1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 193:

      Edit: kaylee


      Lưu Ly ngây dại.

      Nàng mờ mịt ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, hoàn toàn thể tin vào tai của mình. Tiêu Mặc để ý đến nàng, chỉ là ôm Hạ Lan Phiêu đến giường, vẻ mặt cẩn thận đó Lưu Ly chưa từng thấy qua. vuốt vết máu ứ đọng cổ Hạ Lan Phiêu, từ từ : "Từ hôn là ta , nếu như ngươi muốn trả thù nên tìm ta, bây giờ tìm nàng có cần thiết. Hay là , ngươi biết ngươi phải là đối thủ của ta, chỉ có thể trút giận lên nàng? Xem ra ngươi cũng là biết xem xét thời thế."

      "A Mặc. . . . . ."

      "Ngươi có tư cách cứ gọi ta như vậy. , ta muốn nhìn thấy ngươi."

      "Ta. . . . . ."

      " mau — hay là, ngươi còn có cái gì đáng giá để cho ta lợi dụng?" Trong mắt Tiêu Mặc lóe lên hàn quang.

      Nhìn dáng vẻ quyết tuyệt của Tiêu Mặc, lòng của Lưu Ly rốt cuộc tan nát. Nàng biết, Tiêu Mặc đúng là liếc nhìn nàng nhiều hơn cái, bao giờ nữa.

      Nhưng. . . . . . Nếu như mà ta làm được chuyện cười đùa với ta kia sao?

      Như vậy tin tưởng thành tâm của ta, có thể hay hiểu được ra so với nàng, ta cũng có rất nhiều chỗ đáng khen?

      Nhưng mà, ta muốn phản bội tộc nhân à. . . . . .

      , ta thể thua Hạ Lan Phiêu! Người đời đều biết nàng vì trượng phu chối bỏ cha của mình, mà tại A Mặc tốt với nàng như vậy, nhất định là vì thẹn trong lòng.

      Nếu như cũng có thể nhìn ta như vậy, ta là chết cũng cam nguyện. . . . .

      "Còn mau cút ?" Tiêu Mặc lạnh lẽo nhìn nàng. Ta nhớ được ta rồi, trừ ta ra bất luận kẻ nào cũng được tổn thương ngươi, bao gồm chính ngươi — hôm nay, ngươi làm trái mệnh lệnh của ta. Quả , hơi sức của Lưu Ly so với ngươi lớn hơn chút, nhưng nếu ngươi liều mạng giãy giụa mà , chắc là bị nàng bị bóp cổ đến nông nỗi suýt chết. Hay là. . . . . . Trong lòng của ngươi cũng có ý muốn chết? Tại sao?"

      "Ta có. . . . . ."

      "Trả lời ta."

      Tiêu Mặc trầm tĩnh nhìn Hạ Lan Phiêu, nhưng lực uy hiếp trong mắt lại làm cho Hạ Lan Phiêu càng khủng hoảng so với lúc đối mặt tử vong vừa rồi. Nàng gian nan nuốt nước miếng, há mồm ra ngay cả lời láo cũng ra được chữ. Nàng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Mặc, vốn nên phát tiết lửa giận nhưng mà có chút uể oải, cuối cùng thành trong cuồng phong điểm chút hỏa tinh (đốm lửa ), bị gió thổi liền tan thành mây khói. Nàng cúi thấp đầu. Dùng tiếng đến mứa gần như thể nghe thấy : "Ta. . . . . . Chỉ là mệt mỏi, muốn trở thành toàn cho ngươi."

      "Thành toàn cho ta cái gì?"

      "Thành toàn ngươi. . . . . . Cưới nàng. . . . . ."

      "Hạ Lan, ngươi quả nhiên là ghen." Tiêu Mặc nghiêm túc gật đầu: "Chỉ là còn có mấy phần đáng ."

      . . . . . .

      "Sau khi rời khỏi Ngư Đảo, học chút võ nghệ, bảo vệ mình tốt. Nếu như. . . . . . Nếu như ngươi chỉ biết mềm yếu trốn tránh hiểu được bảo vệ mình mà , thay vì để cho ngươi chết ở trong tay người khác, bằng ta tự tay giải quyết ngươi, cũng làm cho ngươi bớt chút đau đớn. Hạ Lan, ngươi nhớ, cái thế giới này có chuyện gì quan trọng hơn việc còn sống."

      Nếu là nhìn ngươi bị người khác giết chết, nhìn ngươi bị người khác làm lợi thế tới uy hiếp ta, còn bằng để cho ta ở trước khi tất cả mọi việc chưa xảy ra tự tay kết thúc ngươi.

      Ta, là thể có bất kỳ nhược điểm nào.

      Nếu như ngươi chỉ có thể là nhược điểm của ta mà , như vậy ngươi cũng có chút giá trị tồn tại nào rồi. Hạ Lan Phiêu, ta cho ngươi cơ hội làm cho ngươi trở nên mạnh mẽ, mà cơ hội chỉ có lần duy nhất, ngươi nhất định phải quý trọng.

      Hạ Lan Phiêu tự nhiên biết giờ khắc này Tiêu Mặc nghĩ cái gì, chỉ là sờ sờ cổ của mình, có chút sợ. ra nàng cũng biết lúc ấy làm sao mình lại giống như bị người đoạt hơi sức cả người, chỉ là nhu thuận chờ Lưu Ly đoạt tánh mạng của mình — tuy rằng cũng nhất định là đối thủ của nàng, nhưng nếu quả nàng muốn giết ta, hay là muốn liều mạng cá chết lưới rách (*), để cho nàng chiếm tiện nghi mới đúng là chuyện ta phải làm!

      (*) cá chết lưới rách: hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt.

      Tiêu Mặc rất đúng, ta thực quá yếu, ngay cả năng lực tự vệ cũng có. Vì sinh tồn, vì về nhà, ta nhất định phải trở nên mạnh hơn!

      Tiêu Mặc, chúng ta quả nhiên là cùng loại người. . . . . . Ta là khó có thể tưởng tượng, nếu như đến lúc giữa hai ta có người phải chết, chúng ta làm ra lựa chọn gì?

      , ta phải là đối thủ của ngươi, cho nên đến lúc đó người chịu chết kia nhất định cũng chỉ có thể có thể chính là ta. Ta hiểu lời ngươi mới vừa kia phải là đùa, nhưng ta hiểu lắm ta bị người nào giết, có thể hay bảo vệ mình có quan hệ gì với ngươi đâu.

      Chẳng lẽ tham muốn giữ lấy của ngươi mạnh đến mức ngay cả người chết kiểu nào đều muốn làm chủ?

      "Nếu như có thể mà , thu thập đồ đạc xong, ngày mai chúng ta rời ." Tiêu Mặc đột nhiên .

      "Tại sao? Chẳng lẽ ngươi thành thân với Lưu Ly sao?" Hạ Lan Phiêu theo bản năng hỏi.

      "Ngươi hi vọng như thế?" Tiêu Mặc cười như cười nhìn nàng.

      "Ta. . . . . ."

      "Ta mở lời từ hôn, tự nhiên thu hồi lại lời của mình. Huống chi, ta còn nhớ ngày hôm qua có người lôi kéo ống tay áo của ta, khóc cầu xin ta cần thành thân với Lưu Ly, mà ta đồng ý với nàng — như vậy, vậy thôi. Dù sao thứ nên có được cũng đều lấy được rồi, đúng lúc nên vĩnh biệt với bọn họ."

      Tiêu Mặc "thứ nên có được" đương nhiên là chỉ Thủy Lưu Ly, còn bao gồm cả bản nhân Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu giật mình vuốt Thủy Lưu Ly trong suốt óng ánh sáng long lanh trước ngực nàng, có cảm giác được ánh mắt Tiêu Mặc nhìn nàng thậm chí có chút dịu dàng. Mà lòng của nàng, rốt cuộc là ấm.

      Tuy Tiêu Mặc vẫn luôn miệng lười lãnh khốc, nhưng sau khi biết được lấy Lưu Ly, Hạ Lan Phiêu đột nhiên cảm thấy tim ấm áp, cả người đều vô cùng thoải mái. Nàng tựa hồ có cảm giác giống như uống ly trà nóng giữa mùa đông lạnh giá, nhiệt độ của nước trà này cứ như vậy lan tỏa ra toàn thân, làm cho cả người cũng ấm áp lên. Nàng chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, theo bản năng nuốt nước miếng, ngượng ngùng : "Ngươi cưới nàng phải là vì ta chứ. . . . . ."

      "Ngươi cảm thấy thế nào?" Tiêu Mặc mỉm cười.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 194:

      Edit: kaylee


      "A ."

      Vậy nhất định phải là bởi vì ta. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, có chút buồn bực khẽ cau mày, mà Tiêu Mặc than tiếng, đột nhiên kéo nàng đến khuỷu tay của mình. Cánh tay của Tiêu Mặc khiến người ta cảm thấy an toàn như vậy, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tâm tình khẩn trương trong nháy mắt buông lỏng, lại có chút buồn ngủ đánh tới, mí mắt cũng nặng nề vô cùng. Nàng theo bản năng ngáp cái, đúng là mặt mơ mơ màng màng.

      A. . . . . .

      Tiêu Mặc buồn cười nhìn nàng sau khi trải qua biến đổi lớn như vậy còn có vẻ mặt tham ngủ này, theo bản năng đưa tay vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của nàng. Mới vừa rồi, rất sợ mình tới chậm tạo thành hậu quả cách nào dự tính được, mà cũng mất rất nhiều sức lực mới khắc chế đánh ngục được Lưu Ly kích động tại chỗ.

      Ta đây là thế nào. . . . . . Nếu như nàng giết chết Hạ Lan tạo thành kết cục cách nào cải biến mà , phương thức giải quyết tốt nhất ràng là giữ chặt nàng bên mình, vì mình mưu cầu lợi ích lớn nhất, nhưng lúc ấy trong đầu ta chỉ có ý niệm duy nhất chính là giết nàng.

      Vẫn là đánh mất lý trí. . . . . .

      Biết rất ràng khi kết cục cách nào cải biến, việc phải làm là áp chế cảm xúc cá nhân tìm kiếm phương thức giải quyết tốt nhất cho toàn cục, nhưng lúc ấy ta cư nhiên chỉ ngây thơ muốn báo thù lửa giận. Hạ Lan Phiêu, tại sao ngươi luôn có thể ảnh hưởng tâm tình và phán đoán của ta?

      Mà rốt cuộc ta vẫn là cảm thấy may mắn khi nàng chết.

      Khi nàng té ở trong lòng ta, ta theo bản năng tiếp nhận nàng, ôm nàng chặt, có cảm giác mừng rỡ cách nào ức chế khi tưởng mất mà có lại được. Ta biết , ta để cho nàng có bất kỳ cơ hội nào rời khỏi ta.

      Trở nên mạnh mẽ , Hạ Lan Phiêu. Làm nữ nhân bên cạnh ta mà , ngươi phải có đủ năng lực để tự vệ, nếu chỉ có thể bị người lợi dụng để kiềm chế bước chân tiến tới của ta mà thôi. Ta nghĩ đến ngày nhất định phải chọn lựa giữa giang sơn và ngươi. Ta lựa chọn giang sơn, nhưng ta cũng hi vọng ngươi rời ta. . . . . .

      Ha ha, có phải lòng ta quá tham rồi hay ?

      Nhưng mà, ta quen với tồn tại của ngươi, nếu là đột nhiên mất ngươi, ta đột nhiên giống như là người mù. Nếu là cả đời chưa từng thấy qua những thứ muôn hồng nghìn tía và đẹp đẽ kia, cũng có lưu luyến cùng tiếc hận, nhưng ngươi cố tình để cho ta gặp ngươi. . . . . .

      Làm sao ta có thể buông tay đây?

      Giống như người mù rốt cuộc có thể thấy được ánh sáng, làm sao có thể buông tha dễ như trở bàn tay phần tinh khiết chói mắt kia? Ta, rốt cuộc là trầm mê. . . . . .

      Tiêu Mặc nhìn dung nhan thanh tú của Hạ Lan Phiêu, chỉ cảm thấy nàng so với bất kỳ nào gặp đều xinh đẹp hơn. Mà rốt cuộc giống như nam tử bình thường, rơi vào "Võng tình" trong truyền thuyết sao?

      Vào lúc nàng có ở đây nhớ nhung, vào lúc nàng bị thương đau lòng. . . . . . nhịn được ôm nàng vào lòng, nhịn được muốn lấy được toàn bộ của nàng, nhịn được chiếm cứ lòng của nàng. . . . . .

      Đây chính là "Tình " giắt trong miệng các nữ nhân sao?

      Hình như cũng quá xấu. . . . . .

      Tiêu Mặc nghĩ vậy, đột nhiên nhàng thở dài. cúi người, đột nhiên ở bên tai nàng: "Còn nhớ đánh cuộc kia sao? Ta thắng."

      Có ý tứ gì? Đánh cuộc gì?

      Môi của Tiêu Mặc hữu ý vô ý nhàng đụng vào vành tai của Hạ Lan Phiêu, mà dái tai trắng nõn của nàng là hồng mảnh. Tiêu Mặc khẽ hôn lỗ tai của nàng, lưỡi ướt át cứ như vậy tiến quân thần tốc, tê dại làm cho người ta muốn thoát cũng lực kháng cự. hài lòng nhìn khuôn mặt nhắn sung huyết đỏ bừng của Hạ Lan Phiêu, : "Ta nhớ được ta với ngươi đánh cuộc, xem người nào người nào trước. Nếu là ta thắng mà có thể thả ngươi rời , ngươi thắng có thể ."

      Hình như là có chuyện này. . . . . . Mà thế nào ta lại nhớ cách thức đánh cuộc này? Hình như là nếu ta để ta !

      "Ta thắng." Tiêu Mặc mỉm cười .

      Nếu là đánh cuộc xem ai thưởng thức được tình trước, như vậy ta động lòng với ngươi trước bước, người thắng tự nhiên cũng là ta. Nếu ta thắng, như vậy ngươi chính là của ta. . . . . .

      Tiêu Mặc lặng yên suy nghĩ, bên môi lộ ra nụ cười như có điều suy nghĩ. Hạ Lan Phiêu vẫn còn sợ sệt, nghĩ ràng, mà Tiêu Mặc đột nhiên nhìn nàng sâu: "Nếu như ’ mà . . . . . . Hạ Lan, ngươi ta sao?"

      Ông!

      Lôi điện lớn động trời.

      Ở nơi này lôi điện lớn đánh sâu vào, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, gần như muốn quên mất hô hấp. Nàng há hốc mồm cứng lưỡi nhìn Tiêu Mặc, biết làm sao hỏi ra vấn đề trực tiếp như vậy, khỏi mặt đỏ lên, lời gì cũng ra được. Nhưng mà, Tiêu Mặc đưa tay vuốt ve tóc của nàng, kiên định hỏi: "Ngươi ta, đúng ?"

      " có." Hạ Lan Phiêu kiên quyết .

      Ta thương ngươi, ta tuyệt đối mê luyến ngươi, tuyệt đối bởi vì ngươi mà ảnh hưởng bước chân của ta.

      Đúng vậy. . . . . .

      Chỉ cần cứ thôi miên mình như vậy, có lẽ làm được !

      Mà ta rốt cuộc là quên được lúc ôm ta dịu dàng. . . . . .

      "Trong lòng có ta à. . . . . . Ngươi láo."

      "Ngươi biết xấu hổ."

      "A. . . . . . chỉ dối, Hạ Lan."

      Hai mắt Tiêu Mặc là màu đen làm cho người ta chìm đắm, trong suốt mà u ám, cũng là có thể cắn nuốt chút phản kháng trong nhân thế này. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn , gần như quên mất hô hấp, mặt đỏ lên, trong lòng thầm mắng mình thế nhưng lại bị người này làm cho ***** rồi. Nàng hít hơi sâu, đôi môi run rẩy, dùng hết hơi sức bình sinh lớn nhất : "Đúng, là ta láo. . . . . . Tiêu Mặc, ta thích ngươi. Ngươi sao? Ngươi thích ta sao?"

      Hoàn toàn yên tĩnh.

      Hạ Lan Phiêu cúi đầu, nghe nhịp tim đập thình thịch của mình, đôi tay khẩn trương cũng rỉ ra mồ hôi. Đêm qua mệt mỏi cùng hôm nay sóng gió làm cho thể xác và tinh thần nàng mệt mỏi, mà nàng rốt cuộc lớn mật ra tâm ý của mình, nhưng có lấy được bất kỳ đáp lại nào. Vốn tưởng rằng chỉ là lúc lỡ lời, xấu nhất là kết cục Tiêu Mặc chê cười, nhưng chỉ trầm mặc.

      Thời gian biết trôi qua bao lâu, rốt cuộc Hạ Lan Phiêu nhịn được nội tâm đau khổ, có chút xấu hổ phất tay cái, ngượng ngùng : "Này, ra ta cũng biết thế nào mà ta đột nhiên ra lời nhàm chán như vậy, chúng ta đều quên nó thôi. . . . . . Ta nha."

      Hạ Lan Phiêu xong, giùng giằng đứng dậy, lung tung phủ thêm bộ y phục liền ra ngoài cửa. Tiêu Mặc đột nhiên ôm chặt eo của nàng từ phía sau, ở bên tai nàng: " cho ."

      . . . . . .

      Tiêu Mặc. . . . . . Tại sao mỗi lần người đều xuất ở lúc ta yếu ớt nhất? Ngươi ràng cự tuyệt ta, để cho ta tự do, tại sao lại muốn lên tiếng giữ lại ta cho ta hi vọng?

      "Hạ Lan, người ngươi mặc quần áo là của ta."

      . . . . . .

      là mất mặt. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu buồn bực vội vàng cởi áo khoác người ra, nhưng bởi vì khẩn trương mà cách nào cởi ra nút áo, chóp mũi cũng nhanh toát ra mồ hôi. Tiêu Mặc khe khẽ thở dài, giúp nàng cởi quần áo, cúi người nhìn nàng: "Hạ Lan, ta nên bắt ngươi làm thế nào bây giờ. . . . . ."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 195:

      Edit: kaylee


      Vốn tưởng rằng chỉ là lúc ý loạn tình mê, lại nghĩ rằng bị chiếm cứ cả tâm linh. ra là, cảm giác có người đáng giá để bảo vệ là tốt đẹp như vậy.

      phải là hiểu tâm ý của nàng, nhưng lúc nàng ra câu kia ta lại biết nên đối mặt như thế nào.

      Nữ nhân bình thường phải là đều dùng nụ cười dịu dàng, ánh mắt mê ly, thần thái ngưỡng mộ để diễn tả tình sao? Nhưng tại sao nàng lại nó ra ngoài miệng? là lớn gan. . . . . .

      Nhưng trong lòng ta rốt cuộc vẫn là vui sướng.

      ra là, cảm giác được khẳng định, được quan tâm, được coi trọng vui vẻ như vậy. . . . . . Rốt cuộc ta cũng chạm đến lòng của ngươi rồi, Hạ Lan Phiêu. Nhưng ta còn muốn lấy được nhiều hơn, nhiều hơn, cho đến khi lấy được tất cả của ngươi.

      Ta muốn trở thành người và quyến luyến duy nhất của ngươi, ta muốn làm cho ngươi vẫn làm bạn ở bên cạnh ta, nhìn ta thành lập đế quốc vĩ đại xưa nay chưa từng có. Nhưng. . . . . .

      phải trở thành gánh nặng của ta, Hạ Lan Phiêu.

      Ta đồng tình kẻ yếu, mà ngươi cũng thể làm người yếu. Người yếu xứng sinh tồn ở thế giới này, ta hi vọng chúng ta có thể cùng nhau ở chỗ có thể nắm giữ được vận mạng của người khác. Nhưng mà, trước ngày đó, ngươi nhất định phải bảo vệ mình!

      Rồi ta . . . . . . Hoàn toàn chiếm cứ lòng của ngươi thôi.

      Tiêu Mặc nghĩ vậy, ôm ngang Hạ Lan Phiêu lên, bế nàng đến giường, đặt đầu đè ở trán của nàng. Bọn họ gần kề như vậy, đôi môi chỉ cần mở là có thể chạm được vào nhau. Lông mi mềm mại của đối phương nhàng rung rung ở mặt người kia, hơi thở mà bọn họ thở ra chính là vô cùng nóng bỏng. . . . . .

      Ngoài phòng, tiếng sóng biển ào ào.

      Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc, đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ của , nước mắt lập tức rơi xuống. Nàng ôm chặt, đôi môi run rẩy nhàng đụng vào môi của , sau đó nhanh chóng tách ra, dường như muốn khắc ghi mãi nụ hôn này ở trong lòng. Mà lòng của nàng, rốt cuộc là chua xót.

      Tiêu Mặc, rốt cuộc ngươi vẫn trả lời, rốt cuộc vẫn là chưa phải ta à. . . . . . Nếu như vậy, để cho tất cả mọi thứ ở đây trở thành hồi ức thôi. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, nhắm mắt lại cảm thụ nhiệt độ của Tiêu Mặc, yên lặng rơi lệ, cả người lạnh lẽo thấu xương. Ngay tại lúc nàng đau lòng như vậy, tuyệt vọng như vậy, Tiêu Mặc đột nhiên bá đạo hôn lên. Hạ Lan Phiêu lại bị Tiêu Mặc chiếm cứ cả khoang miệng. Lưỡi của bọn họ dây dưa ở trong miệng, ngay cả trong khí cũng tràn ngập hương vị sắc tình. Hạ Lan Phiêu mở to mắt, ngạc nhiên nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Tiêu Mặc. Tiêu Mặc khẽ thở dài, : "Lúc hôn phải chuyên tâm, phải nhắm mắt lại mới ra mềm mại."

      . . . . . .

      "Hạ Lan, cần lại dao động ta. Nếu là ta lại muốn ngươi... ngày mai ngay cả hơi sức để rời giường ngươi cũng có. Chỉ là. . . . . . Ta rất thích chủ động vừa rồi của ngươi." Tiêu Mặc mỉm cười .

      Quá mất mặt. . . . . .

      Ta. . . . . . Ta cũng biết tại sao lại đột nhiên chủ động hôn ? Có thể là cảm thấy, hoàn toàn mất thôi. . . . . .

      Nhưng rốt cuộc nụ hôn này của là có ý gì? Là khẳng định, hay là bố thí? Tại sao ta vĩnh viễn thể đoán được tim của ?

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, dùng cặp mắt sương mù nhìn Tiêu Mặc, giống như là động vật ăn cỏ uất ức, làm cho người ta vừa nhìn liền mềm lòng. Lòng của Tiêu Mặc cũng "đột nhiên" mềm nhũn, khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, giống như vuốt ve con mèo con.

      "Hạ Lan, ta. . . . . ."

      Tiêu Mặc đột nhiên mở miệng, lại rốt cuộc hết lời. tự cảm thấy luống cuống nên cắn bờ môi, mặt cũng có chút đỏ.

      Đáng chết. . . . . . Lời như thế như thế nào ta có thể ra khỏi miệng? Tiêu Mặc có chút khó xử thầm nghĩ.

      Ngươi cái gì? Chẳng lẽ ngươi ngươi cũng thích ta sao?

      Hạ Lan Phiêu mở to hai mắt nhìn Tiêu Mặc, lại thấy mặt của khẽ ửng hồng, cau mày, hình như có chút lời cực kỳ khó khăn ra khỏi miệng. Nàng rất ít khi nhìn thấy Tiêu Mặc có vẻ mặt rối rắm như vậy, mà dáng vẻ mặt đỏ lên đúng là rất đáng , tràn đầy tính trẻ con, làm cho người ta nhịn được liền muốn hôn cái. Nhưng rốt cuộc đáp án của là gì?

      " có gì."

      Dưới cái nhìn soi mói của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc tự giác luống cuống, khẽ thở dài. tiếp tục vuốt tóc dài của Hạ Lan Phiêu, trầm tĩnh : "Thôi, trước về Giang Đô rồi hãy . Ta. . . . . . đưa ngươi cho người khác, tổn thương ngươi nữa. Cho nên, ngươi cũng cần khóc nữa."

      Tiêu Mặc có chút khó khăn ra những lời quen, đôi môi dịu dàng hôn lên khóe mắt có nước mắt của Hạ Lan Phiêu, mà nàng chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, hẳn là cảm thấy vô tận an toàn. Nước mắt của nàng lại khống chế được nữa, tuôn rơi lưu lại, mà nàng cũng biết vì sao, chỉ cần là Tiêu Mặc với nàng nàng đều tin tưởng.

      Tiêu Mặc. . . . . . Rốt cuộc ngươi vẫn còn có chút quan tâm ta, có chút thương ta sao?

      Nếu phải như vậy, tại sao ngươi phải cam kết như vậy với ta?

      Là ngươi lại muốn lợi dụng ta, hay là ở trong lòng của ngươi rốt cuộc là ta có chiếm cứ chút vị trí. . . . . .

      "Hạ Lan, ngươi nghĩ cái gì?" Tiêu Mặc hỏi.

      "Ta tin tưởng ngươi — Tiêu Mặc, ta tin tưởng ngươi." Hạ Lan Phiêu , kiên định nhìn Tiêu Mặc.

      Nếu thích ngươi, nếu cách nào buông tha cũng cách nào thoát , như vậy tin tưởng ngươi thôi.

      Mặc dù ngươi vẫn ràng với ta ngươi có hay thích ta, nhưng ngươi có thể cam kết như vậy với ta, ta rất là cảm kích.

      Tiêu Mặc, ta biết trong lòng của ngươi rốt cuộc là có ta tồn tại. Mặc dù tồn tại này có thể rất , rất , thế nhưng thế nào?

      Ta thích ngươi là chuyện của ta, hề có chút quan hệ nào với ngươi.

      Nhưng mà, mặc dù ta thích ngươi, nhưng dù sao ta cũng vì ngươi buông tha về nhà. . . . . .

      Chúng ta đều là người lý trí, chúng ta đều vì tình cảm của riêng mình mà làm ra chuyện ảnh hưởng đến phán đoán của mình.

      Ngươi là Hoàng đế cao cao tại thượng, ngươi có giang sơn xã tắc và mỹ nữ đếm hết, mà ta chỉ là luồng u hồn cách xa ngươi mấy ngàn năm thôi. Khoảng cách giữa chúng ta, so với năm ánh sáng còn xa xôi hơn, mà ta lòng của chúng ta vẫn luôn cách nào chạm đến cùng chỗ.

      Cho nên, ta biết nếu như ngươi cũng " thích ta", " muốn chia lìa ta" mà ta nên trả lời như thế nào. may là tất cả đều có xảy ra.

      Nếu phát sinh, ta khó xử, khổ sở. Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng ta lại thấy may mắn vì ngươi vẫn là Tiêu Mặc tỉnh táo quyết tuyệt.

      Tiêu Mặc. . . . . . để cho tất cả mọi thứ của chúng ta, trở thành hồi ức tốt đẹp nhất thôi.

      Mặc dù ta. . . . . . ngươi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 196:

      Edit: kaylee


      "Hạ Lan. . . . . ."

      Tiêu Mặc nhìn ánh mắt rưng rưng của Hạ Lan Phiêu, chỉ cảm thấy tâm bị phủ đầy bụi từng chút từng chút bị tróc ra. Nếu như là Ám Dạ (bóng tối, đêm tối) mà , như vậy Hạ Lan Phiêu chính là luồng ánh sáng tinh khiết nhất, hấp dẫn tầm mắt của , chiếm cứ lấy tâm linh của . Nhưng mà, kết quả cuối cùng rốt cuộc là ánh sáng phá vỡ bóng tối, hay là ánh sáng cuối cùng dung nhập vào trong đêm tối đây? A. . . . . .

      Tiêu Mặc nghĩ vậy, ôm Hạ Lan Phiêu càng chặt. chậm rãi nhắm hai mắt lại, chuyện cũ cũng từng màn lên trước mắt . Mặc dù rốt cuộc vẫn ra ba cái chữ kia với nàng, nhưng biết tim của cách nào kháng cự tiếp nạp kia, mà cũng chưa từng có tham muốn giữ lấy mãnh liệt như vậy.

      Hạ Lan, ngươi ta. . . . . . Nhưng mà, trong lòng của ngươi còn có những người khác, như vậy còn chưa đủ. Ta biết ta cũng là quan tâm ngươi — nhưng ta thể để cho ngươi, thể để cho bất kỳ người nào biết.

      phải là , phải là dám , chỉ là muốn bị kiềm chế, muốn bị thương tổn thôi.

      Biết ngây thơ đơn thuần của ngươi vì ngươi cũng vì ta mang đến phiền phức rất lớn, nhưng ta đành lòng thay đổi ngươi, càng muốn chờ ngươi tự mình tỉnh ngộ, tự mình lớn lên.

      ra , chúng ta là cùng loại người. Nhưng ta hiểu, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tại sao ngươi còn có thể cười hồn nhiên như vậy, rực rỡ như vậy, như vậy làm cho ta mê mẩn?

      Rốt cuộc ta nên làm gì ngươi bây giờ, Hạ Lan. . . . . .

      Trước lúc có hiểu ràng đáp án, bằng liền theo tâm ý của ta, muốn làm cái gì làm cái đó thôi.

      tại, ta chỉ muốn hôn ngươi. . . . . .

      Tiêu Mặc nghĩ vậy, khẽ hôn lấy môi của Hạ Lan Phiêu, nhưng biết bên trong thân thể của dịu dàng giống như là thuỷ triều lan tràn. nắm eo thon của Hạ Lan Phiêu, thầm nghĩ phải nuôi nàng mập mạp chút, nếu sau này sinh con dễ dàng.

      Đứa bé?

      Cẩn thận nghĩ đến, ta là lần đầu tiên muốn cùng lưu lại con cháu của mình. . . . . .

      Ta phải muốn lợi dụng, phải muốn tính toán, chỉ là đơn thuần thích nàng thôi. . . . . .

      Cho nên, ngươi thể phản bội ta, Hạ Lan Phiêu.

      Nếu ngươi phản bội ta... ta nhất định làm cho ngươi sống bằng chết.

      "Tiêu Mặc, buông tay, ta phải ."

      "Vậy sao. . . . . . đáng tiếc."

      Ở bên trong lồng ngực của Tiêu Mặc, loại cảm giác vừa kinh hoảng lại mong đợi dần lan tràn ở trong lòng Hạ Lan Phiêu, mà nàng chỉ nghĩ nhanh rời vùng đất thị phi này chút.

      Tiêu Mặc nghiêng người dựa vào giường, vạt áo mở hơn nửa, ngực hơi lộ ra, tóc dài xõa, vóc người cường tráng quyến rũ tiêu hồn thường ngày hiếm thấy làm mỗi sắc nữ đều động lòng. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng ở bên giương mắt nhìn Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc lại cười nhạt với nàng: " nỡ sao?"

      Chẳng lẽ. . . . . . Đây chính là hoa hoa lệ lệ *****? Tiêu đại gia ngài đúng là dốc hết vốn liếng. . . . . .

      Nhưng mà, ta phải loại sắc nữ chỉ coi trọng sắc đẹp của nam nhân! Ta là đóa hoa của tổ quốc lớn lên trong khí khỏe mạnh của thời đại Xã Hội Chủ Nghĩa! Ta lại bị mỹ mạo của lừa làm cho mình bị thua thiệt!

      Đóa hoa của tổ quốc nghĩ vậy, cố gắng hết sức khống chế lý trí của mình, chợt tránh ra khỏi lồng ngực của Tiêu Mặc, tới cửa. Nàng bước nhanh, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ra. Tiêu Mặc có phản đối, có giữ lại, chỉ là thản nhiên : "Tốt, vậy ngươi cứ ra ngoài biểu diễn chút vết hôn của ngươi với mọi người, thuận tiện giải thích chúng ta tối hôm qua xảy ra chuyện gì là được."

      . . . . . .

      Đóa hoa của tổ quốc trong nháy mắt khô héo. . . . . .

      "Ngươi gì với tất cả mọi người!" Hạ Lan Phiêu căm tức nhìn Tiêu Mặc, khuôn mặt nhắn sung huyết đỏ bừng: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."

      "A. . . . . . Nếu như muốn trở thành tiêu điểm mà , tối nay ở chỗ này ngủ — ta động vào ngươi. Ngày mai, ta và ngươi cùng từ giã (tạm biệt) với Tộc trưởng."

      "Nhanh như vậy ?"

      "Chẳng lẽ ngươi bỏ được?" Tiêu Mặc cười nhạt.

      "Như vậy Lưu Ly. . . . . . theo chúng ta sao?"

      " nên nhắc lại nàng, có bất kỳ ý nghĩa gì."

      " sao?" Lá gan của Hạ Lan Phiêu đột nhiên lớn, cười lạnh với Tiêu Mặc: "Đúng vậy, nên có được đều chiếm được nên đùa bỡn cũng đùa bỡn xong cũng nên ném người ! Lúc ở Giang Đô các ngươi như keo như sơn như vậy, bây giờ buông tay liền buông tay, ngươi đúng là ăn sạch sành sanh liền phủi mông chạy lấy người, tự nhiên lại tự tại! Ta sớm biết ngươi nam nhân chịu trách nhiệm!"

      Cho nên, liền tính ta cùng ngươi có quan hệ thân mật nhất, đến bây giờ ngươi cũng nguyện ý giao cho ta chút an ủi hư vô. Mà rốt cuộc ta khắp nơi hồ nháo cái gì. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, vẻ mặt trong nháy mắt ảm đạm. Tiêu Mặc nắm cằm của nàng, ép buộc nàng nhìn mình, bình tĩnh hỏi: "Thỉnh thoảng ghen đáng , nhưng thường ghen làm cho người ta chán ghét. Chuyện của Lưu Ly đừng nhắc lại nữa, nếu , giết chết ngươi."

      . . . . . .

      Ngươi lại uy hiếp ta!

      Đêm nay, Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu ngủ.

      vốn muốn mang đến thêm đau đớn cho nàng, lại nghĩ rằng trong lòng Hạ Lan Phiêu đối với tích oán lâu, ngoài ý liệu bị Hạ Lan Phiêu nhàng phản kháng.

      Hạ Lan Phiêu nhất định là cho là ngủ say, cho nên chút kiêng kỵ quan sát , cố gắng từ trong ngực của rút thân thể ra. Nàng nhìn dung nhan tuấn mỹ chí cực của Tiêu Mặc dưới ánh trăng, nhớ ngày thường bạo ngược, nhe răng với . Nàng nuốt nước miếng, rất muốn cắn ngụm lên cánh tay của sau đó trong nháy mắt làm bộ ngủ để cho phát , lại rốt cuộc có can đảm hạ miệng.

      Cắn hay là cắn? Đây là vấn đề. . . . . .

      Trong bóng đêm, miệng của Hạ Lan Phiêu há ra lại đóng vào, hơi thở có chút nóng cũng trận trận đánh tới. Hô hấp của Tiêu Mặc vẫn đều đều như vậy, nhưng trong lòng lại thầm bật cười, mặt tính trẻ con cũng bị nàng kích phát ra rồi. Trong nháy mắt khi Hạ Lan Phiêu rốt cuộc cũng quyết định hạ miệng cắn , dường như lơ đãng lật người, lại làm cho nàng cắn cái vô ích, mà hơn phân nửa chăn cũng bị thuận thế cuốn .

      Ban đêm bờ biển vẫn còn có chút hơi lạnh.

      Hơn nửa thân thể của Hạ Lan Phiêu đều lộ ở bên ngoài, chỉ cảm thấy trong lòng bi thương vô cùng. Dưới ánh trăng, nàng len lén nhìn Tiêu Mặc đưa lưng về phía nàng, lặng lẽ kéo chăn mền người . tấc (*), hai tấc. . . . . .

      (*) tấc: đơn vị đo chiều dài của TQ, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước.

      Lúc chỉ còn chút nữa thôi thành công, Tiêu Mặc đột nhiên lật người, dường như lơ đãng đè tay ở trước ngực của nàng, ôm nàng chặt vào trong ngực. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, vội vàng muốn đẩy Tiêu Mặc ra, nhưng làm thế nào cũng đẩy được.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 197:

      Editor: kaylee


      Buông tay. . . . . . rất nặng nha. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu vừa muốn đẩy cánh tay thô to của Tiêu Mặc ra, vừa sợ đánh thức , chỉ đành phải nằm ở giường thầm rối rắm.

      Rất lâu có mặc quần dài, hoài niệm. . . . . . Rốt cuộc y phục này là ai đưa cho ta đây? Chẳng lẽ là Tiêu Mặc?

      , thể nào! Làm sao lại quan tâm đồ trang sức của nữ nhi gia? Vậy là đại thẩm tốt bụng nào đó sao?

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, đến trước gương nhìn chính mình đầu tóc đơn giản, chút phấn son, chỉ là nhìn mình trong gương ngẩn người. người của nàng vốn là tràn đầy vết hôn hồng hồng, nếu là mặc phục sức của Khuyển Nhung mà nhìn cái sót gì, xem ra người đưa nàng quần áo của Đại Chu cũng là có tâm.

      Nếu bị người biết, mất mặt. . . . . . Mà nàng phát , giữa lúc bất tri bất giác rốt cuộc là mình thay đổi.

      trong gương kia, so với dĩ vãng trẻ trung lại càng nhiều hơn phần dịu dàng và quyến rũ, da trắng như tuyết, xinh đẹp động lòng người, thế nhưng cũng là mỹ nhân rồi. Mà rốt cuộc là từ lúc nào ta trở nên xinh đẹp như này đây? Chẳng lẽ XXOO có công hiệu làm cho người ta kéo dài tuổi thọ trừ độc dưỡng nhan?

      Hay là, ta trưởng thành. . . . . .

      Nghe Tử Vi , sinh nhật của "Hạ Lan Phiêu" là hai tháng sau, đến lúc đó ta cũng chân chính tròn mười sáu tuổi rồi. Ngực của ta còn là quả táo xanh nho mà chua xót, mặc dù lớn, lại trắng noãn cao lớn, rốt cuộc cũng là thân thể của thiếu nữ rồi.

      Trở nên xinh đẹp tự nhiên là chuyện tốt, mà cuộc sống của ta, tâm cảnh của ta lại càng rối loạn hơn. Ta. . . . . . người, người nhất định thể .

      Mặc dù dự liệu được kết cục, nhưng ta cách nào ngăn cản lòng của ta luân hãm. Ngủ ở bên cạnh , nghe hô hấp của chính là thanh hạnh phúc như vậy, ta hận thể làm thời gian dừng lại ở thời khắc này.

      Nhưng mà, trong lòng của có ta à. . . . . . Tại sao chịu cho ta cái đáp án đây? Hiểu lầm như thế là tốt rối rắm. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu chưa từng , cũng hiểu tâm tư của nam nhân, chỉ cảm thấy tâm tình bây giờ vừa ngọt ngào lại sợ hãi, cực kỳ phức tạp. Nàng ngờ lần đầu tiên nàng động lòng đối tượng lại có thể là nam nhân tà ác máu lạnh ở thế giới nàng hề biết, kích thích và sợ hãi khác thường cùng nhau xâm nhập lòng của nàng, nàng chỉ cảm thấy tâm loạn như ma.

      Phải làm gì đây. . . . . . Giống như rất ưa thích !

      Nhưng mà, tại sao ta có thể thích nam nhân máu lạnh như vậy? bán ta ta còn có thể giúp kiếm tiền!

      Vì sinh mạng mà suy nghĩ, bằng thừa dịp như vậy, trước lúc như vậy rút người ra thôi. Nếu cần thiết, gặp mặt lại , cũng ở lại bên cạnh bị cám dỗ của . Mặc dù cũng là muốn rời , nhưng ta cùng , cũng coi là mỗi người ngả, gặp nhau nữa rồi. Chỉ cần thấy mặt, là có thể nhớ nhung . . . . . .

      Đúng, ta nhất định có thể làm được!

      "Hạ Lan, ngươi tỉnh chưa? ra , nên gặp tộc trường."

      Giọng của Tiêu Mặc truyền đến từ ngoài cửa. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người run lên, nhớ lại mới vừa rồi hạ quyết tâm, rất muốn cự tuyệt , giả bộ bệnh gặp mặt , nhưng bởi vì sợ Tiêu Mặc rốt cuộc dám ra khỏi miệng. Nàng ở trong phòng rối rắm, tiến hành đấu tranh kịch liệt trong lòng, chỉ kém tung tiền xu để quyết định thôi. Có lẽ là nhịn được, Tiêu Mặc đẩy cửa ra, có chút vui : "Tại sao trả lời?"

      Ánh nắng sáng sớm nhàn nhạt vẩy vào người của Tiêu Mặc, làm cho y phục đen nhanh của thêm chút kim quang, cũng giống như mang theo vầng sáng nhàn nhạt. có buộc tóc, chỉ là dùng băng gấm màu đen ghim lên tận gốc, có mấy sợi tán lạc ở khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của , ưu nhã mà mị hoặc, đep làm người ta nghẹt thở.

      Nhìn Tiêu Mặc như vậy, Hạ Lan Phiêu lập tức rối rắm rồi. Nàng chỉ cảm thấy theo nam tử đẹp như vậy tới chân trời góc biển cũng loại ban ơn.

      Được rồi gặp Tộc trưởng chúng ta cùng ! Ngươi phải dẫn ta ta với ngươi nhanh!

      " thôi." Hạ Lan Phiêu rốt cuộc .

      Bọn họ ra cửa phòng, tới bờ biển, mà đường này Tiêu Mặc cũng tự nhiên lôi kéo tay của nàng, dỗ trái tim của nàng nhảy thình thịch. Nàng nhìn Tiêu Mặc, nhìn nhìn cảnh tượng các nam nhân của Ngư Đảo xuống biển bắt cá, chỉ cảm thấy trong lòng chưa từng yên tĩnh như vậy.

      Nước biển dịu dàng vỗ vào bờ biển, bọn họ ở bờ cát màu vàng lưu lại dấu chân nông nông sâu sâu, sau đó nước biển quét sạch dấu vết bọn họ lưu lại. Hạ Lan Phiêu nhìn đáy biển rộng trong suốt, đột nhiên cảm thấy bọn họ như vậy rất giống. . . . . . Hẹn hò?

      Trời ạ. . . . . .

      Nếu như bị các nữ nhân trong cung biết Hoàng đế tôn quý vĩ đại của họ hạ mình nắm tay tiểu ti tiện (kẻ đáng khinh) ta nhất định giận đến phát điên , ha ha. Mà ta cũng chưa từng nghĩ đến Tiêu Mặc cao cao tại thượng trước sau như mặt ôn hòa như vậy. Rốt cuộc đâu mới đây?

      "Ngươi chính là thích hợp mặc phục sức của Đại Chu, màu hồng rất thích hợp với ngươi."

      Tiêu Mặc lôi kéo tay của nàng, mang nàng từ từ dọc theo bờ biển, đột nhiên . Hạ Lan Phiêu sững sờ, lập tức tỉnh ngộ ra là ám hiệu y phục này là tặng mua chính là bằng tiền của , vội vàng cười làm lành : "Cám ơn ngươi mua quần áo cho ta! Mất bao nhiêu tiền, ta nhất định trả ngươi."

      . . . . . .

      Khóe miệng của Tiêu Mặc tự chủ co quắp. nhìn hiểu phong tình này, thản nhiên : "Nên gặp tộc trường rồi. Chúng ta dừng lại ở đây quá lâu, cũng nên làm chút chuyện đứng đắn rồi. Bọn họ rất có thể hy vọng chúng ta rời , điều này cần ngươi nghĩ biện pháp thuyết phục bọn họ. Hạ Lan, ta tin tưởng ngươi có thể."

      "Nếu như mà ta làm được sao?"

      "Vậy ta liền giết họ để ra ngoài."

      Đây chính là cường đạo. . . . . .
      Last edited: 25/7/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :