1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô: Chương 153

      Editor: hazelnut


      Hoa Mộ Dung xong, nhàng vỗ vào vai của Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu cảm thấy mắt đau xót. cảm giác lan tràn trong lòng , nàng ngơ ngác nhìn Mộ Dung, cơ hồ quên mất ngôn ngữ.

      Bằng hữu. . . . . . ra thế giới này ta còn có bằng hữu, ra ta phải là người độc. . . . . . Nhưng tại sao Mộ Dung lại đối xử tốt với ta như vậy? Bọn ta mới chỉ gặp qua mấy lần! Chẳng lẽ cũng muốn lợi dụng ta sao?

      , ta nghĩ vớ vẩn gì vậy? Từ lúc nào mà ta lại trở thành người đa nghi như vậy rồi? Tại sao lúc người khác đưa tay ra với ta, phản ứng đầu tiên của ta phải là cầm lấy mà lại tự hỏi người đó có lợi dụng ta ? Ta thay đổi rồi. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu nghĩ đến đây, tâm trùng xuống chút, cảm kích tràn đầy mặt cũng chầm chậm chuyển thành lạnh lùng trong trẻo. Hoa Mộ Dung yên lặng nhìn nàng, khe khẽ thở dài, với Hạc Minh: "Nên thôi."

      " ~~"

      "Hạc Minh, thôi." Hoa Mộ Dung kiên nhẫn : "Chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Trước khi. . . . . . Hạ Lan phát độc, chúng ta phải tìm được Khinh Vũ, uy hiếp cũng được dụ dỗ cũng được, phải bắt nàng ta giao ra thuốc giải. Ngươi cũng muốn Hạ Lan có chuyện, đúng ?"

      . . . . . .

      "Được rồi ~~~" Hạc Minh bất đắc dĩ đồng ý: "Tiểu Hạ Lan, vậy chúng ta trước đây, ngươi nhất định phải tự bảo trọng, thủ thân như ngọc, chờ ta thưởng thức ~~~"

      Hạc Minh xong, vừa cười híp mắt vừa cầm quạt hoa đào gõ lên đầu Hạ Lan Phiêu, sau đó nhảy xuống từ cửa sổ cùng Hoa Mộ Dung, thoáng nhìn thấy bóng dáng đâu. Hạ Lan Phiêu giật mình nhìn theo bọn họ, cảm khái trong lòng quả nhiên người có công phu lợi hại, cửa chính lại thích leo tường nhảy cửa sổ. Phải rồi, bọn họ làm được, ta cũng có thể làm được!

      Hạ Lan Phiêu nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy hưng phấn lên. Căn phòng của nàng cách mặt đất chừng 5 thước, nếu như ngã xuống cũng chết (khủng nhất cũng chỉ ngã bán thân bất toại thôi), chứ đừng là bên ngoài căn phòng còn có cây đại thụ! Chỉ cần nhảy lên cây đó, nương theo đại thụ mà lep xuống dưới là có thể tiếp đất, là có thể thần biết quỷ hay trở về! Ha ha, ta là quá thông minh!

      Hạ Lan Phiêu nghĩ, hít sâu hơi, sau đó từ từ giẫm lên thành cửa sổ về phía cái cây. Mặc dù nhìn đại thụ cách nàng rất gần nhưng tay của nàng chỉ miễn cưỡng chạm đến nhánh cây, nàng nhìn đường đen như mực, sửng sốt có dũng khí nhảy xuống.

      Bỏ . . . . . . quả nhiên ta vẫn rất vô dụng, có năng lực kinh người gì. . . . . . Dù sao nhìn cách ăn mặc của ta, Tiêu Mặc cũng nhận ra được, hay là cứ thong thả cầu thang vậy. . . . . .

      "Meo meo."

      Đột nhiên, con mèo đen nhảy từ cây xuống, nhào thẳng vào người Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu cả kinh, tay theo bản năng buông ra, sau đó người nghiêng sang bên, ngã đùng xuống đất. Bên tai nàng chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, nàng theo bản năng nhắm hai mắt lại.

      Lần này nhất định ngã rất đau, mong là ngã tới bị ngu. . . . . . biết nếu ta ngã chết có lại xuyên về thời đại của ta ? Ba, mẹ, con rất nhớ hai người. . . . . .

      "Rầm!"

      như Hạ Lan Phiêu nghĩ, nàng ngã xuống nền đất lạnh như băng mà lại rơi vào vòng tay, rồi ngã nhào xuống đất cùng cái người đó. Bởi có lực cản, lần này nàng ngã đau lắm, chỉ trầy xước cánh tay chút, mông cũng đau như xát muối. Nàng nghiến răng chịu đựng đứng lên nhưng lại bị làm hết hồn bởi bộ dáng người phía dưới mình. bị nàng đè lên người cũng đứng dậy xoa xoa cái mông, mặt như đưa đám : "Nếu sớm biết là tên đàn ông thối tha như vậy ta cứu rồi, phí công! Ta xui xẻo! Này, người Trung Nguyên các ngươi thường “nam nữ thụ thụ bất thân”, ngươi vì vậy mà lấy ta đấy chứ! Ta gả cho ngươi đâu!"

      . . . . . .

      trước mặt tầm 16, 17 tuổi, da trắng như tuyết, mắt sáng long lanh. Nàng mặc y phục màu đỏ tía, tay mang rất nhiều vòng tay, lúc nàng khua chân múa tay, những cái vòng va chạm nhau phát ra thanh vui tai. Dung mạo của nàng tính là tuyệt sắc, nhưng lớn lên rất là đáng , khiến cho ai cũng thích. Hạ Lan Phiêu có chút khó xử nhìn nét mặt hối hận của ấy, đột nhiên nở nụ cười. gáo ấy ngơ ngác nhìn chằm chằm vào ngực của nàng, mặt đỏ lên: "Y phục của ngươi. . . . . . ra ngươi là nữ!"

      Hỏng rồi! Lúc rơi xuống từ cây, y phục bị rách mảng, cái yếm bị lộ ra, cả ngực cũng vậy. . . . . . xấu hổ chết mất!

      Hạ Lan Phiêu nhìn theo ánh mắt thiếu nữ, mặt cũng đỏ lên, vội vàng dùng tay che ngực. Nàng chú ý tới ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào vết bớt hình bươm bướm như như trước ngực nàng của , khóe miệng cũng cong lên mỉm cười. giây sau, nàng cởi xuống áo ngoài phủ thêm cho Hạ Lan Phiêu, cười hì hì : "Tiểu muội muội, ta tên là Lưu Ly, ngươi tên là gì?"

      ". . . . . . Hạ Lan Phiêu."

      "Tiểu Phiêu Phiêu, làm sao ngươi lại nữ giả nam trang? Thú vị lắm à?"

      ". . . . . . cứ xem là như thế ."

      "Ta cứu mạng ngươi, dù sao ngươi cũng nên cám ơn ta ! Nếu ngươi lấy thân báo đáp nhé?"

      . . . . . .

      Ta phải Bách Hợp, ta phải lôi ti biên (hzn: phiên của “lesbian”), ta phải, ta phải!

      quan tâm Hạ Lan Phiêu có đồng ý hay , tên Lưu Ly này cứ thế dính vào nàng như keo con chó vậy.

      Nàng buồn rười rượi mình chỉ là mồ côi, lúc đầu muốn tới nương nhờ họ hàng ở Giang Đô nhưng họ còn ở đây, làm thuê cũng ai mướn cả, chỉ có thể dính lấy Hạ Lan Phiêu, hi vọng có thể làm tiểu nha hoàn để kiếm chút phí sinh hoạt —— ai bảo nàng cứu được Hạ Lan Phiêu, đúng ?
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô: Chương 154:

      Editor: kaylee

      Tháng nồng, gió mạnh.

      Hạc Minh vẫn mỉm cười nhưng nụ cười của cũng rất là lạnh lẽo. Hoa Mộ Dung gần như yên lặng tiếng động thở dài, xoay người, nhìn thẳng vào mắt : “Ngươi lo lắng cho ta sao, Hạc Minh?”

      “Ngươi cứ xem ~ ~ ”

      “Đúng vậy, ta thích Hạ Lan – nàng tinh khiết như vậy, tinh khiết giống như thuộc về thế giới này, khác hẳn với ngươi và ta. Nhưng mà, dù nàng như vậy, cũng dần hòa tan vào hắc ám….. Hạc Minh, tại sao thế giới này cho phép bất kỳ tốt đẹp nào tồn tại? Chẳng lẽ thế giới này nhất định có ánh sáng sao?”

      “Ánh sáng? Quá xa xỉ rồi đó. Tiểu Mộ Dung ~ ~ phải có được ánh sáng mặt trời , mới có thể trở nên mạnh mẽ, cũng chỉ có cường giả mới có thể đứng dưới ánh mặt trời. Đạo lý này, cả hai chúng ta đều hiểu, có đúng hay ?”

      “Đúng vậy…. Từ lúc ta bắt đầu sinh ra, ta hiểu….” Hoa Mộ Dung lạnh nhạt ra.

      __________________ Tuyến phân cách hồ ly _____________________

      Đêm nay, Hạ Lan Phiêu ngủ rất mê man, mà sáng sớm khi nàng tỉnh dậy, phát trong phòng có thêm người ngây người lâu. Nàng ngơ ngác nhìn Lưu Ly huýt sáo ra sức lau nhà, nhìn hoa cỏ thơm ngát dễ chịu trong phòng, cảm thấy gian phòng này cũng còn kém gian phòng thượng hạng mà Tiêu Mặc ở là bao nhiêu. Nàng đứng lên, dùng sức nhéo cánh tay của Lưu Ly, đau đến mức Lưu Ly nước mắt lưng tròng.

      “Ngươi làm cái gì vậy!”

      Lưu Ly thở hổn hển níu cổ áo của Hạ Lan Phiêu, mà Hạ Lan Phiêu ngây ngô cười với nàng: “Quả nhiên phải nằm mơ…. Xem ra ta nhặt được bảo vật rồi….”

      “Này, này, cái gì gọi là ‘nhặt’? Ta là người sống sờ sờ có được hay ? Còn nữa, ngươi muốn nhéo nhéo mình, nhéo ta làm cái gì!”

      “Ha ha….”

      Hạ Lan Phiêu tiếp tục cười với Lưu Ly, mà Lưu Ly, rốt cuộc cũng nhịn được bật cười ‘hì hì’. Nàng ép Hạ Lan Phiêu ngồi trước bàn trang điểm để nàng chải tóc, trong miệng : “Hạ Lan, mặc dù mới quen biết lâu, nhưng ta thích ngươi.”

      “Ta cũng thế.” Hạ Lan Phiêu tình .

      Tuy rằng Lưu Ly xuất kỳ lạ, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn giữ nàng bên cạnh mình. Có lẽ là bởi vì nàng đáng thương, có lẽ là bởi vì nhìn nàng có mấy phần giống với Tử Vi….

      Nhưng nàng biết, Lưu Ly và Tử Vi hoàn toàn khác nhau. Khác với Tử Vi kín kẽ dịu dàng, tính tình của Lưu Ly cực kỳ hoạt bát sáng sủa, cũng làm cho tâm tình của Hạ Lan Phiêu đổi mới. Mà các nàng đều khéo tay giống nhau….

      Nhớ tới, Tử Vi rời lâu như vậy. Nếu như ta vẫn tìm được thuốc giải, cũng giống nàng, chết rất khó coi . khó chịu!

      Hạc Minh và Mộ Dung tìm thuốc giải giúp ta, mặc dù dám gửi hi vọng người bọn họ, nhưng trong lòng ta vẫn có chút ảo tưởng. Tiêu Mặc luôn miệng giúp ta giải độc, kết quả là vội vàng dạo thanh lâu, vô cùng đáng ghét. Như qua, biết đêm qua Tiêu Mặc có trở về hay ? ở thanh lâu….

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, tâm chợt trầm xuống. Mà lúc này, Tiêu Mặc ở trong phòng thưởng thức trà Long Tĩnh đặc biệt của Giang Đô, ung dung với Lý Trưởng: “Trong vòng ba ngày, tiếc bất cứ giá nào, tìm được vị trí của Hạ Lan Khinh Vũ.”

      “Dạ, công tử.”

      Lý Trưởng vâng vâng dạ dạ đáp ứng, nhưng vẻ mặt có chút khó coi. Tiêu Mặc nhạy bén nhìn chăm chú vào , bình tĩnh hỏi: “Là nghi ngờ lời của ta, hoặc là làm được sao?”

      “Nô tài dám.” Lý Trưởng vội vàng ra.

      “Từ tối qua đến giờ, vẻ mặt ngươi vẫn bất thường. Ngươi vẫn luôn thầm quan sát ta, phải sao? Có nghi vấn gì, cứ hỏi ta, nên tự tiện suy đoán ý ta. theo ta nhiều năm như vậy, ngươi phải hiểu người thông minh thích tự chủ trương còn nguy hiểm hơn kẻ ngốc.”

      “Dạ…. Xin hỏi công tử, ràng là ngài nhận ra tiểu thư, tại sao lại còn mặc nàng hồ nháo như vậy? Nếu như là vì công tử quan tâm, đương nhiên nô tài nhiều câu, nhưng công tử ngài ràng….”

      Lý Trưởng tiếp. Cuộc sống ở trong cung mài giũa thành tinh, từ lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Lan Phiêu, biết đó là nàng. Nhưng mà, chủ tử lại kỳ quái làm như thấy Hạ Lan Phiêu, thậm chí để mặc nàng lên lầu cùng nam nhân giả dạng thành nữ nhân cũng quan tâm.

      Cứ để mặc như vậy, là vì quan tâm sao?

      Nếu như quan tâm, tại sao lại thỉnh thoảng ngẩng mặt nhìn về phía lầu hai, lại còn để ám vệ truy xét vị trí của Hạ Lan Khinh Vũ?

      Nếu như quan tâm, tại sao lại đốt đèn cả đêm, thỉnh thoảng nhìn gian phòng tối đen như mực dưới lầu, chờ nương cả đêm về?

      Hoàng Thượng, phải ngài nàng chứ? Nhưng nếu , tại sao lại muốn nhìn nàng ôm ấp nam nhân khác?

      Chẳng lẽ ngài quan tâm?
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô: Chương 155

      Editor: hazelnut


      "Lý Trường, đừng lo lắng mấy chuyện ngươi nên lo lắng. . . Có chuyện gì, ta tự có kế hoạch, tự có tính toán."

      Tiêu Mặc nhìn ánh mắt mê mang của Lý Trường, khe khẽ thở dài. biết trung thành của Lý Trường, cũng biết Lý Trường lo lắng cái gì nhưng cũng cần thiết phải giải thích lý do cho (Lý Trường).

      chỉ biết rằng khi thấy tên đàn ông nghiệt ôm Hạ Lan Phiêu, lần nữa tức giận lại lan tràn trong lòng, lâu mới có thể khống chế sát khí phô thiên cái địa (hzn: ùn un kéo đến) tới mức người ta còn bất cứ cảnh giác nào nữa. Việc mất khống chế này khiến cảm thấy tia sợ hãi và đề phòng. ngờ, cũng chưa từng nghĩ rằng mình cái nữ nhân mà tức giận.

      Tức giận? Kể từ sau khi mẫu phi qua đời, dường như ta chưa từng có tâm tình như vậy. Ta chỉ chăm chú sắm vai hoàng tử hiểu chuyện, hiếu học, dù cho có nghe thấy các cung nữ mắng ta là "Con trai của kẻ điên " ta cũng chỉ cười nhạt cho qua, chút gợn sóng trong lòng.

      Sau kho kế thừa ngôi vua, ta cứ nghĩ rằng ta giết sạch những người từng khinh thường ta, từng khuất nhục (hzn: áp bức và lăng nhục) ta, nhưng ta lại làm vậy. Bọn họ, chính là những liều thuốc tốt nhất để tôi luyện ta. Nếu thờ ơ và khinh thường ấy, làm sao ta có thể chiến thắng người khác và thậm chí chiến thắng chính mình, ngồi lên địa vị cao nhất này? Ta, tự hứa vì thù hận cá nhân mà giết người. Như vậy đáng.

      Mà ta —— lý trí và lòng tự cao cho tới giờ của ta, giờ đây lại cũng đặt cược. . . . . .

      Ta, lại đánh cược.

      Ta dám chắc là phải đặt cược gì khác mà chính là đặt cược trái tim của mình.

      Ta tin chắc mình để bất cứ kẻ nào phá vỡ lý trí vẫn làm cho ta kiêu ngạo, vì vậy ta kìm nén kích động nên có, lạnh nhạt nhìn kia bị người ta ôm lên lầu. Ta cuối cùng cũng làm được. Nhưng tại sao ta lại vui mừng? thứ cảm xúc kỳ lạ.

      Ta giao ước với Hạ Lan Phiêu rằng nếu như ta nàng để nàng , nàng lại khăng khăng nghĩ rằng ta đùa giỡn nàng, nhưng nàng quên mất là ta chưa bao giờ dối.

      Ta chỉ muốn tự trải nghiệm thứ cảm giác ta chưa từng có đó thôi. Ta biết , nếu như , nàng trở thành nhược điểm chí mạng của ta, ở cạnh ta cũng được nữa rồi. Đến lúc đó, nhân từ nương tay để nàng cách xa chốn cung đình, hay là giống như mọi khi, tiêu huỷ đồ vô dụng nhỉ? Ha ha. . . . . .

      Tiêu Mặc nghĩ tới đây, nguy hiểm nheo mắt lại, giống như là con báo đen chuẩn bị săn. Lý Trường ra ngoài làm việc giao phó, còn ở trong phòng lật xem ít sách cổ. Thời gian cứ thế trôi qua, cảm thấy mình càng lúc càng chán. nhớ tới chuyện tối hôm qua, Hạ Lan Phiêu lén lén lút lút mang về, quyết định thăm hỏi vị khách mới này của . biết Hạ Lan Phiêu giải thích cho ta như thế nào đây, ha ha. . . . . .

      Tiêu Mặc vui vẻ nở nụ cười.

      Khi vào cửa phòng của Hạ Lan Phiêu, trong phòng phát ra loạt tiếng động nho . chỉ nghe được giọng xa lạ của nữ nhân lớn tiếng: "Sao lại trễ như vậy", sau đó lập tức cửa phòng được mở ra, nhưng bởi vì rút lại bước chân mà suýt nữa ngã nhào. theo bản năng đỡ kia dậy, mà từ trong ngực ló ra đột nhiên đỏ mặt, dáng vẻ xấu hổ giống như bất cứ bình thường nào khác —— sống bên cạnh Hạ Lan Phiêu lâu, cơ hội để thấy vẻ mặt này là quá ít.

      "Tiểu nương, ngươi sao chứ?" Tiêu Mặc dịu dàng mà cười cười.

      "Ta...ta sao. Đa tạ công tử." Khuôn mặt Lưu Ly rất nhanh lại đỏ ửng.

      Nhìn Tiêu Mặc và Lưu Ly thâm tình nhìn nhau, đột nhiên Hạ Lan Phiêu có chút thoải mái. Nàng cố gắng kìm nén ghen tuông trong thâm tâm, khách khí hỏi Tiêu Mặc: "Ngươi tới đây làm gì?"

      "Câu này phải để ta hỏi ngươi mới đúng. Cái nha đầu này ngươi nhặt được ở đâu?"

      "Nàng. . . . . . Ngày hôm qua lúc ta lang thang đường, cẩn thận vấp ngã, là Lưu Ly đưa ta về. Lưu Ly là mồ côi, muốn kiếm chút tiền làm đồ cưới, ta nghĩ dù sao ngươi cũng thiếu bằng đó tiền, coi như làm chuyện tốt thôi."

      "Lưu Ly nương, chào mừng ngươi đến." Tiêu Mặc thế mà lại khẽ cúi người chào Lưu Ly: "Ta tên là Tiêu Mặc, ngươi cứ gọi thẳng tên của ta là được rồi. Hi vọng Lưu Ly nương có thể sống vui vẻ ở nơi này."

      "Tiêu công tử quá khách khí rồi!" Lưu Ly chân tay luống cuống: "Ta, ta làm sao biết ngượng như vậy được. . . . . ."

      "Cứ gọi tên của ta là được rồi." Tiêu Mặc dịu dàng cười: " biết Lưu Ly nương là người nơi nào?"

      "Ta. . . . . . Nhà ta ở vùng quê Giang Đô, đây là lần đầu tiên tới Giang Đô."

      "Nếu như vậy, biết Lưu Ly nương có rảnh rỗi cùng ta thăm thú hội Hoa Đăng nổi danh nhất Giang Đô ? Nghe tối nay có nhiều loại hoa đăng, có đủ các loại thức ăn ngon, rất là thú vị."

      "Được ?" Lưu Ly sốt sắng nhìn Hạ Lan Phiêu.

      "Muốn , hỏi ta làm gì?" Hạ Lan Phiêu hừ lạnh tiếng, hiểu sao lòng lại chua xót.

      Tiêu Mặc tên khốn kiếp này. . . . . .

      Tại sao lại đối xử với Lưu Ly dịu dàng như vậy, lúc còn là vợ chồng với ta lại hung dữ như thế? Cái tên mặt người dạ thú này giả bộ dịu dàng lừa gạt ! được, Lưu Ly biết tâm ngoan thủ lạt (hzn: lòng dạ ác độc), ta thể giương mắt nhìn nàng vào miệng cọp được!

      "Hạ Lan muốn cùng cũng được." Tiêu Mặc lạnh nhạt nhìn nàng.

      Mẹ nó, cái gì gọi là "cũng được" ? Ta luôn, làm sao làm sao! Ta thể hữu tâm vô lực (hzn: có lòng mà có sức) hết lần này tới lần khác để lão sắc lang kia xuống tay với bằng hữu của ta được!

      "Được, ta !" Hạ Lan Phiêu dường như là nghiến răng nghiến lợi mà .

      dễ lừa. . . . . .

      "Vậy hẹn tối nay gặp lại Lưu Ly nương, mời nghỉ ngơi tốt, buổi tối ta tới đón ngươi."

      Tiêu Mặc xong, ưu nhã rời , đầy bụng vui vẻ. Lưu Ly ngơ ngác nhìn bóng lưng của Tiêu Mặc xa dần, ánh mắt lấp lánh vẫn giảm . Hạ Lan Phiêu thoáng tức giận, chua chát : "Nghĩ gì thế? Có phải coi trọng hay ?"

      " bậy!"

      Lưu Ly mặt đỏ lên. Nàng nghiêng đầu hồi, thận trọng hỏi: "Cái đó, Tiêu Mặc. . . . . . có quan hệ như thế nào với ngươi?"

      "Ngươi cảm thấy thế nào?" Hạ Lan Phiêu cười lạnh.

      " giống vợ chồng, cũng giống em, hình như là đôi oan gia vui vẻ."

      "Oan gia", hình dung tệ, nhưng “vui vẻ" hình như là có. , chỉ là tên đàn ông thối tha, lòng dạ độc ác thôi. . . . . .

      "Muốn nghe lời sao?"

      "Ừ."

      "Chúng ta. . . . . . có quan hệ gì cả." Hạ Lan Phiêu nhàn nhạt mà ra.

      Đúng vậy, ta và Tiêu Mặc cả đám cưới hay giấy hôn ước đều có, chúng ta sớm còn quan hệ gì. Nhưng tại sao khi ta nhìn thấy lấy lòng Lưu Ly trong lòng có chút chua xót? A, nhất định là bởi vì ta lo lắng cho Lưu Ly, nhất định là vậy. . . . . . Coi như Lưu Ly hận ta, ta cũng phải bóp chết tình nên có của nàng từ trong trứng nước! Mặc kệ là hội Hoa Đăng hay cái gì, ta để Tiêu Mặc thực được! Hạ Lan Phiêu oán hận thầm nghĩ.
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô:Chương 156:

      Editor: kaylee

      Giang Đô về đêm, gió thổi hiu hiu, phảng phất giống như ban ngày.

      Tuấn nam mỹ nữ, hoa đăng gặp gỡ, là xứng đôi đấy…. Mà rốt cuộc là tại sao ta lại mặt dày mày dạn muốn theo bọn họ ra ngoài? Là lo lắng Lưu Ly bị thua thiệt sao? Nhìn tình huống này, hình như nàng rất nguyện ý ‘thua thiệt’ đấy…. Nếu như người trong cuộc đều ngươi tình ta nguyện, ta lại lo lắng vớ vẩn gì đây? Ha ha…….

      Ánh mắt của Hạ Lan Phiêu nhìn chằm chằm vào hai bàn tay mười ngón đan xen của Tiêu Mặc và Lưu Ly, tâm liền giống như bị con dao xẹt qua, lúc đầu đau đớn, nhưng dần dần đau đớn lan ra. Nàng cắn chặt môi, tự chủ quay đầu , nhìn dịu dàng hiếm thấy của Tiêu Mặc, cũng nhìn khuôn mặt kiều mỵ của Lưu Ly. Bởi vì tâm của nàng, hiểu sao mà đau đớn……..

      Tại sao phải như vậy? Là bởi vì ngươi ư, Hạ Lan Phiêu? Ta…. ghét cảm giác như thế! Rất ghét… rất ghét.

      Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy mắt đau xót, đột nhiên chạy . Nàng cũng biết mình muốn đâu, chỉ là chạy có mục đích, di3n~đ@n/l3.quý.d0n trốn tránh tình cảnh làm nàng vui trước mắt. Lưu Ly sững sờ, theo bản năng muốn đuổi theo, mà Tiêu Mặc buông tay ra, bình tĩnh : “Ngươi trở về quán rượu trước , ta đuổi theo là được rồi.”

      “Hạ Lan nàng thế nào? có quan hệ sao?” Lưu Ly có chút lo lắng hỏi.

      sao.”

      Tiêu Mặc xong, lạnh lùng qua Lưu Ly, xẹt qua áo của nàng, nhưng hề nhìn nàng. Dịu dàng, săn sóc vừa rồi hình như chỉ là lớp mặt nạ cợt nhả, sau khi bỏ chỉ còn lại trống rỗng. Lưu Ly ngơ ngác nhìn nam tử tuấn mỹ khác hoàn toàn vừa rồi, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn vầng trăng sáng bầu trời, buồn rầu : “ phiền phức…. Chẳng lẽ nam nhân thế giới này đều hay thay đổi sao? Mà ta, hình như thích rồi….”

      ________________ Tuyến phân cách tiểu hồ ly _______________

      là đau….

      Tâm trí Hạ Lan Phiêu chu du đâu, bất chợt bị người nào đó đụng trúng. Nàng chỉ cảm thấy chân trượt cái, di3n~đ@n/l3.quý.d0n thân thể liền ngã về sau, nhưng có chạm đất. đôi tay có lực ôm ngang hông nàng, tiếng quen thuộc vang lên bên tai: “Hạ Lan, lại gặp mặt.”

      Hoa Mộ Dung? Tại sao lại ở đây? Nhưng mà bộ dạng hùng cứu mỹ nhân quá đẹp trai! A, tại sao lại có người kêu thảm thiết đây? Người phía trước kia là Hạc Minh sao?

      “Khốn khiếp! Ngươi có biết ta là ai hay ? Ta cha ta giết chết cả nhà ngươi.”

      “Đụng người, phải xin lỗi.” Hạc Minh cười hì hì cầm quạt gõ vào cánh tay của kẻ vừa mới đụng vào Hạ Lan Phiêu: “Tiểu hài tử (trẻ ) phải hiểu lễ phép, hiểu chưa?”

      “Ta…. Ta liều mạng với ngươi!”

      Nam tử gầm lên giận dữ, lao thẳng về phía Hạc Minh, lại phát tay của mình run rẩy kịch liệt theo loại đường cong kỳ quái, mềm nhũn có chút hơi sức. Hạc Minh thương hại nhìn , tốt bụng giải thích: “Ngươi nghe lời, cho nên ta phế tay của ngươi. Còn nữa, về sau đường phải biết nhìn ~ ~ ”

      “Đại hiệp tha mạng! Tiểu nhân có mắt như mù, mạo phạm nữ nhân của đại hiệp, xin đại hiệp bớt giận!”

      “Ha ha ~ ~ ngươi cảm thấy ta cứ như vậy mà tha thứ cho ngươi sao?”

      Có lẽ là cuối cùng cảm thấy được thực lực của bản thân và Hạc Minh cách nhau quá lớn, nam nhân kia thế nhưng lại quỳ xuống trước Hạc Minh, di3n~đ@n/l3.quý.d0n dập đầu ngừng. Mà Hạc Minh, chỉ là khí đạm thần nhàn mà cười, trong cặp mắt xếch xinh đẹp bắt đầu lan tràn sát ý.

      Vẻ mặt rất thú vị!

      Ta, thích nhất xem vẻ mặt hèn mọn lại cam lòng của những người sắp chết, bởi vì nó làm ta hưng phấn ~ trước mặt kẻ yếu, ta chính là thần nắm giữ mạng sống của họ trong tay. Ta nên trừng phạt kẻ tạp chủng suýt nữa đụng ngã Hạ Lan Phiêu như thế nào đây?

      Người vây xem ngày càng nhiều. Các nam nhân cũng có chút sợ hãi nhìn trạng thái hưng phấn của Hạc Minh, mà nữ nhân cũng bị vẻ đẹp của hấp dẫn. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, chỉ cảm thấy nhiều ánh mắt lập tức quét về phía nàng, đè ép nàng hít thở thông. Mặt của nàng khẽ co quắp, nhìn Hoa Mộ Dung thử dò xét: “Nữ nhân của Hạc Minh…. phải là ta chứ?”

      “Chính là ngươi!” Hoa Mộ Dung cũng thở dài bất đắc dĩ: “Hay là ngăn cản Hạc Minh , người này mà nóng nảy rất có thể giết người trước mắt thiên hạ đấy, là khiến người ta có biện pháp nào.”

      “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta có thể ngăn cản sao?”

      “…. Thử chút thôi.”

      “…….”

      “Hạc Minh.” Hạ Lan Phiêu nghiêng đầu thử dò xét.

      Hạc Minh đắm chìm trong sát khí, để ý đến nàng.

      “Hạc Minh đại nhân?”

      Hành hạ nam nhân này thế nào mới tốt đây? Cánh tay của bị ta phế, hay là phế luôn hai chân của ! Hạc Minh vui thích thầm nghĩ.

      “Hạc Minh ~ ~ tiểu Hạc Hạc ~ tiểu Minh Minh ~ ~ ”

      Nghe tiếng gọi và nhìn vẻ mặt của Hạ Lan Phiêu, Hoa Mộ Dung lảo đảo suýt ngã, mà cuối cùng Hạc Minh cũng hồi phục tinh thần. mỉm cười nhìn thiếu nữ kéo ống tay áo của , hứng thú : “Tiểu…. Tiểu Hạc Hạc?”

      ……………..

      Ở bên cạnh Hạc Minh quá lâu ta cũng trở nên biến thái rồi………..
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô: Chương 157

      Editor: hazelnut


      "Đúng vậy! Hạc Minh đại nhân giống như Tiên Hạc, đều thanh cao độ lượng, rất hợp với biệt hiệu này! Ở đây nhiều người như vậy, giết làm Hạc Minh đại nhân tay dính máu tươi dơ bẩn, hay là tha cho ? Có được hay vậy ~~"

      Hạ Lan Phiêu rất ít khi làm nũng như vậy với Hạc Minh, tự bản thân cũng cảm thấy chán ghét chính mình. Hoa Mộ Dung im lặng nhìn vể nơi xa xăm, còn Hạc Minh nhàng vuốt đầu của nàng, đột nhiên cười: "Được, vậy nghe lời Tiểu Hạ Lan. Ngươi cút ."

      "Đa tạ đại hiệp!"

      Nam tử vừa nghe mình có thể , sợ chết khiếp vội vàng biến mất thấy nữa. Dan chúng vây quanh thấy hết chuyện, tỏ vẻ thất vọng tản , con đường khôi phục huyên náo và phồn hoa vốn có.

      biết có phải là ảo giác hay nhưng Hạ Lan Phiêu cảm giác phần lớn dân chúng đều tránh né ánh mắt của bọn họ, thậm chí ngay cả ông chú bán bánh bao đưa bánh bao cho bọn họ cũng dám lấy tiền. Chẳng lẽ đây chính là lực lượng biến thái sao?

      "Đưa tay cho ta." Hoa Mộ Dung đột nhiên .

      "A."

      Tuy biết Hoa Mộ Dung muốn làm gì nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn nghe lời đưa tay phải cho Hoa Mộ Dung.

      Nhắc tới cũng kỳ, thời gian nàng tiếp xúc cùng Hoa Mộ Dung Đích là ít nhất, nhưng nếu tới tin tưởng, nàng vẫn tương đối tin tưởng người thiếu niên tuấn tú này.

      Trong lòng nàng, Tiêu Mặc và Hạc Minh giống như mặt trời nóng rực, cẩn thận bị bỏng, mà Hoa Mộ Dung lại giống như ánh trăng trong trẻo lạnh lùng —— mặc dù ấm áp, nhưng lại có tư vị khác biệt.

      "Ta. . . . . . có phải là có chuyện gì hay ?" Hạ Lan Phiêu nhìn hoa Mộ Dung hơi nhíu lông mày, trong lòng chợt lạnh.

      " có gì." Hoa Mộ Dung cười nhạt: "Yên tâm , bước đầu chúng ta có tin tức của tỷ tỷ ngươi, ngươi cần phải gắng sức đến khi chúng ta tìm được thuốc giải."

      " ? Tỷ ấy ở đâu?"

      "Chuyện này. . . . . . xin lỗi, chuyện này ra với ngươi hơi bất tiện."

      " sao." Hạ Lan Phiêu tiêu sái cười tiếng: "Các ngươi có thể tìm thuốc giải vì ta là rất tốt, quả biết lấy gì báo đáp."

      "Hạ Lan. . . . . . Ta biết ngươi tin tưởng chúng ta, nhưng xin ngươi tin tưởng ta đối với ngươi là lòng. Ta cũng từng có muội muội, nếu như muội ấy chưa chết, cũng đáng giống như ngươi vậy. . . . . . Ta, chỉ là thuần túy muốn bảo vệ người còn sống cõi đời này thôi. . . . . ."

      Hoa Mộ Dung xong, nhàng chạm vào gương mặt của Hạ Lan Phiêu, đầu ngón tay lạnh buốt. Lạ là Hạc Minh còn bày ra nụ cười biến thái nữa, mà là nhìn Hoa Mộ Dung sâu, lạnh lẽo thương hại.

      Chuyện gì xảy ra vậy? Mộ Dung giống như là. . . . . . đau lòng?

      Lần đầu tiên Hạ Lan Phiêu thấy bi ai mờ nhạt khuôn mặt Hoa Mộ Dung, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, đột nhiên rất muốn bảo vệ người thiếu niên mạnh mẽ hơn nàng bao nhiêu, để có thể vui vẻ. Dưới ánh trăng đêm, nàng và Hoa Mộ Dung cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, đột nhiên thấy thương tâm .

      là kỳ quái. . . . . . là vị Hoàng đế cao cao tại thượng, dù là thương tâm cũng chỉ là thương xuân bi thu của thiếu niên u buồn mà thôi, làm sao có thể so sánh cùng của ta? Nhưng. . . . . . ánh mắt của người mắt chắc chắn dối, ánh mắt của Mộ Dung mặc dù có chút lạnh lùng và xa cách, nhưng cũng trong trẻo hiếm thấy. giống như Tiêu Nhiên chỉ đơn giản là tiếp cận đơn thuần mà là hiểu thói đời và sinh tử, đối với chuyện gì cũng thờ ơ bình tĩnh. . . . . . Chẳng lẽ cũng từng trải qua chuyện gì sao? Điều này sao có thể!

      lâu, Hạ Lan Phiêu và Hoa Mộ Dung vẫn lẳng lặng nhìn nhau, mà trong lúc đó bức tường vô hình giữa bọn họ vô tình bị phá vỡ dần dần. Cuối cùng đồng cảm át khí ngột ngạt lúc trước, Hạ Lan Phiêu khoanh tay trước ngực, nửa nửa đùa : "Tiểu Mộ Dung, nàng có thể làm món đồ chơi của ta , nếu ngược lại cũng được ~~~"

      "Được." Mộ Dung vẻ mặt như thường, mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu: " vui vì có thể gặp được gặp ngươi. Về sau vẫn là ít lại chút, dù sao ngươi cũng chỉ mới mười lăm tuổi thôi. Nên giống như những mười lăm tuổi khác, nên chuyện đương, làm chút chuyện nên làm ."

      Con mười lăm. . . . . . Phải rồi, ta quên mất thân thể này mới có mười lăm tuổi. . . . . . Nhưng, mười lăm tuổi nên như thế nào? Nên ngây thơ thuần khiết, hiểu đời sao? Ha ha. . . . . .

      "Được." Hạ Lan Phiêu mỉm cười .

      "Sau này gặp lại."

      "Sau này gặp lại."

      "Tiểu Hạ Lan, sau này gặp lại." Hạc Minh tay nắm chặt, sau đó lưu luyến buông ra: "Nếu như ngươi thay đổi chủ ý, muốn làm tân nương của ta, ta rất vui mừng."

      . . . . . .

      Hạc Minh đại nhân, ngươi vẫn nên mau cút , ta muốn làm biến thái thứ hai. . . . . .

      việc bất ngờ xảy ra này có lẽ là nốt nhạc thay đổi cả bài hát, sau khi chia tayHoa Mộ Dung và Hạc Minh, tâm trạng vốn buồn rầu của Hạ Lan Phiêu tốt hơn nhiều. Nàng lắc lư ngâm nga bài hát đường, về phía tửu lâu. Nàng biết rằng tất cả chuyển biến người nàng đều bị người nhìn thấy hết. Người nọ chờ lâu như vậy, cuối cùng đợi được mấy tên bảo tiêu của nàng hết, lửa giận của cuối cùng cũng có thể trút hết ra rồi.

      "Tiểu quỷ, lại gặp nhau rồi." Gã đàn ông tay quấn băng dầy mới vừa bị Hạc Minh hạ gục nằm bẹp dí, cười nguy hiểm nhìn Hạ Lan Phiêu: " có ai giúp ngươi nữa rồi, ta xem ngươi trốn như thế nào?"

      "Ngươi muốn gì?" Hạ Lan Phiêu bình tĩnh hỏi.

      "Ngươi xem?"

      Gã nhìn nàng khẽ mỉm cười, khuôn mặt bị Hạc Minh đánh cho thành đầu heo trông càng khó coi. Dưới bảo vệ của đám gia đinh, khó khăn về phía Hạ Lan Phiêu, hung dữ hạ lệnh: "Người đâu, bắt nàng ta đem về nhà, để bản thiếu gia từ từ dạy dỗ! Các ngươi ai bắt được nàng, bản thiếu gia cho người đó thức ăn ngon!"

      "Vâng!"

      Bọn gia đinh cũng hưng phấn bao vây Hạ Lan Phiêu, kẻ to gan sờ soạng chút gương mặt của nàng trước mặt mọi người, khiến mọi người cười ha ha. Hạ Lan Phiêu tất nhiên biết gã đàn ông kia dám động tới Hạc Minh đành đổ hết lửa giận lên người nàng thôi, trong lòng thầm thở dài. Nàng ngờ, ngoại trừ thu hút những người đàn ông hoặc xấu xa hoặc đẹp trai biến thái, lại còn thu hút bọn côn đồ tướng mạo xấu xí nữa. Nếu như quả bị trêu ghẹo, cũng nên là soái ca chứ. . . . . .

      "Hưu... hưu... (hzn: thở phì phò)!"

      Theo chuyển động khác thường của cánh hoa trong khí, những gia đinh kia thi nhau ngã mặt đất, ôm cánh tay của mình mà khóc ồ lên. Gã đàn ông đầu heo sợ hãi nhìn vẻ mặt cảm xúc của người đàn ông tuấn lãng trước mặt , gần như sắp khóc thành tiếng: "Ta đây trêu ai ghẹo ai? Ngươi đừng với ta ngươi cũng là người đàn ông của nàng ta nha!"

      "Nàng là người phụ nữ của ta." Tiêu Mặc kéo Hạ Lan Phiêu ôm vào trong ngực, bình tĩnh .
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :