1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Quyển Giang Đô: Chương 163

      Editor: hazelnut


      Ồ, phiên bản này và phiên bản ta nghe tên khốn kiếp Diệp Văn kia có chút giống nhau đấy. . . . . .

      Ta vốn hoài nghi xinh đẹp trong lời của chính là Liên Cơ, nhưng xem ra biết ta chán ghét tất cả chém giết cùng máu tanh, để ngăn ta chán ghét mới bịa chuyện bừa thôi.

      trả nổi tiền cơm, được trả bằng Thủy Lưu ly. . . . . . Ngay lúc đó làm sao ta lại tin tưởng cái cơ vụng về như vậy? Là bởi vì ta khờ, hay là bởi vì ngay lúc đó ta còn là người đơn thuần tới mức dạ cả tin? Ta như vậy, là đáng sợ. . . . . .

      Mặc kệ như thế nào, cuối cùng ta cũng đoán được Thủy Lưu ly ở đâu, cũng biết được nên về nhà như thế nào, tin tức thể tốt hơn. Chỉ cần lấy được ba món đồ này, ta có thể trở lại tương lai ngay lập tức, ta lại có thể nhìn thấy tất cả mọi người thân của ta rồi. . . . . . Ta nhất định làm được!

      Hạ Lan Phiêu lấy được tin tức bản thân muốn biết, mừng rỡ như điên ra ngoài.

      Nàng vốn muốn tin tức trân quý như thế cho Tiêu Mặc, nhưng ở dưới áp lực của ánh mắt cao thâm khó lường của Tiêu Mặc đành ra nửa nửa giả trọng điểm của chuyện này. Nàng cũng nếu tìm đủ tam bảo xảy ra chuyện gì, mà chỉ Thủy Lưu ly ở thôn Tiểu Ngư.

      Nghe được lời giải thích của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc như có điều suy tư gật đầu, mà sắc mặt của Lưu Ly trở nên tái nhợt. Nàng ngơ ngác nhìn Hạ Lan Phiêu, biết là nên khóc, hoặc là nên cười. Hạ Lan Phiêu chú ý tới khác thường của Lưu Ly bởi vì Tiêu Mặc hỏi nàng: "Vậy ngươi cũng biết Khinh Vũ ở đâu rồi sao?"

      "Ơ. . . . . . Ta quên rồi. . . . . ." Trong nháy mắt mặt của Hạ Lan Phiêu thành bánh bao.

      "Ha ha. . . . . ." Người nào đó vô lương mỉm cười.

      Ban đêm.

      Trong chùa Truy Vân, tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ, còn Vân Kính lại buồn ngủ chút nào. lẳng lặng ngồi ghế đá ở trong sân, thào nhớ lại kinh văn siêu độ cho diễễn đàààn lêêêê quýýýýý đôôôôôôn vong hồn, cũng nhờ vào đó mà khôi phục tâm tình khó có thể ức chế của mình. Đúng lúc này, đột nhiên cảm giác có người đứng sau lưng , quay đầu nhìn lại, ra là người đàn ông rất tuấn mỹ xa lạ. người của tản ra khí chất vương giả chói mắt, mà tay của có mùi máu tươi nhàn nhạt.

      Là Tu La sao? Trong truyền thuyết hoa lệ ưu nhã, lại có thể trong phút chốc tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, đắm chìm trong trong máu tươi , Atula. . . . . .

      Nên tới cũng tới. . . . . . Người đời vô luận chạy hay trốn như thế nào thoát khỏi chữ mệnh. . . . . . Còn nữa, và người kia giống nhau. . . . . .

      "Xin hỏi vị này là Tiêu thí chủ sao?"

      "Làm sao đại sư biết là ta?" Tiêu Mặc ngẩn ra, nhưng vẫn mỉm cười hỏi.

      " người của thí chủ, có quý khí và sát khí bức người, hẳn là người là mình “ tin Phật” kia rồi. Thí chủ, lời Phật có , phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Chỉ cần tâm thí chủ còn thiện, nhất định có thể đạt được ước muốn, che chở con cháu."

      "Thần Phật à. . . . . ." Tiêu Mặc cười lạnh: "Ta chưa bao giờ tin. Nếu như quả có Thần Phật, vì sao tất cả cac quy tắc và pháp luật vẫn còn khả năng quyết định cái thế giới này? ra , ngươi cũng là hòa thượng cực kỳ dối trá, ngươi cũng tin Phật, đại sư."

      Lời của Tiêu Mặc khiến Vân Kính ngẩn ra, sau đó chuyển thành nhàn nhạt tức giận. nhìn thẳng Tiêu Mặc, đè tức giận trong lòng xuống, bình tĩnh : "Thần Phật dĩ nhiên tồn tại, (hzn: chỉ Thần Phật) ở trong lòng của bần tăng, cũng tồn tại trong lòng nghìn vạn tín đồ."

      " sao? tồn tại này của Thần Phật có ý nghĩa là gì chứ?"

      "Phật cứu vớt người đời thoát khỏi biển khổ, Phật hóa giải nghìn vạn kiếp nạn, Phật dùng chí cao vô thượng của Phật để cảm hóa người đời. . . . . ."

      "Nếu Phật vĩ đại như thế, như vậy tại sao đời này vẫn có chiến loạn và khó khăn? Tại sao những người thiện lương mềm long vẫn bị những người tà ác người mạnh nhéo ở cổ họng? Tại sao khi tai ương ở trước mặt, cho dù chảy chung dòng máu tất cả mọi người đều chọn mạng của mình? Phật thích cái gì mà “kiếp sau nghiệp báo”, ta tin. thể nắm giữ kiếp này, chỉ có thể chờ đợi kiếp sau của mình, chỉ là người hèn mọn và vô năng thôi. Cường giả chân chính, phải nắm giữ vận mệnh của mình, di3^~n +)4`n l3^ quy' +)0^n gửi hy vọng vào tương lại vô định. Những người đó rốt cuộc cũng chẳng phải là cường giả gì." Tiêu Mặc coi thường cười tiếng.

      (Mọi người thích hợp xem , hồ ly đối với Phật pháp có cái gì nghiên cứu, lời của Tiêu Mặc cũng đại biểu cho lời của hồ ly nha ~~ ra hồ ly vẫn tin tưởng sâu xa bên trong tự có định số, nhưng tiểu tử Tiêu Mặc kia chỉ tin tưởng bản thân chính mình. )

      "Ngươi. . . . . ."

      Lời lẽ càn rỡ to gan của Tiêu Mặc cuối cùng lại khiến cho Vân Kính ngây dại. Người khẽ run, ngón tay chỉ vào Tiêu Mặc, nghiêm nghị hỏi: "Chẳng lẽ ngươi muốn nghịch thần sao?"

      "Nếu có người ngăn ta, gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật."

      . . . . . .

      Cơn gió mùa hạ từ từ thổi tới hai người trong viện kia, dẫn theo chút lạnh của ngày mùa thu. Vân Kính tin nhìn người đàn ông cuồng vọng này, giống như gặp được Ma Đà (hzn: ma quỷ) tái thế.

      Thời gian, giống như dừng lại. Tiêu Mặc bướng bỉnh đứng trước mặt Vân Kính, ánh mắt kiên định, cả người cũng tản ra nhàn nhạt tà khí. Vân Kính giật mình nhìn , đôi môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài. nhìn Tiêu Mặc, trầm ổn hỏi: "Thí chủ, ngươi tới tìm bần tăng phải là vì cùng bần tăng nghiên cứu về Phật pháp chứ?"

      "Đại sư minh. Ta tìm ngươi, là muốn đòi ngươi người."

      "Ai?"

      "Hạ Lan Khinh Vũ."

      "Có phải thí chủ nhầm rồi hay , chùa Truy Vân tự là đền thờ, làm sao có thể có nữ nhân?"

      "Đại sư, người xuất gia dối." Tiêu Mặc khẽ mỉm cười: "Ta cũng Hạ Lan Khinh Vũ là , làm sao đại sư lại biết?"

      . . . . . .

      "A di đà Phật, chùa Truy Vân quả có nữ tử, thí chủ tìm nhầm người rồi."

      "Đại sư chịu cho ta biết Khinh Vũ ở đâu, nhất định là sợ ta làm khó Khinh Vũ thôi. Đại sư yên tâm, ta thù oán Khinh Vũ, thực tế, nàng là tỷ tỷ của tiện nội (hzn: gọi vợ mình). Tiện nội trúng độc vật đặc hữu của nhà Hạ Lan, thuốc giải chỉ có Khinh Vũ có, đại sư, ta tổn thương người hữu dụng đối với ta."

      "Hạ Lan thí chủ. . . . . . Là thê tử của ngươi?"

      "Đúng vậy." Tiêu Mặc nhàn nhạt cười.

      "Được. . . . . . Bần tăng cũng lừa thí chủ, vị nương kia quả có ở chùa bây giờ. Nàng vào núi hái thuốc, khoảng hai ngày sau mới trở về."

      "Vậy ta ở lại chỗ này đợi nàng."

      "Thí chủ xin cứ tự nhiên."

      Vân Kính xong, thấy thoáng qua Tiêu Mặc bên cạnh, cả khuôn mặt tràn đầy nặng nề hiếm thấy. (hzn: Vân Kính) đứng ở bên trong Phật Đường, nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm : "Ngã Phật từ bi. . . . . . Tu La tái thế, người đời đều khó tránh khỏi. . . . . . May mắn thay, Tu La trong lòng còn có tia thiện niệm và mềm mại, chỉ là chưa phát thôi. Hạ Lan Phiêu, chẳng lẽ ngươi được chọn trúng sao? Nếu như Tiêu thí chủ muốn huyết tẩy trần thế, người duy nhất có thể ngăn cản chính là ngươi rồi. . . . . . Bởi vì chỉ khi về ngươi, mới có tia dịu dàng. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Quyển Giang Đô: Chương 164

      Editor: kaylee

      "Hạ Lan, mau rời giường! Nếu đứng lên ta vén chăn mền của ngươi lên!"

      buổi sáng tinh mơ, Hạ Lan Phiêu liền bị Lưu Ly ‘Sư tử Hà Đông rống’ làm bừng tỉnh.

      Vốn nghĩ Truy Vân tự đúng là ngôi miếu, bữa ăn sáng tự nhiên đều là củ cải, cháo trắng các loại đồ kham khổ gì đó, nhưng Hạ Lan Phiêu lại ngoài ý muốn phát bàn là bánh Kim Ti, đồ ngọt xốp giòn mà nàng thích ăn. Hạ Lan Phiêu tự nhiên biết những thứ đồ này phải là chùa chiền chuẩn bị, trong nội tâm vui vẻ, cảm thấy hôm nay Tiêu Mặc là đặc biệt tuấn. Nàng cẩn thận cắn miếng bánh ngọt, rối rắm có nên cám ơn hay , lại nghe tiếng thét kinh hãi của Lưu Ly: "Tiêu công tử, làm sao ngươi biết ta thích ăn nhất chính là những thứ đồ này? Là đặc biệt mua cho ta sao? là cám ơn ngươi!"

      " cần cám ơn ta, những thứ này là Lý Trưởng cố ý ‘Nhất Phẩm cư’ mua." Tiêu Mặc khẽ giật mình, nhưng rất nhanh liền dịu dàng cười .

      " có công tử phân phó, tiểu nhân làm sao dám tự tiện chủ trương?" Lý Trưởng ôn thuận cười, ánh mắt lại nhìn Tiêu Mặc: "Những thứ này đều là công tử đặc biệt chuẩn bị."

      "Cám ơn Tiêu công tử!"

      " cần."

      Đúng vậy, dù là tâm tình tốt vì biết được vị trí của Thủy Lưu Ly, dù là có chút vui vẻ vì biết được vị trí của Khinh Vũ, nhưng làm sao ta có thể làm cho Lý Trưởng mua đồ ngọt đây? Ta còn nhớ lúc ta phát ra mệnh lệnh này Lý Trưởng nhìn ta vô cùng kỳ quái lúc lâu, sau cùng lại thuận theo ra cửa.

      là muốn ta cái gì ? cảm thấy ta thay đổi rồi sao? Làm sao có thể. . . . . . Ta chỉ là, cảm thấy thức ăn nơi này quá ngon miệng, tự chuẩn bị ít thứ, lại thuận tiện khen thưởng chút để cho chúng ta thuận lợi nhìn thấy Vân Kính Đại sư thôi.

      Chỉ là, nếu như bị nha đầu kia biết chuyện này, nhất định hoài nghi động cơ của ta, giống như con nhím dựng thẳng gai người thôi. may là, hình như nàng hiểu lầm cái gì đó, tức giận đỏ bừng khuôn mặt bé .

      Như vậy tồi. . . . . .

      "Ăn ngon !"

      Lưu Ly sớm bị đồ ăn vặt trước mặt mê hoặc biết đông tây, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lưu Ly, Lan Phiêu hừ lạnh tiếng, nhưng trong lòng hiểu sao lại có chút chua xót. Nàng có chút may mắn vì mới vừa chưa kịp cảm ơn với Tiêu Mặc, nếu rất lúng túng. . . . . .

      ràng là thức ăn đưa cho Lưu Ly, ta cảm động vớ vẩn cái gì? cho cùng, ta chỉ là hưởng ké của tiểu nha đầu này thôi! Dựa vào mức độ cưng chiều nàng ta của Tiêu Mặc, nàng được mang về cung phong làm phi tử , ít nhất cũng là quý nhân. . . . . . Loại cảm giác này, đúng là kỳ quái!

      Hạ Lan Phiêu oán hận nhìn Tiêu Mặc, hung hăng nhai bánh Kim Ti trong miệng, ảo tưởng nó thành Tiêu Mặc, cắn răng nghiến lợi mà nhai. Tiêu Mặc chỉ cảm thấy thấy cả người hiểu sao lại bị khí lạnh xâm nhập, nhưng vẫn là ưu nhã cầm chiếc đũa kẹp dưa muối trước mặt.

      Phi!

      Choáng nha, Tiêu Mặc ngươi bình thường giả bộ ưu nhã còn chưa tính, tại sao gắp dưa muối cũng như vậy chứ? Làm người đừng có giả bộ quá mức, giả bộ nhiều bị sét đánh nha! Thế nào có sét đánh chết tên khốn kiếp đáng chết biết xấu hổ này đây?

      "Dụ dỗ!"

      Có lẽ là trời cao nghe được lời cầu nguyện của Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy bên tai chấn động, sau đó ngã nhào đất. Lúc vừa mới ngã nhào nàng còn rất hả hê, cảm thấy cuối cùng Lôi công cũng mở to mắt rồi, nhưng dần dần lại cảm thấy có gì đó đúng. Nàng chỉ thấy Lưu Ly, Lý Trưởng cùng Tiêu Mặc đều chạy tới phía nàng, liều mạng lay động thân thể của nàng, lắc đến đầu nàng cũng hôn mê. Mà ngực của nàng, đột nhiên truyền đến hồi đau đớn, đau đến mức nàng hít thở thông.

      là đau!

      Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác mình giống như bị nghiền nát, lần lại lần, lần sau đau đớn kịch liệt hơn lần trước. Loại lực lượng thể khống chế trong thân thể tới tới lui lui tàn sát bừa bãi khắp nơi, thể ngăn chặn, thể ngăn trở. Trái tim của nàng giống như dao găm sắc nhọn nhất cắt qua, đau đến tận xương tủy, đầm đìa máu tươi. Tay của nàng tự chủ che kín ngực, móng tay đâm vào da thịt của mình, móng tay gảy lìa, nhưng nàng lại cảm thấy chút đau đớn nào. Nàng chỉ cảm thấy da thịt nức ra từng tấc từng tấc , đau triệt nội tâm.

      "Đau quá. . . . . ."

      "Chịu đựng!"

      Bên tai, biết truyền đến giọng của ai, trầm thấp mà dịu dàng. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, sau đó nụ cười từ từ nở rộ: " kiên trì được. . . . . . Đau sắp chết. . . . . ."

      "Ta lệnh cho ngươi chịu đựng!"

      "Ha ha. . . . . ."

      Dưới đau đớn kịch liệt, Hạ Lan Phiêu nhìn về phía bóng dáng sáng tối mà cười ngọt ngào, sau đó cắn chặt đôi môi. Hàm răng của nàng cắn nát môi của nàng, cắn nát lưỡi của nàng, trong miệng tràn đầy máu tươi mặn chát. Lý Trưởng thấy thế, lo lắng : "Còn mau tìm chút cỏ mềm để nương nương cắn lên, đầu lưỡi bị thương có thể nguy hiểm đến tánh mạng!"

      Nương nương?

      Lưu Ly mê mang nhìn Lý Trưởng, nhưng người lo lắng chăm sóc tâm tình của nàng. Tiêu Mặc nghe được lời của Lý Trưởng, khẽ nhíu mày, thế nhưng chút nghĩ ngợi đưa ngón tay của mình nhét vào trong miệng Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong miệng nhiều hơn vật lạ, theo bản năng cắn lên vật này. Nàng cắn rất mạnh, tay Tiêu Mặc lập tức đầm đìa máu tươi, nhưng đôi mắt của bình tĩnh như lúc ban đầu. tay khác của khác nắm chặt bàn tay bé lạnh lẽo của Hạ Lan Phiêu, kiên định : " cho chết."

      Là ai?

      Là ai nắm tay của ta ấm áp như vậy, là ai ở lúc ta suy yếu nhất ôm ta, để cho ta cảm thấy ấm áp lạ thường? Ta. . . . . . rất lạnh. Nhiều khổ nạn như vậy để cho ta quên mất ta cũng vậy chỉ là bình thường, ta cũng muốn có người bảo vệ ta bị thương tổn. . . . . .

      "Là ngươi sao. . . . . ."

      Hạ Lan Phiêu ép buộc mình mở mắt, trong mông lung nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc. Đầu óc của nàng sớm bởi vì đau đớn mà hỗn loạn chịu nổi, mà nàng nhìn về phía người ấm áp ôm chặt mình mỉm cười: "Là ngươi sao. . . . . . Tiêu Nhiên. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Quyển Giang Đô: Chương 165

      Editor: hazelnut


      Tiêu Nhiên? A. . . . . .

      ra lúc ngươi thống khổ nhất, người ngươi nghĩ đến lại là . . . . . . Cho dù người ngươi ôm là ta, trong lòng ngươi vẫn nghĩ tới . . . . . .

      Tại sao?

      Là vì trong tiềm thức vẫn muốn thấy , hay là bởi vì quan tâm của thành thói quen đối với ngươi, quen lồng ngực của ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bao giờ ta vì những thứ tình của ngươi mà tức giận, đúng ? Hạ Lan Phiêu, ta thể thừa nhận lại lần nữa ngươi thành công chọc giận ta. cứ bình tĩnh như vậy nhìn trong lòng mình từ từ mất sinh mạng, mọi tức giận dần dần tiêu tan, thay vào đó là cảm giác mất mát . nhớ tới Tử Vi trước khi chết rất thê thảm, mà tất cả thê thảm đó, cuối cùng lại xảy ra ở trong ngực mình.

      Tất cả cuối cùng kết thúc. . . . . .

      Kim quốc bị Đại Chu thu vào túi , Hạ Lan Thụy nhận được trừng phạt thích đáng, Thái hậu bị lệnh cả đời hồi hồi cung, nắm giữ tung tích của Thủy Lưu ly. . . . . .

      Tất cả mọi việc, đều thuận lợi như vậy. Lấy được những thứ này, ta cũng mất người nào, thay vào đó chỉ có mỗi .

      Ta tặng này cho người khác, buộc nàng phải ruồng bỏ gia tộc của mình, dùng lý do cho nàng thuốc giải độc để lừa nàng tìm Thủy Lưu ly cho ta. . . . . .

      Ta nghĩ, nàng chắc chắn rất hận ta . Nhưng cho dù là nhận thương tích khắp người cũng thế, cho dù là mắt thấy người thân của mình chết cũng thế, nàng luôn đứng tịch mịch như vậy, ở trước mặt ta bao giờ chảy xuống giọt nước mắt. Nàng kiên cường khiến ta dường như quên mất nàng cũng chỉ là thiếu nữ thôi.

      Bất kể thế nào, mà có thể đổi lấy nhiều đồ như vậy, đáng giá. Nếu ta có tất cả vật cần tìm, vậy tồn tại của nàng có phải cũng còn quan trọng nữa.

      Nàng biết quá nhiều bí mật của ta, kỳ nên sớm ly khai cái thế giới này rồi, ngay cả ta cũng biết tại sao mình lại dễ dàng tha thứ nàng lâu như vậy. Nếu biết nên xuống tay như thế nào, như vậy, kết cục như vậy tốt nhất.

      Mà lòng của ta, tại sao phải đau đây? Tựa như nối khố khi nhìn thấy mẫu thân muốn giết ta vậy. . . . . .

      Nàng chết rồi, cũng có người vì lành lạnh tịch mịch hoàng cung mang đến tức giận, rốt cuộc cũng đến xem nụ cười lúm má đồng tiền làm cho người ta vui thích của nàng nữa. Nàng cố nén sợ hãi cùng ta cãi vả, thỉnh thoảng có ý đồ trêu cợt ta, thậm chí thân cận với nam tử khác sau lưng ta, a. . . . . .

      Bắt đầu từ khi nào ta thói quen có nàng ở bên cạnh hàng ngày? Mặc dù biết phần này khỏi lệ thuộc vào mang tới là kiềm chế cùng nhược điểm, nhưng ta còn là kiềm hãm được bị nàng hấp dẫn. Nàng giống như là luồng ánh sáng, chiếu sáng người die^~nda`nle^quy'do^n luôn sống trong bóng tối như ta, để cho ta kiềm hãm được truy tầm tia ấm áp này, muốn đem nó nắm giữ.

      ... đừng để cho ta thấy ánh sáng. . . . . .

      Bóng tối thành thói quen với ta, nếu để ta cảm thấy tồn tại của ánh sáng, tự chủ được mà truy tìm, tự chủ được mà trầm luân, tự chủ được mà muốn chiếm lấy. . . . . .

      Vừa bắt đầu là đau đớn, sau đó là bất tỉnh, rồi đến sau lại là da thịt từng chút từng chút hư thối, chết trong cơn đau nhức. Nàng thích cái đẹp như vậy, sợ đau như vậy, nhất định là muốn thế. vậy, băng để ta tự tay kết thúc tất cả tại đây thôi. . . . . .

      Tiêu Mặc nghĩ tới, tay tự chủ mà vòng lên cổ Hạ Lan Phiêu, chỉ cần hơi dùng sức chút, chiếc cổ mịn màng của Hạ Lan Phiêu có thể bị vặn gãy, mà nàng cũng được giải thoát. Cũng biết tại sao, tay của khẽ run, hẳn dùng được chút hơi sức nào. vô lực nhắm hai mắt lại, bởi vì biết rốt cuộc mình, trầm luân. . . . . .

      "Ai."

      tiếng thở dài tới thể nghe thấy phát ra từ môi Tiêu Mặc, là lạnh lùng hay là ôn nhu hôn lên đôi môi tái nhợt của Hạ Lan Phiêu.

      Tiêu Mặc cứ bình tĩnh như vậy mà hôn nàng, đôi mắt đen nhánh như in sâu dung mạo nàng vào trong trí nhớ. chỉ cảm thấy, cảm giác mất mát vừa sợ hãi lại vừa mờ mịt khiến rơi vào vắng lạng sâu thấy đáy, ai cứu rỗi. chỉ biết, mất món đồ chơi quý báu nhất, bắt đầu bình tĩnh, nhưng sau đó, lại càng ngày càng đau. .. . . .

      Có lẽ, từng khởi này, gọi là đau lòng thôi. . . . . .

      may là ngươi bao giờ tỉnh lại nữa, Hạ Lan Phiêu. Nếu , ta biết nên làm sao để có thể đối mặt với người ảnh hưởng ta, làm ta dao động như vậy.

      Khi ngươi còn sống thuộc về ta, nhưng lúc ngươi chết là ta bồi bạn ngươi. Vô luận trốn như thế nào, ngươi đều là thuộc về ta rồi, Hạ Lan Phiêu.

      Ta nhìn ngươi dần mất sinh khí trong lòng ta, nhìn nhịp ngươi ngừng đập trong lòng ta, mà tất cả khoảnh khắc này đều chỉ thuộc về mình ta. Ta, là chủ nhân duy nhất của ngươi, duy nhất. . . . . .

      "Công tử?"

      Lý Trường lo lắng nhìn bề ngoài nhìn ra tia khác thường của Tiêu Mặc, có sợ hãi khác lạ tràn ngập toàn thân. phục vụ Tiêu Mặc nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy Tiêu Mặc như vậy. . . . . . khí trầm lặng. tịnh mịch trong đôi mắt nhìn về vô định của , giống như hóa đá.

      Dù là bi ai, dù là đau lòng, còn phải đè nén mình như vậy ư, hoàng đế của ta? Hay là, ngươi mới vừa rồi là muốn ra tay kết thúc nỗi khổ sở của nàng? Nhưng như vậy phải làm ngươi càng khó chịu hơn sao?

      Lý Trường nhớ lại thời thơ ấu, Tiêu Mặc từng nuôi con chó . Lúc đó, bề ngoài mặc dù Hoàng đế nhìn như nhàn nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra Tiêu Mặc rất ưa thích sủng vật này của mình. Ddiiễễnnđđàànnllêêqquuýýđđôônn Mà khi tiểu Cẩu bị bệnh, ở trong lòng Tiêu Mặc khổ sở thở dốc, mặt Tiêu Mặc vẻ gì tự tay đoạt sinh mạng của con chó . Lý Trường cả kinh, theo bản năng vọt tới trước, mà Tiêu Mặc chỉ nhàn nhạt mà cười, dùng giọng non nớt : "Lần này, nàng cũng đau đớn."

      "Điện hạ. . . . . . Người hà tất phải khổ như vậy? Chẳng lẽ khổ sở sao?"

      "Phải. Nhưng, thể sống rồi, ta càng muốn nhìn nàng đau đớn. . . . . ."

      Tiêu Mặc cười nhàn nhạt , nhưng trong mắt lại tràn ngập thê lương.
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Quyển Giang Đô: Chương 166
      Editor: kaylee

      Khi đó, mặc dù Tiêu Mặc bi ai, nhưng vẫn là thẳng tắp sống lưng, dùng nụ cười lạnh nhạt để áp chế đau đớn trong lòng. Trong lòng Lý Trưởng cũng biết như vậy là kết cục tốt nhất, nhưng thế nào cũng cách nào làm ra hành động tự tay bóp chết sinh mạng mình thích.

      Bất luận là người nào, lúc mất mình đồ vật mình quý cũng rất khổ sở, chớ chi tất cả những thứ này đều là do chính tay tự bóp nát bấy.

      Nhìn sinh mạng cứ như vậymà biến mất, nhất định là rất khổ sở . Nhưng mà, tại sao tất cả cảm giác có tội cùng bi ai, đều muốn đứa bé còn tuổi như vậy tới gánh chịu? Điện hạ, người vẫn chỉ là đứa bé nha!

      Có lẽ là từ đó trở , Tiêu Mặc trở nên càng ngày càng cao thâm khó lường, giống như nổi điên điên cuồng học tập Văn Thao Vũ Lược (văn chương + bính pháp+ võ công), lại thích bất cứ thứ gì nữa. biết, chỉ cần còn có quý trọng cùng thích, cũng có đau khổ lúc mất .

      Lý Trưởng yên lặng nhìn đứa bé cứ như vậy ép buộc mình vô dục vô cầu ( ham muốn, cưỡng cầu), cuối cùng từ từ thành quen, đối với tất cả đều là lạnh nhạt như thế này. Tất cả mọi người đều khen ngợi Vương tử tài hoa chín chắn nhìn xa trông rộng, có ai biết lúc làm ra đủ loại quyết định trong nội tâm cách nào tránh khỏi gợn sóng cùng đau đớn? , sớm thành thói quen gánh chịu tất cả bi ai cùng đau đớn. . . . . .

      "Tiêu công tử, ngươi đừng quá khổ sở, Hạ Lan có việc gì. Ta giúp ngươi băng bó kỹ nha?"

      Lưu Ly cắn chặt môi, cố gắng hết sức khuyên mình quên cảnh tượng Tiêu Mặc hôn Hạ Lan Phiêu. Nàng biết, mặc dù Tiêu Mặc mỉm cười với nàng, từng dịu dàng qua những lời làm cho bất kỳ cũng tim đập đỏ mặt, nhưng lúc nhìn nàng, ánh mắt cũng là lạnh. giống như là hàn băng mùa đông dưới ánh mặt trời, mặc cho ai cũng cách nào làm tan chảy. Mà , lại ôm chặt nàng ấy như vậy. . . . . .

      "Tiêu công tử, ngươi sao chứ? Ta... ta tìm đại phu!"

      Lưu Ly cố nén loại cảm giác đau lòng đến mức sắp tan nát, đỏ mắt xoay người, chạy ra ngoài cửa. Nhưng mà, Tiêu Mặc chỉ là lẳng lặng nhìn thiếu nữ trong ngực , có liếc nhìn nàng cái. ràng hơn ai hết, ngoài Hạ Lan Khinh Vũ rời khỏi nhà ở bên ngoài, ai cũng thể cứu Hạ Lan Phiêu, mà nàng, hấp hối sắp chết.

      Gặp lại sau, Hạ Lan Phiêu. . . . . . Cũng có thể, là vĩnh biệt. . . . . .

      Tiêu Mặc dịu dàng nhìn Hạ Lan Phiêu, khắc ghi khuôn mặt của nàng, hình như muốn trước khi nàng chết bồi thường tất cả dịu dàng nàng nên có được. nắm cổ tay Hạ Lan Phiêu, cảm thụ mạch đập của thiếu nữ từ từ dừng lại. Mà đúng lúc này, lại đột nhiên nghe được thanh lạ.

      "Phiêu Nhi?" nữ tử thể tin nhìn Hạ Lan Phiêu: "Làm sao ngươi biết. . . . . ."

      . . . . . .

      Khi Hạ Lan Khinh Vũ cẩn thận cho Hạ Lan Phiêu ăn vào thuốc giải, tất cả mọi người thở phào nhõm. Hạ Lan Khinh Vũ nhàng lau sạch mồ hôi trán, áy náy : "Đều là ta tốt. . . . . . Nếu sớm biết là Phiêu Nhi trúng độc, ta chính là bị đánh đến chết cũng muốn liều mạng ra ngoài! Nhưng lúc phụ thân giao thuốc này bình cho ta nếu như Phiêu Nhi tới tìm ta liền giao cho nàng, ta căn bản biết gì đây là vật gì. . . . . . Đều là ta sai lầm."

      Khác với Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Khinh Vũ là nữ tử vô cùng dịu dàng.

      Khuôn mặt nàng trắng nõn, mặt trái xoan, miệng đào, da trắng nõn nà, dù mặc thân vải thô áo cũng giấu được vóc dáng vô cùng quyến rũ của nàng. Mắt thấy Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng vô , nàng thở hơi dài nhõm, thản nhiên cười tiếng, đôi đôi mắt đẹp tỏa ra ánh sáng lung linh, làm cho người ta nhìn đến mất hồn. Nàng dịu dàng cầm khắn lụa lau chùi mồ hôi cho Hạ Lan Phiêu, cẩn thận đắp kín chăn mền cho nàng. Vân Kính nhắm hai mắt, trong miệng ngừng niệm Phật hiệu, mà Hạ Lan Khinh Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên mỉm cười với Tiêu Mặc, nụ cười vô cùng xinh đẹp: "Mặc ca ca, lại gặp mặt."

      . . . . . .

      "Đúng vậy." Tiêu Mặc cũng mỉm cười: " lâu gặp."

      "Mặc dù cha và các huynh trưởng đều chết hết, nhưng ta biết phải là lỗi của ngươi. Mặc ca ca, xin quên ân oán của đời trước, nên đối đãi Phiêu Nhi tốt. Nếu như phải là Phật tổ an bài, ta trước mà trở lại, mà Phiêu Nhi . . . . . . là cảm kích trời cao."

      Hạ Lan Khinh Vũ thương vuốt gò má từ từ khôi phục huyết sắc của Hạ Lan Phiêu, hai mắt mông lung, có phiền muộn, cũng có mừng rỡ. Tiêu Mặc như có điều suy nghĩ nhìn nàng, bình tĩnh : " sao? Hình như ta nhớ tình cảm của Khinh Vũ và Phiêu Nhi có tốt như vậy nha."

      "Trước kia. . . . . . Đều là lúc còn trẻ hiểu chuyện thôi. Nửa năm này, ta gặp rất nhiều chuyện, cũng trải qua rất nhiều chuyện, rốt cuộc hiểu trước kia mình ngây thơ cùng buồn cười bao nhiêu. . . . . . Mặc ca ca, tốt nhất là ngươi ở lại chăm sóc Phiêu Nhi, ta nấu cơm cho mọi người."

      Hạ Lan Khinh Vũ xong, khẽ gật đầu với Tiêu Mặc, sau đó đứng dậy rời . Vân Kính nhìn chăm chú vào bóng lưng rời của Khinh Vũ, giống như là giải thích, lại giống như là tự lẩm bẩm: "Vị thí chủ này là mấy ngày trước tới tệ tự, vì tăng lữ của tệ tự mà giặt quần áo nấu cơm, vì thầy thuốc lớn tuổi mà lên núi hái thuốc, là khó có được."

      "Vậy sao?"

      Tiêu Mặc cười nhạt, có để nữ nhân xinh đẹp này ở trong lòng, mà là ngồi ở xuống bên giường cạnh Hạ Lan Phiêu, nắm tay của nàng. chỉ biết, hi vọng sau khi Hạ Lan Phiêu tỉnh lại người thứ nhất, cũng là duy nhất nhìn thấy .

      Tất cả đều chậm. Quá muộn. Tiêu Mặc lẳng lặng suy nghĩ.

      Hạ Lan Phiêu, ngươi phải nên ở lúc ta bi thương mà dịu dàng với ta, nên khiến người chưa bao giờ hiểu quý trọng vật gì là ta đây thưởng thức cảm giác bỏ lỡ, lại càng nên để cho ta vui vẻ vì tưởng mất lại có được. Ngươi cũng biết, tâm tình ta hay thay đổi như vậy chỉ là vì ngươi —— vì nữ nhân.

      Mặc dù sớm quyết định vì bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì mà làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình, nhưng hình như ngay cả ta cũng thể khống chế được tâm tình của mình. . . . . . Ta sớm qua, cần cố gắng trêu chọc ta, bởi vì kết cục này ngươi gánh nổi.

      thử qua cảm giác đau khổ khi bỏ lỡ, ta thể nào lại để cho ngươi lần nữa rời ta . Bất luận ngươi nguyện ý cũng tốt, muốn cũng được, ta đều buông tay nữa. Coi như người trong lòng ngươi là Tiêu Nhiên kia, thậm chí là tiểu tử Hạc Minh kia, tất cả đều có quan hệ với ta. Ta chỉ cần lấy được ngươi, nhìn ngươi ngoan ngoãn sống ở bên cạnh ta, nhìn hỉ nộ ái ố (*) của ngươi đều là bởi vì mình ta là tốt rồi.

      (*) hỉ nộ ái ố: các cảm xúc của con người: buồn, vui,

      Chẳng lẽ, đây chính là ‘Tình ’ mà các nữ nhân muốn có nhất? Hay chỉ là dục vọng độc chiếm của ta?

      Còn nhớ trận đánh cuộc giữa chúng ta sao? Ngươi để cho ta cảm thụ tình , mà ta thả ngươi rời . . . . . . A. . . . . .
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Quyển Giang Đô: Chương 167

      Editor: hazelnut

      có thể buông tay sao? cam lòng buông tay sao?

      , ta , tuyệt đối .

      Theo lời ước định, theo lời của ngươi chỉ cần , có thể quang minh chính đại giữ ngươi ở bên người rồi. Cho nên, ta để cho mình ngươi.

      Nhanh tỉnh dậy chút , Hạ Lan Phiêu. Thời gian của chúng ta, còn rất dài.

      Tiêu Mặc nghĩ tới, khẽ hôn môi Hạ Lan Phiêu, ngờ phát mình càng ngày càng tham luyến đôi môi ngọt ngào của nàng, rời bỏ được. Có lẽ cảm thấy tâm tình bản thân đột nhiên khác thường, chế giễu cười, lấy băng gạc ra băng bó cho mình.

      nhìn dấu răng nho ngón tay của mình, theo bản năng nhàng vuốt ve cảm giác dấu răng ngón tay, lại giống như vuốt ve đôi môi mềm mại của nàng vậy. nhàng hôn tại lên ngón tay của chính mình, nhìn mặt thế nhưng lại cười đầy dịu dàng, ôn hòa như gió xuân.

      (Hồ Ly: Bạn học Tiêu Mặc, ngươi ở đây đương. Nếu như phải là tình , vậy vì sao tại ngươi nỡ để nàng ? Tại sao phải làm ra hành động ngây thơ như vậy?

      Tiêu Mặc: lạnh lùng, trầm mặc nhìn Hồ Ly.

      Hồ Ly: ta sai rồi, ta sai rồi, ta nên ngươi ngây thơ. . . . . . Ta lập tức an bài cho các ngươi H. . . . . . )

      ——— ——————tuyến phân cách tiểu Hồ Ly nhảy tới nhảy lui———————

      "Rốt cuộc ngươi là ai? Rột cuộc là ngươi muốn ta làm cái gì?"

      Lúc này Hạ Lan Phiêu đứng giữa vùng lớn màu hồng ở bên trong Hoa Điền, nhìn trước mặt có dung nhan giống mình như đúc.

      Nàng biết nàng ta cũng gọi là "Hạ Lan Phiêu", nàng biết nàng ta mới là người nên gánh vác vận mạng "Mệnh định thiếu nữ" này, nhưng nàng đối với tất cả có quá nhiều vấn đề. Lần trước gặp nhau chỉ là mấy phút ngắn ngủi, nhưng ngờ rằng lại cùng nàng ta gặp lại lần nữa, mà nàng tuyệt đối bỏ qua cơ hội giải đáp chân tướng.

      "Ngươi. . . . . . Lại suýt nữa chết rồi, vô dụng." "Hạ Lan Phiêu" nhàn nhạt cười: " ngờ kiếp sau ta lại yếu như vậy." (vì khác nhau, "Hạ Lan Phiêu" đại biểu chủ nhân cũ của thân thể này.)

      " sao?" Hạ Lan Phiêu ngẩn ra: "Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết?"

      "Bởi vì ngươi chỉ có lúc ý thức bị đả kích cực lớn, sắp chết mới nhìn thấy ta. Ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, ta nhất nhất trả lời ngươi —— giống như ngươi phỏng đoán, ta A Mặc, nhưng ta cũng là Hạ Lan gia nữ nhi. Mặc dù Hạ Lan gia đối với ta bất công, mặc dù ta biết phụ thân mưu cầu danh lợi quyền thế như vậy chỉ mang đến tai họa cho dân chúng, chỉ mang đến cho gia tộc diệt vong, nhưng ta thủy chung cách nào ruồng bỏ ràng buộc của huyết thống được. . . . . . Nếu hai bên đều là ta đành lòng tổn thương người, như vậy người ta có thể tổn thương chỉ có mình ta thôi. Có lẽ rốt cuộc vẫn là A Mặc nhiều hơn chút, ta cố ý làm ra tất cả những chuyện khiến người đời phải lên án, để cho giết ta, thậm chí lúc diệt trừ gia tộc của ta có thêm lý do quang minh chính đại. Có thể chết dưới kiếm người mình , là loại hạnh phúc nhất."

      "Hạ Lan Phiêu" xong, mặt tràn đầy thản nhiên mỉm cười, có động long ra được. Hạ Lan Phiêu nhìn nàng, giống như nhìn mình trong gương, lại chỉ cảm thấy quái dị ra được. Nàng lên trước, theo bản năng nắm bàn tay lạnh lẽo bé của nàng, ngượng ngùng cười: "Tự xem cảm giác của mình là kỳ quái. . . . . . Mà ta lại có thể cảm nhận tồn tại của ngươi."

      "Ngươi. . . . . . Là kiếp sau của ta, là người thuộc về tương lai, tổng cộng có linh hồn cùng ta. Tuổi thọ của ta vốn là bảy mươi năm, nhưng bởi vì ta lòng muốn chết, may mắn ở an bài của vận mệnh trước khi rơi vào Minh giới. Cứ nghĩa như vậy là có thể kết thúc tất cả, nhưng ngờ rằng “” kéo ngươi tới, hoàn thành “trò chơi thú vị”."

      " “” là ai ?"

      "Hạ Lan, tha thứ ta thể cùng ngươi quá nhiều. ra chuyện chúng ta gặp mặt cũng bị cấm. Ta chỉ có thể cho ngươi biết, nghìn vạn lần ngươi được có ý nghĩ muốn chết mới có thể giải thoát cho ngươi, mới có thể để cho ngươi trở lại tương lai. Thân thể của ngươi ở tương lai sớm bị tiêu hủy, ngươi trở về được nữa rồi. Chúng ta cùng hưởng linh hồn, linh hồn của ngươi chỉ có nửa, cho nên nếu ngươi chết lần nữa do bên ngoài số mệnh, chỉ biết hồn bay phách tán, vĩnh viễn biến mất ở cái thế giới này. Cho nên, ngươi phải nỗ lực sống tiếp, phải bảo trọng. . . . . ."

      "Cái gì?" Hạ Lan Phiêu nhịn được sợ hãi kêu: "Vậy ta còn phải ở lại nơi chết dẫm này tới bao giờ?"

      "Cho đến chết, hoặc là cho tới khi ngươi tìm được “tam bảo”. “Tam bảo” là thần khí tán lạc tại nhân gian, ngàn vạn năm nay người có thể tập hợp đầy đủ, nếu như ngươi phải có thần khí, chính mình có cơ hội có thể cùng “” giao dịch công bằng. Mặc dù ta và ngươi tưởng tượng được lực lượng của “”, nhưng cũng phải tuân theo luật của trò chơi. tìm “tam bảo” , Hạ Lan Phiêu. Đây là cơ hội duy nhất của ngươi. Chỉ là. . . . . . Ngươi chịu rời sao? Ngươi cam lòng rời khỏi sao?"

      Mặc dù nàng rốt cuộc là nỡ bỏ người nào, nhưng trước mắt Hạ Lan Phiêu lập tức ra gương mặt tình chưa định của Tiêu Mặc. Nàng nhàng than thở, mỉm cười : "Làm sao mà bỏ được. . . . . . Cũng là bởi vì sợ lúc rời bỏ được, cho nên ta để cho mình bất luận kẻ nào, huống chi là —— phải người của ta, chỉ là muốn lợi dụng ta thôi. Ta, quá mệt mỏi."

      "Ngu ngốc. . . . . . Ta biết lâu như vậy, chưa từng thấy qua tỏ ra quan tâm như vậy đối với người. Ngươi có biết ta vừa ghen tỵ lại vừa hâm mộ ngươi ? Nếu có khả năng, ta hi vọng ngươi có thể thương lòng, vẫn làm bạn ở bên cạnh . A Mặc quá tịch mịch. Dù là nghĩ người, cũng biết thế nào . Cho nên, cho chút thời gian, cho cơ hội được ?"

      "Chớ có đùa! Ta dù chết cũng thích !"

      "Vậy sao. . . . . ." "Hạ Lan Phiêu" cười, nụ cười có chút đơn: "Hi vọng về ngươi sau đừng hối hận. . . . . . đến lúc rồi, ta phải , ngươi cũng nên trở lại bên cạnh rồi."

      "Ngươi đâu vậy?" Hạ Lan Phiêu theo bản năng hỏi.

      "Trước kia là trở về Minh giới, nhưng lần này là hồn bay phách lạc. . . . . . Ngươi thay ta sống tiếp, như vậy ta còn lý do tồn tại. Chỉ là, có chấp niệm để cho ta tiếp tục tồn tại, mượn con mắt của ngươi nhìn . . . . . . Gặp lại sau, Hạ Lan. Từ giờ trở , hãy sống chỉ vì mình ngươi thôi."

      "Hạ Lan Phiêu" xong, thân thể từ từ nhạt dần, cuối cùng hóa thành từng mảnh trong suốt. Hạ Lan Phiêu theo bản năng đưa tay ra bắt, lại chỉ chộp được cánh hoa màu hồng bay múa đầy trời. Nàng nhắm mắt lại, nghĩ lại hình ảnh lúc "Hạ Lan Phiêu" còn sống chôn sâu trong trí nhớ mình, nước mắt giọt cũng phiêu tán ở trong gió. Nàng biết, lần này nàng là thể có đường lui.

      Trò chơi? Nàng "trò chơi" rốt cuộc là ý gì? Nhưng cuối cùng ta cũng biết cách về nhà! Ta nhất định có thể tìm được “tam bảo" thuận lợi về nhà!

      Ah, thân thể của ta bị thương như vậy? Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :