1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô. Chương 148:

      Editor: kaylee

      “Cảm ơn các vị đại gia đến Tiêu Tương quán, Tô tỷ ta ở nơi này thỉnh an các vị đại gia, chúc các vị đại gia than thể mạnh khỏe, sinh ý nâng cao bước!” (sinh ý: việc làm ăn)

      Theo tiếng nhạc vang lên, Hạ Lan Phiêu nhìn thấy nữ nhân trung niên lên đài, thanh kiều mỵ lời cát tưởng ( đại loại là lời chúc may mắn…). làm cho người dưới đài cười đến híp cả mắt. Tô tỷ rất biết xã giao, hết chào hỏi người này lại hỏi thăm người kia, làm khí trở nên vô cùng nóng bỏng.

      Sauk hi nàng ân cần hỏi thăm từng người xong, bái cái sâu về phía dưới đài, lại cười : “Mọi người đều biết, hôm nay là ngày Tiêu Tương quán bán đấu giá quan kỹ, mỗi năm lần, quá thời hạn đợi. Những nữ nhân này đều là tiểu thư quan gia được giáo dục biết văn biết thơ, cũng thể so với các nương bình thường khác! Cho nên, hôm nay Tô tỷ ta dien.danlee/quy~đôn để ý cách nhìn của mọi người, cho các ngươi trông thấy, cũng để cho các nương mang đến kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), dùng năng lực của mình làm cho mọi người kinh hỉ, cũng tranh thủ sủng ái của tướng công tương lai! Hôm nay bán đấu giá vẫn quy củ cũ, người trả giá cao được. Tô tỷ ta cũng nhiều nữa, mời các vị đại gia xem các nương biểu diễn!”

      Tô tỷ xong, mỉm cười lui ra, mà các quan kỹ cũng bắt đầu xuất . Tuổi của các nàng lớn, có xinh đẹp như hoa, có dung mạo bình thường, nhưng ai cũng mang vẻ mặt lạnh nhạt, khác hẳn với các nữ tử thanh lâu khác.

      Hạ Lan Phiêu nhạy cảm chú ý tới, người các nàng đều có những vết thương hoặc nông hoặc sâu, nhất định là qua ‘dạy dỗ’ tỉ mỉ của Tô tỷ. Tài đánh đàn, thư họa của các nàng đều tệ, vừa nhìn là biết trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. ra họ cũng là những tiểu thư của các đại gia tộc, học chút tài nghệ giết thời gian, nhưng nay lại trở thành lợi thế bán mình, làm sao có thể bi thương?

      “Tốt, tốt! Ta ra trăm lượng muốn Thanh Thanh tiểu thư.”

      “Ta ra hai trăm lượng muốn Nguyệt Nha tiểu thư.”

      Các nam nhân đều là động vật rất kỳ quái. Bọn họ thích nữ nhân đàng hoàng quyến rũ, lại cũng thích nữ tử thanh lâu băng thanh ngọc khiết (trong sạch). Cho nên, đối với mấy ‘băng sơn mỹ nhân’ (người đẹp lạnh lùng) này, bọn họ thèm rãi, rối tít đấu giá, cũng làm cho Tô tỷ cười đến híp cả mắt.

      Nhìn khuôn mặt trẻ đờ đẫn tràn đầy tuyệt vọng của các nàng, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy bi ai. Nhưng mà, người nàng chỉ có trăm lượng bạc, dìng để mua ‘tỷ tỷ’, cho nên chuyện gì nàng cũng làm được. Nàng nhìn từng nương bị khách nhân mua, ôm vào trong ngực, mà các nàng đều ngây ngốc mặc người định đoạt, có phản kháng. Có lẽ, vì biết coi như có phản kháng, cũng có tác dụng. Giống như vậy, ta cũng thế….

      “Tô tỷ, đây chính là tất cả mặt hàng của ngươi? sớm nghe Thiên Thiên nương là nương xuất sắc nhất, thế nào lại thấy Thiên Thiên nương?”

      nương áp trục đương nhiên phải ra sân cuối cùng rồi! Các đại gia hãy kiên nhẫn, nhìn thấy thôi.” ( nương áp trục: đại ý là người xuất sắc nhất, quan trọng nhất….)

      “Ha ha, Tô tỷ rất hay! Đây gọi là ‘lạt mềm buộc chặt’ (*), đúng ?”
      (*) lạt mềm buộc chặt: giả vờ tha để bắt.

      “Vị gia này có học vấn!”

      “Nghe Thiên Thiên nương là hậu nhân (đời sau) của danh môn, Tô tỷ ngươi để chúng ta tò mò lâu như vậy rồi, cũng nên ra. Rốt cuộc nàng là nữ nhi nhà nào?”

      “Các người muốn biết?” Tô tỷ cười thần bí.

      “Đương nhiên.”

      “Như vậy ta , chỉ mong các vị đại gia bị dọa sợ.”

      “Tô tỷ, ngươi cứ , có chuyện gì chúng ta chưa từng thấy qua đâu.”

      “Được, vậy ta , trước kia, Thiên Thiên nương họ…. Hạ Lan!”

      Cái gì?

      Nghe được lời đắc ý của Tô tỷ, Hạ Lan Phiêu kinh ngạc đến mức quên mất ăn hạt dưa, mọi người cũng bàn luận xôn xao. Mặc dù bọn họ sớm biết, sau khi Hạ Lan gia bị định tội, đại tiểu thư của Hạ Lan gia trở thành quan kỹ, nhưng làm sao bọn họ cũng nghĩ tới vị tiểu thư tôn quý kia lại ở Tiêu Tương quán, thế nhưng ngày hôm nay lại muốn bán mình làm thiếp.

      Có thể ôm nữ nhi của Thừa tướng trước vào trong ngực, uổng phí cuộc đời này! Mặc kệ phải tốn bao nhiêu bạc cũng phải mua được nàng!

      Các nam nhân nghe được có khả năng có được Hạ Lan tiểu thư tôn quý, cũng kích động đỏ tròng mắt. Tô tỷ đắc ý nhìn các nam nhân vì lời của mình mà nhao nhao muốn thử, thầm kêu thị nữ của mình gọi Thiên Thiên tới, dieendan~lê.quy/đoon vì thế đại hội đấu giá vẽ lên dấu chấm tròn viên mãn. Nhưng mà, thị nữ lâu cũng chưa có trở lại, làm cho nàng có chút gấp gáp. Nàng biến sắc lên lầu, muốn theo thói quen dạy dỗ Thiên Thiên vẫn luôn cho mình còn là đại tiểu thư, lại bị người bịt miệng. Mà khi nàng tái mặt xuống lầu, mọi người giữ được bình tĩnh rồi.

      “Thiên Thiên tiểu thư ở nơi nào? Chúng ta muốn thấy Thiên Thiên tiểu thư.”

      “Đúng! Mau gọi Thiên Thiên tiểu thư ra ngoài, nếu , chúng ta liền đập phá nơi này!”

      “Các vị đại gia an tâm chút, Thiên Thiên trang điểm lại, rất nhanh tới.”

      Có lẽ là ảo giác, Hạ Lan Phiêu cảm thấy, nụ cười mặt Tô tỷ có chút miễn cưỡng, có chút khổ sở. Nhưng mà, nàng còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, bốn phía đột nhiên tối lại, hồi tiếng trống cũng đột nhiên vang lên.

      Trong đêm tối yên tĩnh, có đàn sáo mờ ảo, có đàn tranh thanh lệ, chỉ có tiếng trống nguyên thủy nhất thuần túy nhất. Theo tiếng trống, hồng y nữ tử đeo khăn che mặt thướt tha vào sân, da thịt trần trụi, nóng bỏng nhảy múa làm cho người ta dám tin vào mắt mình.

      Đây chính là tỷ tỷ của ta – Hạ Lan Khinh Vũ sao?

      Nàng là cao, dáng người tốt! ngờ tỷ tỷ cũng nhảy múa. Mặc dù vì có lụa mỏng che mà thấy mặt mũi, nhưng ta có thể tưởng tượng được dung mạo tuyệt mỹ đằng sau ấy. Nhất định là… nàng xinh đẹp hơn ta rất nhiều.

      Tiếng trống ngày càng kịch liệt.

      Theo biến hóa của tiếng trống, người múa càng uốn éo eo linh hoạt, càng lộ ra mềm mại xương. Sau đó, tiếng trống đột nhiên dừng lại, cũng đột nhiên cởi áo khoác màu đỏ xuống ném vào đám người, lộ ra áo mỏng màu tím và quần dài phiêu dật cùng màu, theo tiếng trống nhanh xoay tròn, váy bồng bềnh, giống như phi tiên.

      Theo loạt động tác cởi quần áo, ném quần áo của , người phía dưới liên tục kêu lên, Hạ Lan Phiêu nhìn cũng trợn mắt há hốc mồm. Nàng biết rằng, ở thế giới này nữ nhân cũng có thể to gan cởi đồ như vậy. Theo bản năng nàng nhìn về phía Tiêu Mặc, lại phát Tiêu Mặc chớp mắt nhìn chằm chằm người đài, nhíu mày, hiển nhiên là xem ngây người. Mà lòng của nàng, hiểu sao lại đau xót.
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô: Chương 149

      Editor: hazelnut

      Đại sắc lang!

      Thấy đẹp là cứ dán mắt vào nhìn dời được, là xấu hổ chết mất! Sao ngươi chảy nước miếng luôn cho rồi? Tìm thuốc giải cho ta ư, hừ, ta thấy ngươi muốn Kim Ốc Tàng Kiều nàng ấy! Đại sắc lang!

      Hạ Lan Phiêu oán hận nhìn Tiêu Mặc, còn Tiêu Mặc đột nhiên cảm giác lạnh đốt sống lưng. Theo bản năng, quay đầu lại nhưng thấy ai có biểu khác lạ. Hóa ra khoảnh khắc quay đầu lại, Hạ Lan Phiêu nhanh chóng cúi đầu xuống, dám nhìn thẳng vào mắt . Nên, nàng cũng nhìn thấy khóe miệng Tiêu Mặc vẽ lên đường cong, rồi lại chú tâm nhìn điệu nhảy của Hạ Lan Khinh Vũ.

      Tiếng trống dồn dập, Khinh Vũ lại bắt đầu xoay tròn, đong đưa cái eo thon, phong tình vô cùng. Sau đó, nàng tiện tay nhấc váy lên, lộ ra bóng chân hồng nhạt dưới ánh đèn, tình ý xinh đẹp làm cho người ta muốn phun cả máu mũi. Dưới đài, sớm có mấy người đàn ông chịu được muốn nhảy lên sân khấu ôn lấy người đẹp, bị mấy người trong quán ngăn lại, đành phải ở dưới khán đài liều mạng hô hào.

      Khi điệu nhảy kết thúc, toàn hội trường sớm Khi khúc lúc kết thúc, toàn trường sớm nóng rực lê. Khinh Vũ đứng lẳng lặng giữa sân khấu còn ở dưới các vị lão gia điên cuồng ra giá nàng.

      "Ta ra giá năm trăm lượng bạc ròng!"

      "Ta ra giá ngàn lượng!"

      "Ta ra giá ngàn lượng hoàng kim!"

      . . . . . .

      Cái giá đưa ra ngày càng cao, trong lòng Hạ Lan Phiêu cũng theo đó nặng nề thêm. Trái lại chuyện lần này Hạ Lan Phiêu có chút nóng nảy.

      lúc nàng rối rắm, do dự biết có nên cùng Tiêu Mặc hỗ trợ nhau mua lại Khinh Vũ lại nghe thấy Tô tỷ cười lớn : "Các vị đại gia bình tĩnh chớ nóng vội, chẳng là, cái danh phu quân của Thiên Thiên nương phải có nhiều tiền là có thể mua được mà phải xem ai là người có thể giành được trái tim của Thiên Thiên nương kìa."

      Cái gì cơ? Trò đùa gì vậy?

      Hạ Lan Phiêu kinh ngạc há to miệng, còn những nam tử vừa mới đấu giá thất bại lại lộ vẻ vui mừng rối rít. Bọn họ tự tin mặc dù phương diện tiền tài mình kém hơn chút, nhưng luận về nhân phẩm hay tài mạo đều là nhất đẳng, nhất định chiếm được trái tim người đẹp.

      Tô tỷ chậm rãi qua quy tắc lần bán đấu giá này, Hạ Lan Phiêu lại cảm giác nàng giống như bị người ức hiếp, rất là cam lòng: "Thiên Thiên nương là bảo bối của Tiêu Tương quán, nương ấy thể bị bôi nhọ bởi những thứ vàng bạc kia được. nương rồi, hôm nay là ngày tốt cho đôi lứa do nàng chọn, cầu tiền tài, chỉ cầu người lòng. Xin các vị đại gia ở đây, trong thời gian hai nén hương chọn xong sính lễ cho Thiên Thiên nương, lễ vật cầu quý trọng, cái chính là phù hợp tâm ý của nương là được. Bây giừo, xin các vị đại gia bắt đầu chuẩn bị."

      Những lời của Tô tỷ lần nữa lại khiến mọi người xôn xao.

      Các vị lão gia nguyên muốn dùng tiền mua người này, nghĩ tới còn ngồi chỗ nhao nhao cảm thấy thú vị, lại càng muốn có bằng được Thiên Thiên nương.

      Bọn họ như ong vỡ tổ, có người tự mình chạy chuẩn bị lễ vật hoặc có người phái người làm về lấy Kỳ Trân Dị Bảo trong nhà tới, chỉ hận đem được toàn bộ gia sản đưa tới trước mặt người đẹp để đổi lấy tiếng cười của nàng. Hạ Lan Phiêu trơ mắt nhìn Hạ Lan Khinh Vũ dửng dưng ngồi ghế, được Tô tỷ hầu hạ uống trà ăn hạt dưa, rất tự nhiên. Nếu phải vừa mới tận mắt nhìn thấy Khinh Vũ biểu diễn, quả nàng hoài nghi những người kia là các nương, còn tỷ tỷ của nàng là mới là đại gia.

      Có lẽ là cảm thấy ánh mắt kỳ dị của Hạ Lan Phiêu, đôi mắt xếch của Khinh Vũ nhướn lên nhìn về phía Hạ Lan Phiêu, khẽ mỉm cười với nàng. Mặc dù nụ cười của nàng sau khăn che mặt, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn cảm thấy trái tim run lên, thế gian vạn vật cũng nhất thời có màu sắc. Cũng biết tại sao, nàng cảm giác Khinh Vũ này rất quen mắt, hình như rất lâu trước đây từng gặp vậy.

      Đây là ràng buộc tình thân ư, tỷ tỷ của ta. . . . . .

      Thời gian hai nén hương hết rất nhanh, mọi người chuẩn bị lễ vật xong cũng sai biệt lắm. Bọn nha hoàn cầm khay đến mỗi bàn thu lễ vật, trong mâm rất nhanh bày đầy các loại kỳ trân. Họ đưa lễ vật mỗi bàn nhất nhất đưa đến trước mặt Khinh Vũ, nhưng Khinh Vũ dường như nhìn cũng nhìn cái, chỉ hơi hơi gật đầu.

      Rốt cuộc đến lượt Tiêu Mặc rồi. Hạ Lan Phiêu vẫn nhìn xem Tiêu Mặc đưa thứ gì ra, lại thấy lấy ra từ trong ngực đồng tiền, năm chắc bẻ làm đôi, bỏ nửa đồng tiền vào khay. Nha hoàn cầm khay nhìn Quý công tử này cư nhiên cầm nửa văn tiền làm sính lễ, khỏi kỳ quái nhìn cái, nhưng vẫn đưa phần lễ vật kỳ quái này đến trước mặt Khinh Vũ.

      Đúng lúc này, có chuyện xảy ra khiến người ta kinh ngạc.

      Khinh Vũ nhìn nửa văn tiền khay, chậm rãi tháo khăn lụa mặt xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp gì sánh được. Trong cái nhướn mày của nàng tràn đầy nhu tình đậm sâu, đôi môi đỏ thắm môi nở nụ cười sáng lạng, mặt mày tình nhìn Tiêu Mặc. Mọi người đều bị mỹ mạo của nàng làm cho khuynh đảo, như say như si nhìn chằm chằm gương mặt cực kì mỹ lệ của nàng, mà Tiêu Mặc vẫn bình tĩnh. Chỉ có Hạ Lan Phiêu, cảm thấy toàn bộ thế giới trong nháy mắt sụp xuống, đè nặng hô hấp của nàng.

      "Công tử, đến phiên lễ vật của ngươi rồi."

      Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn khay trước mặt mình, lúc này mới phát toàn hội trường chỉ có mình nàng có lễ vật đưa ra, mà nàng cũng thành tiêu điểm của toàn hội trường. Nàng hơi suy nghĩ chút, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi đặt thức ăn còn dư và vỏ hạt dưa thả vào trong khay, mà vậy cũng làm nha hoàn bị thương đến hỏng mất.

      Nàng như người mộng đưa lễ vật của Hạ Lan Phiêu đến trước mặt Khinh Vũ, Khinh Vũ thâm tình nhìn vỏ hạt dưa trước mặt mình, trực tiếp về phía Hạ Lan Phiêu. Nàng tới bên cạnh Hạ Lan Phiêu, dịu dàng cúi người, xoa xoa đầu Hạ Lan Phiêu: "Lễ vật của vị công tử này hợp với tâm ý của ta nhất. Từ giờ trở , ta là người của vị công tử này."
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô. Chương 150:

      Editor: kaylee
      Người của ta? Đùa gì thế!

      Ảo giác, nhất định là ảo giác.... Ảo giác này là đáng sợ.... Còn có, có thể đừng sờ đầu ta nữa hay ? Tay của ngươi xảy ra chuyện gì? Mau bỏ móng vuốt của ngươi ở ngang hông ta chỗ khác!

      Hạ Lan Phiêu oán hận nhìn móng vuốt trắng noãn ở ngang hông mình, sau đó hít sâu hơi để ổn định tâm tình của mình, nhưng cuối cùng cũng dám phát tác.

      Những nam nhân này đều là công tử thế gia hoặc gia đình thương nhân lớn, đều được vạn người sùng bái, đột nhiên bị bại bởi tên nam nhân thấp bé có danh tiếng gì là mất hết thể diện. Nếu phải bận tâm vì giai nhân, có lẽ bọn họ sớm để cho tay chân của mình đánh cho tên tiểu tử biết điều này thăng thiên (chết).

      Hạ Lan Phiêu oán giận nhìn nam nhân lẳng lặng tản ra sát khí đầy phòng, nhìn Tiêu Mặc vẫn bình tĩnh ngồi uống rượu để ý tới nàng, trong lòng biết nên vui hay nên buồn. Trời mới biết, nàng chỉ là tiện tay cầm qua vỏ hạt dưa, tại sao lại thành sính lễ nương người ta ngưỡng mộ trong lòng?

      "Vị đại gia này xin bớt giận, nghe ta lời được ?"

      Theo tiếng than của Khinh Vũ, sắc mặt của mọi người cũng đỡ hơn chút. Giọng của Khinh Vũ phải là giọng thanh thúy dễ nghe như bao nữ tử khác, mà là mang theo chút trầm thấp của nam tử, lại có sức quyến rũ khác biệt. Vóc dáng nàng rất cao, cao hơn cả Hạ Lan Phiêu cái đầu, nhưng tay của nàng cũng rất tự nhiên ôm thắt lưng của Hạ Lan Phiêu, ôm nàng vào trong ngực chặc, hình ảnh này quỷ dị nên lời.

      Ở trong ngực của nàng, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng dồn dập, bị nàng trói buộc thở nổi. Mà Khinh Vũ chỉ cười híp mắt nhìn Hạ Lan Phiêu, dịu dàng : "Tấm lòng của các vị đại gia đối với ta, ta rất là cảm kích, nhưng lần này sính lễ hoàn lương ta xem trọng phải là có quý giá , mà là người kia đối với ta có tâm. Lễ vật vị tiểu gia này tặng rất hợp tâm ý ta."

      "Dưa. . . .Vỏ hạt dưa rất hợp tâm ý Khinh Vũ nương? Việc này giải thích thế nào?"

      "Các vị đại gia, Khinh Vũ lưu lạc phong trần, chẳng qua là muốn làm đàng hoàng, vì phu quân mình mến tự tay nấu canh. Kinh Thi có câu, ‘đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ Quỳnh Dao. Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã’ (*). Vị tiểu gia này cho Khinh Vũ phải là châu báu quý giá, cũng phải là quần áo lộng lẫy, mà là tình ý cùng nhau sinh hoạt bình thản qua ngày, hẹn mà cùng chung suy nghĩ với Khinh Vũ. Từ xưa tới nay, cuộc sống của dân chúng chính là 'dân dĩ thực vi thiên'. Nếu Khinh Vũ quyết tâm muốn làm nhân phụ, dĩ nhiên là đặt việc lo liệu việc nhà, giúp chồng dạy con ở vị trí thứ nhất, mà phải dùng sắc đẹp hầu hạ người. Cho nên, xin các vị đại gia đây hiểu cho lựa chọn của Khinh Vũ."

      (*) Trích bài ‘Xuân thu’ < Quốc Phong – Vệ Phong – Mộc Qua>. Dịch: ‘ đưa ta tiên đào, ta lấy Quỳnh Dao báo đáp ’.

      Khinh Vũ vừa , vừa hơi khom người với mọi người, làm cho mọi người suy nghĩ sâu xa. Bọn họ cũng nhớ lại trong nhà mình có thê tử nguyên phối vì bọn họ lo liệu việc nhà, bắt đầu nhớ lại những ngày đồng cam cộng khổ, mặt ra biểu tình như có điều suy nghĩ.

      dễ lừa gạt...

      Hạ Lan Phiêu thấy đám người này dễ lừa gạt như vậy, khỏi bắt đầu bội phục tài ăn của "tỷ tỷ" mình. Mà nàng cũng biết, xuất của nàng tuyệt đối phải là tình cờ.

      Khinh Vũ.... Đây chính là Hạ Lan Khinh Vũ.... Tỷ tỷ của ta…. Nàng là xinh đẹp.

      Nhưng ai có thể cho ta biết, tại sao mặt nàng và Hạc Minh giống như như đúc, nụ cười biến thái cũng giống Hạc Minh như đúc? Ta là sợ a a a a a a!

      Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ Quỳnh Dao.... Được rồi, ta cho ngươi vỏ hạt dưa, ngươi lấy thân thể của ngươi báo đáp ta?

      Lời vô lại này chỉ có tên khốn khiếp Hạc Minh kia mới có thể ra! Loại vũ điệu biến thái lại lộ liễu này chỉ có tên Hạc Minh biết xấu hổ kia mới có thể nhảy! Nhưng ai có thể cho ta biết vị tỷ tỷ cùng thuốc giải cứu mạng ta rốt cuộc nơi nào?

      "Công tử, lên lầu với ta ."

      ‘Khinh Vũ’ đắm đuối đưa tình với Hạ Lan Phiêu, nhàng rúc vào vai của nàng. Nếu để ý đến thân hình cao lớn, đây hình ảnh đẹp - nhưng nàng cao khoảng thước tám năm, mà Hạ Lan Phiêu chỉ có thước sáu a a a a a!

      ‘Tỷ tỷ’ thân ái, ngươi cực khổ rúc mặt vào vai ta, ngươi mệt sao? Ngươi mệt, nhưng bả vai của ta bị ngươi làm cho lõm xuống! Ngươi có thể buông ta ra hay ?

      "Công tử? nghe lời ta, ngươi hối hận nha ~~~~~"

      Cặp mắt xếch xinh đẹp quyến rũ vô cùng quen thuộc, giọng điệu biến thái cũng vô cùng quen thuộc.

      Lúc Hạ Lan Phiêu nghe được giọng quen thuộc từ trong đôi môi đỏ thắm kia, còn chút sức lực nào để phản kháng rồi. Nàng yên lặng gật đầu, im lặng theo sau lưng ‘Khinh Vũ’ lên lầu, tự chủ được nhìn Tiêu Mặc cái.

      Lầu dưới, Tiêu Mặc vẫn lẳng lặng uống rượu, dường như đối với những chuyện phát sinh trước mặt để ý tới. Có lẽ, còn đợi những nữ nhân diễm lệ khác bị bán đấu giá, và mua tiểu lão bà về nhà. Nhưng rốt cuộc, ta lại chờ đợi điều gì?

      Hạ Lan Phiêu cười tự giễu, theo ‘Khinh Vũ’ đến sương phòng lầu hai. Khi nàng vừa mới bước gian phòng màu hồng đầy mùi hương ngọt ngào, đột nhiên cửa phòng bị người ta đóng lại cách thô lỗ, dien.dan~le/quý/doon nàng cũng bị ‘Khinh Vũ’ áp vào góc tường. ‘Khinh Vũ’ cười khanh khách giam cầm nàng trong khuỷu tay của mình, mặt cách nàng chỉ có tấc. Nàng cúi người, khẽ cọ vào mặt Hạ Lan Phiêu cái, gần như thở dài : "Công tử, xuân tiêu khắc giá ngàn vàng, biết ta phải phục vụ như thế nào công tử mới hài lòng đây?"

      "Công tử cái đầu ngươi! Tên Hạc Minh biến thái đáng chết này!" Hạ Lan Phiêu nhìn ‘Khinh Vũ’ gào thét.
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô: Chương 151

      Editor: hazelnut


      "Ơ ơ, bị nhận ra mất rồi, thương tâm ~~"

      Hạc Minh thu cánh tay về, trong nháy mắt mặt thành cái bánh bao, nhìn điềm đạm đáng .

      co người rúc ở góc tường, tay ngừng vân vê vạt áo, dùng ánh mắt đặc biệt ai oán nhìn Hạ Lan Phiêu, nhìn tới mức nàng muốn cởi giày ra, hung hăng ném ngay vào mặt của . Nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn hít hơi sâu, cố gắng để cho giọng mình bình tĩnh lại: "Làm sao ngươi lại ở chỗ này? Tỷ tỷ Khinh Vũ của ta đâu rồi?"

      "Khinh Vũ nào?" Hạc Minh mang vè mặt mê mang nhìn nàng, trong mắt lại tràn đầy giảo hoạt.

      Ngươi còn giả bộ! Ta cho ngươi giả bộ!

      "Chính là Thiên Thiên nương của Tiêu Tương quán. Ngươi thay nàng ra sân khấu, đừng có ngươi biết nàng."

      "A, ngươi nàng à. đáng tiếc, nàng còn ở đây."

      "Cái gì? Chẳng lẽ nàng. . . . . ."

      " vất vả ta mới thăm dò được tin tức của nàng, nguyên muốn dùng sắc đẹp của ta dẫn dụ nàng, biết được chút nhưng trước khi ta đến nàng ta rồi, thương tâm ~~~" Hạc Minh ai oán nhìn Hạ Lan Phiêu: "Tiểu Hạ Lan, có phải là người nhà ngươi, mọi người đều thích chạy trốn vậy? Ta là khổ sở ~"

      "Ngươi mới thích chạy trốn, cả nhà ngươi đều thích chạy trốn ấy! Người có đầu óc thấy biến thái đều trốn hiểu !"

      "Biến thái? Ha ha ha. . . . . ."

      Hạc Minh đùa giỡn nhại lại lời của Hạ Lan Phiêu, mặt còn mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người kìm được run lên. Nàng cố gắng để giữ vẻ mặt nghiêm túc cho mình nhưng nàng biết nàng làm thế nào vẻ mặt trầm đó đều thể ảnh hưởng ánh nắng mặt trời rực rỡ phát ra từ nội tâm Hạc Minh, đúng là vô lực. . . . . .

      "Hạc Minh đại nhân, rốt cuộc tỷ tỷ của ta đâu rồi? Ta tìm nàng có việc gấp."

      "Hả? Việc gấp gì?"

      "Chuyện liên quan đến sống chết."

      "Như vậy a. Là độc “Thánh Thủy” sao?"

      "Làm sao ngươi biết!" Hạ Lan Phiêu trợn to hai mắt.

      "Hình như Tiểu Hạ Lan quên mất, Tiểu Mộ Dung thế nhưng là thần y đấy. đời này, hiếm độc nào mà thể giải được, nhưng loại độc “Thánh Thủy” trong người ngươi lại chính là trong số đó. Độc “Thánh Thủy” này là độc vật gia truyền của nhà Hạ Lan các người, từ trong chín loại hoa độc và chín loại cây độc chọn tùy ý kết hợp ba loại mà thành, thuốc giải cũng giống nhau. Nếu tùy tiện giải độc, rất có thể nghĩ là giải được nhưng lại càng độc nặng hơn ~~"

      "Vì thế, các ngươi biết thuốc giải trong tay tỷ tỷ của ta nên đặc biệt tới tìm nàng ấy, đúng ?" Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp: "Hạc Minh, cám ơn ngươi."

      Cám ơn ta? Tại sao muốn cám ơn ta? Ta tới tìm nha đầu kia, chỉ vì muốn biết bí mật kia thôi. . . . . . Nhưng bị nàng nhìn “thâm tình” như vậy, cũng tồi. Nếu là hiểu lầm cứ để nàng hiểu lầm .

      "Ha ha."

      Hạc Minh hàm hồ cười tiếng, tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra. Trong chốc lát, luồng gió lạnh ùa vào căn phòng, xua tan ít mùi son phấn trong phòng. nhàm chán cúi đầu xuống, cởi từng thứ đồ trang sức người xuống, lúc muốn cởi cả y phục Hạ Lan Phiêu vội vàng bưng kín mặt: "Ngươi.. ngươi.. ngươi.. muốn làm gì?"

      "Thay quần áo ~~"

      "Đồ biến thái! Ngươi phải biết cái gì gọi là “nam nữ thụ thụ bất thân” sao?"

      "Nhưng mà phải những gì nên làm chúng ta cũng làm rồi ư, Tiểu Hạ Lan ~~ dáng dấp của người ta tốt như vậy, người khác được lợi bằng ngươi được lợi... ngươi có đúng ?"

      Hạc Minh cười ha ha, can đảm cởi y phục trước mặt Hạ Lan Phiêu, rửa sạch, xoá hết phấn mặt, đổi trường bào màu đỏ mình thường hay mặc.

      biết trường bào của có nút cài áo hay là cố tình cài, cổ áo mở lớn, lộ ra lồng ngực mê người. Mái tóc dài màu đen của lười biếng xõa ở phía sau, đôi mắt xếch tà mị tràn ngập nụ cười liếc qua Hạ Lan Phiêu, liều mạng kéo bàn tay che mặt của nàng xuống.

      đặt tay của Hạ Lan Phiêu lên ngực của mình, dùng tay của nàng vuốt ve da thịt của mình, cười khẽ bên tai nàng: "Tiểu Hạ Lan, có duyên gặp nhau, hay là chúng ta tiếp tục những gì trước kia chưa xong nhé."

      Tiếp tục? Tiếp tục gì thế?

      "A nha, nên dùng ánh mắt vô tội này nhìn người ta chứ sao. Dĩ nhiên là tiếp tục ~~ thân mật rồi ~~"

      . . . . . .

      Để chứng minh lời của chính mình phải là giả, Hạc Minh phần phật cái cởi y phục mình vừa mặc xong xuống.

      từ từ cởi nút áo ra, lộ hơn nửa bả vai, tay bờ vai chậm rãi vuốt ve, cười như cười nhìn Hạ Lan Phiêu, nghiêng người trong đôi mắt xếch tràn đầy khiêu khích. Hai loại cảm giác này hoàn toàn bất đồng là cường tráng và xinh đẹp lại cùng xuất người , chung quanh tỏa ra hào quang màu đỏ.

      Dàng người Hạc Minh rắn chắc nha. . . . . . Cơ ngực này, eo thon này, bắp tay này, phải là người nữa rồi a a a! chụp hình loại A là đáng tiếc!

      Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn dáng người đẹp tới phun máu mũi của , đột nhiên nghĩ tới Tiêu Mặc. ra thời gian nàng và Tiêu Mặc "thẳng thắn gặp nhau" cũng ít nhưng chưa có lần nào nhìn thấy dáng người của Tiêu đại gia cả. Theo như trí nhớ trước kia dáng người Tiêu Mặc cũng kém, nhưng so với Hạc Minh có cảm giác khác nhau.

      Mặc dù đều có bắp thịt rắn chắc và bụng bằng phẳng nhưng xương cốt của Hạc Minh mảnh mai hơn chút, cũng có quyến rũ và xinh đẹp của người phụ nữ hơn, là nghiệt phi giới tính mỹ lệ tới chói mắt. Như qua, chung quanh ta trai đẹp ít, hạnh phúc (* __ *)

      "Tiểu Hạ Lan. . . . . . quên cái tiểu tử thối kia , hưởng thụ gian đêm đẹp đẽ với ta, được ?" Hạc Minh thầm bên tai Hạ Lan Phiêu.
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển Giang Đô. Chương 152:

      Editor: kaylee
      Lúc này hô hấp của Hạc Minh nóng rực như vậy, nóng đến mức có thể hòa tan thân thể của Hạ Lan Phiêu.

      Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy thân thể ấm áp, lỗ tai cũng bị khí nóng Hạc Minh thở ra làm cho đỏ bừng. loại cảm giác kì dị bắt đầu lan tràn ở trong thân thể nàng, mà nàng lại phát thế nhưng mình lại tham luyến khuôn mặt đẹp đẽ của Hạc Minh như thế.

      Nàng ngơ ngác nhìn Hạc Minh, nhớ lại lúc sau khi mình đến nơi này người đầu tiên nhìn thấy chính là Hạc Minh gần như lộ ra trọn vẹn thân thể, dien.dan/lê/quý/đôn nhịn được ‘hì hì’ tiếng cười lên. Hạc Minh khẽ hôn lên môi nàng, có chút vui : “Tiểu Hạ Lan, có phải ngươi lại thất thần hay ?”

      “Ha ha…. Nhớ lại chút chuyện hay thôi.” {Nhớ lại chuyện lúc Hạc Minh đại nhân làm nam sủng của Hạ Lan Phiêu, (* __ *)}

      “Là việc hay gì vậy? ra cho mọi người cùng nhau chia sẻ chứ.”

      cần.” (ngươi bóp chết ta)

      “Chẳng lẽ ngươi nhớ tiểu tử thúi kia?” Hạc Minh hừ lạnh: “ nha, ràng nhận ra ta là ai, nhưng lại cầm nửa văn tiền đến nhục nhã ta ‘ đáng giá đồng’, là chán ghét. Nam nhân mỹ lệ lại ‘có thể làm’ như ta, đêm vạn lượng cũng đáng giá, mà lại…. Hừ! may là những người khác coi như tinh mắt.”

      Nếu như những lão gia kia biết ngươi là nam nhân đoán chừng đồng cũng chịu bỏ ra…. Hoặc là càng thêm kích động, ra nhiều hơn? A a a a, ta đúng là hủ nữ, xấu hổ ~~

      Đợi chút, tiểu tử thúi? Tiêu Mặc? Tiêu Mặc sớm biết thân phận của tên Hạc Minh biến thái chết tiệt này? Mà biết ràng chân tướng, còn trơ mắt nhìn ta và nam nhân khác lên lầu, thậm chí còn có thể ***** trận? Rốt cuộc là vì ngại màu sắc nón xanh đầu mình càng thêm tươi đẹp, hay căn bản là quan tâm ta có trung thành hay ?

      Đúng rồi, ta quên mất chúng ta còn quan hệ gì, bây giờ ta chỉ là vật thí nghiệm của mà thôi…..

      Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới ở dưới lầu, có thể Tiêu Mặc còn chưa rời , mà nàng lại ở dưới mắt chồng trước cùng người khác đùa giỡn trình diễn kích tình…. Đây là…..

      thể , cảm giác này là quá hả giận rồi! Nếu mà bỏ qua tính tình biến thái của Hạc Minh, ta còn rất nguyện ý chiếm tiện nghi của đấy! Nhưng mà, dieen~đàn.leequysddoon tại sao ta có thể mặc cho mình luân hãm bên trong sắc đẹp của , để phát triển làm kẻ huênh hoang khoác lác? Ta muốn….

      Hạ Lan Phiêu tưởng tượng thấy bộ dạng Hạc Minh biết xấu hổ kề cận nàng sau khi bọn họ ‘này nọ í é’, khỏi hít vào ngụm khí lạnh. Nàng khẽ đẩy người nam nhân ở người mình, thử dò xét hỏi: “Hạc Minh?”

      “Ừ ~~~ ” Hạc Minh cởi ra nửa quần áo, lộ ra nửa toàn bộ người .

      “Nếu ngươi muốn cởi quần áo, tại sao vừa rồi lại phải mặc lên? Như vậy thay quần áo phiền toái sao?” Nàng chăm chú hỏi.

      ……….

      Mặt của Hạc Minh, lại lần nữa biến thành bánh bao.

      “Thôi, có ý tứ. Mỗi lần tiểu Hạ Lan đều như vậy, thích nhất dội nước lạnh lúc người ta vui mừng nhất. Ngươi là cố ý, hừ!”

      Ngón tay ngọc thon dài của Hạc Minh chỉ vào chóp mũi của Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt uất ức giống như đứa trẻ bị đoạt kẹo. Hạ Lan Phiêu trơ mắt nhìn người thân thể cường tráng cao 1m85 bày ra biểu tình điềm đạm đáng , bỗng dưng cảm thấy rét lạnh. Nàng lúng túng cười, muốn đứng dậy, lại thấy bóng trắng lướt qua cửa sổ mà vào.

      “Hạc Minh, ngươi bỉ ổi.” quý công tử xinh đẹp như tinh đứng ở cửa phòng, mắt lạnh nhìn Hạc Minh: “Bao giờ ngươi mới sửa được tật xấu thích cởi quần áo?”

      “Tiểu Mộ Dung cũng tới à ~ có phải ngươi cũng muốn gia nhập với chúng ta hay đây?”

      Hạ Lan Phiêu trơ mắt nhìn Hạc Minh mỉm cười đứng dậy, đột nhiên giống như bay chém tới gáy của Hoa Mộ Dung, mà Hoa Mộ Dung vừa vặn tránh được. Bọn họ nhanh chóng đấu tầm mười chiêu, diễn//đàn.lê~quý~đôn biểu tình mặt Hạc Minh ngày càng hưng phấn, mà Hoa Mộ Dung có chút chống đỡ nổi. nắm tóc đen của bị con dao trong tay Hạc Minh cắt đứt, mà chút thương tiếc nhìn tóc mình, khẽ mỉm cười. Hạc Minh cũng cười vỗ vai của , tán dương gật đầu: “Tiểu Mộ Dung, võ công tiến bộ nhiều, tiếp tục cố gắng nha.”

      “Cảm ơn Quốc sư đại nhân chỉ dạy.” Nhìn bộ dáng Hoa Mộ Dung cũng vui vẻ.

      Ồ, ai có thể cho ta biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao hai người kia vừa gặp mặt đánh nhau, bị đánh còn vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ bọn họ là…. Tiểu công và tiểu thụ? Trời ạ, Quốc sư công cùng Hoàng đế thụ, cộng thêm sư đồ luyến, là quá cẩu huyết, quá cẩu huyết rồi…. (lee: công – thụ, sư đồ luyến, k giải thích các nàng cũng biết đúng ? *cười gian)

      Hai mắt Hạ Lan Phiêu tỏa sang nhìn bọn họ, mà bọn họ cũng hiểu sao lại cảm thấy trận buồn nôn. Hoa Mộ Dung lên phía trước, mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu sửa sang lại quần áo, dịu dàng : “Hạc Minh hù dọa ngươi , xin lỗi!”

      , cần….” Người nào đó mặt đỏ đến mang tai.

      “Kỳ chúng ta làm như vậy là có nguyên nhân đó. Trước đây lâu, chúng ta truy xét (truy tìm + dò xét) vị trí của Thánh vật, ngoài ý muốn biết được có liên quan đến tỷ tỷ của ngươi, vì vậy mới chạy tới Giang Đô. Nhưng lúc chúng ta chạy đến đây, thấy nàng, đất chỉ có thi thể của người nam nhân. Để cho an toàn, chúng ta xử lí thi thể, ta ra ngoài truy xét, mà Hạc Minh ở lại canh giữ chỗ này, dieenddanf~~lê.quy.don,,.com xem chút có người tự chui đầu vào lưới hay . Nhưng mà, phiền não…. ràng chút dấu vết bị ép buộc mang , chút manh mối cũng có.”

      Hoa Mộ Dung xong, nhíu chặt lông mày, ngay cả cau mày tức giận cũng xinh đẹp như vậy. Hạ Lan Phiêu nuốt nước miếng, quyết định truy hỏi vấn đề nhạy cảm này, mà kỳ quái hỏi: “Tỷ tỷ ta biết võ công sao?”

      “Theo như tình báo của chúng ta, là .” Hoa Mộ Dung liếc nàng cái: “Nếu như biết võ công, chỉ sợ sớm chạy trốn rồi.”

      cũng đúng…. Như vậy rốt cuộc tại sao Hạc Minh lại muốn giả làm Khinh Vũ múa thoát y? Là vì dụ địch sao?”

      ……….

      “Hạc Minh!” Hoa Mộ Dung nghiêm nghị nhìn Hạc Minh: “Ngươi lại chuyện, đúng hay ?”

      “Ha ha ~ ~ tiểu Mộ Dung hiểu ta ~ ~ ta chỉ là thấy người quen, nhịn được nên ra sân chào hỏi thôi.”

      Dùng phương thức này ra sân chào hỏi………..

      Hạ Lan Phiêu và Hoa Mộ Dung đều yên lặng đen mặt.

      “Này…. Nếu như các ngươi tìm được tỷ tỷ có thể liên lạc với ta hay ? Phụ thân , chỉ có nàng mới có thể giải độc cho ta.”

      “Đó là đương nhiên. Hạ Lan, chúng ta hi vọng ngươi có chuyện gì. Chúng ta là bằng hữu của ngươi.”
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :