1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương . . .

      Editor:

      Tiêu Nhiên….

      Hạ Lan Phiêu nhìn bóng lưng Tiêu Nhiên rời , trong nội tâm đau xót, nhìn đến ngây dại. Tiêu Mặc xoay đầu nàng lại, để nàng nhìn mình, giọng điệu có chút vui : “Hạ Lan, ngươi nhìn nam nhân khác Trẫm ghen đấy.”

      “Hoàng Thượng, xin người nên những lời trái lương tâm nữa, được ? , lần này ngươi lại có tính toán gì?”

      Hạ Lan Phiêu cảnh giác nhìn Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc chỉ cười. Tiêu Mặc vỗ đầu Hạ Lan Phiêu, thản nhiên : “Hạ Lan, ngươi rất hiểu Trẫm. Đồ vật của Trẫm, cho dù thích, Trẫm cũng đưa cho người khác. Trẫm biết A Nhiên luôn mềm lòng tranh giành với người khác, cho nên đoạt trước lời , chỉ có thể rời . Nếu là A Nhiên trước, Trẫm cũng rất đau lòng đấy….”

      “Vậy…. Ngươi thích ta, tất cả đều là gạt người, đúng ?”

      Trò chơi, đánh cuộc. [Cuốn Cung đình hoàn tất, cuốn Giang Đô sắp hoa lệ mở màn].

      Tiêu Mặc ngờ rằng Hạ Lan Phiêu hỏi vấn đề như vậy, khỏi mất hồn. Nếu là ‘thích’, các nàng kia ‘thích’ đến cùng là thích thân thể của Trẫm, tiền tài của Trẫm, hay là vì có thể mang lại hư vinh cho nhà mẹ đẻ? A….

      Từ Trẫm biết, sủng ái của quân vương là thanh kiếm hai lưỡi, có thể làm cho người ta thăng chức rất nhanh, cũng có thể làm cho người ta chịu hết đố kỵ rơi vào địa ngục khăng khít. Mẫu phi của Trẫm chính là ví dụ tốt nhất. Tuy dung nhan xinh đẹp, tư thái thướt tha, giọng ngọt ngào ở trước mặt Trẫm lại là tái nhợt vô sắc, Trẫm chưa từng thích cái gì, tự nhiên chán ghét. Trừ nàng….

      Trẫm vẫn biết cảm giác của mình với nàng là gì, cũng biết nàng có chỗ nào khác với mọi người. ràng phải nữ nhân xinh đẹp ai sánh được, nhưng mỗi nơi nàng xuất đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Mỗi tiếng mỗi hành động của nàng đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng lại làm người khác khó có thể quên.

      Trẫm quên lúc nàng đau thương quỳ rạp trong mưa chỉ vì cung nữ, cũng quên cặp mắt vô hồn lúc ôm thân xác người cung nữ kia, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng. Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên Trẫm cảm thấy nàng rời khỏi Trẫm. Cho nên, Trẫm cắt tay của cả hai người, rốt cuộc cũng làm cho nàng tỉnh lại. Máu của Trẫm là vô cùng quý giá đấy, Hạ Lan Phiêu. Ngươi muốn dùng cái gì để đền bù tổn thất?

      Trẫm biết, lạnh lùng, ngây thơ, yếu đuối, kiên cường của nàng là chuyển đổi như thế nào, mà nàng đúng là nữ tử đặc biệt. Nếu là món đồ chơi, A Nhiên coi trọng còn tính, nhưng …. Trẫm muốn.

      Lúc nhìn thấy nàng và A Nhiên ôm nhau, Trẫm biết mình tức giận. Cái loại lửa giận tóe ra từ trong lòng rồi lan dần đến toàn thân, làm cho Trẫm mất lý trí trong giây phút đó. Như vậy tốt. Nhưng mà, từ sau khi tám tuổi, Trẫm cảm nhận được hỉ nộ ái ố (*) của người bình thường, có thể lần nữa cảm nhận được tức giận đúng là nên cảm tạ nàng.

      (*) hỉ nộ ái ố: các loại cảm xúc của con người: vui, buồn, tức giận, …

      Trẫm đưa nàng cho A Nhiên, Trẫm đổi ý, Trẫm để cho Hoàng Hậu làm Thượng Nghi, nàng đều có phản ứng. Thế nhưng, tại sao nàng phải hỏi Trẫm có ‘thích’ nàng ? Đáp án này, Trẫm cũng biết….

      Nếu Trẫm biết ‘thích’ là cái gì, mới có thể chút nghĩ ngợi trả lời nàng thôi. ra là, cái thế giới này, cũng có cảm xúc Trẫm biết, thể nắm trong tay. Nếu nàng ấy muốn biết đáp án, như vậy, Trẫm cùng với nàng tìm đáp án. Chỉ là, kết cục này ngươi có thể thừa nhận nổi sao, Hạ Lan Phiêu?

      Bầu trời u ám đột nhiên đổ mưa, Vốn chỉ là mưa phùn nho , theo thời gian liền thành mưa lớn rồi. Hạt mưa lớn bằng hạt đậu nặng nề rơi ngói lưu ly của đình nghỉ mát, đánh lên lá sen bắt đầu héo úa, văng lên bùn đất. Áo Hạ Lan Phiêu bị nước mưa xối tung tóe, tóc đen cũng dán lên trán, lộ ra khuôn mặt trắng nõn dịu dàng như gốm sứ. Tiêu Mặc cũng nhịn nổi nữa, đưa tay đặt lên trán nàng, mỉm cười với nàng.

      “Hạ Lan, chúng ta chơi trò chơi .” Tiêu Mặc tà mị nhìn nàng: “Nếu ngươi đồng ý Trẫm cùng ngươi Giang Đô tìm tỷ tỷ ngươi lấy thuốc giải. Trong lúc đó, nếu Trẫm ngươi, Trẫm thả ngươi ; nếu là , cả đời ngươi đều là Thượng Nghi của Trẫm, cả đời được rời khỏi cung. Lần đánh cuộc này, ngươi chơi hay ?”

      Nếu như chưa bao giờ biết cảm giác ‘thích’, nếu là ngươi chủ động trêu chọc Trẫm, vậy từ ngươi làm cho Trẫm biết thế nào là ‘thích’ là được. Nếu ngươi có thể làm được, Trẫm ban thưởng cho ngươi, nhưng nếu như ngươi làm được, Trẫm giữ người vô dụng. A….

      Cái gì?

      Giang Đô? Tỷ tỷ Hạ Lan Phiêu ở Giang Đô? Thủy Lưu Ly cũng ở Giang Đô? Đây là trùng hợp ngẫu nhiên, hay là an bài của vận mệnh? Mà ta…. Nhất định phải Giang Đô!

      Tiếng mưa rơi đầy trời đột nhiên im lặng, Hạ Lan Phiêu chỉ nghe tiếng của Tiêu Mặc vang vọng bên tai, mà gương mặt của Tiêu Mặc cũng phóng đại trước mắt. Nàng khó khăn nuốt nước miếng, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, lại cảm thấy đề nghị của Tiêu Mặc giống như là cái bẫy, dẫn dụ nàng nhảy xuống.

      Cái gì mà ‘ liền thả ’?Tiêu Mặc lại giở trò gì? Lần này giống như bình thường ‘Ngươi nghe lời ta liền đánh’, ‘Ta mất hứng hạ độc’, ‘Năm nay ăn tết tặng lễ, tặng lễ đưa Hạ Lan Phiêu’ tiết mục truyền thống biến thành ‘trò chơi đương’? Choáng nha! là Hoàng đế đại thúc hạ lưu bỉ ổi!

      Chỉ là…. Đây cơ hội! Những thứ khác , Tiêu Mặc chịu dẫn ta tìm thuốc giải đúng là mặt trời mọc phía tây. Ta muốn chết! Thủy Lưu Ly và thuốc giải đều ở Giang Đô, nếu muốn sống về nhà, đây cơ hội tốt. Hơn nữa, từ tình huống lần trước, Tiêu Mặc vẫn có thể tin tưởng, có thể suy tính trò chơi đương này của . Chỉ cần, đổi ý….

      “Tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Ngươi đổi ý làm sao?” Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu hỏi.

      “Ngươi có lựa chọn sao? Nếu như Trẫm đổi ý, ngươi cũng có cách nào, nhưng nếu ngươi chọn chơi trò chơi này, ngươi có cơ hội xuất cung, chọn, có bất cứ cơ hội nào. Hạ Lan, đáp án của ngươi là gì?”

      “Ta đồng ý. Hi vọng Hoàng Thượng giữ lời.” Hạ Lan Phiêu .

      nghe lời.”

      Tiêu Mặc hài lòng gật đầu, mắt híp giống như hồ ly. Hạ Lan Phiêu mơ hồ cảm giác mình lại bị tính kế, có chỗ nào đó đúng, nhưng làm thế nào cũng ra được. Mà Giang Đô đáng , cuối cùng cũng đợi được bọn họ vẫy tay rồi.

      ___________________________________________ Hồ ly :
      Quyển thứ hai: Giang Đô mở ra. Cuốn cung đình chủ yếu về chuyện bối cảnh, tính kế. Cuốn Giang Đô chính là từng bước vạch trần, lấy phát triển của tình cảm làm chủ.

      Tỷ tỷ của Hạ Lan Phiêu – Hạ Lan Khinh Vũ, Hạc Minh, Hoa Mộ Dung dẫn đầu các diễn viên hoa hoa lệ lệ lên đài. Công bố nửa bí mật của Liên phi, nhưng chuyện này nhất định là chân tướng mọi chuyện, hắc hắc; thuốc giải của Hạ Lan Phiêu, nửa Thủy Lưu Ly còn lại xuất ; đường về nhà của Hạ Lan Phiêu cũng được công bố.

      Đề nghị của Tiêu Mặc cũng là đánh lừa tiểu Hạ Lan đấy. Dựa theo tính tình của , nếu nhất định giữ người bên cạnh; nếu , tiểu Hạ Lan phải làm Thượng Nghi cả đời hầu hạ bên cạnh . . . (*_*)… hì hì. . .

      Nếu như Tiêu Mặc Hạ Lan Phiêu rồi hết sức cưng chiều sao? Vạy Hạc Minh đại nhân ra sân thế nào? Đợi cuốn Giang Đô xuất thế ! Ha ha ha. . . .

      #lề: hự, cuốn cung đình, tác giả chia chương ràng, chúng ta theo chương đúng ý rồi đó, sao lại thấy đến đây là hết mà cuốn Giang Đô xuất phát từ chương 144 nhỉ? Huhu, thôi coi như đây là kết hết chương 143 nha các tềnh iu ^_^
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Quyển Giang Đô:
      Chương 144


      Editor: hazelnut



      Giang Đô là chỗ tiếp giáp của Đại Chu và Tề quốc. Nhưng mỗi khi nàng chịu được mà thiếp , lúc tỉnh lại đều nằm trong ngực của Tiêu Mặc, làm người ta rét mà run.

      Ta đây là thế nào? Tiêu Mặc... phải ôm ta ngủ mấy đêm sao? Tại sao biết ta kiên trì tỉnh táo như thế nào, biết ta đẩy ra như thế nào, sáng sớm ngày hôm sau, khi tỉnh dậy cũng nằm trong ngực ?

      Tên đại sắc lang này! Ta còn biết thừa dịp ta lúc ngủ chiếm tiện nghi của ta thế nào! Bản thân được còn chưa , trước mặt thái giám giả bộ như nam nhân có ý nghĩa gì sao? Ngươi cũng chỉ có thể khắp nơi như thái giám thôi! Hạ Lan Phiêu oán hận thầm nghĩ. .

      " gọi phu nhân vậy kêu ngươi là cái gì?"

      Trong xe ngựa, mặt của Tiêu Mặc từ từ lại gần, mà thái giám Lý Trường biết điều nhắm hai mắt lại. Đoạn đường này, tiết mục tương tự diễn ra biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng cũng là Hạ Lan Phiêu tức giận lời nào mà kết thúc. Quả nhiên, Hạ Lan Phiêu cũng ham chiến, chỉ quay mặt qua chỗ khác, lí nhí như con muỗi : "Tùy ngươi thôi."

      Tiêu Mặc, ngươi hình như quên ngươi hưu ta rồi. Muốn nhớ lại phải , hay là khinh thường mà nhớ lại? Thôi, chỉ là cách gọi thôi, ta cần gì phải để ý? Chỉ cần độc của ta giải trừ xong, lấy thêm cả Thủy Lưu Ly, hừ hừ. . . . . .

      "Sao vậy? Hình như ngươi quá cao hứng." Tay của Tiêu Mặc rất tự nhiên khoác lên bả vai của Hạ Lan Phiêu.

      "Tiêu công tử quên giữa chúng ta có bất kỳ quan hệ gì rồi à. Ta còn là vợ của ngươi, ngươi kêu ta tieesng “phu nhân” là giễu cợt ta sao?" Hạ Lan Phiêu nghiến răng nhìn chằm chằm móng vuốt bả vai mình, theo bản năng .

      . . . . . .

      Tiêu Mặc trầm mặc. Hạ Lan Phiêu cũng nghĩ mình lại cứ như vậy ra suy nghĩ trong nội tâm, ảo não cắn môi. khí trong xe ngựa rất là lúng túng, giống như bầu trời yên lặng trước khi cơn bão tố đến vậy. Hạ Lan Phiêu còn cho là Tiêu Mặc nổi giận, chỉ là cười nhạt: "Ngươi đúng. Sau này, ta gọi ngươi Hạ Lan là được. Hạ Lan, nhớ ước định của chúng ta, thời giờ của ngươi cũng nhiều."

      "Biết rồi!"

      Muốn ngươi ta..., trừ phi nước biển chảy ngược. . . . . . Ta mới mặc kệ ước định gì gì đó, chỉ cần giải được độc liền chạy trốn! Dù sao cái thế giới này cũng có thứ gì khiến ta lưu luyến. . . . . . Hạ Lan Phiêu rầu rĩ thầm nghĩ.

      Xe ngựa dừng lại trước gian hoa lệ của tửu lâu. Tiêu Mặc bước xuống xe trước, thuần thục ôm Hạ Lan Phiêu xuống xe, lúc ánh mắt mọi người còn lộ kinh diễm cùng nàng bước vào tửu lâu. Tiêu Mặc mặc trường bào màu đen nạm vàng, tóc đen buộc lên bởi vòng buộc tóc bằng vàng, cử chỉ ưu nhã vừa phải, nhìn thế nào cũng ra công tử danh môn quý tộc; Hạ Lan Phiêu mặc quần áo màu hồng nhạt, xinh xắn lanh lợi, theo sau lưng Tiêu Mặc, da trắng như tuyết, xinh đẹp đáng , lại làm cho người ta quan hệ của nàng và Quý công tử đó rốt cuộc là huynh muội hay là vợ chồng. Trước quầy, Tiêu Mặc lấy ba cái chìa khóa phòng, vẻ mặt có chút vui.

      "Chỉ có hai phòng hảo hạng, phòng còn lại là nhà ngang (hazelnut: nơi ở của người hầu), nhức đầu. Nếu ta chịu chút uất ức, ở cùng ngươi cũng được." Tiêu Mặc mỉm cười.

      " cần, mời công tử cùng đại thúc ở cùng nhau, ta phòng."

      "Như vậy sao được!" Lý Trường luống cuống: "Nô. . . . . . Ta dám để cho. . . . . ."

      "Nếu Hạ Lan nguyện ý, vậy cứ như vậy ." Tiêu Mặc gật đầu: " tại trước tiên nghỉ ngơi, lúc sau xuống sảnh ăn cơm cùng nhau. Ngày mai, chúng ta phải tìm Hạ Lan Khinh Vũ."

      "Ngươi. . . . . . biết tung tích của nàng sao? Nàng ở đâu?"

      "Thanh lâu duy nhất ở Giang Đô thu nạp quan kỹ chỉ có Tiêu Tương quán, tỷ tỷ của ngươi tất nhiên ở đó." Tiêu Mặc nhàn nhạt .

      ". . . . . . Được, lát nữa gặp lại."

      Hạ Lan Phiêu cáo biệt với Tiêu Mặc, Lý Trường, theo hướng dẫn của tiểu nhị tới phòng của nàng, mắt thấy khỏi choáng váng. Lúc này nàng mới căm hận chính mình, chỉ vì lúc sĩ diện mà chọn nhà ngang, để bây giờ là khóc ra nước mắt.

      Có lầm vậy! Tại sao tửu lâu sang trọng như vậy lại có gian phòng cũ nát thế này! Đầy đất bụi, bàn ghế gãy tay cụt chân, góc tường còn có mạng nhện. . . . . . Đây cuối cùng là phòng hay là quỷ ốc? Sao lại bắt nạt người khác như vậy?

      "Tiểu thư, xin lỗi." Tiểu nhị áy náy nhìn Hạ Lan Phiêu: "Bởi vì năm ngày sau Vân Kính đại sư xuất quan, tiếp kiến người hữu duyên, cho nên khách tới Giang Đô chợt tăng, phòng cũng đầy, chỉ có thể ủy khuất ngài ở nơi này."

      Vân Kính đại sư? là đến tận tay mà chẳng mất thời gian!

      " sao, ta tự mình quét là được rồi." Hạ Lan Phiêu trong lòng khẽ động.
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Quyển Giang Đô: Chương 145

      Editor: hazelnut


      Khi Hạ Lan Phiêu vất vả khổ cực quét dọn xong gian phòng, sắc trời tối rồi. Nhìn căn phòng cuối cùng cũng sáng sủa, sạch , tâm tình nàng tốt, nhưng mệt đến nỗi lưng thẳng lên được. Đúng lúc này, đột nhiên tiểu nhị gõ cửa là Tiêu công tử gọi nàng ăn cơm, nàng đáp tiếng rồi vội vàng chạy xuống dưới sảnh.

      Đến muộn là chuyện nhưng đắc tội với cẩu hoàng đế lại là chuyện lớn! Ta còn muốn sống thêm vài năm nữaaa!

      Lúc nàng bước xuống đại sảnh, thực khách ngồi đầy bên trong rồi. Mặc dù Tiêu Mặc là hoàng đế, nhưng đặt trước phòng ăn trang nhã cho nên cũng chỉ có thể cùng dân chúng dùng cơm ở đại sảnh thôi. ngồi vào bàn trước, cạnh cửa sổ, tự nhiên rót rượu, cử chỉ ưu nhã, cao quý, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của nữ khách.

      "Oa, bắt đầu ăn rồi sao! may là có tới muộn!"

      Hạ Lan Phiêu hấp ta hấp tấp ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mặc, chú ý tới tuấn mỹ có hai của Tiêu Mặc, nhìn bàn trưng mấy thứ Dương Xuân Bạch Tuyết (hzn: tác phẩm nghệ thuật xuất sắc) chỉ có chút thức ăn, khỏi khổ mặt. Nàng chú ý tới ánh mắt có chút kinh ngạc của Tiêu Mặc và Lý Trường, ngượng ngùng ngẩng đầu lên hỏi: "Cái đó. . . . . . Đây chính là cơm tối hôm nay của chúng ta sao?"

      "Nếu tiểu thư hài lòng, tiểu nhân đổi ngay." Lý Trường hiểu ý .

      Từ sau khi Tiêu Mặc gọi Hạ Lan Phiêu là "phu nhân" nữa, nô bộc trung thành như cũng lập tức thay đổi cách gọi, bản lĩnh nhìn mặt chuyện khiến cho người ta khâm phục. Mặc dù trong lòng Hạ Lan Phiêu có chút khó chịu nhưng nàng muốn người khác biết quan hệ giữa nàng và Tiêu Mặc, thích được xung hô là "tiểu thư" này hơn, cho nên làm bộ chú ý tới.

      Cách Lý Trường xung hô sớm bị vài khác cố tình nghe lén nghe được, mặt các nàng đều lộ ra nụ cười kìm được, ánh mắt nhìn Tiêu Mặc càng nóng bỏng hơn. Hạ Lan Phiêu chú ý tới điều này, nhìn thức ăn trước mặt mà rầu rỉ.

      Tiêu Mặc, ngươi còn có thể keo kiệt nữa sao? Vì tiết kiệm tiền đường mà để ta ở căn phòng tồi tàn rách nát còn chưa tính, cư nhiên gọi món ăn cũng là rau cải, đậu hũ, cháo loãng, chút cá con? Tại sao có thịt? Ta muốn ăn thịt!

      "Cái đó. . . . . . Hôm nay chúng ta chỉ húp cháo, ăn rau cải đậu hũ sao?" Hạ Lan Phiêu làm bộ đáng thương nhìn Tiêu Mặc: " đói đấy."

      “Haiz."

      Tưởng chừng Tiêu Mặc lặng yên tiếng động lại thở dài. để bầu rượu xuống, chỉ vào thức ăn bàn, kiên nhẫn giải thích: "Những thứ này đều là món ăn nổi tiếng ở Giang Đô, là hương vị thể nếm được ở Kinh Thành. Cháo này gọi là “cháo Bích Tuyết”, dùng dương xỉ mọc ở lòng sông chế biến, mùi vị ngon; “đậu hũ” này nhìn bình thường, nhưng ra là dùng thịt, bỏ xương của Danh ngư cá đao của Giang Đô làm thành như đậu hũ, cho vào miệng tan ngay; mà “rau cải” phải . . . . ."

      "Tóm lại đều rất đáng tiền, đúng ?"

      . . . . . .

      "Ha ha."

      "Ăn ngon !"

      Hai mắt của Hạ Lan Phiêu bắt đầu lóe ra hào quang, đôi đũa gắp nhanh như tia chớp những món ăn trước mặt, khen lớn là mỹ vị, nhìn qua giống như là nha đầu quê mùa mới từ nông thôn lên. Nàng biết, bởi vì vừa mới quét dọn, mặt và người của nàng đầy bụi bẩn, nhìn thế nào cũng giống như tiểu nha hoàn đầu đầy bụi đất, sánh cùng Tiêu Mặc mây trôi nước chảy hợp, chứ đừng là làm cho người ta tưởng tượng nàng từng là nhất quốc chi mẫu. Lý Trường có chút bất đắc dĩ, nhìn người từng là nữ nhân có địa vị cao quý này, trong lòng thầm than nàng cũng biết tranh thủ cơ hội lấy lòng hoàng thượng , nhưng trong đáy mắt của Tiêu Mặc lại có nụ cười thản nhiên.

      "Các ngươi nghe gì chưa? Vị hoàng hậu dâm loạn Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng bị hoàng thượng phế bỏ, hoàng thượng lại chọn tân hậu! biết hoàng hậu tiếp theo là ai nhỉ?"

      "Hẳn phải là nữ quan quý tộc hoặc là công chúa nước khác thôi. . . . . . Mặc kệ là ai cũng hơn so với người phụ nữ biết xấu hổ kia! sỉ nhục với nữ nhân chúng ta!"

      "Mà hoàng thượng đúng là đáng thương. . . . . . Nón xanh đầu ngài cao như nước sông, ha ha."

      Nghe nữ nhân bàn sát vách ăn cơm đột nhiên nổi lên tán gẫu bát quái, lông mày Tiêu Mặc tự chủ nhíu sâu, theo bản năng nhìn Hạ Lan Phiêu vùi đầu ăn. Ngoài dự liệu của , Hạ Lan Phiêu vẫn ăn rất ngon lành, thậm chí còn khẽ mỉm cười với . hiểu tại sao có thể có người phụ nữa nghe bình luận về chính mình mà còn thờ ơ hững hờ nữa nhưng lại biết Hạ Lan Phiêu nghe quen mấy lời bàn tán như vậy. để ly rượu xuống, cười hỏi Hạ Lan Phiêu: " tức giận sao?"

      "Tại sao lại phải tức giận? Những gì họ đều là ." Hạ Lan Phiêu nhàn nhạt : " cái thế giới này, nam tử tam thê tứ thiếp ai câu, nhưng nữ tử có tri kỷ bị coi là “dâm phụ”, quan niệm như vậy ta sớm quen."

      "Chẳng lẽ như vậy đúng sao? Nam tử giống như bình rượu này, giống như ly rượu, bầu rượu cùng mấy ly rượu là đạo lý. Nhưng nếu như ngược lại lại là chuyện buồn cười."

      "Vậy là tư tưởng nam nhân các ngươi hạn hẹp! Nếu lòng, “ba ngàn con sông, chỉ lấy lên gáo nước”, còn lâu mới thu từng người từng người , khiến các nàng đau lòng?"

      "Hạ Lan, ngươi ghen sao?" Tiêu Mặc đùa giỡn.

      "Ta ghen?" Hạ Lan Phiêu cười lạnh: "Ngươi hiểu ta muốn cái gì."

      "Vậy ngươi muốn cái gì?"

      "Điều ta muốn chỉ là người lòng tốt với chỉ mình ta. . . . . ." Hạ Lan Phiêu xa xôi .

      Đột nhiên bàn ăn an tĩnh.

      Hạ Lan Phiêu và Tiêu Mặc đều nhớ tới chuyện xảy ra đêm hôm đó, tinh thần Hạ Lan Phiêu suy sụp, mà tức giận Tiêu Mặc bắt đầu lộ ra. hít sâu hơi, từ từ điều chỉnh tâm trạng của mình, cuối cùng bình tĩnh trở lại. phát hiểu sao tiểu nha đầu tầm thường này luôn có thể làm cho tức giận, đánh mất lý trí và tỉnh táo của —— như vậy là nguy hiểm. Đúng lúc này, xinh đẹp ở bàn sát vách cuối cùng nhẫn nại được, giơ ly rượu tới phía bọn họ, dù cười chuyện với Hạ Lan Phiêu nhưng ánh mắt lại nhìn Tiêu Mặc.

      "Vị tiểu thư này, các ngươi là người ở đâu đến? Ta ngồi chỗ này các ngươi để ý chứ? "

      Cái mông của ngươi đặt xuống ghế rồi còn hỏi ta có chú ý hay à?

      Hạ Lan Phiêu nhìn trước mắt ăn bận bộ đồ giống như xuyên thấu mà buồn cười, nhìn làn da trắng như tuyết như như dưới y phục màu đỏ nhạt của nàng, trong lòng thầm tính toán lúc nào đó cũng chọn bộ y phục như thế mặc cho đỡ nóng. cười chờ đợi Hạ Lan Phiêu trả lời, cuối cùng nàng tức giận : "Kinh Thành."

      " trùng hợp! Tổ ngoại của ta cũng là người kinh thành! Ngươi và phu quân của ngươi mới lần đầu tiên tới Giang Đô phải , để ta dẫn các ngươi thăm thú phen tốt nha?"

      " phải là phu quân của ta." Hạ Lan Phiêu oán hận .

      "Hả?" Thoạt nhìn rất kinh ngạc, nhưng sắc mặt vui mừng thế nào cũng thể che hết dấu được: "Vậy tiểu thư là gì của vị công tử này . . . . . ."

      " là cha ta." Hạ Lan Phiêu nham hiểm cười tiếng.
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Quyển Giang Đô.Chương 146:

      Editor: kaylee

      “Phốc!”

      Nghe Hạ Lan Phiêu , mặt Tiêu Mặc nhăn nhó, cố giả bộ chấn định, nhưng định lực của Lý Trưởng vẫn là kém chút. “Tái ông mất ngựa (phúc họa khôn lường), làm sao biết phải là phúc? Có thể làm nữ nhi của Tiêu…. Tiêu công tử, cũng coi là phúc khí của muội muội.”

      Nghe Hạ Lan Phiêu mở to mắt lời bịa đặt với Tuyết Nha, Lý Trưởng cảm thấy sau lưng mình bị mồ hôi làm dính ướt. biết tại sao Hạ Lan Phiêu lại có lá gan dám trêu chọc Hoàng Thượng, nàng là nữ nhi của Hoàng Thượng cũng thôi , lại còn làm liên lụy đến , cha của Hoàng Thượng là thái giám? muốn chết….

      Khác với sợ hãi của Lý Trưởng, Tiêu Mặc vẫn tự nhiên uống rượu, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tay cầm ly rượu của có chút run rẩy. mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu, mở miệng phản bác, mà Hạ Lan Phiêu bị dịu dàng kinh khủng của làm cho tóc gáy dựng đứng. Nàng càng bịa đặt càng hợp thói thường, nhưng Tiêu Mặc chỉ lẳng lặng nhìn nàng biểu diễn, giống như tất cả mọi chuyện xảy ra đều có lien quan đến .

      biết trong nhà Hạ Lan muội muội…. Còn người nào nữa?” Cuối cùng Tuyết Nha cũng xấu hổ hỏi đến trọng điểm.

      Nàng len lén liếc mắt nhìn Tiêu Mặc, phát càng nhìn càng thấy tuấn. Mặc dù công tử này có nhi nữ (con ruột), nhưng làm tiểu thiếp cho nam nhân tuấn lại nhiều tiền như vậy nàng vẫn nguyện ý.

      “Nhà ta còn có Đại nương, Nhị nương, Tam nương, Tứ nương…. Tỷ tỷ, nhà ta khổ mà! Gia gia già rồi thể kiếm sống, phụ than cũng mặc kệ, chỉ có thể để cho mấy nữ nhân thêu thùa dien~đàn,le/quy.ddoonn duy trì cuộc sống. Mà , lại còn phá sản đến mức lãng phí tiền bạc du lịch!” Hạ Lan Phiêu xong, ngón tay thon dài chỉ vào Tiêu Mặc: “Bọn họ có thể ở thượng phòng, ta chỉ có thể ở phòng của hạ nhân, còn phải tự mình quét dọn vệ sinh để trả tiền phòng, ô ô ô…. Chúng ta nghèo đến mức chỉ có thể ăn rau cải đậu hũ, còn đốt tiền uống rượu!”

      “Tại sao có thể như vậy?”

      Nhìn bộ dạng cả người bẩn thỉu của Hạ Lan Phiêu, ánh mắt Tuyết Nha nhìn Tiêu Mặc lạnh lẽo rất nhiều. Nàng có chút đau lòng cầm khăn lụa lau vết bẩn mặt Hạ Lan Phiêu, dùng sức trừng mắt người nam nhân biết xấu hổ dựa vào mồ hôi nước mắt của nữ nhi để uống rượu, vô cùng thương Hạ Lan Phiêu.

      Tiêu Mặc lời nắm chặt ly rượu, cảm thấy ánh mắt của những nữ nhân xung quanh nhìn cũng rất quỷ dị, ly rượu cũng sắp bị bóp vỡ. khó khăn Hạ Lan Phiêu mới có cơ hội trở mình, tiếp tục đắc ý hủy hoại thanh danh của Tiêu Mặc: “Cha cho Đại lão gia làm nam sủng kiếm tiền còn chưa tính, tiền chúng ta khổ cực kiếm được cũng bị mang mua rượu uống, mua vàng khảm quần áo rồi! Phụ than phải ăn mặc giống người giàu có, ra ngoài mới câu được phú bà, mới có tiền tiêu! Tỷ tỷ, ta với ngươi nhiều như vậy, lát nữa nhất định bị phụ thân đánh, tỷ tỷ cứu ta!”

      Hạ Lan Phiêu cũng hiểu tại sao mình bỗng sợ Tiêu Mặc nữa. Chuyện Tiêu Mặc làm người nàng làm cho nàng hiểu , bất luận là nàng nịnh nọt lấy long hay là lời ác ý, cũng ảnh hưởng chút nào đến quyết định của nam nhân tỉnh táo này. Nàng chỉ biết, nàng chịu đựng Tiêu Mặc nhiều lắm rồi, nếu phát tiết ra, nàng kìm nén nhiều quá mà chết mất. Mà Tiêu Mặc, còn thứ gì có thể uy hiếp nàng rồi.

      Tử Vi chết, Hạ Lan gia sụp đổ, độc người ta chỉ có tỷ tỷ mới có thể giải, bây giờ ngươi là cái gì? Ta biết tung tích của tỷ tỷ, chỉ cần tỷ muội đoàn tụ là có thể giải độc, sau đó tìm Vân Kính đại sư lấy được nửa khối Thủy Lưu Ly, lại trộm nửa khối ngươi giữ, ta liền có thể về nhà rồi! Hơn nữa…. Ta biết ngươi giết ta. Ta làm ra nhiều chuyện dieenddanfleequysddoon người bình thường thể chịu được, ngươi lại mực nhịn xuống, nhất định là muốn dựa vào ta để tìm được Thủy Lưu Ly. cách khác, trước khi ta tìm được Thủy Lưu Ly, ngươi động đến ta chút nào. Nếu như vậy, tại sao ta phải nhịn ngươi chọc tức? Ở Hoàng cung ta thể làm gì, nhưng bây giờ là ở ngoài cung! Ta mới sợ ngươi đâu!

      là quá đáng!” Tuyết Nha tức giận vỗ bàn: “Hạ Lan muội muội cần theo người cha có lương tâm kia, theo tỷ tỷ đến Thượng Quan gia làm nha hoàn còn tốt hơn, ngươi phải lo ăn đủ no mặc đủ ấm!”

      “Thượng Quan gia?”

      “A…….”

      Tuyết Nha tự hối hận lỡ miệng, những đồng bạn cũng thi nhau cho nàng ánh mắt khinh bỉ. Mặt nàng đỏ lên, từ đầu rút xuống cây tram đưa cho Hạ Lan Phiêu, với nàng: “Về sau nếu gặp khó khăn có thể đến tìm tỷ tỷ, tại tỷ tỷ có chuyện, trước đây. Hạ Lan muội muội, chỉ mong có thể gặp lại muội lần nữa.”

      Cái gì? nhanh như vậy? Ta nhiều như vậy chính là muốn ngươi mang ta , ngươi nên bỏ rơi ta a a a a a a!

      Hạ Lan Phiêu nhìn bóng lưng Tuyết Nha cùng đồng bạn nàng rời , theo bản năng đứng lên, lại bị Tiêu Mặc kéo vào trong ngực. Nàng vội vàng giãy giụa, mà Tiêu Mặc lại sờ đầu nàng, ý vị sâu xa cười: “Hạ Lan, có phải cha đối với ngươi rất tốt hay ?”

      Ngài đối với ta rất tốt…. cần tỏa khí lạnh với ta được …. Ta sợ….

      “Ha ha….”

      “Cha biết trước kia mình làm sai rất nhiều chuyện. Như vậy , bây giờ chúng ta liền lên lầu, để ngươi và cha cùng ở phòng, có được ?”

      “Ta…. Ta vẫn muốn ở cùng gia gia….”

      “Như vậy sao được?” Tiêu Mặc dịu dàng cười: “Gia gia lớn tuổi, chăm sóc được cho ngươi, đương nhiên phải để phụ thân ‘tự mình’ chăm sóc ngươi rồi. thôi.”

      ~~~~~ (&gt_<) ~~~~~ ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi….

      Tiêu Mặc ung dung ôm Hạ Lan Phiêu, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người ôm Hạ Lan Phiêu lên lầu. Những khách nhân kia vô cùng hài lòng với người ‘phụ thân’ đột nhiên giác ngộ này, cũng tâm vui mừng cho dưỡng nữ đáng này. Mà Hạ Lan Phiêu ở trong căn phòng hoa lệ của Tiêu Mặc, nhìn người mỉm cười từng bước ép sát mình, trong lòng nàng muốn khóc.

      Truyện được edit tại *******************!

      Quyển Giang Đô: Chương 147

      Editor: hazelnut – LQĐ


      "Tiêu Mặc, ta sai rồi, ta lỗi, ta nên bôi nhọ ngươi, hủy hoại hình tượng của ngươi, hu hu hu ngươi tha cho ta . . . . . ."

      can đảm mới vừa rồi của Hạ Lan Phiêu biến mất trong nháy mắt, vô ảnh vô tung, làm bộ đáng thương nhìn Tiêu Mặc, hi vọng hạ thủ lưu tình. Tiêu Mặc mặt chút cảm xúc đặt nàng ở tường, giọng là vui hay giận: "Con , ngươi sợ cái gì? Sợ phụ thân trừng phạt ngươi sao?"

      Ô ô ô. . . . . .

      "Ngươi ta nên trừng phạt ngươi thế nào cho phải đây? Khâu cái miệng của ngươi lại, hay là ném ngươi vào cung cho ma ma dạy bảo quy củ? Hay là. . . . . ."

      "A, đau đầu quá, khó chịu. . . . . ."

      Hạ Lan Phiêu để ngăn Tiêu Mặc lại chuyện nên , hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, yếu ớt ngã xuống đất, bắt đầu giả chết. Sắc mặt Tiêu Mặc vẫn có cảm cúc gì, lấy chân đá nàng, nhưng đôi mắt nàng vẫn khép chặt, như thế nào cũng mở mắt.

      "Hạ Lan, ngươi ngất rồi à?"

      Hạ Lan Phiêu trả lời.

      "Ha ha."

      Tiêu Mặc cười ha ha, sau đó yên tĩnh bao trùm căn phòng. Hạ Lan Phiêu chỉ nghe thấy thanh cửa mở lại ra, sau đó là tiếng nước chảy. Nàng vẫn giả vờ bất tỉnh nằm mặt đất lạnh như băng, thực là nàng rất đau lưng, còn Tiêu Mặc cũng như người khác, bế nàng đặt lên giường, để mặc nàng nằm mặt đất, có phong độ. . .

      biết bao nhiêu thời gian, Hạ Lan Phiêu len lén mở mắt, nhìn thấy Tiêu Mặc cởi y phục, chuẩn bị tắm rửa. Nàng ngơ ngác nhìn vóc người khỏe đẹp cân đối của Tiêu Mặc, đưa mắt nhìn dọc xuống theo thân thể của , sau đó quát to tiếng, nhanh chóng bò dậy từ mặt đất.

      "Đại sắc lang, đồ điên! Làm sao ngươi lại vô lại như vậy!"

      Hạ Lan Phiêu dám nhìn Tiêu Mặc nữa, gần như là vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng của Tiêu Mặc, về tới phòng của nàng mặt nàng đỏ như gấc rồi. Nàng phẫn nộ mắng Tiêu Mặc chẳng biết xấu hổ, lại quên mất mình vốn nên "hôn mê", lẽ nhìn thấy được cái gì. Nàng nhắm mắt lại, nhưng trong đầu nàng tràn ngập hình ảnh thân thể tráng kiện của Tiêu Mặc, làm sao mà ngủ đây.

      Còn nữa, cẩu hoàng đế lớn lên đẹp trai còn khỏi , vóc người cũng tồi. . . . . . Chính là phương diện kia lại được, là đáng tiếc. Xem ra "Nhân vô hoàn nhân" (hzn: có ai hoàn hảo cả), những lời này đúng là chân lý từ xưa đến nay thay đổi.

      Mặc dù vẫn đối với ta được tốt, nhưng trước khi ta vẫn kính chút rượu thuốc để tỏ tâm ý, cũng coi là cảm tạ trước nay "chiếu cố" rồi. Tốt nhất là trước mặt văn võ bá quan toàn triều đình kính , xem mặt để vào đâu! Còn có. . . . . . Buồn ngủ quá. . . . . .

      đường vất vả cuối cùng khiến Hạ Lan Phiêu mệt nhọc, nàng từ từ vào giấc ngủ. Tối hôm đó, nàng ngủ rất say, khi nàng tỉnh dậy là quá trưa ngày hôm sau. Nàng mắt nhắm mắt mở rửa mặt, rồi tới đại sảnh, nhưng chẳng thấy bóng dáng của Tiêu Mặc và Lý Trường đâu. Nàng lấy làm lạ, hỏi tiểu nhị bọn họ đâu rồi, tiểu nhị có vẻ hơi lúng túng, ấp a ấp úng ra được gì.

      "Ngươi mau bọn họ đâu!" Hạ Lan Phiêu sốt ruột, lên giọng hỏi: " lẽ lại tới thanh lâu à?"

      " Làm sao tiểu thư biết?" Tiểu nhị sùng bái nhìn Hạ Lan Phiêu.

      "Bọn họ thanh lâu? chỗ nào?"

      "Dĩ nhiên là Tiêu Tương quán. Hôm nay là đại hội đấu giá quan ký được tổ chức mỗi năm lần, các công tử quý tộc cũng tham dự, xem có gặp được hồng nhan tri kỷ của mình hay đấy. Nghe , trấn quán chi bảo của Tiêu Tương quán là Thiên Thiên nương, dáng người lớn lên phải gọi là càng tràn sức sống, mà hôm nay tú bà mới để cho nàng gặp khách. . . . . . Phi, ta mấy chuyện này cùng nương gia (hzn: “gia” ở đây dùng xưng hô với người bậc) làm gì? Tiêu đại gia dặn dò ta chiếu cố tiểu thư, tiểu thư vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi, đợi gia trở lại thôi." Tiểu nhị cười hì hì .

      Tiêu Tương quán, quan kỹ. . . . . . Có lẽ nào là tỷ tỷ Hạ Lan Khinh Vũ của ta? Tiêu Mặc, tốt bụng cầu thuốc giải cho ta sao? Hay là. . . . . . muốn khống chế ta lần nữa, được, nhất định làm gì đó sau lưng ta mới cho ta cùng, ta thể ngồi chờ ở nơi này, để muốn làm gì làm được! ( Hồ Ly: ra chẳng qua Tiêu Mặc cảm thấy con nên tới chốn thanh lâu, bạn học Hạ Lan, ngươi nghĩ hơi nhiều đó.)

      "Ta muốn ra ngoài dạo." Hạ Lan Phiêu thử dò xét .

      "Vậy cũng được! Nếu như tiểu thư tự tiện ra ngoài, Tiêu đại gia chắc chắn để cho ta sống tốt. Tiểu thư nghe lời , ngươi trở về phòng nghỉ ngơi, ngoan!"

      Tiểu nhị xong, kiên quyết đẩy Hạ Lan Phiêu về phòng, Hạ Lan Phiêu cũng đành để hăn đẩy vào trong phòng. Nàng thuận thế tới bên cửa sổ, đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ quát to tiếng: "Trời, kỳ quái!"

      "Cái gì?"

      Tiểu nhị nhiều chuyện cũng nhoai cả người ra ngoài cửa sổ, rồi cảm thấy gáy đau nhói, sau đó bất tỉnh nhân .

      Hạ Lan Phiêu giữ chậu hoa, thở phào nhõm. Nàng thấy tiểu nhị bất tỉnh, nhanh chóng tháo bỏ y phục của rồi mặc vào. Nàng chải cho mình kiểu tóc của đàn ông, rồi cắt từ đầu tiểu nhị lọn tóc, tỉ mỉ làm ra hai bên ria mép nho dán lên mặt mình, trông vừa nghèo kiết hủ lậu lại vừa hèn mọn bỉ ổi.

      Bình thường nử tử cải nam trang đều ăn mặc đẹp đẽ, cảm thấy tất cả mọi người là người ngu, đều nhìn ra nam nữ khác biệt. Mục đích của Hạ Lan Phiêu là giấu giếm thân phận, đương nhiên càng hấp dẫn, gây chú ý, càng xấu lại càng tốt. Vì vậy, nàng nhìn mình trong gương, rất đắc ý mỉm cười, sau đó ra ngoài.

      Khi nàng bước tới Tiêu Tương quán trời chạng vạng tối. Nàng theo nhóm binh sĩ vào thanh lâu, ngồi xuống chỗ khuất, phát ngay Tiêu Mặc và Lý Trường ngồi cạnh nhau ở hàng ghế cùng phía trước sân khấu. Theo bản năng, nàng người về phía sau, chỉ thấy ảnh mắt Tiêu Mặc thản nhiên quét qua toàn hội trường, quét qua người nàng cũng dừng lại. Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tiêu Mặc, nàng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng cả người, may là Tiêu Mặc chú ý tới tồn tại của nàng. Hạ Lan Phiêu thở hơi dài nhõm, cẩn thận nghe mọi người chuyện, càng nghe càng cảm thấy chuyến này uổng.

      "Vương lão gia, lần này ngươi chuẩn bị bao nhiêu tiền đến mua nương? Ngươi xem trọng người nào?"

      "Dĩ nhiên là hoa khôi, Thiên Thiên nương rồi." nam nhân tai to mặt lớn cười hả hê: "Thiên Thiên nương xuất thân danh môn, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, làm tiểu thiếp của ta là thích hợp nhất."

      "Nâm lão (hzn: xưng hô có ý kính trọng) cũng năm mươi rồi, có 18 phòng vợ bé, sợ hữu tâm vô lực sao? Hơn nữa, nghe trước kia Thiên Thiên nương là con của tội thần, chỉ sợ là khó có thể thuần phục nha!"

      "Ta nhổ vào! Cho dù có là công chúa, đến chỗ này còn phải là đồ chơi cho đàn ông vui đùa? Nếu như nương kia tướng mạo xinh đẹp, lão gia ta mặc kệ xài bao nhiêu tiền cũng phải mua lại nàng mua! Ha ha!"

      Các nam nhân đêu tùy ý trêu chọc, tâm Hạ Lan Phiêu chợt trầm xuống. Nàng biết, vô luận Thiên Thiên nương có phải là tỷ tỷ của nàng hay , nphận làm quan kỹ nàng ấy có lẽ phải chịu nhiều cực khổ, nhưng tất cả những việc này đều có liên quan với nàng. . . . . .

      Trong lúc nàng suy nghĩ lung tung, đại hội bán đấu giá quan kỹ cuối cùng cũng bắt đầu.
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Quyển Giang Đô: Chương 147

      Editor: hazelnut

      "Tiêu Mặc, ta sai rồi, ta lỗi, ta nên bôi nhọ ngươi, hủy hoại hình tượng của ngươi, hu hu hu ngươi tha cho ta . . . . . ."

      can đảm mới vừa rồi của Hạ Lan Phiêu biến mất trong nháy mắt, vô ảnh vô tung, làm bộ đáng thương nhìn Tiêu Mặc, hi vọng hạ thủ lưu tình. Tiêu Mặc mặt chút cảm xúc đặt nàng ở tường, giọng là vui hay giận: "Con , ngươi sợ cái gì? Sợ phụ thân trừng phạt ngươi sao?"

      Ô ô ô. . . . . .

      "Ngươi ta nên trừng phạt ngươi thế nào cho phải đây? Khâu cái miệng của ngươi lại, hay là ném ngươi vào cung cho ma ma dạy bảo quy củ? Hay là. . . . . ."

      "A, đau đầu quá, khó chịu. . . . . ."

      Hạ Lan Phiêu để ngăn Tiêu Mặc lại chuyện nên , hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, yếu ớt ngã xuống đất, bắt đầu giả chết. Sắc mặt Tiêu Mặc vẫn có cảm cúc gì, lấy chân đá nàng, nhưng đôi mắt nàng vẫn khép chặt, như thế nào cũng mở mắt.

      "Hạ Lan, ngươi ngất rồi à?"

      Hạ Lan Phiêu trả lời.

      "Ha ha."

      Tiêu Mặc cười ha ha, sau đó yên tĩnh bao trùm căn phòng. Hạ Lan Phiêu chỉ nghe thấy thanh cửa mở lại ra, sau đó là tiếng nước chảy. Nàng vẫn giả vờ bất tỉnh nằm mặt đất lạnh như băng, thực là nàng rất đau lưng, còn Tiêu Mặc cũng như người khác, bế nàng đặt lên giường, để mặc nàng nằm mặt đất, có phong độ. . .

      biết bao nhiêu thời gian, Hạ Lan Phiêu len lén mở mắt, nhìn thấy Tiêu Mặc cởi y phục, chuẩn bị tắm rửa. Nàng ngơ ngác nhìn vóc người khỏe đẹp cân đối của Tiêu Mặc, đưa mắt nhìn dọc xuống theo thân thể của , sau đó quát to tiếng, nhanh chóng bò dậy từ mặt đất.

      "Đại sắc lang, đồ điên! Làm sao ngươi lại vô lại như vậy!"

      Hạ Lan Phiêu dám nhìn Tiêu Mặc nữa, gần như là vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng của Tiêu Mặc, về tới phòng của nàng mặt nàng đỏ như gấc rồi. Nàng phẫn nộ mắng Tiêu Mặc chẳng biết xấu hổ, lại quên mất mình vốn nên "hôn mê", lẽ nhìn thấy được cái gì. Nàng nhắm mắt lại, nhưng trong đầu nàng tràn ngập hình ảnh thân thể tráng kiện của Tiêu Mặc, làm sao mà ngủ đây.

      Còn nữa, cẩu hoàng đế lớn lên đẹp trai còn khỏi , vóc người cũng tồi. . . . . . Chính là phương diện kia lại được, là đáng tiếc. Xem ra "Nhân vô hoàn nhân" (hzn: có ai hoàn hảo cả), những lời này đúng là chân lý từ xưa đến nay thay đổi.

      Mặc dù vẫn đối với ta được tốt, nhưng trước khi ta vẫn kính chút rượu thuốc để tỏ tâm ý, cũng coi là cảm tạ trước nay "chiếu cố" rồi. Tốt nhất là trước mặt văn võ bá quan toàn triều đình kính , xem mặt để vào đâu! Còn có. . . . . . Buồn ngủ quá. . . . . .

      đường vất vả cuối cùng khiến Hạ Lan Phiêu mệt nhọc, nàng từ từ vào giấc ngủ. Tối hôm đó, nàng ngủ rất say, khi nàng tỉnh dậy là quá trưa ngày hôm sau. Nàng mắt nhắm mắt mở rửa mặt, rồi tới đại sảnh, nhưng chẳng thấy bóng dáng của Tiêu Mặc và Lý Trường đâu. Nàng lấy làm lạ, hỏi tiểu nhị bọn họ đâu rồi, tiểu nhị có vẻ hơi lúng túng, ấp a ấp úng ra được gì.

      "Ngươi mau bọn họ đâu!" Hạ Lan Phiêu sốt ruột, lên giọng hỏi: " lẽ lại tới thanh lâu à?"

      " Làm sao tiểu thư biết?" Tiểu nhị sùng bái nhìn Hạ Lan Phiêu.

      "Bọn họ thanh lâu? chỗ nào?"

      "Dĩ nhiên là Tiêu Tương quán. Hôm nay là đại hội đấu giá quan ký được tổ chức mỗi năm lần, các công tử quý tộc cũng tham dự, xem có gặp được hồng nhan tri kỷ của mình hay đấy. Nghe , trấn quán chi bảo của Tiêu Tương quán là Thiên Thiên nương, dáng người lớn lên phải gọi là càng tràn sức sống, mà hôm nay tú bà mới để cho nàng gặp khách. . . . . . Phi, ta mấy chuyện này cùng nương gia (hzn: “gia” ở đây dùng xưng hô với người bậc) làm gì? Tiêu đại gia dặn dò ta chiếu cố tiểu thư, tiểu thư vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi, đợi gia trở lại thôi." Tiểu nhị cười hì hì .

      Tiêu Tương quán, quan kỹ. . . . . . Có lẽ nào là tỷ tỷ Hạ Lan Khinh Vũ của ta? Tiêu Mặc, tốt bụng cầu thuốc giải cho ta sao? Hay là. . . . . . muốn khống chế ta lần nữa, được, nhất định làm gì đó sau lưng ta mới cho ta cùng, ta thể ngồi chờ ở nơi này, để muốn làm gì làm được! ( Hồ Ly: ra chẳng qua Tiêu Mặc cảm thấy con nên tới chốn thanh lâu, bạn học Hạ Lan, ngươi nghĩ hơi nhiều đó.)

      "Ta muốn ra ngoài dạo." Hạ Lan Phiêu thử dò xét .

      "Vậy cũng được! Nếu như tiểu thư tự tiện ra ngoài, Tiêu đại gia chắc chắn để cho ta sống tốt. Tiểu thư nghe lời , ngươi trở về phòng nghỉ ngơi, ngoan!"

      Tiểu nhị xong, kiên quyết đẩy Hạ Lan Phiêu về phòng, Hạ Lan Phiêu cũng đành để hăn đẩy vào trong phòng. Nàng thuận thế tới bên cửa sổ, đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ quát to tiếng: "Trời, kỳ quái!"

      "Cái gì?"

      Tiểu nhị nhiều chuyện cũng nhoai cả người ra ngoài cửa sổ, rồi cảm thấy gáy đau nhói, sau đó bất tỉnh nhân .

      Hạ Lan Phiêu giữ chậu hoa, thở phào nhõm. Nàng thấy tiểu nhị bất tỉnh, nhanh chóng tháo bỏ y phục của rồi mặc vào. Nàng chải cho mình kiểu tóc của đàn ông, rồi cắt từ đầu tiểu nhị lọn tóc, tỉ mỉ làm ra hai bên ria mép nho dán lên mặt mình, trông vừa nghèo kiết hủ lậu lại vừa hèn mọn bỉ ổi.

      Bình thường nử tử cải nam trang đều ăn mặc đẹp đẽ, cảm thấy tất cả mọi người là người ngu, đều nhìn ra nam nữ khác biệt. Mục đích của Hạ Lan Phiêu là giấu giếm thân phận, đương nhiên càng hấp dẫn, gây chú ý, càng xấu lại càng tốt. Vì vậy, nàng nhìn mình trong gương, rất đắc ý mỉm cười, sau đó ra ngoài.

      Khi nàng bước tới Tiêu Tương quán trời chạng vạng tối. Nàng theo nhóm binh sĩ vào thanh lâu, ngồi xuống chỗ khuất, phát ngay Tiêu Mặc và Lý Trường ngồi cạnh nhau ở hàng ghế cùng phía trước sân khấu. Theo bản năng, nàng người về phía sau, chỉ thấy ảnh mắt Tiêu Mặc thản nhiên quét qua toàn hội trường, quét qua người nàng cũng dừng lại. Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tiêu Mặc, nàng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng cả người, may là Tiêu Mặc chú ý tới tồn tại của nàng. Hạ Lan Phiêu thở hơi dài nhõm, cẩn thận nghe mọi người chuyện, càng nghe càng cảm thấy chuyến này uổng.

      "Vương lão gia, lần này ngươi chuẩn bị bao nhiêu tiền đến mua nương? Ngươi xem trọng người nào?"

      "Dĩ nhiên là hoa khôi, Thiên Thiên nương rồi." nam nhân tai to mặt lớn cười hả hê: "Thiên Thiên nương xuất thân danh môn, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, làm tiểu thiếp của ta là thích hợp nhất."

      "Nâm lão (hzn: xưng hô có ý kính trọng) cũng năm mươi rồi, có 18 phòng vợ bé, sợ hữu tâm vô lực sao? Hơn nữa, nghe trước kia Thiên Thiên nương là con của tội thần, chỉ sợ là khó có thể thuần phục nha!"

      "Ta nhổ vào! Cho dù có là công chúa, đến chỗ này còn phải là đồ chơi cho đàn ông vui đùa? Nếu như nương kia tướng mạo xinh đẹp, lão gia ta mặc kệ xài bao nhiêu tiền cũng phải mua lại nàng mua! Ha ha!"

      Các nam nhân đêu tùy ý trêu chọc, tâm Hạ Lan Phiêu chợt trầm xuống. Nàng biết, vô luận Thiên Thiên nương có phải là tỷ tỷ của nàng hay , nphận làm quan kỹ nàng ấy có lẽ phải chịu nhiều cực khổ, nhưng tất cả những việc này đều có liên quan với nàng. . . . . .

      Trong lúc nàng suy nghĩ lung tung, đại hội bán đấu giá quan kỹ cuối cùng cũng bắt đầu.
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :