1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 76: Tiêu Mặc khắc nghiệt.

      Edit: kaylee

      Trong mấy giây ngắn ngủi Hạ Lan Phiêu ở trung, trong đầu nhanh lên vô số ý niệm, cảm giác cả người tràn đầy lực lượng. Nhưng mà, loại trạng thái trọng lượng này cũng duy trì bao lâu, nàng đột nhiên rơi thẳng xuống, bị cánh tay vòng chắc. Cánh tay này ôm nàng vô cùng chặt, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiêu Mặc dùng vẻ mặt băng sương nhìn Hồng Nhan. Mà trong tay của , cầm cây trường tiên (roi dài).

      “Hoàng Thượng….”

      ra phải là đột nhiên có võ công, là được Tiêu Mặc cứu! Trong lòng Hạ Lan Phiêu rất thất vọng.

      A, tại sao ta chưa bao giờ biết Tiêu Mặc có võ công? Nhớ tới, ngày Hạ Lan Thụy bức vua thoái vị, cũng ‘cuốn’ ta tới như vậy…. Nhưng vì sao vũ khí của Tiêu Nhiên người ta là thanh kiếm hoa lệ, vũ khí của lại chính là roi? Là bởi vì có phong cách S.M sao? , ở trước nguy hiểm ta còn suy nghĩ vớ vẩn cái gì? Tử Vi nàng còn gặp nguy hiểm!

      “Hoàng Thượng, thích khách này là tâm phúc của Hạ Lan Thụy, nàng muốn giết ta. Nếu phải Tử Vi giúp ta ngăn cản, ta sớm chết. Hoàng Thượng, cứu ta!”

      Hạ Lan Phiêu hốt hoảng kéo ống tay áo của Tiêu Mặc, Tiêu Mặc đột nhiên có chút vui vẻ. Lúc này, Tiêu Nhiên dẫn Ngự Lâm quân bao vây quanh Hồng Nhan làm cho nàng có mọc cánh cũng thể thoát. Tất cả cung tiễn thủ đều giương tên nhắm chuẩn trái tim của nàng ta, chỉ cần Hoàng Thượng ra lệnh tiếng, liền bắn nàng thành con nhím. mặt Tiêu Nhiên tràn đầy lo lắng thể che dấu, Tiêu Mặc liếc cái, lẳng lặng nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Hạ Lan Phiêu, thấy bày xong tư thế công kích Hồng Nhan, hỏi Hạ Lan Phiêu: “Nàng ta còn đánh ngươi?”

      “Hả? Phải…. Chỉ là bạt tai, có gì lớn. Hoàng Thượng, mau cứu Tử Vi! Nàng vẫn còn ở trong cung!”

      “Lá gan của ngươi rất lớn, lại dám làm bị thương nữ nhân của Trẫm.” Tiêu Mặc tà mị cười, về phía Hồng Nhan: “Thái y trước đến Phượng Minh cung cứu người, nữ nhân này là con mồi của Trẫm, ai cũng cho tiến lên.”

      Tiêu Nhiên giật mình. nhìn Tiêu Mặc luôn tỉnh táo trước sau như giờ khắc này lại quơ múa trường tiên, quất roi vào người Hồng Nhan, mà Hông Nhan bất luận né tránh thế nào cũng tránh được. Thuở , bọn họ bị cao nhân nghiêm khắc huấn luyện, Tiêu Nhiên có sở trường dùng kiếm, mà Tiêu Mặc lại có sở trường là roi và chưởng. So với kiếm ưu nhã khắc nghiệt, chiêu đoạt mạng, hình như Tiêu Mặc thích tự mình nhìn thấy sợ hãi của người ta trước khi chết. người vô cùng tự kiềm chế, dễ dàng để lộ chuyện mình biết võ công. Cho nên, người đời chỉ biết Tiêu Nhiên kiếm thuật siêu tuyệt, nhưng biết Tiêu Mặc cũng là cao thủ phân cao thấp với Tiêu Nhiên. Nhưng hôm nay, hình như mất khống chế…….

      biết bao lâu, Hồng Nhan bị Tiêu Mặc đánh cho thở hồng hộc, tê liệt ngã xuống mặt đất, ngay cả hơi sức để bò cũng có. người của nàng, tràn đầy vết thương chằng chịt, da thịt đỏ tươi cũng bị lộ ra ngoài. Nàng nằm mặt đất cố gắng giãy giụa, nhìn Tiêu Mặc giống như ác ma, dùng hết sức lực toàn thân nguyền rủa: “Cẩu Hoàng đế ngươi chết tử tế!”

      sao?” Tiêu Mặc cười lạnh: “Chỉ là ngươi chết trước Trẫm, là đáng tiếc.”

      Tiêu Mặc xong, bước lên phía trước bẻ đầu của nàng cái ‘rắc’, Hồng Nhan vĩnh viễn nhắm hai mắt lại. Trong miệng của nàng chảy ra máu đen, hai mắt trợn tròn, chết nhắm mắt. Hạ Lan Phiêu yên lặng nhìn thi thể của Hồng Nhan, chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng lúc, nhưng có kinh hoàng khi lần đầu tiên nhìn thấy thi thể. Nàng lời qua thi thể của Hồng Nhan, muốn thăm Tử Vi, lại thấy Tử Vi lẳng lặng nằm ở giường, mặt đắp tấm vải trắng.

      “Đây là…. Chuyện gì xảy ra?”

      “Hồi nương nương, trái tim Tử Vi nương suy giảm, mất máu quá nhiều mà chết.”

      “Chết…. chết rồi sao?” Hạ Lan Phiêu kinh ngạc hỏi.

      “Vâng.” Trần Thái y xoa mồ hôi trán, nhìn nàng an ủi: “Xin nương nương nén bi thương. ra , coi như Tử Vi nương trúng đao cũng vẫn chết. Độc trong cơ thể nàng phát tác, nếu là người khối da hoàn hảo. Nếu như độc phát mà chết, nàng càng khổ sở hơn, cho nên có thể chết như vậy cũng coi như Tử Vi nương có phúc khí….”

      Trần Thái y cái gì Hạ Lan Phiêu chút cũng nghe thấy. Nàng thẳng đến chỗ Tử Vi, tay vén lên vải trắng đắp mặt nàng. Tử Vi ở dưới vải trắng, an tường ngủ. người nàng chỗ hồng chỗ trắng, thoạt nhìn rất thê thảm nỡ nhìn, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy chưa bao giờ nàng xinh đẹp như vậy, an tĩnh như vậy. Nàng ôm chặt thân thể lạnh lẽo của Tử Vi, áp sát mặt mình vào mặt nàng. người của nàng tràn đầy máu tươi, mà nàng hề hay biết, giống như hoa hồng nở rộ trong máu.

      “Hoàng Hậu nương nương, nên để Tử Vi nương thôi. Tử Vi nương , xin Hoàng Hậu nương nương nén bi thương.”

      “Ta biết .” Hạ Lan Phiêu buồn bã cười tiếng: “ ra , từ lúc Tử Vi vì ta xông về phía Hồng Nhan chặn đao, từ lúc ta bỏ nàng bước ra khỏi cung điện kia , ta biết nàng phải chết thể nghi ngờ. Mặc dù biết nàng chết, ta còn biết xấu hổ bỏ lại nàng, mà trước khi chết nàng còn ‘cám ơn’ với ta…. Ha ha, nàng cám ơn ta cái gì, ta có cái gì tốt để nàng cám ơn hay sao? Mục tiêu của Hồng Nhan luôn là ta, nhưng nàng muốn ta chết …. Chỉ bởi vì ta là chủ tử, mà nàng là nha hoàn sao? Bởi vì mạng của ta cao quý hơn nàng sao? Ta hiểu tại sao nàng muốn chết vì ta…. Vì ta – ta sợ chết như vậy, đáng giá….”

      Hạ Lan Phiêu xong, ngây ngốc ôm Tử Vi, chịu buông tay. Tiêu Mặc và Tiêu Nhiên chỉ là trầm mặc nhìn nàng cả người đầy máu quỳ gối bên giường, ánh mắt trống rỗng, giống như trong đêm liền mất linh hồn. Nàng cứ đờ đẫn quỳ như vậy, quỳ lần chính là suốt cả đêm, mà Tiêu Mặc và Tiêu Nhiên liền đứng sau lưng làm bạn với nàng. Tiêu Nhiên mặc dù cố kỵ Tiêu Mặc hiểu lầm nên có tiến lên khuyên bảo nàng, nhưng thấy Hạ Lan Phiêu đau thương như vậy, dáng vẻ tuyệt vọng như vậy, tâm bắt đầu đau. lên trước, cúi người, dịu dàng với Hạ Lan Phiêu: “Hoàng Hậu, đây phải là lỗi của ngươi. Thái y cũng , coi như nàng cứu ngươi, cũng chết, thậm chí chết thảm hại hơn. Kết cục như vậy, đối với cả hai bên đều là tốt nhất. Ngươi buông tay, để cho Tử Vi nhập thổ vi an (*) được ?”

      (*) nhập thổ vi an: chôn cất, an nghỉ.

      Hạ Lan Phiêu gì, vẫn ôm chặt Tử Vi, nhìn cũng nhìn Tiêu Nhiên cái, hình như chẳng nghe thấy gì cả. Tiêu Nhiên ngừng khuyên lơn nàng, mà Tiêu Mặc lại lên phía trước, nhét cây đao vào trước mặt Hạ Lan Phiêu, bên tai nàng: “Chết cũng là loại giải thoát, nàng có thể, ngươi cũng có thể. Nếu ngươi muốn sống, ngươi có thể lựa chọn cái chết, ai ngăn cản ngươi cả. Ngươi…. Có ?”

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 77: Cũng có thể tổn thương

      Editor: hazelnut

      Tiêu Mặc xong, tự mình đặt cây đao vào trong tay Hạ Lan Phiêu. nắm lấy tay của Hạ Lan Phiêu, máu tươi của hai người từ từ giao hoà vào nhau. Hạ Lan Phiêu hoảng sợ nhìn , muốn rút tay ra, nhưng Tiêu Mặc bình tĩnh : "Thế giới này đối với cũng đều công bằng. Trẫm có thể tổn thương ngươi... ngươi cũng có thể tổn thương trẫm. Tử Vi chết vì ngươi là lựa chọn của nàng, bởi vì nàng cho rằng mạng của ngươi quan trọng hơn mạng của nàng. Ngươi sao? Ngươi cảm thấy mạng của ngươi có quan trọng ?"

      ". . . . . . Quan trọng. Quan trọng đến nỗi vì để sống sót, chuyện gì cũng có thể làm, người nào cũng có thể phản bội."

      "A. . . . . ."

      Tiêu Mặc cười. xoa đầu Hạ Lan Phiêu, nâng cằm của nàng lên: "Cuối cùng cũng có lần dối."

      Đúng vậy.

      Cho dù ta có trốn tránh như thế nào ta cũng hiểu ta và Tiêu Mặc cùng là loại người. Để đạt được mục đích, để tự bảo vệ mình, bọn ta có thể bất chấp tất cả. Cho dù có biết kết quả, cho dù bây giờ rất đau khổ nhưng nếu cho ta thêm cơ hộichọn lữa nữa, ta vẫn bỏ Tử Vi lại để chạy trốn. Tất cả, chỉ bởi vì ta muốn chết.

      Ta khóc, là vì Tử Vi rời xa ta, cũng là vì ta phát cuối cùng mình là hèn hạ dường nào. . . . . . Khác biệt duy nhất giữa ta và Tiêu Mặc là có thể ngoảnh mặt làm ngơ với hy sinh của người khác còn ta khó chịu thôi. . . . . .

      "Ta. . . . . . chết. ." Hạ Lan Phiêu ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mặc: "Mặc dù có câu là ‘thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành’, nhưng ta chính là ngói. Ngươi cũng thế."

      "A. . . . . ."

      Tiêu Mặc lại cười. Cả người Hạ Lan Phiêu toàn máu tươi, đứng ở trước mặt , thân thể gầy yếu phát ra năng lượng vô tận, đôi mắt toát lên kiên cường chưa từng có.

      Nhìn Hạ Lan Phiêu giống y hệt như hoa hồng lửa, Tiêu Nhiên quay mặt qua chỗ khác, nhìn vầng trăng sáng bầu trời. rất muốn ôm Hạ Lan Phiêu vào ngực, giống như bảo vệ nàng, nhưng biết tư cách gì cũng có. nhìn xác Tử Vi bị cung nhân mang ra cửa, nhìn khuôn mặt úp trong ngực Tiêu Mặc của Hạ Lan Phiêu, trong long bắt đầu thấy mất mát.

      Tối nay, lúc Tiêu Nhiên sắp xuất cung, đột nhiên nghe người ta Thiên Lao gặp biến, có thích khách. Bỗng chốc trong đầu có dự cảm xấu, vội vàng dẫn binh chạy đến cung Phượng Minh, ngờ Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu vào trong ngực. Khắp người Hạ Lan Phiêu đầy máu tươi, còn nàng khóc. Nàng biết, Tiêu Nhiên cũng muốn nhìn thấy nàng khóc thút thít. . . . . .

      Tiêu Mặc để Hạ Lan Phiêu chuyển ra khỏi cung Phượng Minh ở thời gian, nhưng Hạ Lan Phiêu từ chối, Tiêu Mặc cũng cưỡng cầu. Tiêu Nhiên theo sau lưng Tiêu Mặc, nhìn từ từ hoà vào bên trong đêm đen của cung Phượng Minh, trong lòng tràn đầy buồn bã. Hai người họ lặng im con đường vắng vẻ ở trong Ngự Hoa Viên, đột nhiên Tiêu Mặc dừng lại, gọi tên của : "A Nhiên."

      "Thế nào?"

      Tiêu Nhiên thoáng nhìn Tiêu Mặc vẫn bình tĩnh như thường nhưng vẫn cảm thấy có chút khác thường so với mọi ngày, đột nhiên hiểu sao có chút lúng túng. gượng gạo nhìn Tiêu Mặc, lúng túng cười: "A Mặc, có chuyện gì sao?"

      " có."

      Tiêu Mặc cũng cười, nụ cười quỷ dị.

      Trong Ngự Hoa Viên, Tiêu Mặc, Tiêu Nhiên cùng trầm mặc bước , đều có mở miệng chuyện. Con đường Ngự Hoa Viên này, từ hồi bọn họ quen, nhưng khí chưa có lần nào lại lúng túng như hôm nay. Tiêu Nhiên nhìn Tiêu Mặc, cuối cùng chịu được : "Chuyện giống như huynh nghĩ."

      "Hả?" Tiêu Mặc nhìn sâu: "Trẫm suy nghĩ gì?"

      "Ta. . . . . . tuyệt có ý gì với Hạ Lan Phiêu, vô tình khiến huynh khó chịu rồi. Ta chỉ tội nghiệp nàng thôi."

      " sao?" Tiêu Mặc cười nhạt: "Trẫm từng , ngoại trừ ngôi vị của trẫm, những gì A Nhiên muốn trẫm đều cho, ngay cả nữ nhân cũng vậy. Giao ước này, bây giờ vẫn còn có hiệu lực. A Nhiên, ngươi muốn gì sao?"

      Lời của Tiêu Mặc, giống như chiếc búa sắt, nặng nề đập vào trái tim Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên cảm thấy hơi thở càng ngày càng dồn dập, tim cũng nhảy ngừng. Môi của khẽ nhếch, rất muốn gật đầu "Muốn", rất muốn mình muốn người phụ nữ, mà tên của nàng là Hạ Lan Phiêu. Nhưng có thể sao? có thể với cháu của mình, (Tiêu Nhiên) nữ nhân của (Tiêu Mặc), vợ của hoàng huynh ? có thể sao?

      Ai cũng muốn tổn thương. Nếu như nhất định phải lựa chọn tổn thương người vậy tổn thương mình là được rồi. . . . . .

      ". . . . . . có." Cuối cùng Tiêu Nhiên .

      "A. . . . . . Mong là ngươi hối hận."

      Khóe miệng Tiêu Mặc vẽ lên đường cong đầy châm biếm, nhưng Tiêu Nhiên càng lúc càng thấy trong lòng (Tiêu Mặc) nghĩ gì rồi. Mặc dù là bạn bè từ đến lớn, mặc dù là chiến hữu cùng chung hoạn nạn, nhưng những năm gần đây Tiêu Mặc làm việc càng ngày càng tàn nhẫn, cũng càng lúc càng khó đoán. Tiêu Nhiên biết tình cảm chôn tận dáy lòng của mình với Hạ Lan Phiêusao lại bị Tiêu Mặc phát ra, chỉ biết, muốn lại làm cho Hạ Lan Phiêu cuốn vào trong những tranh đấu.

      Thời gian, giống như ngừng lại, tai chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua phiến lá xào xạc. Tiêu Mặc nhàn nhạt chuyện mấy câu với Tiêu Nhiên xong liền rời , giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng khi đó thể nào biết được, bỏ qua cơ hội tốt nhất để có được Hạ Lan Phiêu rồi. . . . . .
      Last edited: 18/3/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 78: Thăm Hạ Lan Thụy.

      Edit: kaylee

      Đêm khuya.

      Hạ Lan Phiêu lẳng lặng ngồi ở giường, mồ hôi đầm đìa. Đêm nay, biết là lần bao nhiêu nàng bị ác mộng làm tỉnh dậy, tâm cũng nhảy ngừng. Nàng xuống giường đốt nến, rót cho mình ly trà, uống rồi mới phát trà lạnh. Mắt thấy tẩm cung của chủ tử có ánh nến sáng, sớm có các cung nữ vào phục vụ, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ là nhàn nhạt khoát tay: “Bản cung có việc gì, đều ra ngoài .”

      Hôm qua, Tử Vi chết. Hôm nay, Tiêu Mặc cho ta tám nha hoàn làm việc nặng, bốn thiếp thân thị nữ, Phượng Minh cung so với mọi ngày còn náo nhiệt hơn mấy phần. Ta ngờ lại quan tâm ta có thị nữ hầu hạ, nhất định là bị hù dọa bởi biểu ngày đó của ta. Nhưng biết, bọn họ đều phải là Tử Vi, đều phải là bằng hữu của ta, chỉ là nha hoàn thôi. Ta lại đặt tình cảm lên người các nàng, bởi vì ta sợ lúc mất quá đau….

      Tay là đau, tên cầm thú Tiêu Mặc này, thế nhưng mặt đổi sắc cầm đao cắt tay ta, lại đổi sắc cắt tay mình. Tối hôm qua, chúng ta cùng bị thương, hẳn là bị viêm gan B, AIDS…. Bệnh truyền nhiễm qua máu…. Vì được nên chắc cùng nữ nhân *** mà mắc số bệnh kỳ quái, ta cũng vậy nên rất an toàn. Nhưng mà, rốt cục tại sao lại cắt tay mình đây? Nam nhân kỳ quái!

      Hạ Lan Phiêu nghĩ tới hành động kỳ lạ cổ quái của Tiêu Mặc, nghĩ tới thảm trạng lúc Tử Vi chết, sâu kín thở dài. Nàng uống hơi cạn sạch trà lạnh, cổ họng, dạ dày cũng lạnh lẽo đến đáng sợ, mà ý thức của nàng lại vô cùng tỉnh táo. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, quá khốc liệt, làm cho nàng quên mất chuyện. Mà khi nàng ở trong đêm đen này nhớ tới chuyện kia, chỉ cảm thấy cả người đều phát run, ngay cả hàm răng cũng bắt đầu run rẩy.

      “Lãnh Tuyền điện….”

      Hạ Lan Phiêu nhớ đến hai cánh cửa cung đóng chặt, cảm thấy trái tim bắt đầu nhảy lên mãnh liệt. Nàng biết Lãnh Tuyền điện giống như hộp Pandora (*) thần bí, nếu như tùy tiện mở nó ra, có thể có rất nhiều nguy hiểm ập đến. Lần trước, nếu phải do Tiêu Nhiên ngăn cản, nàng sớm tiến vào cấm cung đó, nhưng sau khi tiến vào rốt cục xảy ra việc gì nàng tưởng tượng nổi.

      (*) Hộp Pandora: Theo truyền thuyết : Theo mệnh lệnh của Zeus, Hephaistos tạo ra người phụ nữ đầu tiên bằng đất sét, và đặt tên là Pandora. Khi Prometheus ăn cắp ngọn lửa từ thiên thần, Zeus để trả thù tặng Pandora cho em của Prometheus, Epimetheus. Mặc dù được người em Prometheus trước đó cảnh cáo được nhận bất cứ món quà nào của thiên thần, vì nó mang đến đau khổ, nhưng trước sắc đẹp của Pandora, Epimetheus xiêu lòng và nhận quà này. Zeus tặng Pandora chiếc hộp làm quà cưới, và dặn dò là vì bất cứ lý do gì được phép mở chiếc hộp này. Tuy nhiên sau ngày cưới vì tò mò Pandora mở nó ra. Tất cả những thói hư tật xấu lan ra. Thiên tai, bệnh tật, và chết chóc, những cái mà con người trước đó biết tới tràn lan ra khắp thế giới. Chỉ có điều tốt lành duy nhất mà chiếc hộp này mang tới là niềm hy vọng.

      phát bí mật Hoàng thất đủ để uy hiếp Tiêu Mặc, vẫn là bị Tiêu Mặc xử lí gọn gàng linh hoạt…. Lòng hiếu kỳ hại chết mèo. Tử Vi dùng mạng của nàng đổi lấy mạng của ta đấy, ta thể vẫn tùy hứng như vậy. Cho nên, ta muốn gặp người….

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, đột nhiên đứng dậy, bước về phía ngoài cung. Nàng tới thiên lao, vốn nghĩ phải cố gắng xông vào, nhưng thị vệ lại ngăn cản nàng. Thị vệ nhìn nàng, cung kính : “Nương nương mời vào. Hoàng Thượng sớm phân phó tiểu nhân, nếu nương nương đến thăm Hạ Lan…. Khâm phạm Hạ Lan, hơn nữa còn chuẩn bị bàn rượu chờ đợi, để phụ nữ (cha con) nương nương gặp mặt….”

      sao?” Hạ Lan Phiêu cười nhạt: “Hoàng Thượng là liệu như thần.

      Làm sao Tiêu Mặc biết ta tới đây? Ngày mai Hạ Lan Thụy bị xử trảm rồi, mà ta đến đây cũng chỉ do hứng thú nhất thời thôi. Chẳng lẽ, có thể dự đoán được hướng phát triển của mọi việc? cho là ai? Thần sao?

      Hạ Lan Phiêu lạnh lùng nghĩ, chân bước vào đại lao u ám. Trong thiên lao, người ngồi quay lưng về phía nàng, ở góc u ám dù dưới ánh nến vẫn thấy khuôn mặt. Sớm có thị vệ bày đồ ăn rượu ngon, sau đó biết điều lui ra, mà lúc này người nọ mới quay đầu ra. nhìn Hạ Lan Phiêu, bình tĩnh cười tiếng: “Cuối cùng ngươi cũng tới.”

      “Dạ, ta tới đây. Cha.”

      Hạ Lan Phiêu lẳng lặng cười với Hạ Lan Thụy, ngồi xuống cạnh bàn cùng . Mới qua nửa tháng từ đợt cung biến, nhưng nhìn Hạ Lan Thụy già mười tuổi so với trước kia. gầy nhiều, gò má lõm xuống lâu, đầu tóc trắng rất nhiều, thoạt nhìn giống như ông già sắp héo khô. Hăng hái trong quá khứ sớm còn nữa, bây giờ , chỉ là người đáng thương quyền thế, địa vị, có con cái, chẳng bao lâu sau ngay cả tính mạng cũng còn. Hạ Lan Phiêu có chút thương hại nhìn , mà Hạ Lan Thụy chỉ cười nhạt tiếng: “Ngươi là đồng tình lão phu?”

      “…. có.”

      tệ. Thắng làm vua thua làm giặc, sớm là quy tắc sinh tồn thế giới này, lão phu thua, tự nhiên có kết cục này.”

      “Ngươi hận ta sao?”

      Hạ Lan Phiêu do dự lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi. Hạ Lan Thụy ngẩn ra, trong mắt lóe ra tia sáng: “Ngươi hi vọng lão phu hận ngươi, để ngươi an tâm làm Hoàng Hậu sao?”

      , ta chỉ hỏi vậy thôi.” Hạ Lan Phiêu mệt mỏi cười tiếng: “Chuyện hạ quyết tâm, ta hối hận.”

      “Rất tốt…. Ngày mai lão phu bị xử trảm rồi, hôm nay ngươi đến thăm lão phu là vì thuốc giải của Thánh Tủy thôi. Lão phu có thể cho ngươi. Nhưng mà, ngươi phải đồng ý với lão phu hai điều kiện.”

      “Điều kiện gì?” Hạ Lan Phiêu theo bản năng hỏi.

      “Thứ nhất, ngươi phải cho lão phu, rốt cuộc ngươi là ai.” Hạ Lan Thụy bình tĩnh .

      Cái gì? Làm sao biết ta phải là Hạ Lan Phiêu chân chính? Chẳng lẽ ta để lộ sơ hở gì? , nhất định là chỉ dò xét thôi, ta ngàn vạn lần thể thừa nhận! Nếu biết ta phải là nữ nhi của , càng cho ta thuốc giải! Đánh chết ta cũng thể thừa nhận!

      “Phụ thân gì vậy?” Hạ Lan Phiêu miễn cưỡng cười tiếng: “Phụ thân hồ đồ rồi sao? Nữ nhi phải Phiêu Nhi còn có thể là ai?”

      cho lão phu biết. Ngươi yên tâm, lão phu hoàn toàn muốn làm cái gì cả, cũng cho bất cứ ai, chỉ là muốn trước khi chết biết chân tướng mọi chuyện thôi. cho lão phu biết, rốt cuộc ngươi là ai? Phiêu Nhi nàng…. Bây giờ sao rồi?”

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 79: Bí mật

      Editor: hazelnut


      Nhìn Hạ Lan Thụy gắng gượng kiềm chế tức giận, nhìn Hạ Lan Thụy vì kích động mà phát run cả tay, Hạ Lan Phiêu sợ. Hạ Lan Thụy phát nắm được bả vai của nàng, hung hăng bóp, nghiêm nghị hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

      "Ta. . . . . . Ta là Hạ Lan Phiêu!"

      " láo! Ngoại trừ vẻ ngoài, tính tình và sở thích của ngươi và Phiêu Nhi hoàn toàn giống nhau, món điểm tâm ngọt kia Phiêu Nhi động vào chứ đừng là ăn như ngươi! Rốt cuộc ngươi là ai?"

      "Người được phép thay đổi sở thích sao? Đột nhiên ta thích ăn đồ ngọt được sao?" Hạ Lan Phiêu phản bác rụt rè: "Ngươi. . . . . . làm ta đau!"

      "Điều đó thể xảy ra." Hạ Lan Thụy lãnh cười: “Sau khi mẹ của Phiêu Nhi uống bát canh đậu xanh có thạch tín rồi thổ huyết mà chết trước mặt nàng, nàng bắt đầu động vào bất kỳ thứ đồ ngọt. Ngươi, rốt cuộc là ai? nữa, lão phu chừng có thể hiểu chuyện gì xảy ra."

      . . . . . .

      Xem ra, đúng là "Chi tiết quyết định tất cả" . Nghĩ đến Tử Vi sớm có hoài nghi đối với ta, chẳng qua từ trong tâm nàng nghi ngờ thôi —— vẻ ngoài của ta và Hạ Lan Phiêu giống nhau, nhưng chúng ta ràng là hai người khác nhau. Là ta phải, giả thành nàng, rồi lại muốn , vừa nghĩ ngụy trang thành nàng, rồi lại muốn sống giống như cuộc sống của nàng trước kia mới tạo thành cục diện của ngày hôm nay. . Nếu nghi ngờ, vậy liền mọi việc cho biết là tốt rồi. Nhưng biết có thể tiếp nhận được này hay ?

      “Đúng vậy, ta phải là con của ngươi." Hạ Lan Phiêu sợ hãi mà nhìn : "Ta cũng tên là Hạ Lan Phiêu, biết vì sao đến được nơi này, tiếp tục cuộc đời của nàng. Con của ngươi. . . . . . có lẽ trở thành đám u hồn rồi. Là hồn phách của nàng gọi ta tới đây."

      "Ngươi cho rằng lão phu tin ngươi ư? tin thứ quái lực loạn thần mà ngươi đến ư?"

      "Tin hay tùy ngươi. Nếu như ta dối cung thể làm giả được cái bớt này. Ít nhất cái này có thể chứng minh thân thể của ta là của con ngươi."

      Hạ Lan Phiêu xong, đánh liều kéo váy xuống, bày ra cái bớt hình bươm bướm ngực trước mặt Hạ Lan Thụy. Hạ Lan Thụy nhìn thấy cái bớt, cả người giống như bị điện giật, kịch liệt run rẩy. run run vươn tay ra, muốn chạm thử, nhưng Hạ Lan Phiêu vội vàng kéo y phục lên.

      "Nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù ta là con của ngươi cũng thể bị cha ruột sờ mó như vậy được. Tóm lại, đối với tình trạng bây giờ của ta rất là phức tạp. Nếu được ta rất muốn về nhà. . . . . . Con của ngươi phải là bị ta giết, cũng bị ai khác giết, ta cũng biết tại sao lại đến thế giới này, thay nàng sống nữa. . . . . . Cho nên, người phản bội ngươi phải là con người, mà chỉ là người xa lạ thôi."

      Hạ Lan Phiêu xong, lẳng lặng nhìn Hạ Lan Thụy, mà lực tay vai đột nhiên được lỏng. Hạ Lan Thụy lạng yên buông thõng tay, nhàng lắc đầu: "Phiêu Nhi. . . . . . Mặc kệ ngươi hay , nhưng ta biết ngươi phải là nàng. Ta. . . . . . nợ nàng. Sau khi Tố Tâm - mẹ của Phiêu Nhi uống thạch tín tự vẫn, lão phu còn quan tâm dạy dỗ nàng nữa, mặc cho nàng bị cơ thiếp khi dễ, cho nên nàng nhất định rất hận lão phu. Lão phu vì ngồi vững ghế Thừa Tướng, dốc lòng bồi dưỡng Khinh Vũ, nhưng ngờ tiên hoàng lại phong Phiêu Nhi làm hoàng hậu. Tuy là rất ngoài ý muốn, nhưng người được chọn làm hoàng hậu vẫn là nữ nhân nhà Hạ Lan là được rồi. Lão phu từ khi nhận được thánh chỉ bắt đầu chú ý tới đứa con có gì nỏi bật đó của mình, dạy lễ nghi tài nghệ cho nàng, để nàng. . . . . . làm con mắt của lão phu ở bên cạnh Tiêu Mặc, để nàng giúp lão phu đoạt quyền. Nhưng nàng đồng ý."

      " đồng ý?"

      "Phải, mặc dù cự tuyệt, nhưng cũng đồng ý. Nàng chỉ yên lặng nhìn lão phu, bắt đầu sống buông thả. Lão phu vô cùng tức giận, mạnh mẽ đánh nàng, nhưng nàng khóc cũng gào, đợi sau khi vết thương tốt lên lại tiếp tục ra ngoài lêu lổng, làm ô uế danh tiếng của mình. Lão phu biết nàng thích tiểu tử Tiêu Mặc kia, lão phu biết nàng làm như vậy để phải làm hoàng hậu, cũng phải phản bội tiểu tử kia. Nhưng nàng tại sao suy nghĩ chút, là ai cho nàng mạng sống? Nàng dám cả gan vì người đàn ông mà phản bội lão phu? Cho nên, lão phu hạ độc nàng."

      Hạ Lan Thụy đến đây, hả hê mà cười cười, nhìn Hạ Lan Phiêu mà lòng run lên kìm được. Nàng kìm nén xúc động của bản thân để mình kích động đánh , hỏi: "Sau đó sao?"

      "Sau đó. . . . . . ngươi phản bội lão phu." Ánh mắt Hạ Lan Thụy lạnh lẽo: "Phiêu Nhi muốn lựa chọn, cho nên gọi ngươi đến lựa chọn đúng ? Đáp án của ngươi khiến lão phu thất vọng."

      "Ha ha. . . . . . Mặc kệ thế nào, ta hoàn thành điều kiện của ngươi rồi. Điều kiện thứ hai là gì?"

      "Tới Lãnh Tuyền điện, cứu Liên phi ra. Chỉ cần ngươi cứu được nàng, lão phu đưa thuốc giải cho ngươi."

      "Liên phi. . . . . . sủng phi của Tiên hoàng? Nàng phải chết rồi sao?"

      Hạ Lan Phiêu nhớ tới truyền thuyết ma quái của điện Lãnh Tuyền, nhớ lại tiếng hát quỷ dị kia, nhịp tim càng lúc càng nhanh. Hạ Lan Thụy cổ quái nhìn nàng, u : "Chết. . . . . . Man Ngọc chết. Nàng mãi mãi trẻ như vậy, đẹp như vậy, năm tháng đều lưu lại bất kỳ dấu ấn nào người nàng. Nàng thuộc về hoàng cung, thứ nàng muốn là cuộc sống tự do. Nhưng tên khốn họ Tiêu kia đều vì dục vọng của bản thân, nhốt nàng lại, ta tuyệt đối bỏ qua cho ! Nếu phải chết từ lâu, ta phá nát hoàng cung, để cho cũng được nếm thử chút mùi vị bị giam cầm!"

      Hạ Lan Thụy xong, hai mắt đỏ au như máu, trở nên điên dại. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, thể tin hỏi: "Ngươi. . . . . . cũng vì nàng mới mưu phản? Vì nữ nhân ở điện Lãnh Tuyền kia? Ngươi nàng?"

      Hạ Lan Thụy ngây ngẩn cả người. Trước mắt của , ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của , khóe môi cũng lộ ra mỉm cười. nhắm mắt lại, nhớ lại giọng điệu cười của kia, giọng : "Đúng vậy, ta nàng. Cho dù trở thành loạn thần tặc tử, cho dù phải chịu tiếng xấu muôn đời, ta cũng phải cứu nàng ra. Ta nàng."

      Hạ Lan Phiêu nhìn Hạ Lan Thụy chìm đắm trong ký ức ngọt ngào, trong lòng có chút thổn thức. Nàng ngờ cuộc mưu phản như vậy lại là để hướng tới tình cách nào có được, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng than tiếng, với : "Được, ta đồng ý với ngươi. Ta nhất định cứu nàng ra khỏi cung. tại, nên cho ta thuốc giải ."

      "Ha ha." Hạ Lan Thụy mỉm cười: " tìm tỷ tỷ của ngươi . Chỉ có nàng mới có thể giải độc cho ngươi."

      "Bây giờ ngươi cho ta biết phương pháp giải độc, sợ ta cứu Liên phi sao?"

      "Ngươi làm." Hạ Lan Thụy lắc đầu: "Thủy lưu ly ở trong tay nàng. Lão phu biết ngươi và Tiêu Mặc đều tìm nó, cho nên, buông tha cơ hội này."
      Last edited: 18/3/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 80: Liên phi trong Lãnh Tuyền điện.

      Edit: kaylee

      “Thủy Lưu Ly….”

      Trong miệng Hạ Lan Phiêu nhàng tên bảo vật làm cho vô số người điên cuồng, nhưng nàng có chút hứng thú nào, khẽ cười tiếng. Hạ Lan Thụy biết, cho dù tất cả mọi người đều lấy được bảo vật kia, Hạ Lan Phiêu cũng muốn. Mặc dù Hạc Minh từng với nàng Thủy Lưu Ly có công hiệu xuyên qua thời , nhưng nàng tuyệt tin tưởng.

      Tên Hạc Minh kia, luôn giả giả, cái gì mà Thủy Lưu Ly có thể xuyên qua thời là gạt ta thôi…. Nếu có công hiệu này, tại sao mọi người chỉ đồn đãi nó là là bảo vật bí , mà bao giờ tới ông hiệu khác?

      biết vì sao, ta vẫn cảm thấy Hạc Minh biết ít gì đó, nhưng ta cũng biết chỉ thích trêu đùa ta, chắc với ta tin tức có lợi gì đâu. Nhắc mới nhớ, biết bây giờ Hạc Minh đại nhân làm cái gì? Rất lâu có tin tức của rồi….

      Trong đầu Hạ Lan Phiêu ra nụ cười của Hạc Minh, rùng mình cái. Mà Hạ Lan Thụy lẳng lặng giải thích: “Thủy Lưu Ly là thánh vật của tộc Khuyển Nhung, nhưng hai mươi năm trước bị Đại Chu và Đại Kim lấy được, nó là chìa khóa mở ra bảo tàng, cũng có công hiệu thay đổi thời . Nhưng mà, tất cả vẫn chỉ là tin đồn thôi, bởi vì người của Khuyển Nhung tộc cũng chưa có ai sử dụng qua Thủy Lưu Ly. Hơn nữa….” Hạ Lan Thụy dừng lại: “Khuyển Nhung bị diệt tộc, còn người biết bí mật của Thủy Lưu Ly.”

      “A.”

      Xuyên qua thời ? Đây là lần thứ hai ta nghe thấy từ này rồi! Lần đầu tiên là từ miệng Hạc Minh, còn lần thứ hai là Hạ Lan Thụy….

      Nếu như Hạc Minh là dối lừa gạt trêu đùa ta, nhưng người kiêu ngạo như Hạ Lan Thụy dối, cũng nghĩ ra ‘chuyện quái quỷ’ như vậy. Cho nên, chỉ có khả năng duy nhất là Thủy Lưu Ly có lực lượng thần bí mà người ngoài biết.

      Bây giờ nghĩ lại, sau khi ta đến cái thế giới này liền có quan hệ mật thiết với ‘Thủy Lưu Ly’, có lẽ đây cũng là do trời cao an bài. Chẳng lẽ Thủy Lưu Ly có thể dẫn ta trở về thời sao? , ta dám nghĩ…. Ta sợ sau khi biết đáp án, điên cuồng, thất vọng.

      Từ ‘xuyên qua thời ’ lại lần nữa kích thích Hạ Lan Phiêu. Nhưng mà, nàng cố gắng đè xuống từng đợt sóng trong lòng, cố gắng ra vẻ chú ý. Hạ Lan Thụy để ý đến nội tâm rối rắm phức tạp của Hạ Lan Phiêu, khó khăn thở, mệt mỏi : “Di ngôn nên hết rồi, ngươi . Nhớ kỹ chuyện đáp ứng lão phu.”

      “Biết. Man Ngọc kia…. Có phải rất ca hát hay ?” Hạ Lan Phiêu muốn xác nhận tiếng hát mình nghe được có đúng là của người trong Lãnh Tuyền điện .

      “Đúng vậy.” Hạ Lan Thụy cười nhạt: “Nàng là tài nữ, những lời ca và văn thơ của nàng, lão phu đều chưa từng nghe qua. Chỉ là, nàng cũng khoe khoang tài văn chương của mình, luôn là đó là ca dao của quê hương nàng.”

      “Quê hương?”

      “Đúng vậy. Nàng quê hương của nàng là Trung Quốc, nhưng lão phu khổ tìm rất lâu, vẫn là chưa bao giờ tìm được trấn này. Có lẽ, chuyện này là nàng gạt ta thôi….”

      Tuy là ‘lừa gạt’ nhưng mỗi lần Hạ Lan Thụy nhớ đến ‘lừa gạt’ này đều cảm thấy rất hạnh phúc. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người giống như bị sét đánh, run rẩy mãnh liệt. Nàng phát bắt được cánh tay của Hạ Lan Thụy, vội vàng hỏi: “Trung Quốc? Liên phi quê hương của nàng là Trung Quốc đúng ?”

      “Ừ.”

      “Nàng còn cái gì? Nàng có làm sao nàng tới đây, có làm cách nào trở về ? Ngươi cho ta biết, ngươi cho ta biết!”

      “Man Ngọc…. Ta Man Ngọc, Man Ngọc….”

      Hạ Lan Phiêu liều mạng hỏi Hạ Lan Thụy, nhưng Hạ Lan Thụy – ý thức dần biến mất. để ý Hạ Lan Phiêu, trong miệng ngừng lặp lại cái tên này, mặt tràn đầy dịu dàng. Trong miệng của , từ từ chảy ra máu đen, mềm nhũn ngã xuống. chết.

      “Hạ Lan Thụy, ngươi cho ta biết! cho ta biết!”

      Hạ Lan Phiêu thể tin mà liều mạng lay Hạ Lan Thụy, nhưng ngừng thở. mặt của , còn mang theo nụ cười vô cùng hạnh phúc, nhưng Hạ Lan Phiêu rơi vào bờ vực của sụp đổ. Nước mắt của nàng ngừng rơi xuống, móng tay cũng cắm vào da thịt của Hạ Lan Thụy. Nàng chỉ cảm thấy thế giời của nàng lại lần nữa hỏng mất, vỡ vụn thành mảnh .

      “Ngươi mau tỉnh! được như vậy! nửa rồi thôi là có ý định gì? Có phải có người đên từ Trung Quốc hay ? cho ta! Có hay ?”

      Nghe tiếng kêu gào của Hạ Lan Phiêu, Thái y và thị vệ vội vàng chạy tới, sau khi chuẩn đoán Hạ Lan Thụy sớm uống thuốc độc mãn tính, tối nay chính là lúc độc phát. Bọn họ cũng có chút đồng tình nhìn Hạ Lan Phiêu lệ rơi đầy mặt, cúi đầu. Mà Hạ Lan Phiêu ngơ ngác về phía ra ngoài thiên lao, mặt chút thay đổi.

      Hôm nay, là lần thứ ba nàng nhìn thấy xác chết, mà lần này, là ‘phụ thân’ của nàng – có liên hệ máu mủ, dù là có tình cảm, nhưng vẫn vì ‘phụ thân’ chết mà khổ sở.

      Hạ Lan Thụy…. Ngươi cũng đoán ra đêm nay ta đến sao? Ngươi tình nguyện tự vẫn cũng muốn bị Tiêu Mặc xử trảm thị chúng, đúng là kiêu ngạo. Cuộc đời của ngươi là truyền kỳ, cũng là bi kịch. Mà bi kịch của cuộc đời ngươi lại bởi vì nữ nhân…. Nhưng rốt cuộc nàng là ai? Nàng là đồng bạn của ta sao?

      Hạ Lan Phiêu nhớ mình rời khỏi thiên lao như thế nào, chỉ cảm thấy thân thể vô cùng mệt mỏi, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nhưng mà, tinh thần của nàng lại cực kỳ phấn khởi. Suy đoán về Lãnh Tuyền điện làm cho nàng hưng phấn vô cùng, nàng chỉ muốn ngay bây giờ, nhìn vị ‘ma quỷ’ trong truyền thuyết – Liên phi.

      Nhưng mà, làm thế nào mới bị phát , làm thế nào mới có thể thầm lẻn vào? Sau khi bị phát trực tiếp bị giết chết cũng quá có lợi rồi…. Còn nữa, ta còn muốn tìm ‘tỷ tỷ’ lấy thuốc giải. Nghe Đại tiểu thư Hạ Lan gia giờ biến thành ở thanh lâu, nếu có bảng tên, khá là dễ tìm thôi. Dù là Hạ Lan Thụy gạt ta, ta cũng có cách nào khác.

      Ta…. Ta muốn chết, cho dù chỉ có chút hi vọng ta cũng muốn tìm thử. Ta nhất định phải khám phá ra bí mật của Lãnh Tuyền điện, tìm được cách trở về nhà! Ta muốn sống ở chỗ này nữa!

      Trong lúc Hạ Lan Phiêu miên man suy nghĩ trở lại Phượng Minh cung, tâm loạn như ma. Trong miệng nàng vẫn lẩm bẩm ‘Lãnh Tuyền điện’, nhưng biết rằng tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều bị người khác nắm trong lòng bàn tay. Tiêu Mặc lẳng lặng nghe người tới hồi báo tất cả mọi chuyện nghe được ngày hôm nay, khóe môi lộ ra tươi cười: “Theo như lời Hoàng Hậu , hình như nàng đến từ thế giới khác?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :