngạo có tôn nghiêm! Tay của ta bị gãy là người nào làm hại? Ta hiểu nổi tại sao các ngươi có thể tự cho là đúng như vậy! Chẳng lẽ cuộc đời của ta nhất định phải vây quanh các ngươi, ở lúc các ngươi vui vẻ làm cho các ngươi càng vui vẻ hơn, ở lúc các ngươi vui để cho các ngươi hả giận mới được sao? Ta cũng là người! Mặc dù ta có cường đại bằng các ngươi, nhưng ta cũng nghĩ tới cuộc sống của mình, mà phải trở thành món đồ chơi của các ngươi! Lần này là gãy tay, lần sau có lẽ là gãy chân , thêm mấy lần nữa chính là mất mạng! Ta nợ các ngươi cái gì, ta bồi các ngươi chơi!"

      Hạ Lan Phiêu xong, cầm chén đũa nặng nề vung, sau đó nghiêng đầu mà chạy trở về phòng, để cho bọn họ nhìn thấy nước mắt mặt mình. Tiêu Mặc trầm mặc nhìn bóng lưng xa của Hạ Lan Phiêu, mà Hạc Minh lay động chiết phiến (quạt giấy), dùng đôi mắt đào hoa liếc qua Hoa Mộ Dung, uất ức : "Mộ Dung, Tiểu Hạ Lan tức giận với Tiêu khốn kiếp, bằng chúng ta tuyên chiến với Đại Chu vì nàng hả giận ~~"

      "Ngươi câm miệng! Lần này các ngươi chơi có phần hơi quá rồi, nàng giận . . . . . . Ta trước xem chút."

      Hoa Mộ Dung xong, có chút lo lắng lên lầu, gõ cửa phòng của Hạ Lan Phiêu, lại phát cửa có khóa lại.

      Trong phòng, Hạ Lan Phiêu nằm ở trước bàn trang điểm, bả vai khẽ run, chỉ lộ ra cái ót đen nhánh. Hoa Mộ Dung khe khẽ thở dài, nhàng tới trước mặt Hạ Lan Phiêu, cười nâng lên đầu của nàng: "Muốn khóc mà cũng người trốn khóc sao? Tại sao khóa cửa? sợ bọn họ tới tìm ngươi gây phiền toái sao?"

      "Bọn họ muốn vào có thể trực tiếp đá văng cửa ra, khóa cửa có ích lợi gì. . . . . . Ta vĩnh viễn thể phản kháng rồi."

      Hạ Lan Phiêu thản nhiên cười cười, lau nước mắt ở khóe mắt, toàn thân cũng bao phủ ở trong nồng nặc u buồn. Hoa Mộ Dung nhìn nàng, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, tự chủ tới trước cửa sổ mở cửa sổ ra, nhìn dòng người vĩnh viễn ngừng nghỉ ngoài cửa sổ, bình tĩnh : " thử phản kháng, làm sao ngươi biết ngươi làm được đây? Hạ Lan, cho tới nay ngươi đều là tự chủ nghênh hợp bọn họ, theo đuổi bước chân của bọn , quyền chủ động tự nhiên ở trong tay bọn . Ngươi có nghĩ tới như thế nào thay đổi bố cục như vậy, để cho chính ngươi khống tất cả trong tay hay ?"

      "Ta. . . . . . Ta có thể sao?"

      "Nếu như ngươi thử, có nửa cơ hội thành công, nhưng nếu như ngươi phải dám thử mà , vĩnh viễn thất bại. Chẳng lẽ ngươi cam tâm bị người khác nắm giữ số mạng?"

      "Ta cam lòng! Nhưng ta lại có thể làm gì chứ?"

      "Lợi dụng thân phận của ngươi, tìm được tam bảo, nắm giữ thiên hạ bá quyền — ta có vị trí của Huyết Ngọc, lại thêm Thủy Lưu Ly và Nguyệt Ảnh mà , đừng toàn bộ thiên hạ, chính là muốn nghịch thiên cũng phải là người si mộng ( chuyện hoang đường viển vông). Hạ Lan, ta biết Thủy Lưu Ly ở trong tay ngươi, mặc dù ta biết tại sao Tiêu Mặc tự mình bảo quản, nhưng lúc này là cơ hội tốt nhất của ngươi. Mặc dù tạm thời Chu quốc và Tề quốc có giao chiến, nhưng mà núi thể chứa hai cọp, ta cùng với Tiêu Mặc tỷ thí là chuyện sớm hay muộn. Gần đây thời cuộc yên, loại tiểu quốc (nước ) như Hồng Nam quốc cũng đột nhiên quật khởi, chúng ta cũng phải làm ít chuyện để giữ được cơ nghiệp muôn đời. Ta biết ngươi là ‘thiếu nữ định mệnh’, chỉ có ngươi mới có thể mở ra tam bảo, cho nên. . . . . . Chúng ta hợp tác thôi. Nếu như muốn cùng bọn họ có bất kỳ liên hệ gì, làm Vương Hậu của ta, như thế nào?"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 201:

      Edit: kaylee



      Trong phòng ngủ sạch , Hoa Mộ Dung nghiêng người dựa vào bên cửa sổ nhìn Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt có chút lo lắng. Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào dung nhan tuyệt mỹ của , nhàn nhạt vàng óng ánh làm cho người của vầng sáng, giống như thiên nhân. Hạ Lan Phiêu nhìn , chỉ cảm thấy cổ họng phát khổ, thân thể cũng khẽ run.

      Hoa Mộ Dung biết nàng do dự, bình tĩnh giải thích: "Ngươi biết, tại duy nhất có thể chống lại Tiêu Mặc chỉ có ta cùng với Hạc Minh. Nhưng mà, Hạc Minh tựa như như gió, có bất kỳ người nào có thể nắm phương hướng của , bao gồm cả ta và ngươi — nếu quả như vậy muốn thoát khỏi Tiêu Mặc mà , ta là lựa chọn tốt nhất, cũng là lựa chọn duy nhất của ngươi. Ngươi hiểu ."

      "Cho nên , đường đường Tề quốc Vương cùng ta làm bằng hữu, trị liệu cho ta cũng chỉ là vì đối kháng với Tiêu Mặc? Hoa Mộ Dung, ngươi quá để mắt ta rồi."

      "Ta. . . . . ."

      "Ba!"

      cái tát thanh thúy rơi vào mặt Hoa Mộ Dung.

      Hoa Mộ Dung có chút giật mình vuốt gò má của mình, mà Hạ Lan Phiêu thà nhìn , bình tĩnh : "Hoa Mộ Dung, ta vẫn xem ngươi trở thành bằng hữu, mà ta ngờ chính là ở trong lòng ngươi ta cũng chỉ là đối tượng dùng được thôi. Ngươi muốn chiến thắng Tiêu Mặc, thậm chí ngươi muốn nhất thống thiên hạ đều là chuyện của ngươi, chẳng quan hệ gì tới ta. Nếu muốn đạt được tâm nguyện, ngươi phải dựa vào chính lực lượng của mình, mà phải ta — ta chỉ là nữ nhân thôi, ngươi quá coi trọng ta. Mặc dù sớm biết ta nhất định có bằng hữu, có người thân, nhưng ta vẫn có ảo tưởng. . . . . . Chỉ là, bây giờ rốt cuộc ảo tưởng tan vỡ."

      "Hạ Lan. . . . . ."

      " , ta muốn phải nhìn ngươi nữa. Cám ơn ngươi để cho ta hiểu cuối cùng ta cũng có gì cả, cái gì cũng còn."

      "Hạ Lan, ngươi nhất định phải nhạy cảm như vậy sao? Ngươi biết đây là lựa chọn duy nhất của ngươi! Chẳng lẽ lấy lực lượng của ngươi có thể đối kháng với Tiêu Mặc? Ngươi chỉ là nữ nhân thôi!"

      "Vậy như thế nào?" Hạ Lan Phiêu khẽ mỉm cười: "Ngay cả khi ta là nữ nhân, ngay cả khi ta rất yếu, nhưng số mạng của ta do bàn tay ta tự mình cầm, ta phụ thuộc vào bất luận kẻ nào. Thiên hạ này, là thiên hạ của nam nhân các ngươi, nhưng cũng phải tất cả nữ nhân chỉ có thể dựa vào nam nhân mới có thể sống được. Cho nên, , chúng ta cũng cần thiết gặp mặt nữa."

      . . . . . .

      " xin lỗi." Hoa Mộ Dung đột nhiên : ", xin lỗi. . . . . . Là ta quá mức mọn, luôn cho là đối với ngươi như vậy mới phải, lại để mắt đến tâm tình của ngươi, , xin lỗi. Hạ Lan, xin tin tưởng vốn ý của ta chỉ là muốn giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn thôi, nhưng ta lại dùng phương thức tự cho là đúng — ngươi đúng, nữ nhân cũng phải nam nhân phụ dong, thiên hạ này cũng nhất định phải lệ thuộc vào nam nhân. Ta. . . . . . Vẫn rất ưa thích ngươi. Bởi vì, chúng ta đều là bị buộc gánh vác lên số mạng vốn mình gánh nổi. . . . . . xin lỗi."

      Hoa Mộ Dung liên tiếp lên tiếng "Xin lỗi", thoạt nhìn chính là chân thành như vậy, ngược lại cũng cho Hạ Lan Phiêu có chút mềm lòng. Nàng nhàng thở dài, : "Ngươi cần thiết phải nhận lỗi với ta. Ta chỉ là bình dân, nhưng ngươi là Vương, có cần thiết."

      "Hạ Lan, mặc kệ ngươi tin hay , ta là vẫn đem ngươi trở thành bằng hữu. Chuyện lần này ta vô cùng xin lỗi. . . . . . . Có lẽ ngươi biết, ta từng có người muội muội, tính tình rất giống với ngươi, lúc ta gặp lại ngươi liền nghĩ đến nàng. Vì Tề quốc, nàng chết — lúc đó ta đủ cường đại, thể trở thành nơi dựa vào của nàng, nàng là vì ta mà chết. Từ đó trở , ta liền lập chí phải cường đại hơn, cũng phải có lực lượng đủ để bảo vệ người quan trọng, trở thành nơi bọn họ có thể dựa vào. Mà rốt cuộc ta lại quên, mỗi người đều có lựa chọn và ý tưởng của mình. . . . . . Hạ Lan, xin tha thứ ta . , xin lỗi."

      mặt của Hoa Mộ Dung là nồng đậm đau thương, nhìn Hạ Lan Phiêu trong lòng cũng đau xót, nàng biết mình nên như thế, lại rốt cuộc mềm lòng: "Được, ta tha thứ ngươi."

      "Cám ơn." Hoa Mộ Dung đột nhiên kéo Hạ Lan Phiêu vào trong ngực: "Cám ơn ngươi có vứt bỏ ta."

      Mặc dù thân phận địa vị của Hoa Mộ Dung, biết cao hơn nàng bao nhiêu, nhưng ở trong nháy mắt này, nàng chỉ cảm thấy hai người bọn họ chỉ là người đáng thương đồng bệnh tương liên thôi.

      Đồng bệnh tương liên. . . . . . Tại sao lại có suy nghĩ này? là cảm giác kỳ quái. . . . . .

      Mà rốt cuộc Hạ Lan Phiêu là đánh cuộc cùng bọn họ, cũng cùng chính mình.

      Mặc dù tay của nàng tốt rồi, nhưng nàng muốn gặp những nghiệt kia, chỉ là khỏe trong người, ngoài việc để cho Hoa Mộ Dung vì nàng mang đồ ăn để bên ngoài, gần như ngay cả cửa cũng ra. Nhưng mà, dù là như vậy, nàng vẫn thể thoát khỏi độc hại của bọn họ.

      Tiêu Mặc vẫn còn được, trừ ngẫu nhiên phái Lý Trưởng tới quan tâm tình trạng thân thể của Hạ Lan Phiêu chút bên ngoài cũng chưa có cử động khác, nhưng Hạc Minh lại khác.

      Hạc Minh dùng thủ pháp vốn để dỗ nữ hài tử, cả ngày phái người đưa hoa tươi, quà tặng đến phòng của Hạ Lan Phiêu, còn liên tục, đưa tới thư tình thơm nứt mũi, phòng của Hạ Lan Phiêu đều muốn chất đầy. Nếu như chỉ như vậy thôi cũng thôi , nhưng kinh khủng hơn là Hạc Minh chiếm được hồi cần có rất là thất vọng, nghiêm túc nghiên cứu hành động của mình, lại có thể thường đến trước cửa phòng của Hạ Lan Phiêu hát "Tình ca".

      Tuy tiếng hát của cũng khó nghe, nhưng khuya khoắt tỉnh lại đột nhiên thấy bóng đen ngoài cửa sổ, hơn nữa bóng đen kia còn có thể dùng loại tiếng mang hơi thở mong manh chuyện, cảm giác kia vẫn còn vô cùng kinh khủng. Cho nên, Hạ Lan Phiêu càng dám ra khỏi cửa, cả ngày ngây ngô trong phòng.

      Hoa Mộ Dung đối với quyết định của nàng rất là bất đắc dĩ, lại sợ nàng buồn sinh bệnh, chỉ đành phải thường đến thăm. Hạ Lan Phiêu ngồi ở trong phòng, khe khẽ thở dài, khổ não : "Rốt cuộc như thế nào mới có thể thoát khỏi hai tên biến thái này đây. . . . . . Ta hiểu nổi, tại sao bọn họ chịu buông tay? Chẳng lẽ mặt của ta lớn lên giống như banh vải nhiều màu, để cho bọn họ rất có ham muốn tranh đoạt? Tại sao bọn họ còn chưa ?"

      phải là gương mặt của ngươi giống như banh vải nhiều màu, mà là hai tên kia đều là người tùy hứng tới cực điểm thôi. . . . . . Hoa Mộ Dung buồn bực thở dài.

      Thôi, bọn họ thù địch lẫn nhau cũng phải là chuyện ngày hai ngày rồi, hơn nữa lợi thế Hạ Lan này, có kết quả trước bọn họ có bất kỳ người thối lui ra.

      tại duy nhất may mắn là Tiêu Mặc vẫn còn tương đối lý trí, hành động làm cho người ta khốn nhiễu quá khích, ta ngại bọn họ đánh nhau chết sống, nhưng ta muốn dân chúng của Giang Đô cứ như vậy lọt vào chiến loạn. . . . . .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 202:

      Edit: kaylee



      "Hạ Lan, ngươi hãy nghe ta ."

      "Ta muốn!" Hạ Lan Phiêu gắt gao bắt được khung cửa.

      "Hạ Lan, mới vừa ngươi còn cái dạng ngôn từ nghĩa chánh kia, tại sao có thể lâm trận lùi bước? theo ta!"

      "Đừng!"

      Sau lại, rốt cuộc là nàng bị Hoa Mộ Dung cứng rắn kéo xuống lầu. Nàng núp ở trong phòng mình dám ra cửa, mà Tiêu Mặc và Hạc Minh cũng có quá mức bức bách, chỉ là bộ dáng cùng với nàng tốn hao xuống.

      Hạ Lan Phiêu ở trong phòng buồn bực đến sắp mốc meo, mà Hạc Minh lại cảm thấy cuộc sống nhiều hơn mấy phần niềm vui thú. Mỗi ngày (HM) đều nhân lúc Tiêu Mặc có ở đây chút độc phấn vào trong phòng (TM), khi thêm chút "Mê tình tán" rồi các loại gia vị vào trong thức ăn, tuy nhiên cũng bị Tiêu Mặc nhàng hóa giải.

      Nhưng người rốt cuộc cũng có tính khí.

      Khi Hạc Minh nhàm chán lấy mấy mỹ nhân đến lấp đầy giường Tiêu Mặc, Tiêu Mặc cũng bắt đầu phản kích. gọi mấy nam sủng vào gian phòng của Hạc Minh, tính đúng thời cơ khiến tiểu nhị mở cửa mà vào vừa vặn nhìn thấy bộ dạng Hạc Minh mới tắm xong bị mấy nam tử bao vây thành hình tròn, chế tạo ra mỹ danh "Đoạn tụ" (*), cũng làm các nữ nhân đối với ôm ấp thương tuyệt vọng.

      (*) Đoạn tụ: đồng tính, nam thích nam.

      Hạc Minh vốn để ý danh tiếng của mình, nhưng từ sau lần trước, nữ nhân thấy cũng rối rít tránh, điên cuồng ái mộ như những ngày qua nữa. Bất luận là ở quán rượu hay là ở đường cái, toàn bộ nam nhân Giang Đô đều dùng loại ánh mắt lửa nóng xuyên thấu qua áo của quan sát thân thể tráng kiện của , thậm chí mỗi ngày vào buổi tối đều có nam tử gõ cửa hi vọng cùng *****, cực lớn *** quấy rầy giấc ngủ của . Cho nên, mắt xếch hẹp dài thiên hạ đệ nhất của lần đầu tiên có ảnh nhàn nhạt, mà tất cả thứ này đều là tên nam nhân ghê tởm bại hoại kia ban tặng!

      Tiêu Mặc. . . . . . Người này làm như vậy là thị uy với ta sao? Được, chúng ta có gặp nhau ở chiến trường, ở Giang Đô phân cao thấp cũng là việc nên làm! Ta ngược lại muốn nhìn xem rốt cuộc Tiểu Hạ Lan là nữ nhân của ai!

      Bên này, Hạc Minh chính khí hừ hừ nhìn Tiêu Mặc khoan thai tự đắc thưởng thức trà, lại đột nhiên thấy Hoa Mộ Dung lôi kéo tay Hạ Lan Phiêu xuống lầu. nhìn bọn họ, nụ cười mặt từ từ mở rộng, thân mật với Hạ Lan Phiêu: "Tiểu Hạ Lan, chúng ta cũng ba ngày gặp nha ~~~ nghe ngươi ngã bệnh, có muốn hay ta vì ngươi ‘tự tay’ trị liệu. . . . . ."

      Ai, nhiều ngày thấy, Hạc Minh vẫn là tên biến thái trước sau như ! Chỉ là, tại sao nhìn đứng lên có chút tiều tụy? Còn Tiêu Mặc tại sao lại trầm nhìn tay của ta? Trong tay ta có chủy thủ nha!

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, nghi ngờ nhìn bàn tay bị Hoa Mộ Dung nắm lấy, mà Hoa Mộ Dung buông tay ra rồi. ý bảo Hạ Lan Phiêu ngồi xuống, mỉm cười với Hạ Lan Phiêu trấn an tâm tình khẩn trương của nàng, sau đó bình tĩnh tuyên bố với bọn họ: "Hạ Lan có lời muốn với các ngươi."

      "A ~~~ có phải rốt cuộc Tiểu Hạ Lan đồng ý làm thê tử của ta rồi hay ?"

      "Ta. . . . . ."

      Hạ Lan Phiêu đứng thẳng lên vốn chỉ cao đến lồng ngực , muốn nghĩa chánh ngôn từ những gì đó, lại thấy tròng mắt trầm tĩnh của Tiêu Mặc, trong lập tức trút giận. Nàng ho tiếng, mất tự nhiên : "Này, ta có bất kỳ quan hệ gì với các vị, ta cũng hi vọng hai vị hùng giơ cao đánh khẽ thả tiểu muội. Các vị hùng đều là nhân trung long phượng, ngọc thụ lâm phong tuấn lãng bất phàm, bây giờ có cần thiết lãng phí thời gian ở người tiểu muội. bằng. . . . . . Chúng ta liền như vậy từ biệt, ai về nhà nấy, ai tìm nương nấy."

      "Tiểu Hạ Lan là muốn chia tay với ta sao ~~ thương tâm ~~ có phải hay ngươi di tình biệt luyến (thích người khác á) rồi hả ?"

      Hạc Minh xong, cảnh giác nhìn Hoa Mộ Dung, mà Hoa Mộ Dung bất đắc dĩ thở dài. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, mặt đỏ lên giọng mắng: "Chẳng lẽ ta có nam nhân có cách nào khác để sống sao? Cầu xin tư tưởng ngươi lành mạnh chút có được hay ! Ta. . . . . . Ta chỉ muốn người sống qua ngày, mời các ngươi cách xa cuộc sống của ta."

      " thể nào." Hạc Minh cười hì hì nhìn nàng: " vất vả mới tìm được món đồ chơi chơi vui như vậy, ta mới nỡ buông tha."

      "Hạc Minh!"

      "Hạ Lan, ngươi có cảm thấy có chúng ta mà ngày cũng rất nhàm chán sao? theo chúng ta, ngươi mới có thể lấy được ~~~ vật cần tìm nha ~~~"

      Hạc Minh xong, mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu, thần bí mị, lại mang theo mê hoặc giống hệt túc (*), làm cho người ta khó có thể cự tuyệt. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, sau đó trong nháy mắt suy nghĩ hiểu tất cả. Thân thể của nàng khẽ run, mà nàng bi ai phát mình làm thế nào cũng cách nào cự tuyệt hấp dẫn về nhà.

      (*) túc: hoa túc, tức hoa thuốc phiện đó.

      "Ta.... Ta lạ gì. . . . . ."

      "Có ?" Hạc Minh tà mị cười: ", chịu?"

      "Ta. . . . . ."

      " nên gạt mình. Ở trong phòng cũng sắp buồn bực đến hư, cùng ta ra ngoài dạo thôi."

      Hạc Minh xong, tay nhấc lên tay Hạ Lan Phiêu, nhanh như bay mang nàng ra khỏi cửa. Hoa Mộ Dung cũng cả kinh, có chút đề phòng nhìn Tiêu Mặc vẫn trầm mặc , mà Tiêu Mặc chỉ là nhàn nhạt đứng dậy, giống như tất cả mọi chuyện xảy ra ở bốn phía có quan hệ gì với .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :