1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Quyển Giang Đô:Chương 168:

      Editor: kaylee

      Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy hồi đau nhức kịch liệt bất chợt đánh tới, mà nàng cũng ngừng rơi xuống dưới.

      Tiêu Mặc vỗ đầu của nàng, : "Chậm chút. Phòng bếp chuẩn bị cháo loãng cho ngươi, ngươi hôn mê ba ngày, uống chút cháo tương đối tốt."

      . . . . . .

      Vì vậy, Hạ Lan Phiêu liền trơ mắt nhìn mấy hòa thượng mang cháo loãng cùng chút thức ăn vào, mà Tiêu Mặc liền mặt biểu tình đút cháo cho nàng. nhàng thổi cháo loãng trong chén, thổi nguội rồi thử thấy nhiệt độ thích hợp, mới đưa đến bên miệng bởi vì kinh ngạc mà há to của Hạ Lan Phiêu.

      Cháo loãng ở trong miệng của nàng từ từ chảy xuôi đến thực quản, ấm áp mà nhẵn nhụi, mùi vị rất là ngon. Nhưng. . . . . . Người này là Tiêu Mặc sao? Chẳng lẽ cũng bị người nhập vào thân?

      Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, đôi môi còn hé mở, đều quên phải ăn cơm như thế nào. Tiêu Mặc lau chảy xuôi cháo loãng chảy xuôi ở khóe miệng nàng, khẽ thở dài đến mức gần như thể nghe thấy, sau đó mặt biểu tình ra lệnh.

      "Nhai." Tiêu Mặc ở bên tai nàng.

      Hạ Lan Phiêu theo bản năng nhai kỹ.

      "Nuốt." Tiêu Mặc tiếp tục ra lệnh.

      Hạ Lan Phiêu ngoan ngoãn nuốt thức ăn trong miệng xuống.

      "Tiếp tục. Nhai."

      "Nuốt."

      Dưới chỉ đạo của Tiêu Mặc, cuối cùng Hạ Lan Phiêu cũng ăn hết thức ăn. Nàng nhìn Tiêu Mặc bị người nhập thân, trong đầu trống rỗng, chỉ có cảm giác mình ở trong ảo cảnh, mọi thứ trước mặt đều là ảo giác.

      Ai có thể cho ta biết đến cùng là xảy ra chuyện gì? Làm sao ta lại giải thích được ngất , tại sao Tiêu Mặc lại ở phòng của ta? Chẳng lẽ ta còn nằm mơ?

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, theo bản năng đưa tay ra, làm ra hành động mà lúc nàng tỉnh táo lại liền hối hận dứt. Tay nàng cầm được chén cháo lại có hơi sức kéo lấy gương mặt của Tiêu Mặc, sau đó dùng sức kéo về hai phía.

      Mặt của Tiêu Mặc bị nàng kéo thành độ cong kỳ quái, mà cũng ngây ngẩn cả người. Khi tay Hạ Lan Phiêu chạm tới gương mặt chân của Tiêu Mặc đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng thu tay, lại bị Tiêu Mặc lẳng lặng cầm chặt.

      Bàn tay quấn vải thưa của Tiêu Mặc vững vàng nắm cổ tay của nàng, theo bản năng dùng sức, để lại vết máu ứ đọng màu đỏ sậm ở tay của nàng. Hạ Lan Phiêu đau khổ giãy giụa, vội vàng cầu xin: " xin lỗi xin lỗi! Ta phải cố ý kéo mặt của ngươi, ta chỉ là cảm thấy ngươi phải là Tiêu Mặc mà là người khác đeo mặt nạ da người (võ hiệp thấy nhiều ). . . . . . ra , ta cũng là quan tâm ngươi, có đúng hay ?"

      "Ngươi. . . . . . Quan tâm ta?" Tiêu Mặc cổ quái nhíu mày.

      "Đúng vậy nha đúng nha!" Hạ Lan Phiêu vội vàng chân chó (nịnh nọt) gật đầu, thầm vui mừng vì Tiêu Mặc có truy cứu nàng mới vừa mạo phạm.

      "Ta rất vui mừng."

      Tiêu Mặc xong, rốt cuộc vui vẻ nở nụ cười. Nụ cười của vô cùng rực rỡ, tiêu sái như vậy, dung nhan tuấn mỹ làm cho trái tim của Hạ Lan Phiêu ‘thình thịch’ nhảy lên.

      Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm băng gạc tay Tiêu Mặc, nghĩ thầm giống ngưu nhân (ý chỉ khỏe như trâu) làm sao bị thương lại biết là bị mình cắn vẫn nghĩ là nương biết xấu hổ nào đó lưu lại ‘dấu ấn ’, lại đột nhiên ngã vào ôm ấp ấm áp Tiêu Mặc ôm nàng chặt, giọng bên tai nàng: "Ngươi chết, tốt."

      Được rồi phải là bị người giả danh cũng là bị bà Quỳnh Dao* (tác giả tiểu thuyết) nhập thân rồi. . . . . . Nếu , làm sao lại với ta lời kịch ngọt ngào của sủng văn Đài Loan đây? Cuộc đời của ta ràng là ngược văn đó!

      "Hạ Lan, đừng rời xa ta. Nếu là ngươi có ý đồ rời lần nữa. . . . . . Ta giết chết ngươi."

      . . . . . .

      "Nghỉ ngơi tốt."

      . . . . . .

      Có lẽ là cảm thấy cả người nữ tử trong ngực cứng ngắc, có lẽ là suy tính đến tình trạng thân thể của nàng, Tiêu Mặc buông tay ra, rời khỏi phòng.

      Đứng ở ngoài cửa phòng, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ánh nến u ám trong phòng, sờ gương mặt bị Hạ Lan Phiêu vuốt ve qua, nở nụ cười. cũng vội vàng làm cái gì, bởi vì hiểu chỉ cần thứ muốn có được, người nào có thể đoạt mất.

      Hạ Lan, lúc ta ôm ngươi, trong miệng ngươi kêu là tên ‘Tiêu Nhiên’ à. . . . . . sao, nếu ta quyết định phải lấy được ngươi, ta tuyệt đối để bất luận kẻ nào cướp ngươi , cũng để trong lòng của ngươi có người xa lạ nên có. Ngươi vĩnh viễn chỉ thuộc về mình ta.

      Chiều nay, Tiêu Mặc ngủ rất là an ổn, mà Hạ Lan Phiêu lại bởi vì bị kích thích quá lớn mà vẫn có ngủ.

      Trước mắt của nàng, vẫn ra khuôn mặt lành lạnh ưu nhã của Tiêu Mặc, ngay cả trong mộng cũng là . Nàng biết cảm tình của ‘Hạ Lan Phiêu’ đối với , lại phân tình cảm khó hiểu mình đối với rốt cuộc là bởi vì bị ảnh hưởng của nàng, hay là xuất từ trái tim của mình. . . . . .

      Ngươi thương , cho nên ngươi tình nguyện hy sinh mình để cho nhớ ngươi sao, ‘Hạ Lan Phiêu’? Nhưng rốt cuộc ngươi có biết hay , người đàn ông chỉ thuộc về quyền lực như vậy, có trái tim. . . . . .

      Mà ta, cũng tham luyến ấm áp như vậy, tình cờ dịu dàng có thể để cho ta quên tất cả tổn thương mà đối với ta trước đó — có tiền đồ, có đúng hay ?

      , ta tuyệt đối thể bước lên con đường cũ của ngươi, càng thể quyến luyến bất cứ thứ gì ở thế giới này. Mặc kệ ta đến thế giới này là vì cái gì, cũng quản tất cả là an bài của ai, ta. . . . . . Chỉ muốn tiếp tục sống. . . . . .
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô: Chương 169

      Editor: hazelnut


      Khi nàng tỉnh lại lần nữa, là giữa trưa ngày hôm rồi. Nàng thay y phục màu hồng biết do ai chuẩn bị để bên giường cho nàng, xuống giường, bắt đầu tập thể dục theo đài ở trong phòng.

      trải qua khảo nghiệm sống chết lần trước, nàng biết mình thể tiêu vong trong cái thế giới này, cho nên nàng hết sức quý trọng thân thể mình, khí lực cường tráng, tranh thủ bách bệnh bất xâm. Nàng duỗi duỗi cánh tay kéo kéo cái chân, đôi tay chống nạnh uốn éo cái mông, mặc dù mệt nhọc, nhưng tâm tình cũng rất là vui vẻ.

      " hai ba lần, hai hai ba lần, đổi tư thế, lần nữa. . . . . ." (khẩu hiệu rất YD (dâm đãng), đám hài tử bày đặt học đòi. . . . . . )

      Đúng lúc Hạ Lan Phiêu chuẩn bị “vận động nhảy lên” [[[die^~n d@`n le^ quy' do^n]]] cửa phòng đột nhiên mở ra. thiếu nữ xinh đẹp đứng ở ngoài cửa, giương mắt mà nhìn Hạ Lan Phiêu uốn éo lên xuống giống như con khỉ, trong đôi mắt đẹp có chút ngạc nhiên: "Phiêu Nhi, muội làm gì vậy?"

      "Khinh. . . . . . Khinh Vũ?"

      Bởi vì nhìn qua các mối quan hệ trong trí nhớ khi còn sống của "Hạ Lan Phiêu", Hạ Lan Phiêu nhận ra ngay thiếu nữ trước mắt nàng chính là trưởng nữ của Hạ Lan gia, thiếu nữ mỹ lệ bị bán cho Tiêu Tương quán —— Hạ Lan Khinh Vũ.

      Trong trí nhớ nàng, dù cũng như mọi người coi thường "Hạ Lan Phiêu" nhưng vẫn luôn lộng lẫu tao nhã như vậy, đặc biệt tốt đối với muội muội của mình, nhưng cũng thích khi dễ, là người tránh xa thị phi.

      "Đúng vậy. Thân thể muội như thế nào?"

      "Tạm được. Vừa rồi muội mới rèn luyện, ha ha, rèn luyện."

      Hạ Lan Phiêu xong, cố ý giơ tay lên, quơ cánh tay cái cứng ngắc, bày ra tư thế tư luyện. Trong trí nhớ nàng cũng có khi dễ "Hạ Lan Phiêu", cho nên Tiểu Hạ Lan cũng có ác ý quá lớn đối với nàng.

      Có lẽ vì cùng chung dòng máu, nàng rất có hảo cảm trước thiếu nữ đối diện. Hơn nữa, nàng đặt lên bàn từng món ăn , cả người cũng tản ra theo gió hương thơm của thức ăn, làm người ta vui thích.

      "Gặp muội có việc gì, ta rốt cuộc yên tâm. Những thức ăn này đều là ta tự mình làm, làm tốt, hi vọng muội đừng để ý." Khinh Vũ dịu dàng cười.

      " đâu, nhìn cũng rất ngon!"

      Hạ Lan Phiêu xong, chỉ cảm thấy cơn đói trong bụng biểu tình từng hồi, ý tứ mà tố cáo nỗi khổ, sau đó ngồi vào bàn ăn ngấu ăn nghiến. Nhìn dáng vẻ ăn cơm ngon miệng như vậy của nàng, mặt Khinh Vũ tràn đầy thản nhiên cười.

      Khinh Vũ phải kiều mỵ diễm mà tựa như đóa U Lan trong sơn cốc, thanh lệ uyển chuyển hàm xúc, thầm [[[die^~n d@`n le^ quy' do^n]]] tỏa hương thơm. Nàng xuất thân cao quý, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng lộ ra cao quý và ưu nhã bẩm sinh. Nàng ngồi bên cạnh Hạ Lan Phiêu, cứ lẳng lặng mỉm cười như vậy, khiến Hạ Lan Phiêu ăn như hổ đói cũng có chút ngượng ngùng. Cho nên, nàng buông chén đũa xuống, thuận tay lấy ra khăn trong ngực lau miệng, có chút ngượng ngùng nhìn Khinh Vũ: " xin lỗi, đói quá, khiến tỷ tỷ chê cười."

      " sao. Phiêu Nhi hôn mê lâu như vậy, đói bụng là đương nhiên. Ồ, chiếc khăn tay này nhìn tinh xảo, từ đâu Phiêu Nhi có?

      "...”

      Khinh Vũ xong, cư nhiên phát lấy luôn chiếc khăn trong tay Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, chỉ thấy tay nàng nắm chặt chiếc khăn tay, từ từ dãn ra.

      Hạ Lan Phiêu có thói quen dùng khăn tay lần duy nhất, cũng có thói quen dùng khăn lụa, cho nên những thứ này cái nào cũng là Tử Vi chuẩn bị cho nàng, nàng cũng là lấy từ nơi cố định trong phòng, cũng nhìn khăn tay lần, chứ đừng là chú ý khăn tay tinh xảo hay . Cho nên, nàng chỉ là mỉm cười, có chút lấy lòng : "Loại khăn tay như thế này trong cung muội còn có rất nhiều, nếu tỷ tỷ thích, ta lựa mấy cái sạch cho tỷ."

      "Vừa đúng lúc ta mang khăn tay ở bên người, cho tỷ chiếc khăn này được ?"

      "A. . . . . . Được, được!"

      Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn cuống quít gật đầu. Nàng cũng biết vì sao, gặp tỷ tỷ người mặc áo vải thô trước mặt lại có loại cảm giác tay chân luống cuống, chỉ có cảm giác tất cả những gì mình làm đều quá mức thô bỉ, quá mức phóng khoáng. Hạ Lan Khinh Vũ yên lặng đem khăn tay bỏ vào trong ngực áo, hé miệng mà cười: "Cám ơn Phiêu Nhi."

      "Ha ha, tỷ tỷ khách khí."

      Mặc dù cùng cha khác mẹ, mặc dù mặt mày Hạ Lan Khinh Vũ và Hạ Lan Phiêu có chút tương tự, nhưng thể phủ nhận là Khinh Vũ nhìn xinh đẹp hơn nhiều so với Hạ Lan Phiêu. Vẻ đẹp của nàng, là mắt sáng thiện lương ánh mắt điềm đạm, là tôn quý ưu nhã phát ra từ cốt tủy, càng đúng [[[die^~n d@`n le^ quy' do^n]]] là kiêu ngạo cách nào phai mờ của tiểu thư thế gia.

      Dù là gia tộc thất thế, dù là trở thành kỹ nữ. Là kỹ nữ, nhưng hình như tất cả khổ nạn rất khó lưu lại mặt của nàng dấu vết nào. Dù là có y phục trân quý và đồ trang sức, trang điểm, nàng vẫn ưu nhã như vậy, mang theo tất cả ngạo nghễ mặt. Nàng nhìn sâu Hạ Lan Phiêu, dịu dàng : "Phiêu Nhi, thứ lỗi vì tỷ tỷ tìm được ngươi. Lúc phụ thân đưa thuốc giải cho ta, ta cũng biết là ngươi trúng độc Thánh Thủy, càng biết trong tay mình lại là thuốc giải. . . . . . Để cho ngươi chịu khổ."

      " có việc gì. Như vậy, muội sao rồi, đúng ?"

      "Đó là tất nhiên." Khinh Vũ cười nhạt: "Ta và đại phu trong thành cũng thay nhau xem mạch cho muội rồi, cũng có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt. Muội có thoải mái ở đâu ?"

      "Hình như có. . . . . . Tỷ tỷ, tỷ xem được mạch? Chẳng lẽ tỷ biết y thuật?"

      "Ta dám ta biết y thuật." Khinh Vũ đỏ mặt xin lỗi: "Chỉ là những ngày ở chùa gặp được cao nhân thế ngoại, ta giúp hái thuốc, còn dạy ta chút y thuật dễ hiểu, dám mình hiểu y."

      " là lợi hại!" Hạ Lan Phiêu ca ngợi từ trong thâm tâm.

      Ai. . . . . . Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, xuất thân cao quý, cử chỉ ưu nhã còn chưa tính, lại còn biết y thuật, là vai nữ chính xuất sắc nhất trong tiểu thuyết ngôn tình! Nàng chỉ cần cứu nam bị thương lớn lên đẹp trai, bị nam nhân kia cho rằng là định mệnh nữ nhân, sau đó toàn được nhậu nhẹt ăn ngon . . . . . . Vì sao ta tài nghệ gì cũng có? Nghĩ cứu người cũng cửa a! ( Hồ Ly: Tiểu Hạ Lan ngươi đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình. . . . . . )

      "Phiêu Nhi, muội gầy rất nhiều." Khinh Vũ khe khẽ thở dài, nắm cánh tay thon gầy của Hạ Lan Phiêu: "Mặc dù trước kia tình cảm của ta và muội cũng bình thường, nhưng bây giờ thế giới này cũng chỉ có hai chúng ta mang họ “Hạ Lan” thôi, chỉ có chúng ta là người thân. . . . . . nhất định phải hạnh phúc, Phiêu Nhi."

      "Tỷ tỷ cũng vậy."

      Tay Hạ Lan Khinh Vũ mềm yếu xương, ấm áp nhẵn nhụi, khiến Hạ Lan Phiêu trong lòng cũng vừa động. Nàng yên lặng chế nhạo bản thân mình đột nhiên xuất "tình tiết bách hợp" (hzn: tình nam – nam gọi là đam mỹ, nữ - nữ gọi là bách hợp), lúng túng sang chuyện khác: "Lần trước lúc vào Tiêu Tương quán cũng tìm được tỷ, biết làm sao tỷ tỷ trốn được?"

      "Chuyện này. . . . . . Ta quên rồi."

      Tay Khinh Vũ trở nên lạnh, trong mắt cũng lóe lên lãnh Hạ Lan Phiêu hiểu. Nàng chỉ cảm thấy hiểu sao thân thể run lên, nhìn Khinh Vũ lần nữa, nhưng nhìn thấy vẫn là lúm đồng tiền như hoa.

      Các vị thân môn: Hồ Ly canh năm, canh năm, canh năm, canh năm rồi! Hồ Ly muốn bảng hoa tươi đập vào mặt, để khen ngợi Hồ Ly, hoa trong tay mọi người cũng đừng giữ lại để mọc hoa nha, cứ mãnh liệt hướng Hồ Ly đập tới ! ! ! ! !
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô: Chương 170

      Chương 170:

      Editor: kaylee.

      "Tỷ tỷ. . . . . ."

      "Hả?"

      " có gì. . . . . . biết sau này tỷ tỷ tính toán thế nào?"

      "Ta à, đến nay còn là kỹ tịch (tịch kỹ nữ), chỉ có thể núp ở trong rừng sâu núi thẳm này, là ngàn lần dám ra khỏi núi —— hoặc là ta muốn rời ."

      "Nếu như là bởi vì kỹ tịch, để Hoàng Thượng hạ đạo chỉ ý giải trừ phải tốt sao? Tại sao tỷ tỷ muốn rời đây? Chẳng lẽ tỷ cam lòng tạ thế giữa phồn hoa?" Hạ Lan Phiêu nghi ngờ hỏi.

      "Mặc dù ta ở trong núi chưa nhiều thời gian lắm, nhưng ta cuộc sống thanh u cách tất cả phân tranh như vậy. Ta nghĩ, ta là thuộc về rừng núi, thuộc về những thôn dân nghèo khổ lại hiền lành này. Ở chỗ này, lấy mặt trời mọc và mặt trời lặn làm hơi thở, theo gia gia học tập y thuật, cuộc sống phong phú mà thú vị hơn nhiều so với lúc ta còn làm tiểu thư kiêu ngạo. Cho nên, ta rời . tin, theo ta là được."

      Khinh Vũ xong, mỉm cười kéo tay Hạ Lan Phiêu, ra khỏi cửa phòng. Ngoài dự đoán, họ vừa ra khỏi cửa liền gặp được Tiêu Mặc đọc sách giữa đình viện đối diện với gian phòng của Hạ Lan Phiêu. Mà bên cạnh , là nữ tử xinh đẹp. Trong tay nữ tử cầm bình trà sứ màu xanh, cũng có chú ý tới Hạ Lan Phiêu đến.

      Lưu Ly?

      Lưu Ly đứng ở bên cạnh Tiêu Mặc pha trà cho , đắm đuối đưa tình nhìn nam tử tuấn tú cả người được ánh mặt trời bao phủ. Cánh tay trắng như ngọc của Lưu Ly lộ ra từ trong quần áo màu trắng, thanh lệ động lòng người, cùng Tiêu Mặc bộ dáng vợ chồng ân ái tôn trọng nhau.

      Nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt, Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác lòng của mình hiểu sao bỗng nhiên đau xót, mà Tiêu Mặc chú ý tới nàng. nhàng khép sách lại, giống như chuyện gì cũng xảy ra, chỉ là bình tĩnh hỏi: "Thức dậy làm gì? Ngươi cần nghỉ ngơi."

      Mắt thấy ánh mắt Tiêu Mặc quét tới phía mình, mặt của Khinh Vũ hơi đỏ lên, mà trong lòng Hạ Lan Phiêu buồn bực than thở. Trong lòng nàng biết muốn chuồn êm ra ngoài gần như là chuyện thể nào, chỉ đành phải miễn cưỡng xin phép lãnh đạo: "Công tử, ta muốn cùng tỷ tỷ ra ngoài dạo, có thể ?"

      Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng mặt Hạ Lan Phiêu viết chính là chữ ‘Ngươi đồng ý ta liền liều mạng với ngươi’. Tiêu Mặc nhìn nàng viết hết tâm mặt khuôn mặt nhắn, cười ra tiếng . đứng lên, dứt khoát : "Có thể."

      tốt quá! Hạ Lan Phiêu ngờ Tiêu Mặc lại dễ dàng đồng ý như thế, ở trong lòng hát lên.

      "Vừa đúng lúc có chút nhàm chán, ta với ngươi cùng ."

      . . . . . .

      Vì vậy, nhóm bốn người bọn họ mang theo nàng ra khỏi Tự Miếu, vào thôn trang bên cạnh tự.

      Vừa thấy được Khinh Vũ đến, bọn trong thôn trang liền say mê cuồng nhiệt bao vây nàng, ríu rít muốn kẹo ăn. Khinh Vũ cười híp mắt phân chia bọc kẹo cho bọn , sau đó có chút ngượng ngùng với mấy người Hạ Lan Phiêu: " là làm cho mọi người chê cười. Những đứa bé này đều là đứa của các thôn dân, hiểu quy củ lắm."

      ", ta cảm thấy bọn họ đáng ! ngờ tỷ tỷ lại thích trẻ !"

      "Có lẽ, là bởi vì bọn tinh khiết hơn bất kỳ thứ gì thế giới này, kiềm hãm được muốn bảo vệ thôi."

      Khinh Vũ cười nhạt, lông mày xinh đẹp lại hơi nhướng lên, cả người cũng bị ưu thương mông lung bao phủ. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nhìn những đứa trẻ ngừng cướp kẹo ở phía xa, trầm mặc. Nàng biết, Khinh Vũ luân lạc tới kết cục hôm nay có quan hệ rất lớn đến phải bội của nàng. Mặc dù nàng mực khuyên mình, vẫn với mình coi như nàng có lựa chọn đứng ở bên Tiêu Mặc Hạ Lan gia cũng bị tiêu diệt, nhưng bởi vì phản bội mà trong lòng luôn tự trách. Nếu là lúc trước, nàng có thể cố gắng để cho mình quên , nhưng tại sao nàng có thể quên mất thiếu nữ vẫn luôn tươi cười dù cả đêm gặp biến cố lớn đây? Huống chi, nàng đối với nàng chút oán hận, chỉ là vô hạn dịu dàng. . . . . .

      " xin lỗi." Cuối cùng Hạ Lan Phiêu cũng giọng ra.

      "Cái gì?"

      "Hạ Lan gia cửa nát nhà tan, có phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì ta —— ta là người phản bội đáng xấu hổ. Nếu như có ta... bây giờ tỷ tỷ còn là tiểu thư thế gia sống cuộc sống trong nhung lụa, bọn họ cũng chết. Là ta. . . . . . xin lỗi mọi người."

      Mặc dù biết lời của mình làm tổn thương Khinh Vũ lần nữa, làm nàng nhớ tới chuyện cũ bi thương lần nữa, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn cắn chặt môi, cúi đầu sám hối với Khinh Vũ. ai biết nàng là như thế nào che giấu khinh bỉ ở đáy lòng, thân mình thừa nhận lương tâm khiển trách. Mặc dù biết nên cố gắng tránh đề tài này, biết chính mình quá mức tùy hứng, nhưng nàng còn là dịu dàng với Khinh Vũ bi thương của mình, trong tiềm thức hy vọng có thể lấy được an ủi cùng cứu giúp của Khinh Vũ. như vậy, có thể khổ sở như vậy nữa. . . . . .

      "Phiêu Nhi. . . . . . phải là lỗi của muội." Khinh Vũ quả nhiên là dịu dàng sờ đầu Hạ Lan Phiêu: "Ngay cả Mặc ca ca ta cũng có tức giận, làm sao giận muội? Ta thường xuyên thuyết phục phụ thân kịp thời thu tay lại, cần làm ra chuyện ‘công cao chấn chủ’, nhưng phụ thân có nghe khuyến cáo của ta, thậm chí bí quá hoá liều mà mưu phản. . . . . . Thịnh cực tất suy, đây là chân lý từ xưa đến nay đều đổi thay, ta sớm có chuẩn bị tâm tư. Đây tất cả cũng liên can tới muội, cho nên muội cần tự trách."

      "Tỷ tỷ. . . . . . là cám ơn tỷ."

      Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu có được tha thứ của huyết mạch còn sống duy nhất của Hạ Lan gia, hốc mắt đỏ lên, gánh nặng trong lòng giảm bớt ít, lại càng khó qua được rồi. Nàng biết thế giới này tại sao có thể có dịu dàng như nước lại kiên cường như sắt giống như Khinh Vũ vậy, cảm giác chỉ có thanh niên tốt nhất thế gian mới có thể xứng với nàng. Nhưng mà, như vậy lại cố chấp cư rừng núi, buông tha tất cả quyến luyến trong hồng trần rồi. . . . . .

      "Phiêu Nhi, đừng khóc." Khinh Vũ dịu dàng lau nước mắt hai má Hạ Lan Phiêu: "Ta biết muội suy nghĩ gì, nhưng muội cũng biết quyết định này là xuất từ nội tâm của ta, trong lòng chỉ có sung sướng cùng thản nhiên. Muội xem, nơi này có cổ thụ chọc trời đẹp như vậy, có dòng suối trong suốt, có cổ tháp trang nghiêm, có những đứa trẻ đáng . . . . . . Cho nên, xin tôn trọng lựa chọn của ta, được ?"

      "Được." Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu .

      " biết nghe lời."

      Khinh Vũ khẽ mỉm cười, nhìn phương xa, suy nghĩ lại trở về thời gian vui vẻ trong quá khứ, trước mắt cũng ra cảnh Hạ Lan Phiêu lúc yên lặng núp ở phía sau cây, lẳng lặng đơn nhìn tình cảnh dạ tiệc ồn ào náo nhiệt. Khi đó, nàng —— Hạ Lan Khinh Vũ là thiếu nữ xinh đẹp nổi bật nhất trong cả gia tộc, mà lúc ấy Hạ Lan Phiêu chính là gầy khó coi. Nhưng mà là từ lúc nào , Phiêu Nhi cao hơn, cũng đẹp hơn. . . . . .

      Nhưng mà, nàng vẫn là chán ghét trước sau như .
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô: Chương 171

      Editor: hazelnut


      "Phiêu Nhi, muội thích Mặc ca ca, đúng ?"

      Khinh Vũ nhìn Tiêu Mặc và Lưu Ly cách đó xa, bị đám hài tử bao vây, đột nhiên hỏi câu làm Hạ Lan Phiêu kịp chuẩn bị. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tâm chợt giật mình, mặt sung huyết đỏ bừng, hô hấp cũng gấp gáp lên. Nàng lúng túng cười, dù rất muốn phản bác nhưng làm thế nào cũng ra được lời ", muội thích chút nào".

      thể, cũng muốn dối. . . . . .

      Ở trước mặt tỷ tỷ, tại nơi sơn thôn yên tĩnh trước mặt, tất cả lời dối đều là dơ bẩn, làm cho người ta muốn đụng vào. Mà ta thích sao? Ta rốt cuộc có thích hay ? Ta cũng biết. . . . . .

      "Muội biết." Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu .

      "Hả?" Khinh Vũ hơi ngẩn ra.

      " phải là muốn trốn tránh vấn đề, mà là muội biết. . . . . . Ha ha."

      là khổ não!

      Tại sao ta biết, cuối cùng tình cảm của mình đối với Tiêu Mặc là gì đây?

      ràng ta chán ghét , sợ hãi , nhưng thỉnh thoảng nhớ tới dung mạo tuấn tú của ; ta biết rất rang nam nhân như vì quyền thế mà hy sinh tất cả, rang hết lần này tới lần khác là khiến ta lâm vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng mà lúc ta chật vật nhất, rúc vào bả vai của , hiểu sao lại cảm thấy an tâm. . . . . .

      Nhớ trước kia thấy qua bài tin tức, là có người đàn ông nhốt bé mười năm, ngược đãi ít, nhưng cuối cùng, lúc cảnh sát giải cứu được kia ra lại phát quen cuộc sống ở bên người đàn ông nọ, muốn rời . Ngay lúc đó ta, chỉ cảm thấy đầu này bị hư, cũng ngờ rằng ta cũng có tâm tình tương tự kinh nghiệm đó. Khi người [[[die^~n d@`n le^ quy' do^n]]] ở trong hoàn cảnh tứ cố vô thân, khi người bị tổn thương mà cách nào phản kháng được sau đó, ý thức bắt được tia ấm áp mờ ảo từ bên cạnh mình để mình an tâm —— cho dù người nọ là người khởi xướng.

      là đáng buồn.

      Tại sao biết rất ràng chính là người tổn thương ta, mà trong lòng vẫn sinh ra rung động thôi vì chút dịu dàng tình cờ của ? Tại sao nhìn thấy cảnh và Lưu Ly dây dưa ân ái trong lòng của ta lại khó chịu? Chẳng lẽ ta cũng giống như kia, tâm lý có vấn đề, người mang lại tia sáng cho ta trong bóng tối, coi như là căn nguyên của tất cả bi kịch cũng quan tâm sao?

      , ta thể như vậy!

      Tiêu Mặc, độc của ta được giải, ngươi cũng có được thứ ngươi muốn, ta còn lý do tiếp tục ở lại bên cạnh ngươi nữa. Cứ tiếp tục ngu ngốc như vậy, ta sợ mình chìm đắm. . . . . .

      Trong khoảnh khắc độc tính của "Thánh Thủy" phát tác đó, ta nhớ có người dịu dàng ôm ta... ta nghĩ hẳn đó là Tiêu Nhiên —— Tiêu Nhiên vĩnh viễn dịu dàng như vậy. Nhưng lúc thứ đột nhiên xuất làm cho ta kìm hãm được mà cắn trong miệng, khiến lưỡi ta tránh khỏi chảy máu ta biết ta sai.

      Nếu là Tiêu Nhiên, hốt hoảng ôm ta tìm đại phu cho ta, dịu dàng cầm tay của ta, nhưng Tiêu Mặc —— mặc dù hiểu tại sao muốn ta chết, nhưng tác phong vì đạt tới mục đích của mình mà ngay cả thân thể mình cũng hủy hoại quả chỉ có thê là .
      Trong trí nhớ mơ màng, có người ôm ta chặt, là sao? Tại sao trong khổ sở kịch liệt, lại cho ta cảm thấy như thế, cảm thấy an toàn. . . . . .

      Nam nhân như Tiêu Mặc, là quá mạnh mẽ, quá lý trí, bất luận ai cũng cách nào nắm giữ, bất luận ai cũng cách nào khống chế. Coi như ta chán ghét , nhưng ta thể thừa nhận rất nam tử có sức quyến rũ. Chỉ cần muốn, có thể có được trái tim của tất cả các thiếu nữ. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là " muốn".

      Cho nên, dịu dàng đối với Lưu Ly như vậy, khi nhìn tới ta lại chỉ bày ra gương mặt lạnh lùng, dù là mỉm cười, thế nhưng cũng chỉ là nụ cười giả dối.

      Còn nhớ sai khi ta tỉnh lại, Lý Trường đến thăm ta. làm bộ cẩn thận ra vết thương tay Tiêu Mặc là do ta mà có, làm bộ cẩn thận ra Tiêu Mặc túc trực ở cạnh giường ta ba ngày ba đêm. Lòng ta có người nhàng kích thích, nhưng ta lại giả vờ thể tin được, thế nào cũng tin tưởng.

      Vẫn làm bộ như cái gì cũng biết là được rồi. . . . . .

      Nếu như biết ta biết được, ta tất phải thiếu ân tình, mà nếu như mượn cớ này mà trị ta tội "Tổn thương long thể" ta thực chịu nổi. . . . . .

      Cho nên, liền ra vẻ cái gì cũng biết, cái gì cũng suy nghĩ. Lời như vậy, ta có thể giấu ở lòng ta.

      Ta thèm nhớ nụ cười thản nhiên, thèm nhớ mùi hương thanh nhã người, thèm nhớ người hay thầm bên tai ta mỗi khi ôm ta nữa, cái gì cũng nghĩ nữa. . . . . .

      , ta thể ác ma!

      Sau giờ ngọ, ánh mặt trời có chút chói mắt, khiến cho mắt Hạ Lan Phiêu mở to ra được. Nàng nheo mắt lại, nhìn Lưu Ly mệt mỏi tựa đầu vào trước ngực Tiêu Mặc, bình tĩnh xoay người chỗ khác. Khinh Vũ [[[die^~n d@`n le^ quy' do^n]]] vội vàng bước nhanh đuổi theo, giọng hỏi: "Ngươi tức giận sao? Nam nhi tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, chỉ cần trong lòng có ngươi đó chính là may mắn nhất của nữ nhân rồi."

      "Vậy sao. . . . . ." Hạ Lan Phiêu cười lạnh: "Tỷ tỷ hình như quên hưu muội. Chờ mọi chuyện ở đây kết thúc, chúng ta mỗi người ngả, gặp nhau nữa."

      " cho muội ? Muội bỏ được sao?"

      "Chẳng có gì cam lòng với cam lòng bỏ được. Tỷ tỷ, muội và tỷ đều hiểu rất , cũng biết có kết quả gì. Nếu biết kết cục, tại sao còn muốn để chuyện xảy ra đây? Muội có ngu như vậy."

      "Chỉ mong là vậy." Khinh Vũ lẳng lặng cười tiếng.

      Nơi xa, có hài tử té ngã, khóc ô ô mặt đất. Hạ Lan Phiêu và Khinh Vũ cả kinh, vội vàng xông lên, muốn đỡ đứa bé khóc thút thít dậy, lại bị Tiêu Mặc ngăn lại. Tiêu Mặc cúi người xuống, bình tĩnh với đứa bé kia: "Tự mình đứng lên."

      "Ô ô ô. . . . . ."

      "Nếu ngươi tự đứng lên, cũng có bất cứ ai đến đỡ ngươi dậy đâu. Ngươi có thể khóc, có thể náo, thậm chí có thể ở mặt đất đổ thừa dậy nổi, tất cả đều là do lựa chọn của ngươi. Nhưng, vô luận ngươi làm cái gì, cũng có người đến giúp đỡ ngươi."

      Tiêu Mặc lẳng lặng xong, đứa bé mật đất tròn xoe mắt to nhìn chòng chọc hồi lâu, rốt cuộc lớn tiếng khóc lần nữa. Đứa bé mặt đất làm nũng giống như khóc là ruột gan đứt từng khúc, mà ai có ý đồ đỡ nó dậy đều bị ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Mặc dọa trở về. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong nháy mắt Tiêu Mặc như biến thành người khác, cả người cũng tản ra hơi thở lạnh lẽo. Mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng dường như chỉ thuộc về đêm tối. . . . . .
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô: Chương 172:

      Editor: kaylee

      "Tiêu công tử, nó chỉ là đứa bé năm tuổi, nũng nịu chút cũng là bình thường, tội gì ngươi phải tức giận chỉ vì đứa bé."

      Lưu Ly sợ hãi nhìn Tiêu Mặc, giọng mở miệng, nhưng đổi lấy là trầm mặc của Tiêu Mặc. Chính Tiêu Mặc cũng hiểu mình nên ngang ngược vô lý mà ngây thơ cố chấp như vậy, thế nhưng Đoạn Trần Phong giống như trí nhớ bị xích sắt giam cầm nơi trái tim của , để cho đột nhiên phiền não lo lắng, đột nhiên rất muốn hủy diệt tất cả mọi thứ trước mặt.

      Mặc dù cố gắng hết sức kiềm chế sát khí từ từ lan tràn, mặc dù bề ngoài của thoạt nhìn vẫn bình tĩnh trước sau như , nhưng Hạ Lan Phiêu nhạy cảm cảm thấy Tiêu Mặc giống mọi ngày. Trong trí nhớ, luôn là lạnh lùng bình tĩnh ưu nhã, mà bây giờ giống như . . . . . . Phiền não.

      "Tiêu công tử, ngươi nhớ cái gì? Tại sao sắc mặt xấu như vậy?"

      Lưu Ly thấy Tiêu Mặc trầm mặc, thế nhưng lại cả gan đưa tay đụng vào gò má của Tiêu Mặc. đợi tay của nàng kịp chạm đến gương mặt của Tiêu Mặc, liền bị mặt mũi lạnh lẽo của Tiêu Mặc hù dọa, hẳn là tuyệt dám nhúc nhích. Ba cũng sững sờ nhìn Tiêu Mặc bộc phát ra khí thế cường đại cùng lực áp bức, chỉ cảm thấy muốn chạy trốn lại dám trốn, mà hô hấp từ từ dồn dập. Tiêu Mặc đứng thẳng người, cười lạnh, khóe miệng tràn đầy châm chọc: "Năm tuổi à. . . . . . Năm tuổi, có thể tự mình đứng thẳng lại, tồn tại cái gì gọi là có năng lực.... Viện cớ. phải là thể đứng lên, mà là muốn mượn cơ hội này làm nũng với người khác, lấy được tất cả sủng ái là ngu xuẩn. Muốn có được thứ mình muốn, duy nhất có thể dựa vào chính là lực lượng thuộc về mình. Cho nên, đứng lên. Người vô dụng xứng sống thế giới này."

      mặt của Tiêu Mặc, là cố chấp cùng chấp nhất hiếm thấy, cả người tản ra sát ý lạnh như băng mà Hạ Lan Phiêu quen thuộc nhất. Nàng hiểu tại sao Tiêu Mặc lại cùng đứa bé so đo như vậy, nhưng nàng chỉ biết là Tiêu Mặc là đến làm đến. Mà nàng muốn nhìn thấy thôn trang yên bình này trở thành chiến trường giết chóc!

      Có lẽ là cùng Tiêu Mặc đối mặt, có lẽ là bị dọa sợ, đứa bé bị ngã mặt đất kia chính là nằm thẳng tắp, chút ý tứ muốn đứng dậy. Hạ Lan Phiêu mắt thấy cha mẹ đứa bé nghe thấy từ đằng xa chạy tới, mắt thấy sát khí trong mắt Tiêu Mặc càng ngày càng đậm, trong lòng quýnh lên, ở lúc trước khi Tiêu Mặc động thủ nhanh đến bên cạnh đứa bé, dịu dàng : "Bảo bảo ngoan, đất lạnh, đệ mau dậy . Đệ là nam tử hán, là đại trượng phu, thể tùy hứng như vậy làm chuyện cười cho tiểu nương! Đệ xem, tiểu nương người ta cũng có khóc nhè, mực cười đệ đây này!"

      "Đệ. . . . . . Đệ khóc nhè!" Đứa bé cũng vẫn chỉ là đứa bé, quên mất sợ hãi mới rồi, nhịn được cãi lại.

      "Vậy đệ đứng lên cho tỷ xem chút có được hay ? Ai nha, nơi này của tỷ tỷ làm sao còn có mấy viên kẹo đây? biết ăn có ngon hay đây?"

      Hạ Lan Phiêu xong, cười híp mắt lấy ra mấy kẹo từ trong túi, làm bộ muốn ăn. Nhưng mà, nàng vừa dứt lời, đứa bé kia liền giống như con cá phá ngọ nguậy bò dậy từ dưới đất, đoạt lấy kẹo trong tay Hạ Lan Phiêu, vui vẻ ăn. Trong lòng Hạ Lan Phiêu thở phào nhõm, nhàng lau sạchvết bẩn mặt đứa bé, vỗ bụi bặm quần áo , giao đứa bé đến trong tay cha mẹ . Cha mẹ đứa bé cảnh giác nhìn nàng, gì, nhưng Hạ Lan Phiêu lại nghe được lúc rời bọn họ tức giận mắng kêu gào ra lệnh đứa bé nhổ kẹo trong miệng ra.

      Ta cứu đứa bé này, nhưng các ngươi hoài nghi ta ư, ha ha. . . . . .

      Trải qua hồi nháo kịch vừa rồi, những người lớn trong thôn cũng có chút cảnh giác mang theo từng người đứa bé về nhà, bên ngoài thôn trong nháy mắt chỉ còn lại mấy người bọn họ rồi.

      Nhìn cửa thôn trống rỗng, Hạ Lan Phiêu đánh trống lảng cười, muốn xoay người rời , lại bị Tiêu Mặc nắm cánh tay của nàng. Tay của khẽ dùng sức, nhưng khí lực như vậy làm cho Hạ Lan Phiêu có cảm giác xương cốt giống như gảy lìa. mặt của , là lạnh lẽo đến cực điểm, mà chính là vẻ mặt như thế quá lâu Hạ Lan Phiêu thấy đến mức gần như quên mất sát ý rồi. Cho nên, nàng ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, quên giãy giụa.

      Hay là muốn đối với ta như vậy à. . . . . . Dù là thỉnh thoảng dịu dàng, nhưng lúc ta vâng lời ngươi, ngươi động sát cơ với ta, giống như lúc dùng miệng miệng đút ta ăn độc dược như vậy. . . . . .

      Tất cả phản kháng, tất cả có thể dẫn phát nhân tố bất lợi, đều bị tiêu trừ hết, tuyệt mang đến cho mình bất kỳ nguy hiểm nào. Mặc dù ra, mặc dù dám nghĩ, nhưng sâu trong nội tâm ta vẫn là hi vọng mình là vướng bận độc nhất vô nhị trong lòng . . . . . .

      rất ngu, có đúng hay ?

      Chỉ cần cũng có tâm như , cũng đau đớn thôi. . . . . .

      "Ta nhớ ta bất luận kẻ nào cũng được giúp ." Tiêu Mặc bình tĩnh trần thuật.

      . . . . . .

      "Người cãi lời ta nhất định phải trả giá lớn."

      "Tốt, là để cho ta chết sao?" Hạ Lan Phiêu cười vô cùng rực rỡ, nước mắt lại ‘tí tách’ lăn xuống: "Để cho ta chết , dù sao ta vô dụng, đúng ?"

      Nước mắt của thiếu nữ theo gò má xuống mặt đất, mà Tiêu Mặc ngẩn ra, giống như chạm phải điện lập tức thả tay, ý thức cũng tỉnh táo lại. Cảm giác đau lòng muốn nứt lúc thiếu nữ sắp tử vong (chết) lại lần nữa đánh úp về phía , mà , rốt cuộc cũng khôi phục lý trí. cúi đầu, nhìn thiếu nữ sợ hãi tuyệt vọng đến bình tĩnh, trong lòng đột nhiên là cảm giác gì. biết, mình lại hù dọa nàng lần nữa.

      Tại sao như vậy? Chỉ là nhớ lại chuyện khi còn bé mình bị ngã mẫu phi cười híp mắt nhìn ta mắng ta là ‘Vô dụng ngu xuẩn’, chẳng qua là nhớ lại bất luận là té ngã hay là ngã bệnh cũng có người biết, chuyện gì đều phải dựa vào chính mình, tại sao nóng nảy như vậy?

      Là bởi vì đố kỵ đứa bé kia cư nhiên ỷ vào người nhà sủng ái mà quên mất trách nhiệm mà thân là người đàn ông phải gánh vác, hay là thấy nàng bất luận như thế nào cũng giống nữ tử như vậy nên nổi máu ghen mà có chút tức giận, chỉ muốn tìm người để phát tiết?

      là khó có thể tưởng tượng tình cảm ngây thơ như vậy thế nhưng lại xảy ra ở người của ta! Cuối cùng ngươi vẫn là ảnh hưởng đến ta sao, Hạ Lan Phiêu?

      "Hạ Lan. . . . . ."

      Tay Tiêu Mặc nhàng vuốt hai bả vai bởi vì sợ hãi mà hơi run của Hạ Lan Phiêu, nhưng cũng biết nên cái gì cho phải, chỉ là đứng thẳng tắp. Hạ Lan Phiêu biến sắc khẽ nghiêng thân mình, Tiêu Mặc ngẩn ra, nhưng vẫn là kiên định nắm tay của nàng. kéo tay nàng sải bước về phía chùa chiền, để ý chút nào đến giãy dụa của nữ tử sau lưng.

      "Buông ta ra! Tay của ta đều bị ngươi bóp gãy rồi! Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"

      Muốn làm cái gì? Ta chỉ là, muốn buông tay thôi. . . . . .

      "Ta quyết định nạp Lưu Ly làm thiếp, mấy ngày nữa xuất phát đến nhà nàng cầu hôn. Cùng với ta thôi." Tiêu Mặc lẳng lặng , nhưng có quay đầu lại nhìn Lưu Ly cái.


      Last edited by a moderator: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :