1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô: Chương 158

      Editor: kaylee .

      “Buông tay.” Hạ Lan Phiêu cười lạnh.

      Nàng phải loại phụ nữ phong kiến bị nam nhân sờ cái liền chặt tay tỏ tâm ý, huống chi ở cùng Hạc Minh lâu sớm quen sờ ôm (? ?). Chỉ cần phải ‘giao lưu’ tầng sâu nhất, nàng đều để trong lòng, dù sao mọi người cũng chỉ những nam nữ tịch mịch ( đơn lạnh lẽo) mà thôi. Tiêu Mặc , cũng quan tâm…….

      “Ưm….”

      Tiêu Mặc đáng chết này làm cái gì?

      Có lẽ là lời cuồng vọng của Hạ Lan Phiêu hoàn toàn chọc giận Tiêu Mặc, đột nhiên hôn lên môi nàng. Nụ hôn của bá đạo lại chứa tính xâm lược mãnh liệt, hôn đến chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng. Dưới nụ hôn mạnh mẽ của Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác cả người mình ngày càng mềm yếu, trong đầu trống rỗng, hít thở cũng ngày càng khó khăn. Khi nàng phản ứng lại, chỉ thấy tất cả người đường đều kinh ngạc nhìn bọn họ, còn có người ngừng lắc đầu, giọng lẩm bẩm ‘Thói đời bạc bẽo’. Mặt của Hạ Lan Phiêu đỏ đến mức sắp rỉ ra máu, nàng cắn răng nghiến lợi nhìn Tiêu Mặc, hung dữ : “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

      “Tức giận?” Tiêu Mặc thản nhiên cười: “Chuyện này có cái gì, chỉ là bị hôn cái thôi.”

      …….

      Đột nhiên, Hạ Lan Phiêu rất muốn khóc.

      “Trở về thôi.”

      Tiêu Mặc rất tự nhiên dắt tay Hạ Lan Phiêu, mang nàng trở về quán rượu, giống như có bất cứ chuyện gì xảy ra. Mắt thấy Hạ Lan Phiêu được Tiêu Mặc dắt về, Lưu Ly vội vàng đứng dậy, lo lắng hỏi: “Thế nào giờ mới trở về? Hạ Lan, sao mắt ngươi lại hồng hồng? Là bị khi dễ sao?”

      “…. có.”

      “Nghỉ ngơi tốt, ngày mai dẫn ngươi tìm Vân Kính đại sư – hỏi tung tích tỷ tỷ ngươi. Độc người ngươi cũng có thể giải.” Tiêu Mặc thản nhiên .

      Đối với người cả đêm trải qua nhiều chuyện như Hạ Lan Phiêu, trong miệng chó của Tiêu Mặc cuối cùng cũng được lời của người, mà hai mắt vô thần của nàng cũng có chút thần thái. Sau khi Tiêu Mặc dịu dàng với Lưu Ly ‘ngủ ngon’ liền rời , mà hai mắt Lưu Ly có ngoài ý muốn phát sáng lấp lánh. Hạ Lan Phiêu bất đắc dĩ liếc nàng cái, muốn ngủ, Lưu Ly lại hưng phấn nắm tay nàng, có chút xấu hổ hỏi: “Hạ Lan…. Bây giờ ngươi có rảnh ?”

      “Ta muốn ngủ.”

      “Liền chiếm chút thời gian của ngươi. Hạ Lan, làm ơn….”

      Lưu Ly khẽ cắn môi giọng cầu khẩn Hạ Lan Phiêu, giọng mềm mại cùng vẻ mặt điềm đạm đáng làm cho người ta kháng cự được. Hạ Lan Phiêu khẽ thở dài, chỉ đành phải nằm giường trợn tròn mắt chuyện với nàng: “Được rồi, ngươi .”

      “Ừm…. Tiêu công tử có thê tử sao?”

      “Có, hơn nữa còn có rất nhiều.”

      “Có bao nhiêu?” Giọng của Lưu Ly nghe có chút buồn khổ.

      “À…. Chắc khoảng 20 – 30 gì đó.” ( ra từng này đối với Hoàng đế là ít rồi)

      “Nhiều như vậy….” Lưu Ly trợn to hai mắt: “ làm khó….”

      “Ngươi thích ?”

      “Ừ.” Lưu Ly chút nghĩ ngợi gật đầu.

      “Tại sao? Thời gian các ngươi quen biết cũng chưa lâu.”

      “Ta đó, lần đầu tiên nhìn thấy nam tử tuấn lại dịu dàng chăm sóc như Tiêu công tử. nhất định là thế gia công tử, mới có cử chỉ văn nhã như vậy, đối với nữ tử cũng rất nhã nhặn. Trước kia nghe các lão nhân trong tộc cái gì mà ‘vừa thấy ’, ta cũng tin, nhưng ngờ việc này lại xảy ra người ta! Nhưng mà, chúng ta thể cùng hưởng phu quân với người khác, càng thể đám hỏi với ngoại tộc. Các trưởng lão biết nhất định phản đối….”

      Giọng của Lưu Ly càng ngày càng , về sau còn mang theo chút nức nở. Hạ Lan Phiêu khó hiểu tại sao lại có người dùng từ ‘dịu dàng’ để hình dung Hoàng đế tàn nhẫn khát máu kia. Nhưng nàng cũng phát , chỉ cần Tiêu Mặc nguyện ý, vẫn là dễ dàng nhận được ấn tượng tốt của nữ nhân. Chỉ cần, nguyện ý, cảm thấy đáng giá để làm….

      Sau đó, tộc nhân? Chẳng lẽ Lưu Ly phải là người Giang Đô, hay là dân tộc thiểu số gì đó? Nghĩ kỹ lại, bề ngoài nàng rất đẹp, mắt sáng long lanh, lông mày nhắn, từng chi tiết có khác biệt rất lớn với những bình thường, chừng dân tộc thiểu số gì đó….

      “Lưu Ly, ngươi phải là con dân Đại Chu sao? Ngươi là người dị tộc?”

      “A…. Làm sao có thể? Chỉ là ở Từ Đường gia tộc nông thôn thôi.”

      Lưu Ly tự hối hận lỡ lời, hận thể cắt đầu lưỡi mình xuống. Nàng hoảng sợ nhìn Hạ Lan Phiêu, hi vọng nàng có nghi ngờ, mà Hạ Lan Phiêu chỉ thản nhiên cười: “Biết. Lưu Ly, ta và ngươi là bằng hữu nên nhắc nhở ngươi – nếu có khả năng, cần Tiêu Mặc. , ngươi chết rất thê thảm.”

      “Cảm ơn ngươi nhắc nhở, nhưng…. Ta tin!” Lưu Ly cố chấp .

      khí trong phòng lập tức trở nên cứng ngắc. Hạ Lan Phiêu biết Lưu Ly là đứa trẻ cố chấp, cũng biết nàng hoài nghi mình thích Tiêu Mặc nên mới cố ý xấu Tiêu Mặc, giải thích và nhắc nhở của nàng vĩnh viễn đều có chút thuyết phục đấy. Cho nên, nàng chỉ thở dài, tiếp tục đề tài này nữa. Trong bóng tối, nàng nhắm mắt lại, khóe mắt lại có giọt lệ tự chủ chảy ra. Nàng cũng biết tại sao mình lại khóc thút thít, mà cuối cùng ngày gặp mặt Vân Kính đại sư trong miệng Liên phi cũng tới.

      Thủy Lưu Ly…. Hạ Lan Khinh Vũ…. Vân Kính đại sư…. Tất cả tất cả, ngày mai có kết quả…….
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô: Chương 159

      Editor: hazelnut

      "Chùa Truy Vân?. . . . . . Chẳng lẽ đây chính là ngôi miếu của Đại sư ngốc Vân Kính sao?"

      Hạ Lan Phiêu dừng lại ở ngôi chùa sừng sững trước mặt, công trình hoành tráng, nhìn trời qua tán lá của cây xưa, nghe tiếng chuông từng hồi từ trong chùa, cũng cảm thấy tâm mình được gột rửa. Tất cả mọi người dùng bút lông viết lên tờ giấy được nhà chùa phân phát lý giải của mình đối với Phật pháp, Tiêu Mặc suy tư chút, cũng viết soàn soạt soàn soạt vài nét. Hạ Lan Phiêu bối rối nhìn bút lông trong tay, lặng lẽ chọt chọt cánh tay của Lưu Ly: "Viết hộ ta nhé?"

      "Sao vậy?"

      "Ta. . . . . . ta biết viết chữ."

      "Hạ Lan mà viết chữ?" Lưu Ly theo bản năng cao giọng, : "Đừng có đùa!"

      Lời khiến mọi người từ cửa vào đồng loạt quay đầu lại để nhìn trẻ tuổi biết chữ là ai.

      "Được, được!" Lưu Ly gật đầu như con gà mổ thóc.

      "Câu trả lời của ta là . . . . . Ta tin có Thần Phật. Chẳng qua Thần Phật chỉ là do những người vô dụng lừa gạt tài vật của bản thân mình thôi." Tiêu Mặc nhàn nhạt cười.

      . . . . . .

      Ông , có thể đừng thành như vậy được ? Ngươi ngang nhiên ngươi tin vào Thần Phật trước mặt hòa thường người ta như vậy, đây chẳng phải là cho người ta cái tát vào mặt sao? Có thể ngươi ngại cũng nhìn thấy lão hòa thượng kia, nhưng ta có! Thuốc giải của ta ở trong chùa này, ngờ là ngươi lại phải chuyện của mình quan tâm, có phải ?

      "Công tử. . . . . ." Lưu Ly cũng rùng mình cái: "Công tử viết lời như vậy sao chứ?"

      "Nhìn từ góc độ của bọn họ, viết cái gì rất quan trọng, nhưng thành vẫn quan trong hơn. Người xuất gia dối, mà ta chỉ là lời tâm thôi —— ta xem lời dối như hành vi của những kẻ nhu nhược được."

      mặt Tiêu Mặc là nụ cười thản nhiên, ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ chiếu lên khuôn mặt , lên người , con mắt đen như mực giống như mang theo ánh sáng vàng nhàn nhạt.

      Nhìn tự tin đến tự phụ của người đàn ông này, Hạ Lan Phiêu cảm thấy trong lòng run lên. Nàng ngơ ngác nhìn người đàn ông tuấn mỹ tựa thần tiên, cuối cùng cũng hiểu vì sao lại có nhiều người cam tâm tình nguyện khuất phục dưới chân của như vậy. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt khác lạ với thường ngày của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc nghiêng mặt sang bên, khẽ mỉm cười với nàng. Khi cười cách sâu xa khó hiểu, Hạ Lan Phiêu vội vàng cúi đầu, tim cũng đập thình thịch ngừng.

      Ta làm sao thế này? Lại bị tên cẩu hoàng đế đẹp trai kia mê hoặc hay sao? được, ta phải thiên chân vô tà (hzn: ngây thơ như cún) giống nha đầu Lưu Ly mà dễ dàng mắc lừa đâu! Ta trúng "mỹ nam kế" của cẩu hoàng đế đâu!

      "Két (tiếng mở cửa)."

      Cửa chùa lần nữa lại mở ra, mang theo mong chờ của mọi người. Tiểu tăng bắt tay thành hình chữ thập vừa rồi lại xuất trước mặt mọi người, nhưng mặt lại nhiều hơn phần cung kính so với vẻ cao ngạo trước kia. đứng ở ngưỡng cửa, cất giọng hỏi: "Xin hỏi vị thí chủ nào là Hạ Lan Phiêu?"

      "Là ta." Hạ Lan Phiêu cuống quít giơ tay lên.

      . . . . . .

      "Vị thí chủ này, thỉnh cùng tiểu tăng tiến vào bên trong."

      Khuôn mặt của tiểu tăng đầy hắc tuyến (hzn: vạch đen) nhìn cánh tay giơ cao trong đám đông của chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên đám đông sôi trào lên. Cũng rất nhiều người bất mãn cái người may mắn được đại sư Vân Kính chiếu cố, nhao nhao kêu la: "Tại sao lại là nàng?"

      "Nha đầu này thoạt nhìn còn khá trẻ, nghiên cứu được gì về Phật pháp chứ? phải bao che !"

      "Làm càn!" Tinh quang trong mắt vị tiểu tăng chợt lóe: "Chẳng lẽ các ngươi nghi nghờ phán đoán của sư phụ sao?"

      "Chúng ta. . . . . ."

      "Nếu tất cả mọi người đều có nghi ngờ, vậy xin nhờ vị tiểu sư phụ cho chúng ta biết rốt cuộc Hạ Lan thí chủ viết cái gì ." Tiêu Mặc hiền lành cười: "Như vậy, chúng ta cũng có thể tăng thêm chút kiến thức."

      "Đúng vậy a, thỉnh tiểu sư phụ hãy ."

      . . . . . .

      "Bồ Đề Bản Vô Vật, Minh Kính Diệc Phi Thai. Bản Lai Vô Nhất Vật, Hà Xử Nhạ Trần Ai." (hzn: Tạm dịch: “Bồ Đề vốn có gì, gương sáng cũng phải đài. Vốn vật, nơi nào gây bụi bặm.”)

      Lời Phật ràng dễ hiểu lại sâu xa ý nghĩa được ra nhịp nhàng uyển chuyển từ miệng vị tiểu tăng, giống như gió lướt qua mặt nước phẳng lặng, tạo ra rung động nhè . Tất cả mọi người ngưng ồn ào náo động, chỉ là lẳng lặng trở về chỗ, càng nghĩ về những lời này lại càng kính nể, mặt lộ ra vẻ tin phục. Tiêu Mặc ngẩn ra, ghé mắt ngắm Hạ Lan Phiêu, vẫn là bộ dạng, khuôn mặt thanh tú rất quen thuộc của Hạ Lan Phiêu. Nhưng dường như trong khí của ngôi chù cổ này, ấy lại có nhiều hơn phần phiêu dật và thánh khiết, lại có hào quang của thông thái mà ngờ tới.

      "Làm sao ngươi biết những lời này?" Tiêu Mặc khỏi hỏi.

      Biết? Tại sao hỏi làm sao ta lại nghĩ ra? Chẳng lẽ trong lòng , ta lại là người vô học như vậy à?

      Mặc dù đúng là ta đạo danh ngôn kinh điển của pháp sư Liễu Tuệ Năng, nhưng tới nỗi ngươi khinh thường ta như vậy chứ! Chẳng lẽ nhìn ta rất ngu sao, thể ra những lời cao thâm như thế được sao?

      "Bí mật." Hạ Lan Phiêu lạnh lùng .

      "Như vậy xin thí chủ vào cùng tiểu tăng thôi."
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô:Chương 160:

      Editor: kaylee

      Vì vậy, đám người Hạ Lan Phiêu liền được tiểu tăng cung kính mời ở bên trong chùa, cửa chính của chùa cũng bị các tăng nhân đóng chặt lại, ngăn trở tất cả liên hệ với ngoại giới. Hạ Lan Phiêu bị Vân Kính đại mời Phật đường, mà đám người Tiêu Mặc làm ‘tùy tùng’ chỉ đành phải ở phòng khách uống trà ngồi chờ.

      Trong phòng khách hẹp, Tiêu Mặc lẳng lặng uống trà, mà mặt Lý Trưởng đổ đầy mồ hôi. Mặc dù biết tiền Hoàng Hậu bọn họ là ‘tùy tùng’ của nàng là có ý tốt để bọn họ cùng vào chùa, nhưng nhất định phải giới thiệu thân phận của Hoàng Thượng thành như vậy sao? Mặc dù Hoàng Thượng lên tiếng, nhưng chắc chắn là ngài tức giận….

      “Hạ Lan thí chủ, đây chính là Phật đường sư phụ chờ ngài. Tiểu tăng cáo lui.”

      Tiểu tăng xong, dừng lại trước căn phòng đóng chặt cửa, đọc tiếng Phật hiệu liền xoay người rời . Hạ Lan Phiêu khẽ giật mình, nhàng đẩy cánh cửa nặng nhưng chứa đựng vô hạn bí mật cùng sống chết, vào.

      Phật đường này giống trong tưởng tượng của nàng. Vốn tưởng rằng Phật đường là nơi thờ phụng thần Phật, mùi hương tràn ngập, nhưng nơi này có tượng, chỉ có mùi đàn hương nhàn nhạt.

      Trong phòng là hòa thượng gầy gò mặc áo cà sa màu xám, hai mắt nhắm nghiền, mặt mũi khoe mạnh, lại làm cho người ta có loại tâm tình bình tĩnh và tin cậy được. Hạ Lan Phiêu chậm rãi bước tới trước mặt vị hòa thượng kia, thử dò xét hỏi: “Xin hỏi ngài là Vân Kính đại sư sao?”

      “Bần tăng Vân Kính. Thí chủ thế nhưng họ kép Hạ Lan, tên chữ Phiêu?” Hòa thượng có mở mắt, chỉ là bình tĩnh hỏi.

      “Đúng vậy.” Hạ Lan Phiêu mặt dày mày dạn ra.

      “Lời của thí chủ hết sức kỳ diệu, bần tăng khó tưởng tượng thiếu nữ còn trẻ tuổi lại có thiên phú cùng tài hoa như vậy. Di3n~đ@n/l3.quý.d0n biết sư phụ thí chủ là người phương nào, biết thí chủ muốn bần tăng giải đáp chuyện gì đây?”

      “Là…. Liên phi nương nương để ta đến gặp đại sư. Nàng để ta tìm đại sư lấy Thủy Lưu Ly.”

      “Ba!”

      Chữ ‘Liên phi’ vừa ra, Vân Kính đại sư đột nhiên mở mắt. Hạ Lan Phiêu cảm thấy sợ, sau đó liền bị Vân Kính đại sư bóp chặt cổ, làm cho nàng thể hô hấp. Trong đôi mắt đẹp của Vân Kính tràn đầy thô bạo, trầm hỏi: “Là ai phái ngươi tới lừa gạt bần tăng? ra người sai khiến sau lưng, bần tăng liền lấy mạng của ngươi.”

      “Buông tay….”

      Bị Vân Kính kiềm chế, Hạ Lan Phiêu theo bản năng giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng thoát được. Nàng chỉ cảm thấy hít thở ngày càng khó khăn, trước mắt cũng trống rỗng. Quần áo của nàng cũng vì kịch liệt giãy giụa mà cởi ra hơn nửa, lộ ra nửa vai, mà Vân Kính ngơ ngác nhìn ngực nàng, vẻ mặt đại biến. nhanh chóng buông tay, giật mạnh quần áo của nàng xuống, sau đó lùi lại phía sau mấy bước, mặt lên vẻ thể tin.

      “Ngươi…. Ngươi là….”

      “Sắc lang!”

      Hạ Lan Phiêu chút nghĩ ngợi tát bạt tai lên mặt Vân Kính, mà Vân Kính tránh né, mặc cho tay của nàng mạnh mẽ đánh lên mặt mình. Hạ Lan Phiêu thấy dấu tay đỏ tươi gò má của Vân Kính, trong long có chút nỡ, mà Vân Kính lại đột nhiên chắp tay với nàng: “Hạ Lan thí chủ, bần tăng vừa mới mạo phạm, xin lỗi. Chỉ là…. Liên phi nương nương tuyệt đối với người khác vị trí của bần tăng, cho nên, bần tăng cho rằng có kẻ xấu lấy danh nghĩa của nương nương, lừa gạt lấy Thủy Lưu Ly ở chỗ bần tăng. đắc tội, mong thí chủ tha lỗi!”

      “Thôi…. Vậy làm sao đại sư biết ta phải kẻ giả mạo?”

      “Lạc ấn Hồ Điệp (bớt bươm bướm) trước ngực nương, là chủ nhân mệnh định của Thủy Lưu Ly. Xin hỏi có phải nương thuộc về trần thế này, mà là đến từ bên ngoài hay ?”

      “Ý đại sư là….”

      “Nếu như bần tăng có đoán sai nương chính là luồng u hồn đến từ thời xa xôi, bị vận mạng dẫn dắt để hoàn thành sứ mạng vốn thuộc về thân thể này.”

      Coi như Hạ Lan Phiêu cũng dám tin tưởng, nhưng Vân Kính lại chính xác ra lai lịch của nàng, làm nàng như bị sét đánh. Nàng đứng ngây người như phỗng, gần như là theo bản năng lắc đầu: “Làm sao ngươi biết được…. , chuyện này thể nào.”

      ra tất cả được trời cao an bài, ra đời có nhân quả luân hồi…. Hạ Lan thí chủ, ngươi muốn về nhà sao?” Vân Kính lại hỏi.

      “Muốn!” Hạ Lan Phiêu kiên định trả lời.

      Đúng, ta muốn về nhà, cho dù phải liều mạng ta cũng muốn về nhà. Ta muốn ở thời đại có ti vi điều hòa, chỉ có mưu tính toán này, ta muốn ở cùng người thân và bạn bè của ta…. Nhưng mà, ta có thể trở về ? Tên hòa thượng điên này có có thể giúp ta về nhà như Liên phi ? Ta dám nghĩ….

      “Ngươi có thể trở về.” Có lẽ là nhìn thấu tâm tư của Hạ Lan Phiêu, Vân Kính chậm rãi : “Người đời đều biết Thủy Lưu Ly là chìa khóa mở ra bảo tàng bí thiên hạ, nhưng lại biết rằng, ba người ‘mệnh định’ của Thủy Lưu Ly, Huyết Ngọc và Nguyệt Ảnh có thể nắm trong tay lực lượng cường đại mở ra thời . Nếu như ngươi tập hợp đủ ba bảo vật, ngươi có thể về nhà.”

      “Đại sư…. Lời ngươi sao?”

      “Người xuất gia bao giờ dối.”

      “Nhưng bọn chúng ở nơi nào?”

      “Nếu như vận mệnh an bài ngươi gánh chịu sứ mạng tập hợp đủ tam bảo (ba bảo vật), tự nhiên an bài thời cơ thích hợp cho ngươi và chúng gặp nhau.” Vân Kính cười nhạt, ánh mắt dừng mặt Hạ Lan Phiêu, lại như xuyên thấu qua nàng nhìn người khác: “Hạ Lan thí chủ, ngươi để cho ta nghĩ đến vị cố nhân (người quen cũ) gặp nhiều năm về trước. Tuy rằng khuôn mặt các người quá giống nhau, nhưng đều có đôi mắt trong suốt…. Còn nữa, ngươi họ Hạ Lan…. Nghiệt duyên, nghiệt duyên!”

      “Người ngươi là Liên phi sao?”

      ……….

      Vân Kính gì, chỉ là ngạc nhiên nhìn Hạ Lan Phiêu, sau đó khôi phục lại như thường. nhắm mắt lại, dùng thanh gần như thể nghe thấy : “Hạ Lan thí chủ đoán được lòng người….”

      là nàng?” Hạ Lan Phiêu cả kinh: “Ta chỉ là thuận miệng chút thôi.”

      Ta chỉ là thấy ngươi sau khi nghe tên cyar nàng liền kích động tức giận muốn giết ta, chỉ là thấy ngươi lúc nhắc đến nàng tinh thần liền chán nản thôi….

      ra là như vậy…. ra mất mặt, bần tăng nghiên cứu Phật pháp nhiều năm như vậy, nhưng vẫn là người trần thế, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n quên được tất cả mọi chuyện, tứ đại giai (thế gian tất cả đều là hư vô). Thí chủ, ngươi có hứng thú biết chuyện xưa của Liên phi ?”

      “…. Muốn.”

      ánh nắng tươi sang giữa trưa, Hạ Lan Phiêu lẳng lặng ngồi bên cạnh nam tử vừa muốn giết nàng, nghe chuyện xưa thê mỹ lại khốc liệt của Liên phi.

      Cuộc sống của Liên phi, là thần thoại, càng là hồi bi kịch…….
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô:Chương 161: Lời giảng giải của Vân Kính

      Editor: hazelnut


      "Bốn mươi bảy năm về trước, Giang Đô vẫn còn là của tộc người thiểu số của Đô thành gọi là tộc “Khuyển Nhung”, mặc dù rất phồn hoa, nhưng người người đều được an cư lạc nghiệp, hết sức hòa thuận.

      Năm ấy, là năm chết nhiều nhất, cũng là năm mà toàn tộc Khuyển Nhung thể nào quên được.

      Trong năm đó, Giang Đô gặp trận mưa lớn kéo dài cả mùa hè. Mưa lớn làm ngập cả hoa màu, làm dê bò cũng bị bệnh, làm cuộc sống của dân chúng khốn khổ chịu nổi. Cũng chính năm đó, công chúa xinh đẹp nhất của tộc Khuyển Nhung —— Liên Cơ ra đời.

      Ngày Liên Cơ ra đời, trận mưa lớn đó đột nhiên dừng lại, ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng khắp nơi. bé này sinh ra khóc, ngược lại còn dùng đôi mắt đen lay láy nhìn chằm chằm tò mò nhìn về bốn phía, phát bắt được bàn tay của phụ vương nàng.

      Các Vu sư (hzn: thầy phù thủy/ phù thủy/ ông đồng) đều vị công chúa là phúc tinh mà ông trời ban cho tộc Khuyển Nhung, là chuyện vui của vua Khuyển Nhung, ban danh cho nàng là "Quang Hoa", ý là công chúa sáng rỡ tươi đẹp giống ánh mặt trời. Còn nàng cuối cùng cũng trở thành nữ thần trong lòng người trong tộc Khuyển Nhung.

      Có đôi lúc ta nghĩ, nếu như cuộc chiến kia xảy ra, Liên Cơ có thể vẫn giống như hàng nghìn diễễễn đàààn lêêê quýýý đôôôn hàng vạn khác, được gả làm vợ cho người đàn ông mình mến, rồi trải qua đời bình yên. Nhưng sắc đẹp của nàng và chí bảo của tộc Khuyển Nhung Thủy Lưu ly cũng quyết định cuộc đời của nàng nhất định bình yên. . . . . .

      Ba mươi năm trước, Liên Cơ mười bảy tuổi, là phong nhã hào hoa nhất trong trang lứa. Vẻ đẹp của nàng chiếu rọi bầu trời đêm tối đen, tựa như dòng suối ngọt chảy trong trái tim mỗi thiếu nam ở Khuyển Nhung.

      Bởi vì vua Khuyển Nhung nỡ gả con ra ngoài, nên ông đặc biệt chọn thiếu niên dòng dõi quý tộc làm phò mã của công chúa Quang Hoa. Đối với hôn mà vua Khuyển Nhung xếp đặt, Liên Cơ có gì bất mãn, cũng có cái gì vui mừng, mặt vẫn bình tĩnh. Đối với phản ứng của nàng, mọi người cũng nhìn thấy nhưng lại thể trách được, chỉ cần nàng phản đối cho tốt rồi —— bởi vì từ nàng đứa bé giống ai khác rồi.

      Hôm sinh nhật lần thứ mười bảy của Liên Cơ, mọi người trong tộc đều vui mừng cho nàng, vị hôn phu của nàng cũng xấu hổ mà đưa cho nàng quà đính ước. chuẩn bị xong phòng mới từ trước, chỉ chờ đón vị di@en*dyan(lee^qu.donnn) công chúa xinh đẹp nhất và tôn quý nhất này về làm vợ thôi. Nhưng cũng vào ngày hôm đó, vua Khuyển Nhung nhận được bức chiến thư. Trong chiến thư viết, muốn Khuyển Nhung giao Thủy Lưu ly và công chúa Quang Hoa giao cho hoàng đế Đại Kim, nếu đội binh áo sắt tinh nhuệ của Đại Kim đạp rách Khuyển Nhung.

      Mặc dù Khuyển Nhung chỉ là tộc nhưng dân chúng tộc Khuyển Nhung lại dũng mãnh thiện chiến, chịu thua. Bọn họ mài sắc đao kiếm, đứng trước cung điện của vua, nhao nhao thề sống chết bảo vệ Thủy Lưu ly và công chúa Quang Hoa tôn quý, vị hôn phu của công chúa cũng được vua phong cho chức Tướng quân, bảo vệ an toàn của cung điện. Vua dẫn các dũng sĩ ngăn cản xâm chiếm của Đại Kim, những tưởng như vậy ít nhất cũng có thể đánh liều kết quả hòa, nhưng ngờ rằng đến Đại Chu cũng tham chiến.

      Có Đại Chu gia nhập, khiến tường thành của Khuyển Nhung trong nháy mắt bị công phá, cung điện cũng bị người ngoại tộc tàn thành biển. Mặc dù công chúa và số rất ít tộc nhân chạy thoát nhờ che chở của binh lính, nhưng chỉ trong đêm Khuyển Nhung bị diệt tộc. Công chúa biến mất thấy đâu nữa, Thủy Lưu ly bị hai quốc gia lớn chia đều, chiếm thành của mình. Tộc Khuyển Nhung từng đẹp như vậy, từng hiền hậu như vậy, trong đêm liền biến mất. . . . . .

      năm sau, ở kinh thành của Đại Chu xuất danh kỹ (hzn: kỹ nữ nổi tiếng) tên là Trương Mạn Ngọc. Dung mạo của nàng, tài ca múa của nàng làm chấn động cả kinh thành, có vô số vương tôn (hzn: con cháu vua chúa) quý tộc quỳ dưới váy màu thạch lựu của nàng, có quan hệ tôt nhất với nàng là công tử Hạ Lan Thụy của nhà Hạ Lan. Hạ Lan Thụy còn muốn chuộc thân cho Mạn Ngọc, thậm chí nguyện ý cưới nàng làm chính phòng (hzn: vợ cả), nhưng Mạn Ngọc lại cự tuyệt. Bởi vì mục tiêu của nàng, phải là . . . . . .

      Trung thu năm nọ, cuối cùng nàng cũng chờ được người đàn ông nàng khổ sở đợi bấy lâu. Nàng sử dụng tất cả mọi thứ của mình để khiến người đàn ông đó nàng, mang nàng từ chốn thanh lâu mang về hoàng cung, phong nàng làm Phi, vì nàng mà đắc tội với tất cả quyền quý trong cung. Và nàng làm được. . . . . ."

      "Nàng chính là Liên Cơ." Hạ Lan Phiêu đột nhiên .

      "Đúng vậy." Vân Kính thuận tay cầm ly trà lên, làm nhuận cổ họng khát khô của mình, nhưng tay cầm ly trà run rẩy kịch liệt: "Mặc dù vị hôn phu của công chúa cật lực phản đối nàng làm như vậy, nhưng gì có thể ngăn cản quyết tâm báo thù của nàng. Nàng di@en*dyan(lee^qu.donnn) từ bỏ thân phận tôn quý của nàng mà đến gần người đàn ông kia, chính là vì câu hồng nhan họa thủy, khiến Đại Chu bị diệt. Nhưng nàng lại ngờ là, nàng thương người đàn ông kia. . . . . ."

      "Còn vị hôn phu chưa cưới của nàng sao? Nhất định là rất khổ sở rồi."

      "Có lẽ vậy...! Nhưng, chỉ cần nàng hạnh phúc, có gì ghê gớm đâu?"

      "Vị hôn phu của nàng. . . . . . Là ngươi sao?"

      "Bần tăng nhớ ." Vân kính cười nhàn nhạt mà .

      "Nha. . . . . . Sau này Liên Cơ ra sao?"

      "Nàng Hoàng đế, nàng thành sủng phi của hoàng đế, về sau, nàng điên rồi. . . . . . mới sai người đưa Thủy Lưu ly cho ta, theo ước định ta chưa từng gặp mặt nàng. Cho đến lúc nàng chết . . . . . ."

      ——— ————————tuyến phân cách hồ ly ——— ———————

      "Lạc Tang, ta ." Liên Cơ nhìn ta, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo: "Rất buồn cười, đúng ?"

      "Công chúa. . . . . ."

      " cần gọi ta là công chúa, ta xứng. Ta sớm chết rồi, lý do duy nhất để ta sống vốn là chính tay đâm chết người đàn ông, báo thù cho người trong tộc của ta, mà ta lại. . . . . . Lạc Tang, xin lỗi."

      xin lỗi? Chúng ta nấp lâu như vậy, chính mắt ta nhìn người phụ nữ mình trở thành kỹ nữ chẳng lẽ chỉ là vì đưa nàng vào vòng tay của kẻ thù? Vậy ta là cái gì đây?

      Nhìn khuôn mặt cực kỳ bi thương của Liên Cơ, ta muốn lớn tiếng trách mắng, cuối cùng lại đành lòng. mến và thương tiếc từ đến lớn khiến ta thành thói quen bảo vệ nàng, để cho nàng bị chút tổn thương nào. Cho nên, ta. . . . . .

      " sao." Ta cười tiếng cứng ngắc, cuối cùng vì đàn lòng nhìn nàng khổ sở mà nghĩ đằng nẻo: "Nàng biết ta mãi mãi trách ngươi. Chỉ là, xin ngươi nhất định phải hạnh phúc, hạnh phúc đến mức tộc nhân của nàng vì nước mắt của nàng mà phải yên lòng. Nếu như bắt nạt nàng... nàng vẫn còn có ta."

      "Cám ơn ngươi, Lạc Tang! Vị hôn phu. . . . . . thân như huynh trưởng của ta."

      . . . . . .

      " cho ngươi bí mật." Liên Cơ đột nhiên cười: " ra ta ấy, phải là vị công chúa Quang Hoa gì cả, ta chỉ là u hồn tới từ tương lai mà thôi. . . . . . Nếu như ta là công chú trong định mệnh của ngươi, chùn bước mà làm việc nghĩa lựa chọn tộc nhân của mình thôi. . . . . . Nhưng, mặc dù ta rất căn rứt, nhưng vẫn muốn trung thực với con tim của mình. . . . . . Cho nên, xin lỗi."
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô: Chương 162

      Editor: kaylee

      Ngươi vốn phải là Khuyển Nhung công chúa, chỉ là luồng u hồn? A….

      Coi như là muốn trốn tránh huyết thống cùng sứ mạng của mình, cho dù muốn thực hôn ước với ta, cũng cần soạn ra lời dối làm người ta tức giận như vậy chứ?

      Ta người kia bao lâu, lúc ta cho rằng cuối cùng cũng có thể có được ngươi, nhưng lại vẫn bị ngươi coi là huynh trưởng sao? Di3n~đ@n/l3.quý.d0n Dù là suýt nữa lấy được, nhưng thế nào ta cũng từng là vị hôn phu của ngươi, vĩnh viễn phải là người tự tay vẽ long mày cho ngươi…..

      “Ta biết vị trí Thủy Lưu Ly, vừa có cơ hội trộm nó ra trả cho ngươi, cũng coi là…. uổng là công chúa của các ngươi rồi. Bảo trọng, Lạc Tang. Mặc kệ cuối cùng là vui hay buồn, con đường này là chính ta tự chọn, ta biết, cũng thể hối hận.

      Mặc dù biết tại sao mình lại bị chọn trúng, tại sao tới thế giới này, nhưng mà căn cứ vào cách ‘, sau này cũng có người giống như ta. Chỉ mong nàng theo con đường cũ của ta mới tốt….

      “Cái gì mà thiếu nữ bị chọn trúng, chỉ là trò chơi của ông trời thôi! Lạc Tang, ta biết ta người người phản bội có tư cách cầu xin tha thứ, để cho mọi người coi như là ta…. chết .” Liên Cơ mỉm cười , trong mắt lại tràn đầy nước mắt.

      “Bảo trọng, Liên Cơ.”

      Cái gì mà ‘u hồn’, cái gì mà ‘thiếu nữ bị chọn trúng’, cái gì mà ‘trò chơi của ông trời’? Tất cả chỉ là láo thôi! Chỉ vì phản bội mà tìm cớ thôi!

      Lúc đó, ta cũng chỉ là thiếu niên khí thịnh.

      Cảm giác bị phản bội và vứt bỏ, ta xoay người rời , dám nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta thể nào quên của Liên Cơ, cũng dám suy nghĩ xem lòng của nàng cũng đau như ta . Ta thể hiểu công chúa, mà lúc ấy cũng cố chấp cho rằng đây là vì nàng phản bội mà tìm cớ thôi. Khi đó, thế nào ta cũng nghĩ tới, đó là lần cuối ta thấy công chúa….

      Chính là ta ra ngoài du ngoạn nhiều năm, lúc trở về lãnh thổ Đại Chu nghe được Liên Cơ có đứa con trai. Ta Liên Cơ, nhưng nghĩ đến nàng lại sinh con vì kẻ thù, tâm ta, thống khổ cách nào kiềm chế.

      Có lẽ là vận mạng chỉ dẫn, trong lúc ta vô tri vô giác đến Truy Vân tự.

      Ở trước mặt ngôi chùa cổ trang nghiêm, ta liền nghĩ đến câu ‘trò chơi của ông trời’ mà Liên Cơ , gần như là chút suy nghĩ đẩy cửa bước vào. Ở bên trong tự, nhận dạy bảo của sư phụ, dưới tác động của Phật hiệu, cạo ba ngàn sợi tóc phiền não.

      Có lẽ trời sinh ta có duyên với Phật, cuộc sống ở Truy Vân tự dần mài lệ khí và cam lòng của ta. Ta cũng bắt đầu hiểu lựa chọn ngày đó của công chúa. Có lẽ nghiệt duyên của nàng và vị Hoàng đế kia được trời cao an bài, hoặc là trò chơi của ông trời…..

      Vì tìm kiếm đáp án có liên quan đến vận mạng, ta dốc long nghiên cứu Phật hiệu, từ từ bị người ta tôn xưng là ‘Đại sư’, kế thừa y bát (*) của sư phụ. Ngày ta trở thành trụ trì Truy Vân tự, ta nhận được Thủy Lưu Ly công chúa đưa tới, cũng nhận được bức thư cuối cùng công chúa để lại cho ta – hay là di thư càng thích hợp hơn….

      (*) y bát: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng ... truyền lại cho đời sau.

      Chữ viết quen thuộc, công chúa với ta số chuyện ta dám tin tưởng – lúc thiếu nữ có ấn ký Hồ Điệp (bớt bươm bướm) xuất , cho nàng biết bí mật ‘tam bảo’, để cho nàng hoàn thành nhiệm vụ nàng thể hoàn thành. Chỉ cần tìm kiếm đủ tam bảo (ba bảo vật) này, nàng có thể về nhà….

      Nhà? Là nhà của công chúa sao? Chẳng lẽ nàng quên, từ lúc thiết kỵ (đội quân tinh nhuệ) của Đại Chu đạp lên quốc thổ của chúng ta, chúng ta còn nhà rồi sao? Làm sao ai cũng có thể có ấn ký Hồ Điệp?

      Khi con chim bồ câu chúng ta nuôi lớn từ , chỉ nhận được ta và công chúa mang theo Thủy Lưu Ly và bức thư của công chúa nhàng rơi vào tay ta nội tâm phủ đầy bụi của ta cũng nổi lên gợn sóng. Ta lẳng lặng vuốt ve lông vũ khô héo của chim bồ câu, nhìn nó bởi vì bay đường dài mệt mỏi mà từ từ nhắm mắt lại, nước mắt của ta tự chủ được mà chảy xuống.

      Chim bồ câu trắng già rồi, ta và công chúa cũng già rồi. Chúng ta cũng trở về được rồi…. Từ đó, nàng làm sủng phi, mà ta chỉ làm tăng lữ thôi, cùng xuất nữa.

      Những năm gần đây, ta mực tìm kiếm tộc nhân khắp nơi, rốt cuộc để bọn họ cư trong làng chài bí của Giang Đô. Ta lấy thân phận ‘Đại sư’ tuyên bố nơi đó là cấm địa của Phật tổ, mà cuối cùng ta cũng có thể bảo vệ bọn họ sống cuộc sống yên bình tranh đoạt.

      phải là ta muốn để cho bọn họ bắt đầu cuộc sống mới, nhưng các tộc nhân – đặc biệt là mấy lão nhân có cách nào quên thù hận với Đại Chu. Nếu là thả bọn họ gặp mặt dân chúng Đại Chu, sợ là tạo ra từng trận tai nạn kéo dài. Cho nên, ta lại khuyên mọi người nên dễ dàng rời thôn trang, chính là muốn để thời gian hóa giải tất cả.

      Ta giao thánh vật Thủy Lưu Ly cho tộc trưởng, nhìn ông bởi vì xúc động mà lệ nóng doanh tròng, rốt cuộc cảm thấy có chút an ủi. Nếu như ta chỉ là Vân Kính, ta có thể làm được tứ đại giai vô dục vô cầu, nhưng mà ta còn là Lạc Tang – vị hôn phu của công chúa….

      _____________ Hồ Ly quá đáng nhảy qua cắt ____________

      “Đại sư, ngài làm sao vậy, sao ngài lại khóc?”

      Vân Kính ngẩng đầu lên, trong mông lung thấy khuôn mặt thanh tú khả ái của . Khuôn mặt này, hiểu sao lại hợp thành với khuôn mặt tuyệt mỹ trong trí nhớ, làm cho nhịn được duỗi tay ra.

      Nhưng mà, tay của còn chưa chạm đến khuôn mặt của Hạ Lan Phiêu vô lực rũ xuống, bắt đầu nhắm hai mắt, chuyên tâm niệm kinh phật. Khi đọc xong lượt ‘Tĩnh tâm chú’ mới bình tĩnh mở mắt, cuồng vọng và đau thương trong mắt sớm biến mất thấy gì nữa, đôi mắt bất ngờ chỉ còn lại mảnh trấn tĩnh.

      xin lỗi, để cho thí chủ chê cười rồi.” Vân Kính cười nhạt: “Từng có ma nữ hóa thân thành mỹ nữ đến làm loạn tâm trí ngã phật, ngã phật từ bi, cảm hóa ma nữ, mà bần tăng cũng chỉ là người phàm, phải thành Phật.”

      “Đại sư….”

      sao, sao. Vân Kính vốn là người trần thế, có thể tu luyện thành Phật đương nhiên tốt, nếu thể coi như cũng uổng đời. Hạ Lan thí chủ, ảm ơn ngươi nghe bần tăng nhảm nhiều như vậy. Thủy Lưu Ly ở bên trong thôn trang tại hòn đảo bên cạnh, chỉ cần ngươi để bọn họ thấy ấn ký Hồ Điệp, tự nhiên bọn họ giao Thủy Lưu Ly cho ngươi.”

      “Rốt cuộc ấn ký Hồ Điệp này là cái gì? Nó rất quan trọng sao?”

      “Chỉ là…. Lạc ấn của mệnh định chi nữ trong truyền thuyết thôi.” Vân Kính thản nhiên ra: “ thôi, nên gặp các bằng hữu của ngươi rồi. Hôm nay, xin mời các ngươi nghỉ tại tệ tự (**) đêm, ngày mai lại lên đường. Hạ Lan thí chủ, xin cứ tự nhiên.”

      (**) tệ tự: ngôi chùa rách nát, đây là cách khiêm tốn.

      “Đa tạ Đại sư.”
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :